Google.com.vn Đọc truyện Online

3/7/18

Nguyện Giả Thượng Câu (Minh Dã) - Tập 7 + 8

Đăng bởi Ngân Giang | 3/7/18 | 0 nhận xét

Chương 7 : Nguyên xứng gia trạch (tt)

“Nhà của cô thật xinh đẹp, có thể tham quan một chút được không?” Tả Khinh Hoan hỏi, nàng muốn nhìn xem chỗ ở của chánh cung nương nương so với kim ốc của mình có gì bất đồng.

“Đương nhiên có thể.” Tần Vãn Thư trả lời. Nàng không chán ghét cùng Tả Khinh Hoan chung đụng, trái ngược còn có chút vui vẻ, cũng không biết đạo có phải hay không nhờ vào diện mạo thanh trần thoát tục của Tả Khinh Hoan mang đến cảm giác gần gũi.

“Đây là phòng sách của chồng tôi.” Tần Vãn Thư dẫn Tả Khinh Hoan đến phòng sách của Hàn Sĩ Bân.

Không cần Tần Vãn Thư giới thiệu, Tả Khinh Hoan cũng nhìn ra đến, trên mặt bàn đặt hình chụp của Hàn Sĩ Bân cùng Tần Vãn Thư. Nàng thản nhiên mỉm cười, trước sau như một ưu nhã xinh đẹp, Hàn Sĩ Bân xem như cũng là khôi ngô tuấn tú, tầm mắt nhìn về phía Tần Vãn Thư rất dịu dàng cùng chuyên chú. Thật là một đôi trai tài gái sắc.

“Đây là chồng của cô?” Tả Khinh Hoan chỉ vào ảnh chụp của Hàn Sĩ Bân, biết rõ cố hỏi.

“Đúng vậy.” Tần Vãn Thư gật đầu.

“Thoạt nhìn rất anh tuấn.” Tả Khinh Hoan không chút nào keo kiệt khen ngợi, cũng là, nếu không anh tuấn, nhiều như vậy nam nhân nàng cố tình chọn lựa Hàn Sĩ Bân.

“Rất nhiều người đều nói như vậy.” Tần Vãn Thư mỉm cười nói, bất luận là đối với mình vẫn là Hàn Sĩ Bân khen ngợi, Tần Vãn Thư đã nghe đến quen thuộc.

“Hẳn là có rất nhiều nữ nhân ái mộ.” Tả Khinh Hoan hướng Tần Vãn Thư thâm ý cười nói.

Tần Vãn Thư hơi sửng sốt, rất nhiều nữ nhân đối với Hàn Sĩ Bân có ý đồ, Tần Vãn Thư đều biết, nhưng này vẫn là lần đầu tiên có nữ nhân ở trước mặt mình biểu hiện ý đồ đối với lão công của mình.

“Vậy tôi phải nên tự hào.” Tần Vãn Thư tự nhiên phóng khoáng nói.

Tả Khinh Hoan ở trong mắt của Tần Vãn Thư không nhìn ra chút nào bất mãn. Nếu không phải Tần Vãn Thư không yêu Hàn Sĩ Bân, thì phải là Tần Vãn Thư đạo hạnh quá sâu, Tả Khinh Hoan thầm nghĩ.

“Đối diện là phòng gì?” Tả Khinh Hoan nói sang chuyện khác, nàng khả không nghĩ ở nguyên xứng trước mặt bại lộ thân phận tiểu tam, tuy nàng cảm thấy Tần Vãn Thư sẽ không làm gì mình, nhưng là kim chủ đại khái sẽ không bằng lòng thấy được bộ dáng hòa thuận vui vẻ của mình cùng lão bà của hắn.

“Là thư phòng của tôi.” Tần Vãn Thư thấy Tả Khinh Hoan rất nhanh nói sang chuyện khác, biết Tả Khinh Hoan tựa hồ đối với thư phòng của trượng phu không có hứng thú.

Tần Vãn Thư đưa Tả Khinh Hoan tiến thư phòng của mình, bình thường rất ít cho người khác tiến vào thư phòng của mình, dù sao trong phòng mỗi một đồ vật đều đặc biệt trân quý. Ngay cả quét dọn đều là tự lực gánh sinh, Tần Vãn Thư có thể mời Tả Khinh Hoan đến thư phòng của mình đã muốn là phá lệ.

“Thư phòng của cô nhưng thật ra bày biện không ít đồ cổ…” Tả Khinh Hoan cảm thấy những vật này rất mới mẻ, ngón tay không khỏi nơi nơi sờ soạng. Đây là tật xấu của nàng, cho dù không biết là đó là vật gì, thế nhưng đối với tò mò đồ vật sờ một chút đều cảm thấy được hảo.

Tần Vãn Thư thấy đôi tay không an phận của Tả Khinh Hoan nơi nơi sờ soạng, trong lòng có chút run rẩy, liền sợ bị đánh vỡ, không phải nói những vật này trị giá bao nhiêu, mà những đồ vật ở đây đều là trân phẩm, đều thuộc loại thế gian độc nhất vô nhị. Ngày thường chính mình cực kỳ trân ái, chịu ảnh hưởng từ gia gia, xem những cổ vật này như tính mạng của mình. Nhưng là nếu không cho nàng đụng vào lại có vẻ bản thân keo kiệt, dù sao chỉ cần không làm rơi, sờ cũng không mất đi mảnh nào, Tần Vãn Thư đành phải từ bỏ, đợi Tả Khinh Hoan sờ cho đã.

“Những thứ này là đồ cổ sao?” Tả Khinh Hoan bật hỏi, giống như có nghe nói, Tần đại tiểu thư yêu thích đồ cổ, Tả Khinh Hoan nhìn thấy khắp phòng trưng bày đầy đồ cổ, đột nhiên cảm thấy được Tần đại tiểu thư xuất thân sợ là so với kim chủ của mình còn phải giàu có hơn nhiều.

Tần Vãn Thư gật đầu.

“Cái chén trong tay tôi trị giá bao nhiêu tiền?” Tả Khinh Hoan chỉ vào cái bát trong tay tùy ý cầm lên hỏi. Nàng đối với đồ cổ có bao nhiêu trân quý không hứng thú, phản lại chỉ quan tâm đồ cổ trị giá bao nhiêu tiền.

“Đối với tôi mà nói, đều là vô giá.” Tần Vãn Thư cảm thấy đồ cổ không thể dùng tiền bạc định giá.

“Vậy cô dùng bao nhiêu tiền để mua nó?” Tả Khinh Hoan cảm thấy khó có thể lý giải người như Tần Vãn Thư, tốn nhiều tiền như vậy mua những thứ không thể sử dụng không nói, vừa muốn giống người hầu hầu hạ đám bảo bối này. Đầu óc quả thực có bệnh.

“Ba triệu”. Tần Vãn Thư trả lời. Đa số đồ cổ ở đây là gia gia tặng, theo nàng sinh ra đến nay, nàng nhận được 30 món quà sinh nhật, mà cái chén này là chính mình cùng gia gia lần đầu tiên tham gia bán đấu giá.

“Đổi thành tiền mặt có phải là tốt không?” Tả Khinh Hoan thì thầm một tiếng, nơi này có ít nhất mấy chục món. Thân giới của Tần Vãn Thư thật đúng là xa xỉ.

“Người có sở thích, ngàn vàng khó mua.” Tần Vãn Thư thản nhiên nói.

“Cô chưa từng nghèo túng quá, bằng không sẽ phát hiện, những thứ này đều là rác rưởi, tiền mới là vạn năng.” Tả Khinh Hoan khinh bỉ, Tần đại tiểu thư là đứng nói chuyện không đau thắt lưng. Người không thiếu tiền làm sao biết cuộc sống nghèo nàn là như thế nào, mặc kệ chén có đẹp đẽ tinh xảo đến đâu cũng không bằng đồ ăn trong chén.

“Có lẽ.” Tần Vãn Thư không tranh biện. Nàng không phủ nhận Tả Khinh Hoan quan điểm, cũng không thừa nhận. Có lẽ cũng bởi vì như thế, gia gia mới nói phải đảm bảo chính mình cả đời phú quý, không để tiền tài chi phối.

Tả Khinh Hoan không phải người văn nhã, tò mò với những đồ cổ này rất nhanh không còn. Tần Vãn Thư chạy nhanh đưa Tả Khinh Hoan ra khỏi phòng. Bỏ qua phòng ngủ, Tần Vãn Thư trực tiếp kéo Tả Khinh Hoan lên phòng âm nhạc ở lầu ba.

Phòng âm nhạc rất rộng, so với phòng sách phía dưới còn lớn hơn. Trong căn phòng trống trải đặt một chiếc đàn dương cầm đắt tiền cùng với duy nhất một khung cửa sổ. Thoạt nhìn cách bố trí thực kỳ lạ.

“Trống không, rất vắng vẻ.” Tả Khinh Hoan cảm thấy căn phòng quá lạnh lẽo làm cho người ta có điểm sợ hãi. Nàng cảm thấy người thiết kế nơi này tuyệt đối có tâm lý biến thái. Tả Khinh Hoan bài xích cảm giác trống trải, người không có cảm giác an toàn ở không gian quá rộng lớn tổng sợ hãi bại lộ bản thân.

“Kỳ thật ý định là làm cho ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ tản mạn ở trên đàn dương cầm, tôi nghĩ muốn thể hội một chút quan niệm nghệ thuật khi Beethoven đàn khúc nhạc ánh trăng…” Tần Vãn Thư tiếc hận nói, tiếc là ở đô thị nhìn không thấy ánh trăng.

“Tần Vãn Thư, nhìn không đến cô cũng kiểu cách như vậy nga…” Tả Khinh Hoan cảm thấy được kẻ có tiền thật sự rất phung phí, dùng cửa sổ lớn như vậy, lãng phí không gian chỉ là vì muốn giống Beethoven đàn khúc nhạc ánh trăng…”

“Kiểu cách? Thật vậy sao?” Tần Vãn Thư lần đầu tiên bị người khác chỉ trích, có chút không quen nhìn Tả Khinh Hoan. Kỳ thật mỗi người trong lòng đều sẽ có một chút thiên phương dạ đàm ý tưởng không phải sao? Tần Vãn Thư ngụy biện nói. Tần Vãn Thư không biết chính mình ý tưởng bị Tả Khinh Hoan nghiêm trọng khinh bỉ.

“Đúng vậy, khá là khoe khoang.” Tả Khinh Hoan nhìn thấy Tần Vãn Thư mờ mịt biểu tình, phi thường khẳng định nói.

Tần Vãn Thư biểu tình tao nhã trước sau như một lộ ra chút khó hiểu, tựa như một cái quen nghe tán dương hài tử gặp được đột ngột phê bình có chút luống cuống, biểu tình rất manh, Tả Khinh Hoan thầm nghĩ.

Tả Khinh Hoan chú ý lực rất nhanh từ cửa sổ hướng về dương cầm, mới trước đây, chính mình ngay cả chạm cũng chưa từng chạm qua. Trong trí nhớ đó là vĩnh viễn không thể đụng tay đến, Tả Khinh Hoan ngón tay chạm nhẹ vào mặt trên, sau đó nâng đầu nhìn về phía Tần Vãn Thư.

“Cô biết đàn sao?” Tả Khinh Hoan nhẹ nhàng hỏi. Nàng biết Hàn Sĩ Bân biết đàn, từ lúc cặp kè với Hàn Sĩ Bân đến nay, hắn chỉ đánh cho mình nghe một lần, khi đó Hàn Sĩ Bân chính là tao nhã vương tử. Nữ nhân xinh đẹp này nội tâm đều thẩm thấu thanh nhã, chỉ sợ đánh đàn càng mê người đi.

Chương 8 : "Tôi có thể chữa khỏi chứng lãnh cảm của cô"

Tần Vãn Thư không trả lời, chính là ngồi xuống, mở ra nắp đàn, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua các phím trắng đen, tiếng đàn vang lên.

Tả Khinh Hoan tựa vào bên cạnh tường, lẳng lặng nhìn Tần Vãn Thư đàn, mặc kệ là nam nhân hay nữ nhân, chỉ cần biết đánh đàn đều gia tăng thêm khí chất bản thân. Phía trước Tần Vãn Thư đã muốn là cực phẩm, huống chi biết đánh đàn Tần Vãn Thư lại càng không phải tầm thường. Như vậy điềm tĩnh đoan trang biểu tình, như vậy tao nhã dáng người, như vậy xinh đẹp ngón tay, Tả Khinh Hoan nhìn Tần Vãn Thư mang theo rất nhiều phức tạp cảm xúc.

Không có một người giống Tần Vãn Thư như vậy có thể làm cho mình theo đáy lòng bội phục, cũng không có một người có thể giống Tần Vãn Thư như vậy dễ dàng gợi lên tự ti cất giấu ở đáy lòng mình. Cảm giác cái loại tự ti từ đáy lòng tràn ra là thống khổ. Giờ khắc này, Tả Khinh Hoan không thể không thừa nhận chính mình ghen tị Tần Vãn Thư, mọi thứ của Tần Vãn Thư đều là chính mình khát vọng mà không thể chạm tới, gia thế cường đại ngạo nhân, dung nhan cùng khí chất tao nhã mê người, hàm dưỡng nội liễm. Thật sự làm cho người ta ghen tị, rõ ràng đều là nữ nhân, lại kém xa như vậy. Thượng đế thật là thiên vị. Bởi vì nàng có chính mình muốn mà không đạt được, cho nên chính mình mới không tự chủ bị nàng thu hút…

“Cô có muốn thử hay không?” Tần Vãn Thư phát hiện Tả Khinh Hoan thực chuyên chú nhìn mình, cảm xúc trong mắt Tả Khinh Hoan làm cho mình xem không rõ.

“Tôi không biết đàn, từ nhỏ không học qua, nhưng tôi có học vũ thoát y. Những thứ tôi học đều không đáng nhắc tới, cả bản thân mình cũng là.” Tả Khinh Hoan nhìn Tần Vãn Thư nhẹ nhàng nói, phần lớn là tự ta trào phúng, mà không phải đố kị Tần Vãn Thư.

Tần Vãn Thư hơi sững sờ, nàng không nghĩ tới Tả Khinh Hoan như vậy thẳng thắn. Quần áo cùng vật phẩm của Tả Khinh Hoan đều thuộc loại đắt tiền. Những thứ này không phải bình thường tuổi trẻ nữ tử có thể mua được, trừ phi gia thế giàu có, bằng không thực dễ dàng liền đoán được những xa xỉ phẩm từ đâu mà có. Dù sao tuổi trẻ và sắc đẹp chính là lợi thế của nữ nhân. Tần Vãn Thư đối với những nữ tử dùng thân thể đổi lấy hư vinh không có đặc biệt cảm giác, mỗi người đều có bất đồng theo đuổi. Chính là Tần Vãn Thư nghe Tả Khinh Hoan như vậy trực bạch tiết lộ, ngược lại có chút kinh ngạc, nàng trực giác Tả Khinh Hoan cùng những hư vinh nữ nhân khác có chút bất đồng.

“Tôi có thể dạy cô.” Tần Vãn Thư không có truy vấn, cũng không có vạch trần, chính là chuyển qua đề tài khác. Tần Vãn Thư không phải là người không thực tế. Sự thật thượng, nàng thuộc loại linh hoạt mẫn tiệp, sẽ không khó xử người khác, nàng không biết là Tả Khinh Hoan có nguyện ý mình hỏi nàng những việc riêng tư hay không. Đương nhiên, nếu Tả Khinh Hoan nghĩ muốn nói, Tần Vãn Thư cũng đồng ý lắng nghe.

Tả Khinh Hoan không biết Tần Vãn Thư là không để ý vẫn là nghe không hiểu ám chỉ của mình, nhưng là chuyển khai đề tài tuyệt đối là thức thời phương pháp.

Ngón tay của Tả Khinh Hoan lướt nhẹ trên phím đàn, chính mình cũng có thể học đánh đàn sao? Ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống, âm thanh vang lên trong tai nghe được cảm thấy có chút mới mẻ.

Tần Vãn Thư nhìn Tả Khinh Hoan cẩn thận chạm vào từng phím đàn, giống tiểu hài tử nghĩ muốn thân thủ khám phá một món đồ chơi lại có đó sợ hãi bộ dáng, thật sự là cực kỳ đáng yêu. Tần Vãn Thư mỉm cười, bàn tay đặt lên mu bàn tay của Tả Khinh Hoan, dẫn dắt ngón tay nàng ở trên phím đàn nhẹ nhàng đàn lên.

Tả Khinh Hoan có thể cảm giác được độ ấm từ bàn tay của Tần Vãn Thư truyền đến, ấm áp mềm mại, cảm giác này thực kỳ diệu, đồng thời, Tần Vãn Thư dựa vào gần. Đây là lần thứ hai thân thể của các nàng tiếp xúc gần như vậy, mùi hương đặc hữu trên người Tần Vãn Thư tràn ngập, quấn quanh chóp mũi, Tả Khinh Hoan cũng không bài xích cảm giác này.

Tần Vãn Thư đột nhiên ý thức được, chính mình kỳ thật cũng không dễ dàng cùng người khác thân thiết, chính là lại như thế thân cận một nữ nhân chỉ mới gặp qua ba lần, cảm giác thật bất khả tư nghị. Cũng không chỉ có Tần Vãn Thư mới có mùi thơm, trên người Tả Khinh Hoan cũng có một cỗ nhàn nhạt hương vị, Tần Vãn Thư cũng chú ý tới. Mùi hương của Tả Khinh Hoan cùng diện mạo của nàng giống nhau, không làm cho người ta chán ghét, Tần Vãn Thư thầm nghĩ.

Kỳ thật Tần Vãn Thư ở dẫn lang nhập thất đi, Tả Khinh Hoan nghĩ thầm.

-----------------------------------

Tả Khinh Hoan liếc trộm hướng Tần Vãn Thư, cho dù khoảng cách gần như vậy, luôn luôn để ý đều chọn không ra khuyết điểm. Tần Vãn Thư nữ nhân này thật sự hoàn mỹ. Như vậy hoàn mỹ nữ nhân, Tả Khinh Hoan không hy vọng nàng có khuyết hãm, nàng bị lãnh cảm không sao cả, chính mình hội giúp nàng chữa trị, Tả Khinh Hoan cảm thấy Tần Vãn Thư như vậy nữ tử trời sinh chính là làm cho người ta sủng ái hoặc là thờ cúng, nàng nên có được tất cả hạnh phúc.

Kỳ thật Tả Khinh Hoan cảm thấy đầu óc của mình nhất định là ngập nước rồi, bằng không như thế nào sẽ có ý tưởng như vậy, vạn nhất chữa khỏi Tần Vãn Thư, tiểu tam như mình định chắc thất nghiệp, Tả Khinh Hoan mới sẽ không làm chuyện tổn hại đến lợi ích bản thân. Tả Khinh Hoan khắc chế chợt lóe mà qua điên cuồng ý tưởng, vẫn là không cần suy nghĩ tiếp ý tưởng dọa người này, trước không nói Tần Vãn Thư thoạt nhìn bảo thủ lại khắc chế khó động, hơn nữa vạn nhất bị Hàn Sĩ Bân biết, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho mình, chính mình vẫn là không cần động thổ trên đầu thái tuế, này giống như chơi với lửa, bị chết cháy lúc nào không hay.

Chính là, có chút điên cuồng ý tưởng một khi xuất hiện liền không dễ dàng dập tắt. Cố tình ý tưởng này là sinh ra ở đạo đức cảm nông cạn Tả Khinh Hoan, nó liền giống một trái bom hẹn giờ tùy thời tùy khắc bùng nổ.

Tả Khinh Hoan nhìn Tần Vãn Thư đạm nhã nghiêm túc sườn mặt, tà ác suy nghĩ không thể khống chế. Nàng không tin nhân sinh có thể thiếu dục vọng, con người chính là bị các loại dục vọng khống chế. Chính là có người hội khắc chế dục vọng bản thân, có người hội phóng túng dục vọng bản thân. Cho nên nàng không tin Tần Vãn Thư hội không có ham muốn, chỉ có thể nói Hàn Sĩ Bân không biết cách đột phá. Một cái cấm dục nữ nhân, một khi bị khai phá, lại hội biến thành dạng gì, Tả Khinh Hoan cũng rất muốn biết.

Tần Vãn Thư như trước còn thật sự ôn nhu dẫn dắt Tả Khinh Hoan ngón tay di động tới lui, nàng là trên đời tối kiên nhẫn, tối tao nhã lão sư.

Tả Khinh Hoan có dự mưu đột nhiên quay đầu lại, làm cho môi của mình thiếp thượng Tần Vãn Thư mềm mại đôi môi, tựa hồ chính là ngoài ý muốn bình thường.

Tần Vãn Thư bị tập kích bất ngờ có chút cả kinh phản ứng không kịp, nàng không biết Tả Khinh Hoan vì sao hội đột nhiên quay đầu, mà lại khéo léo làm cho môi của hai người thiếp hợp.

“Thực xin lỗi, tôi chính là đột nhiên nghĩ muốn quay đầu lại nhìn cô.” Tả Khinh Hoan thanh thuần thoát tục vẻ mặt như vậy chân thành, như vậy vô tội, vô tội rồi lại có vẻ như vậy vô thố.

Vốn Tần Vãn Thư đang hoài nghi Tả Khinh Hoan có phải hay không cố ý. Hiện tại có thể xác định Tả Khinh Hoan tuyệt đối cố ý, phàm là quá mức diễn xuất tổng lộ ra có chút không thật, có câu hăng quá hóa dở chính là phù hợp với thời khắc này. Giờ phút này Tần Vãn Thư trong lòng đều nghĩ muốn hoan hô ủng hộ Tả Khinh Hoan cao siêu diễn kĩ, chỉ có thể thuyết minh nữ nhân này trời sinh có năng lực gạt người. Thượng đế lại có trợ trụ vi ngược hiềm nghi, sinh ra nàng một bộ dáng lừa gạt thiên hạ.

“Chính là ngoài ý muốn, không cần để ý.” Tần Vãn Thư thản nhiên nói, làm như không thèm để ý. Nàng cảm thấy được khó hiểu, rõ ràng bình thường bản thân không thích nói dối, lại tiếp tục theo nàng diễn xuất. Kỳ quái là chính mình đối Tả Khinh Hoan cũng không có sinh ra nửa điểm chán ghét. Có lẽ Tả Khinh Hoan hợp ý mình, tuy nhiên hành động của nàng quả thật khó hiểu.

Tả Khinh Hoan không nghĩ tới Tần Vãn Thư như thế đạm định, trong lòng có chút không phục. Thật có thể làm được *thái sơn băng vu tiền, mặt không đổi sắc* sao? Chính mình phải huy động không biết nhiều ít dũng khí, mới dám ra tay, mà Tần Vãn Thư phản ứng hoàn toàn ngoài ý muốn, làm cho Tả Khinh Hoan không hài lòng. Ít nhất phải có điểm tiểu nữ nhân ngượng ngùng mới đúng!

“Tần Vãn Thư, cô thật sự bị lãnh cảm sao?” Tả Khinh Hoan đột nhiên hỏi.

Tần Vãn Thư hiển nhiên không thể thích ứng Tả Khinh Hoan đột ngột hỏi vấn đề này. Nàng không biết Tả Khinh Hoan vì sao đối với tư ẩn của mình là như thế tò mò. Đối với giao tình của hai người, ba lần bốn lượt hỏi như vậy thực thất lễ, làm cho Tần Vãn Thư cảm thấy trả lời cũng không được, không trả lời cũng không xong.

“Thật sự?” Tả Khinh Hoan hỏi lại lần nữa, Tả Khinh Hoan mới mặc kệ chính mình có thể hay không thất lễ, cơ bản thượng, nàng nắm chắc Tần Vãn Thư sẽ không trực tiếp chửi mình.

“Cô vì sao đối với vấn đề này có hứng thú như vậy?” Tần Vãn Thư hỏi, trong lòng đối với đề tài này phi thường mất tự nhiên kháng cự trả lời.

“Tôi nghĩ mình có thể giúp cô, nói không chừng tôi có thể chữa khỏi chứng lãnh cảm của cô.” Tả Khinh Hoan trực tiếp bộc lộ.

Tần Vãn Thư cảm thấy nói không nên lời xúc động khi nhìn thấy khuôn mặt đơn thuần của Tả Khinh Hoan đối chính mình nói tôi có thể chữa khỏi chứng lãnh cảm của cô.

========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna