Đăng bởi Ngân Giang | 2/7/18 | 0 nhận xét
"Thương Mặc!"
—————————
Vote đi vote đi bà con ơi....Vote ăn mừng cuối cùng hai bạn cũng tới được với nhau *Chấm nước mắt*
Ta nói sao mà hai đứa dễ thương thế không biết....Chính thức đổi xưng hô vì hai bạn thành một cặp nhá :3
"Đúng vậy............." Lương Uyển gật gật đầu.
"Thời điểm cô lấy bình hoa đập vào đầu hắn, vừa lúc là hắn đang xâm phạm cô có đúng hay không..........?"
"Vâng.........Lúc ấy tôi bị đặt ở trên giường, vừa lúc tay chạm đến cái bình hoa.........."
"Ok. Tôi hiểu được." Triệu Mạt Thương thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Yên tâm, tội của cô không nghiêm trọng như vậy, tôi sẽ tận hết khả năng giúp cô."
Lương Uyển kinh ngạc nhìn cô, sau một lúc lâu, nước mắt nghẹn ngào chảy xuống, nói không được câu nào.
"Như vậy đi, tôi đi trước, tôi sẽ không để cho cô bị oan uổng." Thản nhiên nói một câu xong, Triệu Mạt Thương cũng không thèm nhìn tới vẻ mặt đầy nước mắt của Lương Uyển, liếc mắt một cái, xoay người ra khỏi phòng.
Pháp viện đã phán quyết ly hôn, tuy rằng chưa có hiệu lực, nhưng là sự thật đã bị đá bay đến nơi nào.
Chương Vận rất vô liêm sỉ.
Chương 35
Thương Mặc thản nhiên nói xong câu nói đó liền cúp máy, loa ngoài phát ra âm thanh giờ chỉ còn tiếng tút tút......
Lệnh Hồ Huyên thu hồi di động, có chút đau thương nhìn Linh Lung, "Tôi như thế nào có khả năng hại Thiếu chủ?"
Linh Lung thần sắc phức tạp cắn môi dưới, sau một lúc lâu, nhẹ giọng nói, "Chị thật sự tin rằng Triệu Mạt Thương sẽ không giống với Phó Quân kia sẽ tổn thương Thiếu chủ hay sao?"
Lệnh Hồ Huyên lộ ra nụ cười chua xót, "Đương nhiên, tôi cùng với Triệu Mạt Thương học cùng với nhau nhiều năm như vậy, cô ấy là hạng người gì tôi rất rõ ràng."
Từ lúc học đại học, cô cùng với Triệu Mạt Thương là mối quan hệ cùng thưởng thức đối phương, cùng cạnh tranh lẫn nhau.
Đến thời điểm học nghiên cứu sinh, Triệu Mạt Thương cùng với cô chọn chuyên ngành không giống nhau, nhưng thời điểmmỗi lần ở trong trường gặp nhau, như trước sẽ nhịn không được khiêu khích đối phương.
Linh Lung thẳng tắp nhìn cô, khẽ hừ một tiếng rồi trở lại phòng của chính mình.
Lệnh Hồ Huyên vẻ mặt mất mát nhìn bóng dáng của Linh Lung, cuối cùng sâu kín thở dài một hơi.
Đêm nay thời điểm trời bắt đầu mưa, cô còn chưa ý thức được vấn đề, Linh Lung đã bắt đầu đứng ngồi không yên.
Thẳng đến khi có một tiếng sấm vang lên, Linh Lung sợ hãi kêu một tiếng Thiếu chủ, không để ý đến cô cản trở nằng nặc đòi xông ra ngoài, cô mới ý thức được nguyên lai thời điểm có sấm chớp ảnh hưởng nghiêm trọng tới Thương Mặc đến vậy.
Nói cách khác, ba năm trôi qua mỗi lần trời mưa sấm chớp, làm bạn ở bên cạnh Thương Mặc cũng chỉ có mình Linh Lung.
Mà Linh Lung, vào đêm mưa gió sấm chớp cũng rất lo lắng cho Thương Mặc.
Ngăn lại Linh Lung, khuyên em ấy ở lại trong nhà chờ cô, cầm lấy chìa khóa ký túc xá chạy đi tìm Triệu Mạt Thương, dọc theo đường đi, trái tim Lệnh Hồ Huyên điên cuồng nhảy lên, làm như sẽ có chuyện gì phát sinh.
May mắn thật sự chạy tới.
Nghe giọng nói vừa rồi trong điện thoại của Thương Mặc, chỉ sợ cái ác mộng kia thật đáng sợ.
"Thương Mặc, chờ em thi xong rồi, dọn qua bên chị ở đi." Triệu Mạt Thương tùy ý Thương Mặc ôm chính mình, đầu mềm mại dán vào ngực Thương Mặc, tay ôm thắt lưng của Thương Mặc nhẹ giọng nói.
Thương Mặc trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói, "Vẫn là.......Như cũ đi."
Âm thầm hít hai tiếng, Triệu Mạt Thương ngồi dậy mắt nhìn Thương Mặc, "Chị lo lắng cho em"
Thương Mặc cúi đầu không nhìn cô, nhẹ giọng nói, "Thực xin lỗi."
Nàng biết Triệu Mạt Thương thật để ý và quan tâm nàng, nàng cũng biết nàng không nên tiếp tục trốn tránh.
Nhưng mà, nàng thật sự lo lắng nếu Triệu Mạt Thương sau này biết được thân thế của nàng thì sẽ đối đãi nàng như thế nào? Lại có thể chấp nhận nàng hay không?
Huống chi, nàng thường xuyên ra ngoài xử lý một vài chuyện tình, nếu ở trong nhà Triệu Mạt Thương thì sẽ có nhiều cái không tiện cho lắm.
Nàng có rất nhiều kẻ thù, nếu muốn ám sát nàng, lúc đó sẽ liên lụy Triệu Mạt Thương.
Nghĩ như vậy, Thương Mặc bỗng nhiên có chút hoảng.
Nếu Triệu Mạt Thương gặp chuyện không may..........Nếu............Nếu Triệu Mạt Thương mất......
Đang tự hỏi chính mình như thế nào tiếp tục khuyên nhủ Thương Mặc, Triệu Mạt Thương chỉ cảm thấy cánh tay căng thẳng, lấy lại tinh thần thì đã muốn ở trong lòng của Thương Mặc.
Bất đắc dĩ cười cười, Triệu Mạt Thương giọng nói mang theo tia oán trách, "Em đó.........."
Trốn là muốn trốn, kết quả mỗi lần không nhịn được đều bá đạo tới gần cô.
Mặt Thương Mặc chôn ở trên cổ của Triệu Mạt Thương, trong giọng nói tràn đầy bối rối, "Học tỷ, chị không có việc gì đúng không?"
Kiểm sát trưởng.............Một kiểm sát trưởng tràn đầy lòng nhiệt huyết........
Có phải rất nguy hiểm hay không?
Triệu Mạt Thương nghe vậy có hơi sửng sốt, tay xoa gáy của nàng, "Như thế nào bỗng nhiên nghĩ như vậy?"
"Em.........." Thương Mặc chút nữa là nhịn không được nói ra Triệu Mạt Thương không cần làm kiểm sát trưởng nữa, cũng may là nhịn được.
Đó là ước mơ của học tỷ, nàng như thế nào quá phận nói không được làm.
Triệu Mạt Thương trong đầu chợt lóe lên, làm như hiểu được tâm ý của Thương Mặc, lộ ra ấm áp cười, "Cho nên, bảo vệ chị được không? Giống như phía trước vậy đó!"
Thương Mặc dựa vào sấm chớp ở ngoài cửa sổ, thường thường phát ra vài đạo tia sáng, rất rõ ràng thấy được đôi mắt nhu tình như nước của Triệu Mạt Thương, lồng ngực đập liên tục, căn bản không kịp tự hỏi cái gì, cúi đầu hôn môi Triệu Mạt Thương.
Đôi mắt hiện lên ý cười, hai tayTriệu Mạt Thương quàng ở cổ của Thương Mặc, nhắm mắt lại đáp lại nụ hôn.
Lần trước hôn môi, là Thương Mặc chủ động, ngay lúc đó cô bị hành động của Thương Mặc chấn động, căn bản không có đáp lại.
Giường thực sự là một nơi mẫn cảm, mà trước mắt ngồi ở trên giường hai người kịch liệt hôn, trên người lại mặc áo ngủ, càng thêm làm cho người ta mơ màng.
Bất chi bất giác hai người đang ngồi trên giường đã song song nằm ở trên giường, Thương Mặc tiện tay với mở đèn bàn, ánh đèn mờ nhạt, trong phòng tràn ngập không khí ấm áp và ái muội.
Triệu Mạt Thương khẽ rên, sợi tóc tán lại ở trên gối, trên mặt đã sớm đỏ ửng.
Thương Mặc nhịn không được cúi đầu cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, đầu lưỡi tham lam đi vào quấn quít, đùa giỡn với đầu lưỡi Triệu Mạt Thương.
Trợn mắt liếc Thương Mặc một cái, Triệu Mạt Thương không chút nào cự tuyệt triền miên cùng với nàng, cho đến khi nụ hôn kia kết thúc mới vội vàng đẩy ra Thương Mặc, "Nên ngủ."
Nháy mắt mấy cái, Thương Mặc nhìn cô vẻ mặt đỏ bừng lại làm ra bộ dáng đứng đắn, tâm tình tốt, ôm lấy Triệu Mạt Thương, "Chúng ta hẹn hò đi được không?"
Thôi, trốn cũng trốn không được, vậy thì, để cho nàng thật sự đến bên cạnh cô bảo vệ đi.
"Được." Triệu Mạt Thương nhắm mắt lại, tay ôm thắt lưng của Thương Mặc thản nhiên nói một câu, sau nói tiếp, "Đặt đồng hồ báo thức, ngày mai phải dậy thực sớm trở về nhà thay quần áo."
"Được." Thương Mặc lấy di động ở bên cạnh, "Bảy giờ."
"Được, ngủ đi, tắt đèn bàn đi."
"Ừ."
Thương Mặc tắt đèn bàn, một lần nữa ôm lấy Triệu Mạt Thương, lộ ra tươi cười.
Học tỷ thẹn thùng.
Ngoài trời như trước mưa to tầm tã, tia chớp như trước thường thường xẹt qua bên khung cửa sổ, Thương Mặc lại ngủ thật an tâm.
Ngày kế, Triệu Mạt Thương ở trong lòng Thương Mặc tỉnh lại, lúc đầu có chút kinh ngạc, lúc sau lộ ra tươi cười.
Thương Mặc không trốn đi.
Di động đặt ở một bên vang lên, Triệu Mạt Thương lấy lại đây nhấn tắt đồng hồ báo thức, lại thả về lại chỗ cũ, tiếp theo cúi đầu hôn cái trán Thương Mặc một chút, đứng dậy tính về nhà rửa mặt thay quần áo.
Vừa ngồi dật thắt lưng bị nắm lại, một âm thanh lười biếng ở phía sau vang lên, "Kiểm sát trưởng đại nhân, em sẽ tố cáo em chị lưu manh."
Triệu Mạt Thương thả lỏng thân mình nằm ở trong lòng người nọ, "Tội lưu manh đã sớm hủy bỏ."
"Ai nói." Thương Mặc nói ở bên tai cô, trong âm thanh mang theo tia giảo hoạt, "Không phải còn có tội cưỡng chế dâm loạn con gái sao?"
"Ha ha........" Triệu Mạt Thương cười ra tiếng, quay đầu nhìn Thương Mặc, "Vậy Mặc muốn thế nào?"
"Hừ hừ....." Mang theo tia xấu xa hừ hừ hai tiếng, Thương Mặc rất nhanh hôn cô một chút, "Dâm loạn lại thôi."
Triệu Mạt Thương cười đứng lên, "Không hồ nháo với Mặc nữa, chị trở về thay quần áo, còn muốn đi làm nữa."
Không hề trốn tránh Thương Mặc thật sự rất đáng yêu.
"Sao......" Thương Mặc có chút không vui, oai oán nhìn Triệu Mạt Thương trên người mặc bộ đồ ngủ, liễm mi lại, "Em đi lấy, chị ở lại đây chờ đi."
"Sao?" Triệu Mạt Thương có chút không rõ nói, cúi đầu nhìn bộ áo ngủ, lập tức hiểu được, trắng mắt liếc nàng một cái, "Lòng dạ hẹp hòi."
Thương Mặc vuốt vuốt tóc trèo xuống giường, đi dép lê đến trước mặt Triệu Mạt Thương, đưa tay ra, "Cái chìa khóa, địa chỉ."
Triệu Mạt Thương bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, lấy ra cái chìa khóa đưa cho nàng, nói địa chỉ, cuối cùng cũng không quên nhắc nhở, "Nhanh lên nha, chị không muốn bị muộn đâu."
"Biết rồi mà." Thương Mặc cầm di động chạy đi, ra ký túc xá lập tức gọi điện thoại, "Tôi biết các anh đang ở phụ cận, lái xe lại đây."
Cúp điện thoại, Thương Mặc rất nhanh chạy xuống lầu, mới ra tới cửa của khu ký túc xá, một chiếc xe màu đen đã đậu ở đó.
Mở cửa xe đi vào, nói địa chỉ, Thương Mặc cúi đầu nhìn chìa khóa trên tay bắt đầu ngẩn người.
Nàng thật sự đang hẹn hò cùng Triệu Mạt Thương sao?
Rõ ràng hạ quyết tâm sẽ rời xa, kết quả đêm qua lại nói ra câu, "Chúng ta hẹn hò đi."
Là đêm qua thật sự quá yếu ớt, hay là tình cảm nàng đối với Triệu Mạt Thương đã càng ngày càng khắc sâu.
Xe rất nhanh liền tới dưới lầu nhà của Triệu Mạt Thương, Thương Mặc vừa chạy lên lầu mở cửa vào, vừa gọi điện thoại cho Triệu Mạt Thương, "Lấy bộ đồ như thế nào?"
"Ở trong phòng ngủ, bên trong tủ quần áo, bộ quần áo tối màu bên trái." Triệu Mạt Thương thật bình tĩnh chỉ huy, trong lòng lại nhịn không được một trận ngọt ngào.
"Ừ." Thương Mặc vào phòng ngủ mở ra tủ quần áo, cầm lấy quần áo muốn đi, nghĩ nghĩ, lại dừng lại, "Có muốn lấy bàn chải đánh răng cùng khăn mặt không?"
"Được." Triệu Mạt Thương lên tiếng, "Ở trong phòng tắm....."
Lời còn chưa dứt, Thương Mặc đã muốn đi vào phòng tắm lấy bàn chải đánh răng cùng khăn mặt, tầm mắt vô tình nhìn đến sọt quần áo, mặt lập tức đỏ lên.
Triệu Mạt Thương giờ phút này mới phản ứng lại, "Thương Mặc, quên đi, trên đường mua đi."
Cô tối hôm qua tắm rửa xong, quần áo còn để trong cái sọt, nội y cùng quần lót để lên trên cùng.
Thương Mặc nhìn chằm chằm hai kiện đồ lót kia một hồi lâu, có chút xấu hổ sờ sờ cái mũi, thầm mắng chính mình không có tiền đồ.
Chính mình không phải cũng có bra cùng quần lót hay sao, việc gì phải đỏ mặt?
"Thương Mặc.........." Nghe thấy bên kia yên tĩnh không có thanh âm gì, Triệu Mạt Thương lập tức hiểu được, sắc mặt đỏ bừng, "Nhanh lên về nhà đi, không nên nhìn......."
Thanh âm mềm nhũn kia làm cho Thương Mặc rất nhanh máu lên cao trào.
"Thương Mặc!" Triệu Mạt Thương nghe đầu bên kia không có chút hơi thở, "Mặc.........Chị đến muộn........"
Không phải là nội y quần lót sao?
Mọi người đều là phụ nữ, có cái gì thẹn thùng.
Triệu Mạt Thương thực miễn cưỡng an ủi chính mình, mặt không có biện pháp khắc chế trở nên nóng bỏng.
"Được..........Được........" Thương Mặc khôi phục lại tinh thần, cầm lấy khăn mặt cùng bàn chải đánh răng ra khỏi phòng tắm, ma xui quỷ khiến, "Học tỷ, tối hôm qua hình như giống........Ah....Có muốn em lấy quần lót cùng nội y qua cho chị không?"
Cô còn nhớ rõ đêm qua thời điểm hai người cùng một chỗ ôm nhau ngực của Triệu Mạt Thương thực mềm mại nha.Lệnh Hồ Huyên thu hồi di động, có chút đau thương nhìn Linh Lung, "Tôi như thế nào có khả năng hại Thiếu chủ?"
Linh Lung thần sắc phức tạp cắn môi dưới, sau một lúc lâu, nhẹ giọng nói, "Chị thật sự tin rằng Triệu Mạt Thương sẽ không giống với Phó Quân kia sẽ tổn thương Thiếu chủ hay sao?"
Lệnh Hồ Huyên lộ ra nụ cười chua xót, "Đương nhiên, tôi cùng với Triệu Mạt Thương học cùng với nhau nhiều năm như vậy, cô ấy là hạng người gì tôi rất rõ ràng."
Từ lúc học đại học, cô cùng với Triệu Mạt Thương là mối quan hệ cùng thưởng thức đối phương, cùng cạnh tranh lẫn nhau.
Đến thời điểm học nghiên cứu sinh, Triệu Mạt Thương cùng với cô chọn chuyên ngành không giống nhau, nhưng thời điểmmỗi lần ở trong trường gặp nhau, như trước sẽ nhịn không được khiêu khích đối phương.
Linh Lung thẳng tắp nhìn cô, khẽ hừ một tiếng rồi trở lại phòng của chính mình.
Lệnh Hồ Huyên vẻ mặt mất mát nhìn bóng dáng của Linh Lung, cuối cùng sâu kín thở dài một hơi.
Đêm nay thời điểm trời bắt đầu mưa, cô còn chưa ý thức được vấn đề, Linh Lung đã bắt đầu đứng ngồi không yên.
Thẳng đến khi có một tiếng sấm vang lên, Linh Lung sợ hãi kêu một tiếng Thiếu chủ, không để ý đến cô cản trở nằng nặc đòi xông ra ngoài, cô mới ý thức được nguyên lai thời điểm có sấm chớp ảnh hưởng nghiêm trọng tới Thương Mặc đến vậy.
Nói cách khác, ba năm trôi qua mỗi lần trời mưa sấm chớp, làm bạn ở bên cạnh Thương Mặc cũng chỉ có mình Linh Lung.
Mà Linh Lung, vào đêm mưa gió sấm chớp cũng rất lo lắng cho Thương Mặc.
Ngăn lại Linh Lung, khuyên em ấy ở lại trong nhà chờ cô, cầm lấy chìa khóa ký túc xá chạy đi tìm Triệu Mạt Thương, dọc theo đường đi, trái tim Lệnh Hồ Huyên điên cuồng nhảy lên, làm như sẽ có chuyện gì phát sinh.
May mắn thật sự chạy tới.
Nghe giọng nói vừa rồi trong điện thoại của Thương Mặc, chỉ sợ cái ác mộng kia thật đáng sợ.
"Thương Mặc, chờ em thi xong rồi, dọn qua bên chị ở đi." Triệu Mạt Thương tùy ý Thương Mặc ôm chính mình, đầu mềm mại dán vào ngực Thương Mặc, tay ôm thắt lưng của Thương Mặc nhẹ giọng nói.
Thương Mặc trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói, "Vẫn là.......Như cũ đi."
Âm thầm hít hai tiếng, Triệu Mạt Thương ngồi dậy mắt nhìn Thương Mặc, "Chị lo lắng cho em"
Thương Mặc cúi đầu không nhìn cô, nhẹ giọng nói, "Thực xin lỗi."
Nàng biết Triệu Mạt Thương thật để ý và quan tâm nàng, nàng cũng biết nàng không nên tiếp tục trốn tránh.
Nhưng mà, nàng thật sự lo lắng nếu Triệu Mạt Thương sau này biết được thân thế của nàng thì sẽ đối đãi nàng như thế nào? Lại có thể chấp nhận nàng hay không?
Huống chi, nàng thường xuyên ra ngoài xử lý một vài chuyện tình, nếu ở trong nhà Triệu Mạt Thương thì sẽ có nhiều cái không tiện cho lắm.
Nàng có rất nhiều kẻ thù, nếu muốn ám sát nàng, lúc đó sẽ liên lụy Triệu Mạt Thương.
Nghĩ như vậy, Thương Mặc bỗng nhiên có chút hoảng.
Nếu Triệu Mạt Thương gặp chuyện không may..........Nếu............Nếu Triệu Mạt Thương mất......
Đang tự hỏi chính mình như thế nào tiếp tục khuyên nhủ Thương Mặc, Triệu Mạt Thương chỉ cảm thấy cánh tay căng thẳng, lấy lại tinh thần thì đã muốn ở trong lòng của Thương Mặc.
Bất đắc dĩ cười cười, Triệu Mạt Thương giọng nói mang theo tia oán trách, "Em đó.........."
Trốn là muốn trốn, kết quả mỗi lần không nhịn được đều bá đạo tới gần cô.
Mặt Thương Mặc chôn ở trên cổ của Triệu Mạt Thương, trong giọng nói tràn đầy bối rối, "Học tỷ, chị không có việc gì đúng không?"
Kiểm sát trưởng.............Một kiểm sát trưởng tràn đầy lòng nhiệt huyết........
Có phải rất nguy hiểm hay không?
Triệu Mạt Thương nghe vậy có hơi sửng sốt, tay xoa gáy của nàng, "Như thế nào bỗng nhiên nghĩ như vậy?"
"Em.........." Thương Mặc chút nữa là nhịn không được nói ra Triệu Mạt Thương không cần làm kiểm sát trưởng nữa, cũng may là nhịn được.
Đó là ước mơ của học tỷ, nàng như thế nào quá phận nói không được làm.
Triệu Mạt Thương trong đầu chợt lóe lên, làm như hiểu được tâm ý của Thương Mặc, lộ ra ấm áp cười, "Cho nên, bảo vệ chị được không? Giống như phía trước vậy đó!"
Thương Mặc dựa vào sấm chớp ở ngoài cửa sổ, thường thường phát ra vài đạo tia sáng, rất rõ ràng thấy được đôi mắt nhu tình như nước của Triệu Mạt Thương, lồng ngực đập liên tục, căn bản không kịp tự hỏi cái gì, cúi đầu hôn môi Triệu Mạt Thương.
Đôi mắt hiện lên ý cười, hai tayTriệu Mạt Thương quàng ở cổ của Thương Mặc, nhắm mắt lại đáp lại nụ hôn.
Lần trước hôn môi, là Thương Mặc chủ động, ngay lúc đó cô bị hành động của Thương Mặc chấn động, căn bản không có đáp lại.
Giường thực sự là một nơi mẫn cảm, mà trước mắt ngồi ở trên giường hai người kịch liệt hôn, trên người lại mặc áo ngủ, càng thêm làm cho người ta mơ màng.
Bất chi bất giác hai người đang ngồi trên giường đã song song nằm ở trên giường, Thương Mặc tiện tay với mở đèn bàn, ánh đèn mờ nhạt, trong phòng tràn ngập không khí ấm áp và ái muội.
Triệu Mạt Thương khẽ rên, sợi tóc tán lại ở trên gối, trên mặt đã sớm đỏ ửng.
Thương Mặc nhịn không được cúi đầu cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, đầu lưỡi tham lam đi vào quấn quít, đùa giỡn với đầu lưỡi Triệu Mạt Thương.
Trợn mắt liếc Thương Mặc một cái, Triệu Mạt Thương không chút nào cự tuyệt triền miên cùng với nàng, cho đến khi nụ hôn kia kết thúc mới vội vàng đẩy ra Thương Mặc, "Nên ngủ."
Nháy mắt mấy cái, Thương Mặc nhìn cô vẻ mặt đỏ bừng lại làm ra bộ dáng đứng đắn, tâm tình tốt, ôm lấy Triệu Mạt Thương, "Chúng ta hẹn hò đi được không?"
Thôi, trốn cũng trốn không được, vậy thì, để cho nàng thật sự đến bên cạnh cô bảo vệ đi.
"Được." Triệu Mạt Thương nhắm mắt lại, tay ôm thắt lưng của Thương Mặc thản nhiên nói một câu, sau nói tiếp, "Đặt đồng hồ báo thức, ngày mai phải dậy thực sớm trở về nhà thay quần áo."
"Được." Thương Mặc lấy di động ở bên cạnh, "Bảy giờ."
"Được, ngủ đi, tắt đèn bàn đi."
"Ừ."
Thương Mặc tắt đèn bàn, một lần nữa ôm lấy Triệu Mạt Thương, lộ ra tươi cười.
Học tỷ thẹn thùng.
Ngoài trời như trước mưa to tầm tã, tia chớp như trước thường thường xẹt qua bên khung cửa sổ, Thương Mặc lại ngủ thật an tâm.
Ngày kế, Triệu Mạt Thương ở trong lòng Thương Mặc tỉnh lại, lúc đầu có chút kinh ngạc, lúc sau lộ ra tươi cười.
Thương Mặc không trốn đi.
Di động đặt ở một bên vang lên, Triệu Mạt Thương lấy lại đây nhấn tắt đồng hồ báo thức, lại thả về lại chỗ cũ, tiếp theo cúi đầu hôn cái trán Thương Mặc một chút, đứng dậy tính về nhà rửa mặt thay quần áo.
Vừa ngồi dật thắt lưng bị nắm lại, một âm thanh lười biếng ở phía sau vang lên, "Kiểm sát trưởng đại nhân, em sẽ tố cáo em chị lưu manh."
Triệu Mạt Thương thả lỏng thân mình nằm ở trong lòng người nọ, "Tội lưu manh đã sớm hủy bỏ."
"Ai nói." Thương Mặc nói ở bên tai cô, trong âm thanh mang theo tia giảo hoạt, "Không phải còn có tội cưỡng chế dâm loạn con gái sao?"
"Ha ha........" Triệu Mạt Thương cười ra tiếng, quay đầu nhìn Thương Mặc, "Vậy Mặc muốn thế nào?"
"Hừ hừ....." Mang theo tia xấu xa hừ hừ hai tiếng, Thương Mặc rất nhanh hôn cô một chút, "Dâm loạn lại thôi."
Triệu Mạt Thương cười đứng lên, "Không hồ nháo với Mặc nữa, chị trở về thay quần áo, còn muốn đi làm nữa."
Không hề trốn tránh Thương Mặc thật sự rất đáng yêu.
"Sao......" Thương Mặc có chút không vui, oai oán nhìn Triệu Mạt Thương trên người mặc bộ đồ ngủ, liễm mi lại, "Em đi lấy, chị ở lại đây chờ đi."
"Sao?" Triệu Mạt Thương có chút không rõ nói, cúi đầu nhìn bộ áo ngủ, lập tức hiểu được, trắng mắt liếc nàng một cái, "Lòng dạ hẹp hòi."
Thương Mặc vuốt vuốt tóc trèo xuống giường, đi dép lê đến trước mặt Triệu Mạt Thương, đưa tay ra, "Cái chìa khóa, địa chỉ."
Triệu Mạt Thương bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, lấy ra cái chìa khóa đưa cho nàng, nói địa chỉ, cuối cùng cũng không quên nhắc nhở, "Nhanh lên nha, chị không muốn bị muộn đâu."
"Biết rồi mà." Thương Mặc cầm di động chạy đi, ra ký túc xá lập tức gọi điện thoại, "Tôi biết các anh đang ở phụ cận, lái xe lại đây."
Cúp điện thoại, Thương Mặc rất nhanh chạy xuống lầu, mới ra tới cửa của khu ký túc xá, một chiếc xe màu đen đã đậu ở đó.
Mở cửa xe đi vào, nói địa chỉ, Thương Mặc cúi đầu nhìn chìa khóa trên tay bắt đầu ngẩn người.
Nàng thật sự đang hẹn hò cùng Triệu Mạt Thương sao?
Rõ ràng hạ quyết tâm sẽ rời xa, kết quả đêm qua lại nói ra câu, "Chúng ta hẹn hò đi."
Là đêm qua thật sự quá yếu ớt, hay là tình cảm nàng đối với Triệu Mạt Thương đã càng ngày càng khắc sâu.
Xe rất nhanh liền tới dưới lầu nhà của Triệu Mạt Thương, Thương Mặc vừa chạy lên lầu mở cửa vào, vừa gọi điện thoại cho Triệu Mạt Thương, "Lấy bộ đồ như thế nào?"
"Ở trong phòng ngủ, bên trong tủ quần áo, bộ quần áo tối màu bên trái." Triệu Mạt Thương thật bình tĩnh chỉ huy, trong lòng lại nhịn không được một trận ngọt ngào.
"Ừ." Thương Mặc vào phòng ngủ mở ra tủ quần áo, cầm lấy quần áo muốn đi, nghĩ nghĩ, lại dừng lại, "Có muốn lấy bàn chải đánh răng cùng khăn mặt không?"
"Được." Triệu Mạt Thương lên tiếng, "Ở trong phòng tắm....."
Lời còn chưa dứt, Thương Mặc đã muốn đi vào phòng tắm lấy bàn chải đánh răng cùng khăn mặt, tầm mắt vô tình nhìn đến sọt quần áo, mặt lập tức đỏ lên.
Triệu Mạt Thương giờ phút này mới phản ứng lại, "Thương Mặc, quên đi, trên đường mua đi."
Cô tối hôm qua tắm rửa xong, quần áo còn để trong cái sọt, nội y cùng quần lót để lên trên cùng.
Thương Mặc nhìn chằm chằm hai kiện đồ lót kia một hồi lâu, có chút xấu hổ sờ sờ cái mũi, thầm mắng chính mình không có tiền đồ.
Chính mình không phải cũng có bra cùng quần lót hay sao, việc gì phải đỏ mặt?
"Thương Mặc.........." Nghe thấy bên kia yên tĩnh không có thanh âm gì, Triệu Mạt Thương lập tức hiểu được, sắc mặt đỏ bừng, "Nhanh lên về nhà đi, không nên nhìn......."
Thanh âm mềm nhũn kia làm cho Thương Mặc rất nhanh máu lên cao trào.
"Thương Mặc!" Triệu Mạt Thương nghe đầu bên kia không có chút hơi thở, "Mặc.........Chị đến muộn........"
Không phải là nội y quần lót sao?
Mọi người đều là phụ nữ, có cái gì thẹn thùng.
Triệu Mạt Thương thực miễn cưỡng an ủi chính mình, mặt không có biện pháp khắc chế trở nên nóng bỏng.
"Được..........Được........" Thương Mặc khôi phục lại tinh thần, cầm lấy khăn mặt cùng bàn chải đánh răng ra khỏi phòng tắm, ma xui quỷ khiến, "Học tỷ, tối hôm qua hình như giống........Ah....Có muốn em lấy quần lót cùng nội y qua cho chị không?"
"Thương Mặc!"
—————————
Vote đi vote đi bà con ơi....Vote ăn mừng cuối cùng hai bạn cũng tới được với nhau *Chấm nước mắt*
Ta nói sao mà hai đứa dễ thương thế không biết....Chính thức đổi xưng hô vì hai bạn thành một cặp nhá :3
Chương 36
Triệu Mạt Thương tưởng tượng đến việc Thương Mặc đến tủ quần áo của mình tìm nội y của chính mình mang lại đây, liền cảm thấy mặt đỏ tim đập, thật sự là không tốt.
Nhưng mà nội y thì nhất định phải mặc, cuối cùng cô cũng phải để cho Thương Mặc cầm nội y của mình về ký túc xá.
Thương Mặc thời điểm lấy nội y cư nhiên mặt cũng đỏ bừng, tuy rằng chính mình tủ quần áo cũng có rất nhiều nội y, nhưng là nhìn thấy tủ quần áo, nội y của Triệu Mạt Thương cảm thấy không được tốt.
Thật vất vả trải qua một phen ép buộc, Thương Mặc rốt cuộc ôm quần áo trở về ký túc xá, đón nhận ánh mắt oán trách của Triệu Mạt Thương, ngượng ngùng cười, đem quần áo đưa cho cô.
Triệu Mạt Thương liếc mắt nàng một cái, cầm quần áo đem vào phòng tắm thay.
Thương Mặc gãi đầu lấy bàn chải đi đánh răng rửa mặt, sau đó ở trong phòng ký túc xá thay quần áo, đợi lúc Triệu Mạt Thương đi ra, Thương Mặc đã từ sớm xong xuôi.
"Mặc, sao lại nhanh như vậy?" Triệu Mạt Thương có chút kinh ngạc nói, đi đến trở lại bên cạnh bồn rửa mặt cầm bàn chải đánh răng cùng khăn mặt mà Thương Mặc giúp mình mang tới.
Thương Mặc cười cười, "Đúng vậy, thói quen."
Nàng từng chịu đựng rất nhiều cho huấn luyện này, lấy sự dự phòng ngoài ý muốn khi sự cố phát sinh.
Đợi cho hai người hết thảy sắp xếp xong, đã muốn gần tám giờ, Triệu Mạt Thương vội vội vàng vàng mở cửa hướng viện kiểm sát đi, trước khi đi còn không quên nói cho Thương Mặc buổi tối chờ cô về ăn cơm.
"Được." Thương Mặc thực ngoan đáp, nhìn Triệu Mạt Thương ra ký túc xá xuống lầu, mới đóng cửa lại, đi trở về trong phòng ngồi trước bàn đọc sách.
"Nhớ rõ đi ăn sáng đó." Chính là vừa ngồi xuống, tin nhắn Triệu Mạt Thương được gửi tới, Thương Mặc nhìn tin nhắn này, nhịn không được lộ ra nụ cười ngây ngô, ngực thật ấm áp.
Đã muốn thật lâu không có cảm giác như vậy.
"Chị cũng vậy." Thương Mặc cầm điện thoại di động hồi âm lại, từ tủ lạnh lấy ra bánh bích quy cùng sữa để giải quyết bữa sáng, sau đó mới bắt đầu đọc sách.
Nàng đang bắt đầu lo lắng có nên hay không sau khi cuộc thi kết thúc đi thi cuộc thi nhân viên công vụ.
Nghĩ đến đây, Thương Mặc có chút ảm đạm.
Từ nhỏ đến lớn, Thương Thần Nho đối với nàng yêu cầu cũng không thật cao.
Mẹ của Thương Mặc Sở Chiêu năm nàng mười tuổi đã mất, mà Thương Thần Nho từ khi Sở Chiêu qua đời, liền toàn tâm toàn ý bồi dưỡng Thương Mặc, chính là khi bồi dưỡng, cũng không miễn cưỡng Thương Mặc.
Cho nên, đến thời điểm ba năm trước đây, Thương Mặc vẫn trưởng thành ở một môi trường tự do, bầu không khí khoái nhạc, ngay cả Lệnh Hồ Huyên cùng Uông Minh cũng hiểu được Thương Mặc tựa như một tiểu công chúa, vô tư vô lự.
Chính là chuyện ba năm trước đây, hoàn toàn đem tiểu công chúa của hắc đạo biến thành Thiếu chủ của hắc đạo.
Thở dài, Thương Mặc tiếp tục cúi đầu nhìn sách.
Kỳ thực nàng đối với chính mình hành vi chọn học đại học cảm thấy rất hèn mọn.
Rõ ràng nàng là Thiếu chủ không cần làm thêm gì đó, cái gì cuộc thi tư pháp, cái gì cuộc thi nhân viên công vụ, không có khả năng đi tiếp xúc.
Nàng học ngành luật, cũng bởi vì không lâu trước kia, người yêu cũ của nàng là Phó Quân, nói cho nàng biết sẽ thi vào trường đại học Luật, mà lúc ấy Thương Mặc là một người vô ưu vô lự, ở ô nguyện vọng một điền đại học luật H, ở ô nguyện vọng hai điền đại học luật X.
Giấc mộng của nàng là cùng với Phó Quân hai người cùng nhau trở thành luật sư, hoặc cùng nhau trở thành kiểm sát trưởng hoặc quan tòa, mà giấc mộng này, vào ba năm trước đây đã hoàn toàn bị giết chết.
Mà nay, nàng vì Triệu Mạt Thương mà đi thi cuộc thi nhân viên công vụ sao?
Có thể hay không sẽ giẫm vào kết cục của ba năm trước đây?
Ánh mắt Thương Mặc nhìn giáo trình, trong đầu lại một mảnh hỗn loạn.
Nàng cùng Triệu Mạt Thương rõ ràng đã xác định mối quan hệ, nàng không nên như thế tiếp tục rối rắm, nhưng nàng chính là...........
Nhịn không được sẽ suy nghĩ này nọ.
Tự lộ ra nụ cười tự giễu, tay sờ sờ cái máy trợ thính bên tai trái đại biểu cho sự biến đổi lớn ba năm trước đây, Thương Mặc đôi mắt nhắm lại, tay nắm chặt thành quyền.
Lớn mạnh Thanh Long Bang bây giờ là tâm nguyện lớn nhất của nàng, nàng không thể vì Triệu Mạt Thương mà bỏ lại tâm huyết của ba ba.
Thương Mặc nhìn chằm chằm giáo trình thật lâu, thẳng đến khi chữ viết có chút mơ hồ, mới âm thầm hạ quyết định.
Vô luận như thế nào, trước cứ như vậy đi, hết thảy chờ về sau nói tiếp.
Thanh Long Bang là không thể buông bỏ, Triệu Mạt Thương thì nàng không thể nào quên được, vậy đành vậy theo lời Triệu Mạt Thương nói, đành thuận theo tự nhiên.
Nàng sẽ không cố ý chạy trốn, nhưng sẽ không vì Triệu Mạt Thương mà thay đổi.
Như thế vừa thông suốt những việc loạn thất bát tao mà nàng đang nghĩ, Thương Mặc cúi đầu nhìn thời gian, dĩ nhiên là gần tới trưa rồi.
Một tay chống cằm để trên bàn, Thương Mặc khóe miệng lộ ra tươi cười.
Nhưng mà nội y thì nhất định phải mặc, cuối cùng cô cũng phải để cho Thương Mặc cầm nội y của mình về ký túc xá.
Thương Mặc thời điểm lấy nội y cư nhiên mặt cũng đỏ bừng, tuy rằng chính mình tủ quần áo cũng có rất nhiều nội y, nhưng là nhìn thấy tủ quần áo, nội y của Triệu Mạt Thương cảm thấy không được tốt.
Thật vất vả trải qua một phen ép buộc, Thương Mặc rốt cuộc ôm quần áo trở về ký túc xá, đón nhận ánh mắt oán trách của Triệu Mạt Thương, ngượng ngùng cười, đem quần áo đưa cho cô.
Triệu Mạt Thương liếc mắt nàng một cái, cầm quần áo đem vào phòng tắm thay.
Thương Mặc gãi đầu lấy bàn chải đi đánh răng rửa mặt, sau đó ở trong phòng ký túc xá thay quần áo, đợi lúc Triệu Mạt Thương đi ra, Thương Mặc đã từ sớm xong xuôi.
"Mặc, sao lại nhanh như vậy?" Triệu Mạt Thương có chút kinh ngạc nói, đi đến trở lại bên cạnh bồn rửa mặt cầm bàn chải đánh răng cùng khăn mặt mà Thương Mặc giúp mình mang tới.
Thương Mặc cười cười, "Đúng vậy, thói quen."
Nàng từng chịu đựng rất nhiều cho huấn luyện này, lấy sự dự phòng ngoài ý muốn khi sự cố phát sinh.
Đợi cho hai người hết thảy sắp xếp xong, đã muốn gần tám giờ, Triệu Mạt Thương vội vội vàng vàng mở cửa hướng viện kiểm sát đi, trước khi đi còn không quên nói cho Thương Mặc buổi tối chờ cô về ăn cơm.
"Được." Thương Mặc thực ngoan đáp, nhìn Triệu Mạt Thương ra ký túc xá xuống lầu, mới đóng cửa lại, đi trở về trong phòng ngồi trước bàn đọc sách.
"Nhớ rõ đi ăn sáng đó." Chính là vừa ngồi xuống, tin nhắn Triệu Mạt Thương được gửi tới, Thương Mặc nhìn tin nhắn này, nhịn không được lộ ra nụ cười ngây ngô, ngực thật ấm áp.
Đã muốn thật lâu không có cảm giác như vậy.
"Chị cũng vậy." Thương Mặc cầm điện thoại di động hồi âm lại, từ tủ lạnh lấy ra bánh bích quy cùng sữa để giải quyết bữa sáng, sau đó mới bắt đầu đọc sách.
Nàng đang bắt đầu lo lắng có nên hay không sau khi cuộc thi kết thúc đi thi cuộc thi nhân viên công vụ.
Nghĩ đến đây, Thương Mặc có chút ảm đạm.
Từ nhỏ đến lớn, Thương Thần Nho đối với nàng yêu cầu cũng không thật cao.
Mẹ của Thương Mặc Sở Chiêu năm nàng mười tuổi đã mất, mà Thương Thần Nho từ khi Sở Chiêu qua đời, liền toàn tâm toàn ý bồi dưỡng Thương Mặc, chính là khi bồi dưỡng, cũng không miễn cưỡng Thương Mặc.
Cho nên, đến thời điểm ba năm trước đây, Thương Mặc vẫn trưởng thành ở một môi trường tự do, bầu không khí khoái nhạc, ngay cả Lệnh Hồ Huyên cùng Uông Minh cũng hiểu được Thương Mặc tựa như một tiểu công chúa, vô tư vô lự.
Chính là chuyện ba năm trước đây, hoàn toàn đem tiểu công chúa của hắc đạo biến thành Thiếu chủ của hắc đạo.
Thở dài, Thương Mặc tiếp tục cúi đầu nhìn sách.
Kỳ thực nàng đối với chính mình hành vi chọn học đại học cảm thấy rất hèn mọn.
Rõ ràng nàng là Thiếu chủ không cần làm thêm gì đó, cái gì cuộc thi tư pháp, cái gì cuộc thi nhân viên công vụ, không có khả năng đi tiếp xúc.
Nàng học ngành luật, cũng bởi vì không lâu trước kia, người yêu cũ của nàng là Phó Quân, nói cho nàng biết sẽ thi vào trường đại học Luật, mà lúc ấy Thương Mặc là một người vô ưu vô lự, ở ô nguyện vọng một điền đại học luật H, ở ô nguyện vọng hai điền đại học luật X.
Giấc mộng của nàng là cùng với Phó Quân hai người cùng nhau trở thành luật sư, hoặc cùng nhau trở thành kiểm sát trưởng hoặc quan tòa, mà giấc mộng này, vào ba năm trước đây đã hoàn toàn bị giết chết.
Mà nay, nàng vì Triệu Mạt Thương mà đi thi cuộc thi nhân viên công vụ sao?
Có thể hay không sẽ giẫm vào kết cục của ba năm trước đây?
Ánh mắt Thương Mặc nhìn giáo trình, trong đầu lại một mảnh hỗn loạn.
Nàng cùng Triệu Mạt Thương rõ ràng đã xác định mối quan hệ, nàng không nên như thế tiếp tục rối rắm, nhưng nàng chính là...........
Nhịn không được sẽ suy nghĩ này nọ.
Tự lộ ra nụ cười tự giễu, tay sờ sờ cái máy trợ thính bên tai trái đại biểu cho sự biến đổi lớn ba năm trước đây, Thương Mặc đôi mắt nhắm lại, tay nắm chặt thành quyền.
Lớn mạnh Thanh Long Bang bây giờ là tâm nguyện lớn nhất của nàng, nàng không thể vì Triệu Mạt Thương mà bỏ lại tâm huyết của ba ba.
Thương Mặc nhìn chằm chằm giáo trình thật lâu, thẳng đến khi chữ viết có chút mơ hồ, mới âm thầm hạ quyết định.
Vô luận như thế nào, trước cứ như vậy đi, hết thảy chờ về sau nói tiếp.
Thanh Long Bang là không thể buông bỏ, Triệu Mạt Thương thì nàng không thể nào quên được, vậy đành vậy theo lời Triệu Mạt Thương nói, đành thuận theo tự nhiên.
Nàng sẽ không cố ý chạy trốn, nhưng sẽ không vì Triệu Mạt Thương mà thay đổi.
Như thế vừa thông suốt những việc loạn thất bát tao mà nàng đang nghĩ, Thương Mặc cúi đầu nhìn thời gian, dĩ nhiên là gần tới trưa rồi.
Một tay chống cằm để trên bàn, Thương Mặc khóe miệng lộ ra tươi cười.
Nếu đã là đang yêu nhau, như vậy, làm cho Triệu Mạt Thương kinh ngạc đi.
Gọi điện thoại đặt vài món ăn, Thương Mặc đứng dậy đi ra khỏi ký túc xá khóa cửa, sau đó hướng viện kiểm sát đi.
Triệu Mạt Thương buổi sáng từ chỗ của Thương Mặc tới viện kiểm sát sau, còn không quên ở phụ cận viện kiểm sát, một tiệm ăn nhỏ mưa bánh bao cùng với sữa đậu nành để giải quyết vấn đề bữa sáng.
Mà hai người ở trong văn phòng đó, vẻ mặt nhìn có chút đáng sợ.
"Triệu tỷ làm sao vậy?" Thừa dịp Triệu Mạt Thương đi ra ngoài có công việc, nữ kiểm sát trưởng khó hiểu hỏi nam nhân còn lại đang ngồi đối diện mình.
"Giống như là tâm trạng rất tốt, nguyên toàn bộ buổi sáng đều đang cười, tôi còn nghe được thỉnh thoảng còn có tiếng hát khẽ." Nam kiểm sát trưởng còn lại cũng rất khó hiểu, "Triệu tỷ rất ít khi đem chuyện riêng vào viện kiểm sát."
Bản thân là kiểm sát trưởng, tự nhiên cần bảo trì sự uy nghiêm của mình.
"Chẳng lẽ............" Trong mắt nữ kiểm sát trưởng hẹn lên một đạo ánh sáng, lộ ra một nụ cười quái quái, "Chẳng lẽ Triệu tỷ chị ấy............."
"Cái gì?"
"Anh thật sự không thể hiểu nữ nhân, nữ nhân khi đang ở thời điểm hẹn hò mới có thể như vậy có thần thái như đang bay lên trời, dấu không được sự vui sướng." Nữ kiểm sát trưởng hơi có chút hèn mọn đối với nam cảnh sát trưởng, "Vợ của anh thật đáng thương."
"Phi, hai người đều là lão phu thê, con tôi cũng đã một tuổi." Nam kiểm sát trưởng nhìn một cái khinh thường, tiếp theo đồng dạng vẻ mặt bát quái, "Chẳng lẽ Triệu tỷ thật sự đang hẹn hò?"
"Khả năng đó rất lớn." Nữ kiểm sát trưởng cười cười.
Ở cửa văn phòng, Tào Minh Nghĩa vừa mới tới đây để tìm người có chút đăm chiêu nghe đối thoại giữa hai người, mày nhăn lại chặt chẽ.
Triệu Mạt Thương sở dĩ rời đi viện kiểm sát là vì vụ án của Lương Uyển.
Nhờ một ít quen biết, Triệu Mạt Thương tìm người quen của mình một cảnh ngục cho mình có cơ hội gặp riêng Lương Uyển, chính là thời điểm cô đến gặp Lương Uyển, đã có chút ngây dại, "Là cô?"
Đây không phải nữ nhân mà tối hôm đó cô cùng với Thương Mặc ở cái ngõ nhỏ đó nhìn thấy sao?
Nói như vậy...........Người bị hại kia, có khả năng chính là nam nhân đêm đó?
Lương Uyển cách song sắt nhìn Triệu Mạt Thương, lộ ra một vẻ mặt mê mang, "Tôi quen biết cô sao?"
"Cô còn nhớ lúc trước ở trong ngõ nhỏ đó?" Triệu Mạt Thương nói để nhắc lại cô.
Lương Uyển dựa vào gợi ý của cô rất nhanh liền nhớ lại, "Là cô..........Nguyên lai cô thật sự là kiểm sát trưởng!"
"Đúng vậy!" Triệu Mạt Thương gật gật đầu, tiếp theo nói với cô, "Là như vậy, tôi cũng không phụ trách vụ án của cô, nhưng là em trai của cô đến viện kiểm sát nói cô không phải cố ý giết người, cho nên tôi đến đây để xem tình huống, cô cũng không cần quá câu nệ."
"Được." Có lẽ vì hoàn cảnh của mình mà có chút tuyệt vọng, Lương Uyển có vẻ dị thường trấn định.
"Quách Minh Sinh có phải nam nhân vào buổi tối hôm đó, đúng không?" Triệu Mạt Thương châm chước một lúc sau mới hỏi.
"Đúng vậy." Lương Uyển thần sắc có chút thê lương nói.
"Được." Triệu Mạt Thương gật đầu, đối với Quách Minh Sinh cũng có chút hiểu biết.
Ít nhất vào buổi tối hôm đó biểu hiện của Quách Minh Sinh, liền đủ có thể đoán được bình thường Lương Uyển chịu rất nhiều khổ.
"Ngày mà Quách Minh Sinh tử vong, hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Triệu Mạt Thương khôi phục lại mở miệng hỏi.
"Buổi tối hôm đó........." Lương Uyển nước mắt trào ra hai hốc mắt, "Tôi trở về lấy đồ đạc linh tinh rồi rời khỏi đó, nhưng mà...........Nhưng mà.........hắn........."
Âm thanh bị ngưng ở cổ họng, Lương Uyển có chút nghĩ lại mà thất kinh khóc, Triệu Mạt Thương nhìn Lương Uyển như vậy, đôi mắt hiện lên tia không đành lòng, trên mặt lại như trước lạnh nhạt.
Lau nước mắt, Lương Uyển cố gắng khắc chế tiếng khóc của chính mình, khi nước mắt rốt cuộc dừng mới nói, "Hắn......Hắn muốn cùng tôi làm cái kia, tôi liều mạng giãy dụa......Tôi thật sự không nghĩ tới lỡ tay giết chết hắn........"
Tay Triệu Mạt Thương cầm bút viết ghi nhớ lời nói của cô, theo tự thuật của cô thì so với người nam nhân ở văn phòng cô nói cũng không khác nhau lắm.
"Hắn bình thường đối xử với cô rất tệ sao?" Triệu Mạt Thương đang tự hỏi tại sao vụ án này lại bị xem nhẹ, khả năng là tại sao?
"Đúng vậy." Lương Uyển kéo cánh tay ra, mặt trên ở trên kia vẫn còn rất nhiều vét thương nhỏ chi chít, "Hắn luôn đánh tôi mắng tôi............"
Triệu Mạt Thương nhìn trên cánh tay nhỏ của Lương Uyển chi chít vết thương, không khỏi nhăn lại mi, tầm mắt đảo qua cái trán của cô, lại mở miệng, "Vết thương trên trán của cô là có chuyện gì xảy ra?"
Miệng vết thương kia vừa mới kết vẩy, vẫn còn vết tích rõ ràng.
"Đây là........Ngày đó về nhà hắn dùng gạt tàn thuốc chọi tôi......." Lương Uyển cúi đầu đau khổ nói.
Thở dài, Triệu Mạt Thương rõ ràng không đành lòng, vẫn là nói, "Nghe nói hai người đang tính đến chuyện ly hôn đúng không?"
"Pháp viện đã phán ly hôn." Lương Uyển tựa hồ có chút thoải mái nói xong, sau đó dường như nghĩ đến cái gì, vẻ mặt thống khổ, "Phía trước tôi trở về nhà mẹ đẻ ở, vốn nghĩ đến rốt cuộc có thể không cần trốn hắn, không nghĩ tới ngày đó.........Vừa ra khỏi pháp viện đã bị hắn bắt đi..........Còn tại con ngõ nhỏ đó.........."
"Cô nói cái gì?" Triệu Mạt Thương trực tiếp lược bỏ đoạn sau cô tính nói, đôi mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm, "Pháp viện phán quyết ly hôn?"
"Đúng vậy." Lương Uyển có chút không yên nhìn cô, "Bất quá nói rằng vài ngày sau mới có hiệu lực."
Triệu Mạt Thương gắt gao nhíu mày lại, nghĩ nghĩ, mở miệng nói, "Nói cách khác, ngày đó pháp viện phán quyết ly hôn xong, cô bị Quách Minh Sinh mạnh mẽ tha đi hơn nữa tại con ngõ nhỏ đó bắt buộc cô làm điều đồi bại. Sau đó cô trở lại nhà, tay bị giữ chặt, lại bị hắn ép buộc, cô xuất phát từ phản kháng nên mới làm cho hắn chết, có phải không?"Gọi điện thoại đặt vài món ăn, Thương Mặc đứng dậy đi ra khỏi ký túc xá khóa cửa, sau đó hướng viện kiểm sát đi.
Triệu Mạt Thương buổi sáng từ chỗ của Thương Mặc tới viện kiểm sát sau, còn không quên ở phụ cận viện kiểm sát, một tiệm ăn nhỏ mưa bánh bao cùng với sữa đậu nành để giải quyết vấn đề bữa sáng.
Mà hai người ở trong văn phòng đó, vẻ mặt nhìn có chút đáng sợ.
"Triệu tỷ làm sao vậy?" Thừa dịp Triệu Mạt Thương đi ra ngoài có công việc, nữ kiểm sát trưởng khó hiểu hỏi nam nhân còn lại đang ngồi đối diện mình.
"Giống như là tâm trạng rất tốt, nguyên toàn bộ buổi sáng đều đang cười, tôi còn nghe được thỉnh thoảng còn có tiếng hát khẽ." Nam kiểm sát trưởng còn lại cũng rất khó hiểu, "Triệu tỷ rất ít khi đem chuyện riêng vào viện kiểm sát."
Bản thân là kiểm sát trưởng, tự nhiên cần bảo trì sự uy nghiêm của mình.
"Chẳng lẽ............" Trong mắt nữ kiểm sát trưởng hẹn lên một đạo ánh sáng, lộ ra một nụ cười quái quái, "Chẳng lẽ Triệu tỷ chị ấy............."
"Cái gì?"
"Anh thật sự không thể hiểu nữ nhân, nữ nhân khi đang ở thời điểm hẹn hò mới có thể như vậy có thần thái như đang bay lên trời, dấu không được sự vui sướng." Nữ kiểm sát trưởng hơi có chút hèn mọn đối với nam cảnh sát trưởng, "Vợ của anh thật đáng thương."
"Phi, hai người đều là lão phu thê, con tôi cũng đã một tuổi." Nam kiểm sát trưởng nhìn một cái khinh thường, tiếp theo đồng dạng vẻ mặt bát quái, "Chẳng lẽ Triệu tỷ thật sự đang hẹn hò?"
"Khả năng đó rất lớn." Nữ kiểm sát trưởng cười cười.
Ở cửa văn phòng, Tào Minh Nghĩa vừa mới tới đây để tìm người có chút đăm chiêu nghe đối thoại giữa hai người, mày nhăn lại chặt chẽ.
Triệu Mạt Thương sở dĩ rời đi viện kiểm sát là vì vụ án của Lương Uyển.
Nhờ một ít quen biết, Triệu Mạt Thương tìm người quen của mình một cảnh ngục cho mình có cơ hội gặp riêng Lương Uyển, chính là thời điểm cô đến gặp Lương Uyển, đã có chút ngây dại, "Là cô?"
Đây không phải nữ nhân mà tối hôm đó cô cùng với Thương Mặc ở cái ngõ nhỏ đó nhìn thấy sao?
Nói như vậy...........Người bị hại kia, có khả năng chính là nam nhân đêm đó?
Lương Uyển cách song sắt nhìn Triệu Mạt Thương, lộ ra một vẻ mặt mê mang, "Tôi quen biết cô sao?"
"Cô còn nhớ lúc trước ở trong ngõ nhỏ đó?" Triệu Mạt Thương nói để nhắc lại cô.
Lương Uyển dựa vào gợi ý của cô rất nhanh liền nhớ lại, "Là cô..........Nguyên lai cô thật sự là kiểm sát trưởng!"
"Đúng vậy!" Triệu Mạt Thương gật gật đầu, tiếp theo nói với cô, "Là như vậy, tôi cũng không phụ trách vụ án của cô, nhưng là em trai của cô đến viện kiểm sát nói cô không phải cố ý giết người, cho nên tôi đến đây để xem tình huống, cô cũng không cần quá câu nệ."
"Được." Có lẽ vì hoàn cảnh của mình mà có chút tuyệt vọng, Lương Uyển có vẻ dị thường trấn định.
"Quách Minh Sinh có phải nam nhân vào buổi tối hôm đó, đúng không?" Triệu Mạt Thương châm chước một lúc sau mới hỏi.
"Đúng vậy." Lương Uyển thần sắc có chút thê lương nói.
"Được." Triệu Mạt Thương gật đầu, đối với Quách Minh Sinh cũng có chút hiểu biết.
Ít nhất vào buổi tối hôm đó biểu hiện của Quách Minh Sinh, liền đủ có thể đoán được bình thường Lương Uyển chịu rất nhiều khổ.
"Ngày mà Quách Minh Sinh tử vong, hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Triệu Mạt Thương khôi phục lại mở miệng hỏi.
"Buổi tối hôm đó........." Lương Uyển nước mắt trào ra hai hốc mắt, "Tôi trở về lấy đồ đạc linh tinh rồi rời khỏi đó, nhưng mà...........Nhưng mà.........hắn........."
Âm thanh bị ngưng ở cổ họng, Lương Uyển có chút nghĩ lại mà thất kinh khóc, Triệu Mạt Thương nhìn Lương Uyển như vậy, đôi mắt hiện lên tia không đành lòng, trên mặt lại như trước lạnh nhạt.
Lau nước mắt, Lương Uyển cố gắng khắc chế tiếng khóc của chính mình, khi nước mắt rốt cuộc dừng mới nói, "Hắn......Hắn muốn cùng tôi làm cái kia, tôi liều mạng giãy dụa......Tôi thật sự không nghĩ tới lỡ tay giết chết hắn........"
Tay Triệu Mạt Thương cầm bút viết ghi nhớ lời nói của cô, theo tự thuật của cô thì so với người nam nhân ở văn phòng cô nói cũng không khác nhau lắm.
"Hắn bình thường đối xử với cô rất tệ sao?" Triệu Mạt Thương đang tự hỏi tại sao vụ án này lại bị xem nhẹ, khả năng là tại sao?
"Đúng vậy." Lương Uyển kéo cánh tay ra, mặt trên ở trên kia vẫn còn rất nhiều vét thương nhỏ chi chít, "Hắn luôn đánh tôi mắng tôi............"
Triệu Mạt Thương nhìn trên cánh tay nhỏ của Lương Uyển chi chít vết thương, không khỏi nhăn lại mi, tầm mắt đảo qua cái trán của cô, lại mở miệng, "Vết thương trên trán của cô là có chuyện gì xảy ra?"
Miệng vết thương kia vừa mới kết vẩy, vẫn còn vết tích rõ ràng.
"Đây là........Ngày đó về nhà hắn dùng gạt tàn thuốc chọi tôi......." Lương Uyển cúi đầu đau khổ nói.
Thở dài, Triệu Mạt Thương rõ ràng không đành lòng, vẫn là nói, "Nghe nói hai người đang tính đến chuyện ly hôn đúng không?"
"Pháp viện đã phán ly hôn." Lương Uyển tựa hồ có chút thoải mái nói xong, sau đó dường như nghĩ đến cái gì, vẻ mặt thống khổ, "Phía trước tôi trở về nhà mẹ đẻ ở, vốn nghĩ đến rốt cuộc có thể không cần trốn hắn, không nghĩ tới ngày đó.........Vừa ra khỏi pháp viện đã bị hắn bắt đi..........Còn tại con ngõ nhỏ đó.........."
"Cô nói cái gì?" Triệu Mạt Thương trực tiếp lược bỏ đoạn sau cô tính nói, đôi mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm, "Pháp viện phán quyết ly hôn?"
"Đúng vậy." Lương Uyển có chút không yên nhìn cô, "Bất quá nói rằng vài ngày sau mới có hiệu lực."
"Đúng vậy............." Lương Uyển gật gật đầu.
"Thời điểm cô lấy bình hoa đập vào đầu hắn, vừa lúc là hắn đang xâm phạm cô có đúng hay không..........?"
"Vâng.........Lúc ấy tôi bị đặt ở trên giường, vừa lúc tay chạm đến cái bình hoa.........."
"Ok. Tôi hiểu được." Triệu Mạt Thương thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Yên tâm, tội của cô không nghiêm trọng như vậy, tôi sẽ tận hết khả năng giúp cô."
Lương Uyển kinh ngạc nhìn cô, sau một lúc lâu, nước mắt nghẹn ngào chảy xuống, nói không được câu nào.
"Như vậy đi, tôi đi trước, tôi sẽ không để cho cô bị oan uổng." Thản nhiên nói một câu xong, Triệu Mạt Thương cũng không thèm nhìn tới vẻ mặt đầy nước mắt của Lương Uyển, liếc mắt một cái, xoay người ra khỏi phòng.
Pháp viện đã phán quyết ly hôn, tuy rằng chưa có hiệu lực, nhưng là sự thật đã bị đá bay đến nơi nào.
Chương Vận rất vô liêm sỉ.
========================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp