Google.com.vn Đọc truyện Online

13/7/18

Ngự Tỷ Phách Ái Chi Bao Dưỡng (Miêu Tổng Tài) - Chương 41 + 42

Đăng bởi Ngân Giang | 13/7/18 | 0 nhận xét
Chương 41: Điều tra
Ở chuyên ngành M, lớp được nam sinh hoan nghênh nhất là của Ngụy Hân Tâm, mà lớp được nữ sinh hoan nghênh hiển nhiên là của Tô Vân Trì. Tuy rằng Chu Tư Y là nữ sinh, nàng lại ghét lớp của Tô Vân Trì nhất. Phòng học bức bối ồn ào như vậy làm cho nàng không thể thích ứng. Hơn nữa ánh mắt mịt mờ thỉnh thoảng quay đầu của chúng nữ sinh khiến nàng phiền chán, hơi thở nàng lúc này tản mát ra, làm cho Thái Trác Nghiên ba người ngồi bên cạnh có cảm giác lạnh.
Nhưng mà Chu Tư Y càng lạnh lùng, thì càng làm cho Tô Vân Trì chú ý nàng, tầm mắt luôn dừng ở Chu Tư Y một chút.
Tiếng chuông vang lên, trong ánh mắt lưu luyến không rời của chúng nữ sinh, Tô Vân Trì nhìn về phía Chu Tư Y một cái, đi ra phòng học. Chu Tư Y ngồi tại chỗ không nhúc nhích, lãnh đạm nhìn Tô Vân Trì đi ra phòng học, nàng có thể đoán được Tô Vân Trì kêu nàng đi đến văn phòng là vì chuyện gì, bởi vì tình huống này đã từng phát sinh vài lần khi nàng còn ở một mình.
Rất nhiều nữ sinh đi trước đều mang theo các loại ý tứ bất đồng nhìn Chu Tư Y. Mà Chu Tư Y lại thủy chung lạnh lùng nhìn cửa, đối với những ánh mắt này làm như không thấy, nàng cho người ta cảm giác cao ngạo, xem những người đó như hạt bụi.
Thái Trác Nghiên ba người cũng cùng Chu Tư Y ngồi ở chỗ kia, hiện tại các nàng làm cho người ta cảm thấy, các nàng là một chỉnh thể. Đợi cho mấy nữ sinh kia đi hết, Chu Tư Y mới chậm rãi thu thập vật dụng.
Thái Trác Hân một bên cất sách giáo khoa, một bên hỏi Chu Tư Y nói: "Tư Y, cậu chuẩn bị đi đến văn phòng của thầy Tô?"
"Ừ." Chu Tư Y thản nhiên gật đầu, tự cố dọn sách, một chút biểu tình dư thừa trên mặt cũng không có.
"Cái kia...... Tư Y, cậu trực tiếp đi qua đó đi, mấy thứ này mình giúp cậu dọn." Khâu Khả Nhi đã cất sách của mình xong, cúi đầu nói nhỏ, nếu Chu Tư Y không đứng ngay bên người nàng, khả năng sẽ nghe không thấy.
Chu Tư Y nhìn thoáng qua Khâu Khả Nhi, suy nghĩ một chút liền đáp ứng, nếu là trước kia khẳng định nàng sẽ lập tức cự tuyệt, bây giờ thì nàng phải thử học phương thức giao tế khác. Thái Trác Nghiên trầm mặc thu thập đồ đạc, nàng chú ý tới Tô Vân Trì là sau khi kiểm tra phân biểu mới kêu Chu Tư Y đi, khẳng định là có liên quan tới nội dung của báo cáo kia, nhưng là nghĩ đến Tô Vân Trì quá mức quan tâm Chu Tư Y, lại mơ hồ cảm thấy việc này không đơn giản như vậy. Về sự riêng tư của Chu Tư Y, nàng cũng không thể nói nhiều, vì thế nàng chỉ nói: "Vậy cậu đi đi, chúng mình ở dưới lầu chờ cậu rồi cùng nhau trở về."
Bình thường thì trọng điểm của chương trình đại học không phải là giáo viên giảng giải, mà là ở chỗ tự học. Cho nên chương trình học được an bài khá ít, buổi sáng chỉ có hai lớp, hai lớp sau là tự học. Mà tự học là mình có thể lựa chọn phòng học. Nhóm của nàng hiện tại là có thể tự do an bài thời gian.
Chu Tư Y gật đầu đáp ứng, cũng không có khách khí cự tuyệt, bởi vì đoạn thời gian này nàng đã sớm ý thức được, cùng Khâu Khả Nhi khách khí còn có điểm dùng, nhưng là cùng Thái Trác Hân cùng Thái Trác Nghiên khách khí, kia chính là lãng phí khí lực mà thôi.
Đi đến cửa văn phòng của Tô Vân Trì, Chu Tư Y cũng không có lo lắng, thật thản nhiên nhẹ nhàng gõ cửa.
"Mời vào." Bên trong truyền đến thanh âm của Tô Vân Trì, Chu Tư Y vươn tay, lại ở giữa không trung nắm chặt một chút mới buông ra, đẩy cửa ra.

Tô Vân Trì nghe được tiếng đập cửa, liền biết là Chu Tư Y, khi cửa bị đẩy ra, hắn lại gặp được Chu Tư Y trên mặt mang theo cỗ lãnh đạm tương tự như trong trí nhớ của hắn, hắn thâm trầm nhìn Chu Tư Y một cái, đã thấy Chu Tư Y mở ra cửa, đi vào, cũng không bước lên.
Chân tướng! Ánh mắt Tô Vân Trì híp một chút, trong lòng không khỏi thầm than, sau đó hắn tựa vào ghế, chỉ cái ghế bên kia bàn công tác, ôn hòa cười cười nói: "Ngồi đi."
Chu Tư Y hơi chần chờ một chút, đi đến chỗ cái ghế dựa ngồi xuống, mang theo sự lễ phép của học sinh đối với giáo viên, hỏi: "Xin hỏi thầy bảo em đến văn phòng có chuyện gì?"
Tô Vân Trì có kinh nghiệm ứng đối với hành vi như vậy, hắn thông qua động tác của Chu Tư Y đọc được lớp phòng bị của nàng, cũng không có quá mức để ý, cầm lấy bảng báo cáo trên bàn nói: "Bạn học Chu Tư Y, có thể nói cho tôi biết, vì sao hai ô 'thành viên trong gia đình' và 'người giám hộ' lại bỏ trống hay không?"
Quả nhiên là vì điều này. Chu Tư Y sắc mặt bình tĩnh đáp: "Bởi vì em là cô nhi, cũng không có người giám hộ."
Tô Vân Trì không tin nhíu nhíu mày, hai mắt thâm trầm đánh giá Chu Tư Y, trầm mặc một hồi mới nói tiếp: "Bạn học Chu Tư Y, cho dù là giận dỗi người trong nhà, cũng không cần phải nói mình là cô nhi, em đây là không tôn kính bọn họ, là nguyền rủa bọn họ, em có biết không?"
Hắn căn bản không tin lời Chu Tư Y nói, một thân quần áo của Chu Tư Y hắn nhận thức được, không phải gia đình bình thường là có thể mua, huống chi là cô nhi. Còn có khí chất lạnh lùng cao ngạo của Chu Tư Y, tương tự người kia như thế, trong tiềm thức hắn cho rằng gia đình Chu Tư Y cho dù không so được với người kia, nhưng là chênh lệch sẽ không quá nhiều mới đúng. Huống chi, người kia cũng từng dỗi hắn như thế: Em ấy chỉ cần mình, không cần thân nhân, lại càng không cần bằng hữu!
Chu Tư Y nghe Tô Vân Trì nói nghiêm túc, nàng như trước lạnh nhạt bình tĩnh, sắc mặt một chút biến hóa đều không có, nàng giải thích rõ ràng: "Thầy Tô, cha mẹ em đều là lớn lên ở cô nhi viện, cho nên sau khi bọn họ qua đời, em không có thân thích nào khác. Hơn nữa, tư liệu cơ bản của em đều được viết rành mạch trên báo cáo, muốn điều tra độ chân thật của nó cũng không khó."
Tô Vân Trì trầm mặc, ánh mắt dần dần nghiêm túc ngưng trọng lên, hắn cảm giác Chu Tư Y cũng không có nói dối, nhưng là hắn nghi ngờ cũng không phải thân thế của Chu Tư Y, hắn nghi ngờ là: Cô gái này, nếu thân thế đúng như em ấy miêu tả, vậy một thân quần áo xa xỉ là từ đâu mà đến, là di sản cha mẹ lưu lại, hay là...... Tuy rằng hắn không muốn đem người trước mặt đối chiếu với tiểu công chúa trong trí nhớ, nhưng mà hắn cũng không thể không nghi ngờ......
Hắn nhìn hai ô trống trên phân biểu, trầm mặc hồi lâu mới ngẩng đầu nói: "Vậy em về trước đi, tôi sẽ xác minh tư liệu của em."
Chu Tư Y lễ phép gật đầu, xoay người đi tới cửa, mở cửa ra rồi đi ra ngoài, nhưng mà một khắc đó, khóe mắt của nàng lại phiêu đến nữ nhân tóc dài xinh đẹp đang dựa vào một bên cửa. Nàng không tự giác phóng tầm mắt qua, mà nữ nhân kia thì hai tay khoanh ở trước ngực, đầu cũng xoay lại đây, ánh mắt hai người vừa vặn gặp nhau.
Chu Tư Y không nói gì, nữ nhân kia cũng không có nói chuyện, hai người cứ như vậy lướt qua nhau, hệt như đối phương không tồn tại, nhưng đều bất giác nhớ kỹ ánh mắt xinh đẹp của đối phương.
Chu Tư Y đi xuống lầu, liền thấy ba người chờ đợi mình, áp lực tồn tại trong lòng tựa hồ nhẹ hơn, nàng trầm mặc đi qua, theo trong tay Khâu Khả Nhi tiếp nhận ba lô, bốn người có vẻ rất ăn ý, một câu đều không nói, sau khi Chu Tư Y đeo ba lô xong thì cùng nhau xoay người rời đi.
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại đánh vỡ không gian yên tĩnh, bốn người đều ăn ý dừng cước bộ, Chu Tư Y cảm giác được di động trong túi đang rung, trong lòng khẩn trương, tim đập nhanh hơn, nàng cũng không biết vì cái gì. Nàng lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua dòng chữ loé trên màn hình, quả nhiên là người phụ nữ xinh đẹp kia...... Hề.
Nàng bắt máy, đặt ở bên tai, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Hề."
"Y nhi...... Y nhi...... Em ở nơi nào? Tôi đang ở ngay cửa trường, tôi muốn lập tức nhìn thấy em."
Chu Tư Y nghe xong một đoạn ngắn, nàng nhăn lại mi, nàng có thể cảm giác được trong giọng nói của Hề mang theo bất an. Nàng không kịp nghĩ nhiều, miệng cũng đã không tự chủ được nói: "Tốt, tôi lập tức đi qua."
"Các cậu về trước đi, tôi phải ra ngoài một chút." Treo điện thoại, trong lòng không biết vì cái gì cũng lo lắng lên, Chu Tư Y không kịp cùng ba người kia giải thích, chỉ đơn giản nói một câu, liền xoay người bước đi.
Ba người nhìn bóng dáng vội vàng của nàng, Khâu Khả Nhi mơ hồ, Thái Trác Nghiên đăm chiêu, mà Thái Trác Hân lại như phát hiện được chuyện gì thú vị, cười tủm tỉm.
Khổ tâm quá, chương nào mà không có Hề tỷ thì y như rằng mấy thím vote chả nhiệt tình gì cả :"<

Chương 42: Cỏ dại
Trương gia mỗi năm một lần tế tổ hoàn thành, Trương Tử Hề cũng không có lập tức rời đi Trương gia, cho dù cô rất muốn rời đi, thậm chí thoát đi gia đình làm cho cô áp lực này, nhưng cô vẫn là nhịn xuống cỗ xúc động kia. Cô không thể dễ dàng xúc phạm đến điểm mấu chốt của Trương Nghiêm Đình, không thể biểu hiện ra mâu thuẫn quá rõ ràng, cô so với bất kỳ thời điểm nào lúc trước đều phải cẩn thận, bởi vì trong lòng cô có người cô muốn giữ lấy cùng bảo hộ. Huống chi, trừ bỏ việc đó, còn có một chuyện cô thật không nghĩ đi làm, nhưng là cũng không thể không đi.
Ở Trương gia diện tích lớn như vậy, chỉ có một địa phương có thể khiến cô không có nhiều chán ghét và mâu thuẫn. Cả ngày cô đứng một mình ở Tây Thiên Viện mà Vu Vận Nhiễm từng ở, không có cảm giác tịch mịch hay nhàm chán, bởi vì những ngày đó cô đã trải qua lâu lắm rồi, đã sớm thích ứng.
Mỗi ngày giữa trưa rời giường, cô chỉ muốn đi đến căn phòng thủy tinh, lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhìn đám cỏ dại sinh trưởng tốt lên, vạch kế hoạch một chút sự tình. Nhưng mà, làm cho cô bất đắc dĩ là, mỗi khi cô đi ra cửa đều thấy Trương Tử Mộng im lặng đứng ở cách đó không xa, chuyên chú im lặng nhìn cô, sau đó kêu một tiếng "chị", lại không đợi Trương Tử Hề đáp lại liền đi.
Trương Tử Hề vẫn không thể đoán được mục đích chân chính của Trương Tử Mộng, vẫn lựa chọn bỏ qua, Trương Tử Mộng làm xong "nhiệm vụ mỗi ngày", hai người luôn yên lặng không nói gì đưa lưng về nhau tự rời đi.
Hôm nay, Trương Tử Hề như cũ đi tới căn phòng thủy tinh, như cũ lâm vào suy nghĩ, trên mặt cô thiếu đi sự do dự mê man của mấy ngày hôm trước, lại thêm phần kiên định tự tin, cô xem đám cỏ dại xanh mượt, ánh mắt xinh đẹp hơi mị lên, mang theo điểm lợi hại, nhẹ giọng tự nói: "Danh hoa rất yếu ớt, cỏ dại rất ti tiện, phải chi danh hoa thưa thớt còn cỏ dại trân quý thì hay biết mấy!"
Thu hồi suy nghĩ đi ra ngoài, Trương Tử Hề lại thấy Trương Tử Mộng chuyên chú nhìn cô, nàng nhẹ nhàng kêu cô một tiếng: "Chị."
Trương Tử Hề như thường lui tới giống nhau, làm như không thấy có tai như điếc, nghĩ đến Trương Tử Mộng cũng sẽ như thưòng lui tới giống nhau, kêu "chị" xong thì sẽ yên lặng rời đi, nhưng mà Trương Tử Mộng lại ở thời điểm cô lướt qua người nàng, thanh âm có điểm lãnh liệt nói: "Chị, em chán ghét gia đình này, hận cái gia quy buồn cười kia...... Chị, chị có biết không? Kỳ thật em vẫn nghĩ cách phá hủy gia đình này!"
Thanh âm của Trương Tử Mộng rất nhẹ, nhưng lại có thể làm cho Trương Tử Hề cảm giác rõ ràng, chán ghét cùng hận ý trong giọng nói. Trương Tử Hề dừng cước bộ, cô vốn cho tới bây giờ đều bỏ qua Trương Tử Mộng, lúc này lại quay đầu, híp mắt nhìn Trương Tử Mộng, ánh mắt của cô mang chút lạnh lùng cùng lợi hại. Lời này Trương Tử Mộng cũng dám nói trước mặt mình, nàng ở Trương gia lớn lên, chẳng lẽ thật sự không biết nặng nhẹ? Lời này nếu bị ai đó nghe được, hậu quả của Trương Tử Mộng sẽ rất nghiêm trọng.
Trương Tử Hề bỏ qua cảm giác cộng minh trong lòng, nghi kỵ mục đích của Trương Tử Mộng, là thật ngu xuẩn không biết, hay là thâm tàng bất lộ? Nhìn một đôi mắt sáng trong lại không hề kinh hoảng kia, quá sức thản nhiên chuyên chú, Trương Tử Hề cảm thấy hữu tâm vô lực, cô vẫn là nhìn không thấu muội muội, hành vi của nàng luôn lộ ra quỷ dị.......
Không muốn truy cứu, lại càng không nguyện đi nghĩ nhiều, Trương Tử Hề dời ánh mắt, như trước không có đáp lại, chuẩn bị giẫm chân bước đi. Nhưng mà, Trương Tử Hề vừa nâng chân lên, chân còn chưa rơi xuống đất, Trương Tử Mộng lại nói tiếp: "Lão yêu bà đáng giận kia đã trở lại."
Lời này làm cho bàn chân Trương Tử Hề nguyên bản đạp nhẹ, lại đột ngột tăng thêm lực đạo, đạp trên mặt đất, cơ hồ là tưởng đạp chết con người và chuyện tình khiến cô chán ghét đến cực điểm. Cô cảm thấy khí huyết thượng hướng, một cỗ phẫn nộ, oán hận, chán ghét...... Đủ loại cảm xúc tràn ngập toàn thân, ánh mắt bế khởi định ở tại chỗ, sau khi mở ra đã mang theo âm hàn, không nói gì nữa, bộ pháp có điểm nặng nề, thân thể cứng ngắc mất tự nhiên đi về phòng ở.
Trương Tử Mộng lẳng lặng nhìn bóng dáng cô khuất xa, trong ánh mắt lộ ra cảm xúc quá mức phức tạp, quá mức chuyên chú triền miên, nàng thở dài: "Chị......"
......
......
Hôm nay người hầu của Trương gia đều làm việc cật lực, bởi vì bà Lưu địa vị cao cả trong Trương gia đã trở lại. Tất cả người hầu đều biết, ngoại trừ không thể đắc tội chính chủ của Trương gia, kế tiếp đó là bà Lưu này. Trong số các người hầu, thân phận của bà Lưu có chút thần kỳ, bà ta không phải quản gia của Trương gia, nhưng lại có địa vị còn cao hơn cả quản gia, nghe nói bà ta là được Trương lão thái thái, cũng chính là mẹ của đương nhiệm gia chủ Trương Nghiêm Đình mang về.
Lại nghe nói Trương lão thái thái lúc sinh Trương Nghiêm Đình là khó sinh, mà ngay lúc đó phụ trợ sinh sản đúng là bà Lưu vốn trở thành bác sĩ phụ khoa không lâu, sau khi Trương lão thái thái thuận lợi sinh hạ trưởng tử Trương Nghiêm Đình, thật cảm kích bà Lưu giúp đỡ, cho rằng bà ta đã cứu hai mẫu tử mình một mạng, liền đem bà ta làm ân nhân cứu mạng mà đối đãi. Sau khi Trương lão thái thái trở về từ bệnh viện phụ sản, cũng mang theo bà ta về nhà. Bà Lưu từ nay về sau liền lưu lại Trương gia. Hơn nữa, nghe nói bà ta đối với Trương lão thái thái, đối với Trương gia rất trung thành và tận tâm, thậm chí vì Trương gia chung thân không lấy chồng.
Sau khi Trương lão thái thái mất, vài năm thời gian, bà Lưu liền già nua rất nhanh, thân thể cũng không bằng lúc trước nữa, các loại tật bệnh dồn dập ập tới, nghiêm trọng nhất đó là suy hô hấp, Trương gia cảm kích cống hiến của bà ta, cho nên đã mua một toà biệt thự ở Q tỉnh có chất lượng không khí tốt nhất, để cho bà ta ở đó an tâm tu dưỡng.
Hàng năm sau khi Trương gia tế tổ xong, bà Lưu nhất định sẽ trở về một chuyến, tiếp theo là Trương gia hai vị tiểu thư lại tự thân đến đây, rất nhiều người hầu đồn đãi, người Trương gia quá tin tưởng phụ đức của bà Lưu, nên mới cố ý để cho bà ta dạy.
Đến buổi tối, Trương gia hai vị tiểu thư quả nhiên đã đến......
Trương Tử Hề sắc mặt lạnh lùng đi vào địa phương này, dọc theo đường đi tay cô đều gắt gao nắm lại, móng tay kích thích đau đớn trong lòng bàn tay ít nhiều có thể giúp cô ức chế chán ghét, ức chế tâm tình muốn lập tức thoát đi.
Khi cô bước vào căn phòng mà cô chán ghét nhất trong cuộc đời, hận không thể một phen hỏa thiêu nó, thì Trương Tử Hề liền thấy Trương Tử Mộng sớm trầm mặc ngồi ở sô pha, mà sô pha đối diện Trương Tử Mộng, chính là bà Lưu, tóc bà ta trắng xoá, lại búi lên chải vuốt thật sự sạch sẽ, nhìn như một lão thái thái giàu có.
Trương Tử Hề liếc mắt một cái, liền dời ánh mắt, đứng ở nơi đó cũng không đi động. Lão yêu bà kia cô liếc mắt một cái đều lười liếc, cô đã sớm nhớ kỹ cái nét mặt già nua kia, cô nghĩ cho dù mình già đi, khả năng cũng vô pháp lau đi hình ảnh của lão yêu bà kia trong lòng mình.
Bà Lưu thản nhiên nhìn Trương Tử Hề một cái, cũng không có nói gì, chống tay vịn gian nan đứng lên, sau đó sửa sang lại quần áo có chút nhăn do ngồi lâu, nhìn lướt qua Trương Tử Hề cùng Trương Tử Mộng, xoay người đi đến cầu thang, đưa lưng về phía hai người nói: "Xin mời hai vị tiểu thư theo tôi đi lên."
Nếu bà Lưu không dùng tôn xưng, dung nhan kia tư thái kia, căn bản nhìn không ra bà ta là người hầu của Trương gia, ngược lại như lão tổ tông.
Trương Tử Hề nghe nói như thế, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, ánh mắt lạnh như băng mang theo hận ý nhìn thân ảnh đã già nua kia, hai tay cầm thật chặt. Cô không nghĩ chịu thua, nhưng là như thế nào cũng khắc chế không được đáy lòng mâu thuẫn, như thế nào cũng mại không ra cước bộ.
Trương Tử Mộng khoanh hai tay tựa vào sô pha, quay đầu miệt thị nhìn tấm lưng kia, miệng không tiếng động thầm hận nguyền rủa: "Lão yêu bà, đã già như vậy rồi, sao còn không chết đi!" Chờ thân ảnh kia biến mất ở khúc cua thang lầu, nàng xoay người lại xem Trương Tử Hề, quả nhiên nhìn đến Trương Tử Hề mặt trắng bệch, nàng có điểm lo lắng nhìn cô, trầm mặc một chút, mới thầm than một hơi, bất đắc dĩ nói: "Chị, đi lên đi. Hiện nay chúng ta còn không đủ năng lực phản kháng, trước tiên chịu đựng đi."
Lo lắng nhìn Trương Tử Hề, Trương Tử Mộng tạm dừng một chút, híp mắt âm lãnh nói: "Nếu về sau có cơ hội, em nhất định sẽ là người đầu tiên đuổi lão yêu bà này ra khỏi Trương gia, hơn nữa còn muốn tịch thu toàn bộ tài sản của bà ta, xem bà ta không có con cái, không có ai dựa vào thì sống thế nào!"
Trương Tử Mộng nói xong liền trầm mặc một hồi, đứng dậy trước đi đến thang lầu, nhịn xuống xúc động muốn đi phù Trương Tử Hề, nàng biết cô không thích bất luận kẻ nào đụng tới.
Trương Tử Hề nhìn bóng dáng thẳng tắp của Trương Tử Mộng, đột nhiên cảm thấy cô em gái mà mình vẫn bỏ qua này, kiên cường hơn mình nhiều lắm. Ít nhất nàng có thể dũng cảm đối mặt, mà không phải nghĩ một lòng trốn tránh, ngược lại là muốn tương lai tính sổ. Hơn nữa, mình có thể tránh ở bên ngoài, một năm chỉ ở nơi này ngốc nửa tháng, nhưng Trương Tử Mộng lại ở trong căn nhà mà hai người đều chán ghét, một năm lại một năm.
"Cỏ dại có đôi lúc cũng rất trân quý!" Trương Tử Hề khinh ngâm một câu chỉ có chính cô biết, bán khởi bộ pháp, gắng sức làm cho lưng thẳng, đi đến cầu thang bằng gỗ màu đỏ năm xưa, có vẻ phá lệ âm trầm.
Đi lên lầu hai, Trương Tử Hề đứng ở phòng khách, Trương Tử Mộng đã sớm theo lão yêu bà tiến nhập gian phòng kia. Cô xem cánh cửa đóng chặt, khớp hàm cắn nhanh, tuy rằng cô không nghĩ, nhưng hai tay nắm chặt vẫn là run nhè nhẹ, trên mặt cũng trắng bệch vài phần, tựa hồ sau cửa phòng kia, có con mãnh thú nào đó khiến cô sợ hãi vậy.
Lúc này, cô chưa bao giờ hận tới như vậy, hận cái gia đình này, càng hận cái quy củ khốn kiếp kia, cô có loại xúc động muốn thoát đi, oán hận của cô đủ để sát nhân. Cô thậm chí còn muốn đi đào bới mộ bà nội lên, đem bà nội nghiền xương thành tro. Là bà ta mang bà Lưu này về, cũng định ra gia quy như thế.
Nhìn cửa phòng đóng chặt kia, hận ý qua đi, trong lòng cũng là nổi lên chua xót, miệng phát run nhịn xuống lệ ý, vô ý thức nỉ non: "Mẹ...... Y nhi......"
Lúc Trương Tử Mộng mặt âm trầm đi ra, thấy được tỷ tỷ yếu ớt chưa từng có, mỗi địa phương trong lòng nàng đều phát đau, nàng thật cẩn thận kêu một tiếng: "Chị."
Trương Tử Hề phục hồi tinh thần lại, có điểm mờ mịt nhìn Trương Tử Mộng, sau đó chậm rãi thanh tỉnh, cô dời ánh mắt, nhìn cái cửa khép hờ kia hít sâu vài lần, trong mắt hiện lên một đạo ngoan tuyệt, cứng ngắc đi qua.
Không cần nói mấy thím cũng biết muốn kiểm tra màng trinh thì phải làm sao rồi đúng không? Cách kiểm tra hệt như mấy bà ma ma kiểm tra tú nữ thời xưa vậy đó! -_- -_-

========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna