Google.com.vn Đọc truyện Online

18/8/18

Ngự tỷ giang hồ (Trữ Viễn) - Ngoại truyện

Đăng bởi Ngân Giang | 18/8/18 | 0 nhận xét

Phiên ngoại Tô Trì

Tô Trì từ nhỏ đã không thích khuôn mặt của mình.
Vì cái gì nhất định lớn lên phải có một bộ dạng đáng thương? Khi không cười, nàng giống như muốn khóc, tuy Tô Trì không cố ý nhưng vẫn sẽ có người hỏi.
"Tô Trì, cậu có tâm sự hả?"
"Tô Trì đừng khóc, chuyện nghiêm trọng gì cũng có cách giải quyết mà."
"Tô Trì, ai khi dễ ngươi, nói ta ta nhất định sẽ đánh cho hắn một trận, khóc cái gì."
Tô Trì mỗi lần như vậy đều mỉm cười "Đậu xanh rau má, ai muốn khóc đâu? Tướng mạo là do cha mẹ cho, ta có thể làm gì?" Bị nói đến hoài Tô Trì cũng không còn sức để phản đối, lớn lên ai oán thì có làm sao? Cũng không được ai oán hay sao? Các ngươi muốn nói thì nói đi.
Thế nhưng Tô Trì nhớ rõ sự kiện đã khiến nàng không coi thường khuôn mặt yếu kém nhu nhược của mình.
Khi đó Tô Trì vẫn còn học cấp hai, có một nam sinh thường xuyên đưa đồ ăn sáng cho nàng. Tô Trì đối với nam sinh không có hứng thú, thế nhưng nghĩ lại, có thức ăn sáng miễn phí cũng là một điều tốt? Vì thế mỗi ngày khi có tiết học sớm nàng rất nhàn nhã ngồi gần cửa sổ, quay bút, ngẩng đầu, chờ mấy anh chàng nam sinh si tình cúi người vụng trộm đi đến bên nàng, không có cơ hội biểu lộ, chỉ có thể ngoan ngoãn đưa đến cho nàng thức ăn sáng còn nóng hổi.
Nhưng cũng không phải nam sinh nào cũng có cơ hội đích thân đưa thức ăn sáng cho người mình yêu, có đôi khi ở trước cửa tranh chấp hoặc vì giành người yêu mà đấu đá lẫn nhau, ai có bản lĩnh quật ngã người khác, mới có cơ hội đưa thức bữa sáng đến cho người mình yêu, một lần dâng hiến cho nàng "công chúa" thích ăn chùa.
Tô Trì khi mới 14 tuổi, tình cảm cực mơ hồ, đối với nam hay nữ đều không có ý kiến, chỉ muốn chính mình mỗi ngày đều có thức ăn ngon, có thể gây sóng gió với cái danh hiệu hoa hậu trường học, thì nhân sinh đã rất thú vị rồi.
Lúc ấy có con trai của viện trưởng viện kiểm soát, ỷ mình mạnh mẽ cường tráng, lại nhiều tiền, Tô Trì ăn gần nửa năm buổi sáng của hắn. Hắn một lòng muốn thêm nữa...muốn quen biết với nữ sinh "lệ quang lấp lánh", thở có chút gấp, nhã nhặn lịch sự, tướng mạo như hoa dưới nước, cử chỉ như liễu trong gió, tâm tư tương đối khó biết, bệnh như tây tử thắng ba phần. Vì thế, vào ngày đó lúc mới tan học buổi tối trở về, công tử viện trưởng chặn Tô Trì ở cầu thang.
"Có muốn ăn khuya không?" Tô Trì thấy công tử viện trưởng hai mắt toả sáng, kiểu như hổ đói rình mồi, tựa hồ trên mặt còn viết hai chữ sờ sờ "háo sắc"
"Ngươi muốn ăn khuya không?" Công tử nhìn khuôn mắt thanh tú xinh đẹp của Tô Trì đến thất thần, ánh mắt dời đến đôi môi hơi mỏng, cứng đờ nuốt nước miếng.
"Muốn" Không muốn ta hỏi cái gì nữa chứ?
"Chuyện đó...chuyện đó" Công tử cả gan đi đến một bước, học cái kiểu mà tối qua bạn học hắn vừa dạy, đặt Tô Trì đặt giữa hai cánh tay, môi mân mê, toát mồ hôi lạnh nói: "Tô Trì, cậu để mình hôn một cái, mình sẽ mua thứa ăn khuya cho cậu"
Như vậy mà một chút, Tô Trì biết rõ công tử có tiền không có đầu óc này đang nghĩ gì. Tên này nghĩ rằng chỉ một bữa ăn khuya có thể mua được nụ hôn đầu của nàng sao? Nụ hôn đầu rẻ đến thế sao?
"Cám ơn" Tô Trì lạnh lùng nói: "Ta thấy ta với ngươi không có khẩu vị ăn khuya rồi"
Công tử đương nhiên mất hứng, nghĩ thầm ta phong lưu phóng khoáng tuấn tú lịch sự, ai cho ngươi chán hả? Thấy Tô Trì yếu đuối nhu nhược, lý trí của công tử thoáng chốc vỡ tan, kích động vô số xúc động dấu kín, mạnh tay kéo Tô Trì lại, muốn cưỡng hôn nàng: "Cậu chỉ là một cô gái yếu đuối, còn muốn chạy sao?"
"Cô gái yếu đuối?" Bốn chữ này chạm đến chỗ hiểm của Tô Trì, núi lửa yên tĩnh trong lòng nàng phút chốc bộc phát. Gần đây nàng rất mê xem phim hành động công phu, nàng lập tức nhớ đến kỹ thuật đá giò lái rất nổi tiếng, dốc hết sức lực đánh cho công tử ấy một cước khiến hắn bay về nội cung của mẹ hắn luôn.
Tô Trì chạy ra khỏi lớp học, ngửa mặt lên trời thở dài, đậu xanh rau má, chẳng lẽ ta lớn lên nhu nhược như vậy sao?! Để cho đàn ông hèn mọn bỉ ổi nghĩ rằng có thể bá vương ta được sao? Tô Trí đứng ở bãi tập xung quanh tối đen như mực, ánh trắng chiếu vào thân ảnh đơn độc của nàng, nàng không ngừng co vai lại, rất quỷ dị cười hắc hắc không ngừng. Nàng ngẩng đầu nhìn ánh trăng tròn như quả cam, thề thốt: "Ta muốn thay đổi!"
Từ nay về sau Tô Trì không bao giờ nhận bữa sáng mà đám nam sinh đưa đến nữa, không bao giờ muốn trở thành trung tâm của trường mà che dấu bản chất của mình. Nàng minh bạch, mặt của nàng trông cực kỳ dễ ăn hiếp, nếu bản thân nàng không tỏ ra mạnh mẽ cùng lời nói...thì người khác đối với nàng sẽ có những suy nghĩ kỳ quái hay thậm chí là hèn mọn bỉ ổi. Cho nên nàng càng lớn càng to gan, chỉ cần nam nhân nào liếc nhìn nàng. nàng nhất định sẽ trừng mắt nhìn lại, nếu còn không sợ chết mà còn chạy theo đòi làm quen, nàng sẽ không chút nào hạ thủ lưu tình.
Nàng vô cùng phiền chán nam nhân, thấy nam nhân là nàng nhớ đến tối hôm đó mâm mê đòi hôn môi, từng đợt buồn nôn sẽ tràn lên vô hạn.
Khi tốt nghiệp cấp hai, Tô Trì có quen một học tỷ.
Khi đó học tỷ đã học cấp ba rồi, còn sắp lên học đại học, hai người họ gặp nhau trong một buổi hội chợ Anime.
Học tỷ là Coser, ở hội chợ anime nàng Cos Macross Sydney, một cô nàng tóc vàng, rất nữ vương, dáng vô cùng đẹp mắt.
Tô Trì ngơ ngác nhìn học tỷ rất lâu, nhiều người vây quanh học tỷ chụp ảnh, Tô Trì vẫn chậm chạp không hành động, chỉ xa xa nhìn nàng.
Học tỷ tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Tô Trì, đẩy mọi người ra, đi đến chỗ Tô Trì đứng.
"Cùng đi ăn không?"
"Ân"
Cứ như vậy, lần đầu hai người gặp mặt mà như thân thiết mấy trăm năm tình như chị em, rất quen thuộc mà đi ăn cùng nhau.
Ngồi nhìn rất nhiều chú dì ở trong nhà ăn, học tỷ còn chưa cởi ra bộ áo xuyên không, quần áo không đổi, tóc cũng không gỡ ra, cứ như vậy mà tiêu sái ngồi đối mặt với Tô Trì để ăn cơm, gây chú ý với rất nhiểu người.
Thế nhưng Tô Trì cảm thấy như vậy là tuyệt nhất.
"Chị từng thích một cô gái" Cơm ăn mới đến một nửa, học tỷ đột nhiên nói như thế.
"Phốc" Tô Trì lập tức phun cơm.
Học tỷ mỉm cười với nàng, bắt đầu kể lại tình sử của của nàng. Tình sử của học tỷ rất lãng mạn, lãng mạn đến nổi Tô Trì chưa bao giờ nghĩ là chuyện yêu đương lại tốt như vậy, tốt đến nỗi người chưa từng yêu đương như nàng cũng bắt đầu muốn có.
Hơn nữa đó cũng là lần đầu tiên Tô Trì biết rằng, không phải tình cảm nam nữ là duy nhất, trên thế giới vẫn còn có một nửa là nữ yêu thích nữ...
Sau đó nghỉ hè xong, Tô Trì vào trường cấp 3, còn học tỷ đã đưa nàng đến thế giới thần kỳ của bách hợp cũng bay sang thành phố khác để học đại học.
Ở trường cấp 3, Tô Trì gặp 80.
Có thể nói trong lúc tăm tối nhất sẽ xuất hiện định mệnh của mình, nàng lúc bắt đầu gặp 80 cũng không nghĩ sẽ cùng người con gái này có tình cảm gì, chỉ là đơn thuần muốn đùa giỡn cô gái nhỏ này để tâm tình sảng khoái một chút, nhưng có một ngày nàng phát hiện mình thật sự thích nàng muốn hôn môi nàng, lại bị đối phương không chút lưu tình mà cự tuyệt.
Tuy ở trường cấp 3 Tô Trì vì đùa giỡn với các cô gái xinh đẹp mà mang tiếng xấu, nhưng nàng vẫn chưa cho đi nụ hôn đầu của mình, lúc muốn cho đi thì bị người ta hung hăng khước từ, cảm giác như vậy thật sự không dễ chịu.
Vận mệnh thì không cách nào nói rõ? Lúc nàng ôm 80 cảm thấy thật sâu sắc, nếu như không có cái công ty vô sỉ kia, không có học tỷ phóng khoáng kia, hoặc là lần đầu tiên nói với 80: "Mình muốn hôn cậu" thì 80 đã để cho nàng hôn rồi, nói không chừng nàng cũng không đi xa, cũng sẽ không làm phóng viên, càng sẽ không gặp lại 80, cuối cùng phát hiện mình vẫn yêu người con gái này, yêu đến không còn là chính mình.
Chủ nhật ở nhà nhàn nhã sau 12 giờ, Tô Trì ở trên giường ấm áp nắng xuân tỉnh dậy, trông thấy 80 đang cong người quấn tròn, trên bàn là những thứ rau quả mua từ siêu thị, còn có đống tạp chí mà các nàng hợp tác xuất bản.
Sự nghiệp, tình yêu đều ở trong tay, Tô Trì thở phào. May mắn lúc ấy nàng da mặt dày nói những lời "thiên trường địa cửu" giấu trong lòng dù chưa bao giờ có ý định nói ra, nếu không....hiện giờ có khả năng hai người các nàng vẫn còn chơi trò giữ lấy rồi đẩy ra, làm nhau tổn thương, không thể nào bắt được trọng điểm của trò chơi.
----------------------------------------

Phiên ngoại của Đại Nguyên và 80

80 có chút hiếu kỳ về cuộc sống tình cảm của Đại Nguyên.
"Cậu rốt cuộc là quen quá nhiều hay là không có quen bạn trai hả? Thẳng thắn nói xem"
Đại Nguyên hút thuốc Davidoff, mắt nhìn xa xăm về phía trước, trầm mặc thật lâu, tựa hồ đang tự hỏi có chuyện gì khiến nàng không suy sụp, còn chưa chờ 80 tiếp tục truy hỏi, đột nhiên cảm xúc chuyển biến, biến thành điệu bộ cười đùa hí hửng: "Cho tôi một buổi tuyệt vời hết bao nhiêu đây"
80 trừng mắt: "Không đứng đắn"
Đại Nguyên cười ha ha, ném thuốc lá xuống đất, động tác tuỳ ý tiêu sái.
Đại Nguyên tốt nghiệp đại học xong đã từng làm qua rất nhiều công việc khác nhau, ở tất cả tầng lớp xã hội đều đã trải qua, cho đến khi nàng gia nhập công ty điện ảnh và truyền hình Thiên Minh cùng 80 cũng đã 26 tuổi, tuy nhiên bề ngoài nàng vẫn rất trẻ trung thong long lẫn bình thản, tức giận vui cười gì khi làm việc đều khiến 80 cảm thấy yên tâm.
Bởi vì mối quan hệ công việc nên thời gian tiếp xúc với nhau rất nhiều, 80 gặp qua rất nhiều người, không ít người nàng có thể đọc được tâm tư, tốt xấu gì cũng bộc lộ ra ngoài, một số người cực lực che dấu bản chất thật của mình, thế nhưng rốt cuộc vẫn không thể che dấu hết nội tâm chân thật bên trong, nhưng Đại Nguyên lại là loại người mà 80 hoàn toàn không thể hiểu hết được.
Là vì cảm giác thần bí sao? 80 không biết mình vì sao lại luôn muốn đi tìm hiểu cảm xúc bên trong của Đại Nguyên, thế nhưng Đại Nguyên cự tuyệt bất cứ người nào muốn đi vào cuộc sống của nàng, cho nên 80 chỉ biết một chuyện rõ ràng nhất về nàng chính là một kẻ cuồng công việc.
"Hoặc là cậu căn bản không có hứng thú với đàn ông?" Lại y như lần trước nói chuyện phím, 80 hỏi
"Đối với đàn ông không có hứng thú sao? Hẳn là cậu cảm thấy tôi có hứng thú với phụ nữ chăng?" Đại Nguyên đột nhiên đến gần 80, hai tay đặt trên vai 80, bộ dạng mập mờ: "Đồng nghiệp 80 muốn tự mình nghiệm chứng không?"
80 đảo mắt quay đầu: "Thôi đi, nếu tôi muốn tự mình nghiệm chứng, cậu có dám tiếp nhận không?"
"Tôi có gì không dám?" Nhìn không rõ là nàng bị khích tướng hay là thật. Đại Nguyên dãn thân người, thật sự đem môi đụng chạm, dừng ở bên môi 80, hơi thở nóng hổi thỉnh thoảng phà đến khiến 80 đỏ mặt:" Chỉ sợ cậu không dám...cậu mới là có hứng thú với phụ nữ đúng không?"
80 mạnh mẽ quay đầu đi, nhìn thẳng vào mắt Đại Nguyên. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, vô luận tâm sự nàng chất chứa sâu thẳm cỡ nào thì trong mắt cũng sẽ lộ ra cảm xúc chân thật, thế nhưng...vì sao khoảng cách gần như vậy, thấy rõ ràng như vậy, lại không cách nào hoá giải người phụ nữ này?
"Cậu...thật sự muốn thử một chút sao?" Đầu lưỡi 80 muốn thắt lại rồi.
"Cậu đang muốn đánh cuộc xem tôi có dám hôn cậu không?" Ngược lại bị Đại Nguyên nhìn thấu tâm tình!
"Cậu là gái thẳng, sẽ không hôn nữ" 80 thật sự đánh cuộc với chính mình.
Đại Nguyên đỡ cái ót 80, vây khốn cả người nàng, một bộ không cho nàng cơ hội chạy thoát: "Ah? Tôi cũng chưa từng nói mình là gái thẳng, lần này....cậu khích tướng tôi, đừng có hối hận đó..." Nói xong một nụ hôn lập tức muốn rơi xuống, trong lòng 80 kinh hoảng, vội vàng đẩy Đại Nguyên ra, cũng không quay đầu mà chạy mất.
"Ah ha ha ha...." Đại Nguyên nhìn bóng lưng cuốn quýt chạy trối chết của 80, cười đến mức sắp không đứng vững. Sau khi cười xong thì ánh mắt trở nên xa xăm, một lần nữa đốt thuốc hút.
"Người yêu..." Tự nhủ "Yêu nam cùng yêu nữ có gì khác nhau? Đều là người, đều giống như thế, thế gian này, ở đâu có tình yêu chân thật nữa?"
"Tình yêu chân thật" là từ chỉ tồn tại trong đầu kẻ ngốc hoặc những người chưa từng yêu đương qua, đối với Đại Nguyên, ở thế giới này còn có ai dám phấn đấu quên mình vì tình yêu chứ?
Kỳ thật Đại Nguyên không nói dối, tình sử yêu đương của nàng rất phong phú, nhiều như sao trong đêm mùa hè, nhiều đến không kể xiết. Từ trường cấp hai đã có rất nhiều vật thể không biết tại sao đảo quanh nàng, từ thời điểm đó nàng được huấn luyện thành một chiến binh bất khả chiến bại đối phó với những người không có bổn sự với mình. Không đắc tội ai, thế nhưng cũng không đối xử thật tâm với ai khác, cho người ta cảm thấy mập mờ.
Bởi vậy miệng nàng nói luôn không tốt như vậy.
"Hoa Tâm" chính là từ nàng thường được đánh giá.
"Có gì không, bất quá hoa tâm thì sao? Tôi là người cung nhân mã, rất dễ hiểu mà đúng không?" Nàng đều đem hết tội lỗi của mình đổ cho chòm sao của nàng, ngụ ý ta hoa tâm là do trời sinh, thiên tính cho phép, không cách nào thay đổi, đương nhiên lão tâm cũng không muốn sửa.
Sao bao quanh mặt trăng cũng là do ánh sao cố tình, chẳng lẽ đổ lỗi cho ánh trắng hay sao?
Lên đại học, nàng có một người bạn cũng giống như 80 không hiểu rõ nàng, hỏi nàng: "Cậu có thật sự nghĩ đến, cảm giác thật lòng đối đãi với người khác sẽ thế nào không? Đem tất cả những thứ cậu có trao cho một người, trong mắt chỉ có người đó? Biết rõ cái gì gọi là duy nhất không?"
"Duy nhất à?" Đại Nguyên cười "Tôi đương nhiên biết, không phải là toàn tâm toàn ý sao? Vậy thì sao, vậy thì khó khăn thế nào, tôi cũng biết rõ"
Bằng hữu nhịn không được muốn mở mắt nàng
"Khó chính là...tôi chưa gặp được cái gọi là duy nhất kia."
Bởi vì từ nhỏ có rất nhiều người vây quanh nàng, tiếp xúc nhiều người, phát hiện con người không quan trọng đến vậy, bởi vì bề ngoài nàng cùng điều kiện gia đình khá tốt nên có thể dễ dàng kết bạn hoặc thậm chí nhận được tình cảm của người xa lạ, còn những người có ngoại hình bình thường gia thế cũng không giàu thì phải sống cô độc hiu quạnh sao? Cho nên một người tốt với một người dựa vào tiêu chuẩn gì? Chẳng qua vì một chút lợi ích, một chút dụ dỗ mà sinh ra cảm xúc ngắn ngủi. Rất tin tưởng một câu...không vì yêu ngươi mới bên cạnh ngươi, chỉ là không tìm được người tốt hơn ngươi.
Nhưng đối với một người còn trẻ, nàng cũng muốn yêu đương, bất quá trong thời gian ngắn ngủi bên nhau nàng phát hiện ra mặt chân thật của người đó khiến nàng không còn hứng thú bước cùng người này, vì thế chia tay. Vô luận là nam hay nữ, không ai có thể quen nàng quá nửa năm.
Hoa tâm chỉ là mặt ngoài, nàng chưa bao giờ cảm nhận được điều đó trong lòng.
Nàng đọc rất nhiều sách tâm lý, tổng kết lại, nguyên lai kỳ thật chính mình thiếu cảm giác an toàn.
Nhưng con người vốn phức tạp như vậy, chỉ một câu nói có thể giải thích toàn bộ con người nàng sao? Kỳ thật nhân sinh không phải vì chính mình ma biến đổi không ngừng sao?
Chỉ là Đại Nguyên không tin tình yêu chân thật, không tin một người độc lập có thể vì một người khác mà trả giá tất cả, liều lĩnh tất cả.
Thế nhưng 80 lại là người đầu tiên thay đổi suy nghĩ của nàng.
Vừa mới phát hiện thân là người đại diện 80 nhưng lại hẹn hò với phóng viên thích dùng lời tà đạo mê hoặc lòng người, không giống người tốt Tô Trì. Đại Nguyên cố gắng nhịn xuống, nhưng khi một loạt tin tức tung ra làm nàng không sao bình tĩnh, ôn nhu "quát" 80 một trận, nhắc nhở nàng phải đem công việc tách rời với tình cảm. Thấy vẻ mặt ẩn nhẫn lẫn uỷ khuất của 80, Đại Nguyên có chút mềm lòng....yêu đương với tình dục cái gì? Chính mình chỉ là đồng nghiệp của 80, cũng không phải công ty quản lý, người ta muốn yêu đương là tự do của người ta, tại sao mình lại nổi giận biến thành một người xấu nhiều chuyện? Thế nhưng Đại Nguyên cho đến bây giờ đều bị 80 là người rất lý trí, lại sống nội tâm, như thế nào lại cùng một phóng viên, còn là một người nữ, còn không xem xét người đứng đắn để quen biết nữa? muốn tìm cũng phải tìm một người phụ nữ đàng hoàng chứ.
Hoặc là có hơi thất vọng, Đại Nguyên không muốn nhìn đến vẻ mặt vì tình mà khổ sở sầu bi của 80.
Thế nhưng càng không muốn 80 ai oán nàng từ khi nàng quen với phóng viên kia mỗi ngày đều thất hồn lạc phách, một bộ không sợ chết, Đại Nguyên hận không thể đánh cho nàng tỉnh ra. Nhưng Đại Nguyên không ra tay, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trong lòng muốn vậy nhưng khi muốn ra tay hung hăng nàng chợt thông suốt mà dừng lại không muốn khiến cùng bạn bè mang bộ mặt như mướp đắng
Vì thế khi Tô Trì đau khổ đợi dưới lầu, Đại Nguyên lại cùng 80 trình diễn một màn mập mờ muốn hôn lại không hôn.
Cuối cùng 80 cùng Tô Trì cũng trở thành người thân, chính là mục đích của Đại Nguyên, đúng vậy, tất cả đều đúng, thế nhưng Đại Nguyên có chút hối hận...Vì cái gì không hôn thật nhỉ? Nếu diễn trò,phải làm cho thật. Tự biến mình thành người hiền lành, đồ tốt lại không đụng đến, thật sự không phù hợp với nguyên tắc làm người.
Nàng luôn trấn an chính mình, thế nhưng 80 đột nhiên cùng Tô Trì từ chức khiến nàng chấn động.
Cho đến bây giờ vẫn không tin người ta có thể vì tình yêu mà "liều lĩnh" làm ra những việc như vậy, thế nhưng nàng vẫn không cho rằng 80 "Tuy hướng nội nhưng rất lý tính" lại làm thật, sờ sờ trước mắt trình diễn một màn "liều lĩnh" tuyệt hảo.
Nhân sinh thật thần kỳ. Đại Nguyên giống như xem phim, thật kỳ diệu.
Rõ ràng có người ngu như vậy!
Ngay khi Đại Nguyên hô to thần kỳ, Mạc Tịnh Ngôn lại ở lễ trao giải Kim Tượng tay cầm cúp, khóc bù lu bù loa thổ lộ tình cảm với Vương Tử Hựu, hai người xuất thần công khai sau đó biến mất trước mắt mọi người, Đại Nguyên xem đến hoàn toàn mê hoặc.
Người ta có thể sống giống như điện ảnh vậy sao? Một người thật sự có thể vì một chữ "tình yêu" không ăn được, không mặc được không kiếm ra tiền được mà xông pha khói lửa không chút chối từ sao? Đại Nguyên hỏi mình, rốt cuộc mình là động vật máu lạnh hay do các nàng quá đơn thuần.
Một người ngồi trên đê, không ngừng ném máy bay giấy lên không trung. Máy bay giấy dễ dàng bay lên, một trận gió thổi đến, máy bay giấy run lên, liền rơi xuống đất.
Đại Nguyên nhìn về phía xa xa, nhớ đến một đêm bận rộn công tác cùng 80, ngày hôm sau còn phải làm việc, vì thế hai người ngủ trong xe một đêm. Đêm đó rất lạnh, 80 rụt vai lại, bộ dạng rất lạnh, Đại Nguyên hùng hồn nói: Uy, ngực của chị cho em sưởi ấm miễn phí. 80 thật sự lạnh đến khó chịu, không nhiều lời liền ôm lấy Đại Nguyên.
"Đại Nguyện, chị luôn khiến em an tâm, ở cùng với chị rất thoải mái" Trước khi ngủ, 80 vui vẻ nói.
"Ah? Như vậy có quá thị trường không? Xem ra không thể miễn phí, 5 đồng một lần, em có thể tính theo tháng..."
Đại Nguyên đôi khi nhớ, 80 không phải là người mềm yếu, vì cái gì chính mình mỗi lần mình muốn hôn lại dễ dàng tha thứ như thế?
Đại Nguyên đùa dai cười tự nhủ: "Tô đại phóng viên, nếu tôi cũng có tim, có phải cô sẽ không được sớm nghỉ ngơi?".
------------------------------------

Phiên ngoại của Zoe & Monica

Giang hồ đồn đại, Mạc Tịnh Ngôn bắt đầu ở vai trò mới, muốn đến Mỹ học tập, vì muốn chuẩn bị tốt cho bộ phim mới sẽ quay. Nàng đã có một kịch bản rất tốt, người chế tác cùng nhà đầu tư cũng đang trong giai đoạn thoả thuận, thế nhưng khi Mạc Tịnh Ngôn cầm kịch bản trong tay, lại cảm thấy lực bất tòng tâm. Với tư cách diễn viên nàng có thể làm tốt, thế nhưng đạo diễn lại là một phạm trù khác, nàng biết còn quá ít.
Thật sự từ bỏ tất cả, ý định đi du học cũng đã hạ quyết tâm, muốn hảo hảo học tập một chút công việc.
"Tâm nguyện của tôi là vào năm 30 tuổi sẽ có thể quay được bộ phim đầu tiên của riêng mình." Trước khi đi, Mạc Tịnh Ngôn tiếp nhận phỏng vấn của giới truyền thông, vẻ mặt tươi cười như gió xuân, trả lời động cơ đến Mỹ.
"Monica định đi bao lâu?"
"Nhìn vào lịch trình thì tôi có ý định đi hai năm."
"Zoe thì làm sao đây? Chị để mặc cô ấy ở trong nước một mình không lo lắng sao?" Nhóm ký giả làm bộ nghiêm trang hỏi rất nhiều điều không liên quan, nhưng đến cuối cùng vẫn tập trung vào chủ đề tình cảm nhất đúng không?
Mạc Tịnh Ngôn đã sớm quen với việc giới truyền thông hỏi vòng vèo, chúng tôi cũng đã công khai còn gì cố kỵ nữa, ánh mắt nhìn về phía xa xa, ý vị thâm trường cười nhạt: "Không có gì không tốt, em ấy cũng có chuyện để làm mà." Nói xong muốn đi, các phóng viên tiếp tục phỏng vấn:
"Monica có định sau khi học xong sẽ chiếu cố cho Zoe đóng phim chị đạo diễn không?"
"Phải xem người kia có thời gian không đã..."
Một mình ngồi trên máy bay đến nước Mỹ, Mạc Tịnh Ngôn nhắm mắt dưỡng thần.
Kỳ thật lần đi du học này, nàng cũng không được Vương Tử Hựu đồng ý.
oOo
"Du học? Hai năm? Mạc Tịnh Ngôn, chị thật nhẫn tâm! Chị không thương lượng với em đã quyết định rồi sao? Vậy chị còn hỏi em làm cái gì nữa hả? Chị cho rằng thời gian hai năm rất ngắn sao? Chị, chị không sợ em tìm cô gái khác hay sao?"
Mạc Tịnh Ngôn bình tĩnh ngồi trong khu vườn nhỏ trong nhà, uống cà phê, hưởng thụ ánh nắng ấm áp sau giờ ngọ, chống đầu, một bộ làm như đều biết từng cái suy nghĩ giơ tay nhấc chân của Vương Tử Hựu: "Tôi tin tưởng em sẽ không tìm người khác."
Vương Tử Hựu nhanh tức chết: "Chị quả thật...giỏi lắm...giỏi lắm..."
Mạc Tịnh Ngôn cười liếc mắt, đem ly cà phê đặt lên bàn, đứng dậy ôm eo Vương Tử Hựu: "Tiểu Hựu, tôi tin em, em cũng nên tin tôi. Thời gian hai năm sẽ rất nhanh qua, có thời gian tôi sẽ qua thăm. Hơn nữa là đi học chứ không phải đi chơi, tôi vì tương lai của chúng ta mà nghĩ đến kế hoạch này đấy."
Vương Tử Hựu bị Mạc Tịnh Ngôn ôm, cảm giác rất an tâm, thế nhưng người con gái này sao có thể nói đi là đi được? Từ khi công khai các nàng còn chưa hảo hảo triền miên đủ, người này lại muốn đi...
"Mạc tỷ.." Vương Tử Hựu đem mặt dán lên vai Mạc Tịnh Ngôn "Kỳ thật em không sợ chị tìm người khác, em tin chị, thế nhưng em sợ thời gian lâu quá, em sẽ muốn chị...Em sẽ không chịu nổi nhớ nhung triền miên, chị hiểu không? Đừng nói là hai năm, cho dù là hai ngày, hai phút, không có chị bên cạnh em sẽ rất cô đơn."
"Đồ ngốc, em là trẻ con sao? Tạm thời chia lìa sau này sẽ bên nhau dài lâu. Tôi đã lựa chọn từ từ rút khỏi màn ảnh, nếu như không học hỏi, tôi làm sao có tư cách làm đạo diễn, sẽ quay phim thế nào? Không làm trong điện ảnh, tôi nên làm gì đây?"
"Em nuôi chị!"
"Không cho em nuôi tôi, tôi là một người độc lập"
"Thế nhưng..."
"Ai Nha, Tiểu Hựu, em sao lại không hiểu được đây?" Mạc Tịnh Ngôn buông ra : "Trẻ con phải biết nghe lời mới được thương! Biết chưa?"
"Em không phải trẻ con!!"
Nói đến vấn đề tuổi tác Mạc Tịnh Ngôn lại phát hoả: "Em còn không biết xấu hổ mà cãi lại? 21 tuổi không phải là trẻ con thì là cái gì? Còn chưa qua tuổi nổi loạn nữa! Đừng có nói nữa..."
Vương Tử Hựu cũng giận điên lên: "Chị rõ ràng là kỳ thị mà! Một người trưởng thành không liên quan đến tuổi tác biết chưa? 21 tuổi thì sao? Khi chưa biết tuổi thật của em vẫn xem em là 23 tuổi đó?"
"...hừ, một người trưởng thành không liên quan đến tuổi tác, chẳng lẽ em trưởng thành lúc 16 tuổi hay sao?"
"Mạc Tịnh Ngôn!"
"Vương Tử Hựu!"
"Lão yêu bà ngực phẳng! Chị đến tuổi mãn kinh quá sớm rồi đó!?"
"...Cứ như vậy đi, không còn gì để bàn, tôi đi đó."
"Không tiễn"
oOo
Nhớ lại trước khi xuất phát còn nhao nhao với Vương Tử Hựu một trận, Mạc Tịnh Ngôn bất đắc dĩ cười khổ, sao mà bọn họ không cách nào có thể tâm bình khí hoà để giải quyết sự tình thế này? Tựa hồ chỉ cần có ý kiến khác nhau thì chưa nói hết hai câu đã bắt đầu dùng ngôn ngữ bạo lực. Mạc Tịnh Ngôn có nghĩ qua, có phải vì tình cảm của hai người quá mức sâu sắc, cho nên không cách nào bình thản biểu đạt suy nghĩ của mình mà phải dùng phương pháp kịch liệt thổ lộ toàn bộ ra ngoài chăng?
Nhưng Mạc Tịnh Ngôn lại không ghét, cãi nhau một chút thì có gì đây? Người ta cãi nhau ảnh hưởng đến tình cảm yêu đương, nhưng nàng cùng Vương Tử Hựu cách mạng tình cảm theo kiểu nhao nhao với nhau, càng nhao nhao càng kiên định...Cái này gọi là nhân sinh a.
Đến nước Mỹ , ba nàng mang giấy thông hành đến đón nàng về nhà. Đến nhà Mạc Tịnh Ngôn cùng ăn cơm với ba mẹ.
Thật sự đã lâu chưa cảm nhận được cảm giác ba người một nhà ăn cơm, Mạc Tịnh Ngôn thoáng cái không khống chế ăn rất nhiều, còn dị thường hướng ngoại nói rất nhiều. Cùng ba mẹ nói về ý định sắp đến, lão Mạc cực kỳ ủng hộ, Thường Hiểu Vân thì vẫn một bộ nước chảy mây trôi, chuyện gì cũng không liên quan đến nàng, chỉ phụ trách gọi người thêm cơm.
Lão Mạc đột nhiên hỏi: "Tiểu Hựu nhà chúng ta đâu rồi? Khi nào mới đến chào ba mẹ đây?"
Mạc Tịnh Ngôn đang uống rượu, bị những lời này của cha nàng làm cho sặc nước mắt chảy cuồn cuộn.
Ba, thật sự không phí công đã lăn lộn cùng mẹ bấy nhiêu năm, nhớ ngày đó là một thanh niên tốt cao ngất ngưỡng, bất quá 30 năm sau lại trở nên cởi mở như thế?
Mạc Tịnh Ngôn ho rất lâu, lau nước mắt nói: "Sẽ...sẽ có cơ hội"
Lão Mạc ổn trọng "Ân" mộ tiếng, Thường Hiểu Vân vốn không tham gia chủ đều cũng xen vào: "Con gái nhà chúng ta thật lợi hại, có thể mang một đại minh tinh về nhà, sau này nhà ta càng thêm náo nhiệt."
Thường Hiểu Vân khí định thần nhàn "À" một tiếng: "Đúng lúc con cũng không thích con nít, có thể sống yên tĩnh bên nhau. Hai người con gái cũng không thể sinh ra con cái."
Lão Mạc cười, quay đầu nhìn Mạc Tịnh Ngôn: "Monica, con làm sao Tiểu Hựu đừng ngại ngùng, vào nhà ngồi một chút, tâm sự cái gì đó, ba và mẹ sẽ đối xử như con gái."
"Ah? ah nha..." Mạc Tịnh Ngôn miệng đầy thức ăn đồng ý. Một người mẹ đã không ứng phó nổi, lại thêm người cha cũng chẳng thua kém bao nhiêu, càng khiến cho người ta không cách nào chống đỡ...
Sau khi ăn cơm xong, nàng hoàn toàn ở tình trạng kiệt sức, bò về phòng nghỉ ngơi.
Chuyện du học, ba nàng giúp nàng tìm một trường rất tốt, Mạc Tịnh Ngôn mỗi sáng 8 giờ thức dậy, lái xe đến trường. Buổi chiều tiết học tương đối ít, lúc không có lớp nàng sẽ đến thư viện đọc sách, hoặc là xem vài bộ phim. Sinh hoạt tương đối phong phú, bạn học của nàng cùng lão sư biết nàng là minh tinh, thậm chí có người còn sưu tầm DVD toàn bộ phim của nàng đóng, thế nhưng bọn hắn đối với Mạc Tịnh Ngôn vô cùng tôn trọng, lúc trò chuyện phần lớn chỉ đề cập đến vấn đề chuyên môn, ít đề cập đến những điều khác, càng rất ít nói đến những tin đồn.
Mạc Tịnh Ngôn thích cuộc sống như vậy, nàng cảm thấy chọn đi du học thật sáng suốt, trong quá khứ lúc nào cũng bận rộn không có thời gian thư giãn, cả người gần như bị kẹt trong một tình huống chỉ tiêu hao mà không có bù đắp, nhưng thời gian này nàng lại rất hài lòng, liên tục không ngừng bổ sung kiến thức mới vào đại não, còn mang lại cho ký ức thưở còn học sinh, tầm mắt sâu sắc khoáng đạt.
Thậm chí có khi nàng quên liên lạc với Vương Tử Hựu.
Trong email, Vương Tử Hựu gửi rất nhiều hình ảnh, có đôi khi xem xong lại quên trả lời, có một thời gian dài Vương Tử Hựu cũng không viết thư.
Đã hơn một tuần hai người gián đoạn liên lạc.
Một ngày nọ, Mạc Tịnh Ngôn lái xe đến trường, đi vào giảng đường, đột nhiên nhìn thấy một cô gái tóc đen đứng ở giữa một nhóm người Mỹ tóc vàng vô cùng bắt mắt. Mạc Tịnh Ngôn sững sờ tại chổ, hình dáng này có vẻ quen thuộc quá?
Chính là Vương Tử Hựu! Mạc Tịnh Ngôn vân vê dụi mắt, đây không phải mơ chứ?
Lão sư giới thiệu, đây là bạn học mới tên gọi là Zoe. Vương Tử Hựu đứng đó, lần đầu tiên Mạc Tịnh Ngôn nhìn thấy nàng ăn mặc hợp mốt, màu sắc sặc sỡ loá mắt, tựa hồ tất cả cặp mắt chung quanh đều bị ánh hào quang đó thu hút, toàn bộ thế giới chỉ còn một mình nàng.
Mạc Tịnh Ngôn nhìn thật lâu, thế nhưng Vương Tử Hựu hoàn toàn không có vẻ quen biết nàng, đối với những bạn học khác cười đến phong tình vạn chủng, nhưng không hề liếc mắt đến Mạc Tịnh Ngôn.
Sau khi tan học Mạc Tịnh Ngôn ngăn Vương Tử Hựu ở hành lang hỏi: "Em đến lúc nào vậy? Sao không chào hỏi tôi một tiếng?"
Vương Tử Hựu mỉm cười không trả lời nàng....kéo tay một anh chàng Mỹ cao lớn anh tuấn đi khỏi, Mạc Tịnh Ngôn không thể tưởng tượng nhìn theo bóng lưng Vương Tử Hựu hài hoà cùng với người khác như thế, cả buổi không nói nên lời.
Người này đang mưu tính cái gì đây?
Vương Tử Hựu cả ngày ở trước mặt Mạc Tịnh Ngôn sáng ngời, thế nhưng không nói chuyện với nàng một câu, mỗi ngày đều cùng người khác đi học, Mạc Tịnh Ngôn rất không có phong cách theo dõi nàng mấy lần, phát hiện thật sự nàng cùng người ta đi ăn cơm uống cà phê....
Đứa nhỏ này...tiếng Anh có tốt đến vậy không? Tốt đến mức có thể nói chuyện yêu đương với người nước ngoài sao?
Mạc Tịnh Ngôn nhìn bạn gái của mình cả ngày đi cùng với chàng trai khác, hoàn toàn không để mắt đến nàng, trong ngực hậm hực khó giải thoát. Tiểu quỷ đáng chết này, nhất định phải kích động nàng như thế sao?
Vì thế Mạc Tịnh Ngôn cả ngày ở trước mặt Vương Tử Hựu sáng ngời, vô luận nàng rạng rỡ đến thế nào, Vương Tử Hựu tựa hồ xem như không có nàng, chỉ thoả thích cùng người khác cười nói.
Tim vẫn còn sống mà hoàn toàn trống rỗng.
Tiểu Hựu thật sự giận nàng sao? Nhất định phải dùng cách này để trừng phạt nàng ư?
Rất nhiều lần muốn đến gần Vương Tử Hựu hảo hải chuyện trò lại như cũ đều bị nàng không thèm để ý, Mạc Tịnh Ngôn triệt để nản lòng thoái chí. Nàng đã đến trình độ bỏ mặc mình, mình làm sao có thể giãy dụa được nữa?
Vì thế Mạc Tịnh Ngôn cũng dần đạm mạc với Vương Tử Hựu, chỉ là cảm xúc lúc nào cũng tệ, nàng không hề có ý định sẽ nói chuyện với Vương Tử Hựu bữa, chỉ im lặng nhìn nàng.
Trên đường về nhà, hai mắt Mạc Tịnh Ngôn đăm đăm nhìn lên bầu trời đêm, trong lòng so với bầu trời còn trống rỗng hơn.
Đi đến góc đường không người, đột nhiên có người nhảy ra kéo nàng vào bên trong hẻm nhỏ.
Mạc Tịnh Ngôn trong lòng kinh hãi, đang muốn hô "HELP", kết quả nghe thấy tiếng của Vương Tử Hựu từ phía sau vang lên: "Mạc tỷ, một mình về nhà có cô đơn lạnh lẽo không?"
"Em!" Mạc Tịnh Ngôn quay người hung hăng đẩy nàng ra: "Đùa giỡn như vậy em cảm thấy rất vui sao?"
"Ai đùa giỡn? Em không có đùa giỡn ai hết"
"Vậy em vì cái gì cố ý xuất hiện trước mặt tôi còn cố tình cùng người khác mập mờ?"
Vương Tử Hựu nhún vai: "Là chị xem nhẹ em trước, chỉ lo chuyện của mình, gửi email cũng không thèm trả lời, là chị làm em thương tâm trước, không phải sao?" Vương Tử Hựu đi đến, đem Mạc Tịnh Ngôn ôm vào trong ngực: "Thế nào? Không phải chị gạt em sang một bên không để ý em trước sao? Giờ lại ghen hả? Biết không có em là không được chứ gì?"
"Tiểu Hựu..."
Vương Tử Hựu ôm mặt Mạc Tịnh Ngôn hung hăng hôn.
"Mạc Tịnh Ngôn, chị tốt nhất phải giác ngộ, chị từng nói muốn chúng ta dây dưa cả đời, cho nên dù chạy đến chổ nào chị cũng đừng có bỏ rơi em."
Mạc Tịnh Ngôn nhìn vào mắt Vương Tử Hựu hồi lâu, cuối cùng nhắm mắt lại hôn nàng.
Hai người ở trong hẻm tối dây dưa với nhau, mùi thơm của Vương Tử Hựu bay vào mũi, đặc biệt là lòng trung thành khiến Mạc Tịnh Ngôn cảm thấy an tâm. Có đôi khi Mạc Tịnh Ngôn biết rất rõ, Vương Tử Hựu chỉ hướng về một mình nàng, cô rõ lòng của cô cũng chỉ có thể chứa nổi ba chữ "Mạc Tịnh Ngôn" mà thôi, thế nhưng sau đó Mạc Tịnh Ngôn xem chuyện Vương Tử Hựu chung tình là chuyện đương nhiên, cho dù có rời xa nàng một khoảng thời gian ngắn, cách nhau một khoảng cách, vẫn sẽ không lo lắng Vương Tử Hựu thay lòng đổi dạ.
Thế nhưng xem nhẹ chuyện này, Vương Tử Hựu không gặp người khác, nhưng cũng sẽ tịch mịch, hơn nữa Mạc Tịnh Ngôn trong lòng của nàng, đôi khi nhớ đến cũng sẽ nhắc trên môi.
Đòi này đã định sẽ chỉ thuộc người con gái này thôi sao?
Xa như vậy, có thể vì điều mình muốn mà không chùn bước... Mạc Tịnh Ngôn rất may mắn có người yêu đầu tiên là Vương Tử Hựu, có thể thoả thích hưởng thụ tình yêu hoàn hảo, những thứ tình yêu không lành mạnh, nàng may mắn tránh được.
Đang lúc hai người quên nhau quên tất cả, đột nhiên nghe tiếng bước chân, Mạc Tịnh Ngôn trợn mắt, lập tức toàn thân run lên đẩy Vương Tử Hựu ra. Vương Tử Hựu chính là kỳ quái, quay đầu nhìn lại cũng ngây người: "Dì....Dì..."
Thường Hiểu Vân nhìn hai người họ cả buổi, rốt cuộc nhịn không được cười rộ lên: "Tiếp tục đi, tiếp tục đi, mẹ chỉ đi ngang qua thôi."
Vương Tử Hựu cùng Mạc Tịnh Ngôn đứng tại chỗ không nói nên lời. Mạc Tịnh Ngôn lườm Vương Tử Hựu cả giận nói:
"Đều là em động dục!"
"Cái gì, em động dục? Là em động dục thì chị không phải cũng rất phối hợp sao?"
"Vương Tử Hựu!"
"Mạc Tịnh Ngôn!"
Từ bên này địa cầu nhao nhao đến bên kia địa cầu, hai người hãy tự cầu thật nhiều phúc.
Vương Tử Hựu ở Mỹ chơi khoảng một tháng, rất thoả mãn về nước, vừa về đến nơi phát hiện truyền thông luôn dùng giọng điệu kỳ quái hỏi, biến mất một tháng chơi vui vẻ không? Vương Tử Hựu còn hơi buồn bực, sau đó phát hiện cảnh mình và Mạc Tịnh Ngôn hôn nhau ở nước Mỹ bị chụp lén, ở trong nước đã sớm xôn xao truyền đi.
Vương Tử Hựu cười khổ, được rồi, các người chỗ nào chẳng xuất hiện, tôi cũng không có gì giấu diếm, thoải mái chia sẻ: "Ba mẹ Mạc tỷ rất ôn hoà, ở nhà chị ấy cũng rất thoải mái."
"Ah thoải mái ah..."
Vì thế câu nói "Thoải mái" của Vương Tử Hựu ở nước Mỹ được suy diễn thành chuyện giường chiếu lan đi khắp nơi. Mạc Tịnh Ngôn đọc báo tức giận gọi điện thoại mắng Vương Tử Hựu một trận.
"Em vô tội!" Vương Tử Hựu đấm ngực dậm chân cảm thán phóng viên dạo này quá bà tám! Những lời này sao có thể xuyên tạc được.
Vương Tử Hựu thường xuyên bay đến nước Mỹ, cùng Mạc Tịnh Ngôn ngắn ngủi đoàn tụ, thời gian hai năm cũng trôi qua rất nhanh.
Trước khi Mạc Tịnh Ngôn về nước, nàng gọi điện cho Vương Tử Hựu, hỏi nàng gần đây thế nào.
"Thế nào là sao? Mạc tỷ muốn mời em đóng phim hả?"
"Đúng vậy, em rất thông minh, bị em đoán trúng rồi" Mạc Tịnh Ngôn vừa đẩy xe đạp trên con đường ngập đầy lá rơi vừa nói chuyện điện thoại với Vương Tử Hựu. Lá rơi lả tả xuống đầu, giống y như cảnh lãng mạn trong phim. Nơi lãng mạn như vậy chỉ có mình nàng, Mạc Tịnh Ngôn cảm thấy tịch mịch, rất nhớ Tiểu Hựu.
"Mạc tỷ muốn em đóng loại nhân vật nào đây?"
"Như vậy đi" Mạc Tịnh Ngôn nói: "Chúng ta cùng nhau diễn xuất, làm cùng bộ phim, ở cùng phim trường, cứ như vậy vĩnh viễn không xa nhau."

-Toàn Văn Hoàn- 
========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna