Google.com.vn Đọc truyện Online

21/7/18

Ngự Tỷ Phách Ái Chi Bao Dưỡng (Miêu Tổng Tài) - Chương 73 + 74

Đăng bởi Ngân Giang | 21/7/18 | 0 nhận xét
Chương 73: Quan tâm
Công ty quyết định Trương Tử Hề sẽ đi chuyến bay lúc 10h sáng, nhưng 7h cô đã tự nhiên tỉnh dậy, bởi vì mỗi ngày đều theo thời khoá biểu của Chu Tư Y, hiện tại cô đã hoàn toàn thích ứng, trước kia ngủ thẳng giấc mới tỉnh, bây giờ thì thậm chí không cần đến đồng hồ báo thức.
Mơ mơ màng màng, Trương Tử Hề theo quán tính xiết chặt hai tay, tưởng đem mỗi ngày tỉnh lại đều đã ở trong lòng mình Chu Tư Y ôm chặt, lại phát hiện phác cái không, bất mãn "ưm" một tiếng, tay lại sờ qua bên cạnh, nhưng thế nào cũng chưa đụng đến Chu Tư Y, vì thế cô tựa hồ bị kinh hách mở to mắt, mạnh mẽ ngồi dậy, phát hiện vị trí kia đã sớm rỗng tuếch, sờ sờ sàng đan, phát hiện độ ấm từ lâu đã mất.
Trương Tử Hề nhìn bốn phía một lần, đều không có phát hiện thân ảnh của Chu Tư Y, cô vội vàng rời giường, ngay cả áo ngủ cùng dép lê đều không kịp mặc, liền khẩn trương ra khỏi phòng.
Đi đến phòng khách mới phát hiện, Chu Tư Y ngồi ở sô pha, cúi đầu nhìn bút ký bản, Trương Tử Hề nhíu nhíu mày, học tập cũng không tất yếu đến trình độ này đi, nếu không nghỉ ngơi tốt thì làm sao bây giờ? Trọng yếu nhất là...... Chu Tư Y thế nhưng không có chờ cô cùng nhau rời giường, hại cô bị kinh hách.
"Y nhi?" Trương Tử Hề đi về phía Chu Tư Y, bất mãn nói, giống như hoàn toàn quên mình trên người cái gì cũng chưa mặc.
Chu Tư Y bị thanh âm đột nhiên của Trương Tử Hề làm cho hoảng sợ, sau đó quay đầu nhìn đến bộ dáng Trương Tử Hề "thuần thiên nhiên" (oops!), lập tức đỏ mặt, nhíu nhíu mày, trực tiếp khép bút ký bản lại, giận dữ lướt qua Trương Tử Hề.
"Sao em dậy sớm vậy?" Gặp Chu Tư Y chủ động đi về phía mình, Trương Tử Hề lơ đãng mỉm cười, chờ nàng tới gần, mở miệng hỏi: "Sao lại dậy sớm thế chứ?"
Chu Tư Y nghe được thì nhăn mặt càng nhiều, tim đập nhanh hơn, lại tới nữa lại tới nữa, mỗi ngày vừa xuống giường chị ấy sẽ lập tức biến thành hài tử yêu làm nũng.
Đứng trước mặt Trương Tử Hề, nàng đỏ mặt cau mày, mang theo bất mãn tính chu miệng, mãnh liệt bắt lấy tay Trương Tử Hề, kéo cô vào phòng.
Trương Tử Hề mạc danh kỳ diệu, ngu ngơ hỏi: "Y nhi, em làm sao vậy?"
Chu Tư Y chu cái miệng nhỏ nhắn lên, vừa kéo Trương Tử Hề vào phòng vừa oán giận nói: "Sao chị lại có thể như vậy, cái gì cũng không mặc liền đi ra ngoài?"
Trương Tử Hề lúc này mới hiểu được nguyên do, nhưng cô vẫn không biết Chu Tư Y như vậy là vì sao, vừa bị Chu Tư Y kéo đi vừa nói: "Ở nhà sợ cái gì? Lại không có người khác a."
"Ai nói không có!?" Chu Tư Y lạnh lùng nói.
Trương Tử Hề nghĩ đến Chu Tư Y đem mình cho rằng người lạ, vừa định bất mãn phản bác nàng, cũng đã bị Chu Tư Y đẩy mạnh vào phòng, còn đóng luôn cửa, sau đó dựa vào cửa tiếp tục nói: "Em vừa mới nghe thấy tiếng mở cửa, hẳn là Miracle đang ở dưới lầu làm bữa sáng đó."
Trương Tử Hề xoay người, xem Chu Tư Y gắt gao dựa vào cửa, giống như sợ mình sẽ tông cửa mà chạy ra vậy, nghi hoặc khó hiểu nói: "Sợ cái gì? Miracle rất ít khi đi lên lầu, hơn nữa nhất định là lúc tôi không ở đây, cô ấy mới có thể đi lên quét tước hoặc làm vệ sinh."

"Vậy cũng không được, nếu cô ấy nghĩ chị đã ly khai, rồi không cẩn thận thấy chị...... Trần truồng thì làm sao bây giờ?" Chu Tư Y như trước không thuận theo không buông tha, gắt gao tựa vào cửa, bĩu môi nhìn Trương Tử Hề nói.
Trần truồng? Nghe cái khẩu khí này, chẳng lẽ bộ dáng mình không mặc quần áo rất thất lễ sao? Trương Tử Hề còn muốn nói cái gì, lại đột nhiên nghĩ đến một thứ, sau đó dùng ánh mắt "hiểu rồi nha" nhìn Chu Tư Y, nhìn nàng đô khởi miệng nhỏ cùng cảm xúc bất mãn rõ ràng trên mặt, cô mới kịp phản ứng Chu Tư Y là vì cái gì, trong lòng thầm tự trách sao mình quá trì độn, thử nghĩ một chút, nếu Chu Tư Y cũng như vậy, mình cũng sẽ muốn đem em ấy gắt gao giấu ở trong phòng không cho đi ra, nếu Y nhi của mình bị nhìn thấy, không phải là mình chịu thiệt rồi sao?
Cô cao hứng phát hiện, Chu Tư Y và mình đều có dục vọng giữ lấy đối phương, trong lòng vui sướng lên, cười hì hì nhìn Chu Tư Y nói: "Tôi đây về sau trừ bỏ trong phòng sẽ không bao giờ xích loã nữa. Thân thể của tôi chỉ cho em xem, chỉ cho em hôn, chỉ cho em sờ, được không nào?"
Trương Tử Hề nói xong, mặt Chu Tư Y càng đỏ hơn, ngay cả chính nàng đều phân không rõ là bị Trương Tử Hề chọc cho xấu hổ hay là bị Trương Tử Hề chọc cho sinh khí, người phụ nữ này làm sao có thể, làm sao có thể nói toạc ra như thế? Nàng có điểm tức giận nhìn Trương Tử Hề một hồi lâu, mới ly khai cửa phòng, đi đến bên giường tọa hạ, lạnh lùng nói với Trương Tử Hề: "Tùy tiện chị, muốn thế nào được thế nấy."
Nhìn Chu Tư Y trên mặt đỏ ửng, cùng đỏ rực bên tai, Trương Tử Hề biết nàng lại bởi vì thẹn thùng mà không được tự nhiên, bộ dáng kia thật quá đáng yêu, làm cho dã thú tối qua trong lòng Trương Tử Hề lại kêu gào ầm ĩ, thân thể cảm thấy hơi nóng lên, cô cười, diêu dặc sinh tư đi về hướng Chu Tư Y, thanh âm khàn khàn trầm thấp nói: "Tùy ý tôi muốn làm sao cũng được? Hảo, đây chính là em nói đó."
Sau đó cô giống như sói đói, trực tiếp bổ nhào lên người Chu Tư Y, một khắc cũng vô pháp chờ đợi cắn cắn miệng cùng cổ nàng.
Chu Tư Y cau mày, hơi giãy dụa, người này sao lại như vậy a, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, chẳng lẽ chị ấy quên còn muốn đến sân bay hay sao?
"Ưm......" Bị Trương Tử Hề hôn ra cảm xúc, Chu Tư Y không chịu nổi khinh ngâm một tiếng, thanh âm giống như mèo con kêu: "Hề, đừng...... Chị còn phải lên máy bay mà."
Trương Tử Hề ngẩng đầu, tay cũng không ngừng xé rách áo ngủ của Chu Tư Y, khàn khàn nỉ non nói: "Không vội...... Tôi mần ăn nhanh lắm......" =]]]]]]]]]]]]]]]]
Thói quen là một thứ thật đáng sợ, một khi đã quen rồi sẽ không thể ly khai, tựa như Trương Tử Hề, cuộc sống hằng ngày đã muốn thói quen có Chu Tư Y, sự nghiệp công tác đã muốn thói quen có Trương Tử Mộng.
Lần này đi M thị đi công tác, Trương Tử Hề liền mang theo Trương Tử Mộng, có nàng, Trương Tử Hề sẽ thuận tiện rất nhiều, tỷ như giao tế.
Trương Tử Hề xuống xe, liền thấy Trương Tử Mộng cùng hai tài xế do công ty phái tới đang đợi, cô không khỏi nhíu nhíu mày.
Hai tên tài xế này, chở mình cùng Trương Tử Mộng đến sân bay, sẽ phụ trách lái xe trở về. Vốn hai người đi công tác, công ty chỉ cần an bài một chiếc xe, một tài xế là tốt rồi, nhưng mà Vu Hướng Ân và Trương Tử Mộng đều biết Trương Tử Hề không thích ngồi xe của người khác, cho nên mới sắp xếp tận hai tên tài xế.
Trương Tử Hề quay đầu nhìn xe mình, nhất tưởng đến trừ bỏ mình và Chu Tư Y, còn bị người thứ ba ngồi vào, lòng cô liền cực độ không thoải mái, suy nghĩ một hồi, nhìn xem xe mình, rồi nhìn xe Trương Tử Mộng, lại cân nhắc hồi lâu, cuối cùng vẫn là nói với Trương Tử Mộng: "Tử Mộng, đừng lấy xe tôi, tôi ngồi xe của cô."
Trương Tử Mộng biết Trương Tử Hề chưa bao giờ thích bị người khác bính xe của mình, nàng suy tư, Trương Tử Hề làm như vậy thì nguyên nhân là: Xe bị người khác bính, về sau trừ phi chị ấy đổi xe, bằng không trong lòng sẽ luôn không thoải mái, nếu chị ấy ngồi xe mình, có lẽ nhẫn nhẫn liền trôi qua. Chỉ là Trương Tử Mộng không biết, Trương Tử Hề có Chu Tư Y.
Trương Tử Hề mở thùng xe, để hai tên tài xế chất hành lý vào. Trương Tử Mộng nhìn hai cái vali thật to, trên mặt mang theo biểu tình kinh ngạc, phải biết rằng chính nàng là chỉ dẫn theo một cái bọc nhỏ, trang mấy bộ quần áo mà thôi.
Tiếp theo Trương Tử Hề lại từ trong xe lấy ra một cái áo khoác, Trương Tử Mộng nổi da gà, hình như hôm nay Trương Tử Hề hơi kỳ quái, hiện tại là tháng sáu, nóng chết bỏ. Nàng nhịn không được hỏi Trương Tử Hề vì cái gì mang theo áo khoác, mà Trương Tử Hề tựa hồ nhớ tới cái gì, mỉm cười không nói lời nào, ngồi vào ghế sau xe Trương Tử Mộng.
Trương Tử Mộng lên máy bay, cảm giác được điều hòa mở rất lạnh, muốn kêu tiếp viên lấy một tấm thảm mỏng, lại thấy Trương Tử Hề đem áo khoác phi ở trên người, mới biết được Trương Tử Hề mang theo áo khoác là vì cái gì. Trong lòng Trương Tử Mộng khó chịu cho là mình ngu dốt, thế nhưng không nghĩ tới, âm thầm hô: Tôi cũng có khiết phích a, tôi không muốn dùng loại thảm không biết đã bị bao nhiêu người dùng qua, tôi cũng muốn áo khoác a a a a......
Chu Tư Y chưa từng ngồi phi cơ, cũng không biết mù mịt là cảm giác thế nào, cần chú ý vấn đề gì, cho nên buổi sáng nàng thức sớm hơn Trương Tử Hề một tiếng, mở máy tính lên mạng tìm tòi. Chờ Trương Tử Hề xuất môn, nàng đưa cho Trương Tử Hề nhất kiện áo khoác, nói với Trương Tử Hề: "Điều hoà trên phi cơ hầu hết đều lạnh, mặc dù có chuẩn bị bạc thảm cho khách, nhưng em nghĩ chị hẳn là tình nguyện bị lạnh cũng sẽ không chịu dùng đâu...... Cái áo khoác này chị mang theo đi."
Trương Tử Hề từng điều tra Chu Tư Y qua, đã biết rất nhiều chuyện tình của nàng, bao gồm việc Chu Tư Y chưa từng rời đi H thị, cho nên cô nghi hoặc hỏi: "Y nhi, làm sao em biết? Chẳng lẽ em từng ngồi phi cơ?"
"Buổi sáng em ở trên mạng......" Chu Tư Y theo bản năng nói, sau đó lại đột nhiên ý thức được cái gì nên dừng lại: "Từng nghe đồng học nói qua."
Trương Tử Hề mặc áo khoác, quay đầu đi nhìn mây trôi ngoài cửa sổ, cảm nhận được trên người ấm áp, vì thế trong lòng cũng ấm lên, nhớ tới tiểu thiên hạ đáng yêu vì mình mà sáng sớm lên mạng tìm tòi, khóe miệng lơ đãng lộ ra nụ cười khuynh thành. Trong lòng nghĩ, hiện tại cũng đã bắt đầu tưởng niệm người kia, hai mươi ngày...... Nên vượt qua thế nào đây?
Thời điểm sắp ngủ, cô âm thầm quyết định, xuống phi cơ xong nhất định phải lập tức gọi điện thoại cho Y nhi khả ái của cô.
Hề Hề dễ thương, Y Y dễ thương, Mộng Mộng cũng dễ thương nốt =))
=========================
Chương 74: Mãnh hổ
H thị là thành thị phát đạt nhất cả nước, chủ yếu là ngành điền sản vô cùng náo nhiệt, bởi vì H thị phát đạt đã lâu, địa phương cơ bản có thể quy hoạch đều bị quy hoạch rồi, thương nhân cũng chỉ có thể trùng kiến lối kiến trúc cũ hoặc đem ánh mắt dời qua vùng ngoại thành ngay sát bên cạnh.
M thị là địa khu trọng điểm mà quốc gia khai phá đã năm năm, cho nên ngành điền sản cũng nhất thời phát triển lên, bây giờ là thời kỳ bị cầm chừng, nhưng ở M thị nó lại hồng náo nhiệt hỏa, sôi nổi đến mức trở thành địa khu đứng đầu cả nước. Đây là nguyên nhân năm nay thương hội sản xuất lựa chọn tổ chức ở nơi này.
Cơ trình dài năm tiếng đồng hồ, Trương Tử Hề 3h chiều đến M thị, công ty con của tập đoàn Trương thị cơ hồ trải rộng trên toàn quốc, ở M thị đương nhiên cũng có, Trương Tử Hề và Trương Tử Mộng bay qua đây, vẫn có nhân viên công tác nhiệt tình chờ đợi , bởi vì các nàng đều là thiên kim của lão tổng tài.
Địa điểm dừng chân cách sân bay không xa, khách sạn năm sao xa hoa bậc nhất M thị, phòng của Trương Tử Hề và Trương Tử Mộng cách xa nhau, Trương Tử Hề cùng Trương Tử Mộng vội vàng nói một tiếng, liền trở về phòng mình đóng cửa lại, đi đến trước cửa sổ thật to, nhìn bên ngoài có rất nhiều toà nhà cao tầng mới xây, xuất ra điện thoại di động, thuần thục ấn dãy số của Chu Tư Y, vừa định thông qua đi, lại đột nhiên dừng lại, nhìn xem đồng hồ, 4h25.
Trương Tử Hề thuộc làu thời khoá biểu của Chu Tư Y, Chu Tư Y chiều nay có lớp, 5h mới tan học. Buông di động, Trương Tử Hề mới có thời gian hảo hảo xem xét một chút hoàn cảnh mà cô sẽ ở trong vòng hai mươi ngày, liếc xung quanh một cái, trang hoàng xác thực không sai, hết thảy gia cụ cùng trang sức đều là hàng cao cấp, nhưng Trương Tử Hề vẫn là nhịn không được nhíu mày, đơn giản là vì nơi này không phải ngôi nhà quen thuộc của cô, cũng không có độ ấm và hương vị của người kia.
Nhìn drap giường trắng noãn, sắp xếp gọn ghẽ, Trương Tử Hề nhăn mày thật chặt, đêm nay làm sao đi vào giấc ngủ? Phòng này có sô pha có giường, có đầy đủ hết, nhưng Trương Tử Hề chỉ đứng trước gương thuỷ tinh, mỗi khi cô gặp hoàn cảnh không quen đều là như thế, tay gắt gao nắm di động, vượt qua ba mươi lăm phút, chờ 5h01, Trương Tử Hề rốt cục bát thông Chu Tư Y dãy số.
Chu Tư Y vừa mới tan học, một lớp này nàng không biết nhìn di động bao nhiêu lần, đây là lần đầu tiên nàng đi học mà không tiếp thu kiến thức. Ba người Thái Trác Nghiên thu thập sách vở, chỉ có Chu Tư Y là ngồi không nhúc nhích, bộ dáng không yên lòng, nàng có cảm giác, Trương Tử Hề nhất định sẽ gọi điện thoại lại đây.
Quả nhiên, di động trong túi chấn động lên, buồn bực trong lòng trở thành hư không, thoáng như trong một giây đó, hoa khai sáng lạn. Xuất ra di động, tuy rằng đã xác định là ai gọi tới, nàng vẫn nhìn thoáng qua chữ "Hề" trên màn hình rồi mới tiếp, thanh âm không tự giác phóng khinh phóng nhu: "Hề."
Trương Tử Hề khóe miệng không tự giác gợi lên mỉm cười: "Ừ, Y nhi, tôi đến M thị rồi, em vừa tan học sao?"
Chu Tư Y nhẹ nhàng nhíu mày: "Sao chậm thế, phi cơ trễ giờ à?"
Trương Tử Hề tươi cười mở rộng một chút: "Không có, bởi vì em còn đang học, tôi đợi một hồi."
Chu Tư Y trầm tĩnh lại: "Chị ăn cơm chưa?"
Trương Tử Hề đối với không khí khẽ lắc đầu, tựa hồ người bên kia đầu dây có thể thấy được: "Chưa."
Chu Tư Y vừa trầm tĩnh lại thì mày lại nhẹ nhàng nhăn: "Buổi sáng đến bây giờ vẫn chưa ăn?"
Trương Tử Hề một chút thèm ăn cũng không có, mày nhẹ nhàng nhíu một chút, không phải thức ăn cô yên tâm thì thật sự ăn không vô, mày lại rất nhanh giãn ra, khóe miệng cười mang theo giảo hoạt: "Ừ, Y nhi, em biết tôi mà, tôi ăn không vô."
Chu Tư Y mày chặt lại một chút, trên mặt mang theo điểm tức giận: "Không được, ăn không được cũng phải ăn...... Sớm biết vậy em đã kêu chị mang theo Miracle."
Trương Tử Hề nghe lời này, tươi cười rốt cuộc mở rộng vô hạn, cười ra tiếng: "Khanh khách...... Y nhi của tôi thật đáng yêu, tôi đây là đi công tác, cũng không phải đi định cư, mang theo Miracle để làm chi? Hơn nữa cô ấy còn phải giúp tôi chiếu cố em."
Chu Tư Y đô khởi cái miệng nhỏ nhắn, mất hứng nói: "Em không cần người khác chiếu cố, em có thể chiếu cố bản thân, không giống chị......"
Trương Tử Hề vẫn duy trì ý cười dạt dào, em ấy lại giận dỗi, thật đáng yêu: "Tôi như thế nào?"
......
......
Trương Tử Hề cuối cùng thở dài một hơi, ánh mắt xuyên thấu qua cửa sổ nhìn về phía xa xa, trống rỗng mê ly, tựa hồ thứ cô xem cũng không phải cảnh sắc trước mắt, mà là tiểu thiên hạ ở H thị: "Y nhi, hảo hảo, rất nhanh tôi sẽ có thể trở về...... Rất nhanh."
Chu Tư Y trầm thấp, tinh tế "vâng" một tiếng.
Trương Tử Hề có thể nghe ra giọng nói Chu Tư Y có chút trầm thấp, trong lòng không có lo lắng, ngược lại là tràn đầy vui sướng, nguyên lai tưởng niệm không chỉ có mình, em ấy cũng tưởng nhớ mình a, cô hít sâu một hơi, kiên định nói: "Y nhi, tôi yêu em!"
Chu Tư Y mỗi ngày đều nghe câu đó, nhưng không có kiên định như lần này, trong lòng tràn đầy ấm áp, nhưng là vừa hé miệng lại khép vào, do dự đã lâu mới lạnh lùng hồi đáp: "Hề, em không yêu chị."
Trương Tử Hề quen rồi, sớm đã thành thói quen, vì thế chỉ cho là Chu Tư Y đang giận dỗi, khẽ cười một tiếng: "A, em nha, tiểu yêu tinh!"
Chu Tư Y nghe được ba chữ cuối cùng, mặt thoáng chốc đỏ lên, ba chữ này thật sự làm cho nàng nhớ sâu, nàng vẫn nhớ rõ rành mạch Trương Tử Hề "điên cuồng" sau lần đầu tiên nói ra ba chữ này, sau đó là cơ hồ mỗi ngày đều nói một lần, còn trước khi ngủ, thậm chí so với hai chữ "ngủ ngon" còn thường xuyên hơn. E lệ phóng đi nội tâm áp lực, Chu Tư Y thẹn quá thành giận nói: "Treo."
Trương Tử Hề cơ hồ thật sự có thể thấy dáng vẻ của Chu Tư Y lúc này, cô cười xấu xa tiểu tiểu ác ý: "Ừ, nhớ rõ, có chuyện gì thì nhất định phải gọi cho tôi hoặc là Miracle."
Chu Tư Y theo bản năng gật đầu: "Vâng, chị cũng phải nhớ rõ đúng giờ ăn cơm, ăn không vô cũng phải ăn."
Chu Tư Y treo điện thoại, sửng sốt một hồi lâu mới phát hiện mọi người đã đi hết, mà ba vị bằng hữu của mình lại dùng ánh mắt rất quái lạ nhìn mình, trong lòng âm thầm trách cứ sao mình lại quên ba con người này, bọn họ còn đứng ngay bên cạnh mình, sắc mặt đỏ lên, lại ra vẻ trấn định hỏi: "Làm sao vậy?"
Đám người Thái Trác Nghiên vẫn còn sửng sốt, Khâu Khả Nhi là người thứ nhất lăng lăng nói "Không...... Không có gì." Tiếp theo là Thái Trác Hân, cũng lăng lăng lắc đầu nói: "Không có gì." Chỉ có Thái Trác Nghiên là bình tĩnh nhất, chỉ thản nhiên nói một câu: "Đi thôi, tan học đã được 30 phút rồi."
Chu Tư Y động tác rất nhanh thu thập xong sách vở, sau đó theo ba người cùng nhau đi ra phòng học, nhưng thật đúng dịp, hôm nay ba vị bằng hữu đều đi phía sau Chu Tư Y, mang theo ánh mắt giống như vừa mới nhận thức Chu Tư Y mà nhìn bóng dáng của nàng......
Xác thực, ba người Thái Trác Nghiên chưa bao giờ gặp qua Chu Tư Y như thế, biểu tình phong phú Chu Tư Y, cảm tình hoàn toàn biểu lộ Chu Tư Y, nguyên lai Chu Tư Y cũng sẽ cẩn thận quan tâm người khác, nguyên lai Chu Tư Y cũng sẽ làm nũng, nguyên lai Chu Tư Y cũng sẽ cùng người khác liếc mắt đưa tình......
Trương Tử Hề treo điện thoại xong, ngơ ngác đứng hồi lâu, mới xoay người thả di động vào túi xách, hoàn cảnh ở đây cho dù thoạt nhìn sạch sẽ xa hoa, cũng không thể làm cho cô cảm thấy thoải mái, trong lòng luôn tồn tại một sự bài xích mãnh liệt, cuối cùng cô vẫn quyết định đi tắm một chút, có lẽ mình sẽ thả lỏng hơn.
Lấy quần áo từ trong vali, cô tiến nhập phòng tắm. Phòng tắm cũng rất sạch sẽ, sạch sẽ giống như chưa có ai dùng qua, Trương Tử Hề vừa tiến vào phòng tắm, vẫn cảm thấy có một cỗ bài xích mãnh liệt, cầm quần áo đứng ở cửa, ngốc một hồi, thật sâu hít một hơi mới dám đi vào, chỉnh nước ấm đến mức cao nhất, mở ra thủy phiệt, cầm vòi hoa sen cọ rửa từng góc rễ, mãi cho đến khi toàn bộ phòng tắm đều tràn ngập hơi nước nồng đậm mới dừng tay lại.
Tắm rửa xong đi ra, chuông cửa vừa vặn vang lên, Trương Tử Hề kiểm tra quần áo, mở cửa ra thì thấy Trương Tử Mộng đứng ở cửa, tuy rằng tóc đã khô, nhưng Trương Tử Hề vẫn có thể cảm giác được Trương Tử Mộng cũng là vừa tắm rửa xong, bởi vì nữ nhân ra dục đều là đồng dạng.
"Chị." Trương Tử Mộng kêu một tiếng, hỏi: "Người phụ trách công ty bên này nói muốn mời chúng ta ăn bữa cơm, chị đi không?"
"Không đi." Giờ này khắc này Trương Tử Hề vốn bài xích hoàn cảnh không quen, lại càng không tưởng lại đi giao tế cái gì, không chút suy nghĩ đã nói ra.
"À, vậy được rồi." Trương Tử Mộng luôn luôn nghe lời Trương Tử Hề, cho nên cũng rất nhanh đồng ý, sau đó nghĩ nghĩ hỏi: "Chúng ta đây......?"
Trương Tử Hề biết Trương Tử Mộng hỏi là vấn đề bữa tối của hai người, cô vốn không có khẩu vị, nhưng nghĩ đến lời Chu Tư Y nói trong điện thoại, vẫn là nên ăn một chút gì, vì thế nói: "Trực tiếp kêu khách sạn đi, kêu người bán hàng trực tiếp đưa lên......"
Trương Tử Hề không thích phòng mình có hương vị thực vật, tạm dừng một chút rồi nói tiếp: "Trực tiếp đưa đến trong phòng cô đi, chúng ta cùng nhau ăn."
Trương Tử Mộng nghe Trương Tử Hề nói như vậy, vui vẻ xoay đi.
Trương Tử Hề ăn mỗi một ngụm đều là cau mày, sau đó thật gian nan mới nuốt vào, giống như thực vật rất khó nuốt xuống vậy, bắt buộc mình ăn, cuối cùng thật sự ăn không vô nữa, Trương Tử Hề buông xuống chén đũa, thoáng chốc thở dài nhẹ nhõm một hơi, biểu tình trên mặt cũng thả lỏng rất nhiều.
Trương Tử Mộng xem Trương Tử Hề ăn quá ít, hơn nữa trên phi cơ Trương Tử Hề một chút cũng chưa ăn, quan tâm nói: "Chị, ăn nhiều một chút đi, buổi sáng tới giờ chị vẫn chưa ăn cái gì, em sợ chị sẽ chịu không nổi."
"Không được." Trương Tử Hề lắc lắc đầu, quả quyết cự tuyệt, sau đó kêu Trương Tử Mộng từ từ ăn, mình trở về phòng trước. Nhưng Trương Tử Hề vừa đi, Trương Tử Mộng cũng ăn không vô, nàng có điểm lo lắng nhìn cửa, còn muốn ở trong này gần một tháng, chị ấy cứ như vậy thì làm sao đây?
Sau khi ngồi máy bay sẽ luôn mỏi mệt, Trương Tử Hề cũng là như thế, nhưng cách giường một thước, đứng hai tiếng, cô rất muốn ngủ, nhưng thế nào cũng vô pháp thuyết phục chính mình nằm đổ lên cái giường trước mắt, nơi này là khách sạn, ai mà biết có người nào ở trong này ngoạn mấy trò chơi cấm kỵ chứ.
Cô biết mình không ngủ là không được, một hai đêm còn có khả năng chịu đựng đi qua, nhưng một tháng thì làm sao chịu được? Lúc này trong lòng cô sinh ra một cỗ tức giận vô hình, đi công tác giao tế cái gì cô ghét nhất, cô tuyệt không thích, trong lòng nghĩ về sau làm cách nào hoàn toàn tránh khỏi, cuối cùng nghĩ tới Trương Nghiêm Đình, trong trí nhớ Trương Nghiêm Đình cực hiếm khi đi công tác, hắn chỉ cần ngồi ở phía sau, chỉ huy bắt thuộc cấp đi làm là tốt rồi, còn chuyện về Chu Tư Y, rồi cái gia quy biến thái kia, lần đầu tiên cô khát vọng vị trí tổng tài của Trương Nghiêm Đình, tựa như ý chí có thêm một con mãnh hổ.
Cố nén cảm giác cực độ không thoải mái, thử nằm đổ lên giường, nhưng là mới vừa đến gần, còn không có tọa hạ, Trương Tử Hề lại rất nhanh cách giường một thước xa. Cau mày nhìn drap giường trắng noãn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Trương Tử Hề vẫn là xoay người, ra cửa đi đến phòng Trương Tử Mộng, gõ cửa.
"Chị? Có chuyện gì sao?" Trương Tử Mộng mở cửa ra, dáng vẻ có chút ngái ngủ, nhìn đến Trương Tử Hề, hơi kinh ngạc hỏi.
"Tử Mộng, cô có mang thuốc ngủ theo không?" Trương Tử Hề trên mặt mang theo âm trầm bởi vì cảm xúc không ổn định, trực tiếp hỏi.
"Thuốc ngủ?" Kinh ngạc lặp lại yêu cầu của Trương Tử Hề một lần, Trương Tử Mộng nhìn kỹ Trương Tử Hề mới phát hiện, quần áo trên người Trương Tử Hề vẫn còn chỉnh tề, một chút cũng không giống như là mới từ trên giường đứng lên, hiện tại đã là rạng sáng. Nàng mới ý thức được Trương Tử Hề căn bản còn chưa ngủ, cũng ý thức được nguyên nhân, trong lòng âm thầm trách cứ chính mình bỏ qua vấn đề trọng yếu, đồng thời cũng thật kinh ngạc, vẫn biết Trương Tử Hề có chứng khiết phích rất nghiêm trọng, lại không nghĩ rằng nghiêm trọng đến mức này. Lo lắng nhìn Trương Tử Hề, nàng lắc lắc đầu: "Không có."
Trương Tử Hề nhăn mặt, trong đầu cô tràn ngập bài xích, trong lúc nhất thời không có biện pháp tưởng này nọ, dừng một chút nói: "Bây giờ tôi cần thuốc ngủ, bằng không tôi ngủ không được, cô nghĩ biện pháp giúp tôi được không?"
Lúc này Trương Tử Hề biểu tình mang theo một chút bất lực, Trương Tử Mộng chưa bao giờ gặp qua Trương Tử Hề như vậy, vì thế thương tiếc trong lòng lập tức dâng lên, nhưng nàng cũng biết thuốc ngủ vài năm trước đã bị liệt vào danh sách phải có đơn của bác sĩ, tuy rằng lấy thân phận của mình cùng Trương Tử Hề thì rất dễ dàng có thể lấy được, nhưng hiện tại không quen ai, lại là nửa đêm......
Trương Tử Mộng còn biết thuốc ngủ có chất gây nghiện, một khi nghiện rồi sẽ rất khó từ bỏ, hơn nữa đối thân thể cũng không tốt, nhưng xem bộ dáng này của Trương Tử Hề, nếu Trương Tử Hề ăn không ngon ngủ không yên, tin tưởng không cần một tháng chị ấy cũng sẽ hỏng mất, cân nhắc hồi lâu sau liền nói: "Vâng, chị chờ một chút, để em nghĩ biện pháp."
Trương Tử Mộng bát thông điện thoại của người phụ trách công ty bên này, nói mình cần thuốc ngủ, mà nguyên nhân căn bản không cần nàng giải thích, bởi vì khác biệt địa vị tồn tại. Hắn tự nhiên cũng không dám chậm trễ, đừng nói là rạng sáng, cho dù chính là 3-4h sáng hắn cũng phải lập tức làm được việc này cho thiên kim lão tổng.
Bốn mươi phút sau, Trương Tử Mộng rốt cuộc cầm một lọ thuốc ngủ xao vang cửa phòng Trương Tử Hề, giao cho cô đồng thời quan tâm nghiêm túc dặn dò Trương Tử Hề, nhất định phải chú ý liều lượng, tốt nhất là phân nửa liều lượng đã được chỉ định.
Trương Tử Hề gật đầu đáp ứng, trở lại phòng lập tức liền uống một nửa thuốc ngủ, sau đó suy nghĩ, mở vali ra, lấy ra hai cái áo khoác dày, một cái trải lên trên giường, một cái chuẩn bị làm chăn.
Lần đầu tiên uống thuốc ngủ, cho nên hiệu quả rất nhanh, hơn nữa thân mình mỏi mệt, Trương Tử Hề liền cảm thấy mệt nhọc, nằm ở trên áo khoác, lại kéo qua cái áo khoác khác đắp ở trên người, rốt cuộc thì nặng nề ngủ.
Mệt bà Hề quá đi, kiểu này mai mốt đi đâu cũng phải dẫn Y nhi theo rồi :v

========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna