Google.com.vn Đọc truyện Online

4/7/18

Nguyện Giả Thượng Câu (Minh Dã) - Tập 49 + 50

Đăng bởi Ngân Giang | 4/7/18 | 0 nhận xét

Chương 49 - Chủ quyền

Hàn Sĩ Bân nhìn thấy Tả Khinh Hoan và Tần Vãn Thư cùng nhau đi ra, trong lòng có chút khẩn trương lại cố gắng giả bộ bình tĩnh, anh ta không nắm chắc Tả Khinh Hoan có thể giống như trước đây nghe lời hay không, sẽ không đem chuyện quá khứ nói ra khiến mình khó xử.
<Chậc chậc>, hai người đi ra đến nơi, Thi Vân Dạng nhìn Hàn Sĩ Bân ngồi bên cạnh mình, sắp có chuyện náo nhiệt xảy ra đây.
"Hai người cũng quen biết?" Hàn Sĩ Bân là người đầu tiên đặt câu hỏi, nếu Tả Khinh Hoan ngay cả Tần Vãn Thư đều biết, vậy nàng là một người khó lường.
"Cà phê và bánh ngọt của tiệm này khá ngon, em tới vài lần gặp qua Tả tiểu thư hai ba lần." những lời này của Tần Vãn Thư gợi ý hai người không tính chân chính nhận thức, nàng không nghĩ Hàn Sĩ Bân làm phiền Tả Khinh Hoan.
Hàn Sĩ Bân nghe thê tử giải thích xong, trong lòng có chút yên tâm, nhưng không hiểu sao vẫn mơ hồ bất an, hắn liếc Tả Khinh Hoan một cái, trong mắt ánh lên sự cảnh cáo, nhưng Tả Khinh Hoan cũng không chịu thua kém tránh đi ánh mắt đó.
"Nói đến, tôi thực thích Tần tiểu thư nha, chị xinh đẹp thanh lịch, nếu tôi là nam nhân nhất định đối Tần tiểu thư nhất kiến chung tình." Tả Khinh Hoan tựa tiếu phi tiếu nói, câu này chính là lời tâm huyết trong lòng.
"Là nữ nhân cũng có thể, chúng ta Tần đại tiểu thư có mị lực như vậy, nam nữ đều thông ăn." Thi Vân Dạng nhìn Tả Khinh Hoan, như có chút thâm ý nói.
Hàn Sĩ Bân không hiểu Tả Khinh Hoan vì sao phải nói như vậy, nhưng nàng biết điều là tốt rồi, chuyện khác hắn chẳng cần nhọc lòng để ý. Hàn Sĩ Bân nào biết Tả Khinh Hoan đang bày tỏ lòng mình, chỉ nghĩ nàng tâng bốc Tần Vãn Thư nên mới nói những lời đó. Còn Thi Vân Dạng luôn luôn thích trêu chọc người khác, Hàn Sĩ Bân lại càng không đem những lời vớ vẩn của Thi Vân Dạng để vào lòng.
Tần Vãn Thư trước sau như một bình tĩnh, đối với chuyện mình là trung tâm của câu chuyện nàng không hề tỏ thái độ gì, chỉ đơn giản thản nhiên mỉm cười, lẳng lặng uống cà phê.
Thi Vân Dạng không nghĩ thái độ của Tần Vãn Thư bình tĩnh như vậy, nói thế nào Tần Vãn Thư đều là ngoại tình đương sự, hôm nay tiểu tam ngang nhiên trước mặt tiền tình nhân dụ dỗ lão bà của hắn, đây là tình cảnh thú vị hiếm hoi mà tiền tình phụ ngốc nghếch không biết chân tướng nghĩ đó là chuyện đùa.
"Tần đại tiểu thư, đối với chuyện có nữ ái mộ giả, có cảm tưởng gì không? Bồ cảm thấy chúng ta tiểu Hoan mỹ nữ như thế nào?" Thi Vân Dạng vừa cười vừa hỏi.
"Đây là vinh hạnh của mình, em ấy thực đáng yêu." Tần Vãn Thư dường như nghiêm túc tự hỏi một chút, sau đó cười trả lời.
Thi Vân Dạng không nghĩ tới Tần Vãn Thư nghiêm túc trả lời vấn đề này, hơn nữa cảnh tượng này hẳn xem như là hai người đang công khai tán tỉnh nhau. Tần Vãn Thư nữ nhân nhàm chán này mà cũng biết tán tỉnh, còn ở trước mặt nhiều người, thật sự làm cho người ta đại khai nhãn giới, hôm nay quả nhiên không phải vô ích được xem náo nhiệt.
Tả Khinh Hoan nghe được Tần Vãn Thư trả lời, vui vẻ mỉm cười, nàng tin tưởng đây là ý tưởng xuất phát từ nội tâm của Tần Vãn Thư. Chuyện hạnh phúc nhất là chính diện lão công của người ta ve vãn lão bà của hắn.
"Tần tiểu thư bây giờ là Hàn phu nhân mặc kệ là nam nhân hay nữ nhân đều không có cơ hội." Hàn Sĩ Bân lên tiếng tuyên thệ quyền sở hữu, tránh cho mình bị ba nữ nhân vô thị, ngạnh sinh sinh nghĩ tham dự chuyện đùa của ba nữ nhân này, đương nhiên ở đây chỉ có hắn một người xem chuyện này là trò đùa.
Đáng thương không rõ chân tướng nam nhân, lão bà ngươi đã muốn cắm sừng cho ngươi, Thi Vân Dạng có một chút đồng tình với Hàn Sĩ Bân, nhưng phần nhiều là cười trên nỗi đau của người khác.
Không có tường không thể phá bỏ, chỉ có không đủ cố gắng tiểu tam, <hừ hừ>! Tả Khinh Hoan trong lòng vui vẻ thầm nghĩ, nàng phải kiên trì nỗ lực, phá bỏ bức tường này.
Tần Vãn Thư mỉm cười, tiếu ý chợt lóe mà qua.
"Mình bây giờ mới phát hiện các người đeo cùng kiểu đồng hồ nha!" Thi Vân Dạng ra vẻ kinh ngạc nói, vì sao bây giờ mới phát hiện đâu, rõ ràng sớm đã biết chuyện này.
"Oa, chứ không phải là cùng một nam nhân tặng sao, có nam nhân thực ngu ngốc, đã ngoại tình còn mua lễ vật giống nhau như đúc để tặng cho tình phụ và bà xã, sau đó có một ngày tình nhân và bà xã chạm mặt mới phát hiện mình và một nữ nhân khác như thế nào có cùng đồ vật giống nhau..." Thi Vân Dạng tiếp tục châm dầu vào lửa.
Vẻ mặt của Hàn Sĩ Bân trở nên cứng đờ, nhưng hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh, sau đó thầm mắng Thi Vân Dạng như thế nào hồ đồ, cho dù bây giờ cảnh tượng chính là lão bà và tình nhân gặp phải, nhưng bản thân mình như thế nào có khả năng phạm sai lầm tệ hại như vậy, huống chi hai cái đồng hồ kia, không có cái nào là mình tặng cả, nếu căn bản vì một cái đồng hồ không liên quan mà bại lộ chuyện có quan hệ với Tả Khinh Hoan, thật sự là oan uổng.
Tả Khinh Hoan liếc nhìn Thi Vân Dạng, cảm thấy chiêu này của Thi Vân Dạng quả nhiên đủ độc ác, có chút hả hê nhìn Hàn Sĩ Bân, bỗng nhiên nàng cảm thấy Thi Vân Dạng không hẳn là người xấu.
Tần Vãn Thư cảm thấy tình cảnh này cực kỳ thú vị, đồng hồ kia là mình tặng, hôm nay bị Thi Vân Dạng đảo lộn, ngược lại có cảm giác như làm cướp lại hô bắt trộm, rất hiển nhiên bắt được đích xác cũng là kẻ trộm.
"Đồng hồ này của mình không phải Sĩ Bân tặng, chỉ có thể nói mình và Tả tiểu thư có cùng sở thích." Tần Vãn Thư thấy vẻ mặt xấu hổ của Hàn Sĩ Bân, xem như quan tâm giải vây cho hắn, nhưng còn có một tầng ẩn dụ nữa là đồng hồ của Tả Khinh Hoan do ai tặng nàng cũng không biết.
"Đồng hồ của tôi quả thật là tình nhân tặng." Tả Khinh Hoan nhìn Tần Vãn Thư, cười đến vẻ mặt ái muội nói.
Tình nhân không phải là mình sao, Tần Vãn Thư rõ ràng nhìn thấy vẻ mặt trêu chọc của Thi Vân Dạng, còn có ánh mắt lộ liễu của Tả Khinh Hoan, nàng cảm thấy khuôn mặt của mình bắt đầu hơi tỏa nhiệt nên nhanh chóng kiềm chế cảm giác này.
May mắn tiếng Hoa hắn và nàng phát âm giống nhau, nên Hàn Sĩ Bân chỉ nghĩ đồng hồ của Tả Khinh Hoan do kẻ ngốc nào đó tặng, hiện tại nàng muốn dùng nó hãm hại mình, hắn lại trừng mắt liếc Tả Khinh Hoan một cái. Lúc này lực chú ý của Hàn Sĩ Bân đều đặt ở trên người Tả Khinh Hoan, chỉ sợ nàng tiết lộ mấy chuyện xấu của hắn, cho nên không có phát hiện phản ứng khác thường chợt lóe mà qua của Tần Vãn Thư.
Tần Vãn Thư cho Thi Vân Dạng một cái ánh mắt, ra dấu trò vui nên kết thúc, tuy Thi Vân Dạng còn muốn tiếp tục nhưng sợ chọc giận Tần Vãn Thư, cảm thấy đủ hãy thu tay, hơn hết hôm nay náo nhiệt cũng nhìn xem không sai biệt lắm, trở về với một tâm tình khoái trá.
"Ai nha, thiếu chút nữa quên công ty còn việc cần, mình phải về trước, chúng ta hẹn lại lần sau, vẫn là bốn người nga..." Thi Vân Dạng nói xong, cầm túi xách của mình đi đến trước mặt Tần Vãn Thư, ở trên mặt nàng hôn một cái mới vô hạn phong tao đạp giày cao gót màu vàng đi mất.
"Em cũng trở về công ty, trong tay còn có một ít chuyện phải giải quyết." Tần Vãn Thư cũng dự định cầm lấy túi xách quay về công ty.
"Buổi tối anh đến đón em." Hàn Sĩ Bân đứng dậy, quan tâm nói.
"Không cần, hôm nay em có lái xe đến." Tần Vãn Thư thản nhiên từ chối.
Hàn Sĩ Bân còn muốn nói gì đó, nhưng nghĩ đến buổi tối bản thân còn có một buổi tiệc tùng xã giao nên không tiếp tục hỏi.
Hàn Sĩ Bân lo lắng để Tần Vãn Thư và Tả Khinh Hoan có cơ hội ở chung một chỗ, phải đợi Tần Vãn Thư đi rồi mới yên tâm.
"Cô nên thức thời một chút, để lộ ra chuyện ai cũng không có lợi." Hàn Sĩ Bân cảnh cáo Tả Khinh Hoan một lần nữa, thấy Tả Khinh Hoan ngoan ngoãn gật đầu sau, mới chỉnh lại cà vạt, áo quần bảnh bao ly khai quán cà phê làm cho hai người bán hàng còn thực sự để mắt ngắm hắn.
Hàn Sĩ Bân đi không bao lâu, Tả Khinh Hoan đã nhận được tin nhắn của Tần Vãn Thư.
"Nhớ bôi thuốc vào cổ tay, đêm nay chị đến nhà em." Chỉ đơn giản một câu lại làm cho Tả Khinh Hoan cảm giác thực thân thiết, Tần Vãn Thư nữ nhân này, bản thân mình nếu phải làm tình nhân của nàng suốt đời cũng sẵn lòng.
"Ân, nhớ sớm một chút đến nga!" Tả Khinh Hoan trả lời lại, tràn ngập ngữ khí làm nũng.
Tần Vãn Thư nhìn thấy tin nhắn được gửi lại trong thời gian ngắn nhất, khẽ giơ lên khóe miệng, sau đó cất di động, tiếp tục chuyên tâm làm việc.
Lúc tối Tần Vãn Thư rất sớm đã xuất hiện trước tiệm của Tả Khinh Hoan.
"Còn vội sao?" Kỳ thật Tần Vãn Thư ngay tại cửa sổ thủy tinh nhìn thấy thân ảnh bận rộn của Tả Khinh Hoan, trong lòng có loại cảm giác khác thường.
Tả Khinh Hoan vẫn đều chú ý đến điện thoại, cho nên di động có một động tĩnh liền lập tức lấy ra.
Tần Vãn Thư nhìn thấy nụ cười của Tả Khinh Hoan khi chăm chú nhìn di động, cảm giác được rõ ràng mình ảnh hưởng đến nàng rất nhiều, trong lòng rất thỏa mãn.
"Không vội, chị thì sao? Chị làm việc xong chưa?" Tả Khinh Hoan dùng tốc độ của ánh sáng trả lời.
"Ân, xong rồi, chị muốn ăn đồ ăn của em làm." Tần Vãn Thư nhìn thấy Tả Khinh Hoan sau khi nhận được tin nhắn càng phát ra rực rỡ tươi cười, khóe miệng tiếu ý cũng nhiều hơn.
"Chị đến đi, chúng ta lập tức đi chợ mua đồ ăn, buổi tối em làm cho chị ăn." Tả Khinh Hoan một khi nghĩ đến có thể nhìn thấy Tần Vãn Thư, tâm tình tốt hơn nhiều, tươi cười càng không thể kiềm chế.
"Xoay đầu lại 180 độ." Tần Vãn Thư nhẹ nhàng nói.
Tả Khinh Hoan phản ứng rất nhanh, chuyển đầu liền nhìn thấy Tần Vãn Thư, nàng chính hướng mình ấm áp mỉm cười, nữ nhân này, xinh đẹp tao nhã, hoàn mỹ giống như nữ thần, đang đứng ở bên ngoài, cách một lớp thủy tinh, khoảng cách gần trong gang tấc, cảm giác cách mình như vậy khi gần khi xa. Tả Khinh Hoan nhìn Tần Vãn Thư, lúc này đột nhiên có loại cảm giác, chỉ cách biệt vỏn vẹn một tầng thủy tinh, nhưng giống như hai thế giới khác nhau, cảm giác này làm cho Tả Khinh Hoan sợ hãi, nàng chạy nhanh về phía cửa, hướng Tần Vãn Thư.
"Chị đến lúc nào vậy? Như thế nào không vào đây?" Tả Khinh Hoan đi đến trước mặt Tần Vãn Thư thân thiết hỏi, bên ngoài tuy chưa tới mùa đông nhưng vẫn có chút lạnh lẽo.
"Vừa tới thôi." Tần Vãn Thư nhẹ nhàng trả lời.
"Tần Vãn Thư, chị nhất định là một người lãng mạn." Tả Khinh Hoan vừa cười vừa nói.
"Ân?" Tần Vãn Thư nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc, nàng vẫn cho mình là người lý trí.
"Hai lần chị xuất hiện đều thực lãng mạn, giống như kỵ sĩ, không là công chúa mới đúng, cũng không phải, là nữ thần..." Sẽ làm mình có cảm giác được nữ thần sủng hạnh, không thể trách Tả Khinh Hoan có suy nghĩ như vậy, Tần Vãn Thư rất ít chủ động đến kiếm mình, cho nên hai lần chủ động này đều làm Tả Khinh Hoan thực kinh hỉ.

Chương 50 - Giáo dục giới tính

"Em mặc ít quá." Tần Vãn Thư thấy Tả Khinh Hoan chỉ mặc một lớp áo mỏng manh bỏ chạy ra ngoài, sợ nàng bị cảm lạnh.
"Chị ở đây chờ một chút, em lập tức trở lại." Tả Khinh Hoan nói xong nhanh chóng chạy ngược về quán cà phê, cùng mấy người giúp việc nhắn nhủ vài câu, cầm xách tay và áo khoác bỏ chạy ra ngoài.
"Không cần vội." Tần Vãn Thư thân thủ giúp Tả Khinh Hoan mở áo khoác giúp nàng mặc vào.
"Buổi tối muốn ăn cái gì?" Tả Khinh Hoan vừa nói vừa vươn cánh tay phối hợp với động tác của nàng.
"Những món đơn giản là được rồi." Tần Vãn Thư không bao giờ đòi hỏi cầu kỳ về chuyện ăn uống.
---------------
Tả Khinh Hoan từ phía sau ôm lấy Tần Vãn Thư đang rửa chén, lần trước khi Tần Vãn thư rửa chén nàng vẫn muốn làm việc này, lần này cuối cùng có thể danh chính ngôn thuận thực hiện.
Thân thể của Tần Vãn Thư đột nhiên bị ôm trụ, nàng ngừng trong tay mọi động tác, nàng nhận ra Tả Khinh Hoan thực thích làm kẹo cao su dán trên người mình.
"Em như thế nào thích dính lấy người khác vậy?" Tần Vãn Thư nhẹ giọng hỏi.
"Bởi vì là chị, em mới muốn làm vậy." Những người khác, mình mới không thèm đụng vào, Tả Khinh Hoan kiêu ngạo nói.
"Em trở về phòng khách đi, em ôm làm chị không thuận tiện rửa bát." Tần vãn Thư phát hiện mình bị Tả Khinh Hoan ôm quá chặt.
"Em rửa cũng được mà, tay của chị không thích hợp làm việc nhà." Bàn tay của Tần Vãn Thư là cỡ nào quý giá? Quan trọng nhất là Tần Vãn Thư có một đôi tay cực kỳ xinh đẹp, nhỏ dài trắng nõn dùng để rửa chén thật là phí phạm.
"Không có gì không thích hợp cả." Tần Vãn Thư không ngừng lại động tác rửa chén.
"Ngón tay của chị thực xinh đẹp, em rất thích, phải tiếp tục hảo hảo giữ gìn." Tả Khinh Hoan đoạt lấy cái chén trong tay Tần Vãn Thư, nàng không nghĩ lãng phí một đôi mỹ thủ (bàn tay đẹp) của Tần Vãn Thư, bằng không lương tâm mình sẽ bất an, lần trước không nên để Tần Vãn Thư rửa chén, lần trước mình cũng không giống như hiện tại yêu nàng nhiều như vậy.
"Những thứ này không phải là bì ngoại chi tương (da thịt bên ngoài) thôi sao?" Tần Vãn Thư phản đối lại.
"Tần Vãn Thư, chị thích bộ dáng bên ngoài của em không?" Tả Khinh Hoan đem khuôn mặt của mình tiến sát mặt của Tần Vãn Thư, làm cho nàng có thể đáng giá mình cẩn thận.
Tần Vãn Thư thấy Tả Khinh Hoan ghé sát vào mặt mình, diện mạo của Tả Khinh Hoan rất thanh thuần khả ái, quả thật làm cho người ta yêu thích, Tần Vãn Thư không thể phủ nhận gật đầu.
"Người ở chung lâu mới có thể biết tính cách hợp hay không, ngược lại ở thời điểm bắt đầu, ánh mắt đầu tiên em liền thích diện mạo của chị, tâm sinh hảo cảm nên nghĩ chủ động tiếp cận, sau đó nhân cách của Tần Vãn Thư toàn bộ đều thu hút em." Càng ở chung với Tần Vãn Thư, nàng lại càng hấp dẫn người.
Tần Vãn Thư không phủ nhận lời này của Tả Khinh Hoan, bởi vì lúc trước hai lần gặp mặt tuy không thích hành động của Tả Khinh Hoan nhưng bởi vì đối diện mạo có thể gạt người của Tả Khinh Hoan có chút hảo cảm, cho nên nàng cũng không quá chán ghét, vì Tần Vãn Thư tin tưởng tướng tùy tâm sinh.
"Bề ngoài xinh đẹp hơn thì sao, đều có một ngày phải già đi." Tần Vãn Thư nhẹ nhàng thở dài nói.
"Tần Vãn Thư, chị lo lắng bản thân mau già hơn em sao?" Tả Khinh Hoan hỏi, lần đầu tiên nàng phát hiện, ưu thế duy nhất của mình so với Tần Vãn Thư là trẻ hơn nàng vài tuổi, loại ưu thế này so với nữ nhân vĩ đại ở tất cả các phương diện và điều kiện như Tần Vãn Thư cơ hồ không có gì đáng kể.
Tần Vãn Thư không trả lời mà chỉ nhìn Tả Khinh Hoan, so tuổi lớn nhỏ không phải tác phong của nàng, đối với những chuyện không thể thay đổi chỉ có một cách là tự nhiên chấp nhận. Chẳng qua mấy cái chén sớm bị Tả Khinh Hoan đoạt mất, Tần Vãn Thư cũng tùy ý Tả Khinh Hoan, chỉ ở một bên đợi.
"Tần Vãn Thư, mặc kệ chị một ngày nào đó biến thành lão thái thái (bà cụ già), cũng nhất định là một lão thái thái có khí chất nhất và xinh đẹp nhất." Tả Khinh Hoan nghiêng đầu đối diện Tần Vãn Thư nói, nàng cảm thấy như vậy.
Tần Vãn Thư nghe vậy chỉ cười không nói, nàng cho tới bây giờ không nghĩ xa như vậy, bị Tả Khinh Hoan nhắc tới, lão thái thái, khi đó mặc dù trẻ hơn 6 tuổi Tả Khinh Hoan cũng đã trở thành lão thái thái, cùng Tả Khinh Hoan cùng nhau biến lão, có lẽ là chủ ý không tệ, chỉ có điều dường như thật là nghĩ quá xa.
"Tần Vãn Thư, tính cách của chị có chút trầm buồn, không thích nói chuyện, em nói ba câu, chị mới trả lại được một câu." Tả Khinh Hoan bất mãn kháng nghị nói.
"Chị nghe em nói là được rồi." Tần Vãn Thư ôn nhu nói.
"Cũng kỳ quái, đối với người khác em không có nói nhiều như vậy." Tả Khinh Hoan cảm thấy Tần Vãn Thư làm cho mình trở nên không giống trước kia.
Bởi vì người kia có thể để nàng tin tưởng dỡ bỏ tất cả đề phòng, đến nỗi toàn bộ suy nghĩ trong lòng đều nguyện ý cùng nàng chia sẻ, cho nên đối với người kia mới có thể càng ngày càng có nhiều chuyện để nói.
"Chị không ngại em *mỏ nhọn*." Tần Vãn Thư chọc ghẹo nói, cùng Tả Khinh Hoan ở chung sẽ làm mình cảm thấy thực nhẹ nhàng thoải mái.
"Em mới không phải là bà tám!" Tả Khinh Hoan cãi lại.
Tả Khinh Hoan rất nhanh đã rửa xong chồng bát, sau đó cùng Tần Vãn Thư quay về phòng khách.
"Muốn xem phim hay không?" Tả Khinh Hoan thấy thời gian còn khá sớm, hoàn toàn có thời gian làm những chuyện khác.
"Ừ." Tần Vãn Thư không cự tuyệt, nàng kỳ thật rất ít xem phim, ngẫu nhiên cũng xem một ít, nhưng luôn ưu tiên các loại phim phóng sự, phim truyền hình hay phim Hàn Quốc gì đó nàng cơ hồ chưa từng thử qua.
Trong tủ của Tả Khinh Hoan có rất nhiều thể loại để lựa chọn, phim kinh dị, phim truyền hình, phim khoa học viễn tưởng, cái gì cũng có, còn có một loại là phim xxx đồng tính nữ, thời điểm đó Lý Hâm cực lực *bẻ cong* mình nên cố ý chọn vài bộ phim mà nàng cảm thấy chất lượng cao cùng mình xem thử, nhưng mà Tả Khinh Hoan không có hứng thú, bắt Lý Hâm đổi lại phim khác.
"Tần Vãn Thư, chúng ta thử phim xxx đi!"
Biểu tình của Tần Vãn Thư cứng đờ, lời này của Tả Khinh Hoan cùng câu "Tần Vãn Thư, chúng ta phát sinh quan hệ đi", thật sự có hiệu quả như nhau.
"Có thể xem loại khác không?" Tần Vãn Thư bối rối hỏi.
"Không thể, Tần Vãn Thư, chị không nên bài xích mấy thứ này, đây đều là bản năng của con người, Freud từng nói tình dục là bản năng thứ nhất của con người." Tả Khinh Hoan trịnh trọng đối với vị nữ nhân cổ hủ nào đó tiến hành thuyết giáo.
"Nhưng mà..." Tần Vãn Thư bối rối ngập ngừng nói.
"Tần Vãn Thư, chị từng xem thử?" Tả Khinh Hoan tò mò hỏi.
Tần Vãn Thư lắc đầu, nàng tiếp xúc giáo dục đều là chính thống, chiếm đa số là tinh hoa truyền thống văn hóa của Trung Quốc bao gồm cả triết học của Trình - Chu, rất nhiều kiến thức đều là tri thức trụ cột để giám định cổ vật, cho nên kiến thức của Tần Vãn Thư tuy vững chắc và rộng rãi nhưng mấy dạng thương phong bại tục phim ảnh này Thi Vân Dạng không phải chưa từng đưa cho nàng, chẳng qua Tần Vãn Thư cho tới bây giờ vẫn cảnh giác tránh xa.
"Chị một chút cũng không tò mò sao?" Tả Khinh Hoan tiếp tục hỏi, Tần Vãn Thư thật ngoan ngoãn đến trong cốt tủy đi.
Tần Vãn Thư lắc đầu, nàng chưa bao giờ tò mò.
"Chị là nữ nhân ngoan như vậy, nhưng ban đầu lại không bài xích nữ nhân như em dụ dỗ chị, đây là vì cái gì chứ?" Nữ nhân này thế nhưng không có một chút sợ hãi tiếp nhận tình cảm của một nữ nhân khác, Tả Khinh Hoan cảm thấy thực vô cùng kỳ diệu.
"Cổ đại có những chuyện như đoạn tụ, long dương*, phân đào* không hiếm thấy, đế vương vì nam sủng cắt tay áo, thuyết minh là thật lòng yêu thích, không quan hệ đến giới tính. Hơn nữa thời Minh - Thanh, vùng Quảng Đông - Thuận Đức có nhiều tàm nữ (người phụ nữ nuôi tằm) thịnh hành phong tục không lấy chồng, nguyện cả đời làm xử nữ. Những tàm nữ này kết minh với nhau, lấy máu hứa hẹn, vĩnh viễn không gả, các nàng kết bái làm tỷ muội, thân mật như vợ chồng, họa phúc suốt đời không đổi, tôi cảm thấy cảm tình như vậy thực chân thành tha thiết." Tần Vãn Thư nhận thấy cảm tình và giới tính không có quan hệ, quan trọng là có thể nương tựa vào nhau không phân ly.
Tình cảm, kỳ thật Tần Vãn Thư là hy vọng cùng mình bảo trì thuần khiết quan hệ, kết bái làm tỷ muội, giống như những tàm nữ trước đây sao? Nhưng mình một chút cũng không muốn cùng Tần Vãn Thư bảo trì loại quan hệ trong sáng này.
"Tần Vãn Thư, chị không phải là muốn làm tỷ muội với em chứ?" Tả Khinh Hoan không xác định hỏi.
Tần Vãn Thư lắc đầu, nàng có muội muội, nàng và muội muội sẽ không nghĩ đến có những hành động quá mức thân mật, có lẽ mình muốn một loại cảm tình xen lẫn thân tình và tinh yêu, vừa có thể thân mật như người yêu lại có thể giống như thân nhân.
"Vậy là tốt rồi." Tả Khinh Hoan cảm thấy nếu Tần Vãn Thư chỉ muốn làm tỷ muội với mình, nàng quả thực có thể đập đầu vào tường tự sát, phải biết rằng mình đối Tần Vãn Thư có tràn ngập vô đạo đức và bất thuần khiết ý tưởng.
"Chuyện này rất quan trọng sao?" Theo quan điểm của Tần Vãn Thư, cảm tình là thiêng liêng hơn tất cả.
"Tình cảm rất trọng yếu nhưng thân thể đồng thời có thể được thỏa mãn, nếu có thể kết hợp cả hai vì cái gì muốn bỏ qua trong đó một loại phúc lợi chứ?" Tả Khinh Hoan hỏi ngược lại.
Tần Vãn Thư suy nghĩ một chút, cảm thấy có chút đạo lý.
-------------------
Long dương*: Thời Chiến quốc có Long Dương Quân là một cậu học trò vô cùng khôi ngô tuấn tú. Anh ta được Ngụy vương say mê vô cùng, đồng sàng cộng chẩm (ăn cùng ngủ cùng), rất được sủng ái.
Phân đào*: Thời Xuân Thu Chiến Quốc, vua Vệ Linh Công đã từng say mê và sủng ái Di Tử Hà, một thanh niên thông minh, khôi ngô, tuấn tú. Di Tử Hà đã từng lấy xe của vua đi thăm mẹ bệnh mà chưa được sự đồng ý của vua và từng mời vua ăn quả đào do mình đã cắn. Vua không những phạt anh ta mà còn khen hiếu thuận với mẹ và yêu quí vua. Mối tình chia đào vì thế mà hay được nhắc trong dân gian bằng câu thành ngữ dư đào đoạn tụ.


========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna