Google.com.vn Đọc truyện Online

1/7/18

Thủy Hỏa Giao Dung (Bằng Y Úy Ngã) - Tập 71 + 72

Đăng bởi Ngân Giang | 1/7/18 | 0 nhận xét

Chương 71

"Tiểu Diễm, chị không phải để ý đến chuyện em và Tần Thanh Miểu đều là nữ nhân.....nhưng lúc trước cô ta nói với chị những lời đó, em đều đã quên sao?". Xoay người, rất lo lắng nhìn Cố Úc Diễm, Mục Hề Liên nhíu mi, đi đến bên người đang mang sắc mặt cực kỳ khó coi, nâng tay nhẹ vuốt đầu nàng, "Chị biết em còn thích cô ấy, nhưng mà.....nhân sinh, không thể chỉ để ý chuyện tình cảm...."
"Không phải, em....". Lăng lăng nhìn tỷ tỷ luôn yêu thương mình nhất đang đau lòng, Cố Úc Diễm cắn môi, nguyên bản vì chuyện hôm nay mà rất vui vẻ lập tức biến mất, lòng tràn đầy rối rắm, gục đầu xuống, "Liên tỷ tỷ, nếu chuyện của ca ca thật sự không phải là ngoài ý muốn, kia.....sẽ do ai làm?"
"Tiểu Diễm...". Thở dài, Mục Hề Liên lắc đầu, không trả lời nàng.
"Ca ca rốt cục lợi dụng Miểu Miểu chuyện gì đây?". Cũng không để ý đến nàng không trả lời mình, Cố Úc Diễm tự mình lầm bầm làu bàu, cúi đầu, hai tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt gát gao nhìn sàn nhà, thật lâu thật lâu sau, mới ngẩng đầu, khóe miệng miễn cưỡng cười cười, "Nói không chừng chỉ là chúng ta đoán mò, cũng không phải là phim truyền hình...."
Lẳng lặng nhìn Cố Úc Diễm rõ ràng là đang trốn tránh, Mục Hề Liên không nhiều lời nữa, lôi kéo tay nàng ngồi xuống giường với mình, "Này....trước hết mặc kệ, chị chỉ muốn nói với em, em phải nhớ kỹ ngày đó ở phòng bệnh Tần Thanh Miểu đã nói gì với chị....còn có sau đó cô ta.....cô ta đuổi em đi.....".
Nói xong, biểu tình Mục Hề Liên lại thận trọng hơn vài phần, "Em hiện tại có đường đi của em, nhưng đến lúc đó lại bị nàng khi dễ, vừa khóc hồ đồ, rồi làm điều xằng bậy như trước kia, chị tuyệt đối không muốn nhìn thấy nữa".
".....". Nàng quả thật có ý định của riêng minh, Mục Hề Liên cũng không nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng phủ phủ hai má nàng, "Đã khuya, tắm rửa một cái rồi ngủ sớm một chút đi".
"Ân....".
Nhìn Mục Hề Liên đi ra ngoài, Cố Úc Diễm lập tức ngã vật ra giường, không có ý định đi tắm rửa.
Hiện nay thời tiết cũng không quá nóng nữa, vừa mới tắm rửa sạch sẽ ở chỗ Tần Thanh Miểu xong, tuy là một đường chậm rãi trở về, nhưng gió đêm mát mẻ không làm cho nàng ra một chút mồ hôi nào, lúc này đầu óc nàng thực loạn, rất muốn gọi điện hỏi Tần Thanh miểu rốt cuộc ca ca làm cái gì, nhưng mà.....
Nữ nhân kia vẫn sẽ không nói cho nàng, hơn nữa, các nàng cũng không nguyện ý ở trước mặt đối phương nhắc đến ca ca.
Nghĩ đến đây, Cố Úc Diễm lấy cái chăn ở trên đầu, nhưng trong đầu thì không ngừng hồ tưởng đến cảnh Tần Thanh Miểu từng uống rượu rồi ôm mình nỉ non tên ca ca, hơn nữa mình trên thực tế cũng cố gắng biến mình trở thành ca ca, cùng với chuyện.....đêm hôm ấy lúc cao trào lại ôm nàng rồi hô tên ca ca....
Tay nắm thành quyền dùng sức nện xuống giường, bật dậy, lấy tay quơ quơ nhìn đồng hồ, lại thả xuống, Cố Úc Diễm rầu rĩ đến tủ thay áo ngủ, tắt đèn rồi trực tiếp đi ngủ.
Nếu nghĩ nữa, nhật định sẽ càng thêm khổ sở.
Buổi sáng hôm sau, sau khi vào văn phòng, nhìn thấy Thương Mặc đã ngồi đấy, Cố Úc Diễm vội vàng chạy chậm qua, "Tổ trưởng, ngày hôm qua....".
Trong tay cầm hồ sơ, bên cạnh còn có một chén hồng trà, Thương Mặc bưng lên uống một ngụm, thấy Cố Úc Diễm đang vò đầu bứt tai, cười cười nói, "Để làm chi, tôi đã giúp em xin phép".
"Thực xin lỗi, tổ trưởng.....". Cúi đầu, tuy nói Thương Mặc hảo tâm xin phép cho mình, nhưng vẫn cảm thấy vì nhất thời xúc động mà quên báo Mục Hề Liên, hơn nữa còn quên luôn công việc là chuyện cực kỳ không đúng, Cố Úc Diễm thành thật thấp giọng tự kiểm điểm, "Nhất định lần sau tôi sẽ không như vậy nữa".
"Còn có lần sau?". Từ ngoài cửa bỗng dưng truyền đến thanh âm lạnh lùng trong trẻo, thân mình Cố Úc Diễm cứng đờ, thẳng thân mình xoay người nhìn nữ nhân đang cầm tư liệu tiến vào, ngượng ngùng nói, "Khoa trưởng...."
Liếc nàng một cái, phóng văn kiện trong tay lên trên bàn Thường Mặc, Triệu Mạt Thương nhíu mày, "Lần này là do tổ trưởng của cô bao che cho, không có lần sau".
"Dạ, tôi biết!". Trước mặt Triệu Mặt Thương nghiêm nghị dạ thưa, thân mình Cố Úc Diễm phải nói là thẳng tắp như cái giá móc áo ở đằng kia, nhìn Triệu Mạt Thương tao nhã xoay người ra ngoài, thiếu chút nữa phun ra một câu "Cung tiễn khoa trưởng".
"Khoa trưởng thực đáng sợ?". Thời gian làm việc kỳ thực vẫn chưa tới, hai người còn lại chưa đến, Thương Mặc không đứng đắn như ngày thường mà tươi cười, lúc này còn thích ý đến nỗi dựa lưng vào ghế, thực không hình tượng đem hai chân đặt lên ghế bên cạnh, "Sợ cô ấy đến như vậy?"
"Ách, không phải....". Vò đầu, Cố Úc Diễm cũng không biết hình dung cảm giác khi nhìn thấy Triệu Mạt Thương thế nào, có chút ngượng ngùng, "Nhìn thấy khoa trưởng thì nhịn không được mà khẩn trương..."
"Ha ha...". Thương Mặc trực tiếp cười ra tiếng, ánh mắt có chút xấu xa, khóe miệng cười tà làm Cố Úc Diễm chớp chớp mắt, có loại cảm giác kỳ dị, nhức đầu, cầm hồ sơ rồi chạy về vị trí của mình, mới vừa ngồi xuống, liền nghe được Thương Mặc mở miệng nói chuyện.
"Đúng rồi, em quen Tần tổng của Tần thị sao?"
Vấn đề như vậy, làm cho người vừa rất vất vả mới trầm tĩnh được lập tức khẩn trương, ngẩng đầu nhìn về phía Thương Mặc, thấy nàng chậm rãi nâng chén trà lên uống, không giống như là đang hoài nghi cái gì, có chút không yên nói, "Ân....có quen..."
"Hình như mối quan hệ của hai người rất tốt". Tựa hồ không nhìn thấy vẻ mặt rất muốn nói của Cố Úc Diễm, lấy bút lông ở bên cạnh qua quay, cây bút dài nhỏ không ngừng chuyển đổi vị trí, làm cho Cố Úc Diễm nhìn có chút ngẩn ngơ, thanh âm lộ ra cỗ lạnh nhạt, "Tần gia, tôi cũng biết được chút ít, em là cấp dưới của tôi, nếu bị bọn họ để ý đến cũng không tốt?"
"Hả?'. Nhìn ánh mắt Thương Mặc lóe lên ánh sáng, Cố Úc Diễm đang muốn hỏi Thương Mặc chuyện Tần gia, nhưng Nhiễm Yên lại đẩy của vào ngay lúc này, đầu tiên gọi Thương Mặc là "tổ trưởng" một tiếng, rồi sau đó lập tức nhìn mình, "Tiểu Cổ, thân thể tốt hơn chưa?"
"A?". Cố Úc Diễm lập tức ngây dại, dư quang ánh mắt nhìn đến Thương Mặc nháy mắt với mình, vội vàng gật đầu, "Ân, tốt lắm, tốt hơn rất nhiều..."
"Ừ, vậy được rồi". Nhiễm Yên cười cười rồi ngồi về chỗ mình, "Hôm trước thấy cô rất tốt, ngày hôm qua lại đột nhiên ngã bệnh, còn cảm đến nghiêm trọng như vậy nga".
"Ân....khụ khụ...."
Thấy Cố Úc Diễm làm bộ ho khan, Thương Mặc nâng tay sờ mũi để che dấu ý cười, quay lại máy tính mình gõ "ba ba" vài cái. Cố Úc Diễm thấy nàng như thế, vội vàng mở máy của mình, nhìn vào hệ thống nói chuyện của viện kiểm sát, do dự gõ vài chữ vào khung của Thương Mặc: Tổ trưởng, có thể mời chị ăn một bữa cơm không?

Lần đầu gửi cho Thương Mặc một tin như vậy, Cố Úc Diễm nhìn chằm chằm bóng dáng Thương Mặc, lơ sợ bất an chờ hồi âm của nàng.

"Có thể a....bất quá, nếu em mời tôi ăn, thì cũng nên mời khoa trưởng nga".

Trừng lớn mắt nhìn tin của Thương Mặc, hơn nửa ngày nói không ra lời, Cố Úc Diễm rối rắm, rồi ngoan ngoãn hồi phục tinh thần:Được....

Hồi phục tinh thần, theo thói quen buồn rầu vỗ vỗ đầu mình, hiển nhiên là có chút buồn bực.
Nàng thật ra là muốn hỏi chút chuyện của Tần gia, nhưng mà....nếu Triệu Mạt Thương cũng đi, nàng làm sao mà hỏi đây a?

"Ok, thời gian địa điểm đều do em chọn, xong rồi báo cho tôi"
"Hảo...."
Cuối cùng gửi kí tự kia, nhìn Thương Mặc đã cúi đầu mở ra hồ sơ viết cái gì, Cố Úc Diễm bất đắc dĩ ở trong lòng thở dài một tiếng.
Đến lúc đó tìm cơ hội vậy...
Sốt rột muốn biết chuyện về Tần gia, Cố Úc Diễm rối rắm đến giữa trưa, báo cho Nguyễn Minh Kỳ và Mục Hề Liên, tìm địa điểm, buổi chiều vừa đi làm thì hỏi Thương mặc buổi tối cùng nhau ăn cơm có được không, mà Thương Mặc thì với bộ mặt như là đã biết từ sớm, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Úc Diễm lộ ra chút xấu xa giảo hoạt, "Đương nhiên không thành vấn đề".
Bị ánh mắt tựa hồ có thể nhìn thấy hết thảy của nàng nhắm trúng mà lạnh cả sống lưng, Cố Úc Diễm lắp bắp nói thêm hai câu rồi ngoan ngoản lui về vị trí của mình, lại bắt đầu khẩn trương chờ đến buổi tối.
Nghĩ đến Tần Thanh Miểu, nhịn không được gửi một tin nhắn ngắn qua, nhưng Tần Thanh Miểu cũng không hồi âm chút gì.
Mà Tần Thanh Miểu lúc này, đang ôm tay đứng ở bên ngoài bệnh viện, ngửa đầu nhìn đèn đỏ của xe cứu thương, đôi mắt làm cho người ta nhìn vào chẳng phân biệt được cảm xúc.
Một nam nhân khoảng chừng bốn mươi tuổi đi về phía nàng, một thân quân trang làm cho khuôn mặt vốn đã anh tuấn lộ ra thêm vài phần chính khí, quân nhân phong độ đi trên đường đều làm cho y tá hai bên phải ghé mắt nhìn.
"Ông ấy thế nào rồi?". Đến bên người Tần Thanh Miểu thì dừng lại, nam nhân cũng ngửa đầu nhìn đèn đỏ kia, thanh âm có chút trầm thấp.
"Không biết, vẫn còn đang cấp cứu". Lắc đầu, khuôn mặt không gợn sóng của Tần Thanh Miểu lộ ra vẻ lo lắng, "Bác sĩ đã nói ông ngoại không nên chịu thêm kích thích nào nữa, hôm nay lại..."
"Mặc cho số phận đi, tuổi của ông ấy cũng đã lớn.....". Thở dài, nam nhân vẫn nhìn đèn đỏ kia, tuy rằng nói như vậy, nhưng đôi mắt vẫn bịt kín một tần lo lắng.
Tần Thanh Miểu không nói nữa, cầm lấy di động, nhìn tin nhắn của Cố Úc Diễm, lông mi run nhẹ hai cái, bỏ di động trở vào túi. 

Chương 72

Đến giờ tan tầm, Cố Úc Diễm bình thường đều đi cùng với Nhiễm Yên và Trương Linh, hôm nay thì vụng trộm nhìn vị trí của Thương Mặc một cái, cũng không đi cùng hai người kia.
"Tôi còn có chút việc, hai người cứ đi trước đi". Phất phất tay với hai người kia, Cố Úc Diễm làm bộ dạng gõ máy tính, Trương Linh và Nhiễm Yên cũng không chú ý, phất tay với nàng rồi rời đi.
Nhìn hai người đi ra ngoài, Cố Úc Diễm mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn nhìn ra cửa, do dự một chút rồi tiếp tục làm việc, chờ Thương Mặc và Triệu Mạt Thương.
Lúc vừa mới tan tầm Thương Mặc liền đi đến phòng khoa trưởng, đến bây giờ vẫn chưa ra.
Đợi trong chốc lát, người được chờ rốt cục cũng tới, Triệu Mạt Thương vào văn phòng thì thấy Cố Úc Diễm đang gõ máy, khuôn mặt nhất quán lạnh lùng hiện lên một chút tươi cười, "Tiểu Cố, đi thôi".
"Nga nga.....hảo....". Mấy tháng qua, Cố Úc Diễm di nhiên là đã quen với Thương Mặc, nhưng đối với Triệu Mạt Thương nghiêm túc đứng đắn, lại luôn có cảm giác kính sợ, nhức đầu luống cuống tay chân đóng máy tính rồi chạy chậm đến cửa, đối mặt với một Triệu Mạt Thương mang giày cao gót nên cao hơn mình đến vài phần, có chút không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.
"Phốc.....". Thương Mặc nãy giờ vẫn khoan thái dựa cửa nhìn bộ dáng của nàng, nhịn không được liền cười ra tiếng, Triệu Mạt Thương ở bên cạnh liếc nhìn nàng một cái, trong mắt mang theo vài phần hờn dỗi làm cho Thương Mặc hắc hắc ngây ngô cười, lấy lòng, "Kỳ thật Tiểu Cố không cần phải sợ khoa trưởng như vậy, đúng không, khoa trưởng?"
Cười như không cười liếc nhìn Thương Mặc, rồi lại nhìn Cố Úc Diễm không dám nhìn mình, Triệu Mạt Thương cong khóe môi cười nhẹ, "Nếu không có làm chuyện gì sai trong công việc, quả thật không cần phải sợ tôi".
"Ách.....dạ". Dùng sức gật đầu, Cố Úc Diễm thấy Thương Mặc nhìn mình cười đến sáng lạn, không biết vì sao lưng lại thấm một tầng mồ hôi lạnh.
"Đi thôi, ăn cơm đi, lãng phí thời gian nữa sẽ chết đói mất". Giơ giơ cằm với Cố Úc Diễm đang ngẩng ngơ, thấy nàng gật gật đầu thì quay ra sau, đóng cửa, cực kỳ tự nhiên cầm tay Triệu Mạt Thương, đối với con mắt trừng lớn của Cố Úc Diễm làm như không thấy, "Em đang mời khách mà làm cái gì vậy, đi lên trước đi".
"Nga....". Lại liếc mắt nhìn mười ngón giao khấu của Thương Mặc và Triệu Mạt Thương, Cố Úc Diễm nhức đầu, không hiểu sao lại cảm thấy quan hệ của hai người này hảo hảo thân mật, nhưng nghĩ đến đây, lại tự nhắc mình nhất định đã xem quá nhiều tiểu thuyết rồi.
Dù sao Triệu Mặt Thương cũng đã kết hôn, nghe nói còn có cả con gái nữa, mà Thương Mặc....nghe nói là đi theo chủ nghĩ độc thân.
Ba người ra khỏi viện kiểm sát, di động của Triệu Mạt Thương vang lên, nữ nhân ngay cả khi ra đường đều hiển hiện vẻ chính khí, sau khí nhìn điền thoại liền lộ ra nụ cười ôn nhu, bắt máy, tiếng nói cũng nhu hòa hơn rất nhiều, "Nhạc Nhạc nha, làm sao vậy?.....Mẹ buổi tối không về ăn cơm dược nha, con phải ngoan ngoãn....Ân...."
Hơi Hơi hạ mi liếc nhìn Cố Úc Diễm, Triệu Mạt Thương hơi chần chờ, đưa điện thoại cho Thương Mặc ở bên cạnh đang chớp chớp mắt nhìn mình, "Nhạc Nhạc muốn nói chuyện với em".
Cười hì hì cầm lấy điện thoại, Thương Mặc vẫn một bộ dạng tươi cười, "Nhạc Nhạc....ai nha, ai nói là ta lừa con, giúp ta đánh hắn!.....Sau khi ăn cơm liền trở về cùng con đi chơi nha....Ừ, muốn nói tạm biệt với mẹ hả?Hảo, ta đưa điện thoại cho cô ấy...."
Nói vài câu ít ỏi, tươi cười trên mặt lại càng đậm hơn, bộ dáng của Thương Mặc dừng trong mắt Cố Úc Diễm, làm nàng ngẩn ngơ không thể hoàn hồn, lại nhìn Triệu Mạt Thương rõ ràng là mang theo sủng nịch ở trong mắt, trong đầu ẩn ẩn càng nhiều suy nghĩ.
Trả điện thoại lại cho Triệu Mạ Thương, Thương Mặc quay đầu nhìn nhìn thấy Cố Úc Diễm đang trừng lớn mắt nhìn mình và Triệu Mạt Thương, nháy mắt với nàng một cái rồi cười cười bí hiểm, ý tứ trêu tức hiện rõ trong mắt.
Dọc đường đi, Cố Úc Diễm đối với Triệu Mạt Thương là có chút không yên, cũng có chút nói không nên lời, nhưng thật ra Triệu Mạt Thương và Thương Mặc đang ở kia tùy ý trò chuyện việc án kiện đã phán quyết, nàng ở bên cạnh nghe cũng không thấy nhàm chán, ngược lại có cảm giác học tập chút gì đó.
Sau khi đến nhà hàng, Triệu Mạt Thương đứng dậy vào nhà vệ sinh, trên bàn cơm chỉ còn lại Cố Úc Diễm và Thương Mặc, Cố Úc Diễm thấy thế mới vội vàng mở miệng, "Cái kia, tổ trưởng, tôi có một vài chuyện muốn hỏi chị...."
"Nga?". Kéo dài thanh âm ái muội, Thương Mặc nhìn nàng, "Em cứ hỏi đi, để xem tôi trả lời có được không".
"A?". CỐ Úc Diễm ngây dại, một hồi lâu mới đau khổ, "Tổ trưởng...."
"Hắc hắc, em cứ hỏi đi".
"Ân....buổi sáng không phải tổ trưởng nói là biết chuyện của Tần gia sao? Là chuyện gì a?". Do dự nhưng vẫn nói trắng ra, cũng không quản Thương Mặc có thể có suy nghĩ gì khác hay không, Cố Úc Diễm hỏi xong thì rất chờ mong nhìn Thương Mặc, mà Thương Mặc thì nhẹ nhàng sờ cằm, dựa vào lưng ghế, ánh mắt lộ ra nhiều điểm cổ quái, "Em thực sự cái gì cũng không biết?"
"Tôi.....không biết a....". Bị nàng hỏi như vậy liền cảm thấy bản thân thực vô dụng, cư nhiên đến tận bây giờ vẫn chưa biết gì về Tần gia, chỉ biết lên mạng nhìn một chút tư liệu, Cố Úc Diễm có chút áy náy cúi thấp đầu, trầm mặc một lát, lại ngẩng đầu nhìn Thương Mặc, "Tổ trưởng, nói cho tôi biết đi..."
"Ân...được rồi". Gật gật đầu, Thương Mặc cầm chén trà lên uống một miếng, lúc này Triệu Mạt Thương đẩy cửa vào, làm cho Cố Úc Diễm lập tức ủ rũ.
Nghĩ đến Thương Mặc nhất định sẽ dừng lại, nhưng Thương Mặc chỉ liếc mắt nhìn Triệu Mạt Thương đang ngồi xuống một cái, thanh thanh cổ họng, "Kỳ thật mấy chuyện tôi biết, cũng không hoàn toàn xem là việc của Tần gia".
"Dạ". Ý định biết chuyện về Tần Thanh Miểu là chuyện trọng yếu, giờ phút này đối mặt với hai vị thủ trưởng quá mức quái dị, Cố Úc Diễm gắt gao chịu đựng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Thương Mặc, chờ nàng tiếp tục nói.
"Tần gia....người sáng lập là ông nội Tần Thanh Miểu, Tần thị mặc dù ở trong tỉnh cũng coi như nổi danh, nhưng muốn vươn ra, thế lực cũng chỉ được xem là bình thường". Uống nước xong cũng không để chén trà xuống, Thương Mặc đùa nghịch hoa văn tinh xảo trên chén, dựa lưng vào ghế, bộ dáng vô tư, làm cho Cố Úc Diễm tại một khắc kia có cảm giác quá dị, thật giống như không phải Thương Mặc ở văn phòng hay thích nói giờ nhưng thời khắc ấu chốt lại rất chính khí, ngược lại bây giờ tỏa ra một cỗ tà khí.
"Ông nội Tần Thanh Miểu năm đó tham gia quân ngũ, sau khi xuất ngũ thì một tay sáng lập Tần thị, cùng ông ấy xuất ngũ, còn có một trung úy họ Vệ, là hảo huynh đệ của ông ấy, Tần thị chính là do bàn tay bọn họ từ từ phát triển lên..."
Khí chất của Thương Mặc chỉ làm cho nàng mất tinh thần trong chốc lát liền hồi phục, Cố Úc Diễm thật sự lắng nghe, nghe đến đó thì có chút xuất thần.
Họ Vệ....vậy có liên quan đến Vệ Minh Khiêm sao? Nếu nói như vậy, vị hôn phu....
"Tần thị nhanh chóng phát triển, hầu hết là ở trong tay cha Tần Thanh Miểu". Khôn nhìn đến vẻ mặt của Cố Úc Diễm, Thương Mặc chậm rãi nói, thấy Cố Úc Diễm yên lặng sững sờ nhìn mặt bàn, nghiêng đầu chớp chớp mắt với Triệu Mạt Thương, cầm tay nàng, sau đó nhìn thấy nàng quyến rũ liếc mình một cái, nụ cười lại tăng thêm vài phần tà ý, nhưng ngữ khí vẫn đứng đắn, "Kỳ thật không phải tất cả đều của cha cô ấy, nói chính xác, hẳn là ở trong tay cha mẹ và ông ngoại của cô ấy".
"Ông ngoại?". Ngẩng đầu nhìn Thương Mặc, cũng không nhìn đến tay Thương Mặc và Triệu Mạt Thương ở một chỗ với nhau, Cố Úc Diễm lăng lăng lặp lại hai từ này, vẻ mặt không hiểu.
Chưa từng nghe Tần Thanh Miểu nhắc đến ông ngoại của nàng, trong tư liệu cũng không thấy nhắc tới.
"Ông ngoại Tần Thanh Miểu cũng là chiến hữu của ông nội cô ấy". Thương Mặc gật gật đầu, tiếp tục nói, "Nhưng bất đồng ở chỗ, ông ngoại của cô ấy không có xuất ngủ, hai năm trước mới từ vị trí tư lệnh quân khu tổng lui xuống".
Tư lệnh quân khu tổng?
Sự tình lập tức vượt quá sức tưởng tượng của Cố Úc Diễm, biểu tình của nàng lập tức dại ra, tim đập cũng nhanh hơn rất nhiều.
Nói tới đây, cũng đã tới điểm mấu chốt tôi muốn nói". Nghiêng đầu nhìn chén trà của Triệu Mạt Thương, thấy trà đã hết, Thương Mặc buông tay nàng, rót trà vào, lại cười cười lấy lòng với Triệu Mạt Thương, tiếp tục nói, "Lão tư lệnh có hai đưa con, một nam, một nữ....nữ nhi, chính là mẹ của Tần Thanh Miểu, hình như đã mất cách đây tám năm, về phần con trai, hiện tại đã là quân trưởng bậc cao, cũng chính là cậu của Tần Thanh Miểu".
Dừng một chút, chậm rãi uống một ngụm trà, Thương Mặc nhìn bộ dáng Cố Úc Diễm ngày càng ngây ra, ngữ điệu hơi nâng lên, "Nói tiếp, khụ....chắc làm em biết Tần Thanh Dật?"
"Có gặp qua....". Mờ mịt gật gật đầu, Cố Úc Diễm bị một đống tin tức thình lình ập tới làm cho đầu óc một mảnh hỗ loạn, lỗ tai nghe thấy giọng điệu bình đạm của Thương Mặc.
"Mấu chốt ở chỗ này, nhiều năm qua, tất cả mọi người đều nghĩ Tần Thanh Dật là con nuôi của cha Tần Thanh Miểu, nhưng gần đây, cũng không biết tin tức truyền đến từ nơi nào, Tần Thanh Dật kỳ thật là con riêng của cha Tần Thanh MIểu và một nữ nhân khác, sau đó mới nói dối là con nuôi rồi đưa về Tần gia".

========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna