Google.com.vn Đọc truyện Online

22/7/18

Phân Ngoại Yêu Nhiêu (Miêu Tổng Tài) - Chương 41 - 45

Đăng bởi Ngân Giang | 22/7/18 | 0 nhận xét

Chương 41: Biện hộ

Sở Thanh Phong đối mấy lời trêu chọc của Lâm Tử Vận có điểm phiền chán, từ đầu liền không để ý tới, giả vờ không nghe được, lạnh lùng nhìn cô.

Lâm Tử Vận tựa hồ cũng quen phương thức Sở Thanh Phong đáp lại, không thèm để ý, miệng vẫn cười yến yến, sau đó nhãn cầu vừa chuyển, lơ đãng phát hiện Cố Dao, mắt sáng lên, gạt Sở Thanh Phong qua, thay thế nàng đứng bên cạnh Cố Dao, cô cúi xuống, như ngạ lang thấy con mồi, chăm chú nhìn Cố Dao hỏi: "Vị cảnh quan này, tôi phát hiện trước kia tôi chưa từng thấy em ở tổ trọng án nha, em mới tới sao? Thật khá, em biết không? Tôi thích nhất là tiểu cảnh hoa xinh đẹp như em đó. Xin chào, tôi gọi là Lâm Tử Vận, là một luật sư bí mật, là công bộc nhân dân giống em nha. Xin hỏi em tên gì?"
Nói xong Lâm Tử Vận còn vươn tay ra, ánh mắt một khắc cũng không ly khai Cố Dao, đợi em ấy cùng mình bắt tay.
Lâm Tử Vận lúc này thật sự kém ấn tượng của Cố Dao quá xa, so với dĩ vãng, hoàn toàn như hai người khác, Cố Dao bị Lâm Tử Vận hù sửng sốt, dĩ vãng Cố Dao sớm đã quen phục tùng lời Tàng Huyền Thanh và Lâm Tử Vận nói, hiện giờ cô theo tiềm thức vươn tay ra, cùng Lâm Tử Vận nắm tay, nhẹ giọng nói: "Chị... Xin chào, em gọi là Cố Dao."
Còn chưa kịp phản ứng đã bị xô qua một bên Sở Thanh Phong, sắc mặt đen lại, tản ra khí tức lãnh liệt, nàng thấy Lâm Tử Vận vươn móng vuốt sói về phía Cố Dao, lại nghe Lâm Tử Vận nói những lời này, sắc mặt đen thêm vài phần, trong lòng thầm oán: "Công bộc nhân dân cái beep a! Ai không biết Lâm Tử Vận cô chính là luật sư đặc biệt chuyên biện hộ cho đám lưu manh cặn bã của Thanh Liên Hội ở tòa án chứ."
Mà càng làm cho Sở Thanh Phong bất mãn chính là, Cố Dao tên ngu ngốc kia, quả nhiên bị Lâm Tử Vận bộ dạng vô hại mê người lừa bịp. Nhìn thấy Lâm Tử Vận cùng Cố Dao nắm tay, Sở Thanh Phong không thoải mái, phi thường không thoải mái, cảm giác này thật sự giống như là đồ đạc của mình bị người ta lây bẩn.
Nàng rốt cuộc tin tưởng lời bằng hữu Diệp Tuệ Linh bình luận về Lâm Tử Vận rồi: "Lâm Tử Vận nữ lưu manh đáng giận kia, mỹ nữ trong viện kiểm sát chúng ta cơ bản đều bị cô ta trêu chọc hết." Đồng thời, nàng còn ý thức được, lúc này Cố Dao đang bị nữ lưu manh thích nữ nhân đó trêu chọc, vì thế nàng kiên định lập trường là mình phải bảo vệ hảo Cố Dao, đưa tay nắm Lâm Tử Vận, kéo cô ngược trở về, sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm cô nói: "Tốt lắm, Lâm Tử Vận cô một vừa hai phải thôi!"
Sở Thanh Phong khi công tác luôn xen lẫn chút bạo lực, nhưng nàng lại tách biệt công tác và cuộc sống, kỳ thật ở trong sinh hoạt, nàng cơ hồ không dùng bạo lực. Hiện tại nàng chỉ muốn ngăn cản Lâm Tử Vận tiếp tục hồ nháo, chưa từng nghĩ chân chính thương tổn Lâm Tử Vận, trong quá trình lôi kéo mặc dù có sử dụng chút lực, nhưng lực đạo Lâm Tử Vận có thể thừa nhận.
Sở Thanh Phong không nghĩ tới chính là, Lâm Tử Vận im lặng nhìn nàng, ánh mắt dần dần trở nên u oán ủy khuất, hốc mắt ướt át, dùng tay còn lại vừa xoa vết hồng trên tay mới bị Sở Thanh Phong túm vừa nói: "Thanh Phong tỷ tỷ, sao chị lại có thể đối với tôi như vậy, chị làm đau người ta quá."
Lâm Tử Vận khẩu khí kia, cực kỳ giống một nữ tử đang lên án trượng phụ gia bạo, u oán, ủy khuất, nước mắt lưng tròng.
Lâm Tử Vận nói cũng không nhỏ, cả phòng đều nghe được, thoáng chốc bị Lâm Tử Vận nửa thật nửa giả cấp doạ, không biết phản ứng ra sao, lập tức dùng ánh mắt unbelievable nhìn Lâm Tử Vận.
Mà trong đó luôn luôn tinh thần trọng nghĩa mãnh liệt, khinh bỉ Lâm Tử Vận và Thanh Liên Hội Chu Vân, vốn đang uống trà, khinh bỉ lạnh lùng nhìn Lâm Tử Vận, khi hắn nghe thấy Lâm Tử Vận nói cùng với khẩu khí kia, "phốc" một tiếng phun hết ngụm trà mới uống ra ngoài, tiếp đó là bị sặc mãnh liệt ho khan.
Tựa hồ là thấy được Chu Vân phản ứng, trong mắt Lâm Tử Vận nhiều hơn một tia đắc ý. Sở Thanh Phong biết Lâm Tử Vận giả bộ a, nàng có thể 100% xác định Lâm Tử Vận tuyệt đối là giả bộ, đối với nàng, bạo lực là chuyện thường xảy ra, cho nên khống chế lực đạo, trong nội tâm nàng đương nhiên có tính toán.
Mặc kệ Lâm Tử Vận là u oán cũng tốt, ủy khuất cũng thế, Sở Thanh Phong thầm nghĩ nhanh chóng đuổi cái người khó chơi này đi, nàng hoàn toàn bỏ qua lời Lâm Tử Vận nói, nghĩ một chút, nàng hỏi: "Cô lần này tới là vì tiểu trung khuyển kia của Thanh Liên Hội?"
"Tiểu trung khuyển?" Lâm Tử Vận cũng cảm thấy ngoạn nhiêu đó đủ rồi, cô nghe Sở Thanh Phong nói, kỹ thuật biến sắc mặt đúng là kỹ năng đặc biệt, vạn phần u oán ủy khuất thoáng chốc biến mất tăm, đổi lại là biểu tình nghi hoặc.
Tận mắt thấy Lâm Tử Vận biến sắc mặt cực nhanh, Sở Thanh Phong sợ hãi không thôi, nàng tự nhận không bằng..., sau đó nghĩ đến Mộ Dung Phỉ thương tổn Cố Dao, suýt giết chết Cố Dao, sắc mặt Sở Thanh Phong lại lạnh xuống, cười châm chọc: "Mộ Dung Phỉ không phải tiểu trung khuyển của Thanh Liên Hội các cô sao? Trần Dương từng vì Tàng Thiên Hải mà đánh lén cảnh sát, được xưng là đệ nhất trung khuyển của Thanh Liên Hội, hiện giờ có Mộ Dung Phỉ vì Tàng Huyền Thanh mà đánh lén cảnh sát, lại không phải là tiểu trung khuyển sao?"

Lâm Tử Vận nghe Sở Thanh Phong nói xong, cô nghĩ một lát, sau đó một chút cũng không thèm để ý Sở Thanh Phong cười lạnh cùng châm chọc, bởi vì người Sở Thanh Phong châm chọc không phải cô, cho nên cô không cần tức giận. Cô khôi phục phong cách Lâm Tử Vận, mỉm cười, nói với Sở Thanh Phong: "Tôi lần này tới đích thực là vì Mộ Dung Phỉ, bất quá tôi muốn nói rõ là, có thể Thanh Phong tỷ tỷ đã hiểu lầm, tôi và Thanh Liên Hội không có quan hệ, tôi chỉ là thụ Tàng Huyền Thanh tiểu thư nhờ vả, ngẫu nhiên giúp chị ấy xử lý chút công việc liên quan đến pháp luật thôi."

Lâm Tử Vận thốt ra lời này xong, Sở Thanh Phong trong lòng trực tiếp phản ứng – có thiên tài tin! Vài lần trước bị Lâm Tử Vận trêu chọc, nàng hiểu được một đạo lý, cùng Lâm Tử Vận nói chuyện, nhất định phải học cách bỏ qua lời cô nói, bằng không tuyệt đối sẽ bị cô làm cho tức chết, kết quả là Sở Thanh Phong bỏ qua những lời nên bỏ qua, nói tiếp: "Ngượng ngùng, cô tới chậm, khẩu cung của Mộ Dung Phỉ vừa được trình lên viện kiểm sát sáng nay."
Sở Thanh Phong không nghĩ tới, Lâm Tử Vận nghe được tin tức này thì một chút thất vọng cũng không có, ngược lại như là nghe được chuyện tốt gì đó, mắt cô sáng rực lên, vui vẻ hưng phấn hỏi: "Ể? Có thật không?"
Sở Thanh Phong nghi hoặc, khó hiểu hỏi: "Đáng lẽ cô phải thất vọng mới đúng, sao tôi lại thấy cô cao hứng?"
Lâm Tử Vận dễ thương cười, dùng ngón tay nhỏ dài vén tóc ra sau tai, bông tai kim cương cực kỳ dễ thấy, cô trừng to hai mắt, nửa thật nửa giả nói: "Bởi vì như vậy là tôi có thể nhìn thấy Tuệ Linh tỷ tỷ nha. Thanh Phong tỷ tỷ có lẽ còn không biết, kỳ thật tôi thích nhất chính là Tuệ Linh tỷ tỷ."
Sở Thanh Phong nhìn Lâm Tử Vận, trong nháy mắt, nàng thật sự thấy rất chói, ánh mắt kia tựa hồ sẽ phóng điện ra, đối với lời Lâm Tử Vận nói, qua nét mặt cùng khẩu khí của cô, Sở Thanh Phong phân không rõ cô nói thật hay giả, nhưng trong lòng lại khẳng định 80% là giả, bởi vì Lâm Tử Vận ở trước mặt nàng chưa từng đứng đắn qua.
Trầm mặc một hồi, Lâm Tử Vận tiếp tục nói: "Thanh Phong tỷ tỷ, tuy rằng có thể đi đến viện kiểm sát xin xem xét khẩu cung, bất quá, vẫn là phiền toái Thanh Phong tỷ tỷ để cho tôi gặp đương sự."
Sở Thanh Phong không chỉ tách biệt công tác và cuộc sống, đối với việc công và việc tư nàng đồng dạng để ý, Lâm Tử Vận hợp pháp yêu cầu, nàng cũng không có lý do cự tuyệt, vì thế gật đầu đáp ứng, nói với Lâm Tử Vận: "Có thể, cô đi theo tôi."
"Cám ơn." Lâm Tử Vận mỉm cười nói tạ, thấy Sở Thanh Phong đã xoay người sang chỗ khác đi ở phía trước, lại không vội vã đuổi kịp, mà là cố ý đề cao âm lượng, đối Cố Dao mỉm cười nói: "Cố Dao muội muội, tỷ tỷ lần sau sẽ trở lại thăm em, lần sau gặp mặt ngàn vạn lần đừng quên tôi là ai, bằng không tôi sẽ rất thương tâm."
Cố Dao biết Lâm Tử Vận giả vờ, bằng không sao nhận thức mười mấy năm, lại giả vờ không biết, cô cũng biết nguyên do Lâm Tử Vận giả vờ, nhưng lại không thích ứng phương thức như vậy lắm, cũng không có mở miệng, chỉ nhu thuận gật đầu.
Mới vừa đi hai bước Sở Thanh Phong nghe Lâm Tử Vận nói liền quay đầu, sắc mặt lãnh đến không thể lãnh hơn, vừa vặn còn thấy Cố Dao nhu thuận gật đầu, lại càng là hận thấu Lâm Tử Vận, trong lòng âm thầm quyết định khi chở Cố Dao đi bệnh viện thay băng, mình nhất định phải hảo hảo dạy em ấy, rành mạch nói cho em ấy biết Lâm Tử Vận tồi tệ ra sao. Biểu tình mất hứng hoàn toàn hiện lên trên mặt, Sở Thanh Phong bất hảo nói với Lâm Tử Vận: "Rốt cuộc cô có còn muốn đi gặp tiểu trung khuyển kia không? Nếu không đi, tôi cũng lười."
"Đi, đương nhiên đi." Lâm Tử Vận tựa hồ một chút cũng không thấy Sở Thanh Phong là bất thiện, cô như cũ là miệng cười yến yến, liền lướt qua Sở Thanh Phong, Sở Thanh Phong khó chịu hừ một tiếng, sau đó tiếp tục dẫn đường, nhưng không nghĩ tới mới vừa đi hai bước, lại nghe Lâm Tử Vận nói: "Cố Dao muội muội, tái kiến."
Sở Thanh Phong cảm thấy mình sắp bùng cháy rồi, nhưng cuối cùng lại cắn chặt răng nhịn xuống, trong lòng khuyên nhủ bản thân, ngàn vạn lần không thể chấp nhặt Lâm Tử Vận, nếu không người bị thiệt sẽ là mình. Sở Thanh Phong dừng lại đôi chút, cước bộ nhanh hơn rất nhiều, tốc độ đó quả thật như chạy marathon, tựa hồ là muốn chạy nhanh tới đích, thoát khỏi Lâm Tử Vận.
Sở Thanh Phong an bài một gian phòng thẩm vấn cho Lâm Tử Vận, sau đó thì kêu bảo an dẫn Mộ Dung Phỉ lại đây. Khi Mộ Dung Phỉ tiến vào, Sở Thanh phát hiện Mộ Dung Phỉ vô biểu tình, lãnh khốc tới cực điểm. Sở Thanh Phong nhăn mặt, người giống Mộ Dung Phỉ nàng chưa từng gặp qua, ánh mắt lãnh mạc, mặc kệ sự đời, một chút cảm tình của nhân loại cũng không có, chỉ còn lại thể xác, mà linh hồn đã bị rút đi.
Đây là người thế nào, từ ánh mắt của nàng có thể nhìn ra, nàng không có chờ đợi, trừ bỏ lãnh mạc vẫn là lãnh mạc, rốt cuộc là trải qua cái gì mới có thể khiến một thiếu nữ 16 tuổi trở nên trầm lặng? Sở Thanh Phong không thể tưởng tượng, cũng vô pháp lý giải. Nhìn Mộ Dung Phỉ như vậy, chẳng biết vì sao, rõ ràng cực kỳ hận nàng Sở Thanh Phong lại cảm thấy Mộ Dung Phỉ hơi đáng thương, người không có một chút cảm xúc, còn có thể xem là người sao?
Cuối cùng Sở Thanh Phong thở dài, không đi để ý Mộ Dung Phỉ nữa, xoay người nói với Lâm Tử Vận đang mỉm cười thẳng tắp nhìn Mộ Dung Phỉ: "Tôi đi trước, nhớ kỹ thời gian không thể vượt qua 30 phút."
Lâm Tử Vận nghe Sở Thanh Phong nói, như cũ là thẳng tắp nhìn Mộ Dung Phỉ, ngay cả đầu cũng không quay tới, đáp: "Đã biết, Thanh Phong tỷ tỷ."
Sở Thanh Phong thấy Lâm Tử Vận như thế, khẽ nhíu mày thầm nghĩ: "Lâm Tử Vận sẽ không trêu chọc cô gái vị thành niên này đi?" Tiếp tục tưởng tượng, tựa hồ là có thể, Mộ Dung Phỉ bên ngoài không tồi, nàng chỉ là chưa nảy nở mà thôi, tin tưởng vài năm sau nhất định sẽ là một đại mỹ nhân. Bất quá... Hy vọng Lâm Tử Vận đừng tự tìm khổ mới tốt, cho dù là mình cũng không dám tới gần Mộ Dung Phỉ, có thể yên tâm là, phi đao trên người Mộ Dung Phỉ đã bị tạm giữ để làm vật chứng.
Đi ra phòng thẩm vấn, Sở Thanh Phong nhớ tới Tàng Huyền Thanh, nhớ tới Lâm Tử Vận, nhớ tới Mộ Dung Phỉ, có điểm oán hận thở dài, nữ nhân của Thanh Liên Hội đích thực khiến người sợ hãi, ai cũng có một túi da tốt, lại còn vô pháp lý giải, ngang ngạnh... Biến thái.
Dựa theo quy luật, Lâm Tử Vận phải thấy khẩu cung trước, mới đi gặp Mộ Dung Phỉ sau. Nhưng Lâm Tử Vận đối Mộ Dung Phỉ thật sự là tò mò, hơn nữa bây giờ đã sắp đến lúc viện kiểm sát tan tầm, có đuổi qua cũng không kịp, cho nên cô quyết định đi gặp Mộ Dung Phỉ trước.
Mộ Dung Phỉ mang theo còng tay, ngồi xuống đối diện Lâm Tử Vận, nhìn Lâm Tử Vận mặt không chút thay đổi, như nhìn thấy một vật chết, thế gian này trừ bỏ đôi môi son hồng của Tàng Huyền Thanh, không còn bất kỳ vật gì có thể khiến ánh mắt nàng dao động. Ngoại trừ Tàng Huyền Thanh, không còn bất luận kẻ nào có thể khiến tâm tình của nàng xúc động.
Lâm Tử Vận quan sát Mộ Dung Phỉ đủ rồi, mới cười hỏi Mộ Dung Phỉ: "Nhớ rõ ta là ai?"
Mộ Dung Phỉ gặp qua Lâm Tử Vận, nhưng chỉ có một lần, hơn nữa thời gian cũng rất ngắn, Lâm Tử Vận không xác định Mộ Dung Phỉ có còn nhớ rõ mình hay không, ánh mắt Mộ Dung Phỉ khiến cô cảm thấy, Mộ Dung Phỉ đang nhìn một người lạ.
"Lâm Tử Vận." Mộ Dung Phỉ dùng thanh âm vô cảm đáp.
"Ừ, tốt lắm, nhớ rõ là tốt rồi, ta đỡ phải tự giới thiệu, ta rất là lười." Lâm Tử Vận ăn ngay nói thật, cô cực kỳ phiền chán việc tự giới thiệu, khi mới xuất đạo còn chưa nổi danh, cơ bản là gặp ai cũng tự giới thiệu, cô kiên trì một năm rưỡi, luôn luôn dùng một câu, cơ hồ chưa từng thay đổi giới thiệu bản thân, cô phiền chán đến muốn ói, một năm rưỡi sau, rốt cuộc có danh tiếng, cô liền không bao giờ... Tự giới thiệu nữa.
Mộ Dung Phỉ không có trả lời Lâm Tử Vận, Lâm Tử Vận cũng không thèm để ý, nói tiếp: "Từ giờ trở đi, ta là luật sư biện hộ của ngươi, ngươi phải phối hợp ta, nghe theo ta. Kỳ thật trước khi xem qua khẩu cung của ngươi, ta cũng không có cái gì nói với ngươi, ngươi chỉ cần bảo trì trầm mặc là được, hết thảy chờ ta xem qua khẩu cung đã, hy vọng nó đừng quá ngu xuẩn, tạo thành phiền phức lớn cho ta."
Vốn Lâm Tử Vận còn muốn hỏi Mộ Dung Phỉ làm sao trong khoảng thời gian ngắn đã được Tàng Huyền Thanh tín nhiệm, nhưng khi nhìn thấy Mộ Dung Phỉ đơ mặt, Lâm Tử Vận liền hoàn toàn mất đi hứng thú, cô thật sự không thể hiểu được Tàng Huyền Thanh, vì sao lại đối tốt với một khúc gỗ như vậy. Hơn nữa cô nói chuyện với Mộ Dung Phỉ cũng là cực kỳ không khách khí, có lẽ là vì Mộ Dung Phỉ đã từng thương tổn Cố Dao.
Nói xong, Lâm Tử Vận cũng không muốn lưu lại, đứng dậy nói: "Ừ, cứ như vậy trước đi, ngươi ở đây thêm vài ngày, khẩu cung đã trình lên viện kiểm sát, chờ toà án triệu tập cần có chút thời gian."
Lâm Tử Vận nói xong liền đi ra cửa, quả nhiên là vung tay áo, đi không lưu luyến. Mộ Dung Phỉ lẳng lặng ngồi một hồi, chờ bảo an dẫn nàng đến phòng tạm giam, tĩnh tọa, trong đầu nàng trừ bỏ một nét son hồng, thì chính là Tàng Huyền Thanh mềm ấm ôm ấp, bắt đầu từ hôm qua, hai thứ này chưa từng biến mất.
Bó tay bà Vận đi tới đâu ai cũng tránh bả như tránh tà =)) cứ nghĩ tới cảnh bả chọc bà Phong nổi điên là tui thấy vui rồi hà =))
=====================

Chương 42: Theo đuổi

Diệp Tuệ Linh năm nay 28 tuổi, vẫn có thể xem như còn trẻ, nhưng nàng đã ly hôn một lần. Nàng nguyên bản là một nữ nhân mọi người hâm mộ, không chỉ rất xinh đẹp, còn có một người chồng anh tuấn, đối với nàng phi thường tốt. Nhưng tất cả không nghĩ tới, dưới tình huống không có bất kỳ khởi nguyên nào, nàng đột nhiên đâm đơn ly hôn, nhiều người đều cảm thấy nàng không biết quý trọng, bọn họ hảo tâm khuyên nàng không nên vọng động, để tránh ngày sau hối hận không kịp. Thái độ của nàng lại rất kiên quyết, đối ai đều nói là bởi vì cảm tình bất hoà, nhất định ly hôn.
Không ai có thể lý giải vì sao nàng làm vậy, nàng và chồng là người yêu thời đại học, trải qua bốn năm yêu đương, không dễ dàng chờ tốt nghiệp xong mới đi đăng ký kết hôn, trở thành vợ chồng chính thức. Mọi người cho rằng hai người sẽ là một đôi hạnh phúc, lại không ngờ, Diệp Tuệ Linh trải qua bốn năm yêu đương, hai năm kết hôn, liền phân ly đường ai nấy đi.
Trong hôn nhân, tất cả cảm thấy người vô tình chính là Diệp Tuệ Linh, bởi vì chồng nàng rất cưng chìu nàng, hơn nữa lúc ấy hắn hoàn toàn không đồng ý ly hôn, ly hôn rồi còn nhớ mãi không quên, luôn luôn muốn tìm cơ hội hợp lại, đáng tiếc Diệp Tuệ Linh quá mức vô tình, lãnh mạc với chồng trước giống như người lạ chưa bao giờ nhận thức.
Diệp Tuệ Linh thái độ lãnh mạc, cực nhỏ cùng người khác xung đột, cũng rất ít oán hận người nào. Nàng không muốn gặp lại hai người, một là chồng trước, bởi vì nàng ghê tởm, mà hai là vị luật sư thật nổi danh, chuyên vì Thanh Liên Hội lên tòa án biện hộ Lâm Tử Vận, bởi vì nàng phiền chán.
Sau khi ly hôn, Diệp Tuệ Linh một khắc cũng không muốn ở lại, liền dọn ra khỏi nhà, một mình ở tại một tiểu khu. Nàng không phải một phụ nữ hiền lành, chợt đến chợt đi, thậm chí là bữa sáng nàng cũng chỉ ăn bánh bao và sữa mua ở ngoài về.
Diệp Tuệ Linh còn có một phần công tác khiến người hâm mộ, kiểm sát trưởng. 9h sáng, nàng ăn bánh bao và uống sữa trong tủ lạnh xong, liền lái xe BMW đi làm. Chẳng biết vì sao, trên đường đi đến viện kiểm sát, Diệp Tuệ Linh có cảm giác sẽ có đại sự phát sinh, nàng cũng không biết đây là dự báo gì, không hề đa sầu đa cảm.
Dừng xe ở đại viện, Diệp Tuệ Linh mặc chế phục kiểm sát trưởng, đeo kính cận đen gọng nhựa đi vào viện kiểm sát, nhưng cũng chỉ mới vừa vào cửa, cước bộ của nàng liền dừng lại một chút, mày nhíu lại, sáng sớm, nàng nhìn thấy một trong hai người nàng không muốn gặp lại, Lâm Tử Vận.
Lúc này tâm tình không tệ Lâm Tử Vận đang hữu thuyết hữu tiếu với chiêu đãi viên phụ trách việc đăng ký, tiểu cô nương vừa đi làm không bao lâu tán gẫu hăng say, thường thường còn bị Lâm Tử Vận chọc haha cười không ngừng.
Diệp Tuệ Linh thừa nhận, đích xác là Lâm Tử Vận, cho dù từ bóng lưng, từ dáng người thướt tha lung linh, đều có thể đoán rằng cô là một mỹ nữ. Thấy Lâm Tử Vận lại chọc gái, Diệp Tuệ Linh âm thầm khinh bỉ, nàng không muốn trêu chọc cô, tính toán nhân lúc Lâm Tử Vận chưa phát hiện mình, trộm đi qua, vì mỗi lần Lâm Tử Vận thấy nàng, cô đều dây dưa không ngớt.
Sau lưng Lâm Tử Vận hình như có mắt, Diệp Tuệ Linh mới phóng khinh cước bộ đi hai bước, cô lại đột nhiên xoay người, thấy Diệp Tuệ Linh thì ánh mắt sáng lên, bộ dáng vui vẻ kêu lên: "Tuệ Linh tỷ tỷ, rốt cuộc chị đã tới, tôi chờ chị thật khổ cực a."
Diệp Tuệ Linh âm thầm ai thán một chút, xem ra còn không có tránh thoát gia hoả triền người này, nghe Lâm Tử Vận trợn mắt nói lời bịa đặt, Diệp Tuệ Linh càng thêm khinh bỉ, vừa rồi nàng thấy rõ Lâm Tử Vận đang trêu chọc tiểu cô nương, hữu thuyết hữu tiếu, làm sao có khổ cực.
Không muốn trêu chọc Lâm Tử Vận, Diệp Tuệ Linh cũng không để ý Lâm Tử Vận, giả bộ không nghe thấy, bước nhanh lên phía trước, gắt gao nhìn thang máy ngay tại trước mắt, trong lòng nghĩ, nhanh lên, nhanh nữa lên, chỉ cần tiến vào trước khi Lâm Tử Vận đuổi kịp mình là tốt rồi.
Diệp Tuệ Linh một lòng đi lên phía trước, lại vô tình nghe thấy Lâm Tử Vận nói với tiểu cô nương kia: "Lần sau lại cùng em trò chuyện, tôi phải đi, Tuệ Linh tỷ tỷ tôi thích nhất đến đây, tạm biệt."
Diệp Tuệ Linh chạy tới cửa thang máy, ấn nút, sau đó có điểm lo lắng chờ đợi cửa thang máy mở ra. Diệp Tuệ Linh nghe thấy tiếng Lâm Tử Vận hướng mình đi tới, giày cao gót phát ra thanh âm "đát đát đát", đối với Diệp Tuệ Linh mà nói, đây quả thật là đòi mạng, lại càng lo lắng vạn phần.
Cửa thang máy mở ra, Diệp Tuệ Linh lắc mình, lấy tốc độ nhanh nhất đi vào, sau đó thì liều mình đóng cửa, hy vọng có thể ngăn cản Lâm Tử Vận nhích lại gần. Nhưng mà Diệp Tuệ Linh thất vọng rồi, nàng tuyệt vọng rồi, cửa sắp đóng, Lâm Tử Vận chen vào, đứng bên cạnh Diệp Tuệ Linh, nhìn nàng cười đến cực kỳ vui vẻ.
Diệp Tuệ Linh khẽ nhíu mày, lui về phía sau vài bước, vọt đến góc thang máy, Lâm Tử Vận cũng lui về theo, u oán ủy khuất nhìn Diệp Tuệ Linh nói: "Tình cảm của tôi có minh nguyệt làm chứng. Tuệ Linh tỷ tỷ, chị thật sự tổn thương tấm lòng của tôi."
Lâm Tử Vận không biết là giả hay thật, dù sao thanh âm kia như làm nũng với tình nhân, lạc lạc tới cực điểm, Diệp Tuệ Linh toàn thân đều nổi da gà. Nàng vẫn là không đáp lại Lâm Tử Vận, duy trì trầm mặc, phát huy đầy đủ châm ngôn "im lặng là vàng".
Lâm Tử Vận biến sắc mặt, lập tức mỉm cười nói: "Bất quá thấy được Tuệ Linh tỷ tỷ tôi thích nhất, tôi rất vui."
Thang máy từ từ đi lên, Diệp Tuệ Linh lần đầu tiên cảm thấy thang máy quá chậm, chỉ lên lầu ba mà thôi, sao lại lâu như vậy chứ. Lâm Tử Vận tựa hồ da mặt thật dày, Diệp Tuệ Linh không để ý tới cô, cô cũng không xấu hổ, thấy thang máy có dán quảng cáo, tựa như phát hiện tân đại lục, nói với Diệp Tuệ Linh: "Tuệ Linh tỷ tỷ, hiện tại tôi mới phát hiện viện kiểm sát quảng cáo quá ư tình cảm, chị xem nè, 'bắt lấy điểm tựa, đột phá chỗ khó, nuôi trồng điểm sáng' những lời này bao hàm bao nhiêu tình yêu a, tựa như tâm ý của tôi đối với chị vậy, cần không ngừng mà bắt lấy điểm tựa, đột phá chỗ khó, sau đó nuôi cấy quan hệ tốt đẹp giữa chúng ta cùng tương lai xán lạn."
Diệp Tuệ Linh chẳng muốn nghe Lâm Tử Vận xàm xí, cửa thang máy mở ra, nàng liền trầm mặt đi ra ngoài, bước đến phòng làm việc của mình. Lâm Tử Vận dõi theo bóng lưng Diệp Tuệ Linh, ánh mắt ảm đạm xuống, lại rất nhanh biến mất, khóe miệng gợi lên, theo Diệp Tuệ Linh ra ngoài.
Diệp Tuệ Linh mở cửa phòng đi vào, đang muốn đóng cửa, lại bị Lâm Tử Vận ở ngoài dùng một tay ngăn trở. Diệp Tuệ Linh nhíu nhíu mày, diễn cảm rất lạnh lùng nhìn Lâm Tử Vận nói: "Buông tay, tôi muốn công tác, không có thời gian rảnh để đùa với cô."
Lâm Tử Vận dễ thương cười, sau đó đáp: "Tôi biết."
Diệp Tuệ Linh nhìn thấy Lâm Tử Vận cười, đột nhiên cảm thấy tim đập có chút gia tốc, đây cũng không phải bởi vì Diệp Tuệ Linh đối Lâm Tử Vận có ý tưởng không thuần khiết, mà là Lâm Tử Vận rất đẹp, khi cô cười, hương vị mị hoặc câu dẫn rất rõ ràng, cho nên mới khiến Diệp Tuệ Linh có chút xấu hổ, đặc biệt là sau khi biết Lâm Tử Vận thích phụ nữ, lại nhiều lần thề thốt son sắt sẽ theo đuổi mình, xấu hổ liền càng sâu.
Ngoài mặt, Diệp Tuệ Linh vẫn duy trì lãnh mạc cùng bình tĩnh, cau mày không kiên nhẫn nói với Lâm Tử Vận: "Nếu biết, vì sao cô còn không buông tay?"
Lâm Tử Vận nửa thật nửa giả, có chút bi thương lắc đầu, thở dài một hơi nói: "Chẳng lẽ Tuệ Linh tỷ tỷ thật sự chán ghét tôi sao?" Sau đó tạm dừng một hồi mới tiếp tục nói: "Tôi lần này tới cũng là vì công tác, xin hỏi vụ án Mộ Dung Phỉ đánh lén cảnh sát, số 520... 419 có phải do Tuệ Linh tỷ tỷ phụ trách không? Tôi muốn xem khẩu cung của thân chủ Mộ Dung Phỉ."
Mộ Dung Phỉ đánh lén cảnh sát, Diệp Tuệ Linh hôm qua mới nhận được, nàng chưa xem, lại không nghĩ rằng án kiện này sẽ do Lâm Tử Vận phụ trách. Hôm qua Diệp Tuệ Linh thấy dãy số đó cũng không có nghĩ nhiều, nhưng lúc này Lâm Tử Vận nói, còn đặc biệt cố ý tạm dừng, nàng mới phát giác số này quá 'đặc biệt'. Lâm Tử Vận nhất định là cố ý, bởi vì Lâm Tử Vận khi nói con số ra thì trong ánh mắt có thâm ý nhìn chằm chằm nàng.
Lâm Tử Vận cũng không che giấu, nhượng Diệp Tuệ Linh cảm thấy ánh mắt kia như châm, đâm vào mắt nàng, phát đau. Diệp Tuệ Linh tránh ra một con đường, nói với Lâm Tử Vận: "Vào đi."
Diệp Tuệ Linh tọa ở vị trí của mình, cách một cái bàn làm việc, Lâm Tử Vận an vị đối diện. Nhưng luôn luôn cúi đầu làm bộ như chuyên tâm xem xét tư liệu Diệp Tuệ Linh cũng cảm giác được, Lâm Tử Vận xem xét khẩu cung của Mộ Dung Phỉ, lại thường xuyên nhìn mình, thời gian nhìn mình cũng nhiều hơn nhìn bản ghi chép.
Diệp Tuệ Linh đột nhiên nghe thấy Lâm Tử Vận âm trầm hỏi: "Tuệ Linh tỷ tỷ, tôi thật sự rất thích chị, chẳng lẽ chị không thể cho tôi chút cơ hội nào sao?"
Diệp Tuệ Linh cũng không biết vì sao khi nghe được câu này tim lại đập hơi nhanh, nàng cúi đầu trầm mặc một hồi mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lâm Tử Vận, lại phát hiện đã Lâm Tử Vận thay đổi diễn cảm tiêu sái tùy ý ngày thường, ngược lại cực kỳ nghiêm túc, Lâm Tử Vận như vậy Diệp Tuệ Linh chưa từng thấy qua, tâm Diệp Tuệ Linh vô cớ như bị cái gì đụng phải, có chút sinh đau.
Cuối cùng Diệp Tuệ Linh vẫn cúi đầu, dùng thanh âm lạnh lùng hồi đáp: "Tôi đã nói rồi, tôi không thích phụ nữ. Hơn nữa, cho dù tôi thật sự thích phụ nữ, cũng phải là sau khi cô hoàn toàn chặt đứt quan hệ với Thanh Liên Hội."
Lâm Tử Vận nghe Diệp Tuệ Linh nói, ánh mắt ảm đạm xuống, cười khẽ tự giễu lắc lắc đầu.
Đẹp trai không bằng chai mặt, Lầy Lầy fighting ~
=====================

Chương 43: Hôn trộm

Khẩu cung của Mộ Dung Phỉ rất ngắn, cũng không tốn quá nhiều thời gian, Lâm Tử Vận lại dùng hết một giờ mới nhìn xong, cũng không phải cô có bao nhiêu dụng tâm, chỉ là ý không ở lời thôi.
Lâm Tử Vận rất hài lòng Mộ Dung Phỉ, phi thường hài lòng, ấn tượng đối Mộ Dung Phỉ trong nội tâm bắt đầu đổi mới, xem ra Mộ Dung Phỉ cũng không phải đầu gỗ, ngược lại là rất thông minh. Trong tờ khai, Mộ Dung Phỉ nói mình từ nhỏ có chứng tự bế, cho nên khi nàng bị kinh hách, mới đột nhiên động thủ với Cố Dao. Đối với loạt phi đao trên người, Mộ Dung Phỉ giải thích, nàng cảm thấy có người muốn thương tổn nàng, chỉ là vì tự bảo vệ bản thân.
Mặc kệ Mộ Dung Phỉ có chứng tự bế thật không, Lâm Tử Vận không quan tâm, cô chỉ biết là phần khẩu cung này phi thường hoàn mỹ, cơ hồ là sửa hướng đi của vụ án sang Mộ Dung Phỉ phòng vệ chính đáng, logic cũng tuyệt đối không có trở ngại, mọi người đều biết, người có chứng tự bế, tâm lý luôn bất định.
Lâm Tử Vận đảo qua một cái liền xem xong, nhưng cô lại không nghĩ nhanh như vậy rời đi, cũng chỉ có nữ nhân kêu Diệp Tuệ Linh trước mắt, mới có thể hấp dẫn cô từ cái nhìn đầu tiên, sau đó thật sâu khắc dưới đáy lòng.
Lâm Tử Vận không che giấu nhìn Diệp Tuệ Linh, không sợ Diệp Tuệ Linh phát hiện tầm mắt của mình, cô tùy ý nhìn Diệp Tuệ Linh tóc đen dài hiền thục, mềm mại như tơ lụa, thấy nàng bởi vì sợ sợi tóc ngăn trở tầm mắt, mà vén chúng ra sau tai, lộ ra hai vành tai khéo léo vi tiêm.
Một giờ này đối với Lâm Tử Vận, có lẽ là hưởng thụ, đối với Diệp Tuệ Linh, tuyệt đối là dày vò, Lâm Tử Vận nhìn nàng không che giấu, tùy ý phi thường, nàng không muốn phát giác cũng không được, nữ nhân da mặt dày như Lâm Tử Vận, nàng vô pháp lý luận gì, vì người thua tuyệt đối sẽ là nàng. "Cưỡng gian" bằng thị giác không phạm pháp, pháp luật không quy định, hơn nữa Lâm Tử Vận xem khẩu cung là phù hợp trình tự tư pháp, Diệp Tuệ Linh không có cách đuổi Lâm Tử Vận.
Diệp Tuệ Linh cảm thấy đầu mình thấp đến nỗi sắp gãy cổ, thật sự không thể chịu đựng được tình huống này, nàng ngẩng đầu lên, sắc mặt lãnh mạc, ánh mắt xuyên thấu qua kính cận chống lại cô, hỏi: "Đã lâu như vậy, cô còn chưa xem hết?"
Lâm Tử Vận vốn đang nhìn Diệp Tuệ Linh, Diệp Tuệ Linh đột nhiên ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt của cô, nhưng Lâm Tử Vận cũng không xấu hổ, ngược lại là càng thêm thản nhiên. Nghe Diệp Tuệ Linh hỏi, cô cười hì hì, có điểm tà khí, cố trang nghi hoặc hỏi: "Chị nói khẩu cung hay là chính chị? Nếu là khẩu cung, tôi đã xem xong. Nhưng nếu là Tuệ Linh tỷ tỷ, tôi thế nào đều xem không xong, cũng không đủ."
Diệp Tuệ Linh nhíu nhíu mày, nàng chưa bao giờ gặp qua nữ tử như thế, là nữ nhân, bề ngoài cũng cực kỳ nữ tính, lại ưa thích phụ nữ, vừa gặp phải mỹ nữ liền võ mồm sinh hoa, tính ra cũng là kỳ nữ tử. Nhưng kỳ nữ tử đó không phải loại Diệp Tuệ Linh kính nể, ngược lại là cảm thấy có chút ngang ngạnh, nàng không để ý tới Lâm Tử Vận xích lỏa trắng trợn trêu chọc, vẫn duy trì lãnh mạc, nói: "Nếu đã xem xong rồi, xin mời cô đi cho."
Lâm Tử Vận nhìn Diệp Tuệ Linh, cô nghĩ mình rốt cuộc thích nữ nhân này cái gì đây? Vì sao đầu tiên nhìn đã bị nàng hấp dẫn? Trong lòng không nhịn được đem nàng ra so với Tàng Huyền Thanh, đây là hai nữ nhân duy nhất cô thiệt tình thích, nhưng mà nghĩ lại, Tàng Huyền Thanh cùng Diệp Tuệ Linh hoàn toàn bất đồng, điểm chung duy nhất, chính là các nàng đều đã từng đánh bại mình, thất bại thảm hại.
Thua Tàng Huyền Thanh võ công, mà thua Diệp Tuệ Linh, là Lâm Tử Vận lần đầu lên toà án. Lâm Tử Vận nghĩ đến đây, cô nhíu nhíu mày, cô phát giác hình như mình đều là bị hung hăng đánh bại, mới bắt đầu thích đối phương, chẳng lẽ mình có khuynh hướng M? Tuy rằng cô tự nhận mình thụ, nhưng lại không thích bị ngược a... (con lạy má, má có chỗ nào giống thụ?)
Nghĩ tới nghĩ lui, so sánh đến so sánh đi, Lâm Tử Vận vẫn là nghĩ không ra, cuối cùng nghĩ, đây là duyên phận đi, sau đó liền từ bỏ vấn đề này.
Nhớ tới lần đầu lên toà án bị Diệp Tuệ Linh đánh bại, Lâm Tử Vận cũng thấy có chút buồn cười, cô không để ý đến Diệp Tuệ Linh hạ lệnh đuổi khách, ngược lại hỏi: "Tuệ Linh tỷ tỷ, chị còn nhớ rõ bộ dạng lần đầu tôi lên toà án không? Lần đó chị thiếu chút nữa khiến tôi mất đi niềm tin vào chức nghiệp mình đã lựa chọn, bất quá hoàn hảo, chị đã cổ vũ tôi, tôi mới được ngày hôm nay, kỳ thật trong lòng tôi luôn luôn cảm kích chị."
Nghe Lâm Tử Vận nhắc tới, Diệp Tuệ Linh cũng không tự giác nhớ lại, lần đó hai người lần đầu so gang, Diệp Tuệ Linh cũng là trí nhớ khắc sâu, lúc ấy Lâm Tử Vận ngây ngô vô cùng, vừa nhìn đã biết là lần đầu xuất trận, hơn nữa nàng còn nhớ rõ mình lần đầu thấy Lâm Tử Vận, liền không tự giác sản sinh hảo cảm, chẳng qua là bởi vì Lâm Tử Vận có một túi da quá dễ lừa gạt người đi.
Lâm Tử Vận lần đầu lên toà, cho nên không hề kinh nghiệm, trong lúc tranh luận bị Diệp Tuệ Linh phản biện đến á khẩu không trả lời được, Diệp Tuệ Linh bây giờ còn nhớ rõ Lâm Tử Vận lúc ấy vẻ mặt thất bại nản lòng. Đối với bề ngoài xinh đẹp Lâm Tử Vận, Diệp Tuệ Linh cũng không biết vì sao lại đột phát thiện tâm, nhìn cô ngơ ngác ngồi ở chỗ kia có chút không đành lòng, liền nhịn không được đi qua muốn an ủi cô một chút.
Diệp Tuệ Linh không ngờ, nàng mới vừa tới gần, còn chưa mở miệng nói, Lâm Tử Vận đột nhiên ngẩng đầu lên, thấy Diệp Tuệ Linh thì lặng đi một chút, tuy rằng bộ dạng thâm thụ đả kích, nhưng vẫn là đối Diệp Tuệ Linh lộ ra lễ phép, ngọt ngào cười nói: "Diệp Tuệ Linh tỷ tỷ, chị rất lợi hại."
Lâm Tử Vận biết tên mình, Diệp Tuệ Linh cũng không thấy kỳ quái, bởi vì chỗ ngồi có bài danh. Nhưng đối với một nữ tử trẻ tuổi thất bại, vẫn có thể cười với "đầu sỏ gây nên" là nàng, còn chân thành lộ ra dáng vẻ tôn kính bội phục, giáo dưỡng tốt như vậy, lập tức nhượng Diệp Tuệ Linh tăng thêm một tầng hảo cảm.
Diệp Tuệ Linh mỉm cười nói với cô: "Em lần đầu lên toà, kinh nghiệm không đủ, hoàn toàn để đối thủ nắm giữ tiết tấu là không thể tránh khỏi, em không cần cảm thấy mình vô dụng, hãy tiếp tục cố gắng, tôi vẫn chờ em đến đánh bại tôi."
Nói xong câu đó, Diệp Tuệ Linh nhớ rõ mình là dùng ánh mắt cổ vũ cùng nụ cười hữu hảo nhìn Lâm Tử Vận, Lâm Tử Vận sửng sốt một hồi, cô đột nhiên nói khiến Diệp Tuệ Linh rất kinh ngạc: "Tuệ Linh tỷ tỷ, ban nãy em nhìn xa đã thấy chị rất đẹp rồi, không nghĩ tới nhìn gần trông chị còn đẹp hơn. Tuệ Linh tỷ tỷ yên tâm, em nhất định sẽ đuổi theo chị."
Được khích lệ, Diệp Tuệ Linh có điểm ngượng ngùng cười cười, nhưng lại đối Lâm Tử Vận câu nói sau cùng không có nghĩ nhiều, đáp ứng: "Tốt lắm, tôi sẽ chờ em đuổi theo tôi."
Diệp Tuệ Linh hồi tưởng lại, thật sự hối hận không kịp, đều do Lâm Tử Vận bề ngoài rất mê người, cũng chỉ tự trách mình không đủ cẩn thận, dễ dàng trêu chọc Lâm Tử Vận, nàng muốn thoát khỏi cũng không kịp nữa. (chỉ có thể nói số Linh tỷ quá xui!)
Diệp Tuệ Linh cũng sẽ không bồi Lâm Tử Vận nhớ lại chuyện cũ, đối với nàng mà nói, kia tựa hồ cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, vì thế nàng nói với Lâm Tử Vận: "Tôi đã quên, cô xem xong thì đi đi, đừng trở ngại tôi công tác."
Lâm Tử Vận sớm đoán được Diệp Tuệ Linh sẽ có phản ứng như thế, lơ đễnh, buông tay nhún vai cười nói: "Vậy được, tôi đi đây. Bất quá Tuệ Linh tỷ tỷ cũng đừng quá vất vả, công tác vĩnh viễn là làm không xong, phải nhớ nghỉ ngơi nhiều hơn."
Lâm Tử Vận tổng là như thế này, cáo biệt vẫn không quên nói vài lời quan tâm, Diệp Tuệ Linh cùng Lâm Tử Vận ở chung lâu như vậy, biết đây là khi đối đãi với nàng mới có. Nàng không phải đầu gỗ, trong lòng không cảm động là không thể nào. Nhưng... Nếu Lâm Tử Vận không thích phụ nữ, không truy đuổi nàng... Nếu Lâm Tử Vận không phải luật sư biện hộ cho Thanh Liên Hội... Thật tốt biết bao.
"Tái kiến." Diệp Tuệ Linh sẽ không cấp Lâm Tử Vận một chút tí hi vọng, nàng là người coi trọng cảm tình, mặc kệ mình đối Lâm Tử Vận là chán ghét cũng tốt, ưa thích cũng thế, khi đã xác định mình và Lâm Tử Vận không có khả năng, nàng cũng sẽ không cấp Lâm Tử Vận chút hi vọng nào, bởi vì nàng biết, nàng cũng thử qua, lúc bắt đầu yêu không thật lòng, mới là đả thương người nhất.
Lâm Tử Vận cười cười đứng lên, nhưng không có lập tức xoay người, mà là nhìn xuống Diệp Tuệ Linh, trong mắt dường như có sự si mê khiến người phát sợ.
Diệp Tuệ Linh ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt Lâm Tử Vận, trong lòng lại một lần nữa đau đớn. Vì sao sẽ đau? Diệp Tuệ Linh không biết, có lẽ có một ngày nàng sẽ biết, bởi vì nàng luôn thương tiếc Lâm Tử Vận, sợ cô yêu đến khổ mà thôi.
Mới vừa muốn mở miệng hỏi Lâm Tử Vận "sao còn chưa đi, sững sờ ở trong này làm gì", nhưng Diệp Tuệ Linh không nghĩ tới, cũng hoàn toàn phản ứng không kịp, là Lâm Tử Vận đột nhiên cúi xuống, mổ lên bờ môi nàng một chút, lập tức rời đi. Diệp Tuệ Linh thoáng chốc đỏ bừng cả mặt, trừng Lâm Tử Vận, nàng không nghĩ tới Lâm Tử Vận không chỉ trêu chọc mình, mà còn dám lòng tham không đáy xâm phạm mình nữa.
Lâm Tử Vận hôn xong, còn vươn ra đầu lưỡi hồng nhạt, liếm liếm môi, tiếp theo nhấm nháp 2-3 cái như đang hưởng thụ mỹ thực: "Tuệ Linh tỷ tỷ, hương vị rất thơm, cám ơn nụ hôn của chị nha."
Diệp Tuệ Linh tức giận trừng Lâm Tử Vận, trơ mắt nhìn Lâm Tử Vận dùng đầu lưỡi thưởng thức hương vị của mình, cảm giác này nhượng tâm Diệp Tuệ Linh khống chế không nổi nhảy dựng lên, chính nàng cũng không biết là tức giận hay thế nào, dù sao thẹn quá hoá giận, Diệp Tuệ Linh còn cảm thấy động tác của Lâm Tử Vận rất mị hoặc, mị hoặc làm cho người ta mặt đỏ tim đập.
Lâm Tử Vận nói xong, cũng không đợi Diệp Tuệ Linh phản ứng, xoay người bước đi, động tác rất nhanh, đây là lần đầu tiên trước mặt Diệp Tuệ Linh cô tiêu sái như thế, không có một tia lưu luyến, chẳng qua là bởi vì hôm nay cô đã chiếm đủ ngon ngọt rồi, cho nên thoả mãn.
Lâm Tử Vận đi ra khỏi cửa, Diệp Tuệ Linh mới kịp phản ứng, tùy tay cầm lấy một quyển sách luật khá dày trên bàn ném qua, nhưng Lâm Tử Vận lại vừa vặn đóng cửa, quyển sách kia đánh vào ván, phát ra một tiếng "rầm" thật vang.
Lâm Tử Vận nghe tiếng cửa bị va đập, cười như hồ ly lừa được một khối thịt từ mồm quạ đen, cực kỳ đắc ý. Cô luôn luôn mỉm cười, đi vào thang máy, tựa vào tường, vui vẻ "haha" ra tiếng, thì thào lẩm bẩm: "Diệp Tuệ Linh, tôi sẽ 
truy được chị, là tự chị nói đó, chờ tôi đuổi theo chị... Tôi có thể khiến chị ly hôn, cũng tuyệt đối có tin tưởng sẽ chiếm được chị."

Lâm Tử Vận đi rồi, Diệp Tuệ Linh lăng lăng nhìn cửa, tựa hồ nàng cũng bị âm thanh đó hù sợ, ánh mắt mờ mịt. Môi nàng nóng lên, không tự giác, nàng lấy tay nhẹ vỗ, cũng không biết nghĩ cái gì.

"Vì tình yêu ta trao người hết, xin người đừng khiến tim này mong nhớ, hãy hứa sẽ mãi bên ta."
================

Chương 44: Kiêu hùng

30 năm, là thời gian Tàng Thiên Hải hiển lộ thanh danh ở giới hắc đạo H thị, không ai bì nổi Thanh Liên Hội. Lúc ấy còn có đông đảo các bang hội khác, Thanh Liên Hội coi như lực lượng mới xuất hiện, bỗng nhiên nổi tiếng.

Có câu nói súng bắn chim đầu đàn, lại có câu nói cây cao chịu gió lớn. Lúc ấy vừa hứng khởi liền cực kỳ cường thế Thanh Liên Hội bị hắc bạch lưỡng đạo tập trung đả kích, đối mặt với áp lực trầm trọng, Tàng Thiên Hải không chỉ không lùi bước, ngược lại là càng thêm cường thế ngoan lệ. Tàng Thiên Hải nói một câu: "Không điên không thể sống. Nếu ngươi không đánh ta, ta liền đánh ngươi."
Người rất bén nhọn, luôn bị thương tổn. Tàng Thiên Hải là một người bén nhọn đến không thể bén nhọn hơn, cho nên hắn cũng phải trả giá đại giới, Tàng Thiên Hải tân hôn 6 tháng, liền sinh được thiên kim Tàng Huyền Thanh, có thể nói là song hỷ lâm môn, nhưng Tàng Thiên Hải cơ hồ là đắc tội toàn bộ hắc bạch lưỡng đạo, tính mạng toàn gia thời thời khắc khắc đều bị uy hiếp.
Khi đó, Tàng Thiên Hải không thể lùi bước, lùi bước tuyệt đối là tử lộ, hắn đã bị người khác cũng như chính mình bức bách đến nỗi không thể không xông về phía trước.
Vọt tới trước là lang, lui về sau là cẩu, lang đi ăn thịt thiên hạ, mà cẩu lại đi ăn phân!
Anh hùng không hỏi xuất xứ, mà kiêu hùng lại hỏi đường đi. Tàng Thiên Hải thập phần hiểu được, chỉ cần hắn có thể gánh vác áp lực lần này, hắn sẽ tung hoành ở H thị, bất kể người khác bức bách, hắn vẫn xông về phía trước, bởi vì đó vốn là dã tâm của hắn.
Tử chiến đến cùng, chiến giả vi hùng, người thắng làm vua. Tàng Thiên Hải đem tất cả tinh nhuệ đều tập trung ở Tàng gia, tạo ra thiết dũng, vây lấy hai người nhà trọng yếu nhất. Sau đó nam nhân đến từ một tiểu sơn thôn xa xôi, nhận hết bần cùng, nhận hết mắt lạnh, nhưng lại chưa bao giờ mất đi dã tâm và nhuệ khí đó, giống như một con chó điên lâm vào tuyệt địa, mang theo một đám thủ hạ cam tâm theo đuôi, đồng dạng cũng là đám chó dữ điên cuồng, ở H thị bắt đầu không cần tính mạng, điên cuồng cắn xé.
Trước kia Tàng Thiên Hải là cẩu, nhưng dốc sức ở H thị 15 năm, hắn đã tiến hóa thành lang. Trong lúc đó, hắn cũng trả giá đắt, hai nữ nhân hắn yêu nhất, một bị mất mạng vì đối thủ vô tình nổ súng, hai lại như chim trong lồng, từ khi sinh ra liền bị vây ở Tàng gia, thẳng đến 15 năm sau cô mới lần đầu tiên đi ra Tàng gia, lần đầu tiên nhìn thấy thiên không bên ngoài.
Chú chim trong lồng đó, chính là Tàng Huyền Thanh.
Khi Tàng Huyền Thanh 6 tuổi, Tàng Thiên Hải đã hỏi cô: "Anh hùng được ủng hộ, sẽ có rất nhiều bằng hữu, nhưng phần lớn lại kết thúc bi tráng, cuối cùng lưu danh bách thế; kiêu hùng vĩnh hưởng cô độc, không dám giao ra tấm chân tình, lại có thể hoành hành không sợ, cuối cùng tiếng xấu lan xa. Huyền Thanh, nữ nhi của ta, nói cho ta biết, con sẽ chọn lựa ra sao đây?"
Tàng Thiên Hải lời này đối một nhi đồng mới 6 tuổi là quá mức thâm ảo. Tàng Huyền Thanh tính tình trẻ con, lại nhíu mày lộ ra suy tư, lộ ra thành thục ổn trọng nguyên bản không nên thuộc về độ tuổi này. Tàng Huyền Thanh không biết lựa chọn thế nào, cô cần thêm manh mối mới có thể phán định, vì thế cô hỏi lại Tàng Thiên Hải: "Vậy cha muốn con làm loại người nào?"
Tàng Thiên Hải sâu kín nhìn Tàng Huyền Thanh, hắn đứng thẳng lưng, gác tay ngửa đầu, híp mắt nhìn hoàng hôn, tùy ý phóng thích ra hào quang, tà dương như máu, thật sự nhuộm đỏ cả một góc trời. Hắn dừng một hồi, ngữ khí thâm trầm nói: "Đứng ở dưới cũng thế, đứng ở trên đỉnh cũng thế, đường đi cho tới bây giờ đều là do tự mình tuyển. Huyền Thanh, cho dù ta là phụ thân con, cũng không thể thay con lựa chọn con đường sau này, ta chỉ cho con ý kiến, ta chỉ trở thành hòn đá kê chân của con mà thôi. Mặc kệ con lựa chọn thế nào, vẫn là ái nữ của Tàng Thiên Hải, ta là hòn đá kê chân của con, cũng là bến cảng bao che cho con, con chỉ cần lựa chọn, ta sẽ cam tâm trả giá."
Tàng Huyền Thanh nghe được, đây là một sự lựa chọn, đứng dưới vạn người, hay là đứng trên vạn người. Tiểu hài tử tư tưởng vốn thẳng, từ nhỏ bị Tàng Thiên Hải điên cuồng tới cực điểm giáo dục Tàng Huyền Thanh, trong lòng thủy chung tồn tại một mãnh hổ, tuy rằng hiện tại mãnh hổ vẫn còn rất nhỏ, nhưng thiên tính kiêu ngạo đã ảnh hưởng tới Tàng Huyền Thanh, mãnh hổ cho dù thân thể nhỏ bé, cũng không muốn cúi đầu thần phục những dã thú khác.
Vì thế, Tàng Huyền Thanh học theo động tác của Tàng Thiên Hải, gác tay mà đứng, híp mắt nhìn tà dương, thanh âm trẻ con lại kiên định nói: "Con lựa chọn kiêu hùng, con muốn làm kiêu hùng!"
Tàng Huyền Thanh trưởng thành, chưa từng giao ra tấm chân tình, bên người cô có vây quanh một đám người, nhưng thủy chung là cô độc tịch mịch, bởi vì chỉ mình cô đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp.
Nhưng gần đây có một người, khiến Tàng Huyền Thanh giao ra một ít thật tâm, người kia đối với cô mà nói là đặc thù, là duy nhất. Người kia cùng cô phân thân phi cố, lại làm cho cô có cảm giác huyết mạch truyền thừa, bởi vì nàng là người thừa kế cô đã nhận định.
Sau khi cha mẹ mất, Mộ Dung Phỉ là người đầu tiên khiến Tàng Huyền Thanh cô giao ra chân tâm, đồng thời, cảm thấy hoài niệm và thành tựu. Hoài niệm, là tới từ cách Tàng Huyền Thanh chỉ dạy Mộ Dung Phỉ, Tàng Huyền Thanh hoàn toàn y theo phương thức Tàng Thiên Hải giáo dục cô, mà thành tựu là tới từ niềm tin của Tàng Huyền Thanh, cô sẽ dạy ra một Tàng Huyền Thanh thứ hai, hoặc là còn cường đại hơn.
Tàng Thiên Hải, nam nhân cường đại kia, tuy là kiêu hùng, lại có kết thúc bi tráng, trước khi chết, hắn không nuốt lời, cơ hồ giữ vững tất cả hứa hẹn. Hắn chân chính trở thành hòn đá kê chân cho Tàng Huyền Thanh, nhượng Tàng Huyền Thanh từ một nữ nhân vô danh, chỉ trong một thời gian ngắn, đã trở thành một nữ nhân khiến đại đa số mọi người đều sợ hãi.
Điều này lại làm cho Tàng Huyền Thanh cảm thấy thập phần vô vị, tựa hồ việc cần phải làm không nhiều lắm, rất nhiều chuyện đều là một câu liền thu phục, "di sản" Tàng Thiên Hải để lại rất nhiều, cô hoàn toàn không cần cố gắng.
Tàng Huyền Thanh gặp Mộ Dung Phỉ, cũng gặp phải vấn đề duy nhất cần cô đi nỗ lực, thì phải là chỉ dạy Mộ Dung Phỉ trở thành lão đại kế nhiệm của Thanh Liên Hội. Tàng Huyền Thanh tôn kính Tàng Thiên Hải, nhưng cũng hi vọng mình có thể siêu việt Tàng Thiên Hải, bây giờ việc giúp cô siêu việt Tàng Thiên Hải, trước mắt tựa hồ cũng chỉ có chỉ dạy lão đại kế nhiệm thôi. Tàng Huyền Thanh rất coi trọng chuyện này, cho nên Mộ Dung Phỉ đối với cô mà nói, rất trọng yếu.
Mộ Dung Phỉ đã bị bắt ba ngày, Tàng Huyền Thanh lại bắt đầu lười biếng, cuộc sống cực kỳ nhàm chán vô vị, cô muốn Mộ Dung Phỉ a. Lâm Tử Vận bên kia cũng không có hồi âm, dám không nghe Tàng Huyền Thanh, chỉ có Lâm Tử Vận.
Tàng Huyền Thanh mệt mỏi chỉ muốn ngủ, cô sai Trần Dương kêu Lâm Tử Vận lại đây. Mà Lâm Tử Vận là luật sư biện hộ cho Mộ Dung Phỉ, hôm qua cũng đã nhận được viện kiểm sát lệnh truyền, vụ án Mộ Dung Phỉ đánh lén cảnh sát, bốn ngày sau mở phiên toà.
Thời gian đối với Lâm Tử Vận thật sung túc, tuyệt không sốt ruột, tài liệu cần chuẩn bị cũng không nhiều, trọng yếu nhất là vẫn còn cần một bác sĩ tâm lý viết bệnh án chứng minh Mộ Dung Phỉ có chứng tự bế. Ở Tàng gia, các loại hình y sinh đều có, trong đó cũng không thiếu bác sĩ tâm lý, bởi vì hỗn hắc đạo, khẳng định không thể thiếu chảy máu, cho nên đối với ma mới, bác sĩ tâm lý cũng là không thể thiếu. Lâm Tử Vận căn bản không cần phải sốt ruột.
Lâm Tử Vận không để mắt đến, hoặc là nói không nghĩ tới tầm quan trọng của Mộ Dung Phỉ đối với Tàng Huyền Thanh, hôm nay cô bị Tàng Huyền Thanh gọi vào Tàng gia, Tàng Huyền Thanh mở miệng liền hỏi Mộ Dung Phỉ rốt cuộc khi nào có thể trở về, nhượng Lâm Tử Vận kinh ngạc lại tò mò. Khi nào thì, trừ bỏ cha mẹ nuôi, lại có người có thể làm cho Tàng Huyền Thanh nhớ nhung cùng sốt ruột như vậy?
Chuyện càng làm cho Lâm Tử Vận kinh ngạc thiếu chút nữa miệng đều không thể khép còn ở phía sau, Tàng Huyền Thanh nghe Lâm Tử Vận nói xong tình huống, thế nhưng cau mày, rất là bất mãn nói: "Lại phải đợi thêm hai ngày mới mở phiên toà a, vậy Mộ Dung Phỉ khi nào mới có thể trở về? Tử Vận, em dụng tâm một chút, tận lực để Mộ Dung Phỉ nhanh trở về đi."
Tàng Huyền Thanh nói xong, cũng không đợi Lâm Tử Vận đáp lại, tựa như một khắc cũng không thể đợi, phân phó Trần Dương: "Trần Dương, ngươi đi, kêu Giang y sư lập tức tạo ra hồ sơ giả Mộ Dung Phỉ có chứng tự bế, giao cho Tử Vận."
Lâm Tử Vận sai lầm phỏng chừng phân lượng của Mộ Dung Phỉ ở trong lòng Tàng Huyền Thanh, nguyên bản cô rất có lòng tin có thể đạt được kết quả Tàng Huyền Thanh hài lòng, nhưng bắt đầu lụi tắt, chờ Trần Dương đi rồi, Lâm Tử Vận do dự một chút, nói: "Đại tỷ, Mộ Dung Phỉ là vị thành niên, hơn nữa có chứng tự bế, có thể không chịu hình phạt, nhưng sẽ... Tránh không khỏi bị cưỡng chế trị liệu."
Tàng Huyền Thanh nghe xong, nhìn về phía Lâm Tử Vận cau mày nói: "Cưỡng chế trị liệu? Cần bao lâu?"
Lâm Tử Vận không dám tùy ý, cẩn thận cân nhắc lúc sau mới đáp: "Dựa theo tình hình thực tế và bệnh trạng của Mộ Dung Phỉ, chính phủ sẽ tìm ra hồ sơ bệnh án, cưỡng chế trị liệu 3-6 tháng, trước hết giải trừ vọng tưởng bị hại của Mộ Dung Phỉ, sau đó lại do bác sĩ tâm lý của chính phủ theo dõi trị liệu, thẳng đến khi xác định Mộ Dung Phỉ hoàn toàn không còn tâm lý công kích nữa mới thôi."
Đây là kết quả tốt nhất Lâm Tử Vận có thể nghĩ đến, cô vốn cho là Tàng Huyền Thanh sẽ hài lòng, bởi vì Mộ Dung Phỉ tránh khỏi hình phạt giam cầm, hơn nữa 3-6 tháng cũng không quá dài. Nhưng mà cô không nghĩ tới chính là, Tàng Huyền Thanh sau khi nghe xong, không chút nghĩ ngợi liền bác bỏ: "Không được. 3-6 tháng quá dài, Mộ Dung Phỉ nhất định phải quay về bên tôi sau khi thẩm tra xong, theo dõi trị liệu gì đó tôi cũng không cho phép, hừ, người của Tàng gia ta khi nào bị trói buộc qua như thế chứ."
Xem ra, Tàng Huyền Thanh đã quy Mộ Dung Phỉ về hàng ngũ thân nhân Tàng gia rồi, quan trọng nhất là, Tàng Huyền Thanh nghĩ đến, những người kia là muốn biến Mộ Dung Phỉ từ sói thành dê, sao cô có thể cho phép, nàng là người của Tàng gia, là lão đại kế tiếp của Thanh Liên Hội, sao có thể là dê đâu.
Lâm Tử Vận nghe Tàng Huyền Thanh nói xong, khẽ nhíu mày trầm mặc, 
trong lòng cô suy tư, lấy thực lực của mình, rốt cuộc tài cán giúp Mộ Dung Phỉ làm được một bước kia. Tàng Huyền Thanh cũng biết Lâm Tử Vận đang suy tư đối sách, cho nên cô cũng trầm mặc, chờ Lâm Tử Vận trả lời.

Nhờ một bác sĩ kinh nghiệm phong phú tư chất thâm sâu, làm giả một hồ sơ bệnh án, chứng minh đầy đủ, ký tên của mình, cũng không cần quá nhiều thời gian, cho nên Trần Dương chỉ đi 20 phút liền quay lại, hắn đưa một chồng tư liệu chứng minh Mộ Dung Phỉ đích thực có chứng tự bế cho Lâm Tử Vận.

Lâm Tử Vận tiếp nhận, nói với Tàng Huyền Thanh: "Đại tỷ, em không chắc có thể đạt đến kết quả tốt nhất, bất quá em sẽ cố hết sức."
Tàng Huyền Thanh nhíu mày nhìn Lâm Tử Vận, suy nghĩ một hồi, sau đó gật gật đầu.
Lâm Tử Vận rời đi, Tàng Huyền Thanh nói với Trần Dương: "Trần Dương, ngươi đi điều tra một chút, thẩm phán và bồi thẩm đoàn phụ trách vụ án của Mộ Dung Phỉ là ai, đến lúc đó nên làm như thế nào, ta nghĩ ngươi biết, đúng không?"
Trần Dương đỡ kính tơ vàng, hơi hơi cong eo, cười đến phi thường hiền lành, nói với Tàng Huyền Thanh: "Vâng, Đại tiểu thư, ta đã biết."
Tiểu Phỉ thoát nạn xong cái bu bà Thanh như má luôn =)) cứ nghĩ tới cảnh bé con nhón chân lên hun "mommy" là thấy phê rồi hà =))
====================

Chương 45: Tranh cãi trên toà án

Hôm nay là ngày mở phiên toà xét xử vụ án của Mộ Dung Phỉ.
Mộ Dung Phỉ đã ngồi trong phòng giam 5 ngày, 5 ngày này, nàng ngủ rất ít, mỗi ngày chỉ 4 tiếng. Nàng không lo lắng mình sẽ bị ngồi tù, căn bản không có nghĩ qua, đối với hoàn cảnh, nàng không có yêu cầu, đối với việc mình có ngồi tù hay không, một chút cũng không lo lắng, Sở Thu ở trong phòng thẩm vấn, nói với nàng câu sau cùng là: "Nghĩ biện pháp lấy sổ sách của Thanh Liên Hội."
Mộ Dung Phỉ thiên tính lương bạc, Sở Thu dùng một nửa tiền lương nuôi nấng nàng lớn lên, nàng cũng không có quá nhiều cảm tình cùng cảm kích, Sở Thu giúp nàng, chỉ là bởi vì mình có giá trị lợi dụng, hơn nữa Mộ Dung Phỉ luôn loáng thoáng, tất cả chuyện này đều là do Sở Thu thiếu nàng.
Nguyên nhân thật sự khiến Mộ Dung Phỉ sinh ra cảm giác này, chính nàng cũng không biết, đoạn trí nhớ trước kia đã thất lạc. Mộ Dung Phỉ bắt đầu ghi nhớ từ lúc 5 tuổi, trước đó tựa hồ là bị người lau đi, cái gì cũng không nhớ nổi, nàng có cảm giác, trí nhớ của nàng mất đi khẳng định cùng Sở Thu có quan hệ.
Cho nên từ đầu đến cuối, Mộ Dung Phỉ không lo lắng cho mình, cũng không phải nàng tín nhiệm Sở Thu, nàng chỉ tín nhiệm mình, nàng chỉ tín nhiệm mình đối với Sở Thu, còn có giá trị lợi dụng không thể thay thế.
Nếu không lo lắng, vậy nguyên nhân mỗi ngày nàng không thể đi vào giấc ngủ là gì? Chỉ có nàng biết, trong đầu nàng luôn xuất hiện hai vật, một nét son hồng, lả lướt mềm ấm ôm ấp. Hai thứ này luân phiên hiện ra trong đầu Mộ Dung Phỉ, có đôi khi còn xuất hiện cùng lúc. Mộ Dung Phỉ cũng không phải loại người đa sầu đa cảm, nàng chỉ biết hai thứ này đến từ người nào, trừ bỏ chúng nó, nàng chỉ muốn nhìn thấy người kia, có lẽ đến lúc đó sẽ nhận được một vài kết quả.
Sau khi Sở Thu thẩm vấn Mộ Dung Phỉ, tựa hồ đã quên chuyện này, hắn hoàn toàn không để ý tới, giao cho Sở Thanh Phong toàn quyền xử lý, từ đó về sau không có hỏi qua một câu.
Hôm nay là ngày xét xử, Sở Thanh Phong làm người phụ trách, hơn nữa thân là nhân chứng, cũng là bị gọi đến thượng đình, Cố Dao làm đương sự, làm người thụ hại, lại càng không cần nhiều lời.
8h sáng, Mộ Dung Phỉ bị bảo an dắt ra phòng giam, sau đó nàng liền nhìn thấy bốn người, mà bốn người kia nàng gặp qua, đều là thành viên tổ trọng án xuất hiện ở Bóng Đêm tối hôm đó, nhưng nàng chỉ nhớ rõ tên hai người, một là Sở Thanh Phong, hai là Cố Dao, hai người khác nàng không có ấn tượng.
Sở Thanh Phong lần này an bài Lưu Hướng Lan và một vị nữ cấp dưới phụ trách áp giải Mộ Dung Phỉ đến pháp viện, nàng cùng Cố Dao đều sẽ ra toà đối chứng. Nàng thấy Mộ Dung Phỉ mặt không đổi sắc, như hàn băng vạn năm, vĩnh viễn chỉ có lãnh mạc, không còn gì khác, cho dù Cố Dao từng bị Mộ Dung Phỉ thương tổn, nàng cũng xem qua loa, hoàn toàn không cần trông cậy vào trên mặt Mộ Dung Phỉ sẽ xuất hiện biểu tình xin lỗi hoặc là áy náy.
Kỳ thật Cố Dao cũng không có hận Mộ Dung Phỉ, đối với cô mà nói, Mộ Dung Phỉ chỉ là mục tiêu trong nhiệm vụ, muốn báo thù, cô thấy là vô căn cứ, Mộ Dung Phỉ không phải Tàng Huyền Thanh, Cố Dao sẽ không mềm lòng, không hận cũng không yêu. Cô là cảnh sát, Mộ Dung Phỉ là tội phạm, đối với Cố Dao, quan hệ giữa Mộ Dung Phỉ và cô chỉ đơn giản như thế.
Sở Thanh Phong thản nhiên nhìn Mộ Dung Phỉ, sau đó ánh mắt ý bảo Lưu Hướng Lan hai người áp giải Mộ Dung Phỉ. Hai người nhận được lệnh của Sở Thanh Phong, đi đến hai bên trái phải Mộ Dung Phỉ, đều tự đem một bàn tay đặt lên vai Mộ Dung Phỉ. Tay Mộ Dung Phỉ bị còng, cho nên đây là phương thức áp giải cực kỳ tiêu chuẩn.
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt Mộ Dung Phỉ thoáng chốc lạnh xuống, cơ thể tự nhiên căng cứng, hai người kia đứng sau lưng nàng, còn ngăn chặn hai bả vai, đối với nàng mà nói, là một động tác rất nguy hiểm, nếu bọn họ muốn công kích nàng, nàng sẽ rất khó phản kháng.
Đối Sở Thanh Phong, Mộ Dung Phỉ là một nhân vật cực độ nguy hiểm, lúc ấy tại Bóng Đêm, đội viên tổ trọng án ở đó, mà nàng còn dám động thủ, Sở Thanh Phong làm cảnh sát lâu như vậy, cũng chỉ là đụng tới hai người, người thứ nhất là Trần Dương, nam nhân giống như chó điên, mà người thứ hai chính là Mộ Dung Phỉ. Cũng bởi vì như vậy, cho nên nàng không hiểu hành vi của Sở Thu.
Nàng không dám thả lỏng cảnh giác, thấy Lưu Hướng Lan hai người đặt tay lên vai Mộ Dung Phỉ, Mộ Dung Phỉ lập tức biến sắc, Sở Thanh Phong nhanh chóng cảnh cáo: "Mộ Dung Phỉ, ngươi tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ, chúng ta chỉ mang ngươi đến pháp viện mà thôi. Nếu ngươi khăng khăng một mực, ta tuyệt không để ý tăng thêm một tội cho ngươi."
Mộ Dung Phỉ nghe Sở Thanh Phong nói, ánh mắt tràn ngập âm lãnh. Vừa vặn, trong đầu nàng lại xuất hiện một nét son hồng và mềm ấm ôm ấp. Thật là thần kỳ, Mộ Dung Phỉ cứ như vậy yên tĩnh trở lại, nhanh chóng nhìn thấy người kia là chuyện khẩn thiết nhất. Ánh mắt âm lãnh thoáng chốc lại đổi thành lãnh mạc, không tồn tại một tia cảm xúc.
Sở Thanh Phong như thế nào lại không thấy trong mắt Mộ Dung Phỉ bao hàm gì đó, thấy Mộ Dung Phỉ rất nhanh đã khôi phục sự lãnh mạc, nàng không nói gì nữa, chỉ nói với cấp dưới: "Xuất phát."
Sau khi xoay người, Sở Thanh Phong cau mày, trong lòng trầm ngâm: "Quả nhiên hệt như kẻ điên, người này ngày sau sợ là còn đáng sợ hơn cả Trần Dương."
Đi ra cục cảnh sát, một chiếc xe đang chờ trong đại viện, Sở Thanh Phong đi trước, Cố Dao đi sau, Lưu Hướng Lan cùng một vị nữ đồng sự khác áp giải Mộ Dung Phỉ cuối cùng, dọc theo đường đi Mộ Dung Phỉ đều là thành thật, trầm mặc đến đáng sợ.
Thấy đám người Sở Thanh Phong đi ra, Chu Vân mở cửa xe, Sở Thanh Phong dừng bước gật đầu với Chu Vân một cái, sau đó nghiêng đầu ý bảo Lưu Hướng Lan hai người áp giải Mộ Dung Phỉ lên xe. Cả quá trình Mộ Dung Phỉ không hề phản kháng, trầm mặc lên xe, sau đó ngồi trên ghế da mềm, bị Lưu Hướng Lan hai người kẹp ở giữa, mà Chu Vân ngồi ở đối diện, nhìn còn tại ngoài xe Sở Thanh Phong và Cố Dao.
Cố Dao vừa định lên xe, nhưng Sở Thanh Phong giữ cô lại, cô quay đầu nghi hoặc nhìn Sở Thanh Phong, thấy Sở Thanh Phong cũng không nhìn cô mà là nhìn Chu Vân, chỉ nghe thấy nàng nói với Chu Vân: "Áp giải Mộ Dung Phỉ không cần nhiều người như vậy, mấy người đi trước đi, tôi lái xe theo sau, tiện thể quan sát tình huống."
Chu Vân nghe xong, chân mày cau lại, nhìn thoáng qua Cố Dao muốn nói gì, nhưng mà Sở Thanh Phong không hề chừa cho hắn một chút cơ hội, hắn còn chưa mở miệng, Sở Thanh Phong đã đóng cửa xe lại.
Sở Thanh Phong đóng cửa xe, đi đến phạm vi tài xế có thể nhìn thấy từ kính chiếu hậu, xua tay ý bảo tài xế có thể lái xe. Chờ xe đi, nàng mới nhìn Cố Dao một cái, nói: "Đi thôi."
Cố Dao có điểm phục tùng Sở Thanh Phong, bất kể là công tác hay là sinh hoạt, cô nhu thuận "à" một tiếng, liền đi theo Sở Thanh Phong đến xe của nàng.
Toà án xét xử Mộ Dung Phỉ cũng không công khai, cho nên không ai vây xem, nhưng vì thị bình công chính, vẫn cho phép thân nhân của bị cáo có mặt quan sát toàn bộ quá trình, tất cả mọi người không nghĩ tới, người nhà Mộ Dung Phỉ tới tham gia, cũng không phải Tàng Huyền Thanh son sắt tuyên bố mình là người giám hộ Mộ Dung Phỉ, mà là đệ nhất trung khuyển của Thanh Liên Hội, Trần Dương.
Đi theo Trần Dương có một nam nhân tuổi hơn 40, âu phục thẳng thớm, Mộ Dung Phỉ cũng không nhận ra người này, nàng chưa bao giờ thấy qua. Nàng không quan tâm, Trần Dương đến nàng cũng không có cảm giác nào, không vui mừng cũng không thất vọng, bởi vì nàng muốn nhìn không phải Trần Dương, mà là Tàng Huyền Thanh, nhưng Mộ Dung Phỉ biết, Tàng Huyền Thanh tuyệt đối sẽ vắng mặt. Trần Dương xem thấy mình liền đứng dậy mỉm cười, Mộ Dung Phỉ cũng chỉ thản nhiên liếc mắt, gật đầu một cái thôi.
Làm nhân chứng, Sở Thanh Phong và Cố Dao cũng ngồi ở thính phòng, đợi gọi tên. Tuy rằng Tàng Huyền Thanh vẫn chưa có mặt, nhưng thấy Trần Dương ở đây, Sở Thanh Phong cùng Cố Dao đều phủ nhận việc Tàng Huyền Thanh không coi trọng Mộ Dung Phỉ, Trần Dương là nhân vật nào, ở Thanh Liên Hội có địa vị ra sao, các nàng đều rõ ràng.
Làm công tố viên, Diệp Tuệ Linh không phải lần đầu nhìn thấy Mộ Dung Phỉ, trước khi phiên toà mở, nàng đã đến cảnh cục gặp Mộ Dung Phỉ một lần, xác định tính chân thật của khẩu cung, hoặc là bổ sung một ít thứ cảnh sát có thể quên, nhưng Mộ Dung Phỉ đối với câu hỏi của nàng, lại chưa từng nói qua một chữ. Lúc này thấy Mộ Dung Phỉ trầm mặc cúi đầu ngồi trước vành móng ngựa, có vẻ an tĩnh, tóc đen hiền thục như tơ lụa thẳng tắp hạ xuống, cỡ nào giống tinh linh, nhưng nàng không thể tưởng được là, một cô gái giống tinh linh như vậy, lại làm ra hành vi đánh lén cảnh sát.
Làm luật sư biện hộ, Lâm Tử Vận tựa hồ cũng không áp lực, cô ngồi tại vị trí, ánh mắt trắng trợn nhìn đối thủ, Diệp Tuệ Linh. Thấy Diệp Tuệ Linh nhìn về phía Mộ Dung Phỉ, Lâm Tử Vận cũng xem qua, trong lòng nghĩ, Mộ Dung Phỉ trầm tĩnh, quả nhiên là giống tinh linh, nhưng chỉ có tận mắt nhìn thấy Mộ Dung Phỉ ánh mắt cũng không nháy, liền đem phi đao trát người khác Lâm Tử Vận mới biết, Mộ Dung Phỉ cho dù là tinh linh, cũng là tinh linh hắc ám.
Lâm Tử Vận đối Mộ Dung Phỉ hứng thú, xa xa không bằng Diệp Tuệ Linh, cô chỉ nhìn Mộ Dung Phỉ một cái, liền đem ánh mắt quay lại trên người Diệp Tuệ Linh. Vừa vặn lúc này Diệp Tuệ Linh cũng thu hồi ánh mắt, quay đầu chống lại Lâm Tử Vận.
Diệp Tuệ Linh thoáng bối rối tránh né, cố trang không phát hiện ánh mắt Lâm Tử Vận, lo cúi đầu nhìn tài liệu. Nàng không biết vì sao, trước kia Lâm Tử Vận trực tiếp nhiệt lạt, nàng có thể không để ý lãnh mạc đối chi, nhưng sau khi Lâm Tử Vận trộm hôn nàng rồi, nàng bình tĩnh không nổi a.
Cúi đầu, vẫn còn cảm nhận được Lâm Tử Vận nhìn thẳng, Diệp Tuệ Linh thầm mắng Lâm Tử Vận đúng là yêu tinh họa quốc!
2 "má con" sắp trùng phùng ~

========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna