Google.com.vn Đọc truyện Online

29/6/18

Thủy Hỏa Giao Dung (Bằng Y Úy Ngã) - Tập 1 + 2

Đăng bởi Ngân Giang | 29/6/18 | 0 nhận xét
Chương 1:

Thời điểm nhận được điện thoại, Cố Úc Diễm vừa mới hoàn thành khóa luận của mình.

Trong lúc học, khi lão sư vừa giảng đến "tội gây tai nạn giao thông". Vừa nghe thấy tội danh này, thì Cố Úc Diễm chỉ cảm giác mí mắt mình nháy lợi hại.

Nhiều năm được sự giáo dục của chủ nghĩa duy vật Mã Khắc Tư (Các Mác), cho đến bây giờ nàng cũng không quá tin vào lời nói của người xưa "Mắt trái nháy là tài, mắt phải nháy là tai". Sau khi suy xét một hồi, tự nhiên cũng không đem việc mắt phải nháy trở thành chuyện lớn gì mà phải khiến mình kinh sợ.

Nhưng mắt phải nháy chính là một đại sự.

Chính là sau khi nghe xong điện thoại, nàng liền vội vàng chạy tới bệnh viện, nhìn đến hai mắt của người anh từ nhỏ đến lớn yêu thương mình nhất đã muốn vĩnh viễn nhắm chặt, mà người chị hàng xóm cùng mình lớn lên cũng đang nằm ở trên giường bệnh không biết khi nào mới tỉnh lại, nàng rốt cuộc đã tin lời ông ngoại nói.

"Tiểu Diễm..." Nguyễn Minh Kỳ nhẹ nhàng cầm tay Cố Úc Diễm, nước mắt giàn giụa, đem nàng kéo vào trong lòng mình, "Cậu, muốn khóc... thì khóc đi".

Cũng không biết là vì đứng ở trong phòng xác quá lâu, hay là vì chịu đả kích quá lớn, tay Cố Úc Diễm lạnh như băng, liền giống như những thi thể trong phòng kia không có một chút độ ấm nào.

Nước mắt một giọt một giọt theo khóe mắt chảy xuống, hàm răng trắng nõn cắn chặt môi, Cố Úc Diễm hấp hấp cái mũi, tay vòng nhanh qua thắt lưng Nguyễn Minh Kỳ, im lặng mà khóc.

"Các cô chính là người nhà của bệnh nhân". Người đàn ông mặc áo dài trắng, hai tay đút ở hai bên túi đi đến chỗ hai người Cố Úc Diễm, ngữ khí vân đạm phong khinh (Điềm nhiên, đạm mạc như mây như gió), tựa hồ đối với những chuyện như vậy đã quá quen thuộc "Làm ơn đem tiền viện phí của bệnh nhân đều chi trả đi"

"Tiền viện phí..." buông Nguyễn Minh Kỳ ra, Cố Úc Diễm nâng tay xoa xoa nước mắt, rất là quật cường nhìn người đàn ông có vẻ cao ngạo trước mặt, lập lại một lần ba chữ kia, biểu tình nhất thời có chút mờ mịt.

"Bệnh nhân chính là Mục Hề Liên có đúng không?". Người đàn ông liếc qua phòng bệnh một cái, ngữ khí vẫn lạnh nhạtnhư trước, "Còn có tiền phí trị liệu, khi nào đến chỗ thu phí sẽ nói rõ ràng với cô".

Cúi đầu, cắn răng, hai tay Cố Úc Diễm gắt gao nắm thành quyền, lông mi nhẹ nhàng nhíu chặt, hồi lâu sau nói "Được."

Chính là khi chữ này mới phun ra, Nguyễn Minh Kỳ đứng ở bên cạnh liền phát ra một tiếng kêu sợ hãi, tiến lên từng bước gắt gao ôm lấy thân mình ngã quỵ của Cố Úc Diễm.

Người đàn ông nhìn Cố Úc Diễm, cau mày, ý bảo hộ sĩ bên cạnh qua hỗ trợ, liền trực tiếp xoay người rời đi.

Loại chuyện này.... thân là bác sĩ, quả thật là đã quen thấy.

Tại thời điểm tỉnh lại, Cố Úc Diễm phát hiện mình vẫn còn ở trong bệnh viện, Mục Hề Liên đang nằm trên chiếc giường cách nàng không xa, cách đây một ngày chị ấy vẫn còn ôn nhu, yếu ớt cười với mình giờ thì hai mắt nhắm chặt, thiết bị chữa trị bên cạnh vẫn đang duy trì làm việc, trên đó là dãy số liệu biểu thị cho nhịp tim của Mục Hề Liên, mỗi lúc tiếng "Ting" phát ra, đều làm cho thân mình Cố Úc Diễm đi theo rung rung một chút.
Thì ra... vài tiếng vừa qua, không phải là ác mộng mà chính là sự thật.

Nguyễn Minh Kỳ từ bên ngoài tiến vào, trừ bỏ sắc mặt thoạt nhìn có chút tái nhợt ra, còn lại phần nhiều là bối rối cùng bất lực, nhìn đến bộ dáng Cố Úc Diễm nhìn Mục Hề Liên nằm trên giường, há mồm kêu "Tiểu Diễm..."

Nâng tay xoa xoa nước mắt ở hai hốc mắt, Cố Úc Diễm xoay người, nhìn bộ dạng cắn răng chần chờ của Nguyễn Minh Kỳ, lông mi run rẩy, "Làm sao vậy?"

"Bên chỗ thu phí nói... nói... cho chúng ta trong hai ngày phải... phải..." Tay run nhè nhẹ từ túi rút ra hóa đơn, Nguyễn Minh Kỳ cúi đầu, có chút không đành lòng đưa cho Cố Úc Diễm.

Kinh ngạc nhìn chằm chằm hóa đơn kia, trong lòng Cố Úc Diễm tự nhiên hiểu được chi phí kia khẳng định không thấp, chính là... dựa theo lời nói của bác sĩ, Mục Hề Liên vẫn cần ở lại bệnh viện quan sát thêm một đoạn thời gian....

Từng bước tiến lại gần Nguyễn Minh Kỳ, tay nàng nhẹ nhàng cầm lấy tờ giấy, nhìn đến con số trên mặt giấy, đầu một trận mê muội.

Viện phí cao như vậy... nàng mới đọc đến con số thứ hai... đã không biết làm sao gáng vác gánh nặng này?

Một đứa nhỏ từ nông thôn đi vào thành phố học giống như nàng... Ở nông thôn, cha mẹ đều đã qua đời, người lớn trong nhà cũng chỉ còn lại ông bà ngoại, lúc trước kinh tế của cả nhà chỉ trông chờ vào một người, chính là tiền lương của anh trai nàng Cố Úc Sâm.

Anh trai nàng làm việc tại tập đoàn nổi danh Tần thị, tiền lương khá cao. Trừ bỏ ăn uống ở ngoài, khoản còn lại đều cấp cho nàng làm phí sinh hoạt, đồng thời cũng gởi về quê cho ông bà ngoại....

Cố Úc Diễm vẫn luôn nghĩ rằng nàng nhất định phải nhanh chóng tốt nghiệp, nhanh chóng tìm một công việc, như vậy anh trai sẽ không phải vất vả như vậy. Nhưng mà nay... anh trai... còn không kịp đợi nàng tốt nghiệp liền...

Nghĩ đến anh trai từ trước đến nay đều tốt với mình, nước mắt Cố Úc Diễm lại một lần nữa chảy xuống, cúi đầu, hai tay nắm thành quyền, tờ giấy trong tay bị vò nát thành một khối.

"Tiểu Diễm..." Nguyễn Minh Kỳ khổ sở nhìn đến bộ dáng ẩn nhẫn khóc của Cố Úc Diễm, hạ mí mắt, hướng bên giường Mục Hề Liên đi đến, đứng ở bên giường nghiêm mặt nhìn người con gái sắc mặt tái nhợt nhắm chặt hai mắt, cái mũi đau xót, ngồi xuống, tay cầm tay của người kia, "Chị Liên ..."

Viện phí kia...vô luận là Cố Úc Diễm, hay là nàng... đều không thể gánh nổi.

"Thùng thùng..." Cửa phòng bệnh bị gõ vang, tiếp theo cửa bị đẩy ra, hai cảnh sát bước vào, phía sau còn có một cô gái đi theo, hai tay ôm ngực vẻ mặt lạnh lùng.

"Xin hỏi ai là Cố Úc Diễm?". Một vị cảnh sát trẻ tuổi trong đó mở miệng, trong tay còn cầm bút và vở, tựa hồ là tính ghi chép lại cái gì đó.

"Là tôi..." Đem tờ viện phí đã bị mình vò nát vuốt phẳng trở lại, Cố Úc Diễm nhìn về phía hai người cảnh sát, cố gắng kiềm nén cảm xúc của chính mình, thanh âm có chút khàn khàn nói "Cảnh quan... có chuyện gì sao?"

"Cố Úc Sâm có phải là anh của cô?". Người cảnh sát kia nhìn nàng một cái, thấy nàng gật đầu, liền tiếp tục nói, "Sau khi xảy ra tai nạn xe, kẻ gây tai nạn liền trốn khỏi hiện trường, hiện tại chúng tôi đang gia tăng lực lượng đuổi bắt".

"....Vâng" Lồng ngực co rút mãnh liệt, quặn đau trong nháy mắt làm cho Cố Úc Diễm không nhịn được nhắm chặt mắt lại, thanh âm có chút vô lực, đáp lời "Phiền toái các anh, cảnh quan...."

"Không có gì". Cảnh sát nói xong, cầm bút, "Cho tôi số điện thoại liên hệ cùng địa chỉ của cô, nếu có tin tức gì chúng tôi liền báo cho cô biết".

"Được". Cố Úc Diễm mở mắt ra,đôi mắt vô thần, đem số điện thoại di động của mình nói cho cảnh sát.

"Nhà cô còn có ai không?", Vẫn là làm theo nguyên tắc mà hỏi, mắt thấy thân mình Cố Úc Diễm lại bắt đầu run, cảnh sát tựa hồ có chút không đành lòng, dừng một chút, lại không thể không mở miệng, "Nơi này chỉ có mình cô sao? Còn có, người nhà của Mục Hề Liên..."

"Ba mẹ tôi đã qua đời, ông bà ngoại đều ở dưới quê". Gục đầu xuống, cúi đầu nói xong, lại nghiêng đầu nhìn Mục Hề Liêntrên giường, thanh âm có chút chua xót, "Chị Liên... mẹ của chị ấy cũng đang ở dưới quê"

"Như vậy..."

"Tôi...", Cố Úc Diễm há miệng thở dốc, ngẩng đầu nhìn cảnh sát, do dự, giãy giụa mở miệng, "Phải thông báo cho bọn họ sao?"

Ngẩn người, hai người cảnh sát nhìn nhau, người cảnh sát trung niên nãy giờ vẫn không mở miệng thở dài, "Là như vậy, người nhà Mục Hề Liên phải..."

"Thân thể dì Mục vốn không tốt". Cố Úc Diễm trực tiếp đánh gãy lời nói của anh ta, cắn răng nói, "Nếu... Nếu biết chị Liên ..."

"Nhưng..." Vị cảnh sát trẻ còn muốn nói cái gì, cô gái nãy giờ vẫn đứng ở một bên mặt không chút thay đổi đột nhiên nói chuyện, thanh âm lạnh lùng không có nửa điểm độ ấm nào, "Cảnh quan, nếu Cố tiểu thư đã nói như vậy, vậy liền nghe theo lời nàng đi."

Nghe được cô nói như thế, Cố Úc Diễm nhìn cô, trong đôi mắt vô thần rốt cục có một tia cảm kích, "Tôi... tôi nghĩ chờ chị Liên tỉnh lại.... tôi liền nói cho dì Mục..."

Nhưng là nếu Mục Hề Liên cứ bất tỉnh như thế thì sao?

Những người khác ở đây đều nghĩ như vậy, nhưng cũng không ai dám nói ra miệng, chỉ sợ làm cho người sắp chống đỡ không được là Cố Úc Diễm trực tiếp hỏng mất.

Trong lúc nhất thời trong phòng bệnh một mảnh im lặng, hồi lâu sau, vị cảnh sát trung niên mở miệng, "Nếu như vậy, chúng tôi sẽ không quấy rầy nữa....nếu có phát sinh chuyện gì nữa, chúng tôi sẽ nhanh chóng thông báo cho Cố tiểu thư"

"...Được"

Nhìn hai người cảnh sát rời đi, Nguyễn Minh Kỳ nhìn Mục Hề Liên rồi lại nhìn Cố Úc Diễm "Tiểu...... Tiểu Diễm......"

Nàng hiểu được Cố Úc Diễm không muốn mẹ Mục Hề Liên chịu đả kích này...... Nhưng là, tiền viện phí khổng lồ kia, Cố Úc Diễm không có khả năng gánh được.

Chính là......cho dù có thông báo cho mẹ Mục Hề Liên, bà có năng lực giải quyết sao?

Tài sản Mục gia, toàn bộ đều dùng cho việc chữa bệnh cho dì Mục.

"Mình muốn đi ra ngoài yên lặng một chút." Cố Úc Diễm không có tiếp lời nàng, tay nắm chặt hóa đơn trực tiếp xoay người chạy ra khỏi phòng bệnh, vừa ra khỏi phòng bệnh liền chạy chậm lại, mãi cho đến trước cửa phòng xác liền đi vào, nhìn anh trai mình trên người bị vải bố bao trùm, rốt cục hoàn toàn nhịn không được quỳ trên mặt đất khóc rống lên.

Cô gái vừa mới nói chuyện với Cố Úc Diễm lúc nãy, hai tay khoanh trước ngực dựa vào cửa phòng xác, tầm mắt đồng dạng dừng ở trên thi thể Cố Úc Sâm, trong mắt hiện lên một chút phức tạp.

Rất lâu sau đó, mãi cho đến khi Cổ Úc Diễm khóc khan cổ họng, cô gái rốt cục cử động, bước chân đi tới bên người Cố Úc Diễm, nhìn xuống nàng, thanh âm như trước lạnh lùng không có nửa điểm độ ấm, "Muốn cứu Mục hề Liên sao?".

Chương 2

Cố Úc Diễm đang quỳ trên mặt đất lẳng lặng ngẩng lên khuôn mặt đầy nước mắt của mình, nhất thời ngừng khóc, nét mặt thoạt nhìn có chút si ngốc, trong đầu một mảnh hỗn loạn, không biết cô gái kia muốn nói cái gì, ngây ngốc ngửa đầu nhìn cô.

"Muốn cứu Mục Hề Liên sao?" Môi mỏng hơi nhếch lên, cô gái đem những sợi tóc do cô cuối đầu mà rủ xuống vén qua sau tai, cảm xúc trong đôi mắt làm cho người ta chẳng phân biệt được gì, lại dùng âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng vô cùng lập lại một lần.

Hai tay có một chút chật vật chống sàn đứng lên, sau đó dùng mu bàn tay lau lau nước mắt, Cố Úc Diễm nhìn cô gái này, "Chị là ai?"

"Tôi?", hai tay khoanh trước ngực đứng thẳng, cô gái cao thấp đánh giá Cố Úc Diễm một phen, khóe môi cong lên, lại có vẻ vô cùng trào phúng, "Tôi là bạn gái Cố Úc Sâm, em tin không?"

Thật vất vả cố gắng phục hồi sau chuyện của Mục Hề Liên, Cố Úc Diễm lần nữa kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp, cùng một thân trang phục mang theo bộ dáng người thành đạt, hồi lâu tinh thần cũng chưa kịp phục hồi.

Đi đến vài bước, đến bên cạnh thi thể của Cố Úc Sâm, cô gái cúi đầu, nhìn thi thể kia bị vải bố bao trùm, khuôn mặt vẫn như trước lạnh lùng không thay đổi, "Muốn cứu cô ta sao?"

Giờ khắc này, Cố Úc Diễm rốt cục phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn cô gái bên cạnh, trong đầu có trăm ngàn cảm xúc luân chuyển, sau một lúc nàng nói "Muốn, nhưng là..."

"Tiền lương của Cố Úc Sâm là một vạn hai trăm, trừ bỏ cho em một ngàn năm trăm để làm phí sinh hoạt, ba ngàn gửi về quê cho ông bà ngoại, còn thừa lại bảy ngàn năm trăm, trong đó có bốn ngàn là dùng cho sinh hoạt trong cuộc sống hằng ngày, còn lại ba ngàn năm trăm... đều đưa cho Mục Hề Liên dùng chữa bệnh cho mẹ cô ta". Cô gái không biểu lộ cảm xúc gì nói xong, thật giống như một thứ máy móc bình thường, "Tiền lương của Mục Hề Liên, trừ bỏ cho mình tiêu, toàn bộ đều gửi về cho Mục gia".

Dừng một chút, cô gái lại tiếp tục nói, "Nói cách khác, vô luận là Cố gia, hay là Mục gia, trước mắt đều không thể gánh vác được tiền viện phí của Mục Hề Liên."

Hai tay vô lực đặt tại bên người, Cố Úc Diễm cúi đầu, nhìn dưới mặt đất, rõ ràng sớm nghĩ tới điều này, nghe cô gái này lặp lại như vậy, vẫn là cảm thấy ngực đau đến tột đỉnh.

Chẳng lẽ cứ như vậy bỏ mặc Mục Hề Liên sao?

Trước mắt sinh mạng của Mục Hề Liên vẫn cần dựa vào việc điều trị của bệnh viện mà duy trì , nếu là...... nếu là bị đuổi ra khỏi bệnh viện...... Như vậy......

Khuôn mặt bất giác trắng bệch.

Mặt lúc này càng lúc càng phát ra không có huyết sắc, Cố Úc Diễm gục đầu xuống, hô hấp hơi có chút dồn dập, thân mình lại một trận vô lực cơ hồ muốn té trên mặt đất.

Chuyện như vậy...... Anh trai nàng bỗng nhiên gặp tai nạn xe mà qua đời, chị Liên còn hôn mê chưa tỉnh, bất cứ lúc nào đều có khả năng nguy hiểm đến tính mạng, trong nhà chỉ còn lại ông bà ngoại đã lớn tuổi, còn có dì Mục bị bệnh rất nhiều năm......

Giờ phút này người có thể gánh vác chuyện này, không phải chỉ có nàng sao? Nhưng là...... Nàng như thế nào có thể gánh vác?

Cằm bỗng nhiên bị một bàn tay nắm lấy, sau đó bị bắt ngẩng đầu, nhìn đến cô gái so với nàng cao hơn một chút đang cúi đầu nhìn nàng, mà khoảng cách như vậy, làm cho Cố Úc Diễm có chút không thể chấp nhận được.

Tâm nghĩ muốn thối lui, mà cô gái đang nhìn nàng lại có chút cổ quái mị hí mắt, "Muốn cứu Mục Hề Liên, cũng đừng lộn xộn."

Thân mình nhất thời cương cứng lại, Cố Úc Diễm nhìn cô gái trước mặt, nhắm mắt lại, muốn làm cho tâm tình bối rối của mình có thể bình tĩnh lại chút ít.

Chính là ngay sau đó, hai mắt mới nhắm lại liền lập tức trừng to, Cố Úc Diễm nhìn cô gái gần trong gang tấc, cảm giác được cánh môi mềm mại dán lên đôi môi của mình, thân mình không thể tự kiềm chế liều mạng run rẩy, hô hấp cũng giống như lập tức đình trệ.

"Tôi có thể giúp em trả tiền viện phí." Cường hôn Cố Úc Diễm xong, cô gái thấy nàng trợn mắt, thế này mới buông cằm Cố Úc Diễm ra, dùng thanh âm không cảm xúc nói xong, thật giống như người vừa mới cường hôn Cố Úc Diễm không phải là cô.

"Sau đó thì thế nào?" Bị cường hôn...... Vốn là nên thập phần phẫn nộ, Cố Úc Diễm lại cảm thấy chính mình giờ phút này căn bản không có nửa điểm tức giận, chính là nhìn cô gái trước mặt lộ ra khí thế bức người, không có chút cảm tình nói, "Chị muốn tôi làm cái gì?"

"Tôi còn có thể cung cấp học phí và phí sinh hoạt cho em." Nâng tay nhẹ lướt qua trán Cố Úc Diễm, đem sợi tóc trên trán vén qua một bên, nữ nhân híp mắt lại nhìn chằm chằm hai má trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần của Cố Úc Diễm, không nhanh không chậm nói, "Phí chữa bệnh cho Mục Hề Liên, tôi sẽ chi trả cho đến khi cô ta tỉnh lại, có thể xuất viện mới thôi."
Cố Úc Diễm không có nói nữa, mà là nhìn cô, chờ cô nói cho mình biết điều kiện.

Trên đời này không ai có khả năng cho không ai cái gì, chị ta...... nhất định là có yêu cầu gì? Mà yêu cầu này......

"Tôi muốn em." Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên mang theo một chút cảm xúc hỗn độn, cô gái hai tay khoanh tại trước ngực, đôi mắt sắc bén nhìn nét mặt người kia không chút thay đổi, "Mãi cho đến lúc em tốt nghiệp."

Môi rung động vài cái, hô hấp của Cố Úc Diễm lại một lần nữa ngưng trệ, vẻ mặt có chút kinh ngạc, lại làm như có chút đoán ra được chuyện này.
Trong phòng chỉ có hô hấp của hai người, ánh sáng u ám mà quỷ dị, xung quanh cũng không chỉ có một cổ thi thể của Cố Úc Sâm, hoàn cảnh như vậy, làm cho người ta nhịn không được mao cốt tủng nhiên (cực kỳ kinh hãi), đối với hai người này lại tựa hồ không hề ảnh hưởng.

Thấy Cố Úc Diễm trầm mặc, cô gái cũng không lại mở miệng nói chuyện, một lần nữa vòng thân mình, cúi đầu nhìn thi thể Cố Úc Sâm, nhẹ tay kéo xuống bao vải bố, sau đó chậm rãi chạm vào hai má, nhẹ nhàng vuốt ve, giống như vừa mới làm qua với Cố Úc Diễm.

"Tôi...... đáp ứng chị......" Hồi lâu sau, Cố Úc Diễm rốt cục mở miệng, cổ họng lại giống như bị cái gì ngăn chặn mà khó có thể mở miệng nói chuyện bình thường, tựa hồ thực cố sức mới có thể hoàn chỉnh nói ra bốn chữ kia.

Giống như sớm dự liệu được Cố Úc Diễm sẽ đáp ứng, trên mặt cô gái như trước không lộ ra vẻ mặt gì, bàn tay đang vỗ nhẹ hai má Cố Úc Sâm dừng lại động tác, động tác thong thả mà mềm nhẹ một lần nữa đem lớp vải bố kéo lên trên người Cố Úc Sâm, khóe môi gợi lên một chút độ cong, thoạt nhìn thực quỷ dị.

Một ngày này chỉ trong vòng mấy tiếng Cố Úc Diễm lại bị đả kích nhiều lần, giờ phút này nàng nắm thật chặt hai tay ý muốn làm cho chính mình không vô lực mà té trên mặt đất, nhìn cô gái vừa mới nói muốn mình kia lại chậm rãi đi tới chỗ mình, tim nàng đập nhanh hơn vài phần, thanh âm này khiến nàng cảm thấy vẻ yên tĩnh đáng sợ trong căn phòng này có vẻ càng rõ ràng thêm.

"Lấy ra." Đi đến trước mặt Cố Úc Diễm, cô gái vươn bàn tay vừa mới chạm vào Cố Úc Sâm ra, bàn tay trắng nõn tinh tế dừng ở trong mắt Cố Úc Diễm, không hiểu sao liền làm cho nàng cảm thấy có chút sợ hãi, không hiểu nhìn cô, "Cái gì?"

"Hóa đơn". Vẫn là giọng nói không chút cảm tình, cô gái không nhanh không chậm nói, "Lấy ra"

Đem tờ hóa đơn bị vò không biết bao nhiêu lần giao vào tay cô, Cố Úc Diễm đứng ở nơi đó, nhìn cô tiếp nhận hóa đơn xong trực tiếp đi qua mình, thật giống như chuyện xảy ra vừa rồi là không có.

Mãi cho đến khi thanh âm của giày cao gót đi đến cửa phòng, Cố Úc Diễm đứng bất động nãy giờ bỗng dưng xoay người, nhìn thân ảnh cực đẹp của người kia từ sau lưng, "Chị..... chị tên gì?"

Cước bộ hơi chậm lại, sau đó không chút do dự tiếp tục bước đi, thoạt nhìn thập phần tao nhã, cô gái cũng không có quay đầu lại, lên tiếng "Tần Thanh Miểu."

Có chút sửng sốt nhìn thân ảnh kia càng lúc càng xa, Cố Úc Diễm động tác chậm chạp quay trở lại, nhìn thi thể anh mình, "Tần...... Thanh...... Miểu......"

Là bạn gái của anh sao?

Nhưng là...... theo nàng biết ...... Người mà anh thích là...

Là người đang nằm trên giường bệnh kia, có lẽ kế tiếp sinh mạng của cô đều sẽ phải nghe theo sự khống chế của Tần Thanh Miểu...... chị Liên của nàng, không phải sao?

Ngay cả khi anh cùng chị Liên không có xác minh quan hệ, nhưng là......anh thích chị Liên, đây là việc nàng hoàn toàn có thể xác định.

Như vậy...... cô gái kia...... Cô gái Tần Thanh Miểu kì quái kia...... tự xưng là bạn gái của anh......nói có thể giúp nàng trả viện phí, lại nói muốn nàng...

Là chuyện gì đang xảy ra vậy?

========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna