Google.com.vn Đọc truyện Online

22/7/18

Ngự Tỷ Phách Ái Chi Bao Dưỡng (Miêu Tổng Tài) - Chương 106 - 110

Đăng bởi Ngân Giang | 22/7/18 | 0 nhận xét
Chương 106: Vị ngọt
Ba ngày sau khi Trương Tử Hề tìm Trương Tử Mộng nói chuyện, là ngày Vu thị xuất phát đi tham gia lễ trao đổi của kiến trúc sư ở M quốc, Trương Tử Mộng và Tô Lâm không thể không cùng nhau đi, bù lại "thành quả" bọn họ một đêm tư xuân.
Đưa Tô Lâm và Trương Tử Mộng đến sân bay là Trương Tử Hề, nguyên bản đi đâu cũng dẫn theo Chu Tư Y, Trương Tử Hề lần này lại không dẫn theo nàng, bởi vì sân bay còn có viên công Vu thị.
Trương Tử Hề lái xe Ferrari, Trương Tử Mộng ngồi ở ghế phó, Tô Lâm ngồi ở ghế sau.
Đây là lần đầu tiên từ khi Tô Lâm nhận thức Trương Tử Hề, ngồi trên xe em ấy, lúc trước cô luôn nghĩ, nếu có một ngày mình thật sự ngồi trên xe Trương Tử Hề, nhất định sẽ cảm khái rất nhiều đi? Nhưng khi cô ngồi rồi mới phát giác, một chút ý tưởng cũng không có, ngược lại làm cho cô cảm khái là...... Trương Tử Mộng không muốn ngồi chung với cô.
Gần tới sân bay, Trương Tử Hề giảm bớt tốc độ, sau đó mục thị tiền phương, ngữ khí mềm nhẹ nói: "Tử Mộng, đến bên kia hảo hảo, đừng cùng Tô tỷ giận dỗi, giải quyết chuyện này xong, tỷ tỷ còn chờ em về giúp."
Trương Tử Mộng nghe nói như thế, không tự chủ được liếc qua ghế sau một cái, cũng không nguyện quay đầu đi, bỏ qua người kia, trả lời Trương Tử Hề: "Vâng, chị yên tâm, em sẽ."
Muốn nói gì cũng không dám chính là Tô Lâm, cô có thể nghe ra Trương Tử Hề cũng không có tha thứ mình, Trương Tử Hề cùng Trương Tử Mộng nói là giải quyết chuyện này, không phải khuyên Trương Tử Mộng buông khoảng cách. Cô cảm thấy Trương Tử Hề còn hận mình hơn Trương Tử Mộng, bởi vì Trương Tử Mộng buổi sáng còn gọi cô một tiếng "Tô tỷ", mà Trương Tử Hề cũng chưa nói với cô một câu. Tô Lâm tự nhận hết thảy đều là mình xứng đáng, cũng không dám phản bác cái gì, đành phải làm bộ như không có nghe gặp, vẻ mặt chuyên chú nhìn phong cảnh bên ngoài.
Trương Tử Mộng và Tô Lâm mang hành lý cũng không nhiều, mỗi người một túi không lớn không nhỏ, hầu hết đều là dụng cụ y tế. Trương Tử Hề dừng xe, Tô Lâm liền tự động xuống xe, sau đó đi đến thùng xe lấy hành lý ra. Trương Tử Mộng đều cho rằng phát sinh chuyện đó không phải lỗi của một mình Tô Lâm, sau khi nghĩ thông suốt nàng cũng không thể đi trách móc Tô Lâm. Nàng đối Tô Lâm không có nhẫn tâm giống như Trương Tử Hề, nàng đi qua, tuy rằng không nói chuyện, nhưng vẫn vươn tay muốn chia sẻ một chút với Tô Lâm.
Tô Lâm lại thụt về phía sau một chút, trốn tránh Trương Tử Mộng, dùng ngữ khí ôn nhu đã dưỡng thành thói quen nói: "Mộng Mộng không cần, tôi tự làm là tốt rồi, không nặng."
Trương Tử Mộng khẽ nhíu mày nhìn hai cái túi kia, tuy cô nói không nặng, nhưng cũng là có chút nặng, đại tiểu thư trải qua cuộc sống phú quý giống như Tô Lâm, khoảng cách từ bãi đỗ xe đến đại sảnh không ngắn, có lẽ sẽ khiến cô mệt mỏi. Trương Tử Mộng không nói chuyện, nhưng động tác của nàng lại cho thấy, nàng muốn dùng thủ đoạn "cường ngạnh", vì Tô Lâm chia sẻ một chút.
Không nghĩ tới Trương Tử Hề đột nhiên mở miệng nói: "Tử Mộng, đi nhanh đi, không còn nhiều thời gian đâu."
Trương Tử Hề đối Trương Tử Mộng cùng Tô Lâm mà nói, địa vị quả thật giống như là nữ vương, nữ vương mở miệng, bọn họ còn có thể nói cái gì, Tô Lâm gặp Trương Tử Hề lạnh lùng với mình như thế, trên mặt tràn đầy mất mát, dù sao Trương Tử Hề là bằng hữu trọng yếu nhất của cô. Trương Tử Mộng thật sâu nhìn thoáng qua Tô Lâm, trong ánh mắt tựa hồ còn mang theo đồng tình cùng xin lỗi.

Đi vào đại sảnh, Đan Lam Phong cùng một số kiến trúc sư của Vu thị đã chờ đợi ở đó, Trương Tử Hề xa xa liền thấy bọn họ, nhưng cô cũng không đi qua, chỉ gật gật đầu, mang theo Trương Tử Mộng cùng Tô Lâm đi tới một bên. Đại sảnh công cộng có chỗ ngồi, có khiết phích nghiêm trọng Trương Tử Hề là tuyệt đối không có khả năng tọa, Trương Tử Mộng và Tô Lâm tự nhiên cũng chỉ có thể đứng chung với Trương Tử Hề.
Hai cái túi không nặng nhưng cũng không nhẹ, khoảng cách không xa nhưng cũng không gần, hai cánh tay Tô Lâm đã tê rần, chờ trạm định, cô liền đặt hai cái túi bên cạnh chỗ ngồi, trán đầy mồ hôi, theo bản năng huy động hai tay.
Hai tỷ muội Trương Tử Hề và Trương Tử Mộng đều thấy động tác và mồ hôi của Tô Lâm, lại ăn ý bảo trì trầm mặc, không an ủi cũng không trách cứ. Trương Tử Hề công đạo Trương Tử Mộng chiếu cố bản thân, lại hoàn toàn bỏ qua Tô Lâm đang đứng kế bên. Mãi cho đến khi loa phát thông báo đã đến lúc làm thủ tục, Trương Tử Hề mới nghiêm túc nói với Tô Lâm: "Tô tỷ, sự kiện kia sẽ không thay đổi việc chị vẫn là bằng hữu tốt nhất của tôi, nhưng tôi hy vọng chị nhớ rõ, đây đều là chị khiếm Tử Mộng, trong khoảng thời gian này phải chiếu cố em ấy cho tốt."
Trương Tử Hề có tinh thần khiết phích, ở cảm tình của bản thân hoặc là người khác, cái nhìn vẫn là dựa vào hỉ nộ, sự kiện kia, cô là cố chấp cùng bất công, lòng cô vẫn nghiêng về Trương Tử Mộng, cô cho tới nay đều cho rằng là Tô Lâm thiếu Trương Tử Mộng .
Tô Lâm trầm mặc một hồi, trả lời rất đơn giản, nhưng lại rất chắc chắn: "Tôi biết! Tôi sẽ!"
Trương Tử Mộng đi trước, Tô Lâm dẫn theo hai cái túi đi sau, hai người đi đến cửa khẩu đăng ký, Trương Tử Hề ở tại chỗ trầm mặc nhìn bóng dáng bọn họ, trên mặt không có nhiều biểu tình, lãnh đạm đến mức không giống như người đến đưa tiễn. Đi đến một nửa, Trương Tử Mộng và Tô Lâm hình như có cảm ứng, thật ăn ý đồng thời quay đầu, chỉ thấy Trương Tử Hề giơ tay lên phất phất, ngoài miệng còn mỉm cười nhàn nhạt, lại làm cho hai người có thể chân thật nhìn đến, sau đó xoay người rời đi, không quay đầu lại.
Lần này Trương Tử Mộng dẫn đội kiến trúc sư của Vu thị đi tham gia trao đổi chỉ là che mắt mà thôi, nhưng nàng và Tô Lâm lại cùng Đan Lam Phong ngồi chung phi cơ, chỗ ngồi của Tô Lâm và Trương Tử Mộng là Tô Lâm định, đương nhiên là khoang Business hạng nhất, mà chỗ ngồi của Đan Lam Phong là công ty định, hạng Economy bình thường.
Tô Lâm đem vị trí kế cửa sổ tặng cho Trương Tử Mộng, cô ngồi ở bên kia. Chỉ chốc lát, loa đã thông tri phi cơ chuẩn bị bay lên, mọi người nên thắt dây an toàn. Tô Lâm không có thắt dây của mình trước, có lẽ là trong khoảng thời gian này đã quen chiếu cố Trương Tử Mộng, cô theo bản năng liền nghiêng người giúp Trương Tử Mộng thắt dây.
Trương Tử Mộng nguyên bản là chuẩn bị thắt dây, không nghĩ tới Tô Lâm động tác so với nàng còn nhanh hơn, nàng còn chưa làm gì, Tô Lâm đã tự cố giúp nàng. Trương Tử Mộng im lặng tùy ý Tô Lâm hầu hạ mình, như Trương Tử Hề đã nói, nên chịu ngươi liền chịu, Tô Lâm vì nàng làm này làm kia đã không phải là chuyện ngày một ngày hai, nếu nàng còn chưa thể thích ứng, nàng vốn không có tư cách trở thành "thế thân" của Trương Tử Hề, giúp đỡ Trương Tử Hề xử lý hết thảy sự vụ cần giao tế.
Phi cơ thăng lên trời cao, sau đó bắt đầu chậm rãi ổn định. Tô Lâm thấy tiếp viên hàng không đẩy xe đựng thức uống tới, liền quay đầu lại hỏi Trương Tử Mộng đang trầm mặc nhìn ngoài cửa sổ: "Mộng Mộng, em muốn uống cái gì?"
Trương Tử Mộng quay đầu, nhìn Tô Lâm một hồi, mới đáp: "Sữa tươi."
Uống sữa tươi vẫn là thói quen của Trương Tử Mộng, sữa sẽ không làm cho tràng vị của nàng khó chịu, có năng lực giúp nàng giảm bớt phiền não đi WC.
Tô Lâm sửng sốt một chút, cô không nghĩ tới Trương Tử Mộng sẽ uống sữa tươi, nhưng cũng không có hỏi nhiều cùng dị ý. Lúc này tiếp viên hàng không vừa vặn đi tới bên cạnh hai người, Tô Lâm gọi một ly sữa cho Trương Tử Mộng, bản thân thì gọi một ly cà phê Lam Sơn không đường.
Trương Tử Mộng nhíu mày một chút, Tô Lâm thích uống cà phê Lam Sơn có xuất xứ từ Jamaica. Việc này nàng vẫn đều biết, nhưng nàng không hiểu vì sao Tô Lâm lên phi cơ còn uống cà phê nâng cao tinh thần gì đó, không ngủ sẽ rất vất vả. Trương Tử Mộng khuyên bảo Tô Lâm, nhưng xem Tô Lâm thật hưởng thụ uống xong một ngụm cà phê, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là cái gì cũng chưa nói, bảo trì im lặng.
Điều hoà trên phi cơ luôn mở rất lạnh, cho nên mặc kệ là thời tiết gì, chăn mỏng là không thể thiếu. Khi Trương Tử Mộng cảm thấy hơi lạnh, không cần nàng mở miệng, Tô Lâm đã bắt đầu chuẩn bị chăn cho nàng. Trương Tử Mộng thấy động tác của Tô Lâm, đột nhiên nói: "Tô tỷ, không cần."
Tô Lâm ngừng tay, hồi đầu nghi hoặc nhìn về phía Trương Tử Mộng, sau đó chân mày cau lại, cô thế nào lại quên Trương Tử Mộng tương tự Trương Tử Hề, cũng có thể là có điểm khiết phích đi, chăn trên phi cơ làm sao nàng sẽ dùng. Cô trong lòng thầm mắng mình sơ sót. Nhưng mà, trên phi cơ lại không cần chăn sẽ rất dễ dàng bị cảm mạo, cô dùng ngữ khí ôn nhu, mang theo hương vị hống nhân nói với Trương Tử Mộng: "Mộng Mộng, chấp nhận được không? Không có chăn, tôi sợ em sẽ bị cảm mạo."
"Không cần." Trương Tử Mộng đối Tô Lâm "hống" lại thờ ơ, vẫn là kiên quyết lắc lắc đầu, sau đó nói: "Tô tỷ, chị lấy túi của tôi lại đây."
Tô Lâm không biết Trương Tử Mộng kêu cô lấy túi làm cái gì, nhưng vẫn là nghe lời làm theo, mang theo nghi hoặc giao túi cho Trương Tử Mộng.
Trương Tử Mộng lấy túi qua, xuất ra hai tấm chăn điều gấp chỉnh tề, đưa một cái cho Tô Lâm, nói: "Tô tỷ, dùng cái này đi, sạch sẽ."
Tô Lâm có điểm phản ứng trì độn lăng lăng tiếp nhận chăn, cô thật sự không thể tưởng được Trương Tử Mộng sẽ mang chăn theo, hơn nữa...... Còn chuẩn bị phần của cô. Cô gặp Trương Tử Mộng đã đem chăn phủ lên người, sau đó nhắm hai mắt lại. Tô Lâm cũng mở chăn ra phủ lên người mình, còn ngửi được một cỗ hương khí tươi mát hợp lòng người, vì thế lòng của cô cũng vui sướng lên. Nhìn sườn mặt Trương Tử Mộng im lặng điềm nhiên, khóe miệng không tự giác gợi lên độ cong xinh đẹp.
Trên phi cơ, Trương Tử Mộng rất khó nhập miên, nàng phải trải qua một đoạn thời gian dài mới có thể buồn ngủ, chính là vì nguyên nhân đó, nàng rốt cuộc đã biết Tô Lâm vì sao sẽ uống cà phê Lam Sơn để nâng cao tinh thần rồi.
Kỳ thật không cần Trương Tử Hề nói, Tô Lâm cũng sẽ nhất định hảo hảo chiếu cố Trương Tử Mộng, cô cũng không biết im lặng điềm nhiên Trương Tử Mộng vẫn chưa đi vào giấc ngủ, cô nghiêng đi thân mình nhìn Trương Tử Mộng, luôn ở thời điểm chăn trên người Trương Tử Mộng rơi xuống một nửa, liền mềm nhẹ đắp lên cho nàng.
Phi cơ bay mười mấy tiếng, rốt cuộc thì tới M quốc, đi theo Tô Lâm đến khách sạn, Trương Tử Mộng mới ý thức được, Tô Lâm an bài là cỡ nào không xong, cô chỉ thuê một phòng, hơn nữa chỉ có một cái giường đôi!
HAPPY 200K VIEWS :D
===========================
Chương 107: Ôm ấp
Đi xuống phi cơ, Trương Tử Mộng không suy nghĩ gì, nàng đem mình hoàn toàn giao cho Tô Lâm. Lần này đến M quốc, là Trương Tử Hề bày mưu đặt kế, sau đó Tô Lâm bắt tay an bài hết thảy. Đem mình giao cho Tô Lâm, Trương Tử Mộng thật yên tâm, nàng tin tưởng vững chắc Tô Lâm nhất định sẽ chiếu cố tốt mình.
Lần này đến M quốc, Trương Tử Mộng tham gia trao đổi chỉ là tấm màn che, Tô Lâm lại đối mọi người bảo lưu bí mật này, lần này không có người của Tô thị, cũng không có người của Trương thị đến tiếp cơ, hết thảy đều dựa vào bản thân. Tô Lâm xung phong nhận việc, một mình cầm lấy hai cái túi, nhưng Trương Tử Mộng cũng không muốn như vậy, nàng không nói rõ, nguyên nhân chỉ có chính nàng rõ ràng.
Trương Tử Mộng từ tay Tô Lâm kéo túi của mình qua, mà Tô Lâm cũng không buông tay, miệng nói: "Mộng Mộng, tôi làm là được, không nặng."
Trương Tử Mộng nói không nên lời, nàng cũng không buông tay, chỉ nói: "Tôi có thể xách, tôi không phải phế nhân."
Tô Lâm im lặng chăm chú nhìn Trương Tử Mộng có chút cố chấp, cô hiểu biết nữ nhân này, kỳ thật nàng cùng Trương Tử Hề không sai biệt lắm, một khi đã cố chấp thì không ai có thể khuyên can. Đối Trương Tử Hề, có lẽ chỉ có Chu Tư Y có thể làm cho em ấy thay đổi ý kiến, nhưng đối Trương Tử Mộng, Tô Lâm hoàn toàn không có tin tưởng.
Trầm mặc một hồi, Tô Lâm cuối cùng vẫn là buông một tay, lại còn bắt lấy bên kia, một cái túi không nặng lúc này cũng là bị hai người cùng nhau xách, Tô Lâm thỏa hiệp nói: "Cứ như vậy đi, giúp tôi chia sẻ một chút là tốt rồi."
Trương Tử Mộng không nói, chỉ lẳng lặng nhìn Tô Lâm đồng dạng kiên định cố chấp, trên mặt cô có dấu vết mỏi mệt. Trương Tử Mộng có ngủ trên phi cơ, nhưng Tô Lâm có hay không thì nàng không biết, nàng chỉ biết là khi nàng mơ mơ màng màng, cảm thấy có người ngẫu nhiên giúp nàng lạp chăn, còn ngẫu nhiên đem tay nàng bỏ vào chăn.
Tô Lâm gặp Trương Tử Mộng không nói lời nào, biểu tình lại tựa hồ có điều dịu đi, cô tự cho là Trương Tử Mộng đã buông lỏng, vì thế rèn sắt phải thừa dịp còn nóng, Tô Lâm bước lên phía trước, sau đó khẽ động cái túi bị mỗi người một bên xách, cũng không quay đầu lại nói: "Đi thôi."
Đi ra sân bay, có rất nhiều xe taxi ở hậu sảnh, đập vào mắt đều là xa lạ, con người bất đồng màu mắt, bất đồng màu da. Hai người đều từng đi du học, hơn nữa kiến thức cũng không nông cạn, biết kế tiếp nên làm gì. Tô Lâm đi trước, Trương Tử Mộng tựa hồ là bị Tô Lâm nắm lấy thông qua cái túi kia. Đến gần một chiếc xe taxi, Tô Lâm mở ra cửa sau, sau đó tránh ra thân mình, nhìn Trương Tử Mộng ý bảo nàng lên xe trước.
Trương Tử Mộng dọc theo đường đi đều không nói chuyện, Tô Lâm kêu nàng lên xe, nàng liền thật sự ngoan ngoãn nghe theo chỉ thị, ngồi vào trong xe, sau đó xích vô một chút, chừa chỗ cho Tô Lâm.
Tô Lâm nguyên bản nghĩ Trương Tử Mộng sẽ giống lúc trước, không muốn ngồi chung với mình, nhưng khi Trương Tử Mộng tự động chừa chỗ cho mình, không biết vì sao trong lòng có chút vui sướng, thật giống như tiểu hài tử ăn đến kẹo, có điểm ngọt ngào. Tô Lâm dùng tiếng Anh nói địa chỉ với tài xế, sau đó hắn mỉm cười gật đầu, khởi động xe.
Trương Tử Mộng không để ý Tô Lâm nói gì, nàng chỉ cảm thấy Tô Lâm phát âm rất chuẩn, nghe rất êm tai, so với khi nói quốc ngữ có cảm giác không đồng dạng.
M quốc thật phồn hoa, nơi nơi là xe, nơi nơi là người. Trương Tử Mộng im lặng nhìn người xe như nước bên ngoài cửa sổ, nhưng trong lòng cũng là cảm thấy tiêu điều.
"Mộng Mộng, em mệt sao?" Tô Lâm nhìn sườn mặt Trương Tử Mộng, lại xem không rõ biểu tình của nàng, nhưng cô đột nhiên cảm giác được trên người Trương Tử Mộng tản mát ra hơi thở trầm thấp, cô nghĩ có phải do nơi này hoàn cảnh lạ lẫm, làm cho Trương Tử Mộng cảm thấy không đủ thân thiết, nên mới sinh ra cảm giác cô độc?
Trương Tử Mộng đột nhiên nghe được Tô Lâm dịu dàng phát âm quốc ngữ, hồi đầu thấy cô, chỉ một thoáng liền cảm thấy người trước mắt này chưa bao giờ thân thiết đến thế. Vì thế nàng mỉm cười, lắc lắc đầu nói: "Không mệt." Trong lòng lại thầm nói: Chị hẳn là mệt hơn tôi đi.
Mặc kệ là sự kiện kia phát sinh trước hay sau, Tô Lâm đối Trương Tử Mộng đều có một cỗ thương tiếc, chẳng qua sự kiện kia phát sinh rồi, càng thêm sâu sắc mà thôi. Cô ôn nhu mỉm cười, vươn tay bắt lấy tay Trương Tử Mộng, nắm thật chặt nói: "Khách sạn không xa, rất nhanh sẽ tới."
Phía trước, Trương Tử Mộng luôn tránh né tiếp xúc thân thể với Tô Lâm, chỉ là bởi vì không nghĩ xấu hổ. Nhưng nữ nhân luôn mẫn cảm, nội tâm cũng sẽ mạc danh kỳ diệu yếu ớt, có lẽ chính là bởi vì hiện tại hoàn cảnh lạ lẫm, làm cho lòng Trương Tử Mộng có chút bất an. Tay Tô Lâm khiến Trương Tử Mộng vơi bớt lo lắng, vì thế nàng không cự tuyệt, tùy ý cô nắm, đầu lại xoay trở về, nhìn ra ngoài.
Khách sạn kia quả thật như Tô Lâm nói, không xa. Trương Tử Mộng cảm thấy giống như chỉ có mười lăm phút liền đến, nàng xuống xe, không có chú ý tên khách sạn là gì, đối nàng mà nói cũng chỉ là địa phương tạm cư mà thôi, hơn nữa mục đích chủ yếu nàng đến M quốc lần này là vì chuyện căn bản nàng không tình nguyện đi làm, cho nên nàng cũng lười nhớ, bởi vì nàng không biết có gì đáng giá để nhớ.
Cùng Tô Lâm tiến vào khách sạn, Trương Tử Mộng ở đại sảnh chờ đợi, Tô Lâm đi đến quầy tiếp tân. Tô Lâm cùng nhân viên phục vụ nói vài câu, sau đó ký tên lên giấy, lấy thẻ phòng.
Trương Tử Mộng nhìn Tô Lâm hoàn thành thủ tục, đi về phía mình, chú ý tới tay cô chỉ cầm có một cái thẻ, nàng hơi nhíu mi, cảm thấy không thích hợp, hai người như thế nào chỉ có một thẻ phòng, nàng chưa từng nghe nói qua hai phòng có thể xài chung thẻ. Nhưng Trương Tử Mộng lại nghĩ, có lẽ là phòng tổng thống chẳng hạn, hay một phòng có hai phòng nhỏ. Chờ Tô Lâm đến gần, nàng cũng chưa nói cái gì, chỉ đi theo Tô Lâm đến thang máy.
Đợi vào phòng, Trương Tử Mộng mới phát hiện xác thực có chung phòng khách, nhưng lại chỉ có một gian phòng, hơn nữa trong phòng chỉ có một cái giường đôi. Nàng thật sâu nhíu mày, quay đầu lại, biểu tình phức tạp, có nghi hoặc, có bất mãn, có xấu hổ nhìn Tô Lâm, hỏi: "Tô tỷ, chỉ có một gian phòng?"
"Ừ, đúng vậy. Mộng Mộng, không có biện pháp, khách sạn ở phụ cận đều kín chỗ, chỉ có thể thuê một gian phòng." Tô Lâm cũng rất bất đắc dĩ, Trương Tử Hề đề nghị cô là sau khi thu được thư mời, Tô Lâm mới bắt đầu an bài. Vừa vặn Tô Lâm ở M quốc có vị bằng hữu là bác sĩ phụ khoa cũng ở đây, cùng M quốc tổ chức lễ trao đổi của kiến trúc sư là cùng một thành thị.
Lễ trao đổi là quốc tế hoá, người tham gia đến từ khắp nơi trên thế giới, số lượng cũng không ít, cho nên khách sạn ở phụ cận cơ hồ đều bị thuê hết, gian phòng cuối cùng ở khách sạn này là cô thật vất vả mới thuê được.
Trương Tử Mộng nghĩ lại một chút, không cần Tô Lâm giải thích lập tức liền suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân, nàng cảm thấy mình quá mức mẫn cảm, mặc dù là nàng nói hai người có thể quên đi chuyện kia, nói hai người có thể tiếp tục giống như trước đây, nhưng hiện tại nàng lại đi để ý. Nàng nghĩ hai nữ nhân, lại là hảo bằng hữu, nằm chung trên một cái giường thật sự rất bình thường. Nàng khuyên bản thân không cần nghĩ nhiều thì sẽ không xấu hổ, vì thế nàng mỉm cười, ra vẻ không cần nói: "Tô tỷ, kỳ thật...... Tôi chỉ là hỏi một chút mà thôi."
Tâm và dục vọng là hai thứ nhân loại khó khống chế nhất, mình nói không thèm nghĩ nữa, cũng không có nghĩa là thật sự có thể không nghĩ đến. Đến lúc nghỉ ngơi, hai người vẫn là cảm thấy khá xấu hổ.
Hai người đều đã tắm rửa xong, đều thay áo ngủ, ngồi ở ngoại thính sô pha, trầm mặc hồi lâu. Tô Lâm không có nghỉ ngơi trên phi cơ, sự mỏi mệt trên mặt càng ngày càng rõ, nhưng cô vẫn ngồi ở đó, cũng không có động tác gì.
Trương Tử Mộng nhìn Tô Lâm như vậy, thật sự là có điểm băn khoăn, còn có điểm...... Hơi đau lòng, vứt bỏ sự kiện kia, ai đúng ai sai, nữ nhân này đã vì nàng mà trả giá không ít. Nàng đành phải mở miệng nói: "Tô tỷ, đến lúc nghỉ ngơi rồi."
Tô Lâm ngỡ ngàng, nhìn Trương Tử Mộng một hồi, do dự một chút, nói: "Mộng Mộng, em đi ngủ trước đi, tôi chưa buồn ngủ."
Tô Lâm như vậy ngược lại là tăng thêm Trương Tử Mộng xấu hổ, nàng thầm oán Tô Lâm: "Chết đến nơi còn mạnh miệng!" Nàng nghĩ, nếu hai người còn lưu ý chuyện kia, bọn họ vĩnh viễn đừng nghĩ trở lại trạng thái ban đầu, nàng không nghĩ mất đi vị bằng hữu lại giống tỷ tỷ Tô Lâm, nàng đành phải chủ động nói: "Tô tỷ, nếu chỉ có một cái giường, cũng đừng để ý nhiều như vậy, đi nghỉ ngơi đi."
Từ sau sự kiện kia, Tô Lâm trước mặt Trương Tử Mộng luôn đặc biệt dịu ngoan nghe lời, Trương Tử Mộng đã nói như vậy, trong giọng nói tựa hồ còn không cho phép phản bác, Tô Lâm cũng chỉ hảo nghe theo Trương Tử Mộng.
Có một số việc đã xảy ra, cũng không phải nói làm như không phát sinh liền thật sự có thể quên không còn một mảnh, một trước một sau tiến vào gian phòng, nhìn đến drap giường trắng noãn, còn là ở khách sạn, hai người đều càng cảm thấy xấu hổ. Mặt Trương Tử Mộng ửng đỏ, nhưng nàng lại cố trang không thèm để ý, nằm lên giường, đắp chăn, để lại một khoảng cho Tô Lâm.
Nhưng là qua hồi lâu sau, Trương Tử Mộng vẫn không gặp Tô Lâm leo lên giường, nàng ngẩng đầu, chỉ thấy Tô Lâm vẫn ngơ ngác đứng đó, không biết vì sao trong lòng nổi lên một chút tức giận, ngữ khí không tốt hỏi: "Tô tỷ, chẳng lẽ chị tưởng đứng như vậy một đêm?"
Tô Lâm trải qua nhiều hơn Trương Tử Mộng, cô không xấu hổ mà là do dự, chính cô cũng không hiểu được là do nguyên nhân gì, cô không dám nằm lên cái giường kia, nằm bên cạnh Trương Tử Mộng. Không phải sợ, chỉ là cảm thấy mình không nên, hoặc là không có tư cách, cô chỉ là tự ti mà thôi. Suy nghĩ một chút, Tô Lâm mới nói: "Mộng Mộng, kỳ thật tôi có thể...... Ra sô pha ngủ."
Chân mày Trương Tử Mộng cau lại, nàng không hiểu Tô Lâm luôn luôn tiêu sái hào phóng vì cái gì lại để ý như vậy, ngay cả mình đều có thể khắc chế xấu hổ. Nếu giống như Tô Lâm nói, bọn họ liền vĩnh viễn không thể khôi phục quan hệ trước kia, nàng trong lòng tức giận càng sâu, đơn giản nhắm hai mắt lại không nhìn tới cô, lạnh lùng nói: "Muốn ngủ sô pha thì tùy chị, bất quá về sau chị cũng đừng nói chuyện với tôi nữa."
Tô Lâm lập tức cả kinh, trong lòng sinh ra đau đớn giống như đột nhiên mất đi cái gì quý giá. Trong khoảng thời gian này Tô Lâm thật sự rất vui vẻ, không hư không như dĩ vãng, cô biết hết thảy là vì có Trương Tử Mộng. Cuộc sống trước kia không có trọng tâm, cảm giác mình luôn luôn tại phiêu, trong khoảng thời gian này, Trương Tử Mộng nghiễm nhiên trở thành trọng tâm trong cuộc sống của cô, cô vây quanh Trương Tử Mộng mà chuyển, cố gắng làm cho Trương Tử Mộng vui vẻ một chút, hảo hảo một chút. Cuộc sống như vậy làm cho cô cảm thấy mình có mục tiêu, có chờ đợi, cô thích cuộc sống này, cô không muốn trở lại quá khứ.
Bởi vì sợ hãi mất đi, Tô Lâm không dám do dự, động tác rất nhanh liền leo lên giường. Nằm xong, cô không dám động đậy, cũng không dám tới gần, thân thể cứng ngắc chỉ chiếm 1/3 diện tích.
Trương Tử Mộng cảm giác được Tô Lâm đã leo lên giường, mở mắt ra xem một chút, lại thấy tư thế ngủ của Tô Lâm quá kỳ quặc, nàng cảm thấy không thoải mái, trong lòng nghĩ chị ta như vậy có thể nghỉ ngơi mới là lạ. Nhắm mắt lại thật sâu thở dài một hơi, Trương Tử Mộng xoay người đi, phóng nhu ngữ khí nhẹ giọng nói: "Tô tỷ, đừng quá làm khó mình, xích vô đây chút đi, tôi đủ chỗ nằm rồi."
Tô Lâm vẫn không có di động vị trí, cô quay đầu nhìn bóng lưng Trương Tử Mộng, trong lòng nghĩ đến khoảng thời gian gần đây, không có chỗ nào là không có thân ảnh Trương Tử Mộng, là em ấy làm cho cuộc sống của mình trở nên phong phú, là em ấy cứu rỗi linh hồn đi lạc của mình. Cô xúc động, Trương Tử Mộng thật sự là nữ thần cứu thục của cô.
Cô từng cầu xin một nữ tử, cầu xin em ấy cứu thục linh hồn của mình, nhưng người kia cũng không có làm được, người kia là Trương Tử Hề. Cô chưa từng cầu xin nữ tử này, ngược lại là thương tổn nữ tử này, nhưng nữ tử này lại cứu thục linh hồn của mình. Hai nữ tử thuần khiết, đều giống như nữ thần của cô, nhưng Trương Tử Hề đối cô mà nói, thủy chung là cảm giác nhìn lên, vô cùng phiêu miểu. Trương Tử Mộng đối cô mà nói, cảm giác lại rất chân thật, cô có thể chạm vào......
Tô Lâm nhìn bóng lưng Trương Tử Mộng, nghe trên người nàng thỉnh thoảng thổi qua mùi thơm, để tay lên ngực tự hỏi, mình có thể chiếm được một người tốt như vậy sao? Trong lúc chờ đợi, Tô Lâm lại đột nhiên nhớ tới Trương Tử Mộng đã từng nói qua: Hy vọng mình có thể đối em ấy giống như Trương Tử Hề đối Chu Tư Y. Cô cảm thấy mình may mắn, cảm tạ trời xanh, làm cho cô còn có thể có được cơ hội may mắn như vậy. Kìm lòng không đậu, Tô Lâm nhẹ nhàng tới gần Trương Tử Mộng, nâng tay lên, đặt ở bên hông Trương Tử Mộng, ôm Trương Tử Mộng vào lòng, sau đó sung sướng mỉm cười, nhẹ nói: "Mộng Mộng, em nhất định sẽ tốt lên, tôi nhất định sẽ cố gắng, ngủ ngon."
Trương Tử Mộng đột nhiên bị Tô Lâm từ sau lưng ôm lấy, thân thể cứng ngắc, sau đó nghe thấy Tô Lâm nói, nàng không biết Tô Lâm nói sẽ cố gắng là cố gắng cái gì, nhưng nàng cũng không truy hỏi. Trương Tử Mộng tinh tế cảm thụ Tô Lâm vây quanh, Tô Lâm ôm ấp thật nhuyễn thật ấm thật thoải mái, nàng hiếm khi được đối đãi như vậy, cho dù là mẫu thân cũng chưa từng ôm nàng vào lòng. Nàng biết mình vẫn là khát vọng có thể được ai đó ôm ấp. Có lẽ là vì Tô Lâm ôm ấp rất thư thái, lại có lẽ là Trương Tử Mộng bởi vì chuyến bay hơn mười mấy tiếng, quá mệt mỏi, nàng cứ như vậy mà nằm trong vòng tay của Tô Lâm, chậm rãi tiến nhập giấc ngủ.
Tô tỷ phải bị Mộng Mộng "lụi" thêm một nhát nữa thì couple này mới tu thành chánh quả được ~
[Góc Q&A] Mộng Mộng đến M quốc làm gì? Ai chưa đọc QT vào đoán thử xem =))
========================
Chương 108: Lesbian
Trương Tử Mộng ngủ rất trầm, cả đêm đều không có tỉnh lại, 9h sáng nàng mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, sau đó đập vào mắt là một mảnh trắng xoá, nàng sửng sốt một chút, ý thức còn chưa thanh tỉnh, tiếp theo nàng cảm giác được mình bị ai ôm vào trong ngực, nhưng không biết vì sao một chút cũng chưa kinh hoảng, chỉ có mê man. Cái ôm này quá ấm áp quá thoải mái, thoải mái đến mức nàng không nghĩ rời đi, trong tiềm thức, nàng xác định người ôm mình sẽ không thương tổn mình.
Ý thức dần dần thanh tỉnh, Trương Tử Mộng nhớ lại một chút, đã biết người ôm mình là Tô Lâm, mở to hai mắt cẩn thận quan sát cảnh vật trước mắt, là vải lụa mềm nhẵn màu trắng, hướng lên trên một chút còn có một sắc trắng khác giống như sữa, có độ cong mượt mà, nửa hình tròn...... Phát hiện này làm cho Trương Tử Mộng hoảng hồn, ánh mắt trợn to hơn, đó là ngực Tô Lâm mà. Nàng hẳn là đưa lưng về phía Tô Lâm, lại không biết khi nào thì cả người đều ghé vào lòng Tô Lâm, áo ngủ của Tô Lâm vốn rộng thùng thình, bị Trương Tử Mộng lạp xả xuống dưới, lộ ra bầu ngực đẫy đà, tơ lụa che lấp, nhợt nhạt mân côi sắc......
Tuy rằng đều là nữ nhân, Tô Lâm có nàng cũng có, nhưng Trương Tử Mộng vẫn đỏ mặt, bọn họ dựa vào nhau quá gần, hai khoả kia ngay trước mắt nàng, cơ hồ là sắp đụng phải của chóp mũi, nhưng lại có mùi xạ hương thỉnh thoảng bay vào mũi. Trương Tử Mộng không dám cục cựa, cẩn thận ngửa đầu ra sau, cố gắng cách xa cái thứ làm cho người ta đỏ mặt kia, sau đó nhẹ nhàng thở hắt một hơi, rốt cuộc thì thoải mái rồi, vừa rồi nàng khẩn trương đến độ không dám hô hấp luôn.
Chờ bình tĩnh một chút, Trương Tử Mộng lại nhịn không được vụng trộm ngẩng đầu xem Tô Lâm đã tỉnh chưa, không nghĩ tới, vừa nhấc đầu lên liền phát hiện Tô Lâm đang cười khanh khách nhìn nàng, hơn nữa tinh thần cũng tốt lắm, căn bản không giống như là vừa tỉnh ngủ. Mặt Trương Tử Mộng thoáng chốc đỏ bừng, dáng vẻ ban nãy của mình hẳn là bị Tô Lâm thu hết vào đáy mắt rồi, trong lòng có điểm thẹn quá thành giận, thầm oán Tô Lâm, nữ nhân đáng giận này, ngủ mà không mặc nội y, thật sự là...... Không biết liêm sỉ!
Tối hôm qua hai người đều không có mở đèn sáng, cho dù là lúc ngồi ở phòng khách, ánh đèn cũng chỉ mờ mờ, có lẽ đều là vì tránh cho xấu hổ, cho nên Trương Tử Mộng vẫn không có phát hiện Tô Lâm thả rông.
Tô Lâm cười xem Trương Tử Mộng, nụ cười thật ôn nhu, không có ý tứ giễu cợt nào, gặp Trương Tử Mộng đỏ mặt, trong lòng cảm thấy vui vẻ, ngoài mặt lại giả ngu hỏi: "Mộng Mộng, tối qua em nghỉ ngơi có tốt không?"
Trương Tử Mộng không nghĩ yếu thế nhận thua trước mặt Tô Lâm, tuy rằng trong lòng xấu hổ vạn phần, nét đỏ ửng trên mặt cũng tự biết không che giấu được, nhưng vẫn cố trang trấn định, động đậy thân mình nằm ngửa lên, ly khai Tô Lâm ôm ấp, ngữ khí gợn sóng không sợ hãi, bình đạm nói: "Vâng, nghỉ ngơi rất tốt."
Tô Lâm vẫn nằm nghiêng, cười khanh khách nhìn Trương Tử Mộng, cũng không dám trêu nàng quá mức, thời gian lần này đến M quốc có vẻ nhanh, hết mười bốn ngày diễn ra lễ trao đổi, hai người nhất định phải trở về. Nghĩ đến đây, Tô Lâm thu liễm tươi cười, trầm mặc một hồi mới nhẹ giọng nói với Trương Tử Mộng: "Mộng Mộng, rời giường đi, chúng ta phải đi ra ngoài."
Trương Tử Mộng quay đầu, tựa hồ có điểm không rõ, hỏi: "Đi ra ngoài? Đi nơi nào?"
Tô Lâm nhìn Trương Tử Mộng, trong lòng có đáp án, cũng không dám lập tức trả lời Trương Tử Mộng, cô châm chước, sắp xếp ngôn ngữ một chút, mới dám nói ra miệng: "Tôi có một vị bằng hữu, lúc tôi đi du học đã nhận thức cô ấy, chúng tôi ở chung cũng khá tốt, tôi muốn em gặp cô ấy."
Trương Tử Mộng nhẹ nhàng nhíu mi, nàng không muốn đi, nàng muốn hảo hảo im lặng một chút, nói: "Tô tỷ đi đi, tôi muốn ở đây im lặng một chút."
Tô Lâm thật sâu nhìn Trương Tử Mộng, cẩn thận quan sát biểu tình của nàng, muốn nói lại thôi, một hồi lâu sau, mới nói: "Mộng Mộng, chúng ta phải đi chung, vị bằng hữu kia vừa vặn là...... Bác sĩ phụ khoa."
Trương Tử Mộng rất nhanh liền phản ứng lại vì sao Tô Lâm nhất định muốn mình cùng đi, tuy rằng nàng đã đáp ứng đến M quốc giải phẫu, nhưng dưới đáy lòng cũng là kháng cự cùng chán ghét. Lúc này tâm tình của nàng quả thật là xuống dốc không phanh, sắc mặt cũng dần dần nghiêm túc, trầm mặc nhìn Tô Lâm một hồi lâu, mới dời tầm mắt, lăng lăng nhìn trần nhà, lãnh đạm đáp: "Được rồi."
Tô Lâm vẫn nhìn Trương Tử Mộng, trong lòng rất muốn an ủi Trương Tử Mộng, nhưng thế nào cũng không mở miệng được, cô thật sự là tìm không thấy ngôn ngữ thích hợp.
Trương Tử Mộng nói xong liền xuống giường, sau đó đi vào phòng tắm. Tô Lâm cũng lập tức xuống giường, đi đến tủ quần áo.
Trương Tử Mộng đi vào phòng tắm, im lặng đối diện gương, nàng trong gương sắc mặt tốt lắm, cũng không có bởi vì thời gian dài ngồi phi cơ mà tạo thành mỏi mệt, trên mặt chỉ thiếu tươi cười, hơn phần phiền táo không kiên nhẫn. Tô Lâm lại đột nhiên xuất hiện ở cửa, cũng xuất hiện trong gương, Trương Tử Mộng thấy tay Tô Lâm đang cầm bàn chải đánh răng đã trát kem xong.
Tô Lâm đi đến, đứng bên sườn trái Trương Tử Mộng, ánh mắt nhìn thân ảnh Trương Tử Mộng qua gương, sau đó đưa bàn chải tới trước mặt nàng, giải thích: "Bàn chải của khách sạn khá cứng, bàn chải này là tôi mang theo, em quen dùng bàn chải lông mềm, kem này cũng là mùi vị em thích."
Trương Tử Mộng nhìn bàn chải trước mắt, trầm mặc một hồi rồi nhận lấy, cúi đầu vặn vòi, nhìn dòng nước, nói: "Tô tỷ, cám ơn."
Tô Lâm nhếch miệng, ánh mắt chuyên chú nhìn Trương Tử Mộng, tất cả còn lại đều là tràn đầy thương tiếc Trương Tử Mộng, thanh âm rất nhẹ nói: "Mộng Mộng, giữa em và tôi không cần phải nói cám ơn, mặc kệ là làm cái gì cho em, tôi đều cam tâm tình nguyện."
Nói xong, Tô Lâm trầm mặc nhìn Trương Tử Mộng một hồi, thấy nàng chỉ cúi đầu nhìn dòng nước không ngừng chảy ra, vì thế âm thầm thở dài một hơi, yên lặng rời khỏi phòng tắm.
Trương Tử Mộng ngẩng đầu lên nhìn gương, trong lòng không tiếng động hỏi: "Chị chỉ là cảm thấy nợ tôi, chỉ là vì bồi thường tôi, cho nên mới nói như vậy sao?"
Trên đường đi gặp người kia, Trương Tử Mộng đều im lặng, trên mặt chỉ có bình thản, làm cho người ta hoàn toàn không thể đoán được nàng suy nghĩ gì. Ngồi trong xe taxi, Tô Lâm luôn cảm thấy không yên, nhịn không được thường thường hướng Trương Tử Mộng quan vọng, mỗi lần lại giống như sợ Trương Tử Mộng biết, rất nhanh liền dời đi.
Đích đến không xa, là một bệnh viện cách khách sạn khoảng hai mươi phút lái xe. Trương Tử Mộng đi theo Tô Lâm vào bệnh viện, sau khi đăng ký xong thì ngồi vào góc tường. Tô Lâm nghiêng đi thân mình, thanh âm thật sự mềm nhẹ nói: "Mộng Mộng, em ngồi ở đây một chút, tôi đi liên hệ vị bằng hữu kia."
"Vâng." Trương Tử Mộng như cũ diện vô biểu tình, rất đơn giản gật đầu lên tiếng. Nàng tựa hồ dựng lên thêm một lớp băng, bất luận kẻ nào đều không thể tới gần nàng.
Trương Tử Mộng như vậy khiến Tô Lâm thúc thủ vô sách, cô tưởng tiếp cận Trương Tử Mộng, muốn nhìn Trương Tử Mộng suy nghĩ cái gì, tưởng cấp nàng một cái ôm an ủi, nhưng Trương Tử Mộng hiện tại chỉ có thể khiến cô lo lắng suông, cái gì cũng không làm được. Bất đắc dĩ thầm than một hơi, ánh mắt có điểm ảm đạm ly khai chỗ ngồi, đi đến chỗ rẽ mới lấy di động ra.
Tô Lâm nói chuyện điện thoại xong, trở lại tọa hạ bên người Trương Tử Mộng, cũng nhất thời không biết nói gì cho phải, vì thế cùng nhau trầm mặc. Chỉ chốc lát hai người đột nhiên nghe thấy có người hô to: "Hi, Linda!"
Tô Lâm cùng Trương Tử Mộng đồng thời ngẩng đầu, sau đó thấy một dị quốc mỹ nữ tóc vàng mặc áo blouse trắng hừng hực chạy tới. Trương Tử Mộng ngây ngẩn cả người, không đợi nàng phản ứng, dị quốc mỹ nữ kia đã chạy tới chỗ Tô Lâm, trực tiếp bắt lấy tay Tô Lâm kéo cô đứng lên, gắt gao ôm lấy Tô Lâm, hôn hai má Tô Lâm, phát ra một tiếng "chụt" vang dội, cảm tính nói: "Linda, long time no see, I miss you so much!"
Tô Lâm cũng giống như Trương Tử Mộng, có điểm không kịp phản ứng, cô lăng lăng để mỹ nữ tóc vàng kia ôm lấy, một lát sau mới đẩy nàng ra, tựa hồ sợ nàng lại ôm mình, hai tay duỗi thẳng đặt lên hai vai người nọ. Mi giác mịt mờ co rúm hai lần, mới mỉm cười nói: "Yeah, it's been a long time. I miss you too! Lacy."
Trương Tử Mộng ngồi ở chỗ kia, sâu kín nhăn mi nhìn hai người, không biết vì sao, nhìn dị quốc mỹ nữ tóc vàng ôm Tô Lâm, hôn Tô Lâm, trong lòng nàng không thoải mái. Cẩn thận nghe xong hai người đối thoại, Trương Tử Mộng cười lạnh nghĩ: "A, Linda? Qua đây liền biến thành Linda, xưng hô này thật đúng là thân mật a. Lacy? Phát âm sao nghe giống...... Lesbian quá vậy ta?"
Tô Lâm chợt nhớ ra Trương Tử Mộng còn tại bên người, cô dùng ám lực đẩy Lacy ra một chút, chỉ vào Trương Tử Mộng, dùng tiếng Anh giới thiệu bọn họ với nhau, bất quá Tô Lâm giới thiệu đều rất đơn giản, chỉ là nói cho đối phương biết tên mà thôi.
Lacy lúc này mới chú ý tới Trương Tử Mộng, hai mắt nhìn kỹ, trong lòng thầm than: Nữ nhân này xinh đẹp ngang ngửa Tô Lâm, chẳng lẽ Z quốc bên kia thật sự có nhiều mỹ nữ vậy sao? Mình hẳn là lựa chọn đi Z quốc công tác mới đúng. Nàng mỉm cười, vươn tay chào hỏi Trương Tử Mộng.
Trương Tử Mộng chỉ mỉm cười gật đầu, không nói chuyện, cũng không cùng Lacy bắt tay, nàng cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy, nàng chỉ biết là trong lòng nàng không thích nữ nhân dị quốc này.
Phản ứng của Trương Tử Mộng làm cho Lacy xấu hổ, Tô Lâm thấy tình huống này, đành phải nói dối giải thích với Lacy là Trương Tử Mộng không hiểu tiếng Anh. Lacy nghe Tô Lâm giải thích, có điểm thất vọng buông tay xuống, miệng nỉ non một câu, Trương Tử Mộng nghe rõ nàng hình như là nói: Hảo đáng tiếc, nữ nhân xinh đẹp cỡ nào a.
Editor quăng thính bất thình lình =))))
HAPPY NEW YEAR MY FRIENDS!
========================
Chương 109: Thổ lộ
Câu nói "Linda, long time no see, I miss you so much!" của Lacy xem ra là thật, sau khi Lacy nhìn Trương Tử Mộng liền lôi kéo Tô Lâm tọa hạ, hơn nữa vẫn còn nắm tay Tô Lâm không chịu buông.
Trương Tử Mộng vốn dĩ không dở tiếng Anh, nàng ngồi ở một bên bất động thanh sắc, lỗ tai lại cẩn thận nghe Lacy cùng Tô Lâm nói. Lacy oán hận nói với Tô Lâm, vì sao nhiều năm như vậy cũng không liên hệ nàng, nàng vẫn không có quên Tô Lâm......
Nhìn hai người hữu thuyết hữu tiếu, đặc biệt là hai bàn tay vẫn nắm chặt lấy nhau, Trương Tử Mộng cau mày càng chặt. Gần đây rõ ràng chỉ vây quanh mình, chỉ cười với mình, chỉ đối tốt với mình, hiện tại lại cười với người khác, bộ dáng tay trong tay thật thân mật, nàng có cảm giác bị bỏ rơi, cảm thấy đồ vật của mình bị đoạt đi mất.
Trương Tử Mộng nhìn chằm chằm tay phải Tô Lâm, trong lòng có điểm tức giận, chẳng lẽ Tô Lâm đã quên lời hứa hẹn, đáp ứng mình cái gì sao? Rõ ràng đã nói, không dùng cái tay kia đi tiếp xúc người khác nữa. Trương Tử Mộng giờ phút này không có phát giác, nàng đối Tô Lâm đã sinh ra dục vọng chiếm hữu, không chỉ không muốn nhìn cô cùng nam nhân quá mức thân mật tiếp xúc, ngay cả nữ nhân nàng cũng không thoải mái.
Tô Lâm kỳ thật vẫn không quên bên người còn có Trương Tử Mộng, chỉ là khi đối mặt với lão bằng hữu đã nhiều năm không liên hệ, còn có chuyện muốn nhờ nàng, Tô Lâm thế nào đều không thể lạnh lùng đối chi. Cô cảm giác được khí tràng bên cạnh càng ngày càng thấp, cũng không dám kéo dài, đánh gãy Lacy hoài cựu ôm ấp tình cảm, trực tiếp đem đề tài dẫn về chính đề, Trương Tử Mộng kế bên, cô cũng không dám nói trắng ra, ám chỉ Lacy: "Lacy, lần này đến M quốc, mình có việc cần cậu hỗ trợ."
Chuyện tình của Trương Tử Mộng, trước khi đến M quốc Tô Lâm đã liên hệ nàng, Tô Lâm nhắc tới khiến Lacy phản ứng lại, nàng nhìn thoáng qua Trương Tử Mộng, hỏi Tô Lâm: "Là cô ấy sao?"
Tô Lâm nhìn thoáng qua Trương Tử Mộng, đối Lacy gật gật đầu. Lacy là một bác sĩ phụ khoa rất chuyên nghiệp, nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ nói với hai người: "Ừ, tốt lắm, đi theo tôi."
Lacy dẫn Tô Lâm và Trương Tử Mộng vào văn phòng, an bài chỗ ngồi cho Trương Tử Mộng xong, nói với Tô Lâm cần cô đi làm một ít thủ tục. Tô Lâm gật gật đầu, nói tạ, sau đó nhìn Trương Tử Mộng vẫn trầm mặc, cô biết Trương Tử Mộng biết tiếng Anh, cũng không giải thích cái gì, chỉ đơn giản nói: "Mộng Mộng, em ở chỗ này chờ một chút, tôi rất nhanh sẽ trở về."
Trương Tử Mộng chưa bao giờ cảm thấy nghẹn khuất như thế, nàng nhất tưởng đến nơi tư mật nhất sắp bị kiểm tra, sau đó còn bị người khác động dao động kéo, trong lòng liền phiền táo phi thường, nhưng lại mang theo một cỗ hận ý, hận ý không phải nhằm vào Tô Lâm, kỳ thật nàng đối Tô Lâm đã sớm không có hận cùng oán, dù sao nàng cũng là người hiểu lý lẽ, biết chuyện đó không thể trách bất cứ ai. Hận ý của nàng là nhằm vào gia đình, Trương gia. Nàng thậm chí muốn hủy diệt cái gia đình kia. Lời Tô Lâm nói, như trước thật ôn nhu, bao hàm nồng đậm bao dung cùng thương tiếc, nhưng mà Trương Tử Mộng tâm tình thật phiền táo, nàng không nghĩ mở miệng nói một câu, nàng sợ mình mở miệng sẽ khẩu không trạch ngôn đi đả thương người, vì thế nàng ngay cả đầu cũng chưa quay lại, chỉ gật nhẹ một cái.
Tô Lâm có thể lý giải sự nghẹn khuất của Trương Tử Mộng, cô thật sâu nhìn bóng dáng Trương Tử Mộng vẫn không nhúc nhích, tựa hồ là bị rút đi một tia sinh khí, cứng đơ như tượng đá. Cô âm thầm nói với chính mình: Chờ chuyện này qua đi, về sau nhất định phải hảo hảo đối đãi nữ nhân này, cố gắng làm cho em ấy trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất thế giới.
Lacy tại bệnh viện này có địa vị cao, dưới sự trợ giúp của nàng, quá trình làm thủ tục cũng không phiền toái, Tô Lâm đi không bao lâu liền quay trở lại, lúc này Trương Tử Mộng đã điều chỉnh tốt cảm xúc, tuy rằng vẫn trầm mặc, nhưng trên mặt đã là một mảnh bình tĩnh.
Trương Tử Mộng biến bản thân thành rối gỗ, trên mặt không có biểu tình, hoàn toàn phối hợp chỉ thị của Lacy, Lacy phát ra chỉ lệnh, Tô Lâm ở một bên phiên dịch.
Lacy kiểm tra xong, kéo màn ra, Tô Lâm lập tức khẩn trương nhìn xem biểu tình của Trương Tử Mộng, vẫn bình tĩnh giống như rối gỗ, trong lòng cô thoáng đau đớn. Tiếp theo nghe Lacy nói: "Màng trinh của bệnh nhân khá mỏng, tổn hại rất nhỏ, giải phẫu không khó, hơn nữa chỉ cần dùng thủ thuật tiên tiến nhất để giải phẫu, tin tưởng sau khi khôi phục, có thể trở lại trạng thái ban đầu."
Trương Tử Mộng đi ra liền im lặng ngồi xuống ghế dựa, mặt không chút thay đổi, Lacy cùng Tô Lâm nói chuyện, nàng cũng không có một chút phản ứng, tựa hồ hai người kia nói căn bản không liên quan đến nàng.
Tô Lâm nghe Lacy nói xong, không tự giác nhìn tay phải một chút, lúc trước luôn lưu trữ móng tay thon dài, còn sơn màu, mà hiện tại cũng là chỉnh tề ngắn gọn, một chút sơn cũng không có. Tô Lâm hỏi Lacy khi nào thì có thể giải phẫu, Lacy thật lưu loát nói ra một số thứ cần chú ý, trọng yếu nhất vẫn là thời gian hành kinh, sau khi hết kỳ kinh khoảng ba ngày hoặc là mười ngày trước khi kỳ kinh tiếp theo bắt đầu.
Trương Tử Mộng không nói lời nào, Tô Lâm đành phải làm chủ hết thảy, nhưng thời gian hành kinh, cô phải hỏi Trương Tử Mộng mới biết được, ánh mắt ý bảo Lacy chờ một chút, sau đó đi đến trước mặt Trương Tử Mộng, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn Trương Tử Mộng, do dự một chút liền nắm bàn tay nàng đang đặt trên đầu gối, không nghĩ tới cảm giác cũng là một mảnh lạnh lẽo, chân mày Tô Lâm cau lại, trong lòng sáp sáp một trận trừu đau.
Nhưng mà, lời Tô Lâm muốn hỏi còn chưa hỏi ra miệng, Trương Tử Mộng liền nhìn Tô Lâm nói: "Tô tỷ, thời gian vừa khớp, có thể lập tức giải phẫu."
Tô Lâm nhịn không được liền đứng lên ôm Trương Tử Mộng vào trong ngực, nhất thời không biết nói cái gì mới tốt, một lát sau mới nói: "Mộng Mộng, hảo hảo."
Trương Tử Mộng không phản kháng, tùy ý Tô Lâm ôm lấy nàng, nghe được Tô Lâm ở bên tai nhẹ giọng quan tâm, Trương Tử Mộng phát giác không biết từ khi nào, vòng tay ấm áp cùng thanh âm ôn nhu của Tô Lâm, lại có thể làm cho nàng lo lắng, cộng thêm hương vị an toàn. Vì thế băng kết trong lòng nàng cũng tan chảy, không có ngôn ngữ, đầu tựa lên vai Tô Lâm cũng là nhẹ nhàng gật hai cái.
Lacy luôn luôn tại một bên im lặng nhìn hai người, thân là một lesbian, nàng có thể phát hiện sự bất thường giữa Tô Lâm và Trương Tử Mộng. Chờ Tô Lâm quay đầu nhìn về phía Lacy, liền phát giác trong ánh mắt nàng tựa hồ có thâm ý. Tô Lâm nghĩ đến việc mình vừa mới cùng Trương Tử Mộng đối thoại khiến Lacy biết Trương Tử Mộng hiểu tiếng Anh, cô xấu hổ thật có lỗi đối nàng mỉm cười, vừa định mở miệng giải thích, đã thấy Lacy dời ánh mắt qua móng tay tu bổ sạch sẽ của Tô Lâm, hỏi: "Is she your partner?"
Tô Lâm sửng sốt một chút, cô không nghĩ tới Lacy sẽ hỏi câu này, cô biết Lacy là lesbian, hơn nữa còn từng theo đuổi cô, đáng tiếc là lúc ấy Tô Lâm đối nữ nhân một chút cảm giác cũng không có, cũng cho rằng mình sẽ không yêu phụ nữ, cho nên cô trực tiếp cự tuyệt Lacy, còn cùng nàng son sắt tuyên thệ, mình cả đời sẽ không yêu nữ nhân.
Nhưng lúc này Tô Lâm mới phát giác, cô không phải không yêu nữ nhân, cô chỉ là chưa gặp đúng đối tượng mà thôi.
Lacy đột nhiên hỏi như vậy, cô kinh ngạc, không tự giác nhìn về phía Trương Tử Mộng, trầm mặc một hồi mới quay đầu nhìn Lacy, thật chắc chắn nói: "Yes, I love her."
Lacy nhìn ngón tay Tô Lâm, móng tu bổ chỉnh tề, là một phụ nữ, lại còn là một lesbian, nàng biết nữ nhân bình thường sẽ không để móng tay như vậy, trách không được nàng vừa rồi kiểm tra cho Trương Tử Mộng thì phát hiện màng trinh tổn hại rất nhỏ, nguyên bản tưởng Trương Tử Mộng không cẩn thận tạo thành, hiện tại nàng đã biết, chỉ có ngón tay tinh tế thon dài của Tô Lâm mới là đầu sỏ chân chính. Lacy lý giải cười cười, cũng không có hỏi Trương Tử Mộng vì sao phải đi vá, thật chân thành nói: "Wishing you happiness and love each other forever, Linda."
Cũng không biết là ai cho Tô Lâm sự tự tin lớn như vậy, ngay cả chính cô cũng không biết của sự tự tin của cô là từ đâu mà đến, nghe thấy Lacy chân thành chúc phúc, trừ bỏ trong lòng cảm động, một cỗ nhiệt khí xông thẳng lên đầu, đáp: "Thank you, we will!"
Tô Lâm cùng Lacy đối thoại một chữ không sót bị Trương Tử Mộng nghe vào trong tai, khi nàng nghe thấy Tô Lâm trả lời chắc chắn "yes, I love her" thì toàn thân lập tức chấn động, không chỉ có thân thể, còn có lòng của nàng, thậm chí là linh hồn đều chấn động.
Tiếp theo, Trương Tử Mộng nghe thấy Tô Lâm tự tin nói "thank you, we will!", cái này xem như thổ lộ đi? Cái này xem như Tô Lâm thổ lộ với nàng sao? Nàng cảm thấy mình lâm vào hỗn loạn, trước mắt đủ mọi màu sắc, còn không ngừng giao thoa biến hóa. Đến cuối cùng, nàng cũng không rõ bản thân thấy rốt cuộc là màu gì, rốt cuộc là cảm thụ gì...... Một mảnh mê man.
Giải phẫu vá màng trinh, kỳ thật rất đơn giản, toàn bộ quá trình chỉ dùng khoảng nửa giờ đồng hồ.
Trương Tử Mộng tiến nhập phòng giải phẫu, Tô Lâm chờ bên ngoài, trong nửa giờ đó, cô chưa từng ngồi yên, mà là vẫn bất an đi tới đi lui, cô cũng biết cơ hồ là không có nguy hiểm, nhưng cô lại không khống chế được bản thân, tâm tình cùng hành động hiện tại của cô, ngược lại càng giống như trượng phu đang chờ đợi thê tử sinh sản.
Cửa phòng giải phẫu mở ra, Tô Lâm liền chạy qua, cúi xuống thân mình bắt lấy tay Trương Tử Mộng, hỏi: "Mộng Mộng, em...... Có khỏe không?"
Trương Tử Mộng nằm trên giường màu trắng, bị đẩy ra, bởi vì trong lúc giải phẫu chỉ gây tê, cho nên cô rất thanh tỉnh, lại không cảm thấy đau đớn, nghe Tô Lâm nói, lại nghĩ tới những lời cô mới nói với Lacy, ánh mắt có điểm phức tạp nhìn Tô Lâm biểu tình khẩn trương, trầm mặc một hồi, gật đầu nói: "Tô tỷ, tôi tốt lắm."
Trương Tử Mộng được đưa đến một gian phòng độc lập để nghỉ ngơi, Tô Lâm bị Lacy kêu đi, nàng thật cẩn thận dặn dò Tô Lâm, sau khi phẫu thuật phải chú ý những gì, Tô Lâm nghiêm túc nghe, từng tiếng đều thật sâu nhớ nhập đáy lòng. Sau đó Lacy đưa một ít thuốc giảm sốt và dung dịch vệ sinh cho Tô Lâm, Tô Lâm lấy đến, bởi vì trong lòng nhớ Trương Tử Mộng, cô nói lời cảm tạ, cũng cam đoan về sau sẽ không quên Lacy, nhất định sẽ cùng nàng liên hệ, liền cáo biệt Lacy.
Tô Lâm vừa mới tiến nhập phòng bệnh của Trương Tử Mộng, còn chưa mở miệng, liền nghe thấy Trương Tử Mộng thanh âm không nặng, nhưng cũng rất kiên quyết nói: "Tô tỷ, tôi không muốn ở đây. Chúng ta về khách sạn đi."
Trương Tử Mộng một chút cũng không muốn ở địa phương này, nhiều một giây đều làm cho nàng cảm thấy rất khó chịu, tựa như hàng năm nàng đều phải tiến vào căn phòng kia ở Trương gia. Sinh thời, nàng tuyệt đối sẽ không bao giờ bước vào bệnh viện lần thứ hai.
Tô Lâm đã hỏi Lacy rành mạch, giải phẫu xong là có thể rời đi bệnh viện ngay, chỉ cần trở về hảo hảo hộ lý tu dưỡng là được. Tuy rằng cô muốn Trương Tử Mộng ở trong này lâu một chút, chờ hồi phục tốt rồi rời đi, nhưng tựa hồ chỉ cần một ánh mắt hoặc một câu nói của Trương Tử Mộng, là có thể trực tiếp nhìn đến đáy lòng Trương Tử Mộng, cô chưa từng có cảm thụ như vậy, cùng một người tâm ý tương thông, cho dù chỉ là cô đơn phương. Vì thế cô lại thấy mình may mắn, cũng càng thêm quý trọng nàng.
Ai thổ lộ với tui đi, tui yêu người đó liền luôn :"<
=====================
Chương 110: Cẩn thận
Ở chung nhiều năm, Tô Lâm rất hiểu biết Trương Tử Mộng; bởi vì hiểu biết, cho nên lý giải; bởi vì lý giải, cho nên có thể cảm nhận được Trương Tử Mộng kháng cự. Trương Tử Mộng đưa ra yêu cầu phải rời khỏi bệnh viện, Tô Lâm không có ngăn trở.
Tô Lâm nghĩ lại, trước kia cô cũng có thể đoán được ý tưởng của Trương Tử Mộng, nhưng chưa bao giờ nhanh như bây giờ. Cô hiểu hết thảy là vì cô dụng tâm, so với trước kia càng nhiều.
Tuy rằng giải phẫu xong là có thể rời đi ngay, nhưng bệnh viện vẫn muốn bệnh nhân chú ý, không thể làm động tác quá mạnh, khi thuốc tê dần dần mất đi hiệu lực, Trương Tử Mộng lại bắt đầu cảm thấy không khoẻ. Bất quá may mắn là, dọc theo đường đi Tô Lâm tri kỷ nâng niu cùng cẩn thận chiếu cố, hơn nữa đi ra bệnh viện liền kêu xe taxi trực tiếp tới khách sạn, sau đó còn có thang máy.
Trở lại phòng, Tô Lâm liền giúp đỡ Trương Tử Mộng nằm xuống giường, cũng cẩn thận giúp nàng đắp chăn. Trương Tử Mộng suốt một đường vẫn chưa nói gì, bởi vì hiện tại trong lòng nàng thật hỗn loạn, trừ bỏ giải phẫu, những lời Tô Lâm nói ở bệnh viện đã mê hoặc nàng.
Tô Lâm hầu hạ Trương Tử Mộng nằm xuống, lẳng lặng ngồi lên giường nhìn Trương Tử Mộng, tựa hồ đột nhiên nhớ tới chuyện trọng yếu gì, lại đứng dậy, xốc túi xách lên tìm tìm kiếm kiếm. Chỉ chốc lát, Tô Lâm cầm một tấm ảnh ngồi trở lại bên giường, nhìn ảnh chụp kia, mềm nhẹ nói với Trương Tử Mộng: "Mộng Mộng, hiệu quả sau giải phẫu tốt ghê."
Hiệu quả tốt? Trương Tử Mộng nghe Tô Lâm nói, nàng nghi hoặc làm sao cô biết, quay đầu thấy Tô Lâm cầm gì đó trong tay, đột nhiên có dự cảm xấu, nhăn mặt hỏi: "Tô tỷ, chị xem cái gì vậy?"
"Ảnh chụp sau giải phẫu a." Tô Lâm đương nhiên đáp.
Giải phẫu vá màng trinh rất đơn giản, thời gian cũng ngắn, sau khi hoàn thành là có thể trực tiếp nhìn thấy hiệu quả. Khi giải phẫu Trương Tử Mộng chỉ bị gây tê, toàn bộ quá trình nàng vẫn là thanh tỉnh, kỳ thật nàng càng hy vọng mình ngủ say, bởi vì quá trình kia đối nàng mà nói quả thật là dày vò, là vũ nhục.
Trên dao giải phẫu có gắn camera siêu nhỏ, Lacy làm xong, còn y theo quy củ, chuyển màn hình qua cho Trương Tử Mộng xem. Lúc ấy Trương Tử Mộng cũng không có cẩn thận nhìn, Lacy vừa mới chuyển qua, nàng liền xoay đầu đi, gắt gao nhắm hai mắt lại, tuy rằng trên màn hình là một bộ phận của thân thể nàng, nhưng dưới tình huống như vậy, nàng vẫn là thật sâu chán ghét cùng bài xích.
Mà Tô Lâm cầm trên tay đúng là hình chụp từ màn hình, đây là quy củ của bệnh viện, bác sĩ không giữ lại nhưng bọn họ vẫn lưu lại bản copy cho bệnh nhân.
Khi Lacy hỏi Tô Lâm mối quan hệ của hai người, Tô Lâm đáp thật sự chắc chắn, Trương Tử Mộng biết tiếng Anh, cũng chưa bao giờ phản bác, cho nên Lacy liền nhận định hai người là một đôi thân mật khăng khít, tương thân tương ái, thời điểm nàng công đạo Tô Lâm những điều nên chú ý sau khi phẫu thuật, cũng đã giao tấm hình cùng dược vật giao cho Tô Lâm.
Trương Tử Mộng nghe xong, sắc mặt thoáng chốc đỏ bừng, nàng thẹn quá thành giận quát: "Tô Lâm! Không cho phép xem! Đưa đây cho tôi."
Tô Lâm bị Trương Tử Mộng nhất rống làm cho kinh sợ, đây là lần đầu tiên Trương Tử Mộng kêu tên đầy đủ của cô, Tô Lâm vẫn đều biết, Trương Tử Hề chỉ cần sinh khí nhất định là sẽ kêu họ lẫn tên của cô, lúc này cô thiếu chút nữa phân không rõ trước mắt là Trương Tử Mộng hay là Trương Tử Hề, trong lòng kinh tủng, thầm than quả nhiên là tỷ muội, ngay cả phương thức tức giận đều giống nhau như đúc.
Trương Tử Mộng gặp Tô Lâm không chỉ không giao hình cho mình, còn nhìn mình sững sờ, Trương Tử Mộng xấu hổ, muốn đoạt lại ảnh chụp tu nhân kia, nàng nghiêng đi thân mình, muốn khởi động. Tô Lâm vừa vặn phản ứng kịp thời, cô kinh ngạc một chút, vội vàng cúi người ôm Trương Tử Mộng, miệng còn lo lắng nói: "Mộng Mộng, đừng đứng lên, đừng đứng lên...... Tôi sai lầm rồi, tôi không xem, cái này trả lại cho em, em trăm ngàn lần đừng nhúc nhích, hảo hảo nằm."
Trương Tử Mộng tùy ý Tô Lâm ôm, rút tấm ảnh từ tay Tô Lâm ra, sau đó cũng không dám nhìn, chỉ dám lật xuống đặt trên giường. Tô Lâm sợ Trương Tử Mộng lộn xộn làm đau chỗ kín, cũng không dám lập tức buông ra nàng, hơn nữa càng ôm càng chặt.
Cầm lại ảnh chụp, Trương Tử Mộng bình tĩnh một chút, Tô Lâm càng ôm càng chặt, Trương Tử Mộng không phải cỏ cây, cũng có thể cảm giác được Tô Lâm quan tâm nàng, vì thế tức giận liền tiêu, chỉ còn lại có xấu hổ.
"Tô tỷ, buông tôi ra." Trương Tử Mộng nhíu nhíu mày, thanh âm tuy rằng vẫn bình thản, nhưng không còn lãnh ý như vừa rồi.
Tô Lâm không có lập tức buông nàng ra, trước tiên là thả lỏng tạm dừng một hồi, chờ xác định Trương Tử Mộng thật sự sẽ không lộn xộn, mới chính thức buông tay ra, đứng dậy.
Trương Tử Mộng hung hăng trừng mắt nhìn Tô Lâm, sau đó cầm ảnh chụp xoay người sang chỗ khác nằm, lưu cho Tô Lâm một cái bóng lưng.
Tô Lâm cũng không dám trêu chọc Trương Tử Mộng nữa, cô chỉ nhìn bóng dáng Trương Tử Mộng mà âm thầm may mắn, hoàn hảo Trương Tử Mộng không biết, kỳ thật ảnh chụp không chỉ có một tấm, cô vẫn còn giữ mấy tấm, bằng không thật đúng là sợ khuyên Trương Tử Mộng không nổi, đồng thời Tô Lâm âm thầm quyết định, số ảnh chụp còn lại mình nhất định phải giấu kín, tuyệt đối không thể để Trương Tử Mộng biết.
Một lát sau, Tô Lâm tựa hồ lại nghĩ tới cái gì, nhìn bóng lưng Trương Tử Mộng nhẹ nói: "Mộng Mộng, tôi đi ra ngoài một chút, em ở trong này hảo hảo nghỉ ngơi, trăm ngàn lần đừng lộn xộn, có chuyện gì chờ tôi trở lại rồi nói sau, biết không?"
Tô Lâm nói xong thì đợi một hồi, nhưng Trương Tử Mộng cũng không có trả lời, đoán rằng nàng có lẽ đang ngủ, vì thế cô nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.
Trương Tử Mộng mở to mắt, không giống sự suy đoán của Tô Lâm là đang ngủ, nàng nghe thấy Tô Lâm nói đi ra ngoài, đột nhiên cũng rất muốn hỏi cô đi nơi nào, tuy rằng đối mặt Tô Lâm rất xấu hổ, nhưng nàng biết trong lòng vẫn là rất muốn Tô Lâm có thể ở cùng mình. Nàng bởi vì thật sự ngượng ngùng mà xoay người sang chỗ khác, cho nên vẫn không trả lời, chờ nàng rốt cuộc nhịn không được muốn hỏi, xoay người lại thì chỉ nhìn thấy Tô Lâm vừa vặn ra khỏi phòng.
Nằm đó ngây người một hồi lâu, Trương Tử Mộng mới sâu kín thở dài một hơi, sau đó nhớ tới ảnh chụp, nhịn không được tò mò Tô Lâm rốt cuộc nhìn thấy gì, vì thế đem ra xem xét, vừa thấy, gương mặt Trương Tử Mộng lại đỏ bừng lên.
Trương Tử Mộng ngượng ngùng nhìn ảnh chụp có độ phân giải cao, hiệu quả tốt lắm, nếu không phải bên trên còn loáng thoáng có thể nhìn thấy sợi chỉ mỏng như tóc, cho dù là chính nàng cũng không nhận được thiệt giả.
Nàng đột nhiên cảm thấy châm chọc, nữ nhân Trương gia bị đãi ngộ bất công và nhục nhã, cũng chỉ là vì một tầng lá mỏng dễ phá, dễ vá.
Hỗn loạn suy tư một trận, Trương Tử Mộng mơ mơ màng màng ngủ say. Nàng cũng không biết mình ngủ bao lâu, bởi vì ở địa phương xa lạ Trương Tử Mộng bình thường có vẻ thiển miên, cho nên nàng bị tiếng mở cửa rất nhỏ đánh thức, nàng híp mắt xem, bởi vì phòng không đóng cửa, nàng có thể nhìn thấy một chút tình cảnh trong phòng khách, chỉ thấy Tô Lâm hai tay đều dẫn theo gói to đi vào phòng khách, sau đó Trương Tử Mộng bị tường chặn ngang tầm mắt.
Qua không lâu, Tô Lâm bưng một cái bàn đến, phóng tới cạnh đầu giường.
Giờ phút này Trương Tử Mộng cũng không biết mình là xuất phát từ tâm tư gì, nàng thế nhưng lại giả bộ ngủ, nàng có thể cảm thấy Tô Lâm tiêu sái đến gần, nàng cũng biết Tô Lâm đầu tiên là ở bên giường ngồi hồi lâu, đặt tay lên trán nàng một chút, khi lấy ra mới nhẹ nhàng kêu lên: "Mộng Mộng, Mộng Mộng...... Đứng lên ăn chút gì đi."
"Hả?" Diễn trò diễn nguyên bộ, Trương Tử Mộng giả vờ như chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, nửa híp mắt nhìn Tô Lâm, nghi hoặc "hả" một tiếng.
Tô Lâm tựa hồ là sợ mình thanh âm quá lớn, kinh hách đến mỹ nhân vừa mới tỉnh ngủ, cực kỳ mềm nhẹ nói: "Mộng Mộng, đứng lên ăn chút gì được không?"
Trương Tử Mộng gật gật đầu, Tô Lâm cẩn thận nâng nàng ngồi dậy, sau đó nàng nghiêng đầu nhìn thoáng qua bàn ăn, có một bát cháo trắng rau xanh, còn có đủ loại hoa quả sạch đã được gọt xong.
Tô Lâm bưng bát cháo lên, một bên nhẹ nhàng thử độ nóng của cháo, một bên giải thích với Trương Tử Mộng: "Em vừa làm giải phẫu xong, chỉ có thể ăn chút thức ăn nhẹ, cháo trắng rau xanh là tốt nhất, hơn nữa mấy ngày này em cũng không thể uống nước, cho nên tôi mua nước hoa quả trở về cho em giải khát."
Trương Tử Mộng có thể đoán được vì sao mình không thể uống nước, là vì giảm bớt lượng nước tiểu, có lẽ Tô Lâm tránh cho mình xấu hổ, cho nên cũng không có nói rõ. Lại nhìn Tô Lâm đang thổi cháo, Trương Tử Mộng biết ở M quốc muốn tìm đến thức ăn của bổn quốc cũng không dễ dàng, nàng nhìn đồng hồ cổ thức treo trên tường, mới phát giác Tô Lâm đã đi ra ngoài hai giờ.
Tô Lâm múc một muỗng cháo, phóng tới bên miệng thổi nguội, cẩn thận đưa tới khoé miệng Trương Tử Mộng, ôn nhu cười nói: "Mộng Mộng, thử xem, hương vị hẳn là không tệ, tôi nghe nói quán cháo đó ở M quốc đã mở hơn mười năm."
Trương Tử Mộng sâu kín nhìn Tô Lâm, trán nàng vẫn còn chảy mồ hôi, Trương Tử Mộng không tự chủ được lại nghĩ tới Tô Lâm ở bệnh viện cùng Lacy đối thoại, trầm mặc một hồi, Trương Tử Mộng mở miệng ra, hàm trụ muỗng cháo kia, độ nóng vừa phải, nhập miệng liền cảm thấy mùi vị thanh đạm của rau xanh, có một chút trong veo, có một chút lo lắng, lòng nàng cũng ấm lên theo.
Nhìn cảnh Tô tỷ đút vợ bả ăn cháo mà tui nhớ bài hát Soup Tình Yêu – Phạm Quỳnh Anh quá =))

========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna