Google.com.vn Đọc truyện Online

2/7/18

Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại Nhân (Bằng Y Úy Ngã) - Tập 91 + 92

Đăng bởi Ngân Giang | 2/7/18 | 0 nhận xét

Chương 91

So với Thương Mặc sau khi được ba ba khuyên giải lần nữa lấy lại dũng khí, Triệu Mạt Thương sáng sớm ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, hai mắt vẫn sưng đỏ, cả người cảm xúc vẫn hết sức xuống thấp.
Đứng ở trước gương trong phòng tắm, nhìn chính mình ở trong gương mặt tái nhợt và mắt sưng đỏ, Triệu Mạt Thương cười khổ, có vẻ dị thường tiều tụy.
Không có Thương Mặc, tựa như không còn tim vậy, làm cho cô có một loại cảm giác giống như mình là một cái xác biết đi.
Tắm rửa qua loa, thay quần áo, cố gắng làm cho mình nhìn có chút tinh thần, nhưng sắc mặt tái nhợt và hai mắt sưng đỏ làm thế nào cũng che không được.
Triệu Mạt Thương luôn luôn nhiệt tình với công việc kiểm sát trưởng, lần đầu sinh ra cảm giác chán nản, muốn ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày.
Do dự vài giây, cầm điện thoại di động đặt ở đầu giường lên, gọi điện thoại cho Lương Kiểm xin nghỉ, báo cáo thân thể mình khó chịu, có thể phải xin nghỉ hai ngày.
Đối mặt với kiện tướng đắc lực từ khi vào Viện kiểm sát không có xin phép nghỉ qua lần nào lại lần đầu tiên xin nghỉ, Lương Kiểm có chút nghi hoặc, có chút bận tâm, lại không hỏi nhiều, rất thuận lợi đồng ý.
Để điện thoại di động xuống, Triệu Mạt Thương ngồi bên giường, yên lặng nhìn phòng ngủ đêm qua căn bản không có dọn dẹp, rương hành lý trước tủ quần áo Thương Mặc mang tới còn để ở nơi đó, trong tủ còn treo rất nhiều quần áo của Thương Mặc. 
"Những thứ này cứ trực tiếp ném đi." Câu nói kia của Thương Mặc ở lúc cô nhìn thấy tủ đầy quần áo lại vang lên trong đầu, Triệu Mạt Thương nhịn không được xúc động rơi lệ, vội vàng gắt gao cắn môi khắc chế tâm tình như vậy.
Nếu như lại khóc, đôi mắt này sợ là phải qua hồi lâu mới có thể tiêu tan sưng, hai ngày sau làm sao cô đi làm được đây.
Đối với công việc này chán ghét, vẻn vẹn chỉ là phản ứng tức thời, đáy lòng của cô vẫn rất để ý.
Cầm quần áo Thương Mặc treo trong tủ vuốt ve, Triệu Mạt Thương cứ như vậy đứng ở trước tủ quần áo cả một buổi sáng, mãi đến khoảng mười một giờ, lúc chuông cửa vang lên, mới làm cho cô bừng tỉnh.
Trong lòng đối với tiếng chuông cửa sinh ra chút chờ mong lại có chút sợ hãi, hy vọng là Thương Mặc, lại vừa sợ là Thương Mặc, Triệu Mạt Thương quấn quýt mà đứng tại chỗ, mặc cho chuông cửa một lần lại một lần vang lên.
Thật vất vả, lấy dũng khí dự định đi mở cửa, mới dịch một bước, lại vì chân tê dại ngã nhào trên mặt đất, mà tiếng chuông cửa cũng vào lúc này mà dừng.
Hốt hoảng đứng lên, Triệu Mạt Thương chịu đựng cảm giác tê dại tập tễnh đi ra ngoài phòng ngủ, mới đi đến trong phòng khách, tiếng chuông cửa lại vang lên lần nữa.
Triệu Mạt Thương lại ngừng lại.
Thời điểm vừa rồi khi tiếng chuông cửa dừng lại, cô sợ hãi người đến là Thương Mặc, mà Thương Mặc bấm chuông cửa lâu như vậy không có ai ra mở cửa sau đó lựa chọn rời đi. Nhưng lúc này, chuông cửa lại vang lên, cô lại bắt đầu do dự.
Cô cảm thấy đời này cô chưa từng có xoắn xuýt mâu thuẫn như vậy.
Chuông cửa vẫn một mực không gián đoạn mà vang lên, mãi đến cuối cùng, Triệu Mạt Thương rốt cục lấy dũng khí đi tới bên cạnh cửa, tay cầm ở chốt cửa, hít một hơi thật sâu, mở cửa ra.
"Mẹ!" Âm thanh Triệu Nam truyền đến, Triệu Mạt Thương bỗng dưng sững sờ, ngẩng đầu, chống lại đôi mắt tràn ngập phức tạp của Lệnh Hồ Huyên đứng ở sau lưng Triệu Nam.
"Là cô. . ." Thất vọng mà nói một câu, Triệu Mạt Thương đem hai người vào nhà, ánh mắt ảm đạm trở về phòng khách ngồi xuống ghế sa lon.
Lệnh Hồ Huyên từ đầu đến cuối đều không nói một lời, từ lúc Triệu Mạt Thương mở rộng cửa bắt đầu, liền nhìn để ý sắc mặt và động tác của Triệu Mạt Thương, bắt gặp ánh mắt của cô sưng đỏ cùng sắc mặt tái nhợt không kém hơn Thương Mặc chút nào, chỉ có thể ở trong lòng âm thầm thở dài.
Triệu Nam vốn muốn kéo ống quần Triệu Mạt Thương, gặp bộ dạng Triệu Mạt Thương như vậy, lập tức trừng hai mắt thật to nhìn Triệu Mạt Thương, "Mẹ, có người khi dễ mẹ sao?"
Triệu Mạt Thương lần nữa rơi vào trạng thái đờ đẫn, bởi vì lời nói của cô bé mà phục hồi tinh thần lại, nhíu lông mày nhìn Triệu Nam hồi lâu, bỗng nhiên đứng lên, trở về phòng ngủ cầm điện thoại gọi đi, "A lô, Trương đội trưởng sao? Là tôi, Triệu Mạt Thương.........Có chuyện làm phiền ngài, thật ngại quá, lại làm phiền ngài........ Là như thế này, mấy ngày trước tôi gặp một đứa bé, đứa bé kia vừa nhìn thấy tôi liền gọi tôi là mẹ, sau đó ba ba cô bé hình như bị người nào đó bắt đi.......... Đối với, chuyện này tôi rất khẳng định.......Cô bé này không biết tên ba ba mình........ Phải phải, làm phiền ngài hỗ trợ điều tra. . . Còn có đứa bé này, tôi phải đi làm cũng không chăm sóc được cô bé, không biết Trương đội trưởng có biện pháp giúp đỡ hay không........ Loại chuyện này tôi không có kinh nghiệm......... Ah, như vậy, tốt tốt, tôi đưa cô bé tới...... Ừm, tốt, vậy cứ như thế, liên lạc lại sau."
Triệu Nam tuy không hiểu nhiều lắm ý tứ lúc Triệu Mạt Thương gọi điện thoại, nhưng lại rất rõ ràng mà ý thức được Triệu Mạt Thương muốn đem mình đưa đi, lập tức khóc lớn lên, kéo ống quần Triệu Mạt Thương, "Mẹ, con không muốn, không muốn. . . Mẹ. . ."
Triệu Mạt Thương cúi đầu nhìn cô bé đang kéo ống quần mình, nhớ tới Thương Mặc đã từng ôm cô ở bên tai cô mỗi một lần nói không muốn không muốn nàng, tâm đau xót, nước mắt lần nữa chảy xuống.
Lệnh Hồ Huyên ôm ngực đứng ở cạnh cửa, nhìn bộ dạng Triệu Mạt Thương và Triệu Nam nhìn nhau khóc nức nở, trong tròng mắt hiện lên một tia không hiểu.
Triệu Mạt Thương. . . Sao lại bởi vì muốn đưa đứa bé này đi mà khóc? 
Không phải không có bất cứ quan hệ nào sao?
Khóc nức nở ngồi xuống, ôm lấy thân thể nho nhỏ của Triệu Nam, giọng nói của Triệu Mạt Thương nghẹn ngào, nước mắt không ngừng nhỏ giọt xuống đất, "Tiểu Đản. . ."
Trong mắt bỗng dưng bay lên sương mù, Lệnh Hồ Huyên xoay lưng không dám nhìn bộ dạng Triệu Mạt Thương khóc gọi tên Thương Mặc.
Vừa mới bắt đầu Lệnh Hồ Huyên biết rõ Triệu Mạt Thương là loại người rất để ý lý tưởng của mình.
Trước đây cùng Tào Minh Nghĩa chia tay, cũng bởi vì biết Tào Minh Nghĩa tiến vào tòa án công tác sau đó sa ngã, còn học được nhận hối lộ của người nhà bị cáo, cho nên mới lựa chọn chia tay.
Thế nhưng mà. . . nàng vẫn ôm chút niệm tưởng, cho rằng Triệu Mạt Thương có thể tiếp nhận thân phận của Thương Mặc, dù sao, dưới cái nhìn của nàng, Thanh Long Bang kỳ thực cũng không phải loại hắc bang đại gian đại ác.
Triệu Mạt Thương vì nhân dân mở rộng chính nghĩa, thế nhưng nếu những người kia là người bình thường, Thương Mặc cũng không phải đối mặt những người đó.
Buôn bán vũ khí cũng tốt, mở sòng bạc cũng tốt, nhằm vào những người đồng dạng cũng là người không động vào củi gạo dầu muối tương dấm trà, những người này sớm đã không để ý tới pháp luật không phải sao?
Sát nhân, chỉ là tự vệ mà thôi, Thương Mặc không giết người, sẽ bị người ta giết.
Nàng không nghĩ tới Triệu Mạt Thương lại có thể ngoan cố cứng nhắc như thế.
"Tiểu Đản. . ." Triệu Mạt Thương ôm Triệu Nam đã ngừng nước mắt, không ngừng mà gọi tên gọi yêu cô đặt cho Thương Mặc, mỗi một lần gọi, tâm lại đau đớn hơn một phần.
Lệnh Hồ Huyên thực sự không nhịn được nữa, xoay người, nhìn Triệu Mạt Thương, giọng nói  sắc bén, "Cô gọi em ấy như vậy có hữu dụng không? So với ở chỗ này khóc lóc, chẳng thà đi tìm em ấy."
Triệu Mạt Thương vẫn duy trì tư thế ngồi như trước, nước mắt làm sao cũng không ngừng được, không nói được một lời.
"Ban đầu cô đáp ứng tôi phải chăm sóc em ấy thật tốt." Lệnh Hồ Huyên thấy cô không có phản ứng, đơn giản học cô ngồi xuống, đôi mắt nhìn thẳng cô, "Lẽ nào cô muốn bội ước?"
"Cho tới bây giờ cô không có nói cho tôi biết thân phận của em ấy." Triệu Mạt Thương buông Triệu Nam ra, lau lau nước mắt, âm thanh run rẩy, "Em ấy rõ ràng. . ."
"Loại chuyện như vậy, tôi nói cho cô biết như thế nào?" Giọng nói của Lệnh Hồ Huyên đầy trào phúng, "Tôi không nên gọi em ấy là tiểu Mặc, tôi cũng nên gọi em ấy là Thiếu chủ."
Triệu Mạt Thương chợt ngẩng đầu, nhìn Lệnh Hồ Huyên, gương mặt bất khả tư nghị*.
*khó tin; không thể tưởng tượng nổi.
"Hừ, thời điểm tôi 8 tuổi được Bang chủ thu dưỡng, từ nhỏ đã cùng em ấy sinh hoạt chung một chỗ." Lệnh Hồ Huyên nhẹ hừ một tiếng đứng lên, lạnh lùng thốt ra, "Nhìn em ấy lớn lên, nhìn em ấy từ vô ưu vô lự chuyển thành phong bế, nhìn em ấy từ ban đầu vốn là cô gái vui vẻ biến thành Thiếu chủ âm lãnh ai cũng đều không tín nhiệm."
Lẳng lặng nghe Lệnh Hồ Huyên nói, Triệu Mạt Thương nhớ tới lúc mới gặp gỡ Thương Mặc bộ dạng Thương Mặc, tâm rút đau một cái, "Em ấy vì muốn kế thừa ba ba của em ấy, mới như vậy sao?"
"Không phải." Lệnh Hồ Huyên thở dài, thẳng thắn không để ý hình tượng ngồi trên đất, Triệu Nam quét mắt vẻ mặt mê hoặc không hiểu hai người đang nói cái gì, thở dài một cái nói, "Em ấy là từ ba năm trước đây mới biến thành như vậy."
"Ba năm trước đây?" Triệu Mạt Thương nghi ngờ nhìn Lệnh Hồ Huyên, tiếp tục nhíu lông mày, "Ba năm trước đây đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"
"Tình huống cụ thể tôi cũng không biết rõ ràng." Lệnh Hồ Huyên hai tay ôm đầu gối, nhớ lại sự tình ba năm trước đây, giọng nói yếu ớt, "Lúc đó tôi ở bên ngoài chấp hành một nhiệm vụ, nhận được tin tức lập tức trở về gấp, lúc trở lại, bóng đèn đỏ ngoài phòng cấp cứu vẫn sáng, Bang chủ cùng mấy người huynh đệ đứng ở bên ngoài rất lo lắng chờ đợi."
Phòng cấp cứu?
Sắc mặt Triệu Mạt Thương càng thêm tái nhợt, tay khẽ run chống trên mặt đất, học Lệnh Hồ Huyên ngồi xuống, để cho mình không bởi vì trên đùi vô lực mà quỳ xuống.
"Lần giải phẫu kia, cực kỳ lâu, lâu đến mấy người chúng tôi đều có cảm giác sắp hỏng mất."  Lệnh Hồ Huyên nắm tay, cắn cắn môi dưới, "Đợi đến sau khi giải phẫu thành công, em ấy được đẩy ra ngoài để quan sát, cái loại cảm giác hư thoát này, trước đó tôi cũng chưa từng thể nghiệm qua."
Bị mấy câu nói của Lệnh Hồ Huyên khiến cả trái tim đều đập loạn, Triệu Mạt Thương nhớ tới vết thương trên người Thương Mặc lần này trở về, đau lòng tột đỉnh, "Em ấy vốn không nên làm Thiếu chủ làm gì."
"Ah, cô cho rằng ba năm trước đây em ấy vì vậy mới bị đưa vào phòng cấp cứu sao?" Lệnh Hồ Huyên cười lạnh xuống, "Trước đêm đó, em ấy là tiểu công chúa của bang, không tiếp xúc bất luận sự vụ gì của bang phái, cho tới thời điểm ấy chỉ biết học tập cùng những chuyện nữ nhi thường tình gì đó, thi đậu vào Đại học Luật H, em ấy nói cho tôi biết em ấy cũng muốn làm một luật sư như tôi."
Vậy thì tại sao. . .
Triệu Mạt Thương không hiểu nhìn Lệnh Hồ Huyên, mới vừa mở miệng hỏi, Lệnh Hồ Huyên lại tiếp tục nói, "Giải phẫu rất thành công, nhưng sau khi tỉnh lại, hai lỗ tai của em ấy đều không nghe được."
Dĩ nhiên biết rõ vấn đề lỗ tai Thương Mặc là bởi vì ba năm trước đây mắc bệnh nặng, Triệu Mạt Thương nghe đến đây vẫn không nhịn được hít vào ngụm khí lạnh, âm thanh run rẩy, "Em ấy, kia. . ."
"Cả người đều thay đổi." Lệnh Hồ Huyên thở dài, "Cô biết không, lúc trước, em ấy chưa bao giờ nghĩ tới làm cái gì Thiếu chủ, em ấy cho tới bây giờ chỉ gọi tôi là Huyên tỷ, gọi Uông Minh là Minh ca, làm cho bất luận người nào trong bang cũng phải gọi em ấy là tiểu Mặc...... Nhưng mà sau lần đó, cái gì cũng thay đổi. . . Thiếu chủ. . . Ah, một cô gái 18 tuổi, dùng thời gian nửa năm, đến một nơi không biết để huấn luyện, sau khi trở về, cả người cũng thay đổi, chỉ cho phép chúng tôi gọi em ấy là Thiếu chủ."
Dừng một chút, Lệnh Hồ Huyên quay đầu nhìn Triệu Mạt Thương, trong mắt xẹt qua một chút bi ai, "Ngày hôm qua cô mới thấy qua vết thương trên người em ấy? Nhưng là, những vết thương kia, chỉ là vấn đề nhỏ mà thôi. . . Năm đó em ấy từ chỗ đó trở về, vết sẹo trên người không thể đếm hết được, là Bang chủ mời bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ nổi danh nhất thế giới, đem vết seo trên người em ấy xóa đi."
Tay nắm thật chặt, móng tay đã sớm đem lòng bàn tay đâm rách, Triệu Mạt Thương đã không còn cách nào dùng tâm đau để hình dung cảm thụ lúc này của mình.
Thương Mặc. . . Tên ngu ngốc kia. . .  Lại có thể trải qua nhiều chuyện nguy hiểm như vậy sao?

Chương 92

"Tôi vẫn không hiểu, vì sao em ấy muốn……." Triệu Mạt Thương vẫn hết sức không rõ tại sao Thương Mặc phải lựa chọn trở thành Thiếu chủ.
"Cô vẫn chưa rõ sao?" Lệnh Hồ Huyên rất bi ai nhìn cô, "Mỗi người sinh ra đều bất đồng, mà cuộc sống của em ấy, lựa chọn của em ấy, kỳ thực từ lúc em ấy trở thành con gái của Bang chủ một khắc kia liền quyết định. Em ấy căn bản không có biện pháp lựa chọn. . . Bang chủ chưa từng yêu cầu gì quá đáng với em ấy, không để cho em ấy kế thừa toàn bộ Thanh Long Bang, mà em ấy cũng vẫn tự do tự tại sinh hoạt như con cái nhà bình thường. Thế nhưng mà người khác cũng không cho là như vậy, em ấy là Thương Mặc, là con gái của Bang chủ Thanh Long Bang, mạng của em ấy, có rất nhiều người muốn lấy lợi thế này ra uy hiếp Bang chủ, mỗi thời mỗi khắc em ấy đều sống ở trong nguy hiểm. Ba năm trước đây, em ấy vốn là người vô tội, em ấy cũng không tiếp xúc bất luận sự tình của Thanh Long Bang, thế nhưng mà em ấy thiếu chút nữa bị giết. Nếu không phải năm sáu người lấy mạng mình bảo vệ em ấy, nếu không phải mẹ của em ấy để lại cho em ấy khối ngọc thay em ấy chặn viên đạn, giờ này ngày này, cô căn bản không thấy được em ấy."
(edit đến đoạn này làm ta cũng muốn khóc T.T)
"Tôi......." Triệu Mạt Thương ngây ngốc ngẩn người tại đó, trong đầu lặp lại lời nói này của Lệnh Hồ Huyên, chỉ cảm thấy tim của mình hung hăng bị nhéo mà đau đớn.
"Em ấy chỉ là muốn bảo vệ mình mà thôi." Lệnh Hồ Huyên cắn răng, trong mắt đã có điểm một một chút óng ánh, "Tại sao cô muốn quở trách em ấy, đây là em ấy không còn cách nào lựa chọn, cô cho rằng em ấy nguyện ý làm Thiếu chủ sao? Cho tới hôm nay, em ấy đối với những người vì bảo vệ mình mà hy sinh ba năm trước đây tràn ngập hổ thẹn. Em ấy cũng không nói, nhưng hàng năm mỗi khi đến ngày đó, em ấy mang hoa tươi đi đến trước mộ những người này đứng thật lâu. Ba năm này, em ấy cũng không từng chính thức mà cười qua, mãi đến khi gặp được cô, cho đến khi cùng một chỗ với cô........ Triệu Mạt Thương, tại sao cô nhẫn tâm tổn thương lòng của em ấy, tại sao cô nhẫn tâm đem em ấy đẩy trở lại trong thống khổ của ba năm trước đây?
Kinh ngạc mà nghe Lệnh Hồ Huyên chỉ trích mình, Triệu Mạt Thương cắn môi, cho đến khi một tia máu tươi từ cánh môi truyền vào trong miệng, mới mở miệng nói, "Những thứ này......Tôi không biết, em ấy không có nói với tôi....... Cảm ơn cô đã nói cho tôi biết những chuyện này."
"Cho nên?" Lệnh Hồ Huyên có chút chờ mong mà nhìn Triệu Mạt Thương, chờ mong cô có thể cho mình một đáp án.
". . ." Trái tim đập loạn, minh bạch mục đích trong lời nói của Lệnh Hồ Huyên, nhưng khúc mắc trong lòng làm thế nào đều không vượt qua được, Triệu Mạt Thương cúi đầu trầm mặc hồi lâu, nhẹ giọng nói, "Giúp tôi nói với em ấy........Rất xin lỗi."
"Cô........" Lệnh Hồ Huyên nhất thời có loại cảm giác muốn hôn mê lập tức, trừng mắt Triệu Mạt Thương vẻ mặt tức giận, "Tôi đã nói với cô nhiều như vậy chỉ để đổi lấy một câu rất xin lỗi của cô?"
"Thật có lỗi." Nghe xong những lời này, Triệu Mạt Thương chợt phát hiện chính mình đã bình tĩnh trở lại, đối với Thương Mặc, chỉ có yêu và đau lòng, nhưng lý trí vẫn nói cho cô biết hai người không thể cùng một chỗ.
Yêu thì yêu! Chỉ là cùng một chỗ. . . Sợ rằng sẽ không có khả năng !
"Triệu Mạt Thương, tôi không nghĩ tới cô cổ hủ như vậy!" Lệnh Hồ Huyên tức giận đứng lên, nhìn Triệu Mạt Thương cúi đầu không nhìn mình, tức giận nói, "Thương Mặc tên ngu ngốc kia, vừa thổ huyết vừa phát sốt, cũng không biết tại sao muốn như vậy!"
Thổ huyết lại phát sốt?
Triệu Mạt Thương vốn đã khôi phục tỉnh táo trong nháy mắt lại trở nên hoảng loạn, rất chật vật từ dưới đất đứng lên, Triệu Nam như trước cầm thật chặt ống quần của cô, cô cũng lười để ý chỉ biết hỏi Lệnh Hồ Huyên, "Em ấy thế nào rồi?"
"Hừ. . ." Hừ lạnh một tiếng, Lệnh Hồ Huyên xoay lưng lại, giọng nói nhàn nhạt, "Cô cũng nói chia tay rồi, quan tâm em ấy làm gì!"
". . ." Triệu Mạt Thương nhất thời á khẩu không trả lời được, nghe được hai chữ chia tay lại thêm không ngừng được mà run rẩy.
Tối hôm qua cô chưa cùng Thương Mặc nói hai chữ này, trong tiềm thức, cô và Thương Mặc quyết không có khả năng chia tay, cô không đành lòng, càng không muốn nói chia tay với Thương Mặc .
Thế nhưng mà cô cầu Thương Mặc rời đi không phải sao?
"Tôi đi đây." Lệnh Hồ Huyên chờ hồi lâu không nghe được động tĩnh gì, càng tức giận, bỏ lại một câu sau đó liền ưu nhã dự định rời đi.
Triệu Mạt Thương liền vội vàng kéo cô lại, trong thanh âm mang theo khổ sở, "Tôi chỉ muốn biết em ấy hiện tại ra sao."
"Ở trong bệnh viện." Lệnh Hồ Huyên cũng không cẩn thận nói với cô, tùy tiện bỏ lại những lời này liền vung tay Triệu Mạt Thương ra, rời đi.
Nhìn Lệnh Hồ Huyên rời khỏi, Triệu Mạt Thương mất mát ngồi co quắp trên ghế sa lon, nhìn trần nhà trắng xóa, tâm hoảng ý loạn.
Cô muốn biết Thương Mặc ra sao.
Chậm rãi suy tính, cố gắng để những suy nghĩ hỗn loạn kia từ từ trấn định lại, Triệu Mạt Thương ý thức được chuyện quan trọng nhất mình cần làm là gì, chỉ chần chờ vài giây, liền quyết định lén lút đi bệnh viện nhìn Thương Mặc.
Chỉ là......... Thương Mặc nằm ở bệnh viện nào?
Đứng lên dự định vào thư phòng, lại phát hiện cô bé bình thường luôn rất ồn ào ôm chân của cô không nói một lời, Triệu Mạt Thương thở dài, sờ sờ đầu Triệu Nam, "Nam Nam, tối nay ta mang con. . ."
"Con không đi!" Triệu Nam vẻ mặt quật cường ngửa đầu nhìn Triệu Mạt Thương, sau đó mếu máo, trong mắt nổi lên tầng sương mù, "Đừng đuổi con đi, về sau con sẽ rất ngoan. . ."
Trầm mặc vài giây, Triệu Mạt Thương đem Triệu Nam ôm lấy đặt vào trên đùi mình, "Ta phải đi làm, không có biện pháp chăm sóc con. Còn có. . ."
Dừng một chút, giọng nói của cô lại thấp xuống, "Còn có...... Cái tên ngốc kia...... Nàng sẽ tức giận........."
Triệu Nam cắn môi nỗ lực không để cho mình khóc lên, đáng thương mà nhìn Triệu Mạt Thương, "Con sẽ rất nghe lời, không làm cho người kia tức giận."
Tuy còn nhỏ, thế nhưng cô bé có thể nhìn ra ngày đó cái người rất hung ác kia đối với mẹ của mình mà nói quan trọng như thế nào.
"Mẹ......." Triệu Nam bĩu môi, "Đừng đuổi con đi......."


Triệu Mạt Thương trong lúc nhất thời lại có chút mềm lòng, nhớ tới bộ dạng tức giận của Thương Mặc ngày đó, tâm địa cứng rắn lên, "Không được. . . Còn có, đừng gọi ta là mẹ, ta không phải mẹ con."
". . ." Triệu Nam lúc này không có khóc lớn náo loạn nữa, trong tròng mắt sương mù càng ngày càng đậm, thanh âm cũng càng ngày càng ủy khuất, "A di. . ."
Ngẩn người, Triệu Mạt Thương cúi đầu nhìn cô bé, có chút kinh ngạc.
"A di........ Đừng  đuổi Nam Nam đi. . ." Triệu Nam nhỏ giọng thút thít, tự tay xoa một chút nước mắt trên mặt, "Nam Nam sẽ rất ngoan. . ."
"Con......." Triệu Mạt Thương há hốc mồm, muốn nói cái gì, cuối cùng hít một tiếng, không nói gì nữa.
Triệu Nam ngồi bên cạnh Triệu Mạt Thương nhỏ giọng khóc, khuôn mặt hồng hồng, Triệu Mạt Thương cuối cùng vẫn mềm lòng, "Vậy con ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này chơi, ta có việc, con không được ồn ào, có thể làm được không?"
Đột nhiên trừng lớn mắt, Triệu Nam vẻ mặt chờ mong, "Mẹ. . ."
Nhíu lại lông mày, giọng nói của Triệu Mạt Thương lạnh xuống, "Ta vẫn nên đem con đưa đi."
"A di. . . Nam Nam sẽ rất ngoan." Triệu Nam lập tức ngoan ngoãn sửa lời nói.
Đứng dậy gật đầu, Triệu Mạt Thương cầm điện thoại di động lên đi tới thư phòng.
Tiến vào thư phòng bật máy tính lên, xoa xoa đôi mắt chua xót, tra số điện thoại các bệnh viện lớn ở thành phố X, Triệu Mạt Thương đem những số điện thoại này ghi lại, cầm điện thoại di động lên gọi đi.
"A lô, xin hỏi là bệnh viện XX phải không? Tôi muốn hỏi ngày hôm qua có một bệnh nhân tên là Thương Mặc nhập viện....... Có thể giúp tôi......... " Triệu Mạt Thương cầm điện thoại di động hỏi thăm, mới hỏi được phân nửa, người bên đầu điện thoại kia đã cúp máy.
Trầm mặc vài giây, Triệu Mạt Thương âm thầm thở dài hai tiếng, cầm điện thoại di động tiếp tục gọi điện thoại, "A lô, xin chào, tôi muốn hỏi tối hôm qua có người nào tên Thương Mặc nhập viện không? Đúng...... Tối hôm qua........ Phải phải....... Làm phiền ngài giúp tôi tra có thể chứ? A tốt. . . Không có? Ân, vậy làm phiền ngài, cảm ơn."
Cơm trưa cũng không ăn, Triệu Mạt Thương một mực gọi điện thoại hỏi từng bệnh viện, có một số bệnh viện thái độ không tốt đem điện thoại của cô cắt đứt, cô gọi hết số điện thoại còn lại, sau đó tiếp tục lại gọi lần nữa.
Sau khi Lệnh Hồ Huyên rời khỏi nhà Triệu Mạt Thương, trực tiếp trở về trong phòng bệnh bệnh viện.
Thương Mặc nằm trên giường bệnh, trên mắt che túi chườm nước đá để làm tan sưng, nghe được âm thanh đem túi chườm nước đá lấy xuống, mang theo một chút mong đợi nhìn Lệnh Hồ Huyên, "Cô ấy. . . thế nào?"
"So với em cũng không tốt hơn bao nhiêu." Lệnh Hồ Huyên ngồi vào trên ghế vẻ mặt bất đắc dĩ, "Con mắt sưng to so với em còn lợi hại hơn."
"A. . ." Thương Mặc soạt một cái ngồi xuống, "Kia..... Cô ấy thế nào? Có khó chịu hay không hoặc là. . ."
"Cô ấy bảo tôi nói với em, cô ấy xin lỗi." Lệnh Hồ Huyên không đành lòng nhìn bộ dạng Thương Mặc như vậy, quay đầu ra đem lời nói của Triệu Mạt Thương truyền đạt lại. Thật xin lỗi?
Thương Mặc nhất thời ngẩn ngơ tại đó, ánh mắt mơ hồ, thanh âm nghe có chút xa xôi, "Thật xin lỗi sao?"
"Đúng."
"Ah, đã hiểu." Thương Mặc nhàn nhạt mà nói một câu, nằm lại trên giường cầm túi chườm nước đá tiếp tục chườm con mắt.
Lệnh Hồ Huyên nhìn Thương Mặc như vậy, lắc đầu, "Thiếu chủ, em còn muốn kiên trì sao?"
Người nằm trên giường ngay cả động cũng không động, một câu cũng không nói.
Thở dài, Lệnh Hồ Huyên đứng dậy dự định rời khỏi, mới đi tới cửa, Thương Mặc bỗng nhiên mở miệng, "Huyên tỷ, chị còn muốn theo đuổi Linh Lung không?"
Không có lập tức mở miệng trả lời, Lệnh Hồ Huyên mỉm cười, "Thiếu chủ, tôi không phải vẫn cùng một chỗ với em ấy sao?"
"Ah, vậy chị còn hỏi em có muốn kiên trì hay không?" Thương Mặc ở trên giường cười nhạt trả lời, giọng nói nghe hết sức trong sáng, "Vô luận cô ấy nghĩ như thế nào, em đều vẫn luôn cùng cô ấy"
Lệnh Hồ Huyên cười khẽ một tiếng, "Vậy chúng ta chờ gọi cô ấy là Thiếu chủ phu nhân."
"Ừm"
Đợi Lệnh Hồ Huyên rời khỏi, Thương Mặc lần nữa ngồi dậy, đem túi chườm nước đá lấy xuống, mang theo một tia cười xấu xa, tay đặt bên cạnh điện thoại di động.
Linh Lung từ ngoài cửa tiến đến, cầm trong tay hai túi chườm đá khác, thấy Thương Mặc ngồi dậy, vội vàng đi tới, "Thiếu chủ, chị làm sao. . ."
"Còn nhớ rõ chị vừa nói những gì với em sao?" Đôi mắt Thương Mặc sưng đỏ chỉ để lại kẽ hở nhỏ trong tròng mắt xẹt qua một tia giảo hoạt, khẩu khí vô cùng đứng đắn nói.
"Nhớ rõ." Linh Lung nhăn lại lông mày, bĩu môi, "Thiếu chủ không cần lại nói bậy."
Cái gì Lệnh Hồ Huyên kỳ thực thích cô, Thiếu chủ thích nhất nói bậy.
"Huyên tỷ, chị còn muốn theo đuổi Linh Lung sao?"
"Thiếu chủ, tôi không phải vẫn cùng một chỗ với em ấy sao?"
Thương Mặc nhấn một cái phím, đối thoại vừa mới ghi âm lập tức phát ra ngoài, Linh Lung nhất thời ngẩn người ra đó.
********************
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: A, tiểu Mặc Mặc rất xấu rồi, vừa mới khôi phục, lại tính toán tiểu Linh Lung và Huyên tỷ tỷ. . . Phốc. . .


Làm cho đồng hài nhóm thất vọng rồi, đả tương du hài vẫn không có xéo đi, ORZ, ta rốt cục muốn viết cấu tứ vụ án kia cực kỳ lâu thật lâu rất phiền toái.......
Lại nói, người ta lại cảm mạo rồi, nước mắt giàn giụa cầu an ủi........
Editor: Edit đoạn đầu khóc sướt mướt hết cả cuộn giấy T.T , ai ship ta cuộn khác đi rồi edit tiếp *long lanh*


========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna