Đăng bởi Ngân Giang | 4/7/18 | 0 nhận xét
Chương 53 - Bờ vực hôn nhân
"Tiền phu nhân nếu không còn gì, tôi có chuyện cần đi trước." Lý Hâm buồn bực bản thân để làm chi không tự trọng dính chặt lấy nàng, người ta hơi chút tỏ vẻ quan tâm, đầu óc của mình lập tức đình chỉ hoạt động.
"Đợi chút, vô luận cô muốn bao nhiều tiền đều có thể, chỉ cần cô đồng ý mổ cho hắn, chữa khỏi cho hắn." Nghiêm Nhược Vấn cao giọng với theo bóng lưng của Lý Hâm.
Lý Hâm nghe vậy, khẽ giơ lên khóe miệng, cực kỳ trào phúng, nếu mình yêu tiền vậy đã không coi thường vứt một trăm ngàn phí chia tay vào mặt nàng.
Nghiêm Nhược Vấn thấy Lý Hâm không có ý định quay đầu lại, có chút hoảng loạn, nàng biết yêu cầu hoang đường Lý Hâm đưa ra ngày hôm qua là thật.
"Lý Hâm, cô thật sự có thể chữa khỏi cho hắn chứ?" Nghiêm Nhược Vấn muốn có được đáp án khẳng định của Lý Hâm.
Lý Hâm dừng chân, nàng biết Nghiêm Nhược Vấn trong lòng đã có quyết định, nàng chính là thích tác phong của nữ nhân này, rất quả quyết, luôn kiên định với lựa chọn của bản thân.
"Tôi không nắm chắc mười phần, nhưng ước chừng có bốn năm phần hy vọng, đương nhiên chuyện cô đáp ứng tôi có thể chờ tôi giải phẫu thành công cho Tiền Thiếu Văn sau, theo phòng giải phẫu đi ra mới bắt đầu có hiệu lực." Lý Hâm thế này mới quay đầu lại nhìn Nghiêm Nhược Vấn.
"Tốt lắm, quyết định như vậy đi." Nghiêm Nhược Vấn đồng ý giao dịch với Lý Hâm, nợ nần luôn cần trả dứt, nàng thiếu Tiền Thiếu Văn ân tình cũng nên đến thời điểm báo đáp, thiếu Lý Hâm tình cảm cũng cần phải chịu trách nhiệm.
Lý Hâm thấy Nghiêm Nhược Vấn đã đồng ý yêu cầu của mình, trong lòng có chút phức tạp, một phần mất hứng vì Nghiêm Nhược Vấn có thể vì Tiền Thiếu Văn hy sinh đến tận cùng, một phần cao hứng là nếu giải phẫu thành công, Nghiêm Nhược Vấn sẽ chấp nhận ly hôn với Tiền Thiếu Văn, trở thành tình phụ của mình, khi đó Nghiêm Nhược Vấn không còn là Tiền thiếu phu nhân mà thuộc về Lý Hâm, mình liền danh chính ngôn thuận làm người yêu của nàng.
"Nghiêm Nhược Vấn tôi nói rồi, tôi sẽ đợi có một ngày nào đó cô chỉ thuộc về một mình tôi." Lý Hâm đi đến trước mặt Nghiêm Nhược Vấn, nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má của nàng, ghé vào bên tai nàng vô cùng ôn nhu nói, nhìn thoáng qua như hành động thân thiết giành cho người yêu, càng nhiều là Lý Hâm đang tuyên thệ quyền sở hữu.
Nghiêm Nhược Vấn vẻ mặt không thay đổi khi nghe Lý Hâm nói những lời này, trong lòng lại sinh ra cảm giác mờ mịt, Nghiêm Nhược Vấn không hiểu Lý Hâm, nàng không hiểu vì sao Lý Hâm chấp nhất theo đuổi mình, phải biết rằng dưa hái xanh sẽ không ngọt (ý là cái gì cũng nên thuận theo tự nhiên, không nên miễn cưỡng).
—————————————
Đêm đó Tần Vãn Thư ngủ ở nhà Tả Khinh Hoan, tuy rằng hai người không phát sinh chuyện gì trọng khẩu vị, chẳng qua cuối cùng là ngọt ngào thân mật cùng nhau trải qua một đêm. Tần Vãn Thư không có tìm cớ ở bên ngoài, chỉ âm thầm tắt máy di động, nàng cố ý không cho bất luận kẻ nào tìm được tung tích của mình.
"Tối hôm qua em không có về nhà, cũng không có ở chỗ của Tần Đằng và Thi Vân Dạng, di động lại tắt máy, anh hy vọng em có thể cho anh một giải thích hợp lý?" Nói ra thật trùng hợp, tối hôm qua Hàn Sĩ Bân cùng mấy người bạn đến hội sở nhìn thấy Tần Đằng và Thi Vân Dạng đang quấn lấy nhau, thực hiển nhiên thê tử không thể ở chỗ bọn họ, hắn về nhà mới phát hiện Tần Vãn Thư không có ở nhà, lại không trở về Tần gia, vậy chứng minh Tần Vãn Thư đã qua đêm với một nam nhân không danh không tính nào đó, Hàn Sĩ Bân dằn xuống giọng điệu chất vấn, cố gắng dùng ngữ khí bình tĩnh tra hỏi.
"Đúng lúc lắm, em cũng nghĩ cho chúng ta một cái công đạo." Giấy không thể gói được lửa, nói dối chung quy chính là nói dối, sẽ có một ngày bị phát hiện, Tần Vãn Thư không tính cùng Hàn Sĩ Bân tiếp tục kéo dài, nàng không phải loại người có thể yên tâm thoải mái *hồng hạnh xuất tường* (ngoại tình), kỳ thật ngày hôm qua nhìn thấy cổ tay bị bầm của Tả Khinh Hoan, trong lòng nàng đã quyết định nhưng tuyệt đối sẽ không ở trước mặt Tả Khinh Hoan và Thi Vân Dạng cùng Hàn Sĩ Bân ngả bài.
"Quên đi, anh tin tưởng em sẽ không làm ra chuyện có lỗi, anh đi trước tắm rửa một chút, lát nữa còn phải đi làm." Hàn Sĩ Bân nhìn thấy vẻ mặt dửng dưng lạnh lùng của Tần Vãn Thư, hắn đột nhiên cảm thấy bất an, không dám khẳng định kết quả cuối cùng mình truy vấn là thứ bản thân muốn nghe.
"Sĩ Bân, chúng ta ly hôn đi." Tần Vãn Thư thực bình tĩnh khi nói ra câu này.
"Cái gì?" Hàn Sĩ Bân không xác định hỏi ngược lại, vì lúc Tần Vãn Thư nói ra câu này quá mức bình tĩnh, làm cho hắn có cảm giác nghe lầm. Tuy gần đây hành động của Tần Vãn Thư có chút kỳ lạ, nhưng cho tới bây giờ Hàn Sĩ Bân chưa từng nghĩ tình trạng hôn nhân của mình sẽ đến trình độ không thể cứu vãn.
"Chúng ta ly hôn đi." Tần Vãn Thư lặp lại một lần nữa, khẳng định Hàn Sĩ Bân quả thật không có nghe lầm.
"Tại sao?" Hàn Sĩ Bân không tin hỏi lại.
"Chúng ta không hợp." không thích hợp luôn là nguyên nhân chia tay hoặc là ly hôn vô cùng thực dụng và chính đáng nhất, nhưng cũng không có sức thuyết phục nhất.
"Trước đây như thế nào vốn không tồn tại vấn đề, vì sao hiện tại em mới nói không thích hợp, có phải trong lòng em đã có người khác, hắn là ai? Tối hôm qua có phải em cùng người đó ở chung một chỗ..." Hàn Sĩ Bân đi đến trước mặt Tần Vãn Thư, kích động nắm chặt hai vai nàng, liên tục truy vấn.
"Chúng ta thỏa thuận ly hôn, đây là em trải qua suy nghĩ thật lâu mới quyết định, nếu phải tìm lý do thì đó là do em không yêu anh." Tần Vãn Thư không trực tiếp trả lời vấn đề Hàn Sĩ Bân đưa ra, chỉ nghiêm túc khẳng định một lần nữa, làm cho Hàn Sĩ Bân biết quyết định vững chắc của mình.
"Anh không để ý chuyện đó, trước đây đã không quan tâm, sau này cũng sẽ như thế, người kia rốt cuộc là ai?" Hàn Sĩ Bân muốn biết kẻ nào có thể khiến cho Tần Vãn Thư làm ra quyết định hoang đường này.
"Không có ai cả, em chỉ muốn nói rõ quyết định của mình, hơn nữa em sẽ không thay đổi nó." Tần Vãn Thư tự nhiên sẽ không lộ ra một chút dấu vết của Tả Khinh Hoan, nàng sẽ không để Hàn Sĩ Bân thương tổn Tả Khinh Hoan.
"Ha ha, Tần Vãn Thư cô thay đổi, trước đây cô sẽ không có thái độ kịch liệt như vậy, kẻ kia thật sự có sức ảnh hưởng rất lớn. Tốt, tôi cũng nói cho cô biết, tôi không đồng ý ly hôn, tuyệt đối sẽ không cho cô và tên nam nhân chết tiệt kia yên thân!" Sự ghen tị của Hàn Sĩ Bân khiến hắn gần như phát cuồng, phải nhất định tìm ra kẻ đã làm cho Tần Vãn Thư thay lòng đổi dạ, nhất định sẽ không làm cho kẻ kia sống yên ổn, dám cùng Hàn Sĩ Bân này giành nữ nhân, quả thực là tự chui đầu vào rọ!
"Tôi không nghĩ làm lớn chuyện, một khi sự tình vượt ra khỏi tầm kiểm soát, đối với ai đều không có lợi." Tần Vãn Thư cảm thấy xung đột này khó tránh khỏi, xem biểu tình của Hàn Sĩ Bân là sẽ không dễ dàng bỏ qua, ngữ khí của Tần Vãn Thư trở nên mềm mại hơn nhưng thái độ vẫn kiên định như trước.
"Vậy thì không cần ly hôn, em chỉ là bị mê hoặc nhất thời, em sẽ không buông tha cho cảm tình nhiều năm của chúng ta." Hàn Sĩ Bân nắm tay Tần Vãn Thư, khẩn thiết nói.
"Sĩ Bân không cần lừa mình dối người, nhiều năm như vậy cũng không thể làm tôi yêu anh, chúng ta sớm hay muộn sẽ xuất hiện vấn đề, anh là một nam nhân xuất sắc, sẽ có rất nhiều nữ nhân yêu anh thật lòng, thay vì níu kéo anh cả đời, không bằng sớm trả lại tự do cho anh, mà tôi cũng có lại tự do cho bản thân." Tần Vãn Thư dùng chân tình cảm động đối phương.
"Anh có chỗ nào không tốt chứ?" Hàn Sĩ Bân không cam lòng hỏi.
Tần Vãn Thư cảm thấy hiện tại nói như thế nào, Hàn Sĩ Bân cũng nghe không lọt tai, nên nàng không tiếp tục giải thích.
"Tôi lên lầu đổi bộ quần áo khác sau đó trở về Tần gia, buổi tối sẽ gọi người đến dọn dẹp những thứ còn lại, chúng ta chính thức tách ra." Tần Vãn Thư biểu tình lạnh lùng như trước nói, bây giờ, Hàn Sĩ Bân mới chính thức lãnh hội đến sự tuyệt tình của Tần Vãn Thư, nữ nhân này một khi quyết định chuyện gì sẽ rất khó vãn hồi, kẻ kia như thế nào có thể hấp dẫn nàng chứ?
"Tần Vãn Thư, rốt cuộc kẻ kia có chỗ nào có thể thu hút em?" Hàn Sĩ Bân hướng bóng lưng của Tần Vãn Thư quát lớn.
Tần Vãn Thư hơi kéo dài bước chân nhưng không có dừng lại trả lời nghi vấn của Hàn Sĩ Bân, chỗ nào của Tả Khinh Hoan thu hút mình, nói thật ra, mình cũng không rõ, Tả Khinh Hoan không có chỗ nào đặc biệt ưu tú, nhưng cùng nàng chung đụng lại luôn cảm thấy thoải mái, cảm giác được thả lỏng cả về thể xác lẫn tinh thần, đây là điều mà Hàn Sĩ Bân không thể cho mình.
Tần Vãn Thư trở về Tần gia, Hàn Sĩ Bân vẫn cứ muốn cùng nàng trở về.
"Các con đang giận nhau?" Tần Chính có phần bất ngờ, tôn nữ và Hàn Sĩ Bân từ lúc kết hôn đến nay cảm tình luôn tốt, cho tới bây giờ cũng không hề xích mích, bầu không khí giữa hai người có điểm không thích hợp.
"Gia gia, con quyết định ly hôn với Hàn Sĩ Bân." Tần Vãn Thư chỉ bình tĩnh nói ra một câu, thế nhưng câu nói này khiến cả Tần gia lâm vào rung động, so với tiếng nổ của bom còn muốn vang dội hơn nhiều.
"Đợi chút, vô luận cô muốn bao nhiều tiền đều có thể, chỉ cần cô đồng ý mổ cho hắn, chữa khỏi cho hắn." Nghiêm Nhược Vấn cao giọng với theo bóng lưng của Lý Hâm.
Lý Hâm nghe vậy, khẽ giơ lên khóe miệng, cực kỳ trào phúng, nếu mình yêu tiền vậy đã không coi thường vứt một trăm ngàn phí chia tay vào mặt nàng.
Nghiêm Nhược Vấn thấy Lý Hâm không có ý định quay đầu lại, có chút hoảng loạn, nàng biết yêu cầu hoang đường Lý Hâm đưa ra ngày hôm qua là thật.
"Lý Hâm, cô thật sự có thể chữa khỏi cho hắn chứ?" Nghiêm Nhược Vấn muốn có được đáp án khẳng định của Lý Hâm.
Lý Hâm dừng chân, nàng biết Nghiêm Nhược Vấn trong lòng đã có quyết định, nàng chính là thích tác phong của nữ nhân này, rất quả quyết, luôn kiên định với lựa chọn của bản thân.
"Tôi không nắm chắc mười phần, nhưng ước chừng có bốn năm phần hy vọng, đương nhiên chuyện cô đáp ứng tôi có thể chờ tôi giải phẫu thành công cho Tiền Thiếu Văn sau, theo phòng giải phẫu đi ra mới bắt đầu có hiệu lực." Lý Hâm thế này mới quay đầu lại nhìn Nghiêm Nhược Vấn.
"Tốt lắm, quyết định như vậy đi." Nghiêm Nhược Vấn đồng ý giao dịch với Lý Hâm, nợ nần luôn cần trả dứt, nàng thiếu Tiền Thiếu Văn ân tình cũng nên đến thời điểm báo đáp, thiếu Lý Hâm tình cảm cũng cần phải chịu trách nhiệm.
Lý Hâm thấy Nghiêm Nhược Vấn đã đồng ý yêu cầu của mình, trong lòng có chút phức tạp, một phần mất hứng vì Nghiêm Nhược Vấn có thể vì Tiền Thiếu Văn hy sinh đến tận cùng, một phần cao hứng là nếu giải phẫu thành công, Nghiêm Nhược Vấn sẽ chấp nhận ly hôn với Tiền Thiếu Văn, trở thành tình phụ của mình, khi đó Nghiêm Nhược Vấn không còn là Tiền thiếu phu nhân mà thuộc về Lý Hâm, mình liền danh chính ngôn thuận làm người yêu của nàng.
"Nghiêm Nhược Vấn tôi nói rồi, tôi sẽ đợi có một ngày nào đó cô chỉ thuộc về một mình tôi." Lý Hâm đi đến trước mặt Nghiêm Nhược Vấn, nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má của nàng, ghé vào bên tai nàng vô cùng ôn nhu nói, nhìn thoáng qua như hành động thân thiết giành cho người yêu, càng nhiều là Lý Hâm đang tuyên thệ quyền sở hữu.
Nghiêm Nhược Vấn vẻ mặt không thay đổi khi nghe Lý Hâm nói những lời này, trong lòng lại sinh ra cảm giác mờ mịt, Nghiêm Nhược Vấn không hiểu Lý Hâm, nàng không hiểu vì sao Lý Hâm chấp nhất theo đuổi mình, phải biết rằng dưa hái xanh sẽ không ngọt (ý là cái gì cũng nên thuận theo tự nhiên, không nên miễn cưỡng).
—————————————
Đêm đó Tần Vãn Thư ngủ ở nhà Tả Khinh Hoan, tuy rằng hai người không phát sinh chuyện gì trọng khẩu vị, chẳng qua cuối cùng là ngọt ngào thân mật cùng nhau trải qua một đêm. Tần Vãn Thư không có tìm cớ ở bên ngoài, chỉ âm thầm tắt máy di động, nàng cố ý không cho bất luận kẻ nào tìm được tung tích của mình.
"Tối hôm qua em không có về nhà, cũng không có ở chỗ của Tần Đằng và Thi Vân Dạng, di động lại tắt máy, anh hy vọng em có thể cho anh một giải thích hợp lý?" Nói ra thật trùng hợp, tối hôm qua Hàn Sĩ Bân cùng mấy người bạn đến hội sở nhìn thấy Tần Đằng và Thi Vân Dạng đang quấn lấy nhau, thực hiển nhiên thê tử không thể ở chỗ bọn họ, hắn về nhà mới phát hiện Tần Vãn Thư không có ở nhà, lại không trở về Tần gia, vậy chứng minh Tần Vãn Thư đã qua đêm với một nam nhân không danh không tính nào đó, Hàn Sĩ Bân dằn xuống giọng điệu chất vấn, cố gắng dùng ngữ khí bình tĩnh tra hỏi.
"Đúng lúc lắm, em cũng nghĩ cho chúng ta một cái công đạo." Giấy không thể gói được lửa, nói dối chung quy chính là nói dối, sẽ có một ngày bị phát hiện, Tần Vãn Thư không tính cùng Hàn Sĩ Bân tiếp tục kéo dài, nàng không phải loại người có thể yên tâm thoải mái *hồng hạnh xuất tường* (ngoại tình), kỳ thật ngày hôm qua nhìn thấy cổ tay bị bầm của Tả Khinh Hoan, trong lòng nàng đã quyết định nhưng tuyệt đối sẽ không ở trước mặt Tả Khinh Hoan và Thi Vân Dạng cùng Hàn Sĩ Bân ngả bài.
"Quên đi, anh tin tưởng em sẽ không làm ra chuyện có lỗi, anh đi trước tắm rửa một chút, lát nữa còn phải đi làm." Hàn Sĩ Bân nhìn thấy vẻ mặt dửng dưng lạnh lùng của Tần Vãn Thư, hắn đột nhiên cảm thấy bất an, không dám khẳng định kết quả cuối cùng mình truy vấn là thứ bản thân muốn nghe.
"Sĩ Bân, chúng ta ly hôn đi." Tần Vãn Thư thực bình tĩnh khi nói ra câu này.
"Cái gì?" Hàn Sĩ Bân không xác định hỏi ngược lại, vì lúc Tần Vãn Thư nói ra câu này quá mức bình tĩnh, làm cho hắn có cảm giác nghe lầm. Tuy gần đây hành động của Tần Vãn Thư có chút kỳ lạ, nhưng cho tới bây giờ Hàn Sĩ Bân chưa từng nghĩ tình trạng hôn nhân của mình sẽ đến trình độ không thể cứu vãn.
"Chúng ta ly hôn đi." Tần Vãn Thư lặp lại một lần nữa, khẳng định Hàn Sĩ Bân quả thật không có nghe lầm.
"Tại sao?" Hàn Sĩ Bân không tin hỏi lại.
"Chúng ta không hợp." không thích hợp luôn là nguyên nhân chia tay hoặc là ly hôn vô cùng thực dụng và chính đáng nhất, nhưng cũng không có sức thuyết phục nhất.
"Trước đây như thế nào vốn không tồn tại vấn đề, vì sao hiện tại em mới nói không thích hợp, có phải trong lòng em đã có người khác, hắn là ai? Tối hôm qua có phải em cùng người đó ở chung một chỗ..." Hàn Sĩ Bân đi đến trước mặt Tần Vãn Thư, kích động nắm chặt hai vai nàng, liên tục truy vấn.
"Chúng ta thỏa thuận ly hôn, đây là em trải qua suy nghĩ thật lâu mới quyết định, nếu phải tìm lý do thì đó là do em không yêu anh." Tần Vãn Thư không trực tiếp trả lời vấn đề Hàn Sĩ Bân đưa ra, chỉ nghiêm túc khẳng định một lần nữa, làm cho Hàn Sĩ Bân biết quyết định vững chắc của mình.
"Anh không để ý chuyện đó, trước đây đã không quan tâm, sau này cũng sẽ như thế, người kia rốt cuộc là ai?" Hàn Sĩ Bân muốn biết kẻ nào có thể khiến cho Tần Vãn Thư làm ra quyết định hoang đường này.
"Không có ai cả, em chỉ muốn nói rõ quyết định của mình, hơn nữa em sẽ không thay đổi nó." Tần Vãn Thư tự nhiên sẽ không lộ ra một chút dấu vết của Tả Khinh Hoan, nàng sẽ không để Hàn Sĩ Bân thương tổn Tả Khinh Hoan.
"Ha ha, Tần Vãn Thư cô thay đổi, trước đây cô sẽ không có thái độ kịch liệt như vậy, kẻ kia thật sự có sức ảnh hưởng rất lớn. Tốt, tôi cũng nói cho cô biết, tôi không đồng ý ly hôn, tuyệt đối sẽ không cho cô và tên nam nhân chết tiệt kia yên thân!" Sự ghen tị của Hàn Sĩ Bân khiến hắn gần như phát cuồng, phải nhất định tìm ra kẻ đã làm cho Tần Vãn Thư thay lòng đổi dạ, nhất định sẽ không làm cho kẻ kia sống yên ổn, dám cùng Hàn Sĩ Bân này giành nữ nhân, quả thực là tự chui đầu vào rọ!
"Tôi không nghĩ làm lớn chuyện, một khi sự tình vượt ra khỏi tầm kiểm soát, đối với ai đều không có lợi." Tần Vãn Thư cảm thấy xung đột này khó tránh khỏi, xem biểu tình của Hàn Sĩ Bân là sẽ không dễ dàng bỏ qua, ngữ khí của Tần Vãn Thư trở nên mềm mại hơn nhưng thái độ vẫn kiên định như trước.
"Vậy thì không cần ly hôn, em chỉ là bị mê hoặc nhất thời, em sẽ không buông tha cho cảm tình nhiều năm của chúng ta." Hàn Sĩ Bân nắm tay Tần Vãn Thư, khẩn thiết nói.
"Sĩ Bân không cần lừa mình dối người, nhiều năm như vậy cũng không thể làm tôi yêu anh, chúng ta sớm hay muộn sẽ xuất hiện vấn đề, anh là một nam nhân xuất sắc, sẽ có rất nhiều nữ nhân yêu anh thật lòng, thay vì níu kéo anh cả đời, không bằng sớm trả lại tự do cho anh, mà tôi cũng có lại tự do cho bản thân." Tần Vãn Thư dùng chân tình cảm động đối phương.
"Anh có chỗ nào không tốt chứ?" Hàn Sĩ Bân không cam lòng hỏi.
Tần Vãn Thư cảm thấy hiện tại nói như thế nào, Hàn Sĩ Bân cũng nghe không lọt tai, nên nàng không tiếp tục giải thích.
"Tôi lên lầu đổi bộ quần áo khác sau đó trở về Tần gia, buổi tối sẽ gọi người đến dọn dẹp những thứ còn lại, chúng ta chính thức tách ra." Tần Vãn Thư biểu tình lạnh lùng như trước nói, bây giờ, Hàn Sĩ Bân mới chính thức lãnh hội đến sự tuyệt tình của Tần Vãn Thư, nữ nhân này một khi quyết định chuyện gì sẽ rất khó vãn hồi, kẻ kia như thế nào có thể hấp dẫn nàng chứ?
"Tần Vãn Thư, rốt cuộc kẻ kia có chỗ nào có thể thu hút em?" Hàn Sĩ Bân hướng bóng lưng của Tần Vãn Thư quát lớn.
Tần Vãn Thư hơi kéo dài bước chân nhưng không có dừng lại trả lời nghi vấn của Hàn Sĩ Bân, chỗ nào của Tả Khinh Hoan thu hút mình, nói thật ra, mình cũng không rõ, Tả Khinh Hoan không có chỗ nào đặc biệt ưu tú, nhưng cùng nàng chung đụng lại luôn cảm thấy thoải mái, cảm giác được thả lỏng cả về thể xác lẫn tinh thần, đây là điều mà Hàn Sĩ Bân không thể cho mình.
Tần Vãn Thư trở về Tần gia, Hàn Sĩ Bân vẫn cứ muốn cùng nàng trở về.
"Các con đang giận nhau?" Tần Chính có phần bất ngờ, tôn nữ và Hàn Sĩ Bân từ lúc kết hôn đến nay cảm tình luôn tốt, cho tới bây giờ cũng không hề xích mích, bầu không khí giữa hai người có điểm không thích hợp.
"Gia gia, con quyết định ly hôn với Hàn Sĩ Bân." Tần Vãn Thư chỉ bình tĩnh nói ra một câu, thế nhưng câu nói này khiến cả Tần gia lâm vào rung động, so với tiếng nổ của bom còn muốn vang dội hơn nhiều.
Chương 54 - Mâu thuẫn nội tại
"Có chuyện gì cãi nhau không thông suốt đến mức phải ly hôn chứ?" Tần Chính không cho là thật, chẳng qua đối Hàn Sĩ Bân có chút không hài lòng, nếu Tần Vãn Thư giận dỗi nhất định là Hàn Sĩ Bân không tốt, bởi vì Tần Chính rất hiểu tôn nữ của mình, Vãn Thư tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ gây chuyện.
"Gia gia, con cũng không biết Vãn Thư rốt cuộc sao lại hành động như vậy, hôm qua cả đêm không về nhà, một hồi trở về đã đòi ly hôn..." Hàn Sĩ Bân lộ ra vẻ oan ức nói, gian trá hướng Tần lão gia tử khống tố, hoàn toàn đổ lỗi cho Tần Vãn Thư cố tình gây sự.
Tần Vãn Thư khẽ liếc mắt về phía hắn, lần đầu tiên nàng phát hiện Hàn Sĩ Bân bây giờ và Hàn Sĩ Bân mà mình nhận thức có phần khác biệt.
"Đêm qua con không về nhà sao?" Tần Chính hỏi Tần Vãn Thư, hắn đối với tôn nữ hoàn toàn tin tưởng, cho nên nhất định chuyện này có nguyên nhân.
"Dạ." Tần Vãn Thư nhẹ giọng đáp.
"Đi đâu vậy? Tại sao không về nhà?" Tần Chính hỏi.
"Gia gia, con luôn luôn làm việc có chừng mực, lần này cũng là như vậy, cho nên gia gia mời ngài tin tưởng con, chuyện này để cho con tự mình giải quyết được không?" Tần Vãn Thư nhìn Tần Chính nghiêm trang hỏi.
"Hôn nhân là đại sự, không phải trò đùa." Tần Chính cảm thấy ở Tần gia ly hôn là một chuyện rất ít xảy ra, đặc biệt nảy sinh trên người tôn nữ mà mình hiểu biết nhất, càng không thể được.
"Con biết rõ." Tần Vãn Thư gật đầu.
"Hàn Sĩ Bân, con đi về trước." Tần Chính trước tiên đuổi Hàn Sĩ Bân đi, tôn nữ chung quy là tôn nữ, Hàn Sĩ Bân cuối cùng vẫn là nửa ngoại nhân (người dưng), không lý do gì mà không thiên vị tôn nữ ngoan của mình.
"Gia gia..." Hàn Sĩ Bân không cam tâm lên tiếng gọi Tần Chính, hiện tại hắn không nghĩ một mình trở về.
"Về đi!" Tần Chính lộ ra vẻ nghiêm khắc, ngữ khí không giận tự uy khiến Hàn Sĩ Bân không thể không đứng dậy rời khỏi Tần gia.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tần Chính chờ Hàn Sĩ Bân đi rồi, mới hỏi Tần Vãn Thư.
"Anh ta ở bên ngoài có nữ nhân khác, tình cảm của chúng con rạn nứt." Tần Vãn Thư không hề đề cập đến Tả Khinh Hoan, khinh miêu đạm thuật một câu tóm tắt mọi chuyện.
"Hắn dám bao dưỡng tình phụ?" Tần Chính nhíu mày, tôn nữ bảo bối của mình gả cho hắn, thế nhưng hắn không hiểu quý trọng, thật sự là vô liêm sỉ!
"Thật ra cũng không thể hoàn toàn trách anh ta, rất nhiều chuyện nhất định là lỗi của cả hai bên, con tự nhiên có một số phương diện không hợp với anh ta." Từ đầu tới cuối, Tần Vãn Thư cũng không đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu Hàn Sĩ Bân, lãnh cảm là trách nhiệm của mình.
"Vãn Thư, nam nhân ngẫu nhiên ở bên ngoài thỉnh thoảng gặp dịp mua vui, nếu như không tạo ra sai lầm trầm trọng, rất nhiều thời điểm là không thể quá cực đoan, thời trai trẻ gia gia cũng đã từng phong lưu, nhưng suy cho cùng vẫn yêu nãi nãi (bà nội) ngươi nhất, nữ nhân thông minh đôi khi phải biết nhắm mắt làm ngơ..." Tần Chính thấy Tần Vãn Thư còn giúp Hàn Sĩ Bân giải thích, chỉ cho là nàng nhất thời không thông suốt.
"Gia gia, con nghĩ có được tình cảm không có chút tì vết, giống như đồ cổ vậy, một khi có nửa điểm tì vết sẽ không còn hoàn mỹ nữa, cũng sẽ không quý giá như trước."
"Vãn Thư, trước đây con không có kỹ tính như vậy..." Tần Chính nhẹ nhàng thở dài, trên đời làm gì có nhiều thứ hoàn mỹ như vậy.
"Con muốn cái gì, không muốn cái gì, trong lòng luôn tự hiểu, gia gia không cần thay con lo lắng." Tần Vãn Thư ôn nhu kiên định nói.
"Con luôn thông minh, như thế nào lần này không thể uyển chuyển một chút chứ?" Tần Chính có chút ngạc nhiên, với tấm lòng khoan dung của tôn nữ như thế nào không thể bỏ qua điểm ấy tỳ vết đâu?
"Chuyện này ngài để cho con tự tay xử lý được không?" Tần Vãn Thư xin phép Tần Chính.
Tần Chính biết tôn nữ tuy bề ngoài có vẻ dễ tính, nhưng thật ra rất bướng bỉnh, một khi nàng quyết định chuyện gì sẽ không dễ dàng thay đổi.
Tần Chính miễn cưỡng gật đầu, hắn không hy vọng chuyện ly hôn trở thành một vết nhơ trong cuộc đời Tần Vãn Thư, chỉ có điều tôn nữ quả thật xứng đáng với nam nhân tốt hơn.
—————————————-
"Chị đang làm gì?" Tả Khinh Hoan vô cùng thân thiết hỏi.
"Đang xử lý một số chuyện." Tần Vãn Thư nhận được điện thoại của Tả Khinh Hoan, ngừng công việc trong tay, thật đúng lúc, mình đang muốn gọi cho em ấy.
"Nếu đang bận rộn, em gọi lại cho chị sau." Tả Khinh Hoan thể thiếp nói.
"Gia gia, con cũng không biết Vãn Thư rốt cuộc sao lại hành động như vậy, hôm qua cả đêm không về nhà, một hồi trở về đã đòi ly hôn..." Hàn Sĩ Bân lộ ra vẻ oan ức nói, gian trá hướng Tần lão gia tử khống tố, hoàn toàn đổ lỗi cho Tần Vãn Thư cố tình gây sự.
Tần Vãn Thư khẽ liếc mắt về phía hắn, lần đầu tiên nàng phát hiện Hàn Sĩ Bân bây giờ và Hàn Sĩ Bân mà mình nhận thức có phần khác biệt.
"Đêm qua con không về nhà sao?" Tần Chính hỏi Tần Vãn Thư, hắn đối với tôn nữ hoàn toàn tin tưởng, cho nên nhất định chuyện này có nguyên nhân.
"Dạ." Tần Vãn Thư nhẹ giọng đáp.
"Đi đâu vậy? Tại sao không về nhà?" Tần Chính hỏi.
"Gia gia, con luôn luôn làm việc có chừng mực, lần này cũng là như vậy, cho nên gia gia mời ngài tin tưởng con, chuyện này để cho con tự mình giải quyết được không?" Tần Vãn Thư nhìn Tần Chính nghiêm trang hỏi.
"Hôn nhân là đại sự, không phải trò đùa." Tần Chính cảm thấy ở Tần gia ly hôn là một chuyện rất ít xảy ra, đặc biệt nảy sinh trên người tôn nữ mà mình hiểu biết nhất, càng không thể được.
"Con biết rõ." Tần Vãn Thư gật đầu.
"Hàn Sĩ Bân, con đi về trước." Tần Chính trước tiên đuổi Hàn Sĩ Bân đi, tôn nữ chung quy là tôn nữ, Hàn Sĩ Bân cuối cùng vẫn là nửa ngoại nhân (người dưng), không lý do gì mà không thiên vị tôn nữ ngoan của mình.
"Gia gia..." Hàn Sĩ Bân không cam tâm lên tiếng gọi Tần Chính, hiện tại hắn không nghĩ một mình trở về.
"Về đi!" Tần Chính lộ ra vẻ nghiêm khắc, ngữ khí không giận tự uy khiến Hàn Sĩ Bân không thể không đứng dậy rời khỏi Tần gia.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tần Chính chờ Hàn Sĩ Bân đi rồi, mới hỏi Tần Vãn Thư.
"Anh ta ở bên ngoài có nữ nhân khác, tình cảm của chúng con rạn nứt." Tần Vãn Thư không hề đề cập đến Tả Khinh Hoan, khinh miêu đạm thuật một câu tóm tắt mọi chuyện.
"Hắn dám bao dưỡng tình phụ?" Tần Chính nhíu mày, tôn nữ bảo bối của mình gả cho hắn, thế nhưng hắn không hiểu quý trọng, thật sự là vô liêm sỉ!
"Thật ra cũng không thể hoàn toàn trách anh ta, rất nhiều chuyện nhất định là lỗi của cả hai bên, con tự nhiên có một số phương diện không hợp với anh ta." Từ đầu tới cuối, Tần Vãn Thư cũng không đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu Hàn Sĩ Bân, lãnh cảm là trách nhiệm của mình.
"Vãn Thư, nam nhân ngẫu nhiên ở bên ngoài thỉnh thoảng gặp dịp mua vui, nếu như không tạo ra sai lầm trầm trọng, rất nhiều thời điểm là không thể quá cực đoan, thời trai trẻ gia gia cũng đã từng phong lưu, nhưng suy cho cùng vẫn yêu nãi nãi (bà nội) ngươi nhất, nữ nhân thông minh đôi khi phải biết nhắm mắt làm ngơ..." Tần Chính thấy Tần Vãn Thư còn giúp Hàn Sĩ Bân giải thích, chỉ cho là nàng nhất thời không thông suốt.
"Gia gia, con nghĩ có được tình cảm không có chút tì vết, giống như đồ cổ vậy, một khi có nửa điểm tì vết sẽ không còn hoàn mỹ nữa, cũng sẽ không quý giá như trước."
"Vãn Thư, trước đây con không có kỹ tính như vậy..." Tần Chính nhẹ nhàng thở dài, trên đời làm gì có nhiều thứ hoàn mỹ như vậy.
"Con muốn cái gì, không muốn cái gì, trong lòng luôn tự hiểu, gia gia không cần thay con lo lắng." Tần Vãn Thư ôn nhu kiên định nói.
"Con luôn thông minh, như thế nào lần này không thể uyển chuyển một chút chứ?" Tần Chính có chút ngạc nhiên, với tấm lòng khoan dung của tôn nữ như thế nào không thể bỏ qua điểm ấy tỳ vết đâu?
"Chuyện này ngài để cho con tự tay xử lý được không?" Tần Vãn Thư xin phép Tần Chính.
Tần Chính biết tôn nữ tuy bề ngoài có vẻ dễ tính, nhưng thật ra rất bướng bỉnh, một khi nàng quyết định chuyện gì sẽ không dễ dàng thay đổi.
Tần Chính miễn cưỡng gật đầu, hắn không hy vọng chuyện ly hôn trở thành một vết nhơ trong cuộc đời Tần Vãn Thư, chỉ có điều tôn nữ quả thật xứng đáng với nam nhân tốt hơn.
—————————————-
"Chị đang làm gì?" Tả Khinh Hoan vô cùng thân thiết hỏi.
"Đang xử lý một số chuyện." Tần Vãn Thư nhận được điện thoại của Tả Khinh Hoan, ngừng công việc trong tay, thật đúng lúc, mình đang muốn gọi cho em ấy.
"Nếu đang bận rộn, em gọi lại cho chị sau." Tả Khinh Hoan thể thiếp nói.
"Không bận, vừa lúc chị cũng có chuyện muốn nói." Chẳng trách được Hàn Sĩ Bân thích tình phụ như Tả Khinh Hoan, nàng có đôi khi quả thực thiện giải nhân ý (am hiểu lòng người).
"Ân?" Tả Khinh Hoan tò mò nhướng mày.
"Bây giờ chúng ta tạm thời đừng gặp mặt." Tần Vãn Thư không tin Hàn Sĩ Bân hội dễ dàng bỏ qua.
Tả Khinh Hoan sững sờ, tạm thời không cần gặp mặt, lúc nàng nghe đến câu này cảm giác giống như trước ngực bị vũ khí sắc bén đâm trúng, mới bị đâm thì không thấy đau nhưng sau một hồi sẽ đau trùy tâm thứ cốt (đạp vào tim, đâm vào xương).
"Vì sao?" Dừng lại một lúc, Tả Khinh Hoan khó khăn lên tiếng hỏi.
"Chị đề nghị ly hôn với Hàn Sĩ Bân, anh ta có thể sẽ không để yên, chị không muốn anh ta tìm ra manh mối bất lợi cho em, toàn bộ kỷ lục cuộc gọi trong số di động này chị sẽ kiếm người xóa sạch, đến lúc đó chị cho em số khác dùng để liên hệ." Tần Vãn Thư lo lắng nhiều chuyện rất là chu đáo.
"Chị phải ly hôn?" Tả Khinh Hoan không dám tin hỏi lại, tuy trong lòng xuất hiện một chút khó chịu nhưng có được một tia mừng rỡ như điên nhanh chóng chiếm lấy. Sau khi vui vẻ lại nảy sinh bất an, nàng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới Tần Vãn Thư sẽ ly hôn, mình cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý quyết định cả đời làm tình nhân bí mật của nàng, Tần Vãn Thư so với trong dự đoán của mình thật sự rất khác biệt.
"Ân." Tần Vãn Thư nhẹ nhàng lên tiếng trả lời.
"Vì em sao?" Tả Khinh Hoan cảm giác bản thân khi hỏi câu này có chút run rẩy.
"Không hoàn toàn." Thật ra một phần vì Tả Khinh Hoan, một phần vì bản thân, nam nhân kia đã không thể tạo cảm giác an tâm cho mình, chung sống chẳng qua do miễn cưỡng, mà bản thân mình cũng đích xác vì làm vui lòng Tả Khinh Hoan, Hàn Sĩ Bân có thể yên tâm thoải mái *hồng hạnh xuất tường*, mình không làm được.
"Tần Vãn Thư, em không cần chị làm ra bất cứ hy sinh gì, cả đời này em cũng không để ý đến việc không thể công khai đứng bên cạnh chị, em có được ưu ái của chị đã cảm thấy thực hạnh phúc..." Tả Khinh Hoan có chút bất an lên tiếng, nàng có cảm giác mọi chuyện không chân thực chút nào.
"Chị không cho rằng chuyện này là một loại hy sinh, đây là tôn trọng em, cũng là tôn trọng bản thân chị." Tần Vãn Thư không ủng hộ ý tưởng của Tả Khinh Hoan, mình và Hàn Sĩ Bân không cùng một loại người.
Tả Khinh Hoan thực cảm động, nhưng lại không biết nói gì mới đúng, nhiều lời đều có vẻ sáo rỗng không chân thành, so với sự dũng cảm của Tần Vãn Thư, Tả Khinh Hoan đột nhiên cảm thấy mình rất giống một vết bẩn bám ở trên người nàng.
"Hiện tại không nói, sau này chị sẽ dùng số khác liên hệ với em." Tần Vãn Thư nhanh chóng cúp máy, nàng sợ Hàn Sĩ Bân điều tra mình.
———————————————
"Tần Đằng, làm phiền em cho người lập tức xóa bỏ toàn bộ ký lục các cuộc gọi và tin nhắn trong mấy tháng nay của tỷ với số máy x này." Tần Vãn Thư lập tức tìm Tần Đằng nhờ vả, hắn luôn luôn thần thông quảng đại, chuyện nhỏ này chắc chắn không làm khó được hắn.
"Nghe nói tỷ và Hàn Sĩ Bân ly hôn, tỷ đối với nữ nhân kia thật sự nghiêm túc sao?" Tần Đằng có chút kinh ngạc hỏi.
"Chuyện này nói sau, trước tiên giúp tỷ giải quyết thỏa đáng chuyện của di động đi." Tần Vãn Thư cảm thấy với đầu óc của Hàn Sĩ Bân rất nhanh sẽ nghĩ đến tìm người điều tra di động của mình.
"Được rồi, chỉ cần một cú điện thoại là xong xuôi." Tần Đằng gọi một chút điện thoại đã giải quyết êm đẹp mọi sự, chẳng qua hắn ghi lại dãy số này, xem ra nữ nhân mà tỷ tỷ vẫn giấu kỹ rất nhanh sẽ lộ diện, Tần Đằng đối với người này đặc biệt hiếu kỳ.
Trên đường về nhà Hàn Sĩ Bân đã nghĩ đến chuyện thuê người kiểm tra một chút Tần Vãn Thư, người của hắn làm việc không có được tốc độ nhanh chóng như người của Tần Đằng, tự nhiên là tìm không ra dấu vết gì cả.
Ngược lại Tần Đằng điều tra được toàn bộ thân thế của Tả Khinh Hoan, hắn nhìn hình của Tả Khinh Hoan, khinh thường cười khẩy, nữ nhi của kỹ nữ thật là không phải tầm thường, quả nhiên thủ đoạn không tồi, trước đây là tình phụ của Hàn Sĩ Bân, trong nháy mắt liền biến thành nữ nhân của tỷ tỷ, hai mối quan hệ trước sau cũng đều vớ được kim chủ giàu có, chẳng qua một nhân vật lợi hại như tỷ tỷ như thế nào sẽ bị tiểu nhân vật này mê hoặc chứ? Tả Khinh Hoan, cô tốt nhất không có bắt cá hai tay, nếu không đừng trách ta không khách khí.
"Thân phận của nữ nhân kia tỷ tỷ có cho người điều tra chưa?" Tần Đằng về tới Tần gia, lập tức tìm Tần Vãn Thư hỏi chuyện.
"Chuyện của tỷ, tự mình biết chừng mực, em cũng đừng xen vào." Tần Vãn Thư thở dài, nàng chỉ biết Tả Khinh Hoan sớm muộn gì cũng bị lộ diện.
"Tỷ, Tả Khinh Hoan này không đáng tin, em gặp qua vô số nữ nhân giống người kia, cô ta nhất định không giống như bề ngoài thoạt nhìn ngây thơ đơn giản." Tần Đằng chỉ sợ tỷ tỷ nhất thời bị tình yêu che mắt, phạm vào lỗi lầm không đáng.
"Em ấy tự nhiên không giống đơn giản như bộ dáng bên ngoài, nữ nhân quá đơn giản, tỷ tỷ thấy không vừa mắt." Tần Vãn Thư không cho là đúng vừa cười vừa nói, mọi chuyện Tần Đằng nghĩ đến, mình tự nhiên đều đã lường trước.
"Một khi như vậy, tỷ không có khả năng nhìn không ra dụng ý của nàng a!" Nữ nhân này rõ ràng là chấm trúng tài sản của tỷ tỷ.
"Nhân yêu thích nhiều thứ cũng không kỳ lạ, tỷ có chút gì để hấp dẫn em ấy thì thật là tốt." Tần Vãn Thư chưa bao giờ cho rằng đó là vấn đề, hơn nữa nàng cảm thấy mình sẽ không nhìn lầm người.
"Tỷ..." Tần Đằng cảm thấy tỷ tỷ dung túng nữ nhân kia đã vượt xa tưởng tượng của mình.
"Ân?" Tả Khinh Hoan tò mò nhướng mày.
"Bây giờ chúng ta tạm thời đừng gặp mặt." Tần Vãn Thư không tin Hàn Sĩ Bân hội dễ dàng bỏ qua.
Tả Khinh Hoan sững sờ, tạm thời không cần gặp mặt, lúc nàng nghe đến câu này cảm giác giống như trước ngực bị vũ khí sắc bén đâm trúng, mới bị đâm thì không thấy đau nhưng sau một hồi sẽ đau trùy tâm thứ cốt (đạp vào tim, đâm vào xương).
"Vì sao?" Dừng lại một lúc, Tả Khinh Hoan khó khăn lên tiếng hỏi.
"Chị đề nghị ly hôn với Hàn Sĩ Bân, anh ta có thể sẽ không để yên, chị không muốn anh ta tìm ra manh mối bất lợi cho em, toàn bộ kỷ lục cuộc gọi trong số di động này chị sẽ kiếm người xóa sạch, đến lúc đó chị cho em số khác dùng để liên hệ." Tần Vãn Thư lo lắng nhiều chuyện rất là chu đáo.
"Chị phải ly hôn?" Tả Khinh Hoan không dám tin hỏi lại, tuy trong lòng xuất hiện một chút khó chịu nhưng có được một tia mừng rỡ như điên nhanh chóng chiếm lấy. Sau khi vui vẻ lại nảy sinh bất an, nàng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới Tần Vãn Thư sẽ ly hôn, mình cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý quyết định cả đời làm tình nhân bí mật của nàng, Tần Vãn Thư so với trong dự đoán của mình thật sự rất khác biệt.
"Ân." Tần Vãn Thư nhẹ nhàng lên tiếng trả lời.
"Vì em sao?" Tả Khinh Hoan cảm giác bản thân khi hỏi câu này có chút run rẩy.
"Không hoàn toàn." Thật ra một phần vì Tả Khinh Hoan, một phần vì bản thân, nam nhân kia đã không thể tạo cảm giác an tâm cho mình, chung sống chẳng qua do miễn cưỡng, mà bản thân mình cũng đích xác vì làm vui lòng Tả Khinh Hoan, Hàn Sĩ Bân có thể yên tâm thoải mái *hồng hạnh xuất tường*, mình không làm được.
"Tần Vãn Thư, em không cần chị làm ra bất cứ hy sinh gì, cả đời này em cũng không để ý đến việc không thể công khai đứng bên cạnh chị, em có được ưu ái của chị đã cảm thấy thực hạnh phúc..." Tả Khinh Hoan có chút bất an lên tiếng, nàng có cảm giác mọi chuyện không chân thực chút nào.
"Chị không cho rằng chuyện này là một loại hy sinh, đây là tôn trọng em, cũng là tôn trọng bản thân chị." Tần Vãn Thư không ủng hộ ý tưởng của Tả Khinh Hoan, mình và Hàn Sĩ Bân không cùng một loại người.
Tả Khinh Hoan thực cảm động, nhưng lại không biết nói gì mới đúng, nhiều lời đều có vẻ sáo rỗng không chân thành, so với sự dũng cảm của Tần Vãn Thư, Tả Khinh Hoan đột nhiên cảm thấy mình rất giống một vết bẩn bám ở trên người nàng.
"Hiện tại không nói, sau này chị sẽ dùng số khác liên hệ với em." Tần Vãn Thư nhanh chóng cúp máy, nàng sợ Hàn Sĩ Bân điều tra mình.
———————————————
"Tần Đằng, làm phiền em cho người lập tức xóa bỏ toàn bộ ký lục các cuộc gọi và tin nhắn trong mấy tháng nay của tỷ với số máy x này." Tần Vãn Thư lập tức tìm Tần Đằng nhờ vả, hắn luôn luôn thần thông quảng đại, chuyện nhỏ này chắc chắn không làm khó được hắn.
"Nghe nói tỷ và Hàn Sĩ Bân ly hôn, tỷ đối với nữ nhân kia thật sự nghiêm túc sao?" Tần Đằng có chút kinh ngạc hỏi.
"Chuyện này nói sau, trước tiên giúp tỷ giải quyết thỏa đáng chuyện của di động đi." Tần Vãn Thư cảm thấy với đầu óc của Hàn Sĩ Bân rất nhanh sẽ nghĩ đến tìm người điều tra di động của mình.
"Được rồi, chỉ cần một cú điện thoại là xong xuôi." Tần Đằng gọi một chút điện thoại đã giải quyết êm đẹp mọi sự, chẳng qua hắn ghi lại dãy số này, xem ra nữ nhân mà tỷ tỷ vẫn giấu kỹ rất nhanh sẽ lộ diện, Tần Đằng đối với người này đặc biệt hiếu kỳ.
Trên đường về nhà Hàn Sĩ Bân đã nghĩ đến chuyện thuê người kiểm tra một chút Tần Vãn Thư, người của hắn làm việc không có được tốc độ nhanh chóng như người của Tần Đằng, tự nhiên là tìm không ra dấu vết gì cả.
Ngược lại Tần Đằng điều tra được toàn bộ thân thế của Tả Khinh Hoan, hắn nhìn hình của Tả Khinh Hoan, khinh thường cười khẩy, nữ nhi của kỹ nữ thật là không phải tầm thường, quả nhiên thủ đoạn không tồi, trước đây là tình phụ của Hàn Sĩ Bân, trong nháy mắt liền biến thành nữ nhân của tỷ tỷ, hai mối quan hệ trước sau cũng đều vớ được kim chủ giàu có, chẳng qua một nhân vật lợi hại như tỷ tỷ như thế nào sẽ bị tiểu nhân vật này mê hoặc chứ? Tả Khinh Hoan, cô tốt nhất không có bắt cá hai tay, nếu không đừng trách ta không khách khí.
"Thân phận của nữ nhân kia tỷ tỷ có cho người điều tra chưa?" Tần Đằng về tới Tần gia, lập tức tìm Tần Vãn Thư hỏi chuyện.
"Chuyện của tỷ, tự mình biết chừng mực, em cũng đừng xen vào." Tần Vãn Thư thở dài, nàng chỉ biết Tả Khinh Hoan sớm muộn gì cũng bị lộ diện.
"Tỷ, Tả Khinh Hoan này không đáng tin, em gặp qua vô số nữ nhân giống người kia, cô ta nhất định không giống như bề ngoài thoạt nhìn ngây thơ đơn giản." Tần Đằng chỉ sợ tỷ tỷ nhất thời bị tình yêu che mắt, phạm vào lỗi lầm không đáng.
"Em ấy tự nhiên không giống đơn giản như bộ dáng bên ngoài, nữ nhân quá đơn giản, tỷ tỷ thấy không vừa mắt." Tần Vãn Thư không cho là đúng vừa cười vừa nói, mọi chuyện Tần Đằng nghĩ đến, mình tự nhiên đều đã lường trước.
"Một khi như vậy, tỷ không có khả năng nhìn không ra dụng ý của nàng a!" Nữ nhân này rõ ràng là chấm trúng tài sản của tỷ tỷ.
"Nhân yêu thích nhiều thứ cũng không kỳ lạ, tỷ có chút gì để hấp dẫn em ấy thì thật là tốt." Tần Vãn Thư chưa bao giờ cho rằng đó là vấn đề, hơn nữa nàng cảm thấy mình sẽ không nhìn lầm người.
"Tỷ..." Tần Đằng cảm thấy tỷ tỷ dung túng nữ nhân kia đã vượt xa tưởng tượng của mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp