Đăng bởi Ngân Giang | 4/7/18 | 0 nhận xét
Chương 39 - Nhất sương tình nguyện
"Đi ra chườm mặt đi, bằng không khuôn mặt thần tiên tỷ tỷ sẽ bị hủy, rất đáng tiếc." Tần Vãn Thư nhẹ nhàng đẩy con đà điểu còn tránh trong chăn tên Tả Khinh Hoan.
"Em tự làm." Tả Khinh Hoan không muốn Tần Vãn Thư nhìn thấy bộ mặt sưng đỏ của mình, nhất định xấu chết người.
"Thực khó chịu." Tần Vãn Thư lắc đầu, Tả Khinh Hoan thật sĩ diện quá mức tưởng tượng!
Tần Vãn Thư nhấc chăn lên chẳng qua nàng tựa như quên mất người ở bên trong không có mảnh vải che thân. Lưng của Tả Khinh Hoan quay về phía nàng, cong lại thành một khối ở trên giường, thân thể trơn bóng nhẵn nhụi y như trứng gà bóc làm khi Tần Vãn Thư nhìn thấy có chút mất tự nhiên, nhanh chóng đem chăn đắp lại cho Tả Khinh Hoan, chỉ dám để lộ ra phần đầu.
Tả Khinh Hoan bị đoạt lấy chăn, phản ứng đầu tiên lấy hai tay che đi không phải những bộ vị quan trọng trên người, mà là bộ mặt bị đánh sưng đỏ, thì ra thích đẹp là bệnh chung của nữ nhân.
"Em có chịu đứng lên chườm mặt hay không, không làm thì nói, chị về." Tần Vãn Thư nhíu mày nói.
Tả Khinh Hoan nghĩ đến Tần Vãn Thư thật sự phải đi, trong lòng gấp gáp thân thủ bắt lấy y phục của nàng không buông. "Chị đừng đi!" Tấm chăn theo động tác ngồi lên của Tả Khinh Hoan trượt xuống bên thắt lưng, cảnh tượng này thấy thế nào đều mê người. Tần Vãn Thư cố gắng thực hiện câu châm ngôn 'phi lễ chớ thị', không nhìn vào những chỗ không nên nhìn. Thật ra Tả Khinh Hoan dáng người so với mình phải mảnh mai hơn một ít, tỷ lệ cũng thực cân đối, da dẻ lại nhẵn nhụi, thân thể của nữ nhân so với nam nhân thật sự đẹp hơn rất nhiều, Tần Vãn Thư thầm nghĩ.
"Em ngoan ngoãn đắp mặt đi, chị sẽ không đi." Tần Vãn Thư ngồi trở lại mép giường, theo chiếc bàn bên giường lấy ra trứng gà đã bóc vỏ trong chén nhẹ nhàng đặt lên mặt Tả Khinh Hoan.
Tả Khinh Hoan vốn không cảm thấy đau, nay lực chú ý đều bị Tần Vãn Thư chuyển ngược về hai má mới cảm thấy trên mặt bị đau rát.
"Đau không?" Tần Vãn Thư nhìn má trái sưng tấy của Tả Khinh Hoan, khuôn mặt vốn ngây thơ thuần khiết khiến người ngắm cảm thấy thoải mái hôm nay lại xuất hiện năm dấu tay, nữ nhân kia dùng sức không nhẹ, nghĩ đến Tần Vãn Thư có chút tự trách, nàng kỳ thật có thể ngăn cản sớm hơn không cho nữ nhân kia thương tổn Tả Khinh Hoan. Tần Vãn Thư quả thật không giống bề ngoài tốt bụng như vậy, nếu hôm nay người bị đánh không phải Tả Khinh Hoan, nàng căn bản sẽ không trông nom việc vớ vẩn như vậy. Mặc dù người bị hại là Tả Khinh Hoan, ban đầu nàng vẫn do dự, chứng kiến Tả Khinh Hoan bị đánh sau nàng mới biết, Tả Khinh Hoan ở trong tim mình quả thật đã chiếm được vị trí đặc biệt, ít nhất ngoài chuyện có hảo cảm còn có một tia đau lòng.
"Ân." Tả Khinh Hoan gật đầu, thuận thế đem nửa người còn quấn trong chăn dựa sát vào Tần Vãn Thư, im lặng làm cho Tần Vãn Thư dùng trứng gà luộc nhẹ xoa gò má mình. Nàng thích hương thơm trên người Tần Vãn Thư vây quanh bản thân, nó như là thuốc an thần khiến Tả Khinh Hoan an tâm thư thích. Bởi vì có cảm giác áy náy khiến Tần Vãn Thư không giống bình thường đẩy Tả Khinh Hoan ra, chỉ tùy nàng dựa vào, chẳng qua khi Tả Khinh Hoan lộ ra trắng nõn tiêm gầy bả vai, cảnh đẹp này khiến Tần Vãn Thư nhịn không được ghé mắt thưởng thức, không hề có một tia dục vọng bên trong phần nhiều là sự tán thưởng đối với những thứ xinh đẹp.
"Tần Vãn Thư, em càng ngày càng thích chị, làm sao bây giờ?" Tả Khinh Hoan úp mặt vào ngực Tần Vãn Thư, nhẹ nhàng hỏi.
Không biết có phải do Tả Khinh Hoan cách trái tim của mình quá gần Tần Vãn Thư cảm giác khi nghe đến những lời này trong ngực giống như bị lông chim vuốt qua, khe khẽ, nhẹ nhàng, có chút ngứa ngáy. Chỉ là Tần Vãn Thư không lên tiếng trả lời, như trước chăm chú dùng trứng gà khe khẽ xát má trái bị sưng đỏ của Tả Khinh Hoan.
"Chị nói làm sao bây giờ đây? Cố tình chị lại làm em tự ti, em thật chán ghét cảm giác này." Tả Khinh Hoan nhỏ giọng oán giận nói, càng nhiều giống như than thở.
"Vậy em lúc trước nghĩ như thế nào thích đến trêu chọc chị?" Tần Vãn Thư vừa cười vừa hỏi, kỳ thật bên người mình đúng là ít có người giống Tả Khinh Hoan cả gan dám chọc vào mình, trừ phi thân thế của người kia ưu tú không kém mình, mặc dù có Thi Vân Dạng, trừ bỏ tính tình không đáng tin Thi Vân Dạng quả thật là người cực kỳ xuất sắc, rất hiển nhiên Tả Khinh Hoan không thuộc loại trong phạm vi định nghĩa xuất sắc của mình.
"Chị rất giống nữ thần, chị không giống những người mà em tiếp xúc qua, khiến người ta không tự chủ tiếp cận, đến gần rồi mới phát hiện, nữ thần muôn thuở là nữ thần, không phải phàm phu tục tử như chúng ta có thể lây dính..." Tả Khinh Hoan nửa đùa nửa thật nói, nhưng mà càng không thể lây dính, càng muốn thử vận may của mình.
"Trên đời nào có nữ thần chứ." Tần Vãn Thư thu liễm tươi cười, thản nhiên nói. "Có lẽ không sai biệt lắm, em sớm nghỉ ngơi một chút, ngủ một giấc, ngày mai sẽ tốt hơn."
Tả Khinh Hoan thấy Tần Vãn Thư muốn đứng dậy, liền ôm lấy thắt lưng nàng, phòng ngừa nàng bỏ đi, "Đêm nay chị không đi đúng không ?"
Tần Vãn Thư nhìn Tả Khinh Hoan do dự một lát mới gật đầu: "Chị chỉ đem trứng gà đi bỏ thôi." Tả Khinh Hoan thế này mới tin tưởng Tần Vãn Thư yên tâm buông tay, nếu chị ấy nói ở lại, sẽ không bỏ đi.
Tả Khinh Hoan ngồi ở trên giường đợi không lâu, Tần Vãn Thư đã đẩy cửa trở lại.
"Chị có muốn tắm rửa một chút không?" Tả Khinh Hoan nhìn Tần Vãn Thư tiến vào, nở rộ nụ cười đầu tiên trong đêm nay, đem áo ngủ đã chuẩn bị tốt đưa cho Tần Vãn Thư.
Tần Vãn Thư nhìn phòng tắm làm bằng thủy tinh trong suốt kia, có chút do dự, lần trước mình tắm rửa, Tả Khinh Hoan ở trong phòng bếp nên cũng không quá lo lắng, nhưng vừa rồi nhìn thấy Tả Khinh Hoan ở bên trong tắm rửa, toàn bộ cảnh sắc bị nàng thấy rõ không sót thứ gì, cảm giác thật kỳ lạ.
"Em có thể ra phòng khách một lát không?" Tần Vãn Thư hỏi.
"Em cam đoan, em trùm kín chăn lại, không nhìn." Tả Khinh Hoan vẻ mặt đứng đắn thề thốt, đợi lúc sau Tần Vãn Thư mới biết lời cam kết của Tả Khinh Hoan không đáng một xu.
Tần Vãn Thư do dự một hồi mới từ Tả Khinh Hoan trong tay tiếp nhận áo ngủ, nếu quá để ý bị Tả Khinh Hoan phát hiện, không phải đại biểu mình mắc cở sao? Tần Vãn Thư tận lực làm cho bản thân hành động một cách bình thường nhất.
Tả Khinh Hoan thấy Tần Vãn Thư tiếp nhận áo ngủ rồi, ngoan ngoãn tự mình chui vào trong chăn. Tần Vãn Thư nhìn động tác muốn đem người quấn thành cá hộp của Tả Khinh Hoan, thấy thế nào giống như Tả Khinh Hoan đang bịt tai trộm chuông, nhưng mà nghĩ đến lần trước bị say rượu, Tả Khinh Hoan giúp mình thay quần áo, đại khái khi đó đã bị Tả Khinh Hoan xem qua một lần, nhớ lại chuyện lúc đó Tần Vãn Thư có tâm lý muốn đập đồ cho hả giận.
Tần Vãn Thư vào phòng tắm, đưa lưng về phía cửa, Tả Khinh Hoan sau khi nghe được tiếng nước chảy liền khẽ kéo chăn lên, ánh mắt như trộm lộ ra, đây cũng không phải lần đầu tiên Tả Khinh Hoan rình coi cho nên một chút cũng không chột dạ.
Tả Khinh Hoan nhìn thân hình ẩn đằng sau hơi nước của Tần Vãn Thư, những giọt nước từ gáy chảy dọc theo xương sống thẳng kéo dài đến bắp đùi, lượn qua vòng eo mảnh khảnh, cặp mông đầy đặn khiến người ta chảy máu mũi, làm sao bây giờ, nàng muốn đối Tần Vãn Thư làm chút gì đó, bằng không hội cảm thấy rất đáng tiếc. Dáng người của nàng thật sự rất mê người, cùng Lý Hâm yêu nghiệt kia quả thực không thể phân biệt cao thấp, không đúng, so với Lý Hâm còn muốn quyến rũ hơn. Trước đây Tả Khinh Hoan cũng ngẫu nhiên trộm ngắm Lý Hâm một chút, ăn một ít đậu hũ, nhưng chỉ thuần túy là đùa giỡn, còn Tần Vãn Thư cơ hồ làm cho mạch máu của Tả Khinh Hoan phun trào, Tả Khinh Hoan biết mình đối Tần Vãn Thư có mãnh liệt ham muốn, vì nàng trong lòng đang yy Tần Vãn Thư.
Tần Vãn Thư dùng cực nhanh tốc độ tắm một chút liền trở ra, bởi vì nàng cảm thấy sau lưng có một đạo ánh mắt làm cho lỗ chân lông của nàng dựng đứng lên, khiến bàn thân như thế nào cũng không thể bình tĩnh.
Tần Vãn Thư tắm quá nhanh, không đủ thời gian để Tả Khinh Hoan yy, cảm giác này cũng giống như khi đói bụng mà không được ăn no, chẳng qua Tả Khinh Hoan càng mong chờ Tần Vãn Thư cùng mình nằm trên một chiếc giường, mặc dù không làm gì cả, cùng nhau ngủ đã là một hành động ái muội, nghĩ đến làm Tả Khinh Hoan phấn khởi không thôi.
Tần Vãn Thư vừa lau tóc vừa nhìn thấy có một khe hở từ chăn lộ ra, mi mắt của nàng có chút run rẩy, ai đều biết nói ăn vụng chùi mép, nhìn lén xong ít nhất cũng phải che lại, nhưng khi nghĩ đến Tả Khinh Hoan vừa rồi thấy mình từ đầu đến chân, thân thể hoàn toàn bại lộ trước mặt Tả Khinh Hoan, trong lòng nàng nổi lên một chút ngại ngùng.
"Chị tắm nhanh như vậy sao?" Tả Khinh Hoan ra vẻ ngạc nhiên hỏi.
"Ân." Tần Vãn Thư gật đầu.
"Đến đây đi, em giúp chị lau tóc." Tả Khinh Hoan thực quan tâm nói.
Tần Vãn Thư không cự tuyệt đem khăn lông đưa cho Tả Khinh Hoan, ngồi ở bên giường để Tả Khinh Hoan thay mình lau tóc.
Tả Khinh Hoan nửa quỳ nửa ngồi ở Tần Vãn Thư phía sau thay nàng nhẹ nhàng lau tóc, tóc của Tần Vãn Thư cũng khá dài, so với mình chỉ ngắn một ít, cũng thuộc loại mượt mà óng ả, vừa thấy đã biết được tỉ mỉ bảo dưỡng. Tần Vãn Thư lớn hơn mình 6 tuổi nhưng có được thiên sinh lệ chất và khả năng bảo dưỡng tốt, làn da của nàng vẫn mịn màng khiến người ta thán phục, Tả Khinh Hoan cảm thấy khi mình đến 30 tuổi sợ là không thể bảo trì tốt như nàng.
Sau khi lau khô tóc cho Tần Vãn Thư, Tả Khinh Hoan nhẹ nhàng chạm mũi vào bên cổ nàng, hành động vô cùng thân thiết này giống một ít tiểu động vật đối bạn đời biểu lộ hảo cảm, Tần Vãn Thư không phản đối hành động này tiếp tục dung túng Tả Khinh Hoan.
Tả Khinh Hoan thấy Tần Vãn Thư cũng không cự tuyệt mình thân thiết, càng thêm quá phận thừa lúc Tần Vãn Thư không chú ý, hơi hơi sử lực đem nàng đẩy ngã xuống giường.
Tần Vãn Thư nghĩ vùng vẫy nhưng không kịp nữa rồi, bởi vì Tả Khinh Hoan đem toàn bộ sức nặng đặt trên người nàng, làm cho nàng giãy không ra. Tả Khinh Hoan trơn bóng thân thể dán chặt vào người Tần Vãn Thư, mà Tả Khinh Hoan tóc dài như có như không chạm vào mặt nàng khiến hai bên má và cổ có chút ngứa ngáy, tư thế của hai người rất ái muội.
"Tần Vãn Thư, chúng ta phát sinh quan hệ đi!" Tả Khinh Hoan nói đến chuyện không đàng hoàng bằng một loại ngữ khí đứng đắn nhất.
"Em tự làm." Tả Khinh Hoan không muốn Tần Vãn Thư nhìn thấy bộ mặt sưng đỏ của mình, nhất định xấu chết người.
"Thực khó chịu." Tần Vãn Thư lắc đầu, Tả Khinh Hoan thật sĩ diện quá mức tưởng tượng!
Tần Vãn Thư nhấc chăn lên chẳng qua nàng tựa như quên mất người ở bên trong không có mảnh vải che thân. Lưng của Tả Khinh Hoan quay về phía nàng, cong lại thành một khối ở trên giường, thân thể trơn bóng nhẵn nhụi y như trứng gà bóc làm khi Tần Vãn Thư nhìn thấy có chút mất tự nhiên, nhanh chóng đem chăn đắp lại cho Tả Khinh Hoan, chỉ dám để lộ ra phần đầu.
Tả Khinh Hoan bị đoạt lấy chăn, phản ứng đầu tiên lấy hai tay che đi không phải những bộ vị quan trọng trên người, mà là bộ mặt bị đánh sưng đỏ, thì ra thích đẹp là bệnh chung của nữ nhân.
"Em có chịu đứng lên chườm mặt hay không, không làm thì nói, chị về." Tần Vãn Thư nhíu mày nói.
Tả Khinh Hoan nghĩ đến Tần Vãn Thư thật sự phải đi, trong lòng gấp gáp thân thủ bắt lấy y phục của nàng không buông. "Chị đừng đi!" Tấm chăn theo động tác ngồi lên của Tả Khinh Hoan trượt xuống bên thắt lưng, cảnh tượng này thấy thế nào đều mê người. Tần Vãn Thư cố gắng thực hiện câu châm ngôn 'phi lễ chớ thị', không nhìn vào những chỗ không nên nhìn. Thật ra Tả Khinh Hoan dáng người so với mình phải mảnh mai hơn một ít, tỷ lệ cũng thực cân đối, da dẻ lại nhẵn nhụi, thân thể của nữ nhân so với nam nhân thật sự đẹp hơn rất nhiều, Tần Vãn Thư thầm nghĩ.
"Em ngoan ngoãn đắp mặt đi, chị sẽ không đi." Tần Vãn Thư ngồi trở lại mép giường, theo chiếc bàn bên giường lấy ra trứng gà đã bóc vỏ trong chén nhẹ nhàng đặt lên mặt Tả Khinh Hoan.
Tả Khinh Hoan vốn không cảm thấy đau, nay lực chú ý đều bị Tần Vãn Thư chuyển ngược về hai má mới cảm thấy trên mặt bị đau rát.
"Đau không?" Tần Vãn Thư nhìn má trái sưng tấy của Tả Khinh Hoan, khuôn mặt vốn ngây thơ thuần khiết khiến người ngắm cảm thấy thoải mái hôm nay lại xuất hiện năm dấu tay, nữ nhân kia dùng sức không nhẹ, nghĩ đến Tần Vãn Thư có chút tự trách, nàng kỳ thật có thể ngăn cản sớm hơn không cho nữ nhân kia thương tổn Tả Khinh Hoan. Tần Vãn Thư quả thật không giống bề ngoài tốt bụng như vậy, nếu hôm nay người bị đánh không phải Tả Khinh Hoan, nàng căn bản sẽ không trông nom việc vớ vẩn như vậy. Mặc dù người bị hại là Tả Khinh Hoan, ban đầu nàng vẫn do dự, chứng kiến Tả Khinh Hoan bị đánh sau nàng mới biết, Tả Khinh Hoan ở trong tim mình quả thật đã chiếm được vị trí đặc biệt, ít nhất ngoài chuyện có hảo cảm còn có một tia đau lòng.
"Ân." Tả Khinh Hoan gật đầu, thuận thế đem nửa người còn quấn trong chăn dựa sát vào Tần Vãn Thư, im lặng làm cho Tần Vãn Thư dùng trứng gà luộc nhẹ xoa gò má mình. Nàng thích hương thơm trên người Tần Vãn Thư vây quanh bản thân, nó như là thuốc an thần khiến Tả Khinh Hoan an tâm thư thích. Bởi vì có cảm giác áy náy khiến Tần Vãn Thư không giống bình thường đẩy Tả Khinh Hoan ra, chỉ tùy nàng dựa vào, chẳng qua khi Tả Khinh Hoan lộ ra trắng nõn tiêm gầy bả vai, cảnh đẹp này khiến Tần Vãn Thư nhịn không được ghé mắt thưởng thức, không hề có một tia dục vọng bên trong phần nhiều là sự tán thưởng đối với những thứ xinh đẹp.
"Tần Vãn Thư, em càng ngày càng thích chị, làm sao bây giờ?" Tả Khinh Hoan úp mặt vào ngực Tần Vãn Thư, nhẹ nhàng hỏi.
Không biết có phải do Tả Khinh Hoan cách trái tim của mình quá gần Tần Vãn Thư cảm giác khi nghe đến những lời này trong ngực giống như bị lông chim vuốt qua, khe khẽ, nhẹ nhàng, có chút ngứa ngáy. Chỉ là Tần Vãn Thư không lên tiếng trả lời, như trước chăm chú dùng trứng gà khe khẽ xát má trái bị sưng đỏ của Tả Khinh Hoan.
"Chị nói làm sao bây giờ đây? Cố tình chị lại làm em tự ti, em thật chán ghét cảm giác này." Tả Khinh Hoan nhỏ giọng oán giận nói, càng nhiều giống như than thở.
"Vậy em lúc trước nghĩ như thế nào thích đến trêu chọc chị?" Tần Vãn Thư vừa cười vừa hỏi, kỳ thật bên người mình đúng là ít có người giống Tả Khinh Hoan cả gan dám chọc vào mình, trừ phi thân thế của người kia ưu tú không kém mình, mặc dù có Thi Vân Dạng, trừ bỏ tính tình không đáng tin Thi Vân Dạng quả thật là người cực kỳ xuất sắc, rất hiển nhiên Tả Khinh Hoan không thuộc loại trong phạm vi định nghĩa xuất sắc của mình.
"Chị rất giống nữ thần, chị không giống những người mà em tiếp xúc qua, khiến người ta không tự chủ tiếp cận, đến gần rồi mới phát hiện, nữ thần muôn thuở là nữ thần, không phải phàm phu tục tử như chúng ta có thể lây dính..." Tả Khinh Hoan nửa đùa nửa thật nói, nhưng mà càng không thể lây dính, càng muốn thử vận may của mình.
"Trên đời nào có nữ thần chứ." Tần Vãn Thư thu liễm tươi cười, thản nhiên nói. "Có lẽ không sai biệt lắm, em sớm nghỉ ngơi một chút, ngủ một giấc, ngày mai sẽ tốt hơn."
Tả Khinh Hoan thấy Tần Vãn Thư muốn đứng dậy, liền ôm lấy thắt lưng nàng, phòng ngừa nàng bỏ đi, "Đêm nay chị không đi đúng không ?"
Tần Vãn Thư nhìn Tả Khinh Hoan do dự một lát mới gật đầu: "Chị chỉ đem trứng gà đi bỏ thôi." Tả Khinh Hoan thế này mới tin tưởng Tần Vãn Thư yên tâm buông tay, nếu chị ấy nói ở lại, sẽ không bỏ đi.
Tả Khinh Hoan ngồi ở trên giường đợi không lâu, Tần Vãn Thư đã đẩy cửa trở lại.
"Chị có muốn tắm rửa một chút không?" Tả Khinh Hoan nhìn Tần Vãn Thư tiến vào, nở rộ nụ cười đầu tiên trong đêm nay, đem áo ngủ đã chuẩn bị tốt đưa cho Tần Vãn Thư.
Tần Vãn Thư nhìn phòng tắm làm bằng thủy tinh trong suốt kia, có chút do dự, lần trước mình tắm rửa, Tả Khinh Hoan ở trong phòng bếp nên cũng không quá lo lắng, nhưng vừa rồi nhìn thấy Tả Khinh Hoan ở bên trong tắm rửa, toàn bộ cảnh sắc bị nàng thấy rõ không sót thứ gì, cảm giác thật kỳ lạ.
"Em có thể ra phòng khách một lát không?" Tần Vãn Thư hỏi.
"Em cam đoan, em trùm kín chăn lại, không nhìn." Tả Khinh Hoan vẻ mặt đứng đắn thề thốt, đợi lúc sau Tần Vãn Thư mới biết lời cam kết của Tả Khinh Hoan không đáng một xu.
Tần Vãn Thư do dự một hồi mới từ Tả Khinh Hoan trong tay tiếp nhận áo ngủ, nếu quá để ý bị Tả Khinh Hoan phát hiện, không phải đại biểu mình mắc cở sao? Tần Vãn Thư tận lực làm cho bản thân hành động một cách bình thường nhất.
Tả Khinh Hoan thấy Tần Vãn Thư tiếp nhận áo ngủ rồi, ngoan ngoãn tự mình chui vào trong chăn. Tần Vãn Thư nhìn động tác muốn đem người quấn thành cá hộp của Tả Khinh Hoan, thấy thế nào giống như Tả Khinh Hoan đang bịt tai trộm chuông, nhưng mà nghĩ đến lần trước bị say rượu, Tả Khinh Hoan giúp mình thay quần áo, đại khái khi đó đã bị Tả Khinh Hoan xem qua một lần, nhớ lại chuyện lúc đó Tần Vãn Thư có tâm lý muốn đập đồ cho hả giận.
Tần Vãn Thư vào phòng tắm, đưa lưng về phía cửa, Tả Khinh Hoan sau khi nghe được tiếng nước chảy liền khẽ kéo chăn lên, ánh mắt như trộm lộ ra, đây cũng không phải lần đầu tiên Tả Khinh Hoan rình coi cho nên một chút cũng không chột dạ.
Tả Khinh Hoan nhìn thân hình ẩn đằng sau hơi nước của Tần Vãn Thư, những giọt nước từ gáy chảy dọc theo xương sống thẳng kéo dài đến bắp đùi, lượn qua vòng eo mảnh khảnh, cặp mông đầy đặn khiến người ta chảy máu mũi, làm sao bây giờ, nàng muốn đối Tần Vãn Thư làm chút gì đó, bằng không hội cảm thấy rất đáng tiếc. Dáng người của nàng thật sự rất mê người, cùng Lý Hâm yêu nghiệt kia quả thực không thể phân biệt cao thấp, không đúng, so với Lý Hâm còn muốn quyến rũ hơn. Trước đây Tả Khinh Hoan cũng ngẫu nhiên trộm ngắm Lý Hâm một chút, ăn một ít đậu hũ, nhưng chỉ thuần túy là đùa giỡn, còn Tần Vãn Thư cơ hồ làm cho mạch máu của Tả Khinh Hoan phun trào, Tả Khinh Hoan biết mình đối Tần Vãn Thư có mãnh liệt ham muốn, vì nàng trong lòng đang yy Tần Vãn Thư.
Tần Vãn Thư dùng cực nhanh tốc độ tắm một chút liền trở ra, bởi vì nàng cảm thấy sau lưng có một đạo ánh mắt làm cho lỗ chân lông của nàng dựng đứng lên, khiến bàn thân như thế nào cũng không thể bình tĩnh.
Tần Vãn Thư tắm quá nhanh, không đủ thời gian để Tả Khinh Hoan yy, cảm giác này cũng giống như khi đói bụng mà không được ăn no, chẳng qua Tả Khinh Hoan càng mong chờ Tần Vãn Thư cùng mình nằm trên một chiếc giường, mặc dù không làm gì cả, cùng nhau ngủ đã là một hành động ái muội, nghĩ đến làm Tả Khinh Hoan phấn khởi không thôi.
Tần Vãn Thư vừa lau tóc vừa nhìn thấy có một khe hở từ chăn lộ ra, mi mắt của nàng có chút run rẩy, ai đều biết nói ăn vụng chùi mép, nhìn lén xong ít nhất cũng phải che lại, nhưng khi nghĩ đến Tả Khinh Hoan vừa rồi thấy mình từ đầu đến chân, thân thể hoàn toàn bại lộ trước mặt Tả Khinh Hoan, trong lòng nàng nổi lên một chút ngại ngùng.
"Chị tắm nhanh như vậy sao?" Tả Khinh Hoan ra vẻ ngạc nhiên hỏi.
"Ân." Tần Vãn Thư gật đầu.
"Đến đây đi, em giúp chị lau tóc." Tả Khinh Hoan thực quan tâm nói.
Tần Vãn Thư không cự tuyệt đem khăn lông đưa cho Tả Khinh Hoan, ngồi ở bên giường để Tả Khinh Hoan thay mình lau tóc.
Tả Khinh Hoan nửa quỳ nửa ngồi ở Tần Vãn Thư phía sau thay nàng nhẹ nhàng lau tóc, tóc của Tần Vãn Thư cũng khá dài, so với mình chỉ ngắn một ít, cũng thuộc loại mượt mà óng ả, vừa thấy đã biết được tỉ mỉ bảo dưỡng. Tần Vãn Thư lớn hơn mình 6 tuổi nhưng có được thiên sinh lệ chất và khả năng bảo dưỡng tốt, làn da của nàng vẫn mịn màng khiến người ta thán phục, Tả Khinh Hoan cảm thấy khi mình đến 30 tuổi sợ là không thể bảo trì tốt như nàng.
Sau khi lau khô tóc cho Tần Vãn Thư, Tả Khinh Hoan nhẹ nhàng chạm mũi vào bên cổ nàng, hành động vô cùng thân thiết này giống một ít tiểu động vật đối bạn đời biểu lộ hảo cảm, Tần Vãn Thư không phản đối hành động này tiếp tục dung túng Tả Khinh Hoan.
Tả Khinh Hoan thấy Tần Vãn Thư cũng không cự tuyệt mình thân thiết, càng thêm quá phận thừa lúc Tần Vãn Thư không chú ý, hơi hơi sử lực đem nàng đẩy ngã xuống giường.
Tần Vãn Thư nghĩ vùng vẫy nhưng không kịp nữa rồi, bởi vì Tả Khinh Hoan đem toàn bộ sức nặng đặt trên người nàng, làm cho nàng giãy không ra. Tả Khinh Hoan trơn bóng thân thể dán chặt vào người Tần Vãn Thư, mà Tả Khinh Hoan tóc dài như có như không chạm vào mặt nàng khiến hai bên má và cổ có chút ngứa ngáy, tư thế của hai người rất ái muội.
"Tần Vãn Thư, chúng ta phát sinh quan hệ đi!" Tả Khinh Hoan nói đến chuyện không đàng hoàng bằng một loại ngữ khí đứng đắn nhất.
Chương 40 - Tiểu cô nương Tả Khinh Hoan
Tần Vãn Thư sửng sốt, vì sao khi nàng nghe Tả Khinh Hoan nói ra những lời này, cảm giác như là nói chúng ta ăn cơm đi.
"Đừng nói bậy." Tần Vãn Thư lấy tay chặn lại khuôn mặt muốn dán chặt vào phần ngực của mình, tránh cho Tả Khinh Hoan hành động càng lúc càng thân mật, dù vậy do khoảng cách hiện nay khá gần không khí ái muội vây quanh hai người vẫn không thể bị tiêu giảm.
"Em là thật lòng." Tả Khinh Hoan lấy phi thường nghiêm túc biểu tình và ngữ khí nói với Tần Vãn Thư, ánh mắt nhìn thẳng nàng. Đôi mắt đen láy của Tả Khinh Hoan tỏa sáng giống như trân châu đen chiếu vào Tần Vãn Thư trong mắt, nàng tại Tả Khinh Hoan trong mắt thấy được sự chân thành trước nay chưa từng có.
Tần Vãn Thư ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán của Tả Khinh Hoan, nhanh chóng chạm vào liền rời đi, "Trong một thời gian ngắn nhiều chuyện cùng lúc xảy ra, chị khó lòng chấp nhận ngay, có lẽ có một ngày, chị sẽ cho em một cơ hội, nhưng hiện tại còn chưa phải lúc." Tần Vãn Thư cảm thấy nàng thật lòng thích Tả Khinh Hoan, nhưng còn chưa đến mức độ gọi là yêu, cho nên nàng không nghĩ để Tả Khinh Hoan tiếp tục những hành động quá sức thân mật, hơn nữa cho dù có một ngày nàng nguyện ý cùng Tả Khinh Hoan phát sinh quan hệ, nàng nhất định phải là người độc thân.
Tả Khinh Hoan cảm thấy trong lòng có chút chua xót, rõ ràng là bị Tần Vãn Thư từ chối, nhưng Tả Khinh Hoan vẫn rất cảm động, nụ hôn nhẹ kia khiến Tả Khinh Hoan cảm thấy mình được trân trọng thương yêu. Tả Khinh Hoan vẫn cho rằng mình là người coi trọng dục vọng xem nhẹ cảm tình, hôm nay mới phát hiện kỳ thật không có ham muốn, cảm tình càng thêm thuần túy.
"Tần Vãn Thư, em càng ngày càng thích chị làm sao bây giờ, cho dù chị bị lãnh cảm em cũng nguyện ý cùng chị làm ni cô." Tả Khinh Hoan nói xong, không tiếp tục đè ở trên người Tần Vãn Thư nữa mà ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh nàng.
Tần Vãn Thư nhìn Tả Khinh Hoan nghe lời nằm xuống bên cạnh mình, tại Tả Khinh Hoan không phát hiện thời điểm, nàng khẽ nở một nụ cười, cùng nhau làm ni cô, mệt Tả Khinh Hoan nghĩ đến chuyện đó, bất quá khi nói ra những lời này Tả Khinh Hoan không lộ ra ủy khuất biểu tình là tốt rồi.
"Vậy ngủ đi, không còn sớm nữa." Tần Vãn Thư nhìn đồng hồ trên tay, phát hiện hai người giằng co đến trễ như vậy.
"Em ngủ không được, chị kể chuyện xưa cho em nghe đi." Tả Khinh Hoan ngắm khuôn mặt Tần Vãn Thư, phát hiện mình nhìn như thế nào đều không đủ, không nỡ nhắm mắt lại.
"Em muốn nghe chuyện xưa gì?" Tần Vãn Thư cảm thấy hiện tại Tả Khinh Hoan rõ ràng là một tiểu cô nương đang làm nũng, khả ái đến mức khiến nàng nghĩ muốn nuông chiều Tả Khinh Hoan, thì ra mình là người rất có mẫu tính (bản năng làm mẹ), Tần Vãn Thư thầm nghĩ.
"Cổ tích của Công chúa Bạch Tuyết và Cô bé Lọ Lem." Tả Khinh Hoan suy nghĩ một chút nói.
Tần Vãn Thư sửng sốt, Tả Khinh Hoan chẳng lẽ nghĩ ở trên người mình tìm lại mẫu ái (tình thương của mẹ) sao? Nhưng nàng không kể cổ tích Công chúa Bạch Tuyết và Cô bé Lọ Lem mà kể cho Tả Khinh Hoan một vài thành ngữ chuyện xưa hiếm có.
Tả Khinh Hoan im lặng nghe Tần Vãn Thư kể chuyện, lúc nàng kể chuyện biểu tình thực nhu hòa, thanh âm thần kỳ dịu dàng dễ nghe, tuy Tần Vãn Thư kể chuyện xưa rất thú vị, nhưng Tả Khinh Hoan cũng không quá để ý nội dung của nó, mà trực tiếp ngắm Tần Vãn Thư, cảm giác hạnh phúc bây giờ thực không chân thật.
"Như thế nào vậy?" Tần Vãn Thư hỏi Tả Khinh Hoan – người vẫn nhìn mình không chớp mắt.
"Chị ôm em một cái được không?" Tả Khinh Hoan nhìn Tần Vãn Thư khẩn cầu nói, rất giống tiểu cô nương làm nũng muốn được mẫu thân ôm lấy.
Lúc này Tả Khinh Hoan thật đúng là tiểu cô nương, Tần Vãn Thư khẽ cười, vươn tay ôm Tả Khinh Hoan vào trong ngực, tuy kẻ nào đó trần truồng như nhộng, nhưng nàng đột nhiên phát hiện mình rất thích tiểu cô nương khả ái này.
"Chị biết không, chưa từng có người kể chuyện xưa cho em nghe, trước đây em nhiều hy vọng mẹ em có thể giống mẹ của người khác, mặc dù không tốt như mẹ người ta, ít nhất cũng không lạnh lùng như vậy." Tả Khinh Hoan dúi đầu vào ngực Tần Vãn Thư rầu rĩ nói.
"Em quả nhiên thiếu thốn tình thương của mẹ, ấn tâm lý học lý luận mà nói, trước đây chịu tổn thương hài tử, sau khi lớn lên dễ dàng bị di chứng, xem ra không giả." Tần Vãn Thư xem như chuyện lạ nói, khó được nàng cũng sẽ chọc ghẹo Tả Khinh Hoan.
"Em vặn vẹo chỗ nào?" Tả Khinh Hoan không phục ngẩng đầu hỏi nàng, Tả Khinh Hoan cảm thấy mình diện mạo xinh đẹp không nói, tính cách cũng tốt, làm sao bị chứng bệnh lệch lạc tâm lý.
"Chị còn chưa nói là ai em còn chính miệng tự nhận." Tần Vãn Thư vừa cười vừa nói, nàng phát hiện tâm tình tốt hơn khi chọc ghẹo được Tả Khinh Hoan.
"Tần Vãn Thư, chị thế nhưng cũng biết nói móc người khác, thực nhìn không ra, nữ thần của em mới sẽ không chế giễu người khác, Tần Vãn Thư trả lại nữ thần cho em!" Tả Khinh Hoan làm bộ tức giận nói, lấy tay chọt vào eo Tần Vãn Thư, lại bi thảm phát hiện nàng thế nhưng không biết nhột.
"A, chị như thế nào không sợ nhột nha?" Tả Khinh Hoan chưa từ bỏ ý đồ, như thế nào sẽ có người không sợ ngứa đâu?
"Đừng nói bậy." Tần Vãn Thư lấy tay chặn lại khuôn mặt muốn dán chặt vào phần ngực của mình, tránh cho Tả Khinh Hoan hành động càng lúc càng thân mật, dù vậy do khoảng cách hiện nay khá gần không khí ái muội vây quanh hai người vẫn không thể bị tiêu giảm.
"Em là thật lòng." Tả Khinh Hoan lấy phi thường nghiêm túc biểu tình và ngữ khí nói với Tần Vãn Thư, ánh mắt nhìn thẳng nàng. Đôi mắt đen láy của Tả Khinh Hoan tỏa sáng giống như trân châu đen chiếu vào Tần Vãn Thư trong mắt, nàng tại Tả Khinh Hoan trong mắt thấy được sự chân thành trước nay chưa từng có.
Tần Vãn Thư ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán của Tả Khinh Hoan, nhanh chóng chạm vào liền rời đi, "Trong một thời gian ngắn nhiều chuyện cùng lúc xảy ra, chị khó lòng chấp nhận ngay, có lẽ có một ngày, chị sẽ cho em một cơ hội, nhưng hiện tại còn chưa phải lúc." Tần Vãn Thư cảm thấy nàng thật lòng thích Tả Khinh Hoan, nhưng còn chưa đến mức độ gọi là yêu, cho nên nàng không nghĩ để Tả Khinh Hoan tiếp tục những hành động quá sức thân mật, hơn nữa cho dù có một ngày nàng nguyện ý cùng Tả Khinh Hoan phát sinh quan hệ, nàng nhất định phải là người độc thân.
Tả Khinh Hoan cảm thấy trong lòng có chút chua xót, rõ ràng là bị Tần Vãn Thư từ chối, nhưng Tả Khinh Hoan vẫn rất cảm động, nụ hôn nhẹ kia khiến Tả Khinh Hoan cảm thấy mình được trân trọng thương yêu. Tả Khinh Hoan vẫn cho rằng mình là người coi trọng dục vọng xem nhẹ cảm tình, hôm nay mới phát hiện kỳ thật không có ham muốn, cảm tình càng thêm thuần túy.
"Tần Vãn Thư, em càng ngày càng thích chị làm sao bây giờ, cho dù chị bị lãnh cảm em cũng nguyện ý cùng chị làm ni cô." Tả Khinh Hoan nói xong, không tiếp tục đè ở trên người Tần Vãn Thư nữa mà ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh nàng.
Tần Vãn Thư nhìn Tả Khinh Hoan nghe lời nằm xuống bên cạnh mình, tại Tả Khinh Hoan không phát hiện thời điểm, nàng khẽ nở một nụ cười, cùng nhau làm ni cô, mệt Tả Khinh Hoan nghĩ đến chuyện đó, bất quá khi nói ra những lời này Tả Khinh Hoan không lộ ra ủy khuất biểu tình là tốt rồi.
"Vậy ngủ đi, không còn sớm nữa." Tần Vãn Thư nhìn đồng hồ trên tay, phát hiện hai người giằng co đến trễ như vậy.
"Em ngủ không được, chị kể chuyện xưa cho em nghe đi." Tả Khinh Hoan ngắm khuôn mặt Tần Vãn Thư, phát hiện mình nhìn như thế nào đều không đủ, không nỡ nhắm mắt lại.
"Em muốn nghe chuyện xưa gì?" Tần Vãn Thư cảm thấy hiện tại Tả Khinh Hoan rõ ràng là một tiểu cô nương đang làm nũng, khả ái đến mức khiến nàng nghĩ muốn nuông chiều Tả Khinh Hoan, thì ra mình là người rất có mẫu tính (bản năng làm mẹ), Tần Vãn Thư thầm nghĩ.
"Cổ tích của Công chúa Bạch Tuyết và Cô bé Lọ Lem." Tả Khinh Hoan suy nghĩ một chút nói.
Tần Vãn Thư sửng sốt, Tả Khinh Hoan chẳng lẽ nghĩ ở trên người mình tìm lại mẫu ái (tình thương của mẹ) sao? Nhưng nàng không kể cổ tích Công chúa Bạch Tuyết và Cô bé Lọ Lem mà kể cho Tả Khinh Hoan một vài thành ngữ chuyện xưa hiếm có.
Tả Khinh Hoan im lặng nghe Tần Vãn Thư kể chuyện, lúc nàng kể chuyện biểu tình thực nhu hòa, thanh âm thần kỳ dịu dàng dễ nghe, tuy Tần Vãn Thư kể chuyện xưa rất thú vị, nhưng Tả Khinh Hoan cũng không quá để ý nội dung của nó, mà trực tiếp ngắm Tần Vãn Thư, cảm giác hạnh phúc bây giờ thực không chân thật.
"Như thế nào vậy?" Tần Vãn Thư hỏi Tả Khinh Hoan – người vẫn nhìn mình không chớp mắt.
"Chị ôm em một cái được không?" Tả Khinh Hoan nhìn Tần Vãn Thư khẩn cầu nói, rất giống tiểu cô nương làm nũng muốn được mẫu thân ôm lấy.
Lúc này Tả Khinh Hoan thật đúng là tiểu cô nương, Tần Vãn Thư khẽ cười, vươn tay ôm Tả Khinh Hoan vào trong ngực, tuy kẻ nào đó trần truồng như nhộng, nhưng nàng đột nhiên phát hiện mình rất thích tiểu cô nương khả ái này.
"Chị biết không, chưa từng có người kể chuyện xưa cho em nghe, trước đây em nhiều hy vọng mẹ em có thể giống mẹ của người khác, mặc dù không tốt như mẹ người ta, ít nhất cũng không lạnh lùng như vậy." Tả Khinh Hoan dúi đầu vào ngực Tần Vãn Thư rầu rĩ nói.
"Em quả nhiên thiếu thốn tình thương của mẹ, ấn tâm lý học lý luận mà nói, trước đây chịu tổn thương hài tử, sau khi lớn lên dễ dàng bị di chứng, xem ra không giả." Tần Vãn Thư xem như chuyện lạ nói, khó được nàng cũng sẽ chọc ghẹo Tả Khinh Hoan.
"Em vặn vẹo chỗ nào?" Tả Khinh Hoan không phục ngẩng đầu hỏi nàng, Tả Khinh Hoan cảm thấy mình diện mạo xinh đẹp không nói, tính cách cũng tốt, làm sao bị chứng bệnh lệch lạc tâm lý.
"Chị còn chưa nói là ai em còn chính miệng tự nhận." Tần Vãn Thư vừa cười vừa nói, nàng phát hiện tâm tình tốt hơn khi chọc ghẹo được Tả Khinh Hoan.
"Tần Vãn Thư, chị thế nhưng cũng biết nói móc người khác, thực nhìn không ra, nữ thần của em mới sẽ không chế giễu người khác, Tần Vãn Thư trả lại nữ thần cho em!" Tả Khinh Hoan làm bộ tức giận nói, lấy tay chọt vào eo Tần Vãn Thư, lại bi thảm phát hiện nàng thế nhưng không biết nhột.
"A, chị như thế nào không sợ nhột nha?" Tả Khinh Hoan chưa từ bỏ ý đồ, như thế nào sẽ có người không sợ ngứa đâu?
Tần Vãn Thư thấy bộ dáng không phục của Tả Khinh Hoan, xem ra kẻ nào đó hẳn là cực kỳ nhạy cảm, vì chứng minh phán đoán của mình đúng, nàng vươn tay về hướng cạnh sườn non mềm của Tả Khinh Hoan, nhẹ nhàng sờ một cái, lập tức cảm giác Tả Khinh Hoan thân thể lùi ra xa, quả nhiên là người sợ nhột.
Tả Khinh Hoan thấy thân thể phản ứng, nhanh chóng bắt lấy tay của Tần Vãn Thư, "Đừng sờ soạng lung tung, chị sợ ngứa." Tả Khinh Hoan không tiền đồ đầu hàng, mình sợ nhất bị ngứa, tuy lúc nàng sờ vào, trừ bỏ cảm thấy ngưa ngứa còn mang theo một luồng điện, nhưng nếu tiếp tục sờ nữa sẽ ra vấn đề. Tả Khinh Hoan cũng không nghĩ bị một nữ nhân cấm dục khiêu khích ra một thân hỏa, sau đó lại không có nơi giải quyết, đến lúc đó mình thật sự nghẹn tử.
"Ngủ đi, sắp hai giờ sáng rồi." Tần Vãn Thư thu tay lại, nàng hoàn toàn không biết hành động lơ đãng của mình cỡ nào ảnh hưởng đến Tả Khinh Hoan. Đối với một người luôn luôn làm việc và nghỉ ngơi có quy luật như Tần Vãn Thư, lúc này thực sự mệt mỏi.
"Ân, đi ngủ." Tả Khinh Hoan tuy vẫn còn hưng phấn nhưng thấy Tần Vãn Thư mệt mỏi cũng không đành lòng tiếp tục quấy nhiễu nàng.
"Em muốn hay không mặc áo ngủ vào?" Tần Vãn Thư hỏi, tuy xúc cảm thực không tệ, nhưng cặp kia mềm mại của nàng đặt tại trên người mình có điểm kỳ quái không quen.
"Ngẫu nhiên khỏa thân ngủ cũng tốt." Kỳ thật Tả Khinh Hoan hy vọng Tần Vãn Thư cũng làm như mình, cảm giác ôm thân thể mềm mại không mảnh vải của nàng chắc sẽ rất tuyệt. Thực tế Tả Khinh Hoan vốn không thích lõa ngủ (, bởi vì khi ngủ sẽ nảy sinh cảm giác không an toàn, cũng may có Tần Vãn Thư bên người, hơi thở và độ ấm của nàng sẽ làm cho mình an tâm.
Tần Vãn Thư thấy vậy, cũng không nói thêm gì nữa, liền nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ.
Tả Khinh Hoan ở trên trán Tần Vãn Thư nhẹ nhàng hôn một cái, sau đó chui vào trong lòng Tần Vãn Thư, cũng ngủ theo.
Sáng sớm, Tả Khinh Hoan ở phòng bếp làm điểm tâm, Tần Vãn Thư ở phòng khách mở TV đợi bữa sáng.
Lúc này di động của Tả Khinh Hoan vang lên, Tần Vãn Thư không tự tiện nghe điện thoại của người khác, nàng cầm máy đưa vào phòng bếp cho Tả Khinh Hoan, ngay cả màn hình hiển thị cũng không nhìn qua.
"Di động của em vẫn reo nãy giờ." Tần Vãn Thư cầm máy đến phòng bếp.
"Có lẽ là Lý Hâm, chị giúp em nghe đi." Tả Khinh Hoan đang làm hà bao đản (trứng luộc), tay không tiện cầm máy.
Tần Vãn Thư lúc này mới nhìn máy, màn hình hiển thị là Lý yêu nghiệt, xác định không phải là Hàn Sĩ Bân sau mới ấn nút nhận cuộc gọi, Tần Vãn Thư hình dung sự tồn tại của Lý Hâm có ý nghĩa với Tả Khinh Hoan giống như của Thi Vân Dạng đối với mình.
"Tả Khinh Hoan, nhớ mình không? Tỷ tỷ cuối tuần về nước, chờ tỷ tỷ trở về lâm hạnh bồ..." Tâm tình của Lý Hâm dường như thực không tệ, còn đùa giỡn nói.
"Em ấy đang bận làm hà bao đản, tôi kêu em ấy gọi cô sau." Tần Vãn Thư cắt ngang lời nói càng ngày càng phóng đãng của Lý Hâm, xem ra vật họp theo loài không phải không có đạo lý.
Ở đầu dây còn lại miệng của Lý Hâm thiếu chút nữa không khép lại được, thanh âm kia rõ ràng là của Tần Vãn Thư, các nàng đã muốn thân mật đến nỗi có thể giúp nhau tiếp điện thoại sao? Quan trọng nhất là giờ này, Tần Vãn Thư và Tả Khinh Hoan cùng một chỗ có thể hay không quá sớm, còn làm điểm tâm, chẳng lẽ tối hôm qua các nàng ở chung. Lý Hâm đã muốn miên man bất định, cần tha thứ Lý Hâm không thuần khiết đầu óc bắt đầu trình diễn vô hạn hình ảnh không lành mạnh, trong lòng bội phục Tả Khinh Hoan sát đất, cảm thấy Tả Khinh Hoan tiền đồ nhất định rạng rỡ.
Tần Vãn Thư thấy đầu dây bên kia hồi lâu không có thanh âm, liền cúp máy.
Lý Hâm tại Tả Khinh Hoan trong di động là Lý yêu nghiệt, vậy nàng tại Tả Khinh Hoan trong di động là tên gì? Tần Vãn Thư khó được nổi lên một chút hiếu kỳ, thử kiểm tra danh mục ghi lại các cuộc gọi, kéo xuống dưới thấy được ba chữ Athena*, nàng còn không dám khẳng định, mở ra vừa thấy quả nhiên là dãy số di động của bản thân.
Athena, Tần Vãn Thư nhất thời có chút không biết nói gì, cái mũ này vừa lớn vừa nặng, ép tới đau cả đầu, được rồi, ít nhất hình tượng này rất vĩ đại xuất chúng, Tần Vãn Thư bất đắc dĩ nghĩ thầm.
----------------------
Athena*: Trong thần thoại Hy Lạp, nữ thần Athena là vị thần của nghề thủ công mỹ nghệ, trí tuệ và đồng thời cũng là vị thần chiến tranh chính nghĩa. Athena là vị thần bảo hộ của thủ đô Athena của Hy Lạp. Nguyên hình của vị nữ thần này xuất phát từ hình dạng của loài chim với dấu hiệu chính là con cú. Athena là một nữ thần rất mực thông minh, xinh đẹp, một nữ thần vừa hiếu chiến vừa chủ hoà, vì chỉ có sau khi chiến thắng thì mới có hoà bình. Thần khuyến khích tinh thần chiến đấu của các dũng sĩ, cho họ sức mạnh, sự quyết tâm, lòng kiên định và lời khuyên lúc nguy nan. Athena cũng dạy cho dân chúng các kiến thức khoa học, dạy họ nghệ thuật và các nghề thủ công. Vì thế Athena được nhiều người yêu mến và kính trọng.
Tả Khinh Hoan thấy thân thể phản ứng, nhanh chóng bắt lấy tay của Tần Vãn Thư, "Đừng sờ soạng lung tung, chị sợ ngứa." Tả Khinh Hoan không tiền đồ đầu hàng, mình sợ nhất bị ngứa, tuy lúc nàng sờ vào, trừ bỏ cảm thấy ngưa ngứa còn mang theo một luồng điện, nhưng nếu tiếp tục sờ nữa sẽ ra vấn đề. Tả Khinh Hoan cũng không nghĩ bị một nữ nhân cấm dục khiêu khích ra một thân hỏa, sau đó lại không có nơi giải quyết, đến lúc đó mình thật sự nghẹn tử.
"Ngủ đi, sắp hai giờ sáng rồi." Tần Vãn Thư thu tay lại, nàng hoàn toàn không biết hành động lơ đãng của mình cỡ nào ảnh hưởng đến Tả Khinh Hoan. Đối với một người luôn luôn làm việc và nghỉ ngơi có quy luật như Tần Vãn Thư, lúc này thực sự mệt mỏi.
"Ân, đi ngủ." Tả Khinh Hoan tuy vẫn còn hưng phấn nhưng thấy Tần Vãn Thư mệt mỏi cũng không đành lòng tiếp tục quấy nhiễu nàng.
"Em muốn hay không mặc áo ngủ vào?" Tần Vãn Thư hỏi, tuy xúc cảm thực không tệ, nhưng cặp kia mềm mại của nàng đặt tại trên người mình có điểm kỳ quái không quen.
"Ngẫu nhiên khỏa thân ngủ cũng tốt." Kỳ thật Tả Khinh Hoan hy vọng Tần Vãn Thư cũng làm như mình, cảm giác ôm thân thể mềm mại không mảnh vải của nàng chắc sẽ rất tuyệt. Thực tế Tả Khinh Hoan vốn không thích lõa ngủ (, bởi vì khi ngủ sẽ nảy sinh cảm giác không an toàn, cũng may có Tần Vãn Thư bên người, hơi thở và độ ấm của nàng sẽ làm cho mình an tâm.
Tần Vãn Thư thấy vậy, cũng không nói thêm gì nữa, liền nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ.
Tả Khinh Hoan ở trên trán Tần Vãn Thư nhẹ nhàng hôn một cái, sau đó chui vào trong lòng Tần Vãn Thư, cũng ngủ theo.
Sáng sớm, Tả Khinh Hoan ở phòng bếp làm điểm tâm, Tần Vãn Thư ở phòng khách mở TV đợi bữa sáng.
Lúc này di động của Tả Khinh Hoan vang lên, Tần Vãn Thư không tự tiện nghe điện thoại của người khác, nàng cầm máy đưa vào phòng bếp cho Tả Khinh Hoan, ngay cả màn hình hiển thị cũng không nhìn qua.
"Di động của em vẫn reo nãy giờ." Tần Vãn Thư cầm máy đến phòng bếp.
"Có lẽ là Lý Hâm, chị giúp em nghe đi." Tả Khinh Hoan đang làm hà bao đản (trứng luộc), tay không tiện cầm máy.
Tần Vãn Thư lúc này mới nhìn máy, màn hình hiển thị là Lý yêu nghiệt, xác định không phải là Hàn Sĩ Bân sau mới ấn nút nhận cuộc gọi, Tần Vãn Thư hình dung sự tồn tại của Lý Hâm có ý nghĩa với Tả Khinh Hoan giống như của Thi Vân Dạng đối với mình.
"Tả Khinh Hoan, nhớ mình không? Tỷ tỷ cuối tuần về nước, chờ tỷ tỷ trở về lâm hạnh bồ..." Tâm tình của Lý Hâm dường như thực không tệ, còn đùa giỡn nói.
"Em ấy đang bận làm hà bao đản, tôi kêu em ấy gọi cô sau." Tần Vãn Thư cắt ngang lời nói càng ngày càng phóng đãng của Lý Hâm, xem ra vật họp theo loài không phải không có đạo lý.
Ở đầu dây còn lại miệng của Lý Hâm thiếu chút nữa không khép lại được, thanh âm kia rõ ràng là của Tần Vãn Thư, các nàng đã muốn thân mật đến nỗi có thể giúp nhau tiếp điện thoại sao? Quan trọng nhất là giờ này, Tần Vãn Thư và Tả Khinh Hoan cùng một chỗ có thể hay không quá sớm, còn làm điểm tâm, chẳng lẽ tối hôm qua các nàng ở chung. Lý Hâm đã muốn miên man bất định, cần tha thứ Lý Hâm không thuần khiết đầu óc bắt đầu trình diễn vô hạn hình ảnh không lành mạnh, trong lòng bội phục Tả Khinh Hoan sát đất, cảm thấy Tả Khinh Hoan tiền đồ nhất định rạng rỡ.
Tần Vãn Thư thấy đầu dây bên kia hồi lâu không có thanh âm, liền cúp máy.
Lý Hâm tại Tả Khinh Hoan trong di động là Lý yêu nghiệt, vậy nàng tại Tả Khinh Hoan trong di động là tên gì? Tần Vãn Thư khó được nổi lên một chút hiếu kỳ, thử kiểm tra danh mục ghi lại các cuộc gọi, kéo xuống dưới thấy được ba chữ Athena*, nàng còn không dám khẳng định, mở ra vừa thấy quả nhiên là dãy số di động của bản thân.
Athena, Tần Vãn Thư nhất thời có chút không biết nói gì, cái mũ này vừa lớn vừa nặng, ép tới đau cả đầu, được rồi, ít nhất hình tượng này rất vĩ đại xuất chúng, Tần Vãn Thư bất đắc dĩ nghĩ thầm.
----------------------
Athena*: Trong thần thoại Hy Lạp, nữ thần Athena là vị thần của nghề thủ công mỹ nghệ, trí tuệ và đồng thời cũng là vị thần chiến tranh chính nghĩa. Athena là vị thần bảo hộ của thủ đô Athena của Hy Lạp. Nguyên hình của vị nữ thần này xuất phát từ hình dạng của loài chim với dấu hiệu chính là con cú. Athena là một nữ thần rất mực thông minh, xinh đẹp, một nữ thần vừa hiếu chiến vừa chủ hoà, vì chỉ có sau khi chiến thắng thì mới có hoà bình. Thần khuyến khích tinh thần chiến đấu của các dũng sĩ, cho họ sức mạnh, sự quyết tâm, lòng kiên định và lời khuyên lúc nguy nan. Athena cũng dạy cho dân chúng các kiến thức khoa học, dạy họ nghệ thuật và các nghề thủ công. Vì thế Athena được nhiều người yêu mến và kính trọng.
========================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp