Google.com.vn Đọc truyện Online

1/7/18

Thủy Hỏa Giao Dung (Bằng Y Úy Ngã) - Tập 107 + 108

Đăng bởi Ngân Giang | 1/7/18 | 0 nhận xét

Chương 107

"Phát ngốc cái gì đấy, đồ ăn sắp cháy rồi kìa". Ngay tại lúc Cố Úc Diễm đang miên man suy nghĩ để lộ nụ cười ngây ngô, thanh âm trong trẻo lạnh lùng quen thuộc vang lên từ phía sau, làm nàng lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng đổ đồ ăn trong nồi ra cái mâm ở bên cạnh, xong rồi mới chà xát tay xoay người hướng đến nữ nhân đang khoanh tay dựa tường, "Miểu Miểu, sao chị lại vào đây?"
"Ân, hừ". Thu cánh tay đứng thẳng lên, thấy nàng hướng đến chỗ mình, đôi mắt nhu lại nhưng ngữ khí vẫn lạnh lùng như cũ, thẳng đến khi nàng tới trước mặt mình thì Tần Thanh Miểu mới đưa tay búng nhẹ trán nàng,"Vào xem em lại đang phát ngốc gì đấy".
"Ngô?". Quơ đầu, hơn hai ngày không thấy nữ nhân này, giờ phút này hận không thể trực tiếp kéo nàng vào ngực hảo hảo thân thiết một phen, Cố Úc Diễm có chút rục rịch, ngay cả ánh mắt cũng nóng lên, Tần Thanh Miểu đối với nàng vốn rất hiểu rõ chỉ mỉm cười, lướt qua bên người nàng, tới chỗ bếp lò bưng đồ ăn, "Không được xằng bậy".
Đây chính là nhà Cố Úc Diễm a, nếu hù sợ hai vị lão nhân gia, hai người bọn họ có lỗi rất lớn.
Quét mắt nhìn cửa phòng bếp, thấy ông bà ngoại không thể nhìn tới các nàng, Cố Úc Diễm bước tới phía trước vài bước, từ phía sau nhẹ nắm tay Tần Thanh Miểu, lấy tay nàng ra ra khỏi mâm thức ăn, sau đó mới vững vàng ôm lấy nàng, thanh âm nhẹ nhàng, "Nhưng mà, em nhớ chị".

Mày nhăn lại, có chút trách cứ nghiêng đầu liếc nàng một cái, nhưng không có nửa phần giãy giụa, Tần Thanh Miểu lẳng lặng mặc nàng ôm, sau một lúc lâu mới giật giật thân mình, "Được rồi, ông bà ngoại đang chờ chúng ta".
"Ân....". Nhu thuận đáp lời, buông nàng ra, Cố Úc Diễm cười cười, đưa tay bưng đồ ăn, không cho Tần Thanh Miểu hỗ trợ, "Để em được rồi".
Quét mắt qua nhà bếp hỗn độn, Tần Thanh Miểu trắng mắt liếc nàng một cái, trực tiếp đưa tay lấy đồ ăn trong tay nàng, không nhìn nàng mà đi thẳng về phía cửa, nhu tình thật vất vả mới có được một ít kia liền biến thành hư không, "Thu dọn đi, rồi ra dùng cơm".
Chớp chớp mắt, nhìn nữ nhân mặc áo sơ mi rồi xoắn tay áo lên, lại còn vấn tóc lên nữa, Cố Úc Diễm nhếch miệng nở nụ cười, quay đầu lại hảo hảo thu thập nhà bếp một phen, rồi bưng nồi cơm đã chín ra gian nhà giữa, lại còn vừa đi vừa hát, thật giống như lúc trước chẳng hề có chút phiền muộn gì.
"Hắc hắc, để con xới cơm cho mọi người nha". Để nồi cơm sang bên cạnh, cầm muôi xới cớm, sau khi xới cho ông bà ngoại, nhìn Tần Thanh Miểu, thấy nàng không hề nhìn mình, Cố Úc Diễm lén lút cầm muôi cơm xới thêm cơm rồi đè ép xuống, rồi lấy thêm cơm bỏ vào, sau đó mới cười hì hì để bát cơm đến trước mặt Tần Thanh Miểu, ngẩng đầu chống lại ánh mắt cười như không cười của Tần Thanh Miểu, hình như đã thấy hành động của nàng.
Thè lưỡi, cũng xới một bát cơm cho mình, thấy ông bà ngoại đã động đũa, Cố Úc Diễm cũng động đũa, trực tiếp gắp miếng thịt gà bỏ vào bát Tần Thanh Miểu nghĩ nghĩ, cảm thấy không được tốt cho lắm nên lập tức gắp cho ông bà ngoại, sau đó cũng không ngẩng đầu nhìn biểu tình của mấy người họ, cắm đầu vào bát cơm.
Ánh mắt nhu một mảnh, nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu động đũa, đầu tiền gắp đồ ăn bỏ vào bát hai vị lão nhân, cười dịu dàng với hai người, sau đó mới gắp để vào bát Cố Úc Diễm, thanh âm nhẹ nhàng, "Tại sao lại chỉ ăn cơm?"
Người này, lúc ở nhà cũng như thế này, rõ ràng làm một bàn đồ ăn thực lớn, nhưng từ đầu đến cuối chỉ mải miết ăn cơm trong bát, không hề quan tâm thức ăn, mấy lần gắp cũng đều bỏ vào bát của mình.
"Ngô". Ngẩng đầu đối diện với đôi mắt dịu dàng như nước kia, Cố Úc Diễm ngốc nghếch cười, gật gật đầu, cúi đầu ăn thức ăn mà Tần Thanh Miểu gắp cho mình, bộ dạng này lọt vào mắt hai lão nhân gia, cũng làm cho hai người liếc nhau rồi cười ra tiếng.
"Thanh Miểu a, thói quan này của nha đầu kia đúng là đổi không được". Theo lời nói của Tần Thanh Miểu, rõ ràng cái dạng này của Cố Úc Diễm không phải lần đầu tiên nhìn thấy, bà ngoại cười cười, "Hai mươi mấy năm rồi mà vẫn thế này a".
"Bà ngoại....". Hai má nóng lên, Cố Úc Diễm trộm nhìn Tần Thanh Miểu, thấy nàng nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt nghiêm túc chờ bà ngoại nói tiếp, liền vội vàng gắp đồ ăn vào bát mọi người, "Ăn không nói ngủ không nói, ông ngoại nói".
"Đi". Tức giận trắng mắt liếc cháu ngoại một cái, bà ngoại lén nhìn bạn già ở bên cạnh giả bộ không nghe được gì, lại cười cười với Tần Thanh Miểu, "Trước đây a, điều kiện trong nhà không được khá lắm, mỗi bữa cơm mà có hai món ăn là đã cực xa xỉ rồi, đứa bé này từ lúc nhỏ, mỗi lần đều lấy cớ không thích dùng bữa, ăn cơm liền ôm cái bát, ôm cái bát lên rồi liều chết tống cơm không vào miệng.... Sau đó, cuộc sống cũng trở nên dễ chịu hơn, mà tật xấu này lại không bỏ được"
Nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ hiểu được, nghiêng đầu nhìn bộ dáng ngượng ngùng của Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu nhìn nàng một lát, khóe môi câu lên, lại gắp đồ ăn bỏ vào bát nàng, ý tứ trong mắt rất rõ ràng.
Cố Úc Diễm đối diện với nàng vài giây rồi lại càng ngượng ngùng, cúi đầu tiếp tục ăn cơm, rõ ràng lúc ở nhà Tần Thanh Miểu cũng rất hay quở mắng và răn dạy nàng mấy lần về tật xấu này, nhưng vẫn không sửa được, hồm nay ở ngoài bị bà ngoại vạch trần, cảm giác có chút kì quái, đặc biệt chứng kiến được ánh mắt rõ ràng ôn nhu mang theo một ít thương tiếc của Tần Thanh Miểu, trong lòng ngứa lên, giống như bị cái gì gãi.
Không khí ấm áp thỏa mãn của bữa cơm trôi qua, sau khi ăn cơm xong thì Cố Úc Diễm một mực khuyên hai lão nhân trở về phòng sau đó lại nhấn Tần Thanh Miểu trở lại ghế không cho nàng chạm vào chén bát trên bàn, tự mình thu thập.
"Lá gan của em bây giờ thật sự là càng lúc càng lớn". Chống cằm nhìn thiên hạ đang bận rộn, ngữ khí thản nhiên của Tần Thanh Miểu nghe không ra cảm xúc, "Lại có thể dám ép tôi ngồi xuống".
Dừng động tác, quay đầu nhìn nữ nhân mặt không chút thay đổi, Cố Úc Diễm lấy lòng nói, "Chỉ chút chuyện nhỏ mà thôi, để em làm là được rồi".
"Nói nhảm". Hừ nhẹ hai tiếng, Tần Thanh Miểu không nói gì thêm, nhưng vẫn duy trì bộ dáng chống cằm, nhìn Cố Úc Diễm đang dọn dẹp, đợi cho đến khi hoàn tất, người kia cũng đã rửa tay sạch sẽ rồi cười ngây ngô với mình, mới nâng ngón trỏ.... Ngoắc ngoắc người đó, phun ra hai chữ, "Lại đây".
"Miểu Miểu....". Không thể nào chịu nổi bộ dáng hấp dẫn của người phụ nữ kia, Cố Úc Diễm chạy chậm qua, tới trước mặt nàng ngồi xổm xuống, mặt như cún con, mà Tần Thanh Miểu theo thói quen vỗ vỗ đầu nàng, mi nâng lên, "Tôi nuôi em không nổi sao?"
Ngẩn người, vẻ mặt ngốc nghếch nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nữ nhân, Cố Úc Diễm có chút không hiểu, "Cái gì?"
"Em cho là em ăn đầy đủ thì tôi sẽ chết?". Tay xoa xoa cái đầu nhỏ đang ngẩng lên nhìn mình, khóe miệng Tần Thanh Miểu lóe lên tia cười thản nhiên
".....". Không nghĩ đến nàng sẽ nói cái này, biểu tình của Cố Úc Diễm có chút quẫn bách, vò đầu bứt tai một lúc lâu, "Đã.....đã thành thói quen rồi.... Không sửa được....".
"Khó trách....". Chăm chú nhìn người có chút mất tự nhiên, Tần Thanh Miểu như phảng phất nhớ tới điều gì mà phun nhẹ hai chữ, nắm cổ tay Cố Úc Diễm, tiếng nói ôn nhu, "Trở về phòng"
Ngây ngốc đi theo động tác của nàng đứng dậy, mặc cho nàng nắm tay mình kéo về phòng, sau khi cửa phòng đóng lại liền bị nàng kéo vào lòng, tiếp theo là cánh môi mềm mại ấn ở trên trán mình, Cố Úc Diễm trừng mắt nhìn, hai má đỏ một mảnh, ngẩng đầu nhìn nữ nhân vì mang giày cao gót mà cao hơn mình đến một cái đầu, trong nháy mắt thanh âm có chút lắp bắp, "Miểu.... Miểu Miểu...."
Bình thường Tần Thanh Miểu hoặc là ôn nhu, hoặc là thực ngạo kiều, trừ phi đặc biệt sẽ cố ý lộ ra hành động dễ thương cực kì để dụ nàng, thời gian ôn như thực ra rất ít....chính xác mà nói, đại đa số thời điểm ôn nhu, đều bị cái tính cậy mạnh ưa ngạo kiều che lấp mất, mà vừa rồi...
Vẫn một bộ dáng không biết làm sao, nhưng đối mặt với ánh mắt tràn đây nhu tình kia, trong nháy mắt lại tiến vào một địa phương mềm mại, thoải mái, ngọt ngào, làm cho người ta nhịn không được mà khoái hoạt một trận, tay Cố Úc Diễm vòng quanh eo nhỏ có chút gầy yếu của người yêu, vẫn còn đỏ mặt, "Làm sao vậy...."
Lúc trước, rõ ràng còn đang chuẩn bị hống Miểu Miểu tức giận, như thế nào hiện tại Miểu Miểu lại ôn nhu như thế này?
"Còn nhớ thời gian đại học không?". Khó có khi lộ ra nụ cười tươi cực kì ôn như, kéo nàng ngồi vào giường, vốn bởi vì chuyện công ti và chuyện Cố Úc Diễm nói trong điện thoại mà có chút phiền não, nhưng từ lúc thấy Cố Úc Diễm tựa hồ không có nữa, thật giống như khi người này ở trước mặt thì nhất định có thể làm cho mình buông thả cơ thể nhắm mắt lại nhẹ giọng cười, Tần Thanh Miểu quả nhiên là thoải mái đến nhắm nghiền hai mắt, tựa về sau nới lỏng thân mình áp sát vào cái ôm ôn nhu ấm áp kia, "Có lần tôi đã nói với em, sau cơm trưa thì đến chiều thì ăn cùng tôi"
"Ân...". Không rõ vì sao nàng lại nhắc đến chuyện này, Cố Úc Diễm giật giật thân mình, kéo cả người nàng tiến vào lòng ngực của mình, để nàng có thể càng thêm thoải mái.
Chuyện thời đại học, bất quá cũng chỉ là chuyện của một hai năm trước, nhưng mà hiện giờ nhớ lại, trừ bỏ cảm giác bên cạnh Tần Thanh Miểu, rất nhiều chuyện đều trở nên mơ mơ hồ hồ..... Thật giống như, từ sau khi gặp Tần Thanh Miểu, cuộc sống liền bị lấp đầy bởi nữ nhân này, cho dù nữ nhân này có rời khỏi cuộc đời mình, từng giây từng phút, cũng có thể nhớ rõ nàng.
"Tôi vốn tính bỏ dư tiền trong thẻ, sợ em không đủ tiền". Nhẹ giọng cười, đây là lần đầu nói rõ chuyện quá khứ như thế, Tần Thanh Miểu mở mắt ra, đưa tay sờ sờ mặt Cố Úc DIễm, "Kết quả phát hiện lúc trước đưa cho em dùng làm sinh hoạt phí không giảm bao nhiêu.... Sau đó mới phát hiện em tên ngu ngốc này, ngày cả tiêu tiền cũng không tiêu".
"Ngô....". Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trướng lên thành màu gian heo, Cố Úc Diễm cúi đầu nhìn đôi con ngươi sáng ngời kia, cười hắc chắc.
"Hơn nữa còn gầy rộc, lại còn chạy đi phát tờ rơi, tựa như dân Châu Phi đi chạy nạn". Vừa nói vừa nhăn mi lại, phảng phất như ghét bỏ Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu nhịn không được nhéo nhéo cái mũi nàng, thấy nàng bị chính mình nói mà ngày càng đỏ, trong mắt chợt lóe lên một chút ý cươi, "Cho nên sau này mới bảo em cùng tôi ăn cơm a... Như vậy tính là gì đâu, tôi cũng không phải không nuôi nổi em".
Vừa mới đây còn cười ngây ngô lập tức ngây dại, yên lặng nhìn con ngươi xinh đẹp của Cố Úc Diễm, không đáp lại ánh mắt trêu đùa của nàng, trong đầu hiện lên hình ảnh của quá khứ, cái mũi đau xót, ôm chặt Tần Thanh Miểu, đầu chôn trên vai nàng, "Miểu Miểu...."
"Lại làm sao vậy?". Thân mình bỗng nhiên bị ôm như vậy, bởi vì tư thế nên có chút khó chịu, Tần Thanh Miểu nhăn mi, nửa ngồi dậy, "Lại phát ngốc cái gì đấy?"
"Không có.....". Thanh âm buồn bực, cằm Cố Úc Diễm cọ xát hõm vai nàng, "Chính là....nghĩ đến trước đây.... Đột nhiên có cảm giác em yêu chị vẫn chưa đủ sớm".
Đối mặt với nữ nhân như vậy.... Cho dù thế nào, đều nên nhất kiến chung tình mới đúng a. 

Chương 108

Nhẹ tay phủ lên cái ót Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu nghe lời nói ngốc nghếch của nàng, miệng lại cười tươi, ôm nàng không nói một lời.
"Miểu Miểu, chị không tức giận chứ?". Ôm nàng trong chốc lát, sau đó chợt nhớ đến buổi sáng gọi điện thoại nghe ngữ khí đè nén tức giận của nàng, Cố Úc Diễm ngồi thẳng lên, chớp chớp đôi con ngươi xinh đẹp, tay nắm chặt tay nàng, "Em thật sự không có cố ý, chỉ cảm thấy gần đây chị rất vội, muốn giúp chị".
"Em a....". Chăm chú nhìn nàng, thở dài, Tần Thanh Miểu đưa tay xoa gương mặt nàng, "Tôi nói dù thế nào em cũng không được nhúng tay, em lại không chịu nghe lời".
"Ngô, bởi vì em muốn giúp chị a". Không né tránh chút nào đối diện với Tần Thanh Miểu, vẻ mặt Cố Úc Diễm thật sự nghiêm túc, "Em mới không cần chị luôn luôn đứng phía trước gánh vác toàn bộ đâu".
Lắc đầu, Tần Thanh Miểu trước đây đều lãnh đạm ra lệnh cho nàng không được nhúng tay thế nhưng giờ phút này không có chút bất mãn nào, nhìn bộ dáng có chút vô tội muốn lấy lòng mình nhưng cố tình ở trong mắt mình như thế nào cũng thấy ngốc ngốc, trong lòng buồn cười một trận, thân mình nghiêng tới trước dâng một cái hôn nhợt nhạt ở khóe môi nàng, "Có khả năng sao?"
Thời khắc cánh môi thơm tho mềm mại dán sát vào khóe miệng mình, tim đập nhanh vài phần, Cố Úc Diễm lăng lăng nhìn Tần Thanh Miểu nhẹ nhàng hôn một cái rồi dứt ra, cười nhìn mình, không hiểu sao đỏ mặt một trận, há mồm, muốn nói cái gì nhưng lại nói không nên lời, dứt khoát không nhiều lời nữa, trựa tiếp động thân mình áp nữ nhân đang ngồi kia lên giường, nắm tay nàng, lưỡi cạy cánh môi mềm mại ra chui vào, gắt gao quấn lấy lưỡi nàng, hôn triền miên.
Hai tay câu cổ Cố Úc DIễm, Tần Thanh Miểu nhắm mắt lại nghênh hợp nụ hôn này, thể xác và tinh thần thả lỏng hưởng thụ lấy cảm giác say đắm của tình yêu, nhận thấy được cái tay hư hỏng của người nào đó đặt lên lồng ngực mình, chỉ mở mắt ra ai oán trắng mắt liếc nàng một cái, nhưng vẫn chưa ngăn cản nàng.
Có chút hết hơi ngẩng đầu lên thở sâu một chút, nhìn thấy Tần Thanh Miểu cũng đang từ từ nhắm hai mắt, ngực phập phồng thở gấp, Cố Úc Diễm nhịn không được lại cúi đầu hôn mỗi chỗ một chút, mãi cho đến chỗ cổ áo sơ mi rộng mở, ở dưới cổ lưu lại lần lượt tửng dấu hôn, tay cũng đã để lên khóa thắt lưng chỗ eo nhỏ.
Thân mình dần di chuyển xuống dưới, răng nanh cắn mở nút áo sơ mi, cùng lúc tay cũng linh hoạt mở ra khóa kéo quần tây tinh xảo của Tần Thanh Miểu, lúc này cửa lại vang lên.
Thân mình cứng đờ, biết rõ cái nhà này trừ mình và Tần Thanh Miểu thì còn có ông bà ngoại, Cố Úc Diễm cắn cắn môi, cúi đầu nhìn nữ nhân mở mắt ra nhìn mình, rõ ràng từ cặp mắt chưa hoàn toàn mất lí trí của nàng thấy được ý tứ, cong miệng, đứng lên, chờ nàng sửa sang lại quần áo có chút hỗn độn rồi mới đi qua mở cửa, nhìn thấy lão nhân ở bên ngoài, nhức đầu, "Bà ngoại, sao giờ này bà vẫn chưa ngủ a?"
Cố Úc Diễm từ trước cho đến nay đều rất yêu thương bà ngoại giờ phút này có chút buồn bực đứng trong cửa, nhìn nàng chằm chằm vài giây, thở dài, "Bà ngoại có chuyện cần nói với con và Tần tiểu thư".
Chợt nghe thế, vừa mới có ý định hỏi xong bà ngoại có chuyện gì rồi lập tức trở về phòng tiếp tục "Sự nghiệp", trong nháy mắt cứng đờ, hơi chột dạ nhìn lão nhân, há miệng thở dốc, nói không nên một câu, chỉ có thẻ lui thân mình về sau chờ bà ngoại vào phòng.
Tần Thanh Miểu ở trong phòng sớm đã sửa sang lại quần áo, nhưng đầu tóc có vẻ còn hơi hỗn độn, mà gương mặt bởi vì trải qua nụ hôn kịch liệt vừa rồi nên vẫn chưa trở lại bình thường, thấy bà ngoại vào cũng sững sờ, ngay sau đó khôi phục lại trạng thái bình tĩnh tự nhiên, đứng lên nhẹ giọng chào, "Bà ngoại".
Vẻ mặt bình tĩnh nhìn... Tần Thanh Miểu... Từ trên xuống dưới, lão nhân cũng không có lập tức mở miệng, mà kéo cái ghế ở bên cạnh qua ngồi xuống, lẳng lặng tự hỏi trong chốc lát mới nói, "Chuyện này, không thể để cho ông ngoại biết. Hiểu chưa, Tiểu Diễm".
Trên trán lập tức xuất hiện một mảnh mồ hôi lạnh, Cố Úc Diễm nhìn bà ngoại, rồi lại quay đầu nhìn Tần Thanh Miểu cũng mang vẻ mặt đồng dạng, hướng đến chỗ bà hai bước, có chút lắp bắp, "Chuyện....chuyện gì a, bà ngoại...."
"Con còn muốn giả vờ ngây ngốc với bà ngoại nữa sao?" hai tay đặt ở trên đùi xoắn vào nhau, liếc mắt nhìn cháu ngoại chột dạ không yên một cái, rồi lại nhìn Tần Thanh Miểu đang nhăn mi nhưng coi như vẫn còn bình tĩnh, lão nhân âm thầm cảm khái ở trong lòng cháu ngoại này sao không thể bình tĩnh như người ta, thở dài nói, "Bà ngoại nuôi con nhiều năm như vậy, còn không thể nhìn ra tâm tư của tiểu nha đầu con ở trên người ai hay sao?"
"Bà.... Bà ngoại....". Cố Úc Diễm chậm chạp nhìn vẻ mặt "Không cần ngươi ngụy biện nữa" của bà ngoại, đôi mi thanh tú gắt gao nhăn lại, tâm loạn như ma, tay bỗng dưng bị một bàn tay hơi lạnh lẽo nắm chặt, ngẩn ra rồi quay đầu nhìn nữ nhân không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh mình, mặc dù không nhìn tới ánh mắt của nàng, nhưng hành động ôn nhu này lập tức làm tâm an lại, cắn cắn môi quay về nắm cái tay kia, cố lấy dũng khí nhìn thẳng vào lão nhân, "Bà ngoại, con cùng Miểu Miểu... Bọn con...."
"Tiểu Diễm....". Nhẹ giọng kêu Cố Úc DIễm một câu, Tần Thanh Miểu không để nàng nói hết lời, mà đi lên phía trước ngăn trước người Cố Úc Diễm, "Bà ngoại, bà....có thể là hiểu lầm, con cùng Tiểu Diễm...."
"Miểu Miểu!". Chỉ nghe câu mở đầu liền biết Tần Thanh Miểu muốn nói cái gì, Cố Úc Diễm trực tiếp cắt đứt lời nàng, bước lên phía trước, cắn chặt răng, "Bà ngoại, con chính là ở cùng một chỗ với Miểu Miểu".
"Tiểu Diễm.....". Cầm tay nàng chính là do thấy nàng bất an nên muốn cho nàng có thể thoải mái, cũng không nghĩ tới nàng có thể nói trắng ra với bà ngoại như vậy, môi mỏng của Tần Thanh Miểu mấp máy kêu nhỏ nàng một tiếng, đôi mắt chuyển qua nhìn lão nhân đang ngồi trên ghế không biểu tình nhìn mình và Cố Úc Diễm, tự hỏi vài giây rồi thở dài, đón nhận ánh mắt đảo qua đảo lại của lão nhân, không có ý tứ rút lui.
"Tần tiểu thư". Coi thường cháu ngoại, lão nhân nhìn thẳng Tần Thanh Miểu, "Ta sớm đã đoán được, cho nên cô cũng không cần che giấu cái gì nữa".
Tần Thanh Miểu không nói, chỉ lẳng lặng nhìn lão nhân, chờ bà nói tiếp.
"Đây là cháu ngoại ta a, quan sát từ nhỏ đến lớn, cũng không thấy nó để bụng ai đến như vậy". Lắc đầu, quét mắt nhìn bàn tay Cố Úc Diễm nắm chặt bàn tay Tần Thanh Miểu, luôn có tâm thế đi đến trước măt bảo vệ người yêu của nàng, bà ngoại ấm giọng nói, "Ngay cả Tiểu Liên cũng chưa từng làm cho nó phải cư xử như vậy".
Hạ mi mắt xuống, tay vẫn nắm chặt tay Cố Úc Diễm, nghĩ đến đứa nhỏ hai năm trước vẻ mặt ủy khuất khóc đến hai mắt đỏ bừng, lòng Tần Thanh Miểu run lên, giật giật môi, vẫn không nói gì.
"Bà ngoại, đó không phải lỗi của Miểu Miểu....". Thấy Tần Thanh Miểu không nói gì, Cố Úc Diễm cũng không nguyện ý để bà ngoại bất mãn với nàng, vội vội vàng vàng nói xen vào, "Bởi vì xảy ra chút chuyện, chị ấy vì bảo vệ cho con nên mới...."
Nâng tay ngăn cháu ngoại nói tiếp, lão nhân lắc đầu, "Bà còn chưa đủ hiểu con sao? Được A Sâm che chở nhiều năm như vậy, luôn như một đứa trẻ...Tần tiểu thư làm như vậy đương nhiên có đạo lí của cô ấy, bà cũng không trách cô ấy..."
Dừng một chút, lại tiếp tục nói, "Hôm nay ta đến nói với hai đứa chuyện này, không phải yêu cầu các con tách ra hay bắt hai đứa phải giải thích hoặc hứa hẹn cái gì...." . Nói xong, nâng tay chỉ chỉ Cố Úc Diễm, "Con cái nha đầu này, tối xấu gì cũng nên khiêm tốn một chút, ông ngoại cũng không tốt như bà ngoại mà nói chuyện như vậy, con muốn bị ông ấy đánh chết?"
"Bà... Bà ngoại...." khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm phức tạp, nhưng lại kinh ngạc ngu ngơ có chút vui vẻ, Cố Úc Diễm lắp bắp gọi bà ngoại, "Kia.....Kia ý của bà là con..... Con có thể cùng....Miểu Miểu..."
"Bà nói không được thì con sẽ nguyện ý cùng cô ấy tách ra sao?". Ngữ điệu gương lên, lão nhân đối với cháu mình rõ như lòng bàn tay tức giận nhìn nàng, "Đã lớn đến như vậy rồi, bà ngoại cũng không thể cứ đối đãi với con giống như trước đây đi?"
"Bà ngoại...". Hai tròng mắt sáng ngời, nới lỏng tay Tần Thanh Miểu chạy đến trước mặt bà ngoại, cười hì hì kéo tay bà, Cố Úc Diễm làm nũng, "Con biết bà ngoại là tốt nhất".
"Con a....". Vỗ vỗ đầu nang, bà ngoại cười cười, cảm giác được Tần Thanh Miểu đang nhìn mình đến xuất thần, lại thở dài, "Tần tiểu thư, ta không ngăn cản các con, nhưng cũng không tính là ủng hộ các con... Dù sao a, A Sâm cũng đã ra đi, Tiểu Diễm là đứa nhỏ duy nhất trong nhà, hạnh phúc của nó trở nên quan trọng hơn rất nhiều, đây là ý nghĩ của ta.... Đương nhiên, ông lão cũ kĩ kia tuyệt đối sẽ không đồng ý".
"Con hiểu được". Không biết là nhớ đến cái gi đó, trong mắt Tần Thanh Miểu chợt hiện lên một tia vắng vẻ, rồi rất nhanh lại hồi phục tinh thần, đi đến trước mặt bà ngoại, "Bà vẫn là kêu tên của con đi.... Bà yên tâm, con sẽ chăm sóc Tiểu Diễm thật tốt".
"Cái này bà đương nhiên là yên tâm". Cười ha ha, lão nhân vịn ghế đứng lên, sờ sờ đầu nha đầu có chút ngượng ngùng ở bên cạnh, "So với hai năm trước, nha đầu nhà chúng ta đã tiến bộ rất nhiều a.... Được rồi được rồi, không quấy rầy hai hài tử các con nữa, bà trở về phòng nghỉ ngơi đây".
"Có gì quấy rầy đâu, bà ngoại". Thè lưỡi, tay giúp đỡ tay bà ngoại, mặt mày Cố Úc Diễm đều cong cả lên, nói là nói như vậy , nhưng vẫn nhất mực giúp bà ngoại đi ra ngoài, thấy bà ngoại cười với mình một cái rồi rời đi, lập tức đóng cửa lại rồi sôi nổi đến trước mặt Tần Thanh Miểu ôm lấy nàng, "Miểu Miểu, bà ngoại thật tốt!"
"Ân". Nhẹ nhàng lên tiếng, tay cũng quay về ôm Cố Úc Diễm, cằm tựa lên bả vai nàng, Tần Thanh Miểu nhắm mắt lại, giống như đang cảm khái cái gì, phát ra một tiếng thở dài.
Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh, Cố Úc Diễm ôm nàng, ánh mắt lom lom nhìn vách tường phía sau Tần Thanh Miểu, nụ cười ngây ngốc trên mặt cũng dần biến mất, lông mi run rẩy hai cái, thanh âm cũng hạ thấp xuống, "Miểu Miểu, có phải.... Chị vẫn còn nhớ đến ca ca không? ( Đang yên đang lành lành lại phát biểu ngu, đúng chọc chửi ><)

Thân mình cứng đờ, bàn tay đang ôm tay Cố Úc Diễm đặt trên eo nhỏ lập tức đẩy ra, Tần Thanh Miểu lạnh lùng nhìn nàng, thân mình có chút phát run, ngay cả nói chuyện cũng phải cắn răng để giữ vững thân mình: "Em có ý gì?"

========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna