Google.com.vn Đọc truyện Online

1/8/18

Băng tuyết trong ngày hè (Mạc Khinh Ly) - Chương 1 - 10

Đăng bởi Ngân Giang | 1/8/18 | 0 nhận xét

Chương 1

Sau giấc mộng ngọt ngào tỉnh lại, thật là thoải mái, mặt không khỏi cọ cọ vào mảnh mềm mại dưới đầu. Gối đầu rất mềm, thật thoải mái, tựa như Tư Tư đang ôm ấp. Tư Tư ôm ấp? Ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy dung mạo quen thuộc đang ngủ. Tư Tư lại ngủ trên giường của mình, bất quá rất thích nha, vừa mềm mại vừa thoải mái. Hướng vào lòng của người đang ngủ say này, tìm được một vị trí thoải mái. Nếu Tư Tư không tỉnh thì ngủ thêm một hồi nữa vậy.

Một lát sau, ngẩng đầu, ngủ không được, làm sao bây giờ? Nhìn xem người ngủ say này, mặt Tư Tư thật đẹp, rất muốn sờ sờ, tay không tự giác xoa mặt đối phương, ha ha, rất trơn mịn. Trong khi người nào đó còn đang say mê, lại nhìn đến đối phương đột nhiên mở hai mắt. Tay rất nhanh rút về, đối với đối phương ngây ngô cười. 
Hạ Tư Băng nhìn thấy khuôn mặt đối phương tươi cười, nên tất cả mỏi mệt đều biến mất, hướng đến chị của mình Hạ Mộ Tuyết quan sát, cảm thấy bản thân cũng khó có được khuôn mặt tươi cười như thế. Chính mình đêm qua bởi vì tăng ca đến rạng sáng hai giờ mới về nhà, tắm rửa xong theo lệ thường đến phòng của chị nhìn xem, lại phát hiện chị lại gặp ác mộng, liền chạy nhanh đến an ủi đối phương đi vào giấc ngủ, ép buộc nửa ngày rốt cuộc chị cũng bình tĩnh trở lại im lặng ngủ. Chính mình thật sự là quá mệt mỏi, nằm trên giường chị nặng nề ngủ. Không nghĩ tới cái người này không để mình ngủ, vốn định không để ý tới tiếp tục mộng đẹp của mình, ai ngờ đối phương lại càng ngày càng không an phận, đành phải không tình nguyện mở mắt ra, chính là đang nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của chị, khiến cho mọi thứ không tình nguyện đều tiêu tan, không có biện pháp, ngoại trừ người chị bảo bối này còn ai có thể khiến mình như vậy.

Vốn tưởng rằng Tư Tư bởi vì chính mình đánh thức nàng mà đối với mình tức giận, nên nhanh giả bộ thành một bộ dáng vô cùng đáng thương. Không nghĩ tới Tư Tư chẳng những không giận, ngược lại còn cười với mình. Lá gan cũng lớn hơn liền nói "mặt Tư Tư thật mềm, thật là thoải mái, chị còn muốn sờ nữa". Nói xong liền không chút do dự sờ soạng thêm, đến mức vừa sờ vừa cười hì hì. 
Hạ Tư Băng đối với sự cao hứng của chị chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ. Mỗi lần chỉ cần ở trong phòng chị ngủ đến sáng sớm mặt mình đều đã bị chà đạp một phen. Thẳng đến khi chị tận hứng mới được, nếu không đối phương cả ngày đều rầu rĩ không vui, cả ngày cũng không để ý đến ai. Mỗi lần bị "ngược đãi" như thế đều thề sau này không bao giờ ở phòng chị ngủ nữa, nhưng là mỗi lần đi "tuần phòng", chỉ cần nhìn thấy bộ dáng hoảng sợ, đau khổ của chị khi nằm mơ, chính mình sẽ đau lòng, vi phạm lời thề, kết quả ngày hôm sau bị tội lại là chính khuôn mặt đáng thương của mình.

Hạ phụ - Hạ Lâm ngồi trước bàn ăn nhàn nhã xem báo, sau khi Tư Băng tiếp nhận công ty, bản thân tài năng như vậy lại nhàn nhã ở nhàn xem báo uống trà. Đợi nửa ngày cũng không thấy hai đứa con gái xuống lầu ăn bữa sáng.

"má Lý, đi xem Tiểu Băng, Tiểu Tuyết như thế nào còn chưa ăn điểm tâm, điểm tâm nhất định phải ăn, tuy rằng hôm nay là chủ nhật nhưng cũng phải rời giường ăn điểm tâm. Bằng không đói bụng thì thân thể làm sao bây giờ..." Luôn luôn là một Hạ chủ tịch chỉ có thể quát tháo thương giới, nhưng chỉ sợ đối với nữ nhi của mình mới có thể lải nhải như vậy.

"Lão gia, Tiểu Băng đêm qua đã khuya mới trở về, phỏng chừng Tiểu Tuyết tối hôm qua lại gặp ác mộng, Tiểu Băng ở trong phòng Tiểu Tuyết ngủ, hẳn là đã khuya mới ngủ, để cho các cô ấy ngủ nhiều một lát đi, đợi các cô ấy tỉnh lại tôi sẽ làm lại phần bữa sáng." má Lý vừa nói vừa ở phòng bếp làm việc.

Nghe má Lý nói, xem ra Tiểu Băng lại làm việc đến khuya, aiza, đứa nhỏ này luôn liều mạng như vậy. "Được rồi, để cho hai đứa nó ngủ nhiều một chút." Vừa dứt lời, lại nhìn thấy hai người cùng nhau xuống lầu. Hạ Lâm mặt nhăn mày nhíu "như thế nào không ngủ nhiều thêm một chút, ngày hôm qua bề bộn nhiều việc. Nghe má Lý nói con khuya lắm mới về."

Tư Băng cẩn thân dẫn chị đến chỗ ngồi rồi nói "Mấy bữa sau có buổi đàm phán quan trọng cần chuẩn bị thật tốt. Không có việc gì, ngủ rất ngon."

"Hôm nay cũng có thể làm mà, đâu cần thiết phải làm xong trong hôm qua, như vậy sao chịu nổi, công việc tất nhiên quan trọng nhưng cũng phải chú ý thân thể chứ !" Hạ phụ oán giận nói. 
"Đâu có, hôm nay phải cùng chị đi dạo phố, nên mới phải làm gấp như vậy, ba yên tâm, về sau sẽ không."

Hạ phụ nhìn hai đứa con gái bên cạnh, trong ánh mắt hiện lên đau lòng cùng tự trách. Tư Băng nhìn thấy ánh mắt ấy, cầm tay phụ thân, nói "Ăn cơm đi.". Hiểu được tâm ý con gái, cảm thấy vui mừng, hướng con gái cười cười :"Ăn cơm đi"

Không biết vì sao, chị mình sáng nay thật trầm mặc, không giống bình thường líu ríu, không ngừng gây sự. Tư Băng ăn bữa cơm này cũng là bớt lo, bất quá tổng cảm thấy là lạ. Ngồi ở dưới lầu đợi nửa giờ cũng không thấy chị đi xuống, mấy ngày hôm trước còn hưng phấn muốn đi dạo phố nhưng hiện tại thấy chị không có vẻ nôn nóng, thực làm cho Tư Băng hoang mang. Lên lầu đến phòng chị nhìn xem. Lại bị tình cảnh trước mắt làm thêm hồ đồ : Chị nằm ở trên giường, còn dùng chăn che đầu, làm sao là bộ dáng muốn đi chơi đây.

Xốc chăn lên lại bị bộ dáng của chị làm cho hoảng sợ : Chị ở trong chăn khóc? Phản xạ có điều kiện lập tức ôm chị "Đừng sợ, đừng sợ, không có việc gì, không có việc gì..." Chờ người trong lòng ngừng khóc, thay chị lâu khô nước mắt, ôn nhu hỏi nguyên nhân: "Không phải muốn đi dạo phố sao, như thế nào trốn ở trong phòng khóc vậy?"

Nhắc tới việc này lại ủy khuất khóc tiếp "Ô ô...Lúc Tư Tư ăn cơm cũng không để ý đến chị, chị không để Tư Tư ngủ, Tư Tư giận không để ý đến chị. Ô ô ô ô..."

Không để ý đến chị? Cẩn thận nhớ lại lúc mình ăn cơm luôn nghĩ đến cuộc đàm phán ngày mai, nhất định là như vậy, không lưu ý đến chị. Ai, thực đáng chết.

Nhìn thấy Tư Tư sững sờ lại không để ý đến mình, lại ủy khuất khóc tiếp. Nghe được tiếng chị khóc liền phục hồi tinh thần lại, đáng chết, lại thất thần. Ảo não vỗ một chút vào đầu mình. Cần phải nhanh chóng an ủi, bằng không nhất định sẽ không dừng lại
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi. Em như thế nào sẽ giận chị, em chỉ là suy nghĩ một số chuyện, đều là em không tốt, em sẽ không như vậy nữa. Đừng khóc, ngoan ngoãn, em mua kem cho chị ăn, được không? Không khóc, không khóc. Khóc sẽ không xinh đẹp đâu."

"Thật vậy chăng? Tư Tư không có giận chị, chị còn có thể cùng Tư Tư đi dạo phố, có thể ăn kem?"

"Đương nhiên là có thể"

Sau khi nghe câu trả lời khẳng định như vậy, đứa bé cao hứng nhảy xuống giường, ôm nhè nhẹ cổ như đang nhảy múa, làm sao còn có nửa điểm ủy khuất. Tư Băng ngăn lại hành vi của đứa bé chị gái này, bắt đắc dĩ lắc đầu "Hiện tại có thể ra ngoài chưa?"

"Đi dạo phố, Tư Tư nhanh lên." Người nào đó khẩn cấp chạy ra khỏi phòng, chỉ còn lại Tư Băng tại kia bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.
----------------------------------

Chương 2

Hạ Tư Băng ngồi trên sô pha của cửa hàng, tùy ý lật xem tạp chí trong tay, khóe miệng lại lộ ra một tia mỉm cười không dễ bị phát hiện. Nghĩ đến bộ dáng không được tự nhiên của chị lúc rời khỏi nhà liền cảm thấy buồn cười:
Chị mình cư nhiên lại mặc áo ngủ có hình gấu con mà ra ngoài! Khuyên can mãi rốt cuộc đáp ứng đổi thành quần áo bình thường, nhưng khi mở ra tủ quần áo mới phát hiện quần áo mặc để ra ngoài thật sự là ít đến đáng thương. Rơi vào đường cùng đành phải để chị mặc quần áo của mình, nhưng mà dù sao dáng người của mình và chị không giống nhau, chị mặc quần áo của mình luôn cảm giác có chút kì quái. Cho nên hôm nay đi dạo phố hành trình từ dạo phố đổi thành mua sắm, khiến cho chị dọc đường đi vẫn luôn chu cái miệng nhỏ nhắn, luôn làm bộ dáng hờ hững đối với mình.

Lần này không thể chìu chị được, không thể lần nào ra khỏi nhà cũng để chị mặc quần áo của mình, nhìn thấy quần áo của mình mặc trên người chị vẫn cảm giác là lạ. Nhớ đến chị ở phòng thay quần áo một thời gian cũng không ngắn còn chưa ra, không khỏi có chút sốt ruột. Sớm biết bản thân phải cùng đi chung để giúp đỡ chị, nghĩ vậy không khỏi nhíu mày trách mình quá sơ ý, vừa đứng dậy muốn đi đến phòng thay quần áo.

"Tư Băng?" Tư Băng xoay đầu thấy được gương mặt quen thuộc.
"Tiểu Y? Cậu về nước khi nào? " Lại quay đầu hướng phòng thay quần áo nhìn xem, chị như thế nào còn không ra, hẳn là không có vấn đề gì chứ?

Bạch Nhược Y nhìn thấy đối phương có vẻ không yên lòng, thật sự là có chút đau lòng, trước kia trong mắt đối phương chỉ có chính mình. Là chính mình tự tay hủy diệt hết thảy, có thể trách ai được đây.
"Tư Băng?" Nhẹ giọng gọi người trước mặt.

"A?" Ý thức được chình mình thất lễ, Hạ Tư Băng ngượng ngùng đối với đối phương cười cười "Ngượng ngùng".

"Không sao..." Bạch Nhược Y còn muốn nói gì nữa, lại bị một âm thanh mềm mại đánh gãy.

"Tư Tư" Hạ Mộ Tuyết ở phòng thay quần áo phấn đấu nửa ngày rốt cuộc đem quần áo mặc vào, trong lòng liền ủy khuất đến không chịu được, quần áo này nào có chú gấu nhỏ như áo ngủ của nàng, rất thoải mái. Không nghĩ đến khi đi ra liền nhìn thấy Tư Tư ở cùng một chị gái xinh đẹp nói chuyện phiếm, còn hướng về phía chị kia cười, lúc mình đi ra cũng chưa nhìn đến. Không biết vì cái gì khi nàng nhìn thấy Tư Tư hướng người khác cười liền cảm thấy không thoải mái, rất ủy khuất.


Quay đầu lại nhìn thấy bộ dáng thực ủy khuất của chị, Tư Băng thầm kêu không tốt, nhất định là đã làm gì khiến chị không vui. Nhìn đến cặp mắt của chị như phủ đầy sương khói, lại nhìn thấy chị đang mặc một bộ âu phục màu trắng do chính mình chọn, tóc quăn tự nhiên xõa trên vai có chút hỗn độn, quả thực như hai người. Chị bình thường cửa lớn không ra, cửa nhỏ không xuất, trên người vẫn luôn là bộ áo ngủ dễ thương, không nghĩ tới khi chị mặc âu phục lại có bộ dáng này. Chính mình cũng nói không nên lời rốt cuộc là cảm giác gì, tóm lại Hạ Tư Băng bị người trước mắt hấp dẫn đến cực độ.

Bạch Nhược Y cũng đồng thời bị người đột nhiên xuất hiện này làm sợ ngây người. Tóc dài tự nhiên hỗn độn, hồn nhiên lại mê mang hai mắt, một bộ âu phục màu trắng vừa người, một bộ dáng khiến người khác có hứng thú nhưng ẩn ẩn cảm giác có chút kì quái, tựa hồ có chỗ không đúng, lại nói không nên lời rốt cuộc là không đúng chỗ nào. Quay đầu nhìn lại thì thấy người bên cạnh rõ ràng là bị đối phương hấp dẫn, điệu bộ ngốc giống nhau vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm đối phương. Cuối cùng chịu không nổi nàng dùng loại ánh mắt này nhìn người khác, nên lên tiếng gọi người đang xuất thần này 
"Tư Băng" "Tư Tư" - cơ hồ là tiếng gọi phát ra cùng lúc.

Hạ Mộ Tuyết nghĩ Tư Tư rõ ràng là kì quái, vì cái gì mà nhìn mình như vậy, rõ ràng là quần áo này do em ấy bảo mình mặc, hiện tại lại chỉ lo ngẩn người không để ý tới chính mình. Nhưng Tư Tư nhìn mình như vậy thật sự làm cho người ta chịu không nổi, giống như phim hoạt hình với bộ dáng con sói lớn đang nhìn một con mèo nhỏ nhắn.
Tư Tư? Là kêu Tư Băng sao? kêu rất thân mật, chẳng lẽ bên người nàng có nữ nhân khác? Đúng rồi, Tư Băng vĩ đại như vậy, nhưng vì cái gì mình lại đau lòng như vậy? là chính mình chủ động buông tay, không phải sao? - Bạch Nhược Y thầm cảm thấy hối hận.


Cuối cùng khi nghe thấy hai tiếng kêu cùng lúc, Hạ Tư Băng nhìn thấy thần sắc của hai người, xấu hổ vô cùng. Như thế nào lại nhìn chị mình đến xuất thần như vậy? cái tật xấu thất thần này hẳn là phải sửa lại (người nào đó đến bây giờ còn không biết chính mình chỉ khi đụng đến chuyện của chị mình mới có thể xuất thần như vậy).  Hạ Tư Băng chạy nhanh đến trước mặt Hạ Mộ Tuyết, không khỏi thốt lên "Thật xinh đẹp, rất đẹp...". Thậm chí khoa trương đến xoay chị hai vòng. Nhưng động tác thân thiết hơn nữa không e dè khiến Bạch Nhược Y nghĩ chỉ có ở tình nhân mới có, biết vậy nên đau lòng, hiểu lầm lại sâu sắc thêm một tầng. 
Hạ Mộ Tuyết vốn đang rất ủy khuất, nhưng bởi vì Tư Tư khích lệ lại cao hứng lên, hướng về phía đối phương hắc hắc cười. 
Thật sự là chịu không nổi một màn trước mắt này, Bạch Nhược Y ho nhẹ hai tiếng, hy vọng có thể gọi lại sự chú ý của Hạ Tư Băng.
Quả nhiên, Hạ Tư Băng nghe đến động tĩnh phía sau liền xấu hổ quay lại. Ho nhẹ hai tiếng che dấu xấu hổ, đáng chết, đem Tiểu Y quên đến chín tầng mây. Nàng liền chạy nhanh đến giới thiệu
"Đây là chị của mình - Mộ Tuyết, chị, đây là bạn em, tên Bạch Nhược Y."
Là chị của Tư Băng, quá tốt, đáy lòng bốc lên một cỗ vui mừng mãnh liệt, như vậy mình vẫn còn có cơ hội. Bạch Nhược Y vươn tay, "Xin chào". Lại không thấy đối phương đáp lại, rút tay lại cũng không phải, mà cứ như vậy cũng không được, liền xấu hổ nhìn về phía Hạ Tư Băng. Đã thấy Tư Băng ở bên tai chị nàng nhẹ giọng nói xong gì đó, chỉ thấy cái người vốn đang mê mang sau khi nghe xong liền sáng sủa cười, ngẩng đầu hướng chính mình "Xin chào, tôi là chị của Tư Tư". Bạch Nhược Y nắm lấy bàn tay mềm mại như không xương của đối phương, kinh hãi : May mắn là chị của Tư Băng, bằng không chính mình làm sao bây giờ, nhất định không phải đối thủ của đối phương. Chính là đây thật sự là chị của Tư Băng sao? Nhìn bộ dáng của Tư Băng đối với nàng, tràn ngập sủng nịch cùng đau lòng, thậm chí còn vượt qua cả tình cảm lúc trước đối với mình.
Nhược Y hiểu Tư Băng chỉ đối với người mình thích mới có thể ôn nhu như vậy,nếu không thì khó cho người khác một khuôn mặt tươi cười như thế. Nàng chính là dạng người ngoài lạnh trong nóng, đối với người trong lòng tốt không tả được, chính bản thân mình từng trầm mê đối với sự ôn nhu của nàng, nhưng chính mình lại dễ dàng buông tha. Không cam lòng cứ như vậy buông tay, nhất định phải tìm về hạnh phúc vốn dĩ của mình, chính là không biết vì sao trong lòng luôn ẩn ẩn có chút bất an.
"Tiểu Y?" Lên tiếng gọi người đang thất thần này, Tư Băng âm thầm buồn bực : như thế nào Tiểu Y cũng giống mình, lại bất động xuất thần như vậy.

Lấy lại tinh thần, Bạch Nhược Y cười cười, "Mình lần này về nước sẽ không đi nữa, Băng nhớ liên lạc mình nha, đây là danh thiếp của mình, mình có việc đi trước, nhất định phải gọi điện thoại cho mình đó." Sau khi hướng Tư Băng nói với loại ngữ khí như lúc quen nhau trước đây, đồng thời lộ ra nụ cười quen thuộc , Bạch Nhược Y vừa lòng rời đi.
Hạ Tư Băng nhìn đối phương biến mất trong phạm vi tầm mắt của mình, lại nhìn danh thiếp trong tay. Không đi nữa sao? Lại là vì sao?
"Tư Tư?"
Hạ Tư Băng lấy lại tinh thần, liền nhìn thấy chị dùng ánh mắt ủy khuất nhìn mình, liền chạy nhanh đến bên cạnh Hạ Mộ Tuyết, "Chị cảm thấy quần áo này thế nào? Nếu thấy tốt thì em sẽ mua". Tuy rằng chính mình thật vừa lòng, nhưng vẫn là nên trưng cầu ý kiến của chị một chút cũng tốt.
"Tư Tư thích là tốt rồi" Dù sao trước giờ đều do Tư Tư quản, đối với mình thì không sao cả.
"Vậy được rồi, cô bán hàng, nhờ cô lấy tất cả các bộ âu phục màu trắng cùng số này, mỗi loại một bộ."
Cô bán hàng nghe xong lời nói của Tư Băng, đầu tiên là sửng sốt, sau đó là trên mặt như nở hoa, tháng này tiền thưởng của mình nhất định không thể thiếu.
--------------------------------

Chương 3

Sau khi mua xong quần áo, Tư Băng lái xe đi đến tiệm giày mà mình thường xuyên đến. Vừa mới vào cửa liền bị nhân viên cửa hàng "nhiệt liệt hoan nghênh", chị tựa hồ như bị sự nhiệt tình quá mức của nhân viên cửa hàng dọa, liền nắm chặt góc áo của Tư Băng. Từ mười mấy năm trước sau sự việc ngoài ý muốn kia, Mộ Tuyết luôn sợ tiếp xúc với người lạ, chỉ biết thân cận với Tư Tư, má Lý, ba. Ở cửa hàng trang phục, khi Bạch Nhược Y muốn cùng nàng bắt tay, ngoại trừ không biết như thế nào đáp lại thì còn có nhiều xa lạ thậm chí sợ hãi, chính là khi Tư Tư thấp giọng nói với nàng rằng đối phương có ý tốt, sẽ không thương tổn mình, cũng nói cho nàng biết cách đáp lại đối phương thì nàng mới cùng Bạch Nhược Y nắm tay và nói những lời kia.
Cảm giác được chị không thích ứng, Tư Băng đuổi nhân viên cửa hàng đi, cùng chị tùy ý đi xem. Sau khi nhân viên cửa hàng bị đuổi đi thì Hạ Mộ Tuyết mới bớt căng thẳng, thỉnh thoảng còn cầm lấy một đôi giày để đùa nghịch. Tư Băng lo lắng chị không thể mang giày cao gót, Tư Băng liền dẫn chị đến khu vực của giày thể thao. Nhưng nhìn thấy âu phục trên người chị, nghĩ đến trang phục hôm nay mua chỉ có thể xứng với giày cao gót, liền dẫn chị quay trở lại khu vực giày cao gót.
  Mộ Tuyết bị Tư Tư lôi kéo đi tới đi lui, có chút chóng mặt, nhưng lại cảm thấy rất vui, giống như đang đùa trốn con mèo. Tư Băng vừa dẫn chị hướng đến khu vực giày cao gót bên kia vừa nghĩ lần sau phải mua cho chị quần áo đơn giản chút. Nhưng chọn mãi cũng không vừa lòng. Chị tựa hồ có chút mệt mỏi nên để cho chị ngồi ở sô pha đợi, còn Tư Băng vẫn tiếp tục chọn.
 Đúng là trời không phụ lòng người, rốt cục tìm được một đôi vừa mắt. Tựa hồ chỉ có thể vì chị mới khiến Tư Băng khẩn trương như vậy. Đem đến trước mặt chị, liền có nhân viên cửa hàng định đến giúp đỡ nhưng Tư Băng từ chối ý tốt của họ, tự mình cởi giày của chị, mang vào đôi giày mà mình đã chọn. Có vẻ cũng không tệ lắm, vừa lòng gật gật đầu.
"Chị đứng lên thử xem, đi một chút, xem thử có thoải mái hay không." Tư Băng nói.
Mộ Tuyết nghe lời liền đứng lên, lại không nghĩ rằng cao như vậy, khiến đứng không vững sắp ngã xuống. Hét lên một tiếng nhưng lại được một cái ôm ấp quen thuộc. May mắn không có việc gì, Tư Băng sợ đến đổ mồ hôi hột. Cảm giác được sự hoảng sợ của chị, liền nhanh chóng an ủi. Biết người trong lòng đã bình tĩnh trở lại mới buông tay. Bất quá vẫn là gắt gao nắm chặt hai tay của chị, sợ buông lỏng tay thì đối phương sẽ ngã sấp xuống. Giúp chị vừa đi vài bước vừa nói "Vừa chân không?". Sau khi được câu trả lời khẳng định của chị thì Tư Băng mới kêu nhân viên cửa hàng gói lại cẩn thận, thanh toán xong chuẩn bị rời đi.
"Hạ tổng?" Tư Băng quay đầu lại thì thấy thư kí của mình - Tiểu Hi- đang nhìn mình mỉm cười.
"Tiểu Hi, đến mua giày ah?"
"Vâng". Mắt không tự giác nhìn về phía người bên cạnh Hạ tổng, một màn vừa rồi đều thu hết vào mắt, Hạ tổng vì nàng chọn giày, thử giày, ôm lấy khi nàng sắp té ngã, ánh mắt toát ra sự ôn nhu cùng quan tâm mà mình chưa từng gặp qua, đáy lòng không hiểu sao dâng lên một tia ghen tuông. Nhìn thấy bộ dáng thân mật của đối phương như vậy liền muốn quay đầu rời đi, nhưng khi thấy đối phương sắp rời khỏi thì gọi lại, muốn biết rõ ràng hai người này rốt cuộc có quan hệ gì.
Tư Băng nhìn thấy ánh mắt điều tra của Tiểu Hi, "Tiểu Hi, đây là chị tôi, Hạ Mộ Tuyết."
Thì ra là chị của nàng, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, tuy nhiên nghĩ đến tình cảnh vừa rồi vẫn cảm thấy hai người quá mức ái muội.
"Tiểu Hi, chúng tôi đi trước, ngày mai gặp ở công ty." Tư Băng nói xong liền nắm tay chị đi, Tiểu Hi nhìn đôi bàn tay cùng một chỗ như vậy có chút đăm chiêu.
Tuy rằng Tư Băng nhìn qua lạnh như băng, nhưng mọi người quen thuộc nàng đều biết nàng là một người ngoài cứng trong mềm. Nếu không đụng chạm đến nàng thì nàng sẽ không tức giận, nhưng hiện tại nàng là thật giận, xác thực phải nói là phẫn nộ.
Sự tình là như thế này: sau khi Tư Băng và Tiểu Hi nói lời từ biệt liền vội vàng lái xe đến KFC, bởi vì nàng nghĩ chị hẳn là rất đói bụng, buổi sáng chị đã giận dỗi nên không ăn gì, lại còn phải đi mua sắm, bình thường khi đi chơi chị lúc nào cũng líu ríu, giống như đứa bé luôn nhảy múa, nhưng giờ lại giống thục nữ, như vậy chị nhất định là đói bụng. Tư Băng mua cho chị hai phần mà chị thích là hamburger, khoai tay chiên, kem ly. Mộ Tuyết vừa thấy đồ ăn liền tỏ ra dáng vẻ thân thiết với chúng còn hơn so với Tư Tư làm cho Tư Băng có chút ảo não, sớm biết vậy sẽ không dẫn chị đến đây Bất quá oán giận thì oán giận, Tư Băng nhìn chị ăn ngon như vậy, cảm giác so với chính mình ăn còn thấy vui vẻ hơn.
"Chậm một chút, chậm một chút, không đủ thì mua thêm, đừng vội..."
"Khụ khụ..." Nói còn chưa nói xong đã bị người nào đó bất hạnh bị sặc. Tư Băng nhanh chóng ngồi vào bên cạnh chị, giúp cho chị thuận khí. Rồi lại cho chị uống nước, ép buộc nửa ngày rốt cục chị cũng đỡ. Ăn bữa cơm này cũng thật đủ hết hồn.
Điều làm cho Tư Băng không nghĩ tới là ngay tại lúc nàng đi vào tiệm KFC kia thì đã bị một ánh mắt cực nóng nhìn thẳng, nhất cử nhất động của nàng và chị nàng đều rơi vào trong mắt của người đó.
"Băng Băng". Một tiếng kêu "thân thiết" không hề báo động trước truyền vào trong tai Tư Băng.
Thầm kêu không tốt, hôm nay ra khỏi nhà đã quên đốt nhang, như thế nào gặp cô ấy ở đây. 
"Lý tổng, đã lâu không gặp."
"Là không muốn gặp đúng hơn, người ta ngày hôm qua muốn gặp cô, cô nói không rảnh, không nghĩ tới lại có cơ hội gặp cô ở đây, còn cùng người khác ăn cơm." Nói xong còn nhìn đến người đang vùi đầu ăn kia, trên mặt lộ ra biểu tình khinh thường. Hừ, chỉ có biết ăn thôi, xem cái tướng ăn này, Băng Băng tại sao lại coi trọng cô. Nói xong lập tức ngồi bên cạnh Tư Băng, cũng không để ý tới người đang ăn kia.
Tư Băng nhìn thấy biểu tình khinh thường của đối phương, loại tình cảm chán ghét đối với đối phương làm sâu sắc thêm một tầng. Nhưng dù sao công việc về sau còn có khả năng hợp tác nên cũng không thể tỏ thái độ gì. Thấy chị ăn xong hambuger, liền xé một gói mứt, đưa đến trước mặt chị. Lý Lệ thấy những động tác tự nhiên như vậy, càng thêm ghen tỵ. Gặp Tư Băng xem nhẹ mình, càng thêm tức giận. Tất nhiên không thể đem tức giận này trút lên người Tư Băng, vì thế Lý Lệ đã làm một chuyện khiến cho mình cả đời này phải hối hận.
"Băng Băng, ánh mắt của cô sao càng ngày càng kém."
Tư Băng không hiểu ra sao, nhưng nhìn thấy biểu tình khinh thường chị của Lý Lệ thì biết đối phương hiểu lầm. Nhưng là lười giải thích, không quan trọng, cô ta cũng không phải là gì của mình. Tiếp tục không để ý đến sự tồn tại của đối phương, nhìn thấy khóe miệng của chị dính thức ăn vụn, liền lấy tay lau hộ chị. Mộ Tuyết nhìn Tư Tư cười ngây ngốc rồi lại tiếp tục cùng thức ăn chiến đấu hăng hái, hiện tại thức ăn là quan trọng nhất.
Lý Lệ không nghĩ tới Tư Băng sẽ đối đãi với mình như vậy, lại nhìn thấy hai người không hệ cố kỵ mà liếc mắt đưa tình, lại trong cơn giận dữ. Lại đúng lúc Mộ Tuyết chỉ lo cúi đầu ăn, không cẩn thận làm ngã chén thủy tinh trên bàn, nước vừa lúc lại đổ vào người Lý Lệ. Vốn đang giận liền không thể kiềm chế, Lý Lệ không chút suy nghĩ tát một cái vào mặt Mộ Tuyết, "Ngu ngốc, không biết nhìn hả?" Nói xong lại lo chỉnh lý lại quần áo của mình, nên không nhìn thấy ánh mắt hiện tại của Tư Băng, nếu không nhất định sẽ bị dọa chết.
Mộ Tuyết đối mặt với biến cố thình lình xảy ra dẫn đến ngây người, sững sờ tại chỗ vẫn không nhúc nhích. Tư Băng nhìn bộ dáng của chị, không rảnh bận tâm cái khác, nhanh chóng ôm lấy chị, "Chị, chị không sao chứ, nói chuyện với chị nha."
"Chị?". Lý Lệ đờ đẫn ngẩng đầu, nàng là chị của Tư Băng, mình đã làm cái gì đây. Ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt giết người "Cút!". Lời nói ngắn gọn bao hầm phẫn nộ, không muốn cùng với đối phương nhiều lời.
"Tư Băng, tôi..."
"Cút, không nghe thấy sao?" Nói xong, liền không để ý tới đối phương, ôn nhu an ủi  chị, "Chị, không có việc gì, chị nói gì đi, khóc cũng được."
Mộ Tuyết cuối cùng phục hồi tinh thần, trong lòng Tư Tư ủy khuất lớn tiếng khóc lên, làm cho mọi người khó hiểu nhìn.
Lý Lệ cảm giác được ánh mắt mọi người, lại nhìn đến người kia cũng không thèm liếc mắt đến mình, nên đành bước đi.
"Không có việc gì, không có việc gì, khóc ra là tốt rồi..." Không để ý tới ánh mắt mọi người, Tư Băng đau lòng ôm người đang ủy khuất trong lòng.
------------------------------------

Chương 4

Buổi chiều về nhà, sau khi vất vả dỗ chị ngủ, Tư Băng trở về phòng của mình. Hôm nay thật đúng là một ngày không bình thường, gặp thư ký Tiểu Hi (kì thật Tư Băng biết Tiểu Hi có tình ý đối với mình nhưng tình cảm của nàng vốn đã kết thúc vào hai năm trước, hiện tại tâm nguyện lớn nhất của nàng là chăm sóc chị thật tốt, quản lý công ty tốt), kế tiếp là Lý Lệ (Tư Băng quen biết Lý Lệ trong công việc, không nghĩ tới đối phương đối với nàng nhất kiến chung tình, bản thân nàng luôn lảng tránh nhưng vì ngại vấn đề công việc nên Tư Băng vẫn giả ngu. Không nghĩ tới phát sinh chuyện hôm nay, xem ra về sau không có cơ hội hợp tác.), còn người mà nàng đã yêu sâu đậm kia. Tư Băng lấy ra danh thiếp, người phụ trách công ty Trung Quốc. Thì ra là vậy, nếu không cô ấy cũng sẽ không trở về, xem ra cô ấy đã tìm được cuộc sống cô ấy muốn rồi.
Mỗi người đều có cuộc sống mà mình muốn theo đuổi không phải sao. Lúc trước cô ấy không để ý cảm nhận của mình, dứt khoát rời đi, chỉ trách có duyên không phận. Hai năm trôi qua, lúc trước đau lòng sớm đã không còn nữa, có lẽ mình là một người vô tình, gần hai năm là có thể buông bỏ một đoạn tình cảm.
Tư Băng cười khổ một chút, đem danh thiếp bỏ lại trên bàn trang điểm. Đứng dậy đến phòng của chị xem chị có ngủ ngon không, hiện tại người có thể khiến nàng quan tâm chỉ sợ chỉ có mình chị nàng mà thôi.
Không cần đi làm nên buổi chiều Tư Băng cũng ngủ, khi thức dậy đã chạng vạng năm giờ, cảm giác thật không sai, đã lâu không ngủ trưa, một lần ngủ là thời gian dài như vậy. Thật hâm mộ chị mỗi ngày đều có thể ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh lại. Nghĩ đến chị, chưa bao giờ phải chịu loại uỷ khuất như thế này, trong nhà không ai nhẫn tâm động đến chị dù chỉ bằng một ngón tay. Lý Lệ thật sự là rất đáng giận, không thể tha thứ.
Tư Băng đi vào phòng chị thì thấy chị đang ngồi chuyên tâm vẽ, nên cũng không phát hiện nàng đã vào. Chậm rãi tới gần, không cho chị phát hiện, Tư Băng muốn nhìn xem chị đang vẽ cái gì. Tuy rằng khi còn bé, bởi vì chịu một đả kích nên trí lực dừng lại ở sáu tuổi, nhưng chị đối với hội hoạ lại có thiên phú đặc thù, nhất là vẽ truyện tranh. Sau khi ba phát hiện liền mời giáo sư đến dạy chị vẽ, vì thế tất cả tranh, quốc hoạ, phác hoạ, truyện tranh chị đều học qua, bất quá sở trường nhất vẫn là truyện tranh. Chị đã từng dùng bút danh là Snow để xuất bản ba bộ truyện tranh, lượng tiêu thụ rất tốt, nhưng chỉ thích hợp với thiếu nhi.
Nhìn thấy chị "mãnh liệt" như vậy Tư Băng không khỏi cười ra tiếng: chị vẽ một bà lão hung tợn nhìn một tiểu cô nương, đứng bên cạnh tiểu cô nương là một dũng sĩ mặc áo giáp bảo hộ trước nàng. Bất quá Tư Băng càng nhìn càng thấy mặt bà lão là Lý Lệ, mà tiểu cô nương và dũng sĩ là chị và chính mình.
Nghe được tiếng cười của Tư Tư, Mộ Tuyết quay đầu, như trẻ con đem bức tranh giơ trước mặt Tư Băng, "Tư Tư, chị vẽ có giống không? ha ha..."
"Giống, chị thông minh nhất" Tư Băng không hề ngần ngại khích lệ chị.
Mộ Tuyết vui vẻ ôm lấy cổ Tư Tư "Tư Tư là dũng sĩ, sẽ bảo vệ chị, Tư Tư thật tốt, chị thích Tư Tư nhất", vừa nói vừa làm nũng giống như con chó nhỏ không ngừng cọ cọ vào cổ Tư Băng.
Bị chị cọ đến ngứa, Tư Băng nhanh chóng ngăn lại hành vi của chú chó nhỏ này," chị đói bụng không?" Giữa trưa cơm ăn chưa xong thì sẽ ra chuyện, nói thế nào chị cũng không chịu ăn cơm trưa, nên phỏng chừng chị hẳn là đói bụng rồi.
"Uh, chị muốn ăn mì do Tư Tư làm."
Thật không hiểu vì sao chị lại thích ăn mì do mình làm như vậy, cũng không phải sơn hào hải vị gì. Từng hỏi qua chị, được đáp án cư nhiên là "Bởi vì là Tư Tư làm, Tư Tư chỉ biết nấu mì cho Tiểu Tuyết ăn". Tư Băng lúc ấy sửng sốt nửa ngày, hồi tưởng một chút chính mình quả nhiên chỉ làm mì cho chị ăn. Bởi vì trước đây ba đi công tác, đúng lúc má Lý không ở nhà, chị nói đã đói bụng, nhìn bộ dáng uỷ khuất của chị, Tư Băng đành phải cố gắng nấu. Dù sao cũng là con nít, nấu xong một chén mì thì nhà bếp giống như vừa đánh giặc xong, hơn nữa chính mình cũng bị phỏng. Chị lúc ấy nhìn bàn tay nhỏ bé của Tư Tư bị phỏng, khóc đến doạ người. Má Lý sau khi về nhìn tình cảnh này, kiên quyết không cho Tư Băng vào nhà bếp. Bất quá hai chị em thường xuyên thừa dịp má Lý không ở nhà mà vụng trộm vào nhà bếp nấu mì. Vì vậy dẫn đến cục diện Tư Băng chỉ biết nấu mì.
Nhìn chị ăn ngon như vậy, Tư Băng thực vui vẻ.
"Tư Tư không ăn sao?" Ai kêu mình chỉ lo nấu phần của chị, mà quên nấu cho bản thân mình.
Tư Băng hướng về phía chị lắc đầu. Nhưng chị liền đưa chén mì đến trước mặt Tư Băng. Tư Băng nghĩ dù sao lát nữa cũng ăn cơm chiều, hiện tại chị ăn không no cũng không sao. Vì thế hai chị em ấm áp cùng ăn một chén mì, tại nhà bếp truyền ra từng đợt tiếng cười.
-----------------------------------------

Chương 5

Tư Băng và chị vừa xuất hiện ở công ty liền khiến một màn rối loạn không nhỏ.
"Chào Hạ tổng", "chào Hạ tổng"... Tư Băng mỉm cười gật đầu đáp lại sự chào hỏi nhiệt tình của cấp dưới. Lại nhìn thấy mọi người đều tập trung cặp mắt nhìn chị.
Aiza, chị đi tới đâu cũng gây sự chú ý cho người khác, xem ra bộ dáng xinh đẹp cũng chưa hẳn là chuyện tốt, vừa ra khỏi cửa là thu hút ánh mắt của người khác, khiến Tư Băng cũng quên sự thật là bản thân mình cũng xinh xắn không kém. Nhanh chóng kéo chị vào văn phòng, không muốn chị bị người ta dòm ngó như con khỉ trong vườn thú.
Tiểu Hi sau khi từ phòng tổng giám đốc đi ra liền bị một đám người tò mò vây quanh,
"Tiểu Hi, cô gái Hạ tổng dẫn đến là ai vậy?"
" Đúng rồi, là ai vậy? Dáng người thật khá, so với Hạ tổng còn đẹp hơn."
"Nói cái gì vậy, hai người căn bản không giống nhau, Hạ tổng là băng mỹ nhân, người kia thì dễ thương, không đúng không đúng, là gợi cảm nóng bỏng, cũng không đúng, tóm lại là không thể so sánh."
.......
Tiểu Hi nhìn mọi người thảo luận sôi nổi, bất đắc dĩ cười," Đó là chị của Hạ tổng, các người không cần đoán mò..." Vốn đang muốn kêu mọi người tập trung làm việc, lại nghe được một lời nói khá bất ngờ
"Cái gì? Là chị của Hạ tổng. Aiza, đáng tiếc, xinh đẹp như vậy cũng là một người ngốc"
"Cái gì, là người ngốc, nói rõ ràng chút."
"Các người không biết sao? Ba của Hạ tổng, cũng chính là chủ tịch của chúng ta, lúc trước không phải là thương gia, mà là cục trưởng cảnh sát thành phố A. Vị trí cục trưởng này là bằng thực lực, không giống hiện nay chỉ dựa vào quan hệ. Bởi vậy cũng bắt tội không ít người, trong đó có một người vượt ngục, tìm chủ tịch trả thù, kết quả aiza, đem chủ tịch phu nhân..."
"Làm sao vậy, nói mau đi."
"Tiền dâm hậu sát, chị của Hạ tổng chúng ta bởi vì sự việc này đã bị kích thích, dẫn đến trí lực bị dừng lại ở thời điểm đó."
"Anh làm sao biết được? Thiệt hay giả? tại sao chúng tôi không biết."
"Đương nhiên là sự thật, tôi là người của thành phố A, cơ hồ tất cả mọi người trong thành phố A đều biết, chuyện này lúc đó chấn động rất lớn. Chính từ lúc đó chủ tịch mới không làm cục trưởng nữa mà chuyển sang kinh doanh."
"Cái thứ bại hoại kia bị xử thế nào?"
" Đương nhiên bị xử chết"
Trách không được lần trước khi mua giày nhìn thấy Hạ tổng đối với chị tốt như vậy, Tiểu Hi nhớ lại, gặp loại sự tình này thật là bất hạnh.
Tư Băng sau khi xử lý một số công việc xong, ngẩng đầu nhìn thì thấy chị đang ngủ trên sopha. Là chính mình sơ sót, buổi sáng vội vàng đã quên mang theo dụng cụ để vẽ của chị đến.
Nghĩ đến chị trong khoảng thời gian này đều phải cùng mình đến công ty, Tư Băng liền cảm thấy có lỗi với chị, đúng lúc ba và bạn cũ nghỉ phép, bà của má Lý lại bệnh nặng, phải về nhà chăm sóc. Trong nhà không còn ai khác, Tư Băng lo lắng chị ở nhà một mình, nên chỉ có thể dẫn theo chị đến công ty.
Nghĩ đến những lời căn dặn của má Lý trước khi đi mà cảm thấy buồn cười, má Lý vẫn xem hai chị em là con nít, nào là cả hai không được vào nhà bếp, không được để chị chơi điện, không được dẫn chị đi nhiều nơi, chú ý quan sát chị không để chị bị đi lạc... Bất quá nghĩ lại ngoại trừ ba ra thì chỉ sợ chỉ có má Lý mới đối với mình và chị tốt như vậy. Từ sau khi mẹ qua đời thì má Lý bắt đầu chăm sóc hai chị em, ba vừa gây dựng sự nghiệp nên căn bản không có thời gian chăm sóc mình và chị, vẫn đều là má Lý chăm sóc mình và chị như con ruột.
Thùng thùng tiếng đập cửa kéo Tư Băng quay lại hiện thực, "Mời vào". Tiểu Hi tiến vào, "Hạ tổng, giữa trưa muốn ăn cái gì?". Thân là thư ký, Tiểu Hi còn phụ trách luôn cả cơm trưa của Tổng giám đốc.
"Không cần, tôi và chị ra ngoài ăn." Tư Băng cũng không muốn uỷ khuất chị phải ăn cơm hộp, huống hồ còn muốn dẫn chị đi mua vài thứ, nếu không chị lại muốn ngủ nữa, ngủ nhiều quá đối với cơ thể cũng không tốt. Tư Băng đánh thức chị xong bèn dẫn chị ra ngoài ăn cơm.
Buổi chiều Tư Băng và chị quay lại công ty lại khiến một trận rối loạn không nhỏ, lúc ra ngoài hai tay vẫn trống trơn nhưng khi Hạ tổng quay trở lại thì cầm một cái ba lô không nhỏ, xem phình ra như vậy bên trong nhất định không ít thứ gì đó.
Phát hiện này không khỏi lại khiến cho nhiều người hứng thú, "Cô nói bên trong là cái gì?"
"Tôi đoán..." Tiểu Hi chỉ có bất đắc dĩ cười cười, xem ra chị của Tổng giám đốc đã mang đến không ít thú vị cho đám người cả ngày chỉ vùi đầu vào công việc.
"Hạ tổng, sau nửa tiếng nửa thì Phùng tổng giám đốc của công ty Phùng thị sẽ đến bàn với chị về việc hợp tác." Tiểu Hi hướng Tư Băng nhắc nhở lịch trình, không nhịn được nhìn bên cạnh, chỉ thấy một đống lớn đồ ăn vặt để trên sopha, còn Mộ Tuyết thì đang tập trung tinh thần vẽ gì đó, rồi cầm lấy đồ ăn vặt ăn, không hề giống buổi sáng chỉ có ngủ.
"Khụ khụ, cô dẫn anh ta đến phòng họp." Nhìn thấy Tiểu Hi thất thần nên Tư Băng ho nhẹ hai tiếng trả lời.
"Vâng" Hoàn hồn liền nhìn thấy Hạ tổng tỏ ý trêu cười, giống như đang nói Tiểu Hi không phải đang làm việc nha, nhưng cũng không có ý trách cứ. Tiểu Hi đỏ mặt cáo lui. Vừa ra khỏi cửa liền bị hỏi trong bao rốt cuộc là cái gì, Tiểu Hi còn vì chuyện vừa rồi mà thất thần, cũng không để ý đến câu hỏi của mọi người. Những người xung quanh thấy mặt nàng hồng hồng, còn tưởng rằng bị quản lý mắng, cũng không hỏi lại, bắt đầu thật sự làm việc, sợ lửa giận của Hạ tổng sẽ đốt tới mình.
Tư Băng còn không biết nụ cười vừa rồi của mình lại có lực sát thương như vậy, khiến Tiểu Hi không thể tập trung làm việc, chỉ cần nhớ đến Hạ tổng cười với mình vừa rồi liền mặt đỏ tim đập.
"Chị, lát nữa em phải đi gặp khách, chị ngoan ngoãn ở đây vẽ, nếu mệt thì ngủ một lát, em sẽ mau chóng quay lại, chị không được chạy loạn nha." Tư Băng nghĩ đến việc lát nữa để chị một mình trong phòng thì cảm thấy không yên lòng, nhưng không còn cách nào, cũng không thể dẫn theo chị đi gặp khách.
"Uh, Tư Tư nhớ quay lại sớm nhé."
"Chờ em quay lại chúng ta sẽ đi ăn một bữa thịnh soạn, nên chị phải ngoan ngoãn đợi em quay lại, đừng chạy loạn." Vẫn cảm thấy để chị một mình như vậy thật lo lắng.
"Chị biết rồi, chị sẽ ngoan ngoãn chờ Tư Tư quay lại."
"Tiểu Hi" Tư Băng đi đến trước phòng họp thì tìm thấy Tiểu Hi.
"Dạ?" Người nào đó vẫn còn đang thất thần.
"Sao mặt cô lại đỏ như vậy, không khoẻ sao?"
"Không có gì (còn không phải bởi vì chị))"
"Tôi đi gặp khách, cô giúp tôi chăm sóc chị tôi một chút, đừng để chị chạy lung tung, có được không?"
" Được, chị yên tâm đi."
"Cám ơn, tháng này sẽ cho cô hai phần tiền thưởng"
"Hả? Không cần" Nhìn thấy biểu tình trêu tức của đối phương liền biết mình bị lừa, mặt đỏ đến không thể đỏ hơn.
"Ha ha, Tiểu Hi mặt đỏ nhìn thật đáng yêu." Tư Băng nói xong liền nhanh chóng chạy đi.
Tiểu Hi vừa tức vừa giận thật chịu không nổi, bình thường Tổng giám đốc lạnh như băng, lại luôn thích đùa giỡn với mình. Bất quá Tiểu Hi sau mỗi lần bị chọc, một chút cũng không giận, thậm chí còn thực vui vẻ. Ít nhất nàng cũng không nguỵ trang đối với mình, như vậy là đủ rồi, không phải sao?
Nhìn thấy đối phương chạy đi mất, Tiểu Hi phục hồi tinh thần lại, đến phòng Tư Băng xem Mộ Tuyết có cần gì giúp đỡ hay không, những chuyện đã hứa với Hạ tổng đều phải tận tâm làm tốt.
-----------------------------------

Chương 6

Tiểu Hi đi vào phòng Hạ tổng thì thấy Mộ Tuyết ngồi ở bàn Tư Băng đang vẽ cái gì đó, mình đi vào cũng chưa phát hiện. Tiểu Hi cảm thấy cô gái này thật sự rất xinh đẹp, không hề có một chút bộ dáng của người kém trí. 
Tiểu Hi không khỏi đến gần xem Mộ Tuyết đang vẽ cái gì, chỉ thấy Mộ Tuyết vừa vặn vẽ xong một bức phác hoạ chính là hình dáng Hạ tổng vùi đầu vào công việc, lại nhìn thấy chữ ký không khỏi kinh ngạc: Snow? chẳng lẽ là vài năm gần đây trong giới hội hoạ đột nhiên xuất hiện một hoạ sĩ tiềm năng, nghe đồn chưa có ai gặp qua người hoạ sĩ này, chính là các tác phẩm không ngừng được xuất bản. Tranh vẽ lấy sự tươi mát làm chủ đề. Chính mình trong lúc đi xem triển lãm tranh cũng từng gặp qua tác phẩm của nàng, ngẫm lại chỉ sợ nhân tài giống nàng như vậy mới có thể vẽ ra những tác phẩm tươi mát như thế. 
Nhặt lên trang giấy rơi trên mặt đất, Tiểu Hi lại một lần nữa ngây người. Lần này trên giấy vẽ là truyện tranh, kí tên cũng là Snow. Chẳng lẽ người trước mắt này chính là người khiến cho mình say mê manga đây sao. Aiza, xem ra ông trời cũng thật công bằng, đoạt đi trí lực của nàng nhưng lại cho nàng tài hoa thế này.
Đến khi Tiểu Hi đến trước mặt Mộ Tuyết thì Mộ Tuyết mới phát hiện, "Tôi nhớ rõ cô, cô biết Tư Tư"
"Tư Tư?" Tiểu Hi bất ngờ nhưng rất nhanh nhớ ra Tư Tư trong miệng đối phương chính là Tổng giám đốc của mình.
"Đúng vậy, tôi là thư ký của Hạ tổng"
"Hạ tổng là ai?" Tiểu Hi nghe vậy khẽ cười, quả nhiên vẫn là đứa nhỏ.
"Hạ tổng chính là Tư Tư"
"Thì ra Tư Tư còn có một tên khác, gọi là Hạ tổng, cô tên là gì?"
"Tôi tên là Lâm Hi, chị gọi tôi là Tiểu Hi cũng được, còn chị? Chị tên gì?"
"Tôi tên là Hạ Mộ Tuyết, cô gọi tôi là Tiểu Tuyết là được" Mộ Tuyết cũng học theo đối phương cách giới thiệu bản thân mình.
Chị của Hạ tổng thật đúng là dễ thương, trách không được Hạ tổng đối với chị của nàng tốt như vậy.
"Hạ tổng bảo tôi đến chăm sóc chị, chị có muốn uống gì không, muốn uống gì tôi đi lấy"
"Không cần, tôi không khát, cám ơn Tiểu Hi." Nói xong còn ngây ngốc cười với Tiểu Hi, chị gái này thật tốt, mình thực thích nha. Đợi đến khi Tư Tư quay lại nhất định phải nói cho Tư Tư biết mình đã quen được một người bạn mới.
Tư Băng thật sự chướng mắt với người kiêu ngạo trước mắt, ỷ vào mình là người thừa kế của Phùng Thị thì không coi ai ra gì. Cũng không nhìn xem bản thân mình bao nhiêu cân lượng, nếu có bản lĩnh thật sự thì không nói, đằng này lại không có bản lĩnh gì mà lại kiêu ngạo trước mặt mình, Tư Băng nghĩ, được, xem ra không giáo huấn anh ta một chút thì sẽ không biết trình độ của mình là gì. 
"Mảnh đất này của quý công ty xác thực rất tốt, ngoại trừ công ty chúng tôi thì nghe nói có một vài công ty quy mô không lớn, không đúng, là quy mô không nhỏ chủ động tìm quý công ty trao đổi. Tuy nhiên, theo người phân tích chuyên nghiệp, sắp tới bởi vì nguy cơ tài chính, công việc của mọi người còn khó bảo đảm, làm sao còn có tiền dư mà mua nhà, tựa hồ tìm quý công ty đàm phán đều là các hãng thiết kế xây nhà mà thôi." Tư Băng nói lời này chẳng qua là muốn cho đối phương biết người có năng lực mua mảnh đất này chỉ có mình thôi.
Bất quá đối phương tựa hồ còn muốn giãy dụa lần cuối," Mảnh đất này có nhiều người như vậy tranh nhau nhất định là mảnh đất tốt, ai chịu buông miếng thị mỡ này, tôi cũng không tin ở thành phố B này ngoài quý công ty ra không còn người khác muốn mua."
"Thịt mỡ không phải ai cũng có năng lực tiêu hoá, vừa làm công việc nhà đất lại làm hậu cần thì chỉ sợ ngoại trừ công ty chúng tôi ra thì thật đúng là tìm không ra người thứ hai."
"Cái gì hậu cần?"
"Đúng vậy, tôi mua mảnh đất kia chính là bởi vì nó gần cảng, phương tiện vận chuyển, nếu quý công ty không đồng ý, tôi chỉ đành tìm phương pháp khác, dù sao ở gần cảng cũng còn không ít đất." Quả thực là một bao cỏ, chưa tìm hiểu rõ dụng ý mua hàng của đối phương mà dám đến đàm phán, còn mình lại chuẩn bị trước vài ngày, aiza, sớm biết đối thủ không chịu nổi một kích như vậy, không bằng lúc trước cùng chị đi chơi, thả lỏng thả lỏng. 
"Hạ tổng, về phần giá cả chúng ta còn phải thương lượng lại, dù sao có thể cùng quý công ty hợp tác là một việc không sai" Phùng Mãnh biết mình hoàn toàn thua, đành phải hạ thấp tư thái, dù sao cũng không thể làm ảnh hưởng mối làm ăn này.
"Được rồi, hôm nay cũng không còn sớm, công việc còn lại để cho cấp dưới làm đi" Tự tin đối phương đã muốn hoàn toàn thoả hiệp, chuyện còn lại có thể giao cho người khác làm. Chị vẫn còn đang chờ mình, cùng người này lãng phí thời gian đến qua giờ cơm chiều luôn rồi.
"Đã nghe qua đại danh của Hạ tổng đã lâu, hy vọng hôm nay may mắn có thể cùng Hạ tổng dùng bữa tối, không biết Hạ tổng có thời gian hay không?" Đã sớm nghe nói Hạ Tư Băng là một người đẹp lạnh lùng, không có người con trai nào lọt vào mắt, hôm nay vừa gặp, quả nhiên không sai, cần phải nắm bắt cơ hội. 
Tư Băng nhìn người tự cho rằng bản thân rất tuấn tú đang cười với mình, không khỏi mặt nhăn mày nhíu, cũng nghe không ít về Phùng công tử này, đúng là một phá gia chi tử, hôm nay lại còn muốn động đến mình, thật sự là không muốn sống chăng. Bất quá vẫn còn phải hợp tác nên vẫn nên cho đối phương chút mặt mũi.
"Thật ngại quá, tôi đã có hẹn."
Quả thật là một băng mỹ nhân, nhưng lại hợp với khẩu vị của mình, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ nằm trong tay mình. 
"Không sao, còn có thời gian, sau này sẽ có cơ hội, tạm biệt"
"Không tiễn." Sau khi Phùng Mãnh rời đi, Tư Băng nhanh chóng chạy về văn phòng, nhìn thấy chị đang dạy Tiểu Hi vẽ truyện tranh, bộ dáng như cô giáo, không khỏi buồn cười. 
"Tiểu Hi, cám ơn cô chăm sóc chị tôi, thời gian không còn sớm, chúng ta cùng đi ăn cơm đi."
"Không cần, tối nay tôi phải về nhà ăn với mẹ." Không muốn nhìn thấy tình cảnh trong mắt đối phương chỉ có người khác, "Muốn cảm tạ tôi thì hôm sau mời tôi ăn cơm là được rồi". Tiểu Hi nói xong khẽ cười, tạm biệt Mộ Tuyết rồi rời đi.
"Chị muốn ăn cái gì?" Tư Băng vừa nói vừa thay Mộ Tuyết mở cửa xe, lại cẩn thận che chắn sợ chị bị đụng vào đầu. Lại không biết cách đó không xa có một ánh mắt tham lam đang nhìn mình và chị. 
Thì ra Phùng Mãnh căn bản là không có rời đi mà vẫn đứng ở bãi đỗ xe để xem tình địch là ai, không nghĩ tới cư nhiên là một người đẹp. Nhìn hai người đẹp đi cùng nhau như vậy, Phùng Mãnh chợt nghĩ bản thân thật có diễm phúc. Xem ra trước mắt phải điều tra người đẹp bên cạnh Hạ Tư Băng là ai, nhất định không phải người địa phương này, bằng không bản thân mình thế nào lại không biết. 
Mộ Tuyết rất ít khi ra ngoài, huống hồ lại bị Tư Băng bảo hộ rất nghiêm ngặt, hắn biết mới là lạ. 
"Món Nhật"
"Được, chúng ta lập tức đi." Tuy nói quán có món chị thích cách nơi này không gần, nhưng chị muốn ăn đương nhiên là phải đi. Ngẫm lại tựa hồ đã lâu không dẫn chị đi ăn món Nhật, vì thế dù có xa cũng phải đi. 
--------------------------------------

Chương 7

Dẫn chị đến công ty đi làm cũng đã được một tuần, những người trong công ty cũng không còn giống như trước chú ý từng nhất cử nhất động của chị, chị tựa hồ cũng thích ứng việc cùng Tư Băng cùng nhau "đi làm". Chị cũng ngoan ngoãn, lúc Tư Tư làm việc thì vẽ tranh một mình, lúc Tư Tư không bận thì cùng vẽ chung, cơ bản là Tư Tư coi chị vẽ, vì Tư Tư dốt vẽ tranh, chỉ cần chị vui là được.
Hôm nay người bộ phận Tài vụ- Khâu Chí đi vào văn phòng Tư Băng, có một phần tài liệu quan trọng cần đích thân Tư Băng xem qua. Lúc gần đi Khâu Chí còn đặc biệt chú ý nhìn Mộ Tuyết, Tư Băng cho rằng mị lực của chị thật vô hạn, lại thu hút ánh nhìn của đàn ông nữa. 
Tuy nhiên một cuộc điện thoại bất chợt làm cho Tư Băng phải chú ý đến nhân viên bình thường này.
"Tư Băng, tôi... có chuyện rất quan trọng cần nói, cô nhất định phải gặp tôi..." Lý Lệ đột nhiên gọi điện thoại đến, thực làm cho Tư Băng có chút ngoài ý muốn. Từ sau sự việc kia thì Lý Lệ không còn liên lạc với Tư Băng nữa, nên khi nghe ngữ khí của đối phương tựa hồ không phải nói giỡn, "Được rồi, nửa tiếng sau gặp ở quán cà phê Tomorrow".
Tư Băng nhờ Tiểu Hi coi chừng chị liền đi đến quán cà phê. 
"Tư Băng, tôi muốn giải thích với cô về sự việc lần trước, tôi lúc ấy quá kích động, thật xin lỗi, tôi không biết đó là chị của cô, hơn nữa sau đó mới biết được tình trạng của chị cô..." Lý Lệ thật chân thành nói. 
"Quên đi, tất cả đều đã qua." Tư Băng cũng không phải người thích mang thù, huống hồ chính mình lúc ấy cũng có chút quá phận, dù sao nếu là người khác đối xử với mình như mình đối với Lý Lệ lúc ấy thì mình cũng sẽ tức giận. 
"Thật không? Cô thật sự tha thứ cho tôi?" Lý Lệ vui vẻ giống như đứa nhỏ được cho kẹo. 
Tư Băng gật đầu khẳng định." Cô hẹn tôi ra đây không phải chỉ là muốn giải thích nhỉ". Tư Băng đi vào vấn đề chính. 
"Công ty của cô có phải có người tên là Khâu Chí?" Tựa như câu hỏi nhưng lại mang ngữ khí khẳng định. 
" Phải, làm sao vậy?"
"Hắn ta hôm qua đến công ty của tôi tìm tôi."
"Vậy sao?" Tư Băng buồn bực. 
"Hắn đưa cái này cho tôi, kì quái là cư nhiên không ra điều kiện gì." Lý Lệ đưa một xấp văn kiện cho Tư Băng. 
Tư Băng lật xem từng văn kiện, mi không tự giác nhăn lại. Đây là cơ mật công ty, mình đối với hắn không tệ, vì sao phải bán đứng mình. 
"Chúng ta thật là đối thủ cạnh tranh, nhưng tôi cũng không vì vậy mà dùng thủ đoạn bất chính để đối phó cô (dù sao cũng là mình thật lòng thích người này, sao có thể nhẫn tâm đẩy đối phương vào chỗ chết, tuy rằng biết cùng nàng là không có khả năng, ngay từ lúc bắt đầu bản thân mình đã thua rồi). 
"Cảm ơn, hy vọng chúng ta về sau có thể làm bạn." Tư Băng cho rằng Lý Lệ ngoại trừ tính tình đại tiểu thư ra thì cũng là một người quang minh lỗi lạc. Đáng giá kết giao. 
" Đương nhiên." Nếu không thể làm người yêu vậy thì làm bạn đi. 
"Tiểu Hi, giúp tôi điều tra tư liệu về Khâu Chí, thân thế bối cảnh, công việc trước kia, vì sao bỏ công việc cũ, càng chi tiết càng tốt. Nhớ kỹ, tuyệt đối phải giữ bí mật." Tư Băng bắt đầu triển khai việc điều tra, nàng cần phải biết động cơ của Khâu Chí là gì. 
"Điều tra xong rồi, mời Hạ tổng xem qua." Tiểu Hi đem một phần văn kiện đưa đến trước mặt Tư Băng, sau đó rời đi. Tiểu Hi biết có một số việc tự mình không nên hỏi, vì thế cũng biết điều không lắm lời. 
Thì ra là thế, là con trai của hắn. Lão già kia đã huỷ đi gia đình hạnh phúc đầy đủ của mình còn chưa đủ, con trai hắn còn muốn huỷ đi công ty của mình, muốn thay cha báo thù sao? Đáng tiếc, không thể cho ngươi toại nguyện. 
Tư Băng lập tức gọi điện cho cục cảnh sát, giống như lúc trước đối đãi cha hắn như vậy, không cách nào tốt hơn là dùng luật chế tài người này. 
Xử lý tốt chuyện này xong, giờ chỉ chờ Khâu Chí sa lưới. 
"Chị, chúng ta...chị?" Tư Băng lúc này mới phát hiện chị không biết khi nào không thấy nữa. 
"Tiểu Hi, cô có thấy chị của tôi không?" Vọt đến trước mặt Tiểu Hi, Tư Băng có loại dự cảm không tốt. 
Tiểu Hi nhìn thấy bộ dáng Tư Băng tựa hồ đã biết chuyện gì, nhanh chóng gọi điện thoại cho bộ phận bảo vệ, "Alo, phòng bảo vệ phải không, các anh có nhìn thấy Khâu Chí ra khỏi công ty không? Trên xe có người khác không? Mau, phái người theo dõi hắn, đừng cho hắn phát hiện. Đi mau!" Tiểu Hi ngắt điện thoại, kéo Tư Băng chạy ra bên ngoài. 
"Khâu Chí vừa mang Mộ Tuyết rời khỏi công ty, chúng ta mau đuổi theo, tôi đã kêu bảo vệ theo dõi, cũng vẫn duy trì liên lạc, yên tâm, không có việc gì." 
Tư Băng trong đầu đều là chị, làm sao còn nghe thấy gì nữa. 
"Đi như thế nào? Nhanh lên!" Tư Băng cơ hồ là hét lên. Đều là do mình không coi chừng chị tốt, chị nhất định không thể xảy ra chuyện gì, nếu không cả đời này mình không thể tha thứ cho bản thân được. 
Tiểu Hi hướng dẫn Tư Băng lái xe theo hướng Khâu Chí chạy trốn, hơn nữa báo cảnh sát, nói cho cảnh sát biết biển số xe của Khâu Chí, Tiểu Hi tin tưởng có cảnh sát hỗ trợ, nhất định Khâu Chí không thể thoát được. Tương phản với Tiểu Hi đang bình tĩnh là Tư Băng giờ phút này giống như con sư tử phát cuồng, xúc động táo bạo. Cũng chỉ có Mộ Tuyết mới làm cho Tư Băng không thể khống chế như vậy. 
"Tư Tư rốt cuộc ở nơi nào, vì sao em ấy không đích thân đến đón tôi?" Khâu Chí cũng không trả lời câu hỏi của Mộ Tuyết, mà là nói một tràng khiến Mộ Tuyết không hiểu gì cả. 
"Mày biết không? từ nhỏ không cha không mẹ có bao nhiêu đáng thương, đều là bởi vì tụi bây nên tao mới biến thành cái dạng này. Mẹ biết ba bị ở tù thì bệnh không dậy nổi, bởi vì ba phạm tội nên đương nhiên không có người chịu giúp tao, mẹ vì vậy mà chết, tao và mẹ có làm gì sai. Ba kì thực rất yêu mẹ, đều là do tụi bây hại chết mẹ, ba mới vì vậy mà vượt ngục đi trả thù, kết quả ngay cả ba tao cũng không có. Chính là bởi vì tao là con tội phạm, trong cô nhi viện những đứa khác cũng không muốn chơi với tao, lại còn cùng nhau ức hiếp tao. Đây đều là do tụi bây hại, tao muốn trả thù, tao muốn tụi bây mất hết tất cả, tao muốn tụi bây cũng nếm mùi vị sinh ly tử biệt. Đừng có trách tao, muốn trách thì hãy trách mày là con gái của Hạ Lâm. Những chuyện ba chưa làm xong thì để con giúp ba làm, ha ha ha......"
Mộ Tuyết nghe tiếng cười như thế, giống như quay trở về mười mấy năm trước: Mẹ dẫn Mộ Tuyết đi mua quà sinh nhật cho Tư Băng , khi trở về mẹ phát hiện bị người theo dõi. Trước kia không phải chưa gặp qua loại tình huống này, chính là mẹ không nghĩ tới lần này sẽ là như vậy. Đối phương lái xe đuổi theo mẹ, mẹ dần dần hoảng, tựa hồ đoán trước chạy trời không khỏi nắng, mẹ đem xe chạy đến một ngõ cụt, giấu Mộ Tuyết trong đống rác, dặn Mộ Tuyết đừng lên tiếng. Tiếp theo liền vang lên tiếng cười đáng sợ giống như hiện tại cùng với tiếng mẹ bất lực khóc la. 
"Đừng!" Mộ Tuyết quả nhiên nhớ tới tình cảnh khủng bố trong hẻm nhỏ kia, Khâu Chí phát điên muốn tái diễn lại vụ án mười mấy năm trước. 
"Buông, Tư Tư cứu chị, Tư Tư.....Mẹ, mẹ....."
.............
"Chị mau tỉnh lại, không có việc gì, chị...thực xin lỗi thực xin lỗi, chị, chị mau tỉnh lại đi..." Mộ Tuyết đã hôn mê một ngày một đêm, miệng không ngừng phát ra tiếng cầu cứu hoảng sợ. 
Tư Băng nhìn bộ dáng thống khổ của chị mà thật sâu tự trách cùng bất an, chị nhất định sẽ không có việc gì, đều do em không coi trọng chị  mới khiến tên bại hoại kia thừa cơ, đều do em. Tư Băng đau khổ cầm lấy tóc của mình. 
------------------------------------

Chương 8

Khi Tư Băng và Tiểu Hi đuổi tới hiện trường thì nhìn thấy Khâu Chí đã bị cảnh sát chế phục. Thì ra Khâu Chí lái xe chạy trốn đến thành phố A, cảnh sát thành phố B nhận được tin tức, lập tức liên hệ cảnh sát thành phố A, dưới sự trợ giúp của họ đã tìm được Khâu Chí, phát hiện Khâu Chí quả nhiên muốn lặp lại sự việc mười mấy năm trước, muốn gây bất lợi cho Mộ Tuyết, may mắn cảnh sát đến đúng lúc nên hắn vẫn chưa thực hiện được. 
Tư Băng vội vàng chạy đến bên cạnh xe liền thấy chị đang cuộn mình ở trong xe, mặc cho ai kêu gọi cũng không chịu xuống xe. Nhìn thấy bộ dáng kinh hoảng cùng quần áo hỗn độn của chị khiến Tư Băng đau lòng không thôi. Tư Băng nhanh chóng đẩy mọi người ra, đến bên người của chị. 
"Không muốn, không muốn..." Mộ Tuyết hoảng hốt khi thấy có người đến gần mình, hoảng sợ giãy dụa la lên. 
"Chị, là em, đừng sợ, không có việc gì..." Tư Băng nhìn thấy sự sợ hãi quá độ của chị, tâm đều nát. 
"Tư Tư..." Nghe được âm thanh quen thuộc, Mộ Tuyết cuối cùng cũng an tĩnh trở lại. Mộ Tuyết ngẩng cao đầu đang chui rúc vào đầu gối do sợ hãi.
"Tư Tư, rốt cục..." Muốn nói Tư Tư rốt cục đã đến, nhưng vì hoảng sợ quá độ nên Mộ Tuyết liền ngất đi. 
"Chị, chị, mau...bác sĩ, bác sĩ... Chị, chị tỉnh lại đi, đừng làm em sợ..."
Tư Băng canh giữ bên giường Mộ Tuyết, cảm giác được một bàn tay ấm áp đang vuốt ve đầu mình, ngẩng đầu liền nhìn thấy người mà mình đang muốn dựa vào. 
"Ba, chị con...Đều là do con không tốt, không bảo vệ chị tốt, đều là con không tốt, đều là con không tốt...."
Hạ Lâm đau lòng vỗ nhẹ Tiểu Băng đang ôm mình khóc, "Đều đã qua, không có gì nữa, không có gì nữa..."
Vốn đang nghỉ phép, Hạ Lâm nghe được con gái bảo bối của mình xảy ra chuyện, vô cùng lo lắng quay về, không nghĩ tới sự tình sẽ là như vậy. Đều là do mình khi còn trẻ đã tạo nghiệt. Sự tự trách tràn ngập trong lòng, ông sao có thể trách Tiểu Băng chứ. Sớm biết sẽ có kết quả như vậy, ông tình nguyện mình lúc trước là một cảnh sát bình thường, người một nhà cùng nhau sống hạnh phúc đều quan trọng hơn bất cứ điều gì khác. 
Tư Băng ở trong lòng ba khóc mệt mỏi đến ngủ thiếp đi, dù sao Tư Băng đã hai ngày hai đêm không chợp mắt, người không phải làm bằng sắt, cho dù Tư Băng không muốn ngủ cũng là thân bất do kỷ, huống hồ người cha mà nàng tin cậy dựa vào đã trở về, cũng làm cho Tư Băng an tâm rất nhiều. Rốt cục thể xác và tinh thần mang áp lực nặng nề mê man chìm vào giấc ngủ. Hạ Lâm đem Tư Băng nằm trên giường bên cạnh Mộ Tuyết rồi đi ra ngoài, còn việc quan trọng hơn cần ông làm. 
Mộ Tuyết cuối cùng cũng tỉnh lại, cảm giác mình tựa hồ đã ngủ thật lâu. Trong phòng tối đen một mảnh, Mộ Tuyết cảm thấy một trận sợ hãi. Nhớ lại chuyện xảy ra lúc trước, ngay lúc bản thân đang sợ hãi nhất thì Tư Tư xuất hiện trước mặt mình, sau đó mình ngất đi, mê man nhưng vẫn có thể nghe được tiếng của Tư Tư, đúng là tiếng nói này đã làm mình tỉnh lại. Chính là Tư Tư đâu rồi? Vì sao không thấy Tư Tư? Mộ Tuyết càng thêm sợ hãi, khẩn trương nhìn xung quanh, hy vọng có thể nhìn thấy Tư Tư cười với mình, hy vọng có thể nghe được ngữ khí ôn nhu an ủi mình của Tư Tư. 
Quay đầu liền thấy Tư Tư im lặng nằm trên giường bên cạnh, nhẹ nhõm thở dài một hơi, nhẹ nhàng bước xuống giường. Đi đến bên giường Tư Tư, nhìn Tư Tư đang im lặng ngủ, Mộ Tuyết cảm thấy vô cùng an tâm, nhẹ nhàng vuốt ve hai má Tư Tư, khoé miệng tươi cười. Chính là khuôn mặt này có thể làm cho mình an tâm như thế, chính là người quật cường trước mắt này luôn chăm sóc mình, trong mắt Mộ Tuyết tràn ngập nhu tình, sự nhu tình chưa từng có qua, đúng vậy, Mộ Tuyết đã hoàn toàn tỉnh, mê man mười mấy năm rốt cục nàng đã tỉnh lại. 
Mộ Tuyết nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên đôi môi no đủ của Tư Băng, mặt đỏ đến tựa hồ xuất huyết, thẹn thùng ngẩng đầu, nhìn thấy Tư Băng không bởi vì hành vi của mình mà tỉnh lại nên nhẹ nhõm thở ra một hơi. Tiến vào trong chăn Tư Băng, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và khí tức quen thuộc, muốn cứ như vậy ôm Tư Băng mãi, vĩnh viễn cũng không buông tay. Chính là lúc này ở ngoài cửa có một ánh mắt nhìn thấy tất cả. 
Hạ Lâm sau khi đến bệnh viện thành phố B xem Tư Băng và Mộ Tuyết thì vội vàng đi đến văn phòng cục trưởng cục cảnh sát.
"Lão Hạ, đã lâu không gặp, tôi biết ông tới nhất định là có việc. Này, tự mình xem đi."
Hạ Lâm nhìn tư liệu trong tay, "Thì ra là con hắn, đứa nhỏ kia nhất định chịu không ít cực khổ, không cha không mẹ. Bằng không như thế nào trở thành cực đoan như vậy. Chính là cư nhiên thương tổn đến con tôi, tôi đã thề nhất định phải bảo vệ tốt đứa nhỏ này, không để con chịu nửa điểm thương tổn, không nghĩ tới nó lại nhất quyết không tha. Cha nó làm hại Hân Hân, nó còn không buông tha Tiểu Tuyết của tôi. Không để cho chúng tôi sống thanh thản, bảo tôi sao có thể buông tha nó đây"
Lão Vương rõ ràng thấy được sự tự trách của lão Hạ, đau lòng khi nói đến đứa nhỏ. Với sự hiểu biết nhiều năm về lão Hạ, ông biết lão Hạ lần này thật sự tức giận, giận đến có thể sẽ giết người. 
"Lão Hạ, ông trăm ngàn lần không thể nhất thời xúc động mà làm ra việc gì ngốc, ông trước mộ Hân Hân đã từng thề sẽ chăm sóc tốt cho hai đứa con ông rồi."
Nghe được bản thân mình còn phải chăm sóc bọn nhỏ, lão Hạ cuối cùng bình tĩnh chút, " Tôi sẽ không làm xằng bậy, nhưng tôi sẽ làm cho nó cả đời này phải trải qua trong ngục giam. Ông là cục trưởng, tôi cũng không làm khó dễ ông, đây là tư liệu tôi điều tra ra, ông tự xem đi. Tôi đi trước."
Lão Vương cầm lấy tư liệu Hạ Lâm để lại không khỏi cả kinh, "Thật sự là tên súc sinh! Lần này cho dù lão Hạ muốn tha cho mày thì tao cũng không đồng ý." 
Chỉ thấy trên tư liệu ghi lại lúc trước nhiều cô gái đã từng bị Khâu Chí làm hại, mà những người bị hại đều thấy nguyên nhân họ không dám kiện là vì bị uy hiếp giết cả gia đình.
Điều làm người ta giật mình là các cô gái đó trong tên đều có chữ "Hân". Xem ra Khâu Chí thật phát điên, thế nhưng lại đem oán hận của mình trả thù lên những người vô tội. 
Hiện tại tình một đêm cũng không hiếm thấy, cô gái vì thanh danh của mình và người nhà lựa chọn không báo án, hơn nữa hắn có thể làm hại tính mạng của cả nhà, cho nên các cô gái bị hại lúc đó đều nén giận, có người thậm chí còn nhiều lần bị hại. Chính là lần này một lần là có thể làm cho Khâu Chí vĩnh viễn không thể trở mình, thủ đoạn lão Hạ thật không đơn giản, trong thời gian ngắn mà đã tìm được nhiều chứng cứ như vậy. Aiza, nếu không phải vì chuyện mười mấy năm trước thì lão Hạ sẽ không từ chức, hiện tại lão Hạ nhất định sẽ là nhân vật phong vân trong giới cảnh sát.
------------------------------------

Chương 9

Tư Băng thật sự không hiểu rõ tình trạng hiện tại, rõ ràng là đang canh chừng bên cạnh giường bệnh của chị, tại sao bây giờ lại cùng chị nằm trên một giường?
Đúng rồi, hôm qua ba đến bệnh viện, mình đang khóc lại ngủ mất, nhưng vì cái gì mình lại ở trên giường của chị, ba hẳn là không keo kiệt đến nỗi luyến tiếc cho mình một cái giường để ngủ chứ. Quay đầu nhìn xem, cũng không đúng, thì ra giường bên cạnh kia mới là giường của chị, nói như vậy, là chị đang ở trên giường của mình. 
"Đừng lộn xộn, buồn ngủ."
Cái gì, chị tỉnh rồi! Vội vàng cúi đầu để xác định người trong lòng có thật sự tỉnh hay không.
"Không phải đã nói em đừng động đậy mà, người ta còn muốn ngủ !"
Chị đã tỉnh thật rồi, lạ nhỉ, tại sao nóng giận dữ vậy, cách nói chuyện khác hẳn ngày thường, hay là kinh sợ quá độ nên đầu óc có vấn đề. Vội vàng ôm người trong lòng : "chị, đừng sợ, không sao rồi, không sao rồi..."
Mộ Tuyết làm sao còn có việc gì, chẳng qua biết Tư Tư ở bên mình hai ngày hai đêm, muốn để Tư Tư nghỉ ngơi nhiều chút, không nghĩ tới làm cho đối phương hiểu lầm. Nhưng mà, được Tư Tư ôm ấp vậy thật là thoải mái, chờ ôm đủ rồi hẳn giải thích. Ai biết Tư Băng thấy đối phương không có phản ứng, càng cho rằng chị đã bị kinh sợ, đành phải càng thêm ra sức an ủi chị, mà Mộ Tuyết lại đang hưởng thụ sự ôm ấp của mỹ nhân, hoàn toàn không để ý đến bộ dáng lo lắng gần chết của đối phương. 
"Cái gì, chị hoàn toàn khoẻ hẳn." Đây chỉ sợ là tin tức bất ngờ nhất mà Tư Băng nghe được trong mười mấy năm qua, thế cho nên bất động tại chỗ.
Mộ Tuyết còn tưởng rằng Tư Tư bởi vì mình vừa rồi không giải thích kịp thời, hại em ấy lo sợ nửa ngày mà tức giận, vừa định giải thích lại bị Tư Băng một phen bế lên.
"Quá tốt, quá tốt, chị rốt cuộc đã khoẻ, rốt cuộc đã khoẻ, tốt quá...." Tư Băng không nghĩ tới chuyện mà mình ngày muốn đêm mong cuối cùng đã thành hiện thực, vui mừng đến nổi ôm chị xoay nhiều vòng.
"A! ha ha, Tư Tư mau buông chị ra, chị chóng mặt quá." Mộ Tuyết không nghĩ tới Tư Băng so với mình còn vui vẻ hơn, nhưng mà Tư Tư xoay mình như vậy thật khiến mình ăn không tiêu. Cứ xoay như vậy chắc sẽ bị nôn quá. 
Tư Băng nghe sự kháng nghị của chị, rốt cuộc tỉnh táo lại, ngượng ngùng sờ sờ cái gáy.
"Haha... Em mừng quá nên quên mất, chị không chóng mặt chứ?"
"Tư Tư mà cũng biết mắc cỡ à, thật hiếm thấy."
"Chị, tại sao chị đã khoẻ, lại trở nên xấu xa như vậy, lại còn giễu cợt em nữa." Mặt Tư Băng cư nhiên vô cùng đỏ, điều này càng làm cho Mộ Tuyết muốn giễu cợt Tư Tư nữa, vừa định mở miệng thì Hạ Lâm vào phòng bệnh. 
"Tiểu Tuyết, con tỉnh rồi! Quá tốt, còn chỗ nào thấy không khoẻ không, mau nói cho ba biết."
"Ba, con khoẻ lắm, con hoàn toàn khoẻ."
"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi." Thực hiển nhiên Hạ Lâm không hiểu ý tứ của Mộ Tuyết, "Ba, chị là nói chị đã khôi phục tâm trí, không còn là một đứa trẻ nữa."
"Thật sự, thật vậy chăng, Tiểu Tuyết."
"Dạ ba, con thật sự khoẻ lắm."
Hạ Lâm kích động ôm lấy Mộ Tuyết, con người cứng cỏi chỉ đổ máu không đổ lệ này cư nhiên lại khóc, Tư Băng nhìn thấy nước mắt của ba cũng không nhịn được, ba người một nhà cùng ôm nhau khóc một trận sảng khoái.
Mộ Tuyết đương nhiên buổi chiều liền xuất viện, trước khi xuất viện thì kiểm tra toàn thân, hết thảy bình thường, thế này mới làm cho Tư Băng và Hạ Lâm chân chính yên tâm. 
Ba ngày sau, Khâu Chí bị khởi tố tội cưỡng dâm, tội đe đoạ, tội tham ô công khoản, tội bán đứng cơ mật công ty, nhiều tội tình tiết nghiêm trọng, cuối cùng phán xử tù chung thân. 
Tư Băng nghe kết quả như thế, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn ba, cuối cùng Hạ Lâm thành thật trả lời Tư Băng, " Ba đã sớm phát hiện tên bại hoại Khâu Chí này có mưu đồ gây rối công ty chúng ta, nhiều lần tham ô công khoản, cho nên ba phái người tra xét bối cảnh của nó, không nghĩ tới thật đúng là tra ra một số chuyện."
"Nói như vậy ba sớm biết hắn là con ông ta, lần này lấy cớ cùng bạn già đi du lịch cũng là bí mật đi điều tra." Bằng không làm sao lập tức phát hiện nhiều tội như vậy. 
Hạ Lâm nghe mùi nguy hiểm, nhanh chóng giải thích, "Ba làm sao biết nó lại ra tay nhanh vậy, ba định điều tra xong sẽ đem nó đi giải quyết ổn thoả, cho nên mới chưa kịp nói với con, bất quá Tiểu Tuyết cũng nhân hoạ được phúc, cũng xem như là may mắn trong bất hạnh đi."
Tư Băng nghĩ ba không nói cho mình biết cũng là vì không muốn mình lo lắng, vụng trộm đem chuyện này giải quyết, xét đến cùng cũng là vì mình và chị, mình làm sao có thể trách ba được. 
"Hình phạt phán đến nghiêm trọng như vậy, chỉ sợ cũng là ba ra tay rồi, phỏng chừng hắn trong ngục giam dù biểu hiện tốt cỡ nào cũng không được giảm hình phạt nhỉ." Ba có mối quan hệ sâu rộng thế nào bản thân mình sao không biết được. 
"Chẳng qua là mời vài lão chiến hữu cùng ôn chuyện cũ thôi, nói đi nói lại cũng là chuyện con cái trong nhà. Các cô chú con đều rất quan tâm đến con và Tiểu Tuyết." 
Chính mình như thế nào không nhân cơ hội này trừ bỏ hoàn toàn bất cứ người nào có khả năng gây tổn hại cho Tiểu Tuyết và Tiểu Băng chứ, may mắn lần này không xảy ra chuyện gì, nếu không thì thật làm cho Hân Hân thất vọng. 
Tư Băng biết ba lần này quyết tâm bảo vệ mình và chị, bằng không lấy tính tình của ba, như thế nào lại dùng tình bạn để tính chuyện riêng được. Thật sự làm khó cho ba rồi, "Cám ơn ba."
"Đứa ngốc này, trước mặt ba còn nói cám ơn sao?" Hạ Lâm thấy con gái có thể hiểu cho mình như vậy, tự đáy lòng vô cùng vui mừng.
"Đúng rồi, Tiểu Tuyết mấy ngày nay không có việc gì chứ, ba lo lắng chị con bởi vì chuyện này mà bị đả kích. "
"Ba yên tâm, con mấy ngày nay vẫn ở cùng chị, không phát hiện chị có gì bất thường, mấy hôm trước còn thấy con sử dụng máy tính mà cảm thấy hứng thú, quấn quít kêu con dạy cho chị, phỏng chừng lúc này chị đang ở trên lầu chơi máy tính rồi."
"Không có việc gì là tốt rồi, Tiểu Tuyết nhiều năm nay như một đứa nhỏ, thật vất vả cho nó, con nhất định phải chăm sóc chị con thật tốt, đừng để cho chị con bị thương tổn gì nữa, ba già rồi, công ty sau này đều phải dựa vào con, chủ yếu là phải chăm sóc chị con cho tốt, ba không cần gì khác, chỉ mong con và Tiểu Tuyết hai đứa được hạnh phúc là đủ rồi."
"Ba yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho chị, chuyện công ty ba cũng không cần lo lắng, hiện tại việc quan trọng nhất mà ba cần làm chính là tìm cho tụi con một người mẹ kế, dù sao ba cũng không có việc gì, chị cũng tốt, má Lý vừa gọi điện thoại nói vài ngày nữa sẽ quay lại, chờ má Lý trở lại thì ba và má Lý cùng nhau đi du lịch giải buồn đi, thuận tiện trải qua thế giới hai người. Bà của má Lý đã qua đời, cũng không còn gì phải bận tâm, chúng ta rốt cuộc cũng có mẹ kế !"
Tư Băng biết má Lý chăm sóc ba và chị em mình nhiều năm qua dần dần cùng ba có tình cảm, hai người sở dĩ không làm rõ đều là bởi vì hai chị em nàng, hiện tại chị cũng đã khoẻ, mình ở công ty cũng có thể tự mình đảm đương, đã đến lúc nên thành toàn cho hai người già này.
Hạ Lâm không nghĩ tới Tư Băng sẽ biết, còn có ý thúc đẩy mình và má Lý, nhất thời mặt có chút đỏ lên, "Nói bừa cái gì vậy, mấy đứa nhỏ khác đều sợ có mẹ kế, con thì ngược lại vui vẻ như vậy, con trước mắt quản lý công ty cho tốt đã, mấy chuyện này nói sau." Nói xong lập tức lên lầu, không để ý tới Tư Băng.
"Đó là bởi vì má Lý đối với con và chị tốt như con ruột vậy !" Tư Băng hướng về phía bóng dáng ba đang chạy trốn mà nói, không nghĩ tới ba vậy mà cũng có thể đỏ mặt.
----------------------------------------

Chương 10

Mau tan tầm, Tư Băng chuẩn bị về nhà để đưa chị ra ngoài ăn cơm. Không còn cách nào khác, ai kêu mình kiên quyết thúc đẩy chuyện của ba và má Lý, kết quả hai vị lão nhân gia đã đi du sơn ngoạn thuỷ, chỉ còn mình và chị ở nhà, những cái khác thì còn đỡ, chứ ăn cơm lại là một vấn đề lớn. Má Lý sợ mình và chị vào nhà bếp gặp chuyện không may, nên cấm mình và chị đến gần nhà bếp, mình bình thường nấu mì đều phải có chị canh chừng. Hiện tại đành phải ra ngoài ăn, mình thì không sao chỉ sợ chị ăn mãi sẽ ngán, nhưng bản thân lại quá bận nên không có thời gian học nấu ăn. Vì thế đã dẫn chị đi đủ loại nhà hàng với món ăn biến đổi đa dạng, lần này nghe nói có nhà hàng Thái Lan có vẻ ngon, đang chuẩn bị tan tầm sẽ cùng với chị đi đến đó.
"Hạ tổng, có vị tiểu thư nói muốn gặp chị." Tiểu Hi vào văn phòng Hạ tổng thì thấy Tư Băng đứng ở cửa sổ, đang xuất thần nhìn phương xa, cô biết Tư Băng nhất định đang suy nghĩ sẽ dẫn chị đi đâu ăn cơm.
Mấy ngày nay trước giờ về Tư Băng đều đứng thẫn thờ bên cửa sổ, Tiểu Hi cảm thấy kì lạ, nên đã hỏi sự tình, không nghĩ tới Tư Băng vì suy nghĩ phải dẫn chị đi đâu ăn cơm mà buồn rầu. Vì thế công việc nhiều nhất của Tiểu Hi hiện tại là sưu tập các nhà hàng nổi tiếng cùng với món ăn đặc sắc. Hôm nay còn giới thiệu cho Hạ tổng một quán ăn Tứ Xuyên nổi tiếng món cay, nhưng ai ngờ Mô Tuyết không thể ăn cay. Điều này làm cho Tiểu Hi rất kì quái, Hạ tổng rất thích ăn cay, vốn tưởng rằng Mộ Tuyết cũng sẽ thích. "Bất quá Tư Băng nhất định sẽ nhân nhượng Mộ Tuyết." Tiểu Hi có chút đau lòng nghĩ.
"Mời cô ấy vào đi." Tư Băng vẫn đang trong trạng thái mơ màng, sau khi trả lời xong thì tiếp tục đứng đó ngẩn người, lại đột nhiên bị một người từ phía sau ôm lấy.
"Băng." Âm thanh quen thuộc khiến thân thể Tư Băng chấn động.
Trong khoảng thời gian này nhiều chuyện xảy ra cư nhiên quên chuyện cô ấy về nước, càng miễn bàn đến chuyện liên lạc, quả nhiên nghe được oán giận, "Băng không phải đã hứa sẽ liên lạc mình sao? Mình chờ cậu gần một tháng, tại sao nói chuyện không tính toán gì hết, muốn mình chủ động tới tìm cậu ah."
"Trong khoảng thời gian này mình bận quá, thực xin lỗi." Tư Băng nói xin lỗi.
"Nếu như vậy thì tha thứ cho cậu, nhưng phạt cậu phải mời mình ăn trưa, được không?"
"Được" Thói quen tính trả lời, Tư Băng tựa hồ đã muốn không phân rõ hiện tại và hai năm trước. Hai năm trước nếu Nhược Y dùng giọng điệu này nói với mình, hỏi thế này được không thế nọ được không, bản thân sẽ luôn trả lời : được.

Nhưng Tư Băng hiểu thói quen không phải tình yêu, tình cảm đối với Nhược Y hiện giờ chỉ là thứ hồi ức và thói quen chiều chuộng Nhược Y cùng với sự áy náy không muốn tổn thương đối phương.
Mộ Tuyết cực khổ làm xong một bàn thức ăn, cũng không biết Tư Tư có thích hay không. Mộ Tuyết biết Tư Tư mỗi ngày làm việc vất vả, buổi tối tan sở còn tận tâm dẫn mình đi đủ loại nhà hàng để ăn cơm, chỉ sợ mình bị ngán, cho nên gạt Tư Tư cố ý đi học nấu ăn, muốn cho Tư Tư một niềm vui bất ngờ. 

Mộ Tuyết nấu cơm xong liền nhanh chóng đón taxi đến công ty Tư Tư, muốn cùng Tư Tư cùng nhau về nhà. Không nghĩ tới lại nhìn thấy Tư Tư và một người con gái xinh đẹp cùng nhau vừa nói vừa cười ra khỏi công ty, hoàn toàn không có chú ý tới mình.
"Tư Tư không về nhà sao" Mộ Tuyết lầm bầm, nhất thời nghĩ đến Tư Tư đối với cô gái kia cười vui vẻ đến như vậy, Mộ Tuyết cảm thấy không thở nổi, Tư Tư trước kia chỉ cười như vậy đối với mình thôi. 

Khi Mộ Tuyết một mình về nhà thì nhận được điện thoại của Tư Băng nói về trễ một chút, Mộ Tuyết thẫn thờ gác máy, Tư Tư sẽ không rời xa mình chứ. Một loại bất an bao phủ toàn bộ cơ thể Mộ Tuyết, nàng bất an ôm lấy hai đầu gối.
Tư Băng về đến nhà thấy trong phòng một mảnh tối đen, chị sẽ không ngủ sớm vậy chứ?

Mở đèn lên phát hiện chị đang cuộn mình trên sô pha trong phòng khách, "Chị, chị làm sao vậy, không khoẻ sao? Tại sao không mở đèn?"
"Chị quên"
"Cái gì? Chị không sao chứ?" Tư Băng cảm thấy chị giống như đang chịu uỷ khuất gì rất lớn, nên vô cùng lo lắng. Ôm lấy chị, phát hiện chị toàn thân lạnh lẽo, càng thêm bất an, "Chị, chị thực sự không sao chứ?" Tư Băng càng ôm chặt hơn nữa.
"Tư Tư sẽ không bỏ chị phải không? Chị không thể  không có Tư Tư." Mộ Tuyết hiện tại thầm nghĩ trước mắt đừng để Tư Tư rời khỏi mình.
"Đương nhiên sẽ không, Tư Tư sẽ chăm sóc cho chị cả đời." Tư Băng kiên định trả lời. Mộ Tuyết sau khi nghe được rốt cuộc an tâm, không rời khỏi là tốt rồi. Dần dần cơ thể ấm trở lại.
"Chị chưa ăn cơm phải không, em đi nấu mì cho chị, lập tức sẽ có." Tư Băng buông chị rồi đi vào nhà bếp, lại phát hiện có một bàn thức ăn, không phải là chị làm chứ, "Chị, thức ăn này là chị làm sao?"
"Uh" Tư Băng gấp gáp chạy lại xem tay chị, phát hiện có vài chỗ bị thương, nhanh chóng đi tìm băng vải, cẩn thận băng bó tay chị thật tốt.
"Chị, sau này không được vào nhà bếp." 
"Vì sao?" Mình vất vả học nấu ăn, không vào nhà bếp thì sao mà nấu đây.
"Tay chị dùng để vẽ tranh, sao có thể cầm chảo nấu nướng?" Cứ tình hình này sẽ bị thương mất, tay bị thương sao được, hơn nữa mình như thế nào có thể cho chị vào nhà bếp, mình phải chăm sóc cho chị, muốn vào cũng phải là mình vào.
"Không được, chị vất vả học nấu ăn, không vào nhà bếp thì làm thế nào. Chị..."
"Em nói không được là không được!" Không thể thương lượng, tay đã thành vậy rồi, sao còn có thể cho chị vào nhà bếp, chị có biết thấy chị như vậy em rất khó chịu hay không - Tư Băng căm giận nghĩ.
Mộ Tuyết không nghĩ tới Tư Tư đối với mình hung dữ như vậy, nhớ đến việc Tư Tư bỏ lại mình, không về nhà ăn cơm mà mình đã vất vả nấu, lại còn hung dữ với mình, càng thêm uỷ khuất. Nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Tư Băng đang cẩn thận băng bó tay của chị nhìn thấy nước mắt của chị đột nhiên rơi xuống, ngẩng đầu nhìn thấy chị thương tâm rơi lệ, thế này mới ý thức được thái độ vừa rồi của mình quá mạnh mẽ cứng rắn, nhất định là đã doạ chị, vội vàng an ủi chị, "Chị, chị đừng khóc, em không phải cố ý hung dữ với chị, chị đừng khóc nha, đều là em không tốt, thực xin lỗi..." Không ngờ chị càng khóc càng thương tâm, nghe được lời nói của Tư Tư thì muốn dừng lại, nhưng lại không dừng được.
Nhìn thấy bộ dáng chị khó chịu như vậy, Tư Băng nhanh nói, "Đừng cố nhịn, kẻo bệnh bây giờ, chị cứ khóc ra đi, khóc thành tiếng đi." Mộ Tuyết uỷ khuất cuối cùng khóc lớn lên.

"Chị, thực xin lỗi, thực xin lỗi..." Nhìn bộ dáng thương tâm của chị, Tư Băng chỉ có thể không ngừng lặp lại những lời này để biểu đạt sự có lỗi của mình, vỗ nhẹ sau lưng của chị, sợ chị không thể thở được.
Đợi cho Mộ Tuyết ngừng khóc, Tư Băng giống như con chó nhỏ, tiến đến trước mặt chị, phe phẩy tay chị, "Chị, em sai rồi, chị tha thứ cho em được không, được không, tha thứ cho em đi." Mộ Tuyết nhìn Tư Băng như vậy, không khỏi nín khóc mỉm cười.

"Muốn chị tha thứ cho em cũng được, em ăn toàn bộ thức ăn mà chị đã làm đi."
"Được" Tư Băng chạy vào nhà bếp hâm nóng thức ăn, kéo chị đến bàn cùng nhau ăn. Nịnh nọt gắp rau vào đĩa của chị, "Chị ăn nhiều một chút, chị làm đồ ăn thật ngon." Nói xong dùng sức ăn thức ăn trong chén.
Mộ Tuyết vừa ăn xong, nhanh nói, "Đừng ăn nữa, em đứa ngốc này. Mặn thế này, đừng ăn nữa...."
"Tự tay chị làm đương nhiên là ăn ngon, chị không cần ăn, một mình em sẽ ăn hết." Tư Băng vừa nói vừa không ngừng ăn.
"Kêu em đừng ăn, em còn ăn, có phải muốn chị giận nữa không." 
"Được được, không ăn, chị đừng nóng giận. Em làm mì cho chị ăn nha."
"Được."
"Chị, ăn mì đi!" Mộ Tuyết nhìn dáng vẻ Tư Tư như vậy, cảm thấy thật vui vẻ, chỉ cần như vậy là tốt rồi, chỉ cần Tư Tư không bỏ lại chị là tốt rồi.
========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna