Google.com.vn Đọc truyện Online

2/7/18

Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại Nhân (Bằng Y Úy Ngã) - Tập 67 + 68

Đăng bởi Ngân Giang | 2/7/18 | 0 nhận xét

Chương 67

Buổi chiều sau khi tan việc, Triệu Mạt Thương xách túi tự mình rời đi, hoàn toàn không để ý tới Thương vẫn đối với cô tươi cười nịnh hót .
Thương Mặc dĩ nhiên là ngoan ngoãn đi theo sau lưng cô, nào dám có một chút hành động bất mãn hoặc là thái độ xuất hiện.
Mặc dù có chút bất mãn Thương Mặc đối với Phó Quân một bộ ra vẻ dửng dưng kỳ thực còn lưu luyến, Triệu Mạt Thương cuối cùng vẫn không có đuổi Thương Mặc đi, dẫn Thương Mặc chạy thẳng tới siêu thị mua thức ăn, về nhà nấu cơm.
Chẳng qua là mới vừa về đến nhà, cửa mới đóng lại, Thương Mặc liền định đi ôm Triệu Mạt Thương trong phòng bếp.
"Còn ghen sao?" Đem thức ăn cầm trong tay bỏ trên đất, Thương Mặc hai tay ôm eo Triệu Mạt Thương, miệng ở bên tai Triệu Mạt Thương nói, hơi nóng thở ra ở lỗ tai Triệu Mạt Thương, chọc cho cô có chút tâm hoảng ý loạn.
"Trước buông ra đi......." Nửa là bất mãn nửa là hờn dỗi nói, Triệu Mạt Thương định từ trong ngực Thương Mặc tránh ra.
Thương Mặc làm sao buông tha, dán gò má Triệu Mạt Thương, thanh âm nhu nhu, "Em không thích, tôi sau này một câu cũng không cùng Phó Quân nói."
"Không phải vấn đề này." Triệu Mạt Thương ngưng động tác giãy giụa, dựa ở trong ngực Thương Mặc, thở dài.
Cô tự vấn cũng không phải loại người không cho phép người yêu cùng người khác nói chuyện dù chỉ là một câu, Thương Mặc cùng ai nói chuyện đều có thể, nhưng chính là cùng Phó Quân nói chuyện, cô luôn sẽ cảm thấy bất an.
Có thể ở người khác xem ra, Thương Mặc thái độ lúc thấy Phó Quân, cũng hoặc là đối với Phó Quân ngữ khí nói chuyện cũng tỏ ra hết sức xa lạ, nhưng cô cho rằng, Thương Mặc đối với Phó Quân, nếu không phải còn có một tia rung động thậm chí lưu luyến, cần gì phải cố làm ra vẻ xa cách như vậy.
Đối với Phó Quân, Thương Mặc có lúc, ngay cả mắt nhìn thẳng cũng còn không dám, cô lại như thế nào dám để cho Thương Mặc cùng Phó Quân có quá nhiều tiếp xúc.
Mà Phó Quân hiện tại bộ dáng nhìn đến Thương Mặc như vậy, sớm không có cảm giác như lúc trước ở Đại học luật X.
Cô lo lắng, có thể hay không có một ngày, Thương Mặc liền cùng Phó Quân tình xưa nối lại, như vậy, cô làm thế nào bây giờ?
Không phải cô không đủ tự tin, mà là Thương Mặc đối với cô quá mức trọng yếu, cô không cho phép xuất hiện dù là một chút sơ xuất.
"Đó là cái gì?" Lấy được câu trả lời ngoài ý liệu, Thương Mặc hơi có chút kinh ngạc, rất là không hiểu hỏi.
Chẳng lẽ Triệu Mạt Thương không phải ăn giấm của nàng cùng Phó Quân, đó lại là tại sao?
"Em thà rằng Mặc cùng Phó Quân lúc nói chuyện thái độ giống như cùng tiểu Trương, tiểu Trần mấy người các nàng nói chuyện vậy, cũng không muốn Mặc mỗi lần thấy cô ấy cũng cố ý mặt không cảm giác, cố làm ra vẻ dửng dưng." Triệu Mạt Thương mở miệng nói, xoay người đưa mắt nhìn Thương Mặc, "Mặc còn không có quên được, không phải sao?"
"Tôi. . ." Tâm sự lập tức bị nói toạc ra, Thương Mặc sắc mặt lúc xanh lúc trắng, nhưng vẫn là miễn cưỡng nói, "Tôi có a, quên được a. . ."
"Phải không?" Triệu Mạt Thương từ trong ngực nàng tránh ra, khom người xách thức ăn vào phòng bếp, không để ý Thương Mặc nữa.
Chưa từng có đi dây dưa, Thương Mặc ngơ ngác ngồi ở một bên trên ghế sa lon hồi lâu, nghe động tĩnh trong phòng bếp Triệu Mạt Thương rửa rau xào rau, dựa vào lưng ghế nhắm mắt, có chút không biết làm sao.
Nàng đã hết sức để quên đi a, hơn nữa, nàng có thể chắc chắn bây giờ Triệu Mạt Thương tuyệt đối so với Phó Quân trọng yếu hơn.
Chẳng lẽ Triệu Mạt Thương không có cảm giác sao?
Thương Mặc mở mắt ra ngưng mắt nhìn trần nhà, nhìn kia một mảnh trắng xóa, đột nhiên cảm giác được có chút mất mát.
Nàng cho là Triệu Mạt Thương nhất định sẽ biết tâm ý của nàng, buổi chiều biểu hiện như vậy chẳng qua là cô một mặt tiểu nữ nhân thôi.

Nguyên lai Triệu Mạt Thương nhìn ra được nàng vẫn chưa có hoàn toàn quên được, nhưng cũng bởi vì nàng vẫn chưa có hoàn toàn quên được, sẽ không để ý nàng sao?
Như vậy ngồi không biết bao lâu, Triệu Mạt Thương đem thức ăn toàn bộ bưng đến trên bàn cơm, thấy Thương Mặc vẫn còn ở kia ngẩn người, không khỏi cũng có chút không thể làm gì.
Đi tới cưng chìu vuốt ve đầu nàng, "Ăn cơm."
"Hử. . . Ừm." Thương Mặc gãi đầu một cái đứng lên, không dám nói cái gì, chạy thẳng tới vị trí bàn ăn.
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Triệu Mạt Thương múc cơm cho nàng, lại gắp mấy món ăn thả vào trong bát nàng, thấy nàng cúi đầu nhìn cơm trắng lại bắt đầu ngẩn người, rất bất đắc dĩ gắp miếng thịt đưa đến trước mặt nàng, "Ăn cơm Tiểu Đản."
"A? Hử." Thương Mặc thấy cô gắp thức ăn cho mình, vội vàng cầm bát muốn đi tiếp, Triệu Mạt Thương thế nhưng tránh đi, đem khối thịt kia lại dời đến khóe miệng Thương Mặc.
Vẫn là lần đầu tiên có loại đãi ngộ này, Thương Mặc nháy mắt mấy cái, ngẩng đầu nhìn Triệu Mạt Thương, thấy cô vẻ mặt thản nhiên ý cười, liền ngoan ngoãn tiến tới cắn khối thịt kia nhai nhai nuốt vào.
Triệu Mạt Thương lại thêm chút thức ăn thả vào trong bát nàng, "Ăn nhanh đi, không nghĩ những thứ kia, hôm nay là em phản ứng lớn một chút, sau này sẽ không."
Sau này sẽ không?
Thương Mặc nghe nói như vậy, cũng không biết nên có loại cảm xúc gì, chỉ cảm thấy nếu Triệu Mạt Thương không ghen, nàng ngược lại lại sẽ bất an, liền yên lặng nhìn Triệu Mạt Thương, không nói một lời, cũng không ăn cơm.
"Làm sao?" Nói qua câu nói kia, Triệu Mạt Thương liền cúi đầu ăn cơm, nhưng phát hiện Thương Mặc như cũ không có động tĩnh, ngẩng đầu nhìn nàng bộ dáng ngây ngô, câu khởi khóe miệng đưa tay bóp bóp cái mũi của nàng, "Muốn em đút cho Mặc sao?"
"Không phải. . ." Thương Mặc có chút bướng bỉnh lắc đầu, "Em sau này sẽ không ghen?"
" Ừ, tận lực không." Triệu Mạt Thương cho là nàng còn rối rắm chuyện Phó Quân, mặc dù không thoải mái, vẫn duy trì bình tĩnh nói.
"Nhưng là. . . Nhưng nếu như không phải là thích tôi, làm sao sẽ ghen chứ ? Em nếu không ghen. . . Tôi. . ." Thương Mặc bất mãn nói, "Nhất định là yêu dần ít đi, cảm tình đi tới bình thản."
"Mặc nói bậy bạ gì đó a?" Triệu Mạt Thương đối với ý tưởng như vậy rất không hiểu, "Rõ ràng Mặc muốn quấn quýt thôi, em nói không ghen Mặc còn không muốn a?"
"Vậy em vẫn là ghen đi." Thương Mặc đàng hoàng nói, "Tôi thà em ghen, cũng không cần em bình tĩnh như vậy."
"Ngu ngốc!" Triệu Mạt Thương vừa buồn cười vừa tức giận, quở trách mắng một câu, "Mau ăn cơm đi. . ."
Chẳng qua là trong lòng những thứ kia cảm giác không thoải mái đã sớm chạy không còn một mống.
Thương Mặc nghe lời cúi đầu ăn cơm, đợi ăn cơm xong Triệu Mạt Thương để cho nàng đi tắm, làm thế nào cũng không chịu đi.
"Mặc hôm nay làm sao như vậy không được tự nhiên a. . ." Triệu Mạt Thương rửa bát xong điểm cái mũi của nàng, mới vừa trở về phòng liền bị ôm lấy.
"Tôi yêu em." Thương Mặc buồn bực thanh âm, "Em so với Phó Quân trọng yếu, rất trọng yếu rất trọng yếu."
Triệu Mạt Thương sửng sốt một chút, tiếp đó lộ một nụ cười, vuốt đầu Thương Mặc. "Ngốc Tiểu Đản, em biết."
Nguyên lai người này một mực quấn quít chuyện này sao?
"Tôi thật sự quên được."
"Em biết."
"Vậy em không tức giận?"
" Ừ."
"Không trách tôi?"
" Ừ."
"Vậy, chúng ta tắm chung đi."
" Ừ. . . Di?"
Triệu Mạt Thương còn chưa phục hồi tinh thần lại liền bị Thương Mặc ôm, mặt lập tức đỏ lên, "Mặc. . . Buông xuống em tự tới."
"Không thả." Thương Mặc cười híp mắt ôm cô chạy thẳng tới phòng tắm, "Em đáp ứng rồi."
"Thương Mặc!"
"A, tắm rửa thật vui vẻ, tôi cái gì cũng không biết. . ." Thương Mặc rất là bịt tai trộm chuông kêu một tiếng, tiếp theo mở ra nước nóng, đồng thời phong bế môi Triệu Mạt Thương.
"Ai, quần áo đều chưa lấy. . . Ô. . ." Triệu Mạt Thương lời mới nói một nửa liền bị hôn chỉ có thể phát ra nói không nên lời thanh âm, ôm cổ Thương Mặc, cưng chìu nhắm hai mắt.
Nước ấm bắn ướt áo quần hai người, Thương Mặc động tác càng ngày càng nóng như lửa, quần áo trên người Triệu Mạt Thương bị động tác của nàng từng món một ném xuống đất, cho đến cuối cùng khi thân hình bạch ngọc bại lộ ở dưới ánh đèn, lại bởi vì động tác của Thương Mặc bắt đầu ửng đỏ.
Triệu Mạt Thương ngước đầu thở hào hển, thân mình đón ý hùa theo động tác của Thương Mặc , theo động tác của Thương Mặc khẽ run, cuối cùng kịch liệt run rẩy đạt đến cao triều.
Thương Mặc hôn nhẹ trán cô, hôn lên mồ hôi trên mặt cô, ôm thật chặc.
"Tắm. . ." Tỉnh hồn lại, Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng đẩy nàng một chút nói.
Vẫn không nhúc nhích duy trì tư thế ôm cô, Thương Mặc trên trán sợi tóc che mắt của nàng, thanh âm thật thấp, "Không nên bởi vì bất luận nguyên nhân gì rời đi tôi."
Hôm nay, nàng lại có cảm giác không an toàn.
Triệu Mạt Thương là người nhạy cảm như vậy, cư nhiên có thể nhận ra được nàng đối với Phó Quân chưa quên được, lại làm sao có thể sẽ không cảm giác được gia thế của nàng có chỗ quái dị.
Chẳng qua là một mực đang đợi nàng nói cho cô thôi.
Triệu Mạt Thương thật ra vẫn thực rất nhân nhượng nàng.
" Ừ, sẽ không." Triệu Mạt Thương nâng cằm nàng nhẹ nhàng hôn khóe môi của nàng, đôi mắt ôn nhu ngưng mắt nhìn nàng, "Đừng lo lắng, Ân ?"
"Ừm!"
Ngay đêm đó, Thương Mặc chịu đựng dục vọng, không có lần nữa muốn Triệu Mạt Thương, bởi vì buổi sáng thứ hai Triệu Mạt Thương phải mở phiên tòa.
Giống như chuyện lần trước mệt mỏi như vậy Triệu Mạt Thương ban ngày cũng không mở mắt nổi, Thương Mặc định về sau nói cái gì cũng không cần làm.
"Hôm nay có muốn hay không đi xem em mở phiên tòa?" Trong phòng làm việc, Triệu Mạt Thương thổi mạnh cái mũi Thương Mặc, nhàn nhạt cười.
Di? Mở phiên tòa?
Thương Mặc nhìn Triệu Mạt Thương, nghĩ đến Triệu Mạt Thương ở trong Viện kiểm sát công tác thời điểm sinh ra bộ dáng chớ gần, lộ ra cười, "Muốn."
Nàng muốn biết cô gái chỉ đối với nàng ôn nhu, ở trên tòa án sẽ là bộ dáng gì.
" Ừ." Triệu Mạt Thương gật đầu một cái, hướng về phía Thương Mặc ngoắc ngoắc tay, "Vậy đi thôi."
Bị bộ dáng phong tình vạn chủng của cô câu đến một trận động tâm, Thương Mặc trong đôi mắt hiện lên phiếm xanh sâu kín lang quang*, Triệu Mạt Thương lập tức biết nàng đang suy nghĩ gì, trắng mắt liếc nàng một cái, "Tái làm bậy liền đem Mặc điều đến văn phòng khác thực tập"
*lang quang : ánh mắt của sói. Ở đây có nghĩa là háo sắc đó 😂
Người này, ỷ vào cô có phòng làm việc riêng liền luôn như vậy hồ nháo. . . Thật là. . .
"Đừng. . ." Thương Mặc lập tức lấy lòng cười, kéo tay Triệu Mạt Thương, "Tôi không lộn xộn, tôi tự giác, hướng thủ trưởng bảo đảm."
" Ừ." Hài lòng gật đầu một cái, mở cửa đi ra ngoài, Thương Mặc rất tự giác theo sau, nhưng không ngờ tới ở bên ngoài chờ trừ bỏ Vương kiểm sát trưởng trong phòng làm việc, còn có Phó Quân.
Triệu Mạt Thương cũng sửng sốt, nhìn Phó Quân liếc mắt một cái đang muốn mở miệng, tiểu Vương liền nói, "Triệu tỷ, tiểu Phó tới đây cũng được một thời gian, tôi muốn mang em ấy đi xem mở phiên tòa một chút."
Triệu Mạt Thương nhất thời thu hồi lời nói nguyên bản định hỏi ra, gật đầu một cái, trên mặt vẫn là vẻ mặt gợn sóng không sợ hãi.
Như vậy, một nhóm bốn người ngồi vào trên xe Viện kiểm sát, tiểu Vương là đàn ông, liền ngồi vào chỗ cạnh tài xế, rồi sau đó chỗ ngồi bên, liền bị Thương Mặc ba người chiếm.
Thương Mặc len lén liếc Triệu Mạt Thương một cái, cúi đầu không dám lên tiếng.
Này........Nếu chỗ ngồi không chuẩn bị xong, khó bảo toàn nhà kiểm sát trưởng đại nhân nhà nàng hôm nay sẽ không lại giống như ngày hôm qua như vậy ngạo kiều a. . .
-------------------
Tác giả có lời muốn nói: Khụ......., đi tòa án sau lại là các loại gió nổi mây vần a, lại nghe trở về giải thích. . .

Chương 68

Triệu Mạt Thương mở cửa xe, vẻ mặt lãnh đạm, "Tiểu Phó, em ngồi vào trước đi."
Phó Quân nhìn Thương Mặc một cái, lại nhìn Triệu Mạt Thương một cái, chống lại đôi mắt bình tĩnh không có bất cứ biểu hiện gì, hơi có chút ảm đạm, cũng không nói gì, trực tiếp ngồi vào vị trí gần cửa xe.
Triệu Mạt Thương nhìn Thương Mặc một cái, đang muốn mở miệng, Thương Mặc giành nói, "Em say xe, học tỷ chị ngồi ở giữa đi."
Say xe?
Buồn cười nhìn nàng một cái, Triệu Mạt Thương ngồi vào trong xe, trong trong mắt tràn đầy ý cười.
Thương Mặc ngồi vào trong xe sau đó đóng cửa lại, làm bộ dáng thực sự say xe dựa vào cửa sổ nhắm hai mắt, cuối cùng còn không quên trước mở mắt ra mở cửa sổ ra hạ xuống, "A, không khí trong xe rất khó chịu."
Phó Quân ngồi ở vị trí bên kia dựa vào cửa sổ, tự nhiên không thấy được Triệu Mạt Thương đưa cho Thương Mặc vô số xem thường, hơi suy nghĩ một chút, cũng đi theo mở cửa sổ, nhưng không nói lời nào.
Thời điểm học Trung học đệ nhị cấp, quả thật rất ít cùng Thương Mặc ngồi chung xe, nguyên lai cậu ấy bị say xe sao?
Thấy nàng làm động tác như thế, Triệu Mạt Thương ngón tay nhẹ nhàng xoa thịt mềm bên hông Thương Mặc, hơi xoay tròn, Thương Mặc ngược lại hút một hơi khí lạnh, tựa như cầu xin tha thứ nhìn Triệu Mạt Thương một cái, Triệu Mạt Thương rất ưu nhã buông tay ra, ôm ngực nhắm mắt dưỡng thần.
Len lén liếc Triệu Mạt Thương một cái, Thương Mặc liếc nhìn trước mặt tài xế cùng tiểu Vương, chắc chắn ở góc độ của bọn họ không thể thấy tay mình và Triệu Mạt Thương, lặng lẽ đưa ngón tay ôm lấy đầu ngón tay Triệu Mạt Thương.
Triệu Mạt Thương tay run một cái, lại không có mở mắt, mà là đưa tay lấy ra, để vào bên sườn.
Thương Mặc ngẩn người, còn nghĩ  Mạt Thương lại tức giận, đang lo lắng làm sao dỗ cô, tay đặt ở trên đùi bị nhẹ nhàng cầm, nhất thời lại sửng sốt một chút, nghiêng đầu nhìn Triệu Mạt Thương, Triệu Mạt Thương vẫn như cũ nhắm hai mắt.
Nhếch môi cười cười, Thương Mặc dựa vào cửa sổ, tay trái nắm tay phải Triệu Mạt Thương, nhắm hai mắt, khóe miệng cong lên mặt đầy thỏa mãn.
Phó Quân thỉnh thoảng sẽ quay đầu nhìn Thương Mặc một cái, lại thấy nàng cùng Triệu Mạt Thương cũng đang nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng thầm thở dài hai tiếng, chống càm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Thương Mặc so sánh với ba năm trước, giống như có thật nhiều chỗ không giống như trước.
Càng thành thục hơn, có khí chất hơn, cũng càng quyết tuyệt hơn.
Nếu là ba năm trước Thương Mặc cùng Thương Mặc hôm nay vẵn như vậy, các cô có thể hay không đi tới tình cảnh như vậy ?
Xe dừng lại ở cửa pháp viện, tay Triệu Mạt Thương lúc sắp đến pháp viện thì đã rút ra, Thương Mặc mở mắt ra, mở cửa xe xuống xe, Triệu Mạt Thương sau khi thấy nàng xuống xe cũng xuống xe theo.
Từ đầu tới đuôi Thương Mặc đều chuyên chú nhìn Triệu Mạt Thương chống lại đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô, không nhịn được muốn cười, nhưng vẫn gắt gao nín lại, đợi sau khi Phó Quân xuống xe mới đưa cửa xe đóng lại.
"Quân. . ." Chẳng qua là chưa đi được hai bước, một giọng nữ làm cho Thương Mặc rất là phiền lòng vang lên sau lưng,  Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng nhíu mày, quét mắt nhìn nữ sinh đang chạy tới một cái, rõ ràng chính là người lần trước ở cửa Viện kiểm sát nói năng lỗ mãng Khương Cẩm Hoàng.
Phó Quân cũng nhíu mày, ra vẻ lơ đãng nhìn Thương Mặc một cái, lại thấy Thương Mặc vẻ mặt vẫn thản nhiên, lại cảm giác hơi chua xót ở ngực dâng lên.
"Sao cậu lại tới đây?" Khương Cẩm Hoàng chạy đến trước mặt Phó Quân rất hưng phấn vui mừng nói, " Tới đây thăm tôi sao?"
Thương Mặc trên trán nhất thời thấm ra một tia mồ hôi lạnh, trong lòng phiên cái xem thường.
Khương Cẩm Hoàng quả nhiên vẫn như lúc học trung học đệ nhị cấp vậy rất biết tự mình đa tình.
"Tôi đến xem mở phiên tòa" Phó Quân rất lãnh đạm nói, "Cậu không phải thực tập sao? Chạy tới đây làm gì?"
"Tôi....." Cảm giác mặt nóng dán mông lạnh du nhiên nhi sinh, Khương Cẩm Hoàng nói quanh co, đang suy nghĩ làm sao trả lời, ánh mắt dư quang nhưng liếc về Thương Mặc bộ dáng hai tay cắm túi quần đứng ở một bên, không khỏi giận dữ, "Cô ta tại sao lại ở đây?"
"Cậu......." Phó Quân đang muốn mở miệng, lại bị một thanh âm lạnh lùng cắt đứt, " Viện kiểm sát chúng tôi đến mở phiên tòa không thể được sao?"
Triệu Mạt Thương toàn thân tản ra áp lực lạnh như băng, mặt lạnh lùng nhìn Khương Cẩm Hoàng, "Còn nữa, bây giờ là giờ làm việc, coi như là thực tập sinh, cũng không thể không tuân quy củ như vậy chứ ?"
"Cô.......Cô tính là cái gì........" Ở trước mặt người trong lòng bị người khác mắng như vậy, Khương Cẩm Hoàng nhất thời tức giận, trợn mắt nhìn Triệu Mạt Thương, đang muốn tiếp tục nói năng lỗ mãng, Phó Quân trước một bước trách mắng, "Cậu mau đi làm đi, chúng tôi muốn đi vào!"
Vừa dứt lời, Phó Quân liền xoay người đi, Triệu Mạt Thương nhìn cô một cái, lại nhìn Khương Cẩm Hoàng một cái, môi mím thật chặc, như cũ đối với Khương Cẩm Hoàng nói năng lỗ mãng không cách nào quên được.
Tiểu Đản nhà cô vốn cũng rất tự ti về chuyện tai không nghe được, cô gái này lần trước cư nhiên ở chỗ này mắng nàng là kẻ điếc. . .
Lạnh lùng lại nhìn Khương Cẩm Hoàng một cái, Triệu Mạt Thương xoay người ưu nhã bước chân đi về phía tòa án, Thương Mặc nhún nhún vai, đuổi theo.
Mà tiểu Vương từ đầu tới đuôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy khí thế trên người mấy cô gái này rất không bình thường, không dám nói câu nào.
Chẳng qua là hôm nay, nhất định phải một đợt sóng chưa hết đợt sóng khác đã tới.
Mới đi vào, Triệu Mạt Thương liền đụng phải Tào Minh Nghĩa.
"Mạt Thương, mở phiên tòa sao?" Tào Minh Nghĩa vừa nhìn thấy Triệu Mạt Thương, lập tức mặt đầy lấy lòng cười đi đến gần, "Nghe nói em bây giờ là trưởng phòng đại diện, thật là lợi hại."
Nhàn nhạt nhìn hắn một cái, Triệu Mạt Thương dùng âm lượng bình thường mở miệng, chỉ một chữ, " Ừ."
"Buổi tối mời em đi ăn cơm chúc mừng." Rõ ràng có thể cảm giác được Triệu Mạt Thương lạnh lùng, Tào Minh Nghĩa vẫn chưa từ bỏ ý định nói, "Chúng ta đã lâu không có ăn cơm chung."
Phó Quân đứng một bên rõ ràng có thể cảm giác được không đúng len lén liếc Thương Mặc một cái, Thương Mặc như cũ duy trì bộ dáng vạn năm không đổi nhàn nhạt mỉm cười, hai tay cắm túi quần một bộ rất ung dung.
"Tôi có hẹn cùng người khác rồi." Biết rõ còn có một tiểu Vương ở sau lưng, càng biết rõ thời gian rảnh rỗi ở văn phòng Viện kiểm sát thường là bát quái bay đầy trời, Triệu Mạt Thương vẫn cân nhắc nói ra những lời này, mắt nhìn thẳng nói.
" Vậy sáng........." Tào Minh Nghĩa đang muốn tiếp tục nói, một bên Thương Mặc nâng cổ tay nhìn xuống đồng hồ đeo tay, "Học tỷ, thời gian mở phiên tòa sắp tới."
"Hử, vậy đi thôi." Triệu Mạt Thương đáp một tiếng, hướng về phía Tào Minh Nghĩa khẽ gật đầu, "Tôi đi trước."
"Ôi chao, Mạt Thương........." Tào Minh Nghĩa kêu một tiếng, nhưng Triệu Mạt Thương trực tiếp từ bên người hắn đi qua, cũng không để ý tới hắn.
Sờ mũi một cái, Thương Mặc cũng không thèm nhìn tới Tào Minh Nghĩa liếc mắt một cái.
Ghen cái gì, hoặc giả có chút đi, luôn cảm thấy nghĩ đến Triệu Mạt Thương trước kia cùng người đàn ông này chung một chỗ liền nổi giận, bất quá bây giờ xem ra, người đàn ông này hắn hoàn toàn không phải đối thủ của nàng đi.
Buổi sáng tổng cộng có hai phiên thẩm vấn, phiên đầu đã kết thúc, bên ngoài tòa án một người trợ lý kiểm sát viên đứng ở nơi đó, thấy Triệu Mạt Thương tới, vội vàng tiến lên đón, "Trưởng phòng."
" Ừ." Triệu Mạt Thương chỉ nhàn nhạt gật đầu, một bên một nữ nhân thấy Triệu Mạt Thương, cười đi tới, "Triệu Trưởng phòng, mở phiên tòa sao?"
"Giang quan tòa." Triệu Mạt Thương hướng về phía nữ nhân hơi gật đầu, "Mới vừa mở phiên tòa xong?"
"Đúng vậy. . ." Giang quan tòa đi tới, quan sát Thương Mặc sau lưng Triệu Mạt Thương một cái, lại mắt nhìn một bên Phó Quân, cười nói, "Xem ra Viện kiểm sát quả nhiên đại đổi máu a, đều là khuôn mặt mới."
"Hử, không phải." Nói đến chỗ này, Triệu Mạt Thương né người, " Hai đứa trẻ này là tới Viện kiểm sát thực tập, hôm nay mang hai người tới xem mở phiên tòa một chút."
"Thực tập a. . ." Giang quan tòa lại nhìn hai người Thương Mặc một cái, lộ ra một nụ cười rất thân thiện, "Vậy giao cho tôi đi, tôi một hồi mang hai người vào chỗ ngồi dự thính bên kia đi."
"A , tốt, vậy làm phiền cô." Triệu Mạt Thương sửng sốt một chút, tiếp đó gật đầu một cái.
Có người mang theo, cô quả thật tương đối yên tâm.
Như thế như vậy, ở chỗ này, Thương Mặc và Triệu Mạt Thương tách ra.
Có chút không cam lòng để cho Thương Mặc và Phó Quân một mình, thay đổi ý nghĩ suy nghĩ một chút, lại cảm thấy để cho Thương Mặc một mình đối mặt một mình xử lý cũng tốt, Triệu Mạt Thương trong lúc nhất thời trong lòng trăm chuyển ngàn hồi, khi phục hồi tinh thần lại, đối với biểu hiện của mình hai ngày nay bỗng nhiên có chút bất đắc dĩ.
Cô làm sao cũng không tự tin như vậy?
Thương Mặc không nên là người cô thật chặc bắt giam ở trong tay sao?
Cô không phải đem Thương Mặc ăn gắt gao sao?
Phó Quân thôi, cô cần gì phải bất an như thế.
Càng nghĩ càng tự tin, Triệu Mạt Thương chính chính sắc mặt, nhìn đồng hồ đeo tay một chút chờ đợi đến thời gian mở phiên tòa.
Bên kia, Thương Mặc cùng Phó Quân bị mang tới chỗ ngồi dự thính ở tòa án, Giang quan tòa liền rời đi.
Còn chưa mở phiên tòa, trong tòa án như trước có vẻ hết sức trang nghiêm, Thương Mặc ngồi ở chỗ đó, lấy điện thoại di động ra suy tính có nên hay không nhắn tin cho Triệu Mạt Thương, chần chờ mấy giây, liền đem điện thoại di động thu hồi.
Quên đi, chờ mở phiên tòa kết thúc rồi nói sau.
Phó Quân thần sắc phức tạp đánh giá tất cả cử động của nàng, trong lòng có chút thấp thỏm, tựa như năm đó cô lần đầu tiên cùng Thương Mặc nói chuyện vậy.
"Mặc. . ." Hạ thấp giọng gọi tên Thương Mặc, Phó Quân do dự một chút hỏi, "Cậu. . . Có phải hay không cùng Triệu Mạt Thương chung một chỗ?"
Thương Mặc nghe vậy trên mặt vẻ mặt hơi chậm lại, tiếp theo nheo lại mắt quay đầu nhìn Phó Quân, "Cái gì?"
Cho tới bây giờ chưa từng thấy qua loại bộ dáng của Thương Mặc, khí tức trên người để cho người không tự chủ được sợ hãi, cảm giác giống như bị dã thú nhìn chằm chằm làm cho Phó Quân không nhịn được một trận kinh hãi, há hốc mồm mới vừa muốn nói cái gì, Thương Mặc liền lại không nhìn cô, "Đừng nói bậy."
Nàng không cho phép có bất kỳ chuyện gì uy hiếp đến Triệu Mạt Thương.
Phó Quân trầm mặc, cúi đầu nhìn đầu gối mình, cảm giác vô hình một trận hít thở không thông.
Không để ý đến cảm xúc của Phó Quân rõ ràng lập tức thấp xuống ,  Thương Mặc ngồi ngay ngắn, nhìn một hướng khác ngẩn người.
Kiểm sát trưởng, quan tòa, thư ký viên vân vân nhân viên đều vào vị trí của mình, Triệu Mạt Thương ngồi ở vị trí công tố, chế phục trên người cùng với trên mặt vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng làm cho cô có vẻ phá lệ ngạo nhân.
Nhìn Triệu Mạt Thương như vậy, Thương Mặc lộ ra một nụ cười.
" Tỉnh X tòa án nhân dân thành phố X theo luật công khai mở phiên tòa thẩm tra xử lý, tỉnh X Viện kiểm sát nhân dân thành phố X, theo luật chúng tôi đưa ra xét xử bị cáo Lý Mỗ Mỗ dùng phương tiện nguy hiểm gây mất an toàn công cộng nhất án, hiện tại bắt đầu tòa án điều tra, đầu tiên do nhân viên công tố tuyên đọc đơn khởi tố." Trên tòa án quan tòa vẻ mặt nghiêm túc y theo thủ tục đọc những lời này, Triệu Mạt Thương cầm đơn khởi tố đứng lên, đồng dạng vẻ mặt nghiêm túc, " Bản án do cục công an thành phố X điều tra tổng kết, bị cáo Lý Mỗ Mỗ bị tình nghi có dính líu tới hành vi dùng phương tiện nguy hiểm làm mất an toàn công cộng, ngày 9 tháng 11 năm 2011 chúng tôi thẩm vấn điều tra khởi tố, dựa theo luật thẩm tra điều tra........."
Thương Mặc nhìn Triệu Mạt Thương lấy thân phận kiểm sát trưởng đứng ở nơi đó, thanh âm trầm ổn mà trong trẻo lạnh lùng vang lên đọc đơn khởi tố, ánh mắt càng mê ly, nụ cười bên môi làm sao cũng không ngừng được.
Quả nhiên, Triệu Mạt Thương ôn nhu, chỉ có mình mới nhìn thấy được.
-------------------------------
========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna