Google.com.vn Đọc truyện Online

3/7/18

Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại Nhân (Bằng Y Úy Ngã) - Tập 127 + 128

Đăng bởi Ngân Giang | 3/7/18 | 0 nhận xét

Chương 127

"Vì sao?" Thương Mặc lại càng không rõ, thân thể run rẩy, viền mắt cũng theo đỏ lên, "Trở về. . . Chị không cần em nữa sao?"
Bên cạnh còn có người nhìn xem, Triệu Mạt Thương lôi kéo tay Thương Mặc một đường trở lại phòng ngủ của hai người, rất nghiêm túc nói với nàng, "Không phải là không muốn em, tôi cũng muốn bảo hộ em. "
"Em không cần bảo hộ, em chỉ muốn chị ở bên cạnh em. . ." Thương Mặc đối với ý tưởng của Triệu Mạt Thương cảm thấy rất không thể hiểu nổi. 
Nàng hiện tại đã là Bang chủ Thanh Long Bang nơi nào cần Triệu Mạt Thương bảo hộ đâu.
"Nếu như tôi trở về, tôi có thể ngăn cản ba tôi không cho ông ấy nhúng tay, có thể giúp em ngăn trở Cận Phi Hàn. " Đem khóe mắt có chất lỏng lấp lánh trong suốt ẩn nhẫn không được chảy xuống của Thương Mặc nhìn ở trong mắt, Triệu Mạt Thương đau lòng giúp nàng lau đi, "Rất nhiều nguy hiểm hướng về phía em, đều là do tôi đưa tới, tôi không muốn một mình em vì chuyện của hai chúng ta vất vả như vậy, em có trách nhiệm của em, tôi không thể vẫn tùy hứng mà dựa theo lý tưởng của chính mình làm việc, lại để cho em ở phía sau chống đỡ hết thảy. "
"Em..." Thương Mặc muốn nói những thứ này không quan trọng, chỉ cần yêu, cái khác đều có thể thừa nhận, chống lại đôi mắt đen nhánh của Triệu Mạt Thương trong lúc nhất thời, lại nói không ra lời.
Nàng chỉ muốn có thể mỗi ngày đều cùng Triệu Mạt Thương cùng một chỗ, mỗi một đêm trước khi ngủ, đều có một người ở bên tai nàng nói 'chị yêu em'.
Chẳng lẽ đó là sai sao?
Kéo nàng cùng nhau ngồi vào bên giường, Triệu Mạt Thương nhìn dáng vẻ luống cuống của nàng, cảm thấy rất đau lòng, nhưng vẫn cứng rắn dụng tâm, "Tiểu Đản, đổi lại em là tôi, em sẽ mặc tôi đứng ở phía trước chắn gió che mưa, chính mình lại cái gì cũng làm không được sao?"
"Em..." Thương Mặc cảm thấy lời nói của Triệu Mạt Thương rất có đạo lý, cũng có chút hiểu ý của cô, nhưng vẫn suy sụp cúi mặt xuống, "Chị trở về... Chúng ta phải bao lâu không thấy mặt... Hơn nữa, em sợ chị sẽ gặp nguy hiểm, em lại không ở bên cạnh, em..."
"Em xem, em lại xem tôi giống như cái loại tiểu nữ nhân cần phải bảo vệ rồi." Triệu Mạt Thương ôm lấy cánh tay Thương Mặc, cằm tựa ở trên vai nàng, trong giọng nói mang theo sủng nịch, lại có chút bất đắc dĩ, "Tiểu Đản, tôi không có ngốc như vậy. "
Cô không phải loại người luôn luôn cần người khác bảo vệ mình, chỉ là, trở về bên kia, Tiểu Đản không có cô ở bên cạnh vẫn rất nguy hiểm.
Triệu Mạt Thương nghĩ như vậy, lại tiếp tục mở miệng, "Có thể gọi điện thoại, có thể gọi video... Tôi cũng có thể trở về thăm em... Chỉ là, không cho phép em đến tìm tôi. "
"Không muốn." Cơ hồ là không chút do dự liền phản đối, Thương Mặc kỳ thực lúc vừa rồi liền đã hiểu ý tưởng của Triệu Mạt Thương, cũng không muốn ép buộc chị ấy làm trái tâm nguyện, cũng dự định cùng đi hay hoặc là cách đoạn thời gian thì đi một chuyến đến thăm cô, lại không nghĩ rằng Triệu Mạt Thương cư nhiên đưa ra loại yêu cầu này.
"Em đến tìm tôi sẽ gặp nguy hiểm, tôi trở về sẽ không có nguy hiểm. " Triệu Mạt Thương thay đổi thái độ ôn nhu trong ngày thường đối với Thương Mặc, rất nghiêm túc nói, "Cho nên, tôi có thể trở về, không cho em đi tìm tôi. "
Từ trong mắt Triệu Mạt Thương nhìn thấy sự kiên quyết của cô, Thương Mặc cúi đầu, bĩu môi, "Chị lý trí như vậy, phải bao lâu mới có thể trở về một lần nha...."
Triệu Mạt Thương cùng nàng chung quy là bất đồng, nếu như Triệu Mạt Thương trở về phương bắc, lúc nhớ nàng, tuy có tưởng niệm cũng giành không ít tình cảm cho nàng, lý trí lại sẽ khắc chế hết thảy xung động muốn trở về, mà nàng…. Một khi tưởng niệm đạt đến một điểm nào đó, nhất định sẽ không để ý địa điểm không để ý thời gian mà thẳng đến phương bắc.
Nghe vậy khẽ giật mình, Triệu Mạt Thương nhìn xem Thương Mặc đường đường là một Bang chủ, trước mặt mình nhưng lại có loại dáng vẻ ủy khuất lại sợ hãi, đáy lòng mềm nhũn, há miệng liền muốn hứa hẹn sẽ một tháng trở về một lần, chỉ là lời kia chưa nói ra khỏi miệng, một bên lý trí lại đè nén xuống tình cảm như vậy, "Tiểu Đản, tôi đáp ứng em, chờ tất cả mọi chuyện đều từ từ quen thuộc, tôi sẽ tìm cơ hội trở về tới thăm em, có được hay không?"
"Không được.... " Lẩm bẩm, Thương Mặc giống như đứa nhỏ hờn giỗi ôm lấy Triệu Mạt Thương, "Chị chính là không quan tâm em nữa!"
"Tiểu Đản ~~" Thấy Thương Mặc như vậy không có biện pháp nào, Triệu Mạt Thương oán trách mà kêu, tay nhẹ vỗ về sau gáy của nàng, "Tiểu Đản nghe lời, đừng làm cho tôi lo lắng. "
"Mặc kệ, không quan tâm...." Biết rõ Triệu Mạt Thương nhìn thấy bộ dạng này của mình nhất định sẽ mềm lòng, Thương Mặc dùng sức mà làm nũng chơi xấu nói, "Em không muốn chị đi....."
"....." Trầm mặc hồi lâu, Triệu Mạt Thương cúi đầu nhìn đầu nhân nhi (tương tự Baby nha) tựa vào trong lòng ngực mình, cuối cùng nhẹ nhàng, lại kiên quyết nói, "Tôi biết suy nghĩ của em, cũng biết tương tư khó nhịn, nhưng là…. Tiểu Đản, nghe tôi một lần, có được hay không?"
Thân thể cứng đờ, không hề cọ xát, ở góc độ Triệu Mạt Thương không thấy được, vẻ mặt Thương Mặc phức tạp.
Vô luận như thế nào, nàng cũng không muốn Triệu Mạt Thương cứ như vậy rời khỏi, không muốn, không nỡ, không thể chịu đựng.
Thế nhưng mà. . . Nàng như thế nào có thể bởi vì ý nghĩ của chính mình, vẫn luôn đem Triệu Mạt Thương trói ở bên cạnh mình chứ?
Ngồi thẳng thân thể, vẻ mặt Thương Mặc nghiêm nghị, đôi mắt khó nén đau thương, "Vậy.... Chị phải đáp ứng em, chị không thể có bất kỳ nguy hiểm nào...."
"Tôi đáp ứng em." Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng gật đầu, "Tôi sẽ bảo vệ tốt chính mình. "
Nếu như cô xảy ra điều gì ngoài ý muốn, Thương Mặc nhất định sẽ phát điên mà chạy đi kinh đô, cô sẽ không để cho chuyện như vậy xuất hiện.
Thấy cô đáp ứng, Thương Mặc lại suy nghĩ một chút, cảm thấy rất lo lắng, "Mẹ của chị. . . Sẽ không bức chị. . ."
"Tôi đối với bà ấy coi như hiểu rõ." Triệu Mạt Thương lúc này trái lại giống như tiểu nữ nhân mà dựa vào trong lòng Thương Mặc, "Bà ấy khinh thường làm việc đó. "
"Ừ." Đối với lời nói của Triệu Mạt Thương luôn tin tưởng, Thương Mặc dùng sức gật đầu, do dự một chút, vẫn mở miệng, "Vậy chị.... Lúc nào mới có thể trở lại bên cạnh em....."
Tiếp quản một tập đoàn lớn, chỉ sợ là chuyện cả đời đi, như vậy.... Lẽ nào nàng cả đời không thể như trước mỗi ngày đều có thể gặp được Triệu Mạt Thương sao?
"Đợi tôi.... Thật sự có thể bảo vệ được em.... " Triệu Mạt Thương cũng từng nghĩ qua vấn đề này, lại cũng không biết nên như thế nào giải quyết, có chút miễn cưỡng nói, "Tôi sẽ làm cho ba mẹ tôi vĩnh viễn không tìm em làm phiền, sẽ làm cho Cận Phi Hàn không dám ra tay với em, sẽ để cho em cho dù đi đến kinh đô, cũng không cần lo lắng có người gây bất lợi cho em. "
Nhưng muốn đạt được cái mục tiêu này cần phải bỏ ra rất nhiều nỗ lực, hơn nữa cũng không phải chuyện một sớm một chiều liền có thể thành công, cô vẫn sẽ đem hết toàn lực đi làm.
"Vậy cần.... Lâu lắm đấy..." Thương Mặc có chút khổ sở nói, mũi đau xót, đôi mắt có chút ướt, cúi đầu không nhìn Triệu Mạt Thương, giống như một đứa trẻ bình thường mà tỏ ra ủy khuất.
"Tiểu Đản. . ." Thở dài ôm chặt em ấy, Triệu Mạt Thương lẩm bẩm, "Một lần cuối cùng, là lúc này đây để cho tôi tiếp tục tùy hứng, tương lai của chúng ta tôi không muốn chỉ để cho một mình em gánh chịu. "
"Được." Thương Mặc cố nén, mang theo đau đớn mà mở miệng, "Em đáp ứng chị. "
"Cảm ơn. "
Triệu Mạt Thương cũng không phải là từ chức liền có thể rời đi, dán lại phong đơn từ chức nộp lên cấp trên, sau khi nộp lên trên cơ quan vẫn còn cần thẩm tra.
"Tiểu Mặc, con thực sự để cho con bé đi sao?" Kiều Lâm Cử tự mình đến chỗ của Thương Mặc, rất ngưng trọng nói, "Nếu như thật sự từ chức, Mạt Thương muốn một lần nữa tiến vào lại, lại phải tiến hành một lần sát hạch nhân viên công vụ, đến lúc đó. . ."
"Đến lúc đó vẫn có thể tiến vào. " Thương Mặc cắt đứt lời cậu mình nói, rất tự tin nói, "Cậu yên tâm. "
"Cũng đúng...." Kiều Lâm Cử đối với thực lực của Thương Mặc cũng coi như hiểu rõ, khẽ gật đầu một cái, trầm ngâm trong chốc lát, "Mạt Thương con bé.... Con giúp cậu nói cho con bé biết, Viện kiểm sát tùy thời hoan nghênh Triệu kiểm sát trưởng chính nghĩa lẫm liệt trở về. "
"Tốt. " Triệu Mạt Thương nói, muốn thừa dịp trong khoảng thời gian này, mỗi ngày nấu cơm cho Thương Mặc ăn, lúc Kiều Lâm Cử tới, cô vừa mới đi ra ngoài mua thức ăn.
"Được rồi, vụ án Lệ bí thư kia.... " Thấy Thương Mặc đáp ứng rồi, Kiều Lâm Cử lại cau mày, "Con vốn dự định để cho Mạt Thương khởi tố, hiện tại thế nào?"
"Vậy cũng không có biện pháp.... " Thương Mặc thở dài, đối với Triệu Mạt Thương đột nhiên quyết định rất bất đắc dĩ, "Vụ án này cậu liền giao cho những người khác đi, thay những người dân làng Tỉnh Loan đòi lại công đạo, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của chị ấy."
"Cũng tốt.... " Kiều Lâm Cử nhìn sắc mặt Thương Mặc có chút tái nhợt, ở trong lòng âm thầm thở dài hai tiếng, giơ tay lên ở trên vai nàng vỗ vài cái nói, "Tiểu Mặc, chiếu cố tốt chính mình, lúc mẹ con còn sống hy vọng nhất chính là con có thể khỏe mạnh trưởng thành, có thể vui vẻ."
"Tiểu Mặc hiểu rõ." Thương Mặc kéo ra một nụ cười miễn cưỡng, "Cậu cũng vậy."
"Ừ, vậy ta đi trước, còn có chút việc. "
"Dạ." Thương Mặc đứng dậy tiễn Kiều Lâm Cử đi ra ngoài, ở cửa chính trùng hợp gặp Triệu Mạt Thương mua thức ăn trở về, mà Triệu Mạt Thương sau khi nhìn thấy Kiều Lâm Cử, rõ ràng có chút áy náy.
"Tôi còn bảo Tiểu Mặc tiện thể nhắn cô giúp tôi....." Kiều Lâm Cử mỉm cười, đem hổ hẹn của Triệu Mạt Thương nhìn ở trong mắt, "Mạt Thương, buông tay làm chuyện mình muốn làm, lúc nào tìm về lý tưởng rồi, Viện kiểm sát chúng ta vĩnh viễn hoan nghênh một thân chính khí vì dân chờ lệnh Triệu kiểm sát trưởng. "
"Cảm ơn Kiều Kiểm. " Bởi vì lời nói của Kiều Lâm Cử làm cho tâm tình của cô kích động hồi lâu, Triệu Mạt Thương cưỡng chế tâm tình hướng ông nói cảm ơn, cho đến khi Kiều Lâm Cử rời đi, mới ôm lấy Thương Mặc không nói một lời.
Đồng dạng không nói gì, Thương Mặc mặc cho Triệu Mạt Thương ôm chính mình, nàng cũng ôm chặt lấy chị ấy, cố gắng muốn đem tất cả thời gian toàn bộ phóng tới chỗ Triệu Mạt Thương.
Dù như thế nào không nỡ đi nữa, vẫn cứ tới thời gian nên rời đi, đơn từ chức đã được thông qua rồi, người Đan Trác phái tới đón Triệu Mạt Thương cũng đã đến rồi.
Thương Mặc một đêm không ngủ, nhìn ngắm Triệu Mạt Thương ở trong lòng ngực mình ngủ say, như thế nào đều không nỡ nhắm mắt lại.
Triệu Mạt Thương đồng dạng cũng một đêm không ngủ, nằm ở trong lòng Thương Mặc từ từ nhắm hai mắt, lại không nỡ ngủ.
Ngày kế tiếp, Thương Mặc mang theo người, tự mình đưa Triệu Mạt Thương đến sân bay, trong mắt tràn đầy nước mắt, khóe miệng lại chứa đựng nụ cười, "Chậm chạp nói.... Chị đi rồi, không lo lắng em bị cô gái khác câu đi mất sao?"
Giống như là lời nói đùa giỡn trong giọng nói lại không có bất kỳ ý cười nào, chỉ có run rẩy, ngay cả người bên ngoài đều có thể cảm giác được nàng đang khóc nức nở.
Môi nhẹ nhàng ấn ở bên khóe miệng Thương Mặc, Triệu Mạt Thương ngưng mắt nhìn Thương Mặc, lẩm bẩm, "Người yêu có thể bị cướp đi, không phải là người yêu thật lòng."
Kéo ra khoảng cách, Triệu Mạt Thương ôn nhu cười, nhẹ tay liên tiếp vuốt tóc Thương Mặc, tôi tin tưởng Tiểu Đản của tôi, là thật sự yêu tôi. "
***********

Chương 128

Máy bay trải qua mấy giờ phi hành, rốt cục đáp xuống sân bay kinh đô, lúc Triệu Mạt Thương bước ra máy bay một loại cảm giác kỳ diệu nảy lên trong lòng.
Kinh đô là quê hương thật sự của cô, lòng của cô lại lưu tại một địa phương khác cách xa nơi này, bị cái người tên Thương Mặc vững vàng nắm trong tay.
"Mạt Thương, hoan nghênh trở về. " Đan Trác nhìn con gái đứng ở nơi đó ngẩn người, đi tới mỉm cười nói.
Gật đầu, biết rõ từ nay về sau sẽ không có thể lộ ra một mặt mềm yếu của mình, vẻ mặt Triệu Mạt Thương thản nhiên, cưỡng chế tưởng niệm mãnh liệt trong lòng mình, nhìn Đan Trác, "Con sẽ ở chỗ nào?"
"Đi tới chỗ ta ở." Đem sự lạnh nhạt của con gái nhìn ở trong mắt, Đan Trác có chút bất đắc dĩ nói, "Ba ba con hẳn là biết con đã trở về, đi thôi. "
"Được." Đi theo Đan Trác ngồi lên xe, Triệu Mạt Thương nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu ngón tay vô ý thức mà vuốt nhẹ cửa sổ xe, có chút mê man.
Điện thoại di động vào lúc này vang lên, Triệu Mạt Thương liếc mắt nhìn Đan Trác ở bên cạnh, cầm điện thoại di động nhấn nghe, bên đầu điện thoại kia giọng nói của Thương Mặc tràn đầy cố giả vờ thoải mái, "Chị đến nơi rồi sao? Thật lâu không có đi trở về, nghỉ ngơi thật tốt, em sẽ rất biết điều, ha ha ha....."
Đặt điện thoại bên tai, Triệu Mạt Thương nghe thấy giọng nói của Thương Mặc đầy lồng ngực đau đớn không biết mở miệng nói như thế nào, hơn nửa ngày, cố nặn ra một nụ cười, dùng giọng nói nhẹ nhõm giống em ấy nói, "Thật sự nghe lời như vậy sao? Tôi sẽ tùy thời hỏi Lệnh Hồ Huyên à nha, đừng tưởng rằng em là Bang chủ thì có thể làm cho Lệnh Hồ Huyên nói với tôi lời nói dối. "
"Như thế nào lại thế được, em rất trung thực mà." Lau lau nước mắt bên khóe mắt, Thương Mặc một thân một mình ngồi ở trong phòng ngủ, lòng tràn đầy vắng vẻ.
"Ừ, tôi tin tưởng em." Triệu Mạt Thương có chút hoảng hốt nói, trong lúc nhất thời, thiên ngôn vạn ngữ cũng không biết nói ra như thế nào.
Hai người trầm mặc hồi lâu, một lát sau Thương Mặc cười hai tiếng nói "Buổi tối trước khi ngủ em sẽ gọi điện thoại cho chị, chị nghỉ ngơi thật tốt đi nhé, ngồi máy bay rất mệt mỏi. "
"Ừ." Cúp điện thoại, Triệu Mạt Thương cất di động, tiếp tục xem ngoài cửa sổ ngẩn người.
Đan Trác nhìn dáng vẻ Triệu Mạt Thương mất hồn mất vía, ở trong lòng bất đắc dĩ thở dài, nét mặt nhưng vẫn là bộ dạng thản nhiên, "Bây giờ con trở về cũng được, nếu như muốn lưu lại, cũng đừng làm ra vẻ không có tinh thần như vậy. "
Triệu Mạt Thương chống cằm như trước vẫn duy trì tư thế nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu lạnh lùng, "Con biết rõ. "
"Vừa trở về, trước tiên nghỉ ngơi vài ngày đi, ở chỗ này con có thể tùy ý đi lại, thân phận của con ở nơi này trong kinh đô, không ai dám cưỡng ép đối với con, bao gồm cả ba ba của con cũng như vậy." Đan Trác hai tay ôm ngực, giọng nói bình tĩnh mà tự tin, "Chuyện mất mặt ông ta không dám làm đâu. "
Đem vài sợi tóc nghịch ngợm vén lên sau tai, Triệu Mạt Thương không có trải qua bất luận cái gì suy nghĩ liền nói, "Ngày mai liền đưa con đến công ty."
Tựa hồ sớm đã ngờ tới cô sẽ như thế, Đan Trác cười cười, "Được. "
---------
Ném điện thoại di động lên giường, Thương Mặc kéo gối đầu của Triệu Mạt Thương qua ôm lấy, mãi cho đến khi trời tối cũng không có từ trong phòng đi ra.
"Tại sao Triệu Mạt Thương lại tổn thương tâm của Thiếu chủ chứ?" Linh Lung có chút tức giận nói, chau mày, vẻ mặt khổ đại cừu thâm.
"Vậy cũng không có biện pháp. " Lệnh Hồ Huyên ngồi ở trên ghế sa lon, thở dài, "Cô ấy nhất định cũng xoắn xuýt thật lâu rồi. "
"Em không rõ. " Trong mắt Linh Lung tràn ngập mê hoặc, "Thiếu chủ đối với cô ấy tốt như vậy, ở chỗ này cô ấy muốn cái gì có cái đó, tại sao muốn trở về làm người thừa kế cái gì đó chứ.... Còn có, không phải cô ấy vẫn luôn nói phải làm kiểm sát trưởng vì chính nghĩa cái gì đó sao? Thiếu chủ yêu cô ấy như vậy, cô ấy còn nhẫn tâm làm cho Thiếu chủ thương tâm như thế.... Em đã nói cô ấy yêu Thiếu chủ khẳng định không có nhiều bằng Thiếu chủ yêu cô ấy...."
Linh Lung khó có được một lần nói nhiều lời như vậy, trong lời nói tràn đầy tức giận bất bình, đối với Thương Mặc giữ gìn chi tâm làm cho Lệnh Hồ Huyên hơi hơi cảm thấy có chút ê ẩm, rồi lại bất đắc dĩ.
Thiếu chủ đối với Linh Lung mà nói là người đặc biệt nhất, đó không phải là ái tình, nhưng mà.... Tóm lại là nàng không có biện pháp thay thế được.
Ngồi xổm trước mặt Linh Lung, nhìn bộ dạng tức giận của người nào đó, Lệnh Hồ Huyên lôi kéo tay cô nói, Linh Lung, cũng là bởi vì cô ấy quá yêu Thiếu chủ, mới có thể làm ra loại quyết định này. "
"Em không hiểu. " Linh Lung nói thẳng, nhìn Lệnh Hồ Huyên, "Yêu mà nói làm sao có thể dễ dàng khinh địch như vậy lựa chọn rời đi như vậy. "
"Triệu Mạt Thương nhưng thật ra là người phụ nữ rất mạnh mẽ, từ lúc bắt đầu học đại học chính là như vậy....." Lệnh Hồ Huyên mỉm cười, nhớ tới thời kì học đại học, vẻ mặt quật cường của Triệu Mạt Thương, tiếp tục nói, "Lấy tính cách của cô ấy, từ lúc cô ấy bắt đầu nhận thức Thiếu chủ, vị trí của cô ấy vẫn luôn ở thế yếu, cho dù Thiếu chủ là một người bị "vợ quản nghiêm", rất nghe lời của cô ấy, nhưng khi đối mặt thời điểm khó khăn, vĩnh viễn đều là Thiếu chủ ngăn tại trước mặt cô ấy, bảo hộ cô ấy coi chừng cô ấy, đại đa số thời điểm, biết rõ Thiếu chủ có thể gặp phải nguy hiểm, nhưng vẫn không thể làm gì. "
Nhìn thấy vẻ giận dữ trên mặt Linh Lung biến mất, dần dần chuyển thành như có điều suy nghĩ, Lệnh Hồ Huyên tiếp tục nói, "Triệu Mạt Thương nơi nào sẽ cam tâm, nơi nào sẽ cam lòng làm cho Thiếu chủ một mình chịu nhiều khổ như vậy.... Cô ấy muốn làm người vì dân chờ lệnh một kiểm sát trưởng tốt không sai, nhưng cô ấy càng muốn bảo hộ Thiếu chủ hơn. Linh Lung, lúc này đây, lý tưởng cùng Thiếu chủ, Triệu Mạt Thương lựa chọn Thiếu chủ. "
Lúc này đây, lý tưởng cùng Thiếu chủ, Triệu Mạt Thương lựa chọn Thiếu chủ.
Những lời này lập tức làm cho Linh Lung ngây dại, hơn nửa ngày, bất đắc dĩ mà cười khổ, "Thế nhưng mà Thiếu chủ thương tâm rồi. "
"Tôi vừa mới nói với em rồi Thiếu chủ thông minh như vậy, đương nhiên cũng sẽ hiểu rõ điều này." Lệnh Hồ Huyên thấy cô đã hiểu ra, không còn tức giận như vậy nữa, dứt khoát đứng dậy ngồi vào trên đùi Linh Lung, nhìn xem Linh Lung bởi vì động tác của nàng mà sắc mặt trở nên hồng thấu, "Chỉ là bỗng nhiên không tiếp thụ được mà thôi, hai ngày nữa thì tốt rồi. "
"Ừ." Gật gật đầu, Linh Lung nhìn nữ nhân gần trong gang tấc, do dự một chút, vòng tay ôm nàng, tựa đầu trên vai của nàng, "Lệnh Hồ Huyên....."
"Hử?" Bởi vì động tác bỗng nhiên chủ động của Linh Lung mà trong lòng kinh sợ, Lệnh Hồ Huyên có chút bối rối mà lên tiếng, "Làm sao vậy?"
"Chị... Có phải đã từng nói qua sẽ một mực cùng em hay không...." Chần chờ mở miệng, lời nói đứt quãng, phía sau càng ngày âm thanh càng nhỏ, Linh Lung đỏ mặt, mới nói được cho hết lời, Lệnh Hồ Huyên cả cười.
"Đúng vậy." Tiến tới gần, môi đặt lên môi của cô, ánh mắt của Lệnh Hồ Huyên nhu hoà giống như sắp chảy ra nước, lẩm bẩm, "Chúng ta cùng các nàng là không cùng một dạng.... Tôi sẽ vẫn cùng em...."
"Ừ." Đạt được đáp án, Linh Lung xấu hổ đáp lời, nhưng không ngờ Lệnh Hồ Huyên được một tấc lại muốn tiến một thước mà đem lưỡi tham tiến vào, ôm lấy lưỡi của cô dây dưa.
Thương Mặc từ trong phòng đi ra, từ trên lầu chứng kiến hai người như vậy, ngẩn người, tiếp theo cảm giác mất mát càng thêm mãnh liệt, kinh ngạc đứng ở nơi đó nhìn xuống, hơn nửa ngày đều chưa có hoàn hồn.
Cảm thấy được không đúng Lệnh Hồ Huyên buông Linh Lung ra, hướng phía trên lầu nhìn lại, nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Thương Mặc, sắc mặt không khỏi trở nên hồng có chút áy náy.
Xem ra sau này ở trước mặt Thương Mặc, không thể vẫn như vậy cùng Linh Lung thân mật rồi.
"Thiếu chủ. " Linh Lung phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy Thương Mặc, khuôn mặt soạt một cái đỏ bừng lên.
"A.... Hai người tiếp tục đi." Vẻ mặt Thương Mặc trì hoãn, có chút xấu hổ, "Tôi về phòng trước, lúc nào ăn cơm thì gọi tôi. "
Mắt thấy Thương Mặc sẽ xoay người trở về phòng, Lệnh Hồ Huyên vội vàng mở miệng gọi nàng lại, "Thiếu chủ, có thể ăn cơm rồi. "
"Ah, vậy sao?" Thương Mặc dừng bước lại, quay người, trên mặt treo nụ cười xấu xa, "Hai người trước tiên không tiếp tục giải quyết một số chuyện nào đó sau đó mới ăn cơm sao?"
Liếc mắt, biết rõ Thương Mặc là cố ý như thế, Lệnh Hồ Huyên cũng không so đo, ngược lại là Linh Lung ở một bên mặt càng đỏ hơn.
Từ trên lầu đi xuống, hai tay Thương Mặc đút túi quần, dẫn đầu đi đến phòng ăn, hướng về phía bàn ăn kêu đói.
Lệnh Hồ Huyên và Linh Lung liếc nhau, đều nhìn ra trong mắt lẫn nhau bất đắc dĩ, lắc đầu, đi qua cùng nàng ăn cơm.
Ngày thứ hai, Thương Mặc dậy thật sớm. Chính xác mà nói, nhưng thật ra là suốt cả đêm không ngủ.
Chỉa vào cặp mắt gấu mèo 0.0 ngồi ở trên giường hồi lâu, tay mơn trớn vị trí trước kia Triệu Mạt Thương nằm, xúc cảm lạnh như băng để cho tâm của nàng cũng đi theo nguội lạnh.
-----
Triệu Mạt Thương cũng một đêm chưa ngủ, đêm qua cùng Thương Mặc nói chuyện điện thoại xong, vốn đã nằm dài trên giường dự định đi ngủ, lăn qua lộn lại hơn một giờ, vô luận như thế nào đều ngủ không được, dứt khoát ngồi xuống, khoác quần áo mở đèn ngủ cầm lấy tư liệu Đan Trác để lại cho cô lật xem.
Cho tới nay đều là rất chuyên chú nghiên cứu phương diện luật học tri thức, mà ngành học luật học như vậy, đôi khi cũng cần có chút hiểu biết đối với những phương diện khác, vì vậy Triệu Mạt Thương mặc dù đối với phương diện buôn bán gì đó rất không quen thuộc, muốn xem hiểu những tài liệu kia đối với cô mà nói lại không khó khăn.
Nhiều lần muốn cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Thương Mặc, rồi lại do dự sau đó lại thả điện thoại di động xuống.
Không phải lo lắng đánh thức Thương Mặc, cô biết rõ tối nay không chỉ cô ngủ không được, Thương Mặc nhất định cũng ngủ không được.
Chỉ là, không nên như thế ỷ lại Thương Mặc, cô là một Triệu Mạt Thương độc lập không chịu thua kém.
Thời điểm, ánh sáng mặt trời từ khe hở của rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng, Triệu Mạt Thương buông phần tư liệu bị cô lật xem suốt đêm gần như đã thuộc lòng ra, đứng dậy đánh răng rửa mặt, sau khi thay quần áo xong, thấy thời gian còn sớm, liền kéo rèm cửa sổ ra, nhìn hoa viên dạt dào màu xanh biếc ngoài cửa sổ ngẩn người.
Tiểu Đản nhất định cũng suốt đêm không ngủ đi.
Nghĩ đến đây, tâm hơi hơi đau, Triệu Mạt Thương cắn môi dưới, chỉ cảm thấy cổ họng đắng chát, cũng không hối hận về quyết định của mình.
Cửa bị gõ vang, Triệu Mạt Thương thu thập xong tâm tình, mặt không biểu tình mà đi qua mở cửa, ngoài cửa, Đan Trác thấy cô sớm đã sửa soạn xong hết, thoả mãn gật gật đầu.
Thời điểm ăn điểm tâm, Đan Trác thuận miệng hỏi Triệu Mạt Thương mấy vấn đề, tất cả đều là trên phần tài liệu kia, Triệu Mạt Thương không có chút gợn sóng nào mà đem những vấn đề kia một chữ không thiếu mà đáp lại, đối với ánh mắt tán dương của mẫu thân, vẻ mặt vẫn vân đạm phong khinh.
"Đợi một chút mẹ đưa con tới công ty. " Đan Trác đối với biểu hiện của Triệu Mạt Thương hết sức hài lòng, vừa nhấp hớp sữa bò vừa nói, "Con làm quen công ty một chút, cùng người trong công ty gặp một lần, buổi trưa.... Ba ba con nói mời chúng ta ăn cơm. "
Hơi hơi nhíu mày, giọng nói của Triệu Mạt Thương băng lãnh, "Ăn cơm có thể, cùng ông ấy cùng một chỗ, cũng có thể, Cận Phi Hàn, con không muốn nhìn thấy. "
Không chỉ là xuất phát từ nguyên nhân không để cho Thương Mặc khó chịu, trọng yếu hơn chính là, Cận Phi Hàn cư nhiên âm mưu ám toán Thương Mặc, cô tự đánh giá mình không phải là nữ nhân lòng dạ hẹp hòi, thế nhưng mà đối mặt người làm cho người yêu mình bị thương, thực sự không có biện pháp bình tĩnh.
"Tốt, ta sẽ nói với ông ấy. " Đan Trác gật đầu, đối với phản ứng của Triệu Mạt Thương không thèm để ý chút nào, "Thứ vấn đề nhỏ này, con có thể theo tính tình của con mà làm."
Động tác vừa muốn uống sữa tươi dừng một chút, Triệu Mạt Thương nhìn bà một cái, khẽ hé đôi môi đỏ mọng, âm thanh vẫn như trước không có độ ấm, "Cảm ơn. "
***************
Tự dưng nghe xong bài hát cảm xúc dâng trào ghê, lâu lắm rồi mới nghe lại :)

========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna