Google.com.vn Đọc truyện Online

2/7/18

Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại Nhân (Bằng Y Úy Ngã) - Tập 101 + 102

Đăng bởi Ngân Giang | 2/7/18 | 0 nhận xét

Chương 101

Tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, Triệu Mạt Thương mở mắt ra đã nhìn thấy bộ dạng Thương Mặc ngơ ngác ngây ngốc nhìn mình, lười biếng cười cười, hai tay quấn lên cổ của Thương Mặc, "Tiểu Đản ~~ "
Đã lâu không có cảm giác như vậy rồi, ngủ một giấc tỉnh lại, người yêu vẫn còn ở bên cạnh, sẽ ấm áp nhìn mình cười.
Bị vẻ mặt và động tác như vậy của Triệu Mạt Thương chọc cho lòng Thương Mặc ngứa ngáy, ôm lấy cả người cô vào lòng, chóp mũi ma sát chóp mũi của cô, "Đã lâu không có như vậy. . ."
Lông mi rung động vài cái, Triệu Mạt Thương nhìn thiên hạ gần trong gang tấc, có chút cảm khái mà thở dài một tiếng, tay nhẹ vỗ về gò má của Thương Mặc, "Tiểu Đản, Mặc hại em muốn trốn việc." ^_^
"Ah. . ." Cười khẽ một tiếng, Thương Mặc ngưng mắt nhìn Triệu Mạt Thương, đôi mắt thâm thúy, "Đó là vinh hạnh của tôi."
Mỉm cười nhìn nàng, Triệu Mạt Thương vốn đang nhẹ vỗ về gò má nàng, tay đổi thành khẽ nựng lấy, giống như làm nũng nói, "Mặc ~ nghĩ ~ rất ~ mỹ ~ "
Thương Mặc không chút phật lòng, cười híp mắt nhìn cô, "Kỳ thực. . . Kiểm sát trưởng đại nhân nhà chúng ta không cần chủ động trốn việc, bị động là được rồi."
"Bị động?"
"Ừm...." Trong mắt Thương Mặc xẹt qua một tia âm mưu, đem Triệu Mạt Thương áp đến trên giường, nhếch miệng lên, "Ngoan, xin phép nghỉ đi !."
Một mảnh ửng hồng lập tức xuất hiện trên mặt cô, Triệu Mạt Thương đưa tay ra dùng sức nắm cái mũi của nàng, cố gắng làm ra vẻ mặt nghiêm túc, nhưng giọng nói lại không có một chút lực độ nào, "Không cho phép làm bậy, nhanh, để cho em đứng lên."
Thương Mặc xấu xa cười, hôn lên môi cô, mãi cho đến khi kết thúc mới nói, "Em ra vẻ đứng đắn thì tôi cảm thấy thật là đáng yêu nha ~~ "
"Chán ghét ~~" Triệu Mạt Thương liếc nàng một cái, sau đó nhíu lông mày, "Tiểu Đản muốn nhìn em thực sự đứng đắn sao?"
Lập tức từ trên người Triệu Mạt Thương ngồi bật dậy, Thương Mặc làm bộ dạng ngồi nghiêm chỉnh ở trên giường, "Lão bà đại nhân, mời ~~ "
Hài lòng đứng dậy, sờ sờ đầu của nàng, Triệu Mạt Thương nhíu mày lại nhìn xuống bởi vì lúc trước bị Thương Mặc ôm lên giường không có thay chính trang, kéo tủ quần áo ra cầm một bộ khác thay đổi.
Ngây ngốc ngơ ngác ngồi ở trên giường xem bộ dạng Triệu Mạt Thương thay quần áo, Thương Mặc nhìn thân thể hoàn mỹ trắng nõn, dục vọng vốn nhẫn nhịn rất lâu bỗng nhiên bạo phát, xuống giường từ sau lưng ôm lấy Triệu Mạt Thương, môi ở trên da thịt trắng nõn của cô hôn xuống, tay cũng xoa khối đầy đặn bị nội y bao quanh của Triệu Mạt Thương.
"A. . ." Dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng bị đối đãi như vậy, Triệu Mạt Thương yếu đuối ở trong lòng Thương Mặc, vội vàng vươn tay cầm lấy tay Thương Mặc, "Tiểu Đản, buổi chiều em đã hẹn với người bị hại rồi."
Đình chỉ động tác hôn bả vai và vuốt ve khối đầy đặn, tay Thương Mặc ôm lấy Triệu Mạt Thương, khuôn mặt chôn ở sau lưng của cô, hít thở sâu vài cái, buông tay ra, "Vậy buổi tối thì sao."
"Ừm." Ra vẻ bình tĩnh trong mắt lại khó dấu tia thẹn thùng, Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng lên tiếng, dùng tốc độ nhanh hơn mặc quần áo vào.
Trong lúc nhất thời hai người đều có chút trầm mặc, Thương Mặc dời tầm mắt đi chỗ khác lại nghĩ đến chuyện khác để khắc chế dục vọng của mình.
"Buổi chiều tôi đi chỗ của em thực tập!" Đợi sau khi Triệu Mạt Thương thay quần áo, đi giây, rửa mặt xong, Thương Mặc bỗng nhiên mở miệng nói như vậy.
Sửng sốt một chút, sau đó hiểu rõ nguyên nhân, Triệu Mạt Thương ôn nhu cười cười, "Mặc không phải rất bận rộn sao? Công việc của Mặc . . ."
"Không được." Thương Mặc đút tay vào túi quần, nghiêm nét mặt nói, "Cận Phi Hàn quá mức đê tiện, tôi sợ hắn nhân cơ hội xuống tay với em."
"Không phải Mặc đã phái người bảo hộ em rồi sao?" Triệu Mạt Thương trêu chọc mái tóc của Thương Mặc, cười đến mức dị thường ngọt ngào, "Hơn nữa Mặc nói nơi này là địa bàn của Mặc, bọn họ sẽ không dám khinh cử vọng động*."
*hành động thiếu suy nghĩ
Do dự một chút, Thương Mặc nhíu lông mi lại, nhìn Triệu Mạt Thương hồi lâu, thấy vẻ mặt của cô vẫn bình tĩnh, cuối cùng gãi đầu nói, "Vậy được rồi, có bất kỳ chỗ nào không thích hợp, lập tức gọi điện thoại cho tôi ngay."
"Được." Triệu Mạt Thương cưng chiều hôn nàng một cái, "Tiểu Đản thật ngoan."
Tiễn Triệu Mạt Thương đến Viện kiểm sát, sau đó nhìn cô đi vào, Thương Mặc không có lập tức rời đi, mà gọi điện thoại gia tăng thêm người canh gác, cho đến khi xác định toàn bộ xung quanh Viện kiểm sát đều có thủ hạ của mình, sau đó Thương Mặc mới lái xe rời đi.
Bởi vì buổi trưa cha mẹ mình xuất hiện thúc đẩy nàng và Thương Mặc triệt để hòa hảo, toàn bộ buổi chiều tâm tình Triệu Mạt Thương luôn rất tốt, lần đầu tiên nở nụ cười với những kiểm sát trưởng khác, trong lúc nhất thời Viện kiểm sát và cả văn phòng công tố đều có chút ý kiến bàn luận xôn xao.
Hỏi thăm qua người bị hại của một vụ án, sau đó, Triệu Mạt Thương đem vụ án chỉnh lý lại, xác định sự tình làm đã gần xong, rót chén trà xem hình Thương Mặc trong điện thoại mà ngày đó Thương Mặc gửi cho cô, mỉm cười. 
Cửa phòng làm việc bị gõ vang, Triệu Mạt Thương vẫn còn ngẩn người cất điện thoại di động nhàn nhạt nói, "Mời vào."
Cửa bị mở ra, Tiểu Vương đứng ở cửa ra vào, bên cạnh còn có một cụ già quần áo lam lũ.
Triệu Mạt Thương ngẩn người, có chút kỳ quái nhìn Tiểu Vương, Tiểu Vương liền vội mở miệng, "Triệu tỷ, vị lão tiên sinh này nói, là chú của ngài bảo ông ấy tới."
Rõ ràng run lên một cái, trong tròng mắt Triệu Mạt Thương hiện lên nghi ngờ, nhìn ông lão có chút hoài nghi.
Một tay đem điện thoại di động nắm ở trong tay, trước tiên ấn số điện thoại của Thương Mặc, ngón cái đặt ở phím quay số điện thoại tạm thời không bấm, Triệu Mạt Thương đối với Tiểu Vương gật đầu, "Làm phiền cậu Tiểu Vương."
Tiểu Vương lên tiếng sau đó lui ra ngoài đóng cửa lại, Triệu Mạt Thương mở miệng đang muốn nói cái gì, lão nhân "Bịch" một tiếng quỳ trên mặt đất, "Triệu kiểm sát trưởng, van cầu cô cứu cứu Triệu đội trưởng a."
Triệu Mạt Thương ngây người, sau đó lập tức ý thức được chuyện gì đang xảy ra, đứng lên vội vã đi tới, rồi lại ở cách đó không xa ngừng lại, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Lão nhân gia nói Triệu đội trưởng, chính là đội trưởng Triệu Niệm Chiêu sao?"
Nàng là muốn tiến lên đỡ ông lão dậy, nhưng nghĩ đến Thương Mặc nói qua Cận Phi Hàn quỷ kế đa đoan, cô thực sự không dám mạo hiểm. Dù sao nếu thật sự xảy ra vấn đề gì, sợ rằng không chỉ cô sẽ bị mang về kinh đô, ngay cả Thương Mặc cũng sẽ xảy ra chuyện.
"Phải phải phải......" Ông lão gật đầu như giã tỏi vậy, "Triệu kiểm sát trưởng, trước đây Triệu đội trưởng nói qua, nếu hắn xảy ra chuyện gì thì bảo ta tìm cô."
Do dự một lúc lâu, cuối cùng là không đành lòng làm cho một ông già như vậy quỳ trên mặt đất, Triệu Mạt Thương đi tới đỡ ông lão dậy, "Lão tiên sinh, tới, ngồi xuống từ từ nói."
"Ôi chao..... Được." Ông lão được đỡ ngồi vào cái ghế bên cạnh, Triệu Mạt Thương lôi kéo cái ghế ngồi vào bên cạnh hắn, "Lão tiên sinh, là Triệu đội trưởng cùng ngài nói muốn tìm tôi, thì nói chú của tôi bảo ngài tới tìm sao?"
"Đúng vậy." Ông lão nhìn Triệu Mạt Thương, rất kích động nói, "Triệu đội trưởng nói ngài là cháu gái của Triệu kiểm sát trưởng, nhất định sẽ ra tay giúp đỡ."
Triệu Mạt Thương sững sờ, tiếp theo thăm dò nói, "Ông nói Triệu kiểm sát trưởng. . . Là. . ."
"Kiểm sát trưởng Triệu Đình Hành a." Giọng nói của ông nghe vô cùng cảm kích, "Triệu kiểm sát trưởng là người tốt a. . ."
Kiểm sát trưởng Triệu Đình Hành.....
Triệu Mạt Thương trong lúc nhất thời lại có chút thất thần, đã quá lâu cô không có nghe được cái tên này rồi.
"Lão tiên sinh, có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không? Chính là chuyện của Triệu đội trưởng, đã có chuyện gì xảy ra?" Lấy lại tinh thần, giọng nói của Triệu Mạt Thương ngưng trọng hỏi ông lão.
"Triệu đội trưởng hoàn toàn là bởi vì chúng ta......" Nói đến sự kiện này vẻ mặt ông lão vô cùng đau đớn, "Triệu đội trưởng là vì thay chúng tôi chủ trì công đạo, mới có thể bị đám người kia hãm hại. . . Hiện tại sống chết chưa biết. . . Triệu kiểm sát trưởng, Triệu đội trưởng nói ngài và chú của ngài giống nhau, nhất định có thể giúp chúng tôi."
"Lão tiên sinh, rốt cuộc là chuyện gì?" Triệu Mạt Thương rót chén nước đưa cho ông lão, "Ngài chậm rãi nói, chỉ cần các người thực sự bị oan khuất, tôi sẽ nhất định sẽ giúp một tay."
Ông lão gật đầu, uống một hớp, chậm rãi kể rõ nói đến oan khuất của hơn một vạn người.
*1 vạn = 10.000 nha, cho bạn nào chưa biết.
Huyện Thanh Thủy, thành phố Y vốn là một huyện thành nhỏ sơn thanh thủy tú*, dân bản xứ mặc dù không tính là giàu có, nhưng cũng coi như khá ấm no, người dân không cách nào sinh hoạt quá xa hoa lãng phí, nhưng cuộc sống gia đình tạm ổn, như vậy vẫn rất vui vẻ.
sơn thanh thủy tú: non xanh nước biếc 
Mười năm trước, thành phố Y trình lên một hạng mục, công trình OW.
Thời điểm công trình OW được tiến cử, ngay lúc đó Bí thư Thị ủy lấy thái độ vô cùng hăng hái nói cho mọi người, đây là một công trình có thể kéo kinh tế của toàn thành phố tăng lên, khiến cho kinh tế của thành phố Y nhảy lên trở thành công trình lớn Top 3 toàn tỉnh, toàn bộ thành phố bởi vậy sôi trào, người người nhiệt tình mười phần, chờ kinh tế được kéo lên, tiền lương được tăng lên.
Cái công trình OW vạn người dõi mắt nhìn này, cuối cùng lựa chọn một chỗ đất hoang ở cách làng Tỉnh Loan, huyện Thanh Thủy khoảng 5 km, mất thời gian khoảng 1 năm, tiến hành xây cất nhà xưởng, công nhân gia nhập nhà máy, đã bắt đầu sản xuất.
Hương dân thuần phác bọn họ không có nghĩ đến, cái công xưởng này, dựa theo quy định của nhà nước, nhất định phải làm xong các loại biện pháp an toàn, phòng ngừa các chất hóa học rò rỉ, cũng phải đảm bảo quy trình xử lý chất thải. Muốn làm xong những thứ này, xây dựng vẻn vẹn trong 1 năm, là không có khả năng thực hiện.
Mà các lãnh đạo thành phố ở bên trong vì muốn tốc độ xây dựng nhà xưởng nhanh hơn, sớm ngày sản xuất ra sản phẩm kéo nền kinh tế tăng trưởng, rõ ràng ngầm cho phép phương diện xây dựng bỏ qua việc này.
Vài năm sau, hạng mục công trình nhà xưởng OW làng Tỉnh Loan, bắt đầu xuất hiện một sự tình.
Trong làng không ngừng có người bị phát hiện ra mắc bệnh ung thư, các hương dân sắc mặt đều trở nên cự kỳ kém, tuyệt đại đa số người trong làng đều mắc viêm mũi, một phần nhỏ người thường xuất hiện bệnh mẫn cảm và các loại bệnh khác.
Trong lúc đó, phảng phất giống như bị ôn dịch bao phủ, Làng Tỉnh Loan khắp nơi lòng người bàng hoàng, người ngoai làng cũng không dám đến địa phương đã từng là sơn thanh thủy tú kia.
Hơn hai năm trước đây, một người trẻ tuổi xuất hiện tự xưng là tốt nghiệp trường đại học chuyên ngành nghiên cứu hóa học đến làng Tỉnh Loan, ở trong ánh mắt kỳ dị của các hương dân, không ngừng lấy nước trong dòng sông, đất đai các hương dân dùng để gieo trồng lương thực rau quả, trở về dùng các loại phương pháp thí nghiệm hóa học tiến hành nghiên cứu. Bỏ ra thời gian gần nửa năm tố cáo việc này với ông lão, cũng chính là trưởng làng Tỉnh Loan, hạng mục công trình nhà xưởng OW không làm tốt biện pháp an toàn, đem hóa chất có tính kịch độc thải trực tiếp vào trong đất, xuống sông, trong không khí, khiến cho mấy ngàn, thậm chí hơn vạn dân làng Tỉnh Loan xung quanh khu vực nhà xưởng OW vì vậy mắc các loại tật bệnh.
Trưởng làng sau khi nghe người trẻ tuổi kia tự thuật xong, như bị sét đanh, trợn mắt há hốc mồm.
Công trình làm cho trên dưới mấy vạn người huyện Thanh Thủy kiêu ngạo, cư nhiên lại hại toàn bộ dân làng bọn họ.
Người trẻ tuổi lúc ấy liền đề nghị trưởng làng hướng chính phủ yêu cầu ngăn chặn hành vi xả thải trái phép của nhà xưởng, cũng yêu cầu đình chỉ sản xuất tiến hành cải tạo, bồi thường toàn bộ tổn thất của dân làng.
Lúc trưởng làng mang theo đông đảo người trẻ tuổi tâm huyết cùng gần trăm trang xét nghiệm báo cáo đến chính quyền Huyện ủy, chính quyền Huyện ủy trải qua xem xét, lại đuổi hắn ra ngoài, cũng trách cứ hắn nói chuyện giật gân mê hoặc lòng người, đồng thời đem phần báo cáo kia tịch thu.
Vài ngày sau, thi thể người tuổi trẻ được phát hiện ở bên ngoài, cách làng Tỉnh Loan 1 km, chết vô cùng bi thảm, không người lý giải, Cục công an xác định vụ án không đầu mối.
Từ đó, trưởng làng chạy vạy khắp nơi, cố gắng muốn làm cho chính phủ ngăn lại hành vi của nhà xưởng, nhưng khắp nơi gặp phải trắc trở.
Thẳng đến hơn một năm trước, Triệu Niệm Chiêu thăng chức Đại đội trưởng Hình cảnh Công an huyện Thanh Thủy, trên đường vô tình gặp được trưởng làng gần như tuyệt vọng, trải qua một phen hỏi han, dứt khoát kiên quyết đáp ứng vì các hương dân làng Tỉnh Loan chủ trì công đạo.


Hơn hai tháng trước, Triệu Niệm Chiêu góp nhặt nhặt đầy đủ chứng cứ, bỗng nhiên bị phát hiện hôn mê ở trong phòng một phụ nữ đã chết, Cục công an nhanh chóng lập án, tiến hành điều tra, dùng tội danh cưỡng gian dẫn đến tử vong để truy bắt Triệu Niệm Chiêu.
Triệu Niệm Chiêu thừa dịp màn đêm buông xuống, bảo vệ trại tạm giam không chú ý, trốn chạy khỏi trại tạm giam, mang theo con gái trốn đi nơi khác, trước khi đi nói cho trưởng làng  Tỉnh Loan, nếu như hắn gặp chuyện không may, lợi dụng danh nghĩa của Triệu Đình Hành tìm đến Triệu Mạt Thương.
***************
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ho khan, chương này ước đoán tương đối khô khan. . . Mọi người tìm tòi, đại án tử. . . 囧, bắt đầu từ chương này rất nhiều YY, mọi người bỏ qua ta đi. . . Ngàn vạn biểu hiện cùng sự thật móc nối ah, đặc biệt là quy định phương diện. . . Ta là tiểu hài tử xấu xa a tiểu hài tử xấu xa. . . Các loại lẩn trốn. . .

Chương 102

Nghe xong tất cả mọi chuyện, khuôn mặt Triệu Mạt Thương đã trầm xuống, lạnh giọng nói với ông lão, "Hương trưởng, người yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng hết sức có thể giúp mọi người lấy lại công đạo."
Hơn vạn mạng người lại có thể bị bỏ qua như thế, chuyện như vậy, tại sao chính phủ lại có thể làm được?
"Cảm ơn. . . Cám ơn. . ."  Hương trưởng sớm đã bởi vì kể rõ chuyện này mà nước mắt nhạt nhòa, cầm lấy tay Triệu Mạt Thương liều mạng cảm tạ, "Cám ơn cô, Triệu kiểm sát trưởng."
Triệu Mạt Thương thở dài, tiếp đó nói với lão nhân, "Hương trưởng, nếu đối phương ác độc như vậy, thủ đoạn hung ác như vậy, ngài tới đây vậy không sợ có chuyện gì sao?"
Hương trưởng chậm rãi lắc đầu, "Triệu kiểm sát trưởng, cô không biết, người trong thôn chúng ta không biết chữ, còn đã từng nghĩ tới khiếu nại, thế nhưng đều bị ngăn cản, còn bị uy hiếp. Triệu đội trưởng bảo ta nhất định không thể bại lộ thân phận, tìm đến ngài hãy nói là chú của ngài bảo ta tới."
Như có điều suy nghĩ mà gật đầu, Triệu Mạt Thương nhìn Hương trưởng mặt đầy nếp nhăn, chau mày, "Triệu đội trưởng có đem chứng cứ anh ta thu thập được giao cho ông không?"
"Không có." Hương trưởng lắc đầu, sau đó nói với Triệu Mạt Thương, "Triệu kiểm sát trưởng, đã nhiều năm như vậy, chúng ta một đám người đều sắp tuyệt vọng, mà thôi mà thôi. . . Ngược lại Triệu đội trưởng. . ."
"Triệu đội trưởng phải cứu, cái công xưởng kia muốn ngăn chặn, tổn thất của các ngươi phải bồi thường, người cùng án này có liên quan cũng phải bị nghiêm phạt." Triệu Mạt Thương cắt đứt lời nói của Hương trưởng, vẻ mặt băng lãnh, "Tôi sẽ không bỏ qua những người đó."
Lúc ăn cơm tối, Triệu Mạt Thương cùng Thương Mặc nói chuyện này, đang lấy tảng thịt bò bí-tết Thương Mặc nghe vậy động tác liền dừng lại, như có điều suy nghĩ, "Thảo nào. . ."
"Hửm? Cái gì?" Triệu Mạt Thương cầm khăn tay giúp Thương Mặc lau chùi khóe miệng, có chút kỳ quái hỏi.
"Ừm....., vụ án này, thật sự rất lớn, người đứng phía sau kia, tại tỉnh chúng ta có thể nói là quyền thế ngập trời." Thương Mặc nghiêm túc nhìn Triệu Mạt Thương, "Em chắc nhắn mình muốn nhận vụ án này sao?"
Triệu Mạt Thương sửng sốt, sau đó vẻ mặt kiên định, "Muốn."
"Ưm, yên tâm, tôi ở đây." Thương Mặc mỉm cười, nắm chặt tay Triệu Mạt Thương giúp mình lau chùi khóe miệng tiến đến bên khóe môi cô hôn một cái, trong đôi mắt tràn đầy thâm tình.
Vụ án này. . . Muốn khiêu chiến với người kia, sợ rằng, ngay cả nàng cũng không thể đơn giản tùy tiện được.
"Tiểu Đản. . ." Trong mắt Thương Mặc tức thì một tia lo lắng trôi qua, Triệu Mạt Thương nhìn thấy có chút lo lắng mà nói, "Có phải làm Mặc khó xử rồi hay không?"
Lẽ nào chuyện này cùng Thương Mặc có quan hệ? Không có khả năng, Tiểu Đản của cô sẽ không làm loại chuyện này.
"A. . ." Thương Mặc cười nhạt một tiếng, buông tay cô ra, nghiêm nghị nói, "Chỉ là tôi lo lắng em sẽ gặp nguy hiểm, bất quá. . . Yên tâm đi, tôi sẽ bố trí tốt."
"Tiểu Đản, vì sao Mặc....." Triệu Mạt Thương chần chờ, nhìn Thương Mặc vài giây, "Vì sao giống như biết bộ dạng thủ phạm đứng phía sau......"
"Đứa ngốc. . ." Thương Mặc thở dài nói, đứng dậy đi tới bên cạnh Triệu Mạt Thương, kéo cô đứng lên ngồi vào trên ghế của mình, lại để cho Triệu Mạt Thương ngồi vào trên người mình, "Em đối với phương diện chính trị sự tình quá không mẫn cảm rồi."
"Sao?" Bởi vì hai người ăn cơm ở cửa hàng cơm Tây dưới cờ sản nghiệp của người nào đó, Thương Mặc trong bao sương ăn cơm, cho nên không cần lo lắng hai người cử chỉ thân mật bị người khác nhìn thấy, Triệu Mạt Thương dựa vào trong lòng Thương Mặc, vẻ mặt không hiểu, ngửa đầu nhìn sườn mặt xinh đẹp của Thương Mặc.
"Trước khi công trình OW được tiến cử, kinh tế thành phố Y ở trong tỉnh đứng hàng thứ nhất từ dưới lên." Thương Mặc nắm thật chặt cánh tay, làm cho Triệu Mạt Thương có thể càng thêm gần kề chính mình, vừa tiếp tục nói, "Về sau lại có một Bí thư Thị Ủy nhậm chức, anh minh quyết đoán mà tiến cử công trình OW, kinh tế của thành phố Y quả nhiên được kéo tăng lên, từ vị trí thứ nhất từ dưới lên biến thành Top 3 toàn tỉnh, mà vị Bí thư Thị Ủy kia cũng vì vậy từng bước thăng chức."
Thương Mặc nhàn nhạt nói, ở chỗ này dừng một chút, nghiêng đầu xem Triệu Mạt Thương, "Em đoán xem, vị Bí thư Thị ủy này là ai?"
Nháy mắt mấy cái, đối với phương diện này chưa từng có nghiên cứu qua, Triệu Mạt Thương hướng về phía Thương Mặc lắc đầu, hơi nghi hoặc một chút, "Là người nào vậy?"
"Bí thư Tỉnh ủy của chúng ta, ở năm nay hoặc là sang năm rất có hi vọng điều đi Trung ương chính là Lệ bí thư." Thương Mặc nhìn thẳng vào mắt Triệu Mạt Thương, "Em nghĩ xem, chính mình một tay chủ đạo, thậm chí công trình trở thành công cụ để thăng chức, cư nhiên lại có thể trở thành chất độc gây tai họa cho trên vạn người trên địa bàn quản lý, chuyện này nếu như bị vạch trần, hắn sẽ thế nào?"
Nghe Thương Mặc vừa nói như vậy, Triệu Mạt Thương lập tức liền hiểu, biến sắc, nhìn Thương Mặc, "Khó trách. . ."
"Đúng vậy. . ." Thương Mặc cúi đầu lấy trán để lên trán Triệu Mạt Thương, "Người xét nghiệm kia bị diệt khẩu, Triệu Niệm Chiêu cũng kém không nhiều lắm. . ."
"Thế nhưng mà. . ." Triệu Mạt Thương nhíu lại lông mày, tay níu lấy góc áo Thương Mặc, "Hơn một vạn dân làng là không có biện pháp che dấu."
"Sơn thôn tịch nhưỡng, có rất ít người sẽ chú ý, chỉ cần quan chức huyện Thanh Thủy che giấu sự tình là được." Thương Mặc thở dài, "Nhân dân a. . . Thì không cách nào cùng những quan chức kia đối kháng."
Triệu Mạt Thương nhất thời trầm mặc, tựa ở trong lòng Thương Mặc, nghe tiếng tim đập, bỗng nhiên có một chút uể oải.
"Tiểu Đản. . ." Triệu Mạt Thương lầm bầm gọi tên Thương Mặc, mang theo một tia chán nản, "Mặc nói xem, có phải em vẫn luôn làm chuyện vô ích phải không?"
"Hả?" Thương Mặc không hiểu nhìn cô, "Cái gì?"
"Em căn bản cứu không được bao nhiêu người." Triệu Mạt Thương ôm chặt Thương Mặc, tâm tình hết sức sa sút, "Tại sao phải có người như vậy. . . Không để ý nhiều tính mạng như vậy.... Mà em, em có thể làm cái gì?"
"Em có thể vì những người đó lấy lại công đạo." Thương Mặc kéo ra khoảng cách với Triệu Mạt Thương, ngưng mắt nhìn Triệu Mạt Thương, "Vừa rồi không phải em đã nói rồi sao, lão nhân gia nói, em là cháu gái Triệu kiểm sát trưởng, nhất định sẽ giúp bọn họ. Khi đó em làm Kiểm sát trưởng, không phải chính là bởi vì ảnh hưởng của chú em sao?"
"Nhưng là. . ." Triệu Mạt Thương có chút mê man mà nhìn Thương Mặc, "Một mình em. . ."
"Cũng có thể làm rất nhiều chuyện." Thương Mặc không để cho cô nói, mà nói tiếp, sau đó nhẹ nhàng nhợt nhạt cười, "Hơn nữa, em cũng không phải một mình a, đúng không, Thiếu chủ Phu nhân."
"YAA.A.A... . ." Đã rất lâu chưa từng nghe qua xưng hô thế này khuôn mặt Triệu Mạt Thương bỗng nhiên có loại cảm giác nong nóng, có chút ngượng ngùng nhìn Thương Mặc, "Gọi bậy. . ."
"Có sao, khi nào mang em về nhà của tôi, tôi làm cho thật nhiều, thật nhiều người cùng nhau gọi em là Thiếu chủ Phu nhân." Thương Mặc tiến đến bên cạnh khuôn mặt Triệu Mạt Thương khẽ hôn, "Cho nên, Thiếu chủ Phu nhân, đừng sợ, có chúng tôi ở đây."
"Tiểu Đản ngốc......." Đột nhiên mê man và bất lực lại bởi vì Thương Mặc mà tiêu thất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, tay Triệu Mạt Thương vẫn ôm eo của Thương Mặc "Có Mặc ở đây thật tốt."
Thương Mặc không nói gì thêm, mà chỉ ôm Triệu Mạt Thương, hưởng thụ giờ khắc này yên tĩnh và ấm áp.
Ăn cơm xong, hai người đi ra khách sạn, mới đi chưa được mấy bước, liền ngừng lại.
Cận Phi Hàn đứng ở cách đó không xa, tay cầm một bó hoa hồng, đi về phía Triệu Mạt Thương, "Mạt Thương."
Không nói gì thêm, mà quét mắt nhìn hắn một cái liền tự mình quay đầu xem Triệu Mạt Thương, Thương Mặc ôm Triệu Mạt Thương tay nắm thật chặt, Triệu Mạt Thương nhìn nàng mỉm cười, "Dừng lại làm gì vậy, về nhà."
"Ha ha, được." Thương Mặc ngốc hề hề cười, cầm tay Triệu Mạt Thương, từ bên cạnh Cận Phi Hàn đi qua.
Sắc mặt Cận Phi Hàn hết sức khó coi mà đuổi theo, đối với Triệu Mạt Thương nói, "Em là vị hôn thê của anh, không thể cho anh chút mặt mũi sao? Thương Mặc, cô ta là một nữ nhân, có thể có gì tốt?"
Triệu Mạt Thương lạnh mặt xuống, nhíu nhíu mi nhìn Cận Phi Hàn, từng chữ từng câu nói, "Tôi chưa bao giờ vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp, bất quá vì anh, tôi cũng không để ý một lần làm chuyện lạm dụng chức quyền."
Lời kia vừa thốt ra, ngay cả Thương Mặc cũng sửng sốt, đang muốn mở miệng, đã thấy Triệu Mạt Thương thực sự gọi điện thoại cho Trần đội trưởng, "Trần đội trưởng, gần đây liên tục có người quấy rối tôi...... Đúng...... Lập tức tới ngay sao? Tốt tốt......"
Bỏ điện thoại xuống, nắm tay Thương Mặc, ôm ngực, Triệu Mạt Thương nhìn coi vẻ mặt không thể tin của Cận Phi Hàn, giọng nói băng lãnh, "Còn muốn ở đây chờ bị bắt sao?"
Thương Mặc phục hồi tinh thần lại, ôn nhu liếc mắt nhìn Triệu Mạt Thương, đối với hành động làm khó dễ không hiểu Cận Phi Hàn của Triệu Mạt Thương hôm nay có một tia hiểu rõ.
Ngày đó biết rõ tổn thương trên người mình là do Cận Phi Hàn mà đến, Triệu Mạt Thương vẫn ghi ở trong lòng.
Mặc dù chỉ báo cho cảnh sát có quan hệ tốt, nhưng, dù sao cũng đã làm hết năng lực của cô, Triệu Mạt Thương bao che khuyết điểm, đã đủ làm cho Thương Mặc vui vẻ rồi.
Cái cô gái luôn vì chính nghĩa này, lại vì nàng, đối với Cận Phi Hàn nói không ngại lạm dụng chức quyền một lần.
Tiếng còi xe cảnh sát từ xa đến gần, Cận Phi Hàn không có chọn rời đi, mà đối với hai người hừ lạnh một tiếng, đi tới một bên cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại.
Sờ sờ cái mũi, trong đôi mắt Thương Mặc một tia giảo hoạt chợt lóe lên, cũng cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại.
Hệ thống cảnh sát thành phố X, là do Phó thị trưởng quản lý đối với Thanh Long Bang có giao hảo, vô luận Cận Phi Hàn tìm ai, muốn đem ý tứ truyền đạt xuống, đều phải đi qua cửa ải của Phó thị trưởng này.
Cái gọi là ''cường long bất áp địa đầu xà''*, chính là như thế.
*phép vua cũng thua lệ làng
Khi Trần đội trưởng mang theo mấy người chạy đến, liếc mắt nhìn Triệu Mạt Thương, lại nhìn xung quanh, lập tức phất tay một cái, để cho người bắt Cận Phi Hàn lại, Cận Phi Hàn rõ ràng có chút ngây dại, mãi đến khi tay bị còng lại mới hô, "Các người điên rồi, không sợ cấp trên trách tội các người sao?"
"Cấp trên?" Vẻ mặt Trần đội trưởng không rõ ràng cho lắm, nói tiếp, "Ta quản ngươi như thế nào, dám quấy rối Triệu kiểm sát trưởng, hừ, cũng không biết bản thân có cái gì được, mang về hảo hảo điều tra sau."
Thương Mặc cười híp mắt đi đến bên cạnh Cận Phi Hàn, dùng âm thanh chỉ có nàng và Cận Phi Hàn nghe được nói, 
"Cô. . . Là cô ra tay. . . Thương Mặc, tôi giết cô!" Cận Phi Hàn tức giận trừng mắt Thương Mặc, muốn nhấc chân đạp Thương Mặc, hình cảnh bên cạnh hắn lập tức nhấc chân đá vào trên đùi hắn, "Đàng hoàng một chút!"
Vẻ mặt Thương Mặc vô tội quay đầu nhìn Trần đội trưởng, có chút khẩn trương nói, "Trần đội trưởng. . . Hắn vẫn muốn đi theo học tỷ. . . Bày tỏ gì gì đó. . . Học tỷ không đồng ý, hắn liền muốn dùng sức mạnh. . . Còn đe dọa ta. . ."
Mắt thấy Thương Mặc lại bắt đầu diễn kịch, khó có được một lần đùa dai, Triệu Mạt Thương nín cười, rất nghiêm túc phối hợp nói, "Lần này làm phiền Trần đội trưởng, học muội cháu bị dọa đến không rõ. . . Người đàn ông kia, cháu cũng không biết chuyện gì xảy ra, đầu óc không phải rất rõ, luôn nói cháu là vị hôn thê của hắn. . . Bác cũng biết, cháu ở nơi này đã nhiều năm như vậy, ở đâu ra một vị hôn phu. . ."
Trần đội trưởng nghe được liên tục gật đầu, liếc mắt quét qua Cận Phi Hàn, đối với thủ hạ phất tay một cái, "Mang trở về cục, hảo hảo thẩm vấn. . ."
Cận Phi Hàn vừa gọi vừa mắng mà bị kéo lên xe cảnh sát, Trần đội trưởng mặc dù đối với tình huống như vậy vẫn còn có chút khó hiểu, lại cũng không hỏi nhiều, "Triệu kiểm, bác đi trước, có chuyện gì cứ việc tìm bác."
"Được, làm phiền người Trần đội trưởng." Triệu Mạt Thương nghiêm mặt gật đầu, đợi sau khi xe cảnh sát rời đi, xoay người nhìn Thương Mặc, "Tiểu Đản, Mặc quá xấu xa rồi. . ."
"Ồ?" Thương Mặc ra vẻ rất vô tội, nâng tay, "Cái gì? Rõ ràng là Kiểm sát trưởng lạm dụng chức quyền, tại sao lại nói tôi nha?"


"Hừ, còn giả bộ......" Triệu Mạt Thương xoa bóp cái mũi của Thương Mặc, "Lúc Cận Phi Hàn gọi điện thoại, Mặc cũng đến bên cạnh gọi điện thoại đúng không? Nhất định là Mặc giở trò gì Trần đội trưởng mới cái gì cũng không biết, còn có, bảo vệ của hắn đi đâu rồi?"
"Oa, lão bà đại nhân uy vũ, nhìn rõ mọi việc." Thương Mặc cười hì hì vuốt mông ngựa, sau đó vẻ mặt tự tin, "Từ khi em ra khỏi Viện kiểm sát sau đó đã có người theo em, sau đó Cận Phi Hàn đặc biệt chờ ở ngoài cửa, cũng không biết có âm mưu gì, tôi chỉ là đi trước một bước phái nhiều người hơn đem toàn bộ người hắn mang tới đuổi đi rồi, về sau mới, hắc hắc. . ."
"Ừm." Triệu Mạt Thương gật đầu, ý vị thâm trường nhìn Thương Mặc, "Quả nhiên là lão đại xã hội đen."
Thương Mặc ngây ngốc cười, cũng không trả lời, chỉ tại chỗ nhìn mắt Triệu Mạt Thương, không che giấu chút nào tình yêu của mình.
Nàng còn không có nói cho Triệu Mạt Thương, trong cục cảnh sát có người của nàng, sẽ chỉnh đốn Cận Phi Hàn một trận thật tốt.
Vết thương lần trước vừa mới tốt lại dám đến phía Nam tìm nàng trả thù, thật không biết Cận gia sao lại có một người thừa kế như vậy.
Bất quá, nên cảm tạ Cận Phi Hàn, làm cho nàng nhìn thấy Triệu Mạt Thương là như thế nào bao che khuyết điểm của mình.
**************
Editor: Mê Thương tỷ tỷ lạc lối, ôi ước gì cướp Triệu Mạt Thương về nhà nựng nha =))


========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna