Google.com.vn Đọc truyện Online

13/7/18

Ngự Tỷ Phách Ái Chi Bao Dưỡng (Miêu Tổng Tài) - Chương 21 + 22

Đăng bởi Ngân Giang | 13/7/18 | 0 nhận xét
Chương 21: Bạn học
Chu Tư Y khó hiểu nhìn cô gái kia, mặt nàng ta hồng cái gì a? Mặt đỏ như vầy rất bất bình thường, đầu tiên mình không phải nam sinh, hơn nữa thời điểm mình vừa bước vào, có thể cảm giác được cô gái này đã sớm có chuẩn bị, hơn nữa cũng không có làm chuyện xấu hổ gì bị nàng bắt gặp, vậy rốt cuộc nàng ta vì sao mặt đỏ?
Cô gái mang theo thẹn thùng cùng ngại ngùng, thoạt nhìn thật đáng yêu, làm cho người ta cảm thấy lễ phép nhu thuận, khó có thể sinh ra ác cảm. Nhưng Chu Tư Y tâm phòng rất nặng, cho dù là một người như vậy, muốn lập tức đột phá lòng nàng là không có khả năng.
Chu Tư Y biết người này chính là xá hữu tương lai của mình, ngày sau ở đại học này vài năm, khả năng sẽ sinh hoạt cộng đồng tại ký túc xá, cho dù nàng không muốn tiếp xúc với người lạ cũng bất khả. Ba năm sống một mình, cực độ khuyết thiếu cảm giác an toàn, khiến Chu Tư Y dưỡng thành tính cách lạnh lùng quái gở, cũng đồng dạng luyện cho nàng trở thành con người xử sự khôn khéo. Có thể lạnh lùng với kẻ lạ, nhưng là đối với người mình không thể tránh né thì cần phải khéo léo đưa đẩy, nàng rất chú trọng quan niệm đó.
"Xin chào." Chu Tư Y thu liễm sự lạnh lùng, trở nên bình thản, không nhiệt tình cũng không cự nhân ngàn dặm, đây là cách nàng xử lý tình huống.
"A...... Cậu...... Cậu cũng ở tại phòng này?" Mặt cô gái kia như trước mang theo đỏ ửng, thanh âm nói chuyện rất nhẹ rất nhẹ, nếu không cẩn thận lắng nghe thì sẽ khó có thể nghe rõ.
"Ừ, đúng vậy." Chu Tư Y thản nhiên gật đầu, nàng lễ phép trả lời, cũng không chủ động đưa ra vấn đề. Thường thường nếu cùng Chu Tư Y người như vậy nói chuyện, đều sẽ cảm thấy không thú vị, mà đây lại là điều nàng muốn.
Cô gái kia đứng ở nơi đó có điểm co quắp, gặp Chu Tư Y đơn giản trả lời vấn đề của nàng xong, cũng rốt cuộc không nói lời nào, nàng xem xem Chu Tư Y tựa hồ muốn nói cái gì, bộ dạng muốn nói lại thôi, hơn nữa nàng không dám đối diện với ánh mắt của Chu Tư Y, vội vàng liếc một cái, rồi vội vàng tránh đi. Mặt nàng đỏ bừng, cuối cùng mới lắp bắp nói ra một câu: "Mình...... Mình gọi là...... Khâu Khả Nhi, về sau...... Về sau thỉnh chỉ giáo nhiều hơn."
Nói xong câu đó, nàng vươn tay đi, dường như muốn nắm tay Chu Tư Y một chút, nhưng là vừa mới vươn đi, lại lập tức thu hồi, sau đó không dám nhìn Chu Tư Y, cúi đầu, hai tay giảo góc áo, dáng vẻ bất an.
Chu Tư Y nghe xong Khâu Khả Nhi đứt quãng một câu, lại thấy nàng ta nhăn mặt nhíu mày, nàng rốt cuộc biết nữ hài tử này vì cái gì vừa thấy nàng liền mặt đỏ. Cuộc sống của Chu Tư Y từng rất cô đơn, cũng rất đơn điệu buồn tẻ, cho nên khi đó ngoại trừ thời gian học, liền thích xem đủ loại kinh thư. Từng có một đoạn thời gian nàng say mê tâm lý học, lại cẩn thận nghiên cứu lâu dài, nàng học được rất nhiều từ những cuốn sách ấy, nàng bắt đầu vụng trộm phân tích tâm lý cùng tính cách của người khác, lại duy độc chẳng phân tích được bản thân.
Hơn nữa nàng còn học được cách ứng đối những người mà nàng không muốn để ý tới. Vỏ bọc tự vệ của nàng, là một trong những chiêu số ấy. Nàng nhớ rõ sách tâm lý học có ghi lại, hành vi của con người biểu thị tâm lý của người đó, Khâu Khả Nhi biểu hiện như vậy, nàng ta là một người cực kỳ thiếu tự tin cũng rất tự ti.

Chu Tư Y quan sát kỹ Khâu Khả Nhi một chút, bộ dạng thật đáng yêu, thanh âm cũng ngọt, quần áo nàng ta mặc cũng không giống con nhà nghèo khó. Vậy Khâu Khả Nhi còn có cái gì làm nàng ta tự ti như thế? Nàng không rõ, nàng cũng không muốn truy đến cùng, này hết thảy không liên quan đến nàng, Chu Tư Y không phải bác sĩ tâm lý, cũng không có tấm lòng nhân đạo. Tương phản, nàng vẫn là người có thế giới quan vặn vẹo cùng với chủ nghĩa hiện thực, đối với những gì không liên quan đến mình, nàng đều có thể cao cao quải khởi, không thèm để ý.
Nàng gặp Khâu Khả Nhi thu hồi cánh tay, thầm nghĩ trong lòng, vừa lúc mình cũng không thích cùng người xa lạ có thân thể tiếp xúc. Nàng bình thản như nước, không mang theo cảm tình nói ra tên mình: "Chu Tư Y." Sau đó thì im bặt, quay đầu quan sát căn phòng.
Không khí ngượng ngùng bao trùm, một người lạnh lùng quan sát hoàn cảnh mới, còn một người thì đứng ở tại chỗ không biết làm sao. Chu Tư Y trời sinh hỉ tĩnh cảm thấy như vậy rất tốt, mà Khâu Khả Nhi tự ti lại cảm thấy không khí như vậy khiến nàng cực kỳ khó chịu, như là giày vò, cả người không được tự nhiên, đứng cũng không được ngồi cũng không xong, hoàn toàn không biết chính mình nên làm gì mới tốt.
"Hi ~! Bạn học mới, rất vui được làm quen!"
Lúc này cửa đột nhiên truyền đến một nữ âm sang sảng, thanh thuý giống như chim hoàng oanh, hai người nhìn về phía cửa, thấy một nữ sinh mặc váy liền áo màu trắng xinh đẹp cùng một nữ sinh trung tính khác.
Khi thanh âm kia vang lên, Chu Tư Y lập tức phản xạ có điều kiện, biểu tình lạnh lùng quay đầu quan sát người mới tới. Nữ sinh đi trước rất được, một thân váy dài trắng noãn, tóc dài đen thẳng, khuôn mặt tinh xảo, trông rất duyên dáng yêu kiều. Mà người đi theo phía sau, cũng là một thân tiểu tây trang bó sát, tóc ngắn giỏi giang nhẹ nhàng khoan khoái, chóp mũi cao, môi mỏng, khiến cả người nàng ta thoạt nhìn có một cỗ anh khí, thật đúng là khó phân biệt giới tính, nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn là có thể nhìn ra đây là một nữ sinh, bởi vì bên trong anh khí còn tồn tại sự nữ tính đặc trưng. Hai người này tựa như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ vậy, hảo xứng.
Nữ sinh xinh đẹp duyên dáng kia, bộ dáng trông khá tùy tiện. Nàng mặc kệ Chu Tư Y và Khâu Khả Nhi phản ứng ra sao, thái độ thế nào, trực tiếp đi đến trước mặt hai người, vươn một bàn tay ra: "Xin chào các cậu, chúng ta đều là bạn học của nhau, tụi mình ở ngay sát vách, mình gọi là Thái Trác Hân."
Thái Trác Hân nói xong, mỉm cười chờ đợi hai người đáp lại, hơn nữa bàn tay chuẩn bị cùng hai người bắt tay đoan vững vàng, làm cho người ta cảm thấy rất có thành ý. Tiếp theo, nữ sinh trung tính nhìn Khâu Khả Nhi một cái, sau đó lại yên lặng nhìn Chu Tư Y, cũng vươn tay đến, thanh âm cũng khá trung tính: "Thái Trác Nghiên."
Mặt Khâu Khả Nhi lại đỏ lên, nàng có chút câu nệ nhỏ giọng nói: "Cậu...... Xin chào các cậu, mình là Khâu Khả Nhi." Sau đó lễ phép vươn tay nhẹ nhàng cầm tay hai người, bưng mặt đỏ đứng ở một bên, không nói chuyện nữa.
Chu Tư Y vô thanh vô tức nhíu mi một chút, do dự nhìn tay hai người kia, nàng không phải không thể bắt tay, chỉ là hai người kia hoàn toàn xa lạ, hơn nữa có vẻ quá nhiệt tình, nàng cũng khó thích ứng. Nàng cảm thấy cùng người xa lạ tiếp xúc thân thể, trong lòng sẽ có chút bài xích. Muốn bắt tay, ít nhất cũng phải gặp qua hai ba lần đi, cùng hai người lạ bắt tay, tổng làm cho nàng cảm thấy có điểm không thoải mái.
Nhưng mình cũng không thể biểu hiện quá mức lạnh lùng, dù sao hai người kia về sau chính là bạn học của mình, vấn đề có thâm giao hay không thì để sau, ít nhất bây giờ không thể để cho bọn họ chán ghét mình. Vì thế, nàng đành phải bất đắc dĩ vươn tay.
Đúng lúc đó, một tiếng chuông du dương vang lên, Chu Tư Y cảm giác được di động trong túi quần đang rung, nàng thu hồi cánh tay đã vươn đi một nửa, hướng về phía hai người vừa gật đầu ý bảo "thật có lỗi", vừa móc di động ra.
Thấy màn hình lóe lên chữ "Hề", nàng vội vàng nói với hai người: "Tôi gọi là Chu Tư Y."
Sau đó nàng một bên đi đến cửa, một bên bắt máy, rồi phóng tới bên tai, thanh âm không còn vô cảm bình thản như trước, ngược lại có chút ôn sắc, nhẹ giọng nói: "Alô, Hề."
Tác giả chắc là yêu thích Twins, đặc biệt bias Thái tổng =)) cơ mà Thái tổng của tui thật nữ tính a, có điểm nào giống tomboy đâu hức hức ((=

Chương 22: Bí mật
Thái Trác Nghiên lạnh tanh nhìn bóng dáng Chu Tư Y, có chút đăm chiêu. Mà Thái Trác Hân bên cạnh nàng cũng đồng dạng nhìn Chu Tư Y đi ra, hai mắt mang theo hâm mộ rõ ràng. Nàng ta bắt lấy ống tay áo của Thái Trác Nghiên, làm nũng đong đưa qua lại, thanh âm nũng nịu nói: "Trác Nghiên, chị rất hâm mộ bạn ấy."
Khâu Khả Nhi đứng ở một bên đột nhiên nghe được thanh âm Thái Trác Hân nũng nịu, thoáng ngẩng đầu nhìn nàng ta một chút, tựa hồ là bị thanh âm kia làm cho hoảng sợ. Mà Thái Trác Nghiên tựa hồ đã sớm thích ứng, nàng tự nhiên kéo tay Thái Trác Hân qua, không cho nàng ta tiếp tục lay động, mới mạc danh kỳ diệu hỏi: "Chị hâm mộ bạn ấy cái gì?"
Thái Trác Hân bị Thái Trác Nghiên lôi kéo tay, có vẻ cực kỳ tự nhiên, dường như hai người đã sớm tập mãi thành thói quen, nàng trừng mắt liếc Thái Trác Nghiên một cái, sau đó nhìn về phía Khâu Khả Nhi, thấy nàng ta cũng đồng dạng nghi hoặc khó hiểu, nàng dùng bàn tay còn lại đỡ trán, bất khả tư nghị, bất đắc dĩ nói: "Ôi trời ạ, là một thiếu nữ thời đại mới, chẳng lẽ cậu cùng Trác Nghiên ngu ngốc giống nhau, chưa bao giờ chú ý hot trend sao?"
Khâu Khả Nhi thành thành thật thật lắc đầu, nàng xác thực chưa bao giờ chú ý những thứ đó.
Thái Trác Hân hết chỗ nói rồi, nguyên lai thật là có người giống hệt tên Thái Trác Nghiên ngu ngốc, chưa bao giờ chú ý hot trend, quần áo của Thái Trác Nghiên từ đầu đến chân đều là do nàng thu phục, chẳng lẽ Khâu Khả Nhi cũng giống Thái Trác Nghiên, có stylist tư nhân chuyên nghiệp cố vấn cho?
Nàng mắt lộ hâm mộ nhìn về phía Chu Tư Y, nói với hai người: "Chẳng lẽ hai người chưa phát hiện quần áo bạn ấy mặc đều là của nhãn hàng Cat Family xịn nhất thế giới sao? Nhìn cái di động trong tay bạn ấy đi, là mẫu mã tuyên truyền mới nhất của công ty NK vốn nổi danh kỹ thuật số cao cấp, không chỉ cường đại đến mức chúng ta không thể tưởng tượng, mà vỏ điện thoại còn là dùng kỹ thuật đặc thù chế tạo, nghe nói có rớt cũng không bể, thậm chí ngay cả một vết xước đều không lưu lại. Hai người nhìn đi, một thân quần áo cùng ba lô và giày của bạn ấy đều là hàng hiệu, cộng thêm cái di động kia, ít nhất cũng phải trên mười vạn*. Xa xỉ như thế, hai người nói xem hiện tại giữa chúng ta có ai có thể so sánh được với bạn ấy? Mình có thể không hâm mộ sao?"
*xấp xỉ 356,700,000 VNĐ
Khâu Khả Nhi và Thái Trác Nghiên hai người nghe Thái Trác Hân nói xong, đều đồng loạt nhìn Chu Tư Y còn đang gọi điện thoại. Thái Trác Nghiên đăm chiêu nhìn bóng dáng của Chu Tư Y, nàng tuyệt đối không nghi ngờ ánh mắt cùng kiến thức của Thái Trác Hân, người khác không biết, nhưng nàng biết Thái Trác Hân suốt ngày cứ nghiên cứu mấy thứ gọi là hot trend.
Lúc này, Chu Tư Y trò chuyện cũng sắp xong, nàng nói một câu với Trương Tử Hề bên kia đầu dây: "Vâng, tốt, tôi chờ chị ở cổng trường." Sau đó liền treo điện thoại, nhìn ra cửa phòng, suy nghĩ một chút vẫn là quyết định nói tạm biệt bạn học mới có vẻ hảo, vì thế nàng đi đến cửa, diện vô biểu tình, chỉ giải thích: "Ngượng ngùng, tôi phải đi rồi."
Ba người có điểm mờ mịt nhìn nàng, đi rồi? Chẳng lẽ bạn ấy không ở ký túc xá sao? Thái Trác Hân cẩn thận quan sát căn phòng một chút, tựa hồ chỉ có giường ngủ của Khâu Khả Nhi là có vật dụng, giường ngủ của Chu Tư Y lại rỗng tuếch, nàng nghi hoặc hỏi: "Cậu không ở ký túc xá sao?"
Chu Tư Y có điểm lo lắng, Trương Tử Hề không biết khi nào thì trở lại cổng trường, nàng cũng không muốn để Trương Tử Hề chờ nàng, vì thế nàng vội vàng đáp: "Ba ngày sau chính thức khai giảng rồi nói, hiện tại tôi có việc gấp phải đi, hẹn gặp lại." Vừa nói xong, cũng không chờ các nàng đáp lại, liền xoay người vội vàng đi rồi, lưu lại ba người kinh ngạc tột độ.
......
......
Sau khi Trương Tử Hề đưa Chu Tư Y đến học viện tài chính Thế Khải, còn khá lâu mới đến giờ đón Chu Tư Y, liền quyết định hẹn Tô Lâm đi ra uống chén cà phê. Đối với người có khiết phích như cô mà nói, quán cà phê cô ưng ý không nhiều lắm, hơn nữa chỉ có một, thì phải là nằm bên trong Yêu Quý salon, cô trực tiếp hẹn Tô Lâm gặp mặt ở đó.
Trương Tử Hề lái xe không chậm, hơn nữa Thế Khải cũng cách Yêu Quý salon không xa, cho nên cô rất nhanh liền đến nơi. Mà Tô Lâm đại tiểu thư bình sinh không dám chậm trễ Trương Tử Hề, cho nên cô không thể để em ấy chờ thật lâu, ước chừng qua 15 phút cũng đến. Đối với một tiểu thư nhà giàu cực kỳ chú trọng hình tượng, mỗi lần xuất môn đều phải trang điểm xinh đẹp như Tô Lâm mà nói, bắt đầu tính từ lúc Trương Tử Hề gọi điện thoại cho cô, tổng cộng cỡ 25 phút, tốc độ xem như đã là nhanh.
Tô Lâm đến Yêu Quý salon, trực tiếp tiến vào căn phòng thuộc về Trương Tử Hề, Trương Tử Hề đang tao nhã uống cà phê, bộ dáng như có chút suy nghĩ, không ai có thể nhìn thấu em ấy suy nghĩ cái gì. Tô Lâm quyến rũ cười, tao nhã ngồi xuống đối diện Trương Tử Hề, trước mặt cô đã sớm bày ra một ly cà phê Lam Sơn mà cô yêu nhất, có xuất xứ từ Jamaica. Cô cầm lấy cái ly phóng tới bên môi khinh mân một ngụm, độ ấm vừa đủ.
Thời điểm Trương Tử Hề tự kêu cà phê cho mình, cũng thuận tiện kêu cho Tô Lâm một ly cà phê Lam Sơn pha bằng nước sôi, chờ Tô Lâm đến thì độ ấm cũng vừa vặn. Trương Tử Hề quen thuộc nhân tính vĩnh viễn đều tính toán điêu luyện, cô biết mình chỉ cần hợp thời làm ra chuyện gì đó đơn giản, nhưng lại có thể khiến cho đối phương cảm động không thôi.
Lúc này, Tô Lâm chính là cảm động uống cà phê âm ấm lại thuần hương, trong lòng nghĩ: Xem dáng vẻ Trương Tử Hề luôn luôn kiêu ngạo thanh cao, kỳ thật cũng biết suy nghĩ cho người khác, nhận thức được bằng hữu như thế là mình may mắn. Đồng thời, cô nhớ tới một sự kiện trọng yếu hơn, buông ly cà phê, thật sâu nhìn Trương Tử Hề, bất đồng với ngả ngớn ngày thường, nghiêm túc ngưng trọng nói: "Hề Hề, nữ hài tử hôm qua kia, mặc kệ em ngoạn cô ta như thế nào đều được, nhưng là trăm ngàn lần đừng để cho cô ta...... Ăn em, nếu không toàn bộ Trương gia cũng sẽ không bỏ qua cho em."
Trương Tử Hề đang uống cà phê thì hơi hơi sửng sốt, cô buông ly xuống, chống lại hai mắt Tô Lâm, trong ánh mắt kia bao hàm quan tâm cùng chân tình. Trương Tử Hề ý thức được, Tô Lâm hẳn là đã biết cái gì.
Trương Tử Hề nhớ tới chuyện tởm lợm nào đó, vẻ mặt chán ghét, hai hàng lông mày nhíu chặt, lạnh lùng nhìn Tô Lâm, một lát sau lại đột nhiên cười nhạo một tiếng, băng lãnh nói: "Làm sao chị biết chuyện tình ghê tởm biến thái kia, việc này tựa hồ chỉ có người trong Trương gia mới biết, hơn nữa bọn họ cũng sẽ không nói ra, như vậy...... Rốt cuộc là ai nói cho chị? Hử?"
Tô Lâm nhăn mặt nhíu mày, có chút lo lắng nhìn Trương Tử Hề, nhẹ giọng nói: "Hề Hề, tôi làm sao biết không trọng yếu. Nguyên bản tôi nghĩ đến...... Tôi nghĩ đến người nhà của em là không chuẩn em tùy tiện cùng người khác đàm luyến ái thôi...... Không nghĩ tới lại......"
"Đủ!" Thanh âm của Trương Tử Hề rất lạnh, vẻ mặt không chút nào che lấp chán ghét: "Tôi không muốn nghe đến chuyện làm cho tôi kinh tởm kia, chị chỉ cần nói cho tôi biết là ai nói với chị là được...... Nếu chị còn xem tôi là bằng hữu!"
Người giàu cũng có cái khổ của người giàu, chưa nghe câu "người giàu cũng khóc" sao~

========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna