Đăng bởi Ngân Giang | 1/7/18 | 0 nhận xét
Chậm rãi bước đến sô pha bên cạnh ngồi xuống, Đường Vận mím môi, trong đầu không ngừng hiện lên lời nói lạnh băng của Tần Thanh Dật, sắc mặt càng thêm tái nhợt, tay nắm chặt điện thoại, tựa như muốn gọi cho ai đó, nhưng lại buông ra, hàm răng khẽ cắn môi dưới, ánh mắt lóe ra một tia quang mang.
"Tần Thanh Dật....". Thấp giọng thì thào cái tên này, Đường Vận yên lặng nhìn di động một lát, cuối cùng trực tiếp cầm lên bấm số Tần Thanh Miểu
Trong văn phòng tổng giám đốc, Tần Thanh Miểu đang xử lí văn kiện công ti thì có chút kinh ngạc khi thấy Đường Vận gọi đến, bất quá vẫn nhanh chóng bắt máy, "Có chuyện gì vậy?"
Có chút khẩn trương và khó khăn, quyết tâm nói một màn kia cho Tần Thanh Miểu, môi Đường Vận mím lại gắt gao, tay cầm điện thoại cũng vì nắm quá chặt mà nổi lên gân xanh.
"Như vậy à...". Lông mi run rẩy hai cái, Tần Thanh Miểu buông thỏng tròng mắt nhìn cây bút trên bàn vài giây, tiếng nói nhẹ đi vài phần, "Không sao đâu, Vận Vận, cứ xem như không có chuyện gì xảy ra đi".
"Thanh Miểu?"
"Mình sẽ giải quyết, cậu yên tâm đi". Ôn nhu nói, trong mắt Tần Thanh Miểu lại nổi lên tia thương tiếc, "Cậu không cần suy nghĩ nhiều".
"Mình... Thanh Miểu....". Đây là người bạn đã lớn lên cùng mình, chỉ hai ba câu nói thì nhận được phản ứng như vậy của bạn tốt, hai má Đường Vận nhất thời trở nên nóng bức, "Cậu hiểu lầm rồi, mình không...."
"Được rồi, chuyện này mình sẽ xử lí thật tốt". Cắt đứt lời nói của Đường Vận, ngữ khí Tần Thanh Miểu mang theo chân thật và đáng tin, ánh mắt cũng như vậy, " Cậu giải quyết việc của mình cho tốt đi".
"... Hảo". Thở dài, biết mình không thể dao động suy nghĩ của bạn tốt, Đường Vận lắc đầu, "Vậy âu cẩn thận một chút".
"Yên tâm".
"Ân".
Cúp điện thoại, Đường Vận vẫn còn giữ tư thế cầm điện thoại, tầm mắt vố ý rơi vào tấm hình đặt ở góc kia.
Trong hình, nàng đứng cùng với hai anh em Tần Thanh Dật và Tần Thanh Miểu, tươi cười xán lạn.
Đó chính là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi, thật giống như mối quan hệ giữa hai anh em Cố Úc Diễm, Cố Úc Sâm và Mục Hề Liên, cũng là cùng nhau lớn lên?
Thân là con gái một nên nàng rất hâm mộ Tần Thanh Miểu có một ca ca yêu thương nàng như Tần Thanh Dật, lúc trước thậm chí còn hỏi ý cha mẹ nhận nuôi một ca ca.... Sau đó, khi biết Tần Thanh Dật là anh cùng cha khác mẹ của Tần Thanh Miểu thì cảm giác trong lòng lại tăng thêm nhiều mảnh mới lạ.
Nhưng mà, tuy rằng như thế, tình cảm với Tần Thanh Dật vẫn tăng dần qua từng năm. Mà dạng tình cảm này, rốt cục là tình bạn, hay là tình cảm đối với một vị ca ca, hay là một loại khác, nàng chưa bao giờ thực sự nghĩ tới.
Quan trọng hơn, nàng từng biết một bí mật, nhưng sau khi chân tướng bị phát hiện thì bí mật này không còn quan trọng nữa, nhưng bí mật này lại làm cho nàng không thể nghĩ nhiều hơn cái dạng tình cảm đối với Tần Thanh Dật.
"Tổ... Tổ trưởng, quan hệ của chị và khoa trưởng thật tốt". Ở trại giam, sau khi thẩm vấn ba gã tham ô, hai người ở trong sân nói chuyện phiếm, đối diện trại giam, là một thảm cỏ xanh mượt, có vẻ rất dạt dào sức sống.
"An?'. Sờ sờ mũi, nghiêng đầu nhìn Cố Úc Diễm, vẻ mặt Thương Mặc có vẻ có chút quỉ dị, "Lại muốn nhiều chuyện gì đây?'
"Ách, không có...". Gương mặt xẹt qua một tia không tự nhiên, Cố Úc Diễm lắc đầu như trống bỏi, "Tôi chỉ là thuận miệng hỏi thăm mà thôi".
Hai tay xỏ vào túi, Thương Mặc híp mắt nhìn thảm cỏ xanh mượt ở đối diện, thanh âm thản nhiên, "Gần đây án kiện không quá nhiều, nếu em rảnh như vậy, thì dành nhiều thời gian hơn trông vợ của em đi".
Lần thứ hai nghe được xưng hô như thế từ miệng Thương Mặc, nhưng vẫn không thể tự chủ được mà hai má đỏ lên, Cố Úc Diễm có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu, tiếp theo đó thì lại có chút bất đắc dĩ, "Tổ trưởng, phải cảm ơn Lệnh Hồ luật sư thêm lần nữa, nhưng mà... Tôi camt thấy tối không giúp được gì cho Miểu Miểu, có phải tôi rất vô dụng không?"
Lông mi giơ lên, hai tay cắm vào túi nhấc chân đá hòn đá, " Có hữu dụng hay không, cũng không phải do tôi quyết định, chẳng phải nếu em đi hỏi cô ấy thì sẽ biết được sao?'
"Nhất định cô ấy sẽ mắng tôi....". Nghĩ đến bộ dáng lãnh đạm của Tần Thanh Miểu chửi mình không có tiền đồ hoặc ngu ngốc, Cố Úc Diễm nhìn không được cười cười, tròng mắt lộ ra nhu tình, thanh âm nhiều thêm vài phần trẻ con, "nhưng mà... Nghe cô ấy mắng thì tôi rất vui vẻ".
"Ha ha...". Nghe nàng nói vậy, khóe môi nhẹ cong lên, tựa hồ nghĩ đến điều gì thân thuộc, vẻ mặt Thương Mặc cũng trở nên ôn nhu, "Đúng vậy a, dù bị chửi thì cũng rất hạnh phúc...."
"Ân..."
"Tiểu Cổ".
"Gì vậy?"
"Một người kiên cường như vậy, nhất định phần mềm mại nhất của trái tim sẽ để trống, không chần chừ một giây nào, để dành cho em toàn bộ".
Chương 113
".... Giải tán!". Tiếng nói uy nghiêm vang lên trong tòa pháp việc, nương theo sau đó là tiếng "cộp" của mộc chùy gỡ lên bàn, mọi người đứng dậy, nhân viên công tố bước xuống, Cố Úc Diễm cố nén xúc động muốn chạy, con ngươi trong treo lộ ra tia quang mang hưng phấn.
"Chậc chậc...". Người bổ trợ ở bên cạnh nhìn bộ dáng này của Cố Úc Diễm nhịn không được lắc đầu, âm thầm thở dài ở trong lòng rằng cấp dưới này quả nhiên không có tiền đồ.
Thờ ơ nhìn dòng người lục tục rời khỏi tòa án, cố Úc Diễm nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của người nọ vẫn như trước ngạo nghễ cũng đang rời đi, rốt cục thì cũng không thể nhịn được, quay đầu nhìn Thương Mặc: "Tổ trưởng.... Em có thể...."
"Đi đi". Nâng tay sờ sờ mũi, Thương Mặc cười thản nhiên, "Dù sao cũng đã mười một giờ rưỡi, đến giờ tan tầm rồi"
Ánh sáng trong mắt lại càng lóe ra mạnh hơn, Cố Úc Diễm nháy mắt nhìn Thương Mặc, tròng mắt lộ ra vẻ nghi ngờ, "Có thể chứ?"
"Có thể, đi đi". Thấy nàng như thế, Thương Mặc buồn cười môt trận, giơ giơ cằm về phía cửa tòa án, "Nhanh đi, nếu như cô ấy không biết em có thể rời đi trước thì thật không hay nha...."
Tầm mắt hai người vừa tiếp xúc, rõ rằng thấy được trong tròng mắt trong suốt như nước kia hàm chứa cổ vũ và ôn nhu, trái tim đang đập điên cuồng liền khôi phục tần suất ổn định, nhưng đến lúc nhân viên công tố phát biểu, vẫn chưa kịp điều tiết xong cảm xúc, lại nghĩ đến nhất định không thể để cho Miểu Miểu thất vọng, miệng vừa hé ra liền cắn phải đầu lưỡi.
Thiếu chút nữa kêu ra tiếng thì kịp tời gắt gao nhịn xuống, nhanh chóng sửa sang lại cảm xúc rồi bắt đầu đọc đơn khởi tố đã sửa đi sửa lại rất nhiều lần trong tay, Cố Úc Diễm vốn cho rằng mình đã phản ứng rất nhanh trong một khắc kia, ít nhất ngoài Thương Mặc, nghĩ rằng không ai có thể phát hiện nữa, nhưng không ngờ...
Tần Thanh Miểu nhìn nàng từ một khoảng cách khá xa, lại có thể nhìn thấy sao?
Một lần nữa khởi động xe, đến bến đỗ cuối cùng, Tần Thanh Miễu lái xe vào bãi đỗ, sau khi dừng xe thì mới mở miệng, "Là do em quá ngốc".
Tức giận trắng mắt liếc nàng một cái, Tần Thanh Miểu duỗi ngón tay điểm lên trán nàng, lúc xoay người rời khỏi bãi đỗ xe thì lại vươn tay ra nắm chặt lấy tay nàng.
Cảm giác được bàn tay hơi lạnh lẽo kia đang giao khấu với mười ngón tay của mình, Cố Úc Diễm cúi đầu nhìn hai bàn tay đang giao với nhau, khóe môi vểnh lên, nắm lại bàn tay kia thật chặt, đuổi theo bước chân nàng cùng nhau ra khỏi bãi đỗ xe, rồi lập tức ý thức được cái gì, nhìn nhà hàng cách vài bước chân, ý cười trong mắt càng thêm đậm.
Nhà hàng này a..... Đã lâu không có tới a.
Lúc trước khi lấy được bằng lái xe, Tần Thanh Miểu đã đưa nàng đến đây dùng cơm, rồi lúc lấy thành tích cuối kì là nữ nhân này đưa nàng đến đây.
Nếu không phải tách ra hơn hai năm, không chừng lúc trước khi ra trường, rồi còn lúc có kết quả kì thi công vụ, nữ nhân khẩu thị tâm phi ắt hẳn cũng nhất định đưa nàng đến nơi này.
Hai người vừa bước vào nhà hàng, nhìn thấy vẫn là cách bố trí tao nhã ấm áp như trước, Cố Úc Diễm nhịn không được cúi đầu nhìn trang phục của mình, Tần Thanh Miểu ở bên cạnh thấy động tác của nàng, nhất thời nở nụ cười.
Nghe được thanh âm cười khẽ, nghiêng đầu, chống lại cặp con người đen kia, Cố Úc Diễm trừng mắt, hiểu được nàng đang nghĩ đến cái gì, trong lòng ấm áp, ánh mắt theo đó cũng tràn ngập tình ý.
Tiếng đàn violon du dương bay bổng trong không gian nhà hàng, Cố Úc Diễm vẫn giống như lúc trước cười hì hì kéo ghế cho Tần Thanh Miểu ngồi xuống, đợi đến khi các nàng đều ngồi xuống, lập tức duỗi tay phủ lên bàn tay của nàng đặt trên bàn cơm, cười ngây ngô.
"Đồ ngốc". Tần Thanh Miểu nhẹ giọng mắng một câu, thấy người phục vụ cầm thực đơn tiến lại nhưng cũng không lấy tay ra, mặc cho nàng nắm, không nhìn thực đơn mà trực tiếp kêu tên vài món, chờ đến lúc người phục vụ rời đi thì mới rút tay lại, sau đó nhẹ nhàng gõ đầu Cố Úc Diễm, "Ở nơi công cộng, thu liễm một chút đi".
Quơ đầu, biết nàng nói có lí, Cố Úc Diễm cúi đầu, lại nghĩ tới vừa rồi Tần Thanh Miểu không có lập tức rút tay ra, còn thêm việc nhân viên phục vụ đứng bên cạnh, lập tức nở nụ cười.
Thẳng đến khi nhân viên phục vụ đem thức ăn ra, rót rượu đỏ xa xỉ vào li hai người, cái loại không khí ấm áp ngọt ngào đến cực hạn này bao quanh hai người tràn ngập ra làm cho Cố Úc Diễm muốn ôm Tần Thanh Miểu hảo hảo trìu mến một phen, đang lúc nàng muốn nói cái gì đó để bày tỏ cảm xúc, lại nghe được thanh âm chán ghét nhất vang lên.
"Thật là lãng mạn a...."
Cái thanh âm này từ cách đây hai năm cho tới bây giờ tính ra nghe được cũng chỉ vài lần, nhưng lưu lại trong đầu nàng ấn tượng cực kì kinh khủng, Cố Úc Diễm không cần quay đầu cũng biết thanh âm trào phúng làm cho người ta chán ghét kia là do tên Vệ Minh Khiêm phun ra, âm thầm mắng vài câu ở trong lòng, vừa tính quay đầu lại, đã thấy Tần Thanh Miểu liếc mắt về hướng kia một cái, rồi tiếp tục cắt thức ăn trong đĩa, suy nghĩ một chút, cũng bắt chước động tác của nàng, không chú ý đến Vệ Minh Khiêm.
Trong... Không khí đầy lãng mạn này thấy được hai người thì đã có chút khó thở, khi khiêu khích thì lại bị làm ngơ, Vệ Minh Khiêm càng thêm tức giận, không có cách nào phá đám hai người, nhìn hai người vừa ăn cơm vừa ngẫu nhiên tán gẫu vài câu với nhau, đứng yên một lát, sắc mặt xám xịt, bỏ lại một câu rồi rời đi, "Tần Thanh Miểu, cô chờ đấy".
Đợi đến lúc Vệ Minh Khiêm rời khỏi, trong lòng Cố Úc Diễm bất an nhăn mi lại, "Miểu Miểu...."
Đang định nói tiếp, người đối diện đã lấy nĩa ăn sáng bóng xiên một khối thịt đưa đến bên miệng nàng, "Há mồm"
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cũng không nhìn đó là cái gì, trực tiếp há miệng ngậm lấy nhai, sau đó lập tức thay đổi sắc mặt, Cố Úc Diễm đau khổ nhìn nữ nhân đối diện đang chống cằm hứng trí dào dạt nhìn mình, " Miểu Miểu.... Là hành tây...."
"Kén chọn không tốt". Khóe môi câu lên, Tần Thanh Miểu cười thản nhiên, đôi mắt xoay chuyển, "Ngoan".
"Oanh" một tiếng, khuôn mặt trắng nõn của Cố Úc Diễm xem ra đã đỏ hoàn toàn, lòng nhảy lên, giờ phút này chỉ biết ngơ ngác nhìn nữ nhân cười đến dễ thương, cái gì cũng không thể nghĩ nữa.
"Chậc chậc...". Người bổ trợ ở bên cạnh nhìn bộ dáng này của Cố Úc Diễm nhịn không được lắc đầu, âm thầm thở dài ở trong lòng rằng cấp dưới này quả nhiên không có tiền đồ.
Thờ ơ nhìn dòng người lục tục rời khỏi tòa án, cố Úc Diễm nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của người nọ vẫn như trước ngạo nghễ cũng đang rời đi, rốt cục thì cũng không thể nhịn được, quay đầu nhìn Thương Mặc: "Tổ trưởng.... Em có thể...."
"Đi đi". Nâng tay sờ sờ mũi, Thương Mặc cười thản nhiên, "Dù sao cũng đã mười một giờ rưỡi, đến giờ tan tầm rồi"
Ánh sáng trong mắt lại càng lóe ra mạnh hơn, Cố Úc Diễm nháy mắt nhìn Thương Mặc, tròng mắt lộ ra vẻ nghi ngờ, "Có thể chứ?"
"Có thể, đi đi". Thấy nàng như thế, Thương Mặc buồn cười môt trận, giơ giơ cằm về phía cửa tòa án, "Nhanh đi, nếu như cô ấy không biết em có thể rời đi trước thì thật không hay nha...."
"Dạ". Dùng sức gật đầu hai cái, vung tay vẫy chào Thương Mặc rồi chạy đi, vội vàng chạy một đường ra ngoài thì vừa thấy chiếc Porche trắng đang ra khỏi bãi đỗ xa, Cố Úc Diễm vội vàng chạy qua, thái dương chảy xuống từng giọt mồ hôi cũng không màng.
Xe ngừng lại, sau đó cửa ghế phụ bị mở ra, người đang đứng đó vội vã chui vào, sau khi đóng cửa thì mới nâng tay lau mồ hôi, ngốc hồ hồ nhìn nữ nhân vẫn còn đang nắm tay lái, cười toe toét, "Miểu Miểu...."
Nghiêng đầu chăm chú nhìn nàng một lát, đưa tay rút tờ khăn giấy, tỉ mỉ lau mồ hôi trên trán và thái dương của nàng, Tần Thanh Miểu thản nhiên mở miệng, " Còn mặc đồng phục đó, dạng này còn ra thể thống gì".
"Hắc hắc....". Vẫn cười ngây ngốc, mặc nàng lau mồ hôi cho mình, đợi đến lúc nàng muốn thu tay về, Cố Úc Diễm liền lập tức cầm tay nàng, kéo đến bên môi mình hôn một hơi.
Trắng mắt liếc nàng một cái rồi rụt tay về, Tần Thanh Miểu khởi động xe, chợt dừng động tác quay đầu nhìn Cố Úc Diễm, mày nhíu lại, "Cài dây an toàn".
"Hảo". Nhu thuận đáp lời, đưa tay kéo dây an toàn lại, sau đó vẫn không quên cười lấy lòng Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm nhìn nàng lái xe ra khỏi pháp viện, không hề nháy mắt cái nào, đầu vẫn duy trì tư thế xoay nghiêng, nhìn nàng rất chuyên chú.
Mắt nhìn phía trước nghiêm túc lái xe, tựa hồ không phát hiện được bộ dạng mê gái của Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu vẫn duy trì tư thái lãnh đạm như cũ, nhưng đến khi xe đi được một đoạn, cuối cùng nhịn không được mà nhíu mi, " Nhìn cái gì, quay chỗ khác".
"Không muốn đâu...". Biết rõ nữ nhân ngạo kiều này có chút không được tự nhiên khi bị mình nhìn như thế, Cố Úc Diễm lộ ra nụ cười xán lạn, "Thích nhìn Miểu Miểu".
Mấp máy môi, vẫn còn duy trì bộ dáng thực sự lái xe, nhịn không được liếc nàng một cái rồi nhanh chóng nhìn thẳng phía trước, Tần Thanh Miểu khẽ hừ một tiếng, không nói gì nữa. Nhưng Cố Úc Diễm lại bắt đầu líu ríu.
"Miểu Miểu Miểu Miểu, tại sao chị lại đến pháp viện, lúc vừa mới thấy chị em còn hoảng hốt một lúc...."
"Tiện đường". Lạnh lùng phun ra hai chữ, không thèm để ý đến cách nói này có bao nhiêu miễn cưỡng, vẻ mặt Tần Thanh Miểu bình tĩnh, động tác lái xe thuần thục, rẽ tay lái vào một khúc cua.
"Tiện đường....". Chớp chớp mắt, lặp lại hai chữ này, trong lòng Cố Úc Diễm có chút buồn cười, rồi lại cảm thấy Tần Thanh Miểu như thế này thực sự là đáng yêu đến mức làm cho người ta nhịn không được muốn ôm nàng cắn một ngụm, lo lắng nàng còn đang lái xe, hơn nữa nữ nhân cẩn thận này đối với mấy vấn đề loại này đều cực kì nghiêm túc, huống chi hai người cũng không thể lấy sự an toàn ra đùa giỡn, chung quy chỉ nhìn nàng ngây ngô cười, " Dù sao thấy được Miểu Miểu em rất vui, hơn nữa vốn đang cực kì khẩn trương, thấy Miểu Miu rồi thì không còn khẩn trương nữa".
"Thật vậy sao?'. Đèn đỏ ở ngã tư đèn sáng lên, Tần Thanh Miểu dừng xe, nâng tay vuốt vuốt sợi tóc, vẫn không thèm liếc mắt nhìn Cố Úc Diễm một cái, "Không phải em cắn trúng đầu lưỡi sao?'
"A?'. Hai má nóng lên, cố Úc Diễm lập tức cà lăm, "Chị.... Làm sao chị biết được?"
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng đứng ở phiên tòa với thân phận công tố viên, đã dành vài ngày để chuẩn bị, phiên tòa này kể ra thì cũng không có gì khó khăn, hơn nữa lần này cũng Thương Mặc ở bên cạnh giúp đỡ,nhưng khi mộc chùy của quan tòa vang lên, cái loại cảm giác trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng, vẫn phải có.
Mà khi nàng nhìn xuống hàng ghế dự thính lại không thấy được nữ nhân một thân giỏi giang sơ mi trắng quần tây, nhưng vẫn mơ hồ có cảm giác luôn có một tầm mắt đặt trên người mình.
Lúc phiên tòa đang diễn ra, thừa dịp thư kí đọc bản án thì nhìn xuống, trong nháy mắt thấy được Tần Thanh Miểu, tâm tựa như bị một thứ gì đó lấp đầy.
Xe ngừng lại, sau đó cửa ghế phụ bị mở ra, người đang đứng đó vội vã chui vào, sau khi đóng cửa thì mới nâng tay lau mồ hôi, ngốc hồ hồ nhìn nữ nhân vẫn còn đang nắm tay lái, cười toe toét, "Miểu Miểu...."
Nghiêng đầu chăm chú nhìn nàng một lát, đưa tay rút tờ khăn giấy, tỉ mỉ lau mồ hôi trên trán và thái dương của nàng, Tần Thanh Miểu thản nhiên mở miệng, " Còn mặc đồng phục đó, dạng này còn ra thể thống gì".
"Hắc hắc....". Vẫn cười ngây ngốc, mặc nàng lau mồ hôi cho mình, đợi đến lúc nàng muốn thu tay về, Cố Úc Diễm liền lập tức cầm tay nàng, kéo đến bên môi mình hôn một hơi.
Trắng mắt liếc nàng một cái rồi rụt tay về, Tần Thanh Miểu khởi động xe, chợt dừng động tác quay đầu nhìn Cố Úc Diễm, mày nhíu lại, "Cài dây an toàn".
"Hảo". Nhu thuận đáp lời, đưa tay kéo dây an toàn lại, sau đó vẫn không quên cười lấy lòng Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm nhìn nàng lái xe ra khỏi pháp viện, không hề nháy mắt cái nào, đầu vẫn duy trì tư thế xoay nghiêng, nhìn nàng rất chuyên chú.
Mắt nhìn phía trước nghiêm túc lái xe, tựa hồ không phát hiện được bộ dạng mê gái của Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu vẫn duy trì tư thái lãnh đạm như cũ, nhưng đến khi xe đi được một đoạn, cuối cùng nhịn không được mà nhíu mi, " Nhìn cái gì, quay chỗ khác".
"Không muốn đâu...". Biết rõ nữ nhân ngạo kiều này có chút không được tự nhiên khi bị mình nhìn như thế, Cố Úc Diễm lộ ra nụ cười xán lạn, "Thích nhìn Miểu Miểu".
Mấp máy môi, vẫn còn duy trì bộ dáng thực sự lái xe, nhịn không được liếc nàng một cái rồi nhanh chóng nhìn thẳng phía trước, Tần Thanh Miểu khẽ hừ một tiếng, không nói gì nữa. Nhưng Cố Úc Diễm lại bắt đầu líu ríu.
"Miểu Miểu Miểu Miểu, tại sao chị lại đến pháp viện, lúc vừa mới thấy chị em còn hoảng hốt một lúc...."
"Tiện đường". Lạnh lùng phun ra hai chữ, không thèm để ý đến cách nói này có bao nhiêu miễn cưỡng, vẻ mặt Tần Thanh Miểu bình tĩnh, động tác lái xe thuần thục, rẽ tay lái vào một khúc cua.
"Tiện đường....". Chớp chớp mắt, lặp lại hai chữ này, trong lòng Cố Úc Diễm có chút buồn cười, rồi lại cảm thấy Tần Thanh Miểu như thế này thực sự là đáng yêu đến mức làm cho người ta nhịn không được muốn ôm nàng cắn một ngụm, lo lắng nàng còn đang lái xe, hơn nữa nữ nhân cẩn thận này đối với mấy vấn đề loại này đều cực kì nghiêm túc, huống chi hai người cũng không thể lấy sự an toàn ra đùa giỡn, chung quy chỉ nhìn nàng ngây ngô cười, " Dù sao thấy được Miểu Miểu em rất vui, hơn nữa vốn đang cực kì khẩn trương, thấy Miểu Miu rồi thì không còn khẩn trương nữa".
"Thật vậy sao?'. Đèn đỏ ở ngã tư đèn sáng lên, Tần Thanh Miểu dừng xe, nâng tay vuốt vuốt sợi tóc, vẫn không thèm liếc mắt nhìn Cố Úc Diễm một cái, "Không phải em cắn trúng đầu lưỡi sao?'
"A?'. Hai má nóng lên, cố Úc Diễm lập tức cà lăm, "Chị.... Làm sao chị biết được?"
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng đứng ở phiên tòa với thân phận công tố viên, đã dành vài ngày để chuẩn bị, phiên tòa này kể ra thì cũng không có gì khó khăn, hơn nữa lần này cũng Thương Mặc ở bên cạnh giúp đỡ,nhưng khi mộc chùy của quan tòa vang lên, cái loại cảm giác trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng, vẫn phải có.
Mà khi nàng nhìn xuống hàng ghế dự thính lại không thấy được nữ nhân một thân giỏi giang sơ mi trắng quần tây, nhưng vẫn mơ hồ có cảm giác luôn có một tầm mắt đặt trên người mình.
Lúc phiên tòa đang diễn ra, thừa dịp thư kí đọc bản án thì nhìn xuống, trong nháy mắt thấy được Tần Thanh Miểu, tâm tựa như bị một thứ gì đó lấp đầy.
Thiếu chút nữa kêu ra tiếng thì kịp tời gắt gao nhịn xuống, nhanh chóng sửa sang lại cảm xúc rồi bắt đầu đọc đơn khởi tố đã sửa đi sửa lại rất nhiều lần trong tay, Cố Úc Diễm vốn cho rằng mình đã phản ứng rất nhanh trong một khắc kia, ít nhất ngoài Thương Mặc, nghĩ rằng không ai có thể phát hiện nữa, nhưng không ngờ...
Tần Thanh Miểu nhìn nàng từ một khoảng cách khá xa, lại có thể nhìn thấy sao?
Một lần nữa khởi động xe, đến bến đỗ cuối cùng, Tần Thanh Miễu lái xe vào bãi đỗ, sau khi dừng xe thì mới mở miệng, "Là do em quá ngốc".
Tức giận trắng mắt liếc nàng một cái, Tần Thanh Miểu duỗi ngón tay điểm lên trán nàng, lúc xoay người rời khỏi bãi đỗ xe thì lại vươn tay ra nắm chặt lấy tay nàng.
Cảm giác được bàn tay hơi lạnh lẽo kia đang giao khấu với mười ngón tay của mình, Cố Úc Diễm cúi đầu nhìn hai bàn tay đang giao với nhau, khóe môi vểnh lên, nắm lại bàn tay kia thật chặt, đuổi theo bước chân nàng cùng nhau ra khỏi bãi đỗ xe, rồi lập tức ý thức được cái gì, nhìn nhà hàng cách vài bước chân, ý cười trong mắt càng thêm đậm.
Nhà hàng này a..... Đã lâu không có tới a.
Lúc trước khi lấy được bằng lái xe, Tần Thanh Miểu đã đưa nàng đến đây dùng cơm, rồi lúc lấy thành tích cuối kì là nữ nhân này đưa nàng đến đây.
Nếu không phải tách ra hơn hai năm, không chừng lúc trước khi ra trường, rồi còn lúc có kết quả kì thi công vụ, nữ nhân khẩu thị tâm phi ắt hẳn cũng nhất định đưa nàng đến nơi này.
Hai người vừa bước vào nhà hàng, nhìn thấy vẫn là cách bố trí tao nhã ấm áp như trước, Cố Úc Diễm nhịn không được cúi đầu nhìn trang phục của mình, Tần Thanh Miểu ở bên cạnh thấy động tác của nàng, nhất thời nở nụ cười.
Nghe được thanh âm cười khẽ, nghiêng đầu, chống lại cặp con người đen kia, Cố Úc Diễm trừng mắt, hiểu được nàng đang nghĩ đến cái gì, trong lòng ấm áp, ánh mắt theo đó cũng tràn ngập tình ý.
Tiếng đàn violon du dương bay bổng trong không gian nhà hàng, Cố Úc Diễm vẫn giống như lúc trước cười hì hì kéo ghế cho Tần Thanh Miểu ngồi xuống, đợi đến khi các nàng đều ngồi xuống, lập tức duỗi tay phủ lên bàn tay của nàng đặt trên bàn cơm, cười ngây ngô.
"Đồ ngốc". Tần Thanh Miểu nhẹ giọng mắng một câu, thấy người phục vụ cầm thực đơn tiến lại nhưng cũng không lấy tay ra, mặc cho nàng nắm, không nhìn thực đơn mà trực tiếp kêu tên vài món, chờ đến lúc người phục vụ rời đi thì mới rút tay lại, sau đó nhẹ nhàng gõ đầu Cố Úc Diễm, "Ở nơi công cộng, thu liễm một chút đi".
Quơ đầu, biết nàng nói có lí, Cố Úc Diễm cúi đầu, lại nghĩ tới vừa rồi Tần Thanh Miểu không có lập tức rút tay ra, còn thêm việc nhân viên phục vụ đứng bên cạnh, lập tức nở nụ cười.
Thẳng đến khi nhân viên phục vụ đem thức ăn ra, rót rượu đỏ xa xỉ vào li hai người, cái loại không khí ấm áp ngọt ngào đến cực hạn này bao quanh hai người tràn ngập ra làm cho Cố Úc Diễm muốn ôm Tần Thanh Miểu hảo hảo trìu mến một phen, đang lúc nàng muốn nói cái gì đó để bày tỏ cảm xúc, lại nghe được thanh âm chán ghét nhất vang lên.
"Thật là lãng mạn a...."
Cái thanh âm này từ cách đây hai năm cho tới bây giờ tính ra nghe được cũng chỉ vài lần, nhưng lưu lại trong đầu nàng ấn tượng cực kì kinh khủng, Cố Úc Diễm không cần quay đầu cũng biết thanh âm trào phúng làm cho người ta chán ghét kia là do tên Vệ Minh Khiêm phun ra, âm thầm mắng vài câu ở trong lòng, vừa tính quay đầu lại, đã thấy Tần Thanh Miểu liếc mắt về hướng kia một cái, rồi tiếp tục cắt thức ăn trong đĩa, suy nghĩ một chút, cũng bắt chước động tác của nàng, không chú ý đến Vệ Minh Khiêm.
Trong... Không khí đầy lãng mạn này thấy được hai người thì đã có chút khó thở, khi khiêu khích thì lại bị làm ngơ, Vệ Minh Khiêm càng thêm tức giận, không có cách nào phá đám hai người, nhìn hai người vừa ăn cơm vừa ngẫu nhiên tán gẫu vài câu với nhau, đứng yên một lát, sắc mặt xám xịt, bỏ lại một câu rồi rời đi, "Tần Thanh Miểu, cô chờ đấy".
Đợi đến lúc Vệ Minh Khiêm rời khỏi, trong lòng Cố Úc Diễm bất an nhăn mi lại, "Miểu Miểu...."
Đang định nói tiếp, người đối diện đã lấy nĩa ăn sáng bóng xiên một khối thịt đưa đến bên miệng nàng, "Há mồm"
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cũng không nhìn đó là cái gì, trực tiếp há miệng ngậm lấy nhai, sau đó lập tức thay đổi sắc mặt, Cố Úc Diễm đau khổ nhìn nữ nhân đối diện đang chống cằm hứng trí dào dạt nhìn mình, " Miểu Miểu.... Là hành tây...."
"Kén chọn không tốt". Khóe môi câu lên, Tần Thanh Miểu cười thản nhiên, đôi mắt xoay chuyển, "Ngoan".
"Oanh" một tiếng, khuôn mặt trắng nõn của Cố Úc Diễm xem ra đã đỏ hoàn toàn, lòng nhảy lên, giờ phút này chỉ biết ngơ ngác nhìn nữ nhân cười đến dễ thương, cái gì cũng không thể nghĩ nữa.
Chương 114
Ngoài cửa sổ, không trung khoáng đãng không may làm cho lòng người thoải mái cực kì.
Ngồi trên ghế lão bản, ném cấy bút máy trên tay lên bàn, ngón tay tinh xảo bưng cái chén ở bên cạnh, thân mình Tần Thanh Miểu hơi động một chút rồi dựa vào ghế xoay vài vòng.
Cúi đầu híp mắt nhìn đường lớn đầy xe dưới lầu, chậm rãi uống một hơi cà phê, thẳng đến khi đã thấy đáy ly, mới quay người lại để cái ly lên bàn, nhìn chằm chằm phần văn kiện trên bàn một vài giây, khóe môi thoáng cong lên lộ tia trào phúng.
Cửa phòng bị gõ, Tần Thanh Miểu khép phần văn kiện kia lại, tùy ý cầm một phần văn kiện bìa xanh ở bên cạnh, khi ngẩng đầu nhìn về phiến cửa gỗ thì gương mặt đã khôi phục vẻ lãnh đạm, "Vào đi".
Cửa bị đẩy vào, sau đó tiện tay đóng cửa lại, Đường Vận một thân trang phục công sở đi đến tước bàn làm việc, trên mặt mang theo nét lo lắng, "Thanh MIểu"
Thấy nàng tiến vào, ánh mắt Tần Thanh Miểu lại càng thêm hờ hững, đối diện với nàng vài giây, thấy nàng chau mày, sau đó lại thở dài, liền mở cái bìa màu xanh ra, lấy phần văn kiện bên trong đưa ra, "Cậu xem đi".
Cặp chân mày vẫn chưa giãn ra, Đường Vận lấy phần văn kiện từ tay nàng, thở dài, nhưng mởi vừa mở ra một tờ thì lập tức kinh ngạc, lật mấy trang tiếp theo với tốc độ cực nhanh, mãi đến khi xem xong toàn bộ, thì hàng chân mày mới giãn ra, ngẩng đầu nhìn Tần Thanh Miểu, "Đây là..."
Gật đầu, Tần Thanh Miểu nâng tay làm động tác chớ có lên tiếng với nàng, khuôn mặt lãnh đạm vạn năm không đổi lộ ra một nét cười thản nhiên.
"Ân". Cũng đáp lại cho nàng một cái gật đầu cùng nụ cười tươi, Đường Vận thả phần văn kiện lên bàn, trong mắt tràn ngập ý cười, kéo cái ghế ngồi xuống, "Như vậy, cứ ngồi chờ anh ta hành động".
"Đúng vậy a...". Đứng dậy cầm lấy phần văn kiện đi đến tước két sắt, sau khi mở ra bỏ vào khóa kỹ, thì trở về ghế ngồi xuống, Tần Thanh Miểu dựa người ra sau, hai mắt nhắm nghiền, "Có mốt số chuyện, vẫn là mình giải quyết thì sẽ tốt hơn".
"Ân, vậy mà mình còn lo lắng cho cậu...". Đường Vận thấy nàng như vậy thì cũng không lo lắng nữa, khẽ lắc đầu, không nói hết lời, Tần Thanh Miểu mở mắt ra, để lộ anh minh trong tròng mắt, " Mình không phải là loại phụ nữ vì tình yêu mà từ bỏ sự nghiệp".
"Chậc chậc....'. Không lấy gì làm lạ khi bạn tốt có thể đoán được suy nghĩ của mình, nhưng Đường Vận chỉ cười cười, "Không biết lần trước là ai vì đứa nhỏ mà thiếu chút nữa đã kí kết hợp đồng kia"
Lông mày nhíu lại, ý cười vừa mới treo lên đã không còn, Tần Thanh Miểu giơ giơ cằm, "Xem ra Đường quản lí lại muốn tìm một chút chuyện để làm"
"Ôi chao, đừng mà....". Vội vàng đứng dậy, thấy thái độ của nàng như vậy cũng không có gì ngạc nhiên, âm thầm ở trong lòng lầm bẩm đúng là chỉ có tiểu bằng hữu kia mới có thể, Đường Vận ngường ngùng cười cười, "Mình còn có việc, về phòng trước".
Không gật đầu cũng không lắc đầu, Tần Thanh Miểu nhìn Đường Vận sau khi cười với mình thì vội vàng chạy ra ngoài, mãi đến lúc thanh âm đóng cửa vang lên, băng lãnh trên mặt cũng tan trong nháy mắt, trong mắt hiện lên vài phần lo lắng.
Rời khỏi phòng Tần Thanh Miểu, Đường Vận đi dọc theo hành lang định trở về phòng mình, rồi chợt dừng bước, đôi mày vừa mới giãn ra liền nhăn lại một chỗ thêm lần nữa, giống như đang chú ý lắng nghe cái gì, lẳng lặng đứng một chỗ, rồi men theo hành lang lần theo âm thanh kia.
Thường thường không ai đi đến tầng thượng công ty, Tần Thanh Dật ép Vệ Minh Khiêm lên tường, một tay túm lấy cổ áo của hắn, thành âm còn lạnh hơn so với Tần Thanh Miểu, "Vệ Minh Khiêm, chúng ta chỉ là hợp tác, đừng tưởng rằng có thể ra lệnh cho tôi".
Mơ hồ nghe được tiếng cãi nhau, tiếp theo đó là cảm thấy kì lạ.... Tầng lầu cao thế này lại có thể có ai đến được, mãi đến khi nàng đứng sau cửa thăm dò thử, cũng là lúc nhìn thấy một màn kinh người này, Đường Vận trừng lớn hai mắt.
"Tần Thanh Dật, buông ra!". Nam nhân từ trước đến giờ đều là một thân âu phục sạch sẽ bảnh bao giờ phút này tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, hai tay rũ hai bên người nắm lại thành quyền, hiển nhiên là rất phẫn nộ, "Anh con mẹ nó buông lão tử ra!".
"Hừ!". Lạnh lùng hừ lạnh một tiếng, thả cổ áo hắn rồi thối lui hai bước, Tần Thanh Dật lạnh lẽo nói, "Trở về nói với cha của anh, có một số việc, mọi người đều đã biết rõ rồi, không cần phải tiếp tục giả bộ làm người tốt".
"Anh...". Đồng tử co rút lại, Vệ Minh Khiêm nhìn Tần Thanh Dật chằm chằm, nhất thời thẹn quá thành giận, vung quyền muốn đấm Tần Thanh Dật, nhưng lại bị anh nhanh nhẹn nắm chặt quả đấm, rồi dùng một đòn ném qua vai vật ngã xuống đất, khiến cho một thân âu phụ trắng bị dính đầy bụi, mà bộ dạng bị ném lên mặt đất của Vệ Minh Khiêm lại càng có vẻ chật vật.
Vỗ vỗ tay, hướng đến chỗ Vệ Minh Khiêm đang nằm sấp, đôi giày da đen bóng dưng lại khi đến trước mặt Vệ Minh Khiêm, Tần Thanh Dật cúi xuống nhìn Vệ Minh Khiêm, đôi con ngươi sẫm lại, "Tôi không muốn làm thêm bất kì hành động nào tồi tệ hơn thế này nữa đâu".
Nói xong, ngẩng đầu bỏ đi, Đường Vận trốn ở phía sau cánh cửa giật thót lên, vội vàng né ra, thanh âm giày cao gót chạm vào mặt đất có vẻ dồn dập và thanh thúy, Tần Thanh Dật nhất thời biến sắc, thấy thân ảnh người nọ biến mất khỏi góc rẽ, ánh mắt phức tạp.
Một đường vội vàng chạy về văn phòng của mình, nôn đến mức thiếu chút nữa trẹo chân, sau khi vọt vào văn phòng thì Đường Vận lập tức đóng cửa lại, cũng không để ý thanh âm vang dội khi bị khóa của cánh cửa.
Dựa lưng vào cửa, nhắm mắt lại, cố gắng làm cho nhịp tim trở lại bình thường một chút, Đường Vận thở phì phò, nhớ lại một màn kia cùng những lời nói nghe được, khuôn mật dần chuyển trắng.
Tần Thanh Dật.... Vệ Minh Khiêm.....
Ngồi trên ghế lão bản, ném cấy bút máy trên tay lên bàn, ngón tay tinh xảo bưng cái chén ở bên cạnh, thân mình Tần Thanh Miểu hơi động một chút rồi dựa vào ghế xoay vài vòng.
Cúi đầu híp mắt nhìn đường lớn đầy xe dưới lầu, chậm rãi uống một hơi cà phê, thẳng đến khi đã thấy đáy ly, mới quay người lại để cái ly lên bàn, nhìn chằm chằm phần văn kiện trên bàn một vài giây, khóe môi thoáng cong lên lộ tia trào phúng.
Cửa phòng bị gõ, Tần Thanh Miểu khép phần văn kiện kia lại, tùy ý cầm một phần văn kiện bìa xanh ở bên cạnh, khi ngẩng đầu nhìn về phiến cửa gỗ thì gương mặt đã khôi phục vẻ lãnh đạm, "Vào đi".
Cửa bị đẩy vào, sau đó tiện tay đóng cửa lại, Đường Vận một thân trang phục công sở đi đến tước bàn làm việc, trên mặt mang theo nét lo lắng, "Thanh MIểu"
Thấy nàng tiến vào, ánh mắt Tần Thanh Miểu lại càng thêm hờ hững, đối diện với nàng vài giây, thấy nàng chau mày, sau đó lại thở dài, liền mở cái bìa màu xanh ra, lấy phần văn kiện bên trong đưa ra, "Cậu xem đi".
Cặp chân mày vẫn chưa giãn ra, Đường Vận lấy phần văn kiện từ tay nàng, thở dài, nhưng mởi vừa mở ra một tờ thì lập tức kinh ngạc, lật mấy trang tiếp theo với tốc độ cực nhanh, mãi đến khi xem xong toàn bộ, thì hàng chân mày mới giãn ra, ngẩng đầu nhìn Tần Thanh Miểu, "Đây là..."
Gật đầu, Tần Thanh Miểu nâng tay làm động tác chớ có lên tiếng với nàng, khuôn mặt lãnh đạm vạn năm không đổi lộ ra một nét cười thản nhiên.
"Ân". Cũng đáp lại cho nàng một cái gật đầu cùng nụ cười tươi, Đường Vận thả phần văn kiện lên bàn, trong mắt tràn ngập ý cười, kéo cái ghế ngồi xuống, "Như vậy, cứ ngồi chờ anh ta hành động".
"Đúng vậy a...". Đứng dậy cầm lấy phần văn kiện đi đến tước két sắt, sau khi mở ra bỏ vào khóa kỹ, thì trở về ghế ngồi xuống, Tần Thanh Miểu dựa người ra sau, hai mắt nhắm nghiền, "Có mốt số chuyện, vẫn là mình giải quyết thì sẽ tốt hơn".
"Ân, vậy mà mình còn lo lắng cho cậu...". Đường Vận thấy nàng như vậy thì cũng không lo lắng nữa, khẽ lắc đầu, không nói hết lời, Tần Thanh Miểu mở mắt ra, để lộ anh minh trong tròng mắt, " Mình không phải là loại phụ nữ vì tình yêu mà từ bỏ sự nghiệp".
"Chậc chậc....'. Không lấy gì làm lạ khi bạn tốt có thể đoán được suy nghĩ của mình, nhưng Đường Vận chỉ cười cười, "Không biết lần trước là ai vì đứa nhỏ mà thiếu chút nữa đã kí kết hợp đồng kia"
Lông mày nhíu lại, ý cười vừa mới treo lên đã không còn, Tần Thanh Miểu giơ giơ cằm, "Xem ra Đường quản lí lại muốn tìm một chút chuyện để làm"
"Ôi chao, đừng mà....". Vội vàng đứng dậy, thấy thái độ của nàng như vậy cũng không có gì ngạc nhiên, âm thầm ở trong lòng lầm bẩm đúng là chỉ có tiểu bằng hữu kia mới có thể, Đường Vận ngường ngùng cười cười, "Mình còn có việc, về phòng trước".
Không gật đầu cũng không lắc đầu, Tần Thanh Miểu nhìn Đường Vận sau khi cười với mình thì vội vàng chạy ra ngoài, mãi đến lúc thanh âm đóng cửa vang lên, băng lãnh trên mặt cũng tan trong nháy mắt, trong mắt hiện lên vài phần lo lắng.
Rời khỏi phòng Tần Thanh Miểu, Đường Vận đi dọc theo hành lang định trở về phòng mình, rồi chợt dừng bước, đôi mày vừa mới giãn ra liền nhăn lại một chỗ thêm lần nữa, giống như đang chú ý lắng nghe cái gì, lẳng lặng đứng một chỗ, rồi men theo hành lang lần theo âm thanh kia.
Thường thường không ai đi đến tầng thượng công ty, Tần Thanh Dật ép Vệ Minh Khiêm lên tường, một tay túm lấy cổ áo của hắn, thành âm còn lạnh hơn so với Tần Thanh Miểu, "Vệ Minh Khiêm, chúng ta chỉ là hợp tác, đừng tưởng rằng có thể ra lệnh cho tôi".
Mơ hồ nghe được tiếng cãi nhau, tiếp theo đó là cảm thấy kì lạ.... Tầng lầu cao thế này lại có thể có ai đến được, mãi đến khi nàng đứng sau cửa thăm dò thử, cũng là lúc nhìn thấy một màn kinh người này, Đường Vận trừng lớn hai mắt.
"Tần Thanh Dật, buông ra!". Nam nhân từ trước đến giờ đều là một thân âu phục sạch sẽ bảnh bao giờ phút này tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, hai tay rũ hai bên người nắm lại thành quyền, hiển nhiên là rất phẫn nộ, "Anh con mẹ nó buông lão tử ra!".
"Hừ!". Lạnh lùng hừ lạnh một tiếng, thả cổ áo hắn rồi thối lui hai bước, Tần Thanh Dật lạnh lẽo nói, "Trở về nói với cha của anh, có một số việc, mọi người đều đã biết rõ rồi, không cần phải tiếp tục giả bộ làm người tốt".
"Anh...". Đồng tử co rút lại, Vệ Minh Khiêm nhìn Tần Thanh Dật chằm chằm, nhất thời thẹn quá thành giận, vung quyền muốn đấm Tần Thanh Dật, nhưng lại bị anh nhanh nhẹn nắm chặt quả đấm, rồi dùng một đòn ném qua vai vật ngã xuống đất, khiến cho một thân âu phụ trắng bị dính đầy bụi, mà bộ dạng bị ném lên mặt đất của Vệ Minh Khiêm lại càng có vẻ chật vật.
Vỗ vỗ tay, hướng đến chỗ Vệ Minh Khiêm đang nằm sấp, đôi giày da đen bóng dưng lại khi đến trước mặt Vệ Minh Khiêm, Tần Thanh Dật cúi xuống nhìn Vệ Minh Khiêm, đôi con ngươi sẫm lại, "Tôi không muốn làm thêm bất kì hành động nào tồi tệ hơn thế này nữa đâu".
Nói xong, ngẩng đầu bỏ đi, Đường Vận trốn ở phía sau cánh cửa giật thót lên, vội vàng né ra, thanh âm giày cao gót chạm vào mặt đất có vẻ dồn dập và thanh thúy, Tần Thanh Dật nhất thời biến sắc, thấy thân ảnh người nọ biến mất khỏi góc rẽ, ánh mắt phức tạp.
Một đường vội vàng chạy về văn phòng của mình, nôn đến mức thiếu chút nữa trẹo chân, sau khi vọt vào văn phòng thì Đường Vận lập tức đóng cửa lại, cũng không để ý thanh âm vang dội khi bị khóa của cánh cửa.
Dựa lưng vào cửa, nhắm mắt lại, cố gắng làm cho nhịp tim trở lại bình thường một chút, Đường Vận thở phì phò, nhớ lại một màn kia cùng những lời nói nghe được, khuôn mật dần chuyển trắng.
Tần Thanh Dật.... Vệ Minh Khiêm.....
"Tần Thanh Dật....". Thấp giọng thì thào cái tên này, Đường Vận yên lặng nhìn di động một lát, cuối cùng trực tiếp cầm lên bấm số Tần Thanh Miểu
Trong văn phòng tổng giám đốc, Tần Thanh Miểu đang xử lí văn kiện công ti thì có chút kinh ngạc khi thấy Đường Vận gọi đến, bất quá vẫn nhanh chóng bắt máy, "Có chuyện gì vậy?"
Có chút khẩn trương và khó khăn, quyết tâm nói một màn kia cho Tần Thanh Miểu, môi Đường Vận mím lại gắt gao, tay cầm điện thoại cũng vì nắm quá chặt mà nổi lên gân xanh.
"Như vậy à...". Lông mi run rẩy hai cái, Tần Thanh Miểu buông thỏng tròng mắt nhìn cây bút trên bàn vài giây, tiếng nói nhẹ đi vài phần, "Không sao đâu, Vận Vận, cứ xem như không có chuyện gì xảy ra đi".
"Thanh Miểu?"
"Mình sẽ giải quyết, cậu yên tâm đi". Ôn nhu nói, trong mắt Tần Thanh Miểu lại nổi lên tia thương tiếc, "Cậu không cần suy nghĩ nhiều".
"Mình... Thanh Miểu....". Đây là người bạn đã lớn lên cùng mình, chỉ hai ba câu nói thì nhận được phản ứng như vậy của bạn tốt, hai má Đường Vận nhất thời trở nên nóng bức, "Cậu hiểu lầm rồi, mình không...."
"Được rồi, chuyện này mình sẽ xử lí thật tốt". Cắt đứt lời nói của Đường Vận, ngữ khí Tần Thanh Miểu mang theo chân thật và đáng tin, ánh mắt cũng như vậy, " Cậu giải quyết việc của mình cho tốt đi".
"... Hảo". Thở dài, biết mình không thể dao động suy nghĩ của bạn tốt, Đường Vận lắc đầu, "Vậy âu cẩn thận một chút".
"Yên tâm".
"Ân".
Cúp điện thoại, Đường Vận vẫn còn giữ tư thế cầm điện thoại, tầm mắt vố ý rơi vào tấm hình đặt ở góc kia.
Trong hình, nàng đứng cùng với hai anh em Tần Thanh Dật và Tần Thanh Miểu, tươi cười xán lạn.
Đó chính là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi, thật giống như mối quan hệ giữa hai anh em Cố Úc Diễm, Cố Úc Sâm và Mục Hề Liên, cũng là cùng nhau lớn lên?
Thân là con gái một nên nàng rất hâm mộ Tần Thanh Miểu có một ca ca yêu thương nàng như Tần Thanh Dật, lúc trước thậm chí còn hỏi ý cha mẹ nhận nuôi một ca ca.... Sau đó, khi biết Tần Thanh Dật là anh cùng cha khác mẹ của Tần Thanh Miểu thì cảm giác trong lòng lại tăng thêm nhiều mảnh mới lạ.
Nhưng mà, tuy rằng như thế, tình cảm với Tần Thanh Dật vẫn tăng dần qua từng năm. Mà dạng tình cảm này, rốt cục là tình bạn, hay là tình cảm đối với một vị ca ca, hay là một loại khác, nàng chưa bao giờ thực sự nghĩ tới.
Quan trọng hơn, nàng từng biết một bí mật, nhưng sau khi chân tướng bị phát hiện thì bí mật này không còn quan trọng nữa, nhưng bí mật này lại làm cho nàng không thể nghĩ nhiều hơn cái dạng tình cảm đối với Tần Thanh Dật.
"Tổ... Tổ trưởng, quan hệ của chị và khoa trưởng thật tốt". Ở trại giam, sau khi thẩm vấn ba gã tham ô, hai người ở trong sân nói chuyện phiếm, đối diện trại giam, là một thảm cỏ xanh mượt, có vẻ rất dạt dào sức sống.
"An?'. Sờ sờ mũi, nghiêng đầu nhìn Cố Úc Diễm, vẻ mặt Thương Mặc có vẻ có chút quỉ dị, "Lại muốn nhiều chuyện gì đây?'
"Ách, không có...". Gương mặt xẹt qua một tia không tự nhiên, Cố Úc Diễm lắc đầu như trống bỏi, "Tôi chỉ là thuận miệng hỏi thăm mà thôi".
Hai tay xỏ vào túi, Thương Mặc híp mắt nhìn thảm cỏ xanh mượt ở đối diện, thanh âm thản nhiên, "Gần đây án kiện không quá nhiều, nếu em rảnh như vậy, thì dành nhiều thời gian hơn trông vợ của em đi".
Lần thứ hai nghe được xưng hô như thế từ miệng Thương Mặc, nhưng vẫn không thể tự chủ được mà hai má đỏ lên, Cố Úc Diễm có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu, tiếp theo đó thì lại có chút bất đắc dĩ, "Tổ trưởng, phải cảm ơn Lệnh Hồ luật sư thêm lần nữa, nhưng mà... Tôi camt thấy tối không giúp được gì cho Miểu Miểu, có phải tôi rất vô dụng không?"
Lông mi giơ lên, hai tay cắm vào túi nhấc chân đá hòn đá, " Có hữu dụng hay không, cũng không phải do tôi quyết định, chẳng phải nếu em đi hỏi cô ấy thì sẽ biết được sao?'
"Nhất định cô ấy sẽ mắng tôi....". Nghĩ đến bộ dáng lãnh đạm của Tần Thanh Miểu chửi mình không có tiền đồ hoặc ngu ngốc, Cố Úc Diễm nhìn không được cười cười, tròng mắt lộ ra nhu tình, thanh âm nhiều thêm vài phần trẻ con, "nhưng mà... Nghe cô ấy mắng thì tôi rất vui vẻ".
"Ha ha...". Nghe nàng nói vậy, khóe môi nhẹ cong lên, tựa hồ nghĩ đến điều gì thân thuộc, vẻ mặt Thương Mặc cũng trở nên ôn nhu, "Đúng vậy a, dù bị chửi thì cũng rất hạnh phúc...."
"Tiểu Cổ".
"Gì vậy?"
"Một người kiên cường như vậy, nhất định phần mềm mại nhất của trái tim sẽ để trống, không chần chừ một giây nào, để dành cho em toàn bộ".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp