Google.com.vn Đọc truyện Online

22/7/18

Ngự Tỷ Phách Ái Chi Bao Dưỡng (Miêu Tổng Tài) - Chương 111 - 115

Đăng bởi Ngân Giang | 22/7/18 | 0 nhận xét
Chương 111: Bình thản
8h30 sáng, đồng hồ báo thức của Trương Tử Hề đúng giờ vang lên, Trương Tử Hề bị đánh thức, cô không kiên nhẫn "ưm" một tiếng, sau đó vươn ra cánh tay, đụng đến di động trên đầu giường, trực tiếp tắt đi báo thức, mơ hồ "hừ hừ" hai tiếng, lại tiếp tục ôm Chu Tư Y ngủ.
Chu Tư Y cũng bị đánh thức, nàng nửa tỉnh nửa mơ, lúc này nàng chỉ có hai cảm giác, xúc cảm ấm nhuyễn trắng mịn cùng hương vị dễ ngửi giống như xạ hương. Tỉnh lại, Chu Tư Y cảm thấy hảo hạnh phúc.
Dưới tấm chăn trắng noãn, hai người đều không có mặc quần áo, tối hôm qua điên cuồng biểu đạt tình yêu với đối phương, thật sự là mệt chết đi, hơn nữa Trương Tử Hề nói lỏa ngủ là khỏe mạnh nhất, cho nên cũng không thèm mặc áo ngủ vào.
Chu Tư Y sớm đã quen cùng Trương Tử Hề ở chung, cũng sẽ không giống như trước kia, thẹn thùng đỏ mặt, nàng gặp Trương Tử Hề trực tiếp tắt báo thức ngủ tiếp, trong lòng có một ít đau đớn. Gần đây ở Vu thị, hai người mà Trương Tử Hề tín nhiệm nhất là Trương Tử Mộng và Đan Lam Phong cũng không ở, y theo tính cách của Trương Tử Hề, khẳng định là đem tất cả sự vụ đều lãm lên người.
Cộng thêm việc Trương Tử Hề buổi tối ở nhà, dính nàng càng chặt, cơ hồ là hàng đêm sênh ca. Chu Tư Y cũng biết Trương Tử Hề vất vả, nàng hy vọng cô có thể hảo hảo nghỉ ngơi, nhưng Trương Tử Hề lại quá bướng bỉnh quá cố chấp, sau khi chị ấy khiêu khích, mình liền nhịn không được cùng chị ấy rơi vào đêm xuân.
Chu Tư Y nằm trong lòng Trương Tử Hề, ngẩng đầu nhìn Trương Tử Hề điềm tĩnh ngủ yên, trầm mê một hồi, Trương Tử Hề mặc kệ khi nào, đều là nữ nhân xinh đẹp như thế. Trầm mê qua đi, Chu Tư Y thầm than, Trương Tử Hề thời điểm này hẳn là mệt, bình thường đều là đồng hồ vừa vang cô liền rời giường, tâm nàng tràn đầy đau tích, lại thầm oán Trương Tử Hề: Nhìn chị còn dám hàng đêm sênh ca nữa không, mệt chết chị, mặt chị gầy đi rồi đó.
Không đành lòng đánh thức Trương Tử Hề, vì thế Chu Tư Y lại thoải mái oa vào lòng Trương Tử Hề, ngửi mùi thơm làm sao cũng sẽ không chán kia, hạnh phúc mỉm cười, rất nhanh liền đi vào giấc ngủ.
Nhưng mà, mở đồng hồ báo thức không chỉ có Trương Tử Hề, một lát sau di động của Chu Tư Y cũng vang lên.
"Ưm...... Ưm......" Trương Tử Hề cau mày, mơ hồ "hừ" vài tiếng, bộ dáng thật không kiên nhẫn. Chu Tư Y bị đánh thức, nghe thấy Trương Tử Hề hừ hừ, trước tiên nghĩ đến chính là trăm ngàn lần không cần đánh thức Trương Tử Hề, chạy nhanh phiên thân, thoát ly vòng tay của Trương Tử Hề, đụng đến di động tắt đi chuông báo.
Tắt đi chuông báo huyên náo, Chu Tư Y vừa thầm hô một hơi, lại không nghĩ rằng Trương Tử Hề cảm giác được "gối ôm" trong lòng biến mất, bất mãn lại "hừ hừ" hai tiếng, ngay cả ánh mắt cũng chưa mở, hoàn toàn dựa vào trực giác, tới gần Chu Tư Y, sau đó lại ôm chặt lấy nàng, cả người gắt gao dán sát vào lưng Chu Tư Y.
Chu Tư Y kìm lòng không đậu thẳng lưng một chút, bởi vì hai người đều là thản nhiên tương đối, cho nên Trương Tử Hề nhất thiếp đi lên, cảm giác mềm nhẵn ấm áp này, làm cho Chu Tư Y không chỉ ngứa lưng, mà còn ngứa tâm.

Cảm giác như vậy khiến Chu Tư Y lập tức thanh tỉnh, nàng lẳng lặng ngồi bất động, âm thầm hô hấp vài cái, áp chế dục vọng trong lòng, thật cẩn thận lấy tay Trương Tử Hề đang đặt trên lưng mình ra, động tác nhẹ nhàng dời ra ngoài.
Lại không nghĩ rằng, Chu Tư Y vừa ngồi xuống, Trương Tử Hề cảm giác được Chu Tư Y rời đi mình ôm ấp, liền xích lại gần, cô mơ mơ hồ hồ gặp Chu Tư Y tưởng xuống giường, lại đem thân mình dời qua, hoàn trụ thắt lưng Chu Tư Y không cho nàng đi, miệng còn nỉ non nói: "Y nhi, đừng rời giường, chúng ta ngủ, tiếp tục ngủ."
Chu Tư Y đột nhiên cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, hiện tại biết mệt mỏi rồi sao, tối hôm qua chị đã làm gì hả. Lúc này Trương Tử Hề giống như một đứa trẻ không chịu lớn, vì thế nàng không tự giác dùng ngữ khí để hống tiểu hài tử nói với cô: "Hề, chị ngủ tiếp đi, em có hẹn với đám người Thái Trác Nghiên, phải đi ra ngoài."
Trương Tử Hề nghe Chu Tư Y nói, đột nhiên mở mắt, cô có điểm bất mãn nhíu nhíu mày, hiện nay thời gian cô và Chu Tư Y có thể ở cùng nhau cũng chỉ có buổi tối, ban ngày Trương Tử Hề đi làm, còn Chu Tư Y liền cùng ba vị bằng hữu cùng một chỗ, ngay cả cơm trưa đều không có bồi cô ăn, cô bất mãn, cô ghen tị!
Chu Tư Y gặp Trương Tử Hề tỉnh dậy, xem cô nhăn mặt, liền biết Trương Tử Hề suy nghĩ cái gì, Trương Tử Hề đối nàng giữ lấy rất mạnh, nàng vẫn biết. Chu Tư Y từng nghe nói, trong tình yêu, có đôi khi một người chiếm hữu quá mạnh mẽ, sẽ làm đối phương cảm thấy mệt mỏi. Nhưng nàng lại không thấy mệt, cảm giác được cô cần ngược lại làm cho nàng phi thường hạnh phúc.
Mềm nhẹ vuốt ve mặt Trương Tử Hề, Chu Tư Y muốn vuốt giãn mi tâm của cô, muốn xoá đi bất mãn trong lòng cô: "Hề, em phải đi ra ngoài, em và bọn họ đã bày ra những bước cuối cùng rồi, rất nhanh là có thể hoàn thành."
Trương Tử Hề nghe nói như thế, mày thật sự bị Chu Tư Y vuốt lên, cô bắt lấy tay Chu Tư Y, nắm một hồi, cũng ngồi dậy, Chu Tư Y xuất môn, cô cũng vô tâm tình ngủ tiếp, hơn nữa Trương Tử Mộng và Đan Lam Phong mà cô tín nhiệm nhất cũng không ở, Vu thị xác thực còn có chút sự vụ chờ cô đi để ý.
Hai người rửa mặt xong, cùng nhau ăn bữa sáng, cùng nhau đi ra garage, nhưng mà lại không giống như trước đây, đi đến cùng một chiếc xe, mà là mỗi người một xe. Trương Tử Hề lái vẫn là Ferrari bản FXX, mà Chu Tư Y lái là Aston Martin Trương Tử Hề đã từng dùng qua,.
Hai chiếc xe một trước một sau chạy ra ngoài, Trương Tử Hề ngừng xe, chờ đợi Chu Tư Y cùng mình song song. Chu Tư Y cũng ngừng xe, sau đó hai người tướng vọng mỉm cười, tiếp theo nói một câu: "Hề, tối gặp."
Trương Tử Hề cũng mỉm cười đáp lại: "Ừ, tối gặp, Y nhi."
Tiếp theo Chu Tư Y chạy trước, Trương Tử Hề gắt gao đi theo Chu Tư Y, cô xem Chu Tư Y lái xe thật sự vững vàng, trong lòng có chút cảm giác mạn diệu, cô cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Chu Tư Y đã tiến nhập cảnh giới bình thản, nhưng cảm tình của hai người cũng không nhạt nhoà, mà là càng ngày càng sâu sắc. Cảm tình càng sâu ngược lại càng bình thản, Trương Tử Hề cảm giác được một hương vị tên là tướng phu thê.
Lộ khẩu phía trước, Chu Tư Y quẹo một hướng, Trương Tử Hề hoàn toàn tương phản. Trương Tử Hề lẳng lặng nhìn Chu Tư Y quẹo xe, trong lòng âm thầm nói: "Y nhi, em hãy mau trưởng thành đi. Em hẳn là sẽ càng thêm tự tin."
Công ty tân tổ kiến, Trương Tử Hề không có nhúng tay, cô hoàn toàn giao cho Chu Tư Y và ba vị bằng hữu của nàng đi hoàn thành, bởi vì cô thủy chung nhớ kỹ một câu, Trương Nghiêm Đình đã từng nói với cô: "Nói thì dễ, làm mới khó."
Gần tới Vu thị, Trương Tử Hề tựa hồ nghĩ tới cái gì, thả chậm tốc độ, nhìn xem thời gian, nhíu mày suy tư. Đợi tới ngã tư, cô rốt cuộc hạ quyết định, dứt khoát quẹo về hướng bên kia, ngược lại với phương hướng đi đến Vu thị, hiện tại cô muốn đi gặp một người, hoàn thành một chuyện, lấy được một lợi thế rất trọng yếu.
Trương Tử Hề lái xe ra nội thành, tiến nhập ngoại ô, trải qua một đoạn đường rất thưa thớt, tới một căn biệt thự. Dừng xe, bấm kèn một cái, cửa sắt một lát sau liền mở ra.
Trương Tử Hề dừng xe ở trang viên, liền có một nữ dong khoảng năm mươi tuổi chào đón, kêu Trương Tử Hề một tiếng: "Đại tiểu thư."
Trương Tử Hề gật gật đầu hỏi: "Chú tôi đâu?"
Nữ dong đáp: "Như thường lệ, lão gia đang ở hậu viện vẽ tranh."
Nơi này là địa phương Trương Nghiêm Văn đang ở, Trương Tử Hề cũng không phải lần đầu tiên đến đây, cho nên nơi này cô cũng không xa lạ, nữ dong không cần chỉ dẫn, cô liền nương theo con đường quen thuộc mà đi đến hậu viện.
Tiến vào hậu viện, Trương Tử Hề xa xa liền thấy Trương Nghiêm Văn ngồi đối diện hồ cá, trước mặt bày một cái giá vẽ, hắn đang cẩn thận nghiêm túc vẽ tranh.
Trương Tử Hề không có lên tiếng, lẳng lặng đi qua, mà Trương Nghiêm Văn tựa hồ là đang đắm chìm trong thế giới của mình, cũng không có phát giác Trương Tử Hề đã đến. Tiếp cận một chút, Trương Tử Hề thấy tranh sơn dầu đã gần hoàn thành, mặt trên họa một nữ nhân, vi diệu vi kiều.
Nữ nhân trong bức hoạ, Trương Tử Hề rất quen thuộc, Trương Nghiêm Văn họa đúng là mẫu thân của cô, Vu Vận Nhiễm. Trương Tử Hề trạm định ở tại chỗ, lẳng lặng nhìn bức họa, trong lòng trầm ngâm, người vẽ tranh nhất định là dùng hết toàn bộ tâm tư, bằng không như thế nào có thể họa đến mức mỹ lệ sinh động như vậy.
Lại nhìn Trương Nghiêm Văn hết sức chăm chú, Trương Tử Hề hơi nhíu nhíu mày, mỗi lần cô đến, Trương Nghiêm Văn đều là đang vẽ tranh, hơn nữa nội dung chưa từng thay đổi, vĩnh viễn đều là mẫu thân của mình. Cô thầm nghĩ: Trương Nghiêm Văn có lẽ vẫn sẽ tiếp tục vẽ tranh, mãi cho đến khi hắn chết đi.
Trương Tử Hề đợi Trương Nghiêm Văn buông bút, thấy Trương Nghiêm Văn nhìn bức họa sững sờ, mới kêu lên: "Chú."
Trương Nghiêm Văn nghe được thanh âm, xoay người lại, ánh mắt mê man lúc nhìn Trương Tử Hề, một lát sau mới tự giễu lắc đầu, sau đó mỉm cười hỏi Trương Tử Hề: "Hôm nay sao con rảnh rỗi đến xem lão nhân ta đây?"
Mục đích lần này của Trương Tử Hề là nhờ Trương Nghiêm Văn giúp đỡ, trong lòng rất tự tin Trương Nghiêm Văn hẳn là sẽ đáp ứng yêu cầu, sự tự tin kia là đến từ nữ nhân mà cô và Trương Nghiêm Văn đều yêu, mẫu thân của cô, Vu Vận Nhiễm. Vì thế cô cũng không quanh co lòng vòng, đi thẳng vào vấn đề: "Chú, kỳ thật lần này con đến, là có chút chuyện muốn mời ngài hỗ trợ."
Trương Nghiêm Văn nghe nói như thế, một chút cũng không kinh ngạc, như trước bình tĩnh, giống như hắn đã sớm dự đoán được sẽ có một ngày như vậy. Hắn mỉm cười nhìn Trương Tử Hề, trong ánh mắt có một tia sủng nịch, nói: "Ừ, không vội, tiến vào buồng trong rồi nói sau."
Trương Nghiêm Văn nói xong, xoay người nhìn bức hoạ mà hắn vừa hoàn thành một cái, mới nói với Trương Tử Hề: "Đi thôi."
Trương Nghiêm Văn đi trước một bước, Trương Tử Hề cũng đem ánh mắt nhìn thoáng qua bức họa, đuổi kịp Trương Nghiêm Văn cước bộ. Cô xem bóng dáng Trương Nghiêm Văn trải dài, trong lòng nghĩ Trương Nghiêm Văn hẳn là có thể đoán được mình muốn hắn giúp cái gì, dù sao mọi người mà cô sử dụng đều là Trương Nghiêm Văn cho.
Đại gia bất mãn, đại gia ghen tị... Mèn đét ơi...
Hề Hề đúng là một đứa con nít mãi không chịu lớn, Y nhi khổ cực rồi a ~
=========================
Chương 112: Tàn nhẫn
Đi theo Trương Nghiêm Văn tiến nhập phòng khách, ngồi xuống, Trương Tử Hề vừa định mở miệng, lại nghe Trương Nghiêm Văn nói: "Tử Hề, chúng ta không vội, con pha trà cho ta đi, ta nhớ rõ có một lần uống trà con pha là lúc con mười ba tuổi. Lâu lắm, thật sự là có chút hoài niệm."
Trương Tử Hề nghe Trương Nghiêm Văn nói, sửng sốt, sau đó trong ánh mắt hơi có chút ảm đạm. Cô thật sự đã từng học qua trà đạo, hơn nữa còn học rất giỏi, những người từng uống qua trà cô pha đều nói, mặc dù cô còn nhỏ tuổi nhưng đã đạt tới trình độ đại sư. Trà đạo, là Trương Tử Hề học từ mẫu thân Vu Vận Nhiễm, lúc ấy bà cực kỳ yêu thích trà đạo, phụ thân Trương Nghiêm Đình là một người nghiêm khắc, lại thường xuyên bận rộn. Trương Nghiêm Văn ở Trương gia nhàn hạ, trừ bỏ Vu Vận Nhiễm, hắn ở chung với Trương Tử Hề nhiều nhất, sủng nịch Trương Tử Hề nhất, cho nên hắn cũng là người trừ bỏ uống trà Vu Vận Nhiễm pha, nhiều nhất chính là Trương Tử Hề.
Sau khi Vu Vận Nhiễm cách thế, Trương Tử Hề không chạm qua trà đạo nữa, lúc này Trương Nghiêm Văn đột nhiên đưa ra yêu cầu cũng không quá phận, lại khiến cô có chút khó xử và do dự. Xác thực, Trương Nghiêm Văn từng là người mà cô thân cận nhất ở Trương gia, nhưng đi qua chung quy là đi qua, Vu Vận Nhiễm mất, Trương Tử Hề liền phong bế bản thân, chặt đứt hết thảy những việc ở quá khứ.
Trương Tử Hề lãnh huyết tới cực điểm, ngoại trừ Vu Vận Nhiễm cô không thể quên mất, người khác tựa hồ đều có thể không thèm nghĩ đến.
Trong nháy mắt Trương Tử Hề nhớ tới rất nhiều chuyện, sống đến bây giờ, nhân sinh của cô có thể chia làm ba giai đoạn, ranh giới cũng thật rõ ràng, giai đoạn một là lúc Vu Vận Nhiễm còn sinh thời, giai đoạn hai là khi Vu Vận Nhiễm qua đời, mà giai đoạn ba là sau khi gặp được Chu Tư Y.
Nghĩ đến Chu Tư Y, tảng đá trong lòng Trương Tử Hề bởi vì Trương Nghiêm Văn một phen yêu cầu rốt cuộc tiêu thất không ít. Cô phát giác sau khi gặp Chu Tư Y, mình tựa hồ đã trọng sinh...... Có lẽ, mình đúng là trọng sinh, hẳn là nên buông những thứ trước kia mình không thể buông, thản nhiên đi đối mặt.
Vì thế, Trương Tử Hề mỉm cười gật đầu nói: "Vâng, chỉ là con đã lâu chưa từng pha trà, không biết công phu có còn không, hy vọng chú đừng trách móc."
"Hảo, hảo, có thể lại uống trà con pha, ta cũng rất thỏa mãn, cuối cùng cũng có thể đạt được tâm nguyện mấy năm nay rồi." Trương Nghiêm Văn nói hai chữ "hảo", cảm xúc có điểm kích động.
Trương Tử Hề cười lắc lắc đầu, sau đó bắt đầu pha trà. Cho dù Trương Tử Hề tinh thông trà đạo, sau mười bốn năm, thủ pháp vẫn là mang theo một chút mới lạ, bất quá kỹ xảo cùng trình tự lại khắc sâu trong linh hồn cô, tuy rằng không thông thuận như lưu thủy, nhưng rất có một phen ý nhị.
Trương Nghiêm Văn tiếp nhận ly trà Trương Tử Hề hai tay đưa tới, nói một câu rất có hương vị cảm khái: "Hảo." Sau đó nhẹ nhàng đặt ở bên môi, khinh chước một ngụm, nhắm mắt lại cảm thụ nước trà phát ra thuần hương, hương vị này...... Đã lâu hắn chưa từng cảm thụ qua, hắn may mắn uống qua trà Vu Vận Nhiễm pha hai lần, sau đó uống qua trà Trương Tử Hề pha rất nhiều lần, hắn cũng uống qua trà rất nhiều người pha, không biết có phải là do vấn đề tâm lý, hắn thủy chung cảm thấy trà Vu Vận Nhiễm pha là ngon nhất, mà trà Trương Tử Hề pha là gần giống hương vị kia nhất.
Trương Tử Hề xem Trương Nghiêm Văn chậm rãi uống xong ly trà, sau đó cũng cầm lấy ly của mình, khinh duyện một ngụm. Âm thầm thể hội, Trương Tử Hề cảm thấy trà mình pha không còn ngon như dĩ vãng, nhưng cũng sẽ không kém quá xa, cô từng nghĩ, mẫu thân cách thế, không còn ai đáng giá để cô pha trà nữa. Có lẽ về sau mình có thể vì Y nhi mà pha trà, em ấy...... Đáng giá.
"Chú, thế nào? Trà của Tử Hề không biết chú có vừa lòng?" Trương Tử Hề buông ly trà hỏi.
"Hảo." Trương Nghiêm Văn chỉ dùng một chữ khẳng định để trả lời Trương Tử Hề, sau đó nhìn ly trà đã rỗng tuếch, có điểm hoài niệm nói: "Ta vẫn đều cảm thấy trà mẫu thân con pha là tốt nhất, năm đó ông nội con mang theo ta cùng Trương Nghiêm Đình đến Vu gia làm khách, ta hữu hạnh uống đến trà mẫu thân con pha lần đầu tiên, cũng chính là bắt đầu một khắc kia, khí chất phiêu miểu như tiên của bà ấy liền thật sâu hấp dẫn ta, sau đó...... Rốt cuộc không thể quên."
Trương Tử Hề nghe nói như thế, mày nhíu lại, trong lòng cảm giác thật phức tạp, đây là lần đầu tiên Trương Nghiêm Văn nói lời yêu trước mặt Trương Tử Hề, nhưng Trương Tử Hề biết, giữa Trương Nghiêm Văn và Vu Vận Nhiễm tuyệt đối không có lưỡng tình tương duyệt. Trương Tử Hề cũng thủy chung cho rằng, mẫu thân chưa từng yêu Trương Nghiêm Văn. Cô nghe Vu Vận Nhiễm nói qua: "Trong cái nhà này, người duy nhất mẹ yêu chính là con, bảo bối của mẹ."
Trương Tử Hề không nghĩ tới là, Trương Nghiêm Văn buông ly trà, thở dài một hơi nói: "Kỳ thật suy nghĩ nhiều năm như vậy, ta cũng đã rõ, mẫu thân con cho tới bây giờ đều không có yêu một nam nhân nào. Bao gồm ta, cũng bao gồm Trương Nghiêm Đình."
Trương Nghiêm Văn tạm dừng một chút, Trương Tử Hề không biết cũng không muốn tiếp lời, cô vẫn duy trì trầm mặc. Một lát sau, Trương Nghiêm Văn ngẩng đầu nhìn Trương Tử Hề nói: "Bất quá cũng chính là bởi vì vậy, mới không uổng công ta si mê bà ấy nhiều năm như vậy. Nữ tử phiêu miểu như tiên, lại có nam tử nào có thể xứng với bà ấy. Ta không xứng, Trương Nghiêm Đình cũng không xứng, thế giới này không có nam nhân nào có thể xứng!"
Trương Tử Hề vẫn không nói lời nào, trầm mặc rót thêm trà, nghe thúc thúc kể ra hắn say đắm mẫu thân thế nào, hiện tại trong lòng cô rất là quái dị. Cảm giác này hoàn toàn không thể dùng ngôn ngữ để hình dung. Chán ghét sao? Có lẽ lúc trước là có, nhưng sau khi mình thể hội qua hương vị tình yêu, tựa hồ đã không còn chán ghét nữa, bởi vì Trương Nghiêm Văn si mê thầm mến Vu Vận Nhiễm, tất cả đều là trên tinh thần, một tình cảm tinh thuần nhưng cũng rất kiên định.
Trương Nghiêm Văn đến nay chưa kết hôn, nhưng lại từng bước một y theo đường lối Vu Vận Nhiễm đã ám chỉ cho hắn, cuối cùng dựa theo kế hoạch của Vu Vận Nhiễm, vì nữ nhi của nàng, vì Trương Tử Hề phô hạ cả tá trụ cột, vì Trương Tử Hề về sau đối phó Trương gia, đạt được một lợi thế cực kỳ trọng yếu. Kỳ thật đối với Trương Nghiêm Văn mà nói, chân chính lãnh huyết chân chính vô tình là Vu Vận Nhiễm, nàng từ đầu đến cuối đều là lợi dụng người đàn ông si tình này.
Vu Vận Nhiễm bày ra tất cả vì Trương Tử Hề, hôm nay Trương Tử Hề rốt cuộc cũng thu hoạch được. Nhưng Trương Tử Hề nhất thời khó có thể mở miệng, hết thảy đối với Trương Nghiêm Văn, có phải là quá mức tàn nhẫn hay không?
Không đợi Trương Tử Hề mở miệng, Trương Nghiêm Văn liền nói: "Con chuẩn bị bắt đầu hành động sao?"
Lời này Trương Nghiêm Văn hỏi không đầu không đuôi, nhưng Trương Tử Hề lại có thể hiểu được ý tứ của hắn, cô nghĩ Trương Nghiêm Văn hẳn là hiểu rõ Vu Vận Nhiễm an bài, chỉ là không biết Trương Nghiêm Văn trong lòng cảm thụ thế nào. Trương Tử Hề lẳng lặng nhìn Trương Nghiêm Văn, lợi thế này cô phải lấy được, không chỉ có quan hệ đến cô, mà còn quan hệ đến tương lai của cô và Chu Tư Y, còn có tương lai của Trương Tử Mộng, vì thế cô trầm mặc gật đầu.
Trương Nghiêm Văn thấy Trương Tử Hề gật đầu, tựa lưng vào ghế ngồi, ngửa đầu nhìn trần nhà, đầu ngón tay có tiết tấu gõ gõ mặt bàn, cũng không biết suy tư cái gì.
Trương Tử Hề cũng trầm mặc, 10% cổ phần của Trương thị trên tay Trương Nghiêm Văn, cô chỉ có thể đoạt lấy, trên tay cô căn bản không có gì để đổi chác. Nhưng mà, trong lòng Trương Tử Hề thủy chung có một sự tự tin, Trương Nghiêm Văn sẽ đem cổ phần giao cho cô, bởi vì đó là kế hoạch mẫu thân Vu Vận Nhiễm của cô đã sớm an bài.
Quả nhiên, Trương Nghiêm Văn tĩnh tọa một hồi, sau đó nói với Trương Tử Hề: "Tử Hề, con chờ một chút." Trương Nghiêm Văn đứng dậy, đi lên lầu hai. Qua mười phút, Trương Nghiêm Văn xuống lầu, tay cầm một túi văn kiện. Hắn trở về chỗ ngồi, lấy văn kiện trong túi ra, phóng tới trước mặt Trương Tử Hề nói: "Kỳ thật ta đã sớm chuẩn bị tốt, chỉ còn chờ con ký tên xác nhận mà thôi."
Trương Tử Hề cầm lấy văn kiện cẩn thận đọc qua một lần, trên giấy rành mạch viết, Trương Nghiêm Văn đem 10% cổ phần của Trương thị, chuyển tặng cho cháu gái Trương Tử Hề sở hữu.
Phần lễ vật này, Trương Tử Hề sẽ không lui bước, bởi vì nó vốn là thứ cô muốn, là lợi thế cực kỳ trọng yếu. Cô thu văn kiện, thật trịnh trọng nói với Trương Nghiêm Văn: "Chú, cám ơn ngài."
Trương Nghiêm Văn lắc đầu cười nói: "Chuyện này đã đè nặng lòng ta rất nhiều năm rồi, ta vẫn biết, con là người mà mẫu thân con yêu thương nhất cũng để ý nhất, bà ấy vẫn muốn ta đem 10% cổ phần này giao cho con. Hôm nay, coi như là ta đã làm được một sự kiện cuối cùng cho bà ấy."
Trương Tử Hề trầm mặc một hồi mới hỏi: "Chú, ngài sẽ trách mẹ con chứ?"
Trương Nghiêm Văn nhìn Trương Tử Hề một cái, kiên định lắc lắc đầu nói: "Sẽ không. Ta si mê bà ấy đã lâu, đã sớm xâm nhập cốt tủy linh hồn, cho dù thật sự muốn hận cũng hận không được. Haha, tàn nhẫn thế đấy."
Trương Tử Hề lẳng lặng nghe, nhìn, cô cảm thấy Trương Nghiêm Văn rất vui vẻ, Trương Nghiêm Văn cuối cùng một câu, cô biết, nếu hắn thật sự hận mẫu thân Vu Vận Nhiễm, đó mới thật là chuyện tàn nhẫn nhất. Si mê một người vài thập niên, nếu hắn thật sự hận được, hắn sẽ thừa nhận Vu Vận Nhiễm lợi dụng hắn. Trương Nghiêm Văn lúc này, tình nguyện lừa mình dối người, cũng thủy chung không muốn tin tưởng Vu Vận Nhiễm đối hắn chỉ có lãnh huyết cùng vô tình lợi dụng mà thôi.
Về đề tài này, Trương Tử Hề không nghĩ nói thêm gì nữa, cô tin tưởng Trương Nghiêm Văn cũng không muốn, vì thế cô nói: "Chú, hiện tại trên tay con không có gì giá trị để báo đáp ngài, hết thảy coi như là con khiếm ngài, về sau con nhất định sẽ hồi báo."
"Không cần." Trương Nghiêm Văn lắc đầu nói: "Hiện tại tiền tài đối ta mà nói, một chút ý nghĩa cũng không có, nhiều năm như vậy ta thu dưỡng cô nhi, coi như là đã làm không ít việc thiện, nay thật sự là người tốt có hảo báo, bọn họ đều đối ta thật hiếu thuận, ta không cần ưu sầu nữa rồi."
Tạm dừng một chút, Trương Nghiêm Văn tiếp tục nói: "Con đều có thể yên tâm dùng bọn họ, bọn họ đều là người mà ta bồi dưỡng. Nếu con thật sự cảm kích ta, rảnh rỗi liền đến thăm ta đi."
Trương Tử Hề không có tiếp tục cường điệu vấn đề hồi báo, bởi vì cô hiểu biết Trương Nghiêm Văn, hắn làm hết thảy, nói là vì mình, còn không bằng nói là vì mẫu thân, hơn nữa mặc kệ làm chuyện gì, trả giá đại giới gì, hắn đều sẽ không đòi lấy hồi báo.
Bà Hề bả máu lạnh y chang mẹ bả :v
=======================
Chương 113: Lễ dạm ngõ
Lễ dạm ngõ = lễ chạm ngõ aka lễ xem mặt
Khi Trương Tử Hề đi gặp Trương Nghiêm Văn, tổng tài Trương thị đương nhiệm Trương Nghiêm Đình đang tiếp đãi một vị lão bằng hữu đã rất nhiều năm không thấy, tổng tài Tô thị Tô Tử Phong.
Trương Nghiêm Đình đối Tô Tử Phong đột nhiên đến thăm có điểm kinh ngạc, Trương Nghiêm Đình và Tô Tử Phong cũng không thể xem như bằng hữu, bọn họ chỉ biết đối phương, ngẫu nhiên giao tế hai lần, nhưng chưa bao giờ thâm giao. Trước khi Trương thị thu mua Vu thị, Trương thị cùng Tô thị đều là công ty kinh doanh bất động sản, lúc ấy hai nhà cũng không thể nói là quan hệ cạnh tranh, bởi vì Trương thị chưa nổi danh, còn Tô thị đã sớm là đại thương thị, căn bản không phải ở cùng cấp bậc, Tô thị không có hứng thú đi để ý tới công ty nhỏ như Trương thị, mà Trương thị cũng tự động tránh đi Tô thị.
Trương Nghiêm Đình cũng thích pha trà, cho nên hắn lấy trà Long Tĩnh chiêu đãi Tô Tử Phong. Pha trà xong, Trương Nghiêm Đình tọa thẳng tắp, thân thủ làm động tác "thỉnh", Tô Tử Phong cũng không khách khí, cầm lấy ly trà khinh duyện một ngụm: "Thiên hạ danh trà là Long Tĩnh, trà Long Tĩnh thượng phẩm sư phong. Trà này là hảo trà, công phu pha trà của Trương lão đệ cũng là nhất lưu, dư hương nhiễu xỉ, quả nhiên là trà ngon."
Tô Tử Phong lớn hơn Trương Nghiêm Đình gần mười tuổi, hắn gọi Trương Nghiêm Đình là Trương lão đệ. Nhưng mà, Tô Tử Phong so với tuổi thật già hơn một chút, Trương Nghiêm Đình so với tuổi thật trẻ hơn một chút, dựa theo bề ngoài, hai người tựa hồ không chỉ kém nhau mười tuổi, nói là hai mươi nghe còn hợp lý hơn.
Trương Nghiêm Đình thong dong cười cười, uống một ngụm trà, buông chén nói: "Quá khen. Nói thật nhé, Tô lão ca hôm nay đột nhiên quang lâm, làm cho ta thụ sủng nhược kinh."
Tô Tử Phong lăn lộn trên thương trường mười mấy năm, có cái gì chưa thấy qua, đối Trương Nghiêm Đình thẳng thắn, chẳng những không có phản cảm, ngược lại còn thưởng thức Trương Nghiêm Đình ngay thẳng. Hắn cười cười, cũng không cùng Trương Nghiêm Đình quanh co lòng vòng, uống hết trà, sau đó buông ly nói: "Xác thực, vô sự không đăng tam bảo điện. Ta hôm nay tiến đến bái phỏng lão đệ, kỳ thật là có chuyện muốn hỏi ý kiến của lão đệ một chút."
"Hửm?" Trương Nghiêm Đình một bên vì Tô Tử Phong châm trà, một bên hỏi: "Không biết Tô lão ca có chuyện gì, lão đệ ta thật sự có điểm tò mò, lấy thân phận của lão ca, còn cần hỏi ý kiến của tiểu nhân vật như ta sao?"
Tô Tử Phong vừa cười vừa lắc đầu nói: "Trương lão đệ đừng khiêm tốn, nếu ngươi là tiểu nhân vật, ở H thị này sẽ không có ai là đại nhân vật đâu. Kỳ thật chuyện này thế nào, còn phải trải qua Trương lão đệ đồng ý a."
Trương Nghiêm Đình trên mặt như trước thong dong, cũng không có biểu hiện ra nhiều lắm hảo kỳ, ngoài miệng lại nói: "Tô lão ca ngài nói đi, rốt cuộc là chuyện gì, ta thật sự tò mò."
Tô Tử Phong nhìn Trương Nghiêm Đình, thầm nghĩ hai chữ "bí hiểm", sau đó uống một ngụm trà, do dự một chút mới nói: "Hôm nay ta đến, kỳ thật là vì chuyện con cái. Tin tưởng Trương lão đệ cũng rõ ràng, ta dưới gối có nhất tử nhất nữ, tụi nó đều làm cho ta lo lắng, tuổi đều hơn ba mươi, nhưng không có đứa nào thành gia lập thất. Cho nên...... Ta nghĩ hỏi ý kiến của lão đệ một chút, xem hai nhà chúng ta có hy vọng trở thành thông gia hay không."
Trương Nghiêm Đình nghe Tô Tử Phong nói, đầu tiên là trầm mặc một hồi, sau đó cầm lấy ly uống trà, thoạt nhìn như là đang lo lắng. Trong lòng hắn đúng là đang lo lắng, hắn có ba người con, Trương Tử Hề, Trương Tử Mộng, Trương Tử Hiên. Trương Tử Hiên đã thành hôn, tin này mọi người đều biết, chỉ còn lại hai tỷ muội Trương Tử Hề và Trương Tử Mộng là chưa lập gia đình.
Trương Nghiêm Đình biết, Trương Tử Hề cùng Trương Tử Mộng đều rất thân với con gái Tô Tử Phong là Tô Lâm, nhưng hắn không có nghe nói qua bọn họ có giao hảo với Tô Vân Trì. Hắn không nhẹ không chậm thong dong hỏi: "Vậy à? Không biết là nữ nhi nào của ta có vinh hạnh, có thể vào được mắt xanh của Tô lão ca."
Tô Tử Phong buông ly trà, biểu tình trịnh trọng lên, trầm ngâm một hồi mới nói: "Trương lão đệ không cần khiêm tốn, nói đến giáo dục nữ nhi, ta có rất nhiều địa phương cần hướng Trương lão đệ ngươi học tập. Theo như ta được biết, đại nữ nhi của Trương lão đệ tựa hồ tuổi cũng không nhỏ, hơn nữa vẫn không có hôn phối, con trai ta Tô Vân Trì bằng tuổi con bé, không biết khuyển tử có thể trèo cao hay không."
Tô Tử Phong nói thật khiêm tốn cũng thật khách khí, nhưng Trương Nghiêm Đình lại nhíu nhíu mày, do dự một chút, biểu tình cũng trịnh trọng lên, nói: "Có thể cùng Tô lão ca ngài trở thành thông gia, Trương Nghiêm Đình ta tự nhiên là trăm phần trăm nguyện ý. Nhưng...... Nếu đó là tiểu nữ nhi Trương Tử Mộng, ta khẳng định sẽ đáp ứng ngay lập tức. Còn nếu là đại nữ nhi Trương Tử Hề, ta không làm chủ được."
Lời này làm cho Tô Tử Phong nhíu mày, sau khi thê tử Liễu Thấm qua đời, hắn áy náy, hối hận, nghẹn khuất mười mấy năm, thật vất vả nữ nhi của mình mới buông xuống khúc mắc, tha thứ cho mình, trở về bên cạnh mình. Lúc Tô Lâm chủ động tìm hắn, nói là muốn trở lại Tô thị làm việc, hắn cơ hồ là kích động lão lệ tung hoành. Không lâu sau, Tô Vân Trì cũng muốn về công ty, hắn lại kích động không thôi.
Có một lần hai phụ tử Tô Tử Phong nói chuyện với nhau, Tô Tử Phong hỏi Tô Vân Trì có phải đã yêu nữ tử nào không, liền nghe Tô Vân Trì nói rằng hắn vẫn thích đại thiên kim Trương thị Trương Tử Hề. Tô Tử Phong thẹn với con gái rất nhiều năm, vẫn muốn tìm một cơ hội hảo hảo bồi thường, hắn chủ động vì Tô Vân Trì mà thúc đẩy chuyện tốt. Trong ánh mắt chờ mong của hắn, Tô Vân Trì do dự một hồi, sau đó trịnh trọng nói: "Vậy...... Cha, phiền toái ngài."
Tô Tử Phong đối việc này vốn là rất tự tin, bởi vì hắn chưa bao giờ nghe qua Trương Tử Hề có hôn ước, hơn nữa Tô gia và Trương gia coi như là môn đăng hộ đối, Tô gia tuyệt đối có thể xứng với Trương gia. Nhưng mà, hắn không nghĩ tới Trương Nghiêm Đình sẽ trả lời như vậy. Hắn nghĩ lại một chút, tựa hồ nghĩ tới cái gì, sau đó trong lòng cảm thấy tám chín phần mười liền hỏi: "Chẳng lẽ Trương lão đệ lo lắng đại nữ nhi của ngươi có 10% cổ phần của Trương thị? Ngươi yên tâm, chỉ cần con bé nguyện ý, ngươi hoàn toàn có thể thu hồi 10% cổ phần kia, Tô gia ta cam đoan sẽ không ngăn cản. Chỉ cần con ta và con ngươi có thể hỷ kết liên ý, ta sẽ lấy 10% cổ phần của Tô thị làm sính lễ."
Sính lễ này quá quý trọng, Tô Tử Phong không tiếc trả giá đại giới, cũng muốn cố gắng thúc đẩy việc này, hắn không nghĩ nữ nhi "thất mà phục" sau nhiều năm đối mình thất vọng.
Sính lễ quý trọng như vậy, cho dù là đại thương thị như Trương gia cũng sẽ động tâm, cho nên Tô Tử Phong bị Trương Nghiêm Đình uyển chuyển cự tuyệt một lần, vẫn là rất tin tưởng, điều này đối Trương gia mà nói, tuyệt đối là trăm lợi chứ không hại.
Trương Nghiêm Đình lại cười khẽ lắc lắc đầu, nói: "Tô lão ca quá đề cao ta, cũng hiểu lầm ta. 10% cổ phần kia, nếu ta đã cho nó thì chính là của nó, ta chưa bao giờ có ý tưởng muốn thu hồi cả. Ta nói đều là sự thật, cũng không phải ta không muốn cùng Tô gia kết thành thông gia mà cự tuyệt, chỉ là...... Chuyện của đại nữ nhi, ta thật sự không thể làm chủ."
Tô Tử Phong đối Trương Nghiêm Đình lời này cũng là không tin, tuy rằng nói xã hội hiện nay đã không còn là xã hội phong kiến, nhưng ở giới thượng lưu, đám hỏi "buôn bán" cũng rất bình thường, vì thế hắn bắt đầu bất mãn, hỏi thẳng: "Con bé là thân sinh nữ nhi của ngươi, nếu ngươi không làm chủ được, còn ai có thể làm chủ đây? Chẳng lẽ ngươi ghét bỏ con ta, ghét bỏ Tô gia, cho rằng con ta và Tô gia không xứng sao?"
Trương Nghiêm Đình vẫn thong dong, dường như không có sự tình gì có thể làm cho hắn dễ dàng động dung, hắn không vội cũng không giận nói: "Ta đã nói rồi, nếu là tiểu nữ nhi Trương Tử Mộng, ta tuyệt đối có thể đáp ứng. Nhưng nếu là đại nữ nhi Trương Tử Hề, ta làm không được. Không phải là không thể, mà là không nghĩ, hy vọng Tô lão ca có thể lượng giải...... Kỳ thật chỉ cần Tô lão ca ngài ngẫm lại nữ nhi của ngài, tin tưởng ngài có thể hiểu được."
Tô Tử Phong nghe Trương Nghiêm Đình nói, bất mãn trong lòng vơi bớt một chút, xác thực như lời của Trương Nghiêm Đình, nếu thử nghĩ đến nữ nhi Tô Lâm, hắn tin tưởng mình cũng sẽ không bởi vì lợi ích gia tộc hay công ty, đi bức bách Tô Lâm. Tô Lâm là đứa nhỏ mà thê tử Liễu Thấm sủng ái nhất, lại liên tưởng đến Trương Nghiêm Đình và Vu Vận Nhiễm, cùng chuyện hồ đồ trước kia làm cho mình hối hận không thôi, liền đột nhiên cảm thấy mình cùng Trương Nghiêm Đình có chút cảm giác đồng bệnh tương liên.
Vì thế Tô Tử Phong không còn mạnh mẽ cứng rắn, nhưng trong lòng lại thủy chung cảm thấy có điểm đáng tiếc, hắn không cam lòng hỏi: "Trương lão đệ, chẳng lẽ hai nhà chúng ta trở thành thông gia, một chút hy vọng đều không có?"
Trương Nghiêm Đình lắc đầu nói: "Tô lão ca đừng hiểu lầm, ta chỉ nói ta không thể làm chủ mà thôi, cũng không có nói là phản đối. Về phần có được hay không vẫn là xem bọn nhỏ quyết định, nếu nữ nhi Trương Tử Hề của ta thật sự nguyện ý, ta làm phụ thân tuyệt đối là đại lực duy trì."
Tô Tử Phong thở dài một hơi, cáo biệt ly khai văn phòng của Trương Nghiêm Đình. Trương Nghiêm Đình một mình ngồi ở chỗ kia, tự châm tự ẩm, diện vô biểu tình. Ly trà cuối cùng, hắn uống như uống rượu, có chút dũng cảm ngửa đầu uống xong, sau đó ánh mắt mị lên, thì thào lẩm bẩm: "Trương Tử Hề, ta cho tới bây giờ không hỏi đến chuyện của con, con là người mà ta vừa lòng nhất, tác phong làm việc cũng vậy, ta sẽ không ngăn cản con trưởng thành, chỉ là khi chúng ta chân chính đối mặt, thành tích của con có thể làm ta vừa lòng không? Trương Tử Hiên, năm ấy ta cưới Vu Vận Nhiễm nuốt chửng Vu thị, con là khối xương khó cắn nhất...... Đối mặt với Lưu thị cũng không cường đại, con có năng lực đi đến đâu? Trương Tử Mộng......"
Nói đến Trương Tử Mộng, Trương Nghiêm Đình lại nhíu mày tạm dừng xuống dưới, cuối cùng mới thở dài một hơi nói: "Quên đi, tính cách và tác phong của con, ta cũng rất vừa lòng, nhưng...... Con chỉ là bản sao của Trương Tử Hề mà thôi."
Trương Nghiêm Đình một bên tự nói một bên đứng dậy đi đến bàn công tác, thắt lưng vẫn thẳng tắp. Tới gần bàn, hắn không có tọa hạ, mà là chắp tay đứng trước mặt kính thuỷ tinh trong suốt, ngửa đầu nhìn mây trắng trên trời, không biết có phải là do ánh mặt trời quá mức chói mắt, hắn hơi híp mắt, lẩm bẩm: "Bà không thương ta, cho tới bây giờ cũng không có yêu ta, bà gả nhập Trương gia đều chỉ là vì người kia, cho nên ta chưa bao giờ cảm thấy thẹn với bà cái gì, tâm bà khổ sở, đều chỉ là vì người kia cũng không có yêu bà mà thôi...... Không biết ở thiên đường các người có gặp nhau không, sự ra đi của nó đối với bà là đả kích rất lớn đi, thế nhưng khiến bà ngay cả ý chí sinh tồn đều không có...... A, bà quả nhiên là đủ lãnh huyết vô tình, ngay cả nữ nhi của mình cũng không quản, chỉ qua vài năm mà thôi, bà liền đi theo nó......"
Giờ ta mới phát hiện mẹ của đại gia cũng nguy hiểm vờ lờ :v
========================
Chương 114: Về nước
Hai tuần trôi qua, lễ trao đổi của kiến trúc sư cử hành ở M quốc đã kết thúc, Trương Tử Mộng vốn được lệnh dẫn dắt đội ngũ, cũng không có bước vào hội trường lần nào.
Trương Tử Mộng lúc này còn ở khách sạn Tô Lâm thuê, mười bốn ngày này, nàng bởi vì vừa làm xong giải phẫu, không dễ đi lại, cho nên cơ bản đều là ở trong khách sạn, may mắn là nàng không phải một người, còn có Tô Lâm cùng nàng, cẩn thận chiếu cố nàng, mới cảm thấy thời gian không đến mức gian nan.
Lễ trao đổi đã xong, cũng biểu thị Trương Tử Mộng và Tô Lâm phải quay về.
Hai người đồng giường cộng chẩm mười bốn ngày, Trương Tử Mộng đã thích ứng oa ở Tô Lâm ôm ấp nhuyễn hương ngủ say, đương nhiên hết thảy đều không phải nàng chủ động, nàng chỉ là không phản kháng mà thôi. Gần 9h sáng, hai người bị tiếng chuông di động đặt ở phòng khách đánh thức.
Trương Tử Mộng mở mắt ra, nghe rõ là di động của mình, nghi hoặc một chút, đầu tiên nghĩ đến đó là Trương Tử Hề, sau khi đến M quốc, trừ bỏ hai ngày trước Trương Tử Hề có gọi cho nàng nói mấy lời quan tâm, nàng không còn nhận được cuộc gọi nào khác. Bởi vì cảm thấy có thể là Trương Tử Hề gọi tới, nàng vội vàng muốn đi tiếp điện thoại, nhưng nàng vừa ngồi dậy tưởng xuống giường, lại đột nhiên bị người bên cạnh lôi kéo, chỉ nghe cô nói: "Mộng Mộng, em nằm, tôi đi lấy là tốt rồi."
Thói quen thật đáng sợ, Trương Tử Mộng từ chối Tô Lâm ân cần vài lần không có kết quả, liền tùy ý Tô Lâm vì nàng phục vụ, trong lòng cũng bắt đầu bình yên hưởng thụ, kỳ thật rất nhiều thời điểm có thể bình yên nhận một người đối mình hảo, không nhất định là vì đối phương thua thiệt mình, mà có thể là vì trong tiềm thức đã muốn nhận định đối phương.
Chuyện của Trương Tử Mộng, Tô Lâm chưa bao giờ chậm trễ, đều là cực kỳ dụng tâm, cô cơ hồ là chạy đi lấy di động, sau đó chạy trở về, chẳng qua một khắc trước khi đưa nó cho Trương Tử Mộng, cô cố ý thả chậm động tác, liếc qua màn hình một cái.
Nhìn đến cái tên trên màn hình, Tô Lâm chờ Trương Tử Mộng tiếp nhận di động, không tự giác nhíu nhíu mày.
Trương Tử Mộng không có lập tức tiếp nhận di động, bởi vì nàng đã chú ý tới Tô Lâm biểu tình, nàng chỉ biết, người gọi không phải Trương Tử Hề, vì thế nghi hoặc hỏi: "Tô tỷ, chị nhăn mặt cái gì, là ai gọi điện?"
Tô Lâm nghe Trương Tử Mộng hỏi, sửng sốt một chút, sau đó mở to hai mắt, nghi hoặc hỏi: "Tôi có nhíu mày sao?"
Trương Tử Mộng nghe nói như thế, đến phiên nàng nhíu mi, nói: "Đừng nói xạo, tuy rằng chỉ là trong nháy mắt, nhưng tôi xem rất rõ."
Di động còn đang reo, Trương Tử Mộng cũng không chờ Tô Lâm trả lời, từ tay Tô Lâm tiếp nhận điện thoại, muốn nhìn một chút rốt cuộc là ai gọi đến, còn làm Tô Lâm khó chịu như vầy, khi nàng nhìn kỹ màn hình hiện lên ba chữ "Đan Lam Phong", Trương Tử Mộng cũng không tự giác nhíu mày, trong lòng có điểm phiền chán, người này tìm mình làm gì.
Trương Tử Mộng tựa hồ là nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu lên ánh mắt có điểm phức tạp nhìn Tô Lâm một cái, mới bắt máy, thanh âm rất lãnh đạm nói: "Alô, xin hỏi có chuyện gì?"
Tô Lâm giờ phút này đang ảo não nghi hoặc, giao tế vẫn là cường hạng của cô, cô không chỉ không xa lạ mà còn thuần thục, cô rất tự tin, chỉ cần cô nguyện ý, cô có thể che giấu cảm xúc chân thật của mình, ai cũng không thể nhìn thấu. Nhưng ở trước mặt Trương Tử Mộng, làm sao liền hiển lộ ra hết, bản thân cũng không tự biết.
Ánh mắt phức tạp của Trương Tử Mộng trước khi bắt máy làm cho Tô Lâm không yên, sau khi Trương Tử Mộng dời tầm mắt, cô mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm. Nhìn Trương Tử Mộng cùng người kia nói chuyện, Tô Lâm lại nhíu mày, được rồi, cô thừa nhận, mình xác thực có chút bất an cùng chua xót.
Vẫn chờ Trương Tử Mộng treo điện thoại, thấy nàng không nói lời nào chỉ cau mày, Tô Lâm liền nhịn không được hỏi: "Anh ta gọi điện thoại lại đây làm gì?"
Trương Tử Mộng lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tô Lâm khiến Tô Lâm không yên, bất quá hoàn hảo Trương Tử Mộng chỉ là nhìn một hồi liền đáp: "Lễ trao đổi đã kết thúc, bọn họ chuẩn bị ngày mai trở về, hỏi tôi có muốn về chung không."
Ngay sau đó Tô Lâm liền nói: "Không cần, em theo tôi cùng nhau trở về, bọn họ không chiếu cố em được đâu...... Tôi đi mua vé máy bay đây."
Nói xong, Tô Lâm liền xoay người đi tìm di động, tựa như đây là chuyện cấp bách, Trương Tử Mộng có chút đăm chiêu nhìn bóng dáng Tô Lâm, cũng không ngăn cản.
Chờ Tô Lâm tìm được di động, bấm ra một dãy số, sau đó lại tựa hồ đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu cau mày hỏi: "Mộng Mộng, em không có đáp ứng hắn đi?"
Trương Tử Mộng đỡ trán không nói gì, Tô Lâm vừa mới làm gì, dựa vào mình gần như vậy, mình nói cũng không tính là nhỏ, tuy rằng nàng không nghe được Đan Lam Phong nói cái gì, nhưng cũng có thể nghe được bản thân tinh tường nói "không cần, tôi trở về một mình" a.
Nhìn Tô Lâm rối rắm, Trương Tử Mộng cũng vô tâm tư đi so đo, nhẹ lay động đầu một chút, nói: "Không có."
Trương Tử Mộng phát hiện, Tô Lâm bởi vì hai chữ "không có" cực kỳ đơn giản, mày liền giãn ra, khóe miệng còn không tự giác gợi lên, chỉ nghe thấy cô nói: "Ừ, thế này mới đúng chứ, chỉ có tôi mới có thể chiếu cố em."
Tô Lâm nói xong lời này, liền bắt đầu lên mạng tìm vé máy bay. Trương Tử Mộng cũng không có đáp lại Tô Lâm, bởi vì nàng căn bản không biết ứng đối thế nào, trong lòng cũng có chút phức tạp, từ lúc Tô Lâm nói những lời kia ở bệnh viện, nàng liền rối rắm, sau đó buông ra không nghĩ nữa, chính nàng cũng không rõ rốt cuộc đó là cảm thụ gì, đối với những lời kia, cảm giác duy nhất của Trương Tử Mộng là không chán ghét, cộng thêm một chút tim đập, nhưng nếu đào sâu hơn, nàng lại hy vọng thuận theo tự nhiên.
Tô Lâm đối Trương Tử Mộng thật ân cần, cũng thật cẩn thận, cơ hồ sự tình gì đều tự mình làm, không cho Trương Tử Mộng động tay. Trương Tử Mộng cũng tùy ý Tô Lâm bận rộn, mình lại bình yên hưởng thụ, bởi vì bây giờ nàng là bệnh nhân, ngoại trừ cần người chiếu cố, Tô Lâm vì nàng làm hết thảy, nàng cũng sẽ không có áp lực.
Ngày hôm sau, hai người 7h sáng liền trả phòng, sau đó cùng nhau đi ra khách sạn. Hành lý như trước là Tô Lâm cầm, hai tuần trôi qua, Trương Tử Mộng khôi phục không sai biệt lắm, nhưng thời gian tu dưỡng dự định phải là hơn một tháng, trong lúc đó tuyệt đối không thể làm việc nặng, ngay cả đi lại cũng phải chú ý, không thể bước đi quá mạnh.
Trương Tử Mộng cũng không muốn củi kiếm ba năm thiêu một giờ, sau đó lại đến M quốc một lần nữa, cho nên nàng liền ỷ lại Tô Lâm.
Chỗ ngồi vẫn là khoang hạng nhất, vị trí của Trương Tử Mộng vẫn là bên cạnh cửa sổ, hoàn toàn giống chuyến bay lần trước. Phi cơ cất cánh, tiếp viên hàng không đẩy xe thức uống đi qua, Tô Lâm không cần hỏi Trương Tử Mộng liền biết nàng cần cái gì, mình lại làm chủ vì Trương Tử Mộng gọi một ly sữa tươi, sau đó vì bản thân gọi một ly cà phê Lam Sơn.
Nhưng mà, lúc này Trương Tử Mộng lại đột nhiên nhìn Tô Lâm, biểu tình thật nghiêm túc nói: "Không cho uống cà phê."
Tô Lâm sửng sốt nhìn biểu tình nghiêm túc của Trương Tử Mộng, đột nhiên cảm thấy Trương Tử Mộng hảo khí thế, cô không tự giác liền yểu xìu xuống. Tuy rằng không biết lý do của Trương Tử Mộng, cô vẫn là sợ run không dám phản bác, thành thành thật thật đáp ứng nói: "Ừ, không uống cà phê."
Sau đó quay đầu nói với tiếp viên, cô muốn một ly nước lọc.
Chuyến bay kéo dài mười mấy tiếng, rốt cuộc về tới H thị, bởi vì khác biệt múi giờ, H thị hiện tại là 7h sáng. Trương Tử Mộng định hảo vé máy bay, chỉ đem thời gian nói cho Trương Tử Hề, nàng vốn nghĩ đến sẽ không có người đến tiếp cơ, lại không nghĩ rằng ở đại sảnh, liếc mắt một cái liền thấy Trương Tử Hề và Chu Tư Y.
Hiện tại là 7h sáng, Trương Tử Hề đến sân bay cần khoảng ba mươi phút, nói cách khác Trương Tử Hề và Chu Tư Y lúc 5-6h đã rời giường, Trương Tử Mộng có chút cảm động. Tô Lâm cũng có chút ngoài ý muốn, Trương Tử Hề trừ bỏ Chu Tư Y, chưa từng đối ai dụng tâm như thế, trong lòng vì Trương Tử Mộng cảm thấy vui mừng, xem ra Trương Tử Hề là thật tình xem Trương Tử Mộng như muội muội rồi.
Trương Tử Mộng đi đến trước mặt Trương Tử Hề, có chút xấu hổ, nhẹ giọng kêu một tiếng: "Chị." Sau đó lại nhìn Chu Tư Y: "Tư Y, cám ơn hai người tới đón tôi."
Chu Tư Y mỉm cười, Trương Tử Hề khẽ lắc đầu, nói: "Em là muội muội của tôi, tôi là tỷ tỷ của em, cần gì nói cám ơn."
Trương Tử Hề nhìn Tô Lâm, tiếp tục nói: "Tô tỷ, hai người ngồi phi cơ lâu như vậy, có chuyện gì muốn nói thì chờ hai người nghỉ ngơi tốt rồi nói sau. Tôi và Y nhi tiếp Tử Mộng về nhà trước, Tô tỷ, chị có gọi người tới đón không? Hay là theo chúng tôi cùng nhau về nhà?"
Tô Lâm kỳ thật là có gọi người tiếp cơ, chỉ là không biết vì sao bí thư không có tới, cô nguyên bản là nghĩ Trương Tử Hề sẽ không tới đón, vừa lúc mình và Trương Tử Mộng sẽ cùng nhau ngồi xe bí thư trở về, về phần trở về làm sao thì cô không nghĩ tới, dù sao cùng Trương Tử Mộng cùng nhau là tốt rồi.
Trương Tử Hề hỏi như vậy, trong lòng cô âm thầm may mắn vị bí thư kia thất trách, không chỉ không trách cứ ngược lại còn khích lệ người kia muộn thật sự đúng lúc. Cô tỏ vẻ tự nhiên nói với Trương Tử Hề: "Tôi không có gọi người tới đón, tôi nghĩ...... Tôi vẫn là theo mọi người trở về đi."
Trên đường trở về, bởi vì Chu Tư Y cũng đến đây, Trương Tử Mộng không có ngồi ở ghế phó lái, nàng tự động cùng Tô Lâm ngồi ở ghế sau, hơn nữa cũng không có xấu hổ như lúc trước. Mình cũng hiểu được tọa pháp như vậy, mới là đương nhiên.
Dọc theo đường đi Trương Tử Hề đều không có hỏi Trương Tử Mộng về vấn đề giải phẫu, cũng không phải cô không quan tâm Trương Tử Mộng, cô biết Trương Tử Mộng nhạy cảm, suy bụng ta ra bụng người, nếu cô là nàng, khẳng định cũng sẽ không hy vọng ai nhắc tới chuyện đó với cô.
Tô tỷ sủng Mộng Mộng quá riết rồi bây giờ người ta thì như nữ vương còn mình thì như nữ tỳ =))
==========================
Chương 115: Thông báo tuyển dụng
Chu Tư Y chấm dứt thực tập ở Vu thị đã được một tháng, trong một tháng này nàng không có lãng phí ngày nào, trừ bỏ buổi tối bồi Trương Tử Hề về nhà ngủ nghỉ ăn cơm, tất cả thời gian đều đi theo ba vị bạn tốt kiến tạo công ty mới.
Chu Tư Y và ba người kia có công tác, đơn xin rời trường đã được phê chuẩn, đăng ký thương hiệu công ty, bao gồm giấy phép, quốc thuế, dân thuế cũng đã thu phục xong. Toàn bộ quá trình, Trương Tử Hề chỉ cho Chu Tư Y một chút ý kiến, hết thảy đều chưa từng nhúng tay, cô muốn Chu Tư Y độc lập ứng đối, cũng là bởi vì tránh cho công ty mới cùng mình có liên lụy.
Thời điểm làm thủ tục, Chu Tư Y cũng không có phiền toái Trương Tử Hề, công ty là nàng đứng tên, mà tiền là Trương Tử Hề đưa cho nàng. Toàn bộ quá trình cực kỳ thuận lợi, cũng không có phát sinh sự kiện tiềm quy tắc nào, bất quá thử tưởng tượng một chút, nếu đối mặt với một người có thể xuất ra năm triệu đi mở công ty, tham quan cũng phải suy nghĩ đối phương có bao nhiêu phân lượng.
Sau khi bốn người xác định mọi thứ đều tốt, Chu Tư Y rốt cuộc tuyên bố tên công ty. Bất quá trước khi nói, mặt nàng đỏ lên một chút, sau đó mới cố trang trấn định tuyên bố: "Tên công ty là Tư Tích. Tư tưởng tư, vãng tích tích."
Tên này nghe làm sao cũng không giống tên công ty đầu tư, ngược lại là giống tên cửa hàng thời trang hoặc là tiệm bán bánh ngọt, tuyệt đối khuyết thiếu đại khí. Ba vị bằng hữu đầu tiên là sửng sốt, sau đó tỷ muội Thái gia liền dùng ánh mắt thâm ý nhìn Chu Tư Y, trăm miệng một lời nói: "Ừ, tên này...... Rất tốt."
Chỉ có Khâu Khả Nhi là không có phản ứng gì, nàng hảo tâm đề nghị nói: "Kỳ thật...... Mình cảm thấy Tư Nguyên hoặc là Tư Hải cũng không sai a, vì sao lại kêu Tư Tích, tên này tựa hồ có điểm...... Là lạ."
Đừng nói Khâu Khả Nhi cảm thấy là lạ, Chu Tư Y cũng cảm thấy phi thường quái dị, cũng do Trương Tử Hề bất chấp, nguyên bản Trương Tử Hề còn muốn dùng "Yêu Hề" cơ, nhưng mà tên này đã sớm bị Seven đăng ký, cuối cùng trải qua một phen suy tư, mới quyết định dùng "Tư Tích".
Trước mặt bằng hữu, Chu Tư Y ở mặt ngoài trấn định thật sự, nhưng nội tâm như thế nào thì chỉ có chính nàng biết, nàng nghe Khâu Khả Nhi nói xong, nghĩa khí nói: "Một cái tên mà thôi, không cần quá mức để ý, chỉ cần chúng ta có thể làm cho công ty nổi danh là tốt rồi."
Cứ như vậy, ba vị bạn tốt cũng không có ý kiến gì nữa, định ra tên công ty. Cuối cùng Thái Trác Hân nhìn Chu Tư Y, cùng Thái Trác Nghiên thân mật kề tai nói nhỏ: "Nghiên, em có phát hiện không, Chu Tư Y càng ngày càng có khí thế."
Thái Trác Nghiên bình tĩnh gật đầu, bám vào tai Thái Trác Hân nói: "Ừ, đúng vậy, càng ngày càng giống người kia."
Chu Tư Y và Khâu Khả Nhi sớm đã quen Thái Trác Nghiên cùng Thái Trác Hân chẳng phân biệt được thời gian khe khẽ nói nhỏ, đó chính là thế giới của các nàng, cho nên cũng không thèm để ý.
Địa điểm đã sớm định ra, vị trí không phải đô thị phồn hoa như Vu thị hay Trương thị, mà là ở một khu phố mới khai phá. Tuy rằng là mới khai phá, giá cũng không rẻ bao nhiêu, bởi vì các nhà địa ốc đã dự đoán được tương lai sau này của khu phố.
Trương Tử Hề báo cho Chu Tư Y, Chu Tư Y mới biết, kỳ thật khu phố kia bị khai phá, sau đó từ Lưu thị thừa kiến, là dự án đầu tiên giữa Trương thị và Lưu thị sau khi kết thành thông gia. Một năm trước, khu phố hoàn thành một phần ba, nhiệm vụ tiêu thụ là do Vu thị phụ trách, cho nên Trương Tử Hề dùng một tài khoản nặc danh, thu mua gian phòng nằm ở giữa trung tâm.
Hết thảy đều chuẩn bị sắp xếp, Chu Tư Y cùng ba vị bằng hữu càng thêm chờ mong, toàn thân đều tràn ngập sức sống, chỉ chờ thời khắc bùng nổ. Hôm nay bốn người phân công, Chu Tư Y và Khâu Khả Nhi trông coi công thất, trang hoàng đã tiến vào giai đoạn kết thúc. Thái Trác Nghiên và Thái Trác Hân phụ trách thông báo tuyển dụng.
Công ty mới xây dựng như Tư Tích, nhận người không khó, khó là chiêu đến nhân tài thích hợp. Trương Tử Hề đề nghị bốn người Chu Tư Y trừ bỏ phát tin trên truyền thông, cũng có thể quay về trường cũ chiêu mộ nhân tài, Trương Tử Hề còn đặc biệt cường điệu, tốt nhất vẫn là lứa sinh viên tốt nghiệp khoá này, bởi vì cô coi trọng nhất không chỉ có tài năng, mà còn có lòng trung thành. Trương Tử Hề có kế hoạch tiếp theo, Trương Nghiêm Văn cấp cho cô người nào cũng là nhân tài, chẳng qua hiện tại bọn họ còn có tác dụng khác, bây giờ vẫn chưa phải thời điểm điều bọn họ ra.
Đối với học viện tài chính Thế Khải, tỷ lệ tốt nghiệp càng cao càng tốt, về phần tốt nghiệp chuyên ngành nào thì không quan trọng, kỳ thật không chỉ là Thế Khải tài chính học viện, học viện nào cũng như thế, trong xã hội hiện nay, số liệu bên ngoài trọng yếu hơn nội dung bên trong nhiều lắm.
Một tuần trước khi Tư Tích hợp pháp, hơn nữa nhân viên phụ trách tuyển dụng đều là sinh viên trường mình, học viện tài chính Thế Khải hoan nghênh đến cực điểm, còn tích cực phối hợp, rất nhanh liền thông tri cả trường, tin tức công ty Tư Tích đang tuyển viên công.
Trong mắt học viện tài chính Thế Khải, cổ phần công ty Tư Tích cũng thật thần bí, người đầu tư sau lưng hai tỷ muội Thái gia thủy chung đều không có lộ diện, tin tức các nàng công bố chỉ là vị trí văn phòng cùng đầu tư kim ngạch mà thôi.
Ba ngày trước nhận lý lịch sơ lược, trải qua bốn người hợp lực sàng lọc, hôm nay Thái Trác Nghiên và Thái Trác Hân lại đây chủ yếu là phụ trách phỏng vấn. Học viện thật khách khí cấp các nàng một gian phòng, còn đặc biệt thông tri những ai trúng cử thuộc khoá này đến phỏng vấn.
Tư Tích là một công ty đầu tư, nhân tài nó cần cũng không giống những công ty khác, yêu cầu bề ngoài sáng sủa, hiểu giao tế vân vân, tính chuyên nghiệp của nó có vẻ cường đại hơn, phải là đối thị trường chứng khoán hiểu biết rõ ràng, còn có sức quan sát sâu sắc. Cho nên Thái Trác Nghiên và Thái Trác Hân phỏng vấn cũng rất đơn giản, từ phương thức đối phương chào hỏi cùng tư thế ngồi, xem tố chất giáo dưỡng của họ, sau đó đưa cho bọn họ một đề thi, phán định giá thị trường chứng khoán.
Quá trình kỳ thật cũng không phiền toái, nhưng cần không ít thời gian, các nàng chờ thí sinh làm xong bài thi, thu hồi rồi sàng lọc lần cuối. Đơn giản nói vài câu, Thái Trác Nghiên liền đưa đề thi cho bọn họ làm, còn lại chính là chờ đợi.
Bất quá hoàn hảo, mặc kệ là Thái Trác Nghiên hay là Thái Trác Hân, mặc kệ là chỗ nào lúc nào, các nàng chỉ cần có đối phương thì sẽ không cảm thấy nhàm chán. Chờ đợi hai tiếng, Thái Trác Nghiên và Thái Trác Hân thu bài thi, chuẩn bị trở về cùng Chu Tư Y và Khâu Khả Nhi phán định sàng lọc, hiện tại các nàng tràn ngập bốc đồng, hận công ty mới không thể bắt đầu hoạt động ngay.
Thời điểm các nàng chuẩn bị rời đi, có một người quen đi tới, đó là Lục Bách Khiêm, hắn mỉm cười nhìn Thái Trác Nghiên cùng Thái Trác Hân, nhiệt tình chào hỏi: "Hai vị học muội, các em khoẻ chứ? Đã lâu không thấy, sẽ không có quên anh đi?"
Lúc trước Lục Bách Khiêm ở học viện tài chính Thế Khải rất được hoan nghênh, ngoại trừ vẻ ngoài soái khí, còn có thái độ ôn hòa, hơn nữa hắn đối học đệ học muội đều chiếu cố, toàn bộ học viện cơ hồ là tìm không ra người chán ghét hắn. Thái Trác Nghiên và Thái Trác Hân từng gia nhập Hội học sinh, lúc ấy Lục Bách Khiêm là Hội phó Hội học sinh, tự nhiên là từng gặp nhau mấy lần.
Thái Trác Nghiên và Thái Trác Hân thấy Lục Bách Khiêm liền có chút kinh ngạc, bởi vì Lục Bách Khiêm học trên các nàng một lớp, khi các nàng vừa lên năm ba, Lục Bách Khiêm đã rời khỏi trường, nghe nói là trở về giúp gia đình gầy dựng công ty.
Thái Trác Nghiên rất khó nhiệt tình, đối Lục Bách Khiêm nàng cũng chỉ là mỉm cười đi qua, mà nhiệm vụ giao tế, nàng vẫn là giao cho Thái Trác Hân. Thái Trác Hân là người có năng lực tốt nhất trong đám người Chu Tư Y, nàng đối Lục Bách Khiêm triển lộ ra nụ cười vừa phải, mang theo kinh ngạc cùng kinh hỉ, nói: "Hội phó, không nghĩ tới có thể gặp được anh ở đây, có một đoạn thời gian không thấy, gần đây anh làm gì?"
"Đúng vậy, có một đoạn thời gian không gặp rồi." Lục Bách Khiêm cười cười, nhưng vấn đề sau lại không biết là cố ý hay là vô tình, cũng không có trả lời, hỏi ngược lại: "Nghe nói các em lần này tới đây là để thông báo tuyển dụng? Không biết là công ty nào may mắn có thể đồng thời có được hai viên công vĩ đại như các em?"
Trước kia Lục Bách Khiêm thầm mến Chu Tư Y, Thái Trác Nghiên và Thái Trác Hân đều biết, cho nên cũng không có lập tức trả lời hắn, nhưng trên mặt các nàng lại không lộ ra sơ hở, vẫn duy trì hữu hảo mỉm cười, Thái Trác Nghiên tiếp lời: "Một tiểu công ty mà thôi, cũng không phải đại công ty gì cả."
Biểu tình trên mặt Lục Bách Khiêm không thay đổi, ánh mắt lại chớp động. Công ty sau lưng Thái Trác Nghiên và Thái Trác Hân tên gọi là gì hắn thế nào không biết, toàn trường vừa mới phát tin. Công ty tên "Tư Tích", nghe nói lần này người phỏng vấn vẫn là sinh viên năm ba của trường, hắn liền nhịn không được tìm đến đây, nhưng hắn không nghĩ tới là sẽ gặp hai vị bằng hữu tốt nhất của Chu Tư Y.
Hắn khẳng định Thái Trác Nghiên và Thái Trác Hân có gì giấu giếm, hắn thoáng do dự một hồi, sau đó nói: "Không biết công ty các em chiêu mãn người chưa, anh cũng tưởng nhận lời mời đâu."
Thái Trác Hân cùng Thái Trác Nghiên ăn ý liếc mắt nhìn nhau, sau đó vẫn là Thái Trác Hân nói giỡn: "Hội phó đang đùa chúng em đi, chúng em còn nghe nói hiện tại anh đang hỗ trợ công ty của gia đình anh đó."
Hai người không nghĩ tới, Lục Bách Khiêm cũng rất nghiêm túc nói: "Anh không nói giỡn, là nói thật đấy."
Thái Trác Nghiên cùng Thái Trác Hân lại liếc nhau, Thái Trác Nghiên suy tư một chút rồi đáp: "Hội phó là dạng người gì, chúng em đều biết, nếu học trưởng không nói giỡn, chúng em khẳng định là hoan nghênh, bất quá chúng em không thể quyết định, chúng em cần trở về xin chỉ thị."
Lục Bách Khiêm gật gật đầu, mỉm cười nói: "Ừ, vậy được rồi, anh liền an tâm chờ đợi tin tức tốt...... Bất quá hiện tại trên người anh không có sơ yếu lý lịch, đến lúc đó anh trực tiếp đến công ty nhé?"
Thái Trác Hân đáp: "Không cần, Hội phó, anh thế nào chúng em đều hiểu, cho nên cho anh đi cửa sau luôn, haha."
Hai người cùng Lục Bách Khiêm trao đổi số điện thoại, cáo biệt lẫn nhau, trên đường trở về, Thái Trác Hân hỏi Thái Trác Nghiên: "Nghiên, em nói xem, có phải Lục học trưởng đã biết gì không?"
Thái Trác Nghiên bình tĩnh nói: "Có lẽ, anh ta đúng là một nhân tài, dĩ vãng khi tái xây dựng thị trường chứng khoán, thành tích của anh ta chưa bao giờ lọt ra top 2, hơn nữa anh ta còn có kinh nghiệm thực tiễn, đối với công ty mới thành lập của chúng ta sẽ có ích lợi rất nhiều...... Bất quá, vẫn là trở về thương lượng với Chu Tư Y một chút rồi mới quyết định đi."
Kêu một đứa ngu Kinh Tế như tui đi edit một chap toàn là thuật ngữ Kinh Tế, trời ơi giết tui đi...

========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna