Google.com.vn Đọc truyện Online

13/7/18

Ngự Tỷ Phách Ái Chi Bao Dưỡng (Miêu Tổng Tài) - Chương 37 + 38

Đăng bởi Ngân Giang | 13/7/18 | 0 nhận xét
Chương 37: Mẫu thân
Nghi thức càng long trọng thì lại càng rườm rà, người Trương gia luôn luôn chú trọng đến việc tế tổ hàng năm một lần, cho nên lễ nghi đặc biệt nhiều.
Trương Nghiêm Đình đứng trước mộ tổ tiên Trương gia, quay đầu lấy ánh mắt thâm trầm bắn phá đám đệ tử phía dưới, trường hợp nguyên bản có chút náo nhiệt lập tức an tĩnh lại, toàn bộ mọi người nghiêm túc đãi lập, thấy dáng vẻ Trương Nghiêm Đình như thế, bọn họ liền biết nghi thức tế tổ sắp bắt đầu.
Sau khi tất cả mọi người im lặng, Trương Nghiêm Đình lại quét mắt một lần, rồi mới xoay qua hướng vị hoà thượng mặc áo cà sa đứng bên cạnh, gật đầu một cái.
Vị hòa thượng kia hai tay đang cầm một cái lim tráp bằng gỗ, gặp Trương Nghiêm Đình gật đầu, giống như hộp gỗ có chứa món trân bảo gì vậy, thật cẩn thận mở ra, hai tay nâng lên đưa qua.
Biểu tình trên mặt Trương Nghiêm Đình rất trang trọng, hắn cũng hai tay thật cẩn thận theo hộp gỗ lấy ra một cuộn thẻ tre chỉ có thể thấy ở cổ đại, đây là tế văn mà Trương gia đã thỉnh Tuệ Vân trụ trì, là cao tăng đắc đạo ở Ngũ Đài Sơn Kim Vân Tự viết, Trương Nghiêm Đình hai tay nâng tế văn, ánh mắt nghiêm túc nhìn đệ tử Trương gia phía trước.
Nghi thức tế tổ của Trương gia là hàng năm một lần, cho nên mọi người ở đây đều biết quá trình của nó, bọn họ cung kính quỳ xuống, cúi đầu đợi Trương Nghiêm Đình niệm tụng tế văn cúng bái tổ tiên. Mà người duy nhất không có quỳ xuống, đó là Trương Tử Hề.
Trương Tử Hề đã sớm đứng cách mọi người gần hai mét, hơn nữa hết thảy còn cúi đầu, trừ bỏ Trương Nghiêm Đình đứng ở mặt trên, những người khác đều không có phát hiện Trương Tử Hề vẫn đứng. Sắc mặt của Trương Nghiêm Đình không có biến hóa gì nhìn Trương Tử Hề, kỳ thật phản ứng của Trương Tử Hề không khác gì lắm so với tế tổ năm ngoái, bình thường là rụt rè một hồi, sau đó trải một cái khăn tay thật dày trên mặt đất rồi mới quỳ xuống.
Dơ chết được! Bây giờ Trương Tử Hề chỉ có một ý tưởng, cô không biết hàng năm vì cái gì phải lạy ở trong này, rốt cuộc có cái gì đáng giá cô phải làm như vậy, huống chi những người nằm trong mộ một cái cô cũng chưa thấy qua. Cô gian nan nhìn mặt đất, chẳng lẽ phải cùng năm rồi giống nhau, tại địa phương dơ bẩn này chịu đựng ghê tởm quỳ gối mấy tiếng đồng hồ, nghe cha cô niệm xong bản tế văn nhàm chán kia, sau đó trở về tắm nữa?
Cô nhắm mắt lại, thật sâu hô hấp vài lần, cô cảm thấy mình là một năm so với một năm càng khó quỳ xuống, cô mở mắt ra, xoay đầu một chút, lại đột nhiên chú ý tới rừng bách cách đó không xa, có một con đường nhỏ như ẩn như hiện. Cô thoáng ngây người, cô nhớ rõ mộ của mẹ cô chính là ở bên kia.
Cô bỗng dưng có xúc động muốn khóc, bên kia chỉ có một tòa mộ của mẹ, không có bất luận kẻ nào đi bái tế, mà tổ tiên cô không biết, lại có nhiều hậu bối tế điện bọn họ. Cô cảm thấy mẹ mình hảo đáng thương, nơi này náo nhiệt như vậy, chỉ có bà là cô độc.
Trương Tử Hề đột nhiên rất muốn đi bồi mẫu thân, nơi này đã có quá nhiều người, thiếu cô một người cũng không sao. Mà Trương Tử Hề cũng xác thực làm như vậy, cô đeo kính mát màu đen che giấu hốc mắt sắp tràn ra lệ, kiên quyết xoay người, lẳng lặng đi đến con đường nhỏ kia.
Hắn là thương nhân thuần tuý, cho nên đừng nghĩ hắn có thể mang theo nỗi nhớ ơn nào đó trong lòng đi tế bái tổ tiên, hắn chỉ chú trọng nghi thức bên ngoài mà thôi. "Hừ!" Trương Nghiêm Đình vẫn chú ý Trương Tử Hề, phát hiện cô thế nhưng xoay người bước đi, việc cô coi rẻ nghi thức vẫn là chọc giận hắn, không khỏi sinh khí hừ lạnh một tiếng.
Không khí bây giờ thật trang trọng, Trương Nghiêm Đình hừ lạnh rất nhỏ, cho nên nghe được cũng chỉ có cách hắn gần nhất Cố Nguyệt Chi cùng hai huynh muội Trương Tử Hiên và Trương Tử Mộng.
Ba người đồng thời nâng đầu lên xem Trương Nghiêm Đình, phát hiện hắn đang cau mày nhìn một hướng, ba người không hẹn mà cùng quay đầu liếc mắt một cái, lập tức phát hiện bóng dáng lạnh lùng của Trương Tử Hề đã xa.
Tay Trương Nghiêm Đình cầm tế văn hơi nắm chặt, mặt nhăn càng lúc càng nhanh, ánh mắt khủng bố đáng sợ. Nhưng là khi hắn phát hiện phương hướng Trương Tử Hề đi là mộ của cố thê, tuy mày vẫn nhíu, nhưng ánh mắt lại chậm rãi dịu xuống. Cuối cùng thầm than một tiếng, ánh mắt cũng mông lung nhìn con đường nhỏ mờ ảo kia.
Cố Nguyệt Chi cùng Trương Tử Hiên hai mẫu tử phát hiện động tác của Trương Tử Hề, cau mày nhìn nhau, lại cực nhanh chuyển khai, không hẹn mà cùng nhìn về phía Trương Nghiêm Đình, lại phát hiện trên mặt Trương Nghiêm Đình cũng không có thần sắc giận dữ, vì thế mặt nhăn càng sâu, bốn mắt lóe lên tia ác độc.
Trương Tử Mộng vẫn lẳng lặng nhìn Trương Tử Hề, trong ánh mắt tựa hồ có chút hiểu rõ.
Hiện tại mọi người đều cúi đầu không dám nâng lên, cho nên không có phát hiện tình huống kỳ quái quỷ dị thế nào, Trương Nghiêm Đình và Trương Tử Mộng nhìn bóng dáng Trương Tử Hề, mà Cố Nguyệt Chi và Trương Tử Hiên cũng là cau mày nhìn sắc mặt của Trương Nghiêm Đình.
......
......
Trương Tử Hề đi xuyên qua con đường nhỏ, liền thấy ngôi mộ của mẹ cô, tuy rằng thắt lưng vẫn như trước thẳng tắp, nhưng hai hàng thanh lệ lại không biết khi nào sớm theo kính mát chảy xuống. Cô đi đến trước mộ bà, phát hiện nơi này thật sạch sẽ, sạch sẽ đến mức ngay cả một bó hoa tươi để tế điện cũng không có, mà trong tay cô cũng không có mang theo hoa tươi lại đây, lúc này không ai biết cô tự trách cỡ nào.
Trương Tử Hề tháo kính mát, ngơ ngác đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn mặt trên mộ bia cùng với ảnh chụp có bảy phần tương tự mình, tùy ý nước mắt theo hai má chảy xuống. Không biết qua bao lâu, Trương Tử Hề rốt cuộc giống như tiểu hài tử, hung hăng lấy tay lau nước mắt, đi lên hai bước không chút do dự quỳ xuống, run run vươn tay đến, cẩn cẩn dực dực chạm vào ảnh chụp ghi lại dung nhan tuyệt thế của mẹ, thanh âm phát run kêu một tiếng: "Mẹ......"
Một tiếng kêu này bao hàm rất nhiều tình cảm mà Trương Tử Hề che giấu bấy lâu: ai oán, ủy khuất, hoài niệm, tình yêu...... Oán bà vì cái gì bỏ xuống cô, làm cho cô bất lực; cô ủy khuất vì trở thành đứa nhỏ không có mẹ, đã lâu chưa từng hưởng thụ qua ấm áp được sủng nịch che chở; cô hoài niệm sự ôn nhu xinh đẹp cùng tỉ mỉ quan tâm của bà khi còn tại thế; biểu đạt tình yêu vô hạn cô dành cho bà......
Trương Tử Hề không ngừng lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve chà lau ảnh chụp của mẹ cô, cô không có một chút cảm giác bẩn nào, bởi vì bà là mẫu thân cô yêu nhất, những thứ có liên quan với bà cũng sẽ không bẩn, đều là sạch sẽ thánh khiết.
Kỳ thật tinh thần khiết phích là còn đường cứu vãn, chỉ cần cô chân chính từ trong tâm tiếp nhận một người, thì sẽ tiếp nhận hết thảy của người đó.
"Vận Nhiễm...... Là em sao?"
Thời điểm Trương Tử Hề vẫn đang đắm chìm trong hoài niệm, khắc sâu không muốn xa rời mẹ, thanh âm một người đàn ông bỗng nhiên vang lên sau lưng cô, sắc mặt cô từ yếu đuối biến thành lạnh lùng, hai mắt trầm mặc quay đầu, lại thấy một người mà cô tuyệt đối cũng không nghĩ đến......
Có JQ! =))
Chương 38: Thúc thúc
Trương lão gia tử, tổng tài tiền nhiệm của tập đoàn Trương thị, cũng chính là cha của tổng tài đương nhiệm Trương Nghiêm Đình, ông nội của Trương Tử Hề. Trương lão gia tử là người đặc thù nhất trong Trương gia, hắn tuy rằng khởi sinh hậu thế Trương gia đại kinh thương, nhưng không có bao nhiêu gian xảo, ngược lại khá thành thật, hắn không có lý tính khôn khéo như các đệ tử Trương gia khác, nội tâm lại cảm tính như phụ nữ.
Trương lão gia tử là con trai độc nhất, lúc ấy phụ thân của Trương lão gia tử thập phần lo lắng, con mình thành thật như thế, về sau chuyện sinh ý của gia tộc nên truyền cho người nào đây, biết làm sao cho phải? Nhưng là, không biết có phải là do thiên ý nhất định giúp Trương gia quật khởi, Trương lão gia tử tiếp nhận tập đoàn Trương thị, căn cứ theo lý niệm thành tín điều doanh, lại vừa lúc phù hợp với hình thái xã hội quỷ dị này, khiến Trương gia không những không có xuống dốc, mà còn phát triển lên.
Sau đó dưới sự an bài của phụ thân, Trương lão gia tử cùng thiên kim của kinh thương thế gia môn đăng hộ đối kết hôn. Vị thiên kim kia tuy là nữ tử, nhưng so với Trương lão gia tử thì có tài buôn bán hơn, hơn nữa quyết đoán mười phần. Trương lão gia tử có hai trai bốn gái, bốn người kia không đề cập tới, đại nhi tử Trương Nghiêm Đình cùng Trương lão gia tử một chút cũng không giống, ngược lại cực kỳ giống mẫu thân, không những là diện mạo, mà tính cách cũng giống, tâm ngoan thủ lạt, am tường tính kế. Giống Trương lão gia tử là tiểu nhi tử Trương Nghiêm Văn, đều là người cảm tính, hơn nữa tư tưởng nghệ thuật cực phú, so với Trương lão gia tử "giả đàn bà" càng thêm cảm tính.
Trương lão gia tử mặc dù đều là phụ thân của Trương Nghiêm Đình và Trương Nghiêm Văn, nhưng cũng không có xử lý sự việc công bằng, hắn thiên vị Trương Nghiêm Văn vì nhìn tương tự hắn. Trương lão gia tử kỳ thật rất sớm đã có ý định truyền quản gia nghiệp cho con trai nhỏ, hắn không thích con trai lớn, nhưng cuối cùng vẫn là dưới sự can thiệp của bà ta, đem gia nghiệp truyền cho đại nhi tử Trương Nghiêm Đình.
Nhưng mà, đối với tiểu nhi tử thiên vị, Trương lão gia tử vẫn là trước khi chết làm ra một sự kiện có thể cho là có khí thế có quyết đoán nhất trong đời, hắn vốn luôn tuân thủ gia quy của Trương gia, lại ngạnh sinh sinh chống lại mọi áp lực, lấy thủ đoạn cường ngạnh, đánh vỡ gia quy đem 10% cổ phần công ty của tập đoàn Trương thị, cứng rắn đưa cho Trương Nghiêm Văn. Nhưng mà mục đích của hắn cũng không phải là hy vọng Trương Nghiêm Văn có thể làm ra công tích buôn bán vĩ đại gì, hắn chỉ hy vọng tiểu nhi tử có thể sống tự tại, vô ưu vô lự.
......
......
Trương Tử Hề quay đầu, lại phát hiện một lão giả cực kỳ quen thuộc, cô nhận thức người này, trước kia còn vô cùng hiểu biết. Theo trí nhớ, cô rốt cuộc nhớ ra lão nhân này là thúc thúc gần mười năm không thấy – Trương Nghiêm Văn. Trí nhớ của cô chậm rãi sống lại, ý nghĩ chậm rãi bồi hồi về Trương Nghiêm Văn.
Ở trong trí nhớ, Trương Nghiêm Văn rất thân thiết với mình và mẫu thân, đặc biệt sủng nịch chính mình, là người mà ngoại trừ mẹ ra thì mình cảm thấy thân thiết nhất ở Trương gia, cảm giác kia thậm chí vượt qua người cha đồng dạng sủng nịch lại nghiêm khắc của cô. Trương Nghiêm Văn cho cô chỉ có tràn đầy sủng nịch, không có áp lực như phụ thân. Nhưng là từ sau khi mẹ mất, mình rốt cuộc không có nhìn thấy hắn, thậm chí ở lễ tế tổ hàng năm Trương gia coi trọng nhất cũng không thấy thân ảnh của hắn, tựa hồ hắn cùng Trương gia đoạn tuyệt quan hệ, theo thế giới này tiêu thất bình thường.
"Vận Nhiễm......" Trương Tử Hề thấy Trương Nghiêm Văn ngơ ngác nhìn chính mình, trong đôi mắt bao hàm tình cảm, thì thào kêu tên mẫu thân. Trong lòng Trương Tử Hề phát sinh chán ghét, không chỉ có là ánh mắt của Trương Nghiêm Văn, lại bởi vì cách hắn xưng hô, mẹ là chị dâu của hắn, hắn như thế nào có thể hô thẳng kỳ danh? Cô sẽ không hoài nghi mẫu thân cùng hắn có cái gì xấu xa, nhưng cô thủy chung không thoải mái, trong tiềm thức nhận định cho dù là có, cũng chỉ là hắn tự mình đa tình mà thôi. Huống chi, Trương Tử Hề cảm thấy thái độ hiện tại của Trương Nghiêm Văn quả thật là đang vấy bẩn sự thánh khiết của mẹ mình.
Trương Tử Hề vẫn nhớ rõ Trương Nghiêm Văn đối chính mình sủng nịch, nhưng là vô tâm vô phế lãnh huyết như cô, cho dù trí nhớ dĩ vãng còn tồn tại, nhưng cảm giác đó từ lâu đã phai mờ, cô chịu đựng cảm giác chán ghét nảy lên, mang theo ý tứ nhắc nhở, thản nhiên kêu một tiếng: "Chú."
Một tiếng "chú" đánh vỡ niệm tưởng trong lòng Trương Nghiêm Văn, hắn sửng sốt một chút, nhìn kỹ khuôn mặt Trương Tử Hề, cuối cùng thoáng thất vọng thở dài một hơi, nhưng mà trên mặt như trước mang theo hiền lành vui sướng, cẩn thận đánh giá Trương Tử Hề, vui mừng gật đầu nói: "A, nguyên lai là Tiểu Hề a, trưởng thành, hảo, thật tốt."
Trương Nghiêm Văn đánh giá Trương Tử Hề, đồng thời, Trương Tử Hề cũng quan sát hắn, phát hiện Trương Nghiêm Văn so với dáng vẻ trong trí nhớ, trở nên già nua. Trên mặt hắn có nếp nhăn hằn rõ, tóc cũng là hắc bạch giao nhau, so với Trương Nghiêm Đình vốn lớn hơn năm tuổi, già hơn rất nhiều. Trong lòng cô không có nhiều lắm cảm xúc, tuy rằng hắn từng sủng nịch mình, nhưng là cô tâm lý vặn vẹo, đối với tất cả mọi người ở Trương gia, cô thật sự không nghĩ lại cùng bọn họ có nhiều khúc mắc liên lụy, cô vô tâm cũng vô phế, không thể sinh ra sự kính yêu cô từng dành cho Trương Nghiêm Văn nữa.
Trương Tử Hề không có niềm vui sướng vì gặp lại cố nhân, càng không có tâm tình đi ôn chuyện cũ, cô vẫn lãnh đạm, chỉ ôn nhu nói: "Chú, con phải đi trước, chú cùng mẹ tâm sự đi."
Ánh mắt Trương Nghiêm Văn hiền lành lại sâu trầm, hắn có thể cảm giác được Trương Tử Hề lạnh lùng, trong lòng không có thất vọng cũng không có hờn giận, ngược lại là cảm thấy vui mừng, hắn là người Trương gia, hắn đương nhiên biết Trương gia là dung không dưới những ai thiện lương nhiệt tình, có lẽ người như Trương Tử Hề có thể sống tốt ở Trương gia.
Hắn nghe Trương Tử Hề muốn ly khai, trong lòng hơi mất mát, tuy rằng mười năm không thấy, nhưng hắn vẫn biết chuyện của Trương Tử Hề, đứa nhỏ của người phụ nữ hắn thương. Hắn ôn hòa gật đầu, cũng không có nói thêm cái gì.
Trương Tử Hề đối với Trương Nghiêm Văn mang theo lạnh nhạt, lễ phép gật đầu, xoay người đi đến bãi đỗ xe, cô cũng không tính trở về tham gia cái nghi thức tế tổ nhàm chán kia. Nhưng mà, đi được hai bước lại dường như nhớ tới cái gì, cô dừng lại cước bộ rồi quay đầu, thật sâu nhìn Trương Nghiêm Văn một cái: "Chú, mẹ trước khi chết đã dặn dò con, chú hẳn là sẽ chung thân không hôn, muốn con về sau hảo hảo chiếu cố chú."
Trương Nghiêm Văn nghe được Trương Tử Hề nói những lời này, thoáng chốc mãn lệ doanh tròng, lão lệ tung hoành, cảm xúc kích động, tựa hồ mất đi ngôn ngữ công năng, môi có điểm run run lẩm bẩm nói: "Tốt...... Tốt......"
Vẻ mặt Trương Tử Hề rất lạnh nhạt, cô xem bộ dáng của Trương Nghiêm Văn, cũng không có tiến lên khuyên giải an ủi, chỉ gật gật đầu rồi xoay người đi.
Trương Nghiêm Văn rơi lệ đầy mặt, thật lâu nhìn bóng dáng Trương Tử Hề biến mất, mới quay đầu, thâm tình dừng lại ở ảnh chụp ghi lại dung nhan tuyệt thế trên bia mộ: "Vận Nhiễm, Trương Nghiêm Đình vẫn nghĩ là anh mơ ước em mà thôi, kỳ thật anh ta sai rồi. Em yêu anh, đúng không......"
Trương Tử Hề tốc hành lái xe, lạnh lùng nhìn tiền phương, trong lòng cũng là có điểm lo lắng, câu nói cuối cùng kia quả thật là mẹ đã công đạo cô khi lâm chung, nhưng mà phương thức bà công đạo thì thập phần kỳ quái, bà tổng cộng dặn dò cô ba câu, những lời này là câu thứ hai, nguyên văn là: "Về sau nếu con có nhìn thấy thúc thúc Trương Nghiêm Văn của con, nhất định phải nhớ nói với chú ấy: Mẹ trước khi chết đã dặn dò con, chú ấy hẳn là sẽ chung thân không hôn, muốn con về sau hảo hảo chiếu cố chú ấy."
Trương Tử Hề không rõ, mẹ dặn dò cô nói như vậy, nhưng một chút đều không có nói nên làm như thế nào. Mục đích của bà là cái gì? Làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì?
Á à chị dâu em chồng =)) btw, Hề tỷ và Y nhi chắc cũng sắp xáp lại dzồi, bà con có dzui hông =))

========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna