Google.com.vn Đọc truyện Online

22/7/18

Ngự Tỷ Phách Ái Chi Bao Dưỡng (Miêu Tổng Tài) - Chương 116 - 120

Đăng bởi Ngân Giang | 22/7/18 | 0 nhận xét
Chương 116: Thương nhân
Sau khi phỏng vấn kết thúc, Thái Trác Hân và Thái Trác Nghiên liền trở về Tư Tích. Công tác trang hoàng đã đi đến bước cuối cùng, mấy văn phòng lãnh đạo đã trang hoàng xong, còn lại chỉ là văn phòng của viên công.
Thái Trác Nghiên và Thái Trác Hân trở lại Tư Tích, phát hiện chỉ có một đám công nhân đang bận việc, không có phát hiện thân ảnh của Chu Tư Y và Khâu Khả Nhi. Không cần nghĩ cũng biết, Chu Tư Y và Khâu Khả Nhi hẳn là đang ở trong văn phòng của mình, Thái Trác Nghiên cũng không chào hỏi đám công nhân, trực tiếp đi đến phòng tổng tài. Thái Trác Hân hoàn hảo, nói một câu: "Các vị sư phụ vất vả rồi."
Đám công nhân không phải người cùng thế giới với Thái Trác Hân và Thái Trác Nghiên, đối Thái Trác Hân ân cần thăm hỏi tựa hồ không biết đáp lại thế nào, qua loa nói: "Không có, không có......"
Công nhân là tầng lớp dưới đáy xã hội, Thái Trác Hân và Thái Trác Nghiên gia cảnh giàu có, xem như là người thượng tầng, chênh lệch đẳng cấp tự nhiên tồn tại. Không phải Thái Trác Hân cùng Thái Trác Nghiên khinh thường bọn họ, mà đó là bản tính của dân nghèo. Quý tiện chi phân, phân chính là sự tự tin, tôn trọng không phải người khác cấp cho, mà là chính mình đi cướp lấy.
Thái Trác Nghiên chưa từng khinh thường công nhân, ngược lại là càng thêm tôn trọng những người dựa vào mồ hôi nước mắt để đổi lấy cuộc sống sung túc, nhưng làm người lạnh lùng cũng là thói quen của nàng, huống chi bên cạnh nàng còn có Thái Trác Hân, nàng không cần đi ứng phó, cho dù lúc này đứng trước mặt nàng là hạ cấp hay thượng cấp, đối nàng mà nói, một chút khác biệt đều không có.
Văn phòng rất lớn, vòng vo hai cái chỗ rẽ, ở chỗ sâu nhất là phòng tổng tài của Chu Tư Y, rời đi Vu thị hơn một tháng, bốn người Chu Tư Y đều ở trong văn phòng, hợp lực hoàn thành việc tổ kiến Tư Tích.
Thái Trác Nghiên tuy rằng nói không nhiều lắm, hơn nữa rất nhiều thời điểm đều là Thái Trác Hân kêu nàng làm cái này làm cái kia, nhưng kỳ thật Thái Trác Nghiên vẫn là người chiếm vị trí lãnh đạo, xem cuộc sống hàng ngày Thái Trác Nghiên luôn đi trước Thái Trác Hân nửa bước, là có thể nhìn ra được. Lúc này cũng là như vậy, Thái Trác Nghiên trầm mặc đi đến phòng tổng tài của Chu Tư Y, Thái Trác Hân liền ngoan ngoãn đi theo phía sau.
Gõ cửa là một hành vi lễ phép, Thái Trác Nghiên cùng Thái Trác Hân đi ra giữa dòng xã hội, thói quen này đã sớm xâm nhập cốt tủy, cho dù là người quen, các nàng cũng sẽ quán triệt hành vi như vậy trong tiềm thức, đối với các nàng mà nói, đây là vấn đề giáo dưỡng.
Thái Trác Nghiên trầm mặc gõ cửa ba lần, tiêu chuẩn lễ nghi một mạnh hai nhẹ, chỉ chốc lát liền nghe Chu Tư Y đáp lại: "Mời vào."
Hai người mở cửa ra đi vào, liền nghe được Chu Tư Y đúng lúc ân cần thăm hỏi: "Các cậu vất vả rồi." Khâu Khả Nhi cũng mỉm cười, mang theo lo lắng nghênh đón hai người.
Bốn người đều là bạn tốt, ở chung đã lâu, quen thuộc phi thường, cho nên lễ tiết cũng không nhiều. Thái Trác Nghiên không đáp lời, chỉ mỉm cười nhẹ lay động đầu một chút, Thái Trác Hân nói giỡn: "Có cái gì vất vả đâu, Tư Y, cậu cũng đừng quên công ty này còn có phần của tụi mình đó nha."

Sau khi vui đùa, Thái Trác Nghiên cũng không lãng phí thời gian, ngồi xuống liền lấy ra xấp bài thi đặt lên bàn, nói: "Đây là bài thi phỏng vấn hôm nay, có mấy bài không tốt mình và Hân đã gạt bỏ, còn lại thì chúng ta chỉ cần xem đáp án, sàng lọc ra là được."
Bốn người đều đem tâm tư đặt lên công ty, Thái Trác Nghiên xuất ra bài thi, bốn người cũng không vô nghĩa, liền đem bài thi chia làm bốn phần, bắt đầu xét duyệt. Kết quả xét duyệt là đa số thắng thiểu số, mỗi bài thi đều được bốn người tỉ mỉ xét duyệt qua, chỉ cần ba người thông qua là trúng tuyển, nếu là 2-2, lại tiến hành thảo luận hiệp thương.
Bốn người cũng không phải dạng người chỉ làm qua loa cho xong, cho nên đều xét duyệt thật sự nghiêm túc, không nhiều không ít bốn mươi bài thi, cũng là mất hai tiếng đồng hồ, cuối cùng sót lại hai mươi sáu bài thi, hai mươi sáu người này sẽ trở thành nhóm viên công đầu tiên của công ty.
Chờ xét duyệt xong, trên mặt bốn người đều có thần sắc mỏi mệt, tuy rằng không phải việc nặng nhọc, nhưng lại thật sự phí đầu óc. Bốn người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi. Thái Trác Nghiên nhìn Chu Tư Y một cái, đột nhiên nói: "Tư Y, mình và Hân hôm nay gặp được Lục học trưởng Lục Bách Khiêm."
"Hả?" Chợt nghe cái tên đó, Chu Tư Y theo bản năng nhíu mi một chút, người này nàng gần như quên mất, nhưng Thái Trác Nghiên vừa nhắc, nàng lại lập tức nhớ rõ. Cảm giác Lục Bách Khiêm cấp cho nàng khá kỳ lạ, cho dù không đi để ý nhưng ấn tượng vẫn là khắc sâu, nàng nhớ rõ mấy ngày trước khi Lục Bách Khiêm xin cách giáo, lại một lần nữa đột nhiên ngăn trở nàng, sau đó bất ngờ thổ lộ: "Tư Y, anh thích em lâu lắm rồi, không biết em có thể cho anh một cơ hội hay không."
Nữ nhân bình thường bị tỏ tình, cho dù là đã có người trong tim, cũng sẽ chọn một phương thức uyển chuyển cự tuyệt, mở đầu đều là "thật xin lỗi......"
Chu Tư Y lại không như vậy, nàng không hề nghĩ ngợi liền trả lời: "Tôi đã có người yêu." Một cơ hội đều không lưu cho Lục Bách Khiêm, xoay người bước đi, chỉ chừa cho hắn một bóng dáng lạnh lùng, từ đó về sau Chu Tư Y chưa hề gặp lại Lục Bách Khiêm.
Chuyện này chỉ có Chu Tư Y biết nói, ngay cả Trương Tử Hề thân cận nàng nhất cũng không biết. Nàng biết Thái Trác Nghiên đột nhiên nhắc tới người này, mặt sau khẳng định còn có chuyện liên quan tới hắn, nàng hỏi: "Vậy sau đó đâu?"
Thái Trác Nghiên nói ra những lời này, ba người đều quan sát Chu Tư Y, bởi vì bọn họ đều biết Lục Bách Khiêm từng thầm mến Chu Tư Y, bởi vì Lục Bách Khiêm biểu hiện rõ ràng, cũng biết Chu Tư Y không để ý tới Lục Bách Khiêm, bởi vì Chu Tư Y biểu hiện cũng đồng dạng rõ ràng.
Nhưng lúc này trên mặt Chu Tư Y, nhìn không ra cảm xúc gì, chỉ có một mảnh bình tĩnh. Thái Trác Nghiên suy nghĩ một chút, nói: "Hôm nay Lục học trưởng nói muốn tới công ty chúng ta công tác, mình và Hân không có lập tức đáp ứng anh ta, cũng không có cự tuyệt anh ta, tưởng trở về cùng các cậu thương lượng một chút rồi mới quyết định."
Thái Trác Hân và Khâu Khả Nhi cũng không nói chuyện, bởi vì Chu Tư Y mới là người mấu chốt nhất ở đây, kỳ thật Lục Bách Khiêm rất hiền hoà, rất khó chán ghét một người như vậy, hơn nữa thành tích của Lục Bách Khiêm mọi người đều biết, nếu Lục Bách Khiêm thật sự đến Tư Tích công tác, đối Tư Tích mà nói tuyệt đối là có lợi.
Chu Tư Y suy nghĩ một chút, hỏi ba vị bằng hữu: "Các cậu cảm thấy thế nào?"
Thái Trác Nghiên là người nghiêm túc lại làm việc kín đáo, nàng hoàn toàn là vì ích lợi của công ty, nói: "Đối với công ty mà nói, thật là một nhân tài khó có được."
Chu Tư Y nghe xong, gật đầu một cái, sau đó nhìn về phía Thái Trác Hân và Khâu Khả Nhi, các nàng cũng là gật đầu. Sau đó Thái Trác Hân tựa hồ nghĩ tới cái gì, có chút do dự nói một câu: "Nhưng mà, Tư Y cậu......" Gián đoạn giữa chừng, không có câu dưới, nhưng là trước mặt bằng hữu hiểu biết lẫn nhau, không cần phải nói đều là tự thông.
Chu Tư Y hỏi ý kiến của các nàng, nghe Thái Trác Hân nói, không để ý nhẹ nhàng cười nói: "Tôi không sao, về sau cơ hội anh ta tiếp xúc với tôi không nhiều lắm. Quy củ cũ nhé, thiểu số phục tùng đa số, Trác Hân là Quản lý bộ Nhân sự, vậy cậu phụ trách thông tri mấy người trúng tuyển và Lục Bách Khiêm thời gian đi làm đi."
Chu Tư Y nói là tình hình thực tế, cho dù ngày sau Lục Bách Khiêm thật sự tiến vào công ty, cơ hội tiếp xúc trực tiếp cơ hồ là không có, Chu Tư Y là tổng tài, mọi chuyện không cần nàng tự thân làm, bên người nàng còn có ba vị bạn tốt, hơn nữa Chu Tư Y trên nhiều khía cạnh là so ra kém bọn họ. Tỷ như giao tế thua Thái Trác Hân, tâm tư kín đáo thua Thái Trác Nghiên, đối thị trường chứng khoán mẫn cảm thua Khâu Khả Nhi.
Bốn người từ lâu đã phân công chức vụ, căn cứ đặc điểm của từng người, Thái Trác Nghiên là Quản lý bộ Tài chính, Thái Trác Hân là Quản lý bộ Nhân sự, Khâu Khả Nhi là Quản lý bộ Xét duyệt, Chu Tư Y không có chức vụ cố định, nàng chỉ cần làm tổng tài, đứng ở sau lưng nắm chắc toàn cục.
Chức vụ của Thái Trác Nghiên và Thái Trác Hân vừa nghe là biết, nhưng của Khâu Khả Nhi lại có vẻ đặc thù, nàng chủ yếu phụ trách xét duyệt kế hoạch đầu tư viên công.
Theo như lời của Chu Tư Y, Lục Bách Khiêm tiến vào Tư Tích, căn cứ nhân sự công ty an bài, chức vụ của hắn tuyệt đối không có khả năng cao hơn bốn cổ đông, Chu Tư Y lớn nhất công ty, cho dù Lục Bách Khiêm chức vụ có cao tới đâu, cùng Chu Tư Y trong lúc đó cũng là cách ba người Thái Trác Nghiên. Nếu Lục Bách Khiêm trực tiếp đi tìm Chu Tư Y, đó là vượt cấp.
Chu Tư Y lúc này chỉ một lòng quan tâm đến sự phát triển cùng lợi nhuận của Tư Tích, bởi vì công ty này là điểm mấu chốt quyết định thành bại trong kế hoạch của Trương Tử Hề, Chu Tư Y cần phải hoàn toàn phát huy hết bản sắc của một thương nhân, vì lợi ích của công ty, hết thảy đều có thể tạm thời vứt bỏ, huống chi nàng một chút cũng không để ý, nếu Lục Bách Khiêm cứ dây dưa nàng, khi nàng lợi dụng hắn xong, sẽ một cước đá văng ra.
Quan hệ giữa Chu Tư Y và Lục Bách Khiêm đã bất đồng với dĩ vãng, Chu Tư Y là cấp trên, hoàn toàn nắm chắc thế chủ động.
Chu tổng, cầu bao dưỡng ~
=======================
Chương 117: Biết
Sau khi Trương Tử Mộng về nước vẫn luôn ở nhà Trương Tử Hề, Trương Tử Hề tự nhiên cũng sẽ không cho nàng lập tức đi làm, không cho thương lượng muốn nàng nghỉ ngơi một tháng.
Trương Tử Hề xem ra, Trương Tử Mộng lúc này là cần người chiếu cố, nhưng Trương Tử Hề và Chu Tư Y đều phải ra ngoài vì kế hoạch giành giật từng giây, không chiếu cố Trương Tử Mộng được. Trương Tử Hề cũng không yên tâm để Trương Tử Mộng ở nhà một mình, tuy rằng không biết tình huống cụ thể, nhưng Trương Tử Hề biết Trương Tử Mộng làm xong giải phẫu mới mười bốn ngày, khẳng định là hành động có điều không tiện, phải tìm người tới chiếu cố nàng.
Hai ngày trước là Trương Tử Hề nghỉ ngơi ở nhà bồi Trương Tử Mộng, chiếu cố Trương Tử Mộng, mà về phương diện khác cũng là để bản thân nghỉ ngơi một chút, dù sao Đan Lam Phong cũng đã trở lại, rất nhiều chuyện Trương Tử Hề đều có thể tạm thời buông ra, không cần tự lực cánh sinh nữa, hơn nữa có văn kiện trọng yếu gì đó, cũng có thể kêu Đan Lam Phong gửi bưu kiện cho mình.
Trương Tử Hề ngẫu nhiên nghỉ ngơi một chút còn có thể, nhưng thân là tổng tài của một công ty lớn, rất nhiều này nọ vẫn là phải thời khắc theo dõi, cho nên hai ngày sau, Trương Tử Hề cũng đi làm, lúc này cô hoang mang, rốt cuộc tìm ai tới chiếu cố Trương Tử Mộng đây.
Quản gia Miracle là người thích hợp, nhưng Miracle lại không biết tình huống cụ thể của Trương Tử Mộng, Trương Tử Hề cũng sẽ không nói cho nàng biết. Như vậy còn có ai có thể chiếu cố tốt Trương Tử Mộng? Thời điểm Trương Tử Hề đang xoắn (quẩy), liền có người thích hợp nhất tự đưa mình lên cửa.
7h30 sáng, Trương Tử Hề và Chu Tư Y vừa rời giường tẩy xuyến xong, liền nghe thấy dưới lầu vang lên tiếng chuông cửa, hai người nghi hoặc nhìn nhau, sau đó đổi quần áo cùng nhau đi xuống lầu, vừa vặn thấy Tô Lâm trong tay dẫn theo một cái gói to đi theo Miracle.
Trương Tử Hề và Chu Tư Y sửng sốt, tựa hồ cũng chưa nghĩ đến Tô Lâm sớm như vậy sẽ đến thăm, Tô Lâm đi theo Miracle tiến vào đại sảnh, cô nhìn xung quanh một chút, tựa hồ đang tìm tìm cái gì, tiếp theo liền phát hiện Trương Tử Hề cùng Chu Tư Y đứng ở giữa thang lầu, cực kỳ tự nhiên chào hỏi: "Hề Hề, Tư Y, sớm a."
Trương Tử Hề và Tô Lâm đều lớn hơn Chu Tư Y, Trương Tử Hề lớn hơn Chu Tư Y bảy tuổi, Tô Lâm lại lớn hơn Chu Tư Y mười hai tuổi. Chu Tư Y chưa bao giờ xem Trương Tử Hề là trưởng bối, nhưng là đối với Tô Lâm nàng lại xem cô như một trưởng bối, người này còn là bằng hữu duy nhất của Trương Tử Hề, nàng đặc biệt nhu thuận lễ phép, mỉm cười đáp lại: "Tô tỷ, sớm."
Mà Trương Tử Hề đối Tô Lâm cũng là trực tiếp một chút, trên mặt không có tươi cười, chỉ có nghi hoặc, hỏi: "Tô tỷ, hôm nay làm sao đến sớm vậy?"
Tô Lâm hai ngày trước có đến xem Trương Tử Mộng, nhưng chưa từng sớm như hôm nay, bình thường đều là khi Tô Lâm rảnh rỗi mới tới a.
Tô Lâm vừa rồi còn bình thường, Trương Tử Hề hỏi xong, cô lại trở nên mất tự nhiên, nhịn không được nhìn thoáng qua phía sau Trương Tử Hề, phát hiện người mình muốn tìm vẫn chưa xuất hiện, cô không có trực tiếp hồi đáp Trương Tử Hề, hỏi ngược lại: "Hề Hề, Mộng Mộng còn chưa rời giường sao?"
Trương Tử Hề nhìn Tô Lâm có chút đăm chiêu, sau đó đáp: "Ừ, còn chưa có rời giường đâu. Tôi kêu em ấy hảo hảo nghỉ ngơi một trận rồi hãy đi làm, cho nên không vội đánh thức em ấy."
Tô Lâm cúi đầu nhìn gói to trong tay, suy nghĩ một chút, nói với Trương Tử Hề: "Hề Hề, tôi có thể đi lên nhìn xem em ấy hay không, tôi sẽ không đánh thức em ấy, tôi chỉ là...... Nhìn xem thôi."
Nghe Tô Lâm nói thì Chu Tư Y đã biết, trên mặt nàng hiển lộ thần sắc, nhưng nàng không dám xen mồm vào cuộc đối thoại giữa Trương Tử Hề và Tô Lâm, chỉ nhu thuận đứng ở một bên. Trương Tử Hề cũng là hơi nhíu nhíu mày, chưa rời giường thì có gì đẹp, chờ Trương Tử Mộng thức dậy lại đi xem nàng cũng giống nhau.
Lại nhìn Tô Lâm trang điểm tinh xảo, Trương Tử Hề nghĩ đến chỗ Tô Lâm ở cách nơi này cũng không tính gần, cộng thêm thời gian hoá trang, như thế nào cũng phải mất một tiếng, chẳng lẽ Tô Lâm 6h30 đã rời giường? Trầm mặc một chút, Trương Tử Hề tựa hồ cũng tưởng đến cái gì, thoáng do dự một chút, cuối cùng vẫn là không nói ra, chỉ gật gật đầu nói với Tô Lâm: "Ừ, Tô tỷ chị đi lên đi."
Tiếp theo Trương Tử Hề lôi kéo Chu Tư Y xuống lầu, mà Tô Lâm liền dẫn theo gói to lên lầu, lúc gặp thoáng qua, Trương Tử Hề lơ đãng nhìn cái gói, từ khe hở trông vào, hình như là một hạp cơm.
Trương Tử Hề cùng Chu Tư Y ngồi vào bàn ăn, hai người đều là đăm chiêu, có lẽ là nghĩ cùng một sự kiện, nhưng mà ai cũng không mở miệng, các loại trầm mặc cường điệu đã thành thói quen, như trước vẫn là Trương Tử Hề chiếu cố Chu Tư Y.
Đem một chén cháo đã được thổi nguội nhẹ nhàng đặt trước mặt Chu Tư Y, Trương Tử Hề đột nhiên hỏi: "Y nhi, em cũng thấy được Tô tỷ đối Tử Mộng giống như có điểm......?"
Trương Tử Hề cũng không nói toạc ra, nhưng cô tin tưởng mình và Chu Tư Y đủ ăn ý, lời của cô Chu Tư Y có thể biết.
Chu Tư Y ngẩng đầu nhìn Trương Tử Hề một cái, gật gật đầu, sau đó suy nghĩ một chút mới hỏi: "Hề, vậy chị nghĩ thế nào?"
Chu Tư Y hỏi như vậy, là bởi vì nàng so với ai khác đều hiểu biết Trương Tử Hề, Trương Tử Hề bình thường đối ai cũng lạnh lùng, nhưng khi đối người mà cô để ý thì sẽ không như thế, ngược lại là quan tâm càng sâu, tỷ như Trương Tử Mộng, Trương Tử Hề dưới đáy lòng nhận Trương Tử Mộng là muội muội, tuy rằng ngoài miệng chưa bao giờ nói ra, nhưng Chu Tư Y biết Trương Tử Hề vẫn đều quan tâm Trương Tử Mộng, thật giống như kế hoạch của Trương Tử Hề hiện tại đã có sự hiện diện của Trương Tử Mộng rồi.
Trương Tử Hề nhíu mày không có lập tức trả lời, cô đối lời Chu Tư Y nói lâm vào trầm tư. Chu Tư Y lúc này cũng đoán không ra Trương Tử Hề nghĩ gì, kỳ thật Chu Tư Y cũng không biết chuyện xấu của Tô Lâm, bởi vì Trương Tử Hề không phải hạng người đi nói xấu sau lưng người khác, cô chưa từng cùng Chu Tư Y nhắc tới những chuyện cũ khiến cô bất mãn của Tô Lâm.
Mà Chu Tư Y nghĩ đến là, tâm ý Trương Tử Hề đối với mình, mình có thể khẳng định, nhưng tâm ý Trương Tử Hề đối với Trương Tử Mộng là gì, có phải là không hy vọng Trương Tử Mộng đi lại đường xưa của hai người, hy vọng Trương Tử Mộng có thể tìm một nam nhân sống một cuộc sống bình thường?
Ấn tượng Tô Lâm cấp cho Chu Tư Y, cơ bản đều tốt, nàng gặp Trương Tử Hề trầm mặc không nói lời nào, vì thế nhẹ nhàng bổ sung một câu: "Kỳ thật em cảm thấy Tô tỷ tốt lắm."
Trương Tử Hề nghe Chu Tư Y nói, nghĩ đến nàng là đồng ý Tô Lâm cùng Trương Tử Mộng, cô cười cười nói: "Kỳ thật tôi cũng hiểu được Tô tỷ không tồi, bằng không tôi cũng sẽ không cùng chị ta làm bằng hữu nhiều năm như vậy."
Trương Tử Hề là nói thật, Tô Lâm xác thực ở phương diện kia là cô cực độ không đồng ý, nhưng dưới sự phản cảm của Trương Tử Hề, Tô Lâm lại có thể làm cho Trương Tử Hề dễ dàng tha thứ, liền cho thấy chị ta có rất nhiều địa phương được Trương Tử Hề thưởng thức. Hơn nữa hành vi gần đây của Tô Lâm cô đều xem tại trong mắt, Tô Lâm bây giờ hoàn toàn không giống dĩ vãng, đối Trương Tử Mộng cũng chiếu cố cẩn thận, mà thái độ của Trương Tử Mộng đối với Tô Lâm hai ngày này, Trương Tử Hề xem ra cũng là có khả năng, huống chi ở trong mắt Trương Tử Hề, hai người chỉ cần lưỡng tình tương duyệt, không cần để ý giới tính.
Chuyện tình Trương Tử Hề vốn rối rắm, nhưng Chu Tư Y chỉ nói một câu liền rộng mở sáng suốt, cô cười cười nói: "Cảm tình chính là chuyện giữa hai người, tôi cũng sẽ không cản trở, hết thảy liền thuận theo tự nhiên đi."
Tô Lâm đứng bên ngoài phòng Trương Tử Mộng một hồi, sau đó thử mở cửa ra, có lẽ là vì nơi này là nhà Trương Tử Hề, đối với Trương Tử Mộng mà nói rất có cảm giác an toàn, cho nên cửa cũng không có khóa. Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Tô Lâm đi vào.
Quay người đóng cửa, ánh mắt Tô Lâm không tự giác bắt đầu mềm nhẹ, nhìn Trương Tử Mộng còn nằm trên giường ngủ say, ánh mắt chuyên chú chưa từng di động, cước bộ nhẹ nhàng chậm chạp đi qua, sau đó ngồi ở bên giường, nhìn nàng điềm tĩnh ngủ say, trong lòng nhu thành nước.
Tô Lâm cứ như vậy im lặng nhìn, ngay cả tần suất chớp mắt đều là giảm đến mức thấp nhất, tựa hồ người trước mắt xem thế nào cũng không chán, ánh mắt quá mức chuyên chú mà triền miên.
Trương Tử Mộng luôn luôn thiển miên, hơn nữa trực giác của nữ nhân đặc biệt mẫn cảm, ánh mắt Tô Lâm quá mức triền miên, cho nên Trương Tử Mộng đang ngủ lại nhíu nhíu mày, sau đó chậm rãi mở mắt, chống lại ánh mắt nhu tình như nước của Tô Lâm.
Có lẽ Tô Lâm đối Trương Tử Mộng là quá mức quen thuộc, ngửi mùi hương trên người Tô Lâm nàng liền biết là ai tới, có lẽ là bởi vì ánh mắt Tô Lâm thật nhu hòa, cho nên vừa tỉnh lại Trương Tử Mộng phát giác bên cạnh đột nhiên có thêm một người, nhưng không có bị kinh hách.
Cùng Tô Lâm nhìn nhau một hồi, ngay cả Trương Tử Mộng cũng không biết thời gian đối diện kéo dài bao lâu, khi nàng thật sự nhịn không được mà nháy mắt thì mới hoàn hồn, sau đó nhẹ giọng kêu: "Tô tỷ."
Tô Lâm không tự giác giơ lên khóe miệng, hình thành một độ cong rất mỹ lệ, thanh âm chưa bao giờ mềm nhẹ đến thế: "Ừ, em tỉnh rồi?"
Trương Tử Mộng nguyên bản là nằm nghiêng, không biết do nguyên nhân gì mà xoay người biến thành nằm ngửa, sau đó trợn mắt nhìn trần nhà đáp: "Ừ." Lại qua vài giây, nàng mới quay đầu nhìn Tô Lâm nói: "Tô tỷ, hiện tại mấy giờ?"
Tô Lâm nhìn đồng hồ đáp: "8h20."
Trương Tử Mộng khẽ cau mày, sau đó nghi hoặc nhìn Tô Lâm hỏi: "Tô tỷ, sớm như vậy chị đã có mặt ở đây?"
Tô Lâm cười nói: "Tôi đến đây chiếu cố em nha. Mộng Mộng, chỉ có tôi mới có thể chiếu cố em tốt nhất."
Tô Lâm cực kỳ tự tin, giống như là chân lý, giống như khẳng định chính mình, lại giống như thôi miên Trương Tử Mộng.
Trương Tử Mộng sửng sốt một chút, nhưng không có phản bác Tô Lâm, Tô Lâm nói những lời này cũng không phải lần đầu tiên, hơn nữa cho tới nay đúng là không có ai để ý mình như Tô Lâm, còn cẩn thận chiếu cố, cho nên Trương Tử Mộng trong lòng cũng đồng ý lời Tô Lâm nói, nhưng mà nàng lại nghi hoặc hỏi: "Tô tỷ, chị không cần đi làm sao?"
Tô Lâm đã sớm đoán được Trương Tử Mộng sẽ hỏi như vậy, cười khẽ đáp: "Không cần a, đệ đệ của tôi mới trở lại công ty, cho nên tôi tạm thời để nó thích ứng một chút, vì thế liền nghỉ phép một tháng, vừa vặn có thể chiếu cố em."
"Đệ đệ của chị?" Trương Tử Mộng cau mày nghi vấn, nàng nhớ tới ngày đầu tiên Chu Tư Y tiến vào Vu thị thực tập, nam nhân kia thẳng hô tính danh Trương Tử Hề, thật là không có giáo dưỡng.
"Ừ." Sự kiện kia Tô Lâm không biết, cô không biết lúc ấy Trương Tử Mộng cũng có mặt ở đó, hơn nữa Trương Tử Mộng biết mình là bởi vì quan hệ giữa mình và Trương Tử Hề, thẳng đến sau khi Trương Tử Hề ly khai Trương gia hai người mới bắt đầu quen thuộc, cho nên Tô Lâm nghĩ Trương Tử Mộng không có gặp qua Tô Vân Trì, cô nói: "Em hẳn là không biết nó, đã nhiều năm nó không có về Tô gia, luôn luôn ở học viện tài chính Thế Khải làm giáo sư. Nó cũng là gần đây mới đột nhiên trở về."
Nghe Tô Vân Trì đột nhiên trở lại Tô gia, lại liên tưởng đến thái độ lúc ấy của Tô Vân Trì đối với Trương Tử Hề, Trương Tử Mộng tựa hồ có dự cảm xấu, nàng cau mày tự cố tự hỏi.
Tô Lâm cũng không có chú ý tới thần sắc của Trương Tử Mộng, cô cúi người đi lấy gói to, nói với Trương Tử Mộng: "Mộng Mộng, rời giường đi, tôi kêu người ta nấu cho em một ít cháo lộc nhung nè, em mau rời giường rồi uống nó đi, sẽ có ích cho thân thể của em đó."
Kỳ thật Tô Lâm rất muốn tự mình nấu cháo, bất đắc dĩ cô thật sự là không tinh thông gia vụ, càng lo lắng Trương Tử Mộng sẽ ăn không vô, cuối cùng Tô Lâm vẫn là từ bỏ, như trước thỉnh đầu bếp nấu giùm.
Cháo lộc nhung, Trương Tử Mộng không cần nghĩ cũng biết nó là thực vật tư âm. Nàng cũng không có cự tuyệt, nói: "Vậy được rồi, Tô tỷ chị chờ một chút, tôi đi rửa mặt trước."
Phòng khách của Trương Tử Mộng có phòng tắm, trước kia nàng luôn dùng cái dưới lầu, chẳng qua là vì Trương Tử Hề chưa bao giờ mời khách đến nhà, cho nên phòng tắm trong phòng khách vẫn đều để trống, sau khi Trương Tử Mộng vào ở, Trương Tử Hề mới trang bị đủ thứ.
Nhưng mà, Trương Tử Mộng vừa rời giường, tiếng đập cửa liền vang lên, không cần nghĩ cũng biết, nếu không phải Trương Tử Hề thì chắc chắn là Chu Tư Y, vì thế Trương Tử Mộng vừa nói chờ một chút, vừa tự mình đi tới cửa.
Xuất hiện ở cửa là Trương Tử Hề, cô đầu tiên là nhìn thoáng qua căn phòng, tiến vào, một bên hỏi Trương Tử Mộng: "Dậy rồi à?" Một bên đi về phía Tô Lâm, ngồi xuống giường.
"Vâng." Trương Tử Mộng gật đầu đáp.
Trương Tử Hề liếc Tô Lâm một cái, thấy hạp cơm mở ra, đang để cháo nguội, cũng không nói thêm cái gì, sau đó hỏi Tô Lâm: "Tô tỷ, hôm nay chị không cần đi làm?"
Tô Lâm liền lặp lại câu trả lời ban nãy, Trương Tử Hề nghe tin Tô Vân Trì quay lại Tô thị cũng không có chú ý nhiều, nhưng khi nghe Tô Lâm nghỉ phép lại đây chiếu cố Trương Tử Mộng, trong lòng hơi thả lỏng. Trương Tử Hề sớm đã chuẩn bị xuất môn, nhưng là lo lắng Trương Tử Mộng không có người chiếu cố, cho nên vẫn kéo dài tới hiện tại, Chu Tư Y thì đã đi mất (dép).
Lúc này Trương Tử Mộng vừa vặn hỏi: "Chị, Tư Y đâu?"
Trương Tử Hề nhìn Trương Tử Mộng cùng Tô Lâm, cũng không có lập tức trả lời vấn đề này, cô đang suy tư đây có phải là thời cơ nói ra toàn bộ kế hoạch. Cẩn thận suy tư cân nhắc một hồi, Trương Tử Mộng và Tô Lâm đều đảm đương vị trí quan trọng trong kế hoạch, có lẽ sớm một chút nói cho bọn họ biết, để bọn họ còn chuẩn bị tâm lý.
Vì thế Trương Tử Hề đột nhiên nghiêm túc lên, nói với hai người: "Tô tỷ, Tử Mộng, hai người cẩn thận nghe tôi nói, kỳ thật tôi và Y nhi có một kế hoạch......"
Trương Tử Mộng cùng Tô Lâm im lặng nghe Trương Tử Hề kể ra, sau đó biểu tình càng ngày càng ngưng trọng, chờ Trương Tử Hề nói xong, hai người đều trầm mặc một chút, cũng không có lập tức trả lời Trương Tử Hề.
Một lát sau Trương Tử Mộng mới nói: "Chị, em nghe lời chị."
Tô Lâm thật sâu nhìn thoáng qua Trương Tử Mộng rồi cũng nói: "Hề Hề, vì Mộng Mộng...... Và em, tôi sẽ tẫn hết khả năng."
Tô Lâm tạm dừng ở trung gian quá mức rõ ràng, khiến cho Trương Tử Mộng không khỏi xấu hổ, nàng nhịn không được trừng Tô Lâm một cái, sau đó lại có điểm mất tự nhiên nhìn về phía Trương Tử Hề, lại thấy Trương Tử Hề cũng không có phát giác cái gì, mới yên tâm một chút.
Couple Lâm x Mộng sắp đến hồi gay cấn :3
====================
Chương 118: Khởi điểm
Trải qua hai năm Trương Tử Hề lên kế hoạch, Tô Lâm tẩy tiền, trải qua một tháng Chu Tư Y cùng ba vị bằng hữu trù bị, công ty cổ phần Tư Tích rốt cuộc khai trương.
Không có biểu ngữ đỏ, cũng không có lẵng hoa, càng không có vũ sư, Tư Tích chỉ giống như những công ty đã khai trương khác, yên lặng điệu thấp bắt đầu ngày đầu tiên.
Đây là ngày đầu tiên, cũng là chính thức bước ra bước đầu tiên, tối qua Chu Tư Y vẫn đều ở trong trạng thái khẩn trương cùng hưng phấn, cả đêm cơ hồ không ngủ, trong đầu luôn luôn tưởng tượng, chờ đợi về sau Tư Tích sẽ có tiền đồ như thế nào.
6h30 sáng, Chu Tư Y nằm không nổi nữa, nàng khinh thủ khinh cước rời đi Trương Tử Hề ôm ấp, Trương Tử Hề tựa hồ còn ngủ say, Chu Tư Y xuống giường sau lại nhìn Trương Tử Hề, xem chị ấy không có bị mình đánh thức, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Sau đó nàng xoay người, chuẩn bị đi rửa mặt cùng thay quần áo.
Toàn bộ quá trình Chu Tư Y giống như đạo tặc, nhưng mà nàng không nghĩ đánh thức Trương Tử Hề, muốn cho cô nghỉ ngơi nhiều hơn, cho dù nàng nhỏ tuổi hơn Trương Tử Hề, nhưng là làm một tình nhân, một người yêu, bên nhau cả đời, nàng cũng sẽ đau tích Trương Tử Hề.
Ba năm thời gian, cơ hồ một ngày cũng chưa từng thay đổi, Trương Tử Hề sớm đã thói quen khi ngủ có hơi thở của Chu Tư Y. Chu Tư Y vừa ly khai, tuy rằng một chút động tĩnh đều không có, nhưng Trương Tử Hề vẫn là tỉnh lại. Cô mở to mắt, thấy Chu Tư Y cước bộ khinh mạn đi vào phòng tắm, cô híp nửa mắt mơ hồ hỏi: "Y nhi, mấy giờ rồi?"
Chu Tư Y nghe Trương Tử Hề nói, lập tức dừng lại, sửng sốt một chút mới bất đắc dĩ xoay người lại, không nghĩ tới mặc dù nàng đã cẩn thận, nhưng cô vẫn bị đánh thức.
"Mới 6h30 thôi, chị ngủ thêm đi."
Trương Tử Hề nghe ra Chu Tư Y là không chuẩn bị ngủ tiếp, vì thế mày liền nhíu lại, nghi hoặc hỏi: "Y nhi, em thức sớm như vậy làm gì?"
Chu Tư Y suy nghĩ một chút, nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên công ty đi vào hoạt động, em phải sớm một chút đi qua chuẩn bị."
Nghe Chu Tư Y nói, Trương Tử Hề thầm nghĩ trong lòng: Ngày thứ mấy thì có gì khác, còn không phải đều giống nhau sao. Bất quá lời này Trương Tử Hề cũng không có nói ra, bởi vì cô biết Chu Tư Y rất trọng thị chuyện này.
Tạm dừng một chút, Chu Tư Y nói: "Hề, chị vẫn là ngủ thêm một hồi đi, cách giờ đi làm còn có một khoảng thời gian."
Trương Tử Hề biết Chu Tư Y quan tâm mình, nhưng cô cũng không muốn nghe theo Chu Tư Y, em ấy cũng không ngẫm lại, không có em ấy bên người, mình có thể ngủ được sao? Vì thế cô cũng ngồi dậy, nói: "Không ngủ nữa, không có em bên người tôi ngủ không được, còn không bằng theo Y nhi ăn bữa sáng."
"Hề, chị vẫn là ngủ thêm một chút đi, cách giờ đi làm còn có một khoảng thời gian, nằm không cũng có hiệu quả mà." Chu Tư Y biết gần đây Trương Tử Hề vất vả, bởi vì Trương Tử Mộng hiện tại đang nghỉ ngơi, cho nên những chuyện đều do hai tỷ muội hợp lực hoàn thành, biến thành Trương Tử Hề một người đến xử lý. Dĩ vãng Trương Tử Hề rất ít mang công tác về nhà, nhưng bây giờ lại thật thường xuyên.
Trương Tử Hề hoàn toàn không nghe Chu Tư Y khuyên bảo, vừa xuống giường vừa nói: "Không có em bên người, tôi ngủ không được, bữa sáng cũng ăn không vô, chẳng lẽ em nhẫn tâm để tôi đói bụng đi làm sao?"
Lời này không có hoa lệ duy mĩ, chỉ là một câu rất bình thường, lại làm cho Chu Tư Y thoáng cảm thấy tâm mình đều bị nhồi, được một người để ý như thế, dựa vào như thế, Chu Tư Y cảm thấy cả đời thật là viên mãn, trước kia vận mệnh đối mình bất công, bây giờ đều bồi thường lại.
Chu Tư Y trong lòng ngọt ngào, nhưng lại cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, rất nhiều thời điểm, Trương Tử Hề quá cố chấp, mình khuyên làm sao cũng không được, tựa như một đứa nhỏ muốn ăn kẹo hoặc là đòi ôm.
Do dự một chút, Chu Tư Y cuối cùng vẫn là thỏa hiệp nói: "Nếu không thì em cùng chị lại ngủ một hồi."
Trương Tử Hề lại lắc lắc đầu nói: "Không được, hiện tại cả người đều thanh tỉnh, muốn ngủ cũng không dễ dàng. Huống chi cả đêm qua em đều ngủ không an ổn, tôi nghĩ em cũng ngủ không được."
Chu Tư Y tối hôm qua đúng là ngủ không an ổn, cả đêm đều là tinh thần sáng láng, cơ hồ cả đêm đều trợn tròn mắt, nhưng nàng cũng không dám động, chỉ sợ sảo đến Trương Tử Hề. Nguyên bản nghĩ đến Trương Tử Hề là không biết, không nghĩ tới cô vẫn là phát giác. Chu Tư Y khẽ nhíu mày, miệng thói quen tính đô một chút, có điểm tự trách hỏi: "Hề, tối hôm qua có phải em sảo đến chị?"
Trương Tử Hề vừa lúc đi đến trước mặt Chu Tư Y, cô gặp Chu Tư Y có thói quen tính đô miệng, trong lòng âm thầm nói một câu "thật tốt". Từ năm Chu Tư Y 18 tuổi cô liền cùng nàng một chỗ, trải qua gần ba năm, Chu Tư Y tựa hồ không có cải biến, bộ phận của Chu Tư Y mà Trương Tử Hề thích, Chu Tư Y vẫn duy trì, thói quen đô miệng cũng vậy.
Nhịn không được nắm quai hàm Chu Tư Y lên, Trương Tử Hề ôn nhu nói: "Y nhi ngốc đừng nghĩ nhiều, chúng ta nhanh nhanh rửa mặt ăn sáng đi, bụng tôi đói rồi."
Chu Tư Y nhu nhu quai hàm, trừng mắt nhìn bóng dáng Trương Tử Hề, khóe miệng cũng không tự giác gợi lên, cuối cùng nhu thuận đáp một tiếng: "Vâng."
Thời gian đi làm, nghỉ ngơi cùng điều lệ, chế độ ở Tư Tích đều do Thái Trác Nghiên định chế, sau đó bốn người cùng nhau thương lượng xác định. Buổi sáng làm từ 9h đến 12h, giữa trưa nghỉ ngơi hai tiếng, buổi chiều làm từ 2h đến 5h, mỗi ngày đi làm chỉ có sáu tiếng, so với thời gian tiêu chuẩn mà quốc gia quy định ít hơn hai tiếng. Nhưng kỳ thật cũng không phải bốn người Chu Tư Y có bao nhiêu bác ái thiện lương, bởi vì tính chất đặc thù của Tư Tích, thời gian thượng ban hạ ban hoàn toàn dựa theo thời gian của thị trường chứng khoán.
Gần 8h, Chu Tư Y đã đến nơi, trừ bỏ bảo an ngoài đại sảnh, nguyên công ty đều là im lặng. Chờ Chu Tư Y trở lại văn phòng, đẩy cửa ra lại phát hiện ba vị bạn tốt đều đã đến, nguyên bản các nàng ước hội gặp nhau lúc 8h30, lại không nghĩ tới ai cũng đến trước giờ hẹn, Chu Tư Y nghĩ rằng, các nàng hẳn là giống như mình, trong lòng tràn ngập bốc đồng cùng kích tình.
"Sớm." Nhìn ba vị bạn tốt, Chu Tư Y mỉm cười nói một tiếng "sớm", trong lòng đối với tương lai của Tư Tích càng thêm tự tin.
Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên, viên công không có một ai đến muộn, bọn họ đều muốn cấp thủ trưởng lưu lại một ấn tượng tốt.
Đúng 9h, cửa phòng Chu Tư Y bị xao vang, Chu Tư Y cùng ba vị bằng hữu nhìn nhau, sau đó nói: "Mời vào."
Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, đi vào là một nữ sinh văn tĩnh tướng mạo trung đẳng, còn đeo kính cận, nàng cũng là một nhân viên mới của Tư Tích, sau này sẽ là bí thư của Chu Tư Y, tên là Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh cũng là xuất thân từ học viện tài chính Thế Khải, nhưng chuyên ngành của nàng không giống bốn người Chu Tư Y, mà là Văn thư – Lưu trữ. Nàng là sinh viên năm cuối, tính ra hẳn là sư tỷ của mọi người.
Trần Tĩnh đi đến, quay đầu đóng cửa, sau đó đối đám người Chu Tư Y chào hỏi: "Chu tổng, Thái quản lý, Thái quản lý, Khâu quản lý, sớm."
Y theo chức vị cùng chỗ ngồi, Trần Tĩnh chào hỏi từng người, nàng xem bốn vị sư muội đều nhỏ tuổi hơn mình, nhưng lại là thủ trưởng của mình, tài chính còn có năm triệu, trong lòng cảm khái ngàn vạn, không có ghen ghét, chỉ có hâm mộ cùng than thở, thật sự là đồng nghiệp nhưng không đồng mệnh a. Bởi vì chức vị của Trần Tĩnh có vẻ đặc thù, cho nên so với phần đông viên công, nàng đều gặp qua bốn cổ đông.
Bốn người Chu Tư Y đều đáp trả, nhưng không có xưng nàng là "sư tỷ" như lần đầu gặp mặt, nơi này không phải vườn trường, hiện tại cũng không phải thời gian nhàn nhã. Hơn nữa bốn người cũng đều biết đạo lý "vô quy củ bất thành phương viên*", làm thủ trưởng là phải bảo trì uy nghiêm.
*nếu không thực hiện theo đúng quy củ thì tất sẽ loạn
Tiếp đón qua đi, Chu Tư Y tạm dừng một hồi, sau đó nhìn về phía Thái Trác Hân nhẹ giọng kêu lên: "Trác Hân."
"Hả?" Thái Trác Hân nghe được Chu Tư Y kêu to, quay đầu nghi hoặc nhìn Chu Tư Y một cái, sau đó không đợi Chu Tư Y trả lời, nàng lập tức phản ứng lại đây, gật đầu sáng tỏ "à" một tiếng, cầm lấy một phần văn kiện đã sớm chuẩn bị tốt, đưa cho Trần Tĩnh nói: "Cái này là danh sách tất cả viên công của công ty, phiền toái Trần bí thư kêu bọn họ vào phòng hội nghị, cũng tiện xác định nhân sổ. Một hồi tôi sẽ cùng Chu tổng và các vị quản lý đi qua đó."
"Tốt, tôi đi làm ngay đây." Trần Tĩnh tựa hồ cũng rất sảng khoái, tiếp nhận văn kiện, liền xoay người đi ra ngoài.
Chờ Trần Tĩnh đi rồi, bốn người đều trầm mặc, tin tưởng ba người còn lại cũng giống như mình, đều là khẩn trương lại hưng phấn, cũng không biết biểu đạt cảm xúc thế nào, chỉ có thể trầm mặc tự hỏi.
Trầm mặc nửa tiếng, Chu Tư Y mới nói câu đầu tiên, nàng đột nhiên vươn tay ra, bàn tay hướng về phía trước, nhìn ba vị bằng hữu nói: "Thái Trác Nghiên, Thái Trác Hân, Khâu Khả Nhi, hôm nay Tư Tích của chúng ta bước ra bước đầu tiên...... Chư quân cố gắng! Đồng tâm hiệp lực!"
Chu Tư Y nói thật trịnh trọng, cũng bao hàm cảm xúc trào dâng, nháy mắt liền nhuộm đẫm cảm xúc của ba người, đặc biệt Chu Tư Y còn dùng hai chữ "chư quân", tuy rằng đối với bốn nữ tử mà nói cũng không phải rất thích hợp, nhưng lúc này nó lại hoàn mỹ biểu đạt Chu Tư Y chờ đợi cùng tín nhiệm.
Từng người đặt tay lên tay Chu Tư Y, giống như lúc trước Chu Tư Y mời các nàng trên nóc Vu thị, bốn người cùng lặp lại: "Chư quân cố gắng! Đồng tâm hiệp lực!"
Tự thu hồi tay, bốn người đối mặt mỉm cười, bất vi sở động.
Một lát sau Chu Tư Y đứng dậy, nói: "Đi thôi." Sau đó liền dẫn đầu đi ra cửa, mà các nàng cũng đứng lên, đi theo Chu Tư Y ra văn phòng.
Bốn người không hẹn mà gặp, trên mặt đều tràn đầy tự tin, thắt lưng thẳng tắp, thoáng như chiến sĩ đang chuẩn bị lên đường đi ra chiến trường!
Truyện bắt đầu cao trào rồi mấy chế :v
============================
Chương 119: Hiểu lầm
Sau nửa tháng giải phẫu, Trương Tử Mộng đề nghị Trương Tử Hề cho mình trở lại Vu thị, mỗi ngày ở nhà thật là vô vị, mặc dù có Tô Lâm làm bạn, nhưng nàng càng hy vọng nhanh chóng trở lại Vu thị, hảo hảo chia sẻ với Trương Tử Hề.
Tô Lâm cực lực phản đối, nhưng cũng không dám dùng phương thức quá cứng rắn, chỉ là không ngừng hống, hoặc là cầu xin, hy vọng nàng có thể nghỉ ngơi lâu một chút, nhưng Trương Tử Mộng chỉ lẳng lặng nghe, thái độ như trước kiên quyết.
Trương Tử Hề nghe Trương Tử Mộng yêu cầu, suy nghĩ một chút, hỏi: "Em xác định không thành vấn đề sao?" Chờ Trương Tử Mộng khẳng định trả lời, liền không còn ý kiến, vì thế Tô Lâm đành phải bất đắc dĩ tiếp nhận chuyện này.
Tiếp theo Trương Tử Hề, Chu Tư Y, Trương Tử Mộng, Tô Lâm lại nhớ tới những tháng ngày bận rộn, giữa trưa, Tô Lâm vẫn kiên trì đưa cơm cho Trương Tử Mộng và Trương Tử Hề. Hai tỷ muội Trương Tử Mộng cũng không có cướp đoạt quyền lợi này của Tô Lâm, Tô Lâm lại bắt đầu vui vẻ chịu mệt nhọc.
Vài ngày gần đây, Tô Lâm phát giác Trương Tử Mộng cùng Trương Tử Hề, còn có Chu Tư Y có chuyện gì giấu cô, tuy rằng ba người kia cũng không có biểu hiện rõ ràng, nhưng Tô Lâm vẫn là phát giác được. Khi ba người đối mặt với cô, biểu tình đều không có một chút sơ hở, nhưng Tô Lâm vẫn lơ đãng nhìn thấy một loại ưu sắc.
Loại cảm giác này thật không tốt, phi thường không tốt. Trừ bỏ lo lắng cho ba người, còn có cảm giác mất mát vì bị bài trừ, giống như các nàng mới là người một nhà, mình thì chỉ là ngoại nhân.
Chịu đựng tình huống như vậy hai ba ngày, Tô Lâm rốt cuộc không nhịn nổi nữa, cô phải nhân cơ hội đi đưa cơm, hỏi Trương Tử Mộng cùng Trương Tử Hề mới được.
Bởi vì Trương Tử Hề lên kế hoạch muốn cho Tư Tích tận lực điệu thấp, không dễ dàng bị người phát hiện, cho nên cô gầy dựng Tư Tích cách Vu thị và Trương thị khá xa. Nhưng chính là bởi vì vậy, Chu Tư Y cũng không thể cùng các nàng ăn cơm trưa, mà là ở lại công ty ăn chung với ba vị bằng hữu.
Đúng 12h trưa, Tô Lâm cầm ba phần cơm đến, mỗi ngày đều là như thế, vô cùng chuẩn xác.
Tô Lâm quen thuộc đặt đồ ăn lên bàn, chờ phóng hảo mới kêu Trương Tử Hề cùng Trương Tử Mộng ăn cơm.
Ba người tọa hạ, Tô Lâm nguyên bản sốt ruột trong lòng, lập tức muốn biết tình hình thực tế, suy nghĩ một chút, lại tạm thời buông tha, bởi vì cô không nghĩ ảnh hưởng đến khẩu vị của hai tỷ muội Trương Tử Mộng, vẫn là chờ cơm nước xong lại hỏi đi.
Tô Lâm gắp một đũa rau, không phải bỏ vào trong bát mình, mà là bát của Trương Tử Mộng, sau đó mới bắt đầu ăn cơm. Đối với hành động của Tô Lâm, mặc kệ là Trương Tử Mộng hay Trương Tử Hề, đều tựa hồ sớm thành thói quen, trên mặt không có một chút biến hóa.
Lúc bắt đầu, Trương Tử Mộng còn có thể có điểm không yên thẹn thùng xem Trương Tử Hề, phát hiện Trương Tử Hề không có biểu tình gì đặc biệt, lại hung hăng trừng Tô Lâm một cái. Nhưng ngày qua ngày, dần dần Trương Tử Mộng quen luôn, hoàn toàn có thể bình tĩnh tiếp nhận, trong lòng nghĩ, dù sao Trương Tử Hề đã nói, Tô Lâm đối mình hảo, liền an tâm thụ hưởng đi, vì thế nàng nghe theo cô. Nhưng mà, không biết Trương Tử Mộng có nghĩ tới hay không, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ là muốn "thụ" cả đời.
Ba người rốt cuộc ăn xong, Tô Lâm ổn định tâm lý, đang chuẩn bị hỏi Trương Tử Hề cùng Trương Tử Mộng có chuyện gì gạt mình, còn chưa kịp nói, lại nghe Trương Tử Mộng đột nhiên kêu cô: "Tô tỷ."
Tình huống này làm cho Tô Lâm sửng sốt một chút, sau đó nghi hoặc nhìn về phía Trương Tử Mộng, tiếp theo nghe Trương Tử Mộng nói: "Tô tỷ, bắt đầu từ ngày mai, chị không cần đưa cơm lại đây nữa......"
Trương Tử Mộng nói cực kỳ bình thản, nhưng đối với Tô Lâm, xác thực giống như kinh lôi, trong lòng thoáng chốc lạnh lẽo, mấy ngày nay cùng Trương Tử Mộng ở chung, cô càng ngày càng cảm thấy Trương Tử Mộng hảo, cũng càng ngày càng quý trọng Trương Tử Mộng, để bụng chuyện của Trương Tử Mộng, cô còn âm thầm may mắn vì ngày đó đã xảy ra chuyện kia, bằng không cả đời mình cũng không thể tìm được một người khiến mình yêu thương. Cô hy vọng mình có thể cùng Trương Tử Mộng đi hết quãng đời còn lại.
Tô Lâm luôn lo được lo mất, có lẽ có một ngày Trương Tử Mộng sẽ không để ý đến cô nữa, cô bất an, mà càng bất an thì lại càng dụng tâm, hiện tại trong lòng đều là Trương Tử Mộng, những chuyện trước kia đã sớm bị cô phao ra sau đầu, chỉ thỉnh thoảng hối hận tự ti.
Bởi vì luôn lo được lo mất, tổng cảm thấy tự ti bất an, muốn nắm lấy một chút hy vọng cùng cứu thục cuối cùng, cho nên khi Tô Lâm nghe được những lời này của Trương Tử Mộng, lập tức quắn quéo lên, mình sắp mất đi Trương Tử Mộng, Tô Lâm cũng không hỏi rõ ràng, liền nhận định là Trương Tử Mộng không cần cô, vì thế cô vội vàng nắm tay Trương Tử Mộng, bối rối hỏi: "Mộng Mộng, có phải tôi làm em thấy phiền? Mộng Mộng, em đừng đối xử với tôi như vậy được không?"
Tô Lâm phản ứng, Trương Tử Mộng không rõ, nhưng cũng có một tia không đành, vội vã lắc lắc đầu, phủ định ý tưởng kỳ quái của Tô Lâm.
Trương Tử Mộng vốn là trả lời vấn đề đầu tiên của Tô Lâm, nhưng Tô Lâm lại hiểu sai Trương Tử Mộng đang trả lời vấn đề thứ hai của cô, cô chết lặng hồi lâu, đã lâu rồi cô chưa từng cảm đau đến thế, chỉ có một lần là lúc Tô mẫu qua đời, cô cảm thấy mình sắp khóc, nhưng mà cô cũng không quan tâm, cầu xin nói với Trương Tử Mộng: "Mộng Mộng, không cần đuổi tôi ra xa được không? Nếu tôi có chỗ nào khiến em không hài lòng, tôi nhất định sửa, cam đoan sẽ sửa."
Trương Tử Mộng biết Tô Lâm hiểu lầm mình, nàng cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, trọng yếu hơn là lúc này Trương Tử Hề còn tại bên cạnh, thoáng chốc xấu hổ vô cùng, đầu tiên là không để ý tới Tô Lâm, nhìn thoáng qua Trương Tử Hề, lại phát hiện Trương Tử Hề diện vô biểu tình, tựa hồ chuyện gì cũng chưa nhìn đến, nói cái gì cũng chưa nghe được, cô cầm khăn tay, đang tao nhã khinh mạn lau miệng.
Trương Tử Hề chà lau khóe miệng, sau đó đem khăn tay quẳng vào thùng rác, mặt không chút thay đổi đứng dậy bước đi. Trương Tử Mộng không phát hiện, Trương Tử Hề vừa xoay người, khóe miệng liền nhịn không được gợi lên.
Trương Tử Mộng xấu hổ vạn phần, trong lòng thầm oán Tô Lâm quá mức mẫn cảm, lời mình nói vốn không có ý tứ gì đặc biệt, lại làm cho chị ta hiểu lầm thành cái dạng này, sắc mặt hơi đen xuống, nói: "Tô tỷ, tôi còn chưa nói xong, ý của tôi là, bắt đầu từ ngày mai chị không cần đưa cơm lại đây, bởi vì tôi và tỷ tỷ cần về nhà vài ngày, ngày mai chính là thời gian nhà chúng tôi tế tổ."
Tô Lâm nghe Trương Tử Mộng nói, tâm nguyên bản đã muốn rơi xuống đáy cốc lập tức bay lên, cảm giác "thất mà phục" cô biết, lại không biết đi hình dung nó thế nào, cô vui vẻ nở nụ cười, nói: "Nguyên lai là như vậy a, Mộng Mộng, em làm tôi sợ muốn chết, tôi còn nghĩ đến em là......"
Trương Tử Mộng không nói gì, Tô Lâm cảm thấy không mất mặt, nhưng nàng lại xấu hổ a, Tô Lâm còn chưa nói xong, nàng liền trừng Tô Lâm, ngắt lời: "Chị nghĩ đến cái gì?"
Tô Lâm gặp Trương Tử Mộng giống như sinh khí, thấy Trương Tử Mộng mặt lạnh, sợ hãi nảy lên, lập tức không dám nói thêm, hàm hồ nói: "Không, không có gì." Nhưng Tô Lâm thật sự nhịn không được vui sướng, "haha" cười hai tiếng.
Trương Tử Mộng cau mày nhìn Tô Lâm, cảm thấy hành vi hiện tại của cô thật là giống tiểu hài tử, Tô Lâm như vậy nàng trước kia chưa từng gặp qua, nghĩ lại một chút cũng biết Tô Lâm suýt hiểu lầm mình, mới có thể khẩn trương như thế, bất giác tâm nhuyễn xuống dưới, lãnh khí trên mặt nháy mắt biến mất vô tung, hơn nữa khóe miệng còn hơi hơi gợi lên.
Ở Tư Tích bên kia, Chu Tư Y cùng ba người Thái Trác Nghiên cũng đang ăn cơm trưa. Rau xanh phong phú trước mặt, Chu Tư Y một chút khẩu vị cũng không có, tổng cảm thấy trong lòng thiếu thiếu cái gì, ngay cả ăn cơm đều khó nuốt, Trương Tử Hề hàng năm đều trở về Trương gia một chuyến, cảm xúc luôn không tốt lắm, phía trước Chu Tư Y cũng không rõ ràng Trương Tử Hề là vì cái gì, nhưng bởi vì sự kiện giữa Tô Lâm và Trương Tử Mộng đã làm sáng tỏ ngọn nguồn, Chu Tư Y rốt cuộc biết được nguyên do Trương Tử Hề luôn lơ đãng ưu sầu.
Nàng và Trương Tử Hề đều biết, ngày mai Trương gia tế tổ, nhưng ai cũng không nhắc tới một câu, đều là lừa mình dối người nghĩ đến, chỉ cần không đề cập sự kiện kia, nó sẽ không tồn tại. Nhưng mà, Chu Tư Y biết, Trương Tử Hề cực độ chán ghét, nàng cũng sẽ bài xích theo.
Chu Tư Y cũng biết, hiện tại mình cái gì đều không làm được, vì thế mấy ngày nay lại liều mạng công tác, chỉ hy vọng mình và Tư Tích có thể mau chóng cường đại, có thể xoay chuyển cục diện.
Chỉ ăn một bát nhỏ, Chu Tư Y thật sự là không còn tâm tình, nàng buông bát, nói với ba vị bằng hữu: "Tôi no rồi, các cậu từ từ ăn."
Sau đó, đứng dậy rời đi, trở về văn phòng, bận rộn hoặc là im lặng đều hảo.
Khâu Khả Nhi đối trạng thái của Chu Tư Y có chút sở giác, Chu Tư Y ăn quá ít, ba người đồng thời lo lắng nhăn lại mi, Thái Trác Hân nhịn không được gọi lại Chu Tư Y, hỏi: "Tư Y, gần đây cậu làm sao vậy? Có phải thân thể không thoải mái hay không? Hay là gặp chuyện không vui gì?"
Chu Tư Y chỉ mỉm cười cảm tạ ba vị bằng hữu quan tâm, mở miệng nói: "Không có gì, chỉ là gần đây khẩu vị có điểm không tốt mà thôi. Đừng lo lắng, tôi không sao. Các cậu tiếp tục ăn cơm đi, tôi về phòng trước."
Chu Tư Y nói xong, cũng không chờ ba vị bằng hữu đáp lại liền rời đi. Thái Trác Hân nhìn bóng dáng Chu Tư Y, nhăn mày càng chặt, trong ánh mắt mang theo lo lắng, nói với hai người: "Tư Y hẳn là có tâm sự gì đi? Chỉ là cậu ấy không muốn nói."
Khâu Khả Nhi nhìn Chu Tư Y, đồng dạng là mang theo quan tâm cùng lo lắng gật gật đầu, đồng ý lời Thái Trác Hân nói. Thái Trác Nghiên cũng nhìn Chu Tư Y, đăm chiêu một hồi mới nói: "Nếu cậu ấy đã không muốn nói, chúng ta cũng đừng miễn cưỡng, giả vờ không biết là tốt rồi, chúng ta nên tận lực chia sẻ với cậu ấy, ít nhất về phương diện công tác có thể làm cho cậu ấy thoải mái."
Editor: Tô tỷ, cảm giác bị troll thế nào, thú vị đó chứ? =))
Tô Lâm: Thú vị cái ***! -_-
====================
Chương 120: Thanh - Phỉ
Tư Tích điệu thấp khai trương đã nửa tháng, trong ngoài làm việc đều không danh khí, những người biết đến công ty không nhiều lắm, nói chi là hộ khách. Nhưng hôm nay, đột nhiên xuất hiện hai người tự xưng có thể giúp Tư Tích trở thành công ty tư vấn đầu tư.
Giờ cơm trưa qua đi, Chu Tư Y vẫn đều vô tâm công tác, ngày mai Trương Tử Hề quay về Trương gia, đến 3h chiều, nàng thật sự là không thể ở trong này nữa, tưởng sớm một chút rời đi, cùng Trương Tử Hề nhiều ở chung một hồi. Nàng lấy di động bát thông Trương Tử Hề dãy số.
"Alô, Hề, hiện tại ở công ty sao?"
"À, không có gì, chỉ là...... Hôm nay em muốn tan tầm sớm, em qua bên chị nhé?"
"Vâng, tốt...... Tái kiến."
Chu Tư Y nói chuyện điện thoại xong, đặt di động lên bàn chuẩn bị thu thập đồ về nhà, cửa lại bị xao vang, Chu Tư Y tạm dừng, nói: "Tiến vào."
Đi vào là bí thư của Chu Tư Y, Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh tiến vào, đóng cửa, nói: "Chu tổng, bên ngoài có hai vị hộ khách chỉ tên muốn gặp ngài."
Nghe Trần Tĩnh nói, Chu Tư Y sửng sốt, nghi hoặc cau mày, Tư Tích từ khi khai trương đến nay vẫn cực kỳ điệu thấp, hơn nữa mục tiêu mà công ty đầu tư là thị trường chứng khoán và giao dịch hàng hoá kỳ hạn, cũng không có giống những công ty khác kiêm luôn tư vấn đầu tư tài chính, Chu Tư Y rất nghi hoặc, vì sao đột nhiên lại toát ra hai vị hộ khách. Nàng hỏi Trần Tĩnh: "Hiện tại hai người kia ở đâu? Thân phận là gì?"
Trần Tĩnh trả lời: "Hiện tại Thái quản lý đang tiếp đón các nàng, thân phận gì bây giờ còn chưa biết, các nàng kiên trì muốn gặp ngài rồi mới nói. Bất quá...... Hẳn là đại nhân vật, nhân viên tiếp tân nói, hai chiếc xe cùng nhau đến, toàn bộ đều dài như limousine."
Tuy rằng là vừa tốt nghiệp, nhưng Trần Tĩnh có vẻ rất chuyên nghiệp, nàng đem tất cả tình huống nói cho Chu Tư Y, để Chu Tư Y tự phân tích.
Chu Tư Y nghe được, mày nhăn càng chặt, theo như nàng biết, bình thường đi xe hơi dài hơn phân nửa đều là quan viên chính phủ, bằng không thì là đại nhân vật rất có thân phận, lần này hai chiếc cùng nhau đến đây, phân lượng như vậy làm cho Chu Tư Y nhất thời rất khó tưởng tượng ra thân phận của đối phương.
Trong lúc nghi hoặc, Chu Tư Y đột nhiên nghĩ tới một khả năng, chẳng lẽ là tổng tài Trương thị, phụ thân Trương Tử Hề, Trương Nghiêm Đình, chẳng lẽ chuyện của mình và Trương Tử Hề, ông ta đã biết? Trong lòng không khỏi bối rối, sắc mặt cũng trắng một phần, nếu thật là như vậy, chỉ sợ kế hoạch Trương Tử Hề bày ra hồi lâu sẽ lập tức thất bại. Vì thế nàng lo lắng hỏi: "Đối phương là người thế nào?"
Trần Tĩnh gặp Chu Tư Y sắc mặt có chút biến hóa, cũng không hỏi nhiều, lập tức hồi đáp: "Hai nữ nhân, một người hình như là hơn ba mươi tuổi, lại hình như là hơn hai mươi tuổi...... Thấy không rõ lắm, người khác là một cô gái, khoảng mười bảy mười tám tuổi."
Chu Tư Y nghe Trần Tĩnh nói, đoán rằng hẳn là không phải Trương Nghiêm Đình, tâm thả lỏng xuống, nhưng đồng thời cũng nghi ngờ đáp án của Trần Tĩnh, làm sao có người nào khả năng là hơn ba mươi tuổi, lại như là hơn hai mươi tuổi? Bất quá Chu Tư Y cũng không cảm thấy hứng thú, nàng hiếu kỳ hai người kia đột nhiên đến, đến tột cùng là có mục đích gì.
Do dự một chút, Chu Tư Y vẫn là quyết định tự mình đi gặp đối phương, dù sao đối phương rõ ràng là hướng về Tư Tích, hướng về mình mà đến, mặc kệ đối phương có mục đích gì, mình phải hiểu biết rõ ràng đối phương là loại người nào, có mục đích gì mới đúng. Vì thế nàng nói với Trần Tĩnh: "Trần bí thư, phiền toái chị đi thỉnh hai vị hộ khách kia đến đây."
Trần Tĩnh gật đầu đáp ứng đi ra ngoài, Chu Tư Y cũng tạm thời không về nhà, chỉ hy vọng hai bị hộ khách có chút thần bí này đừng lãng phí nhiều thời gian của mình mới tốt.
Ước chừng ba phút sau, cửa phòng lại bị xao vang, Chu Tư Y lập tức ngồi thẳng, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa, nói: "Mời vào."
Mặc kệ Chu Tư Y là giả vờ hay là lơ đãng, thân thể của nàng đều toát lên "khí thế" nhàn nhạt.
Cửa bị mở ra, Chu Tư Y đầu tiên nhìn đến vẫn là Trần Tĩnh, sau đó chờ Trần Tĩnh dời chỗ, làm ra một động tác thỉnh, Chu Tư Y thấy được hai người thật đặc thù, một phụ nữ cùng một cô gái.
Lúc này Chu Tư Y mới chính thức hiểu vì sao Trần Tĩnh nói nhìn không ra số tuổi, bởi vì người phụ nữ kia thật sự có thể làm cho người ta không thể đoán được tuổi của cô.
Khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, son môi tiên diễm hồng sắc, một thân sườn xám xanh đen thêu hoa đỏ, một chuỗi ngọc chất Phật châu, một đôi giày vải cơ hồ chỉ có thể nhìn thấy trong viện bảo tàng. Trên người cô có chứa khí chất cơ trí cùng ý nhị thành thục của nữ nhân trên ba mươi, nhưng bên ngoài lại trông như hai mươi tám hai mươi chín.
Nữ nhân này, mặc kệ là vẻ ngoài hay là khí chất, đều cho Chu Tư Y một cảm giác thật vi diệu, người này không nên tồn tại ở xã hội hiện nay, mà nên ở thời Dân Quốc, hoặc là trong bức tranh của vị hoạ sĩ nào đó.
Từ khi Chu Tư Y nhận thức Trương Tử Hề, chưa bao giờ gặp qua người có thể cùng Trương Tử Hề sánh vai, ngay cả Trương Tử Mộng cực giống Trương Tử Hề cũng thua vài phần. Mặc kệ đây là sự thật hay là tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, Chu Tư Y vẫn luôn khẳng định như vậy.
Nhưng mà hôm nay, Chu Tư Y nhìn thấy nữ nhân này rồi, rốt cuộc phát hiện nguyên lai trên thế giới này thật sự còn có người mỹ mạo ngang ngửa Trương Tử Hề.
Cô gái kia cũng cực kỳ đặc thù, vẻ ngoài đồng dạng vô cùng tốt, nhưng biểu tình trên mặt lại là lãnh khốc, thậm chí là vô tình, tầm mắt của nàng cứ như vậy trực tiếp nhìn Chu Tư Y, cảm giác nàng cấp cho Chu Tư Y là, tựa như đang xem một vật chết, loại cảm giác này làm cho người ta thật không thoải mái, Chu Tư Y không tự giác nhíu mi một chút, nhưng cũng không có biểu hiện ra, mà là khách sáo, mỉm cười nhìn hai người đối diện, nói: "Hai vị, mời vào."
Người kia tựa hồ là luôn luôn quan sát Chu Tư Y, cửa vừa mở ra thì tầm mắt vẫn luôn đặt trên người Chu Tư Y, nghe Chu Tư Y nói, cũng không có khách sáo, chỉ mỉm cười gật gật đầu, sau đó liền tiến vào, cô gái kia trên mặt không có một điểm biến hóa, cũng không đáp lại Chu Tư Y, giống như rối gỗ bị nữ nhân kia khống chế, cô vừa động, nàng liền theo.
Chu Tư Y nhìn tư thái của nữ nhân, ánh mắt chớp động một chút, âm thầm nghĩ đến, nhất định là một thượng vị giả.
Nữ nhân cũng không chờ Chu Tư Y nói hai chữ "mời ngồi", liền tự mình kéo ra chiếc ghế đối diện Chu Tư Y rồi ngồi xuống, làm cho Chu Tư Y kinh ngạc là, cô gái kia cũng không có ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, mà là trực tiếp ngồi xuống đùi nữ nhân, nữ nhân cũng tựa hồ tập mãi thành thói quen, biểu tình không chút biến hóa.
Chu Tư Y âm thầm kinh ngạc cùng nghi hoặc, nơi này cũng không phải không có ghế, hơn nữa cô gái cũng không phải tiểu hài tử, từ biểu tình cùng thần sắc của bọn họ, xem ra, hình như là đối loại tình huống này tập mãi thành thói quen. Chu Tư Y cũng không để ý, hai người đối diện kia ở chung kỳ quái thế nào cũng không phải chuyện của nàng, sau kia hai người tọa hạ, nàng liền phản ứng lại đây, sau đó khách khí hỏi: "Hai vị muốn uống cái gì? Cà phê hay là trà?"
Cô gái giống như một kẻ câm điếc, đối với lời nói của Chu Tư Y không thèm đáp lại, biểu tình cũng không có biến hóa, như trước là lãnh khốc không thay đổi. Nữ nhân mỉm cười nhìn thẳng Chu Tư Y, đối nàng quan sát một chút cũng không che giấu, nói: "Ta không quen ăn uống đồ của người khác, không cần."
Lời này thật trực tiếp, không chút khách khí, Chu Tư Y cũng không có để ý, nàng xác định nữ nhân này không đơn giản, tư thái cô như vậy, nàng cũng có thể nhận, vì thế nàng nói với Trần Tĩnh, người vẫn đang bị hai người kia làm ra hành vi kỳ dị hù doạ: "Trần bí thư, phiền toái chị đóng cửa lại giùm."
Trần Tĩnh hoàn hồn, có điểm xấu hổ đối Chu Tư Y nói một câu "thật xin lỗi", liền đóng cửa lại.
Chu Tư Y quay đầu nhìn hai nữ nhân thần bí một cái, hỏi: "Xin hỏi hai vị là?"
"Tàng Huyền Thanh." Nữ nhân kia đơn giản trả lời vấn đề của Chu Tư Y, sau đó cô liếc qua cô gái ngồi trên đùi mình, lại bỏ thêm một câu: "Mộ Dung Phỉ."
Tàng Huyền Thanh trả lời quá đơn giản làm cho Chu Tư Y nhíu nhíu mày, Chu Tư Y cũng không thích đáp án như vậy, bởi vì trừ bỏ biết tên các nàng, tin tức khác cũng không có. Chu Tư Y quyết định trực tiếp hỏi rõ ràng mục đích các nàng tới đây rốt cuộc là cái gì: "Các người hảo, tôi là......"
Chu Tư Y còn chưa nói xong, nữ nhân tên Tàng Huyền Thanh lại đánh gãy nàng, nói: "Chu Tư Y, ta biết. Ta nghĩ gặp Trương Tử Hề."
Tàng Huyền Thanh nói khiến Chu Tư Y kinh ngạc không thôi, xem ra đối phương khẳng định là có chuẩn bị mà đến, không chỉ biết mình, còn biết luôn Trương Tử Hề. Càng làm cho Chu Tư Y kinh hãi là, các nàng thế nhưng biết mối quan hệ giữa mình và Trương Tử Hề, trên thực tế, người biết chuyện của Chu Tư Y và Trương Tử Hề cũng không nhiều, dùng một bàn tay đều có thể đếm, trừ bỏ Tô Lâm cùng Trương Tử Mộng, chỉ có Thái Trác Nghiên cùng Thái Trác Hân, Chu Tư Y cũng không biết đối phương có biết Khâu Khả Nhi hay không. Hai người kia rõ ràng là nhằm vào Trương Tử Hề.
Chu Tư Y sửng sốt một chút, rất nhanh phản ứng lại, giả vờ suy nghĩ rồi nói: "Thật xin lỗi, tôi cũng không biết Trương Tử Hề trong miệng chị rốt cuộc là ai."
Nghe Chu Tư Y trả lời, Tàng Huyền Thanh cười khẽ lắc đầu, rõ ràng là không tin tưởng những gì Chu Tư Y nói, mà vẫn không nói gì Mộ Dung Phỉ lại đột nhiên mở miệng, chỉ nghe thấy nàng dùng thanh âm cứng nhắc giống như là máy móc hợp thành nói: "Chu Tư Y, mười bốn tuổi, cha mẹ bị tai nạn xe cộ song vong. Sau đó dựa vào di sản cha mẹ lưu lại một mình sống đến mười tám tuổi, tiếp theo lấy thành tích xuất sắc nhất toàn huyện, trúng tuyển vào học viện tài chính Thế Khải. Một ngày trước khi báo danh, ở hội quán Sủng Ái quen biết đại thiên kim Trương thị Trương Tử Hề. Tiếp theo liền bắt đầu ở nhà Trương Tử Hề, mãi cho đến hiện tại."
Lời Mộ Dung Phỉ nói làm cho tâm Chu Tư Y một mảnh lạnh lẽo, nàng không nghĩ tới đối phương đã điều tra chuyện của mình và Trương Tử Hề nhất thanh nhị sở, ánh mắt của nàng dần dần lạnh xuống, nhìn chằm chằm hai người không biết đến có mục đích gì trước mắt: "Các người rốt cuộc là loại người nào? Có mục đích gì?"
Tàng Huyền Thanh là nhân vật tui yêu thích chỉ sau Trương Tử Hề <3
Nhân vật này sẽ được xuất hiện chi tiết trong Quyển 3 của "Hệ liệt Đại Thanh Y, Thứ Sát Đán" của Miêu Tổng tài nhé.

========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna