Google.com.vn Đọc truyện Online

2/7/18

Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại Nhân (Bằng Y Úy Ngã) - Tập 77 + 78

Đăng bởi Ngân Giang | 2/7/18 | 0 nhận xét

Chương 77

"Vậy ba cháu có bảo cháu nói với ta cái gì không?" Ăn xong cơm tối, vẫn là không có biện pháp nghĩ rõ ràng chuyện tình lần này, Triệu Mạt Thương nhíu mày lần nữa hỏi Triệu Nam.
"Không có." Triệu Nam lắc đầu một cái, làm bộ tội nghiệp nhìn Triệu Mạt Thương, "Mẹ không cần đem Nam Nam mang đến cục cảnh sát đi."
Triệu Mạt Thương thở dài, "Hoàn toàn không có đầu mối, ta không cứu được ba cháu. Hơn nữa, ta phải đi làm, không thể cả ngày ở cùng cháu."
"Ba cũng phải đi làm, mỗi lần Nam Nam cũng ngoan ngoãn đợi ở nhà xem ti vi, sẽ không làm chuyện xấu." Triệu Nam kéo vạt áo Triệu Mạt Thương, đôi mắt đen nhánh gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Mạt Thương, rất sợ cô không để cho mình lưu lại.
Bị ánh mắt cô bé làm bộ đáng thương nhìn một trận chột dạ, Triệu Mạt Thương lại thở dài, "Được rồi, nhanh đi tắm đi."
Ban ngày cô đều mang cô bé theo đi mua quần áo.........
Chẳng lẽ tình thương của mẹ của cô tràn ra sao? Cô rõ ràng luôn luôn đối với trẻ con không thích, lúc này mới cùng Triệu Nam chung sống không tới hai ngày, liền càng phát giác trẻ con quả thực quá ồn. Huống chi. . .
Đến lúc đó Thương Mặc trở lại thì làm thế nào?
Chuông cửa bỗng nhiên bị nhấn vang, Triệu Mạt Thương vội vàng ra đi mở cửa, người đứng ngoài cửa bất ngờ chính là thủ lĩnh nhóm người hắc y ngày đó bảo vệ cô.
Thấy cô mở cửa, người đàn ông kia vội vàng cung kính khom người xuống, "Thiếu chủ phu nhân."
Vẫn có chút không thích ứng tiếng xưng hô này, Triệu Mạt Thương đỏ mặt, nặn ra một nụ cười, "Xin chào."
"Thiếu chủ phu nhân, đây là lời khai của mấy người kia ." Người đàn ông cầm túi tài liệu trong tay đưa cho Triệu Mạt Thương, "Cùng với tài liệu của người đúng sau xúi giục mấy người kia, còn có. . . Mấy người kia có nhắc tới lúc ấy có một nhóm người khác bắt một người đàn ông, có cần cứu người đàn ông kia không?"
Triệu Mạt Thương lăng lăng nhận lấy túi tài liệu, kinh ngạc với hiệu suất làm việc cao của bọn họ, "Các người. . . Thật là nhanh. . ."

Lúc này mới một ngày liền tra được nhiều như vậy, so với hiệu suất của cục công an, đây tuyệt đối là cao hơn gấp hai, gấp ba lần.
Người đàn ông cúi đầu, thanh âm như cũ tràn đầy cung kính, "Mời Thiếu chủ phu nhân chỉ thị."
"A. . . Kia. . . Cứu người đàn ông kia, các người sẽ gặp nguy hiểm sao?" Triệu Mạt Thương chần chờ một chút, lo lắng hỏi.
"Thiếu chủ phu nhân yên tâm." Người đàn ông lại cung kính khom người, "Chúng tôi sẽ đem người đàn ông kia cứu trở về."
Vừa dứt lời, người đàn ông liền xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng người đàn ông kia, Triệu Mạt Thương tay cầm phần tài liệu kia, đối với thân phận của Thương Mặc càng hoài nghi.
Mà lúc này, Thương Mặc bị mười mấy người vây quanh, bị hơn mười khẩu súng lục chỉ vào, vẫn như cũ mặt không đổi sắc.
"Thương Mặc, mày rất bình tĩnh, cũng rất có can đảm." Người đàn ông chậm rãi đi tới trước mặt nàng, nhìn nàng từ trên xuống dưới, "Đáng tiếc. . . Mày là đàn bà."
Lạnh lùng nhìn hắn, súng lục trên tay Thương Mặc sớm bị lấy đi, lúc này hai tay đút trong túi quần, như cũ duy trì tĩnh táo, "Nữ nhân thì thế nào? Mày cũng không phải là đàn bà sinh ra sao?"
Người đàn ông khinh miệt cười, "Đúng vậy, vấn đề là, mày là đàn bà a. . . Lại tại sao có thể cùng cô ấy yêu nhau."
Bị lời nói ngưu đầu bất đối mã chủy* của hắn làm cho sững sốt một chút, Thương Mặc cau mày nhìn hắn hồi lâu, trong đầu linh quang chợt lóe, nheo lại mắt, "Là mày?"
ngưu đầu bất đối mã chủy* : 牛头不对马嘴 [niú tóu bù duì mǎ zuǐ]có thể dịch là : ông nói gà bà nói vịt; trống đánh xuôi, kèn thổi ngược; râu ông nọ cắm cằm bà kia; nồi vuông úp vung tròn.........không biết chọn cái nào nên để nguyên văn (mọi người có cao kiến xin góp ý Tiểu Phong đa tạ )
"Nghĩ tới?" Người đàn ông đi vòng quanh nàng, giọng khinh bạc, "Mày một người đàn bà, lại vọng tưởng cùng cô ấy chung một chỗ, chậc chậc chậc. . ."
"Chúng ta quả thật ở cùng một chỗ." Thương Mặc giọng nhàn nhạt, tiếp theo từ trong túi móc ra tấm hình kia, "Hình là mày cho cậu tao đi."
"Hả? Mày ngay cả cái này cũng có thể đoán được?" Người đàn ông hơi có chút kinh ngạc nhìn Thương Mặc, "Làm sao đoán được?"
"Tùy tiện đoán." Thương Mặc lười cùng hắn nói nhảm, giọng kiêu ngạo, "Mày nếu khinh bỉ tao là đàn bà, vậy cùng tao đánh một trận so tài một chút, như thế nào?"
"Đánh với tao?" Người đàn ông rất giễu cợt nhìn nàng, "Dưới tình huống này, mày lại muốn cùng tao đánh một trận?"
"Đúng vậy." Thương Mặc vẻ mặt ung dung cười, đem tấm hình kia thả lại trong túi quần, "Có muốn không?"
"Hừ. . ." Khinh thường hừ một tiếng, người đàn ông cao ngạo nói, "Vậy trước tiên đánh mày một chút rồi đưa mày đi chết tốt lắm."
"A. . ." Thương Mặc cười nhạt, bày ra tư thế, "Tới đi."
Một chút ý nhượng nàng cũng không có, người đàn ông lập tức hướng nàng nơi đó ép tới, mỗi một quyền đều mang theo kình phong.
Thương Mặc có chút miễn cưỡng né tránh, cánh tay bắt lấy khe hở đỡ nắm đấm của hắn, trên chân đang muốn sử dụng lực, người đàn ông tay dùng sức đẩy một cái đem nàng đẩy tới trên đất.
"Đàn bà chính là đàn bà. . ." Người đàn ông vừa nói vừa hướng Thương Mặc đá vào, Thương Mặc lộn một cái tránh được, tay chống đất đứng lên, lảo đảo đánh về phía hắn, người đàn ông dùng tay bắt lấy cánh tay của nàng, cánh tay Thương Mặc cong lại cùi chỏ hướng ngực người đàn ông hung hăng đánh tới.
Thét lớn một tiếng, người đàn ông đồng thời một quyền đánh vào trên lưng Thương Mặc, Thương Mặc cắn răng, chân dùng sức đạp hạ chân của hắn, tiếp đầu gối đỉnh đầu muốn đỉnh kia nơi nào đó.
Người đàn ông hơi lui ra, tay bóp cổ Thương Mặc, vẻ mặt dử tợn, "Mày tự tìm cái chết. . ."
Mặt dần dần đỏ lên, Thương Mặc thở hào hển, từ bên hông rút ra một cây chủy thủ rất nhanh chóng để ở ngực hắn, hơi dùng sức, một tia huyết dịch từ trong áo chảy ra.
"Muốn. . . Cùng chết?" Tay hắn không còn dùng sức, Thương Mặc lớn giọng hỏi.
"Hừ. . . Cùng nhau buông." Người đàn ông hừ một tiếng nói.
"Chê cười........" Thương Mặc lộ ra một nụ cười, " Mày cho là, ở dưới tình huống như vậy tao sẽ buông ra?"
"Mày........."
"Khụ khụ..............." Ho khan vài tiếng, Thương Mặc một tay cầm tay người đàn ông bóp cổ mình, trên tay hơi dùng sức, chủy thủ lại tiến vào một chút, "Có muốn hay không so tài một chút, là mày trước bóp chết tao, hay là tao đâm chết mày trước?"
Người đàn ông không cam lòng trợn mắt nhìn nàng, cũng không dám mạo hiểm, cuối cùng chậm rãi buông tay ra.
Thương Mặc sờ sờ cổ, trên tay chủy thủ đổi thành để ngang trên cổ người đàn ông, hướng về phía những người chung quanh nói, "Thả người của tao."
Những người xung quanh giơ súng nhắm nàng, nhìn nhau vài lần, lại nhìn hướng người đàn ông bị Thương Mặc bắt giữ, người đàn ông có chút tức giận nói, "Nhìn cái gì vậy, còn không thả !"
Hai ám vệ bị bắt cùng với tài xế lúc này mới được thả ra từ từ hướng Thương Mặc nơi đó chạy đi, đợi bọn họ tới sau, Thương Mặc lúc này mới chậm rãi tới gần phương hướng ô tô, chủy thủ trên tay vẫn duy trì gác ở trên cổ người đàn ông.
"Thương Mặc, hôm nay là tao quá khinh thường mày, lần sau, tao nhất định giết mày." Người đàn ông hung ác nói, Thương Mặc ngay cả để ý đều không để ý đến hắn, vẫn thật cẩn thận nhìn chung quanh.
Đợi sau khi bọn họ đều ngồi lên xe, Thương Mặc trên tay hơi dùng sức, nheo lại mắt bắt đầu cân nhắc có muốn hay không trực tiếp giết người đàn ông này.
Cận Phi Hàn, vị hôn phu trên danh nghĩa của Triệu Mạt Thương.
Chính là nghĩ đến tài liệu tra được trước kia, Thương Mặc vẫn là không có động thủ.
Dù sao bối cảnh của Cận Phi Hàn cũng rất mạnh, không có chuẩn bị sẵn sàng liền giết Cận Phi Hàn, sợ rằng sẽ làm cho Thanh long bang rước lấy đại họa.
"Mày muốn giết tao?" Cận Phi Hàn híp mắt cùng Thương Mặc đối mặt, trong mắt lóe lên hàn quang, Thương Mặc khinh thường cười một tiếng, "Lần sau chớ rơi vào trong tay tao, một nữ nhân có thể giết mày."
Vừa dứt lời, đột nhiên cảnh giác, Thương Mặc đem Cận Phi Hàn một cái kéo vào trong xe, quả nhiên có một viên đạn bắn vào trên cửa.
"Chậc chậc, thủ hạ của mày mặc kệ tính mạng của mày sao?" Thương Mặc khóe miệng cong lên, cười dị thường tà mị, "Chúng ta cùng nhau mở cửa xe thử một chút?"
Sắc mặt Cận Phi Hàn ở dưới ánh đèn mờ nhạt bên trong xe có vẻ dị thường tái nhợt, nắm chặt tay, trong mắt tựa như muốn phun lửa vậy.
"Hừ. . . Lái xe đi." Thương Mặc bĩu môi, bảo tài xế lái xe đi, xe mạnh mẽ chuyển động lái đi thật xa.
"Mày muốn làm gì?" Cận Phi Hàn cảnh giác nhìn Thương Mặc, "Đừng tưởng rằng mày bắt tao liền có thể muốn làm gì thì làm."
"Chậc chậc, mày muốn thế nào muốn làm gì thì làm?" Thương Mặc buồn cười nhìn hắn, "Muốn vào câu lạc đêm của chúng tao làm việc?"
"Mày........" Cận Phi Hàn trợn mắt nhìn nàng, cắn răng nghiến lợi, tiếp đó lại lộ ra nụ cười, "Thương Mặc, mày cho là mày tối nay chạy thoát được sao?"
"A, không có vấn đề, cùng lắm kéo mày cùng chết." Thương Mặc rất vô vị cười cười,  tiếp vỗ vỗ bả vai Cận Phi Hàn, " Có phải mày chưa từng gặp qua nguy hiểm như vậy? Tự bản thân tiếp xúc đao phong cảm giác rất tuyệt đi?"
"Thương Mặc, mày tên biến thái này!" Bả vai bị vỗ, người cũng vì vậy hơi rung vài cái, cổ và mũi nhọn chủy thủ khi có khi không khẽ chạm vào, Cận Phi Hàn toàn thân như nhũn ra, rất sợ chủy thủ của Thương Mặc không cẩn thật liền cắt đứt động mạch chủ của hắn.
Liếc nhìn mấy chiếc xe theo sau, Thương Mặc hơi suy nghĩ, bỗng nhiên cười, "Nhiều người của xã hội đen như vậy, chẳng lẽ Cận công tử cùng Thương Lang Bang liên thủ?"
"Hừ, đó là bảo tiêu nhà tao." Cận Phi Hàn miệng cứng rắn nói xong trong mắt thoáng qua một chút chột dạ, vừa vặn bị Thương Mặc nhìn thấy.
Thương Mặc suy nghĩ một chút, để cho tài xế thả chậm xe tốc độ, tiếp mở cửa xe.
"Mày muốn làm gì?" Cận Phi Hàn nhíu mày lại, như là biết nàng muốn làm gì, "Mày điên rồi, xe còn chưa ngừng."
"Không có sao, tốc độ này sẽ không chết người." Thương Mặc cười nhạt, để cho người ngồi cạnh tài xế hướng về phía phía sau xe bắn mấy phát súng, sau đó đem Cận Phi Hàn đẩy ra.
Xe phía sau lập tức chậm tốc độ lại ngừng lại, mấy người Thương Mặc nhân cơ hội này hướng về phía bên kia bắn điên cuồng, trong lúc nhất thời phía sau tiếng kêu thảm thiết không ngừng.
Chờ đến một cái chỗ rẽ phía trước, Thương Mặc bỗng nhiên mở cửa xe cũng nhảy xuống.
"Thiếu chủ!" Người trên xe kinh ngạc la lên, liền dừng xe.
"Đừng để ý tôi, đến địa điểm nguyên bản ước định, nói cho Vũ thúc, nhân cơ hội đem Thương Lang Bang phá rối, còn có thành phố bên cạnh, tối nay vì giết tôi, phỏng chừng bọn họ ra rất nhiều người." Thương Mặc đem chủy thủ thu hồi bên hông, hướng về phía người trên xe hô.
Người trên xe không nói gì nữa, tiếp cửa xe mở ra, lại nhảy xuống một người, "Thiếu chủ."
Thương Mặc sửng sốt một chút, tiếp cười cười, không nói thêm gì nữa.
Xe tuyệt trần mà đi, Thương Mặc hướng về phía ám vệ kia nhảy xuống nói, "Ngươi tên gì?"
"Liên Tề, Thiếu chủ." Ám vệ là một đại thúc trung niên, nhưng được bảo dưỡng rất tốt, một bộ dạng thư sinh.
"Cái gì? Liên Tề thúc?" Thương Mặc lúc này mới kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, "Liên Tề thúc, sao thúc lại tới đây?"
"Bang chủ để cho tôi bảo vệ người" Liên Tề bất đắc dĩ lắc đầu một cái, "Thiếu chủ, người thật là quá mạo hiểm."
"Liên Tề thúc,  Thương Mặc câu khởi khóe miệng cười dị thường tà mị, " Thúc xem, tỉnh này gần sát E Quốc, nhiều thuận tiện."
"Nhưng người không thể đem tính mạng mình ra làm trò đùa a." Liên Tề thở dài, cùng Thương Mặc cùng nhau đi tới, "Từ nơi này đến chỗ người và Vũ Đà chủ hẹn phải mất một giờ, coi như Vũ Đà chủ bây giờ lập tức phái người tới, một giờ này........."
"Một giờ a. . ." Thương Mặc thở dài, "Đủ bọn họ làm rất nhiều chuyện."
"Thiếu chủ đã thông báo để cho Vũ Đà chủ đi diệt Thương Lang Bang đi." Liên Tề cùng Thương Mặc một đường đi, trên tay cầm súng, "Thiếu chủ cùng bang chủ lúc còn trẻ giống nhau như đúc, dưới tình huống này luôn là sẽ để cho anh em đi trước."

Chương 78

"A, phải không?" Thương Mặc cười nhạt, "Tôi chỉ là nghĩ, A Sinh lần này dịch dung ẩn núp bên người  Lô Tạp Tư đã quá mạo hiểm, mọi người bảo vệ tôi lại.........Huống hồ, tôi một mình ở lại là được rồi."
"Thật ra thì, Thiếu chủ, các huynh đệ nguyện ý." Liên Tề vỗ vỗ bả vai Thương Mặc, "Mấy người ám vệ chúng tôi, đều là từ bang chủ lúc còn trẻ liền đi theo bang chủ, nói Thiếu chủ có thể không muốn nghe, mấy người chúng tôi đều là nhìn người lớn lên."
"Như thế nào lại không muốn nghe." Thương Mặc lắc đầu một cái, đang muốn tiếp tục mở miệng, sau lưng đèn xe sáng ngời, Thương Mặc cố ý lộ ra một bóng người làm bộ muốn trốn, xe quả nhiên hướng nàng bên kia lái đi. Lối rẽ bên kia là một mảng lớn gian nhà phế tích bỏ hoang biến thành, Thương Mặc chính là bởi vì chắc chắn có mảnh phế tích này mới dám nhảy xuống xe mạo hiểm.
"Liên Tề Thúc, còn nhớ chuyện hai năm trước, tôi đi tới một cái đảo nhỏ trên Thái Bình Dương đặc huấn không?" Thương Mặc hướng bên cạnh phế tích kia chạy đi nói.
"Dĩ nhiên nhớ, Thiếu chủ sau khi từ nơi đó trở lại trở nên thành thục hơn nhiều." Sau lưng tiếng bước chân càng ngày càng gần, Liên Tề nửa xoay người hướng về phía sau lưng bắn mấy súng, mấy người đuổi theo ở phía trước lập tức mất mạng.
"A. . ." Thương Mặc cười nhạt, xoay người lại bắn mấy súng,  lại có mấy người kêu thảm ngã xuống đất, "Lúc ấy, tôi cùng một người khác, bị mệnh lệnh ở trong phế tích như vậy ứng phó ba mươi lính đặc chủng."
Lúc đi qua một cái nhà nửa sụp đổ, Thương Mặc lắc mình đi vào, đối với Liên Tề cùng đi đến nói,  "Tối nay, đơn giản là đem một lính đặc chủng đổi thành mười người bình thường thôi."
Liên Tề sững sốt mà cười, "Vậy ta liền cùng Thiếu chủ vui đùa một chút nhỉ."
Hai người cùng ẩn vào trong phế tích, Thương Mặc xoa một chút mồ hôi trên trán, khống chế hô hấp, trên tay cầm súng lục vẻ mặt cảnh giác.
--------------------------
Thành phố X, Triệu Mạt Thương cầm điện thoại di động ở trong phòng ngủ đi tới đi lui.
Thương Mặc. . . Tại sao còn chưa gọi điện thoại về?
Do dự có nên gọi điện thoại cho Thương Mặc, Triệu Mạt Thương cau mày nhìn điện thoại di động, rất bất an cắn môi dưới.
Bình thường đều là khoảng thời gian này.........
Ngồi trở lại trên giường, Triệu Mạt Thương nhìn thời gian trên màn hình điện thoại di động, có chút thất thần.
Cô muốn gọi điện thoại đi, nhưng lại lo lắng Thương Mặc có phải hay không có chuyện quan trọng phải làm.
Nhưng là, thời gian này, sẽ có chuyện quan trọng gì đây?
Cầm điện thoại di động lên, nhấn xuống số điện thoại hôm qua Thương Mặc gọi cho cô, do dự hồi lâu, gọi đi.
Bên đầu điện thoại kia truyền tới một giọng nữ nhu hòa nói ngôn ngữ E Quốc, mà Triệu Mạt Thương nghe không hiểu.
Cảm giác hoảng hốt càng ngày càng nghiêm trọng, Triệu Mạt Thương mí mắt nhảy mấy cái, đưa điện thoại di động buông xuống, có chút mờ mịt ngồi ôm đầu gối.
Cô chợt phát hiện hiểu biết của cô về Thương Mặc quả thực quá ít.
Nhà nàng là làm gì, bình thường trừ điện thoại di động còn có thể làm sao liên lạc với nàng, những vấn đề này, Triệu Mạt Thương phát hiện mình chỉ biết được cái thứ nhất.
Đúng rồi, bình thường luôn cảm thấy Thương Mặc chính là như vậy, sẽ một mực phụng bồi cô, cho dù có chuyện, cũng sẽ liên lạc qua điện thoại di động.
Nhưng hôm nay cô mới ý thức tới, Thương Mặc muốn biến mất lại dễ dàng như vậy. 
"Mẹ. . ." âm thanh Triệu Nam ở cửa vang lên, Triệu Mạt Thương thở dài, trong thanh âm tràn đầy mệt mỏi, "Tại sao lại dậy rồi?"
"Mẹ, Nam Nam sợ. . ."
Triệu Mạt Thương từ trên giường xuống, đi dép đi tới ngoài cửa, Triệu Nam ôm gối làm bộ tội nghiệp ngửa đầu nhìn cô.
Đem cô bé ôm lấy vào khách phòng, đem cô bé thả lên giường, Triệu Mạt Thương chân mày nhíu lại thật chặt, "Mau đi ngủ."
"Mẹ, mẹ không đi sao?" Triệu Nam nắm tay áo cô hỏi.
" Ừ." Đem vài sợi tóc nghịch ngợm vén lên sau tai, Triệu Mạt Thương nhẹ khẽ lên tiếng, nhìn Triệu Nam dần dần nhắm mắt ngẩn người.
Có phải hay không cô quá suy nghĩ lung tung?
Thương Mặc một buổi tối không gọi điện thoại cho cô thôi, cô lại đi liên tưởng đến công việc bề bộn như vậy.
Triệu Mạt Thương có chút tự giễu suy nghĩ, lúc ra khỏi phòng luôn cầm điện thoại di động trong tay như cũ không có nửa điểm động tĩnh.
-----------------------------
Thương Mặc không biết mình đã nổ súng bắn chết bao nhiêu người.
Tựa như trở lại ba năm trước, bất đồng chính là hôm nay không có giông tố, nàng cũng không phải Thương mặc năm đó ngay cả cầm súng cũng sẽ phát run.
Không thể liên lụy Liên Tề thúc, phải đi về gặp Triệu Mạt Thương.
Hai cái ý niệm kiên định vững vàng chống đở cỗ thân thể thoạt nhìn thực gầy yếu, Thương Mặc mỗi một lần nổ súng đều hết sức tinh chuẩn.
Cầm trong tay súng không có đạn ném xuống, cầm lên khẩu súng từ những tên vừa mới bị nàng bắn chết, lần nữa khẩn trương nhìn bên ngoài phế tích.
Tới gần nửa đêm, này một mảnh phế tích vốn nên tỏ ra phá lệ yên lặng, nhưng bởi vì những người kia đến muốn giết Thương Mặc mà dị thường huyên náo.
Mấy trăm người, là không có biện pháp che giấu thanh âm, mà Thương Mặc như cái bóng bình thường lặng yên không một tiếng động, mỗi một phát súng liền lập tức đổi một vị trí.
"Đoàng đoàng đoàng!" Hợp với ba lần bóp cò súng, tiếng súng ở bầu trời đêm vang vọng, lại là ba cổ thân thể ngã xuống đất.
Thương Mặc rất nhanh chóng tránh vào một chỗ khác trong phòng sụp đổ, quỵ xuống đất, dựa vào một căn phòng che chở mình.
Trên mặt đã sớm tràn đầy mồ hôi, khẩn trương cao độ làm cho mặt Thương Mặc có vẻ hết sức nghiêm nghị.
"Đùa gì thế? Nàng điên rồi sao?" Lệnh Hồ Huyên tắm xong thổi qua tóc, vốn đã định đi trêu đùa Linh Lung liền đi ngủ, không nghĩ tới lại sẽ nhận được tin tức truyền tới từ thành phố N, Thương Mặc một thân một mình đi hấp dẫn chủ lực của Thương Lang Bang.
Không chút do dự nào đứng lên đổi quần áo đi giày, Lệnh Hồ Huyên vội vã muốn ra cửa, chần chờ mấy giây, chạy đi đối với Linh Lung nói, "Linh Lung, thay quần áo xong, chúng ta đi thành phố N."
Linh Lung giống vậy cũng định lên giường ngủ, nghe vậy sửng sốt một chút, đang còn muốn hỏi, bỗng nhiên sắc mặt đại biến, bên thay quần áo bên nói, "Thiếu chủ thế nào?"
Trong ngày thường luôn muốn thấy hình ảnh mỹ nhân thay quần áo giờ hiện ra ở trước mặt, Lệnh Hồ Huyên nhưng một chút tâm tình thưởng thức cũng không có, vẻ mặt ngưng trọng, "Tình huống chính xác còn chưa rõ ràng, tóm lại, nàng đang làm một chuyện rất nguy hiểm."
Thiếu chủ là điên rồi sao, lại dùng thân mình mồi tới kiềm chế địch nhân.
Vội vã ra cửa, xe Uông Minh đã chờ ở nơi đó, đợi sau khi hai người lên xe Uông Minh lập tức cho xe chạy đi sân bay, nơi đó có một chiếc máy bay tư nhân đang đợi mấy người.
Thật ra thì bọn họ đều biết nước xa không cứu được lửa gần, chẳng qua là, để cho Thương Mặc một thân một mình mạo hiểm, bọn họ ai cũng không có biện pháp yên tâm.
Trong biệt thự lớn Thương gia, Thương Thần Nho thần sắc biến ảo hồi lâu, bình tĩnh suy nghĩ.
"Thiếu chủ quá mạo hiểm." Liên Ám đứng nghiêm một bên, rất lo lắng nói, "Vũ Đà chủ vừa nghe quyết định của nàng, lập tức phái người đi cứu viện."
"Đứa nhỏ kia. . ." Thương Thần Nho nhắm hai mắt, giọng phức tạp nói, "Thật là cùng ta lúc còn trẻ giống nhau như đúc."
Ông còn tưởng rằng Thương Mặc trong xương không thích những thứ đánh nhau này, nguyên lai lại dám mạo hiểm như vậy sao?
Nhưng là nếu Thương Mặc có vạn nhất, ông nên làm cái gì bây giờ?
"Mấy người Uông Minh nhận được tin tức đã đi N thành phố bên kia đi." Liên Ám lại nói.
Thương Thần Nho lắc đầu một cái, ngửa đầu nhìn trần nhà, thở dài.
Mặc Nhi, thời điểm con mạo hiểm, như thế nào không nghĩ một chút, Triệu Mạt Thương còn đang chờ con đấy?
----------------------
Sau lưng bỗng nhiên có tiếng bước chân truyền tới, Thương Mặc quỳ dưới đất bỗng nhiên ngửa mặt, " Ầm "  một tiếng súng vang, viên đạn theo trên người Thương Mặc lướt qua.
Duy trì tư thế nằm, Thương Mặc hướng về phía người hướng nàng người nổ súng nả một phát súng, lộn mèo lật qua một bên, nhưng không ngờ bên kia lại cũng có một người, lại là một phát súng, cánh tay trái Thương Mặc trong nháy mắt bị huyết dịch nhiễm đỏ.
Nhíu lại mày, bởi vì thời gian giằng co quá dài mà có chút mệt mỏi, Thương Mặc thở hào hển, tránh qua một bên, nhắm hai mắt, mồ hôi tự trên trán chảy xuống.
"Thương Mặc, tao thật là xem thường mày."  thanh âm Cận Phi Hàn mười phần phách lối, "Mày cho là để cho thủ hạ đem xe lái đi là được rồi sao? Mày còn không phải bị chúng tao phát hiện."
Thương Mặc nheo lại mắt, lặng lẽ tìm ngọn nguồn âm thanh, Cận Phi Hàn bị một đám hộ vệ hộ ở chính giữa, quần áo mặc ở trên người vốn là âu phục màu trắng giờ cũng bẩn thỉu nhem nhuốc.
Giễu cợt cười lạnh, Thương Mặc giơ tay lên, súng nhắm ngay đầu hộ vệ cách Cận Phi Hàn gần nhất, bóp cò.
Một tiếng súng vang, đầu bể, huyết dịch phun đến trên người Cận Phi Hàn, Cận Phi Hàn hoảng sợ kêu một tiếng, tiếp sắc mặt tái xanh, "Còn không mau bắt cô ta cho tao!"
Cẩn thận đổi vị trí, lúc đi qua cỗ thân thể ngã xuống đất , cỗ thân thể kia  chợt ôm lấy chân Thương Mặc "Cô ta ở đây!"
Kháo!* (tiếng chửi thề)
Trong lòng mắng một câu, Thương Mặc hướng về phía người trên đất nã một phát súng, đang muốn chạy, đã có mười mấy người chạy tới.
Mười mấy người đồng thời nổ súng, Thương Mặc có chút chật vật lảo đảo trốn sau mấy khối tấm ván, trên người đã có hai nơi chảy máu.
"Thương Thiếu chủ, ngươi đi ra đi, một mình ngươi có thể làm gì?" Âm thanh một người đàn ông trung niên ở bên ngoài vang lên, "Ngươi đi ra, ba ngươi rất nhanh sẽ đến cứu ngươi, chúng ta không giết ngươi."
Đem súng lục vứt bỏ, lại móc ra một khẩu súng, bởi vì trên lưng trúng một phát đạn, cảm giác đau nhức làm chp nàng hít thở một chút đều muốn co quắp, đôi mắt Thương Mặc bình tĩnh, nhịn đau, cắn răng, lặng lẽ thối lui, nhưng không ngờ mới vừa lui ra chút, bên kia lại truyền tới mấy tiếng súng.
Thở dài, Thương Mặc nhìn hoàn cảnh chung quanh một chút, nhất thời có cảm giác khóc không ra nước mắt.
Làm sao lại chạy tới loại địa hình này?
Quả nhiên năm đó đặc huấn huấn luyện viên nói đúng, thời điểm tác chiến cần bình tĩnh.
Mới vừa rồi bị người giả bộ thi thể dọa sợ hết hồn, kết quả là chạy đến loại địa phương này.
Đồng dạng là phòng ở sụp một nửa, so với địa phương nàng vừa nấp nhỏ hơn rất nhiều, chung quanh là một khoảng trống lớn, sớm bị người vây lại.
Cúi đầu xuống, Thương Mặc nhìn dưới mặt đất, nhắm mắt, mái tóc sớm bị mồ hôi nhuộm ướt, mấy chỗ vết thương cũng đang chảy máu, đầu mơ hồ có cảm giác choáng váng.
Nâng cổ tay nhìn đồng hồ, gọi điện thoại cho Triệu Mạt Thương.
Vẫn...........Vẫn muốn gọi điện thoại cho Triệu Mạt Thương, nhưng vẫn luôn không có thời gian.
Vừa mới bấm số ra, điện thoại liền gọi thông, thanh âm Triệu Mạt Thương nhu hòa truyền tới, làm cho Thương Mặc nở nụ cười.
"Tiểu Đản, tại sao không nói chuyện, Mặc trở về nước?" Triệu Mạt Thương chỉ nghe thấy tiếng hít thở của Thương Mặc, bất an trong lòng rốt cuộc an định xuống.
"Ừm, qua một thời gian ngắn tôi sẽ trở về, chờ tôi." Thương Mặc cười càng ôn nhu, ngửa đầu dựa vào bầu trời đêm trống trải không có chút nào che giấu, "Rất nhanh."
"Ừm, em chờ Mặc."

========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna