Google.com.vn Đọc truyện Online

2/7/18

Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại Nhân (Bằng Y Úy Ngã) - Tập 61 + 62

Đăng bởi Ngân Giang | 2/7/18 | 0 nhận xét

Chương 61

Lấy xong lời khai, Thương Mặt cùng Triệu Mạt Thương đến chỗ ở Z thị viện kiểm sát an bài.
Vừa đóng cửa một cái Triệu Mạt Thương liền ôm lấy Thương Mặc, ôm chặc, người hơi hơi khẽ run, không nói một lời.
"Ngoan, đừng sợ, tôi ở." Thương Mặc khẽ vuốt ve sau lưng Triệu Mạt Thương, thì thào nói, "Tôi ở, tôi ở. . ."
Nếu không phải hôm nay nàng vừa vặn đưa Triệu Mạt Thương tới, có phải hay không Triệu Mạt Thương sẽ có nguy hiểm.
Nhớ đến đây, cơn tức giận của Thương Mặc lại dâng lên.
Mới vừa ở bên ngoài không tiện phát tác, cũng sợ dọa đến Triệu Mạt Thương, bây giờ trở lại một cái, chỉ cần vừa nghĩ tới Triệu Mạt Thương thiếu chút nữa. . .
Nàng liền đối với những người đi theo bảo vệ Triệu Mạt Thương rất tức giận.
Cư nhiên có tay súng bắn tỉa ở chung quanh ẩn núp cũng không biết.
"Tiểu Đản. . ." Một lúc lâu, Triệu Mạt Thương mới run rẩy nói, "Em thiếu chút nữa. . . Sẽ không còn được gặp lại Mặc."
"Không có không có. . ." Thương Mặc nghiêm túc nói, "Không phải thiếu chút nữa không thấy được tôi, mà là một chút sẽ không không thấy được tôi, hôm nay nếu như không phải là tôi, sẽ còn có người bảo vệ em."
Nàng chỉ có thể như vậy an ủi Triệu Mạt Thương.
"Ừm?" Mặc dù còn có chút kinh hồn chưa định, Triệu Mạt Thương cũng rất nhạy cảm nghe ra ý tứ trong lời nói, "Sẽ còn có người bảo vệ em?"
"Ách. . ." Thương Mặc trên mặt vẻ mặt bị kiềm hãm, do dự một chút, cúi đầu xuống, "Tôi không phải cố ý, tôi chẳng qua là lo lắng cho em. . ."
Công việc này như vậy nguy hiểm, nàng làm sao có thể để mặc cho Triệu Mạt Thương một thân một mình.
"Mặc. . . Phái người bảo vệ em?" Nghĩ đến phía trước Thương Mặc đem mình che chở sau không bao lâu liền nhận được điện thoại, Triệu Mạt Thương rất nhanh kịp phản ứng, "Phải không?"
" Ừ. . ." Thương Mặc chần chờ một chút, gật đầu một cái, "Em. . . Sinh khí sao?"
Từ trong ngực nàng đi ra, Triệu Mạt Thương trầm mặc hồi lâu, mới nói, "Em biết Mặc là lo lắng cho em."
"Tôi không có ý tứ gì khác, thật chỉ là lo lắng cho em." Thương Mặc rất sợ Triệu Mạt Thương hiểu lầm mình, vội vội vàng vàng nói, "Công việc của em quá nguy. . ."
"Em biết." Triệu Mạt Thương cắt đứt lời nói của nàng, chăm chú nhìn nhìn Thương Mặc, "Em biết ý tưởng của Mặc, cho nên không cần giải thích."
" Ừ." Thương Mặc thật mạnh gật đầu, hồi phục lại cau mày, "Lần này lại là tay súng bắn tỉa, vụ án này liên quan đến người có phải hay không rất khó giải quyết?"
Tay súng bắn tỉa, cũng khó trách những người bảo vệ Triệu Mạt Thương chưa kịp làm ra phản ứng.
Ở trước cửa Viện kiểm sát đánh lén kiểm sát trưởng, lá gan quá lớn. Hơn nữa, ám sát một cái kiểm sát trưởng, dùng đến tay súng bắn tỉa, quả thực có chút bất khả tư nghị.
(*bất khả tư nghị :không thể tưởng tượng nổi)
Triệu Mạt Thương giống vậy nhíu lại mi mắt đẹp, trầm ngâm một hồi, lúc này mới nói, "Cụ thể em không thể cùng Mặc nói, vụ án quả thật rất phức tạp, liên quan đến rất nhiều người ."
"Tôi sẽ phái thêm người bảo vệ em." Thương Mặc trầm mặt, trong tròng mắt mãnh liệt thoáng qua.
Có chút nghi ngờ nhìn Thương Mặc, Triệu Mạt Thương đưa tay đem sợi tóc Thương Mặc phủ đến trước mắt gạt qua một bên, "Tiểu Đản, nhà Mặc. . . Mặc đem hộ vệ nhà Mặc cho em dùng, như vậy có thể không?"
Thương Mặc hộ vệ tựa hồ rất nhiều, có phải hay không có nghĩa, Thương Mặc cũng rất nguy hiểm?
Liếc mắt một cái liền biết Triệu Mạt Thương ý tưởng, Thương Mặc lộ ra ấm áp cười, "Yên tâm, còn có người bảo vệ tôi."
" Ừ." Biết Thương Mặc sẽ không lừa gạt mình, Triệu Mạt Thương yên lòng, chẳng qua là một giây kế tiếp, lại bắt đầu có nhè nhẹ lo âu.

Tựa hồ. . .gia thế của Thương Mặc so với cô tưởng tượng lớn hơn nhiều. . .
Như vậy, Thương Mặc ba mẹ sẽ đồng ý chuyện của hai người bọn họ sao?
Lôi kéo Thương Mặc ngồi vào trên một cái ghế , mới vừa định kéo một cái ghế khác, Thương Mặc dùng sức kéo cô kéo một cái đến trong ngực, Triệu Mạt Thương ngồi ở trên đùi nàng, quở trách nhìn nàng một cái, cũng không cựa ra, mà là dựa ở trong ngực nàng, "Tiểu Đản, em cho tới bây giờ chưa từng nghe Mặc nói về ba mẹ của Mặc. . ."
Thương Mặc cúi đầu hôn gò má của cô một cái, suy nghĩ sau, ôn nhu nói, "Ba tôi chính là một trung niên lão nam nhân tự cho mình là rất tuấn tú rất thông minh . . ."
"Phốc. . ." Triệu Mạt Thương nhẹ đập xuống vai nàng, kiều mị hoành nàng liếc mắt một cái, "Nào có người nói ba mình như vậy. . ."
Thấy Triệu Mạt Thương tựa hồ khôi phục bình thường, Thương Mặc lúc này mới yên lòng, cằm để trên trán cô, "Ba tôi biết em."
Từ vừa mới bắt đầu, nàng không có ý định giấu giếm chuyện của nàng cùng Triệu Mạt Thương.
Từ sau chuyện ba năm trước, bên cạnh mình có quá nhiều ám vệ, mà những ám vệ này đối với Thương Thần Nho lại trung thành và tận tâm, nàng căn bản không nghĩ tới nàng có thể gạt Thương Thần Nho cái gì.
"A?" Triệu Mạt Thương rõ ràng có chút ngây ngẩn, nhìn Thương Mặc, sợ run mấy giây, lấy lại tinh thần sau mặt đầy lo lắng, "Ông ấy. . . Nói thế nào?"
"Ba tôi không phản đối." Khẽ cười hạ, Thương Mặc ôn nhu trấn an Triệu Mạt Thương, "Đừng lo lắng."
"A. . ." Bị tin tức này chấn đến, Triệu Mạt Thương rất là kinh ngạc nhìn Thương Mặc, sớm không có trấn định như bình thường.
"Kiểm sát trưởng đại nhân của tôi rất thất thố." Khóe môi câu khởi, Thương Mặc trêu chọc đối với Triệu Mạt Thương nói, "Muốn tôi gọi điện thoại xác nhận sao?"
Vừa nói vừa từ trong túi lấy điện thoại di động ra làm bộ muốn gọi điện thoại, Triệu Mạt Thương liếc nàng một cái cầm tay nàng, "Chán ghét. . ."
Mỹ nhân hờn dỗi nói chán ghét..........
Thương Mặc nghiêm mặt hướng về phía Triệu Mạt Thương cười ngây ngô, bị cô nắm được cái mũi, "Bại hoại!"
"A. . ." Đã chắc chắn Triệu Mạt Thương hoàn toàn khôi phục, Thương Mặc hít sâu một hơi, ôm chặc Triệu Mạt Thương, "Em cái cô gái ngốc này, không cho phép em gặp nguy hiểm. . ."
"Tiểu Đản, Mặc lá gan càng ngày càng lớn, dám nói em ngốc." Triệu Mạt Thương nheo lại mắt, giọng rất là nguy hiểm nói, tay nắm được Thương Mặc bên hông thịt mềm, "Nói, ai ngốc?"
"Tôi ngốc!" Thương Mặc rất thức thời đáp, cằm đặt ở trên vai Triệu Mạt Thương, ánh mắt mơ hồ.
"A. . ." Tay khẽ vuốt ve cái gáy của Thương Mặc, Triệu Mạt Thương nhìn bức tường trắng tinh sau lưng Thương Mặc, đôi mi đẹp nhíu lại, không biết đang suy nghĩ gì.
"Đúng rồi, Tiểu Đản, mẹ Mặc đâu?" Triệu Mạt Thương bỗng nhiên mở miệng hỏi.
"A. . ." Thương Mặc ngẩn người, tiếp tròng mắt ảm đạm, thanh âm cũng không có bất kỳ dị thường, "Qua đời."
". . ." Triệu Mạt Thương lòng đau nhói, thẳng người lên ngưng mắt nhìn Thương Mặc, "Thật xin lỗi."
"Nói xin lỗi làm gì a, em lại không biết." Thương Mặc thở dài, "Lại không có gì. . ."
"Tiểu Đản. . ." Triệu Mạt Thương vuốt gò má nàng, ánh mắt hiện ra thâm tình, "Em yêu Mặc."
"Tôi cũng vậy."
Vào buổi trưa, Thương Mặc cùng Triệu Mạt Thương ăn cơm, vừa muốn trở về phòng, Triệu Mạt Thương liền bị kêu đi họp.
Đợi sau khi Triệu Mạt Thương rời đi, Thương Mặc trên mặt và toàn thân bộ dáng vô hại lập tức biến mất, âm trầm mở ra một căn phòng khác, lại gọi điện thoại, liền đến trong căn phòng kia ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra chơi đùa.
"Thiếu chủ." Một người đàn ông trẻ tuổi đứng đầu đi vào, hướng về phía Thương Mặc cung kính khom lưng, "Tay súng bắn tỉa kia là một thành viên có chút danh tiếng của một tổ chức sát thủ ."
" Ừ." Thương Mặc nhàn nhạt gật đầu một cái, cất điện thoại di động, "Ai mua?"
"Vạn Quyền." Nam tử đáp.
"Hử?" Không ngờ tới sẽ là người kia, Thương Mặc hơi có chút kinh ngạc đáp một tiếng, tay đút túi đứng lên, ở trong phòng đi tới lui mấy chuyến, "Mục đích là gì ?"
"Triệu Mạt Thương lần này phụ trách vụ án, là vụ án quan viên cùng nhau tham ô nhận hối lộ." Nam tử trẻ tuổi đứng hết sức thẳng tắp, có nề nếp nói, "Nhân viên liên quan bao gồm Z thị  Viện kiểm sát phản tham cục Cục trưởng, Cục phó, phản tham cục những nhân viên khác, chúng ta X thị Viện kiểm sát lấy Vạn Quyền cầm đầu mấy cái kiểm sát trưởng, đồng thời còn có. . ."
"OK, không cần phải nói những thứ kia." Thương Mặc chặn lại ý định tiếp tục nói của nam tử trẻ tuổi, lạnh lùng nói, "Tôi bất kể chuyện những quan viên kia bừa bộn, nhất, Triệu Mạt Thương phải an toàn; hai, trợ giúp cô ấy phá án."
"Dạ !" Nam tử trẻ tuổi đáp một tiếng, cửa bỗng nhiên bị gõ, tiếp đi vào một người nam nhân cao lớn tráng kiện, vừa nhìn thấy Thương Mặc lập tức quỳ một chân xuống.
"Cậu làm như vậy làm gì, đứng lên đi." Thương Mặc liếc hắn một cái nhàn nhạt nói.
Nam tử tráng kiện cúi đầu, "Thuộc hạ biết tội."
"Lúc ấy tại sao không có phát hiện tay súng bắn tỉa?" Thương Mặc chắp tay sau lưng, thanh âm lạnh lùng, "Như vậy nhiều người, một người cũng không phát hiện sao?"
"Lúc ấy còn có một nhóm người khác." Cao tráng nam tử như cũ cúi đầu, giữ tư thế quỳ, các anh em cũng chú ý những người đó, chờ chú ý tới tay súng bắn tỉa thời điểm, lập tức có hai người chạy tới bên trong tầm bắn, nhưng là tay súng bắn tỉa đã mau nổ súng, chúng ta chỉ kịp ở sau khi tay súng bắn tỉa nổ súng đánh gục hắn.
"Quên đi." Thương Mặc thở dài, "Một nhóm khác người là ai ?"
"Nói là một người tên là Vạn Quyền phái tới."
Vạn Quyền?
Thương Mặc xoay người lại nhìn cao tráng nam nhân cùng thanh niên nam tử, trứu khởi mi, "Hai người các cậu có một số tài liệu có thể có vấn đề, đi tra rõ."
"Dạ !" Hai người hai mắt nhìn nhau một cái, lui ra khỏi phòng.
Thương Mặc rất nhức đầu xoa huyệt Thái dương, ngồi vào trên ghế buông lỏng toàn thân.
Vạn Quyền sẽ phái hai nhóm người đối với Triệu Mạt Thương bất lợi sao?
Huống chi, một trưởng phòng Viện kiểm sát, mời được tổ chức sát thủ trên quốc tế có chút danh tiếng? Thì người trưởng phòng ấy muốn tham ô nhận hối lộ bao nhiêu tiền?
Nếu như không phải là Vạn Quyền mời, thì là ai, xuất phát từ mục đích gì?
Thương Mặc thở dài, nhìn thời gian một chút đứng lên rời đi gian phòng này.
------------
Bên này, Triệu Mạt Thương trở về Z thị Viện kiểm sát họp, trong phòng họp bầu không khí hết sức yên lặng.
Dù sao buổi sáng mới chết một người đồng nghiệp, mặc dù chưa bao giờ từng có đồng thời xuất hiện, nhưng là vừa nghĩ tới là cùng một chuyện, không khỏi có chút khó chịu, huống chi người đồng nghiệp này có thể là bởi vì vụ án này mới bị sát hại.
"Chuyện hồi sáng này tôi nghĩ mọi người đều biết."
Đàm kiểm đứng ở nơi đó, mặt đầy nghiêm túc, "Những người này, chúng ta nhất định phải đem bọn họ mang ra công lý."
Triệu Mạt Thương đàng hoàng ngồi, nhớ tới buổi sáng bộ dáng Thương Mặc không chút do dự bảo vệ mình, so với những người khác bàn luận sôi nổi, vẻ mặt bình tĩnh.

Chương 62

"Anh nói gì? Triệu Mạt Thương buổi sáng thiếu chút nữa gặp phải đấu súng?" thành phố X luật sư sự vụ sở, Lệnh Hồ Huyên tay cầm điện thoại di động, thanh âm tăng cao mấy phần, "Thiếu chủ đâu? Thiếu chủ ra sao?"
"Thiếu chủ giành trước một bước kéo ra Triệu Mạt Thương, hai người đều không sao." Uông Minh chân mày nhíu thật chặt, "Triển Dương bây giờ đang tra phía sau màn độc thủ , tất cả tài liệu đều chỉ hướng cái kia Vạn Quyền, nhưng là luôn có cảm giác không đúng."
Lệnh Hồ Huyên trầm ngâm một hồi, ngón tay trắng nõn ở trên bàn như đàn dương cầm vậy khẽ búng, mà Uông Minh cũng không gấp, chỉ cầm điện thoại di động chờ đợi Lệnh Hồ Huyên mở miệng.
"Tôi đi thăm dò." Lệnh Hồ Huyên hít sâu một hơi, "Dùng Ám Nguyệt Đường nơi này lực lượng."
" Được, chú ý an toàn." Muốn liền là như vầy trả lời, Uông Minh hai tròng mắt lấp lánh, nhìn dưới lầu ngựa xe như nước, ngón tay nhẹ nhàng gõ dọc theo cửa sổ.
Sau khi cúp điện thoại, Lệnh Hồ Huyên lại cau mày suy nghĩ một hồi, gọi điện thoại phân phó mình thủ hạ mấy chuyện, liền thở dài tiếp tục lật xem cuốn tài liệu, chỉ là một chữ đều không nhìn thấy.
Bây giờ Thiếu chủ đều đã cùng Triệu Mạt Thương hạnh phúc như vậy , cô cùng Linh Lung còn dậm chân tại chỗ, thậm chí so với trước kia hỏng bét hơn.
Linh Lung vẫn còn bị quá khứ ràng buộc, vô luận chuyện gì xảy ra, phản ứng đầu tiên chính là Thiếu chủ như thế nào như thế nào.
Cô vĩnh viễn cũng không biết nên lấy dạng gì thái độ đối đãi Linh Lung, chỉ biết một mặt dung túng, vô luận đáy lòng cô có bao nhiêu đau.
"Lệnh Hồ Huyên, Thiếu chủ lại gặp nguy hiểm, tôi phải đi bảo vệ nàng!" Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, Linh Lung từ bên ngoài sau khi đi vào sau đó trở lại đóng cửa lại, khí thế hung hăng xông lại nói.
"Bây giờ đã không nguy hiểm." Lệnh Hồ Huyên mỏi mệt xoa xoa huyệt Thái dương, "Tất cả mọi người đều điều động, rất nhanh sẽ bắt được hắc thủ phía sau màn."
"Tôi mặc kệ!" Linh Lung lưng đeo túi, tròng mắt lạnh như băng, "Có Triệu Mạt Thương ở, Thiếu chủ liền dễ dàng gặp phải nguy hiểm."
"Đó là bởi vì Thiếu chủ yêu cô ấy." Lệnh Hồ Huyên thở dài nói tiếp.
"Tôi phải đi bảo vệ Thiếu chủ!" Linh Lung vẻ mặt cố chấp, "Tôi muốn lập tức đi thành phố Z!"
Vẫn cúi đầu cố gắng khống chế chính mình Lệnh Hồ Huyên mãnh ngẩng đầu, yên lặng nhìn nàng mấy giây, trong mắt thoáng qua Linh Lung xem không hiểu ưu tứ, " Được, đi đi, tôi phái người đưa em đến đó."
Không ngờ tới Lệnh Hồ Huyên lại sẽ đáp ứng, Linh Lung lăng lăng đứng ở nơi đó, không nói được mình bây giờ là cảm giác gì.
Là cao hứng thậm chí là hưng phấn sao?
Rốt cuộc có thể trở lại bên người Thiếu chủ, rốt cuộc có thể đi trở về theo chăm sóc Thiếu chủ bảo vệ Thiếu chủ, nhưng là. . . Tại sao toàn thân đều không thích hợp, luôn cảm thấy trong lòng trống không.
Lệnh Hồ Huyên nói xong câu nói kia sau liền cúi đầu lật xem tài lệu trên bàn phía trước lật xem không biết mấy lần nhưng một chữ cũng chưa có xem qua, sợ mình một cái không nhịn được thổ lộ những thứ tình cảm không muốn Linh Lung biết.
Thiếu chủ nói, đem đoạn cảm tình này làm đánh chiếm, cố gắng hạ được Linh Lung.
Có thể. . . Linh Lung không phải địch nhân a.
Cô đối với Linh Lung chỉ có yêu chỉ có thương tiếc, như thế nào có thể dùng những thủ đoạn kia?
Chẳng qua là một lúc lâu, Lệnh Hồ Huyên cũng không nghe được thanh âm mở cửa đóng cửa, không khỏi nghi hoặc ngẩng đầu, vừa vặn thấy Linh Lung bộ dáng mờ mịt, càng nghi ngờ, "Em không phải muốn đi bảo vệ Thiếu chủ sao?"
"Tôi. . ." Tâm nguyện đạt thành, Linh Lung ngược lại có chút khó chịu, nhìn Lệnh Hồ Huyên hồi lâu, không hiểu trong lòng mình một mực mãnh liệt cảm giác kỳ dị là chuyện gì xảy ra, môi mỏng khẽ mở, "Kia. . . Tôi đi rồi, chị làm sao bây giờ?"
Thiếu chủ nói để cho nàng tới bảo vệ Lệnh Hồ Huyên, nếu như nàng đi, Lệnh Hồ Huyên có thể bị nguy hiểm hay không?
"A. . ." Lệnh Hồ Huyên không biết mình lúc này nên vui hay nên buồn, tự giễu lắc đầu một cái sau nói, "Tôi là Ám Nguyệt Đường Đường chủ, sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện như vậy  ."
Đứng ngẩn ở nơi đó một lúc lâu, một mực đang cân nhắc rốt cuộc là muốn ở lại Lệnh Hồ Huyên nơi này hay là đi Thương Mặc nơi đó, Linh Lung lần đầu cảm thấy, nguyên lai làm ra lựa chọn quả thật khó khăn như vậy.
Thấy nàng như vậy, Lệnh Hồ Huyên trong lòng mơ hồ lại có một tia nhảy nhót.
Linh Lung chẳng lẽ là đang suy nghĩ là muốn lưu lại hay là đi Thiếu chủ nơi đó?
Nếu là như vậy, ở trong lòng Linh Lung, cô có phải hay không cũng giống Thiếu chủ như vậy trọng yếu.
Ngay sau đó, Linh Lung nhẹ giẫm chân, nhìn Lệnh Hồ Huyên nói, "Vậy tôi đi rồi, chị để cho thủ hạ của chị bảo vệ tốt chính mình đi."
Dứt lời, Linh Lung xoay người đi tới mở cửa, ra cửa, đóng lại cửa phòng làm việc.
Thanh âm đóng cửa ở bên tai , Lệnh Hồ Huyên đã sớm nắm chặc quyền, môi mím thật chặt, nhưng không thể làm gì.
Cô sớm biết. . . Cô là không sánh bằng thiếu chủ.
Triệu Mạt Thương từ Viện kiểm sát trở lại, vừa vào trong phòng liền chạy thẳng tới Thương Mặc nơi đó, tay cầm kia ấm áp tay, vẫn là lòng có chút bất an mới bắt đầu khôi phục bình thường tần suất.
"Mệt không?" Đêm qua mới trải qua đối với nữ nhân mà nói rất trọng yếu là lần đầu tiên , hôm nay lại trải qua buổi sáng chuyện kia, bị kinh sợ, buổi trưa lại thông suất tới buổi chiều, như vậy bận rộn Triệu Mạt Thương cả người có vẻ có chút tiều tụy, Thương Mặc càng xem càng đau lòng.
Nhưng là như thế nào đi nữa đau lòng, nàng cũng không có biện pháp thay thế đối phương đi chịu đựng những thứ kia.
" Ừ." Tựa vào trong ngực Thương Mặc, ấm áp lại an tâm, Triệu Mạt Thương bình tĩnh hô hấp, nhắm mắt buông lỏng thân thể.
"Buổi tối hẳn là không tái tăng ca đi?"
"Không cần. . ." Triệu Mạt Thương điều chỉnh lại tư thế, để cho mình có thể thoải mái hơn tựa vào trên người Thương Mặc, "Thật ra thì bây giờ công việc của em cũng không nhiều, ngược lại là phản tham cục cùng cục công an tương đối bận rộn."
" Ừ." Thương Mặc hôn một cái gò má của cô, "Vậy cơm nước xong chúng ta ngủ."
" Được."
Lúc ăn cơm, Triệu Mạt Thương cắt thịt bò bít tết, nhìn Thương Mặc trên tay động tác thuần thục, nhớ tới sáng nay Thương Mặc bình tĩnh cùng thuần thục né tránh, cắn môi dưới, do dự mấy giây, "Tiểu Đản, Mặc có phải hay không thường gặp chuyện bị ám sát như vậy?"
Sinh trưởng ở Triệu gia đại gia tộc như vậy, những người đó không chừa thủ đoạn nào cô luôn luôn đều là rõ ràng.
Cũng tự nhiên, những người đó bên người giống vậy có thật nhiều hộ vệ.
Động tác trên tay hơi chậm lại, Thương Mặc khẽ run mấy giây, cố kéo ra một nụ cười, "Khá tốt, là ba không yên tâm, cho nên. . ."
Thương Mặc lời nói căn bản không biện pháp nói xong, Triệu Mạt Thương ánh mắt quả thực làm cho nàng thất thần, chỉ có thể ngây ngốc nhìn cô, miệng như cũ hé ra.
Lại là đau lòng lại là buồn cười, đem cắm một miếng nhỏ thịt bò bít tết nhét vào trong miệng nàng, Triệu Mạt Thương thanh âm thật thấp nói, "Mặc lúc nào cũng dỗ dành em, nếu như không phải là gặp được nguy hiểm, hôm nay Mặc làm sao sẽ trấn định như vậy."
". . ." Thương Mặc nuốt vào miếng thịt bò bít tết, trầm mặc một lúc lâu, đưa tay cầm tay Triệu Mạt Thương, "Em sẽ để ý sao?"
"Ừ ?" Triệu Mạt Thương cũng thực mâu thuẫn.
"Em nếu đoán được tôi bị ám sát qua, chẳng lẽ liền không đoán ra được tôi là vì trong nhà làm việc, thì sẽ. . ." Thương Mặc lấy dũng khí nói xong, rủ xuống tròng mắt không dám nhìn Triệu Mạt Thương.
"Trên thương trường ngươi lừa ta gạt vốn là cần phải như vậy." Triệu Mạt Thương thở dài, "Em cũng không phải loại người máy móc."
Cô có đôi khi cũng rất mâu thuẫn.
Cô làm sao không biết thế giới này rất nhiều thời điểm không phải đen cũng không phải trắng, mà là màu xám tro.
Những người có quyền thế, có người nào chưa từng làm qua chút chuyện phạm pháp.
Cô thường thường không hiểu mình đang kiên trì cái gì, chính là nghĩ đến mình có thể góp một phần lực, liền đủ rồi.
Khẽ mỉm cười, Thương Mặc ngẩng đầu lên nhìn cô, thanh âm nhu hòa, "Ăn nhanh đi, em nhìn em xem, sắc mặt như vậy tái nhợt."
Quyến rũ hoành mắt liếc nàng một cái, Triệu Mạt Thương tiếp tục động tác cắt thịt bò bít tết, khóe môi lại làm dấy lên độ cong đẹp mắt .
Ăn cơm xong, Thương Mặc tắm xong từ trong phòng tắm đi ra, ở trước khi nàng tắm xong Triệu Mạt Thương đã sớm nằm ở trên giường trầm trầm ngủ.
Đi tới mép giường giúp Triệu Mạt Thương đắp kín mền, đem mấy sợi tóc trên trán cô đẩy ra, Thương Mặc mặt đầy ôn nhu cúi đầu hôn một cái trên khóe môi Triệu Mạt Thương, thẳng người đứng dậy đổi bộ quần áo ra cửa.
Quần áo là phía trước ở trên đường mua, quả thực lười phải trở về mang tới.
"Em như thế nào biết mà tới?" Một đường đi xe tới phân đà Thanh long bang ở thành phố Z, Thương Mặc vừa đi vào sau liền nhìn Linh Lung đứng ở nơi đó vừa nói, "Không phải tôi để em bảo vệ Huyên tỷ sao?"
"Em muốn bảo vệ Thiếu chủ!" Linh Lung cố chấp nhìn Thương Mặc, "Vô luận Thiếu chủ như thế nào đuổi em, em cũng phải bảo vệ Thiếu chủ."
Thở dài, Thương Mặc rất bất đắc dĩ nói, "Huyên tỷ đâu? Em không lo lắng cho chị ấy sao?"
Linh Lung nghe vậy hơi do dự một chút, hồi phục lại mở miệng, "Có rất nhiều người bảo vệ cô ấy."
"Có càng nhiều người hơn bảo vệ chị." Lãnh đạm nói, Thương Mặc đút tay túi quần đi tới một cái ghế dựa ngồi xuống, "Chị bên người như vậy nhiều ám vệ, em sợ cái gì?"
"Em. . ." Linh Lung nhất thời không trả lời được, nhìn Thương Mặc hồi lâu, cuối cùng trầm mặc.
------------0_0----------------
Sau khi Linh Lung rời đi, Lệnh Hồ Huyên liền cười khổ làm cho chính mình tập trung tinh thần làm việc.
Trên đời này còn có rất nhiều chuyện không nên bởi vì tình yêu bị trễ nải.
Trên bàn của cô đường dây điện thoại riêng bỗng nhiên vang lên, Lệnh Hồ Huyên cầm lên điện thoại, "Ngài khỏe."
"Lệnh Hồ luật sư sao? Là tôi, cao viện hình đình Trần Di Tùng." Bên đầu điện thoại kia có một giọng nam có chút nhẹ nhàng khoan khoái truyền tới, "Tối nay có rãnh không? Chúng tôi Tiếu Đình Trường muốn mời cô ăn cơm."
Lệnh Hồ Huyên có chút kỳ quái này rất ít cùng xuất hiện Tiếu Đình Trường vì sao phải mời cô ăn cơm, tuy muốn cự tuyệt, lại nghĩ đến kia Tiếu Đình Trường dù sao cũng là tỉnh cao cấp tòa án hình đình đình trưởng, không tiện cự tuyệt, suy tư mấy giây, "Tiếu đình trường mời tôi ăn cơm, tôi đương nhiên đi."
" Được, khách sạn Cẩm Lang, sáu giờ tối nay."
" Được." Sau khi cúp điện thoại, Lệnh Hồ Huyên cầm bút trầm tư một chút, vẫn là không có nghĩ ra cái nguyên do, cuối cùng lắc đầu một cái, tiếp tục xem tài liệu.
Bất quá là một cái xã giao thôi.
Lại nhìn một hồi, đã năm giờ rưỡi, mà lúc này, Linh Lung vẫn còn ở trên đường chạy tới thành phố Z.
Trong ngày thường, Cô buổi tối có xã giao, Linh Lung liền sẽ tức giận, mà cô cũng sẽ nghĩ biện pháp cự tuyệt kia xã giao.
Vừa vặn hôm nay là đối với một luật sư mà nói không cách nào cự tuyệt xã giao, mà Linh Lung cũng không ở, cho nên cô mới có thể như vậy sảng khoái liền đáp ứng.
Sau khi đến khách sạn Cẩm Lang, Lệnh Hồ Huyên ở trong xe trang điểm sửa sang lại, xuống xe, thật xa liền thấy Tiếu Tình Trường cùng Trần Di Tùng vừa vặn cũng từ trên một chiếc xe xuống.
Trên mặt treo lên nụ cười hồ mị, Lệnh Hồ Huyên bước không nhanh không chậm đi tới, hướng về phía Tiếu Đình Trường nói, "Tiếu Đình Trường, đã lâu không gặp."
"Đúng vậy, Lệnh Hồ luật sư trước sau như một mê người a." Kia Tiếu Đình Trường vẻ mặt nhã nhặn, đã gần đến trung niên lại xã giao đông đảo để cho bụng của hắn lộ vẻ rất lớn, mang cặp mắt kiếng, cười hết sức lễ phép, "Chúng ta vào đi ăn cơm đi, Lệnh Hồ luật sư thật cho ta mặt mũi."
"Tiếu Đình Trường nói đùa, sao có thể để cho ngài mời khách." Lệnh Hồ Huyên thuần thục cùng Tiếu Đình Trường hàn huyên, "Đương nhiên là tôi mời ngài ăn cơm."
"Ha ha, Lệnh Hồ luật sư quá coi thường ta, ta nơi nào sẽ để cho một đại mỹ nữ tiêu tiền a." Tiếu Đình Trường một bên cùng Lệnh Hồ Huyên nói xong, một bên vào một gian phòng.
Lệnh Hồ Huyên đi vào theo, thấy trợ thủ kia không có ở đây, "Này. . . Trần quan tòa hắn. . ."
"Nga, hắn đi gọi điện thoại, vợ thúc giục, không có biện pháp." Tiếu Đình Trường cười hết sức thân thiện, "Ta sẽ để cho hắn nhanh điện thoại đi trở lại."
"Thì ra là như vậy." Lệnh Hồ Huyên gật đầu một cái, lại không phát hiện kia cầm ly uống trà Tiếu Đình Trường trong tròng mắt chợt lóe lên âm mưu.

========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna