Google.com.vn Đọc truyện Online

2/7/18

Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại Nhân (Bằng Y Úy Ngã) - Tập 19 + 20

Đăng bởi Ngân Giang | 2/7/18 | 0 nhận xét

Chương 19

“Triệu kiểm,vụ án này….” Trần đội trưởng nhíu nhíu mày, nhìn Triệu Mạt Thương, “Phía trước không phải kết quả đã định rồi hay sao?”
“Trần đội trưởng thẩm vấn hai vị hình cảnh hiềm nghi kia có suy nghĩ như thế nào?” Triệu Mạt Thương hỏi mà không đáp, nhìn Trần đội trưởng.
Thương Mặc nhìn sườn mặt của Triệu Mạt Thương, bỗng nhiên cảm thấy Triệu Mạt Thương đúng là một nữ nhân vừa đẹp vừa có khí chất xuất chúng.
Nữ nhân như vậy……..Kiểm sát trưởng mỹ nữ sao?
Trần đội trưởng tránh đi ánh mắt của cô, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, sau một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn thẳng Triệu Mạt Thương, “Yên tâm đi Triệu kiểm, bác sẽ giải quyết việc chung.”
“Được. Trần đội trưởng, cháu tin tưởng Bác.” Triệu Mạt Thương chậm rãi gật đầu, “Cháu có trong tay mấy phần khẩu cung, chứng cớ trong lời nói cùng với báo cáo xét nghiệm, cùng với cục của Bác đưa tới hoàn toàn không giống nhau.
“Sao?” Trần đội trưởng kinh ngạc nhìn Triệu Mạt Thương, “Không biết khẩu cung và báo cáo nội dung như thế nào?”
“Hai phần khẩu cung, khác biệt là Giang Trung người phạm tội hiềm nghi, khẩu cung của Tôn Tấn, dựa theo bọn họ khẩu cung, lúc ấy bọn họ mạnh mẽ đem hai người bị hại kéo vào ghế sô pha, Hồ Tưởng tiến hành xâm hại xong, lại sai khiến thuộc hạ cùng nhau xâm hại người bị hại.” Triệu Mạt Thương mặt nghiêm lại trần thuật hai lời khẩu cung, ngữ khí nghe rất là bình tĩnh, nhưng Thương Mặc rất dễ dàng nhìn thấy Triệu Mạt Thương hai tay nắm chặt thành quyền.
Trần đội trưởng khiếp sợ nhìn Triệu Mạt Thương, “Điều đó không có khả năng.”
Triệu Mạt Thương không để ý đến lời nói của Trần đội trưởng, tiếp tục nói, “Lúc sau hai gã sai vặt thấy hai người bị hại khóc nói sẽ báo cảnh sát, Hồ Tưởng tàn nhẫn nói với hai gã sai vặt tiếp tục bạo hành ngược đãi hai người bị hại, thậm chí muốn siết cổ hai người bị hại cho đến chết…..”
“Triệu kiểm!” Trần đội trưởng mạnh mẽ đánh gãy lời nói của Triệu Mạt Thương, “Lời khai…….Lời khai không phải như thế!”
“Cháu biết không giống vậy.” Triệu Mạt Thương nhìn thẳng Trần đội trưởng, đôi mắt đẹp kia một chút độ ấm cũng không có, “Lời khai được trình tới nói, Giang Trung cùng Tôn Tấn ở trên ghế sô pha đối với hai người bị hại thực hiện hành vi đồi bại, tiếp thep Hồ Tưởng theo đúng lời hẹn tới nơi, hai người nữ bị bắt, tiếp theo hắn thấy hai người bị hại khóc lóc khẩn trương nên mới sai người giết chết người bị hại……”
Nói đến đây, Triệu Mạt Thương nheo mắt nhìn Trần đội trưởng, “Trần đội trưởng, Giang Trung cùng Tôn Tấn chính là hai tên côn đồ, mà Hồ Tưởng luôn luôn là người sai khiến một nhóm người đó, hai phần lời khai bất đồng nhau, chẳng lẽ Bác không nhìn ra lời khai nào là thật lời nào là dối trá hay sao?”
Trần đội trưởng trên mặt thần sắt biến hóa, vẻ mặt làm như do dự tự hỏi cái gì đó, sau một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn Triệu Mạt Thương, “Triệu kiểm, Bác sẽ cho cháu một cái công đạo.”
Triệu Mạt Thương lắc đầu, tầm mắt dừng ở ngoài cửa sổ, một gốc cây bông gòn, những bông hoa nở rực rỡ trên cây, ngữ khí sâu kín, “Không phải cho cháu một cái công đạo, mà cho hai người bị hại một cái công đạo.”
Thương Mặc như vậy lẳng lặng nhìn Triệu Mạt Thương, con ngươi âm trầm.
Vụ án này nàng căn bản không có cẩn thận đi nghiên cứu chuyện gì đã xảy ra, lúc trước Lệnh Hồ Huyên đưa tư liệu này tới, chính là đơn thuần biết án này có liên quan đến Hồ Tưởng con trai của Hồ Vĩ, nhưng là không nghĩ tới cư nhiên….
Chuyện súc sinh như vậy, Thanh Long Bang nếu có ai dám phạm, nhất định phải lấy cái chết để tạ tội.
Triệu Mạt Thương cùng Trần đội trưởng thương lượng một số chuyện xong, liền cùng Thương Mặc cùng nhau ly khai cục công an.
Triệu Mạt Thương nhìn Thương Mặc, có chút miễn cưỡng lộ ra một chút tươi cười, “Hôm nay, vẫn là chị mời em ăn cơm đi.”
Thương Mặc nhìn thẳng vào cô, không cười, mà lắc đầu, “Không được, lần trước nói lần đi ăn tiếp theo em mời.”
“Ha ha, em xem em vừa nói tiếp theo là em mời.” Triệu Mạt Thương cố gắng thả lỏng chính mình, dường như hay nói giỡn bình thường nói, “Cho nên lần này là chị mời.”
“Học tỷ…….” Thương Mặc có chút bất đắc dĩ phản bác, “Chị biết rõ em không phải ý này.”
“Tốt lắm, em muốn mời liền để em mời đi, nhưng ăn chỗ nào là chị chọn” Triệu Mạt Thương bỗng nhiên phát hiện chính mình chỉ cần cùng một chỗ với Thương Mặc, là có thể rất dễ dàng làm cho chính mình bình tĩnh lại,mà không phải cảm xúc bùng nổ.
“Được.” Thương Mặc gật gật đầu.
Nửa giờ sau.
“Học tỷ….” Thương Mặc cầm đũa, vẻ mặt ai oán nhìn Triệu Mạt Thương.
“A, đã lâu chị không ăn ở căn tin trường, cũng không tệ lắm.” Triệu Mạt Thương ăn miếng cơm, khen lên một tiếng, ngẩng đầu chống lại vẻ mặt ai oán của Thương Mặc, che miệng cười khẽ, “Chị nghĩ trở lại đây ăn đã lâu, nhưng là không có thời gian, lần này rốt cục có thể ăn rồi.”
Thương Mặc bất đắc dĩ nhìn bộ dáng của cô, tâm tình dường như rất tốt, trong lòng bỗng nhiên có loại cảm giác thỏa mãn, lắc đầu, cúi đầu ăn cơm.
Triệu Mạt Thương cư nhiên nói muốn cùng nàng đến căn tin của trường ăn cơm, đúng là dọa đến nàng mà.
“Thương Mặc, em nhìn rất gầy.” Triệu Mạt Thương ăn mấy muỗng cơm, bỗng nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm Thương Mặc thật lâu, nói ra một câu.
“Sao?” Thương Mặc đang cúi đầu ăn cơm nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn cô, chớp chớp mắt, “Có sao đâu?”
“Có……” Triệu Mạt Thương gật gật đầu, ngón tay chỉ quần áo của Thương Mặc, “Xương quai xanh lộ ra hết rồi.”
Thương Mặc sửng sốt, tiếp theo cúi đầu nhìn cổ áo của chính mình, quả nhiên cổ áo Polo không biết khi nào bị lệch ra, lộ ra xương quai xanh.
Thương Mặc luôn luôn bình tĩnh mặt lập tức đỏ bừng, kéo kéo cổ áo lên, nhìn Triệu Mạt Thương một trận khó thở.
Nàng như vậy xem như là đang bị đùa giỡn đúng không?
Đường đường là Thiếu chủ, cư nhiên bị một nữ nhân đùa giỡn??
Triệu Mạt Thương, gật gật đầu, “Như vậy thoạt nhìn rất hoàn hảo, bất quá em nên ăn nhiều một chút đi.”
Lời nói xong, lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm, nhưng là vẻ mặt thỏa mãn ăn cơm.
Thương Mặc nhìn Triệu Mạt Thương như vậy, do dự vài giây, vẫn không mở miệng nói Triệu Mạt Thương đến ký túc xá của mình nghỉ ngơi.
Ba giờ đi làm ở viện kiểm sát, hiện tại đã gần tới giờ, Triệu Mạt Thương về nhà thu thập một chút, phỏng chừng không thể ngủ một giấc liền trở lại đi làm, chi bằng trực tiếp đến ký túc xá của nàng nghỉ ngơi trong chốc lát, chờ gần tới giờ lại đi làm.
Nhưng là…………Ký túc xá như vậy là không gian của tư nhân……..
Thương Mặc chính là do dự vài giây, liền không mở miệng làm cho Triệu Mạt Thương lưu lại.
Một đường cùng Triệu Mạt Thương cùng nhau đi tới, buổi chiều ánh nắng thập phần chói mắt, Thương Mặc híp mắt, hai tay đút túi quần không nói lời nào.
“Thương Mặc……..” Lúc này ở trường cơ bản không có người, Triệu Mạt Thương trong lòng một mảnh yên tĩnh, trầm mặc hồi lâu bỗng nhiên mở miệng, “Chị vốn……..Không thể nào nhẫn tâm khởi tố Hồ Tưởng, Hồ Tưởng mới mười tám tuổi, chị cảm thấy hắn vẫn còn là đứa nhỏ…..”
Thương Mặc lẳng lặng nghe, không có mở miệng phát biểu ý kiến gì.
“Không nghĩ tới chân tướng vụ án cư nhiên lại như vậy.” Triệu Mạt Thương cười khổ một chút, nhìn lên bầu trời xanh, “Tại đây bầu trời rộng lớn, cư nhiên lại cư xử ác nhân như vậy, vẫn là một cái đứa nhỏ mười tám tuổi…….Hơn nữa…..”
Triệu Mạt Thương thanh âm càng phát ra chua xót, “Đồng lõa trong đó cư nhiên còn có cảnh sát……Thậm chí……..”
Thậm chí có khả năng còn có kiểm sát trưởng.
Thương Mặc nghiêng đầu nhìn Triệu Mạt Thương liếc mắt một cái, quay đầu nhìn thẳng về phía trước, “Học tỷ phải biết rằng, trên đời này, có ánh sáng đương nhiến sẽ có bóng tối, nếu không có bóng tối, chỉ sợ ánh sáng không biết đi theo ai?”
Bỗng nhiên nghe tới luận điệu như vậy, Triệu Mạt Thương khiếp sợ nhìn Thương Mặc, một trận cảm giác kỳ quái bỗng nhiên hiện diện.
Thương Mặc sờ sờ máy trợ thính bên tai trái, quay đầu đối với Triệu Mạt Thương nở một nụ cười sáng lạn, “Chẳng qua, ánh sáng sẽ nuốt hết bóng tối không phải sao? Mỗi một buổi sáng, ánh sáng mặt trời chiếu sáng lên toàn bộ thế giới.”
Triệu Mạt Thương nghe đến lời này xong, cảm giác kỳ quái rốt cuộc cũng qua đi, nhưng là nhìn thấy Thương Mặc lộ ra nụ cười sáng lạn, nhưng ánh mắt không rõ cảm xúc.
Bỗng nhiên có điểm đau lòng.
Thương Mặc cũng không phải là đứa nhỏ chưa lớn hay sao? Vì cái gì sẽ có ý nghĩ như vậy?
Có phải bản thân đã trải qua cái gì hay không?
Tầm mắt rơi xuống máy trợ thính của Thương Mặc, Triệu Mạt Thương thở dài, “Thương Mặc, chị hy vọng….Em là thật sự….ừhm……Thật sự cảm thấy như thế.”
Cô luôn luôn thực mẫn cảm, Thương Mặc vừa mới nói hai câu nói kia thực tự nhiên, nhưng là trong lời nói che giấu đi tình cảm, cảm giác của cô chính là không đồng dạng như vậy.
Thương Mặc nhẹ nhàng nhíu mi, tiếp theo từ chối cho ý kiến cười cười, “Học tỷ yên tâm đi.”
Giống nàng loại này là cả đời là người của bóng tối, như thế nào có khả năng hội hướng tới ánh sáng mặt trời đâu?

Chương 20

“Leng keng leng keng leng keng……” Ở một căn hộ cao cấp, chuông cửa không ngừng vang lên, mà ở phòng ngủ, một nữ nhân mặc váy ngủ nghiêng người ôm chăn bỉu môi, đem chăn kéo ngang qua đầu tiếp tục ngủ.
“Leng keng leng keng leng keng……” Chuông cửa không ngừng vang lên, nữ nhân không ngừng hướng chăn chui ở bên trong, thẳng đến cuối cùng không chịu đựng được nữa, ngồi dậy, nổi giận đùng đùng từ trên giường xuống, mở cửa phòng ngủ, đi ra ngoài, cũng không thèm nhìn người đứng ngoài cửa là ai, rống lớn, “Sáng sớm bấm chuông cái gì mà bấm chuông! Không biết giấc ngủ đối với nữ nhân là rất quan trọng hay sao!!!!!”
Đứng ở ngoài cửa cô gái trẻ cũng đồng dạng nổi giận đùng đùng, “Kêu la cái gì! Chị là heo sao? Tôi đã bấm chuông nửa giờ đồng hồ, gọi điện thoại cũng không bắt máy!!!!”
Nữ nhân thế này mới nhận thức được nữ nhân đang đứng trước cửa là ai, đầu tiên là sửng sốt một chút, tiếp theo cười mỉa, “Linh Lung, sao em lại tới đây?”
Linh Lung căm giận đẩy cô ra đi vào trong phòng, “Lệnh Hồ Huyên, bây giờ là giữ trưa, chị là con heo!”
Lệnh Hồ Huyên đóng cửa lại, duyên dáng đi đến trước mặt Lệnh Hồ Huyên, “Tiểu Linh Lung đừng nóng giận nữa, người ta tối hôm qua đến gần sáng mới ngủ……..”
Linh Lung nghe vậy nheo lại mắt, nhìn cô, ý vị thâm thường nói, “Tối hôm qua ngủ trễ?”
Nghe ra ý tứ trong lời nói của cô, Lệnh Hồ Huyên không chút hoang mang đi qua đi, tay quàng ở cổ của Linh Lung, ở bên tai cô thổi hơi nói
“Là sao nhỉ? Tiểu Linh Lung có ý tưởng gì sao?”
Linh Lung hơi hơi đỏ hồng mặt, đem cô đẩy ra, che giấu nói, “Ai có ý tưởng gì? Xấu muốn chết!”
Lệnh Hồ Huyên trên mặt cứng đờ, tiếp theo ý thức được bộ dáng của chính mình mới rời giường thật sự không ổn, cũng không quên sờ soạng mặt Linh Lung một phen, thế này mới cười tủm tỉm đến phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Linh Lung tức giận chà chà chân, nhìn nữ nhân kia lượn lờ vào phòng tắm, lại một chút biện pháp đều không có, “HỪ!!!”
“Tiểu Linh Lung như thế nào rãnh rỗi đến thăm tôi đây?” Rửa mặt xong, Lệnh Hồ Huyên đi vao phòng khách, lại đem tay phủ lên khuôn mặt trắng nõn của Linh Lung, “Nhớ tôi sao?”
Linh Lung hung hăng trừng mắt nhìn nàng, “Chị còn tiếp tục sờ soạng cần thận tay của chị.”
“Ôi………..” Lệnh Hồ Huyên ngồi vào bên người cô, “Tiểu Linh Lung, em không cần như vậy hung dữ với tôi nha…….”
Mắt thấy Lệnh Hồ Huyên lại muốn lấy tay vuốt mặt của mình, Linh Lung nghiến răng nghiến lợi, thanh âm lạnh lùng, “Tôi sẽ trở về nói với Thiếu chủ tôi sẽ không bảo vệ chị nữa!!!”
Nữ nhân này, phải chết đi, phải chết đi!!!!
Tức chết cô mà.
Sao? Bảo vệ?
Lệnh Hồ Huyên dại ra vài giây, sau đó thu hồi tay, “Bảo hộ tôi? Vì cái gì?”
“Hừ! Cũng không biết chị trêu chọc đến người nào, Thiếu chủ nói có tập đoàn ám sát muốn giết chị, để cho tôi tới bảo vệ chị.”. Linh Lung bỉu môi tức giận nói, “Nếu không phải Thiếu chủ nhờ tôi, tôi cũng không tới đâu.”
Ám sát cô? Cô như thế nào không biết?
Lệnh Hồ Huyên hai mắt tròn vo, đảo hai ba vòng, nhìn đến Linh Lung, “Thiếu chủ vì cái gì cho em tới bảo vệ tôi vậy?”
“Thiếu chủ nói bảo vệ bên người thì cùng là nữ thì tốt hơn, thân thủ của tôi so với những nữ nhân trong Bang là tốt nhất.” Linh Lung vẻ mặt ảm đạm nói xong, trong lòng vẫn là giấu không được một chút đắc ý.
Nghe được lời này của Linh Lung, Lệnh Hồ Huyên khóe miệng hơi hơi gợi lên, lộ ra một chút ôn nhu cười, “Ừ. Công phu của em là tốt nhất.”
Thiếu chủ tên kia đúng thiệt là mưu kế đa đoan, đây không phải là đang tính kế cô cùng với Linh Lung hay sao?
Bất quá cô rất là nguyện ý bị tính kế như vậy đi.
Linh Lung ngượng ngùng đỏ cả mặt, nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn thẳng Lệnh Hồ Huyên, ngữ khí lạnh như băng, “Ba điều kiện, nếu không tôi lập tức sẽ trở về chỗ Thiếu chủ, chị chờ chết đi.”
“Được, em nói đi.” Lệnh Hồ Huyên nhẹ giọng nói, trong thanh âm mang theo một chút sủng nịnh “Tôi nghe đây.”
“Không được sờ soạng tôi.” Linh Lung nghiêm túc nói, “Không được đến phòng của tôi, Không được……………Không được ở bên ngoài cũng mấy người tùm la tùm lum một chỗ.”
“Được.” Lệnh Hồ Huyên không có một chút tự hỏi nào liền đáp ứng, “Bất quá ta có thời điểm phải cùng những người đó xã giao, làm sao bây giờ?”
“Xã giao có thể……..Nhưng là không được……….Không được có những chuyện tình khác phát sinh.”. Linh Lung phụng phịu, “Thời điểm tôi bảo vệ chị, không muốn nhìn thấy những chuyện không nên nhìn thấy.”
“Được. Lệnh Hồ Huyên cười khoái trá đáp ứng, tiếp theo lại hỏi, “Còn có yêu cầu khác nữa không?”
“ừhm…….Đã không có.” Linh Lung nghĩ nghĩ, lắc đầu, “Chị phải tuân thủ nga.”
“Yên tâm, tôi đã đáp ứng chuyện của em chưa từng có không làm qua.” Lệnh Hồ Huyên nhẹ nhàng nhợt nhạt cười, “Có phải hay không chưa ăn cơm, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm trưa đi.”
Linh Lung hoài nghi nhìn cô, đã thấy đôi mắt kia tràn đầy nhu tình, ngẩn người, sau đó gật đầu, “Được.”
Nữ nhân này…….Như thế nào bỗng nhiên như vậy kỳ quái?
“Thiếu chủ, Linh Lung tiểu nha đầu kia như thế nào không ở bên cạnh?” Uông Minh khó có được dịp nhìn thấy Thương Mặc đi một mình, không khỏi có chút tò mò.
Thương Mặc thản nhiên quét mắt liếc hắn một cái, thanh âm nghe không ra cảm xúc gì, “Phái em ấy đi chấp hành nhiệm vụ đặc biệt.”
“ừhm….” Uông Minh gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều, bắt đầu báo cáo công tác mấy ngày nay, “Thiếu chủ, gần nhất các tiểu bang ở X thị rốt cuộc thành thật yên ổn, phỏng chừng là nhìn thấy Thần Thuyền bị chúng ta diệt nên không dám làm cái gì xằng bậy. Z thị ở bên kia cũng như vậy, Triển Dương đem bọn họ ép tới gắt gao……..”
“Được rồi. Tôi biết rồi.” Thương Mặc thản nhiên gật đầu, nói tiếp, “Tôi cho các ngươi vài cái người bảo hộ nữ hài tử kia ở bệnh viện, như thế nào rồi?”
“Cái kia a…….” Uông Minh có chút quái dị nhìn Thương Mặc liếc mắt một cái, “Cảnh sát đúng là kém cỏi, vài người tới ám sát thiếu chút nữa thành công, nếu người của chúng ta không đúng lúc đuổi kịp tới, khẳng định đã chết.”
“Ân, bảo vệ tốt cho em ấy.” Thương Mặc chán đến chết dựa vào bên sô pha ngồi, tiện tay lấy cái hộp quẹt chơi, “Sẽ có người đối với Triệu Mạt Thương gây bất lợi đúng không?”
“Có, bất quá không có ai đụng tới cô ấy.” Uông Minh cung kính nói, “Dựa theo Thiếu chủ phân phó, hiện tại tất cả mọi người ở X thị đều biết Triệu Mạt Thương không thể đụng vào.”
“Ừ. Vậy là tốt rồi.” Thương Mặc đem cái hộp quẹt tắt đi, tùy tiện quăng lên bàn, “Có tình huống gì thì cứ báo cho tôi.”
“Da.” Uông Minh hơi hơi khom lưng nói, “Nhất định cam đoan Triệu kiểm sát trưởng sẽ không có gì nguy hiểm!”
“Ừ.” Thương Mặc đứng dậy, xoay xoay cổ, “Mỗi lần nghe anh báo cáo thật sự là rất nhàm chán.”
Uông Minh vội vàng đi qua lộ ra khuôn mặt tươi cười, “Thiếu chủ, Uông Minh có một chuyện muốn nhờ.”
“Nói.” Thương Mặc ngắn gọn nói.
“Trần mụ mụ lại giở chứng, nói cái gì mà dạo này đông khách, Thiếu chủ…………có thể hay không giúp thuộc hạ nói một tiếng, làm cho Trần mụ mụ giơ cao đánh khẽ………..” Uông Minh thật cẩn thận nhìn Thương Mặc, “Tôi đã lâu rồi không được gặp Manh Manh”
Thương Mặc mặt không chút thay đổi nhìn hắn vài giây, tiếp theo phất tay, “Được rồi, tôi sẽ gọi điện thoại cho Trần mụ mụ.”
“Cảm ơn Thiếu chủ, cảm ơn Thiếu chủ.” Uông Minh mừng rõ, vội vàng dùng sức nói lời cảm ơn.
Thương Mặc khoác tay, hai tay đút túi quần tính rời đi, đi đến cửa, lại dừng lại, “Uông Minh a…………”
“Dạ, Thiếu chủ.” Uông Minh đứng ở phía sau lập tức đứng nghiêm lại chờ Thương Mặc nói tiếp.
“Để ý càng nhiều, bại lộ ở địch nhân trước mắt càng nhiều.” Thương Mặc bỏ lại một câu, tự mình rời đi chỗ nhà ăn mà Uông Minh báo cáo chuyện tình.
Uông Minh lẳng lặng đứng yên tại chỗ, thẳng đến khi Thương Mặc đã rời đi thật lâu, mới hồi phục tinh thần lại.
Thiếu chủ……………Là lúc sau bị thương hiểu được, hay là sau khi bị thương thì nhát gan?
Thương Mặc đi ra nhà ăn, ánh nắng lúc chạng vạng làm cho ngã tư đường thoạt nhìn rất ấm áp, nhưng không có ấm áp giống người đó.
Người mình để ý sao?
Lệnh Hồ Huyên cùng Linh Lung, Uông Minh cùng Tằng Manh, hai cặp này, có 3 người là thủ hạ tuyệt đối tín nhiệm của mình, nếu thực sự gặp chuyện không may…..
Thương Mặc hai tay đút túi quần từ ngã tư đi thẳng về phía trước, ngẫu nhiên có chút đăm chiêu ngẩng đầu nhìn xung quanh, lại tiếp tục cúi đầu suy nghĩ.
“Thương Mặc!” Thanh âm dễ nghe của một nữ nhân phía sau vang lên, Thương Mặc cước bộ bị kiềm hãm, hô hấp vài giây dừng lại, trên mặt cố lộ ra nét tươi cười thản nhiên, xoay người, “Xin chào…..”
Phó Quân ở cách đó không xa đang nhìn đến Thương Mặc, thấy cô cười sau đó ngẩn ngơ, tiện đà lộ ra cái tươi cười đã có chút miễn cưỡng, “Xin chào……..”
“Cậu như thế nào lại ở đây? Không phải trở về B thị rồi hay sao?” Thương Mặc có chút kỳ quái nhìn Phó Quân, giống như một cái đứa nhỏ bình thường hay tò mò.
“Ừhm….Trong nhà xảy ra chút chuyện.” Phó Quân thoạt nhìn sắc mặt có chút tái nhợt, nhìn Thương Mặc, trong mắt lộ ra một chút chờ mong.
“Ừ….” Thương Mặc nhẹ nhàng gật đầu, trầm mặc trong chốc lát, “Ohm, vậy cậu đi làm đi, tôi đi trước.” 
Phó Quân cắn môi dưới, nhìn Thương Mặc một câu cũng không nói, chính là lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt trong suốt nhìn thấy đáy.
“Ừ. Cậu…….Đi thôi.” Phó Quân cuối cùng thất vọng nói một câu, Thương Mặc chỉ ừ một tiếng xoay người chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt của Phó Quân.
Phó Quân đứng tại chỗ, nhìn thân ảnh Thương Mặc rời xa, trên mặt bất tri bất giác đầy nước mắt.
Thương Mặc vẫn thực thong dong đi tới, sau đi qua một góc khuất thì dừng lại, nhăn lại mi.
Chần chờ vài giây, Thương Mặc lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, thanh âm có vẻ khàn khàn, “Giúp tôi……….tra xem gia đình Phó Quân xảy ra chuyện gì?”
Cắt đứt điện thoại, Thương Mặc để lại điện thoại trong túi quần, năm chặt quyền.
Nàng chính là………..Chính là dường như chỉ cảm thấy gia đình Phó Quân đã xảy ra chuyện gì lớn, chính là tò mò mà thôi……..

========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna