Google.com.vn Đọc truyện Online

23/6/18

Thật ra thì em rất trong sáng - Chương 79 + 80

Đăng bởi Ngân Giang | 23/6/18 | 0 nhận xét
Chương 79: Đêm tổn thương...

Bởi vì quá yêu, cho nên rất hiểu nhau, chỉ cần nhìn ánh mắt Dạ Ngưng là Tiếu Vũ Hàm liền hiểu được nàng muốn gì.

“Tôi……” Thanh âm Tiếu Vũ Hàm có chút nghẹn lại, nhìn Dạ Ngưng, mặt hơi ửng hồng.

Dạ Ngưng vốn rất căng thẳng, thấy Tiếu Vũ Hàm như vậy, nhất thời hiểu lầm ý cô, cho rằng cô vẫn không muốn có nửa phần liên quan với mình, không khỏi nản lòng thoái chí.

“Mặc kệ cô nghĩ thế nào, Tiếu Vũ Hàm, cô đã đồng ý với em rồi.” Thái độ Dạ Ngưng đột nhiên thay đổi hẳn cũng khiến lòng Tiếu Vũ Hàm lạnh xuống.

Tiếu Vũ Hàm không thể tin được nhìn nàng, Dạ Ngưng ôm cánh tay nhìn cô không rời mắt. Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng chằm chằm một lát, cười lạnh: “Tuỳ em.”

Cô cũng là người có máu có thịt, cũng biết đau, cũng biết khổ sở, một bí mật to lớn chất chứa trong lòng, mỗi giây mỗi phút đều khiến cô khó thở, nhưng mà cố tình ngay cả người mình yêu nhất cũng muốn tự tay khiến cô tổn thương. Hiểu lầm, phẫn hận, nổi giận…thậm chí…Dạ Ngưng, tôi yêu em như vậy, sao em lại có thể đối xử với tôi như thế?

Không khí nguyên bản vốn dịu đi một chút trong nháy mắt lại đông cứng lại, Dạ Ngưng nhìn nụ cười lạnh trên khóe môi Tiếu Vũ Hàm, vốn trong lòng có phần hối hận liền hoàn toàn biến mất, nhướn mày, đồng dạng cười lạnh nhìn cô: “Được, vậy tới nhà cô.”

Nhà cô……

Hai tiếng này của Dạ Ngưng đả kích khiến lòng Tiếu Vũ Hàm rỉ máu, nỗi đau đớn đến nghiêng trời lệch đất ập đến như bão táp, trái tim vỡ nát đến không thể chịu đựng nổi. Nhà cô…Là ai đã từng nói, nơi ấy sẽ vĩnh viễn là nhà của chúng ta.

“Được.” Cắn chặt răng, Tiếu Vũ Hàm gật đầu đáp ứng. Dạ Ngưng, em muốn như vậy phải không? Tốt thôi, em đã muốn, vậy tôi sẽ cho em được toại nguyện, tất cả đều cho em hết…

Không ai nói thêm gì nữa, hai người đều trầm mặc đi về nhà, khoảng cách giữa cả hai lại càng lớn hơn nữa. Dạ Ngưng nghiêng đầu, nhìn Tiếu Vũ Hàm, nhìn khuôn mặt quen thuộc lại tràn đầy mỏi mệt của cô, đột nhiên rất muốn khóc.

Vì sao vậy? Vũ Hàm, vì cái gì nhất định chúng ta phải như vậy?

Tiếu Vũ Hàm khoanh tay đi phía trước, tư thế như vậy chỉ có khi cô đối diện với người ngoài mới dùng, Dạ Ngưng nhìn mà lòng đau thắt lại, nàng vẫn còn xa cầu gì đây, không trở về được nữa, tất cả đều không quay lại được nữa rồi. Vũ Hàm sẽ không yêu nàng nữa, vĩnh viễn sẽ không, hiện giờ đối với nàng, sợ là Vũ Hàm chỉ có oán hận cùng ghét bỏ mà thôi…

Một đường đi nhanh trở về nhà, mở cửa ra, Tiếu Vũ Hàm không liếc mắt nhìn Dạ Ngưng một lần, đặt túi xuống, trực tiếp đi vào phòng tắm tắm rửa, Dạ Ngưng nhìn bóng dáng cô mà ngẩn người.

Nàng không muốn như vậy, nhưng vì sao sự tình lại biến thành thế này? Vũ Hàm thật sự đã hoàn toàn không còn tình cảm, muốn cùng nàng tách ra sao…Rốt cuộc nàng đã làm sai điều gì, nói cho nàng biết, nàng sẽ sửa tất cả được không…

Chờ đến khi Tiếu Vũ Hàm khoác áo choàng tắm từ phòng tắm đi ra, Dạ Ngưng vẫn còn ngồi ngây người ở sô pha.

“Không đi tắm sao?” Tiếu Vũ Hàm mặt không biểu tình nhìn Dạ Ngưng. Dạ Ngưng ngẩng đầu, nhìn cô.

Mái tóc ướt sũng gạt sang một bên cổ, Tiếu Vũ Hàm một tay cầm khăn lông nhẹ nhàng chà lau, cánh tay chuyển động, nơi cổ áo lộ ra một mảng xương quai xanh trắng mịn khiêu gợi, hương chanh ấm áp lại làm cho mặt Dạ Ngưng có chút nóng lên, mà khi nàng chạm phải ánh mắt Tiếu Vũ Hàm, toàn bộ trái tim đều trở nên lạnh lẽo.

Đó là sự lạnh lẽo như băng giá khiến cho người ta sợ hãi…

Tiếu Vũ Hàm đối với nàng không hề còn chút quyến luyến, yêu chiều nào, thậm chí ngay cả sự cẩn thận vừa rồi cũng không thấy, chỉ còn lạnh như băng…

“Tắm.” Một chữ được gian nan thốt ra từ miệng Dạ Ngưng, nheo mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm. Tiếu Vũ Hàm cùng nàng đối diện, trong mắt không có tình yêu cũng không có căm hận, trống rỗng khiến cho người ta lạc mất.

Đẩy cửa ra, đi vào phòng tắm, tay nhẹ nhàng trút bỏ quần áo, làn nước ấm áp theo da thịt chảy xuống từng trút một, xúc cảm cực kỳ thoải mái tựa như những lần Tiếu Vũ Hàm từng đụng chạm.

Hít sâu một hơi, Dạ Ngưng nhắm hai mắt lại.

Có lẽ…chỉ một đêm này…

Vũ Hàm, em đáp ứng cô, qua đêm nay, sẽ hoàn toàn buông tay, để cô đi tìm hạnh phúc của chính mình.

Ngoài phòng, lòng Tiếu Vũ Hàm cũng không dễ chịu gì. Cô không ngờ Dạ Ngưng sẽ đưa ra loại yêu cầu này, với hai người yêu nhau thì chuyện đó vốn chính là nhu cầu nguyên thủy nhất, nhưng mà hiện tại…Cô được coi là gì? Là đối tượng để Dạ Ngưng phát tiết sao…hay vẫn là — nàng thật sự muốn xả giận, đây chẳng qua là một lần cuối cùng trước khi rời xa nhau? Hai loại ý tưởng này tra tấn dày vò khiến đầu Tiếu Vũ Hàm đau đớn khổ sở, cô cắn chặt môi dưới, cơ hồ muốn nói hết toàn bộ sự tình cho Dạ Ngưng.

Sống như vậy, quả thực so với chết còn đau khổ hơn……

Cửa phòng tắm bị mở ra, phả ra một luồng khí ấm áp cùng mùi hương thơm ngát của sữa tắm, Dạ Ngưng ngay cả tóc cũng chưa lau, lê dép bước ra, khăn lông vắt trên cổ, nước chảy xuống từ mái tóc ướt sũng.

Ánh mắt Tiếu Vũ Hàm vừa tiếp xúc cùng Dạ Ngưng liền vội vàng quay đầu đi cực nhanh, trốn tránh như vậy liền chọc giận Dạ Ngưng.

Vứt chiếc khăn trên cổ xuống, Dạ Ngưng đi vài bước tới trước mặt Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm vốn đang ngồi trên sô pha, nhìn thấy Dạ Ngưng vẻ mặt đầy tức giận đi về phía mình, theo bản năng liền lui về phía sau, thế này đúng với ý Dạ Ngưng, nàng tách hai chân ra, một trái một phải ngồi xổm trên sô pha, kẹp hai chân Tiếu Vũ Hàm ở giữa, cùng lúc ấy hai tay cũng bắt lấy cánh tay đang muốn giãy dụa của Tiếu Vũ Hàm.

“Em muốn làm gì?” Động tác như vậy làm cho Tiếu Vũ Hàm có chút khó coi, mặt cô đỏ lên, căm tức nhìn Dạ Ngưng.Dạ Ngưng nhìn cô cười lạnh, đem hai cổ tay Tiếu Vũ Hàm đặt cùng một chỗ rồi dùng tay phải đè lên, tay trái nắm lấy bầu ngực mềm mại kia: “Cô nói xem em muốn làm gì? Cô nói xem em nghĩ tới cái gì?”

Ngữ khí đầy giận dữ, từng lời nói đầy tàn nhẫn, nào còn chút dịu dàng mọi ngày, Dạ Ngưng tùy ý xoa bóp ngực Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm tức giận đến mặt đỏ bừng, nỗi nhục nhã cuồn cuộn trào dâng, cô vặn vẹo thân mình dùng sức giãy dụa. Bởi vì phẫn nộ, Dạ Ngưng khỏe đến kinh người, nàng nâng đầu gối lên, mạnh mẽ ngăn chặn hai bên người Tiếu Vũ Hàm.

“Dạ Ngưng, em –” Tiếu Vũ Hàm vừa thẹn vừa giận nhìn Dạ Ngưng, nước mắt đảo quanh tròng mắt. Dạ Ngưng bị nỗi phẫn nộ choán đầy tâm trí, nghiêng đầu hôn lên môi cô.

Vẫn là hơi thở với hương vị ngọt ngào ấy…nhưng mặc kệ Dạ Ngưng có cố gắng liếm cắn như thế nào thì cũng chẳng có được sự kích tình ngày xưa.

Tiếu Vũ Hàm ra sức giãy dụa khiến cho lửa giận của Dạ Ngưng lại càng bốc cao, nghĩ tới ngày mai hai người sẽ tách ra, nỗi tức giận trong lòng không thể phát tiết được, nàng hé miệng, dùng sức cắn xuống.

“A – đau — ” Tiếu Vũ Hàm khóc, sự đau đớn trên môi cùng nỗi thống khổ trong lòng ép cho nước mắt trào ra, động tác trên tay Dạ Ngưng vẫn như cũ không chịu ngừng lại, đôi môi đang áp chặt lấy môi cô vẫn không chịu buông ra, bàn tay lại thô bạo xé rách áo của của Tiếu Vũ Hàm, dùng sức xoa nắn thân thể cô.

Đừng như vậy…Dạ Ngưng…

Thân mình Tiếu Vũ Hàm khẽ run lên vì khóc, vô lực đẩy bả vai Dạ Ngưng, cơ thể vẫn run rẩy không ngừng. Nước mắt đầy chua xót cùng với vị máu tươi từ giữa hai môi lan ra, lý trí trôi đi thật xa đã dần dần trở về, Dạ Ngưng lại vẫn như cũ không chịu buông Tiếu Vũ Hàm, chỉ là động tác trên tay dần dần mềm nhẹ, vươn lưỡi khẽ liếm đôi môi bị thương của Tiếu Vũ Hàm.

Tiếu Vũ Hàm vẫn còn khóc, tăng thêm lực cố đẩy Dạ Ngưng, Dạ Ngưng từ lâu đã lệ rơi đầy mặt, lại vẫn như cũ không buông cô ra, hai tay ôm chặt lấy cô.

“Vũ Hàm, Vũ Hàm, em yêu cô.” Ngậm lấy vành tai Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng vừa khóc vừa thì thầm, Tiếu Vũ Hàm khẽ run lên, mọi giãy dụa đều vì những lời này của Dạ Ngưng mà dừng lại.

“Em yêu cô.” Dạ Ngưng không kiềm chế được mà lặp đi lặp lại, đem nụ hôn hạ xuống thật mạnh lên trán, mí mắt, cái mũi, đôi môi đỏ mọng của Tiếu Vũ Hàm, không chỉ là vì Tiếu Vũ Hàm thuận theo đã châm lên dục hỏa đè nén đã lâu trong lòng nàng, mà là vị máu tươi kia đã đánh thức thú tính trong cơ thể nàng. Dạ Ngưng một tay xoa nắn thân mình trần trụi của Tiếu Vũ Hàm, một tay tiến vào hạ thân có chút khô cạn kia.

Một khắc lúc tiến vào, Tiếu Vũ Hàm mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nhíu chặt mày, cúi đầu rên rỉ.

Nước mắt rơi vào mái tóc dài của Dạ ngưng, mà thân thể cũng đã không chịu nghe theo sự khống chế mà vặn vẹo theo mỗi động tác của nàng. Tiếu Vũ Hàm cắn chặt đôi môi bị thương, dùng sức cắn, làm sâu thêm miệng vết thương đã sớm hỗn loạn

Đau sao, hiện giờ chỉ có thân thể đau đớn mới có thể giảm bớt nỗi thống khổ trong lòng…Nhưng mà vết thương trên cơ thể luôn luôn sẽ có ngày khỏi hẳn, còn vết thương trong lòng thì sao? Tiếu Vũ Hàm đã tự tay lưu lại một vết dao trong lòng Dạ Ngưng, thực sự có lẽ cả đời này cũng không thể khép lại. Đến tột cùng thì là vì muốn tốt cho nàng hay vẫn là hoàn toàn làm nàng tổn thương đây, Tiếu Vũ Hàm đã không phân biệt được rõ nhiều như vậy nữa, thân mình run lên từng trận, âm thanh mơ hồ tràn ra từ cổ họng đã biến thành rên rỉ.

Dạ Ngưng điên cuồng muốn Tiếu Vũ Hàm, thẳng người dậy, nâng tay trái lên, đem cô áp dưới thân, lưu lại từng dấu hôn của mình trên tấm lưng trắng nõn của cô.

“Đau –” Tiếu Vũ Hàm thấp giọng nức nở, Dạ Ngưng mắt đầy tơ máu, căn bản không nghe được Tiếu Vũ Hàm đang nói cái gì, chính là tàn nhẫn hôn cô, liều mạng lưu lại dấu hôn của mình trên người cô.

Theo độ mạnh yếu dần tăng lên, thân mình Tiếu Vũ Hàm quằn quại kịch liệt, một khắc lúc lên đến cao triều kia, cô lưu lại từng vết cào thật sâu trên lưng Dạ Ngưng, Dạ Ngưng cắn môi chịu đựng, chờ đến khi Tiếu Vũ Hàm hơi chút bình phục, lại tách hai chân cô ra, cả người đè lên trên.

Ngực phập phồng kịch liệt, chân Tiếu Vũ Hàm kẹp chặt lấy eo Dạ ngưng, bàn tay Dạ ngưng đặt lên bụng Tiếu Vũ Hàm, dịch xuống một chút hung hăng tiến vào, lần lượt mãnh liệt va chạm, không cho cô chút cơ hội thở dốc, tay trái tùy ý xoa nắn bộ ngực Tiếu Vũ Hàm. Trên mặt Tiếu Vũ Hàm đã không phân biệt được rõ là nước mắt hay mồ hôi, mỏi mệt mà tuyệt vọng rên rỉ.

Ngọn lửa nơi bụng dần dần tích góp từng chút một, thân mình Tiếu Vũ Hàm lại co rút từng trận, mạnh mẽ mở to mắt, đến khi nhìn thấy nước mắt trong mắt nàng, liền cắn răng dướn người, dùng sức ôm lấy nàng, đôi môi bị thương dán tới.

Khoảnh khắc hai đôi môi chạm vào nhau, thân mình Tiếu Vũ Hàm liền cong thành một đoàn, xụi lơ nằm trong lòng Dạ Ngưng.

Dạ Ngưng cũng không còn chút khí lực nào, gục xuống trên người Tiếu Vũ Hàm, thở hổn hển từng hơi.

Vốn nghĩ như vậy là sẽ chấm dứt…nhưng khi Dạ Ngưng kéo tay cô di chuyển xuống phía dưới, mặt Tiếu Vũ Hàm liền đỏ lên, lùi mạnh về phía sau.

“Muốn em.”

“Đừng, buông ra, Dạ Ngưng –” Tiếu Vũ Hàm muốn giãy dụa, nhưng thân thể vừa hoan ái xong không có một chút sức lực, Dạ Ngưng không để cho cô giãy dụa, cầm lấy tay cô, trượt xuống giữa hai chân mình.

Đau –

Địa phương chưa bao giờ bị ai đụng vào phải hứng chịu nỗi đau đớn như bị xé rách, cho dù cảm giác kích tình vừa rồi có dung hòa một phần nơi đó, nhưng nỗi đau đớn khó có thể chịu được vẫn khiến Dạ Ngưng chảy nước mắt. Tiếu Vũ Hàm liều mạng muốn rút tay về, nhưng Dạ Ngưng lại dùng sức nắm chặt lấy tay cô không cho cô cử động, cắn cắn môi, dùng hết toàn bộ sức lực đâm vào.

Ngón tay rút cục cũng được rút về, mang theo màu hồng mỹ lệ, nỗi đau đớn như kim châm cào xé lòng cô. Tiếu Vũ Hàm ngơ ngác nhìn tay mình, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Vì sao phải như vậy? Dạ Ngưng, em nhất định muốn tôi phải đau khổ sao? Vì cái gì…

Dạ Ngưng đau đớn gục xuống bên cạnh Tiếu Vũ Hàm, hạ thân đau đớn rất bỏng, thân mình lạnh lẽo đến thấu xương, đến khi nàng nhìn thấy màu đỏ tươi trên ngón tay Tiếu Vũ Hàm, nhìn vào đôi mắt sưng đỏ của cô, gương mặt tái nhợt cố gắng nặn ra một nụ cười: “Tiếu Vũ Hàm, cô muốn rời khỏi em, em lại cố tình muốn cô cả đời cũng không quên được em.”

_Hết chương 79_
====================
Chương 80: Thay đổi...
Nhắm hai mắt lại, hàng lông mi khẽ chớp ép cho nước mắt tuôn rơi, chiếc mặt nạ lạnh lùng bị xé tan trong khoảnh khắc, Tiếu Vũ Hàm nắm chặt một góc chăn, khóc không tiếng động. Cha mẹ mất sớm, khiến cho từ nhỏ cô đã trở nên kiên cường, khổ sở hay mỏi mệt gì cũng đều không đánh gục được cô, đã bao nhiêu năm trời không nhỏ một giọt nước mắt, thì ra, tất cả nước mắt của cô đều chỉ có thể vì một mình Dạ Ngưng mà rơi.

Dạ Ngưng liếc nhìn Tiếu Vũ Hàm, cắn môi, cố chịu đựng nỗi đau đớn âm ỷ nơi hạ thân, gian nan đứng dậy từ sô pha.

Cố hết sức cúi người, Dạ Ngưng nhặt lấy quần áo bị ném lung tung trên mặt đất, quay lưng về phía Tiếu Vũ Hàm, yên lặng mặc lên người.

Thanh âm tiếng vải ma sát với cơ thể truyền tới tai Tiếu Vũ Hàm, cô chậm rãi mở mắt.

“Em đi đây, Vũ Hàm.” Đơn giản mặc xong xuôi quần áo, Dạ Ngưng lưu lại một lời cuối cùng, thanh âm của nàng rất thấp, lộ ra vô hạn bi ai.

Hô hấp của Tiếu Vũ Hàm có chút dồn dập, bàn tay siết chặt lại, muốn nói “đừng đi”, lại thế nào cũng không nói được nên lời.

Đợi khoảng một phút đồng hồ, Dạ Ngưng vẫn không nghe được những lời mình muốn, thở thật dài, nàng đứng dậy, chậm rãi bước đi.

Mỗi một bước tiến tới, trái tim đều nhói lên, hy vọng cũng theo đó mà từng phần tan biến, thẳng đến khi cánh cửa bị đóng lại thật mạnh, Dạ Ngưng cũng vẫn không nghe được những lời muốn níu giữ.

Được rồi…cứ như vậy đi.

Như một cơn gió chạy ra khỏi tiểu khu, chạy rất nhanh, thẳng đến khi nỗi bi phẫn trong lồng ngực bị từng luồng không khí lạnh lẽo tràn vào thay thế, thẳng đến khi nước mắt trên mặt bị từng ngọn gió buốt giá thổi rơi xuống, Dạ Ngưng mới dừng bước, thở hổn hển từng hơi, Dạ Ngưng ngẩng đầu, nhìn ánh đèn đường lóe lên, trong mắt lại một màn ảm đạm.

Mất rồi, vẫn để vuột mất, như vậy cũng tốt, không quấn lấy cô ấy nữa, để cho cô được tự do, cứ coi như tất cả đều chưa từng xảy ra đi.

Một đêm ấy, Dạ Ngưng không biết mình đã vượt qua thế nào, nước mắt cứ chảy mãi không ngừng, ngày hôm sau tỉnh lại, ôm sách đi học, nhưng mà trên bục giảng ấy người nàng yêu nhất đã không ở đó nữa. Nhưng ngày tháng vẫn phải tiếp tục, Dạ Ngưng cũng học được cách điều chỉnh, nỗ lực khiến cho công việc lu bù bận rộn cả lên.

Chỉ là, cho dù nơi sân trường đã không còn bóng dáng người ấy nữa, không còn nụ cười mỉm quen thuộc kia, Dạ Ngưng vẫn sẽ đau lòng, đôi khi cái gì cũng không làm, nàng sẽ ngơ ngác nhìn bục giảng mà ngẩn người, sẽ nhớ tới ký ức lần đầu tiên hai người gặp gỡ, ấy là lúc nàng xem AV bị bắt được, sẽ lại một mình ngẩn ngơ cười. Đáng sợ tới mức mọi người ở bên cạnh đều cảm thấy như nàng bị cái gì nhập vào, đều tránh ra xa xa.

Mà nỗi đau lòng ấy, theo ngày tháng trôi qua, dần dần biến thành không cam lòng cùng căm hận…

Đã từng yêu, lại buông tay như vậy, nàng không cam lòng, nàng hận, hận Tiếu Vũ Hàm tuyệt tình. Xóa tất cả tin tức có liên quan tới cô, muốn hoàn toàn cách ly Tiếu Vũ Hàm ra khỏi cuộc sống của mình, chỉ là càng làm như thế, lòng càng thêm đau đớn.

Sau khi hai người chia tay được hơn một tháng chính là sinh nhật của Dạ Ngưng, từ sáng sớm lão Đại đã tỏ vẻ đầy hứng khởi chúc mừng nàng: “Chúc mừng nhé, lão Tứ, già thêm một tuổi.”

“Cút.” Dạ Ngưng quẳng cái liếc mắt xem thường qua, lão Đại cười tủm tỉm sán lại, nhìn nàng chằm chằm: “Lão Tứ, mày nói xem lần này tao tặng mày cái gì thì được nhỉ? Thuốc chống muỗi nhé, tao nhớ là mày hay bị muỗi đốt lắm mà, tao mua một thùng cho mày nhé.”

“……Lão đại, giờ là mùa đông, tao cám ơn mày.” Dạ Ngưng tức đến chết mất, nhưng trong lòng lại như có từng dòng nước ấm chảy qua, những ngày không có Tiếu Vũ Hàm, cũng chỉ có lão Đại làm bạn bên cạnh.

Bởi vì lão Đại quá lo lắng cho Dạ Ngưng nên khiến cho bạn trai của lão Đại làm loạn lên đòi chia tay, lúc ấy lão Đại lạnh lùng liếc hắn một cái, trực tiếp gật đầu đồng ý, lần này thì tên bạn trai xù lông, mắng một câu Pha Li* chết tiệt rồi che mặt chạy. Lúc ấy Dạ Ngưng lúng túng chết được, bảo lão Đại đuổi theo bạn trai đi, kết quả là lão Đại lại lạnh nhạt buông một câu: “Hắn đàn bà lắm, nên sớm chia tay mới phải, trước kia là vì sợ hắn khóc, giờ thì lại cảm thấy chúng ta nên có phúc cùng hưởng, cùng nhau thất tình.”

(*chẳng hiểu Pha Li ở đây là cái khỉ gì, có thể là biệt danh của lão Đại hay từ nghĩa bóng nào đó)

Lúc ấy Dạ Ngưng hoàn toàn hết chỗ nói, nhưng lão Đại lại không để ý tới nàng, cứ ngày ngày chờ Dạ Ngưng tan tiết học, không có việc gì liền mang nàng đi đến mấy quầy hàng gần đó ăn uống linh tinh, thật sự Dạ Ngưng không cảm thấy cô thất tình một chút nào.

“Đúng rồi, lão Đại, ba mẹ tao bảo tối nay mày về nhà tao, cùng nhau ăn sinh nhật.” Dạ Ngưng bỏ qua vẻ mặt tự đắc của lão Đại, mở miệng mời.

Lão Đại vui vẻ gật đầu, nói: “Tao biết cô chú còn có lương tâm hơn mày mà.”

“……”

***

Buổi tối lão Đại lái xe ôm một thùng thuốc chống muỗi đúng giờ đến nhà Dạ Ngưng báo cáo, mẹ Dạ Ngưng nhìn cái thùng trong lòng lão Đại mà dở khóc dở cười, Dạ Ngưng tiến lên giúp lão Đại đặt thùng xuống, thuận tiện đá cô một cái.

Đồ ăn rất thơm, cộng thêm bánh ngọt cùng ánh nến ấm áp, trái tim nhức nhối của Dạ Ngưng cuối cùng cũng dịu đi một chút.

Chỉ là lúc thổi tắt ngọn nến, khi hai tay chắp lại một chỗ để ước nguyện, Dạ Ngưng vẫn nghĩ tới người kia……

Đèn bật lên, nghe ba mẹ cùng lão Đại hát vang bài hát chúc mừng sinh nhật, Dạ Ngưng miễn cưỡng cười cười.

“Ăn cơm đi, ăn cơm.” Mẹ Dạ Ngưng rất vui vẻ, nghĩ tới việc Dạ Ngưng từ một cục thịt được mình nuôi dưỡng đến lớn như vậy, khỏi phải nói tự hào miễn bàn.
“Gì chứ, khui chia rượu vang của tôi đi.” Ba Dạ Ngưng cững không cam tâm rơi lại phía sau, cầm lấy chai rượu, nịnh nọt rót cho Dạ Ngưng.

“Đến đến đến, chúc chúng ta sống dài lâu.” Ba Dạ nói, vài người liền cười giơ chén, Dạ Ngưng ngửa đầu, một ngụm uống cạn.

“A, Ngưng Ngưng, đây là rượu chứ có phải nước đâu, con uống nhanh như vậy làm gì?”

“Sinh nhật con mà, phải vui vẻ chứ, lại một ly nào.” Dạ Ngưng giơ chén cười nhìn ba, mẹ nàng thở dài, nhìn về phía lão Đại. Lão Đại chột dạ quay đầu, bác đừng nhìn con mà, cái gì con cũng không biết.

Dạ Ngưng một ly lại một ly uống đến thống khoái, ba Dạ cùng mẹ Dạ qua mấy lượt liền chịu không nổi, dìu nhau đi vào phòng ngủ nghỉ ngơi, lão Đại ở một bên vui vẻ gặm chân gà, căn bản sẽ không thèm quản Dạ Ngưng. Quản nàng để làm gì, mượn rượu tiêu sầu lại càng sầu, đến lúc ấy mà lại vẫn uống nhiều nữa thì hẵn đánh cho nó một cú.

“Lão Đại!”

Lão Đại không thèm quan tâm tới Dạ Ngưng, Dạ Ngưng cũng không cứ thế mà buông tha.

“Sao nữa?” Lão Đại cau mày nhìn Dạ Ngưng, cái gì đây, còn muốn mượn rượu giả điên đùa bỡn mình?

Dạ Ngưng uống đến mặt mũi đỏ bừng, miệng lưỡi cũng có chút lớn mật: “Tao không hiểu được, vì cái gì mà một thanh niên tốt như tao mà Tiếu Vũ Hàm cô ấy lại không muốn.”

Vai lão Đại khẽ run lên, thở dài, an ủi: “Coi như hết đi, lão Tứ, cái gì đã qua thì cứ để nó qua, đừng cứ mãi rên rỉ không buông như thế. Mày cũng đừng hận cô Tiếu như vậy, thế nào tao cũng cảm thấy cô ấy có điều gì khó nói thì phải, sao cô ấy có thể buông tay mày được, không có khả năng, phải!” Một tiếng “phải” cuối cùng là lão Đại tự động viên mình, lại cũng giống như động viên Dạ Ngưng vậy.

Dạ Ngưng lắng nghe mà lòng có chút lạnh, lắc đầu, lảo đảo đứng dậy đi về phía phòng ngủ: “Tao không thèm nghe mày nói nữa, tao đau đầu, nếu mày không có việc gì thì cứ ở lại, nếu còn có việc thì mau trở về trường đi.”

Dạ Ngưng và lão Đại đều như vậy, một chút khách khí cũng không có, lão Đại nghe xong liền gật đầu: “Mày đi nghỉ đi, tao đem đồ ăn còn thừa cho vào tủ lạnh, một lát nữa sẽ về trường, còn có việc.”

Dạ Ngưng nghe lão Đại nói xong liền cười cười, nói: “Lão Đại, mày thật sự đúng là con gái nhà lành mà, nếu tao là con trai thì chắc chắn sẽ cưới loại con gái giống như mày.”

Lão Đại hung hăng trừng mắt liếc Dạ Ngưng một cái, nhíu mày: “Mày mau cút đi cho tao.”

Dạ Ngưng cười cười, không nói nữa, say khướt đi về phòng, lão Đại nhìn chằm chằm nàng một hồi, thở dài.

Lão Tứ a, mày tội tình gì phải vậy chứ, không buông được, cũng không nên tự lừa dối chính mình rằng đã không còn yêu nữa, đây chẳng phải chính là tự đào hố chôn mình sao.

Đem đồ ăn trên bàn đổ vào trong hộp, đậy nắp lại rồi cho vào tủ lạnh, lão Đại lại lau qua cái bàn, ăn nốt miếng bánh ngọt còn lại, thế này mới đổi giày mở cửa đi ra ngoài.

Ngoài hàng hiên hơi tối, hơn nữa lão Đại bị cận nhẹ, bởi vì nguyên nhân trang điểm nên không đeo kính, cho nên đi cực kỳ cẩn thận, bước chân lặng im như mèo, lúc đi xuống tầng một, lão Đại cảm thấy có chút không bình thường, nhíu nhíu mày: “Ai đó? Đi ra!”

Tên ngốc si tình nhà ai đây, dĩ nhiên lại theo dõi cô đến tận nhà lão Tứ! Trong lòng lão Đại đánh giá là vậy, nghiêng đầu nhìn ra ngoài xem.

Không có người đáp lại……

Ngất mất! Như thế nào mà mấy tên nam sinh mỗi lần theo đuổi cô đều đàn bà như vậy chứ, dám làm không dám nhận! Lão Đại ngà ngà say liền có chút nổi giận, đối với loại đàn ông không biết phân biệt tố xấu như thế này cực kỳ thất vọng, không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đi về phía vách tường. Vừa đi vừa mắng, hôm nay ta mà không đá ngươi tàn phế, thì ta chính là Mộng không giữ lời!

Nhảy lên đá một cước về phía gần vách tường, rốt cục bức được một người lộ ra khóc sáng sủa, người nọ né rất nhanh, một tay bắt lấy chân lão Đại, một tay kia tóm lấy đầu gối cô, nhẹ nhàng đẩy một cái, lão Đại hét lên một tiếng liền ngã xuống đất. Không đá người ta tàn phế, chính mình lại bị ngã đến tàn tạ, lão Đại xoa mông, ngẩng đầu lên nhìn, cả người liền cứng đờ.

“Cô, cô Tiếu –” Lão Đại không thể tin được nhìn Tiếu Vũ Hàm ở trước mặt, mới không gặp hơn một tháng, cô Tiếu liền thay đổi hình dạng toàn bộ. A, hình dung thế nào nhỉ, chính là hai chữ mà lão Tứ thường nói, đúng, đúng, ngự tỷ!

Tiếu Vũ Hàm gầy đi nhiều, mái tóc dài được buộc lên cao cao, trên người khoác một chiếc áo lông mỏng cổ chữ V, bên ngoài khoác một chiếc áo gió cài nút bằng sừng của Anh, quần tây đen dài, lại phối hợp với biểu tình lạnh như băng trên mặt cô, so với trước kia hoàn toàn là hai người mà……

“Cô là đến thăm lão Tứ?” Lão Đại thấy Tiếu Vũ Hàm không có ý tứ kéo mình lên, liền tự mình xoa mông đứng dậy.

Tiếu Vũ Hàm liếc cô một cái, lắc đầu, lạnh lùng nói: “Tôi chỉ đi ngang qua thôi.”

Đi ngang qua?

Lão Đại cười đến tí sặc, hơn nữa có chút men say, liền ôm bụng chỉ vào Tiếu Vũ Hàm: “Cô Tiếu, cô đùa gì thế? Cô đi ngang qua tiểu khu này, chà, em biết cô muốn gặp lão Tứ mà, vừa rồi nó còn nhắc về cô với em, cô mau lên đi, nó nhìn thấy cô chắc chắn sẽ vui chết được. Nó –”

Tiếu Vũ Hàm vẫn không nói gì, trên mặt phủ một tầng băng sương, hai tay khoanh trước ngực nhướn mày nhìn lão Đại, chỉ một chút như vậy, lời kế tiếp lão Đại định nói liền lập tức được nuốt trở lại toàn bộ: “Ha ha, ha ha……Đi ngang qua, đúng vậy, người này thật đúng là đi ngang qua một nơi hay ho nha……”

_Hết chương 80_
========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna