Google.com.vn Đọc truyện Online

28/7/18

Phân Ngoại Yêu Nhiêu (Miêu Tổng Tài) - Chương 136 - 139 (HOÀN)

Đăng bởi Ngân Giang | 28/7/18 | 0 nhận xét

Chương 136: Mạnh như rồng

Trương Tử Hề đi theo ba người Tàng Huyền Thanh ra cửa bệnh viện, liền trực tiếp mở miệng nói: "Tàng lão đại, phiền toái ngươi giúp ta xử lý một việc đi, tên hại Tô Lâm bị thương, ta không muốn chuyện này bị lộ ra ngoài."
Tàng Huyền Thanh dừng bước lại, nhìn về phía Trương Tử Hề, mỉm cười hỏi: "A? Nói cụ thể xem, rốt cuộc là hạng người gì."
Trương Tử Hề cau mày, cơ hồ đối với chuyện tình muốn nói có chút chán ghét, nói toàn bộ, nguyên lai người hại Tô Lâm, là sủng vật cũ của Tô Lâm, bị Tô Lâm quăng, không cam lòng, cho nên đêm nay mới phát sinh chuyện như vậy, đây là một nam nhân hết ăn lại nằm còn thích bám váy phụ nữ.
Đối với loại nam nhân như vậy, Tàng Huyền Thanh ghê tởm chán ghét, không cự tuyệt, hỏi Trương Tử Hề: "Giúp ngươi tự nhiên không thành vấn đề, chính là ngươi muốn ta xử lý hắn như thế nào?"
Trương Tử Hề không có kinh nghiệm, cô là thương nhân, đối với thủ đoạn của hắc đạo cũng không tinh thông, cô nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Nếu là các ngươi thì xử lý như thế nào?"
Mộ Dung Phỉ nghe được, có chút không kiên nhẫn, người như vậy mà còn cần thảo luận sao, trong lòng một cỗ thô bạo dâng lên, đột nhiên rất tỉnh táo mở miệng nói: "Chỉ có người chết mới bảo thủ bí mật tốt nhất."
Mộ Dung Phỉ đầy kinh nghiệm tuyên bố, nàng không quá tin tưởng khí khái của người khác, nhiều khi cái gọi là khí khái, chỉ là độ mạnh yếu khi đối mặt với hấp dẫn hoặc uy hiếp thôi. Nàng nói lời này cực kỳ nhẹ, thoáng như hỏi giá một cân cải trắng bao nhiêu tiền, tự nhiên thoải mái, hoàn toàn xem mạng người như cỏ rác.
Ngôn ngữ như vậy hù chết Trương Tử Hề, cô kinh hãi nhìn Mộ Dung Phỉ, ánh mắt có chút tìm tòi nghiên cứu, tựa hồ không tin lời nói lãnh huyết đó là do Mộ Dung Phỉ nói ra.
Tàng Huyền Thanh bị Mộ Dung Phỉ chọc cười, trong lòng thầm khen Mộ Dung Phỉ quả nhiên vẫn là bạn lữ thích hợp với mình nhất, nhưng lời này không thể nói lung tung cũng không thể doạ đồng bọn sợ hãi, khanh khách cười không ngừng, đầu vai rung động, nói với Trương Tử Hề: "Mộ Dung nhà ta chỉ nói đạo lý thôi, kỳ thật bình thường chúng ta không làm như vậy."
Tàng Huyền Thanh lập lờ nước đôi, nhưng Trương Tử Hề không hiểu, chị ta đồng ý Mộ Dung Phỉ, hay là không đồng ý đây? Trương Tử Hề nhìn hai người, có chút chần chờ cùng khó hiểu.
Tàng Huyền Thanh thấy Trương Tử Hề do dự, mỉm cười nói: "Ngươi vẫn là mau nói cho chúng ta biết ngươi tưởng xử lý thế nào đi, đường chúng ta đi không giống ngươi đâu, cho nên phương pháp chúng ta dùng cũng không nhất định thích hợp ngươi."
Trương Tử Hề nhíu mày trầm ngâm một hồi, có chút cẩn thận, chần chờ một hồi lâu mới lên tiếng: "Phải ưu tiên giữ bí mật, làm cho nam nhân kia đừng xuất hiện ở H thị nữa."
Tàng Huyền Thanh nhíu mày hỏi: "Chỉ đơn giản như vậy?" Cô cảm thấy Trương Tử Hề mềm lòng, nam nhân ghê tởm, có thể nào khinh địch buông tha.
Trương Tử Hề bị Tàng Huyền Thanh hỏi cũng hiểu được là hơi tiện nghi cho hắn. Hắn hại Tô Lâm bị thương, còn hại cô thiếu Tàng Huyền Thanh một phần nhân tình, hơn nữa, nam nhân này vẫn là loại Trương Tử Hề cực độ chán ghét. Trương Tử Hề suy tư một hồi, bổ sung nói: "Vậy phiền toái Tàng lão đại giúp ta giáo huấn người kia một chút đi, tốt nhất là làm cho hắn không dám nhắc tới chuyện này nữa. Về phần giáo huấn thế nào ta mặc kệ, bất quá không giết người là được."
Tàng Huyền Thanh nhìn Trương Tử Hề, nâng lên cánh tay cầm ngọc chất Phật châu, khẽ cười nói: "Ngươi xem chúng ta rất tà ác, kỳ thật mạng người, nếu có thể không giết liền không giết. Đây là nghiệp chướng không phải sao? Phật tổ sẽ không dễ dàng tha thứ."
Mộ Dung Phỉ nghe Tàng Huyền Thanh nói, mày rất nhỏ nhăn một chút, không nói gì thêm, chỉ là ánh mắt nhìn Tàng Huyền Thanh, có chút nghi hoặc.
Tàng Huyền Thanh nói xong, híp mắt, một đạo hàn quang chợt lóe, quay đầu nói với Trần Dương: "Trần Dương, chuyện này ngươi đi làm đi, nhất định phải khiến Trương tiểu thư vừa lòng."
Ở góc độ Trương Tử Hề không nhìn thấy, Tàng Huyền Thanh vẽ ra động tác "cắt", ý tứ rất rõ ràng, là nhượng Trần Dương làm theo ý của Mộ Dung Phỉ.
Trần Dương một chút vô nghĩa đều không có, mỉm cười đối Tàng Huyền Thanh và Trương Tử Hề gật đầu, sau đó xoay người bước đi, bộ pháp nhanh hơn tỏ vẻ hắn rất để bụng chuyện này.
Tàng Huyền Thanh dẫn Trương Tử Hề tới phòng khách, ba người ngồi xuống, Tàng Huyền Thanh sau đó vỗ nhẹ hai tay, ngay sau đó liền có nữ dong cầm trà cụ đi ra, cung kính phóng hảo lên bàn. Nữ dong bãi phóng trà cụ xong, không tiếng động cúi đầu lui ra, toàn bộ quá trình đều biểu hiện cuộc sống xa xỉ của Tàng gia. Đối với điểm ấy, Trương Tử Hề thấy nhưng không thể trách, xã hội ngày nay, có tiền thì đãi ngộ gì cũng có thể hưởng thụ.
Tàng Huyền Thanh đối Trương Tử Hề cười cười, nói: "Ta thích pha trà, người có tư cách làm cho ta tự mình pha trà cũng rất ít, vừa lúc hôm nay ngươi ở, liền thử xem tay nghề của ta đi."
Lời này tự đại kiêu ngạo, nhưng từ miệng Tàng Huyền Thanh nói ra, lại trở thành lẽ đương nhiên, khẩu khí của cô không có kiêu ngạo, ngược lại là thêm vài phần tự nhiên, nghe vào tai người khác lại thành tự tin. Trương Tử Hề cũng không có nhiều phản cảm, cô nghĩ Tàng Huyền Thanh có thân phận như vậy, đúng là không có mấy ai có tư cách làm cho Tàng Huyền Thanh tự mình pha trà cả, hơn nữa cho dù là có tư cách cũng phải xem Tàng Huyền Thanh bản nhân có nguyện ý hay không.
Chị ta đích xác có trọng lượng như vậy.
Trương Tử Hề mỉm cười gật đầu, cô một bên suy tư những lời muốn nói, một bên quan sát thủ thế Tàng Huyền Thanh pha trà, kỳ thật thì Trương Tử Hề cũng là người đam mê trà đạo, đồng dạng là người có tư cách làm cho cô tự mình pha trà cũng không nhiều. Không thể phủ nhận, cô và Tàng Huyền Thanh giống nhau, đều là thành phần đỉnh của đỉnh ở H thị.
Trong quá trình Tàng Huyền Thanh pha trà, Trương Tử Hề đã nghĩ ra lý do thoái thác. Tàng Huyền Thanh lớn hơn Trương Tử Hề vài tuổi, bối phận cũng lớn hơn, cho nên cô không dùng hai tay, chỉ dùng một tay nhẹ nhàng đẩy ly trà đến trước mặt Trương Tử Hề, làm động tác "thỉnh", nói: "Đến, nếm thử tay nghề của ta."
Trương Tử Hề thầm khen tay nghề của Tàng Huyền Thanh, toàn bộ quá trình tẫn hiển tao nhã cùng lạnh nhạt, hoàn toàn có thể coi như trà sư, vì thế Trương Tử Hề cũng bắt đầu tò mò, trong lúc nhất thời thế nhưng quên mình có khiết phích. Tàng Huyền Thanh đối với cô mà nói, xem như người xa lạ, nhưng cô lại đối chị ta không có cảm giác bài xích, rốt cuộc là vì cái gì, Trương Tử Hề cũng không có chú ý tới điểm ấy.
Trương Tử Hề khinh duyệt một ngụm, thiệt tình khen: "Trà ngon, tay nghề cũng rất tốt, xác thực không tồi." Đây là đánh giá đúng trọng tâm, Trương Tử Hề không nịnh bợ, cô không cần thiết phải làm vậy. Tàng Huyền Thanh tự tin cười cười đáp lại, tuyệt không biết khiêm tốn là gì.
Trương Tử Hề buông ly trà xuống, nói: "Tàng lão đại, chuyện này cám ơn ngươi giúp ta, ta khiếm ngươi một phần nhân tình."
Tàng Huyền Thanh cười, chỉ tùy ý nhẹ nhàng phất phất tay nói: "Không cần để ý, cũng không phải việc khó gì, coi như quà gặp mặt ta tặng cho ngươi."
Rất nhiều chuyện nói hơn sẽ không còn ý tứ, Trương Tử Hề nhớ kỹ chuyện này, cô không có thói quen khiếm người khác, nhưng vẫn thiếu Tàng Huyền Thanh một phần nhân tình. Cô cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: "Tàng lão đại, ta nghĩ chúng ta cần bàn bạc kế hoạch cụ thể, ít nhất...... Ta phải biết lợi thế trong tay ngươi, ta mới có thể khai triển kế hoạch đến mức tốt nhất."
Tàng Huyền Thanh nghe Trương Tử Hề nói, híp mắt, thật sâu nhìn cô một cái, nên cẩn thận thương thảo kế hoạch, như đang tự hỏi cái gì, một lát sau mới lên tiếng: "Kỳ thật chúng ta không cần khách khí như thế, dựa theo...... Ngươi bảo ta một tiếng Thanh tỷ là được, về sau ta trực tiếp gọi ngươi là Tử Hề đi."
Trương Tử Hề không nghĩ tới Tàng Huyền Thanh một phen làm như tự hỏi qua đi cũng không có trả lời vấn đề của mình, lại nói ra những lời này, Tàng Huyền Thanh tạm dừng một hồi, cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng Tàng Huyền Thanh dựa theo tuổi tác, hơn nữa đối với Tàng Huyền Thanh, Trương Tử Hề cũng không biết vì sao, luôn luôn có cảm giác quen thuộc, không chỉ không bài xích, ngược lại là trời sinh thân thiết, vì thế cô mỉm cười, kêu một tiếng: "Thanh tỷ."
Tàng Huyền Thanh mỉm cười gật đầu, sau đó ánh mắt thâm trầm một chút, nói: "Đối với Lưu thị, nhược điểm trong tay ta không ít, nhưng vài thứ kia cũng không thể lấy ra xài bậy, dù sao giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, ta sẽ không làm."
Lời này nửa thật nửa giả làm cho người ta nghe không ra hư thật, Trương Tử Hề lại gật đầu, chuyện Lưu thị giúp Thanh Liên Hội rửa tiền cô có nghe nói, Tàng Huyền Thanh nói, cô hiểu, nếu Lưu thị thật sự đã giúp đỡ Thanh Liên Hội rửa tiền, nhược điểm Tàng Huyền Thanh nắm giữ trong tay xác thực sẽ có khả năng khiến chị ta cũng rơi xuống vực sâu, đổi lại là cô cũng sẽ không làm như vậy.
Trương Tử Hề nghĩ, có lẽ thứ mình nhận được từ Tàng Huyền Thanh, thật sự chỉ có tài chính thôi. Tàng Huyền Thanh dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Nhưng mà...... Trong tay ta còn vài thứ khác, tuyệt đối cam đoan có thể bỏ tù Lưu Tổ Thông, thậm chí phán định tử hình. Hắn vẫn không biết ta có mấy thứ đó, tuyệt đối có thể tạo được hiệu quả xuất kỳ bất ý."
Tàng Huyền Thanh nói đến đó, liếc Mộ Dung Phỉ một cái, thật quan tâm Mộ Dung Phỉ sẽ có phản ứng gì. Mộ Dung Phỉ vẫn lãnh khốc, tựa hồ cũng không có phản ứng. Văn kiện có thể đưa Lưu Tổ Thông vào chỗ chết, đó là cái gì, không nói rõ, cho dù có hảo cảm với Trương Tử Hề, cô vẫn chừa cho mình một đường lui.
"Nha?" Trương Tử Hề nghe Tàng Huyền Thanh nói xong, suy nghĩ một hồi, có chút khó hiểu hỏi: "Nếu trong tay Thanh tỷ quả thật có vật như vậy, vì cái gì còn cần ta hỗ trợ?"
Tàng Huyền Thanh mỉm cười, gợn sóng không sợ hãi, nhưng trong lòng âm thầm nghĩ lý do thoái thác, có một số việc vẫn chưa phải lúc thẳng thắn thành khẩn, một lát sau mới đáp: "Lưu thị có thể xem như một phần tâm huyết của cha ta, cho nên ta không muốn nó cứ như vậy không có giá trị bị chính phủ đoạt lại, tối thiểu ta có thể tặng Lưu thị cho người mà ta nguyện ý, tối thiểu ta có thể dùng Lưu thị để đổi lấy một thứ khác."
Phụ thân của Tàng Huyền Thanh là Tàng Thiên Hải, Trương Tử Hề biết, đó là một nam nhân vang danh ở H thị, Tàng Huyền Thanh nói minh xác, Trương Tử Hề là người cô nguyện ý tặng cho. Nói như vậy, Trương Tử Hề tựa hồ cũng không có lý do phản bác, theo như lời của Tàng Huyền Thanh, nếu hai người hợp tác thành công, Lưu thị thật sự có thể xem như quà Tàng Huyền Thanh đưa cho cô, bởi vì toàn bộ tài chính đều do Tàng Huyền Thanh cung cấp, công ty Viện An cũng không phải sản nghiệp chủ lưu của Trương thị, lợi tức cho vay tính cái gì.
Trương Tử Hề không rõ, nếu như Tàng Huyền Thanh có thể cung cấp hiệp trợ tài chính, cộng thêm những thứ trên tay chị ta, thì không nhất định là mình, H thị có rất nhiều người có thể giúp đỡ Tàng Huyền Thanh. Trương Tử Hề cực nhỏ chịu ân huệ của người khác, hỏi: "Vì sao lại lựa chọn ta? Vì sao lại tín nhiệm ta?"
Tàng Huyền Thanh cười đến có chút bí hiểm, nói: "Trên thế giới cũng không phải mỗi một chuyện đều có giải thích minh xác, như ta đã nói, ta đối với ngươi nhất kiến như cố. Dù sao ngươi chỉ cần tin tưởng, ta đối với ngươi cũng không ác ý là được."
Trương Tử Hề nhíu mày, sâu kín nhìn Tàng Huyền Thanh, Tàng Huyền Thanh liền bình tĩnh cùng cô đối diện, không hề chột dạ. Tàng Huyền Thanh tâm cơ quá sâu, Trương Tử Hề nhìn không thấu, cô cũng không thể lui về phía sau, số tiền Tàng Huyền Thanh uỷ thác đối với cô mà nói là dệt hoa trên gấm, hơn nữa là không thể thiếu. Trương Tử Hề y theo cảm giác trong lòng, gật đầu ứng thừa, không hề hỏi nhiều. Kỳ thật Trương Tử Hề hiểu được hình thức cô và Tàng Huyền Thanh hợp tác, bị động chính là Tàng Huyền Thanh, không phải cô.
Kế tiếp Tàng Huyền Thanh và Trương Tử Hề bàn luận nên triển khai kế hoạch như thế nào, cả quá trình Tàng Huyền Thanh vẫn không phản đối, tựa hồ là hoàn toàn tín nhiệm Trương Tử Hề.
Cuối cùng, Trương Tử Hề vội vã muốn nhìn Tô Lâm, cáo biệt Tàng Huyền Thanh: "Thanh tỷ, đến lúc đó ngươi chờ ta thông tri rồi hãy hành động."
Tàng Huyền Thanh mỉm cười gật đầu, nói: "Hảo."
Nói xong, Trương Tử Hề cáo từ rời đi, Tàng Huyền Thanh nhìn bóng lưng Trương Tử Hề, nghĩ về những lời Trương Tử Hề vừa nói, kế hoạch của Trương Tử Hề không phức tạp, khó là khó về thao tác, lấy ích lợi buôn bán, dẫn Lưu Tổ Thông mắc câu, thúc đẩy Trương thị và Lưu thị hợp tác, sau đó lại viện lý do Lưu Tổ Thông mất hết danh dự ảnh hưởng thanh danh Trương thị, ảnh hưởng giá chứng khoán Trương thị, tiếp tục thừa cơ âm thầm thu mua cổ phần Trương thị. Đây vẫn chỉ là kế hoạch bên ngoài, theo như lời Trương Tử Hề, bên trong còn có chút kế hoạch phụ trợ.


Tàng Huyền Thanh thầm than Trương Tử Hề rất quyết đoán cùng dã tâm, muốn một mình nuốt cả Trương thị, quả cảm cùng ngoan tuyệt làm Tàng Huyền Thanh ưa thích, cô híp híp mắt, không biết là nói với Mộ Dung Phỉ, hay là lẩm bẩm: "Hảo kế hoạch, hảo dã tâm, hảo quyết đoán, cô gái này... Mạnh như rồng."
Là biểu tỷ muội nên sở thích cũng khá giống nhể =)) người thì khoái mỏ người thì khoái mông =))

----------------------

Chương 137: Sử kế

Cùng Trương Tử Hề thương thảo tốt kế hoạch, rạng sáng ngày thứ hai Tàng Huyền Thanh liền gọi Trần Dương tới, trịnh trọng dặn dò: "Trần Dương, ngươi mang một ít nhân thủ đi tìm tung tích tên sát thủ của Lưu Tổ Thông, ngàn vạn lần đừng để đối phương phát hiện, cũng không cần hành động thiếu suy nghĩ, sau khi tìm được thì chỉ cần trành chặt hắn."
Trần Dương khẽ cau mày, vì lời Tàng Huyền Thanh nói, hắn có chút nghi ngờ, ánh mắt thâm trầm, sau đó nói: "Đại tiểu thư, vì sao không để ta trực tiếp giải quyết tên sát thủ đó luôn? Ta cũng không tin chỉ vì tìm một tên bắn xạ mà phải hao tốn quá nhiều nhân lực."
"Không." Tàng Huyền Thanh bật người bác bỏ, nhìn Trần Dương tự tin mỉm cười, thầm nghĩ trong lòng: Trần Dương quả nhiên quá mức đơn giản, còn sát tâm nặng nề! Cô lắc đầu nói: "Nếu ta muốn giết hắn, hắn còn có thể sống tới hôm nay? Không, không vội, bây giờ còn chưa phải lúc, lưu mạng của hắn, tất có chỗ hữu dụng. Hơn nữa, nếu hắn chết, tất nhiên Lưu Tổ Thông sẽ phát hiện, đả thảo kinh xà*. Cha nói qua, mặc kệ làm chuyện gì, đều phải hiểu nhất thanh nhị sở, ích lợi lớn nhất mới là thực hiện thoả đáng nhất."
*đánh rắn động cỏ
Trần Dương nghe xong, nhíu mày suy nghĩ sâu xa một chút, nhưng bởi vì Tàng Huyền Thanh chưa bao giờ nói qua khâu nhỏ trong đó, hắn nhất thời đoán không ra Tàng Huyền Thanh rốt cuộc muốn làm như thế nào, hắn mù quáng trung thành và tín nhiệm Tàng Huyền Thanh, nên không hỏi nhiều nữa, gật đầu đồng ý.
Tàng Huyền Thanh nghĩ một chút, nói thêm: "Nghĩ đến hẳn là không khó tra được, nếu thật sự nấp quá sâu, liền bắt đại một người của Lưu Tổ Thông, dùng thủ đoạn tự nhiên có thể hỏi ra."
"Ta đã biết, Đại tiểu thư, ta đi ngay." Trần Dương nghiêm túc nói xong, xoay người ra ngoài.
Trần Dương đi rồi, Tàng Huyền Thanh ôm Mộ Dung Phỉ vẫn luôn trầm mặc vào lòng, cô hôn khóe miệng nàng, vừa hôn vừa nói: "Tiểu sắc quỷ đáng yêu ơi, tiếp theo, chúng ta chỉ cần chờ xem kịch vui là được."
Mộ Dung Phỉ nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Tàng Huyền Thanh nhíu mày, không hiểu lắm, tuy rằng nàng luôn luôn ở bên cạnh Tàng Huyền Thanh, cũng nghe được Trương Tử Hề lên kế hoạch, nhưng nàng lại vô tâm nghĩ tới, nàng không có hứng thú. Thú vui duy nhất, lúc này đúng là toạ tại bên người, nàng chìa lưỡi liếm nơi vừa mới bị trộm hương, hai mắt phát sáng lên, đầu dựa vào hôn trả Tàng Huyền Thanh.
Tàng Huyền Thanh tùy ý Mộ Dung Phỉ hôn khóe môi, không hồi ứng cũng không cự tuyệt, rất vui vẻ "khanh khách" cười không ngừng, trong lúc nhất thời, dễ thương dạt dào.
Nếu đã an tâm chờ xem kịch vui, Tàng Huyền Thanh liền nhàn rỗi, thời khắc chú ý Trương Tử Hề bên kia phát triển, lại chậm chạp không có tin tức truyền đến, thẳng đến một tháng sau, TV và báo chí đều đưa tin, Trương thị, Tô thị còn có Lưu thị, ba công ty hợp lực phát triển "Tô Luyến Thấm", nghe đồn sẽ tạo ra khu buôn bán lớn nhất H thị.
Tàng Huyền Thanh coi tin tức, chỉ biết Trương Tử Hề đã bắt đầu hành động, "Tô Luyến Thấm" là một đại hình thương trường của Tô thị, đặc biệt là tiêu thụ các vật phẩm xa xỉ, vị trí địa lý cũng rất đặc thù, ở vùng ngoại ô trên một mảnh đất trống, lẽ ra tình huống như vậy, thổ địa quanh thân sớm nên được phát hiện, nhưng sự thật cũng kéo dài tới hôm nay, cho nên tự nhiên thụ nhiều sự chú ý.
Đối với tình huống này, Tàng Huyền Thanh cũng không có bao nhiêu hứng thú, bởi vì cô biết, đây chỉ là lớp nguỵ trang của Trương Tử Hề, chỉ giật lá cờ lại làm cho cả H thị bồi mình nhảy múa. Có lẽ đến cuối cùng bọn họ sẽ phát hiện, kỳ thật tất cả chuyện này đều là nói dối mà thôi.
Lại qua một tuần, truyền thông lại đưa tin ba công ty chính thức ký hợp đồng, Tàng Huyền Thanh cùng Mộ Dung Phỉ ngồi ở trên ghế sa lon nhìn tin tức, chứng kiến Trương Tử Hề, Tô Lâm còn có Lưu Tổ Thông đại biểu ba bên ký hợp đồng, ký tên xong, Lưu tổ Thông hữu hảo mỉm cười hướng Trương Tử Hề vươn tay ra, muốn cùng Trương Tử Hề bắt tay, Trương Tử Hề thì không biết là giả hay thật không phát giác, chỉ cúi đầu nhìn hiệp nghị, nhượng tay Lưu Tổ Thông đứng ở giữa không trung ít nhất hai phút, Tàng Huyền Thanh nở nụ cười, nói với Mộ Dung Phỉ: "Em xem, Trương Tử Hề nữ nhân này thật xấu, tôi thích."
Mộ Dung Phỉ nhướng mày, mắt lạnh nhìn Trương Tử Hề trên TV, lại bá đạo cảnh cáo Tàng Huyền Thanh: "Không cho phép thích."
Tàng Huyền Thanh lặng đi một chút, sau đó nhéo mặt Mộ Dung Phỉ, cười nhẹ mắng: "Thật là keo kiệt, đã nói với em rồi, Trương Tử Hề là biểu muội của tôi."
Cùng Mộ Dung Phỉ trêu chọc một hồi, Tàng Huyền Thanh quay đầu lại tiếp tục xem TV, về Trương Tử Hề, tin tức đã xem xong, cô híp híp mắt, trong lòng tính toán sắp tới thời điểm mình hành động.
Quả nhiên sau đó di động của Tàng Huyền Thanh vang lên, Mộ Dung Phỉ từ trong túi móc ra, nhìn thoáng qua, nói: "Là Trương Tử Hề."
Tàng Huyền Thanh gật gật đầu, tiếp nhận di động, đặt ở bên tai nói: "Tử Hề, là ta, ta mới nhìn thấy tin tức, ngươi muốn ta bắt đầu hành động sao?"
Trương Tử Hề nói: "Vâng, Thanh tỷ, ta tiến hành không sai biệt lắm, kế tiếp phải nhìn ngươi... Bất quá, nên nắm chắc thời cơ mới là trọng yếu nhất."
Thời cơ mà Trương Tử Hề nói, Tàng Huyền Thanh tự nhiên hiểu được, chờ tin ba công ty hợp tác phát hiện tiếp tục lên men ảnh hưởng đến trình độ lớn nhất, xuất kỳ bất ý bắn ra một kích, tạo hiệu quả tốt nhất, trước hết bôi bẩn thanh danh Lưu Tổ Thông, hé lộ scandal giết hại cảnh quan cao cấp, khiến náo động càng lớn, Lưu Tổ Thông nhất định mất hết danh dự, Trương thị tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng không thể tránh khỏi, giá cổ phiếu sẽ rớt theo. Có câu nói, trèo càng cao té càng nặng, Tàng Huyền Thanh cùng Trương Tử Hề chính là hi vọng Lưu Tổ Thông ở thời khắc huy hoàng nhất ngã sấp mặt, không còn cơ hội xoay người, thậm chí muốn hắn trả giá bằng cả sinh mệnh.
Tàng Huyền Thanh nghĩ rõ ràng, mỉm cười, tự tin đáp: "Ngươi yên tâm, làm chuyện này, tin tưởng ở H thị không ai lành nghề hơn ta."
Trong kế hoạch của Trương Tử Hề, Tàng Huyền Thanh chỉ là đứng sau lưng sử kế mờ ám, đối với kẻ trà trộn hắc đạo như cô mà nói, tự nhiên là thuận buồm xuôi gió.
Nghe nói như thế, Trương Tử Hề cười nhẹ hai tiếng, nói: "Hảo, vậy làm phiền ngươi, Thanh tỷ."
Cúp điện thoại, Tàng Huyền Thanh trả lại cho Mộ Dung Phỉ, hí mắt trầm tư, tiền của cô đã vào tài khoản của Chu Tư Y, cô cho nàng mượn để lũng đoạn thị trường chứng khoán của Trương thị, hai ngày trước có cùng Trần Minh Ngôn nói chuyện điện thoại, cái gì nên biết cũng đã biết, Trần Minh Ngôn cam đoan hắn sẽ âm thầm ra tay giúp đỡ, không có nỗi lo về sau.
Tàng Huyền Thanh gọi Trần Dương tới, hỏi: "Tên sát thủ cạnh Lưu Tổ Thông, ngươi tra ra chưa?"
Trần Dương nhíu mày, hắn vốn cho là việc này không khó, nhưng đã điều tra một tuần, nhưng vẫn không có tin tức gì, có chút ngưng trọng lắc lắc đầu, đáp: "Chưa tra ra, bất quá, tối qua có bắt một thủ hạ của Lưu Tổ Thông, các huynh đệ đang ép hỏi, hẳn là rất nhanh sẽ mở miệng."
Tàng Huyền Thanh đối với kết quả này có chút bất mãn, nhíu mày, trầm ngâm một chút nói: "Hiện tại có chút gấp. Trần Dương, ta mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì, trong vòng ba ngày nhất định phải tra được!"
"Vâng, Đại tiểu thư." Trần Dương trầm giọng đáp.
"Ừ." Tàng Huyền Thanh khẽ gật đầu, nói: "Chuẩn bị tốt đĩa CD, chờ tra được vị trí tên sát thủ, liền đưa nó cho Sở Thanh Phong, để nàng đối phó Lưu Tổ Thông. Nhưng phương thức ngươi phải nghĩ kỹ, không thể để cho bất luận kẻ nào biết, mấy thứ này là chúng ta đưa ra ngoài."
Tàng Huyền Thanh tiếp tục nói: "Chờ Sở Thanh Phong bắt Lưu Tổ Thông và tên sát thủ xong, thì gửi đĩa CD đã được phục chế đến mỗi đài truyền hình, thuận tiện truyền bá trên Internet, nhất định làm H thị, thậm chí cả nước ngoài đều biết, Lưu Tổ Thông rốt cuộc đã làm gì, cứ như vậy, hắn sẽ không còn may mắn, phải chết không thể nghi ngờ!"
Trần Dương nghe xong, trầm mặc nghĩ, hắn có chút khó hiểu, Tàng Huyền Thanh an bài đích xác không sai, nhưng vì sao cần kéo dài tới hôm nay mới động thủ? Hắn không biết Tàng Huyền Thanh và Trương Tử Hề lên kế hoạch, cho nên không rõ chi tiết bên trong, nhưng hắn không hỏi, chỉ trầm giọng đồng ý, cam đoan mình sẽ làm thoả đáng. Chỉ là tên sát thủ kia, sợ có chút phiền phức, trong mắt Trần Dương hiện lên một đạo hàn quang sắc bén.
Trần Dương quả nhiên không phụ sự tín nhiệm của Tàng Huyền Thanh, ngày hôm sau đã tra ra vị trí của sát thủ, hơn nữa lập tức phái người giám thị, cam đoan không để cho tên kia đào thoát.
Đến thời gian Tàng Huyền Thanh chỉ định, Trần Dương đem bản ghi chép Lưu Tổ Thông cùng sát thủ sát hại Sở Thu, còn có địa chỉ hắn ta đang trốn trong một phong thư, thật cẩn thận dùng phương thức nặc danh, đưa vào văn phòng tổ trọng án, chỉ tên giao cho Sở Thanh Phong.
Kế tiếp là xem Sở Thanh Phong, Trương Tử Hề hành động cùng Tàng Huyền Thanh quan hệ không lớn lắm, nhưng Tàng Huyền Thanh vẫn hi vọng Trương Tử Hề thuận lợi giành được vị trí tổng tài Trương thị, đến lúc đó cô cũng có thể lấy được công ty Viện An dưới quyền Trương thị.
Tàng Huyền Thanh cảm giác mình cần phải cùng Trương Tử Hề đánh hảo quan hệ, ngày sau không thể chỉ trông cậy vào một công ty bảo an, sản xuất rượu đều rất có tiền đồ, lợi nhuận cao dọa người. Dựa theo thế lực hiện tại, cô có lòng tin có thể cung ứng phân phối rượu cho toàn bộ quán bar, sàn nhảy ở H thị.
Nghĩ xong, Tàng Huyền Thanh nhẹ nắm lấy vành tai Mộ Dung Phỉ cúi đầu nhìn Mộ Dung Phỉ, em ấy đang im lặng nằm trên đùi mình, có vẻ cực kỳ nhu thuận. Nhìn thấy Mộ Dung Phỉ trẻ tuổi, Tàng Huyền Thanh nhíu nhíu mày, trong lòng lại đột nhiên lo lắng, mình sẽ già quá nhanh, mà Mộ Dung Phỉ thì vẫn còn mơn mởn, thậm chí phải hai tháng nữa mới đến tuổi trưởng thành.
Tàng Huyền Thanh híp mắt, sắc mặt chìm xuống, bất thình lình suy nghĩ để cô có chút không vui, trong lòng trầm ngâm, là thời điểm nên đem bộ khí công dưỡng sinh phía trước nhàm chán vơ vét ra luyện, ngày mai bắt đầu!
Hệ liệt Ngự Tỷ Phách Ái Chi Bao Dưỡng có 3 nhân vật mạnh nhất, xếp theo thứ tự là Diêu Thanh, Tàng Huyền Thanh, Trương Tử Hề. Chế Tàng còn phải gọi chế Diêu là sư tỷ, đại gia á, bỏ qua đi.
---------------------

Chương 138: Đại sự

*đại sự = việc lớn

Tổ trưởng tổ trọng án Sở Thu bị bắn chết, thời gian đã qua hơn hai tháng, nhưng án kiện vẫn không thể phá, toàn bộ đội viên đều cảm thấy áp lực trầm trọng, biết rõ hung thủ là ai, lại không có chứng cứ xác thực, chỉ có thể biệt khuất ngủ đông.
Hiện giờ Sở Thanh Phong chính thức thăng làm tổ trưởng, tựa hồ là chuyện đương nhiên, đơn giản hé ra giấy bổ nhiệm liền xác định vị trí của nàng, không có gặp trở ngại. Vị trí tổ phó, cấp trên cho nàng toàn quyền quyết định, cuối cùng Chu Vân được chọn, lý lịch trong sạch, mọi người tin phục.
Buổi sáng, tổ trưởng Sở Thanh Phong đã mời tất cả dự họp, nhiệm vụ hậu truy quét đều hoàn thành xong, bây giờ chủ yếu tập trung vào Sở Thu, điểm đột phá duy nhất, phải tìm ra bạn trai cũ của Lý Hiểu Nhu, người nọ dường như hoàn toàn tiêu thất khỏi thế gian, tổ trọng án dốc toàn lực truy xét, thậm chí phát lệnh truy nã, đều không có tin tức gì.
Hết cách, chỉ có thể tiếp tục tìm cho ra hắn, hắn là điểm đột phá duy nhất, vì bắt được hắn, hết thảy khó khăn sẽ giải quyết dễ dàng. Sở Thanh Phong phân chia nhiệm vụ, cổ vũ các đội viên, rồi tuyên bố tan họp.
Hai tháng nay, có vài thành viên chú ý tới dòng họ "Mộ Dung", cũng nghi hoặc Mộ Dung Âm Âm và Mộ Dung Phỉ có quan hệ gì, nhưng đều bị Sở Thanh Phong áp xuống, nghĩ là không quan trọng.
Sở Thanh Phong dọn vào văn phòng tổ trưởng Sở Thu từng sử dụng, vô hình làm nàng áp lực, hiện giờ vụ án chậm chạp không có tiến triển, nếu linh hồn linh thiêng, Sở Thu sẽ khó có thể nhắm mắt.
Sở Thanh Phong trầm mặc ngồi xuống, diễn cảm có chút ngưng trọng, tập quán dùng đầu ngón tay vuốt môi, chà xát thần tuyến xinh đẹp đến mức đỏ bừng, động tác vuốt phẳng và đôi môi đỏ mọng, thoạt nhìn rất quyến rũ, nhưng nàng không biết, nàng chỉ là đang tự hỏi mà thôi.
Sở Thanh Phong đang ngưng thần suy tư, điện thoại vang lên, nàng dừng lại động tác, khuynh thân cúi đầu nhìn, là tiếp tân ở dưới lầu, nàng nghi ngờ bắt máy hỏi có chuyện gì, người bên kia nói cho nàng biết, phía dưới có thư tín gửi cho nàng, hỏi nàng muốn đưa lên lầu, hay tự mình đi xuống lấy.
Sở Thanh Phong nói tự mình xuống lấy, cúp điện thoại, mi tuyến mềm mại đáng yêu nhíu lại, nàng đoán không được, ai lại gửi thư tín, niên đại thông tin cực kỳ tiện lợi, thư tín đã đóng bụi ở lịch sử.
Sở Thanh Phong xuống lầu lấy thư tín, về phòng, chưa mở ra phong thư, hai ngón tay kẹp lấy một chút, cảm giác được là một đồ vật hình tròn, trong lòng nghi hoặc, mở phong thư lấy ra đồ vật bên trong, mới phát hiện là đĩa CD cùng một tờ giấy được gấp chỉnh tề, nàng khẽ nhíu mày, trước tiên là đem đĩa CD để qua một bên, mở tờ giấy ra, mặt trên chỉ đơn giản viết: Tên sát thủ đang trốn ở...
Sở Thanh Phong nhíu mày càng chặt, trong lòng có dự cảm, CD nhất định là điểm mấu chốt, nàng vội vàng mở máy tính, trong CD rốt cuộc chứa cái gì, nàng muốn biết ngay.
Máy tính khởi động, Sở Thanh Phong bỏ đĩa vào, ấn chuột, hình ảnh xuất hiện làm nàng đứng lên, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn, kinh ngạc cùng phẫn nộ, cảm giác cực kỳ phức tạp. Nàng không kịp nghĩ nhiều, cũng không truy cứu rốt cuộc là ai đưa tới vật như vậy, nàng chỉ biết là, áp lực đè nặng toàn bộ thành viên, vụ án Sở Thu bị bắn chết, sắp được phá giải.
Sở Thanh Phong lấy đĩa CD ra, vội vàng đi ra văn phòng, đối toàn bộ đội viên tuyên bố: "Hiện tại, tất cả lập tức tới phòng họp!"
Mọi người ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn Sở Thanh Phong, rõ ràng mới vừa giải tán, sao lại triệu tập nữa? Sở Thanh Phong nói xong liền xoay người vào phòng họp, cước bộ vội vàng, mọi người thấy nàng như vậy, ý thức được nhất định là có chuyện trọng đại, cũng không dám kéo dài, lưu loát lên.
Trong phòng hội nghị, Sở Thanh Phong dùng màn hình lớn một lần nữa chiếu đĩa CD, mặt trên có hình ảnh Lưu Tổ Thông và một gã nam tử, còn có hình ảnh Sở Thu chết thảm, sự thật đã không có gì nghi hoặc, cũng không cho bất luận kẻ nào tranh luận. Đương nhiên, đĩa CD đã bị xử lý, cắt bỏ hình ảnh Mộ Dung Phỉ xuất hiện lúc sau.
Chiếu xong, Sở Thanh Phong cũng bất chấp mọi người cảm xúc lẫn lộn, lập tức bố trí vây bắt, chữ trên tờ giấy cũng được chiếu ở trên màn hình lớn, Sở Thanh Phong chia hai tổ, một tổ do nàng chỉ huy, đến Lưu thị bắt Lưu Tổ Thông, tổ phó Chu Vân mang một tổ khác, căn cứ địa chỉ trên tờ giấy, đi bắt tên sát thủ đồng loã.
Sở Thanh Phong đặc biệt dặn dò Chu Vân cẩn thận làm việc, sát thủ khó chơi, nên cần phải lo lắng đến tình huống hắn ta phản kháng.
Tổ trọng án toàn bộ xuất động, hung thủ bắn chết Sở Thu, sắp sa lưới.
Sở Thanh Phong dẫn người đi đến Lưu thị, Lưu Tổ Thông đang họp, hắn ngồi trên chủ vị, bộ dạng ăn trên ngồi trước, an tọa chỉ điểm giang sơn. Tổ trọng án trực tiếp xâm nhập, tuyên bố bắt hắn thì hắn kinh hoảng một chút, sau đó yên tĩnh trở lại, vì hắn không biết có đĩa CD trí mạng, bạn trai cũ của Lý Hiểu Nhu cũng sớm bị hắn diệt khẩu, chỉ nghĩ tổ trọng án nắm giữ khẩu cung của Lý Hiểu Nhu, cho nên không có sợ hãi, vẫn duy trì phong độ, thậm chí còn cười an ủi nhân viên không cần kinh hoảng, nói hết thảy chỉ là hiểu lầm, tin tưởng rất nhanh chân tướng sẽ rõ ràng.
Lưu Tổ Thông bị còng tay dẫn về phòng thẩm vấn, không nói câu nào, chỉ nói chờ luật sư tới, thậm chí còn cảnh cáo tổ trọng án, trách cứ bọn họ vô lý mạo phạm, tổn hại danh dự của hắn. Thế nhưng khi hắn tận mắt nhìn thấy đĩa CD, thì á khẩu không trả lời được, sắc mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi, hung tợn trừng Sở Thanh Phong nhưng vẫn không nói câu nào, có lẽ hắn nghĩ sẽ có đường lui.
Chu Vân bên kia, quả nhiên như Sở Thanh Phong sở liệu, sát thủ kia không chịu dễ dàng thúc thủ, tổ trọng án vây quanh nơi hắn ở, thậm chí đã điều động tay súng bắn tỉa đến hiện trường mai phục, cuối cùng sát thủ kia bởi vì rơi vào nơi hiểm yếu, bị xạ thủ đánh gục. Làm một gã sát thủ, lấy súng bắn tỉa mà mình yêu thích nhất đoạt mạng người, không biết có từng nghĩ tới, sẽ có một ngày mình cũng ngã vào họng súng ngắm hay không.
Hết thảy đã rõ, không cần hoài nghi cùng tranh luận, Sở Thanh Phong rốt cuộc thoải mái rất nhiều, áp lực hai tháng nay ép nàng thở không nổi. Lưu Tổ Thông bị bỏ tù, không được nộp tiền bảo lãnh, chờ Sở Thanh Phong sửa sang lại toàn bộ tư liệu, trình báo viện kiểm sát, Lưu Tổ Thông chết chắc.
Tổ trọng án vội một ngày, xử lý tốt tất cả chuyện này, đến hơn 3h chiều mới xong, Sở Thanh Phong trở lại văn phòng, thấy phong thư trên mặt bàn, chỗ người gửi bị bỏ trống không để lại đầu mối gì, nàng nghĩ tới Tàng Huyền Thanh, cũng không biết vì sao lại chắc chắn như vậy, cơ hồ chỉ có người đàn bà kia mới có năng lực làm ra chuyện này, đĩa CD cùng vị trí tên sát thủ không phải một người bình thường có thể nắm giữ, chỉ có thể là Tàng Huyền Thanh mà thôi.
Sở Thanh Phong có chút khó tin, nếu thật sự là Tàng Huyền Thanh, sao chị ta không trực tiếp giao cho mình? Đây là một công lao lớn.
Gần đây Lưu Tổ Thông cùng Tô thị và Trương thị chuẩn bị liên hợp, biến thành nhân vật tiêu điểm ở H thị, hắn bị bắt, tổ trọng án không nói ra tin tức, nhưng phóng viên khứu giác mẫn tuệ vẫn biết, báo chí đều đưa tin, nhưng nguyên nhân cụ thể không rõ ràng lắm, chỉ nói, tiếp tục chú ý việc này.
Cơm chiều đi qua, Tàng Huyền Thanh và Mộ Dung Phỉ an nhàn ngồi trên ghế sa lon, nhìn TV đưa tin Lưu Tổ Thông bị bắt, cười lạnh liên tục không phát biểu ý kiến. Vào lúc này, thủ hạ đứng ngoài phòng khách báo cáo, nói có người muốn gặp Tàng Huyền Thanh, tự xưng là thủ hạ Lưu Tổ Thông.
Tàng Huyền Thanh nghe xong, nhướng mày, không cần nghĩ, Lưu Tổ Thông cùng đường, cho nên phái người cầu cứu, cô cười lạnh một tiếng, trực tiếp kêu thủ hạ đuổi hắn đi, còn phân phó nếu sau này lại có người như vậy, trực tiếp đá hắn ra cửa, không cần thông báo cho mình.
Tàng Huyền Thanh bình tĩnh suy nghĩ một hồi, lấy ra di động, gọi Trần Dương, phân phó: "Đã đến lúc tung đĩa CD ra rồi, ngày mai phải tất yếu để tất cả mọi người biết vì sao Lưu Tổ Thông bị bắt."
Ngày hôm sau, băng ghi hình Lưu Tổ Thông sát hại Sở Thu không biết bị người nào công bố, mỗi đài truyền hình H thị đều thu được CD, hơn nữa trên Internet cũng đầy rẫy, trong lúc nhất thời Lưu Tổ Thông nổi tiếng, mất hết danh dự, làm tất cả mọi người nhận thức chân diện mục tà ác của hắn.
Sở Thanh Phong thu được tin tức này, cực kỳ khiếp sợ, băng ghi hình không phải tổ trọng án truyền ra ngoài, nhất định có người cố ý làm như vậy, mục đích khó hiểu, cục cảnh sát và tổ trọng án cực lực truy xét người gửi, người gửi cực kỳ cẩn thận, cả quá trình không để lại manh mối gì hữu dụng, thủy chung là mê man.
Tổ trọng án đang thảo luận rốt cuộc ai là đầu têu, vì sao có thể nắm giữ tin tức bí ẩn, lại thủy chung không chịu lộ diện, nhằm mục đích gì. Sở Thanh Phong và Cố Dao liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra, cả hai đồng thời nghĩ tới một người, Tàng Huyền Thanh.
Sở Thanh Phong trở lại văn phòng, trực tiếp bấm số Tàng Huyền Thanh, bên kia vừa bắt, nàng liền hỏi: "Tàng Huyền Thanh, có phải chị làm hay không?"
Tàng Huyền Thanh ngữ khí nghi hoặc, hỏi ngược lại: "Thanh Phong sao? Em nói cái gì? Cái gì tôi làm cơ?"
Sở Thanh Phong nhíu mày, có chút tức giận, nàng có thể khẳng định Tàng Huyền Thanh đang giả bộ, thanh âm lạnh xuống, nói: "Tàng Huyền Thanh, chị đừng có giả điên, tôi biết chính là chị làm, cái này không phạm pháp, vì sao phải phủ nhận? Dám làm không dám nhận?"
Tàng Huyền Thanh thở dài, tiếp tục nguỵ biện, ngữ khí bất đắc dĩ: "Thanh Phong, phía trước chúng ta không phải đã nói phải hảo hảo sao? Tôi cam đoan với em sẽ không tiếp tục làm chuyện xấu, vì sao em không tin tôi, hơn nữa tôi thật không biết em đang ám chỉ gì. Nếu em không nói rõ, tôi nào hiểu được là chuyện gì."
Sở Thanh Phong trong lòng vô lực, Tàng Huyền Thanh như vậy, nàng không có biện pháp, cho dù Tàng Huyền Thanh làm, nàng cũng sẽ không tức giận, không thể nghi ngờ là giúp nàng, sao có thể tức giận, nàng thở dài, nói: "Quên đi, không có việc gì, cứ như vậy đi, tái kiến."
Tàng Huyền Thanh lúc này còn có tâm tư cười "haha", khẩu khí thân thiết, nói: "Thanh Phong, em xem em đi, thiệt là. Nếu không tiện nói thì quên nó đi. Bất quá sắp đến Trung Thu, em và Dao đến nhà tôi chơi nhé?"
Nghe Tàng Huyền Thanh nói như vậy, trong đầu Sở Thanh Phong nháy 
mắt hiện ra khuôn mặt Mộ Dung Phỉ, tâm cũng mềm rất nhiều, trầm mặc xuống, nàng liền đáp: "Này... Đến lúc đó rồi nói sau, còn mấy ngày nữa mới tới Trung Thu mà. Tái kiến... Thanh tỷ."
Buổi tối về đến nhà, Sở Thanh Phong tắm rửa, mặc váy ngủ mỏng khêu gợi, ngồi ở trên ghế sa lon nhàm chán xem TV, Cố Dao đang ở trong phòng tắm. Đợi 20 phút, Cố Dao đi ra, cô cũng mặc váy ngủ mỏng manh, đi đến sau lưng Sở Thanh Phong, đột nhiên ôm cổ nàng, đầu đặt lên vai Sở Thanh Phong, lắc lắc, hô hấp hương vị trên người Sở Thanh Phong, ôn nhu kêu một tiếng: "Tỷ tỷ."
Sở Thanh Phong cười ôn nhu như nước, nắm tay Cố Dao quay đầu khẽ hôn Cố Dao một cái, không tự giác hít sâu một hơi, chóp mũi truyền đến mùi thơm của Cố Dao, nàng theo Cố Dao, tiết tấu nhẹ nhàng đong đưa, nghĩ một chút, nói: "Giữa trưa Thanh tỷ gọi điện, kêu chúng ta qua nhà chị ấy ăn Trung Thu."
Cố Dao dừng lắc lư, sau đó lại thở ra một hơi, nghi hoặc hỏi: "Chị ấy gọi cho chị?"
"Không phải, là tôi gọi cho chị ấy." Sở Thanh Phong vỗ nhẹ tay Cố Dao, đáp.
"Nha." Cố Dao nhẹ nhàng trả lời, nhíu mày nghi hoặc, chẳng biết vì cái gì Sở Thanh Phong lại gọi điện thoại cho Tàng Huyền Thanh.
Sở Thanh Phong tựa hồ đoán được suy nghĩ trong nội tâm cô, giải thích: "Tôi hoài nghi đĩa CD và tờ giấy kia, chính là chị ấy đưa tới, còn có truyền bá trên truyền hình và Internet về Lưu Tổ Thông, nhất định cũng là do chị ấy làm, em cũng nghĩ như vậy đi?"
Cố Dao tắm rửa xong, toàn thân thả lỏng, đầu dựa vào vai Sở Thanh Phong, mềm nhũn, có vẻ buồn ngủ, cô gật gù, tỏ vẻ mình cũng nghĩ như vậy.
Sở Thanh Phong nhẹ nhàng cười, tâm tình tựa hồ không xấu, có chút bất đắc dĩ nói: "Chị ấy không thừa nhận, bất quá không sao, mọi người hiểu rõ là tốt rồi, tâm tư chị ấy, tôi đoán không ra."
"Vâng." Cố Dao chờ đợi người yêu cùng người thân ở chung hòa thuận, thấy Sở Thanh Phong như vậy, trong lòng đương nhiên cao hứng, không tự giác cười tươi, ngây thơ đáng yêu.
"À, đúng rồi. Em chưa lên kế hoạch đón Trung Thu, đúng không? Hay chúng ta qua nhà Thanh tỷ đi?" Sở Thanh Phong quay lại đề tài cũ.
Cố Dao nghe Sở Thanh Phong kêu rõ "Thanh tỷ", lại càng hạnh phúc, mặc kệ Sở Thanh Phong tự nguyện, hay chỉ vì mình mà thỏa hiệp, đều là kết quả không tồi. Cô nhu thuận nói: "Tùy ý chị, chị quyết định đi."
Sở Thanh Phong cười cười, trong lòng có chút cảm giác mình là nhất gia chi chủ, vì Cố Dao không có chủ kiến, chuyện gì đều nghe mình. Nàng nói: "Vậy được rồi, qua nhà chị ấy đi, có nhiều người thì náo nhiệt hơn."
"Vâng!" Cố Dao trùng điệp gật gật đầu, mân khóe miệng.
Sở Thanh Phong dùng remote tắt TV, khẽ hôn lên môi Cố Dao, nói: "Ngủ."
Phòng ngủ bố trí đơn giản, vẫn có thể cảm giác được khí tức hảo ấm áp, hai người nằm trên giường, bất tri bất giác liền ôm nhau, sau đó hôn nhau, đêm nay sẽ rất tốt đẹp.
Mấy ngày kế tiếp, H thị đại sự liên tục, Lưu Tổ Thông bị pháp viện phán định tử hình, lập tức chấp hành. Lưu Tổ Thông vốn có Lưu thị, cũng bị chính phủ mạnh mẽ đoạt. Sau đó chính là Trương thị rung chuyển, tổng tài đổi người, đương nhiệm Trương Nghiêm Đình bị hất cẳng, trưởng nữ Trương Tử Hề tiếp nhận chức vụ. Lưu thị bị đem ra bán đấu giá, Trương thị trả giá cao hơn, đạt được, thu vào làm công ty con. Mà phía trước thụ chú ý "Tô Luyến Thấm", cũng bởi vì Lưu Tổ Thông bị bắt mà chết yểu.
Thời tiết dần chuyển lạnh, ánh trăng càng ngày càng tròn, đảo mắt, ngày mai chính là Trung Thu.
Truyện sẽ kết thúc với cảnh tượng thập đại mỹ nhân cùng nhau đón Trung Thu.
Kính mời các bạn đón xem chương cuối vào ngày mai.
-----------------

Chương 139: Trung Thu (Hoàn)



Hề và Mộng đã biết Thanh là biểu tỷ, ba người nhận lại nhau, thay đổi cách xưng hô ~


Trung Thu rất được coi trọng ở nước nhà, là một ngày lễ cực kỳ trọng yếu, có rất nhiều ý nghĩa tốt đẹp, đoàn viên chính là ưu tiên hàng đầu.
Hôm nay mọi người cần về nhà ăn cơm, đoàn viên. Lâm Tử Vận và Diệp Tuệ Linh về nhà cha mẹ, dù sao Diệp gia chỉ có một đứa con gái, ngày hội trọng đại như vậy, mặc kệ nguyên nhân gì, không quay về thì không thỏa đáng lắm. Sở Thanh Phong và Cố Dao không băn khoăn, được Tàng Huyền Thanh mời, đồng loạt qua Tàng gia ăn cơm chiều.
Trên đường đi Tàng gia, Sở Thanh Phong cảm giác có chút quái dị, người yêu của mình là Cố Dao, là em gái Tàng Huyền Thanh, mà Mộ Dung Phỉ là người yêu của Tàng Huyền Thanh, lại là em gái mình, quan hệ đan chéo cực kỳ vi diệu, dùng một câu thành ngữ thật tốt đẹp để nói, đó là thân càng thêm thân, nhưng không chỉ có một tầng này, Lâm Tử Vận cũng là em gái Tàng Huyền Thanh, mà Diệp Tuệ Linh cũng là bằng hữu tốt nhất của mình. Xem ra Sở Thanh Phong và Tàng Huyền Thanh tất phải cộng mục ở chung, bằng không sẽ ảnh hưởng đến không chỉ là nàng và Tàng Huyền Thanh, mà còn có bốn người khác, vấn đề không còn là ở giữa hai người, mà là một đại gia đình sáu người.
Thời gian dọn cơm ở Tàng gia là 6h tối, cực kỳ đúng giờ chưa từng thay đổi, cho dù hôm nay chính là Trung Thu. Trên bàn thức ăn phong phú có thịt có cải, chưa ăn chưa thể nói trước món nào ngon món nào dở. Bốn người ngồi vây quanh, Tàng Huyền Thanh, Mộ Dung Phỉ, Sở Thanh Phong, Cố Dao, quan hệ có điểm vi diệu.
Trần Dương đã bị Tàng Huyền Thanh phái đi bồi Liễu Thương Nhan, Kinh Luân gần đây đều đóng cửa niệm kinh, không hề hỏi đến hồng trần, huống chi hắn chỉ ăn chay trường, tiệc Trung Thu đích xác cũng không thích hợp hắn.
Ngày thường thế nào không nói, nhưng hôm nay là Trung Thu, tặng quà là việc phải làm, Sở Thanh Phong xách theo một hộp bánh cùng một chai rượu qua, không phải lấy lòng mà là chúc phúc đoàn viên. Tàng Huyền Thanh khoái trá nhận lấy, bốn người ở sô pha ngồi tạm một lát, bữa cơm tối này liền chuẩn bị xong.
Bốn người ngồi vào bàn, Tàng Huyền Thanh cầm đũa, nói: "Mọi người hãy động đũa đi, hôm nay ăn Tết, không cần quá khách khí, phải ra dáng người một nhà."
Sở Thanh Phong và Cố Dao cười cười không nói, mà Mộ Dung Phỉ mặt không chút thay đổi, Trung Thu cùng mỹ vị trên bàn, đối với nàng mà nói, ý nghĩa đều không lớn.
Trung Thu luôn là truyền thống đẹp đẽ, nhưng bốn người cũng không cũ kỹ, vừa ăn vừa nói chuyện.
Sở Thanh Phong kỳ thật vẫn muốn cùng Tàng Huyền Thanh ở chung hòa thuận, lúc trên đường tới đây, cái gì nên nghĩ đều nghĩ, nhưng nàng lại không rõ tâm ý Tàng Huyền Thanh có phải chân thật hay không, thừa cơ hội, nàng lơ đãng nhìn Mộ Dung Phỉ, mới hỏi Tàng Huyền Thanh: "Thanh tỷ, về sau chị có tính toán gì không?"
Tàng Huyền Thanh không kinh ngạc, Sở Thanh Phong hỏi, cô mỉm cười ung dung đáp: "Tôi muốn mở công ty cho thuê vệ sĩ, cứ như vậy, những huynh đệ đi theo Tàng gia sau này cũng có việc làm, nếu tôi tùy ý phân phát ra, chỉ sợ bọn họ khó kiếm kế sinh nhai. Tôi cảm thấy ý nghĩ này không tệ, Thanh Phong, em nói xem?"
Sở Thanh Phong muốn biết, Tàng Huyền Thanh liền rành mạch giảng cho nàng nghe, đây là tỏ rõ, Sở Thanh Phong nghe xong, lại khó hiểu nhìn Mộ Dung Phỉ, cân nhắc một chút mới trả lời, rất có thành ý, nói: "Vâng, ý nghĩ này không tệ, chẳng qua... Bình thường xin giấy phê duyệt công ty bảo an khá phiền toái, theo như tôi biết thì quá trình xét duyệt rất nghiêm khắc."
Tàng Huyền Thanh nghe Sở Thanh Phong nói như vậy, rất vui vẻ, tự tin cười cười nói: "Em không cần lo lắng, tuy rằng khá phiền toái, nhưng hẳn là không có vấn đề."
Tàng Huyền Thanh không nói thấu nhưng cô tin tưởng Sở Thanh Phong biết, quan thương hợp tác đã sớm không phải bí mật, ở quốc gia này, thì phải là quy tắc ngầm. Nếu đã thành quy tắc, dĩ nhiên là có đường để đi.
Sở Thanh Phong đích xác có thể nghe hiểu, nhưng nàng thân là nhân viên công vụ chính trực, nghe ngôn luận như thế, không khỏi có chút bài xích, nàng chỉ trầm mặc gật gật đầu, không nói gì thêm.
Bốn người cơm nước xong lại ra phòng khách ngồi xuống, châm trà Bích Loa Xuân vừa uống vừa nói chuyện phiếm, thập phần thích ý.
Sắc trời bất tri bất giác đen, nhưng ánh trăng đêm nay đặc biệt lớn và tròn, cho nên cũng không lộ vẻ tối tăm. Ước chừng 8h, Diệp Tuệ Linh và Lâm Tử Vận từ Diệp gia đi qua. Sáu người ngồi trong phòng khách, vui vẻ trò chuyện, không luận chủ đề nghiêm túc, hình ảnh người một nhà hoà thuận hiện ra.
Sáu người hàn huyên một hồi, Tàng Huyền Thanh hướng ngoài cửa nhìn nhìn, liền nói: "Chúng ta đi ra ngoài ngồi đi, một bên ngắm trăng một bên nói chuyện phiếm, mới là hữu tình."
Những người khác tự nhiên không có ý kiến, liền theo sau Tàng Huyền Thanh ra ngoài, mọi chuyện sớm đã có bố trí, người sắp đặt vẫn là Lâm Tử Vận, chỉ có cô mới để bụng phương diện này. Tàng Huyền Thanh có thể sai sử nhiều người, việc rườm rà không cần phải tự lực, chỉ cần phân phó thôi. 
Giữa sân, đặt một cái bàn dài, mười cái ghế dựa chỉnh chỉnh tề tề, trên mặt bàn có rượu đỏ, có kẹo, có bánh Trung Thu, đương nhiên còn có hoa quả thiết yếu. Bố trí làm cho người ta kinh hỉ, vì Tàng Huyền Thanh nói, đón Trung Thu dưới ánh trăng, có vẻ rất có tư tưởng.
Lâm Tử Vận thấy mười cái ghế, cô rõ ràng phân phó sáu cái, chẳng lẽ người hầu đếm nhầm, Trung Thu ngụ ý đoàn viên, đặt dư ghế không phải là điềm tốt, cô nhíu nhíu mày, hỏi Tàng Huyền Thanh: "Đại tỷ, có phải đặt dư ghế hay không?"
Tàng Huyền Thanh nhìn Lâm Tử Vận, cười cười nói: "À, không có, tôi còn mời vài vị khách khác, rất nhanh sẽ gặp, không tồi, mọi người nhận thức nhau cũng tốt."
Mọi người nhìn Tàng Huyền Thanh, nghi hoặc không nói, thật sự khó có thể tưởng tượng cô sẽ có bằng hữu, kỳ thật tất cả mọi người hiểu biết Tàng Huyền Thanh, trời sinh tính cách thanh cao quái gở, cơ hồ không có bằng hữu, chỉ có một ít đồng bọn, nhưng đều không phải người đứng đắn, hiện giờ Tàng Huyền Thanh đã tính toán rời khỏi vòng luẩn quẩn, cô sẽ không mời những người đó đi? Đại sát phong cảnh.
Bốn người được bảo vệ Tàng gia dẫn dắt, đi qua phía bên này, Tàng Huyền Thanh giương mắt liếc một cái, cười, chỉ chỉ bên kia nói: "Xem, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, chính là bọn họ."
Bốn người nhìn theo hướng Tàng Huyền Thanh chỉ, thấy bốn nữ nhân, hơn nữa còn là bốn nữ nhân dung mạo cực kỳ xinh đẹp, trang trọng hoa lệ, bốn người này đi đều bước, thật sự là có một cỗ khí thế bức người.
Bốn người này, trừ bỏ Mộ Dung Phỉ cùng Tàng Huyền Thanh, những người khác đều không quen, chỉ mỉm cười gật đầu, không nói lời nào, Mộ Dung Phỉ mặc kệ gặp người nào đều mặt không chút thay đổi, lãnh khốc phi thường, Tàng Huyền Thanh tự mình đến.
Tàng Huyền Thanh thấy tất cả mọi người đứng đó, nói: "Ngồi, tất cả mọi người ngồi xuống, đừng khách khí, đều là người một nhà."
Người một nhà, người một nhà, hai câu này gần đây Tàng Huyền Thanh thường xuyên nói, cô đích xác là có ý mời những người này tụ cùng một chỗ, ở đây không ai không lợi hại, chỉ cần đồng tâm hiệp lực, lực lượng sẽ rất lớn. Đây đối cô mới có lợi, đối mọi người cũng có ưu đãi, chuyện tốt như vậy, tự nhiên phải cực lực thúc đẩy a. Tàng Thiên Hải dạy cô, hại người hại ta, không thể làm; hại người lợi ta, ngẫu nhiên làm; lợi người lợi ta, làm càng nhiều càng tốt!
Mười người thuần nữ nhân, phong thái khác nhau, vây quanh một cái bàn, không khí tự nhiên cũng trở nên phấn khích. Sau khi ngồi xuống Tàng Huyền Thanh bắt đầu giới thiệu từ bên trái trước, cô chỉ vào nữ tử ở cạnh, nói: "Vị này là tổng tài tập đoàn Trương thị, Trương Tử Hề, kế bên là vợ em ấy, tổng tài công ty cổ phần Tư Tích, Chu Tư Y."
Người thứ ba, Tàng Huyền Thanh nói: "Vị này là lão bản thương trường Tô Luyến Thấm, Tô Lâm, kế bên là vợ em ấy, phó tổng tài tập đoàn Trương thị, Trương Tử Mộng."
Theo lời Tàng Huyền Thanh giới thiệu, bốn người Sở Thanh Phong hướng các nàng chào hỏi, mỉm cười, nhưng trong lòng không khỏi hít một hơi lạnh, không nghĩ tới bốn nữ nhân này lai lịch cường đại như vậy, đều là nhân vật không thể coi thường. Nói thầm không biết Tàng Huyền Thanh vì sao quen biết những người này.
Tàng Huyền Thanh bắt đầu từ bên phải, đầu tiên là Sở Thanh Phong, cô mỉm cười chỉ vào nói: "Vị này là tổ trưởng tổ trọng án, Sở Thanh Phong, kế bên là vợ em ấy, thành viên tổ trọng án, Cố Dao."
"Vị này là kiểm sát trưởng, Diệp Tuệ Linh, kế bên là vợ em ấy, lão bản sở sự vụ Lâm thị đồng thời cũng là đại luật sư đang nổi tiếng hiện nay, Lâm Tử Vận."
Giới thiệu xong, Tàng Huyền Thanh lại bổ sung: "À, đúng rồi, Cố Dao và Lâm Tử Vận đều là em gái nuôi của tôi, từ nhỏ cùng tôi lớn lên, mà Tử Hề và Tử Mộng đều là em họ của tôi, cho nên mọi người đừng khách khí, tính ra hẳn là người một nhà mới đúng."
Những lời này, mọi người nghĩ thầm, Tàng Huyền Thanh như thế nào đột nhiên nhận thức hai biểu muội? Toàn là đại nhân vật. Tàng Huyền Thanh đơn giản giải thích một phen, không nguyện nhiều lời, mọi người minh bạch quan hệ là tốt rồi.
Có Tàng Huyền Thanh làm người trung gian, mọi người nhìn nhau, lần đầu tiên liền sinh lòng hảo cảm, cho nên ngồi chung có chút hòa hợp, đương nhiên phương diện này trừ bỏ mặt than Mộ Dung Phỉ, nàng trầm mặc ngồi cạnh Tàng Huyền Thanh, hảo im lặng.
Ngay sau đó, Tàng Huyền Thanh kêu người hầu đưa tới hai cái hòm tinh xảo, đám người Sở Thanh Phong và Diệp Tuệ Linh vừa nhìn đã biết là thứ gì, trong lòng cũng đoán được, quả nhiên chỉ thấy Tàng Huyền Thanh đẩy hai cái hòm đến trước mặt Trương Tử Hề và Trương Tử Mộng, nói: "Tặng cho hai em, đều là kỷ vật của mẹ tôi lúc sinh thời, hi vọng hai em đừng ghét bỏ."
Trương Tử Hề và Trương Tử Mộng không nghĩ tới hôm nay tới còn có thể thu được lễ vật, có chút kinh ngạc, Tàng Huyền Thanh lời này khiến các nàng không thể cự tuyệt, liền mỉm cười tiếp nhận. Trương Tử Hề thấy trên hòm có chữ "Vu", cô đối với chữ này cực kỳ mẫn cảm, đó là dòng họ của mẫu thân. Cô ngơ ngác một chút, trong lòng tự giễu cười cười, cảm thấy mình nghĩ nhiều.
Trương Tử Mộng mở hòm ra, cũng là một đôi vòng tay tinh xảo, nàng biết Phỉ Thúy, cho nên liếc mắt một cái, đã nhìn ra sự quý trọng. Trương Tử Hề nhìn Tàng Huyền Thanh, nói: "Thanh tỷ, chị... Cũng quá khách khí, đồ vật quý giá như vậy, sao chúng em không biết xấu hổ mà nhận?"
Tàng Huyền Thanh cười cười lắc lắc đầu, nói: "Thứ này không quý, trọng yếu nhất vẫn là đại biểu ý nghĩa cùng hứa hẹn, em nhìn một chút, chúng tôi ai cũng có một đôi, hai người một đôi, hứa hẹn tương tích cả đời, tặng các em nhân ngày hội đoàn viên, tôi cảm thấy thật sự thích hợp, đừng khách khí, nhận lấy đi."
Trương Tử Hề, Trương Tử Mộng, Chu Tư Y, Tô Lâm nghe Tàng Huyền Thanh nói thì chuyển mắt nhìn, quả nhiên mỗi đôi giai nhân đều đeo vòng tay chung màu, thoạt nhìn rất đẹp. Trương Tử Hề và Trương Tử Mộng không nói gì nữa, mỉm cười nhận lấy.
Mọi người cùng nhau nói chuyện, chọn một chỗ trống Tàng Huyền Thanh cúi người tới gần Trương Tử Hề, nhẹ nói bên tai cô: "Vòng tay Phỉ Thúy, kỳ thật đều là mẹ em tặng cho mẹ tôi."
Trương Tử Hề quay đầu, kinh ngạc nhìn Tàng Huyền Thanh, hỏi: "Thanh tỷ, thật sao?"
Tàng Huyền Thanh thở dài một hơi, nhỏ giọng thuyết: "Ừ, sinh nhật năm nào cũng đều được tặng, chuyện giữa bọn họ, tôi có thể đoán đại khái, tin tưởng em cũng hiểu. Bất quá, chúng ta không cần nhắc tới, dù sao bọn họ đều mất, chúng ta nhớ kỹ là tốt rồi, đừng quấy rầy bọn họ trên thiên đường."
Trương Tử Hề yên lặng gật gật đầu, trở nên có chút đau buồn. Các nàng lời nói nhỏ nhẹ, mọi người đương nhiên chú ý tới, thấy hai người đều ngưng trọng, trong lòng tò mò các nàng đang nói cái gì, nhưng cũng không hỏi, chỉ làm bộ như không biết.
Tàng Huyền Thanh thu hồi cảm xúc, giương mắt thấy chai rượu đỏ còn chưa mở, cô cười kêu Lâm Tử Vận: "Tử Vận, em mở chai rượu đỏ kia ra đi, chúng ta hôm nay nương Trung Thu tụ cùng một chỗ, cơ hội hiếm có, nên cạn một ly."
"Hảo, đúng là như thế." Lâm Tử Vận cười đáp, cầm lấy dụng cụ mở chai, động tác thuần thục, sau đó cầm chai lên, chuyển động quanh bàn, rót cho mỗi người một ly.
Thừa lúc Lâm Tử Vận rót rượu, Tàng Huyền Thanh nói: "Chúng ta gặp nhau, không thể không nói đây là đại duyên phận, càng khó có được chính là chúng ta đều giống nhau, là phụ nữ lại thích phụ nữ, mặc kệ bản thân cường đại như thế nào, ở xã hội này tổng hội sẽ gặp một chút cản trở, cho nên tôi cảm thấy, chúng ta nên quý trọng lẫn nhau, ngày sau nếu có chuyện gì khó xử, tất cả mọi người hãy ra tay tương trợ, nhà nhà đều hảo, mọi người nói đi?"
Tàng Huyền Thanh nói xong, cả bàn ăn đột nhiên yên tĩnh trở lại, không khí có chút quái dị, mười người đều rất giữ chữ tín, không phải dân hứa lèo, cho nên mặc kệ cái gì cũng đều tự hỏi một phen, Tàng Huyền Thanh nói lời này, kỳ thật là muốn mọi người đáp ứng.
Cuối cùng, Tô Lâm mở miệng trước, am hiểu giao tế, mỉm cười nói: "Thanh tỷ đã nói như vậy, tôi tự nhiên là vui, nếu về sau mọi người có cái gì cần giúp đỡ, cứ mở miệng, ngàn vạn lần đừng khách khí với tôi nha."
Lâm Tử Vận nói tiếp: "Đại tỷ nói thật là hay, tôi đương nhiên là vui, chẳng qua tôi là luật sư, thông thường tìm tôi hỗ trợ cũng không phải chuyện tốt gì, cho nên nếu có khả năng tôi nhất định sẽ giúp đỡ, tôi chỉ hi vọng mọi người đừng tìm tôi quá nhiều."
Đối với Sở Thanh Phong, Diệp Tuệ Linh còn có Cố Dao ba nhân viên công vụ mà nói, lời này liền khó đáp ứng, cần hỗ trợ cái gì, đó là đi cửa sau, không dễ dàng đáp ứng cho nên bọn họ không mở miệng, chỉ mỉm cười cho qua. Trương Tử Hề, Chu Tư Y, Trương Tử Mộng đều mỉm cười gật đầu.
Lời nên nói đều nói xong, nói thêm nữa thì sẽ mất hứng, Tàng Huyền Thanh một vừa hai phải, giơ lên một ly rượu đỏ, nghĩ một chút, nói: "Trung Thu giúp chúng ta gặp nhau, vì ánh trăng đêm nay, cũng vì tương lai hạnh phúc của mọi người, cạn ly."
Mọi người nghe Tàng Huyền Thanh nói như vậy, đều cầm ly rượu lên, mười ly khẽ đụng giữa bàn, thanh âm thanh thúy, linh hoạt kỳ ảo, quá tuyệt vời.
Trước khi uống, Tàng Huyền Thanh nói một câu tục ngữ: "Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên*. Cạn ly!"
*chỉ mong người lâu dài, ngàn dặm cộng thiền quyên (trích từ lời bài hát Thuỷ Điệu Ca Đầu – Tô Thức), trên Google có rất nhiều bản dịch khác nhau, nhưng cá nhân tui thì thích bản dịch này nhất
Câu thơ này kỳ thật rất phong nhã, dùng để bày tỏ tâm tình, ngụ ý tốt đẹp, mọi người nâng ly, cùng kêu lên: "Cạn ly."
Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên.

---------------------Toàn văn hoàn.--------------------
Vẫn là câu nói cũ, không có phiên ngoại, trừ khi tui chế =))
Enjoy =))


========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna