Google.com.vn Đọc truyện Online

2/7/18

Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại Nhân (Bằng Y Úy Ngã) - Tập 103 + 104

Đăng bởi Ngân Giang | 2/7/18 | 0 nhận xét

Chương 103

Trong kí túc xá trống trải, Linh Lung ôm đầu gối ngồi dựa vào trên giường đờ ra, nhãn thần có vẻ hơi mê man.
Thiếu chủ nói buổi tối không trở về biệt thự lớn ở, bảo cô xem tình huống muốn đi đâu ở cũng được.
Biệt thự lớn không có Thiếu chủ, cô luôn cảm thấy không thích hợp, chính là ngoài Biệt thự lớn cũng chỉ có Biệt thự lớn. . .
Nghĩ đến nhà Lệnh Hồ Huyên, căn nhà đó chính mình ở cũng được mấy tháng, nơi đó thỉnh thoảng sẽ cho mình có loại cảm giác như ở nhà, Linh Lung đột nhiên cảm giác được trong lòng ấm áp, muốn ở, nhưng lại không dám đối mặt Lệnh Hồ Huyên.
Ngày đó, Lệnh Hồ Huyên ở bên tai cô nói với cô, "Như vậy. . . Không phải ám muội. . . Yêu đương a !."
Cô chính tai nghe được cái nữ nhân như yêu tinh kia nói yêu đương với cô, phản ứng đầu tiên của cô lại là chạy trốn.
Cô không biết cảm giác của mình đối với Lệnh Hồ Huyên là như thế nào, chỉ biết mình tựa hồ đối với lời thổ lộ của nàng cảm thấy mừng rỡ, rồi lại bởi vì quen biết nàng cho tới nay mà mê man.
Cô vẫn cho rằng, mình sẽ cả đời đi theo Thiếu chủ, vô luận Thiếu chủ bên người có ai, cô đều đi theo Thiếu chủ, một tấc cũng không rời.
Thế nhưng hình như Thiếu chủ không muốn cô một mực đi theo thì phải, Thiếu chủ nói cô nên cùng Lệnh Hồ Huyên cùng một chỗ.
Thiếu chủ làm sao biết Lệnh Hồ Huyên thích cô đây? Hơn nữa, dường như biết rõ từ rất sớm rồi.
Biệt thự lớn không muốn ở, Lệnh Hồ Huyên nơi đó không dám đi, cuối cùng Linh Lung trở về ký túc xá của cô và Thương Mặc ở trường học.
Mắt thấy chưa tới nửa năm nữa, cô và Thiếu chủ sẽ tốt nghiệp, kí túc xá này lâu không có quét dọn đã đầy bụi, sau khi Linh Lung về đây, bỏ ra một ít thời gian đem nơi đây dọn dẹp sạch sẽ, tắm xong sau đó động cũng không muốn động, chỉ ngơ ngác mà ngồi ở trên giường ngẩn người.
Lúc Cận Phi Hàn được vệ sĩ của Triệu Đình Vĩ tới đảm bảo từ trong cục cảnh sát đi ra, trên người đã có đến vài chỗ máu bầm tím.
Đối với Cận Phi Hàn vô dụng, Triệu Đình Vĩ và Đan Trác liếc nhau, đều thấy trong mắt cả hai sự bất đắc dĩ.
Luận năng lực, luận thủ đoạn, luận can đảm, Thương Mặc quả thực đều so với Cận Phi Hàn cao hơn không chỉ một bậc, nếu không phải vấn đề về giới tính, bọn họ ngược lại thật có thể suy nghĩ để cho Triệu Mạt Thương gả cho Thương Mặc, dù sao thế lực của Thanh Long Bang so với Cận gia quả thực không kém.
"Thương Mặc chết tiệt, tôi nhất định phải đem cô ta vào thiên đao vạn quả*!" Cận Phi Hàn trở về gian phòng của mình, rất tức tối mà đẩy ngã cái ghế, nhưng không ngờ chạm đến một khối máu ứ đọng ngay ngắn ở trên đùi, nhất thời đau đến hít vào một ngụm khí lạnh.
*thiên đao vạn quả: băm thành trăm mảnh
"Thiếu gia." Thủ lĩnh bảo tiêu từ Cận gia phái tới bảo vệ Cận Phi Hàn trông thấy Cận Phi Hàn như vậy, tiến tới nhìn Cận Phi Hàn nói, "Tôi có biện pháp đối phó Thương Mặc."
"Ồ?" Đau đến nhe răng trợn mắt lại vô cùng tức giận Cận Phi Hàn híp mắt nhìn hắn vài giây, "Nói nghe một chút."
"Tôi nghe nói. . ." Thủ lĩnh bảo tiêu tiến đến bên tai Cận Phi Hàn thì thầm một hồi, Cận Phi Hàn vừa nghe vừa gật đầu, trên mặt cười có vẻ hết sức âm hiểm, "Tốt, cứ làm như vậy."
"Sao? Linh Lung không ở nhà?" Trở về nhà Triệu Mạt Thương, Thương Mặc thừa dịp lúc Triệu Mạt Thương tắm gọi điện thoại về nhà, lúc nghe được Linh Lung không có ở đây có chút kinh ngạc, thầm nghĩ Linh Lung từ lúc nào lại có thể rõ ràng thông suốt biết đi nhà Lệnh Hồ Huyên rồi, "Vậy được rồi, chú Liên Ám, làm phiền chú."
Cúp điện thoại, suy nghĩ một chút, Thương Mặc vẫn lựa chọn gọi điện thoại cho Lệnh Hồ Huyên, "Huyên tỷ, Linh Lung đi đến nhà chị rồi hả?"
Lúc này vừa mới đi xã giao về đến nhà rất mệt mỏi Lệnh Hồ Huyên nghe vậy sửng sốt, nhìn thấy trong nhà trống trải, giọng nói kinh dị, "Không có nha."
Thương Mặc sửng sốt, nhức đầu, sau đó tâm niệm vừa động, bất đắc dĩ thở dài, "Em ấy nên trở về trường học."
Lệnh Hồ Huyên nhất thời trầm mặc, một lát, sâu kín thở dài một tiếng, "Cũng tốt."
"Huyên tỷ. . ." Tại lúc trước khi Triệu Mạt Thương tắm rửa xong, Thương Mặc tựa ở đầu giường, gọi Lệnh Hồ Huyên một tiếng sau nói, "Bá vương ngạnh thượng cung* đi !."
*bá vương ngạnh thượng cung: nói thẳng là cưỡng gian. Haha=))
Lệnh Hồ Huyên vốn bởi vì thái độ trốn tránh của Linh Lung mà có chút nản lòng thoái chí, đang tự cúi đầu buồn bã, chợt nghe Thương Mặc nói như vậy, dở khóc dở cười cầm điện thoại di động nửa ngày không nói.
"Ài, trước tiên không nói, Huyên tỷ, hảo hảo nắm chặt." Cửa phòng tắm mở ra, Triệu Mạt Thương từ bên trong đi tới, Thương Mặc đối với Lệnh Hồ Huyên bỏ lại một câu nói, đứng dậy hướng phía Triệu Mạt Thương nghênh đón.
Lệnh Hồ Huyên sững sờ mà cầm di động, nghĩ đến lời nói của Thương Mặc, lại nghĩ đến thân ảnh của Linh Lung, có chút vô lực ngồi vào trên ghế sa lon ngẩn người ra.
Từ ngày đó thổ lộ về sau, Linh Lung đang trốn tránh nàng không phải là không biết.
Chỉ là vẫn muốn làm cho chính em ấy suy nghĩ cẩn thận, mới vẫn giả vờ không biết mà tiếp tục những ngày sinh hoạt qua, nhưng hình như, Linh Lung càng muốn, liền cách nàng càng xa.
Bá vương ngạnh thượng cung sao?
Ngồi ở trên ghế sa lon thật lâu, nghĩ đến những lời này của Thương Mặc, Lệnh Hồ Huyên nhẹ nhàng nhíu mày, vốn thần sắc ảm đạm dần dần không thấy nữa.
Dường như...... Cũng không phải không thể.
Đứng dậy, cầm chìa khóa xe xe đi ra ngoài, một đường lái xe đến lầu dưới ký túc xá, Lệnh Hồ Huyên cùng cô quản lý hàn huyên vài câu sao sao đó lên lầu, nhẹ nhàng gõ cửa.
Linh Lung vẫn đang nghĩ ngợi lung tung có chút kinh ngạc nhìn cửa phòng bị gõ vang lên, nhíu lại hàng lông mày xinh đẹp, rút ra đao võ sĩ, cẩn thận từng li từng tí tới gần, "Ai đó?"
"Tôi, Lệnh Hồ Huyên." Đối với tính cách của Linh Lung thập phần hiểu rõ, cũng biết chính mình không lên tiếng Linh Lung tất nhiên sẽ miên man suy nghĩ, nói không chừng sau khi mở cửa thanh võ sĩ đao sẽ trực tiếp gác ở trên cổ mình, Lệnh Hồ Huyên suy nghĩ nhiều lần, vẫn quyết định nói lên tên của mình.
Vẻ mặt Linh Lung vốn đề phòng nhất thời liền ngây dại, một lát, thả lỏng thân thể căng thẳng mở cửa, mặt lạnh, "Chị tới làm gì vậy?"
Đã thật lâu không có khoảng cách gần như vậy mà đứng ở trước mặt Lệnh Hồ Huyên, đối diện khí tức của người nọ tựa hồ rất ấm áp, Linh Lung đè xuống cảm giác tim đập rộn lên, nhìn Lệnh Hồ Huyên chờ nàng trả lời, rồi sau đó một khắc lại càng thêm băng lãnh, "Chị uống rượu?"
"Tôi...." Lệnh Hồ Huyên đang kiếm cớ nghe được câu hỏi của cô, giương mắt nhìn cô hồi lâu, mỉm cười, "Đúng, mới vừa đi xã giao về."
"Chị có thể trở về." Linh Lung hận nhất Lệnh Hồ Huyên đi ra ngoài xã giao nghe vậy lập tức trên tay dùng sức muốn đóng cửa, Lệnh Hồ Huyên liền vội vươn tay đi ngăn cản, "Linh Lung, tôi đáp ứng em, về sau không đi xã giao nữa."
Danh tiếng của nàng sớm đã có, ở thành phố X, kỳ thực không cần xã giao sẽ có rất nhiều người tìm nàng thưa kiện, mà Pháp viện Viện kiểm sát bên kia, nàng từ lâu lăn lộn vô cùng quen thuộc, vì vậy xã giao kỳ thực cũng không phải là đặc biệt cần, chỉ thỉnh thoảng có nhân vật nào lớn hoặc là vụ án lớn, nàng mới có thể cùng đương sự hoặc là quan toà các loại đi khách sạn ăn một bữa cơm.
Tay vốn muốn đóng cửa nghe vậy buông lỏng, trong lúc Linh Lung vẫn còn kinh ngạc khi nghe được câu nói kia, Lệnh Hồ Huyên đã nhân cơ hội nhanh chóng vào trong phòng, đóng cửa phòng.
"Làm sao chị vào được?" Linh Lung nhíu mày lại rất bất mãn nhìn nàng, "Đêm hôm khuya khoắt không trở về nhà tới nơi này làm gì? Say khướt sao?"
Mỉm cười, Lệnh Hồ Huyên hai tay câu lên cổ Linh Lung, tiến đến bên tai cô thổ khí như lan*, "Tới bắt tội phạm. . ."
*thổ khí như lan: câu đầy đủ là “thổ khí như lan, phụng thân như ngọc” nghĩa là hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả bộ dáng hô hấp của mỹ nhân động lòng người.
"Chị....." Khuôn mặt thoáng cái trở nên nóng hổi, Linh Lung lấy tay muốn đẩy bả vai Lệnh Hồ Huyên, tay Lệnh Hồ Huyên lại quấn càng chặt hơn, giống như quyến rũ, trong giọng nói lại có một chút âm rung khó có thể phát giác, "Tiểu Linh Lung, đừng chạy, tất cả mọi chuyện tôi đều nghe theo em. . ."
Toàn thân run rẩy, tay Linh Lung khoát lên trên vai Lệnh Hồ Huyên, không hề dùng lực.
"Tiểu Linh Lung. . ." Lệnh Hồ Huyên đã lâu không có tiếp xúc với Linh Lung, ôm Linh Lung vào trong ngực, "Đừng chạy, tôi sẽ sợ. . ."
Nàng cho tới bây giờ đều tự tin, nhưng lúc đang đối mặt Linh Lung vĩnh viễn đều là không tự tin.
Nhiều hơn nữa giả vờ quyến rũ và phóng đãng, đến trước mặt Linh Lung, cuối cùng vẫn không cách nào thể hiện hết nỗ lực của bản thân, một ánh mắt, một động tác thông thường của Linh Lung, sẽ làm cho nàng kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Rũ mắt xuống, lông mi khẽ run, Linh Lung vẫn là lần đầu tiên nghe được Lệnh Hồ Huyên nói ra lời nói vô lực như vậy, hai tay như trước khoát lên trên vai Lệnh Hồ Huyên, lại bỗng dưng, cũng có xung động muốn ôm Lệnh Hồ Huyên. 
"Tiểu Linh Lung. . ." Thở dài dường như ôm thật chặt Linh Lung, Lệnh Hồ Huyên lại nói, "Cái Thiếu chủ ghi âm kia, em còn nhớ rõ không? Tôi nói, tôi sẽ vẫn cùng em. . . Cho nên, không quan trọng em nghĩ như thế nào, không quan trọng em có tiếp nhận hay không. . . Chỉ xin em. . . Đừng chạy, đừng xa cách. . ."
Lời nói hèn mọn như vậy, từ trong miệng nữ nhân rất khoe khoang nói ra, Linh Lung không hiểu sao cái mũi đau xót, tay rung động vài cái, vẫn khắc chế dục vọng muốn ôm nàng của cô.
"Em chạy, tôi sẽ cùng theo, nhưng.... lại sợ theo không kịp...." Cho dù lúc Thương Mặc bị trọng thương, Lệnh Hồ Huyên cũng vẫn duy trì lý trí xử lý tốt mọi chuyện, nhưng vào thời khắc này, lấy mặt mềm yếu nhất đối diện Linh Lung, "Em trốn, tôi sẽ tìm em, nhưng....sẽ lo lắng tìm không được em......"
Nhiều năm giữ gìn hình tượng như vậy, lại lấy chính là hèn mọn khẩn cầu của hôm nay, Lệnh Hồ Huyên không chút phật lòng, đơn giản là giờ khắc này nàng còn có thể ôm lấy Linh Lung, liền không hề suy nghĩ Linh Lung sẽ hồi báo thâm tình như vậy hay không.
"Chị nghiêm túc?" Vốn tay ở bả vai Lệnh Hồ Huyên, bất tri bất giác đã đến trên lưng Lệnh Hồ Huyên, Linh Lung vẫn chưa dùng sức, mà nhẹ nhàng để đó, "Không phải trêu chọc tôi?"
Chợt ngẩng đầu nhìn cô, Lệnh Hồ Huyên nhíu lại lông mi, "Em không tin tôi?"
Quay đầu ra không nhìn nàng, Linh Lung cứng rắn bỉu môi nói, "Quỷ mới biết chị nói câu nào thật câu nào giả."
Nữ nhân này giống như yêu tinh, là không thể tin tưởng nhất.
"Bắt đầu từ khi tôi 8 tuổi, mỗi một câu nói với em, đều là thật." Lệnh Hồ Huyên thay đổi bộ dáng như trước, hết sức nghiêm túc hướng về phía Linh Lung gằn từng chữ nói.
Quay đầu chăm chú nhìn nàng, đã thấy nàng đồng dạng nghiêm túc nhìn chính mình, trong mắt cả hai đều là hình ảnh phản chiếu của nhau, Linh Lung giật giật miệng, âm thanh nho nhỏ nói một câu gì đó, Lệnh Hồ Huyên giống như là đã nghe được, rồi lại có chút không tin, "Em nói cái gì?"
". . ." Linh Lung lại giật giật miệng, khuôn mặt đã từ từ đỏ.
Lần này, Lệnh Hồ Huyên nhưng lại nghe rõ ràng, trong tròng mắt xẹt qua một tia âm mưu giảo hoạt đã thực hiện được, rồi lại rất nhanh biến mất, "Tốt, tôi chứng minh cho em xem."
Linh Lung nói là, "Tôi không tin chị, chị chứng minh cho tôi xem."
Cái tay đặt ở trên lưng nàng không biết chuyện gì đã ôm thật chặt nàng, hai tay Lệnh Hồ Huyên như trước câu quấn quít lấy cổ Linh Lung, cười đến mức dị thường ý vị thâm trường.
Chứng minh sao? Nàng có thời gian cả đời gian đầy đủ để chứng minh đấy.
******************
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lúc đầu dự định tiếp tục ngược Huyên tỷ tỷ, sau lại ngẫm lại, quên đi, dường như đối với nàng quá nhẫn tâm một chút, khụ khụ. . .
Nhưng biến chuyển này sẽ không quá lớn chứ? Linh Lung là đầu gỗ a đầu gỗ. . .

Chương 104

Sáng sớm cuối tuần, trong phòng ngủ của Triệu Mạt Thương, Thương Mặc dựa vào trên giường sống chết không chịu để cho Triệu Mạt Thương rời giường.
"Tiểu Đản, em muốn đi Huyện Thanh Thủy điều tra......" Triệu Mạt Thương an ủi Thương Mặc, "Mặc ngoan ngoãn dậy xử lý chuyện của mình, nghe lời."
"Không muốn." Môi Thương Mặc không ngừng mà để lại dấu vết ở trên da thịt của Triệu Mạt Thương, "Tôi muốn đi theo em."
"Nhưng Mặc rõ ràng rất bận rộn a." Triệu Mạt Thương nhíu lông mi lại, rất đau lòng nhìn Thương Mặc, "Mặc ngủ một hồi nữa đi, sau đó lại bộn rộn, hửm?"
Đoạn thời gian gần đây, cô không biết cuối cùng chuyện gì xảy ra, chỉ biết đến là, Thương Mặc có thể đúng hạn đưa cô đi làm, buổi tối lúc ngủ nhưng lại rất dễ dàng đã ngủ say.
Lúc trước Thương Mặc không phải như thế, mỗi lần đều phải muốn cô rất lâu mới bằng lòng ngủ, mà gần đây, có đôi khi cô tắm rửa xong đi ra, đều phát hiện quần áo trên người Thương Mặc cũng còn không đổi, tắm cũng còn chưa tắm chỉ dựa vào đầu giường nghiêng đầu ngủ.
"Mặc kệ, ta muốn đi theo ngươi." Thương Mặc tay nắm thật chặt, trong thanh âm không có chút nào do dự, "Tôi gần đây bận rộn, phỏng chừng cùng Cận Phi Hàn, hoặc là Lệ bí thư có quan hệ."
Lấy thế lực của Lệ bí thư, muốn biết quan hệ của nàng và Triệu Mạt Thương, thân phận của nàng, hoàn toàn là chuyện vô cùng dễ dàng.
Bang phái nhỏ rục rịch, chuyện này trước kia chưa bao giờ xảy ra, hoặc là Cận Phi Hàn dự định dời đi sự chú ý của nàng tùy thời mang Triệu Mạt Thương đi, hoặc là chính Lệ bí thư muốn đem nàng từ trong sự kiện lần này dẫn dắt rời đi, để dễ đối phó Triệu Mạt Thương.
Vô luận là loại tình huống nào, Triệu Mạt Thương đều hết sức nguy hiểm, cho dù nàng đã phái người bảo vệ Triệu Mạt Thương so với ban đầu không chỉ gấp đôi, nàng vẫn không thể yên lòng.
"Tiểu Đản. . ." Triệu Mạt Thương có chút áy náy mà sờ sờ mặt nàng, thở dài nói, "Đều là bởi vì em Mặc mới....."
"Ai nha, rời giường, rời giường." Thương Mặc bỗng nhiên đem Triệu Mạt Thương ôm lấy, cắt đứt lời nói của cô, "Vô luận như thế nào tôi cũng muốn cùng đi với em."
Kinh ngạc nhìn nhìn nàng vài giây, Triệu Mạt Thương tự nhiên cười nói, "Được rồi."
"Hắc. . ."
Xe ở trên đường lớn vững vàng chạy đi, Thương Mặc lần này không có tự mình lái xe, mà để cho một ám vệ phụ trách lái xe, chính mình thì cùng Triệu Mạt Thương ngồi ở đằng sau.
"Em nói, trong sợi dây chuyền của tiểu quỷ kia có khắc chữ?" Thương Mặc nghe lời nói của Triệu Mạt Thương, như có điều suy nghĩ sờ lên cằm, "Triệu Niệm Chiêu thu thập những chứng cứ kia đến nay còn tìm không được, tôi đoán những chữ kia nói nên cho chúng ta biết chứng cứ giấu ở địa phương nào."
"Ừm, em cũng nghĩ như vậy." Triệu Mạt Thương vẻ mặt ngưng trọng gật đầu, "HBAB 32, Mặc nói xem sẽ là cái gì?"
"Ah. . ." nhẹ nhàng cười nhạt, "Rất dễ đoán, thế nhưng, nhiều lắm, không biết hắn để ở cái nào đây."
"Sao?" Triệu Mạt Thương hơi nghi hoặc một chút mà nhìn nàng, vẻ mặt không rõ ràng cho lắm, "Cái gì?"
"Haha, em không có chơi qua trò chơi suy luận sao." Thương Mặc thân mật ngang nhiên xông qua hôn một bên mặt của cô, Triệu Mạt Thương oán trách liếc nàng một cái, nhẹ tay véo phần thịt mềm bên hông của nàng, "Có người khác. . ."
Thương Mặc nghe vậy, liếc nhìn phía trước chỗ tài xế điều khiển, xấu xa cười, "Yên tâm, hắn sẽ không nói gì."
Nheo mắt lại với vẻ mặt cảnh cáo, Triệu Mạt Thương ngữ khí thập phần nguy hiểm, "Từ giờ trở đi không cho phép Mặc làm càn."
"Ách. . ." Thương Mặc gãi đầu, thấy vẻ mặt của cô nghiêm nghị, đành phải ngoan ngoãn mà nói, "Em đem dãy chữ cái này, đều đẩy về sau một vị trí thử xem."
Sử dụng mật mã trên là thủ đoạn rất thường dùng, bất quá người bình thường chắc là sẽ không muốn dùng, cũng chỉ có Triệu Niệm Chiêu một người chưa từng được huấn luyện chuyên ngành mật mã cách chuyên nghiệp như vậy, rồi lại biết một chút kiến thức liên quan đến cảnh sát mới có thể dùng a!.
"ICBC?" Triệu Mạt Thương dựa theo Thương Mặc nói mỗi bên đẩy về sau một vị trí, "Ngân hàng?"
"Đúng." Thương Mặc gật đầu, nói tiếp, "Chắc là tại ngân hàng, có một két sắt đảm bảo nào đó."
Dựa theo tư liệu biểu hiện, Triệu Niệm Chiêu chưa từng ra khỏi tỉnh, chỉ ở thành phố Y, thành phố X xuất hiện qua, hai cái thành phố nhiều ngân hàng như vậy, ai cũng không biết hắn đặt ở chỗ nào.
Hơn nữa, HBAB 32, HBAB đều cần phải đẩy về sau một đơn vị, như vậy 32 có cần đẩy về sau một đơn vị hay không?
Thở dài, Triệu Mạt Thương suy nghĩ một lúc lâu, lắc đầu, "Triệu Niệm Chiêu lưu lại manh mối quá ít."
"Khẳng định ở một địa phương nào đó còn lưu lại đầu mối gì, chờ chúng ta đi huyện Thanh Thủy tìm một chút đi." Thương Mặc rất là bình tĩnh nói, "Triệu Niệm Chiêu người này, phải rất thận trọng."
Chắc là sớm suy tính nhiều trường hợp mới có thể lưu lại đầu mối phân tán như thế.
Dây chuyền ở trên người con gái, mục đích của đối phương từ trưởng làng Giếng làng Vịnh thuận tiện nói cho Triệu Mạt Thương biết, đoán chắc Triệu Mạt Thương sẽ đi Thanh Thủy Huyện thực địa điều tra.
Là một người đối với Triệu Mạt Thương rất hiểu biết.
Còn có. . . Triệu Niệm Chiêu, và Triệu Đình Hành đều họ Triệu, lại là quan hệ ra sao?
Trải qua 3 giờ chạy xe, xe cuối cùng đã tới huyện Thanh Thủy. 
"Tiểu Đản, em muốn trước tiên đi nơi ở lúc đầu của chú em một chuyến." Vừa đến huyện Thanh Thủy, đối với tưởng niệm về chú ùn ùn kéo đến mà dâng lên trong lòng, Triệu Mạt Thương tâm tình có chút sa sút nói.
"Tốt, tôi đi cùng em." Thương Mặc quét mắt bốn phía, nắm tay Triệu Mạt Thương, "Nhìn chú em."
Triệu Mạt Thương nghiêng đầu nhìn Thương Mặc, đổi nắm tay thành mười ngón giao nhau, "Tốt."
Cũng tốt, để cho chú biết cô đã có người yêu rồi, nói cho chú những chuyện kia, nói cho chú biết mặc dù người bên cạnh cô là phần tử xã hội đen, cũng sẽ không làm chuyện gây tai họa cho lương dân.
Chú của cô nhất định sẽ không trách cô.
Sau khi Triệu Đình Hành bị giáng chức đến huyện Thanh Thủy, vẫn là thời gian rất nghèo khó, chỗ ở cũng là một cái nhà nhỏ thoạt nhìn vô cùng cũ nát.
Triệu Mạt Thương đi tới trước cửa căn nhà nhỏ, móc ra chìa khoá mở cửa, đi vào.
Mói đi vào, Thương Mặc liền cảm giác có chút không đúng rồi, "Lần trước em tới là lúc nào?"
Triệu Mạt Thương đang cầm hương (nhang) có chút kỳ quái nhìn Thương Mặc, "Thanh minh, làm sao vậy?"
Thanh minh. . .
Thương Mặc đi tới bên cạnh Triệu Mạt Thương, đưa tay quét lên mặt bàn đặt di ảnh của Triệu Đình Hành, "Bụi rất ít."
"Ừ." Gật đầu, sau đó chợt ý thức được không đúng, Triệu Mạt Thương nhíu mày, "Phòng ở của chú, chỉ có một mình em có chìa khóa, có ai đi vào, còn lau cái bàn?"
"Không chỉ cái bàn." Thương Mặc quét mắt nhìn xung quanh từ trên xuống dưới, "Ngay cả một chút tơ nhện cũng không có, khẳng định bình thường có người tới quét tước."
Ngưng mắt nhìn di ảnh của chú mình, trong lòng Triệu Mạt Thương bị từng đống nghi hoặc chiếm hết, cuối cùng thở dài, "Có lẽ là ai đó trước kia được chú em giúp đỡ minh oan xuất phát từ hảo ý a !."
"Ừ." Trong lòng Thương Mặc vẫn nghi hoặc, lại không nói ra miệng, chỉ gật đầu, "Tôi và em cùng nhau cúi chào chú đi !."
Triệu Mạt Thương cầm lấy hương đặt chung một chỗ, dùng cái bật lửa đốt sáu nén hương, đưa cho Thương Mặc ba nén, sau đó thì nhìn di ảnh Triệu Đình Hành mặt trang nghiêm cúi đầu vái ba lần, mặc niệm mấy câu gì đó, Thương Mặc bên cạnh lạy vài cái, chỉ nói thầm trong lòng chính mình sẽ chiếu cố tốt Triệu Mạt Thương, liền đem ba nén hương cắm vào trong lư hương, chỉ là hương lại không biết tại sao lại đổ.
Trong nháy mắt sắc mặt đại biến, Thương Mặc nâng hương dậy muốn cắm tốt, làm thế nào đều không có biện pháp cắm sâu hơn được, mày nhăn lại, đem hương để qua một bên, "Trong lư hương có cái gì đó."
Triệu Mạt Thương đang cùng chú mình nói tất cả mọi chuyện, nghe vậy sửng sốt, đi tới, nhìn Thương Mặc đưa tay vào trong lư hương, sau đó liền lấy ra một cái cái hộp nhỏ.
"Mở ra xem một chút đi." Mới tiến vào nơi ở cũ của chú mình không bao lâu đã phát hiện nhiều chuyện kỳ quái như vậy, trong lòng Triệu Mạt Thương tràn đầy lo lắng, ý bảo Thương Mặc mở hộp ra.
Thương Mặc mở hộp ra, trong hộp thình lình nằm một cái chìa khóa, cùng với một tờ giấy.
Không có trải qua suy nghĩ mà đem tờ giấy đưa cho Triệu Mạt Thương, Triệu Mạt Thương tiếp nhận, mở ra, trên tờ giấy viết vài, "Người tranh luận hay nhất."
"Cái này. . ." Triệu Mạt Thương hoàn toàn ngây dại, suy nghĩ hồi lâu vẫn là vẻ mặt không hiểu, "Người tranh luận hay nhất. . . Chẳng lẽ là nói em? Nhưng là, tại sao phải viết ở nơi này?"
Nhìn chiếc chìa khóa đó vài giây, Thương Mặc bỗng nhiên nhìn Triệu Mạt Thương nói, "Triệu Niệm Chiêu và chú của em khẳng định có quan hệ gì đó."
"Hả?" Triệu Mạt Thương nhìn Thương Mặc, lại nhìn chiếc chìa khóa kia, bên trên chìa khóa rõ ràng viết chữ số "21" .
"21, 32 đẩy về trước một đơn vị, ngược lại với suy luận trước chữ cái, hẳn là là cố ý." Thương Mặc cúi đầu nhìn chiếc chìa khóa kia, lại nói tiếp, "Về phần ngân hàng. . ."
"Ngân hàng X chi nhánh rất lớn." Dựa theo Thương Mặc vừa nói, Triệu Mạt Thương lập tức hiểu được, sau đó cười khổ, "Cái này Triệu Niệm Chiêu thật cách biết giày vò người khác."
"Ah. . ." Thương Mặc đem chìa khoá để vào trong ví tiền của mình, sau đó sáu nén hương vừa mới bỏ lên trên bàn cắm vào trong lư hương, "Triệu Niệm Chiêu hiểu rất rõ về em, cũng rất thông minh. Dây chuyền của Triệu Nam,  hương trưởng cầu cứu, chìa khoá trong lư hương chú của em, vị trí xác thực, những tin tức này còn có có đồ đạc, đều không phải chỉ có em mới có thể tìm thấy sao."
"Đúng vậy....." Triệu Mạt Thương nhìn di ảnh của Triệu Đình Hành, rơi vào trầm tư.
Triệu Niệm Chiêu. . . Rốt cuộc là ai?
Vốn muốn đến làng Tỉnh Loan tiến hành điều tra một phen, lấy được mấy thứ này, vậy cũng không cần phải đi rồi.
Thương Mặc cùng Triệu Mạt Thương trở về thành phố X, thẳng đến X đại, tại cửa lớn ngân hàng X đại ngừng lại, cầm chìa khóa đi vào, trực tiếp tìm được quản lý chi nhánh.
Quản lý chi nhánh dẫn hai người đến nơi để két sắt bảo đảm, hai người đối diện liếc mắt nhìn nhau, cầm chìa khóa mở ra hòm số 21, trong hòm để một xấp văn kiện.
Chỉ là văn kiện kia, cũng không phải chứng cứ.

"Rõ ràng còn có một cái hòm đảm bảo." Thương Mặc nhìn văn kiện chồng chất cùng với con dấu để cùng nhau, thở dài.
Ra khỏi ngân hàng, hai người lại ngồi xe đến một ngân hàng lớn khác ở thành phố X, mang theo đống văn kiện kia tìm được quản lí, lại đến chỗ két sắt bảo quản càng thêm bảo mật hơn.
Lúc này két sắt bảo quản, cần mật mã, Thương Mặc cùng Triệu Mạt Thương trố mắt nhìn nhau.
"Mật mã?" Triệu Mạt Thương nhíu lông mày lại, nhìn phác họa lóe ra dưới, "Lẽ nào còn có manh mối gì đó chúng ta chưa tìm được." 
"Hẳn là đều lấy được ah." Thương Mặc cẩn thận hồi tưởng tất cả manh mối, đi tới lui đi, nhức đầu, "Nếu không..., dùng ngày giỗ của chú em thử xem?"
Vẻ mặt ngưng trọng suy nghĩ trong chốc lát, Triệu Mạt Thương gật đầu, đưa vào một dãy sáu số.
"Tích tích" Rương mật mã phát ra vài tiếng tiếng cảnh cáo, sau đó màn hình cho thấy mấy chữ, "Mật mã không đúng, còn hai lần nhập mã."
Cái này khiến Thương Mặc và Triệu Mạt Thương không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Mật mã rốt cuộc là cái quái gì?
*******************
Mọi người cũng đoán xem mật mã là gì đi. Hí hí

========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna