Google.com.vn Đọc truyện Online

3/7/18

Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại Nhân (Bằng Y Úy Ngã) - Tập 159 + 160

Đăng bởi Ngân Giang | 3/7/18 | 0 nhận xét

Chương 159

Lần nữa trở lại Kinh đô, Triệu Mạt Thương cũng tốt, Thương Mặc cũng vây, đều có chút dở khóc dở cười. Luôn cảm thấy hai người bọn họ gần đây vẫn luôn ở hai địa phương bôn ba, không có ngừng nghỉ. Cũng vì vậy, càng thêm chờ mong cuộc sống sau khi vụ án kết thúc. Các cô đã không muốn trải qua cuộc sống sóng lớn dồn dập như vậy nữa, cuộc sống yên tĩnh mới là điều mà các cô muốn nhất.
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, ngày kế tiếp Triệu Mạt Thương liền mang xấp tài liệu trở về Viện kiểm sát, tiến hành các thủ tục, hai ngày sau đem thư kháng tụng mang đến pháp viện, yêu cầu phúc thẩm bản án. Đương nhiên, cử động như vậy lại gây nên một mảnh xôn xao trong giới tư pháp, đặc biệt là thái độ của Tòa án tối cao, có vẻ hơi có chút khó phân biệt rồi.
"Gần đây giống như có chút quỷ dị a." Thương Mặc ôm Triệu Mạt Thương, cái cằm dựa vào bờ vai của cô, "Yên lặng đến làm cho người khác cảm thấy bất an."
"Vụ án ba tuần nữa sẽ bắt đầu thẩm định." Triệu Mạt Thương tựa ở trong lòng Thương Mặc, hai người cùng nhau đứng ở sân thượng ôm nhau nói chuyện phiếm, "Tuần thứ tư kết án, sau đó, tuần thứ năm chị lập tức đến văn phòng Kiểm sát trưởng từ chức."
Cô mệt mỏi, muốn cùng Thương Mặc giống như lúc trước, cuộc sống đơn giản ngọt ngào mà ấm áp.
"Ừm." Trong mũi Thương Mặc tràn đầy mùi thơm thoang thoảng trên người Triệu Mạt Thương, trong lòng một trận tĩnh mịch, cánh tay ôm thật chặt vòng eo nhỏ nhắn của Triệu Mạt Thương, chợt nhớ tới một việc, "Bảo bối, có phải chị đã từng nói qua muốn vì em sinh con phải không?"
Ngẩn người, tiếp lấy cười nhạt một tiếng nghiêng đầu nhìn Thương Mặc, Triệu Mạt Thương không nói gì, ánh mắt lại làm cho Thương Mặc cảm thấy rất là uất ức.
"Thế nhưng, sinh con rất thống khổ đó." Thương Mặc trong lúc học đại học chọn môn học chính là tính học*, tính học nghe tựa hồ có chút không oai phong. Nhưng Thương Mặc vẫn cảm thấy, giáo viên dạy môn học này - Lý lão sư hói đầu, mới là nam nhân tốt chân chính biết quan tâm vợ của mình. Nàng nhớ kỹ thời điểm lão sư kia đang giảng đến phần phụ nữ sinh con, còn chiếu cả video khi phụ nữ sinh con, đồng thời đối với nam sinh đang ngồi nói, "Các nam sinh, dù cho các cậu có dốc sức liều mạng mà suy nghĩ, đi cảm thụ, cũng không thể chân chính cảm nhận được phụ nữ mang thai mười tháng, đồng thời trải qua đau đớn đáng sợ sau đó sinh ra đứa con thống khổ như thế nào."
Lúc đó, tất cả mọi người tại chỗ đều bị những lời này cảm động, vô luận là nam hay nữ.
"Đứa ngốc..." Triệu Mạt Thương nghiêng người sang, tay lượn quanh trên cổ Thương Mặc, ẩn ý đưa tình mà nhìn xem nàng, "Thế nhưng mà có thể vì người mình yêu sinh con, là một chuyện rất hạnh phúc a."
Thương Mặc ngốc nghếch ngơ ngác nhìn Triệu Mạt Thương, miệng giật giật, mới chuẩn bị nói, Triệu Mạt Thương giơ tay lên nhẹ nhàng phong bế môi của nàng, "Cảm giác huyết mạch tương liên, Tiểu Đản, chị muốn trải qua cái loại cảm giác này."
Ánh mắt lập lánh, yên lặng nhìn xem Triệu Mạt Thương thật lâu, một hồi lâu, rủ xuống tầm mắt, lông mi rung rung thật lâu, lúc một lần nữa ngẩng đầu, trên mặt mang theo một nụ cười ấm áp, "Được."
Mặc dù.... nàng không phải rất thích trẻ con, nhưng nếu Triệu Mạt Thương nghĩ muốn hài tử của nàng như vậy, nàng vẫn sẽ nguyện ý tiếp thu đứa con của nàng và Triệu Mạt Thương.
"Đã biết em sẽ đáp ứng." Triệu Mạt Thương giơ tay lên nhẹ khẽ nhéo mũi Thương Mặc, "Chị muốn sinh ra một nữ nhi giống như Tiểu Đản, giống như một cô công chúa nhỏ, vô ưu vô lự mà sinh hoạt..."
Nói đến đây, Triệu Mạt Thương chợt nhẹ nhàng nhíu mày lại, nhớ lại lời Chu Chiến Quốc đã nói.
Đứa trẻ của Chu gia đã định trước không thể bình thường, chẳng bao lâu sau Thương Mặc vô ưu vô lự cũng là bởi vì cái ý nghĩ này của ông mà suýt chút nữa chết ở dưới súng địch nhân, vậy tương lai, con gái của các nàng, có thể cũng như vậy hay không?
Thương Mặc rất nhanh liền chú ý đến Triệu Mạt Thương biểu cảm không thích hợp, có chút bận tâm nhìn cô, "Làm sao vậy?"
"Tiểu Đản.... Con của chúng ta.... Về sau có phải sẽ phải tiếp tục làm Bang chủ Thanh Long Bang hay không ?" Triệu Mạt Thương níu lấy quần áo Thương Mặc, giọng nói trầm xuống, "Chị đột nhiên cảm giác được ý nghĩ của chị nhất định là giống như mẹ của em, thế nhưng mà tương lai....."
Kết tinh của cô và Tiểu Đản, trong tương lai sẽ gặp phải đủ loại nguy hiểm.... Nghĩ như vậy, chân mày Triệu Mạt Thương nhíu chặt hơn.
"Sẽ không." Thương Mặc nhẹ nhàng hôn lên trán Triệu Mạt Thương, "Em đoán... Em làm cái chức Bang chủ này cũng không đảm đương nổi bao lâu nữa."
Lúc đầu cho rằng hắc đạo phía nam yên bình, sau đó ba ba của nàng sẽ xuất hiện, nhưng đến bây giờ đều vẫn không có xuất hiện, để cho nàng vẫn cảm thấy rất là mê hoặc. Tuy vẫn nhận định Thương Thần Nho khẳng định không có chết, nhưng mà... mơ hồ vẫn còn có chút sợ hãi... Chỉ là lại nghĩ đến ba ba hình như vẫn dự định muốn từ bỏ Thương Lang Bang... 
Nếu Thương Lang Bang thực sự bị ba của nàng trừ đi, hắc đạo cả nước liền như vậy bị Thanh Long Bang thống nhất rồi. Chính phủ sẽ dễ dàng bỏ qua chuyện như vậy phát sinh sao? Mà gia nghiệp Chu gia to lớn như thế, thế lực cũng to lớn như thế, ở trong quân đội chiếm cứ vị trí trọng yếu như vậy, người chấp chính lại có thể khoan nhượng để người nhà họ Thương đem hắc đạo xưng bá sao?
Có lẽ, lúc trước hai huynh đệ Chu Hào, Chu Nghiễn đem nàng hẹn đến phòng ăn tiến hành một phen hỏi han có liên quan đến Tống Giang, cũng xuất phát từ suy nghĩ như vậy. Muốn chứng minh cho nhà cầm quyền thấy, nàng Thương Mặc, sẽ không làm Phương Lạp*, mà chỉ làm Tống Giang. Cũng có thể bởi vì Chu gia, người của phía trên cũng sẽ không lợi dụng triệt để thân phận "Tống Giang" này, sau đó ban tặng một ly rượu độc, chỉ là nàng là Thương bang chủ này, khả năng từ nay về sau sẽ phải cẩn thận cả đời.
*方腊 : Phương Lạp, lãnh tụ cuộc khởi nghĩa nông dân chống lại nhà Bắc Tống.
"Không làm Bang chủ cũng tốt." Thương Mặc cô ôm vào trong ngực, chân mày nhíu chặt tản ra, ánh mắt nhu hòa, môi ở trên mặt cô nhẹ nhàng vuốt ve, "Làm một kiểm sát trưởng chính thức, cùng chị cùng nhau vì dân chờ lệnh."
"Được." Triệu Mạt Thương dùng sức gật đầu, "Tiểu Đản sẽ là một kiểm sát trưởng tốt!"
"Vâng, dốc lòng hướng học tỷ học tập!"
"Chán ghét...."
Theo thời gian ngày mở phiên toà càng gần, Thương Mặc cùng Triệu Mạt Thương đều có thể cảm giác được không khí xung quanh càng ngày càng ngưng trọng. Đặc biệt là Thương Mặc, sau khi mang theo người đã ngăn được mấy đợt ám sát, suýt nữa có loại xúc động muốn mắng Lệ bí thư não tàn.
Ở Kinh đô ban ngày ban mặt đi ám sát, người kia là điên rồi sao?
Bất quá nghĩ đến, đây cũng tính là được ăn cả ngã về không a!
Dựa theo tin tức Triệu Đình Vĩ bên kia truyền đến, Lệ bí thư cùng người nào đó của Quốc vụ viện là cùng một phe. Mà Triệu Đình Vĩ thân làm người trung lập, cũng bởi vì con gái mình khơi mào cuộc phong ba này mà rơi vào tình cảnh khó dễ, người của đảng phái đối phương không ngừng tạo áp lực qua đây, đã khiến cho hệ phái mà ông tham gia hết sức bất mãn. Vì toàn bộ Triệu gia, mặc dù đối với con gái của mình vẫn là rất để ý, Triệu Đình Vĩ làm thế nào đều không có biện pháp xuất thủ đi trợ giúp Triệu Mạt Thương, chỉ có thể tiếp tục đứng ở vị trí trung lập nhìn xem. Về phần Đan Trác, tuy Đan gia cũng không ngừng thu được cảnh cáo từ một số quan viên, thế nhưng bà yêu thương con gái của mình, vẫn lựa chọn cùng Thương Mặc bảo hộ Triệu Mạt Thương, phái ra rất nhiều người ngấm ngầm bảo vệ Triệu Mạt Thương. Còn về Chu gia, hiện nay như trước không có bất cứ động tĩnh gì, Thương Mặc cũng đối với bọn họ không có bất luận chờ mong gì. Nàng bây giờ là Thương Mặc, không phải không phải Chu Mặc, Chu gia dựa vào cái gì phải giúp nàng bảo vệ Triệu Mạt Thương?
"Ngày mai sẽ mở phiên toà rồi." Buổi tối thứ ba, sau khi Triệu Mạt Thương tắm xong, ngồi trước bàn trang điểm mặc cho Thương Mặc cầm máy sấy tóc giúp cô thổi tóc, nhìn dáng vẻ chuyên chú của Thương Mặc trong gương, chợt cảm khái nói.
"Ừ, đúng vậy." Động tác của Thương Mặc thuần thục đem một đầu tóc ướt của Triệu Mạt Thương thổi khô, lúc này mới đem máy sấy tóc bỏ lên trên bàn, từ phía sau ôm lấy Triệu Mạt Thương, "Em sẽ bảo vệ chị thật tốt."
"Tốt." Triệu Mạt Thương ngửa đầu, tay phải vòng qua phía sau kéo cổ Thương Mặc, ngửa đầu một nụ hôn nhẹ nhàng rơi vào trên môi Thương Mặc, "Chị yêu em."
"Em cũng vậy." Thương Mặc thì thào nói, đem cô ôm ngang lên, thả lên giường nằm nghiêng ở bên cạnh cô, "Ngủ đi, ngày mai phải dậy sớm chuẩn bị đó."
"Ừ, ngủ ngon, Tiểu Đản của chị." Triệu Mạt Thương thấy Thương Mặc tắt đèn ngủ, tay theo thói quen mò lấy xuống máy trợ thính bên tai Thương Mặc, giọng nói êm dịu, mang theo ước mơ đối với tương lai chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Trong bóng tối, vốn đã nhắm mắt Thương Mặc lần nữa mở mắt ra, nương ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn khuôn mặt Triệu Mạt Thương yên lặng nhu hòa ngủ, một cái hôn lần nữa rơi vào trên trán của cô ấy.
Nàng thực sự phải bảo vệ thật tốt cô, phải nhìn thấy cô đi tới vị trí công tố viên, chính nghĩa lẫm nhiên mà tuyên đọc đơn khởi tố, đem những quan viên kia ra ánh sáng.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Mạt Thương ở trong nụ hôn phớt qua của Thương Mặc tỉnh lại, trợn mắt liền nhìn thấy đôi mắt đen bóng mà nhu hòa, nháy mắt mấy cái, hai cánh tay lượn quanh trên cổ của nàng, tựa đầu chôn vào trên vai Thương Mặc, giọng nói quyến rũ mà lười biếng, "Tiểu Đản, mấy giờ rồi?"
"Bảy giờ." Thương Mặc đem cả người cô ôm vào trong lòng, rất là cưng chiều, "Có muốn rời giường hay không?"
"Lại ôm thêm một lát." Triệu Mạt Thương cọ xát ngực Thương Mặc, dựa vào ôm ấp ấm áp, nghe từ trong lồng ngực Thương Mặc truyền tới tiếng tim đập mạnh mẽ, trong lòng hoàn toàn yên tĩnh. Chỉ cần có Thương Mặc bên cạnh, cô sẽ luôn cảm thấy có cỗ lực đang chống đỡ cô, không phải vấn đề thực lực trên thực tế của Thanh Long Bang, mà là loại cảm giác tinh thần thỏa mãn bình yên.
Ước chừng 10 phút trôi qua, Triệu Mạt Thương triệt để tỉnh táo lại, hôn một chút hai má Thương Mặc, "Thực nghe lời, chị đi rửa mặt, em thay quần áo."
"Được" Thương Mặc buông cô ra, nhìn cô xuống giường vào phòng tắm, lúc này mới rời giường, tùy tiện chọn một bộ bộ quần áo mặc vào, liền dựa ở cửa phòng tắm nhìn một phen động tác của Triệu Mạt Thương.

Triệu Mạt Thương rửa mặt, quay người lại liền thấy Thương Mặc ôm ngực đứng ở đó vẻ mặt vui vẻ, đáy lòng hình như có dòng nước ấm xẹt qua, đem khăn mặt cất xong, đi tới trước mặt nàng giúp nàng sửa sang lại cổ áo một chút, lại trên mặt nàng sờ soạng một cái, nở nụ cười xinh đẹp, "Đi rửa mặt."
"Vâng, kiểm sát trưởng đại nhân!" Thương Mặc đùa giỡn làm bộ đứng nghiêm, cúi chào, Triệu Mạt Thương mềm nhẹ cười, đi ra phòng tắm, từ trong tủ quần áo lấy ra chế phục kiểm sát trưởng, hít sâu một hơi, thay vào, thắt cà vạt, phù hiệu.
Thương Mặc vừa lúc từ trong phòng tắm đi ra, nhìn thấy động tác thắt cà vạt phù hiệu, hai mắt tỏa sáng.
Triệu Mạt Thương ngay cả động tác mặc chế phục đều có vẻ một thân chính khí nha.
*****************

Chương 160

Nhà của Đan Trác cũng không có ở trong khu vực nội thành Kinh đô, mà cách nội thành khoảng chừng hơn một giờ lái xe. Ngày bình thường Triệu Mạt Thương bảy giờ rời giường, sửa soạn sau đó ăn bữa sáng, ngồi xe đi Viện kiểm sát là vừa vặn. Mà sáng sớm hôm nay toà án thẩm vấn, bắt đầu lúc 10h, Triệu Mạt Thương dự định đi tới Viện kiểm sát trước, sau đó cùng một kiểm sát trưởng khác cùng đi Tòa án tối cao.
Thương Mặc đối với cái này biểu thị rất bất đắc dĩ, thế nhưng mà cũng không có biện pháp, dù sao đây là quy định. Cho nên nàng chỉ có thể lựa chọn trước tiên đưa Triệu Mạt Thương đến Viện kiểm sát, sau đó lái xe theo sau xe của Viện kiểm sát.
Cùng Triệu Mạt Thương ngồi vào ghế sau, Thương Mặc nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, đáy mắt tràn đầy ý cười nhu hòa. Triệu Mạt Thương cư nhiên khẩn trương, bất quá cũng đúng thôi, lần đầu tiên dùng thân phận kiểm sát trưởng của Viện kiểm sát tối cao khởi tố một vụ án lớn như vậy, Triệu Mạt Thương ngày bình thường dù thế nào tỉnh táo lý trí, lúc này chỉ sợ không có biện pháp không khẩn trương.
Tay nắm lấy tay Triệu Mạt Thương, đầu ngón tay ở lòng bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt ve, Thương Mặc nói giọng nói em dịu, "Em sẽ ở phía dưới xem."
"Ừ." Nắm chặt tay Thương Mặc, vẻ mặt Triệu Mạt Thương ngưng trọng gật đầu, lại cảm giác mình như vậy quá nghiêm túc, cường kéo ra một nụ cười.
"Đứa ngốc, biết chị cười không nổi." Thương Mặc thở dài đem cô kéo vào trong lòng ngực mình, cằm cọ xát sợi tóc của cô, "Kiểm sát trưởng đại nhân nhà chúng ta là kiểm sát trưởng lợi hại nhất thiên hạ."
Bị Thương Mặc ôm như vậy, Triệu Mạt Thương vẫn mang theo tâm trạng nặng nề thoáng buông xuống một ít, an tâm mà nhắm mắt lại dưỡng thần.
Chẳng qua là khi xe đi qua một mảnh khu công nghiệp hoang phế, một cái nhà xưởng bỗng nhiên nổ tung.
Cùng Triệu Mạt Thương nhắm hai mắt dưỡng thần Thương Mặc nhất thời mở mắt ra, đôi mắt sắc bén nhìn phía ngoài cửa xe, ngoài cửa một áng lửa tận trời. Khu công nghiệp này phải đợi chỉnh đốn và cải cách, cho nên người ở bên trong sớm đã rút lui khỏi toàn bộ, mặc dù nổ mạnh, cũng không có thương vong. Chỉ là... một khu công nghiệp bỏ hoang tại sao lại bỗng nhiên nổ tung?
"Bang chủ..." Người lái xe mở miệng hỏi, Thương Mặc nheo mắt lại, "Đừng để ý tới nó, tiếp tục lái xe."
"Dạ!"
Cầm điện thoại lên gọi cho những xe của Thanh Long Bang cùng với Đan gia vẫn theo bảo vệ không cần để ý trận nổ này, lại sai người gọi cho 110 và 119, Thương Mặc đem hết thảy xử lý tốt, sau đó vẫn cảm thấy rất bất an, mí mắt vẫn nhảy, tựa hồ có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Tiếng còi "Ê a" duy nhất thuộc về xe cảnh sát từ phía xa tiến tới gần, rất nhanh, mấy chiếc xe cảnh sát xuất hiện ở phụ cận xe Thương Mặc, người trong chiếc xe cảnh sát đi đầu ngoắc ra hiệu bọn họ dừng lại xe.
Thương Mặc giận tái mặt, nâng cổ tay nhìn xuống đồng hồ đeo tay, ánh mắt lập loè, một hồi lâu, cầm lấy điện thoại, lại để cho người trên chiếc xe bảo vệ mình xuống xe đi hỏi cảnh sát muốn làm cái gì. Để điện thoại di động xuống, chân mày vẫn như cũ nhíu chặt, một giây kế tiếp một cái tay ấm áp nhẹ nhàng phủ lên chân mày của nàng, "Tiểu Đản, đừng lo lắng."
"Ừ." Thương Mặc hướng về phía cô trấn an tính cười cười, nhìn chằm chằm cửa sổ xe, quan sát động tĩnh bên cảnh sát.
"Bang chủ, cảnh sát bảo chúng ta lưu lại lấy khẩu cung." Điện thoại di động reo, người bị phái đi ứng phó cảnh sát báo cáo, Thương Mặc hơi chút suy nghĩ nói, "Nói cho bọn hắn biết chúng ta có chuyện quan trọng trong người, đợi làm xong sự tình chúng ta tự nhiên sẽ đi cho khẩu cung."
"Vâng!" Người ở đầu bên kia điện thoại lên tiếng, đối với cảnh sát nói những lời này, đầu kia cảnh sát tựa hồ không kiên nhẫn được nữa, làm cho đám người Thương Mặc xuống xe lớn tiếng, đến ngay cả Thương Mặc bên này đều nghe thấy, làm cho cả người vẫn rất lo lắng nhất thời xụ mặt xuống.
"Đừng nóng giận." Triệu Mạt Thương xoa bóp tay nàng, cầm qua điện thoại di động của nàng, giọng nói nhàn nhạt, "Để cho người cảnh sát kia nghe điện thoại."
Triệu Mạt Thương chỉ nghe bên đầu điện thoại kia vài tiếng đối thoại, tiếp lấy liền nghe được một âm thanh, "Các người là chuyện gì xảy ra, nhanh xuống xe!"
Nhíu mày, ánh mắt chuyển lạnh, giọng nói của Triệu Mạt Thương mang theo chút băng hàn, lại không mất lễ phép, "Tôi là kiểm sát trưởng của Viện kiểm sát tối cao, hiện tại muốn đi Tòa Án Tối Cao tham gia toà án thẩm vấn, chuyện lấy khẩu cung khi toà án thẩm vấn xong tôi sẽ đến, cám ơn các người hợp tác."
Cảnh sát bên đầu điện thoại kia hiển nhiên ngây ngẩn cả người, một hồi lâu, mở miệng lần nữa, "Tôi cần xem giấy chứng nhận của cô."
"Có thể." Triệu Mạt Thương rất bình tĩnh, từ trong túi móc ra giấy chứng nhận kiểm sát trưởng, đang muốn gọi người cảnh sát kia tới lấy, Thương Mặc trực tiếp cầm điện thoại, nhướng mày, "Để cho hộ vệ của tôi đến đây đi, bọn họ sẽ đem giấy chứng nhận cầm cho anh xem."
Thấy vẻ mặt cảnh giác của Thương Mặc, trong lòng Triệu Mạt Thương vừa vui mừng lại vừa chua xót.
Nếu không phải cô cố ý như vậy, Thương Mặc cũng không cần như thế dè đặt. Nghĩ đến đây, Triệu Mạt Thương càng thêm quyết định, nhất định sau đó vụ án này phải theo Thương Mặc trở lại phía Nam, như vậy Thương Mặc cũng sẽ không luôn lo lắng đề phòng như thế.
Thương Mặc một nhóm bất quá bốn chiếc xe, dù sao Triệu Mạt Thương là một kiểm sát trưởng, nếu như thể hiện quá lớn cũng không được tốt lắm, lúc này bởi vì chiếc xe đầu tiên bị chặn, dẫn đến mấy chiếc xe phía sau cũng toàn bộ ngừng lại. Thương Mặc một mực chờ đợi thủ hạ của mình tới lấy giấy chứng nhận, cố gắng muốn thấy được phía trước đã xảy ra chút gì, nhưng khoảng cách mặc dù không xa, phạm vi nhìn thực sự không tốt, Thương Mặc làm thế nào đều chỉ có thể nhìn được cảnh sát thăm dò đến chiếc xe kia tựa hồ đang cùng người trong xe nói gì đó. Một lúc sau, thủ hạ của Thương Mặc cuối cùng cũng đi qua đây, lại làm cho nàng mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Lần này thủ hạ bảo vệ nàng tất cả đều là thành viên Thanh Long Bang ẩn náu ở kinh đô, bởi vì thương thế của Lệnh Hồ Huyên và Uông Minh cũng chưa khỏi hẳn, Liên Ám cũng không có qua đây, mà ở lại thành phố X hỗ trợ xử lý sự việc cần giải quyết trong Bang. Vì vậy, Thương Mặc đối với mấy thủ hạ ngầm ở Kinh đô thực sự không phải rất quen thuộc, đến mấy ngày cũng không nói qua mấy câu, đại khái chỉ có thể nhớ kỹ dáng dấp của thủ hạ.
Thủ hạ kia đi tới cửa sổ xe bên cạnh Triệu Mạt Thương, Triệu Mạt Thương hạ cửa kính xe xuống, thấy tên thủ hạ kia đối với mình cúi chào, đồng thời hô câu, "Triệu kiểm sát trưởng". Chợt cảm thấy có chút kỳ quái, lại không nghĩ tới kỳ quái ở đâu, đang định đem giấy chứng nhận đưa ra, Thương Mặc chợt đem cô kéo qua một bên, giơ tay lên một súng trực tiếp đem thủ hạ kia bắn chết.
"Tiểu Đản!" Kêu lên sợ hãi, Triệu Mạt Thương nhìn nhìn về phía vẻ mặt lạnh lùng của Thương Mặc, lúc lại quay đầu lại nhìn người kia, người nọ đã ngã xuống đất, súng trong tay cũng "lạch cạch" một tiếng rơi trên mặt đất.
Cầm điện thoại di động nhấn một dãy số, âm thanh Thương Mặc thờ ơ, đối với tài xế nói cũng là đối với bên đầu điện thoại kia thủ hạ nói, "Có địch tập kích, lái xe tiến lên."
Tài xế lập tức đạp chân ga từ bên cạnh chiếc xe kia xông ra, đụng ngã mấy cảnh sát, cũng để cho người trong xe một hồi xóc nảy, Thương Mặc giơ tay lên hướng về phía ngoài cửa sổ bắn mấy súng, thấy mấy người đuổi theo ngã xuống đất, lại quay lại nhìn một chút xe của thủ hạ mình, lại phát hiện chiếc xe kia giống như không muốn sống trực tiếp đụng tới, xe phát ra âm thanh bị va chạm, Triệu Mạt Thương suýt chút nữa đụng vào trên cửa xe, bị Thương Mặc nhanh nhẹn kéo lại, cũng ý thức được sự tình hôm nay sợ rằng không đơn giản như mấy lần trước.
Sắc mặt Thương Mặc càng thêm âm trầm, vừa mới một cái va chạm, rõ ràng là cố ý, xem ra người trên hai chiếc xe kia dữ nhiều lành ít, thế nhưng mà đối phương rốt cuộc là làm sao làm được?
Xe mới lái đi không bao xa, tài xế bỗng nhiên sắc mặt đại biến, "Bang chủ, bọn họ bắn bể lốp xe rồi."
Ôm chặt Triệu Mạt Thương, Thương Mặc nhíu chặt chân mày, rất nhanh chóng quét mắt nhìn hoàn cảnh bên ngoài, "Thừa dịp xe còn có thể đi, đến nhà kho đằng trước bên trái, cầm súng chuẩn bị giết địch!"
"Dạ." Tài xế đảo tay lái, đạp cần ga rất khó khăn đem xe lái tới nơi Thương Mặc chỉ thị, Thương Mặc liếc nhìn phía sau, mở cửa xe lôi kéo Triệu Mạt Thương xuống xe, một tay kia còn cầm súng lục, hướng về phía những người đó bắn mấy súng, rất nhanh chóng lôi kéo Triệu Mạt Thương ẩn vào một gian bỏ hoang của nhà kho.
Triệu Mạt Thương có chút lo âu nhìn Thương Mặc, dưới tình huống như vậy, cái loại cảm giác áy náy lại tới nữa. Phảng phất có thể phát giác được tâm tư của cô, Thương Mặc nghiêng đầu, hướng về phía cô mỉm cười, âm thanh thật thấp, "Yên tâm, em sẽ đích thân đem chị đưa đến toà án, nhìn chị ngồi vào vị trí công tố viên."
"Tiểu Đản..." Triệu Mạt Thương động động bờ môi, giống như muốn nói điều gì, thấy Thương Mặc lần nữa ẩn giấu nụ cười nét mặt nghiêm trọng, cắn cắn môi, im lặng không lên tiếng.
Dưới loại tình huống này, cô không muốn làm Thương Mặc bị ảnh hưởng.
"Đoàng đoàng đoàng" truyền đến mấy tiếng súng vang, tiếp theo là âm thanh thân thể ngã xuống đất, cửa kho hàng mở rộng, Thương Mặc ôm Triệu Mạt Thương trốn vào chỗ khuất, nắm lấy khẩu súng trong tay, tùy thời chuẩn bị ứng đối nguy hiểm.
"Mạt Thương, tôi biết em ở chỗ này." Người đứng ở cửa kho hàng lại là Cận Phi Hàn, điểm ấy làm cho Thương Mặc cùng Triệu Mạt Thương đều là một hồi kinh ngạc.
"Ra đi Mạt Thương, chúng tôi sẽ không làm thương tổn em." Sau Cận Phi Hàn là một giọng nam hai người quen thuộc, Thương Mặc cắn răng, nắm chặc súng lục.
"Tiểu Đản..." Triệu Mạt Thương đau lòng xoa mặt của Thương Mặc, dán lỗ tai của nàng, "Em ở nơi này ngoan ngoãn chờ, chị đi ứng phó bọn họ, được không?"
"Không được." Thương Mặc lắc đầu, tay hung hăng run rẩy, "Em sợ bọn họ gây bất lợi cho chị."
"Sẽ không, bọn họ không dám." Triệu Mạt Thương ôn nhu nhìn nàng, khóe môi nhếch lên một nụ cười yếu ớt, "Tiểu Đản, tin tưởng chị, được không?"
"Mạt Thương, theo ta trở về đi, không cần làm cái gì kiểm sát trưởng đó." Có lẽ là quá lâu không có nghe được Triệu Mạt Thương đáp lại, Cận Phi Hàn lần nữa hô, "Cùng anh trở về Cận gia."
Tào Minh Nghĩa ở một bên nghe được lời của hắn, sắc mặt lập tức âm trầm xuống, súng trên tay rục rịch đã nghĩ hướng trên người Cận Phi Hàn giáng xuống, nhưng bọn họ bây giờ là liên minh, hắn tạm thời vẫn không thể hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ là nghiêng đầu liếc nhìn người đàn ông khoảng chừng ba mươi mấy tuổi ở bên cạnh, "Lý bí thư, chúng tôi sẽ đem Mạt Thương mang đi, ngài yên tâm."
Lý bí thư mỉm cười gật đầu, ánh mắt lóe lên một đạo hàn quang, "Không thành vấn đề."
Thương Mặc gắt gao cầm lấy tay Triệu Mạt Thương, âm thanh trầm thấp, mang theo một chút khóc nức nở, "Em không!"
"Tiểu Đản... "Triệu Mạt Thương bất đắc dĩ nhìn nàng, "Bọn họ chỉ là muốn chị..."
Nghe cô nói như vậy, Thương Mặc chợt bình tĩnh lại, buông lỏng tay ra, "Tốt."
Triệu Mạt Thương ngẩn người, không nghĩ tới nàng cư nhiên sảng khoái như thế, ánh mắt mê hoặc, đang muốn đứng dậy đi ra ngoài, chợt tỉnh ngộ, lại lui về.
"Chị như thế nào..." Lúc này đến phiên Thương Mặc không hiểu, nhìn Triệu Mạt Thương, "Sao vậy..."
"Trở về chị sẽ tính sổ với em." Triệu Mạt Thương mặt lạnh, một lần nữa ôm lấy cánh tay của nàng, dán lên gò má của nàng, "Em nghĩ rằng chị không biết em đang suy nghĩ gì sao? Em chính là cảm thấy chị đi qua đó sẽ an toàn phải không?"
Cận Phi Hàn và Tào Minh Nghĩa chắc chắn sẽ không gây bất lợi cho cô, nhưng Thương Mặc thì sao? Bọn họ hận không thể giết Thương Mặc. Nếu như cô cứ như vậy đi qua, có thể cô liền sẽ trở thành lợi thế đối phương dùng để uy hiếp Thương Mặc, cũng có thể đối phương bởi vì không cần bận tâm cô, có thể trực tiếp giết Thương Mặc. Trước đó cô nghĩ sau khi ra ngoài liền để cho bọn họ rời khỏi, quả thực là nằm mơ.


Bị nhìn thấu suy nghĩ, Thương Mặc nhất thời bất đắc dĩ, thở dài, không nói gì nữa. Kỳ thực Triệu Mạt Thương không cần áy náy, đối phương vốn cũng không chỉ là hướng về phía nàng mà tới.
"Tiểu Đản, dù sao.... chúng ta cũng sẽ ở cùng một chỗ." Triệu Mạt Thương nắm chặt tay Thương Mặc, mười ngón tay giao nhau, "Chị bây giờ đã biết vì sao Lệnh Hồ Huyên và Linh Lung thích mười ngón tay đan xen vào nhau như vậy mà nắm tay của nhau rồi."
Mười ngón tay đan xen, thì sẽ không thoát khỏi tay của đối phương, sinh tử tương hứa*.
thề nguyền sống chết.
***********************


========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna