Google.com.vn Đọc truyện Online

4/7/18

Nguyện Giả Thượng Câu (Minh Dã) - Tập 47 + 48

Đăng bởi Ngân Giang | 4/7/18 | 0 nhận xét

Chương 47 - Sập bẫy

"Tần Vãn Thư, em vừa nghĩ đến chị, chị liền xuất hiện, như thế nào thần kỳ đến vậy?" Tả Khinh Hoan sau khi đóng cửa, ôm lấy Tần Vãn Thư, vẻ mặt ngọt ngào hỏi.
Tần Vãn Thư không trả lời, chỉ thân thủ sờ đầu Tả Khinh Hoan một chút, nàng phát hiện Tả Khinh Hoan càng ngày càng thích dính chặt lấy mình.
"Chị có nhớ em hay không?" Tả Khinh Hoan hỏi lại.
"Em nghĩ sao?" Tần Vãn Thư tựa tiếu phi tiếu hỏi.
"Không được, người ta muốn nghe chị nói." Tả Khinh Hoan cọ cọ thân thể Tần Vãn Thư làm nũng nói, chuyện làm nũng này bản thân Tả Khinh Hoan cho tới bây giờ chưa từng làm qua, nhưng đối diện Tần Vãn Thư tự nhiên nàng lại hành động như vậy, chưa bao giờ có người giống như Tần Vãn Thư có thể khiến mình tình nguyện ỷ lại.
"Tiểu cô nương đang làm nũng phải không?" Tần Vãn Thư vừa cười vừa hỏi, nàng phát hiện mình và Tả Khinh Hoan ở chung càng lâu bản thân càng phát ra bản năng làm mẹ, bằng không như thế nào cảm thấy Tả Khinh Hoan vị tiểu nữ nhân này càng ngày càng đáng yêu.
Mặt của Tả Khinh Hoan đỏ lên, vốn cảm thấy mình làm nũng là chuyện bình thường, do một câu trêu chọc của Tần Vãn Thư khiến trong lòng trở nên lúng túng.
"Kỳ lạ lắm sao?" Tả Khinh Hoan ngại ngùng hỏi lại, hơi hơi lùi xa Tần Vãn Thư.
"Không có, khả ái như một tiểu nha đầu." Tần Vãn Thư cảm giác Tả Khinh Hoan thân thể lùi xa, thân thủ đặt vào sau lưng nàng, nhẹ nhàng vỗ về, xem như trấn an, nữ nhân này thực mẫn cảm.
Tả Khinh Hoan nghe Tần Vãn Thư an ủi mới hơi yên tâm, Tả Khinh Hoan người này rất kỳ quái, lúc giả bộ so với ai khác đều bình tĩnh thế nhưng đến lúc đụng chạm thực tế lại trở nên dè dặt.
"Em đã 24 tuổi rồi, mới không phải là tiểu nha đầu." Tả Khinh Hoan phản đối lại.
"Ước chừng nhỏ hơn chị 6 tuổi." Em ấy mới 24 tuổi, thật sự còn rất trẻ, nhìn khuôn mặt không một vết nhăn của Tả Khinh Hoan, Tần Vãn Thư có thể lý giải tâm tính ưa thích tìm nữ nhân trẻ tuổi của nam nhân.
Nữ nhân là rượu, càng lâu càng thuần, nhưng mà nếu không ủ kỹ sẽ trở nên chua chát, chẳng qua Tần Vãn Thư là loại nữ nhân càng dưỡng lâu càng ngon.
"Chị 30 tuổi sao?" Tần Vãn Thư nhìn thoáng qua chỉ khoảng 26 – 27 tuổi, làm sao giống như nữ nhân ở tuổi 30 đâu?
"Ân." Tần Vãn Thư gật đầu, qua một tháng nữa là tròn 30 tuổi.
"Đã đến sinh nhật chưa?" Tả Khinh Hoan rất muốn biết lúc nào là sinh nhật của Tần Vãn Thư.
"Ngày 24 tháng 12."
"Ngay đêm giáng sinh sao?" Tần Vãn Thư là nữ nhân đặc biệt, ngay cả sinh nhật cũng là ngày đặc biệt.
"Ân." Cho nên Tần gia vốn không ăn mừng năm mới theo dương lịch lại vì sinh nhật của Tần đại tiểu thư mà tổ chức tiệc mừng trong lễ giáng sinh.
"Ngày đó có thể dành cho em được không?" Còn có một tháng, không hiểu được có thể hay không *bắt cóc* Tần đại tiểu thư vào ngày trọng đại đó.
"Có lẽ không được." Tần Vãn Thư chắc chắn phải cùng người trong nhà ăn mừng sinh nhật không có thời gian dành cho Tả Khinh Hoan, cùng với đưa cho Tả Khinh Hoan một đáp án không xác định, khiến nàng mong chờ, ngộ nhỡ không thực hiện được, nàng sẽ bị thất vọng buồn rầu, còn không bằng đoạn hẳn hy vọng ngay từ đầu, sẽ không khiến nàng thất vọng, ngược lại nếu có thời gian dành cho nàng, chắc chắn sẽ tạo thành kinh hỉ.
Tả Khinh Hoan thấy chuyện này rất hợp lý, Tần Vãn Thư và mình không giống nhau, đến lúc đó nàng sẽ bề bộn nhiều việc, còn có một đống người xếp hàng chờ làm sinh nhật cho Tần Vãn Thư.
"Mặc kệ chuyện sau này, hôm nay chị nhất định phải ở đây với em." Cùng lắm thì đến lúc đó hẹn lại thời gian khác, chẳng qua hiện tại quan trọng nhất là *ngày hoàng đạo* như hôm nay, đêm nay phải hảo hảo chiếm cứ Tần Vãn Thư.
Tả Khinh Hoan ngửi được mùi thơm của dầu gội đầu lưu lại trên tóc Tần Vãn Thư, nàng biết Tần Vãn Thư đã tắm trước khi đến đây, đáng tiếc, bằng không có thể nhìn lén được cảnh mỹ nhân mộc dục (người đẹp tắm gội), trong lòng Tả Khinh Hoan tiếc nuối vô cùng vô tận.
"Tần Vãn Thư, chị là lễ vật đêm nay của em, có phải em sẽ được toàn quyền xử lý không?" Tay của Tả Khinh Hoan ôm lấy thắt lưng Tần Vãn Thư, nhẹ nhàng hỏi, mặt nàng vùi vào cần cổ của Tần Vãn Thư khẽ dụi dụi.
Tần Vãn Thư nhìn thấy Tả Khinh Hoan tỏ ra thân mật, thầm nghĩ không ổn, vừa mới ở nhà khước từ trượng phu cầu hoan, đến đây gặp bộ dáng của Tả Khinh Hoan rõ ràng cũng là một dạng.
"Đêm nay chị không phải lễ vật, chị thực sự có quà tặng em." Tần Vãn Thư phản ứng rất nhanh, nàng đem đồng hồ hiệu đeo nhiều năm trên tay tháo xuống, trực tiếp đeo vào cổ tay mảnh khảnh của Tả Khinh Hoan. Nàng bất ngờ phát hiện ra nó thực xứng với Tả Khinh Hoan, cổ tay trắng ngần thanh tú, rất thích hợp với kiểu dáng của đồng hồ.
Tả Khinh Hoan xem Tần Vãn Thư vội vàng tháo đồng hồ, rõ ràng là đối phó tạm thời, thực tế lại cự tuyệt mình, nữ nhân này thực sự rất khó đẩy ngã, ánh mắt của Tả Khinh Hoan nhìn Tần Vãn Thư có chút ai oán.
"Thích không?" Tần Vãn Thư ngẩng đầu hỏi.
Tả Khinh Hoan nguyên bản không để ý đến đồng hồ kia, lúc này mới chăm chú nhìn kỹ, chỉ thấy đó là một cái đồng hồ cực kỳ đắt tiền, nhưng chuyện này không phải mấu chốt, quan trọng là đồng hồ này hình như Tần Vãn Thư đã đeo rất lâu, chắc chắn là vật yêu thích của nàng, Tả Khinh Hoan muốn nhận lại ngại ngùng không dám.
"Chị đeo nó đẹp hơn em." Tả Khinh Hoan cởi nó xuống, chuẩn bị đeo lại cho Tần Vãn Thư.
"Chị còn có một cái, nhưng mà cái này chị đeo lâu rồi nên ý nghĩa bất đồng." Đối với những thứ đã tặng ra Tần Vãn Thư không nghĩ đến chuyện thu hồi, cho nên tìm một cái cớ, mình sẽ tìm một cái khác y đúc thế vào, cũng không phải việc khó, tuy chiếc này là bản bán hạn chế cực kỳ quý giá.
Nếu Tần Vãn Thư nói nàng còn có một cái khác, vậy chẳng khác nào đeo đồng hồ cặp? Hơn nữa ý nghĩa của nó quả thật bất đồng, Tả Khinh Hoan cũng không tiện từ chối thêm, để yên cho Tần Vãn Thư giúp mình đeo vào tay.
———————————————
"Tả Khinh Hoan, cùng tôi uống một ly cà phê đi." Thi Vân Dạng đến tiệm cà phê trước giờ hẹn, lập tức bước đến trêu chọc Tả Khinh Hoan, tự nhiên muốn Tả Khinh Hoan ngốc ở một bên, chờ Hàn Sĩ Bân đến mới có trò hay để xem.
"Không được, tôi còn việc phải làm." Tả Khinh Hoan nhìn Thi Vân Dạng tới gần cảm thấy nàng rất giống hồ ly tinh luôn thích tính kế người khác cho nên Tả Khinh Hoan không nghĩ ngồi uống cà phê với Thi Vân Dạng.
"Tả Khinh Hoan, em không muốn biết Tần đại tiểu thư tối hôm qua như thế nào có thể ra ngoài cùng em vụng trộm yêu đương sao?" Thi Vân Dạng cười tủm tỉm hỏi.
"Không muốn." Bởi vì Thi Vân Dạng trên mặt viết em mắc câu đi.
"Tôi và Tần đại tiểu thư là cùng nhau lớn lên! Biết rất nhiều rất nhiều chuyện của Tần đại tiểu thư, em cũng không muốn tìm hiểu sao?" Thi Vân Dạng mới không tin Tả Khinh Hoan không mắc câu.
Quả nhiên Tả Khinh Hoan đang chuẩn bị xoay người rời đi lại vòng về, được rồi, cho dù là cạm bẫy, mình cũng nguyện ý nhảy xuống, ai kêu miếng mồi này rất hấp dẫn.
Thi Vân Dạng nhìn qua đồng hồ, khoảng 10 phút sau Hàn Sĩ Bân sẽ có mặt, ân, chờ Hàn Sĩ Bân đến, lại lừa đại tiểu thư đến, nghĩ đến đây Thi Vân Dạng đã thấy hăng hái hẳn lên.
"Đồng hồ trên tay em là Tần đại tiểu thư tặng sao?" Thi Vân Dạng ánh mắt sắc bén lập tức nhìn thấy đồng hồ trên tay Tả Khinh Hoan là cỡ nào quen thuộc, xem ra Tần Vãn Thư thực để ý Tả Khinh Hoan, vật bên người đều có thể đem tặng.
"Ân." Tả Khinh Hoan gật đầu.
"Em cùng Tần Vãn Thư quan hệ rồi phải không?" Thi Vân Dạng quả nhiên không kiêng nể, vừa mở miệng ra là nhập thẳng chủ đề, kỳ thật nàng khẳng định hai người này tám phần đã làm qua chuyện kia.
Tả Khinh Hoan ngược lại không bị dọa sợ, bởi vì bên cạnh nàng cũng có một vị Lý Hâm ăn nói không e dè giống hệt Thi Vân Dạng cho nên sớm tập thành thói quen. Chẳng qua, nàng lưu lại là muốn tìm tòi thông tin của Tần Vãn Thư, mà không phải để Thi Vân Dạng lợi dụng đào ra chuyện riêng của mình, Thi Vân Dạng có phải hay không quên đi trọng điểm đâu?
"Tần đại tiểu thư ở trên giường biểu tình lãnh đạm như mọi khi sao? Hay là kỳ thật rất lẳng lơ?" Đây mới là vấn đề Thi Vân Dạng quan tâm nhất.
Kỳ thật Tả Khinh Hoan cũng rất ngạc nhiên, khi Tần Vãn Thư làm chuyện kia bộ dạng của nàng sẽ như thế nào, thậm chí Tả Khinh Hoan so với Thi Vân Dạng càng hiếu kỳ hơn.
"Chị không phải có hẹn với ai sao?" Tả Khinh Hoan hỏi, nàng mới không muốn bị Thi Vân Dạng xoi mói.
"Hẹn chứ, anh ta tới rồi." Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo xuất hiện, Thi Vân Dạng tinh mắt nhìn thấy Hàn Sĩ Bân bước vào cửa quán.
"Ở trong này." Thi Vân Dạng hướng Hàn Sĩ Bân ngoắc ngoắc.
Vì Tả Khinh Hoan xoay lưng về phía Hàn Sĩ Bân, cho nên hắn chỉ nhận ra Thi Vân Dạng không nhìn thấy được Tả Khinh Hoan, mà nàng cũng không nhìn thấy người tiến vào là Hàn Sĩ Bân.
Hàn Sĩ Bân đi đến bên bàn, hai người chạm mặt, sau khi nhìn thấy đối phương, cả hai nhất thời ngây ngẩn không nói được tiếng nào.

Chương 48 - Đồng hồ đôi

"Ân? Các người quen biết sao?" Thi Vân Dạng biết rõ còn cố hỏi.
"Không quen." Tả Khinh Hoan đột nhiên xuất hiện ở đây khiến Hàn Sĩ Bân có chút hoảng loạn, nhưng hắn cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
So với sự lúng túng của Hàn Sĩ Bân, Tả Khinh Hoan một chút cũng không để ý, Thi Vân Dạng rõ ràng cố ý nhưng nàng tin tưởng Thi Vân Dạng đùa giỡn như thế nào cũng không dám đem quan hệ của mình và Tần Vãn Thư vạch trần, nếu Hàn Sĩ Bân nói không biết nàng cũng thuận theo hắn.
Phản ứng của Hàn Sĩ Bân tuy coi như bình thường nhưng vẫn lộ ra một ít sơ hở, ngược lại Tả Khinh Hoan cực kỳ thản nhiên, xem ra nữ nhân này so với trong tưởng tượng của mình phải thông minh hơn nhiều.
"Không biết, Thi tiểu thư, người hẹn đã đến, em đang bận rộn đi trước." Tả Khinh Hoan vốn không muốn cùng Thi Vân Dạng, kẻ bất lương có ý đồ xấu xa và tình phu bị mình bỏ rơi uống cà phê tán gẫu.
"Sĩ Bân, không ngại em ấy cùng uống cà phê với chúng ta chứ?" Thi Vân Dạng cười đến vẻ mặt phong tình vạn chủng hỏi, nàng làm sao có thể cho phép người quan trọng như Tả Khinh Hoan bỏ trốn?
Hàn Sĩ Bân ngàn lần vạn lần không hy vọng Tả Khinh Hoan ngồi lại, nhưng ngại yêu cầu của Thi Vân Dạng, anh ta đành miễn cưỡng gật đầu.
Ở lại liền ở lại, ai sợ ai, người khó xử nhất chắc chắn không phải mình, mà là vị Hàn tiên sinh này, nghĩ như vậy, Tả Khinh Hoan liền ung dung tự tại ngồi ở một bên uống cà phê.
Hàn Sĩ Bân hy vọng Tả Khinh Hoan thức thời một chút, sẽ tìm lý do bỏ đi, ai ngờ Tả Khinh Hoan thế nhưng giả ngốc lưu lại.
"Đúng rồi, anh tối hôm qua không phải nói hẹn tôi đến hỏi chuyện của Tần đại tiểu thư sao? Anh nói đi, tiểu Hoan không phải người ngoài." Thi Vân Dạng kêu tiểu Hoan đặc biệt thân thiết giống như hai người quen biết đã lâu, Tả Khinh Hoan cảm thấy Thi Vân Dạng đặc biệt xấu xa, khiến Hàn tiên sinh ở trước mặt tiền tình phụ thảo luận về lão bà, rõ ràng khiến hắn càng thêm bực dọc.
Trên thực tế, Hàn Sĩ Bân đúng là đang khó chịu, hắn biết Thi Vân Dạng không phải kẻ ngốc, hôm nay tại sao không thấy nàng thông minh một chút, hiện tại hắn hoàn toàn không hy vọng có người thứ ba ở đây.
"Đúng vậy a, tôi cùng Hàn tiên sinh cũng rất quen thuộc..." Tả Khinh Hoan bỗng nhiên nảy ra một câu như vậy, khiến tim Hàn Sĩ Bân thót lên một chút, ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng nhìn Tả Khinh Hoan, giống như đôi mắt lạnh băng của rắn độc.
"Nga? Như thế nào mà quen được chứ?" Thi Vân Dạng chọn mi, từ giờ trở đi vở kịch mới trở nên thú vị, xem dáng vẻ khẩn trương của Hàn Sĩ Bân, thực đúng là không thường xuyên gặp được.
Tả Khinh Hoan bị cặp mắt băng lãnh của Hàn Sĩ Bân chiếu tướng sau lưng một trận lạnh run, thực mất phong độ, chỉ đùa một chút cũng không được sao?
"Tôi ở trên tạp chí thường xuyên nhìn thấy Hàn tiên sinh, tôi phát hiện tiên sinh ở ngoài nhìn càng đẹp trai..." Lời nói của Tả Khinh Hoan khiến Hàn Sĩ Bân thả lỏng, hắn biết Tả Khinh Hoan không phải là nữ nhân ngu ngốc.
Thi Vân Dạng thâm ý nhìn phía Tả Khinh Hoan, nữ nhân này thật có ý tứ, quyến rũ xong trượng phu không nói, còn cám dỗ cả thê tử người ta, bây giờ quay ngược trêu đùa Hàn Sĩ Bân, rồi lại hiểu được nguyên tắc 'điểm đến liền dừng', chớ trách cà phê hôm nay đặc biệt thơm ngon.
"Cám ơn." Hàn Sĩ Bân lạnh nhạt đáp lại, ánh mắt sắc bén nhìn thoáng qua Tả Khinh Hoan, rõ ràng lộ ra ý tứ cảnh cáo. Hàn Sĩ Bân bây giờ mới cẩn thận đánh giá một chút nữ nhân đã lâu không xuất hiện này, nàng hiện tại và khi làm tình phụ có chút bất đồng, trang điểm nhạt càng tôn thêm sự trẻ trung và ngây thơ, rõ ràng hiện nay Tả Khinh Hoan so với trước đây càng khiến người ta yêu thích, chẳng qua tầm mắt của hắn rất nhanh bị chiếc đồng hồ ở trên tay Tả Khinh Hoan hấp dẫn, vì sao đồng hồ của nàng giống y như của Tần Vãn Thư.
"Đồng hồ của cô thực tinh xảo, có thể tháo xuống cho tôi mượn xem thử không?" Hàn Sĩ Bân vừa cười vừa hỏi Tả Khinh Hoan, biểu hiện giống như chưa bao giờ nhận thức, vô cùng thân sĩ lễ phép.
"Thật có lỗi, tôi muốn đi toilet." Tả Khinh Hoan hoảng sợ, đồng hồ này hôm qua Tần Vãn Thư mới đưa cho mình, nếu đưa cho Hàn Sĩ Bân xem chắc chắn lộ tẩy, cho nên Tả Khinh Hoan kiếm cớ tránh đi.
Thi Vân Dạng ở một bên xem náo nhiệt thực vui vẻ, đồng hồ kia là loại sản xuất với số lượng hạn chế trên toàn thế giới, mỗi cái đều có ký hiệu riêng biệt độc nhất vô nhị, một khi đưa cho Hàn Sĩ Bân xem, coi như xong đời, nhưng mà Tả Khinh Hoan phản ứng khá nhanh, tìm cớ phải vào phòng vệ sinh, vở kịch hôm nay quả nhiên đáng xem.
"Mời tự nhiên." Thi Vân Dạng vừa cười vừa nói, nếu Tả Khinh Hoan trở lại mà trên tay thiếu mất đồng hồ chẳng phải rất kỳ lạ sao? Nàng thật muốn xem Tả Khinh Hoan rốt cuộc có thể hay không bước ra mà trên tay trống không.
Tả Khinh Hoan vừa ly khai, Hàn Sĩ Bân và Thi Vân Dạng mới có cơ hội nói chuyện riêng: "Vãn Thư gần đây có bạn mới rất thân thiết phải không?" Hàn Sĩ Bân ra vẻ tùy ý hỏi, rất giống hảo trượng phu quan tâm đến bạn bè của thê tử.
"Thế nào mới xem như thân thiết?" Thi Vân Dạng giả bộ ngớ ngẩn để lừa hắn, tuy bình thường Hàn Sĩ Bân thường ở trước mặt mình che giấu giả bộ, nhưng với giao tình của mình và Tần đại tiểu thư không chỉ đơn giản là tình bạn bình thường a, tự nhiên là vô điều kiện che giấu chuyện yêu đương vụng trộm của nàng.
"Chính là gọi một vài cuộc điện thoại, hẹn nhau ra ngoài dạo phố như vậy..." Hàn Sĩ Bân chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi.
"Còn không phải là tôi thường xuyên hẹn bồ ấy sao? Tần đại tiểu thư cùng tôi quen thuộc nhất, như thế nào?" Thi Vân Dạng lộ ra vẻ khó hiểu hỏi.
"Không có gì, tôi cũng đi toilet một lát." Hàn Sĩ Bân nghe Thi Vân Dạng nói vậy, có chút yên tâm, nếu Tần Vãn Thư không có cùng những người khác tiếp xúc, có lẽ do mình đa tâm.
"Dựa vào!" Hàn Sĩ Bân lá gan của anh cũng quá lớn đi, trước mặt lão nương không coi vào đâu âm thầm gặp mặt tiền tình phụ (tình nhân trước đây), xem lão nương không chơi chết anh sẽ không mang họ Thi. Thi Vân Dạng nhìn thân ảnh rời đi của Hàn Sĩ Bân thầm nghĩ, rõ ràng là nàng muốn trêu chọc người khác, hiện tại lại nhiều ra một lý do chứng minh bản thân nàng không đơn giản chỉ biết quấy phá mà còn rất giỏi đổ thừa người khác.
"Đại tiểu thư, mình và chồng của bồ hiện tại cùng nhau uống cà phê." Thi Vân Dạng gọi điện thoại cho Tần Vãn Thư đang làm việc ở Tần thị.
"Thì sao?" Ngữ khí của Tần Vãn Thư lãnh đạm hỏi lại, nếu nàng cố ý gọi đến nhất định không phải chuyện tốt.
"Ở quán cà phê gần Tần thị nha, thực vừa vặn hai người cùng nhau vào toilet, đã thật lâu, bồ nói bọn họ có thể hay không ở bên trong làm chút việc gì đó nha? Nhưng mà bồ thật sự bất công, cái đồng hồ kia mình năn nỉ vài lần bồ cũng không cho, vậy mà đem đi tặng em ấy, không phải muốn chọc tức mình sao?" Thi Vân Dạng bất mãn hỏi, một bộ ác nhân cáo trạng trước.
Tần Vãn Thư hơi nhíu mày, ngừng trong tay công việc, bất đắc dĩ quyết định tham gia vào vở kịch do Thi Vân Dạng đạo diễn.
—————————————
"Cô gần đây ở đâu?" Hàn Sĩ Bân ngăn lại Tả Khinh Hoan ở chỗ rẽ giao giữa nhà vệ sinh nam và nhà vệ sinh nữ.
"Không đi đâu cả, mở tiệm cà phê này, luôn tại nơi này làm hầu bàn." Tả Khinh Hoan thản nhiên hồi đáp.
"Cô như thế nào quen biết Thi Vân Dạng?" Tả Khinh Hoan và Thi Vân Dạng nhận thức, điểm ấy khiến Hàn Sĩ Bân cảm thấy bị uy hiếp, hay là Tả Khinh Hoan đang giở trò, cố ý tiếp cận làm quen Thi Vân Dạng.
"Chị ta thường xuyên đến uống cà phê, nên quen thuộc." Lời này là nói thật, nếu không có Tần Vãn Thư ở trung gian làm cầu nối, các nàng căn bản không tính quen biết.
"Đồng hồ của cô từ đâu mà có?" Hàn Sĩ Bân nắm lấy cổ tay Tả Khinh Hoan, muốn xem đồng hồ trên tay nàng, chiếc đồng hồ này không phải có tiền là mua được, hiển nhiên không phải là thứ Tả Khinh Hoan có thể mua nổi.
"Có kẻ ngốc khác tặng không được sao?" Thái độ hùng hổ hăm dọa của Hàn Sĩ Bân còn có từng đợt đau đớn từ cổ tay bị anh ta nắm chặt khiến Tả Khinh Hoan tức giận hỏi lại, Hàn Sĩ Bân nghĩ anh ta là ai a, hai người hiện tại một cọng lông cũng không quan hệ, hắn để ý quá nhiều đi!
"Con ~ điếm!" Hàn Sĩ Bân giơ bàn tay lên muốn tát Tả Khinh Hoan một cái, nhưng gắng gượng nhịn xuống, nguyên bản hắn chỉ nghĩ Tả Khinh Hoan làm mình làm mẩy, nghĩ rằng sớm hay muộn nàng sẽ trở lại bên người mình, Tả Khinh Hoan tuy chỉ là tình phụ nhưng cũng là nữ nhân của anh ta, lúc này Hàn Sĩ Bân có cảm giác như bị vợ cắm sừng khiến hắn phẫn nộ cực điểm.
"Tôi là điếm, anh nhiều lắm cũng chỉ là khách làng chơi, anh cao quý chỗ nào?" Tả Khinh Hoan cười lạnh hỏi ngược lại.
"Tả Khinh Hoan, nếu cô biết điều cầu xin tôi có thể suy nghĩ cho cô thêm một cơ hội, bỏ qua lần này sẽ không còn nữa." Hàn Sĩ Bân cố gắng kiềm chế tính tình nóng nảy của mình, đây là một tia nhẫn nại cuối cùng dành cho Tả Khinh Hoan.
"Kim chủ khai ân, tiểu nhân vạn phần vinh hạnh, nhưng mà tôi hiện tại không hứng thú!" Tả Khinh Hoan châm chọc đáp lại.
Hàn Sĩ Bân giận dữ phản cười: "Tùy cô thôi, tôi tùy thời đều có thể kiếm nữ nhân khác thay thế vị trí đó, chỉ là cô ngậm miệng lại cho tôi, không cần cùng Thi Vân Dạng nói bậy nói bạ, bằng không cô sẽ biết tay." Hàn Sĩ Bân cuối cùng hung dữ cảnh cáo xong Tả Khinh Hoan, xoay người rời đi, hắn vẫn thực băn khoăn lo lắng chỉ sợ tùy thời có người tiến vào.
Khi Hàn Sĩ Bân trở lại, phát hiện Tần Vãn Thư đã ngồi nơi đó.
"Thư Thư vừa lúc ở Tần thị, tiện thể tôi gọi bồ ấy đến uống cà phê, thế nào, thấy bà xã cao hứng không?" Khuôn mặt của Thi Vân Dạng hiện lên 'anh nhanh khen ngợi tôi' biểu tình, khiến Hàn Sĩ Bân cố nén khóe miệng run rẩy, miễn cưỡng xả ra một nụ cười. Chẳng qua Hàn Sĩ Bân phát hiện trên tay Tần Vãn Thư đang đeo đồng hồ, xem ra chiếc đồng hồ trên tay Tả Khinh Hoan quả nhiên là do kẻ ngốc nào đó tặng, có thể hào phóng tặng nó cho nàng, nam nhân này tài lực cũng không kém, hèn chi nữ nhân kia không hề sợ hãi!
"Mình muốn đi toilet trước." Tần Vãn Thư không để ý Hàn Sĩ Bân, cũng đứng lên hướng nhà vệ sinh bước vội.
"Hôm nay mọi người như thế nào đều thích đi toilet nha?" Thi Vân Dạng lộ ra vẻ nghi hoặc bâng quơ hỏi, nếu không sợ bị phát hiện nàng cũng nghĩ đến gần toilet nghe lén.
Hàn Sĩ Bân miễn cưỡng nở ra một nụ cười, đáng lẽ không nên chọn quán cà phê này.
Tả Khinh Hoan vốn đang định đi ra ngoài, phát hiện Tần Vãn Thư bất thình lình hiện ra trước mặt mình, nàng chủ động lôi Tả Khinh Hoan vào nhà vệ sinh nữ.
"Tại sao chị xuất hiện ở đây?" Tả Khinh Hoan nhìn thấy Tần Vãn Thư, vừa bất ngờ vừa vui mừng.
"Anh ta có làm khó dễ em hay không?" Tần Vãn Thư lo lắng hỏi, sắc mặt của Tả Khinh Hoan thoạt nhìn không tốt lắm.
Tả Khinh Hoan lắc đầu, chỉ có hai câu khó nghe, những câu khó nghe hơn đều nghe qua, điểm ấy tính cái gì, Tả Khinh Hoan nhất định so với tiểu cường (con gián) mạnh mẽ hơn nhiều.
"Tay em bị bầm là do anh ta làm phải không?" Tần Vãn Thư nhìn thấy một vòng ứ thanh trên cổ tay của Tả Khinh Hoan, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt hơi hiện lên một tia khó chịu.
"Không có việc gì, qua hai ngày sẽ hết, anh ta không làm gì em cả." Tả Khinh Hoan ôm lấy Tần Vãn Thư, khi mình thấy Tần Vãn Thư xuất hiện, hệ thống phòng bị trên người đều được tiêu trừ.
"Đồng hồ đâu?" Tần Vãn Thư chủ động ôm lại Tả Khinh Hoan, làm cho nàng dựa vào mình gần hơn.
"Cất rồi, ở trong túi, em không muốn anh ta nhìn thấy." Tả Khinh Hoan không muốn khiến Tần Vãn Thư khó xử.
"Không sao, có chị ở đây." Tần Vãn Thư mềm mại nhưng nghiêm túc trấn an nàng, lấy đồng hồ từ trong túi Tả Khinh Hoan giúp nàng đeo lên tay vừa lúc che khuất phần lớn vết bầm.
Không biết vì sao, sau khi Tả Khinh Hoan nghe được Tần Vãn Thư an ủi, trong lòng yên tâm rất nhiều, trên người của Tần Vãn Thư có một cỗ lực lượng nhu hòa lại kiên định khiến người ta tín phục và ỷ lại.
"Chúng ta đi ra ngoài đi." Tần Vãn Thư nhẹ nhàng cùng Tả Khinh Hoan nói, Tần Vãn Thư cũng sợ có người đột nhiên tiến vào, hơn nữa chỗ này không thể ở lại lâu hơn.
"Ân." Tả Khinh Hoan gật đầu, Hàn Sĩ Bân nhìn thấy mình và Tần Vãn Thư cùng đi ra không biết sẽ có biểu tình gì, Tả Khinh Hoan có chút tò mò phản ứng sắp tới của nàng. Tần Vãn Thư nhìn như bình thường không có bất đồng, nhưng Tả Khinh Hoan vẫn cảm thấy nàng không bình tĩnh như ngày thường, không biết có phải là ảo giác của mình không nữa.


========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna