Google.com.vn Đọc truyện Online

13/7/18

Ngự Tỷ Phách Ái Chi Bao Dưỡng (Miêu Tổng Tài) - Chương 49 + 50

Đăng bởi Ngân Giang | 13/7/18 | 0 nhận xét
Chương 49: Lợi - Hại
Tô Luyến Thấm, là một khu thương mại đặc thù, hơn nữa trên đời chỉ có duy nhất một siêu đại hình. Nó không chỉ liên quan đến câu chuyện tình yêu năm xưa, mà còn độc nhất ở vùng ngoại thành, xung quanh một ngàn mét không người lai vãng.
Nghe nói, chủ tịch tập đoàn Tô thị là Tô Tử Phong năm đó yêu thượng Liễu Thấm bởi vì cha mẹ ly hôn mà mắc chứng u buồn, Liễu Thấm bởi vì nhìn đến mặt hắc ám trong hôn nhân của cha mẹ, trở nên khát vọng tình yêu, lại đồng thời không tin tình yêu. Tô Tử Phong năm đó rốt cuộc có bao nhiêu yêu Liễu Thấm, theo hắn sở tác sở vi liền nhìn ra được, năm đó Tô Tử Phong là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Tô thị, vì muốn bắt tù binh tâm mỹ nhân, công khai phát biểu hắn vì Liễu Thấm có thể buông tha hết thảy, cho dù là tập đoàn Tô thị.
Ngôn luận ở thương giới sóng dâng biển động, khiến cho cổ phiếu của tập đoàn Tô thị tuột dốc, nhưng mà Tô Tử Phong như trước không quan tâm, hắn chỉ chăm chú theo đuổi Liễu Thấm. Vì Liễu Thấm, Tô Tử Phong cơ hồ dùng hết tất cả thủ đoạn, Liễu Thấm tin Phật, Tô Tử Phong liền đi theo Liễu Thấm ăn chay ba năm, niệm Phật ba năm; Liễu Thấm thích đi dạo phố mua sắm, hắn liền không để ý buôn bán ích lợi, ở vùng ngoại thành kiến tạo "Tô Luyến Thấm" siêu đại hình này, bên trong những thương phẩm mà phụ nữ thích đều có, hơn nữa toàn bộ đều là hàng hiệu cao cấp trên thế giới......
Trải qua năm năm toàn tâm toàn ý, bất khuất tinh thần, Tô Tử Phong rốt cuộc đả động được tâm Liễu Thấm, rốt cuộc làm cho Liễu Thấm lại tin vào tình yêu, hai người cuối cùng rảo bước tiến lên hôn lễ điện phủ. Dựa theo đồng thoại chuyện xưa phát triển, những ngày kế tiếp xác nhận rất hạnh phúc mỹ mãn. Nhưng mà, cuộc sống dù sao cũng không phải đồng thoại, câu nói "là nam nhân tổng hội trộm tinh*" thật sự rất chí lý, bảy năm sống cùng nhau, sinh ra một trai một gái, Tô Tử Phong trộm tinh, còn bị Liễu Thấm vừa vặn bắt gặp. Liễu Thấm bệnh tình vốn chưa tốt lên lại càng thêm nặng, cuối cùng lấy một con dao gọt trái cây sắc bén kết thúc sinh mệnh của mình. Mà Tô Lâm, là kết tinh tình yêu đầu tiên của Tô Tử Phong cùng Liễu Thấm.
*ngoại tình
Tô Lâm cùng Trương Tử Hề hai người vừa rồi nháo nhào, lại thoáng như sự tình gì cũng chưa phát sinh, ít nhất ở mặt ngoài là như thế này. Hai người cuống quá khu bán trang phục, khu bán đồ trang điểm, Tô Lâm không ngừng hướng Trương Tử Hề đề cử thương phẩm mà mình cảm thấy thích hợp với em ấy, mà Trương Tử Hề lại luôn liếc mắt một cái liền lắc đầu phủ định.
Tô Lâm bất đắc dĩ, cô không biết Trương Tử Hề muốn gì, cho nên cũng không ân cần đề cử nữa, chỉ là một bên cùng Trương Tử Hề cuống, một bên cùng em ấy nói chuyện.
Bản thân Trương Tử Hề cũng không biết mình muốn mua cái gì, cô chính là tưởng mua nhất kiện này nọ đưa cho Chu Tư Y, lại không biết nên mua cái gì, đây là lần đầu tiên cô thể nghiệm tâm tình phức tạp vì người khác chọn lễ vật.
"Tô tỷ, em trai của chị Tô...... Tô Vân...... Hiện tại giúp đỡ cha chị gánh vác công ty sao?" Trương Tử Hề sắc mặt hờ hững vừa đi vừa phiêu quá thương phẩm, làm như vô tình đột nhiên hỏi, nhưng mà cô tựa hồ quên tên người kia, cuối cùng chính là hàm hồ nói đại.

Tô Lâm nghe được Trương Tử Hề hỏi vấn đề này, sửng sốt một chút, sau đó nhìn sườn mặt Trương Tử Hề, ánh mắt có chút phức tạp, cô sớm biết rằng Trương Tử Hề người này vô tâm vô phế, lãnh huyết vô tình, nhưng không nghĩ tới em ấy lại lãnh huyết đến mức này, em trai của cô, là vì ai lúc ấy một câu "không thích người thân thể đầy hơi tiền" mà chạy đi làm giáo sư đại học, lại không nghĩ rằng Trương Tử Hề ngay cả tên hắn cũng không nhớ rõ.
Bất đắc dĩ cười cười, Tô Lâm đáp: "Không có, nó đi làm giáo sư đại học."
"Hả?" Trương Tử Hề dừng lại cước bộ, nghi hoặc nhìn Tô Lâm liếc mắt một cái, sau đó mặt lại không chút thay đổi tiếp tục chọn lựa thương phẩm, vô tình nói: "Phải không? Không nghĩ tới anh ta cũng giống chị, còn đang trách cứ cha chị sao?"
Tô Lâm hết chỗ nói rồi, cô trầm mặc xuống dưới, không biết nên tiếp những lời này thế nào mới tốt, cô không biết là sau khi nói cho Trương Tử Hề chân tướng, đối với em trai của cô sẽ có ích gì, có lẽ sẽ chỉ làm Trương Tử Hề cảm thấy phiền chán mà thôi.
Một tầng lầu cuống xong rồi, hai người đi lên thang máy, từ từ bay lên, Trương Tử Hề đột nhiên nói thêm: "Tô tỷ, cuối tuần sau tôi bắt đầu đi làm."
"Đi làm?" Tô Lâm đột nhiên mở to hai mắt nhìn chằm chằm Trương Tử Hề, kinh ngạc và hoài nghi đề cao thanh lượng, cô cảm thấy hẳn là chính mình nghe lầm, Trương Tử Hề sẽ đi làm? Trương Tử Hề không thích mệt nhọc, không thích làm việc, là lười đòi mạng. Hơn nữa trong tay em ấy còn nắm chắc 10% cổ phần công ty của tập đoàn Trương thị, hàng năm chia hoa hồng cũng dư dả để Trương Tử Hề tiêu dùng. Em ấy như thế nào có khả năng đi làm?
Trương Tử Hề nghiêng đầu phiêu Tô Lâm một chút, thấy biểu tình kia của cô, cười lạnh một chút: "Như thế nào? Không tin?" Sau đó lại quay đầu, hơi cúi xuống nhìn phía dưới, thanh âm có điểm trầm thấp nói: "Tô tỷ, tôi đã 25 tuổi, mà chị 30 tuổi ...... Chị hẳn là biết, gia đình chúng ta như vậy, càng lớn thì càng có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ, cho nên......"
Người thông minh nói chuyện cho tới bây giờ chỉ nói một nửa, có một số việc không cần thiết nói quá rõ ràng, chỉ cần đối phương có thể lý giải là được, cô tin tưởng Tô Lâm có thể hiểu được ý tứ của cô.
Tô Lâm trầm mặc xuống dưới, cô hiểu được Trương Tử Hề biểu đạt, nhưng là lại cảm thấy sự tình cũng không có nghiêm trọng như vậy, như Trương Tử Hề, như mình, trong nhà tựa hồ cũng không có áp lực quá lớn, bằng không các cô cũng sẽ không tới độ tuổi này mà còn có thể bảo trì độc thân, cô vừa định phản bác, lời nói còn chưa xuất khẩu, Trương Tử Hề dường như có thể nhìn đến ý tưởng trong nội tâm của cô, nhìn Tô Lâm cười lạnh nói: "Tô tỷ, mặc kệ chị là bởi vì tưởng trả thù Tô lão, hay là bởi vì chấp ngộ...... của chị. Tô lão hiện tại mặc kệ chị, là vì ông ấy đối với chị có áy náy, nhưng là...... Nhà tôi cùng nhà chị không giống nhau, nếu cha tôi cũng dễ nói chuyện giống như cha chị, thì đến lúc đó chỉ sợ tôi đã thân bất do kỷ, cho nên, có chút này nọ tôi phải đi tranh!"
Kế tiếp hai người lại trầm mặc, đều tự đắm chìm trong suy nghĩ của mình, rời đi thang máy, Trương Tử Hề trạm định nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó đi đến khu bán đồng hồ. Tô Lâm đi theo phía sau, đột nhiên thật nghiêm túc hỏi: "Hề Hề, nếu tôi cũng về Tô thị đi làm, có thể đến giúp em sao?"
Trương Tử Hề quay đầu, thật sâu nhìn Tô Lâm một cái, khẽ lắc đầu nói: "Tô tỷ, chị không cần như vậy, chị hẳn là hảo hảo lo lắng bản thân một chút......"
"Cũng không thể được!?" Trương Tử Hề còn chưa nói xong, Tô Lâm liền đánh gãy lời của cô, biểu tình còn thật sự nghiêm túc, khí chất đều tựa hồ biến thành một người khác. Trương Tử Hề lẳng lặng nhìn Tô Lâm, Tô Lâm như vậy là cô phía trước chưa bao giờ gặp qua.
Thầm thở dài một hơi, Trương Tử Hề thành thật hồi đáp: "Có thể, hơn nữa giúp đỡ rất lớn."
Tô Lâm nghe thấy Trương Tử Hề nói như vậy, sắc mặt đột nhiên trở nên thoải mái, hồi phục lại bộ dáng ngả ngớn, mang theo vui sướng nói: "Ừ, đêm nay tôi liền gọi điện thoại cho cha, tin tưởng rất nhanh là tôi đã có thể tiến vào Tô thị."
Trương Tử Hề lại thật sâu nhìn thoáng qua Tô Lâm, sau đó quay đầu đi, giống như vô tình tiếp tục chọn lựa thương phẩm, nhưng mà nội tâm của cô lại cảm thấy áp lực, không biết vì sao, hôm nay chính mình cuối cùng đạt tới mục đích, ngược lại vui sướng không nổi, còn cảm thấy phiền muộn. Điều này rốt cuộc là tốt hay xấu......
Đi đến một quầy chuyên doanh, Trương Tử Hề đột nhiên dừng cước bộ, chỉ vào một cái đồng hồ dành cho nữ nói với người bán hàng: "Lấy cái này ra cho tôi xem."
Tô Lâm nghi hoặc đi ra phía trước, cô biết Trương Tử Hề thích đánh nhanh rút gọn, không cần thời gian nhất chính là Trương Tử Hề. Nhìn thụ hóa tiểu thư lấy ra đồng hồ dây da màu đen, mặt trên được khảm bạc kim tạo thành điều văn trừu tượng, hoa văn biểu nội trong suốt, là hàng hiệu xịn nhất thế giới: Cats Girl. Trong lòng cô thầm khen ánh mắt của Trương Tử Hề, đồng thời lại phủ định chiếc đồng hồ đó, tuy rằng nó rất được, nhưng hình như không phù hợp với tuổi tác cùng phong cách của Trương Tử Hề cho lắm, hẳn là thích hợp với tiểu muội muội trẻ tuổi hơn, ví dụ như Trương Tử Mộng vậy.
"Tặng người?" Tô Lâm nhẹ giọng hỏi một câu, tuy rằng cô không tin Trương Tử Hề sẽ mua đồ vật tặng người, nhưng là cô càng thêm không tin Trương Tử Hề theo đuổi hoàn mỹ sẽ chọn lựa một chiếc đồng hồ không phù hợp với phong cách của mình.
Trương Tử Hề lấy đồng hồ qua, một bên nhìn kỹ một bên tưởng tượng nó có thích hợp với Chu Tư Y hay không, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, cô vì người khác mà chọn lễ vật, hơn nữa còn là nhân vật trọng yếu, cho nên Trương Tử Hề rất cẩn thận. Nghe được Tô Lâm hỏi, cô như trước cẩn thận quan sát, suy nghĩ một chút thản nhiên đáp: "Chính mình muốn, cũng tưởng tặng người."
Tô Lâm rất muốn hỏi một câu: Đưa ai? Nhưng là cô lại thủy chung không có hỏi, cô hiểu biết Trương Tử Hề, nếu em ấy muốn nói, thời điểm vừa mới trả lời mình cũng sẽ nói ra luôn. Trong lòng tràn đầy tò mò, nhưng không cách nào chiếm được đáp án, ngay cả hỏi cũng không có thể hỏi, loại cảm giác này rất khó chịu, nhưng Tô Lâm cũng chỉ có thể ngạnh sinh sinh đình chỉ.
Trương Tử Hề nhìn hồi lâu, mới vừa lòng gật đầu, nói với thụ hóa tiểu thư: "Lấy cho tôi hai cái."
Hai!? Tô Lâm trong lòng tò mò lớn hơn nữa, cũng càng thêm khó chịu, giống như có cái gì đang chọt chọt trái tim của cô, ngứa lại gãi không đến.
Thụ hóa tiểu thư bao hảo hai chiếc đồng hồ, hai tay đưa cho Trương Tử Hề, lễ phép nói: "Tiểu thư, hai đồng hồ Cats Girl, tổng cộng là 96 vạn, cám ơn ~!"
Trương Tử Hề xuất ra thẻ tín dụng đang muốn giao cho người bán hàng, nhưng khi nghe được con số 96 này, lại cầm thẻ kéo trở về, nhăn lại lông mi. Hành động này làm cho Tô Lâm cùng thụ hóa tiểu thư đều cảm thấy nghi hoặc, Tô Lâm đang suy nghĩ là có phải thẻ của Trương Tử Hề không đủ tiền hay không, đang muốn lấy thẻ của mình ra, lại thấy Trương Tử Hề lại đem thẻ đệ đi ra ngoài, nói: "Tôi không thích con số này, cô giúp tôi xoát 99 vạn* đi."
*1 vạn = 35,670,000 VNĐ, 99 vạn = ? VNĐ mấy thím tự tính đê :v
Tô Lâm lúc này lại kinh ngạc, khi nào thì thuyết vô thần giả như Trương Tử Hề, cũng sẽ để ý con số may mắn mấy thứ này. Mà trái lại thụ hóa tiểu thư lại hiểu rõ, rất nhiều khách nhân đều theo đuổi con số may mắn, nàng sớm nhìn quen lắm rồi, nhưng mà dư ra 3 vạn...... Nàng có điểm xin lỗi nói với Trương Tử Hề: "Vị tiểu thư này, ngượng ngùng, công ty chúng tôi có văn bản quy định rõ ràng là phải bán theo giá thật, không thể thu dư cũng không thể thu thiếu...... Nếu không thì vậy đi, thỉnh ngài tái chọn lựa nhất kiện thương phẩm giá trị 3 vạn, như vậy có thể chứ?"
Trương Tử Hề xác thực chưa bao giờ tin cũng không để ý mấy thứ này, nhưng là không biết vì cái gì, lần này cô lại lựa chọn thà rằng tin tưởng, cô nghe thấy thụ hóa tiểu thư nói quá phiền toái, nhíu nhíu mày, có điểm lãnh đạm nói: "Không cần, cô trực tiếp giúp tôi xoát 99 vạn là được, còn lại 3 vạn chính cô xử lý."
Thụ hóa tiểu thư nghe thấy Trương Tử Hề nói, trong nháy mắt trên mặt lộ ra vui sướng, nhưng lại làm ra bộ dáng khó xử, tạm dừng một đoạn thời gian ngắn, lại tiếp nhận thẻ của Trương Tử Hề: "Vậy được rồi, thỉnh ngài chờ ~!"
Editor xinh đẹp dễ thương đã cơm bách rồi đây ahihi =))
Tô Vân Trì là đệ đệ của Tô Lâm, thích Trương Tử Hề nhưng lại có vướng mắc ở quá khứ với Chu Tư Y, poor nam phụ bách hợp =))

Chương 50: Biến hoá
Tan học, Chu Tư Y cùng Thái Trác Nghiên bốn người đồng loạt đi xuống khu dạy học, nàng vừa định mở miệng cùng ba người kia nói lời từ biệt, Thái Trác Hân lại giành nói:"Tư Y, tối hôm qua chúng mình đã thương lượng, hảo muốn đi dạo phố một chút, cậu cùng đi đi?"
Ba người nhìn Chu Tư Y, chờ nàng trả lời, Chu Tư Y trầm tĩnh một hồi, nguyên bản nếu nàng chỉ là đơn thuần ngủ lại bên ngoài, nàng cũng không cảm thấy xấu hổ cái gì, nhưng là không biết vì cái gì, nàng chỉ cần nhất tưởng đến vấn đề này, sẽ tự nhiên liên tưởng đến Trương Tử Hề, liên tưởng đến chính mình cùng Trương Tử Hề tối hôm qua phát sinh điên cuồng. Sắc mặt nàng có điểm đỏ ửng không rõ ràng, khẩu khí cũng rất bình tĩnh đáp: "A, không được. Tôi có việc phải đi trước, tôi...... Ngày mai đi học rồi trở về."
Ánh mắt Khâu Khả Nhi nguyên bản tràn đầy chờ mong, khi Chu Tư Y nói xong những lời này thì đổi thành mất mát, Thái Trác Hân cũng hơi hơi tiếc nuối thở dài, cũng không có nói thêm cái gì, mà Chu Tư Y lại căn bản không chú ý tới biểu tình của các nàng, không biết vì cái gì, nàng âm thầm chú ý biểu tình của Thái Trác Nghiên, nàng trong tiềm thức cảm thấy Thái Trác Nghiên người này thật không đơn giản, nếu như là địch thì rất nguy hiểm, mình nên kịp thời tránh đi.
Thái Trác Nghiên vẫn cúi đầu, ai cũng không thể nhìn ra nàng suy nghĩ cái gì, nàng đột nhiên ngẩng đầu, chống lại tầm mắt của Chu Tư Y, không chút biểu tình nói: "A, cứ như vậy đi, vừa vặn tiện đường, đến cửa trường rồi chia tay đi."
Chu Tư Y cũng thật bình tĩnh gật đầu, sau đó bốn người cùng nhau đi đến cửa trường. Trong bốn người, trừ bỏ Thái Trác Hân đều là người kiệm lời, cho nên dọc theo đường đi đều là Thái Trác Hân đậu đậu nói chuyện này, lại liêu liêu tâm sự kia. Dọc theo đường đi Khâu Khả Nhi đều đi chậm rãi, nhìn bóng dáng Chu Tư Y, hai tròng mắt tràn đầy mất mát.
Lúc bốn người đi đến cổng, Chu Tư Y liếc mắt một cái liền thấy xe của Trương Tử Hề đứng ở địa phương cũ, tựa hồ chị ấy chưa bao giờ rời đi, nàng đứng ở cửa, thật sâu nhìn siêu xe trầm mặc vài giây, sau đó xoay người nói với ba vị bằng hữu: "Tôi phải đi, có người đến tiếp tôi."
Ba người cũng không có hỏi là ai tới đón nàng, nhưng mà sau khi cùng Chu Tư Y nói lời từ biệt, lại trạm định ở cửa, ánh mắt theo Chu Tư Y di động. Chu Tư Y cùng ba người nói lời từ biệt, liền thản nhiên đi đến chiếc xe thể thao màu đỏ, đầu một chút cũng không từng quay lại. Thời điểm nàng tới gần chiếc xe, cửa bên ghế phó đã bị người trong xe mở ra.
Thái Trác Nghiên ba người thấy Chu Tư Y ngồi xuống, sau đó gặp một bàn tay thân đi ra, kéo qua cửa xe rồi đóng lại, cửa kính thủy tinh một chiều ngăn cách tầm mắt ba người. Khâu Khả Nhi tựa như đã thả hồn, trên mặt không chút biểu tình, ngốc lăng nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ chói mắt kia, mà Thái Trác Nghiên cũng là nghi hoặc đăm chiêu, nàng vừa mới thấy rõ ràng, cái tay vươn ra kia hẳn là tay phụ nữ, điều này có vẻ gần với những gì mà nàng phán đoán. Chỉ có Thái Trác Hân vẻ mặt hâm mộ, loạng choạng nắm tay Thái Trác Nghiên: "Nghiên, em xem, đây là xe thể thao chị thích nhất, Aston Martin đó! Còn là màu đỏ tịnh lệ nữa, rất soái!"
Chu Tư Y vừa leo lên, Trương Tử Hề rất nhanh khuynh thân đóng lại cửa xe. Chu Tư Y nhíu mày, nàng như thế nào cảm giác Trương Tử Hề tựa hồ rất sợ bị người khác nhìn thấy. Trương Tử Hề đóng cửa xong, liền thân tay qua, vì Chu Tư Y dỡ xuống ba lô, sau đó đặt ở ghế sau, sau đó lại tự mình vì nàng thắt dây an toàn, mới mỉm cười nhéo mặt Chu Tư Y một chút. Mấy động tác này Trương Tử Hề làm cực kỳ tự nhiên, tựa như sớm đã luyện qua trăm ngàn lần.
Mặt đột nhiên bị nhéo một chút, Chu Tư Y thói quen tính bất mãn đô một chút miệng, Trương Tử Hề nhìn thấy nàng bộ dáng này, mỉm cười thêm lớn, như gặp được chuyện gì vui vẻ, cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu kia của Chu Tư Y khiến cho trong lòng cô tràn đầy yêu thương, cô cũng học bộ dáng của Chu Tư Y chu miệng lên, sau đó tới gần, ở ngoài miệng Chu Tư Y trác một chút, nhưng lại phát ra tiếng "mu----ah".
Âm thanh này ở không khí im lặng trong xe có vẻ phá lệ vang dội, Chu Tư Y nghĩ mình vẫn đang ở trước cổng, trên mặt không khỏi đỏ lên, Trương Tử Hề lại càng thêm vui "khanh khách" nở nụ cười, Chu Tư Y bĩu môi bất mãn nhìn Trương Tử Hề cười khẽ, nhưng là Trương Tử Hề lại càng cười càng hoan, cuối cùng Chu Tư Y chỉ có thể bất đắc dĩ quay đầu, nhìn ngoài cửa xe trầm mặc.
Trương Tử Hề nhìn Chu Tư Y ửng đỏ bên tai, cười dần dần ngừng lại, ánh mắt trở nên ôn nhu như nước, vươn tay đi ở trên đầu Chu Tư Y sờ nhẹ vài cái, nói: "Y nhi, chúng ta về nhà." Sau đó khởi động xe, chạy đi.
Chu Tư Y nhìn ngoài cửa sổ, vẫn không quay đầu, nàng nghĩ Trương Tử Hề vừa mới sờ nhẹ đầu mình, có thể cảm nhận được Trương Tử Hề sủng ái mình, lại kết hợp với động tác Trương Tử Hề ân cần vì mình mà làm hết thảy, không biết vì sao, Chu Tư Y nhớ tới một câu nói trong tiểu thuyết tình yêu mà nàng từng đọc hồi cấp ba: "Khi một người phụ nữ đem chính mình hoàn hoàn toàn toàn giao cho một người đàn ông, có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ hắn vì mình mà làm hết thảy, tựa hồ hết thảy đều là đương nhiên."
Nàng nghĩ, mình có thể yên tâm thoải mái như vậy, đương nhiên hưởng thụ Hề làm mọi thứ vì mình, có phải là cũng giống như những lời này hay không, bởi vì mình đem lần đầu quý giá nhất giao cho chị ấy.
Chu Tư Y không biết là vì mình bị thôi miên, hay là lựa chọn nhận thức những đạo lý này, nàng cùng Trương Tử Hề về nhà, liền tùy ý chính mình hưởng thụ Trương Tử Hề đối chính mình hảo, tùy ý cô vì chính mình thịnh cơm thịnh canh, tùy ý cô vì chính mình gắp rau lau miệng...... Chỉ là đến thời điểm tắm rửa, Trương Tử Hề muốn giúp nàng tẩy, nàng lại cự tuyệt, bằng không mình xuống dưới lầu tắm, hoặc là ở trong này thay phiên tắm, cũng tuyệt đối không chịu cùng nhau tắm. Đây là lần đầu tiên Chu Tư Y ở trước mặt Trương Tử Hề ngạo kiều một phen, mà Trương Tử Hề cũng tựa hồ cực kỳ sủng nịch nàng, khanh khách giễu cợt sự xấu hổ của nàng, chờ nàng đỏ bừng mặt, mới tiến nhập phòng tắm.
Chu Tư Y vẻ mặt đỏ bừng nhìn bức tường thủy tinh bán trong suốt, bất mãn bĩu môi, trong lòng lại cảm giác được một tia ngọt ngào, đột nhiên có rất nhiều thứ không còn giống với lúc trước, nàng lại phân không rõ ràng lắm, chính là cảm thấy có thêm cảm giác...... Mong đợi.
Chờ hai người đều tắm rửa xong rồi sấy khô tóc, Trương Tử Hề ngồi ở sô pha, ôm Chu Tư Y ngồi trên đùi mình, ôm thắt lưng tinh tế của nàng, hơi loạng choạng, như người mẹ đang hống đứa nhỏ ngủ say. Chu Tư Y im lặng hưởng thụ cảm giác thoải mái lại ấm áp này, xác định rất nhiều này nọ thật sự thay đổi, ít nhất nàng không giống như trước đối Trương Tử Hề luôn tồn tại một loại cảm giác vô thố, nàng có thể thản nhiên mà đối diện Trương Tử Hề, có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ Trương Tử Hề đối của nàng sủng, đối của nàng hảo.
Chu Tư Y trong lòng nghĩ, chính mình thường xuyên phẫn thanh phê phán tiểu thuyết ngôn tình ngốc nghếch, nay lại rốt cuộc cảm thấy, trong đó có một câu, cũng rất có đạo lý.
Trương Tử Hề buông ra cánh tay ôm thắt lưng Chu Tư Y, theo trong bao lấy ra hai cái hộp đóng gói tinh mỹ. Chu Tư Y nghi hoặc nhìn cô mở ra một cái, xuất ra một chiếc đồng hồ mà Chu Tư Y bình sinh cho rằng là tốt nhất, nhìn Trương Tử Hề chậm rãi kéo qua tay mình đeo lên, sau đó lại thấy cô xuất ra một chiếc cũng giống chiếc trên tay nàng như đúc.
Chu Tư Y đột nhiên an tĩnh lại, có điểm nghiêm túc nhìn đồng hồ trên tay mình, thanh âm trở nên lãnh đạm hỏi: "Hề, đồng hồ này bao nhiêu tiền?"
Trương Tử Hề tựa vào sô pha, một tay vuốt mái tóc đen dài mềm mại của Chu Tư Y, nhẹ giọng nói: "Y nhi, bao nhiêu tiền không trọng yếu, quan trọng là, chúng ta đeo đồng hồ giống nhau......" Sau đó lại đem cái tay kia thân đến trước mắt Chu Tư Y: "Em xem, kim giờ kim phút kim giây đều là đồng dạng khắc độ, chúng ta trôi qua đồng dạng thời gian."
Chu Tư Y khinh nhíu, bán tín bán nghi so sánh đối lập hai chiếc đồng, phát hiện quả nhiên như lời của Trương Tử Hề, giây phút không kém, nàng không biết Trương Tử Hề là làm thế nào, nhưng là trong lòng nàng lại không biết vì sao nổi lên cảm giác ê ẩm, trầm mặc một hồi lâu, Chu Tư Y lại đột nhiên quay đầu, sắc mặt càng thêm nghiêm túc, tay lại đột nhiên nhấc lên một bên mặt của Trương Tử Hề, bĩu môi hỏi: "Nói! Bao nhiêu tiền!"
Trương Tử Hề sửng sốt một chút, cô chưa bao giờ bị đối đãi qua như thế, hơn nữa cô cũng chưa bao giờ gặp qua Chu Tư Y như vậy, chờ cô phản ứng lại đây, một chút cũng không có sinh khí, ngược lại cảm thấy Y nhi của cô hảo đáng yêu a, cô "khanh khách......" cười vài tiếng, tùy ý Chu Tư Y nắm một bên mặt, thật sâu nhìn Chu Tư Y nói: "Giá gốc 96 vạn, nhưng tôi nhờ thụ hóa tiểu thư giúp tôi xoát 99 vạn."
Chu Tư Y nắm mặt Trương Tử Hề, nghe thấy Trương Tử Hề nói, nhất thời đã quên động tác kế tiếp, một hồi lâu nàng mới thân thủ ôm cổ Trương Tử Hề, cả người ghé vào trên người Trương Tử Hề, hai người cứ như vậy im lặng xuống dưới......
......
......
Phòng khách Trương gia, chỉ có Trương Tử Mộng một người ngồi ở sô pha, nhàn nhã phiên tạp chí nhàm chán, tốc độ nàng lật rất nhanh, cũng không biết nàng có đang nhìn hay không, hay chỉ là vì đang giết thời gian.
Phía sau, Trương Tử Hiên đột nhiên vội vã theo đại môn đi vào, thấy Trương Tử Mộng ở đây, hắn đứng ở cửa, thản nhiên nhìn nàng một cái, sau đó lại nhìn xung quanh. Trương Tử Mộng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhìn Trương Tử Hiên tựa hồ đang tìm cái gì, trên mặt hắn không chút biểu tình, nhìn một hồi, lại đem ánh mắt quay lại tạp chí nhàm chán.
Trương Tử Hiên gặp khách thính không có người mà hắn muốn tìm, hắn cũng không có để ý tới Trương Tử Mộng, vội vàng chạy lên lầu. Lúc này Trương Tử Mộng lại quay đầu, ánh mắt châm chọc nhìn bóng dáng Trương Tử Hiên, nhỏ giọng cười lạnh nói: "A, đứa nhỏ yêu khóc lại đang tìm mẹ."
Cố Nguyệt Chi lúc này đang ở trong phòng, trên mặt âm tình bất định nhìn một xấp văn kiện, trên văn kiện có rất nhiều biểu đồ, nàng xem xong, sau đó cầm lấy một cái bật lửa, mang theo văn kiện đi vào phòng tắm, châm lửa đốt văn kiện, ném vào bồn cầu, sắc mặt âm trầm nhìn trang giấy hóa thành tro tàn.
"Khấu khấu khấu......" Đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, Cố Nguyệt Chi kinh hoảng ấn nút xả nước, nhìn trang giấy còn chưa đốt sạch vọt vào cống thoát nước, mới lo lắng hô một tiếng: "Tới đây!"
Cố Nguyệt Chi mở cửa ra, lại thấy Trương Tử Hiên sắc mặt có điểm lo lắng, nàng lướt qua thân ảnh của hắn hướng hành lang nhìn nhìn, hỏi: "Cha con đâu?"
"Cha còn ở công ty. Mẹ......" Trương Tử Hiên tựa hồ thật lo lắng, nhưng là lời hắn nói lại bị Cố Nguyệt Chi lạnh lùng đánh gãy: "Vô trước nói sau."
Hai mẫu tử đi vào phòng, Cố Nguyệt Chi đóng cửa lại, đi đến sô pha ngồi xuống, nhìn Trương Tử Hiên nói: "Nói đi, có chuyện gì mà vội vàng thế?"
"Mẹ, mẹ biết không? Trương Tử Hề chuẩn bị về công ty đi làm!" Trương Tử Hiên tựa hồ muốn nói cái tin tức lớn gì, biểu tình rất nghiêm túc.
Mà Cố Nguyệt Chi nghe xong sau lại một chút phản ứng đều không có, tựa hồ đã sớm biết trước chuyện này, nàng xem Trương Tử Hiên lặng im một hồi, có điểm châm chọc hỏi: "Cho nên con hoảng?"
Trương Tử Hiên nghe nói như thế, trong mắt hiện lên một tia ảo não, nhưng là cũng rất mau biến mất, hơi hơi hít sâu một hơi nói: "Không có!"
Cố Nguyệt Chi thả lỏng thân thể, nhàn nhã tựa vào sô pha, làm như không có nghe đến đáp án của Trương Tử Hiên, nhìn hắn tự cố nói: "Con thật sự nên hoảng, bởi vì...... Ngay cả mẹ cũng hoảng."
"Mẹ, chẳng lẽ mẹ đã sớm biết?" Trương Tử Hiên có điểm kinh ngạc hỏi, tin tức này hắn cũng chỉ là tại giữa trưa, lúc Trương Nghiêm Đình tuyên bố hắn mới biết được.
Cố Nguyệt Chi cười khẽ, cười đến cực kỳ tao nhã, ánh mắt đã có điểm thâm trầm nói: "Như thế nào có khả năng, mẹ cũng vừa mới nghe con nói mới biết được. Không biết cha con nghĩ như thế nào, 10% cổ quyền rất nguy hiểm......"
Mà ở ngoài cửa, Trương Tử Mộng dựa vào cửa, sờ sờ cằm, tựa như gặp được chuyện tình gì rất thú vị, mang theo mỉm cười lẳng lặng ly khai.
Y nhi hổng phải người trả tiền mà xót tiền dễ sợ hà =)))))))))
Thật ra thì editor cũng rất thích tỷ muội luyến đó ahihi =)))))))))

========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna