Google.com.vn Đọc truyện Online

30/6/18

Thủy Hỏa Giao Dung (Bằng Y Úy Ngã) - Tập 45 + 46 (H)

Đăng bởi Ngân Giang | 30/6/18 | 0 nhận xét

Chương 45

Đại sảnh đường hoàng lộng lẫy, trên trần treo đầu thủy tinh lóa mắt, âm nhạc tao nhã, lễ phục hoa lệ, ngừng khuôn mặt mang theo ý cười nhã nhặn hoặc là vẻ kích tình, giữa sàn nhảy là người tao nhã đầy kỹ thuật, buổi tối tại đây mà càng lộ ra vẻ phóng đãng, không biết làm cho bao nhiêu người say mê, cũng không biết có bao nhiêu người vọng tưởng về quyền sở hữu.
Nhân vật chính của bữa tiệc cũng đang khoác bộ lễ phục động lòng người, đứng ở giữa những nhân vật nổi danh, trên mặt duy trì lãnh đạm, khuôn mặt nguyên bản trắng nõn đã hơi phiếm hồng.
"Thanh Miểu...", bởi vì trong nhà có chuyện nên đến trễ Đường Vận cố gắng đi tới chỗ nam nhân cùng nữ nhân đang cụng ly nói chuyện, mới đi được hai bước, liền bị Tần Thanh Dật ở bên cạnh ngăn lại, "Tiểu Vận, cùng tôi khiêu vũ một bài được không?"
Hơi hơi sửng sốt, nhìn Tần Thanh Dật vài giây, hai má nóng lên, Đường Vận hơi chần chờ, "Em có việc cùng..."
"Thanh Miểu và tổng tài Tô thị đang bàn chuyện". Tần Thanh Dật nhã nhặn cười, "Nếu không có chuyện gì gấp, chốc lát nữa nói cũng không sao".
"Em...", cắn cắn môi, mắt vẫn nhìn tổng tài Tô thị đang nói gì với Tần Thanh Miểu, cuối cùng Đường Vận cũng gật đầu, tay để lên tay Tần Thanh Dật, "Được rồi".
"Ha ha, trông em có vẻ như quá miễn cưỡng". Tần Thanh Dật nắm tay nàng đến giữa sàn nhảy, bình đạm mang theo Đường Vận cùng khiêu vũ, tiếng nói trầm thấp từ tốn, "Anh sẽ cảm thấy mị lực của mình giảm đi rất lớn".
"Di.... Anh như thế này cũng đã mê hoặc mấy tiểu cô nương rồi". Đường Vận liếc cái xem thường, dưới chân cũng không hốt hoảng, bước nhảy nhanh nhẹn.
Bên kia, Tần Thanh Miểu đem ly rượu bỏ lên khay phục vụ, lại bưng ly bên cạnh lên, cạn ly với tổng tai Tô thị, "Như vậy đi, hợp tác vui vẻ".
"Hợp tác vui vẻ". tầm mắt nam nhân đảo qua vai Tần Thanh Miểu, trong mắt lộ một chút nóng rực, "Đúng rồi, còn muốn chúc mừng sinh nhật vui vẻ a, Tần tổng".
"Cảm ơn". Không nhìn quá lâu ánh mắt mình cực chán ghét, vẻ mặt Tần Thanh Miểu lạnh nhạt, đem ly rượu hồng uống một hơi cạn sạch, "Tôi còn có việc, không thể bồi nữa".
Đem ly để sang bên cạnh, Tần Thanh Miểu đi vài bước, lại bị Vệ Minh Khiêm một thân tây trang đen tươi cười ngăn lại, "Có thể mời em khiêu vũ một bài không? Vị hôn thê của tôi".
Nhăn mi, nhìn trước mặt chính là nam nhân mà mình không muốn để ý nhất đang bày ra bộ dáng phóng khoáng khom người mời khiêu vũ, Tần Thanh Miểu trực tiếp đi qua người hắn ta, "Anh nhận sai người rồi".
Biến sắc, hiển nhiên là bởi vì thái độ của Tần Thanh Miểu nên rất bất mãn, Vệ Minh Khiêm đang muốn nói cái gì, mấy lão nhân cách đó không xa đi tới, ước chừng là người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, liền khôi phục bộ dáng nho nhã, đến bên cạnh Tần Thanh Miểu, "Anh nói rồi, bác Tần sẽ không vừa lòng thái độ này của em đâu".
"Ông ấy không đồng ý, là chuyện của ông ấy". Tần Thanh Miểu lạnh lùng nói đi đến chỗ khác, thấy Vệ Minh Khiêm vẫn theo bên người mình, không khỏi nhăn mi, có chút phiền toái cầm lấy ly rượu trên bàn, một ngụm uống cạn.
"Em đêm nay, rất đẹp". Làm như không nhìn thấy vẻ mặt hờn giận của Tần Thanh Miểu, Vệ Minh Khiêm cười khẽ nói, cũng đến bên cạnh cầm một ly rượu, tự động cạn vào chiếc ly trên tay Tần Thanh Miểu, "Sinh nhật vui vẻ, vị hôn thê của tôi".
Trong mắt xẹt qua tia sáng lạnh lẽo, Tần Thanh Miểu nhìn chằm chằm Vệ Minh Khiêm một lát, buông ly, thanh âm lạnh lẽo, "Anh không nên quá đáng như vậy".
"Như thế nào lại quá đáng?", Vệ Minh Khiêm tươi cười nâng tay xoa xoa khuôn mặt ngày càng đỏ, nhìn từ trên xuống dưới, thấy nữ nhân này so với lúc làm việc thiếu đi vài phần nghiêm túc, tăng thêm vài phần quyến rũ, tươi cười trên mặt lại càng ngả ngớn, từ túi lấy ra một hộp nhung, đưa đến trước mặt nàng, "Đây là quà sinh nhật anh tặng em".
Mím môi, dư quang nới đáy mắt nhìn thấy ba mình, ông nội Vệ Minh Khiêm và vài lão nhân đang đi tới, Tần Thanh Miểu nhận cái hộp, "Cảm ơn".
"Ha ha...". Vệ Minh Khiêm lại cười, tiến đến hôn lên mặt Tần Thanh Miểu, Tần Thanh Miểu vung tay "chát" một cái ở trên mặt hắn, lực đạo rất lớn, âm thanh vang lên, làm cho không ít người quay dị với ánh mắt khác thường.
"Thanh Miểu". Nam nhân trung niên kia cùng với mấy lão nhân đi lại chứng kiến một màn này, biến sắc bước đi nhanh hơn, "Con đang làm cái gì vậy!"
"Không có gì!". Tần Thanh Miểu cùng hắn đối diện, sau đó lại quét mắt nhìn lão nhân đang nhìn mình chằm chằm ở sau lưng hắn, trong tay còn nắm chặt cái hộp Vệ Minh Khiêm vừa đưa cho mình, mu bàn tay lộ rõ gân xanh, hiển nhiên là khí lực siết chiếc hộp là cực kỳ to lớn.
"Mau xin lỗi Minh Khiêm!" Nam nhân cau mày, "Hôm nay là sinh nhật con, con làm hành động này là cho ai xem?"
Trầm mặc một lát, Tần Thanh Miểu thở dài, quay người về phía nam nhân đang bụm mặt, "Thật có lỗi, tôi không nên ra tay mạnh như vậy..."
Vệ Minh Khiêm cười cười, đang muốn nói cái gì, lại nghe nàng nói tiếp, "Bất quá, chuyện vừa rồi, tôi hy vọng sẽ không có lần sau".
"Thanh Miểu!". Phía sau Tần Thanh Miểu, nam nhân lập tức đề cao thanh âm vài phần, nhưng Tần Thanh Miểu không chút nào để ý, trực tiếp đi tới bên người hắn, lấy cái hộp bỏ vào trong túi hắn, "Ba, con uống rượu, ngày mai còn có việc, đi về trước nghỉ ngơi".
Nói xong câu này, cũng không liếc nhìn cha mình một cái, cũng không quay đầu nhìn xung quanh, nữ nhân tối nay tâm tình không tốt nên khi uống rượu đều là một ly rồi lại một ly uống cạn, cước bộ tao nhã trực tiếp rời khỏi đại sảnh, đi thẳng đến xe của mình.
Nhưng đi được vài bước, như nhớ tới cái gì, xoay người quay lại đại sảnh, một đường thẳng đến chỗ để rượu, lấy hai chai rượu, sau đó mới trở lại xe mình, trực tiếp mở nắp một chai uống mấy ngụm, khởi động xe.
Mãi cho đến khi đậu trong ga ra chỗ ở của mình, hai bình rượu sớm đã trống rỗng, lúc Tần Thanh Miểu xuống dưới, cước bộ có chút lảo đảo, đem của xe đóng lại rồi khó khăn bước lên lầu, mở cửa ra đi vào, liền dựa vào vách tường ngửa đầu thở dốc.
Hôm nay chính là sinh nhật nàng, yến hội tối nay cũng chính là tiệc sinh nhật của nàng, nhưng.... một chút nàng cũng không cảm thấy vui vẻ. 

Nàng không muốn ngày sinh nhật này mà ra khuôn mặt nhã nhặn với đám người nội tâm không biết xấu xa bao nhiêu, cũng không muốn trên danh nghĩa sinh nhật mình nhưng mà bày ra yến hội này...
Hằng năm đều như thế... hôm nay, cũng không khá hơn năm vừa rồi chút nào.
Mở mắt ra, khẽ thở dài, dùng chút lý trí còn sót lại để đổi giày cao gót rồi mang dép lê vào, hướng phòng của mình mà đi, nhưng đi được vài bước, lại thối lui trở về, nhìn chằm chằm đôi giày màu trắng một vài giây, xoay người đi về hướng phòng khách.
Mở đèn phòng khách, Tần Thanh Miểu liếc mắt một cái liền phát hiện được ở trên ghế sô pha dài, người luôn ngốc hồ hồ từ từ nhắm mắt nặng nề ngủ, trong lòng ôm một chú gấu bông, cùng với con gấu lúc trước mình mua cho nàng cơ hồ giống nhau như đúc, chỉ khác duy nhất một chỗ, đó là con mình mua cho nàng là màu nâu, mà con này có màu hồng nhạt.
Đi đến vài bước, nhìn thấy ỏ ngực con gấu có dàn một tờ giấy, trên tờ giấy viết, "Miểu Miểu, sinh nhật vui vẻ". Vài trận phiền toái rốt cuộc cũng dịu xuống, Tần Thanh Miểu ngưng mắt nhìn Cố Úc Diễm nhếch miệng ngủ, ánh mắt rất ôn nhu.
Mãi cho đến chỗ sô pha, tay khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, trong lòng một trận rung động, phủ tay lên, một cái hôn dừng ở trên trán người ngủ say, lại làm cho người kia giật mình thức giấc.
Mở mắt ra nhìn người ở trước mặt, cảm xúc mềm mại ở trên trán làm Cố Úc Diễm nhịn không được nhếch miệng ngây ngô cười, theo bản năng muốn đi ôm nàng, lại bởi vì gấu bông trong lòng mà không thể thực hiện được, thấy Tần Thanh Miểu lui về sau, vội vàng mang gấu bông đưa đến trước mặt nàng, "Miểu Miểu, sinh nhật vui vẻ".
Nhìn cặp mắt đen bóng sáng như sao một lát, Tần Thanh Miểu đạm đạm cười, "Em tặng chị sao? Tiểu hài tử".
"Ách.... không phải như vậy". Cố Úc Diễm tự nhiên nhớ lúc trước Tần Thanh Miểu nói mình ngây thơ, giờ phút này vẻ mặt còn thật sự, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi phiếm hồng, "Cái này cùng với con gấu kia là một đôi...."
"Ha ha..." Tần Thanh Miểu cười cười, tay nhéo nhéo mũi Cố Úc Diễm, tiếp nhận gấu bông hồng nhạt trên tay nàng, ngồi xuống sô pha, "Cảm ơn".
Tiến đến giữ mặt nàng hôn một cái, Cố Úc Diễm ngây ngô cười, "Không cần cảm tạ, thích nhất Miểu Miểu.... đúng rồi, chúng ta ăn bánh kem đi".
"Ừ?", đêm nay tại yến hội vừa bắt đầu không bao lâu đã ăn qua bánh ngọt nhưng giờ phút này vẫn hừng trí cười, tùy ý Cố Úc Diễm lấy gấu bông trên tay mình để qua bên cạnh rồi kéo đến nhà ăn, lại bởi vì một bàn đồ ăn mà sững sờ tại chỗ.
"Ơ, đồ ăn nguội cả rồi..." Sờ sờ đồ ăn trong đĩa, Cố Úc Diễm ngủ đến hồ đồ nên căn bản không biết lúc này đã hơn mười một giờ đêm, há há miệng, buông tay Tần Thanh Miểu, "Để em đem đồ ăn đi hâm lại một chút nga".
Giây tiếp theo, Cố Úc Diễm liền bị Tần Thanh Miểu ở phía sau ôm lấy.
"Tiểu Diễm..."
Thanh âm ôn nhu như nước ở bên tai chậm rãi kêu tên mình, thân mình Cố Úc Diễm cứng đờ, vì vậy cho nên hồi lâu sau cũng chưa đáp lại, cũng là bởi vì người phía sau đang dán sát vào mình.
"Em đến lúc nào?", Ôm sát vòng eo nhỏ, Tần Thanh Miểu đem mặt dán sát lên thân mình có chút đơn bạc, khép hờ mắt hỏi.
"Ơ...", thân mình rất nhanh liền mềm nhũn ra, Cố Úc Diễm hơi do dự, "Cũng không lâu".
"Có thật không?". Từ từ nhắm hai mắt, Tần Thanh Miểu cũng không vì câu trả lời không thật lòng mà sinh khí, nhẹ nhàng hỏi một câu, không thèm nhắc lại.
Cố Úc Diễm để mặc nàng ôm, tay khoác lên cánh tay ở trên thắt lưng mình, chớp chớp mắt, "Miểu Miểu?"
Không khí tựa hồ truyền đến một tiếng thở dài, ngay sau đó, người vừa mới ở phía sau ôm lấy mình buông tay, Cố Úc Diễm có chút mất mát, nữ nhân vẫn luôn duy trì khuôn mặt không gợn sóng đã đi đến trước mặt nàng, trước ánh mắt nghi hoặc của nàng, ôm lấy cổ rồi hôn lên môi nàng. 

Chương 46 (H)

"Ngô.... Miểu Miểu ....", Không biết từ khi nào đã ngồi xuống cái ghế cạnh bàn, sau khi rời môi ra thì Cố Úc Diễm nhìn nữ nhân đang ngồi trên đùi mình, ôm lấy cổ ánh mắt lộ vẻ quyến rũ, trái tim đập gia tốc, tay đặt ở bên ghế, muốn ôm thắt lưng Tần Thanh Miểu, nhưng không dám.
Trong nội tâm đang có cái gì kêu gào muốn đi ra, đầu nặng nề, biết rõ xúc động đến nỗi muốn bức ra, nhưng lại luyến tiếc rời đi, ngay cả tầm mắt cũng luyến tiếc như thế.
"Cùng uống rượu với chị". Người kia cũng đồng dạng vì hôn lâu mà thở phì phò, Tần Thanh Miểu nâng tay lên phủ hai má Cố Úc Diễm, ở khóe môi nàng hôn một ngụm, đứng dậy trở về phòng mình, sau khi trở ra liền cầm theo chai rượu.
Vội vàng chạy lại đỡ nữ nhân rõ ràng say rượu mà bước đi lảo đảo, Cố Úc Diễm rất đau lòng cầm chai rượu trong tay nàng, "Không thể uống nữa, chị say rồi".
"Ai nói với em là chị say?", Nhíu mi, đẩy nàng ngã lên ghế, mở bình rượu ra, trực tiếp uống một ngụm, một tay kia khẽ vuốt hàng mi đang nhíu lại của Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu đạm đạm cười, đôi mắt uyển chuyển như nước, làm Cố Úc Diễm nhìn thấy có chút ngây người, "Chị say sao?"
"....", hai má lại càng nóng hơn, trong thân thể xúc động gào thét, Cố Úc Diễm hoàn toàn theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, yên lặng cùng Tần Thanh Miểu nhìn nhau, một câu cũng không nói được.
"Khát nước?", không bỏ qua động tác nuốt nước miếng của nàng, Tần Thanh Miểu cười nhẹ, uống một ngụm rượu, trực tiếp hôn lên môi Cố Úc Diễm, đưa rượu qua miệng nàng.
Một ngụm nuốt xuống, Cố Úc Diễm liền cảm thấy thân thể nóng hơn nữa, tay đặt lên trên hông của nữ nhân gần trong gang tấc, đứng dậy, nhắm mắt lại nuốt sạch rượu rồi hôn lên môi cô.
Tay ở bên hông cô di chuyển lên trên chạm được phần lưng trần của Tần Thanh Miểu, cảm thụ được da thịt nhẵn nhụi bóng loáng, tay trái lại càng dùng sức đem Tần Thanh Miểu kéo vào lòng mình, thân thể cùng thân thể ma sát nhau xao động trong lòng cũng ngày càng mãnh liệt hơn.
Trong lúc hôn, Cố Úc Diễm bị thân mình Tần Thanh Miểu làm cho lui về sau không ngừng, mãi cho đến khi chạm vào tường, lại tiếp tục kịch liệt hôn.
Hai tay ôm lấy cổ Cố Úc Diễm không biết từ lúc nào đã di chuyển đến quần áo mỏng manh bên hông cô, xốc áo lên vuốt eo nhỏ, Tần Thanh Miểu buông môi nàng, nhìn chằm chằm khuôn mặt sớm đã đỏ bừng của người kia, "Ngày mai có cuộc thi sao?"
Trong đầu sớm đã hỗn loạn thành một đoàn, không biết có phải Tần Thanh Miểu tối nay nhiệt tình như vậy là bởi vì rượu kia hay không, Cố Úc Diễm ngây ngốc nhìn Tần Thanh Miểu, lắc đầu, thanh âm có chút loạn, "Không... cuối tuần... sau mới bắt đầu".
"Một ngày không ôn tập, sẽ không sao?", lại chạm nhẹ lên môi nàng nỉ non nói, tay Tần Thanh Miểu chạy loạn ở cánh lưng bóng loáng của Cố Úc Diễm, ánh mặt lộ ra quyến rũ, thanh âm cũng không còn lạnh lùng như ngày thường, lúc hỏi vấn đề này vẫn rất lí trí, "Đêm nay không ôn tập được không?"

"Ừ... cũng không có vấn đề gì...". Rõ ràng là ánh mắt người nọ trông rất thanh tỉnh nhưng lại lộ vẻ mê ly, miệng hàm hồ nói xong lại muốn hôn Tần Thanh Miểu, nhưng Tần Thanh Miểu lại thối lui về sau một chút, nhẹ nhàng cười cười, "Muốn đốt đèn? Hay là muốn phóng hỏa đây?"
"Miểu Miểu....", nóng vội bước về phái trước, tay lập tức giữ chặt tay Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm nhíu mi, vội vã muốn đem nàng trở lại lòng mình, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh lén lút xem ở trên web.
Có chút lảo đảo lui về sau, để Cố Úc Diễm đuổi kịp bước chân mình, mãi cho đến phòng của mình, Tần Thanh Mểu ngồi bên giường, tay chống đỡ thân mình, khóe môi cười cười làm cho người kia có chút hoàn hồn trở về.
"Miểu Miểu....", một đường lại đây, đầu óc đã thanh tỉnh hơn, tuy vẫn có chút hỗn loạn, nhưng chỉ là một ngụm rượu, Cố Úc Diễm vẫn chưa đến nỗi say, lúc này đứng ở bên giường Tần Thanh Miểu, nhìn nữ nhân mặc lễ phục rất mị hoặc, không khỏi lắp bắp, "Chị...chị chị....mau đi ngủ đi..."
Nếu như Miểu Miểu không có uống rượu, như vậy.... Bây giờ Miểu Miểu, thật sự rất bình thường, nhưng.... nếu say, tại sao nàng có thể hỏi mình mấy vấn đề liên quan đến kiểm tra, hơn nữa, ánh mắt cũng không giống như là say nha.
Vươn tay đưa tới trước mặt Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu thu nụ cười, ngưng mắt nhìn nàng, không nói gì.
"Miểu Miểu...", Cố Úc Diễm không rõ động tác của nàng như vậy là có ý gì, cắn môi dưới, vươn tay nắm lấy tay nàng, tiếp theo còn chưa kịp phản ứng, liền bị kéo ngã xuống giường.
"Miểu....Miểu Miểu...", trừng lớn mắt nhìn Tần Thanh Miểu bỗng dưng xoay người nằm lên trên người mình, Cố Úc Diễm lại tiếp tục cà lăm, "Chị...chị chị....chị..."
"Chị hỏi em mấy chuyện". Trên mặt Tần Thanh Miểu không có chút tươi cười, nhưng ánh mắt vẫn ôn nhu như nước, tiếng nói cũng thực nhu hòa, làm cho Cố Úc Diễm ngoan ngoãn gật đầu, chờ nàng hỏi.
"Em là ai?"
"Miểu Miểu?", nghe nàng hỏi vấn đề này, Cố Úc Diễm lại trừng lớn mắt, con ngươi đen bóng lộ vẻ khó hiểu, lại lập tức xẹt qua một chút ảo não.
Quả nhiên, Miểu Miểu say.... Vừa nãy nên ngăn cản cô uống rượu, còn có đêm nay, vì cái gì di động cô luôn tắt máy, còn ở bên ngoài uống rượu nhiều như vậy?
"Chị không có say", chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra suy nghĩ của Cố Úc Diễm, mặt Tần Thanh Miểu lại càng gần sát mặt nàng, thanh âm trầm xuống, "Trả lời chị, em là ai?"
"Em... em là Cố Úc Diễm...", đôi mi thanh tú nhăn lại trả lới, Cố Úc Diễm chỉ cảm thấy một trận bối rối, tay cầm lấy gra giường, liền bị tay Tần Thanh Miểu cầm lấy, mười ngón giao khấu.
"Cố Úc Diễm...", nhẹ giọng lặp lại ba chữ này, Tần Thanh Miểu nhìn nàng một lúc lây, lại cười, "Tiểu Diễm?".
"Là ...là...", bị ánh mắt sáng quắt của nàng nhìn đến có chút mất tự nhiên, Cố Úc Diễm dời tầm mắt, lại nhìn thấy cổ áo lễ phục trễ xuống lộ ra hai đỉnh núi tuyết trắng cao ngất, đầu óc nóng lên, hô hấp cũng trở nên dồn dập. 

"Là Tiểu Diễm của chị?", hoàn toàn không để ý động tác của mình đã làm lộ cảnh xuân, thân mình Tần Thanh Miểu càng thấp, môi làm loạn trên mặt Cố Úc Diễm.
"Là...". Tầm mắt hoàn toàn không thể rời khỏi hai mảnh đầy đặn kia, Cố Úc Diễm nắm chặt tay Tần Thanh Miểu, ngực phập phồng không ngừng, cổ họng một trận khô rát, thanh âm run rẩy, "Miểu ... Miểu Miểu..."
"Vậy em nói, em là của chị". Thanh âm vừa rồi còn rất nhu hòa giờ đây trở nên bá đạo, ngữ khí cũng thập phần cường ngạnh, Tần Thanh Miểu nâng đầu, nhìn chằm chằm mắt Cố Úc Diễm, "Nhìn chị nói".
Bởi vì động tác của Tần Thanh Miểu, nên hai mảnh tuyết trắng đầy đặn lại lay động, Cố Úc Diễm cơ hồ hít một ngụm khí lạnh, rất gian nan đem tầm mắt dời đi, cùng Tần Thanh Miểu đối diện, "Miểu Miểu..."
"Nói".
"Em... em là của chị". Nghe lời nói xong, lại bởi vì nội dung câu nói mà tai nóng lên, tay Cố Úc Diễm giãy khỏi tay Tần Thanh Miểu, trực tiếp ôm lấy Tần Thanh Miểu hôn lên, Tần Thanh Miểu ôn nhu cười, vẫn không có chút phản kháng liền bị nàng xoay người áp dưới thân, tay lại để ở cánh môi đang muốn hôn lên của nàng, "Em vẫn chưa trả lời chị".
"Em trả lời rồi". Lý trí đã sớm không còn thanh tỉnh nữa, Cố Úc Diễm chỉ cảm thấy trong lòng mình đang có cái gì gãi không ngừng, làm cho mình muốn đem Tần Thanh Miểu ôm chặt lấy rồi làm chút gì, tốt nhất là trực tiếp đem nàng tiến vào cơ thể mình đến không thể nào tách ra được nữa, nhưng lại bị Tần Thanh Miểu để như thế, rất rốt ruột nói, "Em rõ ràng vừa mới trả lời".
"Còn có một vấn đề nữa". Tay một lần nữa đem nàng đẩy ra, lại áp lên người nàng, Tần Thanh Miểu chơi đùa sợi tóc trên sườn mặt, "Ngoan ngoãn trả lời, chị cho em gần gũi".
"Được.... em ngoan ngoãn trả lời...."
"Muốn đốt đèn? Hay là muốn phóng hỏa?", hai chân tách ra quỳ ở hai bên sườn Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu nói xong, tay đã đi đến sau lưng kéo cái khóa của bộ lễ phục, lấy tay Cố Úc Diễm để lên vai mình, chậm rãi đem tơ lụa trên người mình kéo xuống, "Ân?"
Trong nháy mắt không thể hô hấp nổi, Cố Úc Diễm lăng lăng nhìn bộ lễ phục bởi vì động tác của Tần Thanh Miểu đã chảy xuống bên hông nàng, một mảnh tuyết trắng đầy đặn mới vừa rồi cố gắng nhìn giờ này xuất hiện rõ trước mặt mình, mắt cả nhảy cũng không nháy một cái, thật giống như là bị điểm huyệt đạo.
Bởi vì bộ lễ phục hở lưng, nên Tần Thanh Miểu không có mặc nội y, ở trên đỉnh của hai luồng rất tròn chỉ dán hai miếng dán, giờ khắc này nửa thân trên gần như xích lõa trước mặt Cố Úc Diễm, nhưng nàng cũng không thèm để ý, trực tiếp lấy tay Cố Úc Diễm phủ lên khỏa đầy đặn của mình, cúi thân mình xuống hôn môi nàng, "Như thế nào không trả lời chị?"
Tay không thể nắm trọn khỏa đầy đặn, cảm giác trắng mịn mềm mại, người không ngừng bị khiêu khích cuối cùng cũng không thể áp chế xôn xao trong cơ thể, lại đem Tần Thanh Miểu áp dưới thân, hôn môi nàng, tay cầm khối rất tròn vuốt ve, đầu ngón tay xé mở miếng dán, một tay ở bên hông nàng chạm đến phần lễ phục còn sót lại, trực tiếp kéo lễ phục kéo xuống, mãi cho đến đầu gối thì dừng lại
"Miểu Miểu.... Miểu Miểu....", buông môi cô ra, kêu loạn tên cô, môi dừng ở vành tai cô, Cố Úc Diễm sờ soạng đem miếng dán ngực ở ngực bên kia của Tần Thanh Miêu gỡ bỏ, nghe thấy thanh âm thở nhẹ không thể khắc chế được của cô, đầu ngón tay tiếp xúc trên đỉnh, ngẩng đầu thở hổn hển, thân thể dời xuống lại nghe được cô duyên dáng kêu to một tiếng, lưỡi lại càng làm loạn lên.
"Ân...", người ở bên dưới cũng khó có thể khắc chế xôn xao ôm chặt lưng Cố Úc Diễm, mặc nàng ở trên người mình làm càn, cắn môi cố gắng áp chế tiếng kêu cực thẹn kia.
Giờ phút này đầu óc đã sớm hỗn loạn thành một đoàn, Cố Úc Diễm theo bản năng đem tay phủ lên địa phương tối tư mật của Tần Thanh Miểu, nhận thấy quần lót tơ lụa một mảnh ướt át, hạ mắt, ngốc hồ hồ ngẩng đầu nhìn Tần Thanh Miểu, "Miểu Miểu....".
"Ách...Sao... Ân... Sao?", khoang miệng ấm áp rời khỏi ngực mình, bàn tay còn lại vẫn theo bản năng vuốt ve phần mềm mại phía bên kia, Tần Thanh Miểu hé miệng, thanh âm yêu kiều lập tức tràn ra, gian nan nói hai chữ xong lại một lần nữa cắn môi.
"Như vậy.... chính là phóng hỏa sao?", tay ở mảnh tơ lụa kia ma sát, rõ ràng có thể cảm giác được
khối vải dệt mỏng manh đã ươn ướt, Cố Úc Diễm nói, "Em...em có thể....đốt đèn...cũng có thể phóng hỏa sao?"
"...Ngu ngốc". Tần Thanh Miểu nhắm mắt lại cố đè thấp thanh âm, lại tràn ra giọng mũi, "Nếu dong dài nữa... liền ...ách...a..."
Lời còn chưa dứt, người kia căn bản đã không kiềm chế nổi trực tiếp hôn lên bụng cô, một cái rồi rồi một cái hôn không ngừng, một đường đi xuống, thẳng đến hạ thân của cô thì không ngừng rung động.
Ngốc lăng nhìn phiến vải dệt một lát, Cố Úc Diễm lại liếc mắt nhìn Tần Thanh Miểu một cái, thấy cô khép hờ mắt ngửa đầu không nhìn mình, thở hổn hển, thân thủ đem hai chân của cô tách ra, cúi người cách lớp vải dệt hôn lên.
"Hưm...", Tần Thanh Miểu lập tức nắm chặt gra giường, "Em...em...".
"Miểu Miểu....", thì thào kêu tên của cô, đầu lưỡi Cố Úc Diễm cách lớp vải dệt liếm, cố gắng gần sát địa phương nóng như lửa kia, mãi cho đến lúc không nhịn được nữa, mới ngồi thẳng dậy đem lớp vải dệt kia cởi bỏ, cúi đầu nhìn phiến lửa nóng kia một lát, đầu ngón tay run run chạm vào.
Thiếu một tầng vải dệt tơ lụa, địa phương mềm mại kia không hề bị ngăn trở cứ như thế bị vuốt ve, thân mình Tần Thanh Miểu không ngừng run lên, cảm giác được đầu ngóc tay kia chậm rãi xâm nhập vào cơ thể mình, cắn chặt môi, hai mắt nhắm nghiền.
Trên trán một giọt rồi một giọt mồ hôi chảy xuống, Cố Úc Diễm cũng không để ý chút nào, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm địa nơi đó, đầu ngón tay một chút rồi một chút tiến vào, thẳng đến khi cảm nhận được một tầng ngăn trở, mới ngẩng đầu nhìn nữ nhân đang gắt gáo căn môi không nhìn mình, đầu óc lập tức thanh tỉnh.
Trước kia.... từ ngày mà nàng và Tần Thanh Miểu ở buồng vệ sinh của luật học viện gặp được chuyện đó, vô số lần, vô luận là tiểu thuyết, hay là vụng trộm xem trang web, trong đầu nàng đầu suy nghĩ đến Tần Thanh Miểu, thậm chí còn nghĩ đến việc cùng Tần Thanh Miểu làm chuyện như vậy.... nhưng, nàng chưa từng nghĩ tới, Tần Thanh Miểu cư nhiên...
"Em đồ ngốc này....", người kia đã sớm chuẩn bị sẵn sàng cả nửa ngày, thân mình bởi vì ngón tay Cố Úc Diễm xâm nhập mà một trận khó nhịn, Tần Thanh Miểu mở mắt ra, nhìn đến bộ dáng nàng ngốc lăng nhìn chằm chằm mình, vừa thẹn vừa giận, "Hừ....em làm cái gì.... sao..."
Hoàn hồn, Cố Úc Diễm chỉ cảm thấy cái mũi đau xót, thân mình hướng lên trên hôn môi Tần Thanh Miểu, "Miểu Miểu, em thật sự có thể chứ?"
"Ngu ngốc...", yêu kiều thở hổn hển, Tần Thanh Miểu làm như giận mắng nàng một câu, tay phải đang cầm gra giường cầm lấy tay phải Cố Úc Diễm, đẩy đẩy một chút, rồi buông ra, vuốt vuốt tóc nhìn nàng, "Như vậy.... Hiểu chưa?"
Máu nóng trong thân thể tại một khắc này như bị củi lửa đốt lên, không ngừng hôn Tần Thanh Miểu, ngón tay dùng sức phá đi tầng chướng ngại kia, nghe được tiếng kêu rên thì vội vàng ngừng động tác trên tay muốn trấn an cô, Cố Úc Diễm hấp hấp cái mũi, thân mình lui xuống, môi tại đùi trong hôn xuống, đầu lưỡi an ủi nơi tư mật.
Lưỡi và ngón tay chậm rãi chui vào làm cho tiếng thở của Tần Thanh Miểu càng ngày càng nặng, tay vừa mới nắm gra giường giờ đã gắt gao bịt kín miệng mình, ánh mắt Tần Thanh Miểu mê ly nhìn trần nhà, thân mình từng đợt kịch liệt, cơn sóng triều một lần lại một lần đánh úp tới, dùng sức cắn tay mình, thân mình cứng đờ khi đạt tới cao trào nhất.
Đứng thẳng thân mình thì nhìn thấy động tác cắn tay của Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm cực kỳ đau lòng, nghĩ đến mình lần đầu hành động không tính là ôn nhu khẳng định làm cho cô đau đớn cực vội vàng ôm lấy cô, thanh âm lộ vẻ đau lòng, "Miểu Miểu, Miểu Miểu.... không đau, không đau..."
"Ngu ngốc...", suy yếu mắng một câu, thân mình lui vào trong lòng nàng, Tần Thanh Miểu nhắm mắt lại, vẫn còn thở dốc, "Không được... nháo nữa..."
"Được, em không nháo". Đem nàng ôm sát, kéo chăn qua đắp lên người nàng và mình, lại nghĩ cái gì, đứng dậy đem mấy miếng vải vướng bận nho nhỏ của bộ lễ phục rút đi, trở về nằm bên cạnh Tần Thanh Miểu đã thấy cô nhắm mắt ngủ say như chết, Cố Úc Diễm ngơ ngác nhìn dung nhan ngủ ngón, vươn tay phải nhìn ngón tay mình hôi lâu, lại một lần nữa ôm chặt cô, cũng nhắm mắt theo.
----------------------------
Lời của editor: lần đầu edit H, còn nhiều bỡ ngỡ và run rẩy, có gì sơ sót mình mọi người bỏ qua nha. 

========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna