Đăng bởi Ngân Giang | 13/7/18 | 0 nhận xét
Chương 39: Đi học
Chu Tư Y đã bắt đầu chính thức đi học được nửa tháng, nàng tựa hồ lại nhớ tới những ngày trước, một lòng thầm nghĩ đọc sách. Trừ bỏ thường thường nhớ tới Trương Tử Hề và cùng ba bạn học đồng xuất đồng nhập, cũng không có nhiều bất đồng.
Chu Tư Y luôn ngủ ít, mỗi ngày không cần đồng hồ báo thức, đến rạng sáng không sai biệt lắm 4h, nàng sẽ mở choàng mắt, sau đó là một đoạn thời gian vô ý thức, đầu óc trống rỗng nhìn trần nhà. 20 phút trôi qua, nàng khôi phục thanh tỉnh, liền mở đèn ở đầu giường, ngồi dậy tựa vào giường, cầm lấy sách giáo khoa tối hôm qua đã chuẩn bị tốt, im lặng nhìn.
Hai tiếng nữa trôi qua, Chu Tư Y đụng đến di động bên gối, ngẩn người nhìn một chút, như trước vẫn không có tin nhắn hay cuộc gọi nào. Trong bốn người, di động của nàng và Khâu Khả Nhi là im lặng nhất, cơ hồ chỉ xài để coi giờ, không giống Thái Trác Nghiên và Thái Trác Hân, di động luôn reo vang không ngừng.
Chu Tư Y biết mình đang ẩn ẩn chờ mong cái gì, lại không rõ mình vì sao mà chờ mong. Nhìn di động không có cuộc gọi và tin nhắn của người nọ, trong lòng hơi mất mát, nhưng lại xem nhẹ đi. Nàng xem thời gian trên di động đã muốn là 6h29, biết mình nên chuẩn bị mở cửa.
Quả nhiên, thời điểm Chu Tư Y mới vừa đi đến cạnh cửa, cửa đã bị dồn dập xao vang. Nàng mở cửa ra, liền nhìn thấy Thái Trác Hân cười toe toét lôi kéo Thái Trác Nghiên còn chưa tỉnh ngủ đi đến, mà trong tay Thái Trác Nghiên còn cầm bốn phần bữa sáng. Điều này đã trở thành một thường lệ, Thái Trác Hân mỗi ngày đều rời giường rất sớm, sau đó lôi kéo Thái Trác Nghiên còn buồn ngủ đi mua bữa sáng, sau đó trực tiếp đến ký túc xá của Chu Tư Y.
Lúc mới bắt đầu, Chu Tư Y còn rất khách khí cự tuyệt Thái Trác Hân hảo ý, nhưng là mỗi lần đều không lay chuyển được sự nhiệt tình của người ta, dần dà thành thói quen. Sau đó nàng lại phát giác, mỗi ngày thức sớm mua bữa sáng có lẽ là lạc thú của Thái Trác Hân, mà cũng là bất đắc dĩ của Thái Trác Nghiên.
Khi Chu Tư Y đi rửa mặt, Thái Trác Hân đi gọi Khâu Khả Nhi rời giường, sau đó bốn người cùng nhau ăn xong bữa sáng rồi cùng nhau đi học. Chu Tư Y chầm chậm quen thuộc cuộc sống này, không còn là đơn cô thế cô nữa. Nàng có ý định thay đổi cuộc sống nhạt nhẽo trước kia, hiện tại tuy rằng ba người kia còn chưa thể hoàn toàn đột phá lớp phòng bị trong lòng nàng, nhưng sau khi thích ứng, tựa hồ có cảm giác bình yên.
Bốn người tiêu sái đi trên con đường nhỏ nối giữa ký túc xá và khu dạy học, dọc theo đường đi lại đưa tới ánh mắt của rất nhiều người, có vẻ như bọn họ đã sớm chờ ở nơi này, đợi các nàng đi qua. Chu Tư Y như trước chán ghét, nhưng là cũng dần dần học theo Thái Trác Nghiên cùng Thái Trác Hân bỏ qua loại ánh mắt nhàm chán đó, nàng hệt như một khối bọt biển, không ngừng hấp thu hơi nước hữu dụng xung quanh, học thêm càng nhiều phương thức ứng đối.
Bốn người đi đến cửa phòng học, lại phát hiện hôm nay phòng học đông hơn gấp đôi so với bình thường. Thái Trác Hân lôi kéo Thái Trác Nghiên đi trước, nhìn đến loại tình huống này, lắc lắc tay Thái Trác Nghiên: "Hôm nay lại là lớp của thầy Tô?"
Thái Trác Nghiên nhìn xem tình huống trong phòng học, ngữ khí có điểm trào phúng cười lạnh nói: "Xem nhóm người này như phát tình, không cần nghĩ cũng biết."
Chu Tư Y xuyên qua khe hở giữa Thái Trác Hân và Thái Trác Nghiên, thấy trường hợp náo nhiệt bên trong, hơi hơi nhíu mày, nàng không thể hiểu được mấy nữ sinh đó làm như vậy có ý nghĩa gì.
Mỗi trường đại học đều có một hai vị lão sư đặc biệt được hoan nghênh, cộng thêm đại bộ phận đệ tử thích sư sinh luyến, những lão sư được hoan nghênh tựu thành ngôi sao. Học viện tài chính Thế Khải có hai vị lão sư như vậy, đều là cực chịu hoan nghênh, trở thành tình nhân trong mộng của rất nhiều sinh viên, nam có Tô Vân Trì, nữ có Ngụy Hân Tâm.
Vừa vặn là Thế Khải đều đem hai vị lão sư được hoan nghênh nhất phóng tới chuyên ngành M. Mà Tô Vân Trì liền vừa vặn là giáo viên dạy ban của Chu Tư Y, cho nên Chu Tư Y hai tuần qua đều gặp được tình trạng như trên.
Chu Tư Y lạnh lùng cùng Khâu Khả Nhi mặt đỏ, đi theo Thái Trác Hân và Thái Trác Nghiên không đếm xỉa chuyện lạ, chen lấn đi đến vị trí ở sau cùng, bốn người một loạt ngồi xuống. Bởi vì có Thái Trác Hân cùng Thái Trác Nghiên mở đường, phòng học tuy rằng chật chội, nhưng Chu Tư Y dọc theo đường đi coi như thoải mái, điều này làm cho nàng cảm thấy, kỳ thật có vài bằng hữu như thế, cảm giác vẫn là không sai.
Bởi vì tụi nữ sinh mê trai đẹp đều là vì Tô Vân Trì mà đến, tự nhiên là liều mạng về phía trước tễ, cho nên phía trước tương đối chật chội, phía sau lại vô cùng trống trải.
Thái Trác Hân nhìn tình cảnh phía trước, cảm thán nói: "Mị lực của thầy Tô cũng thật lớn a, hấp dẫn nhiều bướm như vậy, các cậu xem trong đó còn có rất nhiều sư tỷ là năm 2 năm 3 nha."
Thái Trác Nghiên y như thanh niên hận đời, trào phúng nhìn phía trước, cười lạnh một tiếng nhưng không có nói cái gì. Chu Tư Y không có cảm giác gì, chỉ lạnh lùng nhìn tiền phương, cũng không trả lời. Mà Khâu Khả Nhi nghe thấy Thái Trác Hân nói, cũng ngẩng đầu nhìn xem phía trước, không biết có phải là nàng sợ không ai trả lời Thái Trác Hân, sợ nàng ta xấu hổ. Suy tư hồi lâu, mới nhỏ giọng hồi đáp: "A...... Thật đúng."
Bộ dáng Khâu Khả Nhi lúc này thoạt nhìn ngơ ngác, hơn nữa thân mình nàng lại thuỷ linh, trông khá đáng yêu, Thái Trác Hân nhìn Khâu Khả Nhi, cười nói: "Khả Nhi, nhìn bộ dáng ngơ ngác của cậu, người khác tuyệt đối sẽ không nghĩ đến cậu là lấy thành tích đứng nhất W tỉnh thi vào đây."
Tiếp theo lại một phen cảm thán: "Không nghĩ tới a, cậu cùng Tư Y đều là cao tài sinh, một người là quán quân W tỉnh, một người khác cũng là đệ nhất bản tỉnh. Không giống mình cùng Nhiên, đều là ăn may nhờ vào vé vớt."
Chu Tư Y cùng Khâu Khả Nhi đều là người không quá giỏi về sát ngôn quan sắc*, nghe Thái Trác Hân nói, thế nhưng không biết đáp lại cách nào, mà Thái Trác Nghiên lại không có dự định mở miệng, bốn người lại nhất thời trầm tĩnh. Thái Trác Hân là tuýp người hoạt bát, đề tài luôn rất nhiều, tư duy toát ra cũng rất mạnh. Nàng gặp không có người đáp lại, cũng không để ý hoặc xấu hổ, đề tài đột nhiên nhảy đến trên người Chu Tư Y: "Mình cảm thấy thầy Tô nhất định sẽ không nhìn bầy bướm kia đâu, các cậu có phát hiện không, thầy Tô thật ra khá để bụng Tư Y của chúng ta, phòng học ngồi bao nhiêu người, thầy Tô mỗi lần lên lớp chỉ hỏi Tư Y."
*đoán ý người khác thông qua sắc mặt và lời nói
Khâu Khả Nhi cùng Thái Trác Nghiên nghe Thái Trác Hân nói như vậy, muốn xác thực một chút, hai người đều nhìn về phía Chu Tư Y, xem nàng đáp lại như thế nào. Chu Tư Y ngây ra một lúc, giáo viên hỏi học sinh không phải chuyện rất bình thường hay sao? Sao nghe hai từ "để bụng" trong lời nói của Thái Trác Hân có ý tứ khác? Chính nàng cũng tưởng một chút, thản nhiên đáp: "Phải không? Tôi không biết."
Thái Trác Nghiên xem lúc Chu Tư Y trả lời thì trên mặt thật bình thản, cũng không có thẹn thùng hoặc rụt rè, ngược lại như đang trả lời một vấn đề vô nghĩa không đến nơi đến chốn, nàng cảm thấy Chu Tư Y thật sự là làm cho người ta không thể nhìn thấu, mặc kệ khi nào, thái độ đều là lạnh lùng bình tĩnh như thế, giống như cao tăng đã khán phá hồng trần vậy.
Thái Trác Hân nghe thấy Chu Tư Y trả lời như vậy, lại nghĩ đến nàng là không tin, tiếp tục nói: "Là thật a. Chẳng lẽ chính cậu không phát giác sao? Nếu mình là thầy Tô, mình cũng sẽ thích cậu, mà không thích đám bướm kia, cậu không biết bộ dạng của cậu có bao nhiêu mỹ lệ, nếu...... Nếu như cậu có thể cười một chút, mình nghĩ nhất định có thể mê chết rất nhiều người...... Tư Y, mình rất hâm mộ cậu á."
Chu Tư Y thản nhiên nhìn Thái Trác Hân, trên mặt cũng không có biểu tình dư thừa gì, không biết trả lời Thái Trác Hân ra sao, cũng căn bản không nghĩ trả lời, người khác có thích mình hay không, liên quan gì tới mình?
Mà Thái Trác Nghiên nghe Thái Trác Hân nói hâm mộ Chu Tư Y, lại không biết nàng là hâm mộ vẻ ngoài của Chu Tư Y, hay là hâm mộ thầy Tô quan tâm Chu Tư Y, vì thế cười lạnh nhìn Thái Trác Hân, hừ nói: "Chị thật hâm mộ?"
Thái Trác Hân tuy rằng bình thường tùy tiện, nhưng là đối với chuyện của Thái Trác Nghiên cho tới bây giờ đều là cực kỳ chú ý, phản ứng cực nhanh, nàng ngây ra một lúc, sau đó rất nhanh hiểu ra vì sao Thái Trác Nghiên lại tỏ thái độ như vậy, đồng dạng cười lạnh nhìn Thái Trác Nghiên, hừ nói: "Đúng thì thế nào? Tiểu quỷ nhát gan!"
Chu Tư Y và Khâu Khả Nhi mạc danh kỳ diệu nhìn hai người, như thế nào lại cảm thấy các nàng quá mức quỷ dị, đều là thoại lý hữu thoại, ý hữu sở chỉ*.
*câu nói có thâm ý khác
Gần cả chục chương mới tái ngộ Y nhi, mấy mẹ có nhớ băng sơn tiểu lọ lem của tui không, người ta đi học được nửa tháng rồi đó =))
Chương 40: Giáo viên
Chuông báo hiệu vang lên, phòng học đột nhiên im lặng xuống, Chu Tư Y mắt lạnh nhìn phía trước mấy nữ sinh đều ngồi thẳng lưng, dùng sức nâng đầu, ánh mắt chuyên chú nhìn cửa, tựa như một đám truy tinh đợi ngôi sao giá lâm.
Trong ánh mắt tha thiết hy vọng của đàn bướm, một nam tử cao lớn anh tuấn, mặc áo sơmi trắng đi đến, dung mạo ưa nhìn cũng rất có khí chất, làm cho người ta nghĩ tới nhân vật Tiết Thiệu* trong Đại Minh Cung Từ.
*con trai của Thành Dương công chúa (chị gái của Đường Cao Tông) và Tiết Diệu, phò mã của Thái Bình công chúa, về sau tạo phản nên bị Võ Tắc Thiên tống giam và bỏ đói đến chết
"Aaaaaaa......" Chúng nữ sinh thấy chính chủ xuất hiện, người người đều hưng phấn lên, nhưng lại sợ phá hư hình tượng của tình nhân trong mộng, đành phải kìm nén kích động, thanh âm kia liền biến thành một loại khinh ngâm ẩn nhẫn...... Rất nhiều nữ sinh đồng thời phát ra thanh âm đó, làm cho người ta cảm giác có chút dâm...... Đãng.
Chu Tư Y nghe thấy thanh âm kia, chán ghét nhíu mày, thanh âm này nghe đứng lên thật sự là...... Chẳng lẽ mấy nữ sinh này không biết thẹn sao? Ở lớp học lại phát ra thanh âm như vậy.
"Ha!" Thái Trác Nghiên cười lạnh một tiếng, trào phúng bĩu môi nói: "Xem thầy Tô của chúng ta có nhiều mị lực a, đàn bướm có lẽ chỉ cần thấy hắn, đều có thể...... Cao trào!"
Chu Tư Y cùng Thái Trác Hân nghe nói như thế, đều ngây người một chút, sau đó hai người lại trầm mặc gật đầu, Thái Trác Nghiên nói xác thực có đạo lý. Mà Khâu Khả Nhi da mặt mỏng nghe lời nói quá trực tiếp kia, trên mặt thoáng chốc đỏ lên, như là bị Thái Trác Nghiên dọa đến, kinh ngạc nhìn nàng.
Tô Vân Trì đứng ở cửa nhìn phòng học chật chội, bất đắc dĩ nở nụ cười, lộ ra răng nanh trắng noãn, khiến cho một đám mê trai lại kích động lên. Hắn thản nhiên đi lên bục giảng, yên lặng đem bút ký bản đặt trên bàn giáo viên, liên tiếp ấn lướt giáo trình, mới ngẩng đầu mỉm cười nói: "Thật cám ơn mọi người kính yêu lão sư tôi đây, nếu mọi người đều thích lớp của tôi như vậy, tôi tự nhiên không thể đuổi các em đi...... Bất quá, tôi hy vọng mọi người đều im lặng chuyên tâm nghe giảng bài, tôi sẽ rất cảm tạ các em."
Nói xong, hắn lại lấy ra một chồng giấy từ trong túi công văn, giơ cao tay nói với mọi người: "Đây là báo cáo điều tra tình huống cơ bản của học sinh, mỗi bạn học đều phải điền vào. Bởi vì trường ta có vẻ coi trọng phân biểu này, tan lớp sẽ phải nộp lên, cho nên mời mỗi đệ tử trong lớp hiện tại liền điền, điền xong thì giao cho tôi."
Hắn nói xong thì nhìn xung quanh liếc mắt một cái, muốn tìm một cá nhân trong đám người đến phụ trách phát báo cáo ra, chúng nữ sinh tự nhiên là mắt lộ ra chờ mong nhìn hắn, mà không phải là thất vọng vì các nàng lại mất đi cơ hội tiếp xúc gần gũi với tình nhân trong mộng.
Lúc hắn nhìn đến Chu Tư Y ngồi ở chỗ xa nhất, hơi ngây ra một lúc, tựa hồ nghĩ đến cái gì, lại xoay đầu đi, cuối cùng lựa chọn một nữ sinh ngồi ở phía trước.
Nữ sinh kia thật cao hứng đứng lên, trong mắt mang theo một chút si mê đi lên bục giảng, tiếp nhận phân biểu trong tay Tô Vân Trì, nhưng là khi quay đầu lại, trên mặt lại mang theo một cỗ ngạo khí nhìn người dưới bục giảng, nữ sinh theo chuyên ngành.M đều có gia cảnh vô cùng tốt, cho nên trên cơ bản đệ tử nào cũng đều ngạo khí.
Nữ sinh kia sắc mặt lạnh lùng ở trong đám người tìm được bạn đồng ban, sau đó đem báo cáo phát ra, thẳng đến khi đi đến vị trí sau cùng của Chu Tư Y, lại gắt gao cầm lấy bốn bảng cuối cùng, lạnh lùng nhìn Chu Tư Y, ánh mắt đó quả thật như thấy cừu nhân, ai cũng biết Tô Vân Trì chú ý Chu Tư Y, mỗi buổi học đều nhất định hỏi nàng mấy vấn đề.
Chu Tư Y mẫn cảm trong nháy mắt liền cảm nhận được địch ý từ nữ sinh kia, nàng khoanh hai tay, lưng tựa vào ghế dựa, trên mặt không có biểu tình gì, thản nhiên đối diện với nữ sinh kia.
Ba vị bằng hữu của Chu Tư Y cũng là người mẫn cảm, huống chi địch ý của nữ sinh kia rõ ràng như thế, Thái Trác Nghiên cùng Thái Trác Hân cũng học theo bộ dáng của Chu Tư Y, khoanh tay tựa lưng vào ghế ngồi, lạnh lùng liếc nữ sinh kia. Bất đồng là, Thái Trác Nghiên âm trầm cười lạnh, còn Thái Trác Hân trên mặt lại mang theo nụ cười toả nắng, nếu không thấy hàn khí trong mắt nàng, người khác nhất định sẽ nghĩ đến nàng đang câu dẫn người. Mà Khâu Khả Nhi có vẻ sợ phiền phức, nàng lo lắng nhìn Chu Tư Y ba người, dáng vẻ lo lắng co quắp không biết làm thế nào cho phải.
Nữ sinh kia cho dù kiêu ngạo, cũng vô pháp thừa nhận sự giằng co như vậy, huống chi Tô Vân Trì còn đứng trên bục giảng nhìn đâu. Nàng ta hừ lạnh một tiếng, tùy tay đem bốn phân biểu để lên bàn, lạnh lùng xoay người bước đi.
Nữ sinh kia vừa đi, Thái Trác Hân liền quay đầu, mang theo khoa trương sùng bái nói với Chu Tư Y: "Tư Y, bộ dáng vừa rồi của cậu thật sự rất soái, rất khốc, hảo manh nha......"
Thái Trác Nghiên cũng nhìn Chu Tư Y, gật đầu đồng ý, bộ dáng vừa rồi của Chu Tư Y quả là như một thế ngoại cao nhân, trên mặt ngoại trừ bình tĩnh ra thì không còn gì khác, chính là trực tiếp xem nữ sinh kia như không khí, phần bình tĩnh này là nàng cùng Thái Trác Hân muốn học cũng học không được.
Chu Tư Y nhíu mày nghi hoặc nhìn hai người, nàng cảm thấy bọn họ phô trương quá rồi. Nàng thoạt nhìn như không sao cả, kỳ thật lại là một loại trạng thái bảo hộ bản thân, khoanh hai tay lại có thể cho nàng cảm giác an toàn, tựa lưng vào ghế dựa có thể làm cho nàng cách nữ sinh kia xa chút, mà mặt nàng vô biểu tình, thập phần bình tĩnh, là phương thức ứng đối cuồng khuyển* hữu hiệu nhất mà mọi người tổng kết ra. Khi cuồng khuyển trừng bạn, bạn chỉ cần duy trì trấn định, thì cuồng khuyển sẽ không cắn bạn.
*chó điên =]] tình yêu của tui, bé cưng của tui ví nhỏ kia là "chó" kìa trời ơi =]]
Báo cáo điều tra tình huống cơ bản, cũng chỉ là khảo sát gia cảnh mà thôi. Cơ hồ hết thảy đại học đều đã có, sinh viên nào cũng điền qua rồi. Nhưng là ở chuyên ngành M, phân biểu vốn bình thường lại trở nên bất bình thường, bởi vì học sinh theo chuyên ngành M có bối cảnh không đơn giản, cho nên phân biểu này đối với bọn họ mà nói, cực chú trọng bí mật trong đó.
Chu Tư Y điền báo biểu, sau đó nhìn ô "người giám hộ" bị bỏ trống, hơi sững sờ. Chu Tư Y tuy rằng cảm giác được tâm độn độn đau, nhưng mà không có rơi lệ, ánh mắt của nàng không có bi thương, chỉ có hàn khí băng lãnh tận xương, tay cầm bút không khỏi hung hăng nắm chặt, làm cho móng tay cắm vào nhuyễn thịt.
Khi tất cả mọi người điền xong giao lên, Tô Vân Trì cẩn thận kiểm tra, sợ đệ tử điền sai cái gì, thời điểm phiên đến phân nửa thì tạm dừng một hồi, nhìn về phía Chu Tư Y. Mà lúc này Chu Tư Y đang đặt hai tay dưới bàn, lại còn cúi đầu, căn bản không thể nhìn đến biểu tình của nàng, nhưng là Tô Vân Trì lại cảm thấy trên người cô gái này có một cỗ quen thuộc, đồng dạng tản ra hơi thở lạnh lùng. Hắn không khỏi đắm chìm trong trí nhớ, trầm mặc lên.
Tô Vân Trì hấp dẫn tầm mắt mọi người đang ngồi, đệ tử của hắn rất nhanh phát giác loại tình huống này, theo hắn ánh mắt xem qua đi, vừa lúc thấy Chu Tư Y đang cúi đầu.
Thái Trác Nghiên cau mày bất mãn nhìn Tô Vân Trì, này không phải cấp Chu Tư Y tăng thêm cừu địch tăng thêm phiền toái sao? Nàng không tự giác thoáng đề cao thanh âm, lạnh lùng kêu một tiếng: "Thầy!"
Một tiếng gọi này bừng tỉnh rất nhiều người, bao gồm Tô Vân Trì cùng Chu Tư Y. Chu Tư Y bừng tỉnh từ suy nghĩ bi phẫn của mình, nhưng nàng vẫn như cũ cúi đầu, nàng phải áp chế cảm xúc này xuống, cho dù trong lòng tái đau tái hận, nàng cũng không thể làm cho bất luận kẻ nào phát hiện.
Tô Vân Trì phát giác chính mình đột ngột, hắn ho khan một tiếng che giấu xấu hổ, trên mặt lại tự nhiên hỏi: "Bạn học này, xin hỏi có chuyện gì?"
Thái Trác Nghiên nhìn Tô Vân Trì, thoáng mị hai mắt, lạnh lùng nói: "Không có việc gì!"
Thái độ như thế làm cho Tô Vân Trì không khỏi nhíu mày, hắn cẩn thận nhất tưởng, liền biết Thái Trác Nghiên là vì sao như thế, nhưng cũng không so đo nhiều, dừng một chút nói: "Sau khi tan lớp, mời bạn học Chu Tư Y theo tôi đến văn phòng một chuyến."
Chúng nữ sinh nghe được Tô Vân Trì nói như vậy, đồng loạt ồ lên, ánh mắt hồ nghi quét qua quét lại Chu Tư Y và Tô Vân Trì. Mà Chu Tư Y đột nhiên nghe thấy lời này, nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tô Vân Trì, nhưng có vẻ như cảm xúc còn chưa có khôi phục, ánh mắt kia mang theo lãnh ý lạnh như băng.
Tô Vân Trì chống lại ánh mắt của Chu Tư Y, tim lại lậu nhảy vỗ, đầu óc chỉ còn lại một cái nghi vấn: "Vì sao ánh mắt đó của Chu Tư Y lạnh lùng như vậy, vì sao lại tương tự tiểu công chúa nhiều năm trước đến thế, vì cái gì?"
Thái Trác Nghiên nghe được lời Tô Vân Trì nói, mặt nhăn càng nhanh, lạnh lẽo nhìn Tô Vân Trì, hai mắt lóe ra ánh sáng suy tư. Mà ánh mắt của Thái Trác Hân lại dao động qua lại giữa Thái Trác Nghiên, Chu Tư Y còn có Tô Vân Trì, cuối cùng dừng trên mặt Thái Trác Nghiên, cũng nhíu mày có chút đăm chiêu.
"Im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ" :3 :3 Y nhi number one <3 <3
========================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp