Đăng bởi Ngân Giang | 1/7/18 | 0 nhận xét
Chương 93
Sau khi nói chuyện với Đường Vận xong, Cố Úc Diễm đứng ở ban công trong chốc lát, rồi nắm di động gọi cho Tần Thanh Miểu.
Lúc này, vừa vặn Tần Thanh Miểu mới tắm xong đi ra, dựa vào đầu giường lau tóc, tùy ý lật một quyển tiểu thuyết trinh thám ở trong tay, không có chút buồn ngủ.
Nhìn thấy tên Cố Úc Diễm hiện lên trên màn hình, mi đẹp nhẹ nhàng cau lại, bắt máy lên, thanh âm Tần Thanh Miểu thản nhiên, "Như thế nào?".
Trước khi tắm rõ ràng có nói chuyện với tên kia, dựa theo kinh nghiệm hai ngày nay mà nói, không có lý do nào để nàng gọi đến vào giờ này.
"Miểu Miểu...". Nhẹ nhàng kêu người yêu một tiếng, Cố Úc Diễm cẩn thận tìm lời, ngừng một lát, ánh mắt có vẻ có chút mơ hồ, "Đường tỷ tỷ....Vừa mới gọi điện cho em..."
Hai chân thon dài đặt trên giường, tiểu thuyết đặt trên đầu gối, thân mình nữ nhân nguyên bản đang cúi đầu xem tiểu thuyết bỗng nhiên run lên một chút, môi bạc mím lại, "Vậy sao?".
"Em....Chiều ngày mai, không cần phải ký bản hợp đồng kia". Nghe không ra cảm xúc của Tần Thanh Miểu, trong lòng Cố Úc Diễm có chút sốt ruột, "Không thể ký bản hợp đồng kia".
Tần Thanh Miểu trầm mặc, ánh mắt nhìn chằm chằm trang sách, nhưng một chữ cũng không xem vào, qua hồi lâu sau mới tiếp tục thanh âm lạnh lẽo, "Tôi làm việc này tự nhiên là có lý do của tôi, em không nên suy nghĩ lung tung".
"Em không có suy nghĩ lung tung". Cố Úc Diễm nhăn mi gắt gao, "Đối với em mà nói, chị quan trọng hơn bất cứ thứ gì, cho nên....".
"Được rồi". Đánh gãy lời nói của Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu khép sách trên đầu gối lại để sang một bên, thanh âm lạnh lùng nhạt nhẽo, "Tôi mệt rồi, muốn đi ngủ, em cũng đi nghỉ ngơi đi".
"Miểu Miểu....". Có chút bất đắc dĩ kêu tên nàng, Cố Úc Diễm phun ra một hơi, "Em hiểu được tâm ý của chị, nhưng mà....Em không thể cứ nhìn chị như vậy, chị hãy nghe em nói...".
"Được rồi". Vận như trước dùng ngữ điệu thản nhiên nặng nề phun ra hai chữ này, Tần Thanh Miểu nhắm mắt lại, nghe một nửa câu nói của Cố Úc Diễm, một hồi sau, mở to mắt, "Tiểu Diễm, tâm ý của chúng ta, là giống nhau".
Nói xong, cũng không để ý đến phản ứng của Cố Úc Diễm, trực tiếp ngắt điện thoại, sau đó tắt máy.
Yên lặng đứng ở ban công, bất quá do sắc trời khuya nên gió thổi vào có chút lạnh lẽo, Cố Úc Diễm lăng lăng nhìn điện thoại nghĩ đến câu nói của Tần Thanh Miểu trước khi cắt điện thoại, thật lâu sau, trên mặt lộ ra nụ cười khổ, nhưng ánh mắt vẫn thực ấm áp như trước.
Tâm ý giống nhau sao? Cho nên đều vì đối phương mà nguyện ý buông tha một ít thứ rất quan trọng đối với bản thân?
Một lần nữa gọi cho nữ nhân kia, không ngoài dự đoán nghe được giọng nữ êm ái, Cố Úc Diễm lại đứng ở ban công trong chốc lát, nghĩ đến Đường Vận nói ba giờ ngày mai Tần Thanh Miểu sẽ chính thức ký hợp động, nghĩ nghĩ, trực tiếp gọi điện thoại đặt vé máy bay, vừa nghe đến giữa trưa mai có vé, lập tức đặt.
Trở về phòng, trùng hợp nghe được Thương Mặc đáng cười nói cái gì, thoạt nhìn không hề đứng đắn hơn so với ngày thường, cũng ít đi vẻ bình tĩnh thư thái.
"Ta cũng rất nhớ Tiểu Nhạc...". Mắt nhìn cặp mày nhăn gắt gao của cấp dưới vừa mới đi vào, Thương Mặc thu liễm nụ cười, nhưng thanh âm thì vẫn ôn hòa, thậm chí mang theo cưng chìu, "Nhạc Nhạc, ta mua cho con rất nhiều đồ chơi".
Cố Úc Diễm trở lại giường bắt đầu suy nghĩ đến sự tình ngày mai, có chút ngạc nhiên nhìn Thương Mặc, trong đầu nghĩ đến người cùng nói chuyện điện thoại với Thương Mặc nhất định là một đưa trẻ.
Không phải nói Thương Mặc theo chủ nghĩa độc thân sao?
Nâng tay gãi gãi hai má, Cố Úc Diễm lại nhìn nhìn Thương Mặc, không hiểu vì sao trước khi rời đi Triệu Mạt Thương luôn nghiêm túc đứng đắn kia lại ôn nhu sửa sang cổ áo cho Thương Mặc, còn việc cả viện kiểm sát nói Triệu Mạ Thương có một đứa con gái, bỗng dưng hiểu ra cái gì.
"Ha ha, Ngạc Nhạc phải ngoan nha, không được chọc giận mẹ....". Tựa hồ không hề để ý đến việc Cố Úc Diễm đang ở trong này, Thương Mặc lộ ra nụ cười xán lạn, "Chờ ta trở về thì sẽ dẫn con đến công viên....Ừ, hảo ngoan, nhanh đi ngủ đi....ngủ ngon".
Sau khi dỗ dành vài câu nữa thì buông điện thoại, Thương Mặc nhìn nhìn Cố Úc Diễm, nở nụ cười, cũng không nói thêm gì. Mà Cố Úc Diễm tất nhiên sẽ không hỏi nhiều, giờ phút này không có tâm tình để đi tò mò, mày hơi nhíu lại, "Tổ trưởng, tôi....chiều ngày mai tôi muốn trở về X thị, cho nên.....cho nên tôi đã mua vé giữa trưa ngày mai".
"Như vậy sao?'. Vẫn vẻ mặt lạnh nhạt tự nhiên như trước, khóe miệng Thương Mặc vẫn giữ ý cười, "Mua vé giũa trưa ngày mai sao?"
"Ách....là....". Cố Úc Diễm giật mình, lập tức gật gật đầu.
"Thực trùng hợp....". Cười tủm tỉm nhìn nàng, điều chỉnh thân mình tìm tư thế thoải mái nằm xuống, khóe môi Thương Mặc câu lên, "Tôi cũng đã mua vé máy bay ngày mai".
Trừng lớn mắt, Cố Úc Diễm nhìn Thương Mặc, rất lâu sau đó, phun ra một chữ, "Nga..."
"Hắc hắc, em vội vã muốn gặp người ta, thì đương nhiên tôi cũng có". Rất nghịch ngợm trừng mắt nhìn Cố Úc Diễm, Thương Mặc nói xong thì trực tiếp tắt điện đầu giường, "Tôi ngủ đây, ngày mai sau khi hoàn khóa học thì trở về".
"Ân..."
Cũng tắt đèn rồi theo nằm lên giường, đắp chăn, trong bóng đêm Cố Úc Diễm rất ngu si nhìn trần nhà, rất nhanh liền nghe thấy tiếng hít thở đều đặn từ bên cạnh, không nhịn được cắn chặt môi.
Nàng luôn biết nàng rất yếu kém, cho nên Miểu Miểu luôn luôn đứng trước người mà bảo hộ nàng, vì nàng gánh hết thảy sự tình của thiên hạ. Cho dù biết đại đa số thời điểm mình không thể làm gì được cho nàng, nhưng mà, vẫn hy vọng mình có thể làm được chút gì đó.
Nay nghĩ đến, cho dù không thể giúp nàng cái gì, nhưng ít nhất, cũng có thể giúp nàng việc này đi?
Trong bóng tối, miệng phát ra một tiếng thở dài sâu kín, Cố Úc Diễm nhắm mắt lại, thật lâu thật lâu sau, rốt cục chìm vào giấc ngủ.
Ngày thứ hai, ánh mặt trời xán lạn, vạn dặm không có mây.
Sau khi yên vị trong máy bay ở sân bay Thiên Lam, Cố Úc Diễm nhịn không được nắm chặt quyển tạp chí trong tay, Thương Mặc ở bên cạnh cười khẽ ra tiếng, "Rốt cục đã trở về".
Buổi sáng sau hai tiếng thì kết thúc kháo huấn luyện, các nàng nói với trưởng đoàn vài câu rồi trở về khách sạn thu thập quần áo, sau đó ở sân bay ăn cơm trưa rồi lên máy bay trở về X thị.
Giờ phút này, máy bay đang vững vàng trên bầu trời, Cố Úc Diễm nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ, nghĩ đến nữ nhân quật cường kia không chịu tiếp một cuộc điện thoại nào của mình từ sáng đến giờ, khóe miệng cong lên, có chút buồn cười, lại có chút cảm động.
"Tôi nói...Tiểu Cố a...". Thương Mặc sau khi cảm khái một câu rồi nhắm mắt dưỡng thần giờ phút này đột ngột mở mắt, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Cố Úc Diễm đang ngẩn người một lát, "Có vẻ quan hệ của em và bạn trai rất tốt?"
"A?". Bỗng nhiên bị hỏi như vậy, Cố Úc Diễm ngây người ngẩn ngơ, chần chờ hai giây rồi gật đầu.
Nàng nghĩ tới, nếu bây giờ tất cả mọi người đều mặc định nàng có bạn trại, vậy thì cứ để cho mọi người hiểu lầm đi, như vậy còn có thể ngăn chặn ý tốt giới thiệu nam nhân cho nàng của mấy tỷ muội ở khoa. Hơn nữa...Tần Thanh Miểu quả thật là người yêu của nàng nha, chỉ khác có một điều, là giới tình thôi.
"Ha ha, thật tốt a.....". Thương Mặc cười cười, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, "Rất tốt.....Ân".
"Ân....Cảm ơn tổ trưởng". Không rõ vì cái gì nàng lại nói như vậy, Cố Úc Diễm có chút rối rắm nhíu mi, bất quá vẫn lễ phép đáp lại.
Một đường này, hai người cũng không nói thêm gì nữa, đều dựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, thẳng đến khi máy bay hạ cánh, mới cùng mở mắt ra, lúc nhìn nhau thì đều thấy nhảy nhót trong mắt nhau.
Là vì rất nhanh có thể nhìn thấy Triệu khoa trưởng sao?
Một ý niệm mạnh mẽ nổi lên trong óc, Cố Úc Diễm thầm mắng mình suy nghĩ miên man, sau khi hạ máy bay thì nói lời từ biệt với Thương Mặc, thấy thời gian đã hai giời hơn, cũng không đem hành lý về nhà nữa, mà trực tiếp bắt taxi đến Tần thị.
Ngồi trong xe taxi khởi động điện thoại, di động lập tức rung lên, Cố Úc Diễm bỏ qua mấy tin nhắn, lập tức gọi điện cho Đương Vận.
"Tiểu Diễm, tôi đã khuyên Thanh Miểu, nhưng cậu ấy vẫn không nghe tôi". Điện thoại rất nhanh đã được nối, thanh âm Đương Vận có chút dồn dập, trong đó phần lớn là bất đắc dĩ, "Một lát nữa sẽ ký, bọn họ đang tiến vào phòng họp".
Cắn cắn môi, Cố Úc Diễm âm thầm hít hai tiếng, mở miệng nói, "Hiện tại em đang trên đường đến Tần thị....Đường tỷ tỷ, lát nữa phiền chị giúp em một chút chuyện".
"Di?". Đường Vận hơi hơi sửng sốt, ngưng thần lắng nghe, rõ ràng có thể nghe thấy thanh âm ô tô, nhãn tình sáng lên. "Em đã trở lại?"
"Ân, vừa xuống máy bay". Cố Úc Diễm trả lời, nhìn nhìn thời gian, trong lòng có chút bối rối, mở miệng nói, "Tài xế, tôi có việc gấp, có thể lái nhanh hơn không?".
Nam tử lái xe giương mắt nhìn nàng qua kính chiếu hậu một cái, cũng không nói gì, tăng tốc, thân mình Cố Úc Diễm lập tức bị giật lên, không khỏi quýnh.
Sau khi nói qua loa vài câu với Đường Vận thì cúp máy, Cố Úc Diễm nghĩ nghĩ, lại gọi cho Tần Thanh Miểu, nhưng nữ nhân kia cư nhiên vẫn từ chối nghe.
Bất đắc dĩ nghe lại nghe giọng nói "Tạm thời không thể nghe điện thoại" từ bên kia truyền đến, Cố Úc Diễm thở dài, bỏ điện thoại vào túi quần, xe lại phanh mạnh lại, chỉ nghe "Ầm" một tiếng, đầu óc liền "Ông" lên giống như muốn nổ tung.
Trong phòng hội nghị của Tần thị, Tần Thanh Miểu mộ thân tây trang ngồi ở đầu bàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn nam nhân đối diện, cúi đầu quét qua hợp đồng lại lần nữa, nắm bút máy trong tay, đề bút lên chỗ ký.
Nhưng một khắc này cửa phòng họp đột ngột bị mở ra, không biết vì sao Đường Vận vẫn không muốn vào lại chạy vào, ngực liều mạng phập phồng, thanh âm còn lộ chút loạn, "Thanh Miểu, Tiểu Diễm....Tiểu Diễm em ấy trên đường về, gặp tai nạn!".
Chỉ nghe "lạch cạch" một tiếng, ánh mắt trời chiếu vào lóe ra trên bút máy dừng ở phía trên bản hợp đồng giấy trắng mực đen, mà nữ nhân vốn đang cầm bút kia, mặt không còn một chút máu.
Chương 94
Thanh âm "ken két" vang lên, ghế dựa bị đẩy ra sau, ma sát với sàn nhà tạo ra thanh âm chói tai, mà nữ nhân luôn không gợn sóng sợ hãi trước tất cả mọi thứ đã vội vàng chạy tới cửa phòng họp.
"Tần Thanh Miểu". Nam nhân vừa mới đắc ý dào dạt dĩ nhiên giờ phút này không còn có nửa ý tươi cười, có chút tức giận đứng dậy, "Hợp đồng!".
Xoay người lạnh lùng quét qua hắn một cái, hai tròng mắt ngày thường luôn luôn đạm mạc giờ phút này ẩn ẩn có chút đỏ lên, Tần Thanh Miểu không nói gì, lại xoay người trực tiếp xô cửa phòng họp chạy ra, mà phía sau, Đường Vận cắn môi sưới, đôi mắt hiện lên một tia chột dạ.
Không để ý đến đôi giày cao gót cao bốn năm cm, sau khi ra khỏi phòng hội nghị thì không hề giữ hình tượng lao tới giữ thang máy, tay dùng sức ấn nút, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm dãy số trên màn hình. Giời phút này trông Tần Thanh Miểu có vẻ có chút chật vật, nguyên bản do ký hợp đồng nên công ty tan sớm, vài nhân viên đi ngang qua nhìn nàng như thế đều có chút kinh ngạc.
Thanh âm "Đinh" vang lên, cửa thang máy mở ra, không chút do dự đi vào, cũng không quản có còn có người muốn tiến vào mà trực tiếp đóng cửa, khi cửa thang máy mở cửa vì có người nhấn, Tần Thanh Miểu đều lạnh lùng liếc người nọ một cái, làm người ta không thể kiềm hãm mà lui về sau vài bước, không dám tiến vào.
Tựa hồ đây chính là thời gian đi thang máy lâu nhất từ khi mới sinh đến nay, từ đầu tới đuôi hai tay bên người đều nắm chặt gắt gao, đến khi thang máy mở ra một lần nữa, liền chạy ra ngoài, rồi cách một khoảng đến cửa công ty, dừng bước lại.
Ngoài công ty, ánh dương buổi chiều chiếu vào sáng rực, mà người kia vận một thân đồng phục cũng đang chạy chậm vào công ty, nhìn thấy Tần Thanh Miểu cũng không hề dừng lại, mà vẫn chạy đến trước mặt nàng, vừa thở hổn hển vừa nói, "Miểu Miểu..."
Đôi mắt trong một khắc đã trở nên ươn ướt, Tần Thanh Miểu khẽ cắn môi, thân mình dần dần run lên, hơn nửa ngày, tay giơ lên hướng đến mặt Cố Úc Diễm, nhưng lại dừng ở giữa không trung.
"Miểu....Miểu Miểu...". Chột dạ nhìn nàng, biết rõ động tác vừa rồi là muốn cho mình một cái tát, cũng không trốn không tránh, Cố Úc Diễm nhẹ giọng gọi tên nàng, mắt nháy cũng không hề nháy, "Chị đánh em đi...Em đã nhờ Đương tỷ tỷ lừa gạt chị..."
Ngực phập phồng mãnh liệt, Tần Thanh Miểu đứng lặng nhìn Cố Úc Diễm vài giây, không để ý đến việc hai người đang đứng ở đại sảnh công ty, cũng không để ý đến một ít người lui tới, trực tiếp chạy lên phía trước từng bước ôm chặt lấy thân thể nàng, mà thân mình vẫn như trước không ngừng run lên, thật giống như vừa trải qua một chuyện cực kỳ đáng sợ.
"Thực xin lỗi.....". Không nghĩ tới vì muốn ngăn cản Tần Thanh Miểu ký tên mà nhất thời nói dối sẽ làm cho nàng thất thố đến như vậy, Cố Úc Diễm có chút đau lòng áy náy, thanh âm nhẹ nhàng, không ngừng giải thích ở bên tai nàng, "Thực xin lỗi, Miểu Miểu....Thực xin lỗi.....Để cho chị lo lắng rồi...."
"Đồ ngốc....". Thanh âm mang theo nồng đậm khóc nức nở, Tần Thanh Miểu đem mặt chôn chặt ở cổ Cố Úc Diễm, chất lỏng một giọt rồi một giọt rơi xuống, làm cho Cố Úc Diễm vô cùng khổ sở, "Miểu Miểu...."
Đại sảnh nằm ở lầu một công ty, vô luận là khách của Tần thị, hay là nhân viên Tần thị, thậm chí có một vài người vừa mới đến cổng, lúc nhìn thấy Tần Thanh Miểu gắt gao ôm Cố Úc Diễm, đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhưng lại không dám tiến lên, chỉ có thể đứng ở bên cạnh nhìn.
"Miểu Miểu...Không khóc không khóc....". Rõ ràng có thể cảm thấy thân mình nữ nhân ở trong lòng đang run rẩy lợi hại, dư quang ánh mắt nhìn thấy có mấy người nhìn lén ở bên cạnh, Cố Úc Diễm nghĩ đến như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến Tần Thanh Miểu, nhỏ thanh âm dỗ nàng, "Đừng khóc nga, ngoan..."
Trong phút chốc thối lui về sau một bước, hàm răng cắn chặt môi dưới, trên mặt vẫn còn sót lại nước mắt, mà cặp con ngươi hồng hồng giờ phút này chỉ có tức giận,Tần Thanh Miểu trừng mắt Cố Úc Diễm một lát, tấm mắt dừng lại ở chỗ sưng đỏ trên trán, còn lộ ra nhiều đường tơ máu, ánh măt biến đổi, trực tiếp kéo tay Cố Úc Diễm ra khỏi công ty.
"Miểu Miểu...". Bị động tác đột nhiên của nàng làm cho hoảng sợ, đuổi theo bước chân nàng, nhưng nhìn giày cao gót dưới chân Tần Thanh Miểu làm cho đau lòng vạn phần, "Miểu Miểu, chị đi chậm một chút, không nên...".
Vẫn như trước không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái, lôi kéo tay nàng tiến lên phía trước, thắng đến khi đến bãi đỗ xe Tần thị, mở cửa xe rồi ngồi vào ghế điều khiển, lúc này mới lạnh lùng trừng mắt Cố Úc Diễm một cái, "Còn không đi lên!".
Thanh âm nghe qua một chút khàn khàn, hiển nhiên là vì vừa rồi khóc một trận nên vẫn chưa trở lại bình thường, Cố Úc Diễm liền cảm thấy rất đau lòng, vội vàng ngoan ngoãn ngồi lên, đang định nói chuyển, Tần Thanh Miểu lại phóng một cây đao lạnh lùng qua, "Mang đai an toàn vào!"
"Nga nga....Hảo....". Đeo đai an toàn vào, nhìn Tần Thanh Miểu khởi động xe, vẫn duy trì tốc độ vững vàng một đường, sau đó đến bệnh viện, Cố Úc Diễm trợn tròn mắt, "Miểu Miểu, đến đây làm chi nha?".
Mím môi, hiển nhiên có chút tức giận, Tần Thanh Miểu nâng tay, vươn ngón trở trực tiếp chọc vào chỗ bị thương trên trán Cố Úc Diễm, làm nàng đau đến mức hít một ngụm lãnh khí, lúc này Cố Úc Diễm mới phát hiện hóa ra mình cũng bị thương trong vụ tai nạn vừa rồi.
Lè lè lưỡi, tùy ý để Tần Thanh Miểu kéo mình đến bệnh viện, tìm bác sĩ kiểm tra kỹ càng tiểu vết thương kia, lại không dám nhiều lời, để mặc nàng mang mình kiểm tra hết một phen, thẳng đến khi bác sĩ xác nhận cho Tần Thanh Miểu mình chỉ bị một vết thương ngoài da, Cố Úc Diễm mới nhìn thấy khuôn mặt lãnh nghiêm kia hơi hơi tan tuyết một chút.
"Miểu Miểu...". Sau khi kiểm tra xong thì rời khỏi bệnh viện, Cố Úc Diễm vội vàng chạy theo sau Tần Thanh Miểu, vài lần muốn nắm tay nàng, lại bị nàng né tránh, không khỏi có chút nóng nảy, "Miểu Miểu, em biết em sai rồi...."
Đột ngột dừng lại cước bộ, xoay người, động tác Tần Thanh Miểu xíu chút nữa làm cho Cố Úc Diễm bất ngửa, hoàn hảo phản ứng nhanh nên cũng mau dừng lại theo nàng, hai người mới không có cùng nhau ngã sấp xuống.
"Em giải thích rõ ràng cho tôi!". Không để ý đến hai người đang ở bên ngoài bệnh viện, Tần Thanh Miểu một tay chống thắt lưng một tay chỉ vào Cố Úc Diễm, thanh âm ẩn ẩn còn lộ ra tức giận, "Lá gan lớn thật, phải không?"
"Em....Em....Không phải...". Biết đây chính là lời xác định mình không có chịu thêm thương tổm nghiêm trọng nào nên phải chịu chất vấn, Cố Úc Diễm chớp chớp mắt, nhược nhược nói, "Em hảo ngoan...."
"Em thực sự ngoan sao?". Nâng lên âm điệu, bởi vì lời của nàng mà cười giận giữ, thanh âm Tần Thanh Miểu lạnh hơn, "Thực ngoan cho nên dám lấy loại chuyện này gạt tôi?"
Chuyện này căn bản không cần nàng tự hỏi, không phải chính là tên xấu xa hay xúi bậy Đường Vận sao, nếu không thì tại sao Đường Vận lại nói với nàng cái gì mà tai nạn xe cộ?
"Không tính lừa chị nha...". Thái dương nhịn không được đổ mồ hôi lạnh, đối mặt với nữ nhân sinh khí nhưng không hề dám sinh khí lại với nàng, thanh âm Cố Úc Diễm nhỏ lại, "Quả thật là gặp tai nạn xe cộ..."
Chẳng qua, chỉ là đâm vào xe đằng trước thôi, mà chỗ bị thương trên trán, là do nàng yêu cầu tăng tốc, lại vội vàng dừng ngay, kết quả hai chiếc xe chạm vào nhau tạo ra tiếng nổ ngây người, trong lúc nhất thời không chú ý nên đầu liền đập mạnh tới phía trước,.....Sau đó liền....Sưng lên...
Nghe nàng nói như vậy, Tần Thanh Miểu lại giận, thân mình bởi vì sinh khí mà lại bắt đầu phát run lên, ngón tay chỉ Cố Úc Diễm một lát, cười lạnh rồi nói "hảo", thân mình quay qua liền không để ý đến ý đến nàng mà đi.
Như thế nào có thể....Dùng chuyện như vậy để gạt nàng?
Chẳng lẽ không biết hiện tại nàng tối sợ hãi mấy chữ "Tai nạn xe cộ" sao?
Vội vàng giữ chặt tay Tần Thanh Miểu, sau đó dùng lực kéo nàng vào lòng mình, hai tay gắt gao vây chặt thắt lưng nàng, Cố Úc Diễm chống lại ánh mắt tức giận cửa nàng, nhuyễn thanh âm, "Miểu Miểu, em biết sai rồi, chị đừng sinh khí nữa..."
"Hừ!". Hừ lạnh một tiếng, Tần Thanh Miểu lại trừng mắt liếc nàng một cái, "Buông ra!"
"Miểu Miểu...". Thanh âm lại càng nhuyễn hơn, còn cố ý làm nũng kéo dài âm điệu, Cố Úc Diễm cọ cọ cằm vào sườn mặt nàng, "Em biết sai rồi...Lúc ấy em....Lúc ấy sợ chị ký hợp đồng, cho nên....Cho nên mới nhờ Đương tỷ tỷ nói với chị như vậy..."
"Hừ!".
"Miểu Miểu......Em đã nói chị là quan trọng nhất....". Thấy nàng vuốt vuốt tóc không nhìn mình, động tác giãy giụa thân mình ngừng lại, Cố Úc Diễm nhu hòa lại, "Em biết chị không muốn để em bị ảnh hưởng, em cũng không muốn để chị bị tổn hại....Chị đã nói tâm ý của chúng ta đều giống nhau..."
"...."
"Hơn nữa....". Cười cười nheo mắt lại, hôn lên gương mặt gần trong gang tấc một cái, sau đó quả nhiên nhìn thấy Tần Thanh Miểu tràng mắt nhìn mình, Cố Úc Diễm lại hôn lên chóp mũi nàng một cái nữa, thanh âm có chút nỉ non, "Em mới không sợ bị phát hiện....Chỉ có Miểu Miểu quan trọng nhất..."
Tần Thanh Miểu trầm mặc, đối diện với Cố Úc Diễm, thấy vẻ thật thà bên trong con ngươi như nước, sau một lúc lâu, khẽ thở dài, "Tại sao em không hiểu được..."
Dừng một chút, hai tay cũng vòng qua thắt lưng nàng, "Giao dịch lần này, là do Vệ Minh Khiêm đã qúa xem thường ban giám đốc, Tần thị cuối cùng cũng sẽ giao cho tôi, bất quá chỉ có một lần sai lầm thôi, bọn họ sẽ không làm khó tôi...Nhưng mà em..."
"Cùng lắm thì em không làm kiểm sát trưởng nữa...". Trực tiếp đáp lại Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm nhún nhún chóp mũi, "Dù sao em cũng không muốn làm một đại quan hảo tốt, tham gia kỳ khảo sát này....Ở tại chỗ này, cũng chỉ bởi vì chị....Làm sao mà em có thể làm lẫn lộn đầu đuôi được".
"Em...". Tần Thanh Miểu nhất thời không biết nói gì, hơn nửa ngày cũng không thể nói ra lời.
"Hơn nữa....". Nhìn nữ nhân mình cực yêu ở ngay trước mắt, Cố Úc Diễm nở nụ cười, răng nanh trắng nõn có vẻ dị thường chói mắt dưới ánh mặt trời, "Miểu Miểu, nếu em không thể tìm được việc, chị phải bao nuôi em cả đời, nên chị không thể mất việc được nga...."
Khóe miệng run rẩy hai cái, Tần Thanh Miểu nhìn thiên hạ đang cười hì hì, đôi mắt chợt lóe lên, rồi một ước dẫm nát chân Cố Úc Diễm.
"Ai nha!". Tuy nàng cố ý giảm nhẹ lực đạo, nhưng mà giày cáo gót giẫm xuống như vậy, vẫn làm cho Cố Úc Diễm đau đến tru lên một tiếng.
Quét mắt nhìn người đang ôm chân một cái, Tần Thanh Miểu giương cằm, xoay người, có vẻ rất hiên ngang, "Nghĩ thật hay!".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp