Google.com.vn Đọc truyện Online

23/6/18

Thật ra thì em rất trong sáng - Chương 59 + 60

Đăng bởi Ngân Giang | 23/6/18 | 0 nhận xét
Chương 59: Dục vọng chiếm hữu...

Dùng sức cắn môi dưới, Dạ Ngưng cười khổ nhìn Tiếu Vũ Hàm.

Đại Bảo không hiểu ra sao lại tự dưng bị kéo ra đây cũng có chút không yên, vốn có chuyện muốn nói với Dạ Ngưng, nhưng bên cạnh có nhiều người vây quanh như vậy, mà mấu chốt là còn có một giáo viên ở đây, những lời này nếu mà bị nghe được…….

“Vậy, Đại Bảo, em còn có việc gì sao?” Muốn chân mình có thể mau chóng miễn phải chịu chà đạp, Dạ Ngưng quay đầu, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Đại Bảo.

Đại Bảo trợn mắt nhìn Dạ Ngưng, cứng đờ trên ghế. Thật vất vả mới có cơ hội, hắn không muốn buông tha, mà nhỡ đâu……

Linh Đang chớp mắt nhìn chằm chằm hai người, nhoẻn miệng, cười mờ ám, cầm lấy cốc bia uống một ngụm, cảm thán: “Aish, vừa nhìn hai đứa tuổi trẻ như thế liền cảm thấy mình già mất rồi, người trẻ tuổi a, chính là rất bốc đồng, muốn nói cái gì thì nói cái nấy, đâu có giống như tụi chị đây, bởi vì do dự mà thật sự đã bỏ lỡ không ít.”

Linh Đang lời nói nặng nề thấm thía, Dạ Ngưng ở một bên hung tợn trừng mắt liếc cô một cái, thật đúng là tình nguyện đắc tội quân tử cũng không thể đắc tội tiểu nhân mà! Linh Đang, chúng ta chờ xem, so tiểu nhân với em? Chị thua là cái chắc! Mà Tiếu Vũ Hàm ngược lại, vẫn bình tĩnh gắp đồ ăn cho mình, giày cao gót yên vị dẫm đạp lên đôi giày mềm mại của Dạ Ngưng một chút chút cũng không rời. Mạch Mạt nhìn Vũ Hàm, lại nhìn Dạ Ngưng, cười cười, không nói lời nào.

Chắc là do lời Linh Đang kích thích đến Đại Bảo, Đại Bảo nhìn Dạ Ngưng thật sâu, nói: “Ngưng, anh có lời muốn nói với em.”

“……” Dạ Ngưng suýt chút nữa thì phun ngụm coca trong miệng ra, Ngưng? Đại Bảo, chú em còn có thể buồn nôn hơn nữa không?

Đại Bảo lại rất nghiêm túc nhìn Dạ Ngưng, hai mắt tràn đầy thâm tình. Dạ Ngưng bị hắn nhìn đến không thoải mái, hơn nữa Linh Đang cùng Mạch Mạt hai người nhịn cười đến run rẩy cả người khiến nàng rất khó chịu. Lén lút liếc nhìn Tiếu Vũ hàm ở bên cạnh, xong rồi…mặt hơi biến sắc rồi……

Đại Bảo nhìn thân thể nghiêng ngả đầy ngượng ngùng của Dạ Ngưng, trong lúc nhất thời hoa tâm nộ phóng, hắn đã nói mà, tuy rằng diện mạo hắn không thể so với Phan An, tài năng không bằng Tử Kiện, nhưng xét chung thì cũng coi như là một thanh niên ưu tú cao to dũng mãnh mà. Không có chuyện Dạ Ngưng lại không phải lòng hắn được.

“Thế…Ngưng, chị có bạn trai không?” Thăm dò tâm tư Dạ Ngưng, Đại Bảo vẫn quyết định đánh thọc sườn hỏi một câu.

Dạ Ngưng liếc nhìn Tiếu Vũ Hàm, thấy cô mặt không biểu tình nhìn mình, liền ho khẽ một tiếng, buông đũa xuống: “Không có. Oái……”

Lưng bàn chân đột nhiên truyền đến cảm giác bị đè nghiến đau đớn khiến Dạ Ngưng hít một hơi khí lạnh, vội vàng bổ sung thanh minh: “Nhưng mà không phải không chuẩn bị có.”

Đại Bảo nghe được hai chữ “không có” mắt liền biến thành hình hoa đào, nhưng mà một câu sau đó lại khiến cho hắn nghi hoặc, ngẫm nghĩ, hắn cũng đoán được đại khái, con gái mà, đều có phần rụt rè, tuy rằng Dạ Ngưng có phần “bưu hãn”, nhưng dù sao cũng vẫn là một cô gái, cũng khó trách.

“Ngưng……” Đại Bảo thâm tình nhìn Dạ Ngưng, mà Dạ Ngưng lại là biểu tình như bị chó cắn.

“Ngưng cái gì mà Ngưng? Có thấy tởm không hả?! Đại Bảo, cậu mau cút đến chỗ nào đó để nguội bớt đầu đi! Chị nói cho chú biết, chị đây đối với cậu dù một chút cảm giác cũng đều không có, đừng có làm loạn nữa.” Nhịn đến cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, Dạ Ngưng bùng nổ, ngay cả Vũ Hàm nhà nàng cũng chưa từng gọi kiểu buồn nôn như vậy, Đại Bảo dựa vào cái gì chứ?

“Có chỗ nào em không phù hợp thì có thể sửa mà.” Đại Bảo thực chân thành, biểu tình rất nghiêm túc, Tiếu Vũ Hàm vẫn luôn ngồi một bên gắp đồ ăn, động tác trên tay cũng ngừng lại, đặt đũa lên chiếc đĩa, không nói gì, cứ như vậy nhìn Dạ Ngưng.

……

Vũ Hàm a, cô đừng nghĩ vậy chứ……

Trong lúc nhất thời không khí có chút đông cứng, sau lưng Dạ Ngưng từng trận khí lạnh quét qua toàn thân.

Đại Bảo không chịu buông tha nhìn Dạ Ngưng, qua thật lâu sau, hắn cúi đầu xuống, vẻ mặt cực kỳ đau đớn thống khổ: “Ngưng, sẽ không phải là chị thích anh Tống trong đoàn hợp xướng đấy chứ? Nếu thật sự là hắn, vậy em không còn gì để nói. Ngày thường nhìn hai người không có việc gì thì dán sát với nhau em đã thấy có chỗ không bình thường rồi, nghe bạn bè của hắn nói buổi tối hai người còn thường xuyên lên mạng tán gẫu, chơi game thì chị cũng là ‘chồng’, hắn ta là ‘vợ’, ngọt ngào đổi vai, nếu là như vậy, em……”

“Thối lắm!” Mặt Dạ Ngưng đỏ bừng, trong nháy mắt liền nổi giận, liếc thấy Tiếu Vũ Hàm ở bên cạnh đã nheo mắt lại, cả người đều vặn vẹo. Đại Bảo, tôi thấy cậu đây không phải đến để tỏ tình, mà cố ý đến để trách móc oán hận phải không?

“Anh Tống?” Tiếu Vũ Hàm nhìn Đại Bảo lặp lại.

Đại Bảo vẫn tự thấy đáng thương vì không có người quan tâm, nghe thế liền nhìn Tiếu Vũ Hàm, dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, cô Tiếu, chắc cô cũng biết mà, lớp trưởng lớp bốn, cái người bình thường vẫn luôn đi cùng Dạ Ngưng ấy.”

Tiếu Vũ Hàm không nói lời nào, nghiêng đầu, có chút đăm chiêu liếc Dạ Ngưng một cái, cười khẽ: “Thật đúng là nhìn không ra.”

“Không phải, cô Tiếu.” Dạ Ngưng nóng nảy, muốn giải thích, nhưng mà dù sao Đại Bảo cũng ở bên cạnh, nhiệm vụ hàng đầu trước mắt chính là đuổi người.

“Đại Bảo, cậu mau đi đi, hai ta không có khả năng đâu, về sau cậu ít theo chị đi khắp nơi thôi, chị đã có người mình thích rồi, không phải anh Tống, mau đi đi.” Sắc mặt Dạ Ngưng đã cực kì khó coi, Đại Bảo nhìn mà có chút sợ hãi, không nói hai lời, nhấc mông chạy lấy người.

Đại Bảo đi rồi, không khí áp lực chung quanh tựa hồ ngược lại hạ xuống, Dạ Ngưng thật cẩn thận nhìn Tiếu Vũ Hàm, môi mấp máy mấy lần muốn nói gì đó, lại cũng không dám nói.

Tiếu Vũ Hàm không nói chuyện, nheo mắt nhìn kỹ Dạ Ngưng từ trên xuống dưới. Linh Đang cùng Mạch Mạt ở một bên chuyên tâm xem kịch, cũng không mở miệng nói gì.

Ách……

“Vũ Hàm. Cô đừng nghe Đại Bảo nói bậy.” Dạ Ngưng nhỏ giọng giải thích.

Tiếu Vũ Hàm nhìn chằm chằm nàng một lúc, mím môi mỉm cười: “Tôi có nói gì sao?”

“……”

Không khí nguyên bản vốn tốt đẹp, bởi vì Đại Bảo can thiệp mà loạn cả lên, Dạ Ngưng buồn bực ăn thịt dê, cõi lòng cảm tưởng như muốn trèo tường nhảy xuống biển tự tử luôn cho rồi, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu trợn mắt với Linh Đang mấy lần, Linh Đang thật ra lại đang rất vui vẻ, nịnh nọt gắp đồ ăn cho Mạch Mạt, ăn đến cơm no rượu say mặt đỏ hồng lên.Ăn lẩu xong đã gần giữa trưa, ngồi trên xe, mấy người chuẩn bị trở về trường, trên đường đi Mạch Mạt cùng Tiếu Vũ Hàm người đáp người hỏi, bắt đầu trò chuyện.

“Vũ Hàm, thật sự muốn chuyển ra ngoài sao?”

“Ừ, cha mẹ để lại một số tiền, hơn nữa mấy năm nay gửi ngân hàng, đã đủ để thanh toán tiền đặt cọc rồi.” Tiếu Vũ Hàm nhẹ nhàng đáp lời.

Linh Đang đang ngủ gà gật ở một bên nghe thấy liền tinh thần tỉnh táo, chớp mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Thật sự muốn chuyển ra ngoài sao? Tiếc quá.”

Tiếu Vũ Hàm không nói gì nhìn cô, như thế nào tôi lại không nhìn ra cậu có một chút ý gì gọi là tiếc nhỉ, có mà cậu chỉ ước gì tôi đi ngay thôi thì có?

Lấm lét liếc Tiếu Vũ Hàm, Linh Đang cười mờ ám: “Vũ Hàm, cậu đi ra ngoài như thế, chỉ tiện cho tiểu quỷ kia thôi.”

Dạ Ngưng vốn đang ngồi ở băng ghế sau, chuyên tâm mà thâm tình nhìn Tiếu Vũ Hàm, mong mỏi có thể xóa đi lửa giận trong lòng cô, giảm bớt tội. Vốn kỳ thật nàng và cái tên Tống Nhiên kia không có gì cả, bất quá là khi làm việc thì hợp tác với nhau cũng không tệ lắm, chơi game thì cũng chỉ là khi cần vượt ải mới tạm thời kéo hắn đi làm vợ của mình…

Thông qua gương chiếu hậu, Tiếu Vũ Hàm liếc nhìn Dạ Ngưng, lắc đầu, nhìn Linh Đang: “Chủ yếu là tiện cho cậu thì có.”

“……”

Một câu, mặt Mạch Mạt cùng Linh Đang đều đỏ lên, Mạch Mạt thẹn quá hóa giận nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Vũ Hàm, như thế nào cậu cũng học Dạ Ngưng không đứng đắn như vậy chứ.”

Ơ……

Dạ Ngưng khóc không ra nước mắt nhìn Mạch Mạt, nàng thật sự là nằm cũng trúng đạn mà, chuyện của cô Mạch liên quan gì đến nàng chứ! Rõ ràng là các người tự mình không phát hiện ra bộ mặt thật của Vũ Hàm thì có!

“Mạch Mạt, cậu đưa tôi đến Thúy Lâm gia viên rồi dừng lại là được, tôi vào xem cần mua thứ gì.”

“Chúng ta cùng đi hỗ trợ đi, mua tất cả những thứ đồ cần thiết.” Lần nay Linh Đương lại rất tích cực, Tiếu Vũ Hàm mím môi không nói gì, Mạch Mạt nhìn chằm chằm Tiếu Vũ Hàm một lát, cười cười, quay đầu hỏi Dạ Ngưng: “Dạ Ngưng, em cảm thấy nên mua gì?”

Dạ Ngưng vẫn bị vây trong trạng thái tâm hồn trôi nổi đâu đâu, căn bản không nghe thấy mọi người thảo luận cái gì, hình như là đồ dùng cần thiết. Nàng cân nhắc một hồi, nói: “Nếu đã nói là không cần gấp, vậy đồ dùng thiết yếu cần mua thì cái giường là được.”

“Phốc –” Linh Đang nhịn không được, ôm bụng cười thành một đoàn, Mạch Mạt cũng cười thành tiếng, Tiếu Vũ Hàm ở một bên vẫn nghiêm nghị sắc mặt cũng có phần dịu đi, không nói gì, mím môi liếc Dạ Ngưng, Dạ Ngưng buồn bực cúi đầu.

Gì chứ, vốn nàng nghĩ mình rất đen tối, nhưng mà so với những người ở đây, nàng rõ ràng là người thuần khiết nhất thì có!

Thật ra em rất trong sáng được không! Mọi người đừng có hiểu lầm mà!

Dọc theo đường đi vừa nói vừa cười lái xe chạy đến cửa hàng nội thất JIMEI. Lúc mua giường mấy người lại xảy ra tranh cãi, theo ý tứ Mạch Mạt là trước mua hai cái giường đơn là được, một cái đặt ở trong phòng ngủ của Tiếu Vũ Hàm, một cái đặt ở thư phòng cho khách ở. Dạ Ngưng vừa nghe liền không chịu, Vũ Hàm vất vả chuẩn bị sao có thể không có chỗ của nàng được chứ, kết quả tranh chấp làm cho hai người đương trường nổi bão sống mái với nhau, cuối cùng lấy việc Dạ Ngưng bị một cước đá lên giường ôm mặt khóc mà chấm dứt.

Xem giường xong, lại xem một vài đồ dùng gia đình đơn giản. Cùng mọi người đi mua sắm xong rồi, Tiếu Vũ Hàm đi quẹt thẻ trả tiền, Dạ Ngưng đứng bên cạnh Linh Đang nhìn Tiếu Vũ Hàm, trên mặt không có chút ý cười.

Linh Đang quay đầu nhìn thấy dáng vẻ kia của nàng liền biết nàng suy nghĩ gì, dùng cánh tay khẽ huých, nói: “Này, em lại tự mình tìm khổ sở phải không? Giờ em còn là sinh viên, không có tiền là chuyện bình thường mà.”

Ánh mắt Dạ Ngưng vẫn còn dừng trên người Tiếu Vũ Hàm, nhìn nửa ngày, thở dài, lắc đầu: “Không, chỉ là có phần hơi khổ sở, Linh Đang, đôi khi em lại nghĩ, một người ưu tú như Vũ Hàm nếu không thương yêu em, vậy thì sẽ gả cho một người thế nào.”

Linh Đang nhìn bộ dáng chua xót kia của Dạ Ngưng liền có chút buồn cười, chẹp chẹp miệng nói: “Em biết là tốt rồi, liệu mà đối xử thật tốt chân thành với cô ấy đi. Tôi nói với em người giống như Vũ Hàm ấy à, nữ nhân vẻ ngoài xinh đẹp lại khăng khăng một mực theo đuổi em, em tức giận thì sẽ dỗ ngọt như thế quả thực so với trứng khủng long còn ít hơn, còn không biết quý trọng sao?”

Dạ Ngưng bị lời Linh Đang nói chọc cho nở nụ cười, ngẩng đầu, lấm lét nhìn nhìn Mạch Mạt đứng ở một bên xem sô pha, nhỏ giọng nói: “Nếu Vũ Hàm là trứng khủng long, vậy cô Mạch là cái gì?”

Linh Đang nhìn Mạch Mạt, nhớ tới tình cảnh vừa rồi cô một cái quét quang chân lưu loát đá Dạ Ngưng, khẽ rùng mình một cái, nói: “Cứ coi là khủng long đi.”

“……”

Thanh toán hết mọi thứ, điền địa chỉ, người phụ trách ở đó sẽ giao hàng tới tận cửa, bốn người lại chậm rãi chạy tới căn hộ Vũ Hàm mới mua để xem. Đến nơi, có ba phòng ngủ một phòng khách, một trăm hai mươi mét vuông, tàu điện ngầm giao thông công cộng cái gì cũng tiện lợi.

Bốn người cùng nhau làm vệ sinh căn bản, nhìn lại nhìn đồng hồ thì đã là buổi chiều, Mạch Mạt nghĩ tới công tác Đảng trong trường còn có việc liền lôi kéo Linh Đang đi trước, trong lúc nhất thời, trong căn phòng trống trải chỉ còn lại có hai người.

Lòng run sợ nhìn Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng tay cầm khăn lau, cắn môi dưới: “Vũ Hàm.”

“Ừ.” Tiếu Vũ Hàm đánh giá phòng ở, cân nhắc bố cục.

Dạ Ngưng thấy nàng như vậy liền nhất thời khẽ thở phào, haiz, thì ra là không tức giận mà, đều tại cô Mạch, trước kia cứ muốn dọa mình sợ nói cái gì mà Vũ Hàm rất có dục vọng chiếm hữu, giờ nhìn xem, chỗ nào chứ! Còn không bằng mình. Dạ Ngưng đang mừng rỡ suy nghĩ, Tiếu Vũ Hàm đánh giá căn phòng xong, xoay người, tủm tỉm cười nhìn nàng: “Ngưng, nghĩ gì vậy, sao vui vẻ thế?”

“……”

_Hết chương 59_
=================
Chương 60: Làm "công" rất tốt...

Đây là lần đầu tiên Dạ Ngưng có cảm giác một luồng gió lạnh quét qua lưng, thân mình cứng đờ tại chỗ, như thể muốn động cũng không cử động được.

“Vũ Hàm……” Kỳ thật nàng đặc biệt muốn nói, em yêu, đừng làm loạn, đứng đắn chút coi, nhưng mà vừa nhìn ánh mắt cười như không cười kia của Tiếu Vũ Hàm, mọi lời muốn nói đều bị nuốt ngược trở vào bụng. Tiếu Vũ Hàm ôm cánh tay, mím môi nhìn Dạ Ngưng, nở nụ cười được coi là “thiện lương”.

“Sao, Ngưng?”

“……” Đây chính là xưng hô thân thiết của Tiếu Vũ Hàm dành cho Dạ Ngưng trong giấc mộng của nàng mà! Nhưng vì cái gì hiện tại nghe được lại giống như đòi mạng vậy!

Nhìn Dạ Ngưng đứng lặng tại chỗ không nói lời nào, khóe môi Tiếu Vũ Hàm khẽ cong, nhẹ nhàng cười, buông cánh tay, tiến lên phía trước.

“A……” Thân mình theo Tiếu Vũ Hàm từng bước tới gần không ngừng lùi lại phía sau, thẳng đến khi bị cô rất khí phách áp lên bức tường mới được lau sạch sẽ, thế này Dạ Ngưng mới không thể không ngẩng đầu đối mặt với cô, vừa nhìn thấy ánh mắt tràn đầy ý cười như nắm trong tay hết thảy kia của Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng dùng sức nuốt nước miếng.

Tiếu Vũ Hàm nhìn chằm chằm Dạ Ngưng một hồi, vươn ngón trỏ, nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nàng: “Thật đúng là nhìn không ra nha, tiểu bạch kiểm xác thực rất được hoan nghênh.”

“Ha ha, chỗ nào chứ…” Dạ Ngưng cười gượng, ánh mắt mang theo một tia cảnh giác, loại tình thế lúc này đối với nàng mà nói thực rất không ổn, không thể động đậy được mặc cho người đùa giỡn.

Tiếu Vũ Hàm lấy ngón tay dịu dàng lướt qua hai má Dạ Ngưng, dần dần trượt xuống, nắm lấy cằm nàng.

“Uhm…” Dạ Ngưng bị bắt ngẩng đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm, vẻ mặt hoảng sợ.

Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng liền bật cười thành tiếng: “Được rồi đó, em giả bộ cái gì? Còn định giống hồi trước, ước gì tôi khi dễ em phải không?”

“……” Một câu vạch trần Dạ Ngưng, Dạ Ngưng bĩu môi nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Thực vô nghĩa, một chút tình cảm cũng không có.”

“Tình cảm cái gì?” Tiếu Vũ Hàm nhướn mày nhìn Dạ Ngưng, nhóc con này, trong óc toàn chứa cái gì vậy chứ? Dạ Ngưng bị Tiếu Vũ Hàm nhìn mặt liền đỏ bừng, có chút chột dạ ngoảnh đầu sang một bên.

Nhìn bộ dáng này của nàng, Tiếu Vũ Hàm đắc ý cười cười, vươn hai tay, ôm lấy cằm của nàng: “Như thế nào, chê tôi già hả?”

Dạ Ngưng bĩu môi nhíu mày than thở: “Đúng vậy!”

“Ồ ~” Tiếu Vũ Hàm có chút đăm chiêu cười cười, Dạ Ngưng nghe mà giật mình, ngẩng đầu nhìn cô, trông thấy khóe môi cô cong lên, lại rùng mình một cái, xong rồi…

Phía sau chợt lạnh, Dạ Ngưng bị áp thật mạnh lên tường, rất nhanh, đôi môi bị cắn xé xâm phạm, chiếc lưỡi nho nhỏ cũng đồng thời chui vào miệng…

Dạ Ngưng lập tức bị hôn đến mờ mịt, mơ mơ màng màng bị Tiếu Vũ Hàm đè lên, trong não rất cả đều là suy nghĩ đầy kinh ngạc, kĩ thuật hôn của Vũ Hàm sao lại tiến bộ nhiều như vậy…

Á……Đáng giận, dĩ nhiên còn bóp ngực mình! Không phải chê bé sao? Còn chạm!

Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mà sau khi trải qua một loạt động tác của Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng liền hoàn toàn mềm nhũn, hai tay vô lực khoác lên người Tiếu Vũ Hàm, để mặc cô xâm phạm.

Tiếu Vũ Hàm rất chăm chú hôn Dạ Ngưng, nhấm nháp hương vị ngọt ngào nơi miệng nàng, dưới đáy lòng thầm cảm thán, thật đúng là trẻ con mà, trời lạnh như thế này còn ăn kem, vị chocolate, ăn nhiều thế có thể sẽ béo lên không?

Béo, cũng muốn “ăn” sạch sẽ…

Nghĩ tới lời Mạch Mạt dặn dò trước khi đi, bàn tay Tiếu Vũ Hàm chậm rãi dịch xuống dưới, từ cổ Dạ Ngưng, trượt xuống một chút, ngón tay lạnh lẽo sờ đến chỗ nào, chỗ ấy lại truyền đến từng dòng nước ấm tê dại.

Đến khi hoàn toàn nắm trọn bầu ngực Dạ Ngưng, Tiếu Vũ Hàm khẽ cảm thán, ừ, thật sự đủ nhỏ mà.

Vuốt ve không chút kỹ xảo gì, lại khiến cho Dạ Ngưng chưa bao giờ từng chịu qua đối đãi như vậy phải gắt gao cắn chặt môi.

Đáng ghét mà, học với ai chứ! Là ai? Là ai dạy hỏng cô Tiếu đơn thuần tốt đẹp của ta!

“Ưm……” Dường như nhận ra nàng thất thần, Tiếu Vũ Hàm dùng sức xoa nắn khối tròn mềm mại trong tay, Dạ Ngưng rên nhẹ một tiếng, mặt đỏ bừng lên.

“Thật đúng là nhạy cảm –” Tiếu Vũ Hàm sâu kín nói, thuận thế hôn lên tai Dạ Ngưng.

“Uhm…cô…ai dạy cho cô…a…” Lời kế tiếp đã bị chôn vùi trong từng nụ hôn tinh tế của Tiếu Vũ Hàm, kỳ thật lúc đi Mạch Mạt cũng không nói gì, chỉ ám chỉ Tiếu Vũ Hàm ít nhiều cũng nên chèn ép nhuệ khí của tiểu quỷ kia một chút, đừng để cho nàng vô pháp vô thiên như vậy nữa. Tiếu Vũ Hàm nói gì nghe nấy, phương pháp thủ đoạn đang dùng đều là do Dạ Ngưng dạy cả, không nghĩ tới thu hoạch lại lớn như vậy.

Theo nụ hôn môi làm sâu sắc, thân mình Dạ Ngưng bắt đầu nóng lên, hai chân không tự giác co lại, kẹp lấy chân Tiếu Vũ Hàm.

“Kẹp lấy tôi làm cái gì?” Tiếu Vũ Hàm hôn cho đã lại vẫn còn có tâm tình nhàn rỗi để hỏi, mặt Dạ Ngưng lập tức đỏ bừng, thân thể càng nóng bừng.

Vũ Hàm, cô làm gì thế? Tại sao lại dùng từ “kẹp”? Bắt nạt người ta mà!!!

Tiếu Vũ Hàm thở hổn hển nhìn biểu tình xấu hổ vô cùng của Dạ Ngưng, hơi ngẩn người, bật cười thành tiếng. Mệt nàng có thể nghĩ được, xem ra Dạ Ngưng là tha thiết ước mơ lại tưởng bị từ chối đây mà!

Chặn lại đôi môi không an phận của nàng, Tiếu Vũ Hàm tiếp tục nhấm nháp Dạ Ngưng, một khắc này cô mới phát hiện ra chỗ tốt của việc chủ động, mặc dù hơi phí sức, nhưng nói chung là sẽ không giống một bên bị “áp” kia, nghe lời khiêu khích cho dù tức giận cũng không làm gì được, làm sao giống lúc này……Trên người Dạ Ngưng có hương vị nhàn nhạt của cây cỏ, Tiếu Vũ Hàm hôn lên cổ nàng, buộc nàng phải ngẩng đầu lên.

Thật đáng giận!

Dạ Ngưng cắn môi cố gắng chịu đựng, toàn thân khống chế không được mà khẽ run rẩy, có chút không chịu nổi màn khiêu khích khó nhịn này.

“Hai chú ong mật nhỏ a, bay đến trong bụi hoa là lá la –”

Hai người đang hôn đến mê mẩn lại bị tiếng chuông điện thoại cực đại trong tay Dạ Ngưng dọa cho đồng loạt sợ hãi, Tiếu Vũ Hàm mặt ửng đỏ nghiêm nghị nhìn Dạ Ngưng. Dạ Ngưng cũng bực bội nhìn cô, trong mắt đầy ảo não.

Ai hả, ai hả, ai hả!!!

“Này này này, ai đấy hả!”

Dạ Ngưng không kiên nhẫn gào thét, người đầu dây bên kia im lặng ba giây, nhẹ giọng nói: “Có lòng nhắc nhở: Sáng mai toàn ban đi chơi thu, yêu cầu mọi thứ đều tự mang, đúng tám giờ, hy vọng lớp trưởng đại nhân không nên mải vui đùa mà quên mất, mặt khác, thỉnh đem yêu cầu đồng dạng chuyển cho đại nhân dẫn đầu chúng ta, cô Tiếu.”

Có lòng nhắc nhở xong, lão Đại liền cúp điện thoại, Dạ Ngưng nắm di động ngẩn người cả nửa ngày, Tiếu Vũ Hàm cũng hơi có phần ngượng ngùng.

“Còn thất thần làm gì? Đi thôi, đi siêu thị!” Tiếu Vũ Hàm nhìn bộ dáng ngẩn người kia của Dạ Ngưng liền có chút buồn cười, Dạ Ngưng lấy lại tinh thần, ủy khuất nhìn cô.

Tiếu Vũ Hàm vừa nhìn liền biết nàng nghĩ gì, mấp máy môi, xoay người, đi ra ngoài.

“A, vậy lần sau…” Dạ Ngưng đuổi theo sau hỏi, Tiếu Vũ Hàm cũng không nói gì, bước nhanh đi ra ngoài, cúi đầu thay giày xong, nhìn Dạ Ngưng.

Dạ Ngưng nhìn cô bĩu môi, lời muốn hỏi cũng không nói được ra lời, chờ nàng thay giày xong đứng thẳng người lên thì thấy Tiếu Vũ Hàm cầm chìa khóa, mỉm cười nhìn mình.

Trong lúc nhất thời, trái tim như vọt lên đến cổ họng…

“Đây là…” Dạ Ngưng có chút kích động nhìn chìa khóa, cho mình sao? Chìa khóa là đại biểu cho cái gì, không cần phải nói nàng cũng biết, Vũ Hàm thật sự sẽ cho nàng sao?

Đem chìa khóa đưa cho Dạ Ngưng, Tiếu Vũ Hàm cười nói: “Hỏi cái gì? Đương nhiên là cho em.”

“Em –” Dạ Ngưng kích động đến nỗi nói năng có chút lộn xộng, Tiếu Vũ Hàm cười cười, đưa tay vuốt ve mái tóc nàng: “Ngốc, tương lai của tôi, toàn bộ đều có em, chìa khóa như thế nào em lại không có được.”

Một câu lại làm cho mắt Dạ Ngưng đỏ lên, Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng lắc đầu: “Như thế nào mà qua một thời gian lại cảm giác em như thể cái túi nước vậy, thích khóc như thế chứ.”

……

Hắc tuyến bay qua đầy đầu, Dạ Ngưng không nói gì nhìn Tiếu Vũ Hàm, không phải chứ? Đại nhân, không phải chứ? Cô nhất định phải tàn nhẫn như vậy sao!

“Nhìn cái gì? Mau đi nhanh đi!” Tiếu Vũ Hàm lên tiếng, Dạ Ngưng làm sao còn dám cùng cô mắt to trừng mắt nhỏ nữa, xoay người đi giày xong xuôi, theo cô đi ra ngoài.

Sắc trời có chút lạnh, dọc theo đường đi cũng không có nhiều người, hai người vừa đi vừa trò chuyện không đến mười phút đã đến nơi. Vào siêu thị, đẩy xe đẩy, Tiếu Vũ Hàm kéo cánh tay Dạ Ngưng, có chút lặng người nhìn nàng.

“Làm sao vậy?” Dạ Ngưng kỳ quái nhìn Tiếu Vũ Hàm, không rõ cô làm sao.

“Không có gì.” Tiếu Vũ Hàm lảng tránh lắc đầu, một cỗ chua xót quay cuồng trào dâng trong đáy lòng, Dạ Ngưng, em biết không? Mọi thứ ngày hôm nay, tôi đã từng diễn đi diễn lại trong đầu mình cả trăm ngàn lần, đều là hư ảo, hết thảy từng có đều là ảo tưởng, không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới nó lại sẽ trở thành hiện thực.

“Mua một con gà quay đi.” Vừa nhìn thấy thịt, Dạ Ngưng liền không chịu di chuyển.

“Mua cái gì có thể mang được ấy, em mua cái đó thì ăn thế nào?” Tiếu Vũ Hàm vươn tay lấy bánh bao lúa mạch, Dạ Ngưng thấy cô như vậy liền chu miệng, cái gì chứ, người khác nhau quả nhiên không giống nhau, như thế nào lại mua toàn đồ người già mua thế.

Đi dạo một hồi, mua linh tinh cũng không ít, Dạ Ngưng dường như nhớ tới cái gì, nghiêng đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Đúng rồi, Vũ Hàm, hôm qua thấy cô gọi điện cả đêm, cho ai vậy?”

Dạ Ngưng tận lực khiến cho mình có thể tâm bình khí hòa, nhưng lời vừa ra khỏi miệng liền mang theo nồng đậm vị ghen tuông. Tiếu Vũ Hàm nghe xong cười cười, vươn tay vuốt ve mái tóc nàng: “Là chị họ.”

“À.” Dạ Ngưng thở dài một hơi, chị họ, là chị họ thì tốt rồi.

“Chuyện gì thế?” Vì chứng minh bản thân chỉ là tò mò cuộc điện thoại này chứ không phải ghen, Dạ Ngưng giấu đầu lòi đuôi hỏi, Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng, mím môi cười: “Không có gì, cô ấy ở Mỹ học lên tiếp vài năm, gần đây mới về nước, yêu thích cuộc sống trong trường, cũng giống tôi muốn làm giáo sư, không muốn vào công ty làm.”

Dạ Ngưng nghe xong gật đầu, tưởng tượng thấy bộ dáng chị họ Tiếu Vũ Hàm, cười hớn hở: “Chị họ của cô chắc chắn rất xinh đẹp rồi, a, đúng rồi, em còn không biết tên là gì nữa? Ách…người đó, có sẽ chấp nhận chúng ta không?”

Câu tiếp theo Dạ Ngưng nói có chút cẩn thận, Tiếu Vũ Hàm nghe xong mà đau lòng, cô vẫn không nỡ để cho Dạ Ngưng phải chịu ủy khuất dù chỉ một chút, đã quen với nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời của nàng, bộ dáng cẩn trọng như vậy thoạt nhìn khiến lòng rất đau. Tiếu Vũ Hàm nhìn chằm chằm Dạ Ngưng một lát, như là suy nghĩ cái gì, thở dài thật dài: “Sẽ, cho dù tất cả mọi người không đồng ý, cô ấy cũng sẽ đồng ý. Cô ấy có thể xem như là người hiểu rõ tôi nhất…Phải rồi, cô ấy tên Lâm Nhược Nhiên, chờ khi gặp mặt rồi, em cứ gọi chị Lâm là được.”

_Hết chương 60_
=====================
<<<Đọc lại  /  Đọc tiếp>>>

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna