Google.com.vn Đọc truyện Online

21/7/18

Ngự Tỷ Phách Ái Chi Bao Dưỡng (Miêu Tổng Tài) - Chương 69 + 70

Đăng bởi Ngân Giang | 21/7/18 | 0 nhận xét
Chương 69: Cổ đông
Vài năm trước có một đài truyền hình phát ra tin tức, tiêu đề rất đẹp, "hãy khiến mỗi công nhân đều trở thành cổ đông của công ty". Kỳ thật tin tức này chính là miêu tả tính tích cực rất cao của viên công công ty đó, sau đó có một phóng viên trẻ tuổi, bộ dáng ngốc manh thiên chân hỏi: "Mỗ tổng, xin hỏi ngài dùng phương pháp gì mà có thể làm cho công nhân của ngài hăng hái như vậy?"
Vị Mỗ tổng kia nghe xong vấn đề, ý cười sắp tràn ra, chậm rãi quay đầu, đối diện màn ảnh, khó lường nói: "Thật ra công ty chúng tôi xuất ra 3% cổ phần, sau đó phân phối cho mỗi công nhân, để cho bọn họ cũng trở thành những tiểu cổ đông. Như vậy thì công ty sẽ không còn là doanh nghiệp tư nhân nữa, mà sẽ trở thành doanh nghiệp cổ phần, công nhân tự nhiên sẽ tích cực lên."
Tiếp theo màn ảnh liền hiện lên một số hình ảnh mỗi công nhân đều thỏa mãn vui sướng, tay chân không ngừng tích cực công tác. Nhưng không biết có phải thợ chụp ảnh không cẩn thận, hoặc là biên tập cắt nối không cẩn thận, trong những bức hình kia, có một đám người tò mò giống như đang xem diễn, hơn nữa trên người bọn họ mặc cũng là công phục giống nhau như đúc.
Lúc ấy rất nhiều người không rõ tin này là do công ty đó tiêu tiền mua danh, hay là chuyên mục châm chọc của đài truyền hình. Dù sao việc này cứ thế mà bẵng đi.
Hình thức đầu tư vào công ty cổ phần cũng có định nghĩa khá tốt, chỉ cần bạn mua một ít cổ phần nho nhỏ, bạn đã có thể được xem như tiểu cổ đông trên danh nghĩa rồi. Nhưng mà, sự thật không phải như thế, sự thật so với kia định nghĩa thái bình kia thì giả tạo hơn nhiều lắm. Trên cơ bản phải có trên 5% cổ phần mới được xem như cổ đông chân chính, mới có tư cách tham gia đại hội.
Trương Tử Hề có được 10% cổ phần của tập đoàn Trương thị, tỉ lệ này tương đối lớn, trừ bỏ Trương Nghiêm Đình nắm giữ 43%, Trương Tử Hề cùng đồng dạng có được 10% cổ phần Trương Nghiêm Văn là hai đại cổ đông kế tiếp. Trong Trương thị, trừ bỏ ba người, cổ đông có trên 5% cổ phần còn có ba vị khác.
Dĩ vãng tham gia đại hội cổ đông, trừ đại cổ đông Trương Nghiêm Đình ra, cũng chỉ có ba vị này, mà Trương Tử Hề và Trương Nghiêm Văn đều chưa bao giờ lộ diện. Hôm nay, khi Trương Nghiêm Đình tiến vào phòng họp ngồi ở vị trí chủ tịch, thì ba vị cổ đông đã sớm chờ đợi lâu ngày đều tự động xem nhẹ hai chỗ trống bên cạnh Trương Nghiêm Đình, cho rằng đại hội nên bắt đầu.
Trương Nghiêm Đình cũng là cho rằng như thế, hắn vừa ngồi xuống liền trực tiếp phân phó bí thư đem bút ký bản kết nối với máy chiếu, đang chuẩn bị diễn thuyết, cửa đột nhiên bị xao vang, Trương Nghiêm Đình cùng ba vị cổ đông đều cau mày không vui nhìn ra phía cửa, cùng đợi xem là người nào không biết sống chết như vậy.
Cửa mở ra, dĩ nhiên là con gái thứ hai của đại cổ đông Trương Nghiêm Đình – Trương Tử Mộng, ba vị cổ đông nhíu mày nghi hoặc nhìn về phía Trương Nghiêm Đình, mà Trương Nghiêm Đình lại nhíu mày nhìn Trương Tử Mộng, ánh mắt băng lãnh giống như Trương Tử Mộng không phải thân sinh nữ nhi mà là cừu nhân của hắn. Nhưng Trương Tử Mộng lại đem cửa mở rộng ra, đi vào rồi, bốn người mới phát hiện phía sau Trương Tử Mộng còn có một người, dung mạo có ba phần tương tự Trương Tử Mộng – Trương Tử Hề.

Lúc này, ba vị cổ đông tuy rằng vẫn cau mày, nhưng sự bất mãn trong ánh mắt đã không thấy đâu, thay vào đó là kinh ngạc cùng nghi hoặc. Nơi này trừ bỏ đại cổ đông Trương Nghiêm Đình, thử hỏi còn ai có tư cách đối Trương Tử Hề bất mãn, ai còn dám đối cô khoa tay múa chân, vì cô là đại cổ đông lớn thứ hai của công ty.
Nhiệt độ trong ánh mắt Trương Nghiêm Đình đã sớm hạ xuống khi Trương Tử Hề xuất hiện, nhìn Trương Tử Hề mang theo Trương Tử Mộng đi tới, thâm trầm cơ hồ nhìn không ra biểu tình gì.
Trương Tử Hề mặc kệ ở nơi nào, tư thái của cô đều là lãnh ngạo, ung dung cao quý, cô mang theo Trương Tử Mộng đi đến trước mặt Trương Nghiêm Đình, hai người cùng kêu lên một tiếng: "Cha." Sau đó chờ Trương Nghiêm Đình mặt không chút thay đổi gật đầu, Trương Tử Hề mới ngồi xuống vị trí gần Trương Nghiêm Đình nhất, nơi này căn bản không có toạ vị thích hợp với thân phận của Trương Tử Mộng, nàng chỉ có thể cầm bao công văn đứng sau lưng Trương Tử Hề.
Ở đây ngoại trừ Trương Nghiêm Đình, ba vị cổ đông ở phương diện bối phận mà nói, hẳn đều là trưởng bối của Trương Tử Hề, có một vị là bà con xa của Trương gia, một vị là dùng công ty của chính mình đầu tư vào Trương thị, mà vị cuối cùng là ca ca của Cố Nguyệt Chi.
Bây giờ cũng không phải gia đình tụ hội, mà là đại hội cổ đông, cho nên thân phận hiện tại của Trương Tử Hề đều cao hơn bọn hắn, huống chi Trương Tử Hề tuyệt không tưởng cùng những người này nhấc lên quan hệ, cô chào hỏi Trương Nghiêm Đình xong, liền lãnh ngạo tọa hạ, làm như không thấy bọn hắn, cô tuyệt đối có tư cách này.
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Trương Tử Hề mới chú ý tới việc ở đây không có chỗ cho Trương Tử Mộng, cô quay đầu nhìn thoáng qua nàng, nhíu nhíu mày, sau đó nhìn về phía bí thư đang sửa sang lại máy chiếu, khẩu khí mang theo mệnh lệnh nói: "Anh, đi lấy một cái ghế lại đây, đặt bên cạnh tôi."
Vị bí thư kia sửng sốt một chút, nhìn về phía Trương Nghiêm Đình, mà Trương Nghiêm Đình nhìn Trương Tử Hề nhíu nhíu mày, mở miệng nói: "Tử Hề, đây là đại hội cổ đông!"
Trương Tử Hề nhìn Trương Nghiêm Đình, trên mặt bình thản một chút biểu tình cũng không có, hồi đáp: "Trương Tử Mộng là trợ lý của con, con cần em ấy giúp con ghi lại nội dung hội nghị, hơn nữa con không yên tâm lắm nếu em ấy ghi lại không chính xác, cho nên con muốn em ấy ngồi bên cạnh con...... Huống chi, em ấy là muội muội của Trương Tử Hề con."
Trương Nghiêm Đình nghe Trương Tử Hề nói xong, ánh mắt trở nên càng thêm thâm trầm, hắn cũng không rõ câu cuối cùng của Trương Tử Hề là cố ý nói cho hắn nghe, hay là vì duy hộ muội muội, hắn nghĩ nghĩ rồi gật đầu với bí thư.
Trương Tử Hề kiêu ngạo, cho dù là đối với Trương Nghiêm Đình, trừ bỏ việc bản tính của cô vốn là như thế, cũng có chút xíu cố ý, bởi vì cô từng được Trương Nghiêm Đình ngay cả đi làm đều mang theo bên người, tự mình dạy ba năm, cô hiểu biết Trương Nghiêm Đình hơn bất cứ ai, mà Trương Nghiêm Đình cũng rất hiểu tính cách của cô, chỉ có như vậy mới sẽ không làm cho Trương Nghiêm Đình nghi ngờ mà chỉ phòng bị cô, nếu bản tính vặn vẹo của cô yếu thế, kết quả chỉ càng thêm xấu.
Bí thư đem ghế dựa đặt kế bên Trương Tử Hề, Trương Tử Mộng ngồi xuống rồi đối Trương Tử Hề cảm kích chân thành cười cười, sau đó mở ra bao công văn xuất ra bút ký bản đặt lên bàn, bộ dáng hảo chuyên nghiệp.
Hết thảy đã sắp xếp xong, ba vị cổ đông tưởng lần này hẳn là sẽ không có gì ngoài ý muốn nữa, hẳn là nên chính thức bắt đầu, nhưng lúc Trương Nghiêm Đình đang chuẩn bị mở miệng, cửa lại bị xao vang, lần này trừ hai tỷ muội Trương Tử Hề ra, Trương Nghiêm Đình cùng ba vị kia đều theo bản năng nhìn về phía cái ghế trống khác, trong lòng đồng thời nghĩ đến, có khả năng sao?
Cửa lại mở ra, Trương Nghiêm Văn mặt nở mỉm cười nhìn rất hòa thuận, mang theo một nam tử trẻ tuổi đi đến, Trương Nghiêm Văn tuy rằng không lãnh mạc bằng Trương Tử Hề, nhưng hắn lại cao ngạo giống hệt cô, chỉ gật đầu cười với Trương Tử Hề, còn lại bao gồm Trương Nghiêm Đình hắn đều hờ hững.
Trong nháy mắt Trương Nghiêm Văn bước vào, sắc mặt Trương Nghiêm Đình liền đen xuống, hắn theo bản năng nhìn thoáng qua Trương Tử Hề, lại phát hiện Trương Tử Hề vẫn lạnh lùng, chỉ hơi kinh ngạc, hắn liền dời đi ánh mắt, đem ánh mắt đặt ở máy chiếu trước mặt, tựa như những chuyện đang phát sinh không có quan hệ gì với hắn.
Trương Nghiêm Văn tự cố ngồi vào chiếc ghế đối diện Trương Tử Hề, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của những người khác, cau mày nhìn thoáng qua nam tử phía sau hắn, nhìn bí thư ra lệnh: "Anh, đi lấy thêm ghế lại đây đặt bên người tôi."
Lần này trừ bỏ đương sự Trương Nghiêm Đình, Trương Nghiêm Văn, Trương Tử Hề, còn có nam tử, tất cả mọi người đều kinh ngạc chuyển động ánh mắt qua lại giữa ba người, sau đó lại rất nhanh ẩn nhẫn, bọn họ đều cảm thấy, làm sao Trương Nghiêm Văn cùng Trương Tử Hề còn giống cha con hơn Trương Nghiêm Đình cùng Trương Tử Hề vậy nè.
Nam tử đi theo Trương Nghiêm Văn lúc ngồi xuống đối diện Trương Tử Hề, mới nhìn rõ bộ dạng của cô, hắn khiếp sợ, ngây ngốc nhìn mặt Trương Tử Hề.
Trương Tử Hề cảm giác được có ánh mắt chăm chú ở đối diện, cô ngẩng đầu lên thì phát hiện là nam tử đi theo Trương Nghiêm Văn, ánh mắt nhanh chóng biến thành âm lãnh cùng chán ghét, trực tiếp chống lại ánh mắt của hắn ta, hắn ta phản ứng lại đây, thật có lỗi về phía Trương Tử Hề gật gật đầu, dời tầm nhìn đi.
Đại hội năm nay đương nhiên vẫn do Trương Nghiêm Đình chủ trì, chủ yếu là kiểm kê công trạng cả năm, còn có kế hoạch sáu tháng cuối năm, trong đó Trương Tử Hề để ý nhất chính là, Trương Nghiêm Đình tuyên bố công ty con của Trương thị – Vu thị chuẩn bị cùng Lưu thị thành lập quan hệ hợp tác.
Từ đầu tới cuối, chỉ có Trương Nghiêm Đình trình bày, ý kiến phản đối căn bản là không có, không biết có phải là do uy vọng của hắn làm cho ba vị cổ đông kia hết sức tín nhiệm hay không. Mà Trương Tử Hề và Trương Nghiêm Văn hai người đều là im lặng nghe, một chút ý kiến cũng không phát biểu, Trương Tử Mộng và nam tử trẻ tuổi còn cẩn thận ghi lại.
Hai giờ đồng hồ trôi qua, đại hội cổ đông chấm dứt, Trương Nghiêm Văn trước hết đứng dậy, đối Trương Tử Hề cười cười gật đầu rồi mang theo nam tử rời đi, mà Trương Tử Hề bởi vì không nghĩ cùng người khác tễ cùng cái cửa, cho nên cùng Trương Tử Mộng lưu lại cuối cùng.
Chờ Trương Tử Hề vừa ra khỏi cửa, lại không nghĩ rằng nam tử mà Trương Nghiêm Văn mang đến cũng đứng ở đó, thấy cô vừa ra tới, hắn liền tiến lên hai bước tựa hồ có cái gì muốn nói.
Trương Tử Hề bởi vì ánh mắt vừa nãy của hắn, mà cảm thấy chán ghét, cho dù vẻ ngoài của hắn thanh tú soái khí, cô vừa nhìn thấy hắn, liền tuyệt không che giấu chính mình chán ghét, lạnh lùng nhìn hắn một cái, liền tưởng nhiễu quá hắn rời đi, lại không nghĩ rằng nam tử kia vội vàng nhẹ giọng nói: "Trương tiểu thư, cha nuôi hy vọng có thể cùng ngài gặp một mặt."
Cha nuôi? Trương Tử Hề trong nháy mắt liền phản ứng lại, là thúc thúc Trương Nghiêm Văn. Suy nghĩ một chút, Trương Tử Hề thản nhiên gật gật đầu, ánh mắt vẫn bảo trì lạnh lùng ý bảo nam tử dẫn đường, hắn ta cười khổ một chút, nhận mệnh mà dẫn dắt hai người đi đến thang máy.
Trong thang máy, Trương Tử Hề hai tay giao nhau đặt ở trước ngực, đây là một tư thế phòng bị, cô đứng ở đây, mà nam tử kia cũng biết điều không có tới gần, xa xa đứng ở bên kia, Trương Tử Mộng đứng ở trung gian, vì Trương Tử Hề cam tâm tình nguyện làm bức tường, ngăn cách tất cả những thứ Trương Tử Hề chán ghét.
Nam tử nhìn con số trên bảng điện tử không ngừng giảm bớt, không có quay đầu mà xin lỗi: "Trương tiểu thư, vừa mới mạo phạm thật ngượng ngùng, kỳ thật tôi chỉ là...... Nhìn dung mạo của cô tương tự nữ tử mà cha nuôi thường xuyên vẽ, nên mới nhất thời kinh ngạc."
Trương Tử Hề nghe nam tử kia nói như vậy, mày không khỏi thật sâu nhíu lại, cô biết người mà Trương Nghiêm Văn vẽ là ai. Cô không đáp lại, như trước lạnh lùng im lặng.
Trương Tử Mộng nghe nói như thế, ánh mắt thoáng hiện qua một tia kinh ngạc, nhưng là cũng rất mau che giấu đi xuống, tựa hồ cái gì cũng chưa nghe được, vẫn vì Trương Tử Hề đảm đương "công việc" bức tường.
Mộng Mộng hảo đáng yêu a ~~~
========================
Chương 70: Thu hoạch
Thang máy chạy thẳng xuống bãi đỗ xe, Trương Tử Hề cùng Trương Tử Mộng đi theo nam tử kia ra thang máy, sau đó đi đến một chiếc xe Lincoln màu xám, mà Trương Tử Hề chú ý tới chiếc xe đó vừa vặn đậu bên cạnh xe cô.
Đến gần nhưng không thể nhìn được bên trong, bởi vì cửa xe cũng là thuỷ tinh một chiều, nam tử mở cửa xe, vươn tay thỉnh Trương Tử Hề đi vào. Liếc mắt một cái nhìn vào, phát hiện chỉ có Trương Nghiêm Văn ngồi ở bên trong, nhìn mình khẽ mỉm cười.
Nếu là trước kia, Trương Tử Hề trừ bỏ xe mình, tuyệt đối sẽ không ngồi vào xe người khác, ngay cả xe Tô Lâm và Trương Tử Mộng cô cũng không từng tọa qua, nhưng xưa đâu bằng nay, làm một người có mục tiêu, hoặc có thể nói là dục vọng, bạn liền không thể tùy tâm sở dục, bạn phải vì mục tiêu hoặc dục vọng mà đi thỏa hiệp. Trương Tử Hề hiểu rõ nên cái gì cô cũng chưa nói, hướng Trương Tử Mộng gật gật đầu liền ngồi vào trong xe.
Sau khi Trương Tử Hề tiến vào thì nam tử liền đóng lại cửa xe, khiến cho Trương Tử Hề biến mất trong tầm mắt Trương Tử Mộng, hắn nhìn thoáng qua Trương Tử Mộng, phát hiện nàng cùng Trương Tử Hề thật sự rất giống nhau, không chỉ có dung nhan, mà còn có khí chất. Hắn cảm thấy mình hẳn là nên cùng đối phương tán gẫu một chút, bằng không hai người đều đứng im lặng ngoài xe, tựa hồ có điểm kỳ quái.
Nhưng nam tử lại không nghĩ rằng, Trương Tử Mộng sẽ giống Trương Tử Hề đến thế, lúc hắn nhìn về phía Trương Tử Mộng, khống chế biểu tình lộ ra nụ cười hữu hảo, thời điểm đang chuẩn bị mở miệng, Trương Tử Mộng lại dường như biết đến mục đích của hắn, lạnh lùng xoay người sang chỗ khác, chỉ chừa cho hắn một bóng lưng không chút độ ấm, lúc này hắn đột nhiên có một loại ảo giác, Trương Tử Mộng chính là Trương Tử Hề, rõ ràng Trương Tử Hề đã ở trong xe rồi, lại hoảng hốt như nhìn thấy bóng dáng của cô ngoài xe vậy. Bất đắc dĩ cười khổ một chút, soái khí nhún nhún vai, ngẩng đầu nhìn trời...... Đếm mây.
Hắn không khỏi ở trong đầu đem Trương Tử Hề so sánh với nữ tử mà cha nuôi Trương Nghiêm Văn thường xuyên vẽ, lại đột nhiên phát giác Trương Tử Hề không giống người kia lắm, bởi vì nữ tử xinh đẹp trong bức hoạ luôn mỉm cười rất đẹp, còn Trương Tử Hề lại lạnh lùng từ đầu đến chân.
Trương Tử Mộng chỉ cần ở bên cạnh Trương Tử Hề, thì lực chú ý của nàng liền toàn bộ đặt ở trên người cô, cho nên nàng có thể cảm nhận được Trương Tử Hề thích gì ghét gì, Trương Tử Hề ghét nam tử này, Trương Tử Mộng nhìn ra, vì thế nàng cũng ghét nam tử này luôn. Luôn luôn đều là như thế, Trương Tử Hề thích cái gì, nàng liền thích cái đó, Trương Tử Hề ghét cái gì, nàng liền ghét cái đó...... Trương Tử Mộng như vậy, khi gặp Chu Tư Y rồi, kết quả sẽ như thế nào?
Trong xe, Trương Tử Hề ngồi xong liền kêu Trương Nghiêm Văn đang nhìn mình cười một tiếng: "Chú."
Không gian rộng mở, Trương Nghiêm Văn còn quải trượng, hai tay đặt trên đỉnh trượng, động tác như đại lão gia uy nghiêm của xã hội cũ. Hắn đối Trương Tử Hề mỉm cười gật đầu, sau đó đột ngột nói: "Con tiến vào Vu thị ngày đầu tiên ta liền biết, không...... Hẳn là khi Trương thị phát ra thư thông tri thì ta đã biết rồi. Biết vì cái gì sao?"
Trương Tử Hề lẳng lặng nhìn bảo trì mỉm cười Trương Nghiêm Văn, vì sao lại đột nhiên nói thế, Trương Tử Hề không biết, nhưng ánh mắt cô vẫn là hơi mị một chút, che giấu âm lãnh, cô nghĩ đến một khả năng, Trương Nghiêm Văn luôn luôn chú ý đến mình, vậy thì chuyện Y nhi......
"Không biết." Trương Tử Hề lắc lắc đầu, nhìn Trương Nghiêm Văn chờ đáp án, Trương Nghiêm Văn lại chuyển đề tài, hỏi: "10% cổ phần của Trương thị, con có biết hàng năm chia hoa hồng bao nhiêu không? Con có biết con hiện tại có bao nhiêu tiền không?"
Trương Nghiêm Văn hỏi mấy vấn đề này, Trương Tử Hề một cái cũng không biết, cô chỉ biết là mình có rất nhiều rất nhiều tiền, cho nên cô xài thế nào cũng xài không hết, nhưng cô lại chưa bao giờ chủ động đi chú ý, bởi vì trước kia cô cái gì cũng không quan tâm. Cô bỗng dưng cảm thấy, có lẽ mình phải thỉnh một người bí mật ước lượng tài sản của bản thân thôi.
"Không biết." Trương Tử Hề lại lắc đầu.
Trương Nghiêm Văn cười to, lộ ra bộ dáng lãnh liệt, cầm lấy một túi văn kiện dày cộm đưa cho Trương Tử Hề, hơi híp mắt, nếp nhăn hai bên khoé mắt như một đóa hoa cúc nở rộ, nhấn rõ từng chữ, dị thường chậm rãi nói: "Tiền rất nhiều, tác dụng cũng rất lớn!"
Trương Tử Hề tiếp nhận túi, nghi hoặc nhìn Trương Nghiêm Văn, sau đó mở ra một phần văn kiện, phát hiện bên trong tổng cộng là tư liệu của sáu người, tất cả đều là viên công của Trương thị, hơn nữa chức vị cũng không thấp, đều là từ cấp Quản lý trở lên. Mà điều khiến cho Trương Tử Hề chú ý nhất là, một vị trong số đó là Quản lý Thị trường của Vu thị. Ngẩng đầu, cô giương tư liệu trong tay lên, hỏi: "Thu mua?"
Trương Nghiêm Văn lắc đầu, lúc này hắn không còn là lão nhân hiền lành nữa, mà là mưu lược gia tâm cơ thâm trầm: "Thu mua, chỉ là một loại giao dịch, mức độ trung thành sẽ không cao, khi sử dụng sẽ lo lắng." Vươn một bàn tay chỉ chỉ văn kiện trong tay Trương Tử Hề, tạm dừng một chút rồi nói tiếp: "Những người này...... Đều bảo ta là cha nuôi, bọn họ đều do ta thu dưỡng. Ta đem tiền đầu tư lên người bọn họ."
Trương Tử Hề trầm mặc một hồi, trong lòng âm thầm ngẫm nghĩ, mình phải hảo hảo xem kỹ người của Trương Nghiêm Văn, nói giỡn: "Chú quả nhiên là có cách dạy, mỗi người bọn họ đều tài hoa." Xác thực, Trương Tử Hề vừa mới nhìn kỹ tư liệu kia, cơ hồ từng người đều có học vị bác sĩ.
Trương Nghiêm Văn lắc đầu: "Không phải ta có cách dạy, mà là ta căn bản không cần người vô dụng...... Trước khi thu dưỡng, bọn họ đều trải qua thí nghiệm trí lực và đánh giá tâm lý."
"A, chú quả nhiên mưu tính sâu xa." Trương Tử Hề không rõ ý đồ của Trương Nghiêm Văn lắm, hắn cho cô xem phân văn kiện này là có ý gì, cô vẫn biểu hiện ra bộ dáng thoải mái.
Trương Nghiêm Văn nghe nói như thế, đột nhiên trầm mặc, sắc mặt mang theo một cỗ phiền muộn cùng bi thương, quay mặt ra ngoài cửa xe nói: "Không phải ta mưu tính sâu xa, mà là mẹ con, Vu Vận Nhiễm dạy ta làm như vậy, ta vẫn nhớ rõ bà ấy nói với ta, nếu ta thật sự không kết hôn, cũng phải có đứa nhỏ, nhưng trăm ngàn không thể là đứa nhỏ vô dụng, con người khi già đi là nên có cái để dựa vào, haizzz......"
Nhìn Trương Nghiêm Văn thương cảm, nghe hắn cuối cùng thở dài, Trương Tử Hề thoáng nhíu mày, trước lúc tế tổ, cô liền hoài nghi Trương Nghiêm Văn có tình ý với mẫu thân, sau đó cộng thêm lời nam tử kia vừa mới nói cùng biểu hiện hiện tại của Trương Nghiêm Văn, Trương Tử Hề đã có thể xác định, Trương Nghiêm Văn là yêu mẹ mình.
Vậy mẹ rốt cuộc yêu ai, là cha hay là vị thúc thúc trước mắt này? Trương Tử Hề trong lòng nghi hoặc, cô nhớ tới Vu Vận Nhiễm lúc sinh tiền luôn nói với cô: "Hề nhi, trong cái nhà này, người có thể làm cho mẹ yêu chỉ có con."
"Chú, cho đến bây giờ chú vẫn...... Không có kết hôn sao?" Trương Tử Hề nhịn không được hỏi.
Trương Nghiêm Văn quay đầu lại, nhìn Trương Tử Hề mỉm cười, gật đầu mang theo thản nhiên: "Ừ, tâm của ta quá nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có thể dung hạ người kia, hơn nữa ta thật sự không thể kết hôn khi lòng đã có tương ứng."
Trương Nghiêm Văn cũng không có nói người mà hắn vẫn yêu là ai, nhưng Trương Tử Hề lại có thể xác định, chính là mẫu thân của mình, Vu Vận Nhiễm. Khi Trương gia tế tổ, Trương Tử Hề phát hiện Trương Nghiêm Văn yêu mẹ, trong lòng không thoải mái cùng chán ghét, cho rằng Trương Nghiêm Văn tiết độc bà, nhưng hiện tại nghe Trương Nghiêm Văn nói, lại đột nhiên phát giác, mình tựa hồ cũng không chán ghét nữa, còn cảm thấy vui mừng vì bà được một người chung tình yêu say đắm.
Hai người nhất thời lâm vào trầm mặc, một lát sau Trương Nghiêm Văn thở dài một hơi, chỉ vào văn kiện trong tay Trương Tử Hề nói: "Văn kiện này con giữ đi, những người này con đều có thể yên tâm sử dụng, ta vốn vì con mà chuẩn bị."
Trương Tử Hề yên lặng thu hồi văn kiện, cô không cự tuyệt, cũng không nói cảm ơn, cô biết Trương Nghiêm Văn nhất định là xem mình như con ruột, nói lời cảm tạ có vẻ rất nông cạn cũng rất khách khí, còn không bằng đương nhiên tiếp nhận, có lẽ Trương Nghiêm Văn càng thêm vui mừng. Thu xong, Trương Tử Hề mới nói với Trương Nghiêm Văn: "Chú, trước kia mẹ vẫn luôn nói với con, chờ con trưởng thành, chờ chú già rồi, con sẽ hảo hảo chiếu cố chú."
Kỳ thật, lời này Vu Vận Nhiễm có cùng Trương Tử Hề nói qua một lần, nhưng bây giờ Trương Tử Hề lại cảm thấy mình nên nói ra, vô luận là an ủi, hay là......
Trương Nghiêm Văn nghe nói như thế, hốc mắt đỏ lên, lập tức quay đầu, tránh đi tầm mắt Trương Tử Hề, trầm mặc hồi lâu mới phất tay, thanh âm có điểm trầm thấp nói: "Ừ, con đi đi."
Buổi sáng rời giường, Trương Tử Hề nói với Chu Tư Y một câu: "Tôi yêu em."
Ăn cơm trưa, Trương Tử Hề nói với Chu Tư Y một câu: "Tôi yêu em."
Ăn cơm chiều, Trương Tử Hề nói với Chu Tư Y một câu: "Tôi yêu em."
......
Ba chữ "tôi yêu em" tựa hồ trở thành cầu nối giữa Trương Tử Hề và Chu Tư Y, Trương Tử Hề không ngại phiền, bám riết Chu Tư Y không tha một lần lại một lần nói ra ba chữ đó, cô cũng không tin mình không thể đánh vỡ hàng rào cứng rắn của Chu Tư Y.
Chu Tư Y đáp lại vĩnh viễn đều là câu nói lạnh lùng "em không yêu chị", nhưng Trương Tử Hề lại phát hiện chỉ cần mình giả vờ bi thương, Chu Tư Y lập tức sẽ mềm nhẹ nắm tay mình, hoặc là khẽ hôn môi mình. Cho nên, Trương Tử Hề nói ra ba chữ kia thường xuyên hơn, cô phát giác hai người trong lúc đó như vậy cũng thú vị lắm.
Buổi tối Chu Tư Y ngồi trên sô pha nhìn máy tính, mà Trương Tử Hề thì mặc áo ngủ nằm ở bên kia, đầu đặt lên tay vịn, nhìn Chu Tư Y.
Trương Tử Hề đang rất nhàm chán, nhưng cô lại không đành lòng quấy rầy Chu Tư Y học tập, vì thế cô cứ yên lặng nhìn Chu Tư Y, phát hiện bộ dáng nàng nghiêm túc học tập thật đáng yêu, cô đột nhiên nghi hoặc, lúc trước ở hội quán Sủng Ái vì sao chỉ liếc mắt một cái liền nhìn trúng cô gái này đâu? Rõ ràng là ai cô cũng không thương mà.
Nghĩ đến hội quán Sủng Ái, trước tiên xuất hiện trong đầu Trương Tử Hề là cặp mắt đối diện mình qua lớp kính thuỷ tinh của Chu Tư Y. Tinh tế tưởng một chút mới phát giác, có lẽ hấp dẫn mình chính là ánh mắt ngay lúc đó của em ấy, trong ánh mắt đó bao hàm tang thương tựa như đã nhìn thấu thế sự, cùng với một tia lạnh lùng chán đời, tựa như muốn ngăn cách mình khỏi ngoại giới.
Có lẽ chính là bởi vì ánh mắt đó, mới có thể làm cho mình cảm thấy chủ nhân của nó tương tự mình, không thích tiếp xúc với bất luận kẻ nào, chán ghét hết thảy, mới có thể cảm thấy chủ nhân của nó hẳn là sạch sẽ giống mình, sẽ không cảm thấy mâu thuẫn khi nhìn lẫn nhau.
Nhìn Chu Tư Y còn đang chuyên chú xem bút ký bản, Trương Tử Hề đột nhiên có cảm giác bị bỏ qua, cảm giác như vậy làm cho cô không thoải mái, cô nhịn không được tưởng đùa Chu Tư Y một chút, hơn nữa cô cũng rất muốn biết trong lòng Chu Tư Y mình rốt cuộc là thế nào, vì thế cô dùng chân nhẹ nhàng huých huých Chu Tư Y.
"Hả?" Chu Tư Y quay đầu lại nghi hoặc nhìn Trương Tử Hề.
"Y nhi, em nói xem, trên người tôi bộ phận nào đẹp nhất?" Trương Tử Hề chờ mong hỏi.
Chu Tư Y rất trầm tính, cũng không thú vị, vấn đề nào nàng cũng nghiêm túc suy nghĩ, nghe Trương Tử Hề hỏi như vậy, nàng nhíu mày tự hỏi, rốt cuộc bộ phận nào của Trương Tử Hề mới là đẹp nhất đâu? Nghĩ tới nghĩ lui, nàng phát giác Trương Tử Hề tựa hồ toàn thân cao thấp từng bộ phận đều rất hoàn mỹ, thật sự là nghĩ không ra. Vì thế ánh mắt nàng mang theo một loại tìm kiếm, nhìn Trương Tử Hề từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân một lần, cuối cùng tầm mắt lưu lại tại cặp giò trắng nõn, ánh mắt định trụ, nàng thật sự cảm thấy chân Trương Tử Hề tốt lắm, hảo mỹ lệ.
Trương Tử Hề chờ mong hồi lâu, không ngờ đáp án của Chu Tư Y lại là......"Chân." Trương Tử Hề trong lòng có điểm bất mãn, nguyên bản cô nghĩ đến đáp án của Chu Tư Y phải là "bộ phận nào cũng đẹp hết", không nghĩ tới Chu Tư Y lại nói là chân, vì thế cô mang theo bất mãn, trực tiếp nâng lên một chân, phóng tới trước mặt Chu Tư Y, khiêu khích nói: "Em nói chân tôi đẹp nhất, vậy em hôn nó một chút đi."
Chu Tư Y gặp Trương Tử Hề đem chân phóng tới trước mặt mình thì sửng sốt một chút, sau đó nghe thấy Trương Tử Hề nói như vậy, phát giác khẩu khí của chị ấy có sự bất mãn, Chu Tư Y cũng ủy khuất, mình nói thật chứ bộ. Đôi chân trước mặt nàng quả thật là đẹp như tác phẩm nghệ thuật, lòng bàn chân trắng nõn pha một chút hồng nhạt, mu bàn chân non mịn như da của trẻ con......
Đôi chân xinh đẹp thế này, như thế nào sẽ có người không thích? Chu Tư Y âm thầm nghĩ đến, sau đó tới gần chân Trương Tử Hề, ở mu bàn chân hôn một chút.
Trương Tử Hề nguyên bản chính là cùng Chu Tư Y hay nói giỡn, lại không nghĩ rằng Chu Tư Y thế nhưng thật sự hôn chân mình, mu bàn chân cảm thấy ngứa, lập tức rụt trở về, mang theo kinh ngạc nhìn Chu Tư Y: "Y nhi, em...... Em......"
Chu Tư Y nghi hoặc nhìn Trương Tử Hề, không biết vì sao chị ấy lại phản ứng kiểu đó, hỏi: "Hề, làm sao vậy?"
Trương Tử Hề an tĩnh lại, nhìn Chu Tư Y nhất thời không nói gì, trong lòng nghĩ, người nào mới có thể đi hôn chân người khác? Đương nhiên luyến chân phích cái gì Trương Tử Hề tự động loại bỏ, Y nhi của cô không có biến thái như thế, cô nghĩ hẳn là khi yêu một người, mới có thể cảm thấy thân thể người kia mặc kệ làm sao đều sạch sẽ đi, bởi vì cô cũng cảm thấy toàn thân Chu Tư Y đều sạch sẽ.
Nghĩ đến đây, Trương Tử Hề trong lòng vui sướng tràn đầy, nguyên lai Chu Tư Y nói không yêu mình, kỳ thật trong lòng em ấy vẫn là yêu mình. Cô nhịn không được ngồi dậy, hôn trụ miệng Chu Tư Y, thật lâu sau mới thả ra: "Không có gì, chúng ta ngủ đi, ngủ đi......"
Edit tới khúc Y nhi hôn chân Hề tỷ mà tui quắn quéo hết cả lên @$@#^#$^&&(*&%#^T@

========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna