Google.com.vn Đọc truyện Online

2/7/18

Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại Nhân (Bằng Y Úy Ngã) - Tập 33 + 34

Đăng bởi Ngân Giang | 2/7/18 | 0 nhận xét

Chương 33

“Trưởng phòng,tôi muốn xem hồ sơ vụ án cố ý giết người của Lương Uyển.”Triệu Mạt Thương tự hỏi hồi lâu, cuối cùng quyết định đi sang phòng của Trưởng phòng, gõ gõ cửa đi vào xong lập tức đưa ra yêu cầu.
Vạn Quyền ngẩn đầu nhìn cô, có chút khó hiểu, “Vụ án của Lương Uyển không phải Chương Vận phụ trách hay sao?”
“Đúng vậy?” Triệu Mạt Thương gật gật đầu, vẻ mặt kiên định, “Nhưng là tôi cho rằng không nên lấy tội cố ý giết người định tội.”
Giận tái mặt, Vạn Quyền có chút bất mãn nói, “Mạt Thương, cô nên quản tốt chuyện của mình đi, vụ án Chương Vận phụ trách tất nhiên Chương Vận sẽ rất quen thuộc.”
“Nhưng mà…………” Triệu Mạt Thương cau mày, đang tính giải thích, Vạn Quyền phất tay nói, “Mạt Thương, cô hiện tại là phó phòng công tố, làm việc gì cần phải chú ý. Vụ án của Lương Uyển này thuộc về văn phòng khác, cô nhúng tay nhiều vào không tốt, tôi nghe nói vừa có em trai của người tình nghi phạm tội tới đây náo loạn một hồi, cô đừng có tin lời nói của người ta từ một phía mà gây khó xử cho đồng nghiệp.”
“Tôi……………” Triệu Mạt Thương bị Vạn Quyền mắng cho một trận, trong lòng có sự tức giận nhưng không tiện phát tác, sau một lúc lâu, “Như vậy, Trưởng phòng, tôi đi ra ngoài.”
“Được rồi, đi đi.” Vạn Quyền gật đầu, đợi Triệu Mạt Thương đi ra ngoài sau, sắc mặt âm trầm.
Người ở sau lưng Triệu Mạt Thương rốt cuộc là ai? Vì cái gì hắn đã ở đằng sau cản trở mà Triệu Mạt Thương vẫn có thể ngồi vào ghế phó phòng công tố?
Một người không biết tốt xấu như vậy ở chỗ này như vậy, hắn thật sự không yên lòng.
Triệu Mạt Thương sau khi rời khỏi phòng của trưởng phòng, thực bất đắc dĩ trở lại văn phòng của mình, đối với máy tính ngẩn người hồi lâu, bỗng nhiên muốn gặp Thương Mặc.
Nghĩ đến lời nói của Lệnh Hồ Huyên nói với cô, Triệu Mạt Thương bỗng nhiên có dũng khí, lấy điện thoại qua nhắn cho Thương Mặc một cái tin, “Thương Mặc, buổi tối chị muốn tới căn tin ăn cơm.”
Thương Mặc lúc này đang đọc sách ở phòng tự học, điện thoại ở trên bàn phát ra âm báo, vội vàng lấy lại đây, mở ra tin nhắn, vẻ mặt dại ra.
Khoảng cách từ lần trước gặp mặt, bất quá được một tuần, Triệu Mạt Thương lại gửi tin nhắn đến cho nàng nói muốn đi căn tin ăn cơm.
Thương Mặc kiềm chế cảm giác trái tim đang nhảy lên kịch liệt, cố gắng duy trì trấn định hồi âm lại tin nhắn, “Đồ ăn ở căn tin rất khó ăn.”
Triệu Mạt Thương nhìn tin nhắn gửi đến, mi nhíu lại, đi ra khỏi văn phòng gọi điện thoại cho Thương Mặc.
Một tay nắm di động một tay cầm bút, Thương Mặc ra vẻ bình tĩnh nhìn bài tập trong sách, trong lòng lại một trận không yên, chỉ trong chốc lát, điện thoại lại vang lên, lần này không phải tin nhắn.
“Alo……….” Thương Mặc chạy ra khỏi phòng tự học tiếp điện thoại, “Học tỷ………”
“Tôi sau khi tan tầm đi qua tìm em, cứ như vậy, cúp máy.” Triệu Mạt Thương thực bình tĩnh bỏ lại một câu sau tắt máy, Thương Mặc đứng ở góc cầu thang, trừng lớn mắt nghe di động đầu bên kia vang lên thanh âm tút tút, sau một lúc lâu, phục hồi tinh thần, đưa điện thoại di động thả vào trong túi quần, một nửa là vui mừng một nửa là rối rắm.
Một khoảng thời gian này, nàng rất là nhớ Triệu Mạt Thương, chính là mỗi khi nghĩ tới Triệu Mạt Thương, lại nghĩ đến mình sẽ có hay không một lần nữa bị thương tổn, sau đó lại muốn trốn tránh.
Huống chi, nàng đối với tình huống chính mình rất rõ ràng, đừng có nói lòng của nàng còn có một tý thân ảnh của Phó Quân, còn có thân phận Thiếu chủ của Thanh Long Bang, chỉ sợ Triệu Mạt Thương rất chính nghĩa, ghét tội ác, sẽ không tiếp thu được.
Thương Mặc có chút trầm trọng đi trở về phòng tự học, sách vô luận như thế nào cũng không thể nhìn vô nữa, cuối cùng thu thập ba lô, cầm chai nước trở về ký túc xá chờ Triệu Mạt Thương.
Triệu Mạt Thương trước lúc tan tầm, đem tờ giấy ghi số điện thoại của Lương Thành lưu vào trong di động, sau đó đưa tờ giấy kia ném vào thùng rác.
Lái xe đến trường đại học X, đi ở trong khuôn viên trường gặp một vài giáo sư còn nhớ rõ cô, Triệu Mạt Thương lễ phép cùng một vài giáo sư kia chào hỏi hàn huyên, đợi cho đến khi tới dưới lầu ký túc xá của Thương Mặc, khoảng cách từ lúc cô tan tầm cho đến giờ đã trôi qua một giờ.
Triệu Mạt Thương cũng không gọi điện cho Thương Mặc. mà đi đến chỗ của dì quản giáo nói cô là tỷ tỷ của Thương Mặc, dì đó đối với lời nói của Triệu Mạt Thương không có nửa điểm hoài nghi, mở cửa cho cô đi vào.
Đi lên lầu, đến trước cửa ký túc xá của Thương Mặc, gõ cửa, Triệu Mạt Thương nghĩ đến vẻ mặt của Thương Mặc khi nhìn thấy mình, nhịn không được lộ ra một nụ cười tinh nghịch cùng ôn nhu.
Thương Mặc vừa mở cửa ra liền nhìn thấy vẻ mặt sáng lạn của Triệu Mạt Thương, quả nhiên có chút ngốc đứng sửng sờ tại chỗ.
“Ha ha, sao không cho chị vào?” Triệu Mạt Thương đứng ở cửa, trên mặt ý cười càng phát ra dày đặt.
“Sao…….Vâng……” Thương Mặc vội vàng cho cô vào nhà, lại chạy tới rót một ly nước đưa cho cô, thế này mới nghi hoặc hỏi, “Như thế nào lại lên đây được?”
“Chị nói với dì là chị là tỷ tỷ của em nha” Triệu Mạt Thương đánh giá ký túc xá, thực tự nhiên nói.
Lúc đến lần trước, đã bị nụ hôn của Thương Mặc làm cho hôn mê, đều không có chú ý phòng ký túc xá này như thế nào.
Nói trở lại, ký túc xá của trường đại học bình thường đều là 4 người một phòng, hai người một phòng là ký túc xá của nghiên cứu sinh, Thương Mặc cư nhiên ở nơi này.
Tỷ tỷ?
Thương Mặc nhức đầu, thực mất tự nhiên hỏi, “Chị thật sự đến căn tin ăn cơm sao?…………….”
Triệu Mạt Thương đình chỉ hành động đánh giá ký túc xá, ngưng mắt nhìn Thương Mặc, “Thương Mặc, em rất chán ghét nhìn thấy chị sao?”
“Không phải, đương nhiên không phải…………” Thương Mặc cơ hồ không có gì tự hỏi liền kêu ra tiếng, tiếp đó lại có chút hối hận.
Vì cái gì nàng luôn rối rắm, rõ ràng muốn rời xa, lại nhịn không được đến gần.
Triệu Mạt Thương nghe được lời này của nàng lộ ra tia mỉm cười, “Chỉ biết em sẽ không chán ghét chị.”
Nói hết lời, đi đến bên người cô, “Đi thôi, mời chị ăn cơm.”
“Được.” Thương Mặc gật đầu, nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn Triệu Mạt Thương “Học tỷ, cái kia cuộc thi ước định coi như xóa bỏ sao?”
Như thế nào cảm thấy Triệu Mạt Thương lặp đi lặp lại phá hư cái ước định kia?
Triệu Mạt Thương lộ ra một nụ cười giảo hoạt, làm cho bình thường luôn lấy tư thái kiểm sát trưởng xuất hiện trước mặt mọi người bây giờ lại lộ ra vẻ dị thường như vậy làm cho người ta tâm động, “Cái kia ước định là chị định, chị muốn xóa bỏ không được sao?”
Thương Mặc lại một lần nữa dại ra, sau một hồi lâu, thở dài, “Học tỷ hiểu được chính mình là đang làm gì sao?”
“Thương Mặc.” Triệu Mạt Thương thu hồi nụ cười, đứng đắn nhìn nàng, “Chị không biết đã xảy ra chuyện gì khiến cho em không có cảm giác an toàn, nhưng là………Thương Mặc, chị thích em, chị đã có thể xác định, chị cũng không muốn chạy trốn nữa, em còn muốn trốn tránh sao?
Thương Mặc ngẩng đầu, ánh mắt lóe ra nhìn cô, “Rõ ràng………..Là em thổ lộ trước……”
“Em thổ lộ không phải là muốn bức chị cách xa em hay sao?” Triệu Mạt Thương buồn cười nhìn nàng, “Thương Mặc, em rõ ràng nên là một người tự tin thực tỏa sáng như ánh mặt trời, không cần sợ hãi, được không?”
“Em mới không phải sợ hãi!” Thương Mặc mạnh mẽ lùi lại, giống như bị giẫm phải đuôi, “Em mới không phải sợ hãi!”
“Được rồi, em không sợ hãi!” Triệu Mạt Thương đối với động tác của nàng có hơi kinh ngạc, nhưng cũng không có bất mãn, “Từ từ sẽ đến, ok?”
Thương Mặc không nói gì, trầm tư trong chốc lát, “Đi thôi, đi ăn cơm, chậm một chút sẽ không còn đồ ăn.”
Triệu Mạt Thương cũng không ép cô, ôn nhu nhìn cô hồi lâu, “Được rồi, đi ăn cơm.”
Bữa ăn cơm này dị thường im lặng, Thương Mặc vẫn vùi đầu vào ăn cơm, đầu nâng cũng không nâng, Triệu Mạt Thương ăn cơm đồng thời vẫn mỉm cười nhìn nàng, tại đây một khắc ấm áp cảm giác làm cho cô cảm thấy một người một mình ở thành phố X cũng có chờ mong.
Mấy năm qua đi, cô một người một mình ở nơi này vì lý tưởng của chính mình, cô vì chính nghĩa mà liều mạng, tựa hồ ở đây một khắc, rốt cuộc cũng có một chút lý do an ủi cô xuất hiện.
Nếu như không phải ở chỗ này, cô sao có thể gặp được Thương Mặc?
Nếu không phải cô vì chính nghĩa mà trừng trị Hồ Vĩ cùng con hắn, cô như thế nào có thể phát hiện có người cùng với cô giống nhau, cũng vì lý tưởng mà nổ lực.
Thương Mặc vẫn cúi đầu ăn cơm, tuy rằng biết Triệu Mạt Thương vẫn đang nhìn chính mình, nhưng vẫn không thể nào ngẩng đầu.
Nàng thật sự là không biết nên làm thế nào bây giờ?
Chẳng lẽ muốn nói cho Triệu Mạt Thương biết thân phận thật sự của nàng sao?
Nhưng nếu như vậy……….Có phải hay không Triệu Mạt Thương sẽ chán ghét nàng?
Triệu Mạt Thương thích nàng là lúc nàng ở ngoài ánh sáng mặt trời, nhưng lúc nàng ở trong bóng tối, nhất định sẽ làm cho Triệu Mạt Thương chán ghét.
Thương Mặc càng nghĩ càng khó chịu, một lúc sau ăn cơm xong, trên mặt không có chút gì ý cười, có mười phần thâm trầm.
Luôn luôn mẫn cảm Triệu Mạt Thương trước tiên chú ý đến biến hóa của nàng, không khỏi có chút bất đắc dĩ.
Quả nhiên không thể đề cập đến vấn đề yêu đương nói với đứa trẻ này, tựa hồ mỗi một lời nói liền lệch khỏi phương hướng quỹ đạo sở hữu.
“Thương Mặc.” Ăn cơm xong thật tùy ý ở trên đường tản bộ, Triệu Mạt Thương bỗng nhiên ngữ khí kiên quyết nói, “Chị quyết định.”
Chính là vẫn đang ngẩn người Thương Mặc nghi hoặc quay đầu nhìn cô, đã thấy Triệu Mạt Thương trên mặt bỗng nhiên tràn ngập quật cường, “Nụ hôn đầu tiên của chị cho em, em phải phụ trách!”
“Cái gì?” Thương Mặc bỗng nhiên trừng lớn mắt, rút lui vài bước, vẻ mặt không thể tin.
Không phải đâu, nàng đã cho người tra qua tư liệu của Triệu Mạt Thương cùng với Tào Minh Nghĩa.
Bọn họ thời đại học không phải đã từng hẹn hò sao?
Như thế nào mà nụ hôn đầu tiên của Triệu Mạt Thương còn đâu?
Kinh ngạc thật sự là kinh ngạc, Thương Mặc trong lòng vẫn là tránh không được có một tia cảm giác thỏa mãn cùng với nhảy nhót.
“Em biểu tình gì vậy………” Triệu Mạt Thương thấy nàng có phản ứng như vậy, không khỏi có chút không vui, khó thở nói, “Không lẽ chị là loại người có thể tùy tiện cùng bất kỳ người nào hôn môi sao?”
“Sao………Không phải…..” Thương Mặc đương nhiên biết mỹ nhân tức giận, vội vàng mở miệng dỗ dành, lại không biết muốn nói gì.
Nàng tổng không thể nói cho Triệu Mạt Thương biết nàng cho người điều tra tư liệu của Triệu Mạt Thương cùng với Tào Minh Nghĩa, biết được hai người bọ họ đã từng hẹn hò.
“Chị đã từng hẹn hò, nhưng mà chưa có hôn môi, ngày cả ôm cũng đều không có.” Luôn luôn bình tĩnh Triệu Mạt Thương oán giận nhìn nàng, “Lần đầu tiên hôn môi cùng với lần đầu tiên ôm nhau đều cho em, em còn có biểu tình như vậy!”
“Em……….Em…………” Thương Mặc không biết làm sao nhìn cô, trên mặt bất khả tư nghị hiện lên tia đỏ ửng, “Em sai lầm rồi………..”
“Biết sai lầm rồi thì không nên trốn tránh nữa.” Triệu Mạt Thương không cho nàng một tia cơ hội, hướng tới nàng đi vài bước, làm cho nàng lui về sau, lại tiếp tục nói, “Dựa theo thuật ngữ của người xưa, cái này gọi là bài loan không phải sao? Chị bị em bài loan, em phải phụ trách.”
Bài…………..Bài loan?
Thương Mặc Thương Thiếu chủ nghe cái từ này hoàn toàn trợn mắt!

Chương 34

Bài loan là cái gì vậy? Nàng chưa từng nghĩ tới nha!
Chính là không hiểu thích là gì, theo tâm ý đến gần rồi, lý trí nói với nàng là không thể.
Thương Mặc ngốc lăng nhìn Triệu Mạt Thương, bộ dáng ngây ngốc kia làm cho Triệu Mạt Thương một trận lay động.
“Tốt lắm. Không bức em nữa.” Thấy nàng cư nhiên phản ứng như thế, Triệu Mạt Thương bất đắc dĩ thở dài, “Từ từ sẽ đến, được không?”
Do dự nhìn cô một cái, Thương Mặc đôi mắt nhắm lại, thanh âm có chút trầm thấp, “Em còn một chuyện không rõ, vì cái gì có thể trong thời gian ngắn như vậy chị có thể chấp nhận cảm tình như vậy?”
Triệu Mạt Thương là một nữ nhân lý trí, nàng không tin cô ấy sẽ vì cảm tình mà bị lu mờ đầu óc.
“Nguyên lai em để ý là chuyện này.” Triệu Mạt Thương trên khóe miệng lộ ra một nụ cười, ánh mắt nhìn nàng, “Chị không phải là một người yếu đuối, cảm tình như vậy chị cũng có biết đến, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chính mình sẽ trải qua chuyện này. Mà hiện tại, Thương Mặc……….thích đó là thích, muốn trốn cũng không được.”
Thương Mặc hai tay đút túi quần, hít một hơi thật sâu, “Có lẽ………em không phải là người mà chị suy nghĩ như vậy, có lẽ một ngày nào đó em sẽ làm chị thất vọng, đến lúc đó chia tay, không phải khống khổ hơn sao?”
“Hai người cùng một chỗ, càng tới gần nhau hơn càng hiểu biết nhau hơn.” Triệu Mạt Thương kéo tay nàng, vẻ mặt nghiêm túc, “Chúng ta không có khả năng bởi vì lo lắng tương lai sẽ có chuyện gì xảy ra, liền đứng yên ở một chỗ cái gì cũng không dám làm.”
Trong đầu một mảnh hỗn loạn, Thương Mặc cau mày, sau một lúc lâu, chầm chậm nói, “Chị làm cho em………….Còn muốn tưởng.”
“Tốt.” Triệu Mạt Thương chậm rãi gật đầu, còn thật sự nhìn Thương Mặc, “Thương Mặc, không cần vì quá khứ đã từng bị ràng buộc, tổn thương qua liền không dám đối mặt với sự thật cùng với tương lai.”
Thương Mặc kỳ thật so với người bình thường chỉ là một cái đứa nhỏ trưởng thành sớm mà thôi, bị thương sẽ trốn tránh, sẽ không dám đi đối mặt với chuyện tình giống nhau.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ đau.
Con người luôn có suy nghĩ như thế, cô tuyệt đối không sợ Thương Mặc vì sợ như thế mà rối rắm lặp lại chuyện tình như vậy.
Triệu Mạt Thương cùng với Thương Mặc đi dạo ở trong sân trường một hồi lâu, tới gần khi trời tối muộn, Triệu Mạt Thương mới lái xe rời đi.
Thương Mặc nhìn chiếc xe rời đi, trái tim trống rỗng, tựa hồ như đang thiếu cái gì.
Trở về ký túc xá tắm rửa sau đó nằm trên giường, Thương Mặc nhìn trần nhà, đôi mắt toát ra tia phức tạp.
Phó Quân…………..
Triệu Mạt Thương……………
Hai người này không phải là dạng người giống nhau.
Nàng ở Phó Quân nơi đó chịu nhiều thương tổn, ở Triệu Mạt Thương nơi đó có phải hay không lại giẫm lên vết xe đổ ấy.
Nhưng mà, Triệu Mạt Thương ôn nhu như vậy làm cho nàng tâm động………
Thương Mặc nắm chặt quyền, nghĩ như thế nào cũng không được rõ ràng, cuối cùng liền như vậy nắm chặt quyền ngủ quên.
Thời tiết của tháng sáu tháng bảy, nói muốn đổi là đổi.
Triệu Mạt Thương vừa vào nhà không bao lâu, ngoài phòng trời bắt đầu mưa.
Tắm xong lấy khăn tắm chà xát tóc nhìn ngoài cửa sổ mưa bụi phiêu đãng, Triệu Mạt Thương không hiểu sao liền nghĩ tới khuôn mặt bình thường luôn lạnh lùng nhưng có chút bi thương của Thương Mặc.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới làm Thương Mặc trở nên như thế?
Hít một tiếng, Triệu Mạt Thương cầm lấy máy sấy tóc làm khô tóc, ngồi ở bên giường lẳng lặng tự hỏi.
Cô thật sự là thích Thương Mặc mất rồi, chỉ sợ ngay cả lúc trước từng hẹn hò với Tào Minh Nghĩa cô cũng chưa bao giờ để ý như vậy.
Chẳng lẽ đây là sự khác biệt giữa thích nam nhân và nữ nhân hay sao? Cũng có lẽ, cô đối với Tào Minh Nghĩa là không đủ thích, mà Thương Mặc……….
Đúng rồi, đối với bản thân mình mà nói, Thương Mặc là như vậy đặc thù.
Vô luận Thương Mặc biểu hiện vô cùng thành thục, ở trong lòng của cô, đối với Thương Mặc luôn có một cảm giác trìu mến.
Đối với Tào Minh Nghĩa là không có khả năng có cảm tình như vậy.
Triệu Mạt Thương lắc đầu, cầm lấy máy sấy tóc để trên bàn trang điểm, tắt điện nằm lên giường tính ngủ.
Từ từ nhắm lại hai mắt, chậm rãi sắp sửa đi vào giấc ngủ, di động đặt ở trên đầu giường bỗng nhiên vang lên.
Triệu Mạt Thương ngồi dậy, cầm di động nhìn màn hình đang sáng lên, mày gắt gao nhăn lại.
Tên Lệnh Hồ Huyên ở trên màn hình người đang gọi hiện lên, tiếng chuông vang lên không gián đoạn.
“Alo………” Có chút chần chờ vẫn là tiếp điện thoại, Triệu Mạt Thương vừa alo một tiếng liền bị giọng nói vội vàng của Lệnh Hồ Huyên đánh gãy, “Tiểu Mặc em ấy khi có trời mưa to có sấm chớp thì em ấy sẽ bị ác mộng đáng sợ.”
Triệu Mạt Thương sửng sốt, phản ứng lúc sau có chút bất an, đứng dậy mặc áo ngủ cầm chìa khóa cùng ô chạy ra khỏi cửa, vừa chạy còn không quên nói với Lệnh Hồ Huyên, “Tôi hiện tại đi qua.”
“Tôi đang ở dưới lầu của cô.” Lệnh Hồ Huyên bỏ xuống một câu liền cúp điện thoại, Triệu Mạt Thương không có bao nhiêu suy nghĩ, vội vã xuống lầu, quả nhiên chiếc xe thể thao màu đỏ đang ở dưới lầu.
Mở cửa đi vào, Triệu Mạt Thương vẻ mặt lo lắng, “Nếu để cho em ấy vẫn ở trong cơn ác mộng thì sẽ như thế nào?”
Lệnh Hồ Huyên khởi động xe, mưa to đường trơn nhưng Lệnh Hồ Huyên mặc lệ phóng xe chạy như bay.
“Không biết, trước kia Linh Lung luôn đánh thức em ấy dậy.” Lệnh Hồ Huyên căng thẳng thần kinh lái xe, trong thanh âm vang lên nghe thấy vài tia run run cùng với sắc mặt tái nhợt làm cho Triệu Mạt Thương càng lo lắng hơn.
Xe rất nhanh tiến vào trường đại học X, Lệnh Hồ Huyên cùng với bảo vệ gác cổng nói vài câu sau đó đem xe tiến vào trong trường, thẳng đến khi đi tới dưới lầu ký túc xá của Thương Mặc, thế này mới dừng lại, thở phào nhẹ nhõm.
“Đây là chìa khóa ký túc xá của Tiểu Mặc.” Lệnh Hồ Huyên dừng lại xe sau đó đưa một cái chìa khóa cho Triệu Mạt Thương, “Cô đi vào trong đi.”
“Được.” Triệu Mạt Thương không kịp suy nghĩ vì cái gì Lệnh Hồ Huyên không tự mình đi lên, Triệu Mạt Thương cầm lấy chìa khóa mở cửa xe, thực có lỗi nói dì quản giáo mở cửa, nói em gái bị bệnh sốt cao mà đi vào, lên lầu, lấy chìa khóa mở cửa phòng đi vào.
Trong phòng thực tối, Triệu Mạt Thương dựa vào trí nhớ trong phòng mà đi tới.
“Oành……” Một tiếng nổ, ngoài trời hiện lên tia sáng của sấm, ở trên giường Thương Mặc lui về trong một góc, Triệu Mạt Thương trong lòng cực đau lòng, đi qua ngồi vào trên giường, trời như trước thỉnh thoảng hiện lên vài tia chớp nhìn người trên giường sắc mặt cau mày tái nhợt.
“Thương Mặc, tỉnh tỉnh………..” Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng lay động bả vai của Thương Mặc, Thương Mặc mày càng nhăn lại, dùng sức thở hổn hển, tựa như bị cái gì đang trói buộc lại.
“Thương Mặc…” Triệu Mạt Thương nhẹ giọng gọi vẻ mặt thống khổ trên giường, ngực một trận co rút đau đớn.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới làm cho Thương Mặc như thế?
Liếc mắt một cái nhìn thấy máy trợ thính bên tai trái của Thương Mặc, Triệu Mạt Thương ngốc sửng sốt, một trận khó hiểu.
Thời điểm đang ngủ, vì cái gì không đeo máy trợ thính?
Mũi tràn ngập mùi vị thản nhiên, bên tai thỉnh thoảng nghe được thanh âm ôn nhu kêu chính mình, bị nhốt ở trong mộng Thương Mặc báo động muốn tỉnh, bỗng nhiên mở mắt ra nhìn thẳng tắp Triệu Mạt Thương.
Triệu Mạt Thương bỗng nhiên vì động tác như vậy của nàng mà hoảng sợ, ngay sau đó ngồi yên có chút ngây dại.
Vì cái gì Thương Mặc sẽ có loại ánh mắt như vậy?
Thương Mặc không nghĩ tới người cư nhiên ngồi ở chính mình bên người lại là Triệu Mạt Thương, đôi mắt chậm rãi có chút độ ấm, ngồi dậy, thở hổn hển vài cái sau đó thanh âm khàn khàn nói, “Chị…………Như thế nào ở chỗ này?”
Triệu Mạt Thương nhìn người lúc này cực kỳ nhu nhược, âm thầm mắng chính mình loạn tưởng.
Một cô gái nhu nhược như vậy, như thế nào có khả năng có một ánh mắt tràn ngập sát ý.
Nhưng cô không biết, khi Thương Mặc mở mắt ra, bên trong chăn tay phải đã muốn rút ra một con dao nằm ở dưới giường.
Triệu Mạt Thương đau lòng nắm cánh tay bên hông của Thương Mặc, ôn nhu nói, “Thương Mặc, thời điểm em gặp ác mộng, bộ dáng đó làm cho tim chị đau.”
Thương Mặc giật mình, đang muốn nói chuyện, lại bỗng nhiên ý thức được một chuyện tình, “Chị vào bằng cách nào?”
Đáng chết, đêm nay là nàng sơ sót.
Nếu là có người muốn tính mạng của nàng, đêm nay hoàn toàn có thể mượn cơ hội này để giết nàng.
“Lệnh Hồ Huyên đưa chị cái chìa khóa.” Triệu Mạt Thương thân thủ giúp Thương Mặc lau mồ hôi trên trán, “Như thế nào lại gặp ác mộng? Còn khó chịu không?”
Thương Mặc có chút sợ run nhìn cô hồi lâu, tầm mắt dừng lại trên bộ áo ngủ cô đang mặc, lại lần nữa nhìn vào đôi mắt Triệu Mạt Thương, “Chị……..Đã muốn chuẩn bị ngủ?”
“Ừ.” Triệu Mạt Thương theo tầm mắt của cô nhìn xuống áo ngủ mình đang mặc, có chút ngượng ngùng nói, “Chị đi nhanh quá, chưa………..”
Lời còn chưa dứt, Thương Mặc bỗng nhiên đem cô ôm chặt vào trong lòng.
“Thương Mặc……….” Triệu Mạt Thương chưa kịp phản ứng, cả người liền bị ôm lấy, không khỏi sửng sốt, tiện đà phát ra tia đau lòng.
Thương Mặc thì ra gầy như vậy sao?
Hai tay ôm thắt lưng của Thương Mặc, cằm của Triệu Mạt Thương dựa vào bả vai của Thương Mặc, càng thêm cảm thấy Thương Mặc trên người toàn là xương.
Gắt gao ôm lấy Triệu Mạt Thương, trên mũi có chút chua xót, trên mặt như trước trầm tĩnh như nước.
Quả nhiên……….Người mình thích cũng đồng dạng thích chính mình để ý đến cảm giác của chính mình, thật là tốt…………….
Thương Mặc dĩ nhiên không có biện pháp đi hỏi cảm giác của chính mình, gắt gao ôm, vô luận như thế nào cũng không muốn buông tay.
Triệu Mạt Thương mặc kệ nàng ôm, không giãy dụa cũng không nói gì hết, tay để bên eo của Thương Mặc di động hai bên xương sườn.
Bị cảm động rối tinh rối mù không biết nên làm gì mặt lập tức đỏ lên.
Cô như thế nào cảm thấy cô đang bị chiếm tiện nghi?
Bên kia Lệnh Hồ Huyên nhìn thấy Triệu Mạt Thương chạy lên ký túc xá trên lầu thì lái xe chạy về.
Vừa mở cửa ra, nhìn thấy Linh Lung sắc mặt tái nhợt ngồi ở đó, vừa thấy cô tiến vào, lập tức đứng lên chạy tới, “Thiếu chủ ra sao?”
Lệnh Hồ Huyên trên mặt tràn đầy bi thương, vẻ mặt lúng túng lướt qua, miễn cưỡng nói, “Triệu Mạt Thương đi qua, cô ấy sẽ chiếu cố tốt cho Thiếu chủ.”
“Cái gì?” Linh Lung vẻ mặt không thể tin, “Chị cư nhiên không phải tự mình đi qua, mà là làm cho Triệu Mạt Thương kia đi qua? Chị…………Một người ngoài, chị làm cho cô ấy tới gần Thiếu chủ…..”
“Triệu Mạt Thương không phải người ngoài!” Lệnh Hồ Huyên mày nhíu lại, trong thanh âm ẩn ẩn có một tia tức giận, “Chẳng lẽ em nhìn không ra Thiếu chủ thích cô ấy sao?”
“Thiếu chủ cũng thích Phó Quân, sau lại thế nào?” Linh Lung đối chọi gay gắt, “Chị sao có thể làm cho tính mạng của Thiếu chủ không an toàn?”
Linh Lung đôi mắt đỏ tính chạy đi, Lệnh Hồ Huyên giữ chặt tay cô, “Hiện tại Thiếu chủ hẳn là tỉnh rồi, em có thể gọi điện hỏi một chút, Triệu Mạt Thương cùng với Phó Quân hai người không giống nhau!”
Vừa nói vừa lấy di động gọi điện cho Thương Mặc, mở âm thanh loa ngoài, chờ đợi bên kia bắt máy.
“Alo?” Thương Mặc thanh âm có chút khàn khàn, hơn nữa có chút không kiên nhẫn, “Làm sao vậy?”
“Linh Lung lo lắng cho em.” Lệnh Hồ Huyên nói ngắn gọn.
Đầu điện thoại bên kia trầm mặc, một lúc sau, thanh âm Thương Mặc lại vang lên, “Làm cho em ấy đi ngủ đi, học tỷ đang ở đây, tôi ngủ rất yên ổn.”

========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna