Google.com.vn Đọc truyện Online

2/7/18

Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại Nhân (Bằng Y Úy Ngã) - Tập 65 + 66

Đăng bởi Ngân Giang | 2/7/18 | 0 nhận xét

Chương 65

Linh Lung ngẩng đầu một cái, nhìn thấy Lệnh Hồ Huyên, ngẩn ngơ, tiếp quay đầu nhìn đèn phòng giải phẫu, lại quay đầu lại, vẻ mặt dại ra.
"Linh Lung. . ." Lệnh Hồ Huyên đưa tay ở trước mặt nàng quơ quơ, thanh âm nhu hòa, "Tôi không có sao."
Nháy mắt mấy cái, nhìn Lệnh Hồ Huyên mấy giây, Linh Lung nhìn từ trên xuống dưới quan sát một phen, thần tình vẫn như cũ hết sức mờ mịt.
"Linh Lung. . ." Lệnh Hồ Huyên thấy nàng như vậy, đau lòng ôm lấy nàng, "Tôi thật không có việc gì."
"Chị. . . Thật không có sao?" Còn có chút không dám tin đưa tay ôm lấy Lệnh Hồ Huyên, Linh Lung thanh âm nghẹn ngào, "Thật. . ."
"Tôi không có sao, thật sự." Lệnh Hồ Huyên buông nàng ra, vén lên ống tay áo, "Em nhìn xem, tôi chẳng qua là cánh tay trầy da mà thôi."
"Nhưng là. . . Nhưng là. . ." Linh Lung quay đầu nhìn phòng giải phẫu đèn vẫn sáng, không hiểu quay đầu nhìn Lệnh Hồ Huyên, "Bên trong. . ."
"Bên trong là Tiếu Huy, tôi mới vừa. . . Tức giận, một phát súng đánh bể hắn nơi đó." Lệnh Hồ Huyên đỡ Linh Lung đứng lên, đau lòng lau đi nước trên mặt nàng, "Chẳng qua là cánh tay trầy da, không phải trọng thương a."
"Thiếu chủ nói. . ." Linh Lung nhíu lại mi, vẫn là có chút không hiểu, "Nhưng là Thiếu chủ rõ ràng rất gấp rất. . ."
Thiếu chủ?
Lệnh Hồ Huyên nghe vậy lộ ra vẻ bất đắc dĩ cười, tay dắt tay Linh Lung nắm chặt, "Lời Thiếu chủ em cũng tin a. . ."
Cái kia Thiếu chủ, xảo quyệt đòi mạng, căn bản là cùng Bang chủ từ một khuôn mẫu đi ra ngoài.
"Đương nhiên. . ." Linh Lung theo thói quen đáp, hồi phục lại kịp phản ứng, "Thiếu chủ lừa gạt tôi?"
"Đúng vậy. . ." Lệnh Hồ Huyên buồn cười nhìn nàng, "Thiếu chủ có phải hay không một bộ dáng vẻ rất thương tâm rất thống khổ ?"
" Đúng. . ." Linh Lung chần chờ một chút, hồi tưởng lại Thương Mặc vẻ mặt động tác thậm chí là thanh âm, không khỏi lại là một trận choáng váng, "Thiếu chủ chị ấy. . ."
"Em quên Thiếu chủ có biết diễn trò sao?" Kéo nàng vừa đi vừa nói, Lệnh Hồ Huyên lộ ra lau một nụ cười, dừng bước lại, ôm Linh Lung, "Bất quá, nếu không phải Thiếu chủ như vậy, tôi cũng không biết nguyên lai ở trong lòng em tôi quan trọng như vậy. . ."
Linh Lung chợt đem cô đẩy ra, tức giận tự mình đi về phía trước, "Cái gì chị rất trọng yếu, nói bậy nói bạ, không cần làm mộng ban ngày!"
Ngoài miệng mặc dù như vậy nói, Linh Lung nhưng cảm thấy thời khắc này chính mình hoảng loạn.
Nàng vẫn cho là Thiếu chủ ở trong lòng nàng mới là trọng yếu nhất, nhưng là hôm nay, tại sao sau khi  từ trong miệng Thiếu chủ biết Lệnh Hồ Huyên gặp nguy hiểm, lại sẽ như vậy bất an, sau khi biết Lệnh Hồ Huyên bị thương, tại sao sẽ như vậy kinh hoảng thất thố?
Ban đầu, cho dù biết Thiếu chủ ở thành phố Z bởi vì  bảo vệ Triệu Mạt Thương thiếu chút nữa gặp nguy hiểm, nàng cũng không có như vậy bất an qua.
Huống chi, cái loại đó bất an cùng hôm nay cảm giác bất an giác lại không giống nhau.
Rốt cuộc là tại sao?
Lệnh Hồ Huyên nhìn Linh Lung bước chân có chút bối rối, đứng ngẩn ngơ tại chỗ mấy giây, thản nhiên cười một tiếng.
Cô hiểu được tại sao Thiếu chủ hôm nay phải làm như vậy, không chỉ là muốn cho cô biết tâm ý của Linh Lung, cũng phải cần để cho Linh Lung biết tâm ý của mình.
Đi nhanh mấy bước đuổi theo cước bộ của Linh Lung, Lệnh Hồ Huyên rất là vô lại lần nữa dắt tay Linh Lung , mặc nàng thế nào vùng vẫy cũng không chịu buông ra. 
"Chị làm gì?" Linh Lung nghiêng đầu rất là tức giận trợn mắt nhìn cô.
Lệnh Hồ Huyên là dùng cái tay bị thương kia dắt nàng, nàng không dám dùng quá sức giãy giụa, rất sợ không cẩn thận sẽ để cho Lệnh Hồ Huyên vết thương lần nữa vỡ toang.
"Linh Lung, tôi chỉ là muốn nói. . ." Lệnh Hồ Huyên lộ ra nụ cười quyến rũ trong ngày thường luôn sẽ có, một tay dựng vai Linh Lung, một tay khơi mào cằm Linh Lung, cười dị thường quyến rũ, "Tôi quyết định theo đuổi em."
"Thần kinh!" Linh Lung chợt đẩy tay cô ra, mặt nhưng phồng đến đỏ bừng, "Mạc danh kỳ diệu*!"
(*Mạc danh kỳ diệu : không giải thích được)
Chân giẫm một cái, không để ý tới cô tự mình đi về phía trước, Linh Lung càng đi mặt nhưng càng đỏ cũng càng nóng, vừa nghĩ tới Lệnh Hồ Huyên mới vừa nói câu kia lời nói mang tà mị khẩu khí liền không nhịn được một trận tim đập rộn lên.
"Linh Lung, tôi nói thật." Lệnh Hồ Huyên đuổi theo nàng bước chân, đem sợi tóc vén đến sau tai, "Trước tôi vẫn cho rằng em thích Thiếu chủ, bất quá bây giờ tôi chắc chắn em thích tôi."
Dừng bước lại, chợt xoay người, dường như muốn ăn Lệnh Hồ Huyên vậy, Linh Lung hung hãn trợn mắt nhìn cô, "Ai thích chị, chị không cần tự mình đa tình, những nam nhân kia thích chị tôi liền nhất định phải thích chị sao? Chị làm sao như vậy nhàm chán, xã giao cũng được đi còn muốn nói lời lung tung. . . Tôi không phải để cho chị không cần luôn là chạy đi xã giao sao? Chị xem, xã giao xảy ra vấn đề đi, chị. . ."
Lệnh Hồ Huyên khóe môi câu khởi, trong tròng mắt xẹt qua một tia hương vị tà ác, gần sát Linh Lung, mặt đầy ý vị thâm trường, "Linh Lung, em ghen, phải không?"
Tim đập nhảy lên  tần số lần nữa đề cao, Linh Lung chỉ cảm thấy trên mặt mình nhiệt độ thật là sắp hòa tan mình, xuôi ở hai bên người tay khẽ run, chống lại Lệnh Hồ Huyên trong mắt tràn ngập hiểu rõ, càng tức giận, "Nói bậy nói bạ, lười để ý chị, tôi phải về thành phố Z bảo vệ Thiếu chủ."
Thật là khó hiểu, Lệnh Hồ Huyên không phải bả vai trầy mà thôi sao, làm sao lại một bộ dáng vẻ đầu cũng bị gõ đến.
Linh Lung bước nhanh hơn, vội vã xuống lầu, không dám quay đầu nhìn lấy không nhanh không chậm bước chân đi theo sau lưng nàng Lệnh Hồ Huyên.
Ôn nhu nhìn bóng lưng Linh Lung, Lệnh Hồ Huyên chân mày khinh thiêu, trong mắt thoáng qua một tia mùi vị âm mưu, nụ cười tỏ ra ngọt ngào mà giảo hoạt.
Lấy Tiếu Huy cầm đầu liên can tham ô nhận hối lộ quan viên trong một đêm toàn bộ bị bắt.
Hình trinh* trắng đêm bận rộn, thu thập chứng cứ, thẩm vấn, đem vụ án này ngọn nguồn, nhân viên tham dự tra rõ ràng.
Thời điểm khi vụ án bị đưa đến tỉnh, vô luận là Viện kiểm sát tỉnh, hoặc là tỉnh cao cấp pháp viện, hay là tỉnh chính phủ,  đều có chút kinh hãi.
Một trận đả kích tham ô nhận hối lộ gió bão lúc này triển khai.
Triệu Mạt Thương từ thành phố Z trở lại thành phố Y, khởi tố vụ án này dĩ nhiên không cần cô phụ trách, mà là do Phó kiểm sát trưởng Kiều Lâm Cử Viện kiểm sát tỉnh tự mình thẩm tra truy tố.
Vạn Quyền bị kéo xuống ngựa hơn nữa nhốt vào ngục giam, Viện kiểm sát thành phố X phòng công tố còn lại ba phó phòng, trừ Triệu Mạt Thương ra còn hai tên phó phòng, mặc dù cũng không tham dự vào Vạn Quyền trong tập đoàn phạm tội, nhưng là hoặc nhiều hoặc ít vẫn là có chút dính líu, cũng vì vậy, Triệu Mạt Thương không hề trì hoãn trở thành đại diện trưởng phòng (tạm thời thay thế một chức vụ trưởng phòng)
"Em cư nhiên thành đại diện trưởng phòng......." trong văn phòng trưởng phòng, Triệu Mạt Thương ôm vai đứng ở cạnh cửa sổ, có chút than thở nói.
Nói là đại diện trưởng phòng, nhưng là chờ phía trên ra chỉ thị tới, hai chữ đại diện cũng sẽ mất đi. 
Thương Mặc từ sau lưng ôm cô, "A, không tốt sao?"
Năng lực càng mạnh, địa vị càng cao, có thể làm chuyện cũng càng nhiều.
Triệu Mạt Thương tâm nguyện vẫn luôn là làm người kiểm sát trưởng vì dân chờ mệnh lệnh chính nghĩa , hôm nay thành trưởng phòng, có thể làm chuyện không phải càng nhiều sao?
Đúng vậy, nhưng là. . ." Có phòng làm việc riêng, Triệu Mạt Thương một chút cũng không lo lắng sẽ bị người thấy Thương Mặc cùng mình cử chỉ thân mật, buông lỏng thân thể tựa vào Thương Mặc trong ngực, thanh âm buồn rầu, "Trước, hơn nửa năm trước kia, em ở trong phòng là một người bị bài xích , mà nay. . ."
"Những thứ này vốn nên là em." Thương Mặc nỉ non hôn gò má của cô, "Năng lực của em, lý tưởng của em, đều đủ để để cho em lấy được những thứ này, cho nên, không nên nghĩ bậy bạ."
Nàng biết Triệu Mạt Thương đang suy nghĩ gì, nhất định là cho là hết thảy các thứ này đều cùng nàng có liên quan.
Nhưng là nàng căn bản cái gì cũng không có làm, chẳng qua là để cho người bảo vệ Triệu Mạt Thương thôi, trọng yếu nhất vẫn là Triệu Mạt Thương có năng lực không phải sao?
"Tiểu Đản, vẫn luôn là Mặc đang giúp em." Xoay người lại dựa ở Thương Mặc trong ngực, Triệu Mạt Thương như cũ buồn bực thanh âm, "Nếu như không phải là Mặc, có thể em đã sớm bị điều đến trong huyện thành đi."
Nơi nào sẽ như ngày hôm nay vậy , nhìn trong khoa những người kia làm xằng làm bậy không để ý nhân mạng đồng liêu bị đưa vào ngục, hơn nữa thay thế Vạn Quyền trở thành trưởng phòng.
"cho dù không có tôi, cậu cũng sẽ không để cho em bị điều đến huyện thành đi, coi như không có tôi, thầy cũng sẽ nghĩ biện pháp giúp em một chút, coi như không có tôi, chính em một người, một ngày nào đó cũng sẽ đạt tới thành tựu như hôm nay vậy, thậm chí cao hơn, coi như không có tôi. . ." Thương Mặc bẻ ngón tay nghiêm túc đếm, môi nhưng bỗng dưng bị một bàn tay mềm mại che lại.
"Không cho nói nữa." Triệu Mạt Thương mang giày cao gót cùng Thương Mặc cao không sai biệt lắm, tròng mắt nhìn thẳng Thương Mặc tròng mắt, "Không cho phép không có Mặc."
"A. . ." Thương Mặc lộ ra cười, giơ tay lên che ở Triệu Mạt Thương trên tay, " Ừ, sẽ không không có tôi."
Từ ngày nàng tiến vào phòng học ngã xuống bị Triệu Mạt Thương thấy ngày đó trở đi, liền quyết định nàng cùng Triệu Mạt Thương một mực sẽ dây dưa tiếp duyên phận.
Ai cũng sẽ không có ai.
Một lần tình cờ cúi đầu ngẩng đầu, liền quyết định cuộc đời này tuổi tác trọng hợp.
----------------------
Tác giả có lời muốn nói: ORZ, ta sai rồi
Editor: Bonus 1 chương trước khi lên núi tụng kinh, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. ^ω^

Chương 66

"Tiểu Đản, giúp em cầm cái này đi cho Lý phó phòng một chút." Triệu Mạt Thương đưa một phần văn kiện đưa cho Thương Mặc, lại tiếp tục vùi đầu vào công việc nói.
"Hả, được." Nhận lấy văn kiện, mở ra cửa phòng làm việc đi ra ngoài đóng lại cửa, Thương Mặc cầm văn kiện đến một gian phòng làm việc khác, đem văn kiện giao cho Lý phó phòng kia .
Triệu Mạt Thương thành đại diện Trưởng phòng, cũng có phòng làm việc riêng.
Thực tập sinh rất ít có người đi theo trưởng phòng, nhưng khi Thương Mặc đến nơi này, cái quy luật này lập tức liền bị đánh vỡ.
Mà Triệu Mạt Thương tự nhiên cũng không nguyện ý để Thương Mặc tại phòng làm việc cũ cùng Phó Quân, dứt khoát nói thẳng mình là học tỷ Thương Mặc, mang theo Thương Mặc tương đối thích hợp.
Trong phòng công tố còn có ai dám lại đi tìm Triệu Mạt Thương tra hỏi, tất cả vây cánh Vạn Quyền đều bị bắt, còn dư lại những người kia, lại sợ hãi Triệu Mạt Thương.
Huống chi Triệu Mạt Thương lại là nổi danh thiết diện vô tư không nói tình cảm, hiếm thấy một lần ở loại vấn đề này kiên trì, lại không có gì đáng ngại, dĩ nhiên không có người phản đối.
Thương Mặc đem văn kiện để lên trên bàn làm việc Lý phó phòng sau đó liền ra cửa.
"Ôi chao, cái cô Thương Mặc kia, làm gì mà cả ngày mang cái tai nghe điện thoại." Ra khỏi phòng làm việc kia, đang muốn đi trở về phòng làm việc của Triệu Mạt Thương, ở khúc quanh lại nghe có người nhắc tới tên mình .
"Thôi đi a,người ta nhưng là có bối cảnh." Ở khúc quanh hai cô gái rất trẻ tuổi nhìn một cái liền biết là sinh viên tại kia bát quái, "Không có nghe nói sao, trưởng phòng là học tỷ của cô ta, nếu không ai có thể đi phòng làm việc trưởng phòng thực tập."
"Trưởng phòng cả ngày lạnh lùng, nếu là tôi, tôi mới không cần đi phòng làm việc đó thực tập." Một cô gái khác bĩu môi một cái, "Dù sao chúng ta lại không làm việc ở đây, thực tập ở phòng làm việc nào đều giống nhau thôi."
"Cái gì a, đến lúc đó thi công chức, vạn nhất cô thi viết qua muốn phỏng vấn, quan hệ có thể là rất trọng yếu." Ban đầu nói Thương Mặc duệ cô gái giọng hết sức căm ghét, "Cô nhìn cô Thương Mặc kia cùng Trưởng phòng quan hệ tốt như vậy, sau này khảo hạch khẳng định lập tức sẽ qua."
Thương Mặc tay cắm túi quần dựa vào tường nghe người khác nghị luận về mình, khóe môi câu khởi mặt đầy giễu cợt.
Nàng một chút cũng không tức giận, loại nghị luận này, ban đầu lúc đi học ở Đại học luật, cũng có người ở sau lưng nói nàng.
Đặc biệt là lúc biết nàng không nghe được còn có thể vào Đại học luật đi học, càng bị một số người nói hết sức khó nghe.
Dựa vào bối cảnh gia đình con nhà giàu tiến vào, dựa vào bối cảnh gia đình cùng thầy kéo quan hệ tốt biết được đề thi mới có thể thi tốt các loại nghị luận như vậy thậm chí là phỉ báng bay đầy trời, mà nàng, cho tới bây giờ cũng không có vấn đề.
Không bị người đố kỵ là tầm thường.
"Các người ở đây nói bậy bạ gì đó a?" Thương Mặc không ngờ tới chính là, từ bên kia góc tường đi ra một cô gái, mà người nọ, bất ngờ lại là Phó Quân.
Hai cô gái vừa thấy có người tới, lập tức im tiếng, nhưng thấy người đến đồng dạng là thực tập sinh như mình, rất là bát quái nói, "Chẳng lẽ chúng tôi nói không đúng sao, có người thực tập sinh nào có thể đi theo Trưởng phòng sao?"
Phó Quân bị các cô nói ngẩn ra, nghĩ đến ánh mắt Thương Mặc nhìn Triệu Mạt Thương, ngực đau một chút, nhưng vẫn là rất miễn cưỡng bảo vệ Thương Mặc, "Thương Mặc là dựa vào thực lực của chính mình, cho tới bây giờ cũng không cần tìm quan hệ."
"Thiết........" Một cô gái trong đó rất coi thường haha cười một tiếng, kéo kéo cô gái bên cạnh, "Chúng ta đi thôi, không cần phải để ý đến cô ta."
" Ừ." Một cô gái khác giống vậy rất khinh bỉ liếc mắt nhìn Phó Quân, hai người cùng nhau rời đi, vừa đi còn vừa nói, "Cô Phó Quân kia cũng là dựa vào quan hệ tiến vào đi, tôi thấy có người lái xe con tới đón cô ta. . ."
Hai cô gái càng lúc càng xa, mà Phó Quân ở tại chỗ, cúi đầu nhìn sàn nhà, tầm mắt dần dần có chút mơ hồ.
"Cậu kỳ thật không cần đi quản hai người đó." Thương Mặc tay cắm túi quần đi ra, tròng mắt nhìn có chút thâm thúy, "Trên đời này luôn sẽ có một số người, không có được sẽ ghen tị, sẽ hiểu lầm, cậu nếu để ý những người đó, ngược lại tỏ ra cậu chột dạ."
Chợt ngẩng đầu nhìn đến Thương Mặc, Phó Quân kinh ngạc nhìn nàng, "Cậu. . . Vẫn luôn ở?"
"Hử, mới vừa đi ngang qua, người ta nếu đang nói xấu tôi, tôi là người trong cuộc cũng không thể trực tiếp xuất hiện đi, cho hai người đó chút mặt mũi, con gái mà, đều phải cần mặt mũi." Thương Mặc như không có chuyện gì xảy ra nói, nhìn đồng hồ trên tay một chút, " Ừm, tôi đi trở về phòng làm việc đây, sau này loại chuyện này không cần để ý tới."
Dứt lời, Thương Mặc vén sợi tóc đã muốn che lấp ánh mắt, đi mấy bước định rời đi.
"Mặc." Phó Quân mở miệng kêu một tiếng, giống nhau trước đây thật lâu vậy, có chút ủy khuất, lại có chút mong đợi.
Rất lâu không có nghe được xưng hô như thế, Thương Mặc bước chân hơi chậm lại, ngừng lại.
"Cậu. . ." Phó Quân muốn mở miệng hỏi Thương Mặc có phải hay không cùng Triệu Mạt Thương ở cùng một chỗ, nhưng ở chỗ này, quả thực không thích hợp hỏi loại vấn đề này, vì vậy thoại phong nhất chuyển(1), dè dặt hỏi, "Buổi tối có rảnh không?"
(1) thoại phong nhất chuyển: chuyển đề tài câu chuyện
Cau mày một cái, Thương Mặc không quay đầu lại, "Có chuyện gì không?"
"Tôi. . ." Phó Quân cũng không biết mình đang làm gì, rõ ràng cùng Thương Mặc đã không phải quan hệ người yêu như trước, nhưng lại không nhịn được muốn tới gần, "Tôi. . . Cùng nhau ăn cơm đi."
"Tôi có hẹn với người khác rồi." Thương Mặc nhàn nhạt nói, "Có chuyện thì nói bây giờ đi."
"Ừm, không có việc gì. . ." Phó Quân rất là thất vọng nói, tay trắng nõn xuôi ở hai bên người nắm thành quyền, giọng nói có chút tịch mịch.
Thương Mặc mặt không thay đổi nhìn thẳng phía trước, "Vậy tôi đi trước."
Phó Quân, rõ ràng nên quên đi, tại sao lại phải tới khiêu khích nàng?
Nàng đã có Triệu Mạt Thương, không nên có cảm giác khiêu khích, nhưng khi đối mặt Phó Quân, vô luận nàng có bao nhiêu bình tĩnh, vẫn cảm thấy rất mất tự nhiên, huống chi, những bình tĩnh kia vốn là giả vờ.
Ai đang đối mặt mối tình đầu lại như vậy?
Như thế nào bị thương đi nữa, cũng đều còn có một tia lưu luyến cùng rung động đi.
Trong bụng có chút bất an, cảm thấy như vậy là thật có lỗi với Triệu Mạt Thương, bước chân vững vàng như cũ, mắt nhìn thẳng trở lại phòng làm việc của Triệu Mạt Thương, sau khi nhìn đến Triệu Mạt Thương cầm bút cúi đầu viết cái gì đó, cuồng loạn trong lòng mới dần dần khôi phục tần số đập bình thường.
Ngồi vào một bên trên ghế, Thương Mặc chống cằm nhìn Triệu Mạt Thương bận rộn xuất thần.
Tình cờ ngẩng đầu chống lại đôi mắt của nàng, Triệu Mạt Thương mặt đầy lãnh đạm, trong mắt cũng không có ý cười .
Di?
Thương Mặc phục hồi tinh thần lại, có chút kỳ quái nhìn Triệu Mạt Thương. Triệu Mạt Thương lại đã sớm cúi đầu xuống tiếp tục công việc trong tay.
Là ảo giác đi......
Lắc đầu một cái, đối với mình mới vừa ý tưởng có chút buồn cười, Thương Mặc quét mắt cái ly cạnh tay Triệu Mạt Thương, đứng lên đi tới, thấy bên trong nước không còn dư lại bao nhiêu, liền cầm lên muốn đi rót nước.
"Em tự làm." Triệu Mạt Thương đưa tay đè lại tay Thương Mặc, từ trong tay nàng cầm cái ly qua, chính mình đứng dậy đi rót nước.
Đứng nghiêm một bên, Thương Mặc rất là không hiểu gãi đầu, nhìn Triệu Mạt Thương rót nước xong sau đó lại trở về ngồi tiếp tục công việc, rốt cuộc chắc chắn nguyên lai Triệu Mạt Thương lãnh đạm cũng không phải là nàng bị ảo giác.
Ngồi xổm, đáng thương ngẩng đầu nhìn lên Triệu Mạt Thương, Thương Mặc lấy lòng nói, "Thế nào? Không vui?"
Triệu Mạt Thương dời đi tầm mắt liếc nàng một cái, không nói một lời tiếp tục ở trên mấy phần văn kiện viết cái gì.
"Thương tỷ tỷ?" Thương Mặc dò xét tính kêu một lần, Triệu Mạt Thương vẫn là không có để ý nàng.
"Bảo bối?" Câu buồn nôn chỉ có làm xong chuyện nào đó sau mới có thể kêu cục cưng, Thương Mặc trơ mặt ra, "Làm sao không để ý tới tôi?"
"Trong lúc làm việc, Mặc ngồi xổm ở chỗ này giống cái dạng gì?" Triệu Mạt Thương lạnh lùng nói, tiếp đem mấy phần văn kiện đưa đến trước mặt Thương Mặc, "Cầm đi con dấu lầu ba."
"Ách. . ." Thương Mặc nháy mắt mấy cái, nhận lấy tờ đơn đứng lên, đang muốn đi ra ngoài, lại nghe Triệu Mạt Thương nhàn nhạt nói, "Không cần phải gấp gáp trở lại, có thể cùng những người khác trò chuyện nhiều một chút."
". . ." Dừng bước lại, Thương Mặc lúc này minh bạch, quay người lại đến trước bàn làm việc của Triệu Mạt Thương, rất là vô lại đi qua, "Lúc nãy em ở đó a?"
Nhất định là thời điểm nàng cùng Phó Quân nói chuyện bị Triệu Mạt Thương đụng phải, bằng không làm sao sẽ trêu chọc tới một mặt lạnh băng băng như vậy.
" Ừ." Triệu Mạt Thương cũng không thèm nhìn tới nàng một cái, nhàn nhạt trả lời một câu duy trì tư thế cúi đầu, tay lại không nhịn được nắm chặt bút.
Vốn là còn phần văn kiện, thật sự không muốn Thương Mặc lại phải đi một chuyến, cho nên dứt khoát tự mình cầm phần văn kiện kia đi ra ngoài, không ngờ tới lại sẽ đụng phải Thương Mặc ở nơi đó cùng Phó Quân nói chuyện.
Còn cái gì "Có chuyện thì nói bây giờ đi", chẳng lẽ thổ lộ nàng cũng nghe sao?
Buồn cười nhìn Triệu Mạt Thương cố làm bộ dáng lãnh đạm, Thương Mặc chọc phá sợi tóc của Triệu Mạt Thương, giúp cô nhét vào sau tai, "Không được sao?"
"Cũng không thể trực tiếp xuất hiện đi, cho hai người chút mặt mũi." Học Thương Mặc mới vừa giọng lãnh đạm bình tĩnh nói, Triệu Mạt Thương ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Thương Mặc, "Còn không đi đưa văn kiện?"
Vẻ mặt vẫn như vậy lạnh lùng, trong giọng nói không có một chút gợn sóng, Triệu Mạt Thương xuất ra mặt bộ dáng đối với những người khác hướng về phía Thương Mặc, làm cho Thương Mặc rất là bất đắc dĩ, dứt khoát để văn kiện xuống, cúi người tiến tới bên tai cô, "Lại ghen?"
"Cạch"một tiếng bút bị bỏ lên trên bàn, Triệu Mạt Thương lạnh lùng nhìn nàng, "Đi nhanh đưa văn kiện."
"Không. . ." Thương Mặc cách cô rất gần rất gần, bỗng nhiên câu khởi lên nụ cười xấu xa, "Không biết ở Viện kiểm sát hôn môi có cảm giác gì. . ."
"Mặc. . ." Vốn còn duy trì bộ dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng Triệu Mạt Thương bị những lời này chọc cho mặt soạt một cái đỏ, trợn mắt nhìn Thương Mặc mấy giây, đẩy nàng ra, "Mặc tự giác một chút cho em!"
"Mới không cần." Thương Mặc cười càng tà ác, tay nâng cằm Triệu Mạt Thương, không chút do dự đem môi hạ xuống.
"Ưm. . ." Không nghĩ tới Thương Mặc lại thật sự làm như vậy, Triệu Mạt Thương đưa tay muốn muốn đẩy Thương Mặc ra, lại bị Thương Mặc giơ tay lên cầm, hôn cũng dần dần đi sâu vào, lưỡi câu quấn lưỡi cô.
Triệu Mạt Thương ánh mắt dần dần mê ly, chống đẩy tay Thương Mặc cũng dần dần vắt lên trên vai Thương Mặc.
"Cốc cốc. . ." Cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị gõ, Triệu Mạt Thương không chút do dự đẩy Thương Mặc ra, chính chính sắc mặt, "Mời vào."
Thương Mặc còn chưa kịp phản ứng liền bị đẩy ra, lúc sau thấy Triệu Mạt Thương thay đổi, sờ mũi một cái, trong tròng mắt lướt qua một chút ý cười.
Triệu Mạt Thương liếc nàng một cái, trong ánh mắt ý cảnh cáo hết sức mãnh liệt, trong lòng cũng đã quyết định chủ ý để cho Thương Mặc tối nay đi trở về ký túc xá ngủ.
Nào có người như vậy, nếu là ngày nào đó người này "Tính" khởi, cô có thể hay không sẽ bị ép buộc ở trong phòng làm việc?

========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna