Google.com.vn Đọc truyện Online

22/7/18

Phân Ngoại Yêu Nhiêu (Miêu Tổng Tài) - Chương 11 - 15

Đăng bởi Ngân Giang | 22/7/18 | 0 nhận xét

Chương 11: Độc phụ

Tàng Huyền Thanh mang theo Kinh Luân, Trần Dương, còn có... Mộ Dung Phỉ tiến nhập nhà gỗ, trong nhà thu thập vô cùng sạch sẽ, trung ương có bàn gỗ vuông màu đen, ghế cũng chỉ có hai cái.


Hắc đạo kỳ thật cũng không phải loạn vô kết cấu như trong tưởng tượng, tương phản bọn họ coi trọng nhất chính là quy củ, khi song phương đàm phán, có thể có tư cách ngồi xuống, vĩnh viễn chỉ có hai người có thân phận ngang nhau.
Cho nên nơi này có thể ngồi xuống chỉ có Phạm lão và Tàng Huyền Thanh, Phạm lão đi đến một bên kéo ghế ra, lại không ngồi xuống ngay, mà là thật nghiêm túc chìa một bàn tay, thỉnh Tàng Huyền Thanh còn đứng ngồi xuống trước.
Tàng Huyền Thanh hiểu quy củ, cũng rất tôn trọng quy củ, cô nghiêm túc hơn so với bình thường, gật đầu, sau đó ngồi xuống, tiếp tục chìa một bàn tay thỉnh Phạm lão ngồi xuống.
Trần Dương và Kinh Luân đứng sau lưng Tàng Huyền Thanh, mà Mộ Dung Phỉ không biết có phải là do không hiểu quy củ hay là không thích đứng ở vị trí nhìn không tới môi Tàng Huyền Thanh, nàng trực tiếp đứng bên cạnh Tàng Huyền Thanh, cúi đầu chuyên chú nhìn phiến môi đỏ.
Tàng Huyền Thanh nghiêng đầu nhìn thoáng qua Mộ Dung Phỉ, thấy ánh mắt của nàng vẫn chuyên chú nhìn chằm chằm môi mình, trong lòng cô nghĩ đứa nhỏ này không nói láo, đích thực là thích son môi màu đỏ. Khi Mộ Dung Phỉ nhìn chằm chằm miệng Tàng Huyền Thanh, ánh mắt chưa từng có nửa điểm tạp chất nào, mà là thật trong veo, không mang theo dục vọng tinh khiết thưởng thức.
Tàng Huyền Thanh cũng không ghét cảm giác này, bởi vì Mộ Dung Phỉ nhìn cô chăm chú, cô tổng có một ảo giác, mình được em ấy ngẩng đầu nhìn, cô thích cảm giác này, bởi vì Tàng Thiên Hải đã nói qua, làm người có thành công hay không, xem cũng không phải tích lũy của cải có bao nhiêu, mà là xem người ngẩng đầu nhìn bạn có bao nhiêu, nếu có người không ngưỡng mộ bạn, bạn phải khiến cho người đó hận bạn, hận đến sống không bằng chết.
Điều này không phù hợp quy củ. Phạm lão nhíu mày, ánh mắt lợi hại nhìn Mộ Dung Phỉ, Mộ Dung Phỉ lại không để ý đến, thứ có thể khiến nàng chú ý tựa hồ chỉ có sắc hồng trên môi Tàng Huyền Thanh. Bất đắc dĩ, Phạm lão đành phải đưa mắt nhìn về phía Tàng Huyền Thanh, mang theo bất mãn cùng khó hiểu.
Đối với tầm mắt của Phạm lão, Tàng Huyền Thanh chỉ mỉm cười, bình tĩnh phi thường, tựa như một chút cũng không có cảm giác đến sự bất mãn của hắn. Nhưng Phạm lão khẳng định không thể bình tĩnh như Tàng Huyền Thanh, Tàng Huyền Thanh làm như thế là không tôn trọng đối thủ, theo lý thuyết, Phạm lão tuyệt đối có thể kêu thủ hạ đứng cạnh mình, cùng Tàng Huyền Thanh ngang nhau, nhưng là hắn tuyệt đối không thể chịu đựng được thủ hạ của mình giống Mộ Dung Phỉ dùng ánh mắt chuyên chú nhìn mặt mình, chỉ cần tưởng tượng thôi, hắn đều cảm thấy một cỗ ác hàn từ lòng bàn chân lan tràn toàn thân.
Phạm lão không thể thay đổi hành vi cố chấp của Tàng Huyền Thanh, đành phải ngăn chặn tức giận cúi đầu trầm mặc, mà Tàng Huyền Thanh thấy Phạm lão như vậy, từ cười giả biến thành cười thật, vừa rồi Phạm lão không tuân thủ quy củ, hiện tại mình cũng không tuân thủ quy củ, hắn có thể làm thế nào? Lúc này Tàng Huyền Thanh đối Mộ Dung Phỉ phi thường vừa lòng, cô chính là một phụ nữ lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo.
Tàng Huyền Thanh không nói lời nào, cũng không nóng nảy, cô chờ đợi Phạm lão nói ra mục đích.
Phạm lão ngẩng đầu, trên mặt đã là một mảnh bình tĩnh, nhìn Tàng Huyền Thanh mở miệng nói: "Ta và Thanh Liên Hội các ngươi hợp tác suốt mười năm, luôn luôn là hợp tác khoái trá, bình an vô sự. Nhưng là... Hàng ta cung cấp cho Thanh Liên Hội, mười năm lại chỉ thăng ba lượt giá cả, giá cả bên ngoài đã sớm tăng lên tận mười lần rồi, phương diện này mặc dù có giao tình giữa ta và Tàng lão đại, nhưng cái này cũng không phù hợp quy luật thị trường!"
Tàng Huyền Thanh trong lòng châm biếm, khi nào thì buôn lậu thuốc phiện cũng có thể giống như buôn bán thông thường, vận dụng quy luật thị trường, càng khiến cô buồn cười chính là, khi Phạm lão nói đến hai chữ "quy luật", hắn còn dùng ngón tay mạnh mẽ gõ gõ mặt bàn. Tàng Huyền Thanh bất hồi ứng, vẫn cười đợi Phạm lão nói tiếp.
Phạm lão thấy Tàng Huyền Thanh nghe xong lời của mình, diễn cảm thế nhưng không có bất kỳ biến hóa, khóe mắt run rẩy hai cái, mọi người đều nói Tàng Thiên Hải là một lão hồ ly, người ta vĩnh viễn đều không hiểu hắn đang suy nghĩ gì, mà lúc này Tàng Huyền Thanh lại rất giống Tàng Thiên Hải trong ấn tượng của hắn, thật sự là một tiểu hồ ly.
Lời đã nói ra miệng thì sẽ không có đạo lý nửa đường dừng lại, Phạm lão tiếp tục nói: "Hiện giờ, Thanh Liên Hội đã không còn Tàng lão Đại, cho dù ngươi là đứa con gái hắn coi trọng nhất, Thanh Liên Hội cũng sẽ không giống trước kia, hơn nữa gần đây có những bang phái khác liên hệ ta, hy vọng ta có thể cung cấp hàng cho bọn hắn."
Phạm lão dừng lại, nhìn như có điểm bất đắc dĩ thở dài một hơi, tiếp tục nói: "Ai da, cháu gái Huyền Thanh a, Phạm lão ta là người làm ăn, hơn nữa hàng đều là ta và các huynh đệ lấy mạng đổi về, mà giao tình cùng Tàng lão đại, ta cũng nói đúng lý hợp tình, chuyện tới thì nghĩa hết! Đương nhiên... Tuy rằng cần tăng giá cả, nhưng ta cam đoan nhất định sẽ cung cấp hàng cho Thanh Liên Hội với mức giá thấp hơn những bang phái khác. Cháu gái Huyền Thanh cảm thấy thế nào?"
Tàng Huyền Thanh thu liễm tươi cười, mặt không chút thay đổi nhìn Phạm lão, tay trái vê động Phật châu, Phạm lão tựa hồ đã quên hắn làm sao đứng vững gót chân ở H thị nhỉ.
Mười năm trước, những bang phái khác còn đang không ngừng tranh đoạt địa bàn, Tàng Thiên Hải lấy thủ đoạn hung ác nhất, máu tanh nhất, đả kích tên trùm ma túy. Lúc ấy rất nhiều lão đại đều xem không rõ Tàng Thiên Hải muốn làm gì, nhưng bọn hắn cũng rất vui khi nhìn thấy Tàng Thiên Hải cùng trùm ma túy thời bấy giờ chó cắn chó.
Tàng Thiên Hải cuối cùng đã đuổi tên trùm ma túy kia ra khỏi H thị, tiếp tục nâng đỡ Phạm lão, những lão đại liền trợn tròn mắt, bọn hắn rốt cuộc phát hiện, tiền tài mạch máu của bang phái mình đã bị Tàng Thiên Hải bóp chặt. Đây cũng chính là đạo lý Tàng Thiên Hải thường xuyên dạy Tàng Huyền Thanh, đánh rắn nhất định phải đánh bảy tấc, hơn nữa nhất định phải mau! Chuẩn! Ngoan!
Tàng Huyền Thanh mặt không chút thay đổi nhượng Phạm lão càng xem càng không hiểu cô suy nghĩ cái gì, mà đáng sợ nhất đúng là loại người như thế, người liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu thì cho tới bây giờ cũng không đáng sợ, bởi vì bạn có thể dễ dàng tìm ra biện pháp ứng đối, nhưng nếu là người bạn xem không thấu, chính bạn sẽ không biết phải làm sao, tự loạn trận cước.
"Khanh khách..." Phạm lão đang suy đoán ý tưởng của Tàng Huyền Thanh, Tàng Huyền Thanh lại đột nhiên nở nụ cười, cô dựa vào lưng ghế, nhìn hắn khanh khách cười không ngừng, Tàng Huyền Thanh như vậy so với lúc mặt không chút thay đổi càng làm cho người ta cảm thấy đáng sợ hơn, bởi vì khi cười rộ lên, cô xinh đẹp đến không chân thật, ngược lại giống như yêu nghiệt điên đảo chúng sinh, Phạm lão thậm chí có chút kinh tủng.
Một hồi lâu, Tàng Huyền Thanh mới ngưng cười, dùng ngón tay mãnh khảnh lau nước mắt, không chút để ý nói: "Phạm thúc thúc ngươi thật là, chúng ta đều là người làm ăn, tất cả mọi người được ăn cơm, ngươi muốn kiếm tiền là thiên kinh địa nghĩa, như thế nào còn cần hỏi qua ý tứ của Huyền Thanh? Yên tâm, Huyền Thanh tuyệt đối sẽ không ngăn cản Phạm thúc thúc ngươi kiếm tiền đâu."
Phạm lão nghe nói như thế, có chút kinh ngạc nhìn Tàng Huyền Thanh, hắn vốn cho rằng cô chắc chắn sẽ không dễ dàng nhả ra, lại không nghĩ tới cô lại lập tức đáp ứng, nhìn Tàng Huyền Thanh thật lâu, Phạm lão mới cuối cùng lựa chọn tin tưởng, mỉm cười nói với cô: "Đa tạ cháu gái Huyền Thanh lý giải, đến lúc đó ta cung cấp hàng cho Thanh Liên Hội, nhất định sẽ cho ưu đãi lớn nhất."
"A, đâu có." Tàng Huyền Thanh gật đầu nói, dừng lại một chút: "Phạm thúc thúc không có chuyện khác cần nói với Huyền Thanh sao? Vậy Huyền Thanh xin phép đi trước."
Phạm lão lắc đầu nói không có việc gì, khách sáo nói nơi này tùy thời đều hoan nghênh Tàng Huyền Thanh.
Tàng Huyền Thanh đứng lên, mang theo đám người Mộ Dung Phỉ ra cửa, nhưng khi cô đi tới cửa lại ngừng, xoay người mỉm cười nhìn Phạm lão nói: "À, đúng rồi, Phạm thúc thúc, ta quên nói cho ngươi, mọi người đều là thương gia, cho nên ta muốn ngươi có thể lý giải, Thanh Liên Hội chúng ta sẽ tìm được nguồn cung cấp tốt hơn ngươi, cũng có thể sẽ chọn người khác. Gần đây bên kia có một ít người muốn chúng ta giao hàng, ta phải trở về hảo hảo hỏi bọn hắn nguyên nhân mới được."
Sau khi nói xong, Tàng Huyền Thanh liền đi ra ngoài, Phạm lão ngay cả phản ứng cũng chưa kịp. Đây quả thật chính là uy hiếp trắng trợn, Thanh Liên Hội lúc trước dùng thủ đoạn, nắm giữ toàn bộ thuốc phiện ở H thị, nếu Tàng Huyền Thanh cưỡng chế ngăn chặn những người đó, hơn nữa không lấy hàng ở chỗ hắn, hắn cũng đừng nghĩ bán đi.
Phạm lão giận không thể triệt đứng lên, nắm chặt tay hung hăng đập bàn, phát ra một tiếng "rầm" thật lớn, hắn nhìn Tàng Huyền Thanh mở cửa, thở hổn hển, ánh mắt bao hàm phẫn nộ oán độc, tuy rằng hắn rất muốn hiểu rõ Tàng Huyền Thanh, nhưng hắn lại không thể không đánh giá lực lượng của Thanh Liên Hội. Cuối cùng hắn chỉ có thể phẫn nộ mắng "đàn bà thối", dùng ngôn ngữ dơ bẩn để trút giận.
Tàng Huyền Thanh xuống thuyền, mang theo một đám người đi đến xe đang ngừng ở bến tàu, nếu phía sau cô không có năm gã đại hán mặc hắc y thoạt nhìn trông không giống người tốt, dựa theo bề ngoài mà nói, cô tuyệt đối là một thục nữ đàng hoàng tiêu chuẩn, có tài có đức.
Nhưng "thục nữ" lại híp hai mắt, âm độc nói với Trần Dương: "Trần Dương, ngươi hãy trành chết Phạm lão bên này đi. Hừ, nếu phát hiện có người nào dám qua mặt Thanh Liên Hội giao dịch lén lút với hắn, ngươi hãy trực tiếp kết liễu hắn cho ta."
Trần Dương mỉm cười thật nhã nhặn, gật gật đầu đáp: "Vâng, xin Đại tiểu thư yên tâm."
Thanh tỷ đúng là độc phụ, độc quá xá độc luôn :3
====================

Chương 12: Sở Thanh Phong


Quyền và tiền, trên thế giới đều là phi thường kỳ diệu, chúng nó có thể cấu kết với nhau làm việc xấu, lại có thể là chó cắn chó. Chúng nó tương sinh, có quyền dĩ nhiên là sẽ có tiền, có tiền cũng sẽ có thể có quyền. Chúng nó có năng lực vô cùng tuyệt vời, rất nhiều chuyện làm không được chỉ bằng cố gắng cùng thiệt tình, chúng nó đều có thể dễ dàng làm được. Ở cùng một sự kiện, chúng nó có công hiệu giống nhau, có thể hoàn mỹ giải quyết chuyện khó, tỷ như cảnh sát muốn tra hồ sơ của Cố Dao, Thanh Liên Hội muốn tra gốc gác của Mộ Dung Phỉ. Quyền và tiền đều tự che giấu, lại phát huy hiệu quả ngang nhau, cảnh sát không phát giác được thân thế của Cố Dao, mà Thanh Liên Hội cũng không điều tra được thân phận bí mật của Mộ Dung Phỉ.


Cố Dao nghiễm nhiên trở thành nhân vật mới nổi trong cảnh cục, mới vừa gia nhập tổ trọng án dự bị chưa đầy hai tháng, cô đã bắt được 7 tên tội phạm, trong đó còn có một tên trốn biệt đã 5 năm. Thành tích như vậy, cũng chỉ có 8 năm trước, hiện giờ là đệ nhất ngự tỷ Sở Thanh Phong mới có.
Kỳ thật, danh hiệu đệ nhất ngự tỷ của Sở Thanh Phong cũng không phải chân chính "ngự tỷ", mà là từ ngữ đồng âm với "ngọc khiết", Sở Thanh Phong năm nay 28 tuổi, nhưng chưa từng gặp qua bên người nàng xuất hiện nam tử thân mật, vì thế nàng liền chiếm được hình tượng "trong sạch".
Làm cảnh sát lại còn là phụ nữ, luôn luôn khó tìm đối tượng, nhưng Sở Thanh Phong cũng không phải vì nguyên nhân này, bộ dạng đại mỹ nhân, người theo đuổi nàng có một bó to, mọi người đều biết, Chu Vân vẫn có ý với nàng. Vừa mới bắt đầu rất nhiều người cũng bát quái đoán Sở Thanh Phong có thể là đồng tính luyến ái hay không, nhưng đồng dạng, bên cạnh nàng cũng chưa bao giờ xuất hiện nữ tử thân mật, nàng tựa như một đóa sen trắng, trong sạch, lại cao ngạo sống một mình.
5h30 chiều, cục cảnh sát tan tầm, Sở Thanh Phong ngồi ở trong phòng làm việc, giơ tay lên duỗi lưng một cái, hôm nay cô ngồi cả ngày, toàn thân đều đau nhức hết. Làm cảnh sát chính là như vậy, không có vụ án phát sinh, liền tuyệt đối nhàn rỗi, nhưng là một khi phát sinh, không chỉ có bận rộn mà còn phải bán mạng đi điều tra.
Sở Thanh Phong đứng lên, cầm áo khoác trên ghế cùng chìa khóa xe, vừa đi đến cửa, lại nghe thấy có người gõ cửa, nghi ngờ hạ xuống, mở cửa chỉ thấy đồng nghiệp Chu Vân đứng đó. Không khỏi hơi nhíu mày, kỳ thật nàng luôn cho rằng Chu Vân thích mình, nàng cũng hiểu được Chu Vân nhất định sẽ là một đối tượng tốt để kết hôn, bất đắc dĩ lại là một chút cảm giác cũng không có, cho nên luôn luôn làm bộ như không biết, nhưng Sở Thanh Phong cũng sẽ ngẫu nhiên ngẫm lại, nếu mình không tìm thấy người có thể làm cho mình yêu, có lẽ cùng người kia cũng sẽ không khó khăn lắm.
Mỉm cười, Sở Thanh Phong nhìn thấy cánh tay bởi vì mình đột nhiên mở cửa mà dừng lại ở giữa không trung, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Chu Vân rất cường tráng, da màu đồng nhợt nhạt, cả người thoạt nhìn rất có nam nhân vị, hơn nữa ngũ quan đoan chính, cho nên cũng có thể xem như soái ca. Thoáng xấu hổ cười mỉa buông tay, hắn nhìn Sở Thanh Phong ngây người một hồi, ngại ngùng tựa như một chàng trai mới ra xã hội, hắn và Sở Thanh Phong hợp tác đã ba năm, nhưng thấy Sở Thanh Phong hắn vẫn sẽ khẩn trương.
Sở Thanh Phong biết hàm ý trong mắt Chu Vân, lại giả vờ như vô tâm vô phế đùa giỡn: "Nếu còn nhìn tôi nữa thì anh sẽ mù thật đấy."
Sở Thanh Phong giễu cợt, sắc mặt Chu Vân khẽ đỏ lên, hoàn hảo bởi vì da hắn màu đồng nên xem không rõ lắm, hắn có điểm thật thà phúc hậu sờ sờ ót, nói: "Sở đội trưởng gọi cô đến văn phòng."
Sở Thanh Phong khẽ cau mày, nhưng là rất nhanh lại buông ra, chần chờ một hồi đối Chu Vân cười cười nói: "Hảo, tôi qua ngay, cám ơn anh."
"Kỳ thật giữa chúng ta có thể... Không cần khách khí như thế, tôi luôn luôn..." Chu Vân nghe thấy Sở Thanh Phong khách khí, liền nhịn không được muốn nói ra bí mật giấu ở trong lòng, mọi người đều biết, chỉ riêng Sở Thanh Phong không biết.
Sở Thanh Phong ý thức được Chu Vân sắp nói gì, vội vàng ngắt lời: "Haha, tôi đây là lễ phép mà thôi, được rồi, tôi qua ngay, anh cũng mau về nhà đi." Nói xong liền trực tiếp nhiễu qua Chu Vân đi ra ngoài, nàng biết có một số việc không cần nói ra thì tốt hơn, bằng không đến lúc đó hai người đều xấu hổ, hình thức ở chung thoải mái bây giờ cũng không trở về được nữa.
Chu Vân nhìn thấy Sở Thanh Phong rời đi, thất vọng thở dài, hắn cũng không hiểu nổi, Sở Thanh Phong đến tột cùng có biết tâm ý của mình hay không, vì cái gì mỗi lần mình thật vất vả mới có dũng khí muốn nói ra lời trong lòng, Sở Thanh Phong liền trùng hợp cắt đứt mình, nhìn như hữu tâm nhưng kỳ thật cũng rất vô tâm.
Sở Thanh Phong quay người lại, không hề nghĩ nhiều đến Chu Vân, khẽ cúi đầu đi đến văn phòng của Sở Thu, không có người nào có thể thấy rõ vẻ mặt của nàng.

Gõ cửa phòng Sở Thu, nghe hắn đáp lại, Sở Thanh Phong trên mặt không có diễn cảm đi vào, đứng cách bàn công tác của Sở Thu 1 thước, cúi chào theo nghi thức quân đội, sau đó hỏi: "Sở đội trưởng tìm tôi có chuyện gì?"
Khi Sở Thanh Phong tiến vào, Sở Thu vẫn nhìn nàng, hắn nghe Sở Thanh Phong xưng hô mình như vậy, mày không tự giác nhíu một chút, ánh mắt như có suy nghĩ gì nhìn Sở Thanh Phong một hồi, mới đẩy một xấp văn kiện ở trước mặt qua cho Sở Thanh Phong, nói: "Con xem cái này đi."
Sở Thanh Phong cúi đầu nhìn văn kiện, nghi ngờ một hồi, đi lên hai bước cầm lên mở ra xem, là hồ sơ tư liệu cùng số liệu sát hạch của toàn bộ đội viên của tổ trọng án dự bị, Sở Thanh Phong bất minh ngẩng đầu xem Sở Thu.
Sở Thu mười ngón đan chéo chống tay lên bàn, khẽ ngẩng đầu thâm trầm nhìn Sở Thanh Phong nói: "Ta hiện nay 50 tuổi, cũng không sai biệt lắm sắp sửa về hưu, cho nên... Con tự thân xuất mã đi, lần này vừa vặn cần chọn ra ba đội viên từ đội dự bị, con hãy tự lo liệu." Dừng lại một chút, Sở Thu nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: "Đội viên tân tiến lần này, có một người kêu Cố Dao, không tồi đâu."
Nói như vậy, tin tưởng bất kỳ ai, chỉ cần có dã tâm cũng sẽ mừng rỡ như điên, nhưng là Sở Thanh Phong lại nhìn Sở Thu châm chọc cười một tiếng, tùy ý đặt văn kiện trong tay lên bàn, nói: "Sở đội trưởng, có phải ông xem ở đây như nhà mình không? Ông nghĩ cục cảnh sát là do ông mở hả?"
Sở Thu rất bình tĩnh, hắn tựa hồ đã sớm dự liệu được Sở Thanh Phong sẽ có phản ứng như thế, hắn thoáng thâm trầm nhìn Sở Thanh Phong, thở dài một hơi nói: "Thanh Phong, con đừng quên sau lưng ta còn có lão đầu tử, chỉ cần lão đầu tử còn tại, đội trưởng ta nói là ai liền tất nhiên là ai!"
Sở Thanh Phong nhìn Sở Thu nói câu cuối cùng để lộ sự tự tin, nàng trong lòng thầm mắng mình, đáng chết! Sao có thể quên sau lưng hắn còn có lão đầu tử chứ? Lão đầu tử tuy rằng đã lâu không hỏi qua quan trường, nhưng thế lực của hắn vẫn vững chắc như Thái Sơn. Lúc này, nàng thật sự không phản bác được, nhưng ở mặt ngoài vẫn không chịu nhận thua, lạnh lùng nhìn Sở Thu không nói lời nào.
Sở Thu thở dài, lại cầm lấy văn kiện đưa cho Sở Thanh Phong, thật sâu nhìn nàng thấm thía nói: "Thanh Phong, đây là việc công, đừng bởi vì bực bội mà đánh mất đi cơ hội này, tất cả chuyện này đều là con nên có được."
Đều là nên có được, những lời này Sở Thanh Phong cũng đồng ý, nàng tự tin hiện tại cả tổ trọng án không có bất cứ ai có thể có tư cách hơn mình, có thể làm tốt hơn mình. Đích xác, mình không nên bởi vì bực bội mà đánh mất đi cơ hội trời cho.
Sở Thanh Phong đưa tay tiếp nhận văn kiện trong tay Sở Thu, chẳng biết vì sao, lúc này nàng tựa như một tiểu hài tử phản nghịch, muốn chọc giận người này, nàng nhìn Sở Thu, trong ánh mắt tràn ngập xem thường, châm chọc cười lạnh nói: "Sở đội trưởng, không có việc gì thì tôi đi trước đây."
Sở Thu nhìn bóng lưng Sở Thanh Phong nói xong rồi trực tiếp xoay người bước đi, hắn cắn chặt răng, ngữ khí có điểm giận dữ nói: "Đứng lại cho ta! Thanh Phong... Con đừng quên ta là cha con!"
Mấy người nào đồn Phong tỷ là gái cong đó, đoán hay ghê, trúng phóc luôn =))
==================


Chương 13: Huyền cơ


Sở Thanh Phong nghe được câu này, nàng dừng bước, tay vẫn còn khoát lên nắm cửa. Khóe miệng lộ ra thắng lợi mỉm cười, Sở Thu rốt cuộc tức giận, vì thế nàng liền nở nụ cười, thậm chí có khoái cảm sau khi trả thù.


Tạm dừng một hồi, Sở Thanh Phong đưa lưng về phía Sở Thu, châm chọc: "Nguyên lai ông còn nhớ rõ ông là cha tôi a, nhưng ở trong trí nhớ của tôi, khi sinh bệnh chỉ có mẹ, khi sinh nhật cũng chỉ có mẹ... Tôi và mẹ lúc trước chưa từng trách ông, bởi vì biết ông bận công tác. Tôi vẫn luôn muốn biết... Lúc tôi còn học cấp ba, ngày đó mẹ sinh bệnh, tôi vẫn không gọi cho ông được, sau đó đành phải để mẹ ở nhà một mình, chạy đi mua thuốc, lại thấy ông thoải mái cười to ôm một tiểu cô nương, cô bé kia là ai?"
Sở Thu nhìn bóng lưng Sở Thanh Phong, nhíu mày nghe nàng nói, Sở Thanh Phong không có nói hết, Sở Thu cũng là không phản bác được, tuy rằng hắn không thẹn với lương tâm, nhưng về tiểu cô nương kia, hắn lại không thể nói, ít nhất bây giờ còn chưa thể nói, hắn cau mày có điểm mỏi mệt thở dài, nhìn Sở Thanh Phong nói: "Thanh Phong, ta biết trước kia ta một lòng nghĩ công tác, thờ ơ với hai mẹ con con, nhưng là, con muốn thế nào mới bằng lòng tin tưởng ta, ta không có làm chuyện có lỗi với hai người?"
Sở Thanh Phong như trước châm chọc mỉm cười, nàng đã sớm dự liệu được Sở Thu không có khả năng nói ra, bởi vì trước kia mình và mẹ hỏi ông ta cỡ nào, ông ta cũng không nói. Lắc lắc đầu, Sở Thanh Phong vặn cửa, nói: "Sở đội trưởng, kỳ thật tôi đã điều tra qua tiền lương của ông, ông thật là lợi hại, một phần tiền lương nuôi tận hai gia đình... Bất quá, ông cũng không cần giải thích cái gì với tôi, tôi không muốn nghe, mà mẹ... Cũng đã nghe không được."
Sở Thanh Phong lại quay về văn phòng, nàng chưa từng đem công tác về nhà và cũng không muốn giống người nào đó. Ngồi vào ghế, ném văn kiện lên bàn, sợ run một hồi lâu, mới lần nữa mở ra.
Tờ thứ nhất, nàng liền thấy được một cái tên quen thuộc, Sở Thu vừa mới đề cập qua, vì thế nàng có hứng thú, tuy rằng trong lòng bài xích Sở Thu, nhưng nàng vẫn là thừa nhận ánh mắt của hắn, người có thể làm cho Sở Thu coi trọng cũng như nhớ kỹ không nhiều lắm.
Mặt trước kể lại tư liệu về Cố Dao, cô là cô nhi, lớn lên ở cô nhi viện, sau đó 5 năm trước thi vào trường cảnh sát, cũng nhiều lần lấy thành tích xuất sắc nhất chiếm được huy hiệu, mặt sau còn liệt kê công tích Cố Dao mới lập trong nửa tháng này.
Sở Thanh Phong chưa bao giờ xem trọng vẻ ngoài, nàng xem xong tất cả mới chú ý tới ánh chụp nho nhỏ, lại phát giác người này tựa hồ giống như đã từng quen biết, vì thế đến gần chút nữa, nhìn kỹ ảnh chụp, muốn tìm về một chút trí nhớ, bối lôi cảnh mũ, hé ra gương mặt thanh xuân xinh đẹp, mang theo nụ cười ngọt ngào làm cho người ta cảm thấy như ăn đường. Chính là vì nụ cười này, rốt cục nhượng Sở Thanh Phong nhớ lại tiểu cảnh sát ngày đó bị lưu manh doạ cho tức phát khóc.
Phát hiện này khiến Sở Thanh Phong đối Cố Dao nhiều thêm một tầng hứng thú, bởi vì nàng hoàn toàn không dự đoán được, tiểu cảnh sát bị ngôn ngữ thô tục chọc khóc sẽ có thành tích như vậy a.
Tiếp tục nhìn thoáng qua hồ sơ của Cố Dao, Sở Thanh Phong mới lật xem hồ sơ của những người khác, sau khi xem xong toàn bộ, Sở Thanh Phong bỏ văn kiện vào ngăn kéo rồi khóa lại, miệng ngâm khẽ một câu "Cố Dao", mới cầm lấy áo khoác cùng chìa khóa xe, chuẩn bị tan tầm đi về nhà.
Cố Dao cũng không phải mỗi ngày đều về muộn, lớp học sắp xếp luân phiên, cho nên hôm nay cô tan tầm cùng giờ với những vị cảnh sát không cần trực ban, 5h30 chiều. Nhưng bởi vì địa điểm Cố Dao tuần tra cách cục cảnh sát khá xa, hơn nữa Cố Dao cũng không lựa chọn tọa giao thông công cộng, khi cô trở lại cảnh cục đã là 6h chiều.
Mới vừa tiến nhập cửa lớn, Cố Dao liền gặp hai vị nữ đồng sự, mà các nàng sớm đã đổi quần áo, chuẩn bị về nhà.
"Hi ~!" Cố Dao mỉm cười, chủ động chào hỏi hai người đối diện đang đi tới. Hai nữ đồng sự ban đầu đang nhỏ giọng trò chuyện, cũng không có phát hiện Cố Dao, thẳng đến khi nghe được thanh âm mới ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Dao.
Hai người lặng im một lát, mới đồng thời khô khốc đáp lại: "Hi ~!" Lúc sau một trong hai người tựa hồ cũng phát giác mình đáp lại có vẻ quá mức khô khốc, vì thế hỏi Cố Dao: "Sao giờ mới về?"
Cố Dao mỉm cười ngọt ngào, thanh âm của cô cũng là trời sinh mềm nhẹ dễ nghe, hồi đáp: "Tôi không có ngồi xe buýt, đi bộ về nên hơi trễ."
Kỳ thật hai người kia thật sự không quen Cố Dao, gia nhập cảnh cục cùng lúc, nhưng các nàng lại cảm thấy cùng Cố Dao không hòa hợp, cho nên hai người trở nên thân thiết, căn bản không có gặp mặt Cố Dao, nếu ban nãy không phải Cố Dao chủ động chào hỏi các nàng, rất có thể bọn họ sẽ cho rằng cô là người lạ, sai thân mà qua.
Cho nên sau khi Cố Dao nói xong, ba người nhất thời tìm không thấy đề tài, không khí có điểm nặng nề, một người hỏi Cố Dao: "Cậu có muốn tụi mình chờ cậu không?"

Cố Dao lắc đầu, nói không cần. Ba người thật khách khí tạm biệt lẫn nhau.
Hai vị nữ đồng sự đi ra cửa, tay nắm tay bạn thân đến trạm xe buýt, một người đột nhiên nói: "Ê, cậu biết không? Nghe nói lần này có thể gia nhập tổ trọng án chỉ có hai người thôi đó."
Một người khác hứng thú hồi đáp: "A, phải không? Không biết ai sẽ có vận khí tốt đây?"
Người kia cười đến có thâm ý nói: "Bản thân mình cảm thấy Cố Dao có hy vọng nhất."
"Đúng nha, mình cũng thấy vậy, cái khác không nói, chỉ nói khuôn mặt và vóc người tốt, cậu ấy có hy vọng rất lớn đấy."
"Chính xác. Đại mỹ nhân mặc kệ ở nơi nào đều nhận được sự ưu đãi đặc biệt, hơn nữa cậu xem thân hình của cậu ấy đi, quả thật ngang ngửa với người mẫu luôn."
"Haha, đúng nha, soái ca Trần Hy cùng lớp với chúng ta không phải thích cậu ấy sao? Bộ dạng ân cần kia ai liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra."
"Haha, tốt lắm, không nói cậu ấy nữa, cậu nói danh sách đội viên lần này được tiến vào tổ trọng án có phải vẫn do đội trưởng Sở Thu quyết định hay không?"
"Cũng không nhất định, mình nghe nói đội trưởng Sở Thu sắp về hưu, mà Sở Thanh Phong sư tỷ cơ hồ là kế nhiệm, cũng có thể sẽ do chị ấy quyết định."
...
Cố Dao ở phòng trực ban viết xong báo cáo, mới đến phòng thay đồ hoán y phục, khi cô đi ra là 6h30 chiều, sắc trời đã bắt đầu tối xuống.
Đi ra phòng thay quần áo, cô theo bản năng nhìn thoáng qua hành lang thông với khu làm việc của tổ trọng án, như có suy nghĩ gì đứng tại chỗ ngây người một hồi, cuối cùng lắc đầu, chuẩn bị xoay thân chạy lấy người, lại đột nhiên nghe thấy khúc quanh có tiếng bước chân đang dần dần tiếp cận, cô không thể xác định, vẫn là quyết định ở lại chờ xem.
Một lát sau, Cố Dao nhìn thấy Sở Thanh Phong mặc T-shirt màu trắng, trên tay giắt áo khoác từ chỗ rẽ đi ra. Phản ứng đầu tiên trong đầu Cố Dao chính là, Sở Thanh Phong quả nhiên không hổ danh là đệ nhất ngự tỷ của cục cảnh sát, bề ngoài xinh đẹp ngăn nắp, khí chất bình tĩnh trầm ổn...
Sở Thanh Phong cũng liếc mắt một cái đã phát hiện ra Cố Dao đang chuẩn bị cùng nàng chào hỏi, thấy Cố Dao ngọt ngào mỉm cười, cùng vóc dáng tỷ lệ hoàng kim như người mẫu, trong lòng hơi kinh ngạc, sẽ không trùng hợp như thế đi, nàng vừa nghĩ đến Cố Dao, thì liền tình cờ gặp được?
Ù ôi ngự tỷ áo sơmi trắng kìa mấy mẹ ~
=======================

Chương 14: Thương tiếc


Cố Dao không nghĩ tới tiếng bước chân kia thật sự là của Sở Thanh Phong, ngốc lặng đi một chút mới kịp phản ứng, tiếp theo đứng nghiêm chào, nét mặt nghiêm túc: "Đội phó!"


Tổ trọng án dự bị cũng đồng quy với tổ chính thức, Cố Dao gọi Sở Thanh Phong cũng là đội phó.

Sở Thanh Phong bị Cố Dao đột nhiên chặt chẽ cẩn thận hành động doạ sợ, theo bản năng từ đầu đến chân đánh giá cô, âm thầm gật đầu, trong lòng nghĩ, nếu hiện tại đang tiến hành tỷ thí quân tư, nếu mình là giám khảo, nhất định sẽ cho 10 điểm. Nàng chưa từng gặp qua một người có thể đứng tốt như vậy. Nàng cảm thấy trước mặt mình không còn là một tiểu cảnh sát mới vừa gia nhập cảnh cục nữa, mà là một người mẫu đứng trên sàn catwalk.

Nàng mỉm cười khoát tay, nói với Cố Dao: "Haha... Cố Dao, em kỳ thật không cần câu nệ như vậy đâu, tôi cũng không muốn tan tầm mà vẫn còn cảm giác đang làm việc."

"Ôi chao." Cố Dao mở to mắt, nhìn Sở Thanh Phong kích động nói: "Đội phó nhớ rõ tên của tôi?"

Cố Dao kích động là chân tâm thật ý, trong nội tâm có ý đồ khác hay không thì không nói, ở trường cảnh sát cô luôn luôn xem "đệ nhất ngự tỷ" như thần tượng, cho nên lúc này Sở Thanh Phong kêu tên của cô, cô thật sự kích động.

Sở Thanh Phong thấy Cố Dao bộ dáng này rất khả ái, không tự giác gợi lên khóe miệng, trêu ghẹo Cố Dao: "Bộ dạng em xinh đẹp như vậy, rất nhiều người đều có thể lập tức nhớ kỹ tên của em a."

Khen ngợi lại trêu ghẹo khen ngợi, nhưng không có khiến Cố Dao cao hứng, ngược lại là mất mát, cô càng muốn người khác khen ngợi năng lực của cô chứ không phải vẻ ngoài của cô. Nhưng là bị thần tượng Sở Thanh Phong trêu ghẹo, cô thật sự có điểm thẹn thùng, sắc mặt khẽ đỏ lên, khiêm tốn nói: "Haha... Không nghĩ tới đội phó cũng sẽ nói giỡn, bất quá tôi rất vui vẻ, cám ơn đội phó."

Cố Dao trái một câu đội phó phải một câu đội phó, luôn luôn không thích đem công tác trộn lẫn với cuộc sống Sở Thanh Phong cảm thấy có chút khó chịu, nàng nói với Cố Dao: "Haha, không phải vui đùa, là thiệt tình. Bất quá... Cố Dao em có thể đừng kêu tôi là đội phó hay không, nó làm cho tôi không thả lỏng được, thời thời khắc khắc nhắc nhở tôi phải công tác."

Không nghĩ tới Sở Thanh Phong còn quá để ý vấn đề này, Cố Dao lặng đi một chút, đáp: "A, hảo. Đội phó... Sở sư tỷ."

Sở Thanh Phong nghĩ nghĩ, Cố Dao và mình học chung một trường, mình lại tốt nghiệp trước em ấy, kêu sư tỷ cũng không sai, vì thế gật gật đầu nói: "Ừ, xưng hô thế này không tệ, sau này tan tầm em cứ gọi tôi như vậy đi."

Dừng lại một chút, ý thức được hiện tại sắc trời đã bắt đầu ám dần, Cố Dao đã thay đổi chế phục, Sở Thanh Phong nói: "Thời gian không còn sớm, cùng đi đi."

"Vâng." Cố Dao cũng chú ý tới sắc trời đã tối, hiện tại đã xem như chạng vạng, cô gật gật đầu đáp ứng, cùng Sở Thanh Phong đi ra cửa, cước bộ theo bản năng chậm hơn nửa bước. Ra cảnh cục, Cố Dao muốn đến trạm xe buýt, Sở Thanh Phong muốn đến bãi đỗ lấy xe, cho nên hai người tách ra.

Khi Sở Thanh Phong lái chiếc Lincoln ra đại môn, liếc mắt một cái liền thấy phía trước không xa, lưng eo thẳng tắp, eo nhỏ kiều đồn, hai chân thon dài, bím tóc đuôi ngựa thật dài theo bước chân hoạt bát mà nhảy lên, Sở Thanh Phong lập tức nhận định nhất định là Cố Dao, cũng không có phát giác thả ga, nhìn vóc người mỹ lệ một hồi lâu, nàng càng ngày càng cảm thấy, còn hơn một người cảnh sát, Cố Dao càng giống người mẫu. Mà lúc này cô tựa như đang đi catwalk, ngay cả bóng dáng đều có thể làm cho người ta cảm giác được vẻ đẹp của cô.

Sở Thanh Phong nghĩ nghĩ, nhấn ga chạy đến bên cạnh Cố Dao, sau đó dừng xe lại, ấn vang loa.

Cố Dao một mực tâm sự, nhất thời không chú ý tới xe chạy đến bên người, bị tiếng kèn đột nhiên vang lên doạ sợ, cô cảnh giác quay đầu, lại phát giác là người vừa mới trò chuyện với mình, Sở Thanh Phong. Nhìn thấy Sở Thanh Phong cách cửa xe đối mình mỉm cười, Cố Dao bất minh đi qua, cúi xuống thân mình, nghi hoặc nhìn Sở Thanh Phong.

Sở Thanh Phong quay cửa xe xuống, đối Cố Dao đề cao thanh âm nói: "Lên xe đi, tôi đưa em về."

"A... Không cần, không cần. Sắp tới trạm xe buýt rồi, tôi tọa giao thông công cộng về là được." Cố Dao không nghĩ tới Sở Thanh Phong sẽ nói đưa mình về, lặng đi một chút, vội vàng khách khí.

Sở Thanh Phong nhìn nhìn sắc trời đã dần tối, nhíu nhíu mày, tuy rằng ngữ khí không nặng, nhưng lại thật kiên định: "Lên xe."

"A... Nha." Cố Dao lặng đi, Sở Thanh Phong đã quen làm đội phó, cho nên khi nói tự nhiên sẽ có khẩu khí mệnh lệnh, mà Cố Dao cũng quen nghe mệnh lệnh, vì thế cô theo bản năng liền đáp ứng.

Cố Dao do dự nhìn xem ghế phó lái, lại nhìn nhìn ghế sau, cuối cùng cảm thấy, cô cùng Sở Thanh Phong không quen, hơn nữa chị ấy còn là lãnh đạo của mình, vì thế lựa chọn ghế sau, nhưng cô vừa định mở cửa sau, Sở Thanh Phong cũng đã cúi người lại đây, mở cửa bên ghế phó lái, nói với Cố Dao: "Lên xe."

Cố Dao có vẻ câu nệ ngồi xuống, sau đó lưng eo thẳng tắp, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, thật sự không dám nhìn về phía Sở Thanh Phong, tim đập cũng nhanh hơn, chính cô cũng không biết vì sao, cuối cùng quy kết bởi vì Sở Thanh Phong là thần tượng của mình, cho nên mình mới có phản ứng như thế.


Sở Thanh Phong khởi động xe, tốc độ rất chậm, xoay đầu lại nhìn Cố Dao một cái, thấy cô câu nệ, trong lòng có điểm buồn cười, nàng mỉm cười phóng nhu ngữ khí, hy vọng cô có thể trầm tĩnh lại, hỏi: "Nhà em ở đâu?"

"A?" Cố Dao đích xác rất câu nệ, Sở Thanh Phong chỉ hỏi một câu, cô liền bị kinh hách, sau đó đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Chợ đêm Đông Hoa, khu phố 6, số 303."

Sở Thanh Phong thâm ý nhìn cô một cái, lại không nói gì, nhấn ga. Nàng biết chợ đêm Đông Hoa, nơi đó có khu phố Lão Nhai, phòng ốc đều tàn cũ, rất nhiều cư dân ở đó đều đang đối mặt với vấn đề giải thể và dời đi nơi khác. Hơn nữa trị an cũng bất hảo, các ngã tư nội thành, mỗi tháng bình xét, "bẩn-loạn-kém" đều nổi danh.

Hai người không nói lời nào, đều chỉ nhìn tiền phương, không khí nhất thời nặng nề xuống dưới. Sở Thanh Phong cảm thấy mình lớn tuổi hơn, hẳn là nên chiếu cố Cố Dao nhiều một tí, nàng nghĩ một chút, nhìn thoáng qua Cố Dao, hỏi: "Sao em tan tầm muộn quá vậy?"

Cố Dao nhìn Sở Thanh Phong, sau đó lại rất nhanh quay đầu đi, nhìn về phía trước đáp: "Sau khi tan tầm tôi không có tọa xe công cộng, là đi bộ về cục cảnh sát."

Sở Thanh Phong vừa mới xem qua hồ sơ của Cố Dao, biết quảng trường nơi cô đi tuần tra cách cục cảnh sát ít nhất phải mất nửa tiếng, nàng hứng thú hỏi han: "Hửm? Là không thích toạ xe công cộng? Hay là thích đi bộ?"

"Cũng không phải." Cố Dao lắc lắc đầu: "Kỳ thật mấy giờ về nhà đối với tôi mà nói không có khác nhau, về đến nhà mình lại không có việc gì làm, còn không bằng đi bộ một chút lãng phí thời gian."

Sở Thanh Phong lúc này mới nhớ tới, trên hồ sơ viết Cố Dao là cô nhi, nghĩ đến cô hiện tại hẳn là sống một mình, trong lòng không khỏi đối Cố Dao sản sinh một phần thương tiếc, cho nên cũng không có tiếp tục truy vấn nữa, mà là chuyển khai đề tài nói: "Ngày mai ăn Tết, em có nghỉ không?"

Cố Dao xoay đầu lại xem Sở Thanh Phong, trên mặt cô tràn đầy nghi hoặc, khó hiểu hỏi: "Hả? Ăn Tết? Tết gì cơ?"

"Tết Đoan Ngọ* a. Em không biết?" Cố Dao không biết ngày mai là Tết Đoan Ngọ khiến Sở Thanh Phong ngạc nhiên, nàng nhịn không được quay đầu xem vẻ mặt của cô, thấy diễn cảm không giống giả vờ, mày nhẹ nhàng nhíu lại: "Tôi nhớ trong cục có phát thông tri, sao em lại không biết chứ?"

*Tết Đoan Ngọ hoặc Tết Đoan Dương, ngày mùng 5 tháng 5 âm lịch, là một ngày Tết truyền thống tại một số nước Đông Á như Việt Nam, Triều Tiên và Trung Quốc. (nguồn: Wikipedia)

Ánh mắt Cố Dao mở rất lớn, cô nghiêng đầu nhíu mày suy tư, mới nhớ tới, một tuần trước đích xác là nhận được thông tri, lúc ấy muốn quyết định kêu vài người đến trực ban, mà Cố Dao nghĩ trái lại mình một người, lễ gì cũng như nhau thôi, liền tự động xin trực ban, sau đó không còn để ý chuyện này nữa, lúc này nhất thời lại quên mất. Có điểm xin lỗi đối Sở Thanh Phong xấu hổ cười cười, ngượng ngùng nói: "Sư tỷ, thật xin lỗi, đích xác có nhận được thông tri, tôi nhất thời quên."

"À, không có việc gì." Sở Thanh Phong sâu kín nhìn Cố Dao một cái, quay đầu đi nhìn tiền phương, trong lòng nàng thương tiếc Cố Dao, cô sống cô độc một mình, thế nhưng đến ngày hội đều quên.

Cố Dao nhìn hai bên ngã tư ánh đèn rực rỡ, nhớ lại trước kia mình ăn Tết thế nào, ở cô nhi viện, ở Tàng gia, mà bây giờ lại chỉ có thể lẻ loi, sau khi cô tiến vào trường cảnh sát, Tàng Thiên Hải cùng Tàng Huyền Thanh cũng không cho cô quay về Tàng gia, nhưng cô cũng không trách hai cha con Tàng gia, ngược lại là thật sâu cảm ơn, cô biết bọn họ suy nghĩ cho mình, mình thật sự thiếu Tàng gia rất nhiều.

Trong lúc nhất thời, Cố Dao có dục vọng muốn nói hết ra, cô xem ngọn đèn không ngừng lướt qua hai bên đường, từ từ nói: "Tôi nhớ trước đây, mỗi khi đến Tết Đoan Ngọ, giờ cơm trưa viện trưởng sẽ phát cho mỗi tiểu bằng hữu một cái bánh chưng, sau đó các tiểu bằng hữu đều vui vẻ cả ngày, haha... Bây giờ tôi lại sắp quên mất hương vị của bánh chưng rồi."

Lời này cô là nói với Sở Thanh Phong, lại như là lầm bầm lầu bầu, Sở Thanh Phong nhìn Cố Dao cười ngọt, trong lòng có điểm ê ẩm. Nàng nhớ rõ mình cũng thường xuyên hối tiếc bi ai, bởi vì trước kia, trong nhà chỉ có mẹ, không có cha. Nhưng hiện tại so sánh với quá khứ của Cố Dao, lại đột nhiên phát giác mình thật là hạnh phúc. Ít nhất mình còn có mẹ, mẹ yêu mình, ít nhất mình còn có bữa tối, bữa tối phong phú. Mà Cố Dao thì sao, lại chỉ có một cái bánh chưng vô cùng đơn giản.

Sở Thanh Phong cảm thấy mũi hơi lên men, tay dùng sức cầm tay lái, cố gắng khống chế tốt tâm tình của mình, nghĩ một chút rồi nói với Cố Dao: "Ngày mai em tới nhà tôi, chúng ta cùng nhau ăn Tết được không?"

"A? Sư tỷ, không cần, rất ngượng ngùng, kỳ thật tôi không có... Kỳ thật tôi chỉ là tùy tiện nói thôi." Cố Dao chìm sâu vào ký ức, chuyện tình ở cô nhi viện chiếm rất ít, cô nhớ lại chính là mẫu thân ôn nhu của Tàng Huyền Thanh, cùng sự khoái hoạt khi ăn Tết ở Tàng gia. Sở Thanh Phong nói như vậy, cô mới kịp phản ứng, tự kiềm chế dục vọng, lại như một nữ tử đáng thương tìm kiếm an ủi thương tiếc, nhất thời quẫn bách, vội vàng giải thích.

Sở 

Thanh Phong luôn luôn cường thế, nàng không để cho Cố Dao cự tuyệt, nói: "Không có việc gì, dù sao tôi cũng đang cô độc đây, ngày mai sau khi tan tầm tôi sẽ tới đón em."
Phong tỷ a, tỷ thương tiếc người ta thì hốt người ta về luôn giùm em, em cám ơn =))
=================

Chương 15: Dự cảm


Lộ trình kế tiếp, hai người ăn ý tựa như lão hữu, lại ngăn cách tựa như người dưng, đều trầm mặc, hưởng thụ không khí an nhàn, tâm tư của mình, có lẽ chỉ có các nàng hiểu được.


Cố Dao quay đầu đi, nhìn cảnh sắc xẹt qua cửa sổ, trên mặt lộ ra thần sắc suy tư, tựa hồ có nhiều thứ làm cô do dự. Sở Thanh Phong nhìn thẳng phía trước, nghiêm túc lái xe, cảnh sắc trước mắt không ngừng biến hóa, một cái lại một cái, nàng lại có cảm giác khoa trương, văn minh khoa học kỹ thuật thoái hóa, từ phồn hoa rực rỡ trở nên ảm đạm thê lương.

Sở Thanh Phong dừng xe ở một con hẻm nhỏ, kỳ thật vẫn chưa tới nhà Cố Dao, chẳng qua ngã tư chợ đêm Đông Hoa quá mức cũ kỹ, sớm đã vô pháp thích ứng với xã hội phát triển hiện nay, hẻm kia quá chật, căn bản xe nàng không thể chạy qua.

"Sư tỷ, cám ơn chị đưa tôi trở về." Cố Dao mở khoá xe, cô cũng không có lập tức xuống xe, xoay người đối Sở Thanh Phong mỉm cười nói tạ.

Sở Thanh Phong dọc theo đường đi đều quan sát hoàn cảnh ở đây, nàng tính ra, trạm xe buýt gần nhất cách nơi này ít nhất có 2000 thước, rất nhiều địa phương còn không có đèn đường, ngẫu nhiên còn có thể thấy một ít nữ tử đứng dưới ánh đèn mờ nhạt, ăn mặc diêm dúa và trang điểm xinh đẹp bán rẻ tiếng cười, lén lút vuốt ve mấy nam tử dâm loạn, nơi này tràn ngập khí tức suy sút chết lặng. Nàng một chút cũng không thích nơi này, thậm chí là chán ghét, nhìn Cố Dao cười ngọt với mình, cảm giác tương phản này khiến nàng khó chịu.

Cố Dao không nên ở đây... Sở Thanh Phong nhíu mày, giờ phút này có điểm không muốn tạm biệt Cố Dao, nàng muốn lập tức quay đầu xe, mang theo Cố Dao rời đi.

Mặc kệ Sở Thanh Phong nghĩ như thế nào, Cố Dao xác thực là ở nơi này, hơn nữa các nàng hiện tại ngay cả bằng hữu cũng không tính, chẳng qua là mới quen không lâu thôi. Thu hồi mong muốn trong đầu, Sở Thanh Phong nhíu mày nhìn con hẻm nhỏ hôn ám, hỏi: "Em ở loại địa phương này, không sợ à?"

Cố Dao lặng đi một chút, sau đó nhìn Sở Thanh Phong cười khẽ, cô vểnh cao mũi nhăn mặt, hồi đáp: "Sư tỷ, chị quên chúng ta đang làm gì sao? Làm sao sẽ sợ?"

Cố Dao cười khẽ, trong lòng Sở Thanh Phong chẳng biết vì sao có điểm khác thường, chính nàng cũng phân không rõ đó rốt cuộc là gì, nhưng trực giác nói rằng Cố Dao thật đáng yêu. Tiềm thức xem nhẹ cảm giác khác thường không đáng kể, cười thầm mình đã quên Cố Dao cũng giống như mình, đều là cảnh sát, nếu quả thật là sợ, thì còn có tư cách gì tiến vào tổ trọng án, các nàng bình thường đối mặt với những người hung ác... Cặn bã hơn nhiều. Lắc đầu tự giễu cười cười, nói với Cố Dao: "Đích thực là tôi quên. Em mau về đi, không còn sớm nữa."

"Vâng, tạm biệt sư tỷ." Cố Dao xuống xe, đóng cửa, lui ra phía sau hai bước, cô hạ thấp thắt lưng mỉm cười đối Sở Thanh Phong phất tay.

Cảm giác khác thường Sở Thanh Phong vừa mới bỏ qua lại xuất hiện, nhưng phân lượng còn chưa đủ để Sở Thanh Phong đi truy cứu cùng cân nhắc, nghĩ một chút, kéo cửa xuống, đối Cố Dao phất tay nói: "Em về trước đi, tôi phải nhìn em đi xa một chút mới yên tâm được."

Cố Dao trừng to mắt nhìn Sở Thanh Phong, lên tiếng: "Vậy được rồi, sư tỷ, tái kiến."

Sở Thanh phấn chấn phát hiện, biểu tình của Cố Dao rất thú vị, người khác sẽ không cảm thấy cô là đang làm ra vẻ, ngược lại là vô cùng tự nhiên. Vẻ mặt của cô phong phú đến nỗi không cần ngôn ngữ, chỉ cần những vẻ mặt kia cũng có thể kể ra điều cô muốn biểu đạt, 100% sinh động linh hoạt.

Gật gật đầu, Sở Thanh Phong phất tay ý bảo Cố Dao đi trước, cô xoay người một khắc, nàng lại gọi cô, đợi cô xoay người, trừng to mắt, lông mi hơi rung biểu đạt nghi hoặc, nàng cường điệu nói: "Nhớ rõ ngày mai chúng ta cùng nhau ăn Tết, sau khi tan tầm tôi sẽ đến đón em."

Cố Dao hơi nghiêng đầu, sau đó lại gật đầu... Sở Thanh Phong không tự chủ cười cười, hoàn toàn phát ra từ nội tâm, ngay cả nàng cũng không biết vì sao mình cười, dù sao chính là nụ cười thật tự nhiên theo đáy lòng lộ ra, phất tay ý bảo Cố Dao rời đi.


Nhìn bóng dáng cao gầy tỉ lệ hoàn mỹ của Cố Dao đi xa, dần dần tiến vào khu vực không có đèn, chân mày Sở Thanh Phong cau lại, nàng bỗng dưng có một dự cảm bất hảo, nàng tựa hồ nhìn thấy một Thiên Sứ đang bay về phía thế giới hắc ám.

Lắc đầu một cái, thở dài một hơi, Sở Thanh Phong ly khai chỗ này.

Cố Dao xoay người lại, đứng trong bóng đêm, lại nhìn thấy địa phương quanh minh, ở nơi đó, Sở Thanh Phong đã rời đi... Cô ngây ngốc, không biết đang suy tư cái gì, cuối cùng thở dài một hơi, xoay người càng thêm xâm nhập vào bóng tối.

Sở Thanh Phong tuy rằng sống một mình đã nhiều năm, nhưng mà chuyện nấu cơm tố thái, kinh nghiệm của nàng là ít càng thêm ít. Bởi vì là một người, cho nên cũng rất thuận tiện, đại đa số là ở khách sạn giải quyết. Cố Dao xế chiều 5h30 mới tan tầm, nàng mời Cố Dao ăn dĩ nhiên là cơm chiều, nàng cũng không biết mình vì sao lại để ý chuyện này như vậy, còn dậy thật sớm nữa. Nàng nghĩ có lẽ là bởi vì thân thế của Cố Dao, mới đặc biệt giúp đỡ Cố Dao trải qua ngày lễ khoái hoạt.

Sáng sớm Sở Thanh Phong liền ra cửa, nàng nghĩ thức ăn buổi sáng đều là mới mẻ, nhưng khi tới chợ, chen chúc trong đại đội bác gái hoặc là bảo mẫu, nhìn các loại nguyên liệu tươi sống rực rỡ muôn màu, lại nhất thời không biết mua cái gì, lúc này nàng mới ý thức tới, mình căn bản là không nghĩ kỹ trước phải làm những món nào, hơn nữa tay nghề của nàng... Hình như cũng là không có.

Nàng đứng ở trong đám người, nâng trán thở dài, làm sao bây giờ? Có điểm mờ mịt nhìn nguyên liệu sống muôn hình muôn vẻ, Sở Thanh Phong nghĩ, bằng không trực tiếp mua thức ăn ở khách sạn cho rồi... Nhưng chính nàng lại rất nhanh bác bỏ chủ ý này, như vậy tựa hồ rất không có thành ý, nàng là muốn cho Cố Dao khoái trá nhận thức ngày hội có hương vị gia đình này một lần nữa.

Thật sự nghĩ không ra biện pháp, Sở Thanh Phong quyết định vẫn là mua một chút nguyên liệu về trước, sau đó lại mua sách dạy nấu ăn, nàng cũng không tin mình không làm được mấy thứ đồ ăn. Một sạp lại một sạp, Sở Thanh Phong mới biết là khó xử, nhìn cái nào cũng cảm thấy hẳn là dùng được, hẳn là không thể thiếu. Vì thế khi ra khỏi chợ, hai tay đã tràn đầy đồ ăn, sức nặng khiến nàng đi chậm hơn rất nhiều. Thật vất vả mới nhét hết vào cốp xe, lại phát hiện không gian bên trong cơ hồ đều bị chiếm hết, nàng thật hoài nghi cái tủ lạnh ở nhà rốt cuộc có thể chứa hết hay không đây.

Sở Thanh Phong thật sự không biết mua sách dạy nấu ăn ở đâu, cuối cùng vẫn là quyết định đi đến nhà sách, nhà sách Miêu Miêu là thư điếm nổi danh nhất H thị, sách gì cũng có thể mua được. Đợi nàng tới nơi đó, mới phát hiện nhà sách quả nhiên không hổ danh là đệ nhất thư điếm H thị, đông như trẩy hội luôn.

Nhà sách Miêu Miêu phân loại tế trí, không chỉ tách riêng từng lĩnh vực, còn có dấu hiệu chỉ thị, Sở Thanh Phong rất nhanh liền tìm được. Nhưng nàng lại khó xử, bởi vì sách dạy nấu ăn có những hai giá cơ. Cuối cùng khó có thể quyết định Sở Thanh Phong tùy ý lấy đại mấy cuốn, quyết định về nhà rồi tiếp tục chọn.

Về đến nhà, Sở Thanh Phong cảm thấy may mắn vì lúc trước đã mua tủ lạnh siêu bự, có thể chứa hết đống đồ ăn nàng mới mua về. Đem đồ ăn nhét vào tủ lạnh xong, liền ngồi trên ghế sa lon, xuất ra một chồng sách bắt đầu nghiên cứu.

Nghiên cứu một phen, mãi cho đến 3h chiều Sở Thanh Phong mới quyết định thực đơn, một món canh năm món mặn. Nhìn thời gian, Sở Thanh Phong liền đứng dậy đến tủ lạnh chọn nguyên liệu mình cần, sau đó bắt đầu động thủ. Thật vất vả, rốt cuộc hoàn thành trước 5h, tự mình thưởng thức thành quả lao động một chút, mặc dù không hoàn mỹ, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể như thế, lắc lắc đầu, giữ ấm thức ăn, cầm chìa khóa xe xuất môn.

Đệ nhất ngự tỷ dễ thương muốn xỉu =((



========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna