Google.com.vn Đọc truyện Online

3/7/18

Nguyện Giả Thượng Câu (Minh Dã) - Tập 9 + 10

Đăng bởi Ngân Giang | 3/7/18 | 0 nhận xét

Chương 9: Tiểu tiên nữ

“Tôi đối với việc này không có hứng thú, xin cô không cần nhắc lại.” Tần Vãn Thư nghiêm túc nói, loại chuyện này cũng không đáng nhắc tới nhắc lui nhiều lần.

Tả Khinh Hoan nhìn thấy Tần Vãn Thư vẻ mặt nghiêm nghị, mới ý thức tới chính mình giống như náo quá mức phân. Tần Vãn Thư bất quá chỉ gặp mình ba lần, tuy đối đãi thái độ so với kẻ khác tốt rất nhiều, thậm chí vượt xa quá một người chỉ mới thấy có ba lần, nhưng cũng không có quen thuộc đến trình độ lấy tư ẩn của nàng đến thảo luận. Tả Khinh Hoan biết quá phận làm càn hội rước lấy phản cảm. Tần Vãn Thư cùng mình không phải một loại người không nên đối với Tần Vãn Thư không chút kiêng nể.

“Tốt thôi, tôi không nhắc đến nữa, cô có thể hay không bởi vậy mà chán ghét tôi?” Tả Khinh Hoan kéo kéo tay Tần Vãn Thư, sợ bị chán ghét giống nhau, cẩn thận nói. Nàng không hy vọng bị Tần Vãn Thư ghét bỏ.

Tần Vãn Thư thấy Tả Khinh Hoan bộ dáng cẩn thận, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn, có lẽ Tả Khinh Hoan không có ác ý, có lẽ mình hơi nhạy cảm.

“Sẽ không.” Tần Vãn Thư thản nhiên lắc đầu, bất quá giờ phút này nàng đã muốn không có tâm tình đàn tiếp, bất động thanh sắc lùi xa Tả Khinh Hoan.

“Vậy tốt.” Tả Khinh Hoan tươi cười phát ra từ nội tâm. Nụ cười của nàng thật thuần khiết; thuần khiết đến mức khiến cho Tần Vãn Thư gỡ bỏ cảnh giới trước đây đối với Tả Khinh Hoan. Có lẽ Tả Khinh Hoan có hai tính cách, một mặt là ma quỷ, mặt khác là thiên sứ, Tần Vãn Thư thất thần thầm nghĩ.

“Còn tiếp tục đàn sao?” Tần Vãn Thư hỏi, nàng làm việc luôn luôn có thủy có chung.

“Không, tôi đối với đàn dương cầm không có hứng thú, tôi chỉ là thích xem người khác đàn, về sau tôi có thể hay không tìm cô, nghe cô đàn?” Tả Khinh Hoan thiết tha nhìn Tần Vãn Thư, làm cho Tần Vãn Thư muốn cự tuyệt cũng nói không nên lời.

“Tốt, tùy thời hoan nghênh.” Tần Vãn Thư nói xong tiện hối hận, trực giác nói cho mình biết không nên đáp ứng Tả Khinh Hoan quá nhanh, nhưng lại không thể nói ra lời cự tuyệt. Tần Vãn Thư biết mình cũng có lúc cự tuyệt người khác. Có lẽ do Tả Khinh Hoan diện mạo rất khó để người khác cự tuyệt, Tần Vãn Thư đem nguyên nhân đổ lỗi cho tướng mạo của Tả Khinh Hoan.

“Cô thật tốt!” Tả Khinh Hoan vui vẻ ôm chầm Tần Vãn Thư, tựa hồ quá mức vui vẻ. Kỳ thật Tả Khinh Hoan là cố ý, nàng chỉ muốn ôm lấy Tần Vãn Thư, bởi vì nàng cảm thấy được chính mình không chán ghét hương vị trên người Tần Vãn Thư, ngược lại có chút thích. Quan trọng là nàng cảm thấy Tần Vãn Thư bị chính mình ôm lấy thời điểm nhất định sẽ không bình thản như thế, quả nhiên thân thể Tần Vãn Thư trở nên cứng đờ.

Tần Vãn Thư tuy thân thể có chút cứng ngắc, nhưng thật ra không có suy nghĩ khác, chỉ đương Tả Khinh Hoan bẩm sinh nhiệt tình. Tần Vãn Thư không biết Tả Khinh Hoan chân chính đối nhân xử thế tính tình, Tả Khinh Hoan tuyệt đối cùng nhiệt tình từ này không thể đặt chung, nàng là ngoại nhiệt nội lãnh (ngoài nóng trong lạnh). Người khác xem diện mạo của nàng đều hội nghĩ nàng tốt lắm kết giao, kỳ thật không phải vậy, nàng bản tính tự tư, bạc tình quả nghĩa, bằng hữu trừ bỏ Lý hâm ở ngoài cũng không có người khác. Tả Khinh Hoan nghĩ mình không có tính hiếu kỳ, ngay cả nàng cũng không hiểu được vì sao duy độc Tần Vãn Thư có thể gợi lên trong nàng vô hạn hứng thú.

“Cho tôi mượn di động của cô một chút được không?” Tả Khinh Hoan đột nhiên hỏi.

Tần Vãn Thư khó hiểu Tả Khinh Hoan bỗng nhiên muốn mượn di động của nàng làm cái gì, thế nhưng vẫn đem điện thoại đưa cho nàng.

Sau khi tiếp nhận Tần Vãn Thư di động, trực tiếp nhập số của mình, lưu trữ lại, tự nhiên sẽ không dùng tên thật của mình. Vạn nhất Tần Vãn Thư không cẩn thận để Hàn Sĩ Bân nhìn đến coi như xong đời, Tả Khinh Hoan suy nghĩ một chút dùng tên nào có thể đại biểu chính mình, hoàn tất công việc đem di động trả lại cho Tần Vãn Thư.

“Tiểu tiên nữ?” Tần Vãn Thư không nhịn được cười lên, tiểu tiên nữ, không nghĩ Tả Khinh Hoan tự kỷ đến mức lấy biệt danh này, ý của nữ nhân này nói mình khinh hoan bạc đức là có thể đương tiên nữ sao? Tuy khuôn mặt có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng là cùng Tả Khinh Hoan ngắn ngủi tiếp xúc, Tần Vãn Thư đã sớm phát hiện Tả Khinh Hoan căn bản không có tính cách của tiên nữ.

“Tuy là hơi thông tục, nhưng mà rất thích hợp không phải sao?” Tả Khinh Hoan có vẻ tự đắc nói ra.

Tần Vãn Thư tiếu ý càng sâu, tiểu tiên nữ, thật bội phục Tả Khinh Hoan có thể lấy tên như vậy, khiến Tần Vãn Thư ngày sau nhìn đến tiểu tiên nữ này ba chữ đã nghĩ phun tào. Đến lúc sau hai người cùng một chỗ, Hàn Sĩ Bân trong lúc vô ý nhìn đến Tần Vãn Thư di động có tên tiểu tiên nữ, hỏi người này là ai, Tần Vãn Thư biểu tình thật sự là phấn khích.

“Cô không hiếu kỳ, tôi sẽ đặt ngoại hiệu gì cho cô sao?” Tả Khinh Hoan ở Tần Vãn Thư cười thời điểm, liền đem số của Tần Vãn Thư lưu lại tốt lắm. Nàng có hai cái di động, một cái chuyên nhận những cuộc gọi từ Hàn Sĩ Bân, một cái khác là cho Lý hâm và một số ít người quen.

“Là tên gì?” Tần Vãn Thư quả nhiên bị Tả Khinh Hoan gợi lên lòng hiếu kỳ.

“Không nói cho cô biết.” Tả Khinh Hoan ra vẻ thần bí muốn gợi lên tính tò mò của Tần Vãn Thư.

“Như vậy thần bí.” Tần Vãn Thư buồn cười hỏi, nếu là ngoại hiệu, đại khái chính là ấn tượng đầu tiên của Tả Khinh Hoan về mình, Tần Vãn Thư quả thật có chút thắc mắc ấn tượng đầu tiên của Tả Khinh Hoan về mình là gì?

“Mai mốt sẽ nói cho cô biết.” Tả Khinh Hoan nhớ tới ngoại hiệu mình đặt cho Tần Vãn Thư, cảm thấy rất chuẩn xác, phi thường vừa lòng.

Tần Vãn Thư ngược lại không có hỏi tiếp, truy cùng đuổi tận không phải của nàng phong cách.

Tả Khinh Hoan cảm thấy Tần Vãn Thư thật sự không phải người bình thường, lòng hiếu kỳ liền như vậy thấp, người khác không cho hỏi, nàng tuyệt đối không hỏi, này có tính hay không là hảo tính cách a?

Ngay lúc này, điện thoại Tần Vãn Thư vang lên.

“Thật có lỗi, tôi phải nghe điện thoại.” Tần Vãn Thư nói xong, thấy Tả Khinh Hoan gật đầu sau, mới xoay người ra ban công nghe điện thoại.

Tả Khinh Hoan mắt tinh tai thính nhìn đến Tần Vãn Thư di động màn hình hiển hiện Sĩ bân hai chữ, xem ra là kim chủ đại nhân cấp phu nhân tình yêu điện thoại, nói nói, nếu kim chủ biết tiểu thiếp ở tổ ấm của hắn cùng phu nhân, không biết hội nghĩ cái gì?

“Lão bà, em đang làm cái gì?” Hàn Sĩ Bân hỏi.

“Em cùng một bằng hữu mới quen ở nhà nói chuyện phiếm.”

“Là bằng hữu nào?” Hàn Sĩ Bân tò mò hỏi. Nhà mình lão bà có thể mời đến nhà bằng hữu cũng không nhiều lắm. Hai người đều quen thuộc giới thượng lưu xã giao, đa phần bằng hữu là cộng đồng bằng hữu, vị tân bằng hữu này gợi lên Hàn Sĩ Bân trí tò mò.

“Nàng là cái rất thú vị tiểu muội muội.” Tần Vãn Thư nói tới Tả Khinh Hoan thời điểm, hàm chứa một tia thực nhỏ tiếu ý.

“Vậy sao? Chờ anh trở về, cùng anh giới thiệu đi.” Nghe được là nữ nhân, Hàn Sĩ Bân trong lòng mới hơi yên tâm, đương nhiên hắn rất thích nhận thức bằng hữu của thê tử. Hắn cùng Tần Chính có chung một mục đích, đó là tinh lọc Tần Vãn Thư giao hữu, cho nên Tần Vãn Thư bên người sẽ không xuất hiện tam giáo cửu lưu (đủ hạng người) bằng hữu, đều là một dạng như bọn hắn có ngạo nhân gia thế, là những nhân vật nổi danh trong xã hội thượng lưu. Kỳ thật Hàn Sĩ Bân trong lòng cũng không thích Tần Vãn Thư đi kết giao tân bằng hữu, hắn nghĩ Tần Vãn Thư vốn ít chú ý đến mình, cho nên không nghĩ cùng những người khác phân hưởng chú ý lực của lão bà, nhưng mà hắn chỉ dám đặt ở trong lòng bá đạo, không dám biểu hiện ra ngoài.

“Ân, khách nhân còn ở đây, nếu không có việc gì trước không nói, buối tối em gọi lại cho anh.” Tần Vãn Thư là người trọng lễ tiết, bỏ qua khách nhân tiếp điện thoại quá lâu là không lễ phép.

“Được.” Hàn Sĩ Bân trong lòng mất mát, hắn cảm thấy Tần Vãn Thư đối với mình thiếu điểm gì đó, nhưng là rốt cuộc là cái gì lại nói không ra.

Tả Khinh Hoan trốn ở góc khuất nghe lén, tuy nghe không được Hàn Sĩ Bân nói chuyện, nhưng là theo Tần Vãn Thư đối thoại, có thể đoán ra bọn hắn thảo luận đến mình.

“Điện thoại tình yêu của lão công?” Tả Khinh Hoan bát quái hỏi.

“Ân.” Tần Vãn Thư gật đầu.

“Cô thật là hạnh phúc.” Tả Khinh Hoan vẻ mặt hâm mộ tán thưởng.

“Còn muốn đi xem các phòng khác không?” Tần Vãn Thư thản nhiên cười, lảng sang chuyện khác.

“Không, đã khuya, tôi cần phải trở về, lần sau có cơ hội sẽ tham quan tiếp.” Ngày tháng lâu dài, về sau hội thường xuyên ghé thăm, đương nhiên phải thừa lúc Hàn Sĩ Bân không ở nhà, Tả Khinh Hoan thầm nghĩ.

Tần Vãn Thư nghe Tả Khinh Hoan nhắc nhở, mới phát hiện sắc trời không còn sớm. Thời gian trôi qua cũng thật mau, tuy Tả Khinh Hoan gây cho mình cảm giác cùng mọi người bên mình bất đồng, nhưng là không thể phủ nhận cùng Tả Khinh Hoan chung đụng là chuyện vui vẻ, có lẽ mình đem nàng trở thành tiểu cô nương nuông chiều đi.

Chương 10 : Nghi ngờ

Ra khỏi nhà Tần Vãn Thư, lên xe sau, Tả Khinh Hoan đóng lại cửa kính, xuất ra một cái di động khác, gọi điện thoại cho Hàn Sĩ Bân.

“Thân ái, khi nào anh mới trở về?” Tả Khinh Hoan ngữ khí rõ ràng đang làm nũng, nhưng là xuyên thấu qua kính xe nhìn đến vẻ mặt của nàng không có gì thay đổi, thậm chí có chút hờ hững. Tả Khinh Hoan cảm thấy công phu diễn trò của mình ngày càng thâm hậu.

“Qua hai tuần nữa sẽ trở về, em muốn quà gì?” Hàn Sĩ Bân nhận được điện thoại của Tả Khinh Hoan tâm tình mới tốt lên. Hắn cuối cùng biết Tần Vãn Thư thiếu cái gì, chính mình đi công tác hai tuần, Tần Vãn Thư lại cho tới bây giờ không có hỏi qua mình khi nào thì trở về.

“Anh chỉ cần trở về là tốt rồi.” Tả Khinh Hoan nói thật thâm tình, phu diễn, Tả Khinh Hoan luôn luôn làm đến nơi đến chốn. Trời biết đạo nàng kỳ thật càng để ý Hàn Sĩ Bân theo châu Âu trở về hội tặng lễ vật gì. Cũng may Hàn Sĩ Bân là nam nhân rất có phẩm vị, tặng quà cũng không có thể chê trách. Tả Khinh Hoan không biết Hàn Sĩ Bân sẽ tặng quà gì cho Tần Vãn Thư, nhưng là hắn luôn tặng cho mình xa xỉ phẩm. Hàn Sĩ Bân có lẽ cho rằng chính mình là một cái hám của nữ nhân, bất quá không sao cả, chỉ cần là quà tặng đắt tiền, Tả Khinh Hoan đều thích. Tả Khinh Hoan luôn thích ăn ngon mặc đẹp, tuy nàng cảm thấy nội tâm của mình đang dần dần hủ bại.

Kim chủ không có ý tứ cúp điện thoại, Tả Khinh Hoan tuyệt đối sẽ không cắt ngang, vô thưởng vô phạt phu diễn. Tả Khinh Hoan nhìn thấy hình chiếu của mình trong kính, tựa như xem người lạ như vậy thờ ơ, toàn thân cao thấp là hàng hiệu, bất luận cái gì đều có đại giới, Tả Khinh Hoan ngươi xem như là được bao dưỡng sang quý. Tả Khinh Hoan trào phúng giơ lên khóe miệng, nàng trong lòng quả thật có hai tính cách, một cái cực độ tự tư cùng tự luyến, một cái khác đang ở gào thét chửi bới bản thân. Đúng là cái tâm thần phân liệt bệnh nhân, Tả Khinh Hoan thầm nghĩ.

Đợi gọi điện thoại xong, Tả Khinh Hoan mới chậm rãi mở ra cửa kính, ngẩng đầu xem một chút cửa sổ ở lầu ba, từ từ lái xe rời đi.

“Bồ lại ngơ ngẩn chuyện gì nha?” Lý Hâm đẩy một chút đang ngẩn người Tả Khinh Hoan.

“Đang suy nghĩ Tần Vãn Thư.” Tả Khinh Hoan thành thật trả lời.

“Bồ sẽ không thật sự thích nàng đi?” Lý Hâm kinh ngạc hỏi.

“Mình cảm thấy thế nào sẽ có nữ nhân hoàn mỹ như Tần Vãn Thư, tức tiện chỉ chung đụng vài lần, vẫn là tìm không ra nàng có khuyết điểm gì.” Tả Khinh Hoan nghĩ đến Tần Vãn Thư thời điểm, tâm tình thực phức tạp, nguyên xứng tốt như vậy, làm cho tiểu tam như nàng không có chỗ đứng a!

“Chậc chậc, bồ cũng biết đố kị sao, mình nhớ rõ người nào đó từng nói quá, đố kị là bởi vì chính mình so ra kém người khác mới có thể sinh ra tiêu cực tư tưởng, là thừa nhận chính mình yếu đuối cùng tự ti!” Lý Hâm không khách khí trích nguyên văn lời nói của kẻ không tâm không phế nào đó trả lại cho nàng.

“Nàng là kính chiếu yêu.” Tả Khinh Hoan không thể phủ định nói, nàng thừa nhận chính mình đối diện Tần Vãn Thư thời điểm hội sẽ tự ti.

“Hắc hắc, bồ cuối cùng chịu thừa nhận mình là yêu tinh không phải tiên nữ, thật sự là mặt trời mọc ở phía tây nha!” Lý Hâm phi thường khoái trá trêu chọc, nàng chính là không quen kẻ nào đó một bộ giả dạng tiên nữ. Tần Vãn Thư quả nhiên lợi hại, thế nhưng có thể làm cho yêu ma quỷ quái đạo hạnh cao thâm chủ động hiện ra nguyên hình.

“Nữ nhân cùng nữ nhân làm yêu như thế nào?” Tả Khinh Hoan chợt hỏi, những câu hỏi của Tả Khinh Hoan luôn toát ra bất ngờ. Tuy bên người vẫn có đối với nữ nhân vô cùng cơ khát Lý Hâm, nàng cũng thường xuyên nhắc đến những nữ-nữ tri thức, nhưng là Tả Khinh Hoan thực không chú ý. Theo Lý Hâm nói, nữ nhân cùng nữ nhân càng làm càng tận hứng, không biết có phải sự thật hay không.

Lý Hâm thiếu chút nữa bị dọa phun tới, Tả Khinh Hoan khi nào thì đối nữ-nữ chi sự có hứng thú đâu?

“Nếu không, đêm nay thử cùng với nữ nhân đi? Còn bằng không, tỷ tỷ hy sinh một chút…” Lý Hâm hưng phấn nói. Tả Khinh Hoan thình lình chuyển biến có hứng thú làm cho Lý Hâm cảm thấy lạ lùng. Nghĩ lại nàng quen biết Tả Khinh Hoan hơn ba năm, bản thân là đại mỹ nhân vô số lần câu dẫn đều thất bại trắng tay không nói, tiếp đó lại cố gắng giới thiệu các loại các dạng nữ nhân khác nhau dẫn dụ Tả Khinh Hoan, đáng tiếc nữ nhân này chính là đẩy không ngã. Đến thời điểm Lý Hâm hoàn toàn thất vọng cho rằng Tả Khinh Hoan cơ bản là trực nhân (straight), Tả Khinh Hoan bỗng nhiên thông suốt.

“Thôi đi, nhìn thấy bộ dáng lả lơi của bồ cùng đám nữ nhân kia, cái gì hứng thú cũng sẽ biến sạch.” Tả Khinh Hoan nhìn thấy liền trực tiếp từ chối. Tả Khinh Hoan thân mình không phải cái gì tam trinh cửu liệt nữ nhân, Hàn Sĩ Bân không ở thời điểm, Lý Hâm hồ ly tinh này chính mình nghĩ muốn ăn vụng lại không dám làm, lúc nào cũng bên tai xúi giục. Bất quá Tả Khinh Hoan không đụng nam nhân, sợ gây phiền phức, đối với nữ nhân lại không có hứng thú, hiện tại khó được xuất hiện nữ nhân làm cho chính mình có điểm hứng thú lại không thể đụng. Nhưng mà càng không thể chọc vào, nàng càng muốn thử.

Tần Vãn Thư càng là kiêng kị bảo thủ bộ dáng, càng hấp dẫn Tả Khinh Hoan đam mê, vì thế nàng liền muốn động thủ.

Sau khi Tả Khinh Hoan đi rồi, Tần Vãn Thư nhận được điện thoại của Tần gia gọi về nhà ăn cơm tối. Tần Vãn Thư liền đến phòng thay y phục, đổi một bộ quần áo, sau đó xuống lầu lái xe quay về Tần gia.

“Đại tiểu thư đã trở lại.” Người gác cổng kính cẩn hướng Tần Vãn Thư chào hỏi.

Tần Vãn Thư hướng bọn hắn lễ phép mỉm cười, mọi người có cảm giác thụ sủng nhược kinh. Tần gia không chỉ có một tiểu thư là Tần Vãn Thư, nhưng là đại tiểu thư cùng các tiểu thư khác bất đồng, nàng không giống các tiểu thư khác đối đãi Tần gia hạ nhân đều là một bộ cao cao tại thượng. Đại tiểu thư mặc kệ đối với ai, đều là cực kỳ lễ phép, còn có khí chất tao nhã, quả thật cùng nữ thần giống nhau.

“Gia gia, người ta rất đói, còn muốn đợi đại tiểu thư trở về sao?” Tần Thiếu San làm nũng hỏi Tần Chính, Tần Thiếu San thật buồn bực. Tần Vãn Thư tồn tại làm cho Tần gia ba vị tiểu thư khác đều ảm đạm thất sắc. Chính mình so ra kém Tần Vãn Thư, lại không cam lòng nguyện kêu Tần Vãn Thư một tiếng tỷ tỷ, trước giờ đều gọi nàng là đại tiểu thư, nguyên bản do ghen tị. Bất quá như vậy qua nhiều năm cũng đã cam chịu, nhưng là đại tiểu thư xưng hô lại vẫn tiếp tục sử dụng.

Tần Thiếu San là Tần Vãn Thư đường muội, là tiểu thư nhỏ tuổi nhất của Tần gia, kỳ thật cũng hưởng được khá nhiều sủng ái. Bộ dạng giống như công chúa, tính cách cũng là, bất quá là điêu ngoa công chúa. Ở trong lòng của Tần Chính, tiểu tôn nữ (cháu gái) này tựa như một con mèo Ba tư, ngẫu nhiên trêu đùa cùng nuông chiều nàng một chút, nhưng Tần Vãn Thư mới là Tần gia tối chính thống trưởng tôn nữ, Tần gia ưu tú nhất huyết mạch, là hắn xuất phát từ nội tâm yêu thương tôn nữ.

Tần Chính kỳ thật cốt tử lí cố chấp cùng bảo thủ, rất giống cổ đại nhân, ưu ái cháu đích tôn. Tuy con cháu đông đảo, yêu thương nhất chỉ có hai người là trưởng tôn nữ Tần Vãn Thư, còn lại là kế thừa gia nghiệp tương lai trưởng tôn Tần Vũ. Tần Vãn Thư so với Tần Vũ được Tần Chính quý mến hơn. Hai người này chính là thập phần ưu tú trong đám con cháu, tự nhiên là Tần Chính càng thiên tâm hơn nhiều.

“Không có phép tắc, nàng là ngươi đại tỷ, ngươi lại không phải Tần gia nha hoàn, gọi cái gì đại tiểu thư!” Tần Chính giáo huấn nói.

“Ở trong lòng của ngài, tiểu thư như chúng ta cùng nha hoàn đâu có khác nhau…” Tần Thiếu San bất mãn xem nhẹ nói, mình không ở nhà thời điểm, bọn họ sẽ không đợi mình.

Đang ngồi gần đó hai vị tiểu thư trẻ tuổi khác trong lòng cũng đồng ý Tần Thiếu San tố khổ, nhưng là các nàng chỉ dám nghĩ thầm ở trong lòng. Hai nàng mới là tối bi thảm, thứ nhất không có vĩ đại như đại tỷ, thứ hai không có can đảm phóng tứ như Thiếu San, lại không phải nam tôn, ở Tần gia bị lãnh lạc nhiều nhất.

Tần Chính nhĩ lực còn tốt, hắn tự nhiên nghe được Tần Thiếu San oán hận. Hắn biết bản thân thiên tâm, nhưng là không thể trách cứ hắn, tôn tử nhiều như vậy, chỉ cần cháu trai cũng có năm người, thêm bốn người cháu gái, làm sao có thể một đám đều đối đãi giống nhau, tự nhiên là muốn thương yêu người ưu tú nhất.

Tần Chính có bốn nhi tử (con trai), ai cũng xuất sắc, chỉ có con trưởng kém một chút. Hắn là Tần Vãn Thư cùng Tần Vũ lão ba, bộ dạng trung hậu thành thật, có ba người con, một người so với một người ưu tú, làm cho Tần Chính cũng cảm thấy được an ủi phần nào.

Tần Chính không mong gặp nhất là tiểu tôn tử - Tần Đằng, ngoạn thế bất cung (bất cần đời), trời sinh tính tình phóng đãng bất kham, hữu ngại gia phong, mặc dù thông minh nhạy bén, nhưng lại không nghe lời. Tần Chính không hiểu con trai trưởng hiền lành như vậy tại sao lại sinh ra liệt chủng (đứa con hư) như Tần Đằng, chỉ có thể nói gien của hắn có vấn đề, Tần Vũ cùng Tần Vãn Thư xuất sắc như vậy, Tần Đằng khác hẳn hoàn toàn.

“Điêu ngoa tiểu tiểu tỷ thực đố kị tỷ của ta. Cũng là, tỷ của ta là cỡ nào ưu tú, khiến cho hữu hung vô não (ngực to không não) bình hoa như ngươi không có chỗ dung thân…” Tần Đằng khó được xuất hiện ở cơm tối, vẫn là một bộ không lớn không nhỏ. Từ nhỏ hắn chỉ kính sợ quá một người thì phải là thân tỷ tỷ Tần Vãn Thư, đối với tỷ tỷ nơi nơi duy hộ.

“Tần Đằng, ai là hữu hung vô não? Ai là bình hoa?” Tần Thiếu San thập phần tức giận. Nàng vốn ghét nhất Tần Vãn Thư, chính là có người so với Tần Vãn Thư càng đáng ghét hơn, thì phải là Tần Đằng, vĩnh viễn đều là miệng chó không thể phun ngà voi.

“Tần Đằng, ngươi ít nói lại.” Tần Vũ quả nhiên rất có đại huynh trưởng phong phạm, ra mặt nói Tần Đằng hai câu, ngăn chặn trường đấu khẩu của đệ đệ cùng đường muội.

Tần Đằng bỉu môi, khinh thường ngắm nghía bật lửa trong tay, nếu không đợi tỷ tỷ trở về ăn cơm, hắn không thèm lưu lại.

“Mọi người đợi lâu, thật là có lỗi, mọi người lần sau đừng đợi, cứ ăn trước đi.” Tần Vãn Thư nhìn thấy một bàn lớn ngồi đầy người ở đợi chính mình, có chút áy náy.

“Không có biện pháp, ở đây mọi người đều phải nể mặt đại tiểu thư!” Tần Thiếu San xiên xỏ trả lời.

Tần Vãn Thư thản nhiên cười một chút, sau đó tìm chỗ ngồi xuống, đối với đường muội thái độ nàng sớm đã quen thuộc.

Tần Thiếu San chính là sinh khí, từ nhỏ đến lớn khiêu khích nhiều lần, Tần Vãn Thư đều là một bộ không thèm để ý. Thật sự là tức chết người đi được, nữ nhân này nghĩ đến mình là thánh mẫu a! Địch nhân càng là không nhìn thấy ngươi, ngươi càng cảm thấy bị địch nhân xem thường, cho nên Tần Thiếu San trong lòng đối với Tần Vãn Thư tức giận đến cắn răng.

“Tỷ, Hàn Sĩ Bân không ở, ngươi liền trở về nhà trụ đi.” Tần Đằng cảm thấy bất luận kẻ nào đều là không xứng với tỷ tỷ của mình.

“Hắn là tỷ phu (anh rể) của ngươi, không được gọi thẳng tên họ như vậy.” Tần Vãn Thư nhìn về phía đệ đệ, dáng vẻ tuấn mỹ nhưng lúc nào cũng một bộ bất cần đời, nghiêm túc cảnh cáo.

“Sĩ bân khi nào trở về?” Tần Chính quan tâm hỏi.

Ở Tần gia Tần Vãn Thư được sủng ái nhất, cho nên đề tài trên bàn cơm thường xuyên quay quanh Tần Vãn Thư, tất cả mọi người tập mãi thành thói quen.

“Có thể còn muốn một hai tuần nữa.” Tần Vãn Thư trả lời, không biết khi nào thì bắt đầu, đề tài luôn cùng mình có liên quan.

“Tỷ nhớ để ý Hàn Sĩ Bân, đừng thấy hắn giống như trung thành lắm, nam nhân trời sinh chính là đê tiện, thích niêm hoa nhạ thảo (trăng hoa, bay bướm)…” Tần Đằng nghiêm trang nói, không chỉ mắng bản thân mình, còn đụng chạm đến tất cả nam nhân đang ngồi ở trên bàn cơm, làm cho bọn họ mất hứng.

“Ngươi nghĩ đến ai cũng đều giống ngươi a, đê tiện như vậy!” Tần Thiếu San không khách sáo công kích.

Tần Vãn Thư không thể phản bác chỉ biết cười trừ, trong lòng mơ hồ không thoải mái, không biết vì sao, nàng đột nhiên nghĩ đến Tả Khinh Hoan cùng Hàn Sĩ Bân.

“Tiểu Hạ mùa hè này sẽ tốt nghiệp đi, tốt nghiệp xong có gì tính toán?” Tần Vãn Thư nhanh chóng nói sang chuyện khác, ân cần hỏi thăm vẫn im lặng ăn cơm đường muội.

Tần Vãn Hạ sửng sốt, đại tiểu thư, không, là đại đường tỷ thế nhưng nhớ rõ chính mình năm nay tốt nghiệp. Nàng nghĩ đến chính mình là vô hình, không thông minh chính là quên đi, cũng không xinh đẹp, ở Tần gia đều là một đám IQ cao, tuấn nam mỹ nữ, nàng là cỡ nào bi kịch tồn tại.

“Em còn chưa nghĩ đến.” Tần Vãn Hạ có chút ngượng ngùng nói, trong lòng có điểm cảm động, cũng chỉ có đại đường tỷ nhớ rõ sinh nhật năm nay của mình.

So với hung hăng nơi nơi gây sự Tần Thiếu San, Tần Vãn Thư vẫn là yêu mến Tần Vãn Hạ nhiều một ít, thẹn thùng thật giống tiểu lão thử (con chuột nhỏ), rõ ràng cũng là Tần gia đại tiểu thư, nhưng là không biết vì sao tổng hội bị người khác coi nhẹ.

“Có gì phải suy nghĩ, đến công ty đi làm, tùy tiện an bài một cái chức vị là được rồi.” Tam thẩm lên tiếng, nữ nhi người ta như vậy vĩ đại, nữ nhi của mình cố tình là muốn diện mạo không diện mạo, phải thông minh không thông minh.

“Công ty đã có các ca ca lo lắng, nữ hài tử thích cái gì sẽ tùy tiện các nàng làm đi.” Tần Vãn Thư thanh âm vẫn là như vậy nhu hòa, nhưng là nghe vào Tần Vãn Hạ lỗ tai quả thực chính là âm thanh của thiên sứ.

“Cũng đúng, dù sao cũng không giúp được gì.” Tần tam thẩm suy nghĩ hạ, đồng ý nói.

Ăn xong bữa tối, Tần Vãn Thư trong lòng đối với lời nói của Tần Đằng có chút để bụng, nàng quyết định tra xét một chút Tả Khinh Hoan chuyện tình.

========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna