Google.com.vn Đọc truyện Online

2/7/18

Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại Nhân (Bằng Y Úy Ngã) - Tập 39 + 40

Đăng bởi Ngân Giang | 2/7/18 | 0 nhận xét

Chương 39

Vạn Quyền phất tay cho Triệu Mạt Thương đi về trước, lúc này mới giống như được giải thoát ngã ngồi trên ghế.
Chương Vận run run đứng ở kia, sau một lúc lâu mới mở miệng nói, “Trưởng phòng………Làm sao bây giờ?”
“Làm sao bây giờ?” Vạn Quyền giận dữ nói, nhìn Chương Vận, “Con mẹ nó, cậu gây ra chuyện như vậy, hiện tại ngay cả Lương kiểm sát trưởng cũng đã bị kinh động, tôi làm sao quản được chuyện của cậu…….”
“Trưởng………….Trưởng phòng……..” Chương Vận cầu xin nhìn Vạn Quyền, “Trưởng phòng, cứu tôi…….”
“Cút đi.” Thanh âm Vạn Quyền lạnh lùng, “Không nên thân thiết như vậy!”
“Trưởng phòng…….” Chương Vận đang muốn tiếp tục cầu tình, Vạn Quyền dùng sức đập mạnh vào cái bàn, “Tôi nói cậu cút đi.”
“Dạ………..Dạ……….” 
Triệu Mạt Thương từ văn phòng của trưởng phòng đi ra sau, trên đường đi đều đang tự hỏi vì cái gì Lương kiểm sát trưởng bỗng nhiên xuất hiện còn nói ra một tràng lời nói rõ ràng là đang thiên vị cô, rốt cuộc là có chuyện gì?
Thương Mặc thấy Triệu Mạt Thương đi vào, vội vàng đứng lên, nhìn cô, “Đã đến giờ tan tầm.”
Hai người hai trong phòng đã đi rồi.
Triệu Mạt Thương đi vào văn phòng, nhìn bộ dáng của Thương Mặc, thở dài, “Mặc đó, như thế nào lại xúc động như vậy?”
“Bà ta đánh em, tôi không thích.” Thương Mặc đôi mắt hạ xuống, “Tôi biết đã làm cho em gặp phiền toái rồi.”
“Không phải vấn đề này a……….” Triệu Mạt Thương đi đến trước mặt nàng, nhẹ nhàng kéo tay nàng qua, “Em biết Mặc đau lòng em, em chỉ sợ Mặc gặp chuyện không may thôi…………..”
Thương Mặc ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Triệu Mạt Thương, “Em không trách tôi làm cho em gặp phiền toái sao?”
“A, em sẽ giải quyết…….” Triệu Mạt Thương thấy nàng lúc này khôi phục lại bộ dáng vô tội, nhịn không được chính là một trận tâm động, tiện tay xoa xoa cái mũi của nàng, “Mặc đó, không biết như thế nào lại kiêu ngạo đến như vậy.”
Thương Mặc vừa mới như lúc nãy, thật sự dọa đến cô.
Thương Mặc nghe vậy ngẩn ngơ một hồi lâu, nắm chặt tay cô, “Chúng ta đi ăn cơm được không?”
Nàng chuẩn bị cho Triệu Mạt Thương bất ngờ.
“Được.” Triệu Mạt Thương đã quyết tâm chính mình sẽ xử lý chuyện này, cũng không cùng Thương Mặc dây dưa nhiều nữa.
Bất quá, cô cũng muốn dạy Thương Mặc một chút.
Như thế nào có thể xúc động như vậy, còn kiêu ngạo như vậy.
Nghĩ đến đó, Triệu Mạt Thương nhìn thoáng qua tay đang nắm chặt tay cô, hơi hơi nhíu mi lại.
Bộ dáng lúc nãy của Thương Mặc, thật sự là cực kỳ giống một người ăn chơi trác táng.
Chẳng lẽ Thương Mặc cũng có một bộ mặt như vậy, có phải vì gia thế của nàng?
Nắm tay của Triệu Mạt Thương, trên mặt Thương Mặc mang theo ý cười, trong lòng lại một trận không yên.
Nàng vừa mới xúc động, tựa hồ đem bộ dáng ở hắc đạo của chính mình bại lộ trước mặt Triệu Mạt Thương.
Tuy rằng nàng đã muốn thật cố gắng khống chế chính mình, nhưng là chính mình như vậy, vẫn là có chút dọa đến nữ nhân bên cạnh đi.
Thương Mặc dẫn Triệu Mạt Thương đi đến trước cửa một nhà hàng tây, dừng lại, xoay người nhìn Triệu Mạt Thương, “Ở đây.”
“Sao?” Triệu Mạt Thương nhìn nhà hàng Tây trước mặt, là một nhà hàng khá nổi tiếng ở thành phố X, lắc đầu, “Mặc vẫn còn là sinh viên đó.”
“Tôi có tiền của riêng mình.” Thương Mặc thật sự nhìn cô, “Tôi chính mình kiếm tiền, không phải xài tiền của gia đình đưa cho.
Thanh Long Bang ở hiện tại, cho dù là chuyện ở hắc đạo, hay chuyện bạch đạo, có tám phần là ở khống chế của chính mình, mỗi ngày số tiền đưa đến tài khoản của nàng không biết là bao nhiêu tiền.
Đương nhiên, không phải tất cả đều là tiền của nàng, chẳng qua việc ở hắc đạo, các công ty nàng đều có cổ phần, hơn nữa còn là quản lý của một vài công ty, nàng cũng có tiền lương, không phải bởi vì nàng là Thiếu chủ mà có thể lấy tiền của công ty.
“Tiền của Mặc kiếm?” Triệu Mạt Thương rõ ràng sửng sốt một chút, nhìn Thương Mặc, “Mặc đi làm?”
“Sao……..A, xem như vậy đi.” Thương Mặc gật đầu, “Cho nên, tôi không có lãng phí tiền!”
“Vậy càng không thể tới nơi này.” Triệu Mạt Thương lôi kéo tay của Thương Mặc tính đi khỏi, “Mặc đã vất vả đi làm kiếm tiền, như thế nào có thể dùng tùy tiện như vậy.”
Nữ nhân này……….
Thương Mặc nhìn Triệu Mạt Thương, hơi hơi có chút bất đắc dĩ, nhưng cảm động nhiều hơn.
Tựa hồ, Triệu Mạt Thương lúc nào cũng vì nàng mà suy nghĩ.
Vừa mới vừa rồi, rõ ràng là nàng xúc động làm phiền hà tới cô, cô cũng không để ý, ngược lại còn lo lắng cho chính bản thân của mình có phải hay không sẽ gặp chuyện không may.
Thương Mặc cực lực khắc chế chính mình, không cho chính mình ngay tại nơi này ôm Triệu Mạt Thương, gắt gao lôi kéo Triệu Mạt Thương không chịu động, “Một lần nay thôi được không?”
Triệu Mạt Thương trở lại nhìn nàng vài giây, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, “Được rồi.”
“Hắc hắc…………” Thương Mặc lôi kéo tay của Triệu Mạt Thương đẩy cửa vào nhà hàng Tây, bên trong không có một bóng người.
“Gì?” Triệu Mạt Thương có chút kinh ngạc nhìn xung quanh một vòng, nhíu mi lại, “Bây giờ là giữa trưa sao không có ai đi ăn cơm?”
“Sao, có khả năng sợ đắt đi.” Thương Mặc tùy tiện tìm cái lý do nói, “Chúng ta ngồi đâu đây?”
“Phải không?” Triệu Mạt Thương khó hiểu suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng lắc đầu, “Quên đi, tùy tiện đi.”
“Ừhm, ngồi ở đây được lắm.” Thương Mặc kéo cô ngồi xuống, một người phục vụ liền lập tức lại đây đưa thực đơn cho cô.
Triệu Mạt Thương cầm lấy thực đơn, quét mắt nhìn giá cả, chọn cái tiện nghi nhất liền bất động.
Cô là thấy rõ ràng, Thương Mặc hôm nay muốn trả tiền, phỏng chừng cô muốn tiếp tục giành trả cũng không được.
Nhưng là cô vẫn nghĩ rằng Thương Mặc vẫn chưa chính thức làm việc, có thể không cần tiêu tiền thì tận lực không cần tiêu như vậy thì rất tốt.
Thương Mặc nhẹ nhàng nhíu mi lại, lấy thực đơn chọn vài món, sau đó đưa cho nhân viên phục vụ.
“Thương Mặc!” Triệu Mạt Thương kêu Thương Mặc một tiếng, “Mặc………..”
“Lần trước tại nhà hàng kia, em cũng chọn vài món đó, đúng không?” Thương Mặc không chút nào để ý tới trên mặt cô đầy vẻ trách cứ, nhấc cằm lên nhìn cô, “Tôi gọi có đúng không?”
“Mặc………..” Triệu Mạt Thương thế này mới phản ứng lại, đôi mắt tràn đầy cảm động, “Mặc lần trước……”
“Tôi có để ý em gọi món ăn nha….” Thương Mặc nhìn cô, “Còn có, tôi đi làm kỳ thực là làm trong công ty của nhà, nên tiền lương rất nhiều.”
Triệu Mạt Thương nghe vậy nhăn lại mi.
“Tôi mỗi ngày đều xử lý rất nhiều chuyện.” Thương Mặc nhìn cô nhíu mày, liền lập tức ngoan ngoãn giải thích, “Có đôi khi nửa đêm còn phải xem tư liệu, không phải là không làm mà có lương nha.”
“Đứa ngốc………” Triệu Mạt Thương sao không biết vì cái gì Thương Mặc đối với mình giải thích, lấy tay nắm lên bàn tay đang đặt trên bàn của nàng, “Em không có trách Mặc, chính là cảm thấy không nhất thiết phải tiêu nhiều tiền như vậy.”
“Tôi biết.” Thương Mặc nắm lấy tay cô, mười ngón nắm chặt, “Lần này thôi được không?”
“Mặc đã dẫn em đến đây em còn nói không tốt sao?” Triệu Mạt Thương buồn cười nhìn nàng, Thương Mặc ngây ngốc cười cười, chỉ là nhìn nàng không nói lời nào.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, không khí ngày càng ái muội, đôi mắt của Thương Mặc cũng tràn đầy lửa nóng.
“Xin chào, đây là phần beefsteak của chị.” Nhân viên phục vụ đem thức ăn để lên trên bàn, vì hai người đặt khăn tay, đợi cho tất cả đều làm xong, Thương Mặc bỗng nhiên đứng lên, “Tôi đi nhà vệ sinh một lát.”
“Ừ.” Triệu Mạt Thương ôn nhu cười cười, nhìn hành động của nàng chạy đến nhà vệ sinh, lần đầu tiên đối với gia thế của Thương Mặc có một chút hiếu kỳ.
Là gia đình như thế nào, mới có thể bồi dưỡng ra được đứa nhỏ như vậy?
“Thương của Hướng Thương, Mặc của Thủy Mặc, tĩnh hậu tin lành.”
Trong đầu vọng lên tiếng nói kiêu ngạo đầy khí phách của Thương Mặc, ánh mắt Triệu Mạt Thương có chút mê mang, nhìn chằm chằm miếng thịt bò trên bàn xuất thần.
Thương Mặc ôm một bó hoa hồng đi ra, đi đến bên cạnh Triệu Mạt Thương, đang muốn kêu cô, lại thấy cô dường như đang suy nghĩ cái gì thất thần.
Đứng yên tại chỗ không có kêu Triệu Mạt Thương, Thương Mặc trầm tư vài giây, phất tay ý bảo nhân viên phục vụ đang giúp mình đẩy cái bàn cùng với dàn nhạc violin lui ra, thế này mới hít thật sâu một hơi, đem bó hoa đưa đến trước mặt Triệu Mạt Thương.
Vốn dự định sẽ có một cái bánh ngọt thật lớn cùng với dàn nhạc, nhưng là………
Hiển nhiên chắc là Triệu Mạt Thương không thích nàng lãng phí tiền đi, vẫn là quên đi thôi.
Một bó hoa hồng lớn bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt của chính mình, Triệu Mạt Thương kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Thương Mặc, thế này mới phục hồi lại tinh thần, tiếp nhận hoa, “Cảm ơn.”
Haizzzzz, đúng là nữ nhân không có tình thú.
Thương Mặc âm thầm ở trong lòng nghĩ, ngồi vào đối diện Triệu Mạt Thương, nhức đầu, “Em không thích hoa hồng sao?”
“Sao……” Triệu Mạt Thương đem hoa để sang một bên, nghe được lời nói của Thương Mặc, lắc đầu, “Thích.”
Bỗng nhiên như vậy có một bó hoa xuất hiện trước mặt mình, thật đúng là làm cho cô có chút ngạc nhiên.
Bất quá ngạc nhiên cũng chỉ là chuyện của vài giây, đối với cô mà nói này nọ thật sự là……….
Chắc là cô đã qua cái tuổi kia rồi…..
Đôi mắt Thương Mặc nhíu lại, rất nhanh lộ ra nụ cười, “Thích là tốt rồi.”
“Thương Mặc, về sau không cần………..” Triệu Mạt Thương đang tự hỏi, cuối cùng vẫn là cùng Thương Mặc nói ra ý nghĩ của chính mình.
“Lãng phí tiền.” Thương Mặc tiếp theo lời của cô nói, “Phải không?”
“Ừhm.” Triệu Mạt Thương nhìn nàng, “Mặc có tâm ý là được rồi.”
“Ừ.” Thương Mặc gật gật đầu, “Được.”
“Ha ha…….Ăn cơm đi.” Triệu Mạt Thương ôn nhu nói, “Miếng thị bò lần này không có nước hương thảo, phải ăn hết đó.”
“Được.” Thương Mặc thật ngoan gật đầu, cúi đầu cắt thịt bò.
Kỳ thật mấy chuyện lãng mạn lãng phí này, là lúc trước khi hẹn hò cùng với Phó Quân thì hình thành thói quen đó.
Gia đình Phó Quân là một gia đình thật giàu có, từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh đầy đủ, ở phương diện cuộc sống đương nhiên yêu cầu cũng rất cao.
Mà kỳ thực Thương Mặc không phải là người cực kỳ so đo.
Tuy rằng Thương Thần Nho yêu thương nàng, nhưng cũng không nuông chiều nàng. Đương nhiên, ngày thường cũng cho Thương Mặc rất nhiều tiền tiêu vặt, chính là Thương Mặc trừ khi có chuyện tất yếu, mới sử dụng tiền này.
Đối với nàng mà nói, đồ đạc trong nhà này nọ đều có, nàng không cần mua.
Về vấn đề quần áo, đều là Lệnh Hồ Huyên mua đưa cho nàng.
Lúc trước khi Thương Mặc chưa hẹn hò với Phó Quân, chi phiếu cùng tiền rất ít khi dùng đến, cùng với Phó Quân hẹn hò, lần đầu hẹn hò nàng liền hiểu được trung gian hẹn hò là cần lãng mạn, cho nên tiêu tiền vì Phó Quân là hiển nhiên.
Chính là hiện tại…………….
Thương Mặc phụng trộm nhìn Triệu Mạt Thương, Triệu Mạt Thương chính là thật sự ngồi cắt miếng thịt bò, trên mặt không có biểu tình gì, thoạt nhìn rất nghiêm túc.
Tựa hồ Triệu Mạt Thương không quan tâm gì, chỉ chuyên tâm ăn.
Nghĩ đến đây, Thương Mặc bỗng nhiên ngây ngô cười ra tiếng, làm cho Triệu Mạt Thương một trận tò mò, “Cười cái gì?”
“Không……….” Thương Mặc sờ sờ cái mũi, ra vẻ đứng đắn, “Ăn không nói ngủ không nói, ăn cơm.”
“Ha ha….Mặc nha……..” Triệu Mạt Thương nhịn không được vuốt vuốt cái mũi của nàng, “Tiểu hài tử chính là tiểu hài tử, giả thành thục làm gì, vừa mới vừa rồi còn kiêu ngạo.”
“Chậc…….” Thương Mặc nghe nói như thế, không có ý cười, ngẩng đầu nhìn Triệu Mạt Thương, chần chờ vài giây, “Vừa mới nãy, em có hay không thực chán ghét tôi?”

Chương 40

“Vì cái gì nói như vậy?” Triệu Mạt Thương cầm khăn tay nhẹ nhàng lau lau khóe miệng, “Sao em có thể chán ghét Mặc?”
“Nhưng là……..Tôi vừa mới………” Thương Mặc có chút do dự, không yên nói, “Tôi vừa mới đả thương nữ nhân kia, em không cảm thấy tôi thật xấu xa, lại còn quá phận nữa sao?”
“Rất xấu, quá phận ư?” Khóe môi Triệu Mạt Thương hiện lên một chút tươi cười, “Như thế nào lại nghĩ về chính mình như vậy, Mặc đúng là ngốc mà!”
“Ngạch………..” Thương Mặc vò vò đầu, “Không phải em rất ghét những tội ác sao?”
“Ghét những tội ác…….Cái đó cũng phải nhìn đối tượng a……” Triệu Mạt Thương buồn cười nhìn nàng, “Hơn nữa vừa rồi Mặc mới làm cái gì ác sao? Nếu bà ta không đánh em trước, Mặc sẽ ra tay sao?”
“Cái này………..”
“Nói đến chuyện này……….” Triệu Mạt Thương rũ rũ tóc dài, “Em còn chưa nói Mặc đó, đúng là ngốc mà, đánh người còn đánh ở chỗ đông người như vậy, người ta nói tố cáo liền ngay lập tức nói tên của mình, Mặc sẽ gặp rắc rối đấy, có biết không?”
Triệu Mạt Thương càng nói càng tức giận, không khỏi lấy tay đánh sau ót Thương Mặc, “Ngu ngốc!”
Thái dương của Thương Mặc có vài giọt mồ hôi, nhìn chằm chằm mặt của Triệu Mạt Thương, ngây ngốc ngồi một câu cũng không nói nên lời.
Triệu Mạt Thương thấy nàng như thế, ánh mắt nhu hòa một ít, “Về sau không được xúc động như vậy nữa.”
Sờ sờ đầu cười mỉa, Thương Mặc nghĩ nghĩ nói, “Vậy………Em về sau không được để bị khi dễ nữa.”
“Được……..” Triệu Mạt Thương cười đáp ứng, tiếp theo dường như nhớ tới cái gì, “Thương Mặc, ba mẹ của Mặc làm cái gì?”
Vẫn là có chút ngạc nhiên một gia đình như thế nào có thể tài năng dạy dỗ được một người như Thương Mặc.
“À, Ba là Chủ tịch của một công ty, còn mẹ……….” Thương Mặc dừng một chút nói, “Khi tôi mười tuổi, mẹ đã mất rồi………”
Thương Mặc tựa hồ thực tự nhiên nói xong,tay làm như lơ đãng sờ sờ máy trợ thính bên tai trái, vẻ mặt thản nhiên, thấy không rõ cảm xúc.
Triệu Mạt Thương tâm tê rần,nắm lấy tay của Thương Mặc, “Thực xin lỗi.”
“Xin lỗi làm gì chỉ là nói sự thật thôi mà.” Thương Mặc lắc đầu, “Qua đời chính là qua đời, em cũng không biết. Huống chi, nhắc tới chuyện này cũng không có gì.”
“Mặc, lại bắt đầu nữa rồi” Triệu Mạt Thương nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng.
“Sao?” Không rõ cho nên nhìn cô, Thương Mặc bị cô nhìn có chút mất tự nhiên, lại vẫn là nhìn thẳng ánh mắt của cô.
“Mặc luôn như vậy, lúc nào cũng tự ngụy trang chính mình.” Triệu Mạt Thương đau lòng nắm chặt tay của nàng, “Vui vẻ thì vui vẻ, đau buồn liền đau buồn, ở trước mặt của em đừng có giả bộ ngụy trang được không?”
Thật vất vả mới làm cho Thương Mặc không giống như lúc trước luôn lộ ra cái vẻ tươi cười cô nhìn thấy thật giả dối, nụ cười thật chán ghét, hiện tại cư nhiên lại bắt đầu.
Ngụy trang?
Thương Mặc không tự giác lấy tay sờ sờ mặt, xấu hổ cười cười, “Ừhm”
Triệu Mạt Thương thở dài, cười đến thực miễn cưỡng, bất quá so với lúc trước cười giả tạo thì vẫn còn tốt.”
“Ngạch……….”
Uông Minh ngồi ở văn phòng, nhìn màn hình máy tính, trên mặt Thương Mặc mỗi một cái hành động, mỗi một cái vẻ mặt đều rất rõ ràng.
Lệnh Hồ Huyên nói đúng, Thiếu chủ cùng với Triệu Mạt Thương cùng một chỗ, quả nhiên so với lúc trước vui vẻ hơn rất nhiều.
Nhìn chằm chằm mặt Thương Mặc, hồi lâu, Uông Minh cuối cùng hít một tiếng, đóng máy tính lại, đứng lên lý khai.
Chỉ cần Thiếu chủ vui vẻ là được rồi.
“Thương Mặc, chờ về sau…….” Triệu Mạt Thương ngừng lại, làm như là lo lắng cái gì, Thương Mặc cũng không quấy rầy, chính là tiếp tục chờ cô nói xong.
“Chờ về sau………em dẫn Mặc trở về nhà của em, gặp ba mẹ của em…………” Triệu Mạt Thương có chút lo lắng vào đề thong thả nói, “Bất quá bọn họ……..Ah, bọn họ………Nói như thế nào đâu………….”
Có chút rối rắm cau mày, lại có chút tự hỏi “Bọn họ chắc sẽ có thái độ không tốt, Mặc đừng để ý.”
Thương Mặc ngơ ngác nhìn cô, cuối cùng nháy nháy mắt, làm như có chút gian nan nói, “Gặp………ba mẹ em?” 
“Đúng vậy………..” Triệu Mạt Thương gật gật đầu, “Không phải có câu nói sao? Trong khi hẹn hò nếu không lấy hôn nhân làm điều kiện thì đều là đùa giỡn lưu manh.”
“A?” Thương Mặc vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Triệu Mạt Thương, “Tôi là nữ nha………”
“Em biết Mặc là nữ……” Lập tức liền hiểu nàng đang suy nghĩ cái gì, Triệu Mạt Thương nhìn nàng nói, “Mặc, em là một người thật đơn giản, với em mà nói, thật sự đang hẹn hò, thì phải tính đến phải cả đời cùng một chỗ.”
Thật sự đang hẹn hò, thì phải tính đến phải cả đời cùng một chỗ sao?
Triệu Mạt Thương thở dài, bắt đầu lo lắng mình đối với Thương Mặc nói những cái này có quá sớm hay không?
Nhưng mà đối với cô mà nói, hoặc là không hẹn hò, nếu có, thì phải lấy điều kiện quen nhau bạch đầu giai lão làm trước tiên.
Nếu nhất định chia tay, thì cùng một chỗ làm gì?
Cô có thể tin tưởng rằng Thương Mặc chính là người kia cùng cô đi suốt quãng đời còn lại, như vậy cô mới có dũng khí như vậy theo đuổi.
Đối với người từ nhỏ đã bị quản giáo thật nghiêm, cô tự nhiên đối với cảm tình như vậy cũng có chút sợ hãi.
Huống chi ba mẹ của cô lại là những người cực kỳ cổ hủ, chỉ sợ càng không thể chấp nhận chuyện nữ nhân thích nữ nhân.
Chính là thích đó là thích, cô tuy rằng thật sợ hãi, nhưng cũng không đi trốn tránh, lừa mình dối người.
Nếu là đã ở cùng nhau ba chữ, đương nhiên là muốn cùng nhau đối mặt hết thảy.
Có lẽ……….Thương Mặc còn nhỏ, sẽ không có chuẩn bị tốt chuyện này đi.
Thương Mặc có chút mê mang.
Cả đời cùng một chỗ sao?
Lúc trước thời điểm nàng cùng với Phó Quân hẹn hò, cũng là nghĩ cả đời cùng một chỗ, nhưng kết quả thì sao?
Hiện tại Triệu Mạt Thương nói với nàng như vậy, cô nói cả đời cùng một chỗ là điều kiện kiên quyết khi hẹn hò, nàng bỗng nhiên không biết sẽ làm cái gì bây giờ?
Thật sự có thể tin tưởng sao?
Triệu Mạt Thương bỗng nhiên nhìn Thương Mặc, thấy nàng thần sắc phức tạp, trong chốc lát rối rắm, trong chốc lát thì thống khổ, bỗng nhiên nhớ tới lời của Lệnh Hồ Huyên.
Trên người Thương Mặc từng phát sinh một chuyện tình?
Như vậy………Sẽ là chuyện gì đây?
Thương Mặc cúi đầu tự hỏi vấn đề cái gì gọi là cùng một chỗ, bỗng nhiên nhớ tới thân phận của chính mình, ngẩng đầu mạnh nhìn Triệu Mạt Thương, “Nếu……..Tôi nói là nếu………..Có một ngày em phát hiện tôi kỳ thật không phải người như em nghĩ, em sẽ như thế nào?”
“Sao?” Triệu Mạt Thương kỳ quái nói, “Mặc không phải người như em nghĩ như vậy? Đó là cái dạng gì?”
Thương Mặc ở trước mặt cô không phải đã muốn thật chân thực sao?
Cô rõ ràng có thể cảm giác được nha.
Tay cầm xoay xoay cái dĩa đựng miếng thịt bò vô ý đụng trúng thịt bò, bộ dáng Thương Mặc không có chút tinh thần làm cho Triệu Mạt Thương có chút lo lắng.
“Chính là……….Kỳ thật tôi không phải là người rất có tinh thần chính nghĩa, kỳ thật tôi thực bá đạo, thực hắc ám……” Thương Mặc châm chước nên dùng từ ngữ gì để nói chính mình là Thiếu chủ của hắc bang nhưng mà không tiết lộ thân phận này, “Hơn nữa tôi cũng sẽ làm chuyện xấu………”
“Bá đạo? Hắc ám? Sẽ làm chuyện xấu?” Triệu Mạt Thương mỗi lập lại các từ, trên mặt tươi cười liền nhiều hơn một phần, cuối cùng là cười đến run rẩy cả người, “Mặc a, thật sự rất đáng yêu, như thế nào lại hình dung chính mình như vậy.”
“Tôi……..Tôi là nói sự thật…….” Thương Mặc thấy phản ứng của Triệu Mạt Thương liền không biết làm sao, vội vàng giải thích, Triệu Mạt Thương lại cười đến dữ dội.
“Mạt Thương……..” Thương Mặc thật sự không rõ vì cái gì Triệu Mạt Thương lại cười đến như vậy, vẻ mặt không hiểu nhìn cô, “Tôi……”
“Tốt lắm, em biết Mặc bá đạo, hắc ám, lại làm chuyện xấu.” Triệu Mạt Thương chịu đựng cười, “Được rồi, Thương của hướng thương, Mặc của thủy mặc, muốn đánh người, đoàn luật sư của người ta đến sẽ phụng bồi. Được, bá đạo, hắc ám, sẽ làm chuyện xấu.”
“……………” Thương Mặc trừng mắt lớn nhìn Triệu Mạt Thương bộ dáng ra vẻ đứng đắn, miệng mở ra, rồi lại đóng vào, sau đó lại thở dài.
Quên đi, chuyện này đúng thật không thể nói rõ.
Làm những chuyện xấu gì, Thanh Long Bang cũng như những hắc bang khác, chuyện xấu gì cũng đã từng làm.
Huống chi, rất nhiều thời điểm, Thanh Long Bang đều là người kiểm soát hắc đạo.
Không cần bọn họ cố sức, liền có một đại bang phái trấn giữ hắc đạo toàn quốc, mà bang phái này cũng không đi buôn lậu thuốc phiện, lại càng không nghĩ làm hành động gây rối gì.
Nếu có bang phái nào không an phận, thì đại bang phái này đi áp chế.
Thanh Long Bang quả thật thành Lương Sơn Bạc.
Chính là, thế thì thế nào, hắc bang thì vẫn là hắc bang không phải sao?
Triệu Mạt Thương thật sự có thể tiếp nhận sao?
“Nói trở lại, hôm nay bộ dáng của Mặc thật sự làm cho em hoảng sợ.” Triệu Mạt Thương xem bộ dáng cứng lưỡi của nàng, cũng biết rằng mình cười có chút quá, ngừng cười, có chút đăm chiêu nói, “Sẽ không phải Mặc thật sự là người ăn chơi trác táng đúng không? Gây họa chọc người khác tố cáo, Mặc sẽ lại một câu Thương của hướng thương, Mặc của Thủy mặc, tĩnh hậu tin lành đi.”
“Tôi…..” Thương Mặc bị Triệu Mạt Thương nói một câu im lặng, mặc đỏ tai hồng giải thích, “Không phải……….Tôi không phải là người ăn chơi trác táng……..Nhưng là tôi cũng không sợ đoàn luật sư gì gì đó, tựa như hôm nay………..”
“Tốt lắm. Nói giỡn với Mặc thôi.” Triệu Mạt Thương nhìn nàng bộ dáng hoang mang giải thích cho chính mình, lắc đầu, “Ngoan, đem miếng thịt bò ăn hết đi.”
Thương Mặc bị Triệu Mạt Thương biến thành một bộ dạng hồ đồ, lúc này làm sao có thể lại đi nghĩ xem làm sao có thể cả đời cùng một chỗ, Triệu Mạt Thương có phải hay không chán ghét nàng, cầm dao nĩa ngoan ngoãn đem miếng thịt bò kia ăn hết, sau đó mới ngẩng đầu.
Triệu Mạt Thương rút tờ khăn giấy cẩn thận giúp Thương Mặc lau miệng, sau khi lau xong còn không quên vuốt vuốt hai má Thương Mặc, “Thật ngoan.”
Mặt Thương Mặc lập tức đỏ.
Nàng giống như là……bị đùa giỡn?
Càng nghĩ càng không đúng, Thương Mặc một tay cầm tay Triệu Mạt Thương đang vỗ về nàng, đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt Triệu Mạt Thương, cúi đầu nhìn Triệu Mạt Thương.
“Sao lại nhìn em như vậy?” Triệu Mạt Thương bị nàng nhìn có chút ngượng ngùng, lại vẫn là duy trì chăm chú nhìn bộ dáng của nàng, vẻ mặt bình tĩnh, “Ăn xong rồi chúng ta đi thôi.”
Thương Mặc nhẹ nhàng nhíu mi, nhìn xuống, nhân viên phục vụ đã sớm lui ra, mà cửa sổ gần phía đường cách các nàng có chút khoảng cách.
Ra vẻ………Thực thích hợp hôn môi sao?
Hoàn cảnh ở hiện tại.

========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna