Google.com.vn Đọc truyện Online

27/7/18

Phân Ngoại Yêu Nhiêu (Miêu Tổng Tài) - Chương 106 - 110

Đăng bởi Ngân Giang | 27/7/18 | 0 nhận xét

Chương 106: Nuôi dưỡng

Diệp Tuệ Linh sắc mặt đỏ ửng, dựa lên ghế, có lẽ vì hoàn cảnh cùng tâm lý, Lâm Tử Vận đùa giỡn lưu manh cho nàng cảm giác mãnh liệt kích thích. Lâm Tử Vận cười hì hì nhìn Diệp Tuệ Linh như tiểu hồ ly, cực kỳ đắc ý.
Thật ra không dùng nhiều thời gian, gần 10h, Lâm Tử Vận cũng không dám chậm trễ chính sự của Diệp Tuệ Linh, vì thế được tiện nghi còn khoe mã*, nhắc nhở: "Tuệ Linh tỷ tỷ, 10h rồi, mình phải qua nhà cha mẹ nữa đó."
*giống kiểu vừa ăn cắp vừa la làng, được nước lấn tới, được voi đòi Hai Bà Trưng =))
Diệp Tuệ Linh giương mắt nhìn thời gian liền "hừ" một tiếng đứng lên đi vào phòng tắm, Lâm Tử Vận ở sau lưng mềm mại hỏi: "Tuệ Linh tỷ tỷ, chị đi đâu đó?"
"Tắm rửa!" Diệp Tuệ Linh không thèm quay đầu, thản nhiên trở về một câu. Mà Lâm Tử Vận nghe được thì cười trộm, lại giả đứng đắn trầm ngâm khen: "Ừ... Tắm trước khi xuất môn, hảo tu dưỡng!"
Nôn! Lâm Tử Vận thật là, biết rõ nguyên nhân còn giễu cợt mình, Diệp Tuệ Linh đưa lưng về phía Lâm Tử Vận, xem thường, mặc kệ cô, tự lo đi tắm rửa.
Diệp gia chỉ có Diệp Tuệ Linh một ái nữ, nàng mỗi tuần nhất định về nhà một lần, có vẻ thật bình thường, bất quá cũng cực ít mua cái gì trở về, phần lớn đều là lấy một chút tiền cho hai vị lão nhân gia, từ khi có thêm Lâm Tử Vận "rườm rà" đã không giống với lúc trước, mỗi một lần đều tận tâm mua một chút lễ vật hống hai vị lão nhân gia vui vẻ, vì thế hai vị lão nhân gia đối tiểu nữ nhân này cũng là yêu thích thật sự, luôn khen cô là một hảo hài tử, giỏi hơn mạnh hơn Diệp Tuệ Linh nhiều. Diệp Tuệ Linh vờ như cái gì cũng không biết, bất quá trong lòng đối với tình huống như vậy cũng là vui mừng.
Đường đi Diệp gia không xa, hơn nữa còn là lái xe đi, chỉ là hai nữ nhân này xuất hành, luôn phiền toái một chút, tuy rằng không cố ý kéo dài thời gian, nhưng đến Diệp gia, đã 11h10, mẹ Diệp cũng gọi điện thoại thúc giục qua một lần. Diệp Tuệ Linh thầm mắng đều do Lâm Tử Vận đùa giỡn lưu manh, mới sẽ như thế.
Lần này Lâm Tử Vận mua thuốc bổ, cha Diệp mẹ Diệp thấy liền nhíu mày, đối Lâm Tử Vận khiển trách: "Tử Vận a, nói con vài lần, đây là nhà mình, không cần khách khí như thế, con mỗi lần đều mang đồ tới. Chúng ta cũng không dùng nhiều... Thế này, hơn nữa người trẻ tuổi vẫn nên tiết kiệm chút tiền, sau này có mưu tính..."
Hai vị lão nhân gia tuy rằng ngữ khí nghiêm khắc nhưng đều có thể nghe ra sự thân thiết trong đó, hơn nữa lời này không hề khách khí, Lâm Tử Vận đem đồ đặt lên bàn trà, ngọt ngào nói: "Con đây không phải nhận hai người làm cha mẹ nuôi sao, quà cũng là biếu cả hai, hơn nữa cuối tuần đều đi theo Tuệ Linh tỷ tỷ đến, tặng đồ vật này nọ cũng là nên nha. Cha mẹ càng lớn tuổi thì càng cần đồ bổ, con biết cha mẹ tiếc tiền, tự nhiên là nữ nhi chúng con tận hiếu. Con gái phải báo hiếu cha mẹ."
Diệp Tuệ Linh ở một bên lẳng lặng nghe, không nói leo, nàng tin tưởng Lâm Tử Vận có thể hống hai vị lão nhân gia. Hai vị lão nhân gia nghe Lâm Tử Vận nói như thế, đổ lại trong lòng vui mừng, bất quá cũng không muốn xem Lâm Tử Vận lãng phí tiền, cười trả lời: "Đứa nhỏ này, con đã nhận chúng ta làm cha mẹ kết nghĩa, ngẫu nhiên về nhà ăn cơm là được, cần gì khách khí, con tới, chúng ta rất vui vẻ, đồ đủ dùng rồi, về sau không cần tiếp tục mang cái gì đến đây. Lần này mẹ thu, nhưng lần sau sẽ không."
Hai người tới trễ, hơn nữa mẹ Diệp sớm chuẩn bị, vì thế chỉ ngồi một hồi, liền có thể ăn cơm. Cơm nước xong, Diệp Tuệ Linh ngồi trên ghế xem TV bồi mẹ Diệp nói chuyện phiếm, mà Lâm Tử Vận thì cùng cha Diệp đấu cờ vua, toàn gia vui vẻ hòa thuận.
Mẹ Diệp đột nhiên nhớ tới tựa hồ hồi lâu không thấy Sở Thanh Phong, dĩ vãng nàng cũng sẽ cùng con gái mình tới đây, chỉ là dạo này lại ít thấy, Tuệ Linh nhưng thật ra cùng Lâm Tử Vận đi tương đối gần, biết con gái mình là hạng người gì, tính cách quạnh quẽ quái gở, năng lực giao tế tàm tạm, có thể có Sở Thanh Phong hoa tỷ muội, cũng thật sự khó được. Mẹ Diệp cũng không muốn nữ nhi "có mới nới cũ", xa cách Sở Thanh Phong, vì thế nhắc nhở nói: "Linh nhi, gần đây sao không thấy Thanh Phong?"
Diệp Tuệ Linh nhìn mẹ Diệp, ngơ ngác trả lời: "Cậu ấy hả, dạo này bận rộn."
Mẹ Diệp không tin tưởng lắm, bà bán tín bán nghi nói: "Bận? Trước kia nó cũng bận rộn như vậy, các con vẫn giữ liên hệ mà, sao dạo này hai đứa có vẻ mới lạ?"
Diệp Tuệ Linh chột dạ, kỳ thật ở phương diện khác mà nói, nàng đích xác là tránh Sở Thanh Phong, ít nhất là không chủ động liên hệ, bởi vì nàng biết Sở Thanh Phong không thích Lâm Tử Vận, hơn nữa dĩ vãng mình cũng thường ở trước mặt Sở Thanh Phong liệt kê tội trạng của Lâm Tử Vận, lúc này không biết nên hướng bằng hữu thuyết minh thế nào, tình cờ là, gần đây Sở Thanh Phong cũng cực ít liên hệ mình, không biết vì sao. Bất quá, nguyên nhân nhất định không thể nói với mẹ Diệp, vì thế nàng nghĩ một chút, nói: "Cũng không phải, gần đây cậu ấy rất bận, hồi sáng mẹ không xem tin tức sao? Chiến dịch truy quét hắc bang ở H thị, cấp trên rất coi trọng, cậu ấy bận rộn là vì vậy."
Hai lão nhân bình thường đều xem tin tức, bọn họ tự nhiên biết rõ, cha Diệp khen: "Lần này chính phủ hành động tốt lắm, bọn phản động khiến cho xã hội chướng mắt, sớm nên rửa sạch, tốt lắm!"
Ánh mắt Diệp Tuệ Linh bay tới trên người Lâm Tử Vận, muốn nhìn phản ứng của cô, nhưng cô vẫn chuyên tâm chơi cờ, làm như đang tự hỏi, không có bất kỳ phản ứng nào, cũng không biết có phải thật sự không nghe đến. Diệp Tuệ Linh cũng không tin Lâm Tử Vận không nghe, nàng nghĩ cô giả bộ không biết thôi, nàng rất hiểu biết Lâm Tử Vận, cô là một người giảo hoạt, mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, bằng không thì danh hiệu "tiếu diện hồ ly" do đâu mà có?
Mẹ Diệp phụ hoạ cha Diệp một câu, sau đó hướng Diệp Tuệ Linh nói: "Con người ta khi còn sống, mỗi giai đoạn đều có bạn bè bất đồng, nhưng thủy chung nhất thiếu lại thiếu, phần lớn đều bởi vì không có liên hệ, dần dà mới lạ. Con và Thanh Phong quen nhau từ tiểu học đến hiện tại, bằng hữu khó có được, con hẳn là nên quý trọng."
Bị nói như thế, Diệp Tuệ Linh có chút áy náy, nàng và Sở Thanh Phong hữu nghị thâm hậu, không phải bạn bè bình thường, như lời mẹ Diệp, chính là thanh mai trúc mã từ nhỏ cùng nhau chơi đùa, ý nghĩa sâu nặng. Nàng âm thầm trầm tư, phải nghĩ đối sách thôi, giải thích chuyện của Sở Thanh Phong và Lâm Tử Vận, nàng không muốn mất đi cả hai. Bất quá Diệp Tuệ Linh đối mẹ Diệp chính là thản nhiên trả lời một câu: "A, con đã biết."
Biết tính khí Diệp Tuệ Linh, mẹ Diệp mụ không dây dưa, nhãn cầu chuyển động, đổi đề tài: "Mấy ngày trước dì Tịch Quyên phát thiệp mời chúng ta đi uống rượu mừng đầy tháng đứa cháu trai, nói là hồi lâu không thấy con, muốn con cùng đến."
Nghe nói như vậy, Diệp Tuệ Linh liền có dự cảm bất hảo, vì thế vội vàng từ chối: "Con không đi, công tác bận rộn, không thể xin phép, không bằng đến lúc đó con đưa bao lì xì, mẹ giúp con mang qua là được."
"Ôi chao! Cũng đúng. " Mẹ Diệp sảng khoái đáp ứng, mục đích của bà không dừng ở đây, bà muốn dùng đề tài này để dẫn qua chủ đề tiếp theo thôi, bỗng nhiên bà cảm khái: "Con nói xem, sinh nhi phụng dưỡng lão nhân đích thực là có chút đạo lý, phụ nữ đã sinh con, tâm luôn an hạ rất nhiều, ít nhất sẽ không cần lo lắng nửa đời sau."
Mẹ Diệp nói xong lời này, thâm trầm nhìn Diệp Tuệ Linh, xem nàng phản ứng ra sao, nhưng cố tình nàng chỉ bình bình đạm đạm, đơn giản trả lời một câu: "Vâng."
Mẹ Diệp kích động, bà không tin con mình đần như vậy nghe không ra ý ngầm trong đó, Diệp Tuệ Linh không gấp gáp, nhưng bà là mẹ nàng, mỗi thời mỗi khắc đều lo lắng nàng, Lâm Tử Vận cũng không coi như ngoại nhân, bà nói thẳng: "Linh nhi, con hiện tại tuổi cũng không nhỏ rồi, hơn nữa còn là... Chẳng lẽ con không nghĩ tương lai hay sao? Chẳng lẽ phải tiếp tục như vậy? Một nữ nhân tổng nên tìm người dựa vào, bằng không sau này già rồi ai tới nuôi con, hầu hạ con đây?"
Không khí thoáng chốc liền ngưng trọng, đó là chủ đề cực kỳ mẫn cảm, đặc biệt đối với Diệp Tuệ Linh đã ly hôn mà nói, ánh mắt cha Diệp ly khai bàn cờ, cũng là nhìn Diệp Tuệ Linh, Lâm Tử Vận không có lập trường nói chuyện, im lặng trầm mặc.
Diệp Tuệ Linh sắc mặt lạnh xuống, có chút bất đắc dĩ nói: "Mẹ, con đã nói con tự có chừng mực, mẹ không cần lo lắng!"
Mẹ Diệp cũng mất hứng, sắc mặt cũng lạnh xuống, hỏi ngược lại: "Tốt lắm, con nói không cần mẹ lo lắng, vậy con nói cho mẹ biết sau này con định làm sao? Già rồi thì ai tới nuôi con? Nếu có bệnh thì ai tới chiếu cố con?"
Diệp Tuệ Linh thật sự đáp không được, không phải không có nghĩ tới, khi rảnh rỗi nàng cũng nghĩ về vấn đề này, chỉ là mỗi lần đều là đáp án tùy duyên, bất quá từ lúc cùng Lâm Tử Vận, ý nghĩ của nàng cũng lạc quan hơn rất nhiều, ít nhất hai người đầu bạc răng long cũng rất tốt đẹp. Chỉ là nàng không thể nói ra, Diệp Tuệ Linh nóng nảy, có điểm thẹn quá hoá giận dùng ánh mắt loạn phiêu, thấy Lâm Tử Vận trầm mặc, nàng không lịch sự suy tư liền chỉ vào Lâm Tử Vận nói: "Sau này em ấy sẽ nuôi con! Tử Vận sẽ nuôi con!"
Ba người nghe nói như thế, cha Diệp mẹ Diệp liếc nhau, sau đó nhất tề nhìn về phía Lâm Tử Vận. Lâm Tử Vận bị hai lão nhìn có điểm sỏa hồ hồ nói: "Ách... Con nuôi, con sẽ nuôi Tuệ Linh tỷ tỷ."
Hai lão càng sững sờ, liếc nhau, sợ run một hồi, mới thở dài lắc đầu, đều coi là Diệp Tuệ Linh nói nhảm, lại không phát hiện Diệp Tuệ Linh đỏ mặt, đó là nàng xấu hổ, dù sao nói trước mặt cha mẹ mình như vậy. Mẹ Diệp buồn cười, vẫn là phụng phịu, bất quá ngữ khí tốt lên rất nhiều, nhìn Diệp Tuệ Linh lắc đầu giận dữ nói: "Ai... Đứa nhỏ này còn nói mê sảng, Tử Vận dựa vào cái gì mà nuôi con? Sau này con bé sẽ có gia đình riêng của mình, con đừng liên luỵ người ta."
Nói xong lại chuyển hướng Lâm Tử Vận, cười mắng: "Tử Vận a, đứa nhỏ này cũng thật là, biết rõ Tuệ Linh tỷ tỷ của con cố chấp giống như tảng đá, không giúp đỡ khuyên nhủ thì thôi, còn đi theo nó hồ nháo."
Không khí hoà dịu lên, ai cũng không nói về đề tài này bởi vì biết rõ là thảo luận không ra kết quả, chỉ là tim Diệp Tuệ Linh đập rất mau, vừa rồi thiếu chút nữa liền come out trước mặt cha mẹ mình, hậu quả kia... Nàng cũng không dám nghĩ.
Trên đường về, Diệp Tuệ Linh nhìn Lâm Tử Vận đang lái xe, mân môi, kêu một tiếng: "Tử Vận..."
"Hả?" Lâm Tử Vận xoay đầu lại, ôn nhu cười, chờ nàng nói tiếp.
Diệp Tuệ Linh trầm ngâm, nói: "Tôi thấy chuyện của chúng ta vẫn là tận lực gạt cha mẹ đi, dù sao bọn họ đã lớn tuổi, sợ chịu không nổi kích thích, hơn nữa cuộc sống sau này là của chúng ta, không cần phải để tất cả mọi người biết, em nói xem? Cha mẹ tôi tuy rằng lo lắng chuyện của tôi, nhưng sẽ không dùng thủ pháp quá khích, từ nhỏ đến lớn, trừ bỏ học tập, bọn họ đều là nhân nhượng tôi."
Lâm Tử Vận lý giải cười, nhẹ nhàng cầm tay Diệp Tuệ Linh, nhẹ nhàng nắm một chút, ôn nhu nói: "Vâng, chị yên tâm đi, em hiểu mà."
Nghe Lâm Tử Vận nói như vậy, Diệp Tuệ Linh có chút cảm động, không cần nói rõ, Lâm Tử Vận cũng có thể hiểu được khổ tâm của nàng, nàng nói lời này kỳ thật cũng là vì xoa dịu Lâm Tử Vận, hai người nắm chặt tay nhau, mười ngón đan xen.
Chương sau là confession của bé Phỉ với sugar mama :3
----------------------

Chương 107: Phản bội

Sở Thanh Phong không phải người hẹp hòi, qua cũng đã qua, sẽ không bắt lấy không bỏ, ít nhất ở ngoài mặt là như thế, trong lòng có buông không cũng là chuyện riêng, ít nhất nàng biết không hẳn là bởi vì mình không vui, mà khiến người xung quanh cũng không vui.

Đối với tổ trọng án, chiến dịch truy quét tuy rằng trọn vẹn hoàn thành nhưng cũng chỉ mới bắt đầu, về sau chân chính bận rộn, bắt nhiều người như vậy, cần xác minh thân phận của bọn họ, lấy ra án kiện, thẩm vấn và ghi khẩu cung, nộp lên pháp viện định tội. Đó là một quá trình rườm rà, trình tự cũng rườm rà không kém, thời gian tính ra ít nhất cũng cần 1-2 tháng.
Sở Thanh Phong và Cố Dao chuẩn bị thoả đáng đi làm, Sở Thanh Phong lái xe, hỏi Cố Dao: "Dao, giữa trưa muốn ăn cái gì?"
"A... Tùy tiện, không có gì đặc biệt muốn ăn, tỷ tỷ thì sao?" Hai mắt Cố Dao trong suốt đáp lời Sở Thanh Phong, bình thường hai người đều là ở văn phòng ăn thức ăn nhanh, chỉ là ngẫu nhiên cũng sẽ đi ra ngoài ăn một bữa.
Cố Dao bộ dáng này, Sở Thanh Phong nhịn không được đưa tay đi sờ khuôn mặt non nớt của Cố Dao, ôn nhu cười nói: "Hay chúng ta đi ăn lẩu đi?"
"Vâng, hảo." Cố Dao nhẹ nhàng cười đáp, kỳ thật ăn gì cũng không sao, cùng Sở Thanh Phong là cô vui rồi.
Tới gần cục cảnh sát, Sở Thanh Phong dừng xe ở một con hẻm nhỏ, nói với Cố Dao: "Quyết định rồi nha, quy củ cũ, giữa trưa chờ tôi ở đây."
Cố Dao bình thường đi làm đều là ở trong này xuống xe, dù sao bị người thấy được không tốt, khó tránh khỏi tin đồn. Hai người trước sau tiến nhập văn phòng, không khí không giống ngày xưa, tất cả đều bận rộn, xem ra trong khoảng thời gian này ai cũng vội vã.
Sở Thanh Phong vào phòng làm việc của mình, đóng cửa lại ngồi vào ghế, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt môi, mắt lộ vẻ suy tư, mày nhíu chặt, nghĩ đến chuyện gì rất khó quyết định. Cứ như vậy ngồi hơn một giờ, nàng mới cầm lấy điện thoại, gọi một cú, tiếp theo nghe nàng nói: "Giúp tôi tra một dãy số, còn có danh sách cuộc gọi, càng nhanh càng tốt..."
Nàng báo ra một số di động, không ngờ là của Cố Dao, xem ra nàng đối Cố Dao thủy chung là có lòng nghi ngờ.
Cúp máy, Sở Thanh Phong xoay ghế dựa, nhìn ngoài cửa sổ thật sâu thở dài, rất mệt mỏi nhỏ giọng nỉ non: "Dao, ngàn vạn lần đừng để tôi thất vọng."
Ở trong phòng Sở Thu, không khí có chút ngưng trọng, Trần Minh Ngôn, Diêu Thanh, Đạm Đài Yên, còn có tiểu cô nương Diêu Phỉ Vũ, tất cả mọi người không nói lời nào, chỉ nhìn báo cáo trên bàn, sắc mặt cổ quái, đây là một báo cáo khám nghiệm tử thi. Chỗ ở trùm ma túy Phạm lão xảy ra bắn nhau kịch liệt, cuối cùng cảnh sát toàn thắng, nhưng báo cáo khám nghiệm có chút bất thường. Phạm lão và các thủ hạ trọng yếu, toàn bộ đều bị bắn chết, trong khi cảnh sát lại không hề rút súng.
Cảnh sát toàn lực xuất động, lại không nghĩ bị người nhân cơ hội ám hại, điều này thật sự là không thể nhẫn nhịn, Sở Thu sắc mặt âm trầm, hai mắt như ưng, nhìn Trần Minh Ngôn và Diêu Thanh, trầm giọng nói: "Đêm đó hành động rất bí mật, các bang phái khác đều bị chúng ta đóng đinh, căn bản không có thời gian phái hung thủ, càng thêm không có khả năng sắp xếp. Xem ra, cũng chỉ có một, thì phải là bây giờ đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, Thanh Liên Hội Tàng Huyền Thanh!"
Sở Thu tức giận, trong lòng giống như bị lửa thiêu, lần này hắn đã buông tha Tàng Huyền Thanh, không nghĩ tới người này lại dám thừa dịp loạn hại ngầm, thật sự là cả gan làm loạn, tội không thể dung thứ! Trần Minh Ngôn làm như không nghe Sở Thu nói, quay đầu nhìn ra cửa sổ, trên nhánh cây có một con chim, hắn tựa hồ cảm thấy hứng thú, so với lời Sở Thu nói càng hứng thú. Kỳ thật lòng hắn lại không bình tĩnh như mặt ngoài, thở dài: "Tàng Huyền Thanh, quả nhiên liều mạng hệt Tàng Thiên Hải lão hồ ly điên rồ kia. Bất quá... Như vậy cũng tốt, sẽ giảm đi rất nhiều phiền toái."
Diêu Thanh mặt không chút thay đổi, trong lòng giễu cợt, Tàng Huyền Thanh rất là giảo hoạt, nhìn như yếu thế, lại đem tất cả mọi người đùa bỡn, đêm đó cô và Sở Thanh Phong đến Tàng gia, một người đi chỉ điểm, một người đi bắt bớ, lại đều bị cô ta lợi dụng, không chỉ không làm khó cô, còn biến cô trở thành nhân chứng. Hữu tâm hay vô tâm đều tốt, chiêu thức ấy thật sự là khéo, can đảm đích xác hơn người. Diêu Thanh không chỉ không tức giận mà còn thưởng thức Tàng Huyền Thanh, trong lòng tán thưởng người này đích xác không tồi.
Đạm Đài Yên ôm Diêu Phỉ Vũ ngồi ở chỗ kia, nàng lẳng lặng nghe, nhưng lực chú ý vẫn là đặt lên người Diêu Phỉ Vũ nhiều hơn, tựa hồ mấy người kia đàm thảo cũng không trọng yếu bằng tiểu hài tử này, động tác ôn nhu, thường thường sờ sờ đầu Diêu Phỉ Vũ, thuận thuận tóc mái của nàng, dào dạt tình mẹ.
Kỳ thật ai cũng biết, có thể làm được việc này, lá gan lớn, H thị chỉ có Tàng Huyền Thanh, cô có... Động cơ, nhưng lúc này lại không ai có thể bắt lấy nhược điểm này.
Diêu Thanh nhìn Sở Thu, lại nhìn Trần Minh Ngôn, trong lòng cười lạnh, Trần Minh Ngôn rất tinh ranh, Tàng Huyền Thanh rõ ràng là người Trần gia hắn bảo trụ, lại không nói lời nào, phải đợi cô mở miệng. Xem ra hai cha con Trần gia cũng không phải nhân vật đơn giản, người ngoài đều nghĩ Trần gia đã không màng quyền lợi, nhưng kỳ thật là lấy lui làm tiến, bởi vì Trần gia ít người, cho nên mới điệu thấp kỳ nhân, nhưng trong nội bộ vẫn gắt gao cầm giữ thế lực.
Diêu Thanh không muốn lãng phí thời gian, dù sao đã bị người ta đưa lên, cô mở miệng: "Tốt lắm, việc này không cần tiếp tục thảo luận, mau chóng kết thúc vụ án. Những điều này đều do cấp trên an bài tốt, không có chúng ta cứu vãn dư âm, nói thêm làm thêm, cũng là lãng phí thời gian. Liền chiếu theo ba vị ban đầu an bài, tốc tốc hiểu biết việc này đi."
"Đúng là như thế." Giờ phút này Trần Minh Ngôn mới chậm rì rì quay đầu thản nhiên nói một câu. Sở Thu cau mày, như nhẫn nại, nhưng cuối cùng hắn cũng chỉ có thể thở dài thỏa hiệp, không thèm nhắc lại. Theo lời Diêu Thanh, lúc trước hắn đi Kinh Thành, lão đầu tử đều dặn tốt lắm, không thể có động tác khác, chỉ có thể mưu tính sau.
Trường hợp yên tĩnh trở lại, người ở chỗ này đều có suy nghĩ, đợi một hồi, Diêu Thanh mở miệng nói: "Một khi đã vậy, nhiệm vụ của chúng ta cũng hoàn thành, mặt sau giao cho hai vị."
Đây là Diêu Thanh đưa ra cáo biệt, Trần Minh Ngôn cùng Sở Thu liếc mắt nhìn nhau, lại là nhanh chóng dời, đều là đối Diêu Thanh gật gật đầu, khách khí nói: "Đi thong thả, thuận buồm xuôi gió."
Diêu Thanh mỉm cười, gật đầu, quay đầu ôn nhu nói với Đạm Đài Yên và Diêu Phỉ Vũ: "Chúng ta đi thôi."
"Vâng." Đạm Đài Yên ôm Diêu Phỉ Vũ đứng dậy, cùng Diêu Thanh sóng vai đi ra cửa. Trần Minh Ngôn cùng Sở Thu nhìn bóng lưng các nàng, có chút quái dị nói không nên lời, không biết tiểu cô nương này ở đâu ra, như thế nào đột nhiên nhảy ra tiểu hài tử, nhưng hai người cũng không đi hỏi.
Tàng gia, Tàng Huyền Thanh nếm qua cơm trưa, tập quán mệt chỉ muốn ngủ, liền lôi kéo Mộ Dung Phỉ đi nghỉ trưa, vào phòng, Tàng Huyền Thanh ngáp liên tục, đến bên giường trực tiếp nằm xuống, ngay cả giày cũng chưa cởi. Mộ Dung Phỉ ngồi xuống cởi ra, Tàng Huyền Thanh liền thu hồi chân, quay lưng đi, yên tĩnh trở lại, như đã muốn đi vào giấc ngủ.
Mộ Dung Phỉ đứng bên giường nhìn Tàng Huyền Thanh. Ánh mắt luôn luôn lãnh khốc, tựa hồ hơn một chút nghiêm minh, chớp động không chừng, cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn Tàng Huyền Thanh.
Một lát sau, Tàng Huyền Thanh phát giác Mộ Dung Phỉ không đi lên, mê ly mở mắt ra, xoay người lại, lại phát hiện Mộ Dung Phỉ nhìn mình ngẩn người, thoáng chốc trong lòng mềm ra, cười khúc khích, ngón tay ngoắc Mộ Dung Phỉ... Một cái, nói: "Đồ ngốc, xem tôi rất thú vị sao, mau lên đây, sẽ có chuyện thú vị hơn đâu."
Đây là câu dẫn trắng trợn, đổi lại bình thường, Mộ Dung Phỉ khẳng định hai mắt loang loáng, động tác mau chóng leo lên, nhưng mà lúc này nàng chỉ xem khuôn mặt xinh đẹp kia, muốn đem tất cả đều khắc dưới đáy lòng.
Tàng Huyền Thanh nghi hoặc, khẽ cau mày, nhẹ giọng hỏi: "Hửm? Làm sao vậy?"
Mộ Dung Phỉ nhìn Tàng Huyền Thanh chưa từng dời mắt, nắm chặt tay đưa nó đến trước mặt cô, chậm rãi mở ra, nói: "Thanh, chị xem."
Tàng Huyền Thanh một tay đỡ trán, ánh mắt nghi hoặc nhìn Mộ Dung Phỉ lại nhìn thiết bị trên tay nàng, vươn tay ra cầm lại đây nhìn kỹ, trong lòng cả kinh, ánh mắt trở nên băng lãnh, cau mày, cúi đầu nhìn nó thật lâu không nói.
Lúc Tàng Huyền Thanh ngẩng đầu, trên mặt mang theo nụ cười, ôn nhu hỏi: "Thiết bị định vị, em lấy ở đâu?"
Mộ Dung Phỉ đối diện Tàng Huyền Thanh, ai đều nhìn không ra suy nghĩ trong nội tâm nàng, ngay cả Tàng Huyền Thanh cũng không, chỉ nghe thấy nàng dùng thanh âm vô cảm nói: "Kỳ thật em là người của Sở Thu, là ông ta phái em tới tiếp cận chị."
Ánh mắt Tàng Huyền Thanh thoáng chốc lạnh lẽo, gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Dung Phỉ, lợi hại như đao, đâm vào Mộ Dung Phỉ, nhưng là Mộ Dung Phỉ như trước mặt không chút thay đổi, thậm chí không có một tia áy náy, chỉ chuyên chú nhìn Tàng Huyền Thanh.
Tàng Huyền Thanh đột nhiên ra tay, đè Mộ Dung Phỉ lên giường, động tác không hề ôn nhu, thậm chí Mộ Dung Phỉ ngã xuống giường, đầu va vào ván giường, đau quá. Tàng Huyền Thanh kẹp Mộ Dung Phỉ, một tay bóp chặt cổ nàng, mắt lạnh, thanh âm lại càng lạnh: "Mộ Dung Phỉ, ngươi không sợ chết sao?"
Mộ Dung Phỉ vẫn là mặt không chút thay đổi, nhưng toàn thân lạnh như băng, Tàng Huyền Thanh tràn ngập lãnh ý, tựa hồ có thể đâm vào thân thể nàng, thậm chí đến các đốt ngón tay đều đau đớn.
Tàng Huyền Thanh rất hận, tim như bị đao cắt, người duy nhất cô yêu, lại lừa gạt cô, phản bội cô, mà cô không thể... Khoan dung nhất, đó là lừa gạt cùng phản bội. Cô híp mắt hung hăng nhìn chằm chằm Mộ Dung Phỉ, thấy nàng như trước mặt không thay đổi, lửa giận càng tăng lên, cô cười, gây nghiện như thuốc phiện, cúi đầu hung hăng hôn lên môi Mộ Dung Phỉ, sau đó ngẩng đầu lên, cười lạnh: "Ta như thế nào đã quên, ngươi không sợ chết. Bất quá... Ngươi mềm như vậy, nhỏ như vậy, bộ dạng như vậy làm cho người ta yêu thích, ta có rất nhiều biện pháp trừng phạt ngươi. Ngươi có biết thủ hạ của ta đều là hạng người gì không? Đó đều là nam nhân hung mãnh giống như dã thú... Mộ Dung Phỉ, ngươi sẽ hối hận vì đã lừa gạt ta!"
Luôn luôn vô cảm Mộ Dung Phỉ, nghe Tàng Huyền Thanh nói, trong lòng một mảnh âm lãnh, ánh mắt rốt cuộc lộ ra một tia kinh hoảng.
Ai ra dỗ ngọt bà Thanh đi, bả sắp nổi điên lên rồi kìa ~
-----------------------

Chương 108: Nổi điên

Tàng Huyền Thanh cho dù không kiêng nể ai, cô cũng có nguyên tắc của mình. Phụ thân mẫu thân chính là tín ngưỡng cả đời của cô, lời cha dạy cùng những hứa hẹn với mẹ chính là quy tắc của cô. Cho dù chế nộ tới cảnh giới nhất định Tàng Huyền Thanh, một khắc này cũng mất đi lý trí, nói ra muốn dùng nam nhân đến trừng phạt Mộ Dung Phỉ.
Hơi tỉnh táo lại cô mới biết mình có bao nhiêu bài xích lời vừa nói ra, đó cũng chỉ là dọa nàng thôi, Tàng Huyền Thanh cho dù tiếp tục tức giận, cũng còn chưa tới mức phát rồ đến đưa người yêu của mình lên giường người khác, huống chi cô còn là một nữ tử ích kỷ và khiết phích, quan trọng nhất là cô yêu Mộ Dung Phỉ, lý do đủ để phủ định tổn thương Mộ Dung Phỉ. Bất kể như thế nào đều tốt vì Mộ Dung Phỉ đã có ấn ký của cô, chỉ có thể thuộc về cô, tình nguyện giết nàng cũng tuyệt không có khả năng để cho người khác nhúng chàm.
Không ai bì nổi Tàng Thiên Hải là một kẻ điên, hắn dạy con gái mình theo phương thức cực đoan, hắn từng cùng Tàng Huyền Thanh nói qua: Vĩnh viễn không cần buông tha người lừa gạt phản bội mình, cho dù đối phương thành khẩn nhận sai cũng đừng tin tưởng, thà giết lầm chứ không bỏ sót!
Hắn biết mình giáo dục nhi đồng kiểu này, ngày sau nhất định sẽ gây thù hằn khắp nơi. Nhưng hắn vẫn dạy Tàng Huyền Thanh như thế, hắn chỉ muốn tốt cho con gái mình, quản những người khác chết sống, không có quan hệ gì với hắn. Huống chi hắn tự tin trước khi mình chết, nhất định có thể để lại cho Tàng Huyền Thanh tư chất bá đạo.
Tàng Huyền Thanh từng đối mẫu thân hứa hẹn ba điều, 1 tay không nhiễm máu, 2 không hút thuốc phiện, 3 đem thân mình giao cho người mình yêu mà người kia cũng yêu mình. Hai hứa hẹn trước đã vi phạm, cho nên cô luôn luôn giữ vững hứa hẹn cuối cùng, bằng không nữ tử xinh đẹp như cô, thân hãm trong xã hội đen, như thế nào cũng không thể 32 tuổi mà còn chưa trải qua nhân sự được.
Tàng Huyền Thanh thừa nhận, cô thích Mộ Dung Phỉ, cô yêu Mộ Dung Phỉ, bằng không cũng sẽ không đem mình giao cho em ấy, trên thế giới này nhiều người như vậy, cô chỉ lựa chọn riêng một người mà thôi. Nhưng người độc nhất vô nhị đó lại lừa gạt cô, tới gần cô đều chỉ là vì lấy tình báo. Kêu cô như thế nào không hận, phụ thân từng dạy, từng ưng thuận hứa hẹn mẫu thân, cũng không giúp cô buông mối hận! Mặt trái của tình yêu là hận thù, nếu Mộ Dung Phỉ dưới tình huống Tàng Huyền Thanh không biết, chôn vùi Thanh Liên Hội do cha cô sáng lập, đến lúc đó yêu nghiệt Tàng Huyền Thanh sẽ bộc phát ra lực phá hoại như thế nào? Này thì không có cách nào tưởng tượng ra.
Thấy Mộ Dung Phỉ rốt cuộc xuất hiện vẻ kinh hoảng, Tàng Huyền Thanh ngược lại là yên tĩnh, đè Mộ Dung Phỉ từ trên cao nhìn xuống, khóe miệng nhẹ cười, tay ôn nhu như nước vỗ về khuôn mặt nàng, ngữ khí nỉ non như giữa tình nhân, nhưng ý tứ cũng rất âm lãnh: "Mộ Dung... Ngươi lừa gạt ta, ngươi thế nhưng lừa gạt ta! Ta hận không thể giết ngươi!"
Tàng Huyền Thanh nhìn không thấu Mộ Dung Phỉ, Mộ Dung Phỉ cũng nhìn không ra Tàng Huyền Thanh đang suy nghĩ gì, đây là một cặp đôi quái dị, Tàng Huyền Thanh nói xong, lại là nhẹ nhàng cười nói: "Mộ Dung... Kỳ thật ta thật sự thích ngươi, ở trên thế giới này ta chỉ yêu mỗi mình ngươi. Haha... Lời vừa rồi là ta dọa ngươi thôi, ngươi chỉ có thể thuộc về ta, cho dù chết cũng phải là chết trong tay ta."
Chết? Mộ Dung Phỉ chưa từng để ý qua sinh tử của mình. Nhiệm vụ Sở Thu giao cho nàng, có cái nào không phải cực độ nguy hiểm? Mộ Dung Phỉ tin Tàng Huyền Thanh, kinh hoảng tiêu thất, căn bản sự kinh hoảng của nàng ở chỗ Tàng Huyền Thanh, nàng sợ hãi mất đi sự vật mới vừa có được. Ánh mắt chuyên chú cùng Tàng Huyền Thanh đối diện, nàng trầm mặc, nàng đang đợi Tàng Huyền Thanh mở miệng, lẳng lặng chờ đợi, vô luận là kết quả gì. Nàng chính là một người như thế, máu có thể đều là lãnh, không có một chút cái gì gọi là thiện tâm, nhưng tình yêu của nàng chỉ trao cho một người, giao ra rồi thì sẽ không lấy lại.
Tàng Huyền Thanh càng lạnh, càng cười đẹp đẽ, ai thấy cũng sợ, cô đột nhiên cúi đầu hôn nhẹ Mộ Dung Phỉ, sau đó dùng lực. Mộ Dung Phỉ nhíu mày, trong nháy mắt liền giãn ra, nhắm hai mắt lại, mở miệng ra, nhượng cái lưỡi đinh hương tiến vào. Tàng Huyền Thanh cơ hồ nổi điên, tuyệt không thương tiếc, cuốn lấy lưỡi Mộ Dung Phỉ, mạnh mẽ quấy mút, Mộ Dung Phỉ có chút đau đớn, nhưng lại sẽ không không thoải mái, nàng vẫn thích hưởng thụ còn được Tàng Huyền Thanh cho hết thảy.
Cũng không biết hôn bao lâu, dù sao hai người tựa hồ cũng dùng hết dưỡng khí, lúc tách ra, cả hai sắc mặt đỏ bừng, thở hồng hộc. Hai người mở miệng thở, khí tức ôn noãn phun lên mặt đối phương, bốn mắt nhìn nhau.
Tàng Huyền Thanh híp mắt, khóe miệng nhếch lên làm cho người ta xem mà không hiểu, ngón tay cô xẹt qua khuôn mặt hoạt nộn của Mộ Dung Phỉ, mãi cho đến cổ nàng, nơi đó trắng nõn, dưới làn da, mạch máu như ẩn như hiện, cuối cùng ngón tay dừng ở một chỗ, nhẹ nhàng vuốt phẳng.
Động tác ôn nhu là thế, Mộ Dung Phỉ lại căng thẳng trong lòng, nhăn mặt một chút, nàng nhớ rõ, Tàng Huyền Thanh từng phủ bên tai, nhẹ giọng thuyết: "Nhớ kỹ, nơi này là động mạch cảnh, một đao trí mạng." Nàng tuyệt không hoài nghi Tàng Huyền Thanh sẽ giết mình, nhưng nàng lại tùy ý đầu ngón tay hơi lạnh kia sượt qua cổ mình, nhẹ nhàng mà vẽ lấy, sắc mặt bình tĩnh đối diện Tàng Huyền Thanh, không có biểu tình nào, chỉ có cặp đồng tử đầy chuyên chú kia.
Ngón tay Tàng Huyền Thanh làm ra động tác nguy hiểm, nhưng ngữ khí cũng là mềm nhẹ, hỏi Mộ Dung Phỉ: "Mộ Dung, vì sao phải nói cho ta biết, vì sao phải lựa chọn nói cho ta biết?"
Mộ Dung Phỉ không hề nghĩ ngợi, liền đáp: "Sở Thu phái em tới, vốn là vì đối phó chị cùng Thanh Liên Hội, bây giờ chiến dịch truy quét đã chấm dứt rồi, ông ta rất nhanh sẽ an bài em đi làm những nhiệm vụ khác."
Đây là ý tưởng của Mộ Dung Phỉ, không hề... Giấu giếm, Tàng Huyền Thanh nghe xong, ngón tay như cũ ôn nhu huy động, mày nhíu lại một chút, nghĩ lời Mộ Dung Phỉ nói, nàng nói như thế, là vì cáo biệt? Hay là vì lưu lại? Hay là vì điều gì khác?
Tàng Huyền Thanh không hài lòng với đáp án này, cô hỏi tiếp: "Ngươi chỉ nói nguyên nhân, nhưng không có nói cho ta biết mục đích của ngươi. Hửm?"
Mộ Dung Phỉ nhìn Tàng Huyền Thanh trong mắt đột nhiên xuất hiện nhiệt liệt, đó là chờ đợi, nàng nói: "Em muốn ở lại bên cạnh chị."
Mắt Tàng Huyền Thanh hơi chớp động, nhưng chỉ là trong nháy mắt lại ẩn đi, cười lạnh một tiếng, không đáp Mộ Dung Phỉ mà là hỏi: "Vậy ngươi nói cho ta biết, trong Thanh Liên Hội, Sở Thu còn phái ai nằm vùng nữa?"
Nói đến Sở Thu, ánh mắt Tàng Huyền Thanh lơ đãng nhiều hơn một tia âm lãnh, Sở Thu nơi chốn nhằm vào Thanh Liên Hội, phái nằm vùng cũng không phải lần đầu, tuy rằng mỗi lần cô đều khiến bọn họ biến mất trên cõi đời, nhưng Sở Thu vẫn chưa hết hi vọng.
Mộ Dung Phỉ là một người lãnh huyết vô tình, nàng làm Sở Thu tuyến nhân, cũng chỉ là thói quen mà thôi, nếu không có Tàng Huyền Thanh chạm vào nội tâm nàng, có lẽ nàng sẽ tập quán đi xuống. Nàng không biết đại nghĩa, không biết trung thành, càng không biết tình nghĩa đồng hương. Nàng hoặc là không thương, hoặc là nếu yêu thì chỉ yêu một người, sinh tử của người khác không quan hệ gì với nàng, nàng không cần, càng sẽ không đồng tình. Tàng Huyền Thanh vừa hỏi, nàng không chút nghĩ ngợi liền bán rẻ tay sai khác của Sở Thu: "Có. Bóng Đêm. Mộc Trung Giản."
Nghe được tên này, Tàng Huyền Thanh nhíu mày, có chút kinh ngạc, cười lạnh, Sở Thu quăng câu thật lớn, Mộc Trung Giản được quản lý Bóng Đêm là Liễu Thương Nhan đề bạt, nghe nói là đồng hương với nàng, xuất ngũ ba năm không tìm được việc, chơi bời lêu lổng. Liễu Thương Nhan thấy hắn thân thủ không tệ, hơn nữa còn là đồng hương, liền dẫn ở tại bên người sai sử. Lại không nghĩ rằng... Xem ra Trần Dương lại phải hoạt động tay chân một chút rồi!
Tàng Huyền Thanh ôn nhu nở nụ cười, hỏi: "Giữa ta và Sở Thu, ngươi nghe ai?"
Mộ Dung Phỉ đáp: "Chị."
"Ngươi yêu ta sao?"
"Yêu!"
"Chỉ yêu một mình ta?"
"Vâng!"
Mộ Dung Phỉ đáp không do dự. Nhưng đối với Tàng Huyền Thanh cực đoan mà nói, sự tình không đơn giản như vậy là có thể chấm dứt, nụ cười ôn nhu biến mất, thay vào đó là cười lạnh một tiếng, cô nói: "Nhưng ta không tin! Làm sao bây giờ?"
Vấn đề này làm khó Mộ Dung Phỉ, nàng nghiêng nghiêng đầu, nhẹ nhàng nhíu mày, lúc này đổ lại có chút khí tức mà nữ hài tử nên có, hơn nữa bề ngoài thuỷ linh, tóc thẳng đen dài, hai mắt thật to, cái miệng nho nhỏ, quả nhiên như là Tinh Linh, xinh đẹp đáng yêu.
Tàng Huyền Thanh nhìn Mộ Dung Phỉ suy tư, tay rốt cuộc rời đi cổ nàng, nhấc đầu để ở lồng ngực nàng, nằm ở nơi này, nhắm hai mắt lại, cô không muốn xem bộ dáng của Mộ Dung Phỉ mà cô yêu thích, sợ mình mềm lòng, đi ngược với tín ngưỡng, ngữ khí trở nên biếng nhác, giống như nỉ non, thanh âm gợi cảm, đôi môi đỏ thẫm như máu nhìn thấy ghê người: "Ta không tin, trừ phi ngươi đi giết hắn, tự tay giết hắn, ta mới tin."
Ở xã hội pháp trị, dám quang minh chính đại đàm luận việc giết người, mà đối phương còn là một vị cảnh sát, cái này xác thực nghe rợn cả người. Nhưng mà Mộ Dung Phỉ nghe Tàng Huyền Thanh nói xong, chỉ tạm dừng ba giây, ngữ khí không chút cảm tình đáp: "Hảo."
Tàng Huyền Thanh lật người, đưa lưng về phía Mộ Dung Phỉ, làm như sắp ngủ, ngữ khí mềm nhẹ nói: "Ừ, đi đi... Xe ở ngoài tự ngươi chọn, tùy tiện lái một chiếc đi đi."
Mộ Dung Phỉ chăm chú nhìn Tàng Huyền Thanh hồi lâu, ngồi dậy xuống giường, trực tiếp rời đi.
Mộ Dung Phỉ rời đi, Tàng Huyền Thanh xoay người ngơ ngác nhìn ra cửa, hồi lâu mới thở dài một hơi, khẽ vuốt trán, nỉ non: "Mộ Dung... Tôi thật sự yêu em. Tôi chỉ yêu một lần, cũng chỉ yêu một người, cho nên em phải hoàn toàn thuộc về tôi... Chỉ có như vậy, tôi mới không có lỗi với cha mẹ tôi; chỉ có như vậy, tôi mới có thể tin em cả đời..."
Mộc Trung Giản huynh đài, huynh ra đi mạnh giỏi ~
--------------------------

Chương 109: Tái nhợt

Tổ trọng án bề bộn nhiều việc, đương nhiên bao gồm Sở Thanh Phong, nhưng mà cho dù bận công tác cũng vô pháp đánh tan buồn bực cùng bất an trong nội tâm nàng, nàng kêu người khác tra giúp danh sách cuộc gọi của Cố Dao, trong lòng lo lắng, lại không muốn kết quả tới quá nhanh, chỉ sợ đúng như chính mình nghĩ, đến lúc đó thì nên làm như thế nào?


Giữa trưa cùng Cố Dao ăn cơm, nàng vẫn là ôn nhu, hoàn toàn phát ra từ nội tâm, cho dù hoài nghi Cố Dao, nhưng trước khi chưa xác định, nàng như cũ là kìm lòng không đậu đối Cố Dao hảo, nàng thật sự yêu Cố Dao. Nàng phiền lòng, lại phải vờ như không có chuyện gì, càm giác quả là khổ sở.
2h chiều rốt cuộc nhận được kết quả, đối phương trực tiếp gửi email cho nàng, nàng mở ra tinh tế nhìn, hồi tưởng lúc Cố Dao gọi điện thoại ngày đó, ước chừng thời gian, quả nhiên là có ghi chép. Nàng nhíu mày, tim đập bịch bịch, ngón tay vuốt ve đôi môi, nhìn chằm chằm dãy số kia hồi lâu.
Nàng gọi điện thoại kêu người nọ tiếp tục tra thêm một chút, xem có tin tức gì không, đối phương rất nhanh liền trả lời thuyết phục, không tra được, nàng ngồi yên một hồi rồi cầm lấy di động, bấm số kia, sau đó phóng tới bên tai, lẳng lặng chờ đợi bên kia đáp lại.
Nhưng chỉ vang lên hai tiếng, bên kia đột nhiên dập máy, Sở Thanh Phong nhướng mày, gọi tiếp, vẫn là trực tiếp cắt đứt, điều này làm cho nàng càng nghi hoặc, quá kỳ quặc rồi. Nàng từ bỏ không gọi nữa, để di động xuống, xoay ghế dựa, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, suy tư về hết thảy khả năng.
Lần này điều tra, vẫn chưa 100% để Sở Thanh Phong xác định hoài nghi, có lẽ trong tiềm thức là không muốn tin tưởng, cũng càng kích thích quyết tâm của Sở Thanh Phong, bất luận như thế nào, tổng nên có một đáp án đi. Nếu không có đáp án, sẽ là cái gai giữa nàng và Cố Dao. Hai người yêu nhau, lại nghi kị lẫn nhau, đó còn là tình yêu hạnh phúc hay sao?
Tàng Huyền Thanh hằng ngày thích ngủ, nếu là bình thường cô rất nhanh sẽ đi vào giấc ngủ, nhưng trưa hôm nay cô lại ngủ không được. Ngày thường thích nằm, nhưng giờ phút này nằm trên giường, lại khiến cô không được tự nhiên. Mộ Dung Phỉ vừa đi không lâu, cô liền ngồi dậy, hai chân trần trụi, cúi đầu nhìn giày, ngây người một hồi, ngày thường cô rời giường, Mộ Dung Phỉ đều giúp cô mang giày, hiện giờ... Mộ Dung Phỉ cũng không tại bên người.
"Hừ!" Hừ lạnh một tiếng, Tàng Huyền Thanh khu trừ ý nghĩ trong lòng, hai chân tinh xảo vói vào giày, đứng dậy đi đến thư phòng.
Ở thư phòng, Tàng Huyền Thanh ngồi, ngón tay nhẹ nhàng gõ bàn, híp mắt, suy nghĩ phương thức mình xử trí Mộ Dung Phỉ có phải là sai lầm rồi không? Bất quá cô cũng không cảm thấy giết cảnh sát là sai, cô đang nghĩ, chính mình dễ dàng phóng Mộ Dung Phỉ rời đi, nếu em ấy thừa cơ rời khỏi mình, không trở về nữa, mà là trở lại Sở Thu bên kia tiếp tục làm nằm vùng, vậy...
Nghĩ như thế, Tàng Huyền Thanh vỗ mạnh mặt bàn, có thể thấy nội tâm cô buồn bực, híp mắt bắn ra một đạo âm lãnh, hung tợn thầm nghĩ: "Mộ Dung... Em tốt nhất không nên, bằng không tôi nhất định sẽ không bỏ qua em. Nếu em đã chiếm được Tàng Huyền Thanh tôi rồi, nào có dễ dàng muốn đi thì đi, em phải ở cạnh tôi cả đời, cho dù cuối cùng chỉ còn lại tro cốt!"
Vào thời khắc này, di động Tàng Huyền Thanh lại đột nhiên vang lên, cô khẽ cau mày, đang phiền, ai lại không thức thời, đến quấy nhiễu cô. Bất quá, cô vẫn cầm lấy di động nhìn, là một số lạ, không chút nghĩ ngợi, liền dập máy.
Cắt đứt xong, cô cau mày nhìn dãy số kia, nghĩ, số của cô người biết không nhiều, chỉ có vài người trong Thanh Liên Hội là biết, hơn nữa đều hiểu quy củ của cô, cô chưa bao giờ nghe số lạ, đây rốt cuộc là ai? Có mục đích gì? Hay chỉ đơn giản là gọi lộn số?
Một lúc sau, di động lại vang lên, Tàng Huyền Thanh lại cắt đứt, nhìn chằm chằm dãy số một hồi, đứng dậy, đi ra thư phòng, xem ra có một số việc phải xử lý.
Tàng Huyền Thanh đi ra phòng khách, còn chưa ngồi xuống, liền thấy Trần Dương đi đến, cái này vừa lúc, cô vốn là chuẩn bị muốn tìm Trần Dương, công đạo hắn đi xử lý một sự tình, chính là còn chưa mở miệng, Trần Dương có chút ngưng trọng, mở miệng nói: "Đại tiểu thư, ta vừa nhận được tin tức, tựa hồ có người đang tra danh sách cuộc gọi của Dao tiểu thư."
"Hả?" Tàng Huyền Thanh ngồi trên ghế sa lon, nghe Trần Dương nói, chân mày cau lại, nhìn Trần Dương, nghĩ một lát, đưa điện thoại của mình cho hắn, nói: "Vừa rồi có một số lạ gọi vào, có lẽ là có quan hệ, ngươi đi tra xem, sau đó mau chóng thông tri kết quả cho Dao."
Đối với người hiện đại, nghe lén di động đã không còn là chuyện mới mẻ, là bang phái lớn nhất H thị, Thanh Liên Hội cũng có hệ thống phòng bị, cảnh sát dự đoán được, bọn họ cũng dự đoán được, đó gọi là đạo cao một thước, ma cao một trượng. Thanh Liên Hội có hệ thống phòng bị, chỉ cần bị tra, bọn họ sẽ lập tức nhận được tin tức, chuẩn bị ứng đối. Cố Dao bị tra, việc này đối với Thanh Liên Hội, hẳn là uy hiếp không lớn, nhưng đối với Cố Dao, cũng rất nguy hiểm, thân phận của cô quá mức mẫn cảm, không thể không làm Tàng Huyền Thanh và Trần Dương coi trọng.
Tiếp nhận di động của Tàng Huyền Thanh, Trần Dương nhìn lướt qua, liền mạnh mẽ vang dội đáp: "Đại tiểu thư, ta đi ngay." Nói xong, xoay người muốn đi, mau chóng làm việc. Nhưng Tàng Huyền Thanh gọi hắn lại: "Đợi một chút, còn có một số việc cần ngươi đi xử lý."
Trần Dương dừng cước bộ, xoay người lại, liền nghe Tàng Huyền Thanh nói: "Ta vừa nhận được tin, Mộc Trung Giản cạnh Liễu Thương Nhan là người của Sở Thu, là nằm vùng. Ngươi đi xử lý."


Trần Dương nhướng mày thoáng kinh ngạc, hắn cũng thật không ngờ, Tàng Huyền Thanh làm sao biết? Bất quá hắn không hỏi, ngược lại hai mắt xuất hiện một tia âm tàn, trầm giọng nói: "Đại tiểu thư, ta sẽ lập tức xử lý, ngài yên tâm."
"Ừ." Tàng Huyền Thanh híp mắt, gật đầu cười lạnh nói: "Hiện tại tình thế không như xưa, tay chân tận lực sạch sẽ một ít, tốt nhất là cùng Liễu Thương Nhan nói một tiếng, kêu nàng tìm cớ gọi Mộc Trung Giản ra, rồi hãy động thủ."
Trần Dương đồng ý, Tàng Huyền Thanh còn nói thêm: "Đúng rồi, ngươi hẳn là cùng Liễu Thương Nhan thân cận hơn, lời nói lần trước của ta, ngươi còn nhớ rõ đi?"
Khoé mắt Trần Dương không tự giác rút một cái, hắn đương nhiên vẫn nhớ rõ Tàng Huyền Thanh muốn hắn cưới Liễu Thương Nhan, chỉ là... Hắn bất đắc dĩ nói: "Đại tiểu thư, ta nhớ, chỉ là..."
Còn chưa nói xong, đã bị Tàng Huyền Thanh cắt đứt: "Ừ, biết là tốt rồi, đi đi. Việc này không nên chậm trễ!"
Trần Dương bất đắc dĩ, sắc mặt cổ quái xoay người đi mất.
20 phút sau, Trần Dương dùng di động nói cho Tàng Huyền Thanh kết quả điều tra, không ngờ là Sở Thanh Phong. Tàng Huyền Thanh nghe được, châm chọc cười một tiếng, một lát sau trong lòng lại có một chút quái dị, Mộ Dung Phỉ vừa thẳng thắn với mình, Cố Dao cũng gặp vấn đề tương tự, thật đúng là xảo, xem ra chiến dịch truy quét dẫn tới không ít vấn đề. Nghĩ đi nghĩ lại, Tàng Huyền Thanh lại mất hứng thú, cảm thấy không có gì giải buồn, Mộ Dung Phỉ đi vắng, cô tựa hồ có điểm nhàm chán, cuối cùng cũng chỉ là lắc đầu bật cười, nỉ non: "Dao, xem ra em sắp có phiền toái đâu."
Sở Thanh Phong tra Tàng Huyền Thanh không tra được kết quả, nhưng Tàng Huyền Thanh tra Sở Thanh Phong lại tra ra. Kết quả có chút châm chọc nhưng không phải không có đạo lý. Tàng Huyền Thanh luôn luôn bảo mật số di động chặt chẽ, cho tới bây giờ cũng sẽ không khiến kẻ không liên hệ biết, mà người biết đều là đối với cô trung thành và tận tâm, tự nhiên vô tòng hạ thủ. Nhưng Sở Thanh Phong bất đồng, nàng là lãnh đạo trong cảnh cục, muốn biết số của nàng cũng không khó, huống chi Thanh Liên Hội đã sớm thu nạp số của một đại đội cảnh sát trọng yếu, nhằm mục đích gì, tự nhiên không cần nhiều lời, chắc chắn không phải hảo tâm.
Cố Dao đang sửa sang những hồ sơ cũ, đều là về những tên vừa bị bắt, số lượng không ít, cô tỉ mỉ vừa nhìn vừa sửa sang lại, thái độ rất là nghiêm túc, mà lúc này, di động vang một tiếng, chỉ là một tiếng liền dập máy. Cô nhăn mặt cầm di động nhìn, trong lòng có chút khẩn trương, ngẩng đầu làm như lơ đãng nhìn ra bốn phía. Đó là số của Trần Dương, trong điện thoại mặc dù không có lưu lại, nhưng trong đầu vẫn nhớ rõ.
Thấy xung quanh tựa hồ không ai chú ý tới mình, cô lấy điện thoại đút vào túi quần đứng lên đi ra ngoài. Lại là WC, cô cẩn thận quan sát, lúc này cũng không có người ở, cô liền đi vào phòng riêng, đóng cửa lại, di động lại gọi tới, cô nhẹ giọng "alô" một tiếng, bên kia Trần Dương liền nói: "Dao tiểu thư, Sở Thanh Phong đang tra danh sách cuộc gọi của ngài."
Cố Dao nghe nói như thế, sau lưng một trận lạnh cả người, lập tức giật mình giống như bị sét đánh, không phản ứng. Một lát sau, cô mới áp chế kinh đào hãi lãng*, trấn định đáp một tiếng: "Ừ, ta đã biết, cám ơn."
*sóng to gió lớn, ý chỉ hoàn cảnh nguy nan
Cố Dao không chút biểu tình trở lại văn phòng, ngồi xuống, mở hồ sơ ra, vờ như không có việc gì cúi đầu xem, không ai phát hiện hai tay cô đặt dưới bàn nắm thật chặt, bởi vì dùng sức quá độ, nên xương ngón tay trắng xanh. Cô cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, cả người bị một cỗ sợ hãi vô lực bao phủ.
Giấy gói không được lửa, xem ra sự việc đã bại lộ, Cố Dao vẫn chưa nghĩ ra cách ứng đối. Cô yêu Sở Thanh Phong, điểm ấy không thể nghi ngờ, cho nên trong lòng lại càng hoảng, tràn ngập tuyệt vọng, làm sao đây, làm sao đây...
Trong lòng lo lắng, nghĩ không ra biện pháp, mặt cô tái nhợt, thấm ra một tia mồ hôi lạnh. Bàn đột nhiên bị gõ, cô cả kinh, mãnh liệt ngẩng đầu, là Lưu Hướng Lan, trong tay nàng cầm một phần hồ sơ vốn là tìm Cố Dao, ở phòng làm việc cũng không dám kêu quá lớn, kêu vài tiếng lại không nghe được Cố Dao trả lời, nên mới gõ mặt bàn. Chờ đợi Cố Dao rốt cuộc phản ứng, thấy cô ngẩng đầu lên, tràn đầy tái nhợt, Lưu Hướng Lan hết hồn, vội vàng thân thiết hỏi: "Cố Dao, em làm sao vậy? Sắc mặt không tốt, có cái gì không thoải mái sao?"
Cố Dao miễn cưỡng ứng phó, hơi chần chờ tìm cớ nói: "Không có việc gì, chỉ là... Chỉ là tới tháng."
Không muốn người khác chú ý tới bên này, cho nên Cố Dao đặc biệt nhỏ giọng, Lưu Hướng Lan là nữ nhân, tự nhiên lập tức minh bạch, không có hoài nghi, nghĩ đến Cố Dao là sợ thẹn thùng, hơi cúi thấp, quan tâm nói: "Đau lắm 
không? Nếu đau thì em nên uống thuốc giảm đau đi."

"Không có chuyện gì, cám ơn Lưu tỷ, tôi sẽ uống." Cố Dao vội vàng nói tạ, trong lòng bối rối. Lưu Hướng Lan thân thiết hai câu liền đi ra. Cố Dao nhìn Lưu Hướng Lan rời đi, cô đảo mắt nhìn xem đồng sự bận rộn, cô yêu thích phần công tác này, nhưng... Sau này bọn họ sẽ đối đãi mình thế nào, mình sẽ đối mặt với kết quả thế nào, quan trọng nhất, Sở Thanh Phong sẽ đối xử với mình ra sao...
Trong lòng một mảnh lạnh như băng, ảm đạm không ánh sáng...
Giải đáp thắc mắc:
Ngự Tỷ Phách Ái Chi Bao Dưỡng và Phân Ngoại Yêu Nhiêu diễn ra song song.

------------------------------

Chương 110: Thẳng thắn

Cố Dao suy nghĩ, Sở Thanh Phong là chừng nào thì bắt đầu hoài nghi mình, cẩn thận ngẫm lại hẳn là trước chiến dịch truy quét, mình ở WC gọi điện thoại, lúc ấy Sở Thanh Phong lại không hề biểu hiện ra ngoài, còn một mực âm thầm may mắn, không nghĩ rằng Sở Thanh Phong ẩn sâu như vậy, mình một chút cũng không nhìn ra, mới tưởng tượng thôi đã lạnh run cả người.


Cô không phải không có nghĩ tới, Sở Thanh Phong chỉ tra danh sách cuộc gọi của cô mà thôi, nàng hẳn là còn chưa có chứng cớ xác thực, bản ghi chép của cô không thể xem là xảy ra vấn đề, cô biết Tàng Huyền Thanh cẩn thận, có lẽ mình làm bộ như không biết, kiên quyết phủ định là có thể phủi bỏ quan hệ? Nhưng Cố Dao không nguyện ý làm như vậy, cô lừa gạt Sở Thanh Phong về thân thế chân thật, rất vất vả cũng rất áy náy, chẳng thà dao sắc chặt đay rối, hậu quả như thế nào thì chỉ có thể... Mặc cho số phận.
Tổ trọng án tăng ca đến 8h tối, có 1h để mọi người ăn cơm chiều, Cố Dao và Sở Thanh Phong lặng lẽ ăn cơm, hai người đều ra vẻ không có việc gì, không nhắc tới việc của Cố Dao, ở mặt ngoài xem ra, các nàng vẫn là một đôi tình nhân ân ái không có khúc mắc.
Tới 8h, Sở Thu đi ra văn phòng tuyên bố một câu "mọi người có thể tan tầm", nhưng chính hắn lại không hề rời đi, trở về phòng, đóng cửa lại, không ai biết hắn bận rộn cái gì, mọi người sớm quen, cũng không thấy kỳ quái.
Hôm nay thật mệt, nghe Sở Thu tuyên bố, tất cả vươn vai, hoan hô một tiếng, văn phòng náo nhiệt, không khí thoải mái, Cố Dao nhìn đồng sự hữu thuyết hữu tiếu thu dọn đồ đạc, tâm tư cô đổi khác, bình thường không có gì, giờ phút này lại có điểm quý trọng, thở dài một hơi, cũng không biết sau này có còn cuộc sống như vậy không.
Một đám người lục tục rời đi, Cố Dao mỉm cười cùng mọi người gật đầu tạm biệt lại ngồi bất động, mà mọi người cũng quen Cố Dao luôn về cuối cùng, cũng không nói gì, rất nhanh trong văn phòng chỉ còn một mình cô. Một lát sau, Sở Thanh Phong đi ra văn phòng, liếc xung quanh một cái, thấy không ai, liền mỉm cười, hỏi: "Đều đi rồi?"
"Vâng." Cố Dao bắt đầu thu dọn đồ đạc, cô mỗi ngày đều là như thế, cố ý lưu lại về sau cùng chính là vì đợi Sở Thanh Phong.
Sở Thanh Phong đứng ở một bên, im lặng nhìn Cố Dao thu dọn đồ đạc, chờ Cố Dao thu thập xong, tay hơi nâng lên, nói: "Vậy chúng ta cũng về nhà thôi."
"Hảo." Cố Dao đứng lên, khoác tay Sở Thanh Phong, hai người liền sóng vai đi ra cửa, đây là động tác tập quán của các nàng, không cần nhiều ngôn ngữ, lại phi thường ấm áp.
Sở Thanh Phong chở Cố Dao ra cảnh cục, hai người mỉm cười nói gì đó, không chú ý tới, đối diện có một cỗ xe màu đen, một đôi mắt lạnh lùng nhìn các nàng lướt qua.
Mà chủ nhân ánh mắt kia đúng là Mộ Dung Phỉ, nàng ngồi ở trong xe, vẫn không nhúc nhích, nhìn cửa chăm chú, trong hai tròng mắt không có một tia tình cảm, bình tĩnh tới cực điểm, như con báo nhỏ chờ đợi kẻ thù xuất hiện.
Ở ghế phó lái đặt một ít nước khoáng và bánh bao, nàng đang đợi Sở Thu xuất hiện, nàng cần thực vật, nếu không cần thiết, nàng sẽ không dễ dàng xuống xe, để tránh bị bại lộ. Nàng có kinh nghiệm, những điều này là do Sở Thu ban tặng, nhưng mà lúc này nàng lại muốn dùng những thủ đoạn này đi đối phó Sở Thu.
Về đến nhà, Cố Dao kêu Sở Thanh Phong tắm trước, cô ngồi ngẩn người, không biết suy nghĩ cái gì, hai mắt luôn nhìn phòng tắm. Sở Thanh Phong đi ra, có vẻ đặc biệt xinh đẹp, áo ngủ trắng tinh, mặt bị hơi nước hun đến đỏ hồng, đôi chân thon dài lộ ra đường nét hoàn mỹ.
Cố Dao phát ngốc, như bị mê hoặc, Sở Thanh Phong vui tươi hớn hở cười, ngồi ở trên ghế sa lon, nói: "Sao vậy, có cái gì đẹp, đồ ngốc."
Cố Dao hơi chu miệng, tỏ ý bất mãn, bất quá không nói gì, nhưng trong lòng nghĩ Sở Thanh Phong vẫn như thường ngày, có phải là giả vờ hay không, có chút đau, chậm chạp mở miệng: "Tỷ tỷ, em có chuyện muốn nói với chị."
Sở Thanh Phong rất ít thấy Cố Dao bộ dạng cẩn thận, hơi kinh ngạc: "Hả? Chuyện gì?"
Cố Dao cúi đầu, hai bàn tay nắm cùng một chỗ, ngón tay đan chéo có thể thấy được cô khẩn trương. Thấy cô như thế, Sở Thanh Phong nhíu mi, không cắt đứt Cố Dao, tựa hồ có dự cảm bất hảo. Qua hồi lâu, Cố Dao mới ngẩng đầu lên, nói: "Kỳ thật... Chính là về thân thế của em."
Vấn đề này, Sở Thanh Phong luôn luôn muốn biết, lại hỏi qua, nàng không muốn Cố Dao nhớ tới chuyện thương tâm, nhưng gần đây Cố Dao rất đáng ngờ, khiến nàng vài lần thiếu chút nữa hỏi ra miệng, lúc này Cố Dao muốn tự nói, nàng không có lý do ngăn cản, ngã ra sau tựa lưng vào ghế, bộ dáng lắng nghe, ôn nhu nói: "Ừ, em nói đi, tôi nghe."
"Kỳ thật... Em không phải trưởng thành ở cô nhi viện, lúc em 8 tuổi, em được người ta nhận nuôi..."
Sở Thanh Phong nghe đến đó, mày không tự giác nhíu chặt một chút, nàng tựa hồ đang chạm đến chân tướng, nhưng rất nhanh lại ẩn tàng đi, cũng không có cắt đứt, mà là như trước lẳng lặng nghe.
"Ngày đó, có một nữ nhân rất đẹp đến, lúc ấy em đang ngồi xổm dưới đất nghịch cỏ, sau đó bà ấy đi tới, nụ cười rất đẹp, đến bây giờ em đều nhớ rõ..."


Cố Dao từ từ nói, dần dần đắm chìm vào trí nhớ của mình, bị cảm xúc kéo lấy, mà Sở Thanh Phong lẳng lặng nghe, sắc mặt lại càng ngày càng lạnh, cuối cùng lạnh đến làm cho người phát run, thầm nghĩ trong lòng, Cố Dao quả nhiên như mình nghĩ, em ấy cùng Thanh Liên Hội Tàng Huyền Thanh có quan hệ, hiện giờ xem ra, quan hệ còn rất không tầm thường, lòng nảy sinh thất vọng, phẫn nộ.
"Đủ rồi!" Sở Thanh Phong đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, nàng thật sự không có cách nào nghe tiếp, nàng giờ phút này thậm chí hoài nghi, Cố Dao từ đầu có mục đích tiếp cận mình, như vậy thì mình và em ấy khoái hoạt... Lại tính cái gì? Hết thảy cũng chỉ là dự mưu sao? Mình là nguồn tin của em ấy sao? Thật sự là giận không thể át.
Cố Dao bị rống, thanh âm ách tắc, hốc mắt dần dần đỏ lên, cô có dự cảm bất hảo, lòng sợ hãi tuyệt vọng, mang theo cầu xin nhìn Sở Thanh Phong, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Tỷ tỷ, em..."
Còn chưa nói xong, Sở Thanh Phong giơ lên một bàn tay, ra ý ngừng lại, nàng trừng Cố Dao, lạnh giọng hỏi: "Đừng gọi tôi là tỷ tỷ, tôi chỉ hỏi em, có phải ngay từ đầu, em đã có tâm cơ tiếp cận tôi? Tất cả chuyện này đều do Tàng Huyền Thanh an bài?"
Cố Dao đỏ hai mắt nhìn Sở Thanh Phong, tâm từng đợt đau đớn, tuy rằng khẩu khí của Sở Thanh Phong là chất vấn, nhưng trong đó lại có chút khẳng định, Cố Dao thật sự không biết nói gì, lệ liền tràn ra hốc mắt, chảy xuống, yết hầu cơ hồ bị ngăn chặn, nói không nên lời.
Thế nhưng Sở Thanh Phong xem ra, lại là một loại thái độ cam chịu, vì thế nàng thật sự tuyệt vọng, nguyên bản còn ôm một tia hi vọng, quả nhiên là chính mình khờ dại mà. Nàng xem Cố Dao, dừng một hồi, nhắm hai mắt lại, nói: "Cố Dao, em... Thật sự làm tôi thất vọng rồi."
Cố Dao nghe, như bị tuyên án tử, lấy tay bịt miệng sợ chính mình khóc thành tiếng, nước mắt càng không ngừng rơi. Sở Thanh Phong mở mắt ra, nhìn Cố Dao, trong lòng cũng không chịu nổi, nhưng sao có thể trách nàng vô tình? Nàng lắc lắc đầu, nói: "Em đi đi, tôi hiện tại không muốn gặp em."
Cố Dao nghe nói như thế, lệ rơi lại càng mãnh liệt, tay che miệng, tựa hồ như vậy mới có thể kềm chế thương thế của mình, ngơ ngác nhìn Sở Thanh Phong, không có oán trách, chỉ có vô cùng lưu luyến, cô buông tay, muốn giải thích, giữ lại hi vọng cuối cùng, nhưng lại không có lời nào để nói, cuối cùng cũng chỉ nói một câu: "Tỷ tỷ, thật xin lỗi..."
Cố Dao nói xong, liền vào phòng ngủ, cô muốn rời đi, ít nhất phải thay ra bộ đồ ngủ này, thu thập hành lý, miễn cho ngày sau Sở Thanh Phong phiền lòng.
Sở Thanh Phong không phải cỏ cây, thật sự có yêu, thấy Cố Dao như vậy, sao nàng có thể không đau lòng, nhưng nàng đồng thời cũng hận, nàng thật sự là quá thất vọng rồi. Một người tọa ở phòng khách, một người khác ở phòng ngủ dọn đồ, rõ ràng là nhà của cả hai, lại trở nên vô cùng áp lực.
Cố Dao thu thập xong, đi ra, đến bên Sở Thanh Phong, dừng cước bộ, hốc mắt hồng hồng, lệ cũng đã ngừng, chỉ là nước mắt quá mức rõ ràng, cô đứng ở nơi đó, nhìn Sở Thanh Phong, một lúc sau, mới lên tiếng: "Tỷ tỷ, em đi đây, chị hãy bảo trọng. Em..."
Cố Dao không nói thêm gì nữa, chỉ sợ lại ngăn không được dòng nước mắt. Cô xoay người ra cửa, kéo theo hành lý, dáng vẻ trầm trọng. Sở Thanh Phong nhìn bóng lưng Cố Dao, cắn chặt răng nhịn xuống, hai người yêu nhau như thế, cùng trải qua khoảng thời gian hạnh phúc nhất, nàng hảo hận.
Khi Cố Dao chạm tay vào nắm cửa, Sở Thanh Phong đột nhiên quát: "Đứng lại!"
Cố Dao cả kinh, quay đầu, nước mắt đầy mặt, cô ngơ ngác nhìn Sở Thanh Phong. Sở Thanh Phong đứng lên, xoay người sang chỗ khác, cơ hồ không muốn cùng Cố Dao đối diện, thanh âm lạnh lùng nói: "Em ở tại chỗ này, tôi đi! Em muốn trở lại cạnh Tàng Huyền Thanh, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua em."
Sở Thanh Phong căn bản không cho Cố Dao bài bác, xoay người vào phòng, thay đổi quần áo liền đi ra cửa, lướt qua Cố Dao, Cố Dao không hề cảm thấy độ ấm ngày xưa, cực kỳ lãnh mạc.
Sở Thanh Phong mở cửa, nhấc chân đi ra ngoài, cửa "oành" một tiếng đóng lại, không cho Cố Dao có cơ hội mở miệng.
Ở bãi đỗ xe, Sở Thanh Phong ngồi trong xe, hai tay gắt gao cầm tay lái, hai tròng mắt vừa ướt vừa có hận ý. Sở Thanh Phong hung hăng đập mạnh tay lái, ánh mắt híp lại, lộ ra một tia âm tàn: "Tàng Huyền Thanh!"
Trong lòng Sở Thanh Phong, Cố Dao không phải đại ác nhân phạm trọng tội, nàng đem hết trách nhiệm đổ lên đầu Tàng Huyền Thanh, cho rằng tất cả chuyện này đều do...Tàng Huyền Thanh chết tiệt kia tạo thành, nhất định là cô ta đã an bài tất cả, nàng hận Tàng Huyền Thanh tận xương! Nàng không muốn Cố Dao trở về bên cạnh Tàng Huyền Thanh. Ai biết, có phải trong tiềm thức, căn bản là luyến tiếc buông Cố Dao ra?
Lòng Sở Thanh Phong tựa hồ bị cái gì chắn lên, buồn bực đến không thở được muốn tìm người xả khí, mà giờ khắc này có thể nghe nàng nói chuyện cũng chỉ có tỷ muội tốt Diệp Tuệ Linh. Đợi hồi lâu, nàng móc ra di động, gọi Diệp Tuệ Linh, nàng căn bản không rảnh tự hỏi, đã gần tới thời gian nghỉ ngơi, có thể sẽ quấy rầy người khác.
Lúc này ở nhà Diệp Tuệ Linh, Lâm Tử Vận đang ôm nàng ngồi ở trên ghế sa lon xem TV, kỳ thật TV chiếu cái gì cũng không trọng yếu, quan trọng nhất là hai người có thể lẳng lặng tựa vào nhau.
Lâm Tử Vận nhấc đầu đặt lên vai Diệp Tuệ Linh, cằm vuốt ve cổ Diệp Tuệ Linh, bóng loáng trơn trượt, cảm giác này thật sự quá mỹ hảo, không khỏi khiến Lâm Tử Vận tâm viên ý mã, thanh âm cô khàn khàn, như đang làm nũng, giọng nói êm ái: "Tuệ Linh tỷ tỷ, đừng nhìn, chúng ta về phòng ngủ đi. Ngày mai chị còn phải đi làm đâu."
Ngữ khí kia, Diệp Tuệ Linh như thế nào nghe không hiểu, không cần đoán nàng cũng biết Lâm Tử Vận suy nghĩ cái gì, nàng khinh thường "hừ" một tiếng nói: "Hừ, nếu em muốn thì cứ làm vậy đi."
"Ha, Tuệ Linh tỷ tỷ thật là hiểu em, vậy chúng ta còn chờ cái gì, đi nghỉ ngơi thôi, thời gian không còn sớm đâu." Lâm Tử Vận không hề xấu hổ vì bị nhìn ra tâm tư, ngược lại thản nhiên thừa nhận.
Diệp Tuệ Linh oán thầm, da mặt Lâm Tử Vận đúng là dày, không trả lời Lâm Tử Vận, nhưng nàng lại chủ động cầm lấy remote tắt TV, vô thanh thắng hữu thanh, hành động biểu lộ hết thảy.
Lúc Lâm Tử Vận và Diệp Tuệ Linh chuẩn bị tay nắm tay về phòng ngủ thì di động Diệp Tuệ Linh đột nhiên vang lên. Diệp Tuệ Linh nghi hoặc, mà Lâm Tử Vận bất mãn: Ai vậy, thật là vướng bận!
Diệp Tuệ Linh cầm lấy di động nhìn, kinh ngạc một chút, không nghĩ tới là Sở Thanh Phong, nàng theo bản năng nhìn thoáng qua Lâm Tử Vận mới bắt máy. Nội dung Lâm Tử Vận không nghe đến, chỉ nghe thấy Diệp Tuệ Linh đơn giản "ừ", "hảo "vài tiếng.
"Ai nha, muộn như vậy còn gọi điện thoại đến?" Lâm Tử Vận thấy Diệp Tuệ Linh bất thường, keo kiệt nhịn không được mà hỏi.
Diệp Tuệ Linh sắc mặt cổ quái nhìn Lâm Tử Vận, nói: "Là Thanh Phong, cậu ấy muốn tới đây."


"Nha." Lâm Tử Vận đơn giản lên tiếng, cũng không phát biểu ý kiến, nhưng cảm xúc bất mãn rất rõ ràng, ai bảo Sở Thanh Phong phá hủy chuyện tốt của cô, còn muốn tới đây không phải khiến cô tức chết sao, cô thật sự sợ mình sẽ bị nội thương, thất khiếu chảy máu.
Nói ngược chứ thật ra cũng không có ngược, không có cặp nào ngược hết, khoảng vài chương nữa Phong x Dao cũng về với nhau :3



========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna