Google.com.vn Đọc truyện Online

22/7/18

Phân Ngoại Yêu Nhiêu (Miêu Tổng Tài) - Chương 1 - 5

Đăng bởi Ngân Giang | 22/7/18 | 0 nhận xét

Chương 1: Kinh Luân

Có ai thấy lời dẫn đầu quen quen không, nếu không, thỉnh quay lại chương 58 bên Ngự Tỷ nhé ~

Ngã tư đường, một khu phố cổ tên Lão Nhai, thuần một sắc đen, tối thiểu có hai đến ba mươi năm lịch sử, nằm bên cạnh H thị phồn hoa nhất quốc gia. Bởi vì trị an không tốt, cho nên nhiều năm trước, mọi người đã lục tục bàn cách nơi này. Ban ngày ở đây cơ hồ không có ai, không khí trầm lặng vây quanh một tòa quỷ thành. Nhưng là, vừa đến buổi tối, cảnh tượng lại hoàn toàn bất đồng.
Ban đêm, đèn đường lâu năm không có sửa chữa, phát ra ánh sáng hết sức mờ nhạt, cũng không đủ để chiếu sáng mặt đường. Nhưng điều khác thường là, các loại kiểu dáng xe hơi không ngừng lướt qua, hai bên ngã tư còn thỉnh thoảng xuất hiện một đám trẻ trâu, tóc nhuộm đủ màu, làm cho bầu không khí trầm lặng của ban ngày biến đổi.
12h khuya, một nam tử trung niên ôm bụng, cước bộ lảo đảo bước nhanh, thường xuyên bất an nhìn về phía sau, tựa hồ đang tránh né người nào đuổi bắt. Phía trước xuất hiện một con hẻm nhỏ hắc ám chật hẹp, hắn tiếp tục nhìn nhìn ra sau, cũng rất mau lẩn vào hẻm.
Nam tử kia vừa tiến vào hẻm không lâu, hai chiếc xe Mercedes dừng lại ở đầu hẻm, cửa xe mở ra, một nữ nhân mặc sườn xám xanh đen thêu hoa Bỉ Ngạn cùng sáu gã đại hán đầu trọc từ trên xe bước xuống, mà trong đó có một gã đặc biệt nhất, trên người hắn mặc tăng y, nhưng lại là màu đen, toàn thân hắn rậm rạp hoa văn, trên mặt cũng đều che kín, khiến người ta không thể thấy rõ bộ mặt thật, trông hắn có vẻ rất dữ tợn.
Nữ tử mang một đôi giày vải thêu hoa, tay trái vân vê một chuỗi ngọc chất Phật châu đứng ở bên cạnh xe, tựa hồ là mới rời giường, mặt mang ủ rũ ngáp một cái, nhừa nhựa hỏi: "Đã chạy đi đâu?"
Một đại hán trong tay đang cầm một cái máy định vị, trên màn ảnh có một điểm đỏ đang chậm rãi di động, hắn nhìn kỹ một hồi rồi chỉ vào con hẻm nhỏ, cung kính nói với nữ tử: "Đại tiểu thư, hẳn là chạy tới nơi này."
Nữ tử gật gật đầu, có điểm ngụ ý hết thời nhìn thoáng qua con hẻm, tuyệt không khẩn trương người mà mình đuổi bắt sẽ chạy trốn, ngữ khí giống như còn chưa tỉnh ngủ, nói: "Tiếp tục đuổi đi."
Hai chiếc xe Mercedes-Benz khởi động, cực nhanh rời đi. Nữ tử ngồi ở xe sau, lấy tay chống cằm, ánh mắt mê ly nhìn ra bên ngoài, rồi lại nhìn đại hán đối diện toàn thân hoa văn dữ tợn, thật tùy ý nói: "Kinh Luân, lại có người chết."
Kinh Luân nghe nói như thế, hai mắt lộ ra một ít thần sắc thương hại, hai tay tạo thành chữ thập đặt ở ngực: "Ta sẽ tụng kinh cầu siêu cho hắn."
Nữ tử nghe được, khóe miệng gợi lên, nở nụ cười, khí chất nháy mắt liền giống như yêu nghiệt điên đảo chúng sinh, hết sức xinh đẹp, son môi đỏ rực tựa như máu, cô quay đầu ác ý nói móc Kinh Luân: "Kinh Luân, trên người ngươi khắc đầy kinh văn, chính là vì hướng Phật tổ chuộc tội, nhưng mà... Ngươi đi theo ta, chỉ có thể khiến tội nghiệt của ngươi không ngừng tăng thêm, ta nghĩ... Nếu tiếp tục cùng ta, cho dù ngươi có viết toàn bộ kinh Phật lên người, cũng vô pháp rửa sạch tội nghiệt của ngươi."
Kinh Luân nghe được lời của cô, cũng bất vi sở động, ngay cả diễn cảm đều không có biến hóa, hắn nhắm lại hai mắt, ngữ khí thâm trầm nói: "Ba mươi năm làm trâu làm ngựa, sáu mươi năm làm hổ làm rồng. Ta chịu ân của mẫu thân ngươi, thụ nhờ vả của mẫu thân ngươi, bảo vệ ngươi an toàn, chuyện ngươi làm ta không thể ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy sinh mệnh trôi qua, tội nghiệt này... Ta gánh vác tất nhiên là chính xác."
Nữ tử cảm thấy có điểm nhàm chán cười cười, quay đầu tiếp tục xem cảnh sắc bên ngoài, trong lòng nghĩ, lão hòa thượng này lại sắp ru ngủ rồi đây, thật không thú vị.
Một nam tử trung niên bụng bị súng bắn, chỉ dựa vào đi bộ, không cần nghĩ nhất định là không thể đào thoát hai chiếc xe có rèm che, còn có dụng cụ đuổi bắt. Nam tử cuối cùng bị chặn ở một con hẻm khác. Hắn tuyệt vọng tựa lên tường, gương mặt sợ hãi nhìn thấy một đám người bao vây mình, hắn đưa ánh mắt định ở trên người nữ tử mặc sườn xám, khẩn hoảng cầu xin: "Đại tiểu thư, van ngài buông tha cho tôi, cái chết của Tàng lão gia, tôi thật sự cái gì cũng không biết."
Nữ tử một tay niệp động Phật châu, một tay che miệng ngáp dài, ánh mắt chớp chớp bài trừ nước mắt bởi vì buồn ngủ mà tràn ra, cô chìa ngón tay lau khóe mắt một chút, từ từ nói: "Ta biết chuyện của cha ta không có quan hệ gì với ngươi, một chút quan hệ cũng không có."
Nam tử trên mặt mới vừa lộ ra vui sướng, nữ tử lại nheo lại ánh mắt, khí chất trở nên lãnh liệt, giống như độc xà nhìn chằm chằm hắn, âm lãnh nói: "Nhưng là ngươi không nên ngu xuẩn như thế, ngươi không nên chỉ vì ăn cắp một quyển nhật ký nhàm chán, mà tiết lộ thân phận nằm vùng."
Cái gì? Nhật ký? Nam tử trung niên nghe nói như thế, thần sắc kinh ngạc nhìn nữ tử một hồi lâu, khẩn trương từ trong âu phục lấy ra một quyển sổ màu đen, bối rối mở ra lật vài trang, mới phát hiện thứ mình liều mạng đi ăn cắp, thật sự chỉ là một quyển nhật ký, nhật ký của một người tên là Tàng Huyền Thanh, cũng chính là nữ tử trước mắt hắn đây.
Tàng Huyền Thanh thấy người kia thế nhưng còn lẩm nhẩm nhật ký của mình, ánh mắt càng thêm âm lãnh, cô nghiêng đầu ý bảo một cái, mấy gã đại hán đầu trọc lập tức đi lên đè nam tử xuống, đoạt lại nhật ký, sau đó thật cẩn thận cầm bằng hai tay, giao cho Tàng Huyền Thanh.
Tàng Huyền Thanh tiếp nhận nhật ký, mềm nhẹ vuốt ve bìa da, ác độc nói: "Trừ bỏ ta, ai xem qua quyển nhật ký này đều phải chết, cho nên... Ngươi đáng chết."
Nam tử nghe nói như thế, hoảng chỉ liều mình giãy giụa, lại vô pháp thoát ra cấm chế. Tàng Huyền Thanh nhìn thấy nam tử giãy giụa, chậm rì rì nhìn một gã đại hán phân phó: "Xử lý sạch sẽ, cẩn thận một chút, không cần lưu lại nhược điểm."
Đại hán nghe được, cung kính gật gật đầu, lạnh lùng xem nam tử: "Đại tiểu thư yên tâm, gần đây Lưu thị mới khai phá một hạng mục, nghe nói là đang đắp nền, chỉ cần trộn lẫn hỗn hợp máu thịt vào bê tông, cho dù là thần tiên cũng vô pháp tìm được một chút dấu vết."
Tàng Huyền Thanh nghĩ một chút gật gật đầu, sau đó nhìn nam tử kia một lần cuối cùng, cầm nhật ký xoay người bước đi. Kinh Luân mắt lộ vẻ thuơng hại, không nhẫn tâm xem nam tử đang giãy giụa trên mặt đất, hai tay chắp lại nói: "Thí chủ, sinh tử có mạng, chớ mong mỏi, chớ nhớ nhung, chớ oán, chớ hận, đi thông Tây Phương Cực Lạc."
Nam tử kia nghe Tàng Huyền Thanh nói, kịch liệt giãy giụa, sau đó lại nghe Kinh Luân nói, hắn lặng đi một chút, hồi lâu sau mới chửi ầm lên, chết như thế, kêu hắn làm sao chớ mong mỏi, chớ nhớ nhung, chớ oán, chớ hận? Tây Phương Cực Lạc cái quỷ gì, hắn là người theo thuyết vô thần!
Kinh Luân nói xong, liền nhắm hai mắt lại, mang theo từ bi, mang theo thành kính, tụng lên kinh Phật từ bi, vãng sinh cực lạc.
Ai da, mới vô đã thấy có người chết rồi, nam mô a di đà Phật, thiện tai thiện tai tại thiên tại thiên!
============

Chương 2: Nhật ký

Tàng Huyền Thanh ngồi vào trong xe, cúi đầu vuốt ve bìa da màu đen, do dự một chút, mở ra trang thứ nhất...


Ngày 5 tháng 2 năm 1979.
Ta gọi là Tàng Huyền Thanh, năm nay 6 tuổi, ta có một mẫu thân rất xinh đẹp và một phụ thân rất tuấn tú.
Hôm nay là sinh nhật của ta, mẹ tặng ta một quyển nhật ký, mẹ nói ta đã gần nhận biết hết toàn bộ chữ Hán, hi vọng ta có thể học viết nhật ký, ghi lại những chuyện tốt đẹp trong cuộc sống, thời điểm thương tâm còn có thể lấy ra nhìn xem.
Ta cao hứng cầm nhật ký qua, sau đó chờ mong nhìn về phía cha, không biết cha sẽ tặng lễ vật gì cho ta đâu, hảo chờ mong. Nhưng là cha xem nhật ký trong tay ta, mày kiếm của hắn hơi hơi nhíu lại, hẳn là mất hứng đi? Ta biết mỗi lần cha không vui đều là như vậy, nhưng mà... Vì sao cha lại mất hứng chứ?
Cha không có tặng quà sinh nhật cho ta, chỉ ôm ta một chút ta, lấy tay vuốt đầu ta nói: "Sinh nhật vui vẻ."
Tuy rằng hôm nay không có thu được quà sinh nhật của cha, nhưng ta vẫn là rất cao hứng, bởi vì cha chưa bao giờ ôm ta, hôm nay hắn không chỉ có bế ta, còn sờ soạng đầu của ta.
Ngày 5 tháng 2 năm 1980.
Bắt đầu từ hôm nay, ta 7 tuổi, nhưng ta chưa từng đi ra cửa chính, cha mẹ cũng không chịu mang ta ra ngoài, chỉ cho ta ở hoa viên sau nhà chơi đùa, bọn họ nói bên ngoài quá nguy hiểm, có rất nhiều người xấu. Thật sự là như vậy sao? Ta muốn ra ngoài chơi, mỗi ngày tự mình một người chơi thật nhàm chán.
Mẹ tặng cho ta một chuỗi ngọc chất Phật châu, mẹ nói là mấy ngày trước nàng đi Tự Miếu rồi giúp ta cầu trở về. Phật châu rất đẹp, nhưng lại hơi rộng, lớn hơn cổ tay ta ít nhất là một vòng lận, căn bản đeo không vừa, ta nói: "Mẹ, Phật châu rộng quá, con đeo không vừa."
Mẹ ôm lấy ta đặt ở trên đùi, đem Phật châu quấn quanh cổ tay ta một vòng lại một vòng, cười nói: "Như vậy thì sẽ không rộng, bảo bối của mẹ."
Ta bắt tay đưa qua đỉnh đầu, ngọc chất Phật châu trong suốt rất đẹp, mẹ vuốt đầu ta nói với ta: "Phật châu này là vì bảo vệ con cả đời bình an, Thanh nhi, nhất định phải hảo hảo mang theo."
Phật châu rất đẹp, nhưng nó thật sự có thể bảo vệ ta cả đời bình an sao? Vì sao ta nghe cha nói vĩnh viễn chỉ có mình mới có thể bảo vệ mình đâu?
Ngày 5 tháng 2 năm 1981.
Năm ngoái quả thật mệt mỏi quá, sau sinh nhật, cha muốn ta học võ công, học đao pháp, học bắn súng... Ta không muốn học, mệt chết đi, hơn nữa mẹ cũng nói qua, nữ hài tử chỉ cần học giỏi tri thức, học giỏi văn nghệ là tốt rồi.
Ta nói với cha, có điểm sợ hãi chờ đợi hắn phản ứng, cha nghe xong thì nhíu mi, hắn quả nhiên là tức giận, ta cho là hắn sẽ mắng ta, không nghĩ tới hắn chỉ sờ sờ đầu ta: "Thanh nhi, con có muốn bảo hộ mẹ không?"
"Muốn." Mẹ là người tốt nhất trên thế giới này, ta đương nhiên phải bảo vệ mẹ rồi.
Cha ngồi yên đó, bàn tay to đặt trên đầu ta trở nên nặng nề, ta nghĩ hắn hẳn là dùng khí lực, hắn thật nghiêm túc nhìn vào mắt ta nói: "Thanh nhi, nếu muốn bảo hộ mẹ, con nhất định phải học mấy thứ này, bên ngoài có rất nhiều người xấu muốn hại mẹ con. Hơn nữa làm nữ nhi của Tàng Thiên Hải ta, nhất định không thể là một phế vật."
Thật sự có rất nhiều người xấu muốn hại mẹ sao? Hẳn là đúng đi, chẳng trách mẹ không muốn ta đi ra ngoài, bên ngoài có rất nhiều người xấu, ta muốn cùng cha học, người xấu thật đáng ghét, hại ta cả ngày chỉ có thể ở trong nhà, còn muốn hại mẹ nữa. Chờ ta trưởng thành, dần dần lợi hại, ta nhất định phải hảo hảo giáo huấn bọn hắn!
Ngày 5 tháng 2 năm 1982.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ 9 của ta, nhưng mẹ mấy ngày trước đã đến Tự Miếu, hiện tại là 2h chiều, mẹ còn chưa có trở lại, cha mang theo cả đám thúc thúc đi tìm mẹ, chỉ còn lại ta một người ở nhà, sinh nhật năm nay thật nhàm chán.
Ta đứng ở gian phòng của mình, thông qua cửa sổ nhìn xuống đại môn, nhìn thấy đại môn khóa chặt, hai bên còn đứng mấy thúc thúc, xe của cha như thế nào còn chưa có trở lại a.
5 chiều, rốt cuộc thấy xe của cha đã trở lại, ta cao hứng chạy xuống lầu, lại thấy cha dẫn theo một thúc thúc đầu bóng lưỡng toàn thân viết rất nhiều chữ xuống xe, mấy chữ kia ta đều biết.
Ta hỏi mẹ thúc thúc đầu trọc còn bị thương ấy là ai, mẹ nói đó là một võ tăng mà nàng cứu ở dọc đường. Trên thế giới này nguyên lai thật đúng là có võ tăng a, ta còn tưởng rằng chỉ trong tiểu thuyết và TV mới có đâu, nhưng vị võ tăng này lại không giống với võ tăng ta từng thấy trong tiểu thuyết và TV, ta không nhớ rõ võ tăng là toàn thân phải khắc đầy văn tự a.
Ta hỏi mẹ vì sao phải cứu hắn, mẹ nói: "Cứu người như tạo Thất Cấp Phù Đồ*, tích lũy công đức."
*cứu người như xây bảy tháp chùa


"Công đức là cái gì? Vì sao phải tích lũy công đức?"
"Chỉ có tích lũy công đức thì Phật tổ mới có thể phù hộ con, làm nhiều chuyện tốt không làm chuyện xấu chính là tích lũy công đức. Làm người cần đáy lòng thiện lương."
Cha nói Phật tổ không bảo hộ được người, chỉ có cường đại lên mới có thể bảo vệ chính mình, nhưng vì sao mẹ lại nói tích lũy công đức, Phật tổ sẽ phù hộ chúng ta? Ta không hiểu, ta nghĩ hay là đi hỏi cha đi, cha dặn những lời hắn nói với ta, ta nhất định phải giữ bí mật, bằng không mẹ sẽ thương tâm, ta mới không cần mẹ thương tâm đâu.
Ta trộm hỏi cha, cha nghĩ một chút rồi nói với ta: "Nghĩ biện pháp làm cho ước nguyện của mình thông thuận, dục vọng đạt được thỏa mãn chính là công đức."
Cha và mẹ nói không giống nhau, rốt cuộc là ai đúng ai sai, cha giải thích: "Mọi người tin Phật là muốn lòng mình sẽ không áy náy, sẽ không bất an, cho nên chỉ cần ước nguyện của mình thông thuận, dục vọng đạt được thỏa mãn, tựu sẽ không áy náy sẽ không bất an, có phải hay không?"
Ta nghĩ một chút, hình như cha nói có lý. Nguyên lai công đức chính là sử dụng tất cả biện pháp khiến ước nguyện thông thuận, thoả mãn dục vọng.
Cha còn nói, làm người không thể rất thiện lương, hẳn là chỉ bảy phần ác, lưu ba phần thiện, bảy phần ác là đối với người khác, ba phần thiện là lưu cho mình, như vậy mới là tốt nhất.
Ngày 5 tháng 2 năm 1983.
Hôm nay ta 10 tuổi, nhưng ta vẫn chưa được phép ra khỏi nhà, nghe nói thiệt nhiều tiểu hài tử đều là 6 tuổi liền đến trường, chỉ là vì sao cha mẹ lại không tiễn ta đến trường đâu.
Ta hỏi cha mẹ, mẹ nghe ta hỏi, ánh mắt có điểm hồng sờ sờ đầu ta, cái gì cũng không nói. Cha ôm ta qua, hắn nói: "Bởi vì những đứa bé kia quá ngu ngốc, so với Thanh nhi của chúng ta ngu ngốc hơn gấp trăm lần, chẳng lẽ Thanh nhi thật sự muốn theo chân bọn họ sống chung một chỗ sao?"
Nghe cha nói ta mới biết được là có chuyện như vậy, hừ, ta mới không cần đi học đâu, ta ghét nhất là những kẻ ngu ngốc.
Quà sinh nhật là những bộ quần áo rất xinh đẹp, bộ nào ta cũng thích, nhìn thấy rất nhiều kiểu dáng, ta mới phát hiện mẹ cho tới bây giờ đều là mặc sườn xám xanh đen, chưa từng thay đổi, ta hỏi mẹ vì cái gì, mẹ vui vẻ cười nói: "Bởi vì cha con thích, ông ấy nói mẹ mặc sườn xám xanh đen là đẹp nhất."
Nguyên lai cha thích nhất là sườn xám xanh đen, hơn nữa mẹ mặc sườn xám xanh đen còn là đẹp nhất, ta lập tức vứt bỏ cái quần trắng trong tay, ta cũng muốn mặc sườn xám xanh đen giống mẹ.
Ngày 5 tháng 2 năm 1986.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ 13 của ta, nhưng là ta không vui, ta rất khó chịu, bởi vì buổi sáng mẹ từ Tự Miếu trở về, nửa đường bị bắn trúng ngực.
Trong phòng y vụ, bác sĩ đã cứu giúp gần ba giờ, ta tin tưởng mẹ nhất định sẽ khá hơn, bởi vì cha nói bác sĩ nhà chúng ta đều là tốt nhất cả nước, bệnh viện nhà nước không có một người nào có thể so với bọn họ, chỉ là vì sao trong lòng ta càng ngày càng bất an.
Ta... Khóc, cha nói qua ta nhất định không thể khóc, bởi vì ta khóc thì hắn sẽ tức giận, mẹ sẽ thương tâm, chỉ là ta sắp nhịn không được, làm sao bây giờ? Không được, ta nhất định phải tìm một ít chuyện để dời đi lực chú ý. Vì thế ta hỏi cha ngồi ở đối diện im lặng cúi đầu: "Cha, đã bắt được kẻ nổ súng làm bị thương mẹ chưa ạ?"
Cha ngẩng đầu lên xem ta, ánh mắt của hắn thật là đỏ, hắn hẳn là thật thương tâm giống ta, nhịn xuống không khóc, nhẫn nại rất khó chịu đi. Cha nhắm mắt lại, ngẩng đầu dựa vào ghế, thanh âm thật bình thản không mang một chút cảm tình nói: "Ừ, đã bắt được, hiện tại đang giam giữ ở dưới địa thất."
Địa thất ta biết, thủ hạ của cha phạm sai lầm cũng sẽ bị nhốt vào đó, lúc đi ra toàn thân bọn hắn đều là tổn thương. Ta thật hận kẻ nổ súng làm bị thương mẹ, ta muốn giết hắn báo thù cho mẹ: "Cha, con muốn giết người kia."
Cha giống như đang ngủ, nghe được lời của ta thật lâu cũng không trả lời, lúc ta muốn đánh thức cha, hắn đột nhiên nói: "Hảo, chờ mẹ con phẫu thuật xong đã."
Qua một giờ nữa, cửa phòng giải phẫu rốt cuộc mở ra, cha nhìn thấy bác sĩ, hỏi: "Thế nào?"
Bác sĩ do dự một chút rồi lắc lắc đầu, nói: "Tàng tiên sinh, Đại tiểu thư, hai người vẫn là mau vào đi, chỉ còn một ít thời gian thôi."
Lời bác sĩ nói thật khó hiểu, ta không hiểu gì cả, ta nhìn cha, lại thấy hắn thật hung ác trừng đội ngũ bác sĩ đó, ta chưa từng thấy cha như vậy, hắn tức giận muốn giết hết bọn họ. Cuối cùng cha để cho bọn họ rời đi, hắn đánh một quyền vào tường, thanh âm kia thật lớn, làm ta giật cả mình, ta không biết vì sao cha lại tức giận, cũng không biết mẹ thế nào, vì sao trong lòng ta rất hoảng, rất sợ. Cha lấy tay ra, ta mới nhìn rõ trên tường có một cái quyền ấn đỏ tươi, tay cha bị thương, đang rỉ máu.
Cha còn không biết tay mình đã bị thương, ta vừa định nói cho hắn biết, lại nghe thấy cha nói: "Mẹ con sắp không được rồi, chúng ta tiến vào thăm nàng một chút đi, nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng khóc, bằng không mẹ con sẽ không an lòng."
Cha nói ngàn vạn lần không thể khóc, chỉ là ta hiện tại sẽ khóc, nước mắt căn bản khống chế không nổi, lòng đau quá, mẹ thiện lương mỹ lệ như vậy, vì sao sẽ có người nhẫn tâm dùng súng nhắm ngay nàng, mẹ chưa từng làm chuyện xấu, mẹ trợ giúp rất nhiều người.
Không phải nói chỉ cần không làm chuyện xấu làm nhiều

chuyện tốt thì Phật tổ sẽ phù hộ chúng ta sao? Vì sao mẹ vẫn là bị thương tổn? Ta thật hận! Cái gì chó má tích công đức! Cái gì chó má phù hộ! Ta không tin! Ta hôm nay bắt đầu toàn bộ đều không tin! Vẫn là cha nói đúng! Căn bản không thể tin cái gọi là phù hộ, chỉ có cường đại mới có thể bảo vệ chính mình!
Sắc mặt mẹ rất yếu ớt, chỉ có son đỏ trên môi nàng mới là tươi đẹp nhất, giống như hoa Bỉ Ngạn thêu trên sườn xám. Trước khi mẹ lâm chung chỉ nói với cha một câu: "Hảo hảo bảo hộ Thanh nhi, em đến địa ngục chờ anh." Sau đó lại nói với ta ba câu:
"Thanh nhi, ngàn vạn lần đừng để tay mình nhiễm máu tươi."
"Thanh nhi, thuốc phiện ngàn vạn lần không thể đụng vào."
"Thanh nhi, nhất định phải tìm được tình yêu thật sự, người yêu của con, mới có thể bính con."
Ta son sắt gật đầu đáp ứng toàn bộ yêu cầu của mẹ.
Sau khi mẹ mất, ta và cha tuy rằng đều thật thương tâm, nhưng chúng ta đều không có chảy nước mắt, bằng không mẹ chứng kiến sẽ không an lòng.
Rời đi phòng bệnh, ta và cha xuống địa thất, hai phút trước ta mới đáp ứng ba yêu cầu của mẹ trước khi lâm chung, nhưng là hai phút sau, ta liền vi phạm lời thề đầu tiên, ta tự mình dùng một thanh đao võ sĩ đâm tay súng đó tổng cộng 35 nhát, vừa vặn là tuổi thọ của mẹ, ta nhìn máu chảy đầy đất, khóc đến té xỉu, cha cho phép ta nhát gan một hồi, ta tậm tâm, mẹ sẽ không thấy.
Trở lại phòng ta xuất ra nhật ký, bởi vì mẹ hi vọng ta nhớ tới nàng, nhưng khi cha thấy được ta viết nhật ký, hắn nói với ta: "Người Tàng gia không nên làm chuyện như vậy, bằng không từ trong nhật ký rất dễ tìm được nhược điểm của chúng ta."
Đây là ngày cuối cùng mà ta viết nhật ký, về sau ta sẽ không viết nữa, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào bắt lấy nhược điểm của ta! Mẹ, đi hảo! Thanh nhi vĩnh viễn yêu mẹ.
...
...
Tàng Huyền Thanh mới vừa nhìn đến đây, Kinh Luân đã trở lại, chờ hắn lên xe, Tàng Huyền Thanh đóng nhật ký lại, đánh một cái ngáp thật dài, trong ánh mắt ứa ra nước mắt, không biết là bởi vì mệt chỉ muốn ngủ hay là bởi vì nội tâm bi thương...
Ngón tay thon dài lau đi nước mắt rơi xuống trên mặt, chậm rì rì ra lệnh cho tài xế: "Lái xe, nên về nhà chuẩn bị lễ tang cho cha."
Giờ thì các thím biết Trương Nghiên Khánh chết như thế nào rồi nhé :v tội nghiệp Thanh tỷ... Hèn gì về sau bả càng ngày càng biến thái =))
================

Chương 3: Giá trị

Lái xe rời đi trung tâm H thị, tiến vào vùng ngoại thành, đi thêm 200 km liền có một tòa ngục giam, ngục giam trông giữ thật chặt chẽ, nhưng nó không phải là ngục giam chính quy, chỉ là tạm thời. Thông thường phạm nhân có mức độ nguy hiểm cực cao, nhưng lại chưa bị định tội sẽ bị áp giải tới nơi này. Tỷ như... Sát nhân điên cuồng biến thái.
Bởi vì tính chất đặc thù, cho nên nơi này có đội ngũ bác sĩ tâm lý nổi tiếng cư trú, Mạc Nhâm 50 tuổi sắp về hưu là tổ trưởng, hắn mặc áo blouse trắng và một người mặc áo giáp màu đen đứng bên ngoài một gian phòng thủy tinh, nhìn một cô gái đang nghiêm túc điền "sơ yếu lý lịch".
Mạc Nhâm cùng người kia đều không nói gì, phân biệt đứng ở hai bên, lẳng lặng nhìn thiếu nữ, đợi nàng điền xong thông tin cá nhân. Tư liệu đó chính là một bài kiểm tra kết hợp giữa quốc gia và quốc tế, đặc biệt chế định ra để thí nghiệm trạng thái dị thường của một người, cũng chính là thí nghiệm hắn/nàng có phải là "biến thái" bẩm sinh, hoặc là có nhiều khả năng trở nên "biến thái".
Cô gái trong phòng kêu Mộ Dung Phỉ, năm nay mới 16 tuổi, nhưng chẳng ai ngờ rằng nàng lại là nhân viên chính thức nhỏ tuổi nhất của chính phủ. Nhân viên chính phủ thường chia làm hai loại, một loại là bình thường, tại trên đường tùy tiện tìm một người, cảnh sát chỉ cần bắt được nhược điểm, là có thể bức bách hắn/nàng làm cảnh sát cung cấp tình báo. Nhưng nhân viên chính thức lại bất đồng, hẳn là xem như một chức nghiệp bí mật, nói nôm na là gián điệp, mỗi tháng đều lãnh lương thông qua thông đạo tài chính bí mật, hơn nữa căn cứ vào mức độ trọng yếu của tình báo, ngẫu nhiên còn có tiền thưởng ngoài định mức.
Mộ Dung Phỉ kỳ thật rất chán ghét hàng năm đều phải tham gia thí nghiệm trạng thái tâm lý, nàng nhẫn nại nhìn đề mục, chiếu theo lời của nam tử áo đen nói với mình, mỗi câu đều phải cẩn thận suy nghĩ, sau đó điền đáp án tương phản sẽ tốt hơn.
Chờ Mộ Dung Phỉ đi ra, Mạc Nhâm liền lấy bài kiểm tra từ trong tay nàng, cũng không nói lời nào, đi đến phòng làm việc của mình, nam tử kia nhìn thoáng qua Mộ Dung Phỉ rồi cũng vội vàng đi theo, Mộ Dung Phỉ đứng tại chỗ ngây người một trận, cũng cúi đầu tiếp bước hắn.
Mạc Nhâm ngồi ở ghế, cúi đầu cẩn thận xem đáp án của Mộ Dung Phỉ, sau đó ngẩng đầu lên nhìn nam tử, thanh âm áp lực phẫn nộ, trầm thấp nói: "Sở Thu, tôi có chuyện cần nói với anh."
Nam tử áo đen, cũng chính là Sở Thu lẳng lặng nhìn Mạc Nhâm một hồi, chú ý tới thần sắc trên mặt Mạc Nhâm, hắn nghi hoặc nhíu mày nhìn thoáng qua Mộ Dung Phỉ, dừng một chút mới mở miệng nói: "Mộ Dung Phỉ, con đi ra ngoài trước, cách cửa khoảng 6 thước."
Mộ Dung Phỉ cúi đầu, cực kỳ im lặng ngồi ở trên ghế, nghe Sở Thu nói, nàng ngẩng đầu không mang theo diễn cảm gì, lãnh mạc gật đầu một cái liền đi ra ngoài, vẫn không quên đóng cửa lại.
Mộ Dung Phỉ vừa đi, Mạc Nhâm lập tức bùng nổ, hắn hung hăng đập đáp án của Mộ Dung Phỉ lên bàn, nhìn Sở Thu nộ cực phản cười: "Sở Thu, anh hãy tỉ mỉ nhìn đáp án của Mộ Dung Phỉ một chút đi!"
Sở Thu thật bình tĩnh, tựa hồ đã sớm dự liệu được, hắn híp mắt nhìn đáp án, cũng không cầm lấy, ngẩng đầu lên nhìn Mạc Nhâm nói: "Mấy tài liệu khoa học gì đó của các người, tôi xem không hiểu, có vấn đề gì thì cứ nói thẳng."
"A! Xem không hiểu? Anh không biết rõ anh đang làm cái gì sao?" Mạc Nhâm thấy thái độ của Sở Thu, càng thêm tức giận, mặt đỏ bừng, cười lạnh nhìn Sở Thu.
Sở Thu ngầm thở dài một hơi, nguyên lai Mạc Nhâm thật sự đã phát hiện, hắn không rõ chỗ nào xảy ra vấn đề, hắn vẫn bình tĩnh nhìn Mạc Nhâm, cũng không giải thích.
Mạc Nhâm biết Sở Thu là người như thế nào, hắn cũng không có chờ Sở Thu giải thích, hắn vốn rất tỉnh táo lại bị Sở Thu chọc giận, thất thố nói: "Ha! Sở Thu, tôi chỉ biết anh một mực gạt tôi! Tôi đã sớm hoài nghi anh kêu Mộ Dung Phỉ viết đáp án tương phản, cho nên tôi lần này thật thông minh cũng biến đề mục thành tương phản, anh nghĩ sao?"
Nghe Mạc Nhâm nói như vậy, Sở Thu mới nhận ra vấn đề, nghĩ đến Mộ Dung Phỉ đứa bé kia luôn luôn phi thường cẩn thận, nếu không phải nó cố ý cùng mình đối lập, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề. Nhiều năm như vậy, trong lòng cũng thẹn với bằng hữu, lúc này hắn có cảm giác giải thoát, trong lòng trái lại dễ dàng hơn, thở dài một hơi, tựa lưng vào ghế ngồi, ngữ khí thoải mái hỏi: "Kết quả?"
"Kết quả là..." Mạc Nhâm nói đến một nửa thì dừng, hai tay chống bàn đứng lên, hai mắt mang theo lửa giận nhìn chằm chằm Sở Thu gầm nhẹ: "Kết quả... Mộ Dung Phỉ chính là con mẹ nó biến thái, anh biết không? Đáp án của nó phù hợp tâm lý biến thái đến 70%! Nói cách khác, nó có ít nhất 70% cơ hội trở thành một tên biến thái."
Sở Thu híp híp mắt, trong ánh mắt cũng xuất hiện một tia kinh ngạc, nhưng hắn lại che giấu cực hảo, nháy mắt liền ẩn tàng xuống, hắn như trước không nói lời nào, Mạc Nhâm người này lòng dạ quá mức đàn bà, tuyệt đối không biết có thời điểm chính nghĩa cũng là cần áp dụng thủ đoạn cực đoan mới có thể hoàn thành.
Mạc Nhâm thấy Sở Thu không cho là đúng, cho là hắn ta nhằm vào mình, vì thế hắn tiếp tục xuất ra một phần chứng cớ, hai tấm phim chụp CT não, chỉ vào nói với Sở Thu: "Anh xem hai tấm phim này đi, có cái gì khác nhau?"
Sở Thu ngẩng đầu vừa nhìn, liền biết đây là cái gì, hình ảnh chụp cắt lớp của hai bán cầu não, ở tấm phim thứ nhất, não trái lớn hơn não phải một chút, mà ở tấm phim thứ hai, não phải lại lớn hơn não trái không chỉ một lần. Hắn không rõ hai tấm phim này rốt cuộc đại biểu cho cái gì, lại có ý nghĩa gì, hắn nghi hoặc nhìn Mạc Nhâm.


Mạc Nhâm chỉ vào tấm phim đầu tiên nói: "Đây là của người bình thường. Sau đó anh xem bên này..." Ngón tay chỉ qua tấm phim kế tiếp: "Đây là hiện tượng chung phổ biến nhất của toàn bộ sát nhân biến thái trong vòng hai mươi năm của nước ta."

Sở Thu nhìn thấy hai tấm phim khác nhau, cau mày nghĩ một lát, mới nghi hoặc nói: "Có một số người não trái lớn, cũng có một số người não phải lớn, đây không phải rất bình thường sao? Tỷ như giới văn nghệ sĩ, não phải của bọn họ không phải lớn hơn não trái hay sao?"

Mạc Nhâm bất đắc dĩ nhìn Mạc Nhâm, biết hắn vẫn là muốn nguỵ biện, vì thế hắn lại từ trong ngăn kéo lấy ra một tấm phim khác, nói: "Lại nhìn tấm phim này, đây là của Mộ Dung Phỉ."

Sở Thu nhìn kỹ, phát hiện Mộ Dung Phỉ cũng là não phải lớn hơn não trái rất nhiều. Mạc Nhâm tiếp tục giải thích: "Đích xác, rất nhiều văn nghệ sĩ não phải đều lớn hơn não trái, đó là bởi vì não phải là khu vực khống chế tình cảm, cho nên bọn họ cảm tính, bọn họ cực đoan. Mà tội phạm biến thái, não phải lớn hơn não trái gấp mấy lần, nói cách khác, bọn họ sẽ càng thêm cảm tính, cảm tính đến mức chịu không nổi một chút kích thích! Cực đoan đến mức có thể hủy diệt hết thảy!"

Hai người im lặng hồi lâu sau, Sở Thu vẫn chưa từ bỏ ý định nói: "Mạc Nhâm, anh chỉ là suy đoán mà thôi, khả năng 70%, nói cách khác bây giờ nó vẫn là 30% người bình thường!"

Mạc Nhâm lần nữa ngồi xuống, có điểm bất đắc dĩ cười khổ nói: "Sở Thu, anh đừng nói với tôi là anh đã quên mẹ Mộ Dung Phỉ chết như thế nào, bà ấy cũng là vì làm nội gián cho anh, sau đó bị người ta dùng cưa điện xẻ thịt, mà Mộ Dung Phỉ đứa bé kia, ba tuổi liền trơ mắt nhìn thân sinh mẫu thân bị xẻ thịt, còn cô độc ngồi trong đống máu loãng ba ngày ba đêm! Anh đừng nói với tôi là anh không nhớ!"

Sở Thu nghe được Mạc Nhâm lại nhắc tới việc này, trên mặt áy náy cùng thống khổ chợt lóe lên, sau đó ánh mắt mang theo tức giận lạnh lùng nhìn Mạc Nhâm. Mạc Nhâm không để ý tới, tiếp tục nói: "Anh đừng cho là tôi không biết những việc anh làm, Sở Thu, hai năm trước lão đầu tử kêu anh một mình đến sa mạc Sahara huấn luyện một số người, chẳng ai ngờ rằng anh lại phái Mộ Dung Phỉ 14 tuổi đi! Sở Thu, nó vẫn chỉ là đứa bé a! Tâm nó đã hỏng một lần, nếu lại chịu kích thích, nó sẽ biến thành một nhân vật cực độ nguy hiểm đấy!"

Sở Thu đột nhiên đứng dậy, sắc mặt rất nghiêm túc nói: "Mạc Nhâm, tôi cũng không có bạc đãi Mộ Dung Phỉ, chính phủ chúng ta có phát tiền thù lao cho nó, nếu tôi không để nó làm nội gián, các người sẽ xử trí nó như thế nào, nhốt nó tại bệnh viện tâm thần cả đời hả? Hơn nữa... Chính nghĩa luôn phải có người trả giá, cho dù là hy sinh, đó cũng là quang vinh!"

Sau khi nói xong, Sở Thu trực tiếp xoay người đi đến cửa, Mạc Nhâm nhìn bóng lưng Sở Thu chua xót cười, có điểm mệt mỏi nói: "Sở Thu, có đôi khi chính nghĩa quá mức thì không còn là chính nghĩa nữa."

Sở Thu kéo cửa ra, nghe Mạc Nhâm nói, hắn dừng lại một chút, sau đó cái gì cũng không nói, đi ra ngoài đóng cửa lại.

Một chiếc xe Santana có chút cũ nát chạy ra khỏi ngục giam, Sở Thu im lặng lái xe, Mộ Dung Phỉ cúi đầu ngồi ở ghế sau. Không khí tựa hồ quá mức áp lực, Sở Thu quay kính xe xuống, châm một điếu thuốc, thật sâu hút một hơi, phun ra. Thông qua kính hậu nhìn Mộ Dung Phỉ, quần bò, T-shirt thuần trắng, tóc đen buông xoã thật dài, cô bé này giống như Tinh Linh, lại không có ai biết, nàng có bao nhiêu nguy hiểm.

Sở Thu không tự giác nhíu nhíu mày, tiếp tục hút một ngụm yên, hỏi: "Mộ Dung Phỉ, gần đây có tin tức của Thanh Liên Hội hay không?"

Mộ Dung Phỉ ngẩng đầu, trên mặt một chút diễn cảm cũng không có, nàng dừng lại một chút, Sở Thu biết nàng đang suy tư nhớ lại, một lát sau mới nghe thấy Mộ Dung Phỉ vô tình nói: "Có, ba ngày trước có một nam tử ước chừng 40 tuổi, bị súng bắn đả thương từ trong nhà Tàng Huyền Thanh chạy ra, Tàng Huyền Thanh đã dẫn người đuổi bắt."

Sở Thu nghe nói như thế, thầm nghĩ trong lòng một câu "quả nhiên", người nằm vùng mười năm trước hắn an bài bên cạnh Tàng Thiên Hải, lâu như vậy không liên hệ quả nhiên đã xảy ra chuyện, ánh mắt hắn âm thầm lo lắng, tiếp tục hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Không có tin tức." Mộ Dung Phỉ tựa như người máy, thanh âm giống như điện não hợp thành, vô cảm tình trả lời người hướng nàng tìm tòi đáp án.

Sương khói phất qua hai mắt Sở Thu, hắn híp mắt nhìn tiền phương, lại hỏi: "Có thể lấy thêm tin tức không?"

Mộ Dung Phỉ nghĩ nghĩ, nói: "Có thể, nhưng nhất định phải lẩn vào Thanh Liên Hội, tiếp cận Tàng Huyền Thanh là phương pháp giản tiện nhất."

Một tay lái xe, tay còn lại cầm điếu thuốc bỏ vào trong miệng, hung hăng hút một hơi, Sở Thu đương nhiên biết phương pháp Mộ Dung Phỉ Lái xe rời đi trung tâm H thị, tiến vào vùng ngoại thành, đi thêm 200 km liền có một tòa ngục giam, ngục giam trông giữ thật chặt chẽ, nhưng nó không phải là ngục giam chính quy, chỉ là tạm thời. Thông thường phạm nhân có mức độ nguy hiểm cực cao, nhưng lại chưa bị định tội sẽ bị áp giải tới nơi này. Tỷ như... Sát nhân điên cuồng biến thái.

Bởi vì tính chất đặc thù, cho nên nơi này có đội ngũ bác sĩ tâm lý nổi tiếng cư trú, Mạc Nhâm 50 tuổi sắp về hưu là tổ trưởng, hắn mặc áo blouse trắng và một người mặc áo giáp màu đen đứng bên ngoài một gian phòng thủy tinh, nhìn một cô gái đang nghiêm túc điền "sơ yếu lý lịch".
Mạc Nhâm cùng người kia đều không nói gì, phân biệt đứng ở hai bên, lẳng lặng nhìn thiếu nữ, đợi nàng điền xong thông tin cá nhân. Tư liệu đó chính là một bài kiểm tra kết hợp giữa quốc gia và quốc tế, đặc biệt chế định ra để thí nghiệm trạng thái dị thường của một người, cũng chính là thí nghiệm hắn/nàng có phải là "biến thái" bẩm sinh, hoặc là có nhiều khả năng trở nên "biến thái".
Cô gái trong phòng kêu Mộ Dung Phỉ, năm nay mới 16 tuổi, nhưng chẳng ai ngờ rằng nàng lại là nhân viên chính thức nhỏ tuổi nhất của chính phủ. Nhân viên chính phủ thường chia làm hai loại, một loại là bình thường, tại trên đường tùy tiện tìm một người, cảnh sát chỉ cần bắt được nhược điểm, là có thể bức bách hắn/nàng làm cảnh sát cung cấp tình báo. Nhưng nhân viên chính thức lại bất đồng, hẳn là xem như một chức nghiệp bí mật, nói nôm na là gián điệp, mỗi tháng đều lãnh lương thông qua thông đạo tài chính bí mật, hơn nữa căn cứ vào mức độ trọng yếu của tình báo, ngẫu nhiên còn có tiền thưởng ngoài định mức.
Mộ Dung Phỉ kỳ thật rất chán ghét hàng năm đều phải tham gia thí nghiệm trạng thái tâm lý, nàng nhẫn nại nhìn đề mục, chiếu theo lời của nam tử áo đen nói với mình, mỗi câu đều phải cẩn thận suy nghĩ, sau đó điền đáp án tương phản sẽ tốt hơn.
Chờ Mộ Dung Phỉ đi ra, Mạc Nhâm liền lấy bài kiểm tra từ trong tay nàng, cũng không nói lời nào, đi đến phòng làm việc của mình, nam tử kia nhìn thoáng qua Mộ Dung Phỉ rồi cũng vội vàng đi theo, Mộ Dung Phỉ đứng tại chỗ ngây người một trận, cũng cúi đầu tiếp bước hắn.
Mạc Nhâm ngồi ở ghế, cúi đầu cẩn thận xem đáp án của Mộ Dung Phỉ, sau đó ngẩng đầu lên nhìn nam tử, thanh âm áp lực phẫn nộ, trầm thấp nói: "Sở Thu, tôi có chuyện cần nói với anh."
Nam tử áo đen, cũng chính là Sở Thu lẳng lặng nhìn Mạc Nhâm một hồi, chú ý tới thần sắc trên mặt Mạc Nhâm, hắn nghi hoặc nhíu mày nhìn thoáng qua Mộ Dung Phỉ, dừng một chút mới mở miệng nói: "Mộ Dung Phỉ, con đi ra ngoài trước, cách cửa khoảng 6 thước."
Mộ Dung Phỉ cúi đầu, cực kỳ im lặng ngồi ở trên ghế, nghe Sở Thu nói, nàng ngẩng đầu không mang theo diễn cảm gì, lãnh mạc gật đầu một cái liền đi ra ngoài, vẫn không quên đóng cửa lại.
Mộ Dung Phỉ vừa đi, Mạc Nhâm lập tức bùng nổ, hắn hung hăng đập đáp án của Mộ Dung Phỉ lên bàn, nhìn Sở Thu nộ cực phản cười: "Sở Thu, anh hãy tỉ mỉ nhìn đáp án của Mộ Dung Phỉ một chút đi!"
Sở Thu thật bình tĩnh, tựa hồ đã sớm dự liệu được, hắn híp mắt nhìn đáp án, cũng không cầm lấy, ngẩng đầu lên nhìn Mạc Nhâm nói: "Mấy tài liệu khoa học gì đó của các người, tôi xem không hiểu, có vấn đề gì thì cứ nói thẳng."
"A! Xem không hiểu? Anh không biết rõ anh đang làm cái gì sao?" Mạc Nhâm thấy thái độ của Sở Thu, càng thêm tức giận, mặt đỏ bừng, cười lạnh nhìn Sở Thu.
Sở Thu ngầm thở dài một hơi, nguyên lai Mạc Nhâm thật sự đã phát hiện, hắn không rõ chỗ nào xảy ra vấn đề, hắn vẫn bình tĩnh nhìn Mạc Nhâm, cũng không giải thích.
Mạc Nhâm biết Sở Thu là người như thế nào, hắn cũng không có chờ Sở Thu giải thích, hắn vốn rất tỉnh táo lại bị Sở Thu chọc giận, thất thố nói: "Ha! Sở Thu, tôi chỉ biết anh một mực gạt tôi! Tôi đã sớm hoài nghi anh kêu Mộ Dung Phỉ viết đáp án tương phản, cho nên tôi lần này thật thông minh cũng biến đề mục thành tương phản, anh nghĩ sao?"
Nghe Mạc Nhâm nói như vậy, Sở Thu mới nhận ra vấn đề, nghĩ đến Mộ Dung Phỉ đứa bé kia luôn luôn phi thường cẩn thận, nếu không phải nó cố ý cùng mình đối lập, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề. Nhiều năm như vậy, trong lòng cũng thẹn với bằng hữu, lúc này hắn có cảm giác giải thoát, trong lòng trái lại dễ dàng hơn, thở dài một hơi, tựa lưng vào ghế ngồi, ngữ khí thoải mái hỏi: "Kết quả?"
"Kết quả là..." Mạc Nhâm nói đến một nửa thì dừng, hai tay chống bàn đứng lên, hai mắt mang theo lửa giận nhìn chằm chằm Sở Thu gầm nhẹ: "Kết quả... Mộ Dung Phỉ chính là con mẹ nó biến thái, anh biết không? Đáp án của nó phù hợp tâm lý biến thái đến 70%! Nói cách khác, nó có ít nhất 70% cơ hội trở thành một tên biến thái."
Sở Thu híp híp mắt, trong ánh mắt cũng xuất hiện một tia kinh ngạc, nhưng hắn lại che giấu cực hảo, nháy mắt liền ẩn tàng xuống, hắn như trước không nói lời nào, Mạc Nhâm người này lòng dạ quá mức đàn bà, tuyệt đối không biết có thời điểm chính nghĩa cũng là cần áp dụng thủ đoạn cực đoan mới có thể hoàn thành.
Mạc Nhâm thấy Sở Thu không cho là đúng, cho là hắn ta nhằm vào mình, vì thế hắn tiếp tục xuất ra một phần chứng cớ, hai tấm phim chụp CT não, chỉ vào nói với Sở Thu: "Anh xem hai tấm phim này đi, có cái gì khác nhau?"
Sở Thu ngẩng đầu vừa nhìn, liền biết đây là cái gì, hình ảnh chụp cắt lớp của hai bán cầu não, ở tấm phim thứ nhất, não trái lớn hơn não phải một chút, mà ở tấm phim thứ hai, não phải lại lớn hơn não trái không chỉ một lần. Hắn không rõ hai tấm phim này rốt cuộc đại biểu cho cái gì, lại có ý nghĩa gì, hắn nghi hoặc nhìn Mạc Nhâm.


Mạc Nhâm chỉ vào tấm phim đầu tiên nói: "Đây là của người bình thường. Sau đó anh xem bên này..." Ngón tay chỉ qua tấm phim kế tiếp: "Đây là hiện tượng chung phổ biến nhất của toàn bộ sát nhân biến thái trong vòng hai mươi năm của nước ta."
Sở Thu nhìn thấy hai tấm phim khác nhau, cau mày nghĩ một lát, mới nghi hoặc nói: "Có một số người não trái lớn, cũng có một số người não phải lớn, đây không phải rất bình thường sao? Tỷ như giới văn nghệ sĩ, não phải của bọn họ không phải lớn hơn não trái hay sao?"
Mạc Nhâm bất đắc dĩ nhìn Mạc Nhâm, biết hắn vẫn là muốn nguỵ biện, vì thế hắn lại từ trong ngăn kéo lấy ra một tấm phim khác, nói: "Lại nhìn tấm phim này, đây là của Mộ Dung Phỉ."
Sở Thu nhìn kỹ, phát hiện Mộ Dung Phỉ cũng là não phải lớn hơn não trái rất nhiều. Mạc Nhâm tiếp tục giải thích: "Đích xác, rất nhiều văn nghệ sĩ não phải đều lớn hơn não trái, đó là bởi vì não phải là khu vực khống chế tình cảm, cho nên bọn họ cảm tính, bọn họ cực đoan. Mà tội phạm biến thái, não phải lớn hơn não trái gấp mấy lần, nói cách khác, bọn họ sẽ càng thêm cảm tính, cảm tính đến mức chịu không nổi một chút kích thích! Cực đoan đến mức có thể hủy diệt hết thảy!"
Hai người im lặng hồi lâu sau, Sở Thu vẫn chưa từ bỏ ý định nói: "Mạc Nhâm, anh chỉ là suy đoán mà thôi, khả năng 70%, nói cách khác bây giờ nó vẫn là 30% người bình thường!"
Mạc Nhâm lần nữa ngồi xuống, có điểm bất đắc dĩ cười khổ nói: "Sở Thu, anh đừng nói với tôi là anh đã quên mẹ Mộ Dung Phỉ chết như thế nào, bà ấy cũng là vì làm nội gián cho anh, sau đó bị người ta dùng cưa điện xẻ thịt, mà Mộ Dung Phỉ đứa bé kia, ba tuổi liền trơ mắt nhìn thân sinh mẫu thân bị xẻ thịt, còn cô độc ngồi trong đống máu loãng ba ngày ba đêm! Anh đừng nói với tôi là anh không nhớ!"
Sở Thu nghe được Mạc Nhâm lại nhắc tới việc này, trên mặt áy náy cùng thống khổ chợt lóe lên, sau đó ánh mắt mang theo tức giận lạnh lùng nhìn Mạc Nhâm. Mạc Nhâm không để ý tới, tiếp tục nói: "Anh đừng cho là tôi không biết những việc anh làm, Sở Thu, hai năm trước lão đầu tử kêu anh một mình đến sa mạc Sahara huấn luyện một số người, chẳng ai ngờ rằng anh lại phái Mộ Dung Phỉ 14 tuổi đi! Sở Thu, nó vẫn chỉ là đứa bé a! Tâm nó đã hỏng một lần, nếu lại chịu kích thích, nó sẽ biến thành một nhân vật cực độ nguy hiểm đấy!"
Sở Thu đột nhiên đứng dậy, sắc mặt rất nghiêm túc nói: "Mạc Nhâm, tôi cũng không có bạc đãi Mộ Dung Phỉ, chính phủ chúng ta có phát tiền thù lao cho nó, nếu tôi không để nó làm nội gián, các người sẽ xử trí nó như thế nào, nhốt nó tại bệnh viện tâm thần cả đời hả? Hơn nữa... Chính nghĩa luôn phải có người trả giá, cho dù là hy sinh, đó cũng là quang vinh!"
Sau khi nói xong, Sở Thu trực tiếp xoay người đi đến cửa, Mạc Nhâm nhìn bóng lưng Sở Thu chua xót cười, có điểm mệt mỏi nói: "Sở Thu, có đôi khi chính nghĩa quá mức thì không còn là chính nghĩa nữa."
Sở Thu kéo cửa ra, nghe Mạc Nhâm nói, hắn dừng lại một chút, sau đó cái gì cũng không nói, đi ra ngoài đóng cửa lại.
Một chiếc xe Santana có chút cũ nát chạy ra khỏi ngục giam, Sở Thu im lặng lái xe, Mộ Dung Phỉ cúi đầu ngồi ở ghế sau. Không khí tựa hồ quá mức áp lực, Sở Thu quay kính xe xuống, châm một điếu thuốc, thật sâu hút một hơi, phun ra. Thông qua kính hậu nhìn Mộ Dung Phỉ, quần bò, T-shirt thuần trắng, tóc đen buông xoã thật dài, cô bé này giống như Tinh Linh, lại không có ai biết, nàng có bao nhiêu nguy hiểm.
Sở Thu không tự giác nhíu nhíu mày, tiếp tục hút một ngụm yên, hỏi: "Mộ Dung Phỉ, gần đây có tin tức của Thanh Liên Hội hay không?"
Mộ Dung Phỉ ngẩng đầu, trên mặt một chút diễn cảm cũng không có, nàng dừng lại một chút, Sở Thu biết nàng đang suy tư nhớ lại, một lát sau mới nghe thấy Mộ Dung Phỉ vô tình nói: "Có, ba ngày trước có một nam tử ước chừng 40 tuổi, bị súng bắn đả thương từ trong nhà Tàng Huyền Thanh chạy ra, Tàng Huyền Thanh đã dẫn người đuổi bắt."
Sở Thu nghe nói như thế, thầm nghĩ trong lòng một câu "quả nhiên", người nằm vùng mười năm trước hắn an bài bên cạnh Tàng Thiên Hải, lâu như vậy không liên hệ quả nhiên đã xảy ra chuyện, ánh mắt hắn âm thầm lo lắng, tiếp tục hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Không có tin tức." Mộ Dung Phỉ tựa như người máy, thanh âm giống như điện não hợp thành, vô cảm tình trả lời người hướng nàng tìm tòi đáp án.
Sương khói phất qua hai mắt Sở Thu, hắn híp mắt nhìn tiền phương, lại hỏi: "Có thể lấy thêm tin tức không?"
Mộ Dung Phỉ nghĩ nghĩ, nói: "Có thể, nhưng nhất định phải lẩn vào Thanh Liên Hội, tiếp cận Tàng Huyền Thanh là phương pháp giản tiện nhất."
Một tay lái xe, tay còn lại cầm điếu thuốc bỏ vào trong miệng, hung hăng hút một hơi, Sở Thu đương nhiên biết phương pháp Mộ Dung Phỉ

===============

Chương 4: Hoa khôi cảnh sát

Cố Dao tháng trước mới tốt nghiệp trường cảnh sát, cô rất may mắn, cũng làm cho rất nhiều người ghen tị, cô là người duy nhất không có dựa vào quan hệ, mà là dựa vào thành tích xuất sắc nhất được trực tiếp phân phối đến tổ trọng án dự bị ở H thị. Ở xã hội hiện nay, bất kể là ngành nghề gì cũng cần quan hệ đến chống đỡ, ít nhất Cố Dao ở mặt ngoài không có chỗ nào có thể khiến người ta hoài nghi, đầu tiên là thân phận cô nhi, sau đó là thành tích sát hạch của cô, tất cả đều là thật.
Đội viên của tổ trọng án dự bị đều phải trải qua việc giữ gìn trị an, nói trắng ra một chút chính là tuần cảnh, sau đó đợi cấp trên đánh giá, mới có thể chân chính tiến vào tổ trọng án. Hôm nay là ngày đầu tiên Cố Dao tuần cảnh, vốn dáng người cao gầy, dung mạo ngọt ngào, cô mặc vào chế phục cảnh sát mới toanh, cộng thêm tóc dài đuôi ngựa, quả thật là cảnh hoa tuổi trẻ mẫu mực.
Vài năm huấn luyện khiến cô quen thời thời khắc khắc duy trì dáng người thẳng, hai tay phóng ở sau lưng, nhìn thẳng phía trước, không nhanh không chậm đi tới ngã tư ồn ào, sự trang nghiêm ấy đã trở thành một phong cảnh đẹp, bất giác hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Cố Dao vốn không phải tuần cảnh một mình, theo như quy định hẳn là một tiền bối phụ trách một hậu bối, nhưng là mặc kệ làm sao đều tồn tại sơ hở hoặc quy tắc ngầm, vị tiền bối kia vừa đi ra cục cảnh sát không lâu, liền kêu Cố Dao tuần tra trước, chờ mình ăn hết bữa sáng rồi sẽ đi tìm cô, bây giờ đã là gần giữa trưa, tiền bối còn chưa xuất hiện, Cố Dao kỳ thật một chút cũng không thèm để ý, cô chỉ là tò mò, không biết bụng của tiền bối đã trướng phá chưa nhỉ.
Cách Cố Dao không xa có một quán ăn nhỏ, một nam tử trẻ tuổi tóc dài vàng óng, lỗ tai, mũi, môi đều xỏ khuyên, dáng vẻ lưu manh đang cầm một chai bia nốc vào miệng, trên mặt bàn tràn đầy vỏ chai, sắc mặt hắn bởi vì cồn mà đỏ bừng, nhìn như sắp say, nhưng ai cũng không chú ý tới, hắn lờ đờ nhìn chăm chú vào tình huống trên đường.
Xuyên thấu qua đám người dày đặc, chứng kiến một thân ảnh mặc đồ cảnh sát, thanh niên dùng sức phóng chai bia lên bàn, ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn lại đây, hắn rất đắc ý cười cười, hô lớn: "Bà chủ, mau tới đây tính tiền, bằng không ta sẽ uống rượu Phách Vương!"
Ai cũng đối thanh niên bất mãn, nhưng lại không nói nhiều một câu, chỉ yên lặng xoay người sang chỗ khác, làm bộ như không có việc gì, bà chủ nghe được, lập tức bước qua, khách khí tính tiền, tốc độ so với bình thường tính sổ nhanh hơn không chỉ một lần.
Tổng cộng là 49.8 nguyên*, thanh niên sờ sờ hai túi áo, sau đó lại sờ sờ túi quần sau, chưa lấy ra một phân tiền nào, bà chủ ở bên cạnh cứng ngắc cười, miệng cũng rất săn sóc nói: "Không vội, không vội... Chậm rãi tìm, sẽ... Tìm được thôi."

*nguyên = NDT, 49.8 NDT xấp xỉ 177,636.6 VNĐ

Tìm lần trên người, thanh niên cuối cùng mới lấy ra tờ 50 nguyên* bị gấp lại trong túi quần trước, hắn thật tiêu sái để lên bàn, phất phất tay, giống như đại gia xa xỉ nói: "Không cần thối lại, tiền thừa bổn thiếu gia khen thưởng cho ngươi."

*50 NDT xấp xỉ 178,350 VNĐ

Bà chủ tốc độ rất nhanh cầm tờ tiền lên, động tác thật ôn nhu vuốt thẳng, nghe nam tử nói, nàng cười cười, miệng nói cám ơn.
Cố Dao vừa lúc đi tới cửa tiệm, thanh niên gặp cô, lập tức không để ý tới bà chủ, đối Cố Dao hô lớn: "Vị đồng chí... Cảnh sát kia, từ từ!"
Cố Dao dừng bước lại, chứng kiến dáng vẻ của thanh niên, cô không tự giác chán ghét nhíu mày, nhưng mặc kệ là quốc gia nào, cũng không có pháp luật cưỡng chế bề ngoài của công dân, cho nên Cố Dao rất nhanh ẩn tàng cảm xúc chán ghét, sắc mặt bình tĩnh nhìn hắn, cẩn thận tỉ mỉ hỏi han: "Vị tiên sinh này, xin hỏi ngài có chuyện gì cần giúp đỡ?"
Thanh niên đến gần Cố Dao, mới phát hiện cô cảnh sát này rất xinh đẹp, ánh mắt tuyệt không che giấu đánh giá Cố Dao, ánh mắt dừng lại ở ngực cô vượt qua 70%, nghe Cố Dao nói, hắn mới hồi phục lại tinh thần, nhìn thẳng gương mặt xinh đẹp của Cố Dao, diễn cảm quả thật có thể dùng hai chữ "đáng khinh" để hình dung.
Mãi cho đến khi Cố Dao nhịn không được chán ghét nhăn lại mi, thanh niên mới lên tiếng: "Aha, không có việc gì, chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh hoa xinh đẹp như vậy, cho nên chào hỏi thôi."
Người dân nghỉ chân nghe thanh niên nói, đều lộ ra diễn cảm chán ghét chỉ duy trì trong nháy mắt, trong lòng nghĩ tên lưu manh này nhất định là uống rượu, bằng không sao dám ngang nhiên trêu chọc một cảnh sát đây?
Cố Dao nhìn thấy mặt hắn đỏ bừng cùng ngửi được mùi rượu nồng đậm, cũng biết nam tử này hẳn là uống rượu, cô đang muốn nói với hắn: "Nếu như không có gì cần giúp đỡ, tôi sẽ rời đi." Lại không nghĩ rằng thanh niên đột nhiên đưa tay đến trước mặt cô, nấc một cái: "Cảnh hoa đồng chí, nắm tay một chút, biểu lộ tôi đối với cô... Ừ... Kính ý cao thượng."
Cố Dao nhìn thấy thanh niên đưa tay ra, nhíu mày đứng nguyên tại chỗ, hiện tại cô rất muốn xoay người bước đi, hoặc là trực tiếp giáo huấn tên lưu manh dâm loạn này, nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô tuần cảnh, hơn nữa bắt tay là một lễ tiết, nhất thời cô lại đơ ra đó, không biết xử lý thế nào.
Thanh niên thấy Cố Dao không để ý tới mình, thể diện bị vứt xuống đất, hắn giận dữ nói: "Sao hả? Ăn trên ngồi trước nhân dân công bộc, tài trí hơn người đồng chí cảnh sát, chẳng lẽ thật sự khinh thường cùng công dân thuần lương chúng ta nắm tay?"


Thanh niên vừa thốt lên xong, quần chúng đều thầm mắng người này vô sỉ không biết xấu hổ, ta phi! Còn công dân thuần lương đâu!
Cố Dao cau mày đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt có chút lạnh nhìn thanh niên, nhưng cô không nghĩ tới thanh niên cũng không yếu thế đối diện với cô, xem ra bắt tay là chạy không thoát rồi, Cố Dao lạnh lùng cười, nắm liền nắm đi, cô xác định thanh niên không biết ở trong cảnh giáo luôn luôn duy trì một bản ghi chép.
Vươn tay chủ động cầm tay thanh niên, Cố Dao vừa định nảy sinh ác độc dùng sức, lại cảm giác được thanh niên mau chóng vẽ một vòng tròn lên tay cô, lại gạch thêm một đường, Cố Dao trong đầu lập tức phản ứng, là chữ "Q".
Cố Dao ngây ra một lúc, tuy rằng trên mặt vẫn duy trì bộ dáng tức giận, nhưng hai mắt lại hoàn toàn không có. Cô đột nhiên lạnh lùng hô: "Buông tay!" Sau đó mới rút tay ra.
Hai người bắt đầu lôi kéo, thoạt nhìn như là thanh niên chiếm tiện nghi của Cố Dao, nhưng kỳ thật thời gian Cố Dao rút tay ra, khó hiểu bắt lấy tay thanh niên kéo ngược về sau, thanh niên từ đầu tới đuôi căn bản một chút cũng không có ra sức.
Một lát sau, thanh niên cũng phản ứng lại đây, đáng khinh cười: "Tiếp tục nắm nha, không ngờ tay cảnh hoa lại mềm, lại trơn như vậy a."
Cố Dao tỏ vẻ giận dữ, cánh tay bắt lấy thanh niên rất nhanh uốn éo, vừa chuyển qua liền khoanh tay hắn ra phía sau, sau đó đẩy hắn ngã lên tường nhìn như ngăn chặn, cô nhấc đầu tới gần bên tai hắn, nhẹ giọng hỏi: "Chuyện gì?"
Thanh niên giả vờ giãy giụa, nhưng nghe thấy câu hỏi của Cố Dao, động tác ngừng lại, sắc mặt ảm đạm, trầm thấp nhỏ giọng nói: "Tàng lão gia... Tàng lão gia qua đời, Đại tiểu thư nói đêm nay trở về còn có thể gặp mặt lão gia lần cuối."
Cố Dao chấn động, cảm giác khí lực trong thân thể chậm rãi xói mòn, ngay cả giả vờ áp chế đều không thể làm được, hai tay thả xuống buông thanh niên ra, ngây người suy nghĩ vành mắt đỏ lên. Thanh niên ý thức được Cố Dao buông lỏng mình, cau mày nhìn mọi người còn đang vây xem, hắn nghĩ thầm "hỏng rồi", vừa định giãy giụa nhắc nhở Cố Dao nơi này còn có rất nhiều người ở, không nghĩ tới Cố Dao lại đột nhiên bắt lấy cổ áo của hắn, hung hăng đẩy hắn vào tường, đỏ mắt quát to: "Ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa xem!! Nói rõ ràng!!!"
Mọi người vây xem lúc này mới kịp phản ứng, bọn họ thắc mắc vì sao cô cảnh sát xinh đẹp lại đột nhiên buông tên lưu manh kia ra, nguyên lai là bởi vì hắn nói cái gì xúc phạm đến Cố Dao, cho nên Cố Dao mới thẹn quá hoá giận.
Còn có thể nói cái gì? Thanh niên không biết, cũng không nói lời nào, sắc mặt ảm đạm trầm mặc nhìn Cố Dao hốc mắt đỏ lên, cắn chặt môi.
"Chuyện gì xảy ra?" Sau lưng đột nhiên vang lên một thanh âm lạnh lùng trong trẻo lại rất êm tai, Cố Dao cũng không quay đầu lại, như trước hung ác trừng thanh niên, nói: "Cảnh sát làm việc, thỉnh chớ tới gần!"
Thanh niên lướt qua Cố Dao nhìn sang, trong lòng cả kinh, chết, hắn nhận thức người mới vừa nói chuyện, là tổ phó tổ trọng án tiếng tăm lừng lẫy, Sở Thanh Phong.
Sở Thanh Phong vốn là chuẩn bị đi ăn cơm trưa, sau đó thấy nơi này vây quanh một đám người, do thiên tính của cảnh sát, nàng liền đi tới, bởi vì nàng không mặc đồng phục, cho nên mọi người cũng không biết nàng là cảnh sát, đợi nàng chen vào đám người, đã thấy một nữ tuần cảnh đang áp chế một thanh niên dáng vẻ lưu manh, còn hô: "Ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa xem!! Nói rõ ràng!!!"
Sở Thanh Phong nhíu nhíu mày, một cảnh sát sao có thể mất bình tĩnh, sao có thể dễ dàng bị một tên lưu manh chọc giận. Nàng đi ra phía trước, hỏi một câu, lại không nghĩ rằng nữ tuần cảnh kia còn trả lời: "Cảnh sát làm việc, thỉnh chớ tới gần!"
Nàng làm cảnh sát nhiều năm như vậy, chưa từng nghe qua ai nói câu đó, như thế nào cảm giác hệt như "nơi này có chó, thỉnh chớ tới gần", nữ tuần cảnh không chuyên nghiệp khiến nàng thật mất hứng, nàng cau mày quấn đến bên người Cố Dao, lấy ra thẻ căn cước, giơ lên nói với Cố Dao: "Tôi là tổ phó tổ trọng án, Sở Thanh Phong. Xin hỏi nơi này đã xảy ra chuyện gì?"
Sở Thanh Phong? Cố Dao nghe được cái tên quen thuộc liền xoay đầu lại, nhìn thấy một nữ tử tóc dài đến lưng, đôi mắt to rất mỹ lệ, rất có khí thế. Chẳng lẽ đây là người được rất nhiều đồng học thần tượng, Sở Thanh Phong? Cố Dao đưa ánh mắt chuyển qua thẻ căn cước trong tay Sở Thanh Phong, mới chứng thực người này đúng là Sở Thanh Phong.
Cố Dao lần đầu nhìn thấy Sở Thanh Phong, nhưng cô đối Sở Thanh Phong cũng không xa lạ, ở trong sở cảnh sát, nàng là một nhân vật truyền kỳ, cô không ngừng nghe được nàng lại phá án, tuổi còn trẻ đã được lên làm tổ phó tổ trọng án, mà Cố Dao cũng luôn luôn xem Sở Thanh Phong như thần tượng, trong nội tâm cô bội phục một nữ tử như vậy.
Lần đầu nhìn thấy thần tượng của mình, Cố Dao trong lòng căng thẳng, lập tức buông thanh niên ra, "ba!" một tiếng đứng nghiêm, chào một cái tiêu chuẩn theo nghi thức quân đội, nói với Sở Thanh Phong: "Báo cáo Sở đội phó, nơi này đã xảy ra... Không có việc gì." Cố Dao mới nói được một nửa, lại phát giác mình cũng không biết trả lời thế nào, đoạn trước thật hoàn mỹ, đoạn sau...

Thanh niên thấy Cố Dao buông hắn ra, lập tức nhanh chân chạy mất, Cố Dao không chú ý, nhưng Sở Thanh Phong có, nàng muốn truy lại bị Cố Dao chặn đường, vì thế ngẫm lại, nàng cũng không phải người cũ kỹ, kỳ thật nàng cũng hiểu được, tình cảnh không có đại sự gì, cho nên cũng chẳng muốn đuổi theo. Sau đó nàng nhìn thấy Cố Dao động tác tiêu chuẩn và báo cáo rất kỳ quái.
Cố Dao xoay người lại, Sở Thanh Phong lần này chú ý tới nữ tuần cảnh này còn quá trẻ, bộ dạng như vừa 20, không chỉ bề ngoài rất đẹp, thân thể cũng rất cao, nàng đột nhiên cảm thấy người đứng trước mặt mình không phải cảnh sát, mà là người mẫu mặc chế phục cảnh sát.
Sở Thanh Phong cũng chú ý tới Cố Dao, nghĩ đến nữ cảnh trẻ tuổi xinh đẹp này hẳn là mới tới, nhìn thấy cô đỏ lên hốc mắt cùng dung nhan ngọt ngào, nàng không đành lòng đi làm khó cô, vì thế nàng chỉ thản nhiên gật gật đầu "ừ" một tiếng, hỏi tiếp: "Mới tới? Lần đầu tiên tuần phố?"
Cố Dao lúc này mới chú ý tới thanh niên vừa báo tin cho cô đã chạy mất, mặc dù mình vốn chuẩn bị thả hắn đi, nhưng để cho hắn chạy trốn trước mặt Sở Thanh Phong, cô vẫn là đỏ mặt, nghe Sở Thanh Phong hỏi, lập tức đứng nghiêm, cẩn thận đáp: "Báo cáo, là mới tới, lần đầu tiên tuần phố."
Không biết vì sao, Sở Thanh Phong thấy bộ dáng này của Cố Dao có điểm buồn cười, giống như một đứa bé, rõ ràng vừa mới bị chọc tức đến đỏ mắt, hiện tại lại đỏ mặt, lại vẫn duy trì bộ dạng cẩn thận. Nhưng Sở Thanh Phong luôn luôn không có thói quen biểu lộ diễn cảm, nàng thản nhiên phất phất tay nói cho cô biết không cần khẩn trương, cũng không cần cẩn thận như vậy. Nàng an ủi Cố Dao, nói là chậm rãi sẽ quen, lần sau gặp được những chuyện tương tự thì không cần lo lắng, có thể hạ thủ ngoan một chút, nếu xảy ra chuyện gì, nàng sẽ giúp cô chịu trách nhiệm.
Sở Thanh Phong cũng không biết vì sao thấy Cố Dao đỏ lên hốc mắt, liền nói sẽ giúp cô chịu trách nhiệm. Kế tiếp Sở Thanh Phong cảm thấy không còn lời gì để nói, đành phải cáo biệt Cố Dao.
Cố Dao ngơ ngác nhìn bóng lưng Sở Thanh Phong, mãi cho đến khi thân ảnh của nàng biến mất trong đám người, cô mới thầm nói với mình, nguyên lai Sở Thanh Phong là người như vậy, rất tốt.


Chờ Sở Thanh Phong đi rồi, Cố Dao lại nghĩ tới tin tức thanh niên kia vừa mới nói cho nàng, hốc mắt lại đỏ, dùng thanh âm chỉ có mình có thể nghe thấy nói: "Cha nuôi, ngài thật sự... Đi tìm mẹ nuôi sao?"
Couple phụ đầu tiên đã xuất hiện :3 cá nhân tui khá thích Sở Thanh Phong tỷ tỷ 
================

Chương 5: Nghiệp chướng

Ban đêm, trăng lạnh như nước.
Cố Dao nằm trong tổ trọng án dự bị, còn là lính mới, cho nên nhiệm vụ có chút nặng, mãi cho đến 8h tối cô mới tan tầm, cơm không kịp ăn, chế phục cũng không kịp thay, vội vàng ngồi lên xe buýt.
Nhà Tàng Huyền Thanh nằm ở vùng ngoại thành, trong phạm vi 10 km, trừ bỏ nhà cô thì không còn căn nhà nào khác. Nhà Tàng Huyền Thanh rất lớn, lớn bằng một công viên. Tường cao 3 mét vây quanh bốn phía, tựa như một tòa thành, cách mỗi 20 thước trang bị một ngọn đèn huỳnh quang, mỗi 50 thước có một gã đại hán đầu trọc tuần tra. Xa hoa tới trình độ này, ở H thị, có lẽ chỉ có đệ nhất gia tộc Trương gia mới có thể so sánh. (Hề đại gia đâu ra đây làm cameo coi >.<)
Một con đường chắp vá rất khá, dài 20 km kéo dài đến cửa nhà Tàng Huyền Thanh, đường này là Tàng gia tự bỏ tiền ra thi công, Cục Quản lý giao thông chắc chắn sẽ không quản. Đại môn rộng 5 thước, hàng rào sắt gắt gao khóa chết, mỗi bên cửa đứng một đại hán, nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện eo của bọn hắn hơi nhô lên, nơi đó giắt súng lục Desert Eagle uy lực cực lớn, trừ bỏ Tàng gia, không có bất kỳ gia tộc nào dám trắng trợn như thế ở thời đại súng ống bị cấm chế chặt chẽ này.
Hai đại hán nghiêm chỉnh giống như quân nhân đã qua huấn luyện, hai tay phóng ở sau lưng đứng thẳng, mắt chăm chú nhìn con đường thẳng tắp bên ngoài.
Một thân ảnh xuất hiện trên đường, đang chậm rãi đi tới Tàng gia, bởi vì cách quá xa, cũng không thể thấy rõ là ai, hai đại hán liếc nhau, bất động thanh sắc. Chờ người nọ đến gần, bọn họ lại liếc nhau, từ trên mặt của đối phương cũng thấy sự nghi hoặc, bởi vì người kia mặc chế phục cảnh sát.
Hai gã đại hán phụ trách trông cửa sở dĩ khó hiểu nghi hoặc, đơn giản là vì chưa từng có cảnh sát dám tới gần nơi này, trừ phi hắn/nàng thật sự chuẩn bị tâm lý tùy thời hy sinh.
Đợi người nọ tới gần cửa, hai đại hán mới chính thức thấy rõ là ai, vẻ bất thiện trên mặt lập tức biến mất, thay vào đó là biểu tình cung kính, cùng kêu lên một tiếng: "Dao tiểu thư."
Người tới chính là Cố Dao, đầu tiên cô đón xe buýt đi đến đầu đường, sau đó vẫy taxi đi thêm 17 km, tài xế bất kể như thế nào cũng không muốn đi xa hơn nữa, 3km còn lại thì cô chỉ có thể đi bộ.
Dọc theo đường đi, trong lòng cô bao hàm bi thương cùng một tia kỳ vọng mãnh liệt, mặc dù biết khả năng đó rất nhỏ, cô vẫn kỳ vọng trưa nay thanh niên kia nói đều là giả. Nhưng hiện giờ chứng kiến trên tay hai đại hán có quấn vải trắng, cô cảm nhận được sự tuyệt vọng, hốc mắt đỏ lên, cắn môi chịu đựng không khóc, trầm thấp nói: "Mở cửa! Dẫn ta đi gặp đại tỷ."
Cố Dao đi vào đại sảnh, đứng ở cửa ngừng một chút, cô thấy Tàng Huyền Thanh mặc sườn xám xanh đen, ngay cả đôi hài đỏ trên chân cũng chưa cởi, một tay chống đầu nằm nghiêng trên ghế, tay kia cầm một cây tẩu tinh tế thật dài, đặt ở miệng nhẹ nhàng hút một hơi, phun ra sương khói.
Cô có thể thấy rõ ràng, Tàng Huyền Thanh căn bản không có chảy nước mắt, ngay cả ánh mắt cũng không thấy màu đỏ, không biết vì sao, nhìn thấy Tàng Huyền Thanh như thế, cô cảm thấy hình ảnh trước mắt rất đẹp, nhưng lại lộ ra bi thương mạt không đi, cảm giác này rất kỳ quái, rất hư ảo khiến Cố Dao cũng không biết hình dung thế nào.
Lẳng lặng hồi lâu, nhìn sắc đỏ trên sườn xám và giày vải của Tàng Huyền Thanh, Cố Dao mới phát giác, lúc này Tàng Huyền Thanh giống như hoa Bỉ Ngạn, tuy rằng cực độ tươi đẹp, nhưng lại thâm trầm bi thương.
Nở một ngàn năm, rụng một ngàn năm, hoa và lá vĩnh viễn không gặp. Xuất từ kinh Phật, những lời này... Đúng là mô tả hoa Bỉ Ngạn.
Tàng Huyền Thanh nằm nghiêng, ánh mắt mê ly, giống như một con mèo lười, cô xuyên thấu qua làn sương khói, đã phát hiện Cố Dao, ngáp một cái, mở hai mắt, hữu khí vô lực nói: "Dao, vào đi."
"Đại tỷ." Cố Dao nghe Tàng Huyền Thanh nói, phục hồi tinh thần lại, kêu một tiếng rồi đi vào. Kỳ thật bên trong còn có hai người, chỉ là Cố Dao nhất thời bị Tàng Huyền Thanh hấp dẫn mà thôi, lúc này Cố Dao mới đưa mắt chuyển qua hai người kia, Kinh Luân toàn thân đầy kinh Phật, hai tay tạo thành chữ thập nhắm hai mắt đứng sau lưng Tàng Huyền Thanh.
Bên trái Tàng Huyền Thanh ngồi một nữ tử, cô mặc bra trắng, đồ da màu đen bó sát người, tóc dài đến lưng. Hai tay cô mở ra đặt lên hai tay vịn, đôi chân thon dài vén lên, một bên tóc kẹp ở sau tai, lộ ra một khoả bông tai kim cương tinh thiểm, mang theo một cỗ xinh đẹp, cuồng dã mà khêu gợi.
Cố Dao đến gần kêu Kinh Luân một tiếng "Kinh Luân đại sư", sau đó lại đối nữ tử đang mỉm cười nhìn mình, kêu lên: "Tử Vận tỷ."
Kinh Luân mở hai mắt nhìn Cố Dao, gật đầu một cái lại nhắm lại. Lâm Tử Vận cũng gật gật đầu, mỉm cười nói: "Ừ, Dao, chế phục cảnh sát rất thích hợp với em nha, rất đẹp."
Ba người này, Cố Dao nhìn không ra biểu tình cùng cảm xúc bi thương, nhưng cô cũng không có vì vậy mà tham vọng quá đáng rằng cha nuôi không có rời đi, bởi vì cô biết bọn họ không giống mình, đơn giản là có thể nhìn thấu, Tàng Huyền Thanh vĩnh viễn là bộ dáng ngái ngủ, Kinh Luân vĩnh viễn bình thản như nước, còn Lâm Tử Vận vĩnh viễn chỉ biết cười, càng tức giận, càng bi thương thì càng cười đến tà mị.


Tàng Huyền Thanh cũng không tiếp đón Cố Dao ngồi xuống, cô biết Cố Dao hôm nay tới nơi này là vì cái gì, cô dùng cây tẩu gõ nhẹ mặt bàn hai cái, đề cao âm lượng nói vọng ra ngoài: "Tiến tới một người, mang Dao đi gặp cha lần cuối cùng." Cô nói cực kỳ bình tĩnh, thậm chí bình tĩnh đến mức giống như việc vặt trong cuộc sống hằng ngày, nói xong còn ngáp một cái, bài trừ một chút nước mắt, sau đó chìa một ngón tay nhỏ dài, nhẹ nhàng lau đi.
Không khí hảo quỷ dị, rõ ràng tất cả mọi người là vì tang sự mới tụ tập ở đây, lại không cảm giác có một tia bi thương nào. Thậm chí Lâm Tử Vận từ đầu đến cuối đều duy trì mỉm cười thản nhiên.
Chờ Cố Dao trở về, vành mắt cô đỏ ửng, biểu tình bi thương trên mặt ai cũng có thể nhìn ra, thanh âm của cô có điểm khàn khàn hỏi Tàng Huyền Thanh: "Đại tỷ, cha nuôi là đi... Như thế nào?"
Lúc Cố Dao thấy Tang Thiên Hải, biểu tình của hắn thật an tường, trên người mặc áo liệm mới toanh, cho nên Cố Dao thấy không rõ nguyên do Tàng Thiên Hải chết.
Tàng Huyền Thanh mê ly nhìn cô, cũng không mang theo cảm xúc chỉ chỉ trái tim nói: "Tay súng bắn tỉa, kỹ thuật bắn rất tốt, cha cũng không có thống khổ."
"Bắt được hung thủ chưa?" Cố Dao khẩn cấp hỏi han, giọng nói mang theo một cỗ hận ý âm lãnh.
Nhưng thân sinh nữ nhi Tàng Huyền Thanh vẫn như cũ bình thản vô ba, cô dùng ngữ khí miêu tả đáp: "Gây án hẳn là một tay già đời rất có kinh nghiệm, một phát liền trúng, khi đám huynh đệ chạy đến chỗ hắn, người đã sớm không thấy đâu... Hơn nữa, bây giờ còn chưa rõ là ai sai khiến."
Cố Dao nghe xong, vừa muốn nói gì, Tàng Huyền Thanh lại híp mắt nhìn Cố Dao nói: "Việc này em đừng quản, còn có... Lễ tang ngày mai, em không được phép xuất hiện."
Tàng Huyền Thanh tuy rằng ngữ khí rất nhẹ, trên mặt cũng không có gì đặc biệt, thế nhưng khi cô híp mắt, tựu sẽ tồn tại một sự uy nghiêm khiến người ta bất giác sợ hãi, hoặc đây là một khí chất lắng đọng đã lâu của thượng vị giả.
"Đại tỷ, vì sao?" Cố Dao cảm xúc có chút kích động, nghi hoặc chất vấn.
Ánh mắt Tàng Huyền Thanh một lần nữa trở nên mê ly, làm cho người ta hốt hoảng sinh ảo giác, bởi vì kém thật sự quá xa. Cô nhìn thoáng qua Cố Dao, chậm rãi nói: "Tử Vận nói rất đúng, chế phục cảnh sát xác thực rất thích hợp với em, em mặc trông rất đẹp... Em đã lựa chọn con đường này thì phải biết cùng Tàng gia chúng ta giữ một khoảng cách, ít nhất ở mặt ngoài hẳn là như thế."
Cố Dao biết Tàng Huyền Thanh nói đúng, chỉ là... Cha nuôi đối với cô tốt như vậy, sao cô có thể bất hiếu, lại lơ đãng thấy Lâm Tử Vận đang mỉm cười nhìn mình, cô quay đầu nhìn Tàng Huyền Thanh, chưa từ bỏ ý định nói: "Tử Vận tỷ thì sao, chị ấy là luật sư, vì sao có thể tham gia?"
Tàng Huyền Thanh không đáp, ngược lại đưa ánh mắt nhìn về phía Lâm Tử Vận. Khoé miệng Lâm Tử Vận hơi gợi lên, cười có chút tà mị: "Dao, tôi và em bất đồng, tôi mặc dù là luật sư, nhưng cũng không phải nhân viên chính phủ, chỉ cần tôi tuân thủ pháp luật, mặc kệ cùng hạng người gì lui tới cũng sẽ không có ảnh hưởng gì, huống chi... Người nào không biết bây giờ tôi là '1' của Thanh Liên Hội? Không chỉ không có lỗ hổng nào, mà còn khiến tôi toả sáng hơn, luật sư thôi mà, ai quản bạn là người tốt hay người xấu, chỉ cần có thể giúp thân chủ đánh thắng quan tòa là được."
"Chỉ là... Chỉ là..." Cố Dao nghe Lâm Tử Vận nói xong, tầm mắt có điểm lo lắng chuyển động qua lại giữa Tàng Huyền Thanh và Lâm Tử Vận, lại không thể phản bác các nàng.
Tàng Huyền Thanh lẳng lặng nhìn Cố Dao nóng lòng biện giải, thở dài một hơi nói: "Dao, Tử Vận, mẹ gạt cha và tôi nhận nuôi các em, sau khi mẹ chết, cha tìm được các em, thay thế mẹ chiếu cố đến khi trưởng thành, cha chưa bao giờ cho các em tham dự vào chuyện của Tàng gia. Bất kể là cảnh sát hay là luật sư, đều là con đường do các em chọn... Nếu đã chọn, thì nên hảo hảo đi tiếp."
Cố Dao nghe Tàng Huyền Thanh nói, nhất thời im lặng, gắt gao cau mày, rối rắm ngồi ở chỗ kia, hồi lâu sau cô quyết định, nói với Tàng Huyền Thanh: "Đại tỷ, Tử Vận tỷ có thể giúp chị, em cũng có thể giúp chị a. Em biết tổ trọng án luôn luôn chú ý Thanh Liên Hội, chỉ cần em tiến vào tổ trọng án, em sẽ có được tin tức trọng yếu, đến lúc đó..."
Cố Dao còn chưa nói xong, Tàng Huyền Thanh lại cắt đứt cô: "Dao, tôi nói rồi, con đường cần đi như thế nào, do chính em quyết định, bất kể là cha hay là tôi, tuyệt đối sẽ không ngăn cản lựa chọn của em, nếu... Nếu em cung cấp tin tức cho tôi, tôi tự nhiên sẽ không cùng em khách khí, tự nhiên sẽ nhận phần nhân tình này, nhưng... Mẹ tôi hẳn là đã nói với em, bà hi vọng em làm người tốt, làm người thiện lương. Tôi tin tưởng em cũng là cam đoan với bà đi... Cho nên, lời của tôi không thay đổi, lựa chọn thế nào là chuyện của em, tôi tuyệt đối sẽ không cản trở em."
Cố Dao trầm mặc, cúi đầu làm cho người ta nhìn không tới vẻ mặt của cô, hồi lâu sau cô ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nhìn Tàng Huyền Thanh nói: "Đại tỷ, em nghe lời chị, ngày mai nhất định sẽ không xuất hiện, nhưng mà... Em chỉ biết là, cũng chỉ nhớ rõ, mẹ nuôi yêu nhất là đại tỷ!"
Nói xong, Cố Dao tựa hồ là sợ Tàng Huyền Thanh lại cự tuyệt, lập tức đứng lên, nói với Tàng Huyền Thanh và Lâm Tử Vận: "Sáng mai em còn phải đi làm, đại tỷ, Tử Vận tỷ, em đi trước đây."
Không đợi hai người đáp lại, Cố Dao liền xoay người đi mất. Tàng Huyền Thanh nhìn bóng lưng Cố Dao đi ra khỏi cửa, quay đầu nói với Lâm Tử Vận: "Tử Vận, Dao vẫn chưa có mua xe, em đưa nó về đi."
"Vâng, đại tỷ, em đi đây." Lâm Tử Vận đứng lên, nói với Tàng Huyền Thanh một câu, liền đuổi theo Cố Dao.
Tàng Huyền Thanh chờ hai người đi rồi, lột Phật châu ra cầm ở trong tay, nhẹ nhàng vê động, hồi lâu sau mới nói: "Trần Dương, tiến vào."
Trần Dương năm nay mới 30, nhưng thanh danh trong giới hắc đạo lại rất vang dội, ai cơ bản cũng biết hắn là trợ thủ đắc lực của lão đại Thanh Liên Hội là Tàng Thiên Hải, đủ hung ác cũng đủ cay độc. Người bình thường khẳng định không thể tưởng được, người có hung danh như vậy, lại đeo một gọng kính tơ vàng, bộ dạng nhã nhặn trông như giáo viên.
Trần Dương đứng trước mặt Tàng Huyền Thanh, cúi đầu kêu một tiếng: "Đại tiểu thư."
Tàng Huyền Thanh híp mắt, từ từ nói: "Ngươi đi an bài một chút, cho bọn hắn đầy đủ gia phí, kêu bọn hắn chịu khó ngốc hai ba năm trong tù... Ta muốn Dao mau tiến vào tổ trọng án chính thức."
Trần Dương lui ra ngoài, Tàng Huyền Thanh lại ngáp, mà luôn luôn đứng yên ở phía sau Kinh Luân vẫn nhắm hai mắt, thanh âm mang theo một cỗ thương hại từ bi đối với thế nhân: "Huyền Thanh, mẫu thân ngươi nhận nuôi các nàng, cũng không muốn các nàng bước đi trên con đường cũ của ngươi và phụ thân ngươi, ngươi tuy rằng cho các nàng quyền lợi lựa chọn, nhưng ngươi lại âm thầm trợ giúp, sở tạo nghiệp chướng... Ngươi vốn không thể đào thoát."


Tàng Huyền Thanh không thèm để ý, đứng dậy chậm rãi đi đến cửa, đưa lưng về phía Kinh Luân cười lạnh nói: "Con đường của mình do mình lựa chọn, lời hứa của mình cũng do mình gánh vác... Tội nghiệt sao? Nếu quả thật có Phật tổ, ta cũng không sợ gánh vác thêm càng nhiều tội nghiệt."
Kinh Luân nghe Tàng Huyền Thanh nói, mở to mắt nhìn thân ảnh của cô biến mất ở cửa, thật sâu thở dài một hơi, lắc đầu, lại nhắm mắt lại, miệng đóng đóng mở mở niệm tụng. Nếu người nào biết kinh Phật nghe thấy, nhất định sẽ biết, hắn đang tụng chính là bộ pháp Tịnh Hoá Nghiệp Chướng.
Tui cũng thích Lâm Tử Vận tỷ tỷ =)) bà này diễm lệ, đanh đá, lầy lội chẳng thua Tô Lâm bên kia...


========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna