Đăng bởi Ngân Giang | 1/7/18 | 0 nhận xét
Cử động như vậy là cho nữ nhân đang lâm vào mê loạn có chút bất mãn, mở mắt ra, cắn môi nhíu mi, thân mình bất an vặn vẹo hai cái, "Em.... Lại muốn...làm cái gì?"
Hoàn hồn, Cố Úc Diễm ngốc nghếch nhìn nàng hai giây, nhếch miệng cười cười, trực tiếp chui đầu vào chỗ bị nàng trêu chọc đến ướt đẫm kia, mút vào.
"Ách... Ân... Ân ngô....". Một tay bắt lấy ra giường, một tay che miệng, cố ngăn thanh âm rên rỉ đang không ngừng phát ra khỏi kẽ miệng, địa phương mẫn cảm nhất bị cái lưỡi mềm mại liếm mút không ngừng. Thân thể còn bị hai cái tay kia đùa giỡn không ngừng, bụng Tần Thanh Miểu run rẩy không ngừng, lắc đầu, thân mình vừa mới tỉnh táo đã bắt đầu co rút rất nhanh.
Cái tay đang che miệng rốt cục nhịn không được nữa mà nắm chặt lấy ra giường, Tần Thanh Miểu ngửa đầu, liều mạng thở hổn hển.
Nuốt hết phần chất lỏng trong miệng, rồi trườn lên hôn Tần Thanh Miểu, lưỡi tìm kiếm lưỡi nàng mà dây dưa, một tay xoa đoàn thịt mềm bên trái, còn tay đang ra vào thì tăng thêm một ngón, Cố ÚC Diễm mở mắt nhìn chằm chằm Tần Thanh Miểu bị mình biến thành dáng vẻ chịu không nổi, lại càng thêm kích động.
"Miểu Miểu....". Tần suất ra vào của ngón tay lại càng tăng thêm, biết rõ phản ứng của nữ nhân bên dưới tuyệt với đến thế nào, đầu ngón tay CỐ ÚC Diễm lại càng nhanh thêm, bên tai nghe tiếng ngâm đứt quãng, mỗi một lần ra vào đều chạm đến điểm mẫn cảm nhất trong cơ thể nàng.
"Ân... Ân.. Dừng lại....". Thân mình liều mạng rụt lại, mỗi khi khoái cảm đáng sợ đột kích đến liền vội né ra, âm mũi Tần Thanh Miểu nồng đậm vẻ khóc nức nở, không khống chế được gãy giụa thân mình, thét lên, rất nhanh đã đạt được đỉnh.
Mải miết hôn lên cổ nàng, mút ra một dấu đỏ, Cố Úc Diễm chậm rãi rút ngón tay ra, mang theo một cỗ chất lỏng, sau đó ôm lấy Tần Thanh Miểu, nằm trên cổ nàng thở phì phò, "Miểu Miểu... Hiện tại chị càng lúc càng nhanh...."
Chương 123
"Dẻo miệng, không biết là học được từ đâu". Ngữ khí vẫn thản nhiên như vậy, nhưng ánh mắt lại càng thêm ôn nhu, Tần Thanh Miểu lại chôn đầu vào cổ Cố Úc Diễm một lần nữa, an tâm dựa vào nàng.
"Miểu Miểu, em bế chị và nhà nha". Không bỏ qua ý cười trong mắt của Tần Thanh Miểu trước khi cúi đầu, Cố Úc Diễm cười hì hì, trước tiên buông nàng ra, sau khi xuốn xe thì ôm nàng, mắt sáng long lanh, có vẻ rất hưng phấn.
"Đồ ngốc...". Khinh thường mắng một câu, để mặc nàng bế mình, Tần Thanh Miểu có chút hoài nghi liếc nàng, "Nếu em dám làm tôi ngã xuống, thì đêm nay ngủ chung với Đạm Đạm và Tưu Tưu".
"Không đâu". Giờ phút này ôm nàng như vậy mà vẫn còn cảm giác dư sức, vẻ mặt Cố Úc Diễm tràn đầy tự tin, bế đi một đường, nhãn cầu xoay chuyển, đắc ý cười, "Nếu như ngã xuống em cũng sẽ đệm phía dưới cho Miểu Miểu".
Tần Thanh Miểu ngẩng đầu liếc nàng một cái, tuy rằng rất hài lòng với mấy lời ngon ngọt này, nhưng trên mặt vẫn trưng ra vẻ lãnh đạm, khẽ hừ một tiếng.
Hai người cứ như thế sải bước trên hành lang, một đường vào thẳng thang máy, quả nhiên sau khi vào thang máy, cánh tay Cố Úc Diễm đã có chút chịu không nổi, lúc đến cửa nhà thì dựa vào tường thở dốc, nhưng vẫn quật cường ôm thật chặt người phụ nữ trong lòng, thái dương cũng bắt đầu thấm đầy mồ hôi.
"Được rồi, thả tôi xuống đi". Sớm đã cảm thấy được người ôm mình đang vô cùng mệt mỏi, cư nhiên lúc ngẩng đầu còn thấy được mồ hôi của nàng nhỏ xuống, Tần Thanh Miểu đưa tay lau giúp nàng, ngữ khí ôn nhu, "Nhanh lên".
"Không cần". Lắc đầu, lại dùng thêm sức ôm chặt nàng, vẻ mặt Cố Úc Diễm đầy cố chấp, "Đã nói là bế chị đến giường rồi cơ mà".
Mặt đỏ lên, nữ nhân bởi vì nàng thở hồng hộc mà ôn nhu một trận lập tức có chút tức giận, "Em nói lúc nào?".
Chớp mắt, có chút suy tư, sau đó mới nhớ tới đây chỉ là ý nghĩ trong đầu mình, chưa có nói ra, Cố ÚC Diễm ho khan hai tiếng, "Miểu Miểu, mở cửa đi".
Hí mắt, lập tức nghĩ tới chuyện to gan lớn mặt mà người này đã làm ra trong phòng làm việc, Tần Thanh Miểu mấp máy môi, lại cảm thấy hai cánh tay đang ôm mình lại bắt đầu phát run, lúc này mới khẽ hừ một tiếng, rút chìa khóa mở cửa.
Bế nàng bước vào rồi dùng chân đá cửa phòng, bước chân nhanh nhẹn chạy vào phòng ngủ, lúc này mới chịu đặt Tần Thanh Miểu lên giường, chợt cảm thấy nữ nhân trong lòng vùng dậy, cả người Cố ÚC Diễm bị kéo lên giường, mà nữ nhân lúc trước còn mang vẻ mặt suy sụp đã đè lên người nàng, đôi mắt đẹp híp lại nhìn nàng chằm chằm.
"Ách.... Miểu Miểu?"
Vẻ mặt háo sắc lúc còn ở trong phòng làm việc sớm đã biến mất, Cố ÚC Diễm bị nàng cường thế đè lên, nhịn không được nuốt ngụm nước miếng, "Làm sao vậy?"
"Lá gan của em hôm nay rất lớn". Đầu ngón tay của tay phải nhẹ nhàng chọc lên, ngữ khí có vẻ rất đạm nhiên, nhưng mà càng như thế, Cố Úc Diễm lại càng thấy sợ, "Không có a, trước mặt Miểu Miểu, em đều rất nhát gan...."
"Thật vậy ư?". Giơ may liễu, cúi đầu nhìn người đang ra vẻ vô tội, Tần Thanh Miểu cười khẽ, thân mình lại càng cúi thấp hơn, dán bên tai Cố Úc Diễm, thổ khí như lan phun ra hai chữ, cũng không nói gì thêm, chờ phản ứng của nàng.
Lỗ tai bì luồng khí ấm áp vây quanh, hơn nữa bộ dáng Tần Thanh Miểu lại mỵ người đến cực hạn, dục cảm cố gắng áp chế cách đây hai giờ đồng hồ lại bùng nổ, đặc biệt lại càng thêm kích động khi tầm mắt không may rới xuống cố áo của nữ nhân đang cúi thân mình xuống.
"Vừa mới.. Ở trong phòng làm việc.... Em nói tôi cái gì?". Trưng ra một nụ cười cực kì dễ thương, thanh âm Tần Thanh Miểu cũng giảm xuống, "Lặp lại lần nữa đi...."
Vừa nhìn thấy Tần Thanh Miểu như vậy thì đầu óc lại bắt đầu trở nên mơ hồ, không nhận thức rõ chuyện gì, Cố ÚC diễm vươn hai tay ôm lấy nàng, ngưỡng đầu hôn lên cái cằm bóng loáng cách mình trong gang tấc, nói cũng không rõ ràng, "Ngô... Lúc trước em nói rất nhiều nha..."
"Đúng a, em nói rất nhiều....". Tiếng nói mềm mại đáng yêu, Tần Thanh Miểu không tránh nụ hôn của nàng, nhưng hai tay lại cầm chặt lấy tay nàng, "Ngoan, không nói rõ ràng thì không cho lộn xộn nha".
"Miểu Miểu....". Hai tay sớm đã nhịn không được mà chạy loạn trên lưng nàng, bị nàng cầm chặt, Cố ÚC Diễm có chút bất mãn giãy giụa, nhưng không dùng sức, chỉ nhẹ nhàng tránh hai cái rồi để mặc nàng đặt lên giường.
"Miểu Miểu, em bế chị và nhà nha". Không bỏ qua ý cười trong mắt của Tần Thanh Miểu trước khi cúi đầu, Cố Úc Diễm cười hì hì, trước tiên buông nàng ra, sau khi xuốn xe thì ôm nàng, mắt sáng long lanh, có vẻ rất hưng phấn.
"Đồ ngốc...". Khinh thường mắng một câu, để mặc nàng bế mình, Tần Thanh Miểu có chút hoài nghi liếc nàng, "Nếu em dám làm tôi ngã xuống, thì đêm nay ngủ chung với Đạm Đạm và Tưu Tưu".
"Không đâu". Giờ phút này ôm nàng như vậy mà vẫn còn cảm giác dư sức, vẻ mặt Cố Úc Diễm tràn đầy tự tin, bế đi một đường, nhãn cầu xoay chuyển, đắc ý cười, "Nếu như ngã xuống em cũng sẽ đệm phía dưới cho Miểu Miểu".
Tần Thanh Miểu ngẩng đầu liếc nàng một cái, tuy rằng rất hài lòng với mấy lời ngon ngọt này, nhưng trên mặt vẫn trưng ra vẻ lãnh đạm, khẽ hừ một tiếng.
Hai người cứ như thế sải bước trên hành lang, một đường vào thẳng thang máy, quả nhiên sau khi vào thang máy, cánh tay Cố Úc Diễm đã có chút chịu không nổi, lúc đến cửa nhà thì dựa vào tường thở dốc, nhưng vẫn quật cường ôm thật chặt người phụ nữ trong lòng, thái dương cũng bắt đầu thấm đầy mồ hôi.
"Được rồi, thả tôi xuống đi". Sớm đã cảm thấy được người ôm mình đang vô cùng mệt mỏi, cư nhiên lúc ngẩng đầu còn thấy được mồ hôi của nàng nhỏ xuống, Tần Thanh Miểu đưa tay lau giúp nàng, ngữ khí ôn nhu, "Nhanh lên".
"Không cần". Lắc đầu, lại dùng thêm sức ôm chặt nàng, vẻ mặt Cố Úc Diễm đầy cố chấp, "Đã nói là bế chị đến giường rồi cơ mà".
Mặt đỏ lên, nữ nhân bởi vì nàng thở hồng hộc mà ôn nhu một trận lập tức có chút tức giận, "Em nói lúc nào?".
Chớp mắt, có chút suy tư, sau đó mới nhớ tới đây chỉ là ý nghĩ trong đầu mình, chưa có nói ra, Cố ÚC Diễm ho khan hai tiếng, "Miểu Miểu, mở cửa đi".
Hí mắt, lập tức nghĩ tới chuyện to gan lớn mặt mà người này đã làm ra trong phòng làm việc, Tần Thanh Miểu mấp máy môi, lại cảm thấy hai cánh tay đang ôm mình lại bắt đầu phát run, lúc này mới khẽ hừ một tiếng, rút chìa khóa mở cửa.
Bế nàng bước vào rồi dùng chân đá cửa phòng, bước chân nhanh nhẹn chạy vào phòng ngủ, lúc này mới chịu đặt Tần Thanh Miểu lên giường, chợt cảm thấy nữ nhân trong lòng vùng dậy, cả người Cố ÚC Diễm bị kéo lên giường, mà nữ nhân lúc trước còn mang vẻ mặt suy sụp đã đè lên người nàng, đôi mắt đẹp híp lại nhìn nàng chằm chằm.
"Ách.... Miểu Miểu?"
Vẻ mặt háo sắc lúc còn ở trong phòng làm việc sớm đã biến mất, Cố ÚC Diễm bị nàng cường thế đè lên, nhịn không được nuốt ngụm nước miếng, "Làm sao vậy?"
"Lá gan của em hôm nay rất lớn". Đầu ngón tay của tay phải nhẹ nhàng chọc lên, ngữ khí có vẻ rất đạm nhiên, nhưng mà càng như thế, Cố Úc Diễm lại càng thấy sợ, "Không có a, trước mặt Miểu Miểu, em đều rất nhát gan...."
"Thật vậy ư?". Giơ may liễu, cúi đầu nhìn người đang ra vẻ vô tội, Tần Thanh Miểu cười khẽ, thân mình lại càng cúi thấp hơn, dán bên tai Cố Úc Diễm, thổ khí như lan phun ra hai chữ, cũng không nói gì thêm, chờ phản ứng của nàng.
Lỗ tai bì luồng khí ấm áp vây quanh, hơn nữa bộ dáng Tần Thanh Miểu lại mỵ người đến cực hạn, dục cảm cố gắng áp chế cách đây hai giờ đồng hồ lại bùng nổ, đặc biệt lại càng thêm kích động khi tầm mắt không may rới xuống cố áo của nữ nhân đang cúi thân mình xuống.
"Vừa mới.. Ở trong phòng làm việc.... Em nói tôi cái gì?". Trưng ra một nụ cười cực kì dễ thương, thanh âm Tần Thanh Miểu cũng giảm xuống, "Lặp lại lần nữa đi...."
Vừa nhìn thấy Tần Thanh Miểu như vậy thì đầu óc lại bắt đầu trở nên mơ hồ, không nhận thức rõ chuyện gì, Cố ÚC diễm vươn hai tay ôm lấy nàng, ngưỡng đầu hôn lên cái cằm bóng loáng cách mình trong gang tấc, nói cũng không rõ ràng, "Ngô... Lúc trước em nói rất nhiều nha..."
"Đúng a, em nói rất nhiều....". Tiếng nói mềm mại đáng yêu, Tần Thanh Miểu không tránh nụ hôn của nàng, nhưng hai tay lại cầm chặt lấy tay nàng, "Ngoan, không nói rõ ràng thì không cho lộn xộn nha".
"Miểu Miểu....". Hai tay sớm đã nhịn không được mà chạy loạn trên lưng nàng, bị nàng cầm chặt, Cố ÚC Diễm có chút bất mãn giãy giụa, nhưng không dùng sức, chỉ nhẹ nhàng tránh hai cái rồi để mặc nàng đặt lên giường.
"Muốn tôi nhắc cho em nhớ không? Tiểu Diễm". Tựa hồ rất hài lòng nàng mặc cho mình kiềm hãm, Tần Thanh Miểu vừa nói vừa cúi đầu hôn môi nàng, nhưng chỉ nhẹ nhàng ma xát qua, như có như không chạm trên đầu môi, "Được không?"
"Được...". Đối với Cố Úc Diễm, thích nhất là Tần Thanh Miểu lấy bộ dáng hấp dẫn chết người này đối với mình, mỗi lần đều khiến cho tâm ngứa ngáy khó nhịn...khiến mình cực kì muốn nàng, nhưng sợ nhất cũng là nàng dùng bộ dáng như vậy như có như không khiêu khích mình, dù mình có muốn đến đâu cũng không thể dùng sức mạnh với nữ nhân phía trên được.
Nữ nhân này mặc dù rất ngạo kiều nhưng cũng rất ôn nhu săn sóc, một khi nổi giận lên thì tuyệt đối không thể xem thường được.
"Ân...". Tựa hồ đang tư hỏi, môi xẹt qua chóp mũi Cố Úc Diễm, rồi lại chậm rãi qua lại vành môi nàng, Tần Thanh Miểu cầm thật chặt hai tay nàng, thanh âm ôn nhu, " Em nói là em giống như sói nha, sau đó em còn nói gì đó nữa?"
"Em... Em...", trong mắt trong lòng đều chứa đầy nữ nhân trước mặt, đầu óc giống như trở nên đui mù, Cố Úc Diễm không làm sao nhớ được mình đã nói gì lúc trước, mày nhíu chặt, biểu tình trên mặt cũng trở nến khó chịu.
"Muốn?". Một bàn tay bắt lấy hai tay Cố Úc Diễm, tuy khí lực nhỏ hơn nàng, nhưng thừa lúc nàng bị mình làm cho lầm vào tình trạng lo lắng nhớ lại, Tần Thanh Miểu dễ dàng thuận lợi khống chế, rồi giương mắt nhìn chung quanh, trực tiếp câu lấy cái ngủ thay ra buổi sáng ở bên cạnh lại, một tay cởi nút áo.
Cố Úc Diễm vốn không chú ý đến động tác của Tần Thanh Miểu, nhưng khi nhìn thấy dung nhan xinh đẹp, tầm mắt còn lơ đãng liếc thấy mảng da thịt tuyết trắng lộ ra chỗ cổ áo sơ mi, đầu óc không thể tập trung nữa, dứt khoát nhắm mắt lại hòng để cho mình bình tĩnh một chút, nhưng không ngờ vừa mới khép lại, tay liền bị chế trụ, vội vàng mở mắt ra, "Miểu Miểu!".
Không thèm liếc nàng một cái, sau khi trói chặt hai tày nàng thì buộc vào đầu giường, đợi đến khi chắc chắn đã trói chặt, Tần Thanh Miểu ngồi thẳng dậy, lộ ra nụ cười quyến rũ với người đang kinh ngạc trừng lớn mắt kia, "Ngoan nga, giãy giụa lung tung sẽ làm cổ tay bị thương"
"Miểu Miểu...." tay bị trói không thể cử động được, Cố Úc Diễm mờ mịt nhìn nàng, thân mình không an phận cử động lung tung, "Tại sao lại trói em?"
"Ân, tại sao lại trói em a?". Ngữ điệu kéo dài ra, giống như đang tự hỏi, Tần Thanh Miểu đưa tay xoa hai mái Cố Úc Diễm, đầu ngón tay trượt từ khóe mắt xuống, mãi cho đến khóe miệng nàng, nhưng cũng không chạm vào khóe môi mềm mại, ý cười trong mắt ngày càng dạy đặc, "Em đoán xem".
"Em.... Em...". Bị bộ dáng dụ dỗ của nàng kéo vào tình trạng mê loạn, rốt cục lúc này mới tỉnh táo lại, tiếp tục nghĩ đến cấu hỏi vừa rồi của Tần Thanh Miểu, nhớ lại mấy lời nói to gan lớn mật của mình trong phòng làm việc, lúc này mới hiểu được nữ nhân ngạo kiều này muốn trừng phạt mình, Cố ÚC Diễm có chút ấp úng, hơn nữa ngày mới yếu ớt nói, "Miểu Miểu, em biết lỗi rồi...."
"Ân? Em đã làm gì sai sao?". Nâng tay vuốt vuốt sợi tóc, người vừa mới ghé vào Cố Úc Diễm đã chuyển thành tư thế ngồi, Tần Thanh Miểu ngồi bên giường, nụ cười quyến rũ trên mặt cũng thu lại, nhưng khóe miệng vẫn còn ẩn chưa một nụ cười nhợt nhạt, đôi mắt lưu chuyển để lộ một cỗ phong tình vạn chủng.
Hai tay bị trói ở đầu giường, vẫn chưa từ bỏ ý định trốn thoát, nhưng không thể nào giãy khỏi, Cố Úc Diễm đâu còn chút tâm tư làm một vài chuyện xấu với Tần Thanh Miểu, chỉ cầu nguyện làm sao cho nữ nhân này đừng vì trừng phạt mà đánh mình, mà nếu có đánh thì chí ít cũng phải cởi cái áo này ra.....
Cố Úc Diễm không để ý bị Tần Thanh Miểu đẩy ngã, nhưng lúc sau nếu không được đụng chạm nữ nhân này, việc này thật sự là vô cùng thống khổ.
Ngồi ở bên giường nhìn tiểu gia hỏa bị mình trói hai tay nằm ở trên giường, rõ ràng còn thấy được tròng mắt kia xoay chuyển, chỉ cần nghĩ một chút cũng đoán được người kia đang dự tính một chuyện chẳng tốt lành gì, Tần Thanh Miểu đưa tay gõ nhẹ đầu nàng, liếc nàng một cái rồi đứng lên.
Đang suy nghĩ nên nói cái gì để Tần Thanh Miểu cời trói cho mình, nhưng chưa nghĩ xong đã thấy nàng đứng dậy đi ra khỏi phòng, Cố Úc Diễm lập tức nóng nảy, "Miểu Miểu!".
Nữ nhân đi được vài bước thì nghe thấy tiếng gọi, quay đầu liếc nàng một cái, khóe môi câu lên, để lại cho nàng một ánh mắt ý vị thâm trường, xoay người rời khỏi phòng ngủ
"Ô ô ô ô.....". Đáng thương kêu ô ô vài tiếng, Cố Úc Diễm lại cử động hai tay, nhưng vẫn không thể nào thoát ra được, chỉ có thể thống khổ nằm ngửa trên giường, giống như một tiểu động vật mặc cho người chém giết.
Đợi đến nửa giờ sau, Tần Thanh Miểu bước vào, thấy Cố Úc Diễm vẫn duy trì bộ dáng lúc mình rời đi, mà cặp mắt luôn lộ ra một chút ý xấu xa, nhưng giờ đây chủ nhân lại giơ lên đôi mắt ngập tràn nước.
"Tiểu đáng thương ~~~". Ngữ khí trêu đùa, ngồi bên giường trêu chọc cái mũi Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu nhìn không được cười nhẹ, "Sau này còn dám nói mấy lời bậy bạ đó với tôi nữa không?".
"Ô..."
"Được...". Đối với Cố Úc Diễm, thích nhất là Tần Thanh Miểu lấy bộ dáng hấp dẫn chết người này đối với mình, mỗi lần đều khiến cho tâm ngứa ngáy khó nhịn...khiến mình cực kì muốn nàng, nhưng sợ nhất cũng là nàng dùng bộ dáng như vậy như có như không khiêu khích mình, dù mình có muốn đến đâu cũng không thể dùng sức mạnh với nữ nhân phía trên được.
Nữ nhân này mặc dù rất ngạo kiều nhưng cũng rất ôn nhu săn sóc, một khi nổi giận lên thì tuyệt đối không thể xem thường được.
"Ân...". Tựa hồ đang tư hỏi, môi xẹt qua chóp mũi Cố Úc Diễm, rồi lại chậm rãi qua lại vành môi nàng, Tần Thanh Miểu cầm thật chặt hai tay nàng, thanh âm ôn nhu, " Em nói là em giống như sói nha, sau đó em còn nói gì đó nữa?"
"Em... Em...", trong mắt trong lòng đều chứa đầy nữ nhân trước mặt, đầu óc giống như trở nên đui mù, Cố Úc Diễm không làm sao nhớ được mình đã nói gì lúc trước, mày nhíu chặt, biểu tình trên mặt cũng trở nến khó chịu.
"Muốn?". Một bàn tay bắt lấy hai tay Cố Úc Diễm, tuy khí lực nhỏ hơn nàng, nhưng thừa lúc nàng bị mình làm cho lầm vào tình trạng lo lắng nhớ lại, Tần Thanh Miểu dễ dàng thuận lợi khống chế, rồi giương mắt nhìn chung quanh, trực tiếp câu lấy cái ngủ thay ra buổi sáng ở bên cạnh lại, một tay cởi nút áo.
Cố Úc Diễm vốn không chú ý đến động tác của Tần Thanh Miểu, nhưng khi nhìn thấy dung nhan xinh đẹp, tầm mắt còn lơ đãng liếc thấy mảng da thịt tuyết trắng lộ ra chỗ cổ áo sơ mi, đầu óc không thể tập trung nữa, dứt khoát nhắm mắt lại hòng để cho mình bình tĩnh một chút, nhưng không ngờ vừa mới khép lại, tay liền bị chế trụ, vội vàng mở mắt ra, "Miểu Miểu!".
Không thèm liếc nàng một cái, sau khi trói chặt hai tày nàng thì buộc vào đầu giường, đợi đến khi chắc chắn đã trói chặt, Tần Thanh Miểu ngồi thẳng dậy, lộ ra nụ cười quyến rũ với người đang kinh ngạc trừng lớn mắt kia, "Ngoan nga, giãy giụa lung tung sẽ làm cổ tay bị thương"
"Miểu Miểu...." tay bị trói không thể cử động được, Cố Úc Diễm mờ mịt nhìn nàng, thân mình không an phận cử động lung tung, "Tại sao lại trói em?"
"Ân, tại sao lại trói em a?". Ngữ điệu kéo dài ra, giống như đang tự hỏi, Tần Thanh Miểu đưa tay xoa hai mái Cố Úc Diễm, đầu ngón tay trượt từ khóe mắt xuống, mãi cho đến khóe miệng nàng, nhưng cũng không chạm vào khóe môi mềm mại, ý cười trong mắt ngày càng dạy đặc, "Em đoán xem".
"Em.... Em...". Bị bộ dáng dụ dỗ của nàng kéo vào tình trạng mê loạn, rốt cục lúc này mới tỉnh táo lại, tiếp tục nghĩ đến cấu hỏi vừa rồi của Tần Thanh Miểu, nhớ lại mấy lời nói to gan lớn mật của mình trong phòng làm việc, lúc này mới hiểu được nữ nhân ngạo kiều này muốn trừng phạt mình, Cố ÚC Diễm có chút ấp úng, hơn nữa ngày mới yếu ớt nói, "Miểu Miểu, em biết lỗi rồi...."
"Ân? Em đã làm gì sai sao?". Nâng tay vuốt vuốt sợi tóc, người vừa mới ghé vào Cố Úc Diễm đã chuyển thành tư thế ngồi, Tần Thanh Miểu ngồi bên giường, nụ cười quyến rũ trên mặt cũng thu lại, nhưng khóe miệng vẫn còn ẩn chưa một nụ cười nhợt nhạt, đôi mắt lưu chuyển để lộ một cỗ phong tình vạn chủng.
Hai tay bị trói ở đầu giường, vẫn chưa từ bỏ ý định trốn thoát, nhưng không thể nào giãy khỏi, Cố Úc Diễm đâu còn chút tâm tư làm một vài chuyện xấu với Tần Thanh Miểu, chỉ cầu nguyện làm sao cho nữ nhân này đừng vì trừng phạt mà đánh mình, mà nếu có đánh thì chí ít cũng phải cởi cái áo này ra.....
Cố Úc Diễm không để ý bị Tần Thanh Miểu đẩy ngã, nhưng lúc sau nếu không được đụng chạm nữ nhân này, việc này thật sự là vô cùng thống khổ.
Ngồi ở bên giường nhìn tiểu gia hỏa bị mình trói hai tay nằm ở trên giường, rõ ràng còn thấy được tròng mắt kia xoay chuyển, chỉ cần nghĩ một chút cũng đoán được người kia đang dự tính một chuyện chẳng tốt lành gì, Tần Thanh Miểu đưa tay gõ nhẹ đầu nàng, liếc nàng một cái rồi đứng lên.
Đang suy nghĩ nên nói cái gì để Tần Thanh Miểu cời trói cho mình, nhưng chưa nghĩ xong đã thấy nàng đứng dậy đi ra khỏi phòng, Cố Úc Diễm lập tức nóng nảy, "Miểu Miểu!".
Nữ nhân đi được vài bước thì nghe thấy tiếng gọi, quay đầu liếc nàng một cái, khóe môi câu lên, để lại cho nàng một ánh mắt ý vị thâm trường, xoay người rời khỏi phòng ngủ
"Ô ô ô ô.....". Đáng thương kêu ô ô vài tiếng, Cố Úc Diễm lại cử động hai tay, nhưng vẫn không thể nào thoát ra được, chỉ có thể thống khổ nằm ngửa trên giường, giống như một tiểu động vật mặc cho người chém giết.
Đợi đến nửa giờ sau, Tần Thanh Miểu bước vào, thấy Cố Úc Diễm vẫn duy trì bộ dáng lúc mình rời đi, mà cặp mắt luôn lộ ra một chút ý xấu xa, nhưng giờ đây chủ nhân lại giơ lên đôi mắt ngập tràn nước.
"Tiểu đáng thương ~~~". Ngữ khí trêu đùa, ngồi bên giường trêu chọc cái mũi Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu nhìn không được cười nhẹ, "Sau này còn dám nói mấy lời bậy bạ đó với tôi nữa không?".
"Ô..."
Chương 124 (H)
"Miểu Miểu, buông ra... Ô ô ô...". Ngọn đèn trong phòng không biết đã trở nên mờ ảo từ lúc nào, hai tay Cố Úc Diễm vẫn bị trói ở đầu giường, nhìn nữ nhân ngồi bên giường, thần tình ủy khuất, "Em thật sự đã biết lỗi rồi, chị tha cho em được không...."
"Muốn tôi tha cho em?". Đầu tóc được quấn gọn gàng lúc chiều đã xõa tung trên vai, áo sơ mi màu trắng bung ra ba nút, cổ áo rộng mở, thấy thật rõ mảng da thịt tuyết trắng, thậm chỉ còn thấy được phần nội y mê người bao quanh phiến đầy đặn kia.
Vẫn chưa từ bỏ ý định kéo kéo cổ tay, tầm mắt Cố Úc Diễm trói chặt ở địa phương đầy đặn kia, một bên không tiền đồ nuốt nước bọt, đôi mắt nóng rực, nhưng khi quét qua ánh mắt dễ thương của Tần Thnh Miểu, thì lập tức vừa khóc vừa méo miệng, "Miểu Miểu...."
Theo thói quen nâng tay vuốt vuốt sợi tóc, Tần Thanh Miểu trực tiếp đứng trên giường, hai chân tách ra quì hai bên người nàng, dần hạ thấp xuống, tuy rất buồn bực vì bị trói, nhưng khi nhìn thấy hành động của nàng có vẻ như sắp hôn mình, Cố Úc Diễm lập tức nhu thuận nhắm mắt lại, chờ đợi nụ hôn của nàng.
Nhắm mắt lại, nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy có động tĩnh gì, cõi lòng đầy chờ mong mở mắt ra, liền thấy người phụ nữ đang ngồi trên người mình đang cố gắng nhịn cười, nhất thời vừa thẹn vừa vội, "Miểu Miểu!".
"Ha ha....". Cười khẽ một tiếng, phủ thân thể xuống, một cái hôn nhẹ rơi xuống môi Cố Úc Diễm, trong mắt Tần Thanh Miểu đầy vẻ nhu tình, "Có nhớ trước kia tôi đã nói gì không?"
"Ngô... Ngô..." dù đã được hôn nhưng vẫn rất bất mãn, xoay xoay cổ tay, Cố ÚC Diễm hiểu rõ giờ phút này không thể chọc giận Tần Thanh Miểu, chỉ nháy mắt nghĩ ngợi, sau một lúc thì nói, "Miểu Miểu nói thiệt nhiều thiệt nhiều, làm sao nhớ đây?"
"Câu nói mà ngày em giao bản thân mình cho tôi". Tựa hồ đang suy nghĩ thử Cố Úc Diễm có thật sự không nhớ kĩ lời nàng nói hay không, rất nghiêm túc, nhưng ánh mắt vẫn chưa ý cười nhợt nhạt.
Vừa nghe nàng nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức hồng thành một mảnh, Cố Úc Diễm cắn cắn môi, chớp chớp mắt, rất nhanh liền nhớ ra ngày đó Tần Thanh Miểu đã nói những gì, "Miểu Miểu nói, em muốn biết trong lòng chị nghĩ gì, có muốn nghe ba chữ kia không, thì phải nhìn tâm tình của chị".
Ánh mắt nhu nhu, tựa hồ sớm đã đoán trước được Cố Úc Diễm sẽ nhớ được lời của mình, nhưng Tần Thanh Miểu vẫn kìm lòng không được mà mềm mại một mảnh, lại hôn nhẹ lên môi nàng, cúi đầu cười ra tiếng.
"Vậy... Vậy.... Miểu Miểu, hiện bây giờ chị có tâm tình không?". Nếu đổi lại lúc bình thường, Cố Úc Diễm đã muốn làm một vài chuyện, đó là trực tiếp ôm Tần Thanh Miểu hôn mấy ngụm rồi bắt đầu các loại động tác xấu xa, nhưng giờ phút này hai tay bị trói trên đầu giường, giả sử có muốn làm chuyện gì với Tần Thanh Miểu, cũng không có cách nào, vì thế chỉ có thể giả thành bộ dáng biết điều thành thật, mở mắt thật to, "Cởi trói cho em được không?"
Đưa tay nhéo nhéo cái mũi của nàng, ghé vào trên người nhẹ nhàng ma sát qua lại, Tần Thanh Miểu vẫn làm ra vẻ thân mật, khối cao ngất trước ngực va chạm với Cố Úc Diễm, làm cho người đang bị trói tựa như bị một luồng điện chạy khắp thân mình, lòng ngứa cực kì.
"Muốn đến như vậy sao?". Động tác trêu đùa như có như không của mình làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của người nào đó ngày càng đỏ hơn, khóe miệng Tần Thanh Miểu đậm ý cười, có thể cảm nhận rõ ràng người dưới thân đang cố nghểnh thân mình để càng gần với mình, trái lại hơi chút nhổm thân mình không cho nàng đụng tới.
"Ngô". Nhíu mày, quyến luyến thân thể mềm mại thơm ngát kia, rồi lại khó khăn va chạm do tư thế bất lợi, Cố Úc Diễm thấy Tần Thanh Miểu cố ý nhổm dậy, biết rõ nàng lại đang khi dễ mình, nhưng vẫn nhịn không được ý muốn gần sát.
"Muốn?". Lại nhẹ nhàng hỏi một câu, ý cười trong mắt Tần Thanh Miểu ngày càng đậm.
Cố Úc Diễm không hề nháy mắt, đối diện với nàng, cũng không biết những lời này là có ý muốn cởi trói giúp mình hay là muốn làm chuyện xấu với mình, hay là cứ như vậy khi dễ mình, ấp úng một lúc lâu, mới nói, "Đầu tiên chị cởi trói cho em được không?"
"Không nói?". Nhíu mày, phảng phất hiểu được nội tâm rối rắm của Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu lập tức khôi phục bộ dáng vênh váo đắc ý, tách ra, bước xuống giường, cài lại mấy nút áo sơ mi cố ý làm cho nửa kín nửa hở, bỏ lại một câu rồi xoay người rời khỏi, "Tối nay tôi ngủ ở phòng cách vách với Đạm Đạm và Tưu Tưu"
"A? Miểu.... Miểu Miểu!". Giật mình, lúc hoàn hồn lại thì lập tức kêu Tần Thanh Miểu, nhưng người phụ nữ kia lại không để ý đến mình một chút nào, khẽ hừ một tiếng rồi rời khỏi phòng.
"Miểu Miểu... Miểu Miểu, em muốn chị....". Thì thào ra tiếng, thân mình cố hướng lên trên, rồi lại cảm giác giống như bị cái gì đè nặng, Cố Úc Diễm mở mắt ra, liếc một cái liền thấy được trần nhà.
Có chút hốt hoảng nhìn chằm chằm trần nhà hơn nửa ngày, vẫn chưa hồi phục tinh thần, thẳng đến khi cảm giác được người trong lòng ôm chặt mình hơn, mới hồi phục tinh thần, Cố Úc Diễm nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhiều điểm sáng như có như không len qua mép bức rèm, cũng không quá sáng, mơ hồ có thể nghe được bên ngoài cửa sổ âm thanh quét tước của người dọn vệ sinh. tay phải rút ra khỏi chăn, dụi dụi mắt, híp mắt nhìn đồng hồ bên cạnh, rồi nhắm nghiền hai mắt thêm lần nữa.
Mới có năm giờ, có thể ngủ thêm lát nữa
Nhưng ngay sau đó, người vừa nhắm mắt lập tức mở mắt ra, Cố Úc Diễm chìa tay phải ra một lần nữa, nhìn nhìn trong chốc lát, rồi lại cúi đầu nhìn nữ nhân trong lòng, sau một lúc, toét miệng bật cười.
"Muốn tôi tha cho em?". Đầu tóc được quấn gọn gàng lúc chiều đã xõa tung trên vai, áo sơ mi màu trắng bung ra ba nút, cổ áo rộng mở, thấy thật rõ mảng da thịt tuyết trắng, thậm chỉ còn thấy được phần nội y mê người bao quanh phiến đầy đặn kia.
Vẫn chưa từ bỏ ý định kéo kéo cổ tay, tầm mắt Cố Úc Diễm trói chặt ở địa phương đầy đặn kia, một bên không tiền đồ nuốt nước bọt, đôi mắt nóng rực, nhưng khi quét qua ánh mắt dễ thương của Tần Thnh Miểu, thì lập tức vừa khóc vừa méo miệng, "Miểu Miểu...."
Theo thói quen nâng tay vuốt vuốt sợi tóc, Tần Thanh Miểu trực tiếp đứng trên giường, hai chân tách ra quì hai bên người nàng, dần hạ thấp xuống, tuy rất buồn bực vì bị trói, nhưng khi nhìn thấy hành động của nàng có vẻ như sắp hôn mình, Cố Úc Diễm lập tức nhu thuận nhắm mắt lại, chờ đợi nụ hôn của nàng.
Nhắm mắt lại, nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy có động tĩnh gì, cõi lòng đầy chờ mong mở mắt ra, liền thấy người phụ nữ đang ngồi trên người mình đang cố gắng nhịn cười, nhất thời vừa thẹn vừa vội, "Miểu Miểu!".
"Ha ha....". Cười khẽ một tiếng, phủ thân thể xuống, một cái hôn nhẹ rơi xuống môi Cố Úc Diễm, trong mắt Tần Thanh Miểu đầy vẻ nhu tình, "Có nhớ trước kia tôi đã nói gì không?"
"Ngô... Ngô..." dù đã được hôn nhưng vẫn rất bất mãn, xoay xoay cổ tay, Cố ÚC Diễm hiểu rõ giờ phút này không thể chọc giận Tần Thanh Miểu, chỉ nháy mắt nghĩ ngợi, sau một lúc thì nói, "Miểu Miểu nói thiệt nhiều thiệt nhiều, làm sao nhớ đây?"
"Câu nói mà ngày em giao bản thân mình cho tôi". Tựa hồ đang suy nghĩ thử Cố Úc Diễm có thật sự không nhớ kĩ lời nàng nói hay không, rất nghiêm túc, nhưng ánh mắt vẫn chưa ý cười nhợt nhạt.
Vừa nghe nàng nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức hồng thành một mảnh, Cố Úc Diễm cắn cắn môi, chớp chớp mắt, rất nhanh liền nhớ ra ngày đó Tần Thanh Miểu đã nói những gì, "Miểu Miểu nói, em muốn biết trong lòng chị nghĩ gì, có muốn nghe ba chữ kia không, thì phải nhìn tâm tình của chị".
Ánh mắt nhu nhu, tựa hồ sớm đã đoán trước được Cố Úc Diễm sẽ nhớ được lời của mình, nhưng Tần Thanh Miểu vẫn kìm lòng không được mà mềm mại một mảnh, lại hôn nhẹ lên môi nàng, cúi đầu cười ra tiếng.
"Vậy... Vậy.... Miểu Miểu, hiện bây giờ chị có tâm tình không?". Nếu đổi lại lúc bình thường, Cố Úc Diễm đã muốn làm một vài chuyện, đó là trực tiếp ôm Tần Thanh Miểu hôn mấy ngụm rồi bắt đầu các loại động tác xấu xa, nhưng giờ phút này hai tay bị trói trên đầu giường, giả sử có muốn làm chuyện gì với Tần Thanh Miểu, cũng không có cách nào, vì thế chỉ có thể giả thành bộ dáng biết điều thành thật, mở mắt thật to, "Cởi trói cho em được không?"
Đưa tay nhéo nhéo cái mũi của nàng, ghé vào trên người nhẹ nhàng ma sát qua lại, Tần Thanh Miểu vẫn làm ra vẻ thân mật, khối cao ngất trước ngực va chạm với Cố Úc Diễm, làm cho người đang bị trói tựa như bị một luồng điện chạy khắp thân mình, lòng ngứa cực kì.
"Muốn đến như vậy sao?". Động tác trêu đùa như có như không của mình làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của người nào đó ngày càng đỏ hơn, khóe miệng Tần Thanh Miểu đậm ý cười, có thể cảm nhận rõ ràng người dưới thân đang cố nghểnh thân mình để càng gần với mình, trái lại hơi chút nhổm thân mình không cho nàng đụng tới.
"Ngô". Nhíu mày, quyến luyến thân thể mềm mại thơm ngát kia, rồi lại khó khăn va chạm do tư thế bất lợi, Cố Úc Diễm thấy Tần Thanh Miểu cố ý nhổm dậy, biết rõ nàng lại đang khi dễ mình, nhưng vẫn nhịn không được ý muốn gần sát.
"Muốn?". Lại nhẹ nhàng hỏi một câu, ý cười trong mắt Tần Thanh Miểu ngày càng đậm.
Cố Úc Diễm không hề nháy mắt, đối diện với nàng, cũng không biết những lời này là có ý muốn cởi trói giúp mình hay là muốn làm chuyện xấu với mình, hay là cứ như vậy khi dễ mình, ấp úng một lúc lâu, mới nói, "Đầu tiên chị cởi trói cho em được không?"
"Không nói?". Nhíu mày, phảng phất hiểu được nội tâm rối rắm của Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu lập tức khôi phục bộ dáng vênh váo đắc ý, tách ra, bước xuống giường, cài lại mấy nút áo sơ mi cố ý làm cho nửa kín nửa hở, bỏ lại một câu rồi xoay người rời khỏi, "Tối nay tôi ngủ ở phòng cách vách với Đạm Đạm và Tưu Tưu"
"A? Miểu.... Miểu Miểu!". Giật mình, lúc hoàn hồn lại thì lập tức kêu Tần Thanh Miểu, nhưng người phụ nữ kia lại không để ý đến mình một chút nào, khẽ hừ một tiếng rồi rời khỏi phòng.
"Miểu Miểu... Miểu Miểu, em muốn chị....". Thì thào ra tiếng, thân mình cố hướng lên trên, rồi lại cảm giác giống như bị cái gì đè nặng, Cố Úc Diễm mở mắt ra, liếc một cái liền thấy được trần nhà.
Có chút hốt hoảng nhìn chằm chằm trần nhà hơn nửa ngày, vẫn chưa hồi phục tinh thần, thẳng đến khi cảm giác được người trong lòng ôm chặt mình hơn, mới hồi phục tinh thần, Cố Úc Diễm nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhiều điểm sáng như có như không len qua mép bức rèm, cũng không quá sáng, mơ hồ có thể nghe được bên ngoài cửa sổ âm thanh quét tước của người dọn vệ sinh. tay phải rút ra khỏi chăn, dụi dụi mắt, híp mắt nhìn đồng hồ bên cạnh, rồi nhắm nghiền hai mắt thêm lần nữa.
Mới có năm giờ, có thể ngủ thêm lát nữa
Nhưng ngay sau đó, người vừa nhắm mắt lập tức mở mắt ra, Cố Úc Diễm chìa tay phải ra một lần nữa, nhìn nhìn trong chốc lát, rồi lại cúi đầu nhìn nữ nhân trong lòng, sau một lúc, toét miệng bật cười.
Vì sao ngay cả nằm mơ cũng mơ thấy bị Miểu Miểu trói lại đây? Nhất định là do tối hôm qua bị "nữ nhân hư hỏng" này khi dễ làm cho sợ hãi.
Tay phải ôm lấy Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm cúi đầu hôn nhẹ lên cái trán trơn bóng, nương nhờ chút ánh sáng nhìn nữ nhân mà nàng cực kì quyến luyến, tiếp tục nhớ tối hôm qua, cười càng rạng rỡ.
Lúc đó, rõ ràng là Tần Thanh Miểu nấu cháo rồi đút nàng ăn a, sau đó tự mình thu thập bát đĩa, rồi cầm quần áo đi tắm rửa...
Sau đó....
Hình như nàng không thể đợi đến khi Tần Thanh Miểu mở trói cho nàng, liền ngủ mất.
Tưởng tượng tối hôm qua Tần Thanh Miểu tắm rửa xong, đi ra thấy mình ngủ mất thì nhất định là rất bất đặc dĩ, rồi cởi trói cho mình, sau đó ngủ chết dí trong ngực mình, Cố Úc Diễm cười cười, nụ hôn nhợt nhạt trên trán Tần Thanh Miểu có vẻ chưa thỏa mãn.
Thân mình xê dịch xuống dưới, những chiếc hôn lần lượt đặt lên cái trán trơn bóng, mũi cao thẳng, một đường đi xuống phiến môi mềm mại, hôn như mổ thóc.
"Ân...". Nữ nhân trong lúc mơ ngủ bị gây rối, giật giật thân mình, phát ra một tiếng nỉ non, kèm theo âm mũi mê người, còn tiểu gia hỏa sau khỉ ngủ thỏa mãn thì tinh thần tràn đầy, bắt đầu rục rịch, có chút nhịn không được hôn lên hai mảnh môi mềm kia.
Cái lưỡi cẩn thận liếm hai mảnh môi mỏng, cố gắng đưa đầu lưỡi vói vào khoang miêng khiêu khích đầu lười mềm mại kia, không có chút gì lo lắng Tần Thanh Miểu sẽ bừng tỉnh, Cố Úc Diễm mổ như thóc lên môi nữ nhân đang ngủ say trong chốc lát thì tiếp túc thay đổi chiến trường.
Thân mình di chuyển xuống dưới một chút, cẩn thận cởi ra váy ngủ, nhẹ nhàng hôn lên xương quai xanh, khoang mũi tràn đầy mùi thơm nhàn trên người Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm thỏa mãn thở ra một hơi, cằm cọ xát lòng ngực nàng hai cái, miệng cách một lớp váy ngủ, ngậm lấy viên đậu nhỏ kia.
Lúc này trời đã bắt đầu sáng, giờ phút này giấc ngủ cũng không còn quá sâu nữa, mơ hồ có thể cảm giác được có người hôn mặt mũi của mình, nhưng trong tiềm thức biết rõ là Cố Úc Diễm nên không thèm nhúc nhích, đến lúc cảm giác được đai váy ngủ bị kéo xuống cũng không hề để ý, Tần Thanh Miểu chỉ muốn chui vào lòng tên kia ngủ thêm một hồi nữa.
Hôm qua có quá nhiều chuyện xảy ra, làm nàng cực kì mệt mỏi, đêm qua trước khia ngủ lại thấy bộ dáng ngủ say của Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu liền quyết định hôm nay ở nhà không đi làm.
Ý thức không quá rõ ràng, cảm giác ngực bị ngậm lấy, thân thể mẫn cảm lập tức có phản ứng, Tần Thanh Miểu khẽ than, tay cũng theo thói quen ôm lấy cái đầu đang chôn trước ngực mình, đợi cho đến khi hoàn toàn thanh tỉnh thì cái tay xấu xa kia đã muốn lẻn đến bên ngoài phiến vải mỏng bên dưới váy ngủ.
"Ân..". Khắc chế không được, phát ra một tiếng ngâm yêu kiều, Tần Thanh Miểu ôm đầu Cố ÚC Diễm, cảm giác ngón tay kia cách một tầng vải dệt mà trượt xuống, mở ra đôi mắt mê li ươn ướt, "Tiểu Diễm..."
"Ngô....". Miệng buông ra địa phương đã vị mình mút vào đến sưng cứng, đầu Cố Úc Diễm thò ra khỏi chăn, hôn lên mặt nàng một hơi, "Miểu Miểu, chị tỉnh rồi sao?'
Hỏi là hỏi như vậy, nhưng động tác trong tay không hề có ý dừng lại, ngược lại còn theo khe hở bên cạnh trượt vào, tiếp xúc thân mật với phiến thịt mềm nóng ẩm kia.
"Em... Ân.... Đừng...". Há miệng thở dốc, lời chưa kịp thốt ra thì đã bị động tác của ngón tại nơi bí ẩn kia chặn đứng, Tần Thanh Miểu lập tức ngẩn đầu lên, cố gắng khép hai chân lại, nhưng lúc này ngón tay hầu như đã sắp vào trong, không có cách nào né tránh.
"Miểu Miểu, chị có thể tiếp tục ngủ". Thì thào nói xong một câu rồi tiếp tục lui đầu, chôn ở bên ngực kia của Tần Thanh Miểu, tiếp tục mút, bực bội quần áo quá vướng tay nên trực tiếp cởi tiểu quần lót ra, không một chút ngăn cách chạm vào địa phương mềm mại nhất, ngay lúc này đã hoàn toàn quên mất trận giáo huấn tối qua, ngón tay giữa của Cố Úc Diễm giữ lấy địa phương nóng hẹp kia, "Em làm chuyện của em, chị cứ việc tiếp tục ngủ".
"Em... A....". Vừa mới tỉnh ngủ nhưng đầu óc vẫn chưa thanh tỉnh, Tần Thanh Miểu nghe Cố Úc Diễm thì muốn mắng nàng, nhưng vừa hé miệng thì khắc chế không được ngâm ra một tiếng. Phì, hai tay ôm Cố ÚC Diễm thật chặc, từ gian mũi tràn ra tiếng thở gấp cực mê người.
Sắc trời ngày càng sáng, nắng sớm rạng rỡ ấm áp, theo bức màn xuyên vào trong, Tần Thanh Miểu không chút sức lực xụi lơ, tùy ý để người vừa mới bị nàng trói hai tay cột vào đầu giường tối hôm qua tàn sát thân thể mình.
Quì người dậy, mắt nhìn nữ nhân kiều mị thở gấp, Cố Úc Diễm nâng tay lau cằm, rồi lại phủ xuống, cuốn váy ngủ lên trên eo nhỏ, lộ ra phần bụng bằng phẳng trắng nõn, chui đầu xuống dưới hôn lên, ngón giữa cũng theo đó tham nhập vào địa phương chật hẹp.
"Miểu Miểu....". Ngẩng đầu, có chút si mê nhìn nữ nhân đang nằm ngữa, nắng sớm ấm áp bao phủ dung nhan ôn nhu, tim Cố Úc Diễm đập thình thịch, ngay cả đông tác trên tay cũng dừng đột ngột.Tay phải ôm lấy Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm cúi đầu hôn nhẹ lên cái trán trơn bóng, nương nhờ chút ánh sáng nhìn nữ nhân mà nàng cực kì quyến luyến, tiếp tục nhớ tối hôm qua, cười càng rạng rỡ.
Lúc đó, rõ ràng là Tần Thanh Miểu nấu cháo rồi đút nàng ăn a, sau đó tự mình thu thập bát đĩa, rồi cầm quần áo đi tắm rửa...
Sau đó....
Hình như nàng không thể đợi đến khi Tần Thanh Miểu mở trói cho nàng, liền ngủ mất.
Tưởng tượng tối hôm qua Tần Thanh Miểu tắm rửa xong, đi ra thấy mình ngủ mất thì nhất định là rất bất đặc dĩ, rồi cởi trói cho mình, sau đó ngủ chết dí trong ngực mình, Cố Úc Diễm cười cười, nụ hôn nhợt nhạt trên trán Tần Thanh Miểu có vẻ chưa thỏa mãn.
Thân mình xê dịch xuống dưới, những chiếc hôn lần lượt đặt lên cái trán trơn bóng, mũi cao thẳng, một đường đi xuống phiến môi mềm mại, hôn như mổ thóc.
"Ân...". Nữ nhân trong lúc mơ ngủ bị gây rối, giật giật thân mình, phát ra một tiếng nỉ non, kèm theo âm mũi mê người, còn tiểu gia hỏa sau khỉ ngủ thỏa mãn thì tinh thần tràn đầy, bắt đầu rục rịch, có chút nhịn không được hôn lên hai mảnh môi mềm kia.
Cái lưỡi cẩn thận liếm hai mảnh môi mỏng, cố gắng đưa đầu lưỡi vói vào khoang miêng khiêu khích đầu lười mềm mại kia, không có chút gì lo lắng Tần Thanh Miểu sẽ bừng tỉnh, Cố Úc Diễm mổ như thóc lên môi nữ nhân đang ngủ say trong chốc lát thì tiếp túc thay đổi chiến trường.
Thân mình di chuyển xuống dưới một chút, cẩn thận cởi ra váy ngủ, nhẹ nhàng hôn lên xương quai xanh, khoang mũi tràn đầy mùi thơm nhàn trên người Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm thỏa mãn thở ra một hơi, cằm cọ xát lòng ngực nàng hai cái, miệng cách một lớp váy ngủ, ngậm lấy viên đậu nhỏ kia.
Lúc này trời đã bắt đầu sáng, giờ phút này giấc ngủ cũng không còn quá sâu nữa, mơ hồ có thể cảm giác được có người hôn mặt mũi của mình, nhưng trong tiềm thức biết rõ là Cố Úc Diễm nên không thèm nhúc nhích, đến lúc cảm giác được đai váy ngủ bị kéo xuống cũng không hề để ý, Tần Thanh Miểu chỉ muốn chui vào lòng tên kia ngủ thêm một hồi nữa.
Hôm qua có quá nhiều chuyện xảy ra, làm nàng cực kì mệt mỏi, đêm qua trước khia ngủ lại thấy bộ dáng ngủ say của Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu liền quyết định hôm nay ở nhà không đi làm.
Ý thức không quá rõ ràng, cảm giác ngực bị ngậm lấy, thân thể mẫn cảm lập tức có phản ứng, Tần Thanh Miểu khẽ than, tay cũng theo thói quen ôm lấy cái đầu đang chôn trước ngực mình, đợi cho đến khi hoàn toàn thanh tỉnh thì cái tay xấu xa kia đã muốn lẻn đến bên ngoài phiến vải mỏng bên dưới váy ngủ.
"Ân..". Khắc chế không được, phát ra một tiếng ngâm yêu kiều, Tần Thanh Miểu ôm đầu Cố ÚC Diễm, cảm giác ngón tay kia cách một tầng vải dệt mà trượt xuống, mở ra đôi mắt mê li ươn ướt, "Tiểu Diễm..."
"Ngô....". Miệng buông ra địa phương đã vị mình mút vào đến sưng cứng, đầu Cố Úc Diễm thò ra khỏi chăn, hôn lên mặt nàng một hơi, "Miểu Miểu, chị tỉnh rồi sao?'
Hỏi là hỏi như vậy, nhưng động tác trong tay không hề có ý dừng lại, ngược lại còn theo khe hở bên cạnh trượt vào, tiếp xúc thân mật với phiến thịt mềm nóng ẩm kia.
"Em... Ân.... Đừng...". Há miệng thở dốc, lời chưa kịp thốt ra thì đã bị động tác của ngón tại nơi bí ẩn kia chặn đứng, Tần Thanh Miểu lập tức ngẩn đầu lên, cố gắng khép hai chân lại, nhưng lúc này ngón tay hầu như đã sắp vào trong, không có cách nào né tránh.
"Miểu Miểu, chị có thể tiếp tục ngủ". Thì thào nói xong một câu rồi tiếp tục lui đầu, chôn ở bên ngực kia của Tần Thanh Miểu, tiếp tục mút, bực bội quần áo quá vướng tay nên trực tiếp cởi tiểu quần lót ra, không một chút ngăn cách chạm vào địa phương mềm mại nhất, ngay lúc này đã hoàn toàn quên mất trận giáo huấn tối qua, ngón tay giữa của Cố Úc Diễm giữ lấy địa phương nóng hẹp kia, "Em làm chuyện của em, chị cứ việc tiếp tục ngủ".
"Em... A....". Vừa mới tỉnh ngủ nhưng đầu óc vẫn chưa thanh tỉnh, Tần Thanh Miểu nghe Cố Úc Diễm thì muốn mắng nàng, nhưng vừa hé miệng thì khắc chế không được ngâm ra một tiếng. Phì, hai tay ôm Cố ÚC Diễm thật chặc, từ gian mũi tràn ra tiếng thở gấp cực mê người.
Sắc trời ngày càng sáng, nắng sớm rạng rỡ ấm áp, theo bức màn xuyên vào trong, Tần Thanh Miểu không chút sức lực xụi lơ, tùy ý để người vừa mới bị nàng trói hai tay cột vào đầu giường tối hôm qua tàn sát thân thể mình.
Quì người dậy, mắt nhìn nữ nhân kiều mị thở gấp, Cố Úc Diễm nâng tay lau cằm, rồi lại phủ xuống, cuốn váy ngủ lên trên eo nhỏ, lộ ra phần bụng bằng phẳng trắng nõn, chui đầu xuống dưới hôn lên, ngón giữa cũng theo đó tham nhập vào địa phương chật hẹp.
Cử động như vậy là cho nữ nhân đang lâm vào mê loạn có chút bất mãn, mở mắt ra, cắn môi nhíu mi, thân mình bất an vặn vẹo hai cái, "Em.... Lại muốn...làm cái gì?"
Hoàn hồn, Cố Úc Diễm ngốc nghếch nhìn nàng hai giây, nhếch miệng cười cười, trực tiếp chui đầu vào chỗ bị nàng trêu chọc đến ướt đẫm kia, mút vào.
"Ách... Ân... Ân ngô....". Một tay bắt lấy ra giường, một tay che miệng, cố ngăn thanh âm rên rỉ đang không ngừng phát ra khỏi kẽ miệng, địa phương mẫn cảm nhất bị cái lưỡi mềm mại liếm mút không ngừng. Thân thể còn bị hai cái tay kia đùa giỡn không ngừng, bụng Tần Thanh Miểu run rẩy không ngừng, lắc đầu, thân mình vừa mới tỉnh táo đã bắt đầu co rút rất nhanh.
Cái tay đang che miệng rốt cục nhịn không được nữa mà nắm chặt lấy ra giường, Tần Thanh Miểu ngửa đầu, liều mạng thở hổn hển.
Nuốt hết phần chất lỏng trong miệng, rồi trườn lên hôn Tần Thanh Miểu, lưỡi tìm kiếm lưỡi nàng mà dây dưa, một tay xoa đoàn thịt mềm bên trái, còn tay đang ra vào thì tăng thêm một ngón, Cố ÚC Diễm mở mắt nhìn chằm chằm Tần Thanh Miểu bị mình biến thành dáng vẻ chịu không nổi, lại càng thêm kích động.
"Miểu Miểu....". Tần suất ra vào của ngón tay lại càng tăng thêm, biết rõ phản ứng của nữ nhân bên dưới tuyệt với đến thế nào, đầu ngón tay CỐ ÚC Diễm lại càng nhanh thêm, bên tai nghe tiếng ngâm đứt quãng, mỗi một lần ra vào đều chạm đến điểm mẫn cảm nhất trong cơ thể nàng.
"Ân... Ân.. Dừng lại....". Thân mình liều mạng rụt lại, mỗi khi khoái cảm đáng sợ đột kích đến liền vội né ra, âm mũi Tần Thanh Miểu nồng đậm vẻ khóc nức nở, không khống chế được gãy giụa thân mình, thét lên, rất nhanh đã đạt được đỉnh.
Mải miết hôn lên cổ nàng, mút ra một dấu đỏ, Cố Úc Diễm chậm rãi rút ngón tay ra, mang theo một cỗ chất lỏng, sau đó ôm lấy Tần Thanh Miểu, nằm trên cổ nàng thở phì phò, "Miểu Miểu... Hiện tại chị càng lúc càng nhanh...."
Bị tập kích như mưa rền gió dữ từ trong giấc ngủ như vậy, Tần Thanh Miểu cảm giác cực kì mệt mỏi, nghe Cố Úc Diễm nói, trong lòng liền tức giận, nhưng hiện giờ không còn chút sức lực để tính toán với nàng, xoay thân mình kéo chăn đắp lên người, nặng nề nhắm hai mắt lại.
Nhưng trước khi nhắm mắt, tầm mắt kịp quét qua cái áo bị mình tiện tay vứt cách đó không xa, lại càng thêm tức giận,
Tối hôm qua vì sao nhất thời mềm lòng, thấy tên kia ngủ say giống như đưa trẻ non nớt, liền không đành lòng tiếp tục trừng phạt nàng?.
Nhưng trước khi nhắm mắt, tầm mắt kịp quét qua cái áo bị mình tiện tay vứt cách đó không xa, lại càng thêm tức giận,
Tối hôm qua vì sao nhất thời mềm lòng, thấy tên kia ngủ say giống như đưa trẻ non nớt, liền không đành lòng tiếp tục trừng phạt nàng?.
========================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp