Đăng bởi Ngân Giang | 3/7/18 | 0 nhận xét
Chương 161
"Đi vào tìm bằng được hai người đó." Khuyên bảo hồi lâu cũng không thấy Triệu Mạt Thương có động tĩnh, Tào Minh Nghĩa rốt cục nhịn không được, gọi thủ hạ tới, "Bắt sống Triệu Mạt Thương, về phần Thương Mặc, giết!"
Cận Phi Hàn nhíu nhíu mày, quay đầu liếc nhìn Tào Minh Nghĩa, cũng gọi thủ hạ của mình tới, "Các ngươi cũng đi vào, tính mạng của Mạt Thương là quan trọng nhất."
"Dạ!"
Lý bí thư ở một bên nhìn hai người sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, trong mắt xẹt qua một tia trào phúng, giơ tay lên ngoắc ngoắc tay, ra hiệu người của chính mình cũng đi qua, chỉ là ánh mắt nhìn về phía thủ hạ cùng với thủ hạ có chút gật đầu, lại có vẻ thập phần âm ngoan.
Thương Mặc cầm súng lục, lẳng lặng nghe tiếng bước chân, đầu óc vô cùng thanh tỉnh, buông tay Triệu Mạt Thương ra, xuyên thấu qua một cái khe hở hướng ra ngoài nổ hai phát súng, hai người đàn ông đi tuốt ở đằng trước tức khắc ngã xuống. Quay người lại, cau mày sờ sờ băng đạn trong túi, đáy lòng Thương Mặc càng phát ra bất an, mà một chút biện pháp cũng không có.
Nàng không nghĩ tới người đến sẽ nhiều như thế, viên đạn trên tay căn bản không đủ. Trong kho hàng rất tối, tình thế phía trước hay ở biên giới bị Cận Phi Hàn ngăn chặn cũng không kém nhiều lắm, bất đồng chính là, lúc này ở bên người nàng là Triệu Mạt Thương, nàng không dám tuỳ tiện đem Triệu Mạt Thương lưu lại cùng một chỗ, mà tự nghĩ biện pháp chạy đi nhặt súng của đối phương cùng băng đạn.
Xuyên thấu qua cái khe hở đó nhắm vào người đi tới lần nữa, Thương Mặc lại bắn mấy phát súng, băng đạn sắp hết, nàng không thể làm gì khác hơn là nhìn chằm chằm bên ngoài, động tác trên tay nhanh nhẹn bắt đầu thay băng đạn. Triệu Mạt Thương ở bên cạnh thấy nàng từ trong túi quần áo móc ra băng đạn, lại nghĩ đến bên ngoài người đông thế mạnh, chợt ý thức được băng đạn của Thương Mặc sợ rằng không đủ để đối phó.
Cắn môi dưới, Triệu Mạt Thương không biết bây giờ nên làm thế nào cho phải. Cô biết Thương Mặc bố trí vẫn luôn là hướng về phía Lệ bí thư ám sát đi, không nghĩ tới sẽ có Cận Phi Hàn và Tào Minh Nghĩa liên thủ, càng không nghĩ tới hôm nay sẽ ở trên đường đi phát sinh những chuyện này. Có lẽ, cô và Thương Mặc sẽ chết ở chỗ này.
"Yên tâm." Thương Mặc nhẹ tay khẽ kéo tay Triệu Mạt Thương, "Em sẽ đưa chị đến Tòa án."
"Tiểu Đản..." Triệu Mạt Thương không thấy rõ biểu tình lúc này của Thương Mặc, nhưng có thể nghe ra kiên định trong lời nói, lầm bầm nhớ kỹ tên của nàng, thần sắc đau thương.
Cô không muốn người mình yêu vì bảo hộ mình mà xảy ra chuyện.
"Ở chỗ này ngoan ngoãn chờ em, có được hay không?" Thương Mặc hiển nhiên cũng hiểu được cứ tiếp tục như thế thực sự không được, buông tay Triệu Mạt Thương ra, hạ giọng, ôn nhu ở bên tai cô nhẹ nhàng lẩm bẩm, phảng phất giống như chỉ là nói lời tâm tình thường ngày, Triệu Mạt Thương ngửa đầu nhìn nàng, trong mắt trong suốt chớp động, Thương Mặc tuy là nhìn không thấy, thời điểm giơ tay lên xoa gò má cô, lại mò tới một mảnh ẩm ướt, ngực giống như bị búa tạ chợt nện một cái, rồi lại miễn cưỡng lộ vẻ tươi cười, "Tại sao khóc, bảo bối nhà chúng ta ngày hôm nay phải uy phong lẫm liệt mà đứng ở vị trí công tố viên..."
"Tiểu Đản...." Triệu Mạt Thương hít sâu một hơi, một cái hôn rơi vào trên môi Thương Mặc, Thương Mặc lại trên môi của cô nếm đến từng chút vị mặn, đó là mùi vị của nước mắt.
"Chị sẽ cùng em cùng một chỗ." Rời môi, Triệu Mạt Thương thối lui, "Chị chờ em."
"Được." Dùng sức gật đầu, Thương Mặc cầm súng, ra bên ngoài liếc nhìn xung quanh, dùng sức lộn một cái, lăn đến bên kia. Dưới ánh sáng mờ tối, đối phương chỉ thấy một thân ảnh hiện lên, bắn mấy phát súng không chút nào thương tổn được Thương Mặc. Thương Mặc trốn đến bên kia, sau đó liền từ trong một đống cốt thép lén lén lút lút đến gần thi thể gần nàng nhất, thời điểm sắp tới, hướng về phía người cách nàng gần nhất bắn mấy súng, ba chân bốn cẳng tiến lên lượm súng lại rơi xuống bên kia, hai tay đều cầm súng đối bên ngoài nổ súng.
Mắt thấy thủ hạ của mình lại chết bị thương mấy người, Cận Phi Hàn tức giận nắm chặt quyền, nghiến răng nghiến lợi, "Lại là hình thức này, Thương Mặc.... Đáng giận!"
Tào Minh Nghĩa ở một bên tự nhiên biết ý tứ bên trong lời của hắn, Thương Lang Bang và Cận gia đã bắt đầu hợp tác với nhau từ rất lâu trước đó, lần kia ở biên giới chặn đường Thương Mặc, hắn biết rõ, trên trăm người, dĩ nhiên bị Thương Mặc kéo dài hơn một giờ, thẳng đến khi người của Thanh Long Bang tới cứu viện. Thật tình mà nói, Thương Mặc đúng là một nhân tài hiếm có, thậm chí có thể được xưng là là một kiêu hùng* rồi.
*nhân vật trí dũng kiệt xuất.
Cũng chính vì vậy, hắn mới nhất định phải giết Thương Mặc. Mà Triệu Mạt Thương.... Nếu là phải như vậy, chỉ sợ Triệu Mạt Thương cũng phải chết.
Như vậy thực sự quá phiền toái......
Ánh mắt Tào Minh Nghĩa càng phát ra âm lãnh, nhìn chằm chằm chỗ tối tăm trong kho hàng hồi lâu, nheo mắt lại, gọi thủ hạ tới, ở bên tai một phen phân phó, thủ hạ gật đầu, lui ra. Cận Phi Hàn cũng không nghe thấy đối thủ của hắn nói gì đó, ngược lại là Lý bí thư nghe được. Tào Minh Nghĩa rõ ràng là để cho thủ hạ đi lấy lựu đạn đến.
Thương Mặc không chút nào biết rõ Tào Minh Nghĩa cư nhiên vô sỉ đến ngay cả tính mạng của Triệu Mạt Thương đều không để ý, vẫn như trước cảnh giác mà chằm chằm vào cửa kho hàng, tìm cơ hội muốn bắt bằng được Tào Minh Nghĩa hoặc là Cận Phi Hàn để cho mình cùng Triệu Mạt Thương có thể rời khỏi nơi đây.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hiện tại đã là chín giờ, khoảng cách mở phiên toà chỉ còn lại có một giờ, điện thoại di động của Triệu Mạt Thương để trong xe, chưa kịp lấy ra, mà điện thoại di động của nàng, sau khi nàng gọi điện thoại gọi người qua đây trợ giúp, lại lôi kéo Triệu Mạt Thương một đường hướng bên này chạy như điên, đã rơi ở trên đường, không còn cách nào nhặt về.
"Tào Minh Nghĩa, anh muốn làm cái gì?" Thời điểm Thương Mặc đang suy nghĩ xem nên làm cái gì bây giờ, cửa ra vào truyền đến âm thanh Cận Phi Hàn vừa giận vừa sợ hãi, Thương Mặc lén lút hướng ra ngoài nhìn lại, bạch quang chỗ tựa hồ có thể nhìn thấy Tào Minh Nghĩa đem súng chỉ vào đầu Cận Phi Hàn, "Mang theo người của anh, lui ra ngoài!"
"Anh muốn làm cái gì!" Cận Phi Hàn đã thấy được thủ hạ của Tào Minh Nghĩa cầm đồ đạc, trợn to mắt, "Ngươi điên rồi, Mạt Thương còn ở bên trong."
Tào Minh Nghĩa không chút để ý đến hắn, để cho người của mình đen hắn ra ngoài, sau đó trong lòng âm thầm tính toán một số chuyện, lại cao giọng đối với trong kho hàng nói, "Mạt Thương, ra đi, anh sẽ không làm em bị thương."
Từ trong lời nói của Cận Phi Hàn nghe ra gì đó, Thương Mặc cảm thấy run lên, đang muốn mạo hiểm nấp đi qua nhìn xem xảy ra chuyện gì, lại nghe đến giọng nói của Triệu Mạt Thương truyền đến, "Tào Minh Nghĩa, tôi có thể đi ra ngoài, nhưng mà người của anh phải bảo đảm lập tức rời đi nơi này."
Hít vào một hơi, Thương Mặc không biết Triệu Mạt Thương muốn làm cái gì, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể chuyên chú nhìn chằm chằm từ cửa kho hàng muốn thông đến chỗ Triệu Mạt Thương nơi đó phải đi qua, chỉ đợi có người tới gần liền lập tức bắn chết.
"Mạt Thương, ngươi rốt cục nói chuyện." Trong giọng nói của Tào Minh Nghĩa mang theo đắc ý, nói tiếp, "Tôi đáp ứng em, em đi ra tôi liền dẫn người rời khỏi."
"A, lời của anh tôi thực sự không thể tin được." Giọng nói của Triệu Mạt Thương nhàn nhạt, phảng phất giống như đang cùng Tào Minh Nghĩa mặt đối mặt vừa uống trà vừa nói chuyện vân đạm phong khinh, "Anh làm cho tất cả mọi người để súng xuống, tôi sẽ đi ra."
"Chậc chậc, như vậy sao được, chúng ta nếu như để súng xuống, Thương Mặc không phải như cá gặp nước rồi sao?" Tào Minh Nghĩa tiếp tục cùng Triệu Mạt Thương cò kè mặc cả, ánh mắt ý bảo thủ hạ đi vào, lại chợt cảm thấy một cây súng chỉa vào hông của hắn, nhất thời sửng sốt, quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt âm lãnh của Cận Phi Hàn, "Ta sẽ không để cho các ngươi hại Mạt Thương."
Không nghĩ tới Cận Phi Hàn lại có thể tránh thoát thủ hạ của hắn khống chế chạy qua đây, Tào Minh Nghĩa hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.
"Mạt Thương, tôi lấy tánh mạng của tôi cam đoan, em đi ra chúng ta liền rời đi nơi này." Đối với Cận Phi Hàn mà nói, giết Thương Mặc tuy trọng yếu, nhưng mà hắn càng muốn đạt được Triệu Mạt Thương, đối với trong kho hàng hô xong, Cận Phi Hàn lại đối với Lý bí thư nói, "Lý bí thư, các ngươi cũng chỉ là không muốn làm cho Mạt Thương đi tham gia mở phiên toà thôi, đúng không?"
Lý bí thư liếc mắt nhìn Tào Minh Nghĩa và Cận Phi Hàn, mặt không chút thay đổi, "Đúng vậy."
"Mạt Thương, em nghe chứ, chỉ cần em theo tôi cùng nhau trở về, không đi tham gia mở phiên toà, chúng ta liền dẫn người rời đi nơi này." Cận Phi Hàn tiếp tục hô, súng trong tay vẫn chỉa vào Tào Minh Nghĩa, mà một bên thủ hạ của hắn cầm súng chỉ vào thủ hạ của Tào Minh Nghĩa, trong lúc nhất thời Tào Minh Nghĩa rõ ràng bị chế trụ.
Nghe được lời nói của Cận Phi Hàn, Triệu Mạt Thương suy xét vài giây, vẫn có chút không yên lòng, "Anh thực sự có thể bảo đảm?"
"Tôi cam đoan!" Nghe ra trong lời nói Triệu Mạt Thương buông lỏng, Cận Phi Hàn đại hỉ, hướng về phía Triệu Mạt Thương hô, "Tào Minh Nghĩa đã bị tôi khống chế chế được rồi, em yên tâm đi."
Trong mắt một hồi xoắn xuýt, đúng là vẫn còn không muốn Thương Mặc bởi vì chính mình xảy ra chuyện gì, cũng biết cô và Thương Mặc dưới tình huống như vậy là không có bất kỳ phần thắng, Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng bước ra, xuất hiện ở trước mặt mọi người, theo mỗi một bước của cô đi đến, Cận Phi Hàn có thể nhìn thấy dáng dấp của cô, cũng có thể thấy vẻ mặt băng lãnh của cô, cũng có thể thấy dao găm của cô để ngang trên cổ mình.
"Mạt Thương....." Cận Phi Hàn nhất thời liền vô phương ứng phó rồi, động tác trên tay bị kiềm hãm, Tào Minh Nghĩa lập tức giãy ra. Cũng chính là trong nháy mắt này, Lý bí thư từ đầu tới đuôi vẫn trầm mặc bỗng nhiên giơ súng trong tay hướng Triệu Mạt Thương bóp cò. Trước đó lúc Thương Mặc nhìn thấy Lý bí thư giơ súng lên lập tức rất linh hoạt tiến lên đụng ngã Triệu Mạt Thương, mang theo cô vọt đến phía sau một đống cốt thép.
"Nữ nhân ngốc!" Nhào lên tuy là làm cho Triệu Mạt Thương tránh thoát phát súng kia, có thể là bởi vì xung lực khiến cho dao găm trên tay Triệu Mạt Thương làm cho cổ cô rịn ra một chút huyết dịch, Thương Mặc đau lòng tột đỉnh, giọng nói run rẩy, "Chị....."
Cận Phi Hàn nhíu nhíu mày, quay đầu liếc nhìn Tào Minh Nghĩa, cũng gọi thủ hạ của mình tới, "Các ngươi cũng đi vào, tính mạng của Mạt Thương là quan trọng nhất."
"Dạ!"
Lý bí thư ở một bên nhìn hai người sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, trong mắt xẹt qua một tia trào phúng, giơ tay lên ngoắc ngoắc tay, ra hiệu người của chính mình cũng đi qua, chỉ là ánh mắt nhìn về phía thủ hạ cùng với thủ hạ có chút gật đầu, lại có vẻ thập phần âm ngoan.
Thương Mặc cầm súng lục, lẳng lặng nghe tiếng bước chân, đầu óc vô cùng thanh tỉnh, buông tay Triệu Mạt Thương ra, xuyên thấu qua một cái khe hở hướng ra ngoài nổ hai phát súng, hai người đàn ông đi tuốt ở đằng trước tức khắc ngã xuống. Quay người lại, cau mày sờ sờ băng đạn trong túi, đáy lòng Thương Mặc càng phát ra bất an, mà một chút biện pháp cũng không có.
Nàng không nghĩ tới người đến sẽ nhiều như thế, viên đạn trên tay căn bản không đủ. Trong kho hàng rất tối, tình thế phía trước hay ở biên giới bị Cận Phi Hàn ngăn chặn cũng không kém nhiều lắm, bất đồng chính là, lúc này ở bên người nàng là Triệu Mạt Thương, nàng không dám tuỳ tiện đem Triệu Mạt Thương lưu lại cùng một chỗ, mà tự nghĩ biện pháp chạy đi nhặt súng của đối phương cùng băng đạn.
Xuyên thấu qua cái khe hở đó nhắm vào người đi tới lần nữa, Thương Mặc lại bắn mấy phát súng, băng đạn sắp hết, nàng không thể làm gì khác hơn là nhìn chằm chằm bên ngoài, động tác trên tay nhanh nhẹn bắt đầu thay băng đạn. Triệu Mạt Thương ở bên cạnh thấy nàng từ trong túi quần áo móc ra băng đạn, lại nghĩ đến bên ngoài người đông thế mạnh, chợt ý thức được băng đạn của Thương Mặc sợ rằng không đủ để đối phó.
Cắn môi dưới, Triệu Mạt Thương không biết bây giờ nên làm thế nào cho phải. Cô biết Thương Mặc bố trí vẫn luôn là hướng về phía Lệ bí thư ám sát đi, không nghĩ tới sẽ có Cận Phi Hàn và Tào Minh Nghĩa liên thủ, càng không nghĩ tới hôm nay sẽ ở trên đường đi phát sinh những chuyện này. Có lẽ, cô và Thương Mặc sẽ chết ở chỗ này.
"Yên tâm." Thương Mặc nhẹ tay khẽ kéo tay Triệu Mạt Thương, "Em sẽ đưa chị đến Tòa án."
"Tiểu Đản..." Triệu Mạt Thương không thấy rõ biểu tình lúc này của Thương Mặc, nhưng có thể nghe ra kiên định trong lời nói, lầm bầm nhớ kỹ tên của nàng, thần sắc đau thương.
Cô không muốn người mình yêu vì bảo hộ mình mà xảy ra chuyện.
"Ở chỗ này ngoan ngoãn chờ em, có được hay không?" Thương Mặc hiển nhiên cũng hiểu được cứ tiếp tục như thế thực sự không được, buông tay Triệu Mạt Thương ra, hạ giọng, ôn nhu ở bên tai cô nhẹ nhàng lẩm bẩm, phảng phất giống như chỉ là nói lời tâm tình thường ngày, Triệu Mạt Thương ngửa đầu nhìn nàng, trong mắt trong suốt chớp động, Thương Mặc tuy là nhìn không thấy, thời điểm giơ tay lên xoa gò má cô, lại mò tới một mảnh ẩm ướt, ngực giống như bị búa tạ chợt nện một cái, rồi lại miễn cưỡng lộ vẻ tươi cười, "Tại sao khóc, bảo bối nhà chúng ta ngày hôm nay phải uy phong lẫm liệt mà đứng ở vị trí công tố viên..."
"Tiểu Đản...." Triệu Mạt Thương hít sâu một hơi, một cái hôn rơi vào trên môi Thương Mặc, Thương Mặc lại trên môi của cô nếm đến từng chút vị mặn, đó là mùi vị của nước mắt.
"Chị sẽ cùng em cùng một chỗ." Rời môi, Triệu Mạt Thương thối lui, "Chị chờ em."
"Được." Dùng sức gật đầu, Thương Mặc cầm súng, ra bên ngoài liếc nhìn xung quanh, dùng sức lộn một cái, lăn đến bên kia. Dưới ánh sáng mờ tối, đối phương chỉ thấy một thân ảnh hiện lên, bắn mấy phát súng không chút nào thương tổn được Thương Mặc. Thương Mặc trốn đến bên kia, sau đó liền từ trong một đống cốt thép lén lén lút lút đến gần thi thể gần nàng nhất, thời điểm sắp tới, hướng về phía người cách nàng gần nhất bắn mấy súng, ba chân bốn cẳng tiến lên lượm súng lại rơi xuống bên kia, hai tay đều cầm súng đối bên ngoài nổ súng.
Mắt thấy thủ hạ của mình lại chết bị thương mấy người, Cận Phi Hàn tức giận nắm chặt quyền, nghiến răng nghiến lợi, "Lại là hình thức này, Thương Mặc.... Đáng giận!"
Tào Minh Nghĩa ở một bên tự nhiên biết ý tứ bên trong lời của hắn, Thương Lang Bang và Cận gia đã bắt đầu hợp tác với nhau từ rất lâu trước đó, lần kia ở biên giới chặn đường Thương Mặc, hắn biết rõ, trên trăm người, dĩ nhiên bị Thương Mặc kéo dài hơn một giờ, thẳng đến khi người của Thanh Long Bang tới cứu viện. Thật tình mà nói, Thương Mặc đúng là một nhân tài hiếm có, thậm chí có thể được xưng là là một kiêu hùng* rồi.
*nhân vật trí dũng kiệt xuất.
Cũng chính vì vậy, hắn mới nhất định phải giết Thương Mặc. Mà Triệu Mạt Thương.... Nếu là phải như vậy, chỉ sợ Triệu Mạt Thương cũng phải chết.
Như vậy thực sự quá phiền toái......
Ánh mắt Tào Minh Nghĩa càng phát ra âm lãnh, nhìn chằm chằm chỗ tối tăm trong kho hàng hồi lâu, nheo mắt lại, gọi thủ hạ tới, ở bên tai một phen phân phó, thủ hạ gật đầu, lui ra. Cận Phi Hàn cũng không nghe thấy đối thủ của hắn nói gì đó, ngược lại là Lý bí thư nghe được. Tào Minh Nghĩa rõ ràng là để cho thủ hạ đi lấy lựu đạn đến.
Thương Mặc không chút nào biết rõ Tào Minh Nghĩa cư nhiên vô sỉ đến ngay cả tính mạng của Triệu Mạt Thương đều không để ý, vẫn như trước cảnh giác mà chằm chằm vào cửa kho hàng, tìm cơ hội muốn bắt bằng được Tào Minh Nghĩa hoặc là Cận Phi Hàn để cho mình cùng Triệu Mạt Thương có thể rời khỏi nơi đây.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hiện tại đã là chín giờ, khoảng cách mở phiên toà chỉ còn lại có một giờ, điện thoại di động của Triệu Mạt Thương để trong xe, chưa kịp lấy ra, mà điện thoại di động của nàng, sau khi nàng gọi điện thoại gọi người qua đây trợ giúp, lại lôi kéo Triệu Mạt Thương một đường hướng bên này chạy như điên, đã rơi ở trên đường, không còn cách nào nhặt về.
"Tào Minh Nghĩa, anh muốn làm cái gì?" Thời điểm Thương Mặc đang suy nghĩ xem nên làm cái gì bây giờ, cửa ra vào truyền đến âm thanh Cận Phi Hàn vừa giận vừa sợ hãi, Thương Mặc lén lút hướng ra ngoài nhìn lại, bạch quang chỗ tựa hồ có thể nhìn thấy Tào Minh Nghĩa đem súng chỉ vào đầu Cận Phi Hàn, "Mang theo người của anh, lui ra ngoài!"
"Anh muốn làm cái gì!" Cận Phi Hàn đã thấy được thủ hạ của Tào Minh Nghĩa cầm đồ đạc, trợn to mắt, "Ngươi điên rồi, Mạt Thương còn ở bên trong."
Tào Minh Nghĩa không chút để ý đến hắn, để cho người của mình đen hắn ra ngoài, sau đó trong lòng âm thầm tính toán một số chuyện, lại cao giọng đối với trong kho hàng nói, "Mạt Thương, ra đi, anh sẽ không làm em bị thương."
Từ trong lời nói của Cận Phi Hàn nghe ra gì đó, Thương Mặc cảm thấy run lên, đang muốn mạo hiểm nấp đi qua nhìn xem xảy ra chuyện gì, lại nghe đến giọng nói của Triệu Mạt Thương truyền đến, "Tào Minh Nghĩa, tôi có thể đi ra ngoài, nhưng mà người của anh phải bảo đảm lập tức rời đi nơi này."
Hít vào một hơi, Thương Mặc không biết Triệu Mạt Thương muốn làm cái gì, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể chuyên chú nhìn chằm chằm từ cửa kho hàng muốn thông đến chỗ Triệu Mạt Thương nơi đó phải đi qua, chỉ đợi có người tới gần liền lập tức bắn chết.
"Mạt Thương, ngươi rốt cục nói chuyện." Trong giọng nói của Tào Minh Nghĩa mang theo đắc ý, nói tiếp, "Tôi đáp ứng em, em đi ra tôi liền dẫn người rời khỏi."
"A, lời của anh tôi thực sự không thể tin được." Giọng nói của Triệu Mạt Thương nhàn nhạt, phảng phất giống như đang cùng Tào Minh Nghĩa mặt đối mặt vừa uống trà vừa nói chuyện vân đạm phong khinh, "Anh làm cho tất cả mọi người để súng xuống, tôi sẽ đi ra."
"Chậc chậc, như vậy sao được, chúng ta nếu như để súng xuống, Thương Mặc không phải như cá gặp nước rồi sao?" Tào Minh Nghĩa tiếp tục cùng Triệu Mạt Thương cò kè mặc cả, ánh mắt ý bảo thủ hạ đi vào, lại chợt cảm thấy một cây súng chỉa vào hông của hắn, nhất thời sửng sốt, quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt âm lãnh của Cận Phi Hàn, "Ta sẽ không để cho các ngươi hại Mạt Thương."
Không nghĩ tới Cận Phi Hàn lại có thể tránh thoát thủ hạ của hắn khống chế chạy qua đây, Tào Minh Nghĩa hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.
"Mạt Thương, tôi lấy tánh mạng của tôi cam đoan, em đi ra chúng ta liền rời đi nơi này." Đối với Cận Phi Hàn mà nói, giết Thương Mặc tuy trọng yếu, nhưng mà hắn càng muốn đạt được Triệu Mạt Thương, đối với trong kho hàng hô xong, Cận Phi Hàn lại đối với Lý bí thư nói, "Lý bí thư, các ngươi cũng chỉ là không muốn làm cho Mạt Thương đi tham gia mở phiên toà thôi, đúng không?"
Lý bí thư liếc mắt nhìn Tào Minh Nghĩa và Cận Phi Hàn, mặt không chút thay đổi, "Đúng vậy."
"Mạt Thương, em nghe chứ, chỉ cần em theo tôi cùng nhau trở về, không đi tham gia mở phiên toà, chúng ta liền dẫn người rời đi nơi này." Cận Phi Hàn tiếp tục hô, súng trong tay vẫn chỉa vào Tào Minh Nghĩa, mà một bên thủ hạ của hắn cầm súng chỉ vào thủ hạ của Tào Minh Nghĩa, trong lúc nhất thời Tào Minh Nghĩa rõ ràng bị chế trụ.
Nghe được lời nói của Cận Phi Hàn, Triệu Mạt Thương suy xét vài giây, vẫn có chút không yên lòng, "Anh thực sự có thể bảo đảm?"
"Tôi cam đoan!" Nghe ra trong lời nói Triệu Mạt Thương buông lỏng, Cận Phi Hàn đại hỉ, hướng về phía Triệu Mạt Thương hô, "Tào Minh Nghĩa đã bị tôi khống chế chế được rồi, em yên tâm đi."
Trong mắt một hồi xoắn xuýt, đúng là vẫn còn không muốn Thương Mặc bởi vì chính mình xảy ra chuyện gì, cũng biết cô và Thương Mặc dưới tình huống như vậy là không có bất kỳ phần thắng, Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng bước ra, xuất hiện ở trước mặt mọi người, theo mỗi một bước của cô đi đến, Cận Phi Hàn có thể nhìn thấy dáng dấp của cô, cũng có thể thấy vẻ mặt băng lãnh của cô, cũng có thể thấy dao găm của cô để ngang trên cổ mình.
"Mạt Thương....." Cận Phi Hàn nhất thời liền vô phương ứng phó rồi, động tác trên tay bị kiềm hãm, Tào Minh Nghĩa lập tức giãy ra. Cũng chính là trong nháy mắt này, Lý bí thư từ đầu tới đuôi vẫn trầm mặc bỗng nhiên giơ súng trong tay hướng Triệu Mạt Thương bóp cò. Trước đó lúc Thương Mặc nhìn thấy Lý bí thư giơ súng lên lập tức rất linh hoạt tiến lên đụng ngã Triệu Mạt Thương, mang theo cô vọt đến phía sau một đống cốt thép.
"Nữ nhân ngốc!" Nhào lên tuy là làm cho Triệu Mạt Thương tránh thoát phát súng kia, có thể là bởi vì xung lực khiến cho dao găm trên tay Triệu Mạt Thương làm cho cổ cô rịn ra một chút huyết dịch, Thương Mặc đau lòng tột đỉnh, giọng nói run rẩy, "Chị....."
Triệu Mạt Thương đưa tay bịt môi Thương Mặc, "Chỉ cần có thể, cũng nên thử một chút...."
Nói xong, cười cười, vừa tiếp tục nói, "Nếu như quả thật thành công, chị chỉ là đáp ứng bọn họ hôm nay theo bọn họ đi, chị biết rõ Tiểu Đản em trong chốc lát khẳng định sẽ đi cứu chị.... Nếu như..... Nếu như thất bại..... Thiếu đi cái liên lụy như chị, Tiểu Đản nhất định sẽ rất nhanh chạy trốn ra ngoài....."
"Nữ nhân ngu ngốc....." Thương Mặc đã không biết nên nói cái gì cho phải, cổ họng giống bị cái gì chặn lại, ôm chặt cô, không để ý phía sau truyền tới đau đớn.
Nàng vừa mới bổ nhào tới Triệu Mạt Thương thì đồng thời viên đạn kia của Lý bí thư cũng bắn vào thân thể của nàng.
"Lý bí thư!" Cận Phi Hàn nhìn thấy Lý bí thư nổ súng, gào thét một tiếng, "Ông làm cái gì!"
Mà Tào Minh Nghĩa cũng nhân cơ hội này, rốt cục chế trụ Cận Phi Hàn, một quyền hung hăng đánh vào trên bụng của Cận Phi Hàn, lau lau máu tươi trên khóe miệng, nghiêm giọng nói, "Cận Phi Hàn, giết Thương Mặc mới là trọng yếu nhất! Phụ nữ, ngươi đi đâu tìm không được!"
"Tào Bang chủ đừng nhiều lời, bảo thủ hạ của cậu ném lựu đạn đi." Lý bí thư nhìn hai người ngừng lại việc tranh đấu kia, lúc này mới nhàn nhạt nói, "Chúng ta cũng nên đi."
Thương Mặc nghe được lời nói của Lý bí thư, sắc mặt trắng bệch, quay đầu nhìn Triệu Mạt Thương, mà Triệu Mạt Thương nhàn nhạt cười cười, ôm lấy cánh tay của nàng, "Chị yêu em."
Em cũng vậy.
Thương Mặc ở trong lòng trùng điệp thở dài, đem Triệu Mạt Thương ôm càng chặt hơn chút ít, nỉ non mà tại bên tai cô nói, "Em cũng yêu chị."
******************
Chương 162
"Lộc cộc lộc.... Lộc cộc lộc cộc....." Thương Mặc và Triệu Mạt Thương ôm nhau, nhắm mắt lại cùng đợi tiếng nổ lớn, lại rất kinh ngạc nghe được một hồi âm thanh tiếng súng máy bắn phá, nhất thời sửng sốt.
Mở mắt ra, Thương Mặc nhìn ra bên ngoài, lại phát hiện nhiều người hơn đã đem mấy người Tào Minh Nghĩa bao vây, vốn chiếm thượng phong nhất thời rơi xuống hạ phong. Triệu Mạt Thương như trước bị Thương Mặc Mặc ôm vào trong ngực, đồng dạng có chút kỳ quái mà mở mắt ra, Thương Mặc chợt hôn cô một cái, giọng nói hưng phấn, "Viện binh tới!"
"Mặc Nhi!" Một giọng nói hồn hậu mà quen thuộc vang lên, Thương Mặc nhất thời dừng lại ở chỗ đó, mà Triệu Mạt Thương cũng là như thế.
"Ra đi. " giọng nam vang lên lần nữa, Thương Mặc run tay, bước chân có chút chột dạ, Triệu Mạt Thương ở lúc đầu khiếp sợ sau bình tĩnh lại, ôn nhu ở bên tai Thương Mặc nói, "Tiểu Đản, chúng ta đi ra ngoài đi. "
Thương Mặc như trước ngốc ngơ ngác mà đứng ở nơi đó, Triệu Mạt Thương rất là lý giải mà nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của nàng, lôi kéo người bộ dạng ngốc trệ đi ra ngoài, hướng về phía đạo thân ảnh kia hô, "Bác trai."
Tuy ánh sáng lờ mờ, thế nhưng mà người tới đặc thù hết sức rõ ràng, rõ ràng người đã biến mất cách đây rất lâu, Thương Thần Nho.
Thương Thần Nho đi tới trước mặt Thương Mặc, hướng về phía Triệu Mạt Thương gật đầu, tiếp lấy quay đầu xem Thương Mặc, giơ tay lên sờ sờ đầu của nàng, "Mặc Nhi, trưởng thành. "
Từ đầu tới đuôi cũng không có khóc Thương Mặc, sững sờ mà nhìn xem ba mình đứng ở trước mặt mình, mũi đau xót, nước mắt chảy xuống, buông tay Triệu Mạt Thương ra, nhào vào trong lòng ba mình, "Ba..."
"Ài, Mặc Nhi bây giờ là đứng đầu một bang rồi, tại sao khóc...." Thương Thần Nho vỗ nhè nhẹ sau lưng Thương Mặc, "Tới, đừng khóc, để cho thủ hạ thấy được sẽ cười con đó. "
Thương Mặc hấp hấp mũi, tay chặt chẽ siết chặt lấy, giữ lấy hông của Thương Thần Nho, nghẹn ngào, "Không phải bang chủ, là Thiếu chủ....."
"Ha hả, nói bậy, Mặc Nhi hiện tại thế nhưng là bang chủ, trong khoảng thời gian này con rất nỗ lực, ba biết. " Thương Thần Nho giơ tay lên nhẹ nhẹ vỗ về cái ót của Thương Mặc, hướng về phía Triệu Mạt Thương nói, "Mạt Thương, trong khoảng thời gian này nhờ có con chiếu cố hài tử này giúp ta. "
"Bác trai...." Triệu Mạt Thương có chút ngượng ngùng, "Là con vẫn luôn làm cho mọi người thêm phiền phức...."
"Ha hả, chớ nói nhảm, không phải phiền phức, con dâu của Thương gia chúng ta, nên giống như con vậy." Thương Thần Nho ha hả cười, chợt giống như nhớ tới cái gì, "Được rồi, không phải con còn phải đến mở phiên toà sao, mau đi đi. "
Nói xong, lại vỗ nhè nhẹ lưng Thương Mặc, "Tiễn Mạt Thương đi mở phiên toà, chờ trở về rồi chúng ta tái hảo hảo trò chuyện. "
"Dạ...." Thương Mặc thẳng người lên, giơ tay lên lau lau nước mắt, giống như đứa bé ngửa đầu nhìn ba của mình, "Vậy ba muốn đi đâu?"
Thương Thần Nho nhìn một chút những người bên ngoài đã bị chế phục, lờ mờ ở bên trong, trong mắt một vòng hàn quang hiện lên, Ba đem sự tình xử lý, sau đó đến Tòa án tối cao tìm các con.... nhắc tới, đã lâu không có đi. "
"Dạ vâng, vậy bọn con chờ ba tới." Tay Thương Mặc như trước chặt chẽ cầm lấy góc áo Thương Thần Nho, rất sợ ba của mình lần nữa biến mất.
"Tốt. " Thương Thần Nho vỗ vỗ đầu của nàng, "Mau đi đi, đừng hại Mạt Thương đến muộn. "
"Vâng!" "Ân!" Thương Mặc dùng sức gật đầu, tuy là lưng không ngừng có cảm giác đau nhức truyền đến, vẫn không có nói ra nửa điểm chuyện mình bị thương, lôi kéo tay Triệu Mạt Thương, "Chúng ta đi mở phiên toà. "
Triệu Mạt Thương ôn nhu lắc đầu, "Em và bác trai hảo hảo trò chuyện, chị tự mình đi là được rồi. "
"Không được, em nói muốn xem chị đứng ở vị trí công tố viên." Giọng nói Thương Mặc quyết không cho phản đối, "Em muốn đi!"
"Mạt Thương, con cứ để cho nó đi đi, nói chuyện với ta lúc nào mà không được." Thương Thần Nho sủng nịch mà nhìn xem con gái, đối với Triệu Mạt Thương nói, "Mau đi đi, đừng làm trễ nải. "
"Vậy.... " Triệu Mạt Thương chần chờ vài giây, thấy đây đối với hai cha con nàng kiên quyết như vậy, liền cũng không nói nhiều, gật đầu, "Bác trai, buổi trưa cùng nhau ăn cơm. "
"Được, mau đi đi. " Thương Thần Nho mỉm cười đối với hai người nói, nhìn hai người đi ra ngoài, lúc này mới chậm rãi đi ra nhà kho.
Thương Thần Nho hiển nhiên sớm có chuẩn bị, đã có một chiếc xe ở phía trước chờ các nàng, Thương Mặc lôi kéo Triệu Mạt Thương lên xe, tài xế lập tức cho xe chạy hướng Tòa Án Tối Cao mau chóng rời đi. Mà Thương Thần Nho thì sau khi xe rời đi mới đi ra khỏi nhà kho, đang muốn mệnh lệnh thủ hạ, chợt phát hiện trên tay cư nhiên nhuộm đầy máu tươi, sắc mặt lập tức thay đổi.
Thương Mặc rõ ràng bị thương?
Nắm đấm nắm chặt, muốn mệnh lệnh lái xe lập tức đưa Thương Mặc đi bệnh viện, lại nghĩ tới kiên quyết lúc Thương Mặc nói muốn xem Triệu Mạt Thương đi lên vị trí công tố viên, do dự sau nửa ngày, nặng nề mà thở dài.
Nếu như đổi lại là ông, mà Triệu Mạt Thương biến thành Sở Chiêu, ông cũng sẽ như thế. Thương Mặc ngược lại không hổ là con gái của bà ấy (Sở Chiêu).
Thương Mặc một đường đều muốn ôm Triệu Mạt Thương vào trong ngực, vết thương trên lưng vẫn đang không ngừng chảy máu, cảm giác đau nhức làm cho nàng có chút muốn nhíu mày, rồi lại không muốn để cho Triệu Mạt Thương phát hiện chuyện mình bị thương. Liền một đường đều như không có chuyện gì xảy ra ôm Triệu Mạt Thương, hắng giọng ho một tiếng. Vết thương trên cổ Triệu Mạt Thương bị dao găm cắt đã cầm máu, Thương Mặc rất cẩn thận xem xét một phen, xác định không có việc gì mới thở dài một hơi.
"Về sau, không cho phép chị lại ngu ngốc như vậy nữa." Thương Mặc một cái hôn rơi vào trên trán Triệu Mạt Thương, trong giọng nói mang theo oán giận, "Không cho phép chị nói lời ngu ngốc như vậy, cái gì chị thất bại em có thể bởi vì chị không có liên lụy mà chạy trốn, em mới không cần trốn đâu.... Nếu như chị gặp chuyện không may..... Em...."
Lời còn chưa dứt, Triệu Mạt Thương giơ tay bịt kín miệng của nàng, liếc nàng một cái, "Không cho nói nữa. "
Hôm nay thật sự vô cùng mạo hiểm, tuy là thời điểm cuối cùng các nàng cho rằng sẽ chết Thương Thần Nho bỗng nhiên xuất hiện, nhưng cái loại cảm giác dường như đã trải qua mấy kiếp này, vẫn làm cho cô trong lòng cảm thấy sợ hãi. Cô không muốn Thương Mặc bởi vì cô gặp chuyện không may, càng không muốn Thương Mặc nói cái gì tự tử.
"Haha.... " Thương Mặc nhu hòa cười cười, không nói thêm lời nữa.
Có mấy lời, không cần nói ra khỏi miệng, các nàng đều hiểu tâm ý của nhau.
Xe ở chín giờ năm mươi lăm phút dừng ở cửa Tòa án tối cao, ngày bình thường Thương Mặc đều sẽ xuống xe giúp Triệu Mạt Thương mở cửa xe, ngày hôm nay lại bởi vì trên lưng đã bị máu tươi nhiễm đỏ, thực sự không dám để cho Triệu Mạt Thương nhìn thấy lưng của mình. Thương Mặc âm thầm trong lòng mình oán giận tại sao mình ngày hôm nay lại mặc quần áo màu trắng, một mặt nghĩ phải thế nào cùng Triệu Mạt Thương giải thích chuyện này. Không nghĩ tới Triệu Mạt Thương nhìn thấy pháp cửa một người mặc đồng phục ở cửa Tòa án, nhíu mày, "Trưởng phòng Lưu... "
"A..., trưởng phòng công tố của chị sao?" Thương Mặc nháy mắt mấy cái, "Chúng ta đây mau nhanh xuống xe!"
"Ừ." Triệu Mạt Thương gật đầu, vội vội vàng vàng từ cửa xe bên của cô bước ra, mà Thương Mặc cũng từ bên của mình bước ra, thở phào nhẹ nhõm đồng thời đặc biệt đi vòng qua phía sau Triệu Mạt Thương, tự nhiên, tay vẫn là len lén nắm lấy súng lục.
Quỷ mới biết cái tên trưởng phòng Lưu này có phải lại là vô gian đạo (1) hay không ....
"Mạt Thương!" Lưu Thư Trình vừa nhìn thấy Triệu Mạt Thương đi tới, liền rất cao hứng mà nghênh tiếp, ánh mắt rơi vào vết sẹo trên cổ Triệu Mạt Thương, chân mày nhíu chặt, biểu tình khó gặp mà nghiêm túc, "Trên đường gặp phải nguy hiểm?"
Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng gật đầu, giơ cổ tay nhìn đồng hồ, "Chúng ta vẫn nên đi trước mở phiên toà a. "
"Cũng tốt. " Lưu Thư Trình liếc nhìn Thương Mặc, "Chúng ta đây vào đi thôi, đều đang đợi cô. "
"Vâng." Triệu Mạt Thương gật đầu, nghĩ nghĩ, quay đầu lại nhìn xem Thương Mặc, "Tiểu Đản em...."
"Em đến chỗ dự nghe." Thương Mặc mỉm cười, muốn đi qua hôn một cái, bận tâm đến Lưu Thư Trình ở một bên, chung quy không có đi qua, "Cố gắng lên ah, em ở phía dưới nhìn, mau đi đi. "
"Ừ." Triệu Mạt Thương thật sâu nhìn nàng một cái, vội vội vàng vàng đi vào trong Tòa án, mà Lưu Thư Trình cũng đi theo.
Thương Mặc nhìn bóng lưng Triệu Mạt Thương từng bước vào Tòa án, một giọt mồ hôi trên trán chảy xuống, bước chân lảo đảo, suýt chút nữa quỳ gối trên mặt đất.
"Bang chủ!" Tài xế vào thời khắc này rốt cục thấy được màu đỏ tươi trên lưng Thương Mặc, vội vã chạy xuống, đỡ lấy Thương Mặc, "Tôi đưa ngài đi bệnh viện a !. "
Thương Mặc lắc đầu, cắn răng, "Dìu tôi đi vào. "
"Bang chủ.... " Tài xế rất là gấp gáp nhìn nàng, "Nhưng là người...."
"Dìu tôi đi vào!" Thương Mặc nhấn mạnh, mặt không chút thay đổi.
".......Vâng."
Được tài xế đỡ vào Tòa án, một đường tìm được tòa hình sự, may mắn còn chưa bắt đầu mở phiên toà, Thương Mặc ở trong ánh mắt rất nhiều người đi vào, ngồi vào một vị trí, tài xế vẫn cùng nàng, không dám rời khỏi chút nào. Rất nhanh, quan toà đi vào, mà Triệu Mạt Thương cũng ngồi xuống vị trí công tố viên, nhìn thấy bộ dạng Thương Mặc tiến vào, chợt chân mày liền nhíu lại.
Vừa mới một đường một mực sốt ruột, không có chú ý tới sắc mặt Thương Mặc, nhưng là bây giờ ở nơi này trong Tòa án sáng trưng, cô rõ ràng có thể nhìn thấy sắc mặt Thương Mặc trắng bệch, ngay cả môi đều trở nên trắng bệch, trong lòng mơ hồ bất an. Thế nhưng pháp chùy của quan toà gõ xuống, chính thức bắt đầu toà án thẩm vấn, bí thư viên bắt đầu tuyên đọc kỷ luật toà án, Triệu Mạt Thương không thể làm gì, chỉ có thể thỉnh thoảng mà nhìn về phía Thương Mặc.
Vung lên nụ cười, Thương Mặc hướng về phía Triệu Mạt Thương nhe răng ngây ngốc cười, đôi mắt sáng rực.
Nàng yêu thích Triệu Mạt Thương mặc chế phục kiểm sát trưởng ngồi ở vị trí công tố viên vẻ mặt nghiêm túc, càng yêu Triệu Mạt Thương mặc đồng phục, ngồi ở vị trí công tố viên rồi lại ôn nhu nhìn mình, cảm giác như vậy, để cho tim nàng đập thình thịch.
"Hiện tại mời công tố viên tuyên đọc đơn khởi tố. " quan toà rất nghiêm túc nói, đem Triệu Mạt Thương từ trong lo lắng tỉnh lại. Triệu Mạt Thương vực dậy tinh thần, đứng lên, cầm lấy đơn khởi tố, từng chữ từng chữ lạnh lùng đọc, chỉ là trong lòng đối với Thương Mặc lại càng ngày càng lo lắng.
Vừa rồi thời điểm Lý bí thư nổ súng, là Thương Mặc đem cô đẩy sang một bên, Thương Mặc có lẽ là vào lúc đó bị thương. Cô quá không cẩn thận, cư nhiên không có nghĩ đến chuyện Thương Mặc bị thương. Triệu Mạt Thương vừa ở trong lòng ảo não đau lòng, vừa lại muốn đọc đơn khởi tố, nhịn không được tăng nhanh ngữ tốc.
Cô hiện tại thực sự hoàn toàn không có có tâm tình tiếp tục mở phiên toà rồi, thầm nghĩ nhanh chạy đến bên người Thương Mặc, kiểm tra thương thế của nàng, lôi kéo nàng nhanh đi bệnh viện. Cô biết, nếu như không phải cô mạnh mẽ ép buộc, Thương Mặc nhất định sẽ không ngoan ngoãn đi bệnh viện.
Thương Mặc nói muốn xem cô nàng đem trận này toà án thẩm vấn khai mở xong, liền nhất định sẽ làm được.
Cái tên ngốc dưa (2) kia, là người duy nhất trên thế giới không đối với cô lừa dối bất kỳ điều gì, mỗi câu nói với cô, đều sẽ liều mạng mà đi làm cho người mà nàng yêu nhất.
(1) vô gian đạo: là một câu chuyện trong kinh Phật, là một trong bát đại khổ trong địa ngục, cũng là dân gian cái gọi là tầng mười tám trong địa ngục. Phàm bị đánh nhập vô gian địa ngục ( Vô Gian đạo ), vĩnh viễn không có hi vọng được giải thoát.
hàm nghĩa: điện ảnh dùng 《 Vô Gian đạo 》 với tư cách tên phim hiển nhiên ngụ ý khắc sâu. Hai cái thân phận đều vốn không nên thuộc về mình, bọn họ cơ hồ sinh hoạt tại một hoàn cảnh giống như trong địa ngục, nằm mơ đều sợ người khác vạch trần thân phận của mình.
(2) Theo như baidu thì nó là quả bí đao :)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp