Google.com.vn Đọc truyện Online

2/7/18

Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại Nhân (Bằng Y Úy Ngã) - Tập 81 + 82 (H)

Đăng bởi Ngân Giang | 2/7/18 | 0 nhận xét

Chương 81

"Bác sĩ, tôi vẫn không thể xuất viện sao?" Thương Mặc thật là mau hỏng mất, cũng sắp hai cái cuối tuần rồi, nàng lại còn không thể ra viện.
Nàng nhớ Triệu Mạt Thương, nhớ sắp điên rồi.
Bác sĩ liếc Thương Mặc một cái, tròng kính lóe lên tia sáng lạnh như băng, ánh mắt cũng lạnh như băng giống vậy, "Không được."
"Tôi đã tốt lắm." Thương Mặc bất mãn nhìn bác sĩ, "Tôi đã có thể xuống giường đi bộ."
Bác sĩ cũng không sợ hãi với bộ dạng bất mãn của nàng, nhìn thẳng, "Kia không có nghĩa là có thể xuất viện."
"A. . ." Thương Mặc không hiểu bác sĩ này sao lại thế, nói một câu có thể xuất viện sẽ chết sao, không nên đem mình giam ở bệnh viện, không biết mình vội vã muốn đi ra ngoài sao?
Ở trên giường trở mình, Thương Mặc rất buồn bực đạp chăn, bộ dạng muốn phát điên.
Giúp Thương Mặc kiểm tra xong thân thể, vừa muốn ra cửa bác sĩ quay đầu nhàn nhạt liếc nàng một cái, trong giọng nói nghe không ra bất kỳ ưu tư, "Nếu như những vết thương kia vỡ ra, cô ít nhất phải ở lại hơn một tuần."
Thương Mặc nhất thời như quả bóng cao su bị xì hơi vậy xụi lơ ở trên giường.
Hôm nay đã thứ năm rồi...........
Vẻ mặt đau khổ, Thương Mặc ôm đầu gối ngồi ở trên giường, hận không thể có một cái cửa như ý ngay tại trước mặt mình, để có thể nhanh chóng thấy Triệu Mạt Thương.
"Tôi bị khi dễ. . ." Đêm đó, thời điểm Thương Mặc gọi điện thoại cho Triệu Mạt Thương, buồn bực than thở, "Một đám người đều khi dễ tôi. . ."
Bác sĩ không để cho nàng xuất viện, ba không để cho nàng xuất viện, Lệnh Hồ Huyên cùng Uông Minh không để cho nàng xuất viện, ngay cả người thường ngày nghe lời nhất Tiểu Linh Lung cũng thái độ cương quyết, không chỉ không phối hợp kế hoạch chạy trốn của nàng, còn đem toàn bộ kế hoạch nói cho Lệnh Hồ Huyên.
Triệu Mạt Thương nghiêng đầu dựa vào giường, sợi tóc vươn lên trên vai, trên người mặc áo ngủ, bởi vì trong phòng mở điều hòa, gò má có chút ửng đỏ, nhìn dị thường lười biếng cùng mê người, thanh âm cũng như vậy, mang điểm ý cười, "Làm sao vậy?"
"Tôi nhớ em, tôi muốn trở về, bọn họ không để cho tôi đi." Thương Mặc làm bộ tội nghiệp nũng nịu nói, "Rõ ràng tôi đã không có chuyện gì."

"Mặc nha. . . Ngoan ngoãn, chớ nóng vội trở lại." Mặc dù đồng dạng nhớ nhung, nhưng cô cũng biết trong miệng Thương Mặc "Bọn họ" không để cho Thương Mặc trở lại nhất định là có lý do, mà Thương Mặc đồng dạng là đuối lý, nếu không Thương Mặc sẽ không có loại ngữ khí này.
"Tôi có thể không vội sao?" Thương Mặc giọng vội vàng nói, "Đứa bé kia đã chiếm đoạt em thật lâu! ! !"
"Phốc haha.........." Triệu Mạt Thương bật cười, tay còn lại cầm sách dứt khoát thả vào tủ trên đầu giường, thân mình từ tư thế dựa đầu giường đổi thành nằm xuống, thở dài nói, "Cùng một đứa bé Mặc cũng muốn so đo, thật không biết Mặc trước kia thành thục đã chạy đi đâu."
"Quen thuộc trở về quen thuộc, nên tuyên bố quyền chiếm giữ vẫn là phải tuyên bố! ! !" Thương Mặc tức giận nói, "Còn có quyền sử dụng! ! !"
Quyền sử dụng?
Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng nhíu mày, giọng nghe có chút nguy hiểm, "Kia lợi nhuận quyền đâu?"
Hơn hai tuần lễ không thấy, Tiểu Đản nhà cô ngược lại lá gan trở nên lớn, dám nói như vậy.
Đối với Triệu Mạt Thương, Thương Mặc đã thập phần hiểu rõ, vừa nghe giọng nói kia, Thương Mặc lập tức biết mình gây họa, chuyển đề tài câu chuyện tràn đầy lấy lòng, "A, thành phố N gần đây rất quang đãng, thành phố X như thế nào?"
"Phải không?" Triệu Mạt Thương thanh âm nhàn nhạt, lạnh lùng, "Tối nay em xem dự báo thời tiết, thành phố N không phải có tuyết rơi sao?"
"Ngạch..........." Ở trong phòng bệnh mỗi ngày hưởng thụ ấm áp Thương Mặc không biết chút nào bên ngoai, thì ra tuyết đã rơi, nhất thời cứng nhắc.
Triệu Mạt Thương vốn tưởng rằng Thương Mặc biết rõ tuyết rơi còn tùy tiện cùng mình nói chuyện phiếm, không ngờ tới nàng lại sẽ phản ứng như vậy, bỗng nhiên liền hồ nghi, "Tiểu Đản, Mặc thật sự ở thành phố N sao?"
Thương Mặc âm thầm kêu khổ, hối tiếc mình không nên tùy tiện tán dóc cái gì thời tiết.
Thân là kiểm sát trưởng Triệu Mạt Thương, luôn luôn rất nhạy cảm.
Nghe nàng không có trả lời ngay, Triệu Mạt Thương càng hoài nghi, âm thanh càng lạnh xuống, "Mặc thành thật mà nói."
Cô ghét nhất có người lừa gạt mình, còn là người thân cận nhất.
"Tôi.........tôi thật sự có thành thật mà, tôi thật sự ở thành phố N." Thương Mặc ấp úng nói, "Nhưng, chính là ở trong một gian phòng, cho nên tôi cũng không chú ý bên ngoài có phải hay không có tuyết rơi."
Xảo quyệt phúc hắc Thương Thiếu chủ, lúc đối mặt kiểm sát trưởng đại nhân chánh nghĩa lẫm nhiên, không dám nói dối chút nào.
Ở trong một gian phòng, ngay cả bên ngoài có hay không có tuyết rơi cũng không biết............
Làm sao nghe giống như bị giam lỏng vậy?
Sự sắc sảo trong tròng mắt dần dần thu lại, Triệu Mạt Thương có chút lo âu nói, "Tiểu Đản, Mặc sẽ không phải bị giam lỏng chứ ?"
"A.........." Thương Mặc tự hỏi tình cảnh bây giờ của mình, thật là có chút mùi vị bị giam lỏng, dứt khoát thuận thế nũng nịu, "Đúng vậy, bọn họ không để cho tôi trở về!"
"Tiểu Đản, bọn họ rốt cuộc là ai vậy?" Triệu Mạt Thương nhíu mày, rất đau lòng hỏi.
Thương Mặc nháy mắt mấy cái, ngượng ngùng cười nói, "Ba tôi. . . Còn có. . ."
"Tốt lắm." Triệu Mạt Thương thật là hết ý kiến, trực tiếp chặn lại lời nói của Thương Mặc , "Mặc ngoan ngoãn bị giam lỏng đi."
"55555. . ." Thương Mặc nhất thời lệ tuân. (55555 là hu hu hu.... nhá =))
"Được rồi, ngoan ngoãn, chờ có thể trở về nha." Triệu Mạt Thương mềm hạ thanh âm, cưng chìu dụ dỗ Thương Mặc, "Tiểu Đản ngoan. . ."
Một tay thu chăn, một tay cầm điện thoại, Thương Mặc biểu tình rất là ai oán, chợt lĩnh ngộ được chính mình tựa hồ đang làm nũng, sắc mặt hơi ửng đỏ, ho khan hai tiếng, "Kia. . . Đứa bé kia làm thế nào?"
"Phốc, Mặc vẫn để ý Nam Nam đi." Triệu Mạt Thương lắc đầu, tiếp giọng nói chính trực, "Tiểu Đản, không phải em không muốn đem cô bé đưa đi, là....... cô bé một mực nói người của cục cảnh sát là người xấu, thậm chí ngay cả Viện kiểm sát cũng có người xấu, em không biết một đứa bé tại sao lại có ý nghĩ như vậy, ba cô bé tại sao phải dạy cô bé như vậy. Huống chi...........Tiểu Đản, vệ sĩ của Mặc nói phải cứu người đàn ông kia, qua mấy ngày lại nói cho em không tìm được đám người kia........Em lo lắng, có phải hay không có chuyện nghiêm trọng gì xảy ra........."
"Như vậy sao............" Thương Mặc gãi gãi gò má, nhíu mày, "Bọn họ cũng chưa cùng tôi nói chuyện này đâu."
Lần này bị thương quả thật có chút nghiêm trọng, hậu quả trực tiếp chính là Thương Thần Nho ra lệnh tạm thời không cho phép nàng nhúng tay chuyện của bang phái, thật tốt dưỡng thương, Lệnh Hồ Huyên cùng Uông Minh cái gì cũng gạt nàng.
"Nói đến chỗ này, Tiểu Đản, tại sao bọn họ gọi Mặc là Thiếu chủ?" Triệu Mạt Thương chợt nhớ tới chuyện này, lập tức hỏi Thương Mặc, "Vệ sĩ nhà Mặc đều gọi Mặc là Thiếu chủ sao? Thật là xưng hô kỳ quái."
"Ngạch. . ." Thương Mặc gãi đầu một cái, thầm mắng mấy tên ngu ngốc kia, trong đầu nhanh chóng suy tính phải thế nào cùng Triệu Mạt Thương giải thích chuyện này.
Thiếu chủ tiếng xưng hô này, quả thật rất kỳ quái.
"Còn có. . ." Triệu Mạt Thương đỏ mặt, có chút ngượng ngùng nói, "Mặc bảo bọn họ đừng gọi em là Thiếu chủ phu nhân. . . Thật kỳ quái. . ."
Nói đến phần sau, mặt Triệu Mạt Thương đã nóng bỏng, thanh âm cũng giảm thấp xuống rất nhiều.
Thương Mặc lập tức vui vẻ, cảm ơn những thủ hạ kia của nàng lại gọi Triệu Mạt Thương "Thiếu chủ phu nhân?" 
"Ha ha, phu nhân sao? Phu nhân a. Phu nhân mà. . ." Thương Mặc cười đùa cợt nhả lặp lại hai chữ "Phu nhân", làm cho Triệu Mạt Thương có chút thẹn quá hóa giận, "Thương Mặc, em muốn đi ngủ!"
"Ôi chao, tôi sai rồi tôi sai rồi, phu nhân, đừng có gấp ngủ a. . ." Thương Mặc vội vội vàng vàng kêu, ai ngờ càng nói càng như tưới dầu vào lửa vậy, làm cho Triệu Mạt Thương cắn răng nghiến lợi hồi lâu.
"Em đi ngủ, ngủ ngon." Lạnh như băng bỏ lại một câu nói, cũng không chờ Thương Mặc đáp lại câu ngủ ngon liền lập tức cúp, Triệu Mạt Thương đem điện thoại di động bỏ qua một bên, nghĩ đến giọng điệu Thương Mặc vừa gọi là mình "Phu nhân" , trên mặt nhiệt ý làm sao cũng giấu không được.
"Hư Tiểu Đản........" Oán giận mắng một tiếng, Triệu Mạt Thương ôm chăn nhắm mắt lại, hạ quyết tâm ngày mai vô luận như thế nào đều phải ăn nói lạnh lùng đối với Thương Mặc xa cách.
Thương Mặc đưa điện thoại di động để qua một bên, thở ra một hơi, toàn thân buông lỏng ngã đến trên giường, trên lưng vết thương nhất thời lại đau.
Cau mày cũng không phải là bởi vì vết thương đau đớn, mà là bởi vì vấn đề Triệu Mạt Thương mới vừa nói kia.
"Tiểu Đản, tại sao bọn họ lại gọi Mặc là Thiếu chủ?"
Nên làm sao cùng Triệu Mạt Thương giải thích đây?
Từ sau chuyện ba năm trước đây, nàng liền yêu cầu người trong bang gọi nàng là Thiếu chủ, chỉ vì nàng hạ quyết tâm không muốn trở thành người yếu đuối kia, muốn cường đại hơn, muốn nắm trong tay những thứ nàng muốn.
Cho đến ngày nay, nàng cuối cùng đúng là có chút hối hận.
Nếu là lúc ấy. . . không hạ quyết định kia, bây giờ cũng liền không cần làm khó như vậy đi.
Chẳng qua là, nếu không có lúc ấy, nàng thật không biết nàng có thể hay không gặp được Triệu Mạt Thương, mà không có những thứ quyền thế và địa vị kia, nàng lại có thể hay không bảo vệ tốt Triệu Mạt Thương.
Đúng rồi, trên đời này, vốn cũng không có nếu như, tự nhiên cũng không có nếu là.
Nằm ở trên giường nhìn trần nhà, trần nhà vẫn trắng noãn như vậy, vết thương trên người mơ hồ đau, Thương Mặc nhớ tới đêm mười ngày trước, mình lại cầm súng lục, bình tĩnh giết nhiều người như vậy, cười khổ ra tiếng.
Nếu như Triệu Mạt Thương biết nàng lần này đi, là vì buôn bán súng ống đạn dược, sẽ như thế nào?
Nếu như Triệu Mạt Thương biết nàng lần này đi, dùng súng bắn chết mấy chục người, lại sẽ như thế nào?
Luật pháp điều thứ 152, chế tạo phi pháp, mua bán, vận chuyển, gởi qua bưu điện, tàng trữ súng ống, đạn dược, chất nổ, lĩnh án tù có thời hạn năm năm đến mười năm trở lên, tình tiết nghiêm trọng, lĩnh án tù mười năm trở lên, tù chung thân hoặc là tử hình.
Luật pháp điều thứ 232 quy định, cố ý giết người, xử tử hình, tù chung thân hoặc là lĩnh án tù mười năm trở lên, tình tiết hơi nhẹ, lĩnh án tù ba năm đến mười năm.
Chỉ bằng hai điều này, đủ để người Viện kiểm sát đem nàng đưa đi bắn chết.
Thương Mặc có chút khổ sở suy nghĩ, ánh mắt có vẻ hết sức ưu buồn.
Nếu như Triệu Mạt Thương biết những chuyện này, sẽ tiếp tục yêu nàng cùng nàng chung một chỗ như vậy, hay là tự tay đem nàng đưa lên tòa án, đưa vào ngục, thậm chí đưa ra pháp trường?

Chương 82 (H)

Một tuần lễ sau, lúc Thương Mặc mỗi ngày dây dưa, nữ bác sĩ luôn đeo kính mắt bảo trì khuôn mặt tê liệt lúc này mới lên tiếng cho phép xuất viện.
"Rốt cuộc a. . ." Đồ trong phòng bệnh ném cho thủ hạ xử lý, Thương Mặc vừa ra khỏi bệnh viện liền nghĩ chạy thẳng tới sân bay mua vé, Lệnh Hồ Huyên ở một bên thật là hết ý kiến.
Thiếu chủ nhà nàng thật sự chỉ có thân thể bị thương, chắc chắn đầu không bị thương sao?
"Thiếu chủ, người có vội vã trở về gặp Triệu Mạt Thương thế nào đi nữa, cũng nên đi phân đà một chuyến trước chứ?” Lệnh Hồ Huyên đỡ trán nói xong, "Người không muốn biết khoảng thời gian người nằm viện có chuyện gì đã xảy ra sao?"
Trên người Thương Mặc mơ hồ có bóng dáng cô bé lúc trước luôn rất vui vẻ, Lệnh Hồ Huyên lại bắt đầu mâu thuẫn.
Thương Mặc, còn có thể thích ứng được thân phận như vậy sao?
Thở dài, Thương Mặc xoa xoa huyệt Thái dương, cố gắng làm cho mình yên tĩnh, "Ừm, vậy đi phân đà trước đi."
Giống như quả thật có chút quá phận......
Khoảng thời gian này, còn không phải đám người này bất luận thế nào cũng không để cho nàng tiếp xúc chuyện trong bang, thời gian ở không nhàm chán, nàng cũng đang nghiên cứu luật học gì đó, cùng Triệu Mạt Thương ngọt ngào mật mật.
"Thiếu chủ xuất viện? Tại sao không ở thêm một thời gian, chờ hoàn toàn bình phục mới đi ra nha." Vũ thúc vừa thấy Thương Mặc, lập tức cau mày nói, "Dưỡng nhiều một chút, đem thân thể dưỡng khoẻ mạnh."
Ở trong xe điều chỉnh tâm tình, Thương Mặc lộ ra cười nhạt, "Vũ thúc nói đùa, không sai biệt lắm đã hồi phục."
"Thiếu chủ a. . ." Vũ thúc lắc đầu một cái, trong mắt tràn đầy tán thưởng, "Mặc dù lần này quá mạo hiểm, bất quá Thiếu chủ, anh hùng xuất thiếu niên a, ha ha, bây giờ là thiên hạ là của người trẻ tuổi."
Thương Mặc vẫn nhàn nhạt cười, kéo kéo áo bông lớn bị cưỡng ép phủ thêm, "Vũ thúc, bây giờ tình thế như thế nào?"
"Đừng nói cái thành phố này, Thiếu chủ, bây giờ toàn bộ tỉnh đều là địa bàn của chúng ta." Vũ thúc vừa cười lớn vừa nói, "Kia chó sói con coi là cái gì. . ."
"Di?" Thương Mặc nhất thời có chút nghi ngờ, "Đêm đó. . ."
Mặc dù nàng lúc ấy đặc biệt lưu lại thu hút binh lực, nhưng nhiều nhất cũng chỉ thu hút chủ lực thành phố N, làm sao toàn bộ tỉnh đều bị bọn họ thâu tóm?
"A, chuyện này Thiếu chủ phải đi hỏi Bang chủ."
"Hửm." Thương Mặc như có điều suy nghĩ gật đầu, nói tiếp, "Kia Vũ thúc, tôi còn có chút chuyện, phải về thành phố X."
"A, Thiếu chủ không lưu lại thêm mấy ngày sao? Vết thương của người............." Vũ thúc lo lắng nhìn Thương Mặc, còn muốn tiếp tục nói, Thương Mặc lập tức nói, "Vũ thúc, tôi thật không sao, chỉ là có chút việc gấp phải đi về. . ."
Vũ thúc thở dài, gật đầu một cái, "Thiếu chủ cũng đừng quá liều mạng, chung quy huynh đệ ta trong bang cũng không bỏ được, Thiếu chủ cầm đầu xông lên phía trước.........."
"A. . . Ừ. . . Tốt. . ." Nhưng thật ra là vội vã trở về tìm Triệu Mạt Thương, lại bị Vũ thúc làm như muốn đi liều mạng, ánh mắt Thương Mặc dư quang phiêu đến Lệnh Hồ Huyên cùng Linh Lung bộ dáng nhịn cười, phảng phất như đứa nhỏ làm sai chuyện vậy.
Như vậy, sau hai giờ Thương Mặc rốt cuộc trở lại thành phố X.
"A, Huyên tỷ, có chuyện này giúp tôi." Trở về thành phố X, Thương Mặc tự nhiên không thể nào lập tức đi gặp Triệu Mạt Thương, thủ hạ lái xe tới đón, trước khi lên xe về biệt thự lớn Thương gia, Thương Mặc chợt nhớ tới một chuyện, cau mày đối với Lệnh Hồ Huyên nói.
"Thiếu chủ mời nói." Lệnh Hồ Huyên thấy nàng lại khôi bộ dạng Thiếu chủ, cũng sẽ không như trước đối với Thương Mặc, cung kính hỏi.
"Khụ......" Thương Mặc sờ sờ mũi, ho khan hai tiếng, "Cái đó. . . ngày hôm qua tôi nghe mấy người bảo vệ Mạt Thương nói, đứa bé kia vẫn còn ở nhà Mạt Thương. . ."
Lệnh Hồ Huyên rất khôn khéo, vừa nghe Thương Mặc nói như vậy, lập tức hiểu được, không nhịn được liếc mắt, "Thiếu chủ là muốn tôi đem đứa bé kia đi đúng không?"
Gãi đầu một cái, Thương Mặc ngượng ngùng không nói một lời, Lệnh Hồ Huyên thở dài, "Thiếu chủ, cẩn thận vết thương nứt ra."
Linh Lung ở một bên nhíu mày, "Thiếu chủ tại sao vết thương lại nứt ra? Thiếu chủ muốn đi làm cái gì? Linh Lung phải bảo vệ Thiếu chủ."
Thương Mặc luôn luôn ở trước mặt mấy người bọn họ bình tĩnh lại nhất thời đỏ mặt, hơi có chút quẫn bách nhìn Lệnh Hồ Huyên, "Huyên tỷ, chị cứ mặc cho Linh Lung đầu gỗ như vậy sao?"
Bị chọc đến chuyện thương tâm, Lệnh Hồ Huyên có chút nhớ nhung trừng Thương Mặc, nghĩ đến Thương Mặc đã khôi phục, lại sợ bị trả thù, không thể làm gì khác hơn là âm thầm nói mấy câu trong lòng, tránh đi lời nói của Thương Mặc, "Kia Thiếu chủ trước về chỗ Bang chủ, tôi đi chỗ Triệu Mạt Thương đem đứa nhỏ mang đi."
"Ừm, cô ấy hôm nay không đi làm, ở nhà." Thương Mặc lập tức đáp, "Vậy giao cho chị."
"Yên tâm đi Thiếu chủ." Lệnh Hồ Huyên gật đầu một cái, vẻ mặt tự tin.
"A đúng rồi, đừng để cho cô ấy biết tôi trở lại." Thương Mặc đã muốn lên xe chợt nhớ tới chuyện này, hướng về phía Lệnh Hồ Huyên kêu một tiếng.
Lệnh Hồ Huyên hoàn toàn đối với nàng hết ý kiến, nhìn xe cấp tốc lao đi, lắc đầu một cái, cùng Linh Lung đi tìm Triệu Mạt Thương.
Linh Lung trong lòng vẫn còn đối với việc tại sao vết thương của Thương Mặc nứt ra rất nghi hoặc, vốn muốn hỏi Lệnh Hồ Huyên, lại thấy Lệnh Hồ Huyên trong mắt lại có một tia mệt mỏi, bỗng nhiên có chút đau lòng.
Khoảng thời gian Thương Mặc bị thương, vẫn là Lệnh Hồ Huyên thu xếp mọi việc.
Khi còn bé, vô luận là Thương Mặc bị bệnh hay là chính mình bị bệnh, đều là Lệnh Hồ Huyên chiếu cố các nàng, cho dù có bao nhiêu bận bịu.
Lúc ngồi vào xe, Linh Lung nhìn lén thấy Lệnh Hồ Huyên nhắm mắt dưỡng thần, tâm khẽ động, cởi áo khoác đắp lên người Lệnh Hồ Huyên.
Có chút kinh ngạc mở mắt, lại thấy Linh Lung một bộ như không có chuyện gì xảy ra nhìn ngoài cửa sổ, trong mắt Lệnh Hồ Huyên thoáng qua một nụ cười ôn nhu kéo chặt xuống cái áo khoác kia, trong lòng ấm áp.
Khi Thương Mặc trở lại Thương gia gặp Thương Thần Nho, lúc trở về dưới lầu nhà Triệu Mạt Thương, đã là chạng vạng tối.
Cười khúc khích lên lầu, móc ra chìa khóa cẩn thận mở cửa, Thương Mặc mở cửa, lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Ở trong phòng khách lén lén lút lút như kẻ trộm vậy, nghe được trong phòng bếp có động tĩnh, liền đi tới, nhìn bóng người đang rửa rau, đứng ngốc ở đó cười.
Rón rén đến sau lưng Triệu Mạt Thương, bỗng nhiên đưa tay từ phía sau ôm lấy cô, người trong ngực run rẩy, tiếp theo rất nhanh buông lỏng dựa vào nàng.
"Đã trở lại?" Thanh âm Triệu Mạt Thương mềm mỏng, động tác rửa rau cũng không có dừng lại, "Đi ra ngoài ngồi một lát, em mới vừa đi xuống mua nhiều thức ăn một chút, đợi một chút mới có thể ăn cơm."
"Ô, em làm sao biết được. . ." Thương Mặc cọ cọ cái cổ trắng nõn kia, thì thào nói, tay vẫn ôm eo Triệu Mạt Thương, ngón tay có chút không đàng hoàng ở trên bụng Triệu Mạt Thương khẽ chạm.
"Đừng làm rộn ~~" Triệu Mạt Thương khẽ cười né tránh động tác của Thương Mặc, tay ướt sũng cầm lấy tay Thương Mặc, nghiêng đầu nhìn Thương Mặc, "Mặc làm cho Lệnh Hồ Huyên tới đem Nam Nam đi có phải hay không?"
"Ô. . ." Thương Mặc nháy mắt mấy cái, "Chị ấy nói với em?"
"Không có. . ." Triệu Mạt Thương nhìn Thương Mặc bộ dạng đáng yêu, tiến tới sườn mặt nàng hôn một cái, "Nếu không phải Tiểu Đản lòng dạ hẹp hòi đã trở lại, Lệnh Hồ Huyên đem Nam Nam mang đi làm gì?"
"Ha ha, đúng nga. . ." Thương Mặc ngốc ngốc cười cười, nhìn cánh môi mê người của Triệu Mạt Thương, không chút do dự nào hôn lên.
" Ưm. . ." Triệu Mạt Thương không tránh né chút nào, đáp lại nụ hôn nóng bỏng của Thương Mặc, lưỡi quấn quít lấy nhau, phát tiết cảm xúc nhớ nhung tích lũy gần một tháng.
Thương Mặc cầm tay lạnh như băng của Triệu Mạt Thương, liều mạng hôn, cho đến khi hai người đều không cách nào hô hấp mới buông Triệu Mạt Thương, ngực một mảnh nóng như lửa.
"Tốt lắm, mau đi ra ngồi đi, em làm xong cơm sẽ gọi Mặc." Triệu Mạt Thương cưng chìu nhìn Thương Mặc trong mắt nhu tình như nước, thanh âm mềm nhũn, "Ngoan. . ."
" Ừ. . ." Thương Mặc bất mãn cọ gò má Triệu Mạt Thương, "Không muốn. . ."
"Phốc ha ha..........." Triệu Mạt Thương nhẹ cười ra tiếng, hôn một cái lên môi Thương Mặc, "Ngoan mà, mau đi ra, Mặc cũng sẽ không nấu cơm."
"Nhưng là. . ." tay Thương Mặc bắt đầu không đàng hoàng ở trên lưng Triệu Mạt Thương chạy loạn, "Tôi đói."
"Ai nha, ghét. . ." Bởi vì trong nhà bật điều hòa không khí ấm áp, Triệu Mạt Thương mua xong thức ăn về đến nhà liền đổi quần áo rộng thùng thình, hơn nữa không có mặc nội y, mà quần áo kia không hề dày, tay Thương Mặc cách lớp vải dạo chơi làm cho cô không nhịn được cảm giác tê dại từ bên tai, âm thanh có vẻ có chút không yên, "Đói cũng đừng ồn ào em, ngoan, mau đi ra. . ."
"Cũng không phải là đói bụng." Thương Mặc lẩm bẩm, môi ở gò má trên cổ Triệu Mạt Thương hôn, tay cũng từ từ dời lên trên ngực Triệu Mạt Thương.
"Mặc......." Chống lại đôi mắt tràn đầy dục vọng kia, Triệu Mạt Thương vào thời khắc này mới minh bạch ý của Thương Mặc, khuôn mặt nóng bỏng, "Không được........"
"Ngày đó tôi nói muốn, em bảo tôi sớm một chút trở về. . ." Tay trái Thương Mặc đã vuốt ve chỗ cao ngất trước ngực Triệu Mạt Thương, miệng mơn trớn lỗ tai Triệu Mạt Thương, hơi nóng phun vào vành tai mẫn cảm, làm cho Triệu Mạt Thương khẽ run lên.
"Tiểu Đản, đừng......." Toàn thân khí lực tựa như bị rút sạch vậy, Triệu Mạt Thương muốn giãy giụa, lại không còn chút khí lực nào, vành tai lại bị Thương Mặc ngậm liếm cắn, chỉ có thể từ trong miệng ậm ừ ra mấy chữ, căn bản không thể ngăn cản được Thương Mặc.
"Mặc kệ!" Thương Mặc bá đạo thấp giọng nói xong, hai cái tay tiến vào vạt áo Triệu Mạt Thương, trực tiếp để lên trên bộ ngực không có gì che lấp, đầu ngón tay khẽ bóp nhẹ nắn bóp khối tròn nhỏ nhô lên kia mà trêu chọc.
"Ưm........" Triệu Mạt Thương phát ra một tiếng kiều ngâm, ý định bắt lấy tay Thương Mặc, lại bị Thương Mặc kéo giữ dọc theo thành bồn rửa bát, thân mình uốn cong.
"Mặc........." Triệu Mạt Thương trong nháy mắt hiểu được ý đồ của Thương Mặc muốn giãy giụa, lại không có lực giãy giụa, "Không muốn. . ."
"Tôi rất đói. . ." Thương Mặc làm bộ tội nghiệp nói, môi không ngừng hôn lên cổ Triệu Mạt Thương, tay xoa hai luồng cao ngạo nghễ kia, hơi thở từ mũi lại phả lên trên cổ Triệu Mạt Thương, làm cho cô càng vô lực phản kháng.
"Ưm........Đừng........" Triệu Mạt Thương chưa kịp phản ứng, quần cũng đã bị kéo xuống. Thương Mặc đã ngồi xuống, cách quần lót mỏng manh hôn lên cái mông, Triệu Mạt Thương rên lên thành tiếng, vốn tay đã dời khỏi thành bồn lại vội vàng lần nữa trở về chống đỡ thân thể không còn nửa điểm khí lực.
"Ngô, em tách ra chút. . ." Sớm bị lửa nóng xung động làm đầu óc Thương Mặc mê muội kéo xuống quần lót nhỏ màu trắng giản dị, miệng vừa thở hổn hển vừa nói. Triệu Mạt Thương cảm thấy mình thật là mau bị hỏa thiêu, toàn thân nóng bỏng, trên mặt cũng nóng bỏng, hận không thể chui vào trong đất, nhưng cũng không cự tuyệt Thương Mặc, hơi tách chân ra, lại rất mau hối hận muốn khép lại, đáng tiếc Thương Mặc đã sớm quỳ ngay giữa hai chân liếm mút nơi nào đó.
" Ưm. . . Tiểu Đản. . ." Bị kích thích mãnh liệt, tay Triệu Mạt Thương nắm thật chặt dọc theo bên cạnh bồn rửa bát kêu thành tiếng, "Không cần. . ."
Coi như muốn.......... Cũng nên trở về phòng ...........
Thương Mặc không chút nào để ý đến lời nói của cô, lưỡi ở nơi đó tiến lui, khiến bên trong hoa viên bí ẩn kia ướt át dần dần nở rộ, tiến lui, một bộ dạng thề phải đem địch nhân ép không đường để trốn.
"A. . . Phòng bếp. . . Không cần. . ." Luôn luôn bảo thủ như Triệu Mạt Thương làm sao chịu được ở trong phòng bếp làm chuyện kích tình, nên thân thể so với bình thường càng nhạy cảm, trên người vẫn còn mặc quần áo, từng tiếng kiều ngâm từ trong miệng tràn ra, chống đỡ dọc theo thành bồn nước tay không ngừng run.
"Ưm.......Ưm.......Tiểu Đản. . ." Thương Mặc càn quét tần suất càng ngày càng cao, Triệu Mạt Thương đã hoàn toàn không cách nào khắc chế mình nghênh hợp động tác của nàng, trong miệng từng lần một gọi tên nàng, "Tiểu Đản, Tiểu Đản. . ."
Đầu lưỡi càng đi vào càng chặt, Thương Mặc ở phương diện này càng ngày càng quen thuộc tự nhiên biết là chuyện gì xảy ra, liếm lộng chỗ kia tần suất cũng càng ngày càng cao, cho đến khi Triệu Mạt Thương bỗng cao giọng thét một tiếng, lúc này mới bỏ qua cho nơi nào đó run lẩy bẩy, đứng dậy ôm lấy Triệu Mạt Thương hai cánh tay gắt gao chống lên thành bồn nước.
"Mặc thật là quá đáng. . ." Triệu Mạt Thương đạt tới cao triều người còn đang không ngừng run rẩy, thở dốc, trong thanh âm còn có chút run rẩy chưa rút đi, "Quá đáng. . ."
"Tôi chẳng qua là. . . tuyên bố quyền làm chủ mà thôi." Thương Mặc ôm ngang lấy Triệu Mạt Thương, dứt khoát đi thẳng tới phòng ngủ, đem Triệu Mạt Thương thả lên giường sau đó lần nữa lấn người lên.
"A, Mặc làm gì. . ." Mới khôi phục một chút lý trí, thân mình vẫn như cũ mềm nhũn, Triệu Mạt Thương nhất thời kinh hãi kêu thành tiếng.
"Tiếp tục a." Lau một chút mồ hôi trên trán, Thương Mặc cúi xuống lần nữa ngậm chỗ kia, cho đến khi chỗ kia ướt át sau đó đưa  ngón tay dò xét đi vào, tùy ý cướp đoạt.
"Tiểu Đản, không cần. . ." Triệu Mạt Thương ôm thật chặt nàng, ngước đầu cầu khẩn, "Trước dừng lại có được hay không. . ."
"Không tốt!" Ngón tay không ngừng tiến vào thối lui ra, Thương Mặc chỉ cảm thấy mình chưa bao giờ sợ hãi như vậy.
Nếu như có một ngày, Triệu Mạt Thương không muốn nàng, thì nàng phải làm thế nào bây giờ?
Nàng chỉ có thể, ở hiện tại, thời điểm Triệu Mạt Thương vẫn yêu nàng, dốc lòng dùng loại phương thức này tuyên cáo quyền sở hữu của mình, chiếm giữ lấy tình yêu của mình.

========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna