Google.com.vn Đọc truyện Online

3/7/18

Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại Nhân (Bằng Y Úy Ngã) - Tập 121 + 122

Đăng bởi Ngân Giang | 3/7/18 | 0 nhận xét

Chương 121

Màn đêm buông xuống, Thương Mặc sắp xếp mang đồ vật chuẩn bị cho tốt, liền lên giường đi ngủ.
Nằm ở trên chiếc giường trống trải, tâm cũng vắng vẻ, Thương Mặc nghiêng người nhìn nơi ngày thường Triệu Mạt Thương ngủ, nước mắt nhịn không được trượt xuống, rồi lại không dám phát ra âm thanh, chỉ cuộn tròn thân thể, đem gối đầu của Triệu Mạt Thương ôm vào trong ngực, đè nén tiếng nức nở nghẹn ngào.
Ba ba đi rồi, hiện tại Triệu Mạt Thương cũng....
Ôm gối đầu tay càng thu càng chặt, Thương Mặc đem mặt vùi thật sâu vào trong gối, cứ như vậy, cũng không biết có ngủ hay không, liền đã qua một đêm.
Ngày kế tiếp, từ trong phòng đi ra, dáng vẻ Thương Mặc vẫn là vẻ mặt lãnh đạm, nhưng người sáng suốt vừa nhìn ánh mắt của nàng, thì biết rõ đêm qua người trong phòng đã khóc rất lâu.
"Xe chuẩn bị xong chưa?" Ăn sáng xong, Thương Mặc vừa chùi miệng vừa hỏi, giống như một chút phải đi ra ngoài làm chỉ là một chuyện rất đơn giản thông thường.
"Đã chuẩn bị xong." Giọng nói của Lệnh Hồ Huyên lộ ra khổ sở nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Thương Mặc, cố gắng muốn khuyên bảo, đã thấy nàng buông khăn tay, liền đứng dậy đeo ba lô sắp đi ra ngoài.
Đã là ngày của tháng tư, Thương Mặc mặc trên người rất đơn giản, trên người đeo cái ba lô, thoạt nhìn rất giống sinh viên muốn đi chơi tiết thanh minh.
"Huyên tỷ, chuyện trong nhà, liền làm phiền chị." Tựa hồ biết Lệnh Hồ Huyên còn muốn khuyên chính mình, Thương Mặc không cho nàng cơ hội nói gì, tay nắm thật chặt hai dây ba lô trên vai, "Yên tâm, tôi sẽ cùng cô ấy cùng nhau an toàn trở về."
".... Được." Thiếu chủ làm ra quyết định, vô luận ai cũng không sửa đổi được, trừ phi người kia là Triệu Mạt Thương.
Mấy người mắt thấy Thương Mặc đi thẳng đến bãi đỗ xe, đeo túi xách lên xe, cho xe chạy, cố ý đuổi theo, lại lo lắng hành vi của mình sẽ làm cho Thương Mặc cũng như Triệu Mạt Thương mang đến nguy hiểm.
"Thật sự không đi hỗ trợ sao?" Luôn luôn trầm mặc ít nói, Triển Dương nhìn chiếc xe kia chậm rãi rời khỏi ánh mắt, mở miệng hỏi một bên Uông Minh và Lệnh Hồ Huyên.
Uông Minh cười khổ lắc đầu, "Mệnh lệnh của Thiếu chủ, ai dám cãi lời."
"Huống chi, nếu là bởi vì cử động của chúng ta lại để cho Triệu Mạt Thương xảy ra chuyện gì, chỉ sợ Thiếu chủ cho dù còn sống.... Cũng cùng cái xác không hồn không có khác nhau a." Lệnh Hồ Huyên tiếp nhận lời nói, trong mắt tràn đầy đau thương.
Vô luận như thế nào, Thương Mặc lần này mạo hiểm, thực sự quá lớn.
Một bên Linh Lung nắm đao võ sĩ, cắn môi dưới, vẻ mặt xoắn xuýt.
"Các người vẫn là dựa theo những chuyện Thiếu chủ phân phó các người làm đi." Một giọng nam trầm ổn phía sau mấy người vang lên, mấy người vừa quay đầu, nhìn người tới, lại cả kinh.
"Liên Ám Thúc. . ." Lệnh Hồ Huyên rất bất khả tư nghị nhìn hắn, "Vì sao. . . Vì sao. . ."
"Đối phương yêu cầu chỉ cho phép Thiếu chủ một người đi." Liên Ám tự nhiên biết nàng muốn hỏi gì, có chút bất đắc dĩ lại có chút lo lắng, "Thiếu chủ yêu Triệu Mạt Thương như vậy, tự nhiên không có khả năng để cho cô ấy gặp nguy hiểm."
Nói cách khác, Thương Mặc ngay cả Liên Ám đều không cho đi theo.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người lâm vào trong trầm mặc, vốn là lo lắng cho Thương Mặc, lúc này càng thêm lo lắng.
"Được rồi, các ngươi đều chiếu theo phân phó của Thiếu chủ hôm qua đi làm đi." Liên Ám gặp mấy người đều âm trầm, sắc mặt thoạt nhìn cũng có chút trắng bệch, mở miệng nói, "Vô luận xảy ra chuyện gì, chúng ta đều phải bảo trụ Thanh Long Bang."
"Thiếu chủ nói qua, không có nàng cũng phải đem Thanh Long Bang bảo trụ." Linh Lung vẻ mặt ngưng trọng, "Thiếu chủ nói cái gì, chính là cái đó."
"Linh Lung....." Không nghĩ tới Linh Lung luôn luôn để ý Thiếu chủ nhất sẽ vào lúc này nói ra lời nói bình tĩnh như vậy, Lệnh Hồ Huyên kinh ngạc quay đầu nhìn cô, lại phát hiện cô đã hướng phía trong biệt thự đi tới, "Tôi đi hoàn thành chuyện Thiếu chủ giao cho tôi đây."
Còn dư lại ba người trẻ tuổi liếc mắt nhìn nhau, Lệnh Hồ Huyên cũng theo Linh Lung vào biệt thự, mà Triển Dương thì đi tới bên cạnh xe của mình mở cửa xe đi vào, chỉ còn lại có Uông Minh còn đứng ở nơi đó, gương mặt quấn quýt phức tạp.
Liên Ám nhìn dảng vẻ của Uông Minh như vậy, ở trong lòng hít vài hơi, liếc nhìn bóng xe Triển Dương đã đi xa, nhàn nhạt nói, "Tiểu Minh, gọi tiểu Huyên các nàng, ta có việc nói với các ngươi."
Một đường lái xe thẳng đến thành phố X chỗ giáp giới với một thành phố khác tại núi Đạo Danh kia, Thương Mặc từ đầu tới đuôi, nét mặt đều không có bất kỳ biểu tình gì.
Thời điểm đến đưới chân núi Đạo Danh, Thương Mặc dừng xe ở chân núi, ngửa đầu híp mắt nhìn đỉnh núi kỳ thực không cao lắm một lúc lâu, lần nữa cho xe chạy, dọc theo quốc lộ trên sườn núi, cứ thẳng một đường đi tới.
Tối hôm qua nàng lại để cho người điều tra rồi, đường sườn núi Đạo Danh Sơn đến một độ cao nào đó liền dừng lại, còn dư lại đều là một ít đường nhỏ, phải dựa vào đường nhỏ này mới có thể đi lên.
Trên núi có một tòa giáo đường, nghe nói là năm đó thờ phụng Cơ đốc giáo, giáo đồ ở trên núi Đạo Danh một đoạn thời gian, cho rằng nơi đó thích hợp xây giáo đường, liền tự đường sườn núi bắt đầu lại mở mấy con đường nhỏ, bỏ ra thời gian hơn một năm, xây xong một tòa tiểu giáo đường kích thước không lớn.
Chỉ là từ sau khi những người kia chết đi, cái tiểu giáo đường liền bỏ hoang.
Dù sao cũng là ở trong núi sâu, người sống trên núi vốn rất ít, trong núi sâu người thờ phụng chúa Giê-su thì càng ít đi.
Xe một đường chạy đến đỉnh cao nhất trên sườn núi, Thương Mặc dừng xe, từ chỗ ngồi phía sau cầm ba lô, đeo ba lô xuống xe, bắt đầu đi bộ bước trên con đường nhỏ rộng nhất.
Đường nhỏ càng rộng càng bằng phẳng, đi càng nhiều người.
Tay phải sớm đã nắm lấy một khẩu súng lục có gắn ống hãm thanh, Thương Mặc một đường cẩn thận từng li từng tí đi tới, máy trợ thính trên tai trái bị nàng đặc biệt đè ép nhiều lần, làm cho mình có thể càng dễ dàng mà phát hiện âm thanh chung quanh.
Sâu trong núi nhiều rừng rậm, vừa gặp trời tháng tư, phía nam vô cùng ẩm ướt.
Thương Mặc giẫm phải chút bùn sình trên đường, mới đi vài bước, liền nghiêng mắt nhìn đến một bóng người, cơ hồ không chút do dự liền đưa tay nổ súng đem đối phương bắn chết ngay lập tức.
Đi qua, cảnh giác mà quét mắt bốn phía, ngồi xổm xuống quả nhiên phát hiện trong tay người kia cầm súng lục, Thương Mặc cười lạnh một tiếng, cầm lấy súng của đối phương bên tay trái, bỗng nhiên nằm xuống, hai tay đều nổ súng, trong lúc nhất thời mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếp theo là âm thanh thân thể ngã xuống đất.
Cứ như vậy, đi vừa nghỉ, đợi đến khi tới tòa tiểu giáo đường kia, thời gian vừa may là tám giờ năm mươi lăm phút.
Ngoài cửa tiểu giáo đường cũng không bất cứ thủ vệ nào, lúc này hành khúc hôn lễ trong giáo đường có vẻ vô cùng chói tai, Thương Mặc quan sát chung quanh một phen, lo lắng đè nặng trong lòng, lúc này mới bước vào tiểu giáo đường.
Người trong giáo đường không nhiều lắm, một người mặc trang phục cha xứ đứng ở dưới tượng chúa Jesus, phía trước còn đứng một nam tử trẻ tuổi, lúc này đang có chút hăng hái mà nhìn Thương Mặc từng bước đi tới.
"Thương Mặc." Nam tử trẻ tuổi câu khóe miệng, gương mặt đắc ý kiêm ý vị thâm trường, "Còn nhớ tôi không?"
"Tào Minh Nghĩa." Thương Mặc nhàn nhạt nói, "Không nghĩ tới là anh."
"Ha ha...." Tào Minh Nghĩa nhè nhẹ vỗ tay, làm như tán dương nói, "Thương bang chủ trí nhớ rất tốt, thật là can đảm, thân thủ khá lắm."
"Mạt Thương đâu." Không muốn cùng hắn nhiều lời nói nhảm, Thương Mặc cầm súng bên tay trái ném xuống đất, theo thói quen sờ sờ máy trợ thính trên tai trái, lạnh lùng nói.
"A...." Tào Minh Nghĩa một bộ biểu tình hiểu rõ, đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay hắn, "Sắp 9 giờ, cô ấy sắp tới rồi."
Nói cho hết lời, Tào Minh Nghĩa chuyển đề tài câu chuyện, nhìn Thương Mặc vẻ mặt mỉm cười, "Thương bang chủ muốn cầm súng xuất hiện ở trước mặt cô ấy sao? Như vậy không được tốt nha? Mạt Thương cô ấy ghét nhất giết người."
Lời tuy nói như vậy, từ sau khi Thương Mặc bước vào giáo đường, đứng ở hai bên gần ba mươi người, súng trong tay liền đều nhất tề hướng về phía Thương Mặc, chỉ chờ nàng cử động khiến cho Tào Minh Nghĩa có bất kỳ nguy hiểm, liền nổ súng bắn cho nàng thành cái tổ ong.
Khẽ hừ một tiếng, Thương Mặc đem khẩu súng trên tay phải cũng vứt xuống trên mặt đất.
"Trên lưng Thương bang chủ tại sao lại đeo cái túi nha." Tào Minh Nghĩa thấy nàng ném súng đi,  ánh mắt rơi vào trên bao lô của nàng, "Không tốt lắm, rất khó coi, lấy xuống đi."
Ba lô cũng bị bức bách gỡ xuống, Thương Mặc giễu cợt nhìn Tào Minh Nghĩa, "Còn có yêu cầu gì, nói hết ra đi."
"Chậc chậc chậc...." Tào Minh Nghĩa vỗ tay cười nói, "Thương bang chủ thật sảng khoái, nếu như vậy, cô lấy xuống ống trợ thính hai bên tai đi." Thương Mặc nghe vậy thần tình lạnh lẽo, nắm thành quyền, "Anh chớ quá mức."
"Thương bang chủ không làm?" Tào Minh Nghĩa không có trực diện ứng đối nàng nói, mà lấy giọng uy hiếp nói, "Cô có còn muốn gặp Mạt Thương hay không?"
Cắn răng nhìn hắn chằm chằm hồi lâu, Thương Mặc giơ tay lên có chút run rẩy đem máy trợ thính hai bên tai lấy xuống toàn bộ.
Nhìn sắc mặt càng ngày càng trắng bệch của Thương Mặc, Tào Minh Nghĩa cười ha ha, tiếp đó hành khúc trong hôn lễ càng thêm vang dội, ngoài cửa giáo đường, Ngô thúc đỡ Triệu Mạt Thương đi đến.
Nói là đỡ, chẳng thà nói là nửa kéo nửa ôm, đợi hai người đến gần, sau đó Thương Mặc nhịn không được hướng phía Triệu Mạt Thương nơi đó đạp một bước, thấy nàng như trước từ từ nhắm hai mắt, không khỏi cả kinh, quay đầu nhìn Tào Minh Nghĩa, "Mày làm gì cô ấy vậy?"
Tào Minh Nghĩa cũng có chút kinh ngạc, không để ý đến Thương Mặc, mà lớn tiếng hỏi Ngô thúc, "Vì sao cô ấy hôn mê, hôn mê làm sao kết hôn đây?"
Ngô thúc như trước đỡ Triệu Mạt Thương, quan sát Thương Mặc vài giây, đối với Tào Minh Nghĩa cung kính nói, "Thiếu chủ, nếu như Triệu Mạt Thương tỉnh, sẽ một mực muốn tự sát."
Ngực tê rần, Thương Mặc nhìn sắc mặt Triệu Mạt Thương có chút tái nhợt, nhịn không được lại đi bước về phía trước một bước.
"Cái kia. . . Vậy cũng không thể lại để cho cô ấy hôn mê phải làm sao kết hôn!" Tào Minh Nghĩa nghe vậy thần tình bị kiềm hãm, tiếp theo càng phát ra tức giận, "Đem cô ấy làm cho tỉnh lại!"
"Thiếu chủ, thuốc mê sắp hết thời gian, cô ấy nhanh thì có thể tỉnh lại." Ngô thúc như trước mười phần cung kính nói, trên chân vô tình hay cố ý mà hướng phía vị trí Thương Mặc dời hai bước.
"Hừ!" Tào Minh Nghĩa nhìn thời gian một cái, "Không còn kịp rồi, 59 giây, đem cô ấy lộng qua đây, chúng ta trước cứ như vậy kết hôn."
Một bên Thương Mặc chỉ đỏ mắt, nhìn Triệu Mạt Thương bị mang tới bên người Tào Minh Nghĩa, hai tay thật chặc nắm thành quyền, không ngừng mà run rẩy.
"Thương Mặc, tao biết mày biết thần ngữ." Tào Minh Nghĩa rất đắc ý đi tới trước mặt nàng, hai tay chắp ở sau lưng, nhìn nàng, "Tao nói, tao sẽ ở trước mặt mày cùng Mạt Thương kết hôn."
Thương Mặc như trước lạnh lùng theo dõi hắn, thấy hắn nói xong muốn xoay người, lập tức rất nhanh chóng rút dao găm ra, muốn kéo hắn che trước mặt mình làm uy hiếp, nhưng không ngờ Tào Minh Nghĩa bỗng nhiên chợt lách người tránh ra, hướng thủ hạ đang muốn nổ súng về phía mình khoát khoát tay, tiếp theo rất giễu cợt nhìn Thương Mặc, "Mày nghĩ rằng tao là tên ngu ngốc Cận Phi Hàn kia sao?"
Dứt lời, sắc mặt Tào Minh Nghĩa âm trầm xuống, "Đừng hành động thiếu suy nghĩ, ném thanh dao găm đi."
Tức giận nhìn Tào Minh Nghĩa hồi lâu, Thương Mặc đem dao găm ném xuống đất, lại nhìn đồng hồ trên cổ tay, hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.
Tào Minh Nghĩa đi tới đỡ Triệu Mạt Thương bên cạnh Ngô thúc, nhìn mỹ nhân an tường mà ngủ, trong lòng trở nên kích động, từ chỗ Ngô thúc đem Triệu Mạt Thương ôm vào trong ngực, ngẩng đầu đang muốn mở miệng tiếp tục đâm kích Thương Mặc, lại chợt thấy được lồng ngực của mình bị cái gì đó thô ráp chỉa vào, chăm chú nhìn lại, Triệu Mạt Thương vốn nên ngủ say trong tay nắm lấy một khẩu súng lục nhỏ lóe lên ngân quang đang chỉ vào trái tim của hắn, vẻ mặt lạnh nhạt.
*********
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thương tỷ tỷ thỉnh thoảng cũng đẹp trai một lần nha, ha ha ha ha ha. . .
Ta thì nói ta không phải ngược, các ngươi còn muốn nói ta, hừ!
Editor trả lời hộ: ờ, ta có nói ngươi ngược sao tác giả, haha....

Chương 122

"Mạt Thương, em... " Vẻ mặt của Tào Minh Nghĩa không thể tin tưởng nổi cúi đầu nhìn cây súng lục nhỏ, lại nhìn Triệu Mạt Thương, sau đó tức giận đối với Ngô thúc nói, "Chuyện gì xảy ra! ! !"
"Tôi...." Ngô thúc hình như cũng sợ ngây người, nhìn xem Triệu Mạt Thương đem súng lục chỉ thẳng vào ngực Tào Minh Nghĩa, chậm rãi đứng thẳng người lên, rất luống cuống, "Thiếu chủ. . . Tôi cũng không biết. . . Cái này. . . Cái này. . ."
"Thiếu chủ?" Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng nhíu mi, nhìn xem Tào Minh Nghĩa với vẻ mặt băng lãnh, "Hai chữ Thiếu chủ tôi thường xuyên nghe người ta gọi Tiểu Đản nhà tôi nha, Tào Minh Nghĩa, anh vẫn nên thôi đi."
"Em..." Tào Minh Nghĩa nghe xong, cả khuôn mặt đều bắt đầu tái nhợt, nhưng vẫn kiêng kỵ khẩu súng trên tay Triệu Mạt Thương, đè xuống phẫn nộ, "Mạt Thương, bỏ súng xuống đi."
Triệu Mạt Thương nơi nào để ý đến hắn, súng trên tay còn cố định trên ngực Tào Minh Nghĩa rất cẩn thận nói, "Bảo người của anh tốt nhất không nên khinh cử vọng động*."
*hành động thiếu suy nghĩ
"Mạt Thương, em sẽ không nổ súng." Tào Minh Nghĩa bỗng nhiên lộ ra một nụ cười tự tin, cúi đầu nhìn xem Triệu Mạt Thương, "Em không thể nào giết người."
Triệu Mạt Thương nhìn thẳng vào hắn ta, giọng nói lạnh lùng như cũ, "Thử xem?"
Thần tình trên mặt bị kiềm hãm, Tào Minh Nghĩa nhìn chằm chằm vào mắt Triệu Mạt Thương, nhìn ra bên trong trong lòng kiên định, phất tay một cái ý bảo thủ hạ của mình để súng xuống.
Thương Mặc từ đầu tới đuôi đều đứng ở một bên ôn nhu nhìn mọi hành động của Triệu Mạt Thương, lúc này thấy người của hai bên đều bỏ súng xuống, liền khom lưng nhặt lên ba lô một lần nữa đeo lại trên lưng, dao găm dắt trở về bên hông, súng lục cũng được nhặt lên nắm trong tay, lúc này mới đi tới trước mặt Tào Minh Nghĩa, súng trên tay trên đặt lên huyệt thái dương của hắn.
"Thương Mặc, mày không muốn sống đi ra sao?" Cảm giác huyệt thái dương bị Thương Mặc cầm súng chỉ vào, so với cảm giác ngực bị Triệu Mạt Thương cầm súng chỉ vào muốn khiến người sợ hãi càng nhiều hơn, Tào Minh Nghĩa nỗ lực vẫn duy trì trấn định nhìn Thương Mặc, "Giết tao, chúng mày sẽ không có biện pháp rời đi nơi này."
Không để ý đến lời nói của Tào Minh Nghĩa, Thương Mặc ôn nhu nhìn Triệu Mạt Thương, "Để tôi."
Nàng biết Triệu Mạt Thương quả thực ghét nhất giết người, vì vậy, cây súng kia bị nắm trong tay, chỉ sợ cũng làm cho Triệu Mạt Thương rất là khó chịu rồi.
"Được." Thu hồi lại súng, rất cảnh giác nhìn Ngô thúc, Triệu Mạt Thương cũng không phải là bởi vì không muốn giết người, mà là cảm giác mình ở phương diện này chung quy không có kinh nghiệm bằng Thương Mặc, tình hình như bây giờ, Tào Minh Nghĩa ở Thương Mặc trong tay, so với ở trong tay cô càng hữu dụng nhiều hơn.
Thương Mặc đi vòng qua sau lưng Tào Minh Nghĩa, nòng súng thủy chung không rời huyệt thái dương của Tào Minh Nghĩa, ghé vào lỗ tai hắn rất nhẹ nói, "Tao không có ý định đi."
Bên ngoài tiểu giáo đường bỗng nhiên tiếng gió thổi từng cơn, sau đó vang lên các loại tiếng đấu súng, thậm chí có tiếng pháo nổ cực lớn, sắc mặt Tào Minh Nghĩa tức trở nên trắng bệch, "Cái này. . . Chuyện gì xảy ra?"
"Không có chuyện gì xảy ra." Thương Mặc đứng ở phía sau hắn, rất bình tĩnh nói, sau đó bỗng nhiên mở miệng nói, "Mấy người các ngươi có thể động thủ."
Hai mươi mấy người thủ hạ của Tào Minh Nghĩa bỗng nhiên có người cầm súng bắn chết người bên cạnh, trong lúc nhất thời hai mươi mấy người loạn cả một đoàn, tiếng súng không ngừng, Tào Minh Nghĩa nhìn xem một màn này, thân thể bắt đầu kịch liệt run lên.
Thương Mặc như trước vẻ mặt nhàn nhạt, chỉ là trong lời nói có một chút khiến người ta khó có thể phát giác ôn nhu, hơi hơi nghiêng đầu nhìn nữ nhân bên cạnh, "Ngoan, đến bên cạnh tôi, không muốn xem thì ôm lấy tôi."
Tình cảnh máu tanh như vậy, Triệu Mạt Thương nhất định thấy rất khó chịu a!.
Khẽ gật đầu một cái, Triệu Mạt Thương thương thủy chung chỉ vào Ngô thúc, đôi mắt băng lãnh, "Ngô thúc, tôi không nghĩ tới ngày đó chú lại có thể làm như vậy."
Ngô thúc nhìn Triệu Mạt Thương hồi lâu, thở dài, "Đây đều là mệnh lệnh của cấp trên."
Cắn môi dưới, tay Triệu Mạt Thương hơi có chút run rẩy, nhìn Ngô thúc đôi mắt phiếm hồng.
Dù sao, người cô tín nhiệm nhiều năm như vậy lại có thể bắt cô làm mồi nhử uy hiếp Thương Mặc, cái này thật sự. . . Quá khó để cho cô có thể tiếp nhận được.
Thừa dịp Triệu Mạt Thương tâm tình còn có chút kích động, Ngô thúc bỗng nhiên nhấc chân đá bay súng trên tay Triệu Mạt Thương, Thương Mặc sững sờ, lập tức giơ súng muốn bắn chết Ngô thúc, Tào Minh Nghĩa bị nàng nắm lập tức một cái khuỷu tay đụng đánh vào trên người Thương Mặc, mà chính mình tránh thoát.
Thương Mặc không chút do dự đem Triệu Mạt Thương hộ tống đến phía sau mình, chỉ là Ngô thúc lại lôi kéo Tào Minh Nghĩa chạy ra ngoài.
Mười mấy người bên ngoài tiểu giáo đường vọt vào, hiệp trợ người trong giáo đường giết những người của Tào Minh Nghĩa, tiếng súng bên ngoài giáo đường dần dần thưa thớt, Thương Mặc quay người lại, ôm thật chặt Triệu Mạt Thương vào trong ngực.
Nàng từ lúc vừa mới bắt đầu nhìn thấy Triệu Mạt Thương liền muốn làm như vậy rồi, chỉ là thời cơ còn chưa tới.
"Thực xin lỗi, Tiểu Đản." Bị ôm vào trong ngực, Triệu Mạt Thương cũng kích động, lại vẫn cảm thấy vô cùng hổ thẹn, "Em vừa mới. . ."
"Không quan hệ." Thương Mặc tự nhiên biết cô đang vì chuyện đặt hai người trong chốc lát sơ sẩy để Tào Minh Nghĩa chạy thoát mà áy náy, cúi đầu hôn một cái lên trán cô, "Ngày hôm nay, công lao của em rất lớn đó nha."
-------
Bên kia, Triển Dương đang ở thành phố Z bố trí cái gì đó, Uông Minh bỗng nhiên đến đây, nhìn hắn không nói được một lời.
"Uông Minh, sao cậu lại tới đây?" Có chút kinh ngạc nhìn hắn, đồng thời lại có chút chột dạ, Triển Dương rất không hiểu hỏi.
"Triển Dương, vì sao?" Uông Minh mặt không chút thay đổi, giọng nói nghe không ra bất kỳ tâm tình gì, "Cậu cùng mấy người chúng tôi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tại sao phải làm như vậy?"
"Cái gì làm như vậy?" Trong lòng cả kinh, nhưng nét mặt vẫn duy trì vô tội nghi hoặc, Triển Dương nhìn Uông Minh, "Cậu đang nói cái gì vậy Uông Minh?"
Từng bước một tới gần Triển Dương, bước chân của Uông Minh có vẻ vô cùng trầm trọng, làm cho Triển Dương không rõ cảm thấy rất có cảm giác áp bách, mở miệng lần nữa, "Thiếu chủ không phải bảo cậu khống chế tốt tất cả tình huống của thành phố X bên kia sao? Tại sao cậu lại chạy tới chỗ của tôi?"
"Đúng vậy, tôi làm sao tới nơi này." Uông Minh càng đi càng gần, rất là khổ sở nói, "Tôi cũng không muốn tới nơi này a."
Triển Dương vào giờ khắc này rốt cục xác định được một số chuyện nào đó, lui về sau một bước, vẫn là hết sức vô tội, "Uông Minh, đến cùng cậu đang muốn nói cái gì?"
Chỉ là tay lại len lén nắm lấy súng.
"Bang chủ đem mấy người chúng ta nuôi dưỡng thành người, cậu làm sao lại nhẫn tâm cấu kết ngoại nhân hại ông ấy? Thiếu chủ cùng chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cậu như thế nào lại nhẫn tâm bán đứng em ấy...." Uông Minh bỗng nhiên kích động, lại đi bước về phía trước một bước.
Triển Dương sắc mặt lạnh lẽo, sau đó giọng nói hết sức bất mãn, "Uông Minh, tôi không hiểu cậu đang nói cái gì, cậu đừng vu oan cho tôi."
"Vu oan cho cậu sao?" Lại đi bước về phía trước một bước, Uông Minh nói, "Đêm hôm đó cậu ở đâu?"
Trong con ngươi xẹt qua một tia âm ngoan, Triển Dương lại lui một bước, "Đêm hôm đó tôi...."
Lời còn chưa dứt, tay bỗng nhiên nhanh chóng giơ lên, nhắm ngay Uông Minh.
"Phanh!" Một tiếng súng vang, Uông Minh không bị thương chút nào, mà súng của Triển Dương rơi ở trên mặt đất, Uông Minh nhanh chóng đá văng ra, rút súng ra chỉa vào trên trán Triển Dương.
"Cậu nghĩ rằng chúng tôi sẽ cho cậu cơ hội này sao?" Giọng nói của Lệnh Hồ Huyên từ phía sau hắn truyền đến, Triển Dương không thể tin quay đầu lại nhìn Lệnh Hồ Huyên, quả nhiên thấy trong tay nàng còn nắm lấy một khẩu súng.
"Cô.... Các người...."
"Thiếu chủ đã sớm biết cậu là gian tế." Lệnh Hồ Huyên lạnh lùng nhìn hắn, "Đừng hy vọng người cậu thuần phục kia cứu cậu, lúc này, chỉ sợ Thiếu chủ đã giết chết hắn rồi đi."
Ngã ngồi trên mặt đất, vẻ mặt của Triển Dương không thể tin nổi, ánh mắt của Lệnh Hồ Huyên lóe lên một tia bi ai, hướng về thuộc hạ vừa phía tiến vào phất tay một cái, ý bảo bọn họ đem Triển Dương kéo xuống đi.
"Thiếu chủ bên kia có tin tức truyền về sao?" Sau khi Triển Dương bị mang đi, Uông Minh thở dài một hơi, mở miệng hỏi Lệnh Hồ Huyên.
"Ừ, chờ một lát nữa hẳn là sẽ trở về." Lệnh Hồ Huyên cất súng rất bất đắc dĩ nói, "Thiếu chủ quả nhiên là hồ ly."
"Đúng vậy. . ." (ta cũng vậy *gật gật =))
Tiếng súng bên ngoài tiểu giáo đường dần dần trở nên thưa thớt, thẳng đến cuối cùng chỉ thỉnh thoảng truyền đến mấy tiếng súng vang, Thương Mặc lôi kéo Triệu Mạt Thương đi ra ngoài, mới vừa đi phân nửa, Triệu Mạt Thương bỗng nhiên nhíu lông mày, nhìn lỗ tai của Thương Mặc.
Vừa rồi, hình như Tào Minh Nghĩa bị cưỡng ép đưa lưng về phía Thương Mặc, nhưng Thương Mặc lúc đó không có mang máy trợ thính, lại nghe thấy Tào Minh Nghĩa đang nói cái gì....
"Làm sao vậy?" Không ngờ rằng Triệu Mạt Thương sẽ chú ý tới chi tiết nhỏ như vậy, Thương Mặc hơi hơi nghiêng đầu, nhìn bộ dạng Triệu Mạt Thương chân mày nhíu chặt, liền vội vàng mở miệng hỏi, "Có phải là không thoải mái hay không?"
Lắc đầu, tay Triệu Mạt Thương nắm thật chặt tay Thương Mặc, không nói gì.
Không rõ ràng cho lắm mà quay đầu trở lại, nắm tay Triệu Mạt Thương tay bước ra giáo đường, người bên ngoài vừa nhìn thấy Thương Mặc lập tức tiến lên đón.
"Đã lâu không gặp, Thương Mặc." Một người nam tử trẻ tuổi mặc quân trang rất là tự luyến vuốt tóc đối với Thương Mặc nói.
"Đã lâu không gặp, Đông Phương Tấn." Thương Mặc buông tay Triệu Mạt Thương ra, bắt tay cùng nam tử trẻ tuổi kia, cười nói, "Ngày hôm nay thực sự là làm phiền cậu rồi."
"Nói lời vô ích gì!" Người đàn ông tên Đông Phương Tấn rất là hào sảng nói, nhìn thấy Triệu Mạt Thương, ngẩn người, sau đó đối với Thương Mặc nói, "Vị này. . . Chẳng lẽ chính là 'người kia' làm cho cô đại động can qua* sao?"
*gây chiến; làm to chuyện
"Đúng." Rất nghiêm túc gật đầu, Thương Mặc nghiêng đầu nói với Triệu Mạt Thương, "Cái người này tên Đông Phương Tấn, ngô, là con trai thủ trưởng Đông Nam quân khu, tôi và hắn... Coi là hảo bằng hữu đi."
"Này này, cái gì gọi là coi là hảo bằng hữu." Đông Phương Tấn rất bất mãn nói, "Chúng ta tốt xấu cũng coi như là sinh tử chi giao a!"
Sau đó quay đầu, rất cợt nhả mà nói với Triệu Mạt Thương, "Xu hướng tính dục của Thương Mặc người này, tôi rất sớm trước đây đã biết, không nghĩ tới có thể dụ dỗ đến đại mỹ nữ...."
Nhíu chặt chân mày, Triệu Mạt Thương có chút bất mãn vì lời nói ngả ngớn như vậy của Đông Phương Tấn, bất quá nghĩ đến hôm nay là hắn hỗ trợ, cũng liền mỉm cười không thèm nhắc lại.
"Được rồi, Thương Mặc, tôi phải đi về." Đông Phương Tấn cũng không để bụng, giơ tay lên vỗ vỗ bả vai Thương Mặc, "Trở về phải chuẩn bị kề bên cha ta, gậy trúc xào thịt rồi."
"Cắt. . . Cút đi." Thương Mặc co lại bả vai, sau đó đối với Đông Phương Tấn đã xoay người nói, "Trở về thay tôi cùng Đông Phương thúc thúc vấn an, tôi tìm thời gian sẽ đăng môn bái phỏng."
"OK." Đông Phương Tấn dựng lên tư thế, trực tiếp lên thang dây một phi cơ trực thăng buông xuống, một bên hơn mười người quân nhân cũng là động tác nhanh nhẹn mà leo lên thang dây này.
Triệu Mạt Thương có chút quái dị mà nhìn rõ ràng là trực thăng quân sự, lúc các binh sĩ đi lên hết thu hồi thang dây đóng cửa lại bay đi, quay đầu xem Thương Mặc, "Tiểu Đản, cái này. . ."
Hắc bang sống mái với nhau, người bên quân đội đến giúp đỡ?
Cái này. . . Có cần phải quỷ dị như vậy hay không đây?

========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna