Google.com.vn Đọc truyện Online

23/6/18

Thật ra thì em rất trong sáng - Chương 51 + 52

Đăng bởi Ngân Giang | 23/6/18 | 0 nhận xét
Chương 51: Nụ hôn hương diễm...

Đôi mắt đẫm lệ mờ ảo, Dạ Ngưng cắn môi dưới, gắt gao ôm thật chặt người trong lòng.

“Dạ Ngưng, em vẫn luôn nói tôi là người phụ nữ mạnh mẽ, còn có ‘ngự tỷ’ linh tinh gì đó, thực ra…tôi chỉ muốn làm một người con gái, một người phụ nữ bình thường, có thể cùng người mình yêu ở bên nhau, lúc vui vẻ thì cùng em cười, khi khổ sở thì ở bên em, cho dù không nói lời nào đi chăng nữa thì có thể ở gần em là tốt rồi…” Thanh âm Tiếu Vũ Hàm có chút nghẹn ngào, thân mình hơi run rẩy.
“Cô Tiếu……” Hít sâu một hơi, Dạ Ngưng dùng sức siết chặt vòng tay ôm Tiếu Vũ Hàm.


Khẽ đẩy mình tách ra, Tiếu Vũ Hàm ngửa đầu nhìn Dạ Ngưng, trong mắt từng gợn sóng lăn tăn: “Còn gọi ‘cô Tiếu’ sao?”

“Vũ Hàm……” Mặt Dạ Ngưng ửng hồng, kỳ thật trong lòng nàng đã trăm ngàn lần muốn được gọi cái tên này, mỗi lần nghe Mạch Mạt và Hà Lâm Nhiên gọi thế thì khỏi phải nói có bao nhiêu hâm mộ, chỉ là quả thực nàng không nói được ra miệng. Thầm nhủ trong lòng, ở bên Tiếu Vũ Hàm, nàng ít nhiều vẫn có phần không thích ứng được. Những điều Tiếu Vũ Hàm nói tất cả nàng đều hiểu, bởi vì lòng nàng cũng tràn đầy cảm giác như thế, đồng dạng thầm mến, đồng dạng thấp thỏm bất an, sợ Tiếu Vũ Hàm sẽ rời xa, tính khí trẻ con cũng chỉ đối với riêng một người là cô, bởi vì Dạ Ngưng biết Tiếu Vũ Hàm sẽ mãi mãi tha thứ cho mình.

Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng, nhìn hai má ửng hồng của nàng, khóe môi cong lên, nâng tay nhéo nhéo thịt trên mặt Dạ Ngưng: “Em nói xem như thế nào tôi lại coi trọng một tên tiểu quỷ nhát gan, bạo chúa nổi loạn trong nhà* thế này nhỉ?”

(* ý nói 1 đứa trẻ coi mình là boss trong gia đình, nổi loạn quấy phá)

Xúc cảm lành lạnh làm Dạ Ngưng giật mình một cái, nhìn đôi mắt cười như không cười của Tiếu Vũ Hàm, hương chanh nhàn nhạt tràn đầy trong từng hơi thở, nhịp tim liền đập gia tốc, nuốt nước miếng, Dạ Ngưng nhìn cô chằm chằm.

Thấy ánh mắt Dạ Ngưng, Tiếu Vũ Hàm lập tức đỏ mặt, đầu hơi cúi xuống.

Đây…đây là cam chịu phải không nhỉ? Dạ Ngưng cân nhắc, lại vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, mấp máy môi, thấp giọng kêu: “Vũ Hàm.”

Ngẩng đầu, Tiếu Vũ Hàm nhìn về phía Dạ Ngưng, nỗi ngượng ngùng trong mắt không cần nói cũng biết, còn có một tia chờ mong khiến cho lòng Dạ Ngưng ngứa ngáy……

Giờ này khắc này, lời lẽ gì cũng đều là thừa thãi.

Cánh tay siết chặt, Dạ Ngưng bám lấy eo Tiếu Vũ Hàm, đem cô kéo về phía mình, một nụ hôn rơi xuống trên vầng trán cao, Tiếu Vũ Hàm than khẽ một tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại.

Hương vị ngọt ngào thơm ngon tràn ngập trong miệng, mềm mại đến mức khiến người ta hận không thể một miếng nuốt vào.

Vốn ngày thường số lần hai người hôn nhau cũng không tính ít, mỗi lần Dạ Ngưng đều ước chừng cảm nhận của Tiếu Vũ Hàm, dùng hết khả năng để làm chậm bước tiến, nhưng lần này……

Một nụ hôn đơn giản cũng không đủ để thỏa mãn, Dạ Ngưng ôm lấy gáy Tiếu Vũ Hàm nâng lên, vội vàng tách đôi môi cô để tiến vào trong, hương vị bên trong khoang miệng khiến cho Dạ Ngưng mê muội, bất tri bất giác làm sâu sắc thêm nụ hôn này. Lần đầu tiên hôn bằng lưỡi, Tiếu Vũ Hàm có chút không biết phải làm sao, mày nhíu lại, chui vào trong lòng Dạ Ngưng, cánh tay bủn rủn vô lực ôm lấy cổ nàng, ngón tay lành lạnh luồn giữa mái tóc nàng, thừa nhận nụ hôn như cuồng phong bạo vũ quét qua.

Trong căn phòng nhỏ không người này, Dạ Ngưng hôn đặc biệt nóng bỏng, tìm được chiếc lưỡi nhỏ xinh rụt rè kia của Tiếu Vũ Hàm, mãnh liệt giày vò hút lấy, đôi môi quấn quít không dời, người lập tức nóng bừng lên, thở hổn hển, tay phải Dạ Ngưng nhẹ nhàng xoa nắn tấm lưng Tiếu Vũ Hàm, đầu lưỡi lại càng tham lam quét qua đôi môi sưng đỏ như cánh hoa hồng, một đường đi thẳng xuống phía dưới liếm hôn qua chiếc cằm thon cùng cổ, da thịt Tiếu Vũ Hàm mang theo mùi trầm hương nhàn nhạt, khiến Dạ Ngưng chỉ hận không thể một miếng cắn nuốt cô vào bụng…

Nhẹ nhàng di động bước chân, Dạ Ngưng dẫn Tiếu Vũ Hàm đi về phía giường, Tiếu Vũ Hàm biết nàng muốn làm gì, muốn đưa tay ngăn lại, nhưng mỗi lần định thế Dạ Ngưng đều ngăn lại đôi môi cô bằng nụ hôn khiến cô không nói nổi ra lời, vài lần như thế, sức lực trên người giống như bị rút sạch, thân mình mềm nhũn liền cứ như vậy bị Dạ Ngưng đặt lên chiếc giường lớn phía sau lưng……

Khoảnh khắc khi tấm lưng tiếp xúc với chiếc giường mềm mại, hai tay Tiếu Vũ Hàm căng thẳng đan vào nhau, thân mình hơi cuộn tròn lại.

Dạ Ngưng bá đạo hôn môi Tiếu Vũ Hàm, nâng tay lên, kéo chiếc áo vướng víu ra, lưu lại từng đóa hoa mai màu phấn hồng lên chỗ xương quai xanh mà nàng yêu nhất, thân thể Tiếu Vũ Hàm run đến lợi hại, tiếng rên rỉ mơ hồ vẫn kìm nén từ khóe môi bật ra……

“Vũ Hàm, Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm…….”

Dạ Ngưng như mê say lặp đi lặp lại tên Tiếu Vũ Hàm, mỗi lần thốt lên Tiếu Vũ Hàm đều không tự chủ mà khẽ run rẩy, cô cắn môi, quay đầu sang chỗ khác không nhìn Dạ Ngưng. Mà Dạ Ngưng cũng không định cứ thế buông tha cô, nâng cao thân mình, lại dùng sức cắn mút đôi môi đã bị giày xéo đến sưng đỏ kia.

“A……Dạ Ngưng……” Tiếu Vũ Hàm có chút không chịu nổi loại tra tấn này, hai tay gắt gao ôm lấy vai Dạ Ngưng, thân mình dường như run rẩy.

Cảm giác được sự căng thẳng của Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng chậm lại tốc độ, tay phải nhè nhẹ vỗ về mái tóc cô, đôi môi tinh tế hôn lên chiếc cổ trắng nõn.

Đến khi Dạ Ngưng dùng đôi tay nóng bỏng cởi bỏ thắt lưng của Tiếu Vũ Hàm, cô thở hổn hển đè tay nàng lại: “Đừng……”

Dạ Ngưng không nói lời nào, cắn môi nhìn cô.

“Đừng……Mạch Mạt và Linh Đang……”

Quả nhiên, Tiếu Vũ Hàm vừa nói xong, đèn ở phòng khách đã liền vụt sáng.

“Nàyyy, tôi đã nói với em tối nay tôi sẽ trở lại rồi mà.” Thanh âm pha lẫn theo chút vui sướng khi người khác gặp họa của Hà Lâm Nhiên truyền đến, lửa nóng trong lòng Dạ Ngưng lập tức bị dập tắt, buồn bực bĩu môi, hai tay vung lên, từ trên người Tiếu Vũ Hàm lăn qua một bên giường.

Tiếu Vũ Hàm cực nhanh ngồi dậy, đỏ mặt sửa sang lại quần áo đã bị Dạ Ngưng cởi ra. Khó có dịp được nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng trực tiếp một tay chống đầu, nghiêng người nhìn cô.

“Em — nhìn cái gì?!” Tiếu Vũ Hàm giận dữ trừng Dạ Ngưng, Dạ Ngưng chép chép miệng vừa định nói gì thì ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ.

“Này, hai người nhanh lên đi, đã cho hai người thời gian mặc quần áo rồi còn gì, hơn nữa, bọn tôi có mua dưa hấu đây này, mau ra ăn đi.” Hà Lâm Nhiên lại hô lên, Dạ Ngưng nhíu mày than thở: “Trách không được lại gọi chị là Linh Đang, thực đáng ghét.”

Tiếu Vũ Hàm nghe thế liền bật cười, nâng tay lên vuốt ve mái tóc Dạ Ngưng: “Được rồi, ra ngoài thôi.”

“Thật là, nếu vẫn còn cứ làm hỏng chuyện như thế, phải nhịn xuống mãi thì khẳng định sẽ bị ‘vô năng’ mất!” Dạ Ngưng bất mãn cằn nhằn, Tiếu Vũ Hàm làm bộ như không nghe thấy, mở cửa đi ra ngoài.

“Dưa của em đâu?” Vừa ra khỏi phòng Dạ Ngưng liền vội vàng tìm cái ăn, Hà Lâm Nhiên trừng mắt liếc nàng, cầm một miếng dưa, cười hì hì đến bên cạnh Tiếu Vũ Hàm: “Đây, Vũ Hàm.”

Nhận lấy miếng dưa, Tiếu Vũ Hàm không nói lời nào, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cô từ trên xuống dưới.
Mạch Mạt đang ngồi khoanh chân trên sô pha ăn dưa, nhổ ra hạt dưa, phất phất tay: “Thôi đi, cậu có nịnh nọt nữa cũng vô ích, không có chuyện gì lại để cho em gái mình đến khiêu khích Vũ Hàm, việc này tôi sẽ không để yên đâu.

“…” Giờ Tiếu Vũ Hàm đã biết lí do Linh Đang nịnh bợ mình, cầm lấy, có chút buồn cười nhìn cô.

Hà Lâm Nhiên cúi đầu, vẻ mặt cực kỳ đáng thương quay lại nói: “Làm sao tôi biết nó dĩ nhiên lại có gan đi khiêu khích bảo bối nhà Vũ Hàm như thế chứ, không phải bị tôi giáo huấn nhiều quá nên đã trực tiếp đi tìm Mộng Điệp rồi sao?”

“Khụ khụ khụ –” Dạ Ngưng đang ăn dưa nghe thế liền bị sặc, che miệng kinh ngạc nhìn Hà Lâm Nhiên.

“Sao lại thế?” Tiếu Vũ Hàm nhíu mày nhìn cô, Hà Tích Nghiên thực sự để ý tới lão Đại như lời Dạ Ngưng nói sao?

“Đúng vậy.” Hà Lâm Nhiên xoay người nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Lúc đầu tôi còn nghĩ con bé thật sự trở về để tìm Dạ Ngưng, ai ngờ nó căn bản không hề nhắc tới Dạ Ngưng với tôi, nhưng thật ra lại trước Mộng Điệp sau Mộng Điệp hỏi tôi không ít chuyện, hỏi xong liền phất tay trực tiếp chạy lấy người, tôi hỏi nó đi đâu, nó nói đi tán gái.”

“Tán gái……” Dạ Ngưng hít một hơi khí lạnh, lão Đại thành “bé gái” rồi?

“Không được, em phải về!” Dạ Ngưng bỏ miếng dưa xuống chạy ra ngoài, không uổng công lão Đại yêu thương nàng, coi như còn có chút lương tâm.

Tiếu Vũ Hàm không nói gì, liếc Hà Lâm Nhiên một cái, xoay người cũng đi ra ngoài.

“Này, cậu đi làm gì chứ?” Hà Lâm Nhiên nhỏm dậy giữ chặt cánh tay Tiếu Vũ Hàm, có chút sốt ruột nói: “Cậu còn định đi đến ký túc xá nữ? Cậu là giáo viên mà cứ suốt ngày đi tới chỗ đó, đã có vài tin đồn rồi, vẫn muốn đi sao?”

Tiếu Vũ Hàm không nói lời nào, mi nhíu lại.

“Vũ Hàm, chút chuyện nhỏ ấy Dạ Ngưng vẫn có thể giải quyết được.” Mạch Mạt đang ngồi ở sô pha phun hạt dưa mở miệng an ủi, dùng sức cắn một miếng dưa, nhìn chằm chằm ruột rưa màu đỏ, hơi có chút vui sướng khi người khác gặp họa nói: “Tính tình Tích Nghiên người bình thường chắc không chịu nổi đâu, tôi thực muốn nhìn xem Mộng Điệp sẽ giải quyết con bé thế nào.”

“……”

***

Dạ Ngưng từ khu ký túc xá giáo viên đi ra liền một đường chạy thẳng về ký túc xá của mình, thở hổn hển chạy lên tầng trên, vừa chuyển mắt liền nhìn thấy lão Nhị cùng lão Tam đứng ở cửa ký túc xá hai mặt nhìn nhau.

“Sao bọn mày lại đi ra? Lão Đại đâu?” Dạ Ngưng nhìn hai người mà nóng ruột, ngực phập phồng đến lợi hại.

Lão Nhị nhìn Dạ Ngưng liếm liếm môi, đưa tay chỉ chỉ cửa: “Vừa rồi có một chị rất xinh đẹp đến phòng của chúng ta, sau khi vào liền đem hai bọn tao đuổi ra ngoài, bảo có chuyện cần nói với lão Đại.”

“Ngất mất, bọn mày có phải quá vô ý không? Cứ như vậy để một mình lão Đại ở lại sao?” Dạ Ngưng nóng nảy, hai người này kiểu gì vậy, lúc quan trọng thật không đáng tin chút nào.

Lão Tam ở một bên dựa vào tường nhìn Dạ Ngưng, bày ra bộ mặt đáng thương mở miệng: “Hai bọn tao cũng không muốn ra, nhưng mà chị ấy nói –”

“Nói cái gì?” Dạ Ngưng không kiên nhẫn ôn ào.

Lão Tam cúi đầu nhỏ giọng nói: “Chị ta nói tìm lão Đại tính sổ, ba năm trước lão Đại đã ngủ với chị ấy.”

“……” Dạ Ngưng hết chỗ để nói, lão Đại ngủ với chị ta? Thực mệt cho Hà Tích Nghiên chị có thể nghĩ ra được?! Năm đó khi đến ký túc xá tìm em, chị sống chết cũng không chịu ngủ một giường với em, nói cái gì mà sợ em có mưu đồ quấy rối, cố tình chen chúc một giường với lão Đại cả đêm, nếu có ‘ngủ’ thì cũng là chị ngủ với lão Đại mới phải chứ? Chị cũng thật lương thiện quá đi, may mà chị còn chưa nói mang thai con của lão Đại!

Tuy rằng trong lòng tức giận nhưng Dạ Ngưng cũng hiểu rõ tính tình của Hà Tích Nghiên, nhất thời cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nàng nhón chân khẽ khàng đi đến trước cửa, đẩy hé ra một khe nhỏ, híp mắt nhìn xem.

May mắn…lão Đại vẫn quần áo chỉnh tề……

Chỉ thấy lão Đại sắc mặt xanh mét ngồi trên ghế, mặt ngoảnh sang một bên, nhìn chằm chằm Hà Tích Nghiên.

Hà Tích Nghiên lại ngược lại, vẻ mặt tươi cười, ngồi trên giường lão Đại, ánh mắt quyến rũ nhìn cô: “Em theo tôi đi.”

“Tích Nghiên, lặp lại lần nữa, tôi có bạn trai rồi.”

“Chia tay đi. Tôi cho em thời gian, không cần lo lắng vội.” Hà Tích Nhiên rất giỏi nhìn mặt đoán ý, sắc mặt lão Đại lại càng khó nhìn: “Tôi không thích con gái.”

Hà Tích Nghiên nghe xong gật đầu, nói: “Không sao cả, có thể bồi dưỡng, tôi thấy em và Dạ Ngưng cũng không tệ đâu, phỏng chừng lúc trước nếu Dạ Ngưng dùng sức một chút thì em đã ‘cong’ rồi, nếu nhiệm vụ đó còn chưa hoàn thành, vậy tôi đây sẽ cố nhận gậy* làm tiếp thôi.”

(*khi chạy tiếp sức, người trước chạy xong sẽ đưa gậy cho người tiếp theo để người kia chạy tiếp vòng thi)

“Thực sự không cần…” Lão Đại cắn răng nói, Hà Tích Nghiên nhìn cô cười, đứng dậy, đi đến bên người lão Đại, mười ngón tay sơn sắc đỏ hoa hồng ôn nhu bò lên cổ cô, nheo mắt, quyến rũ nhìn lão Đại.

Oái…

Lão Đại bị nhìn chăm chú khiến cho cả người nổi da gà, liếc nhìn Hà Tích Nghiên một cái, thở dài: “Tích Nghiên, chị không phải mẫu người tôi thích, tôi không thích T. Cho dù là nữ nhân, tôi cũng phải là công.”

Lời lão Đại nói làm cho Dạ Ngưng đang đứng ngoài cửa nghe lén thiếu chút nữa lảo đảo một cái ngã quỵ xuống đất, công? Lão Đại, mày như vậy mà còn đòi làm công?

Hà Tích Nghiên nghe lão Đại nói như vậy cũng ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, mím môi, nhìn cô cười nhẹ: “Ai nói tôi là T? Mộng Điệp, đừng nghe người khác nói bừa, người ta có thể là công mà cũng có thể là thụ, thuộc tính tùy biến.”

_Hết chương 51_
==================
Chương 52: Chơi trò lãng mạn

Thế này không chỉ khiến lão Đại hóa đá tại chỗ, mà ba người đứng rình coi ngoài cửa cũng miệng há hốc hình chữ “O”, mắt trợn trừng còn lớn hơn bóng đèn.

Hà Tích Nghiên cười tủm tỉm nhìn lão Đại, vẻ mặt đầy đắc ý.

Lão Đại bĩu môi nhìn chằm chằm Hà Tích Nghiên thật lâu, thở dài, lắc đầu: “Tích Nghiên, tôi cũng ngần này tuổi rồi, chị cũng đừng ép buộc tôi, được không?”

“Tôi là thực lòng.” Nghe lão Đại nói như vậy, Hà Tích Nghiên thu liễm vẻ tươi cười, không chớp mắt nhìn cô.

“Từ lão Tứ, giờ đến tôi?” Lão Đại tự giễu cười cười.

“Trước kia tôi đã thích em, em biết mà.” Hà Tích Nghiên nhẹ giọng nói, đôi mắt hơi nheo lại nhìn chằm chằm lão Đại, cô không tin, không tin Mộng Điệp ngay cả một chút cũng chưa từng cảm giác được.


“Tôi biết.” Lão Đại đưa tay nắm lấy bàn tay đang quấn quanh cổ mình của Hà Tích Nghiên, kéo xuống dưới: “Nhưng mà, tôi không thể –”

Lão Đại nói rất kiên định, mấy người đứng ngoài cửa đều ngẩn ra, các nàng đã quen biết lão Đại lâu như vậy, đã khi nào từng thấy cô nghiêm túc đến thế đâu?

Hà Tích Nghiên cũng vẻ mặt nghi hoặc nhìn lão Đại, mọi việc đều đã vượt quá dự đoán của cô, bằng trực giác của nữ nhân, cô không cho rằng Mộng Điệp không có một chút tình cảm gì với mình, nhưng mà giờ câu trả lời dành cho cô lại là lời từ chối trực tiếp đến thế sao?

Lão Đại ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hà Tích Nghiên, nhẹ giọng nói: “Tích Nghiên, tôi đã không còn nhỏ nữa, không phải cô bé miệng còn hôi sữa ở khoa chính quy ngày ấy, đối với chuyện tình cảm, nếu có thì cũng chỉ là kích thích cảm quan cùng xúc động nhất thời thôi, tôi muốn là sự yên ổn, chị…chị có thể cho tôi điều đó sao?”

Tuy biết nói như vậy có hơi tổn thương người, nhưng lão Đại vẫn nói ra lời, cô không kỳ thị tình yêu giữa hai người con gái, dù sao chuyện của Dạ Ngưng và cô Tiếu cũng xảy ra rõ rang trước mắt, tình cảm giữa hai người không thể so ra kém hơn tình yêu giữa những người khác phái. Thậm chí tình yêu của cô Tiếu dành cho Dạ Ngưng còn lớn hơn rất nhiều so với những cô gái được gọi là si tình, việc này khiến cho cô cũng từng hướng tới “bách hợp”, nhưng chung quy cũng chỉ là suy nghĩ vậy thôi. Thời kì nào thì làm chuyện nấy, cô không có khả năng giống như thời tuổi trẻ chỉ biết ăn uống rồi chơi đùa vui vẻ, trọng trách trên người quá nặng nề, sự nghiệp của gia đình còn phải dựa vào cô.

Hà Tích Nghiên nhìn chằm chằm lão Đại, một tia nghi hoặc trong mắt lại biến mất, khóe miệng hơi cong lên, cuối cùng trao cho lão Đại một nụ cười mập mờ không rõ nghĩa: “Mộng Điệp, tôi đã chọn em rồi.”

Tiêu sái xoay người, bước chân Hà Tích Nghiên không một chút do dự, tuy rằng lời lão Đại nói làm cô có chút khó chấp nhận, nhưng chuyện tình cảm luôn như vậy, càng dễ dàng có được lại sẽ càng không biết quý trọng, em đã không tin, vậy tôi sẽ khiến cho em tin tưởng, lộ diêu tri mã lực, nhật cửu kiến nhân tâm*, chúng ta sẽ chờ xem.

(* đi đường xa mới biết sức ngựa khỏe hay yếu, ở lâu mới biết lòng người)

Núp ở góc tường, trông mong nhìn Hà Tích Nghiên hung hổ rời đi, Dạ Ngưng dẫn lão Nhị cùng lão Tam đang ở bên ngoài rình coi tiến vào.

“Lão Đại, mày thực ‘trâu’, thần tượng a!” Nịnh nọt là sở trường của Dạ Ngưng, lão Đại trợn mắt liếc nàng một cái, tức giận nói: “Dạ Ngưng, mày có thể có tiền đồ chút được không, thế mà lại để người ta đi chùi đít cho mình.”

“Nghe mày nói kìa, tao như thế nào lại để cho mày đi chùi đít cho tao? Đây chính là chiêu ong vò vẽ của mày, không có liên quan gì đến tao hết.” Dạ Ngưng kéo cái ghế ở một bên ngồi xuống, hai chân vắt chéo nhìn lão Đại. Không dễ dàng a, quen biết Hà Tích Nghiên nhiều năm như vậy, đã khi nào từng thấy chị ta bị đối xử lạnh nhạt thế đâu? Nếu nói nàng nổi danh thì Hà Tích Nghiên lại càng khó lường hơn, năm đó lúc còn đi học, có ai lại không biết tính tình nóng như lửa của Hà đại mỹ nữ đâu.

“Nhìn bộ dáng xấu xa của mày xem, chắc chắn lại nghĩ ra cái gì rồi, tao nói trước với mày, tao và Hà Tích Nghiên là không có khả năng, mày đừng có ‘bẻ cong’ tao được không!” Lão Đại giận, nhìn dáng vẻ nó thế kia, một ngày không nghĩ ra chủ ý xấu xa gì thì cả người sẽ không thoải mái mà!

“Đừng mà, đừng nổi giận mà, tao chỉ tùy tiện nói thôi.” Dạ Ngưng vội vàng giải thích.

Lão Đại tiếp tục trừng mắt với nàng: “Sao, nhìn mày như vậy, cô Tiếu lại cho mày nếm mùi ngon gì hả?”

Nhắc tới cô Tiếu, hai mắt Dạ Ngưng liền híp lại thành cái khe, cười đến nỗi miệng cũng như lệch đi: “Nói với Vũ Hàm nhà tao hả.”

“……” Lão Đại hết cái để nói, mấy hôm trước còn khóc lóc với cô, giờ lại cười như thể con quay. Lão Tứ, mày có thể có tiền đồ một chút được không?

“Lão Tứ, mày thu liễm một chút đi, gần đây phòng ký túc bên cạnh đã có người phát hiện ra rồi.” Lão Nhị vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng, lão Tam ở bên cạnh cũng gật đầu theo.

“Phát hiện? Sao, mấy người đó nói gì?” Dạ Ngưng vẻ mặt đầy cảnh giác.

Lão Nhị lắc đầu: “Cũng chưa nói cái gì, chỉ nói là cô Tiếu thật vô cùng có trách nhiệm, mỗi ngày đều đến ký túc xá bắt mày đi học.”

“……” Dạ Ngưng ngẩn ra, mặt đen lại, đây ngụ ý là mình nổi tiếng về việc đó sao? Bắt mình đi học? Bất quá cũng tốt…tuy rằng thanh danh có kém một chút, nhưng chỉ cần có thể giấu diếm là được.

Lão Đại vừa thấy Dạ Ngưng như vậy liền biết nàng đang nghĩ gì, cầm lấy chén ở một bên uống ngụm nước, thở dài: “Lão Tứ, mày đừng có tự đắc, với tính tình kia của cô Tiếu thì mày phải hiểu rõ hơn bọn tao chứ. Vì mày, chuyện gì mà cô ấy lại không làm được, tao thấy mày rất biết tự giữ mình an toàn, trước mặt người ngoài thì thâm tàng bất lộ, nhưng mà cô Tiếu, ánh mắt cô ấy nhìn mày……”

“Ánh mắt thế nào?” Mặt Dạ Ngưng hơi đỏ lên, lão Đại nhìn thấy nàng như vậy liền tức đến nỗi không thèm nói, người kiểu gì vậy? Đến giờ rồi mà vẫn còn có thể hiểu vặn vẹo linh tinh được.

Nhưng lão Tam lại rất tốt bụng, nhìn vẻ mặt đầy hạnh phúc của Dạ Ngưng, liền đỡ lời giải thích: “Cứ trông ánh mắt cô Tiếu nhìn mày xem, giống như là chủ nhân nhìn thú cưng vậy, muốn bao nhiêu yêu chiều liền có bấy nhiêu yêu chiều.”

Lão Nhị ở một bên gật đầu phụ họa: “Đúng, tràn ngập tình thương của người mẹ.”

“Này, lão Tứ, mày nói xem cô Tiếu thích mày sẽ không phải là vì ánh mắt đáng thương đòi tình yêu của người mẹ của mày đấy chứ? Có phải cô ấy coi mày là con không vậy?” Lão Đại ở một bên lại lên tiếng.
Dạ Ngưng nghe xong lập tức nhe răng: “Nói cái gì thế? Bọn mày toàn một lũ ghen tị mà! Cô Tiếu đối với tao chính là yêu đến không nỡ buông tay!”

“A a ~ yêu đến không nỡ buông tay à –” Vài người cười cười mờ ám, Dạ Ngưng cũng lười quan tâm, nhưng trong lòng cũng có phần không thoải mái, thương yêu mình như con cái? Hình như quả thực ít nhiều có điểm giống ……

Dạ Ngưng, đã nói bao nhiêu lần là khi ra khỏi cửa phải mặc quần áo rồi!

Dạ ngưng, tại sao em lại không ăn cơm?

Đứng lên đi học!

……

Thật sự…nghĩ như vậy thì có vẻ đúng, nghĩ thế, Dạ Ngưng có chút bất an, chân vắt chéo cũng không yên, mông ngồi trên ghế cũng cọ tới cọ lui: “Không được, tao nhất định phải xóa bỏ loại tư tưởng này của cô Tiếu.”

“Làm thế nào để xáo bỏ?” Lão Tam vẻ mặt nghi hoặc nhìn Dạ Ngưng, lão Nhị cũng có chút khó hiểu, lão Đại ở một bên bày ra bộ dáng xem kịch vui, Dạ Ngưng ngồi yên trên ghế lắc lư một hồi, dùng sức vỗ đùi: “Đúng, tao phải cùng với cô ý làm một vài chuyện lãng mạn giữa đôi tình nhân!”

“Khụ –” Cái chén trong tay lão Đại thiếu chút nữa thì văng đi, lão Nhị, lão Tam cũng đỏ bừng mặt.

“Mấy đứa bọn mày có thể xấu xa hơn nữa không vậy?!” Dạ Ngưng bùng nổ, sao nàng có thể ở cùng phòng với một đám cầm thú thế này chứ? Thế nào mà nói cái gì cũng đều có thể hiểu sai được?!

“Vậy…lão Tứ, mày chuẩn bị lãng mạn thế nào?” Lão Đại quệt quệt miệng, đầy tò mò nhìn Dạ Ngưng. Dạ Ngưng đắc ý liếc xéo cô một cái, vuốt cằm ra vẻ trầm tư.

“Cô Mạch đã từng nói, Vũ Hàm nhà tao thích nhất chính là bảo vệ người khác, điều có thể làm cho cô ấy vui vẻ có lẽ chính là bảo vệ cho tao rồi.”

“……Không phải chính là coi mày làm con nhỏ sao.” Lão Tam ở một bên nhỏ giọng nói, Dạ Ngưng ném một cái liếc mắt khinh bỉ qua, không nói gì. Nhưng thật ra lão Đại lại nuốt nước bọt, cẩn thận nhìn Dạ Ngưng: “Lão Tứ, mày, mày sẽ không lại để bọn tao diễn cái gì mà đóng giả cướp bắt cóc mày tống tiền cô Tiếu đấy chứ?”

“Cái gì thế?” Dạ Ngưng trợn mắt với lão Đại, lão Đại thở phào một hơi, đây không phải là do mấy lần trước bị mày dọa cho sợ hãi sao? Sự kiện lần đó “đâm” phải Linh Đang đến bay cả dép, đến bây giờ còn chưa hoàn hồn đâu! Nhìn Thấy cô Mạch liền bỏ chạy, miễn bàn phải lo lắng căng thẳng đến mức nào: “Không phải là tốt rồi.”

“Kỳ thật phương pháp này cũng không tệ nhỉ.” Lão Tam ở bên cạnh vừa mở miệng, lão Đại lập tức xù lông, cầm lấy quả trứng gà trên bàn nhét vào tay cô, gào thét: “Đi ăn trứng đi!”

“……” Lão Tam cầm trứng gà chạy mất, bỏ lại ba người bàn bạc đối sách.

“Lão Tứ, mấy ngày hôm trước tao có xem một bộ phim Hàn Quốc.” Lão Nhị suy nghĩ một lúc liền mở miệng.

“Như thế nào?”

“Tao cảm thấy có một đoạn trong phim rất lãng mạn, đó là nữ nhân vật chính là một kẻ ngốc lại còn mù đường, sau đó vào ngày Valentine, một mình ngồi xe taxi để lái xe tùy tiện chạy đến một nơi nào đó, trên người chỉ mang theo di động. Dưới tình huống ngay cả tên địa danh cũng không biết gọi điện cho nam nhân vật chính, cuối cùng bằng vào hai người có thần giao cách cảm với nhau, nhờ một đôi di động kết nối, nhờ vào sự kiên nhẫn cùng trí tuệ của nam nhân vật chính, cô gái hạnh phúc tìm đường trở về vòng tay chàng trai. Cuối cùng, nữ nhân vật chính sau khi tìm được thì có cảm giác ỷ lại, nam nhân vật chính thì có cảm giác đánh mất mà tìm lại được, lãng mạn khỏi phải nói!” Lão Nhị vẻ mặt mơ màng, Dạ Ngưng ở bên cạnh vừa nghe vừa gật đầu, nghe cứ như thể là thật vậy!

“Nữ chính mù đường cộng thêm ngu ngốc, nam chính thông minh cùng trí tuệ…” Lão Đại lặp lại, gật đầu: “Thật đúng là thích hợp với mày và cô Tiếu.”

“Liền quyết định như vậy đi!” Dạ Ngưng hưng phấn gật đầu, giơ ngón cái lên với lão Nhị! Thời khắc mấu chốt còn phải nhờ lão Đại ra tay nữa!

Có ý tưởng này, nằm trên giường ngẫm nghĩ cả đêm, sáng sớm ngày hôm sau, Dạ Ngưng nhanh chóng rời giường, rửa mặt, vẫy tay với vài người đang ăn điểm tâm rồi lao ra khỏi ký túc xá.

Lão Đại hút một đũa mì tôm, nhìn chằm chằm bóng dáng Dạ Ngưng một hồi, thở dài, thật đúng là trẻ con đầu óc đơn thuần mà……

Cô Tiếu ở bên kia cũng không có một ngày tốt đẹp gì, hiếm hoi mới có dịp nghỉ ngơi lại bị một cuộc điện thoại từ Dạ Ngưng kéo từ trong ổ chăn chui ra, tin tức mang tính bùng nổ nghe được sau đó liền lập tức khiến cô đen mặt: “Em ở đâu? Em nói cái gì?!”

Dạ Ngưng đang ngồi trong taxi, cười nói: “Cô thân yêu, em cũng không biết mình ở đâu nữa, đang chờ cô đến cứu đây.”

“Em đùa cái gì vậy?” Tiếu Vũ hàm sốt ruột, cô đâu phải không hiểu rõ Dạ Ngưng, ra khỏi cửa thì sẽ không thể tìm được nhà, dĩ nhiên lại dám lớn mật như vậy!

Từ trong túi quần móc ra năm mươi đồng giao cho tài xế, Dạ Ngưng xuống xe, tiêu sái đóng sầm cửa lại, còn không quên vẫy tay cúi chào người tài xế vẻ mặt mờ mịt bên trong xe.

“Được rồi, Vũ Hàm, em đến một nơi, đúng, hiện giờ em đang đứng trước mặt một kẻ cơ bắp không mặc quần áo, trạm tiếp theo nên đi thế nào đây?” Dạ Ngưng vẻ mặt thoải mái nhìn tên đàn ông xxx trước mặt, Tiếu Vũ Hàm ở đầu dây bên kia sắp phát điên lên mất rồi: “Em –”

“Tu tu” một tiếng, điện thoại bị cắt liên lạc, Dạ Ngưng sửng sốt, giơ di động lên nhìn nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn nguyên bản còn đang hưng phấn lập tức thảm hại đến không còn chút máu.

Di động hết pin, tự động tắt.

_Hết chương 52_
=======================
<<<Đọc lại  /  Đọc tiếp>>>

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna