Google.com.vn Đọc truyện Online

30/6/18

Thủy Hỏa Giao Dung (Bằng Y Úy Ngã) - Tập 55 + 56

Đăng bởi Ngân Giang | 30/6/18 | 0 nhận xét

Chương 55

"Cô!". Nếu không phải thân thể thật sự vô lực, Múc Hề Liên hận không thể trực tiếp xuống giường cho nữ nhân lãnh ngạo kia một cái tát, thân mình run rẩy lợi hại, "Tần Thanh Miểu....cô..."
"Nếu không phải do cô, thì tôi làm sao có được cơ hội này, không phải sao?". Hai tay ôm ngực, lời nói ra tuyệt không lưu tình, Tần Thanh Miểu cong khóe môi, "Cho nên, tôi còn muốn cám ơn cô".
Sắc mặt vốn đã tái nhợt, giờ phút này lại nghe Tần Thanh Miểu nói ra những lời này, nguyên bản trong khi hôn mê biết được Cố Úc Diễm muốn kiếm tiền thuốc men cho mình nên mới phục tùng Tần Thanh Miểu nên hận không thể lập tức tỉnh lại, sau đó là vô vàn áy này cùng đau lòng trong bóng đêm, giờ tỉnh lại đối diện với nữ nhân này, Mục Hề Liên gắt gao cắn môi, ngực dồn dập hai cái, lại tiếp tục hôn mê bất tỉnh.
Biểu tình biến đổi, Tần Thanh Miểu tiến nhẹ lên phía trước, nhưng ý thức được cái gì, ngừng cước bộ, hừ nhẹ, "Cư nhiên lại hôn mê..."
Ngoài cửa, người kia bất tri bất giác trên mặt đã đầy nước mắt khi nghe thấy những lời này lập tức vọt vào, cũng không thèm nhìn Tần Thanh Miểu, lập tức chạy đi gọi bác sĩ.

Mắt lạnh đứng ở bên cạnh nhìn bộ dáng chạy đi của Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu từ đầu tới cuối cũng chưa nói một câu, nhưng nhìn thân ảnh sớm đã quen thuộc đến nỗi từ trong bóng đêm cũng có thể phân biệt được, khóe môi lại nhợt nhạt cong lên cười trào phúng, đôi mắt cũng hiện lên một đạo chua xót.
Bác sĩ sau khi kiểm tra thì xác định Mục Hề Liên không có vấn đề gì, nhưng vẫn trăm lần dặn dò không được kích thích đến nàng, Cố Úc Diễm gật đầu đáp ứng, nhìn bác sĩ ra khỏi phòng bệnh, yên lặng đứng bên cạnh giường Mục Hề Liên, thẳng đến khi Nguyễn Minh Kỳ trở về, hét lên một tiếng kinh hãi, "Đây là làm sao vậy?"
Tần Thanh Miểu vừa lúc muốn rời đi thì dừng cước bộ, Cố Úc Diễm cũng đứng cách chỗ nàng không xa, thanh âm có chút khàn khàn, "Minh Kỳ, cậu chăm sóc Liên tỷ tỷ đi, mình có việc ra ngoài một chút"
"Hảo". Bất quá cũng chưa đến nửa tiếng, Nguyễn Minh Kỳ nhận ra là có cái gì không đúng, đặc biệt là tơ máu hồng hồng trong mắt Cố Úc Diễm, giờ phút này tuy lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể liếc mắt nhìn Tần Thanh Miểu một cái rồi gật đầu đáp ứng.
Nhướng mi, mắt không chút thay đổi cùng Nguyễn Minh Kỳ liếc nhau, lại nhìn người kia đi theo mình, Tần Thanh Miểu mím môi, đi thẳng ra khỏi phòng bệnh, Cố Úc Diễm nhắm mắt chạy theo, mãi cho đến khi ngồi vào trong xe, nữ nhân vẫn duy trì lạnh lùng rốt cục mở miệng, "Mới vừa rồi, em đã nghe được."
Cố Úc Diễm quả thật đã nghe được, vài câu quan trọng kia, toàn bộ đều nghe được.
Nguyên bản nghĩ rằng Tần Thanh Miểu muốn đem mình trở thành thế thân của ca ca, nay xem ra, cư nhiên lại là công cụ để trả thù ca ca sao?
Cho dù....mới vừa rồi vẫn còn muốn ở lại bên cạnh Tần Thanh Miểu, nhưng thời điểm chính tai nghe được chân tướng sự việc, Cô Úc Diễm đối với nữ nhân lạnh lùng này có một chút phẫn hận, nhưng cũng đem theo một trận vô lực cùng ủy khuất.
Cho dù nàng yêu nàng đến như vậy cũng không thay thế được oán hận của nàng đối với ca ca sao? Cho dù nàng để ý đến nàng như vậy thì cũng không có biện pháp làm cho nàng tiêu tan?
Sau khi Mục Hề Liên ngất xỉu, Cố Úc Diễm cũng chỉ là mạnh mẽ chống đỡ thân mình đi tìm bác sĩ, nước mắt đã ngừng, nhưng lúc này nghe được Tần Thanh Miểu dùng ngữ khí bình tĩnh như vậy để nói ra vấn đề kia, nước mắt lại trực tiếp chảy xuống.
"Khóc cái gì?". Chậm rãi khởi động xe, ra khỏi bệnh viện, mãi cho đến đậu xe ở dưới lầu, Tần Thanh Miểu mới xoay người, nhìn người đang xoa mắt, ngữ khí lạnh lẽo, "Cô cho rằng, tôi đối với cô sẽ có hứng thú sao?"
"Miểu Miểu...", đôi mắt đã hồng toàn bộ giờ đây vô thần nhìn nàng, Cố Úc Diễm thì thào gọi tên nàng, nâng nâng tay, muốn như trước kia tiếp cầm tay của Tần Thanh Miểu, nhưng tay giơ ra đến giữa không trung, lại vô lực rút trở về.
"Xuống xe đi". Liếc mắt nhìn cách tay thu về, Tần Thanh Miểu mở cửa xe đi xuống.
Đợi cho đến khi hai người đều lên lầu, Cố Úc Diễm vẫn một bộ dáng hồn bay phách lạc, nhưng vào cửa cũng không quên đổi giày, nhưng không hề nghĩ đến Tần Thanh Miểu lại trực tiếp ngăn nàng lại, "Không cần phải đổi, cô trở về...trở về phòng thu thập đồ đạc, có thể đi rồi".
"Miểu Miểu!". Mạnh ngẩng đầu nhìn nàng, nhìn thấy bóng dáng kia, Cố Úc Diễm trực tiếp đi qua muốn giữ chặt nàng, lại bị nàng trực tiếp đẩy mạnh ra, ngực không khỏi nhói đau, "Miểu Miểu..."
"Không cần phải tiếp tục gọi tôi bằng cái xưng hô ngây thơ như vậy". Xoay người, giơ mi lên, Tần Thanh Miểu lanh lùng nhìn nàng, "Lúc trước thương lượng rằng tôi sẽ bao nuôi cô đến khi Mục Hề Liên tỉnh lại, hiện tại, cô ta đã tỉnh, cô cũng có thể đi rồi".
Cho dù lúc ở phòng bệnh đã nghe được Tần Thanh Miểu nói nhưng lời đả thương người như vậy, nhưng giờ khắc này nghe nàng nói như thế, Cố Úc Diễm vẫn lập tức không biết làm sao, chỉ chôn chân đứng đó suy nghĩ rằng nàng vẫn thực là một nữ nhân ôn nhu, không thể hô hấp nổi ngực cũng bị đâm đến quặn đau, mà cổ họng như có cái gì chặn đứng.
"Tôi cũng không phải là loại người keo kiệt, nếu Mục Hề Liên còn cần theo dõi thêm, tôi sẽ tiếp tục chi tiền".
"Còn nữa.... Cô hiện tại cũng đã biết chuyện này, cũng không chơi được nữa, thật sự không có hứng thú chơi trò chơi này nữa".

"Được rồi, cô có thể thu thập đồ đạc, dọn dẹp xong thì trực tiếp rời khỏi".
Yên lặng đứng ở nơi đó, ánh mắt chăm chằm nhìn sàn nhà, nghe âm thanh lạnh lẽo của giày cao gót tựa hồ ngày càng xa, nước mắt từng từng giọt từng giọt rơi trên sàn gỗ lưu lại dấu vết.
Cũng không biết trải qua bao lâu, toàn bộ phòng giống như chỉ có một mình Cố Úc Diễm, thân mình có chút lay động nhìn về phòng Tần Thanh Miểu,, nhưng không nhìn thấy thân ảnh để cho nàng quyến luyến kia, tại căn phòng đó quét qua một cái, tầm mắt dừng ở đôi gấu bống tựa vào cùng một chỗ ở đầu giường mà tưởng niệm, mắt có chút mơ hồ.
Nâng tay xoa xoa mắt, lại nhìn bốn phía một lần nữa, Cố Úc Diễm thở dài, cất bước trở về phòng lấy bao máy tính đặt ở góc, rời khỏi phòng, cước bộ có chút không vững đứng trước cửa thư phòng, do dự hai giây, gõ cửa, đi vào.
Sau bàn làm việc, Tần Thanh Miểu tay đang cầm bút đang viết cái gì, nghe được thanh âm nhưng đàu cũng không nâng, "Thu dọn xong thì có thể đi rồi".
"Miểu...". Hơi chần chờ, chung quy không thể nào kêu cái xưng hô nhu tình kia nữa, Cố Úc Diễm há miệng thở dốc, "Tần...Tần tiểu thư..."
Tay căng thẳng, Tần Thanh Miểu ngẩng đầu nhìn Cố Úc Diễm, ánh mắt lạnh đến nỗi làm cho thân mình người nọ run lên, ngay cả nước mắt cơ hồ cũng sắp chảy xuống, "Quần áo này....đều là chị mua....cho nên, cũng không có gì nhiều để thu dọn..."
"Cô có thể đem theo toàn bộ". Một lần nữa cúi đầu làm việc, thánh âm Tần Thanh Miễu vẫn như trước, "Cũng không có bao nhiêu tiền, hơn nữa tôi cùng không dùng"
"Vậy bỏ đi....". Khóe miệng miễn cưỡng tươi cười, Cố Úc Diễm lui ra sau, "Vậy em....không quấy rầy chị nữa...."
"Ân".
Nói là rời khỏi, nhưng bước chân vẫn bất động, Cố Úc Diễm ngây ngốc đứng ở đó, nhìn nữ nhân kia ngay cả liếc mắt nhìn mình một cái cũng không nguyện ý, rất lâu sau đó, nặng nề thở ra một hơi, rốt cục xoay người tính rời khỏi.
"Từ từ". Người vẫn trầm mặc giờ phút này lại mở miệng, Cố Úc Diễm dừng bước xoay người lại, đã thấy Tần Thanh Miểu chống cằm, ánh sáng của cây bút máy ở trong tay vẫn không ngừng di chuyển.
"Cái gì...cái gì?"
".....Không có việc gì". Dừng lại động tác xoay bút, Tần Thanh Miểu sau vài giây thì lạnh lùng phun ra mấy chữ, sau đó lại cúi đầu tựa hồ như xem văn kiện gì đó, Cố Úc Diễm há há mồm, "....Nga".
Cố Úc Diễm cuối cùng cũng đeo trên lưng cái ba lô mà cô đơn rời khỏi chỗ của Tần Thanh Miểu, từ lúc trên lưng mang cái bao kia vẫn khắc khắc kiềm chế nước mắt, nhưng từ lúc vừa bước ra khỏi nhà Tần Thanh Miểu, rốt cuộc chịu không được mà khóc nức nở.
Trong thư phòng, cây bút trong tay Tần Thanh Miểu đã sớm dừng lại, mà văn kiện ở trong mắt Tần Thanh Miểu, chính là một tờ giấy trắng, trên giấy là chữ viết hỗn loạn, mà chỉ có một chữ "Diễm" hiện lên.
Đứng dậy, từ thư phòng trở về phòng của mình, nhìn quét qua, tầm mắt dừng lại nơi hai chú gấu, bất tri bất giác, một tầng trong suốt nổi lên nơi đáy mắt.
"Tiểu Diễm....cậu đây là...". Lúc Nguyễn Minh Kỳ có thể nhìn thấy bộ dáng hồn bay phách lạc của Cố Úc Diễm, đã là sớm chạng vạng.
Ánh tịch dương đỏ chói của bầu trời chiếu vào bên ngoài phòng bệnh, ánh lên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Cố Úc Diễm, đôi mắt luôn luôn lóe sáng như nước giừ đây lại thiếu đi cái linh quang của ngày xưa, hai cái ba lô trên lại làm cho tấm lưng thêm gầy yếu, Nguyễn Minh Kỳ bất khả tư nghị nhìn nàng, Mục Hề Liên dựa vào giường bệnh nhìn nàng, cái mũi đau xót, vươn hai tay, "Tiểu Diễm, lại đây".
Buông túi ra, yên lăng nhìn Mục Hề Liên đang ở trên giường ôn nhu nhìn mình, Cố Úc Diễm nhắm mắt đi qua, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn chui vào lòng Mục Hề Liên, nước mắt một chút lại một chút dần thầm ướt ý phục mỏng manh trên người nàng, "Liên tỷ tỷ..."
"Đừng khóc nga, Tiểu Diễm ngoan...". Đối với Mục Hề Liên mà nói, trừ bỏ mẹ, thế giới này không có người nào quan trọng hơn Cố Úc Diễm, từ khi hôn mê tỉnh lại nghe Nguyễn Minh Kỳ kể lại, liền hiểu được nhất định là Cố Úc Diễm đã nghe thấy cái gì, nhìn buổi chiều hôm ấy không có đeo ba lô mà nay lại cư nhiên lại đeo trên vai, làm sao còn không hiểu được là đã xảy ra chuyện gì.
Trong lòng âm thầm mắng Tần Thanh Miểu vỗ nhẹ lưng Cố Úc Diễm, Mục Hề Liên lại nổi lên áy náy.
Nếu không phải bởi vì chuyện của nàng, Cố Úc Diễm làm sao lại ủy khuất chính mình mà đi theo Tần Thanh Miểu, thì làm sao mà yêu thương Tần Thanh Miểu?
Siết chặt thắt lưng Mục Hề Liên, hai ngày bị đả kích cùng với việc bị Tần Thanh Miểu đuổi đi, Cố Úc Diễm nghẹn ngào, chịu không nổi, "Nhưng em vẫn còn thích cô ấy....làm sao bây giờ?"

Chương 56

Sau khi Mục Hề Liên xuất viện, dựa vào văn bằng và các loại giấy chứng nhận, hơn nữa trước khi gặp tai nạn đã có vài năm kinh nghiệm làm việc, nên rất nhanh đã tìm lại được việc làm, lương so với trước kia còn nhiều hơn.
Mục Hề Liên nhìn Cố Úc Diễm mỗi khi ở chỗ mình thì luôn luôn ngẩn người, lại nghe Nguyễn Minh Kỳ nói ở trường học cũng như thế, lo lắng, sau khi thuê phòng, việc làm đầu tiên là nói Cố Úc Diễm qua ở với mình.
"Không cần đâu, ở trường vẫn hơn". Cố Úc Diễm lắc đầu, khóe miệng miễn cưỡng tươi cười, " Vài ngày nữa thì khai giảng, cũng nên hảo hảo đọc sách".
Dù sao cũng đã lên năm ba, không giống với hai năm trước đây, cũng nên chú ý nhiều hơn.
"Nhưng mà...". Trong lòng biết rằng Cố Úc Diễm vẫn còn nhớ thương Tần Thanh Miểu, nhưng Mục Hề Liên không thể bỏ mặc nàng được, nghĩ tới nên khuyên như thế nào mới tốt, Cố Úc Diễm lại trực tiếp đánh gãy lời nàng, "Thật sự không có việc gì, chị yên tâm đi Liên tỷ tỷ, em không phải là tiểu hài tử".
Lúc ca ca và Liên tỷ tỷ xảy ra chuyện, nàng đều có thể chống đỡ được, nay....chẳng qua chỉ là thất tình mà thôi, nàng làm sao lại mang bộ dạng muốn sống muốn chết đây?
Nghĩ như thế, Cố Úc Diễm sau ngày đó cũng không khóc nữa, đại đa số thời gian đều cố gắng tìm một việc gì đó để dời đi lực chú ý, mấy ngày nay lại tiếp tục đi phát tờ rơi, lại bắt đầu cái công việc dưới ánh năng chói chang này.
"Được rồi....". Hiểu rõ con người Cố Úc Diễm, Mục Hề Liên chung quy chỉ có thể thở dài, cũng không miễn cưỡng nàng nữa, nâng tay sờ cái đầu đã nhiều tóc hơn, " Vậy em cũng không cần phải đi phát tờ rơi".
Mới phát có mấy ngày, làn da nguyên bản trắng nõn nay đã đen đi rất nhiều, thoạt nhìn lại càng gầy yếu hơn so với trước kia, thật sự là làm cho người ta đau lòng.
"Không được". Cố chấp lắc đầu, Cố Úc Diễm nhìn thẳng nàng, "Việc này kỳ thực không vất vả"
Nói xong, quay đầu đi nơi khác, cũng không nhìn Mục Hề Liên nữa, thanh âm ngày càng ảm đạm, "Hơn nữa, có chuyện làm, tốt lắm".
"Tiểu Diễm....". Mục Hề Liên sao lại không nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng, sờ sờ đầu nàng, lại càng thêm đau lòng, cũng càng thêm hận nữ nhân hại Cố Úc Diễm ra thế này.
Nhưng là, cho dù hận thì có thể làm gì được đây? Cho dù công việc của nàng bây giờ so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn kém hơn so với Tần Thanh Miểu.
"Hắc hắc, chờ em tốt nghiệp, em với chị cùng nhau phụng dưỡng ông bà ngoại, và Mục a di nữa". Lộ ra khuôn mặt tươi cười, rõ ràng chỉ là muốn an ủi nàng, nhưng bộ dáng đó của Cố Úc Diễm chỉ là cho Mục Hề Liên càng nhịn không được, kéo nàng vào lòng, "Tiểu Diễm, không nên gánh vác nhiều như vậy".
"Không sao, không mệt mỏi chút nào".Lắc đầu, tránh khỏi lòng nàng, Cố Úc Diễm cúi thấp đầu, "Chẳng qua chỉ là thất tình mà thôi, em không sao".
"Tiểu Diễm..."
"Em nghĩ thông suốt rồi, cho nên, Liên tỷ tỷ yên tâm đi".
"....Ân".
Sau khi khai giảng, năm ba quả nhiên là chương trình học quả là hơn rất nhiều so với năm hai, Cố Úc Diễm lại càng trở nên bận rộn.
Quan hệ giữa Thiệu Vân Phỉ ( là cái người mà nói xấu Cố Úc Diễm ở ấy chương đầu, nếu không nhớ có thể xem lại) và Cố Úc Diễm ngay từ đầu ở mức độ ôn hòa, nhưng sau khi hóa giải hiểu lầm, thì người lại càng tốt hơn so với trước kia, đặc biệt là khi Cố Úc Diễm trở về ký túc xá, cơm trưa cơm chiều căn bản là đều ăn tại trường, Thiệu Vân Phỉ luôn thích đi theo Cố Úc Diễm.
"Ngạch, chỉ là phát tờ rơi thôi, cậu đi theo làm chi a?". Sau khi khai giảng thì cuộc sống cũng lu bù lên, tuy nói là muốn làm cho mình bận rộn, nhưng cũng muốn mình trưởng thành để ông bà ngoại và Mục Hề Liên không phải lo lắng nữa, Cố Úc Diễm khôi phục lại bộ dáng bình thường, rất ít ngẩn người thất thần, nhưng thời điểm nhíu mày ngày càng nhiều, mà nụ cười tươi lại càng khó gặp được, đa số thời điểm chỉ là đạm đạm cười, nhưng trong mắt lại không có nửa ý cười.
"Sao cậu nghiêm túc vậy a?". Thiệu Vân Phỉ tính ra thì hơn Cố Úc Diễm một tuổi, mà lúc này lại một bộ dáng phụng phịu, trong khoảng thời gian này cùng nàng tiếp xúc thân mật không ít lần nên trực tiếp vươn tay nắm hai má Cố Úc Diễm, " Mình chỉ muốn đi theo cậu để lấy kiến thức thôi".
Nhà giàu, thường xuyên có xe đưa đón, nên Thiệu Vân Phỉ chưa bao giờ phải vì tiền bạc mà buồn rầu, cũng chưa từng đi làm thêm, mấy ngày nay nhìn thấy Cố Úc Diễm trừ đi học thì thời gian rảnh đều đi phát tờ rơi, lập tức liền cảm thấy hứng thú, quấn quít muốn đi theo.
"Không được". Lắc đầu, Cố Úc Diễm rất kiên quyết, "Mình là đi làm, không phải đi chơi".
"Ai nha, cậu như thế nào lại đáng ghét như vậy a!". Thu lại bàn tay, Thiệu Vân Phỉ quệt miệng, " Mình còn có thể giúp cậu phát, giảm bớt công việc cho cậu, đại ngốc tử".
"Dù sao cũng không được". Cố Úc Diễm đối với chuyện này không chút nào để ý, lấy túi rời khỏi ký túc xá, đi tới của thì xoay người liếc người chuẩn bị đuổi theo một cái, "Không được đi theo mình".
"Bổn tiểu thư muốn đi đâu còn cần đến sự cho phép của cậu sao?". Thiệu Vân Phỉ rất bất mãn trừng mắt, "Quỷ hẹp hòi!".
Nhún nhún vai, xoay người đi ra, lúc xuống lầu thì gặp Nguyễn Minh Kỳ trở về, lập tức bị chặn lại, Cố Úc Diễm bất đắc dĩ, "Minh Kỳ..."
"Không được đi".
"Minh Kỳ...". Cố Úc Diễm, "Như thế nào mà cả cậu và Liên tỷ tỷ đều như vậy a..."
Hai người đều tìm trăm phương ngàn kế không cho nàng đi làm thêm....Nhưng hiện tại nàng muốn mình có việc làm thêm để không cho mình thời gian rảnh mà nghĩ mấy chuyện không đâu a. Tuy lương Mục Hề Liên cao hơn một ít so với ca ca, nhưng còn phải gửi về cho Mục a di ở quê, còn thường xuyên cho ông bà ngoại, vốn đã rất vất vả rồi, làm thế nào lại đưa gánh nặng tiền sinh hoạt phí của nàng lên vai của Liên tỷ tỷ nữa a?
"Cậu rất gầy a". Nguyễn Minh Kỳ xem thường, đánh giá mái tóc đã dài ra nhưng cũng không đi cắt, làn da rõ ràng là đen đi rất nhiều, nhưng lại gầy thành như vậy, không khỏi đau đầu, "Cậu giống y hệt với người Châu Phi đi chạy nạn vậy".
Vừa đen vừa gầy, mà mái tóc bởi vì dài ra nên thoạt nhìn có chút lộn xộn.
"Mình nào có đen như người Châu Phi a....". Đối với lời nói chua ngoa của bạn tốt rất bất đắc dĩ, Cố Úc Diễm lui vài bước, nắm thật chặt ba lô lách qua bên cạnh, " Mình muốn đi phát tờ rơi, đừng cản trở mình nữa".
Hí mắt, Nguyễn Minh Kỳ nhìn người kia đã đi gần xuống lầu, rất nhanh nhảy xuống hai bước, thân thủ nắm lỗ tai nàng, " Cậu có biết hay không, Liên tỷ tỷ bởi vì lo lắng cho cậu mà không có đêm nào ngủ ngon a, đồ ngu ngốc này!".
Cước bộ bị kiềm hãm, Cố Úc Diễm xoay người nhìn nàng, "Ngủ không đươc?"
"Ân, mình ở chỗ nàng nhìn thấy thuốc an thân". Nguyễn Minh Kỳ nhăn mi, "Cậu cho là cậu như vậy là có thể làm cho chị ấy yên tâm sao? Đến mình nhìn còn thấy chướng mắt, nói chi đến chị ấy".
"Mình...". Nghĩ đến mình tựa hồ vài ngày nay không nhìn thấy Mục Hề Liên, Cố Úc Diễm nhất thời nổi lên áy này, chần chờ vài giây, "Vậy chờ mình phát tờ rơi xong thì sẽ đi tìm chị ấy".
"Cố Úc Diễm!".
"Ai nha, không kịp rồi, mình đi trước!". Thấy Nguyễn Minh Kỳ tức giận, Cố Úc Diễm vội vàng chạy xuống lầu, lúc chạy còn không quên phất phất tay, "Mình nào có như vậy, cậu suy nghĩ nhiều quá rồi!".
Đợi cho đến khi ngồi vào xe bus đi vào thành phố, Cố Úc Diễm mới tựa vào cửa sổ, mê hoặc nhìn ngã tư đường lui tới nào người nào xe, sâu kín thở dài.
Nàng rõ ràng biết được...cuộc sống không chỉ có tình yêu.
Lúc vừa mới rời khỏi...Tần Thanh Miểu, quả thật là có cảm giác thống khổ, ngay tại môt ngày đêm ấy, nàng đã trải nghiệm được cái loại cảm giác tê liệt tâm phế như trong tiểu thuyết rồi,
Nhưng sau cơn đau, qua cơn khổ sở, lệ cũng đã rơi, thì phải làm như thế nào?
Nàng còn có ông bà ngoại, còn có Mục Hề Liên, còn Nguyễn Minh Kỳ...họ đều là những người quan trọng của nàng trong cuộc đời này, nàng làm sao mà có thể bởi vì thất tình, lại nhẫn tâm khiến bọn họ lo lắng?
Huống chi, thời gian cũng sẽ không vì thất tình mà ngừng trôi, nếu chỉ chịu một chút đã kích liền suy sút, sợ nếu Tần Thanh Miểu biết được, lại sẽ dùng cái loại ánh mắt trào phúng kia nhìn nàng, lạnh lùng nói nàng không có tiền đồ.
Bất tri bất giác lại nghĩ tới Tần Thanh Miểu nữa, nâng tay nhẹ chạm vào của sổ thủy tinh, đầu ngón tay nhịn không được ở trên cửa viết xuống một chữ "thủy".
Lúc xe dừng lại ở trạm, Cố Úc Diễm nhảy xuống xe, nắm thật chặt cái ba lô đựng tờ rơi của công ty chạy chậm, chạy đến chỗ phát truyền đơn, cũng lập tức chôn chân tại chỗ.
Lúc trước, cũng có vài lần đi tìm Tần Thanh Miểu, lên xe bus, xe cũng đều dừng ở ngã tư đường này, ngay tại chỗ tập đoàn Tần thị.
"Em...có thể đổi chỗ khác không?". Hơi do dự, nhưng vẫn hướng người phụ trách xin ý kiến, Cố Úc Diễm nhíu mày lại, không biết nên giải thích hành vi của mình thế nào.
"Nơi này cũng không tệ lắm đâu a". Người phụ trách có chút không hiểu, nhìn nhìn chung quanh cũng có vài người đang phát tờ rơi, kéo Cố Úc Diễm đến bên cạnh, "Ở đây người qua lại rất nhiều, em rất nhanh là có thể phát xong".
"Em...". Rõ ràng có thể nhìn thấy hảo ý trong mắt của nữ nhân chừng 40 tuổi kia, Cố Úc Diễm thêm một trận do dự, cuối cũng vẫn gật gật đầu, "Ân, cảm ơn".
Cầm tờ rơi lại chỗ bến xe đã rất quen thuộc kia, Cố Úc Diễm ngửa đầu một cái, sâu kín thở dài.
Lúc này, Miểu....Tần Thanh Miểu hẳn là vẫn còn đang làm việc, cho nên....hẳn là không có việc gì đâu....
Hơn nữa, cho dù có gặp mặt, nữ nhân lanh băng kia, ắt hẳn cũng chỉ xem nàng như người qua đường mà thôi, phải không? 

========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna